-
Chương 146-150
Chương 146 Đồ hèn hạ
Tóm lại, muốn tươi đẹp bao nhiêu hắn liền khoe khoang ra bấy nhiêu, có thể cường điệu bao nhiêu hắn liền cường điệu bấy nhiêu!
Mọi người nghe hắn nói mà chìm đắm như đang say, tâm trí cũng phiêu du theo lời hắn kể!
"Thật đẹp quá!" Nữ đế cảm thán: "Nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn thử một lần!"
Những người khác nghe vậy cũng không cưỡng lại nổi mà gật đầu.
"Bệ hạ, mặc dù bay lên bầu trời là chuyện tốt nhưng cũng rất nguy hiểm!" Lâm Bắc Phàm bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Thao tác không đúng hoặc hơi bất cẩn một chút là sẽ bị rơi từ trên cao xuống đất, tan xương nát thịt, không được chết trong yên bình!"
Mọi người không khỏi rùng mình, choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Bay lên bầu trời thì vui thật đấy, nhưng lỡ xảy ra chuyện bất trắc gì thì chết không có chỗ chôn thây mất.
"Ái khanh nói có lý lắm! Trẫm sẽ không mạo hiểm, ta cũng mong rằng sau này ái khanh sẽ không mạo hiểm nữa! Dù sao thì sự tồn tại của ngươi cũng rất quan trọng đối với trẫm và với Đại Võ!" Lời nữ đế nói ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Văn võ cả triều và đám học trò của Quốc Tử Giám đều cảm nhận được sự coi trọng và ưu ái của nữ đế dành cho Lâm Bắc Phàm.
Trong lòng bọn họ ngưỡng mộ muốn chết!
Ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng hơi ngẩn người.
Nữ đế đã coi trọng hắn như thế rồi, vậy có phải cho dù sau này mọi chuyện lỡ bại lộ, hắn cũng không cần chạy trốn nữa hay không?
"Ái khanh, trẫm vẫn còn thắc mắc một điều!"
"Xin bệ hạ cứ hỏi!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế hỏi với vẻ say mê: "Khí cầu lớn này... có thể đưa ngươi bay lên tới Cửu Trùng Thiên, nhìn thấy thần tiên trên bầu trời hay không?"
Văn võ cả triều và các học trò ở xung quanh đều không bình tĩnh nổi nữa!
Bay lên tới Cửu Trùng Thiên nhìn thấy thần tiên trên trời sao?
Đây là chuyện biết bao nhiêu người ao ước mà không cầu được cơ chứ!
Khí cầu lớn có thể làm được thật sao?
Mọi người vội vàng dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ cười thầm.
Đến cả người tao nhã như nữ đế mà cũng chẳng phải ngoại lệ, cũng ôm mộng làm thần tiên, mong được trường sinh bất tử!
Thật ra nghĩ lại thì cũng hiểu được thôi, những người làm hoàng đế đứng đầu thiên hạ như nàng đã nắm trong tay quyền lực tối cao, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, ngoài cầu mong được sống thật lâu và trở thành thần tiên ra thì bọn họ còn cầu mong điều gì được đây?
Chỉ khi trở thành thần tiên, có tuổi thọ dài lâu thì mới có thể tiếp tục hưởng phúc!
Vì vậy hắn mới chế tạo ra khí cầu lớn, hắn không tin những vị hoàng đế khác, những kẻ nắm quyền khác sẽ cưỡng lại được sự mê hoặc này!
Nếu đã không cưỡng lại nổi thì chỉ có thể để mặc cho hắn bóc lột!
"Bẩm bệ hạ, mặc dù vi thần chưa làm được đến mức ấy, nhưng nếu khí cầu lớn bay lên cao hơn nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thành công thôi!" Lâm Bắc Phàm đáp một cách cung kính.
Trong lòng hắn lại cười thầm, muốn dùng khí cầu lớn để bay lên tới Cửu Trùng Thiên ấy à?
Cùng lắm thì cũng chỉ đi qua tầng khí quyển mà thôi!
Nếu đi qua tầng khí quyển mà ngươi vẫn còn sống thì coi như ta thua!
Nhưng những người ở đây không hề biết chuyện đó!
Suy nghĩ của bọn họ rất mù quáng, rất đơn giản, thần tiên sống trên bầu trời, chỉ cần khí cầu lớn bay lên cao hơn nữa thì sẽ có cơ hội bay lên tới Cửu Trùng Thiên nhìn thấy thần tiên và nhận được tiên duyên!
Trạng nguyên lang nói có lý lắm!
Vậy là tất cả mọi người lại xôn xao, kích động đến nỗi ầm ĩ cả lên.
"Bay lên bầu trời gặp được thần tiên trên trời!"
"Nhận được tiên duyên!"
"Có thể làm được chuyện này thật đấy!"
"Khí cầu lớn, thần khí bay lên bầu trời!"
…
"Hay lắm, hay lắm, hay lắm!" Nữ đế vô cùng mừng rỡ, mà mỗi khi mừng rỡ nàng lại muốn ban thưởng.
"Lâm ái khanh, bước lên nghe phong thưởng!"
Lâm Bắc Phàm choáng váng: "Lại định thưởng nữa sao?"
"Đừng có nói lung tung! Trẫm không nhịn nổi nữa rồi, mau đứng ra ngoan ngoãn mà nhận phong thưởng đi! Lâm ái khanh đem đến tiên duyên khiến trẫm rất vui, ban thưởng vạn lượng bạc trắng, mười bình Ngọc Dịch Tửu cực phẩm cung đình..."
Vì vậy, của cải của Lâm Bắc Phàm lại tăng thêm một phần.
Điều này khiến hắn rất buồn bực, bệ hạ đừng thưởng nữa được không vậy, nhà hắn thật sự không chứa nổi nữa rồi mà!
Hơn nữa nhiều đồ thế này, lúc dọn dẹp rất phiền phức!
Dùng mãi không hết thì quá lãng phí, Đại Lực và Tiểu Thúy đều đang trách móc ta kia kìa!
"Ôi! Ta thật khổ quá mà!" Lâm Bắc Phàm thở dài.
Các quan thì ghen tị muốn phát điên lên: Đồ hèn hạ!
Sau đó Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đem theo một đống đồ được ban thưởng mà về nhà.
Trên đường đi, những người đi đường nhìn thấy hắn đều hào hứng chạy tới, vây kín hắn ba tầng trong, ba tầng ngoài, hỏi Lâm Bắc Phàm làm thế nào mà bay lên trời được, cảm nhận khi bay lên bầu trời như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm được dân chúng ủng hộ đến vậy đấy!
Đến khi về được nhà rồi, hắn cũng chẳng được yên thân.
"Phu quân, cuối cùng ngươi cũng về nhà an toàn rồi, làm thiếp thân lo lắng muốn chết!"
"Công tử, nghe nói ngươi điều khiển một loại vũ khí thần kỳ tên là khí cầu lớn! Nó to lớn như thế chắc chắn rất nặng, tại sao lại bay lên được vậy? Công tử có thể giải thích cho tiểu nữ đôi điều được không?"
"Thiếu gia, bay lên trời có vui không vậy?"
"A di đà phật..."
Chương 147 Giả bộ từ chối
Lâm Bắc Phàm phải tốn không ít nước bọt, nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô cong mới có thể làm mọi người bình tĩnh lại được.
Trong lòng hắn cảm thán, màn thể hiện này cũng không vui vẻ như hắn tưởng!
Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa hào hứng xông vào trong nhà, đẩy mọi người ra rồi vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, kích động hỏi: "Lâm Bắc Phàm, làm thế nào mà ngươi bay lên trời được vậy? Mau kể cho ta nghe đi!"
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm đành phải kể lại một lần nữa.
Hắn kể hay đến mức khiến tiểu quận chúa rất mong đợi: "Có thể nhìn ngắm toàn cảnh kinh thành, có thể sáng thăm biển xanh tối về Thương Ngô, có thể trò chuyện cùng thần tiên trên trời... Nghe vui quá đi mất! Lâm Bắc Phàm, ngươi có thể đưa ta bay lên trời một lần được không? Xin ngươi đấy, đưa ta bay lên trời một lần đi mà, chuyện gì ta cũng nghe lời ngươi hết! Đi mà đi mà..."
Hai bàn tay bé nhỏ của nàng giữ chặt cánh tay Lâm Bắc Phàm, giở trò làm nũng với hắn.
Không thể không thừa nhận rằng, lực sát thương khi vị tiểu quận chúa đáng yêu này làm nũng thật sự rất lớn.
Mọi người nghe tiểu quận chúa nói vậy đều nổi hứng.
Ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Ngươi đến muộn rồi! Khí cầu lớn đã bị bệ hạ đem đi, được trọng binh canh gác, cho dù là ai cũng không thể tới gần được! Không có sự cho phép của bệ hạ thì không ai có thể bay lên trời, đến cả ta cũng không được!"
"Hả? Sao lại như thế được?" Tiểu quận chúa rất thất vọng.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bây giờ không có cơ hội thì sau này sẽ có cơ hội thôi mà! Hiện giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta ăn cơm trước đi đã!" Lâm Bắc Phàm xoa cái đầu nhỏ của tiểu quận chúa, cười bảo.
Đến giờ ăn cơm, cuối cùng thì nhà Lâm Bắc Phàm cũng yên bình trở lại.
Nhưng người dân bên ngoài vẫn đang bàn tán một cách sôi nổi.
Cùng lúc ấy, tin giật gân triều đình Đại Võ đang nắm giữ vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời nhanh chóng được truyền ra khỏi kinh thành, tới các châu phủ lớn và các nước láng giềng rồi truyền đi khắp thế giới.
Lâm Bắc Phàm, người sáng tạo ra vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời, người đầu tiên bay lên trời ấy cũng theo đó mà vang danh khắp toàn thế giới!
Chủ nhân của các gia tộc lớn, các phiên vương lớn và hoàng đế các nước đều rất hoảng hốt!
Triều đình Đại Võ đã có được vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời rồi ư!
Thứ này có thể đưa người bay lên trời cao, có phải như vậy tức là có cơ hội được nhìn thấy thần tiên trên trời hay không?
Nếu gặp được thần tiên có phải sẽ có cơ hội đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão hay không?
Không một kẻ nắm quyền nào cưỡng lại nổi sự mê hoặc được trở thành thần tiên và sức hút của trường sinh!
Ánh mắt của tất cả mọi người đỏ rực lên!
"Mau phái người tới kinh thành, nhất định phải giành được vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời về cho bản vương!"
"Cho dù không giành được thứ vũ khí ấy thì cũng phải lấy được phương pháp chế tạo nó về đây cho trẫm!"
"Con đường thành tiên, thọ cùng trời đất đang ở ngay trước mắt ta rồi!"
...
Sóng gió trong thiên hạ, đang dần tập hợp tại kinh thành!
Tạm thời không nhắc đến việc này nữa!
Ngày hôm sau, trong buổi tảo triều.
"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Các vị ái khanh miễn lễ!"
"Tạ bệ hạ!"
Đột nhiên, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hắn cầm trên tay một số tài liệu, lớn giọng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, đây là phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời đã được thần biên soạn thành sách! Có phương pháp này, Đại Võ chúng ta có thể chế tạo ra khí cầu lớn bay lên bầu trời với số lượng lớn! Mong bệ hạ xem qua!"
Nữ đế rất mừng rỡ, vội nói: "Mau trình lên đây!"
Sau khi nhận được tài liệu, nữ đế đọc một cách chăm chú.
Cuối cùng, nàng cười với vẻ hài lòng và nói: "Ái khanh quả là trung thành yêu nước! Đại Võ có ngươi là phúc của trẫm, phúc của đất nước!"
"Bệ hạ quá khen rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Hắn biết bản thân mình không giữ nổi thứ ấy, chi bằng chủ động nộp ra, ít nhất còn tạo được ấn tượng tốt với nữ đế.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại lấy một tập tài liệu khác ra.
"Bệ hạ, đây là hướng dẫn điều khiển khí cầu lớn do vi thần tổng kết lại! Chỉ cần học được cách điều khiển này, Đại Võ ta có thể nhanh chóng huấn luyện được một đội dũng sĩ bay lên bầu trời, điều khiển khí cầu lớn bay đi khắp nơi, bảo vệ giang sơn của Đại Võ!"
Nữ đế vội nói: "Mau trình lên đây!"
Sau khi nhận được hướng dẫn điều khiển, nữ đế lại nghiêm túc đọc một lượt.
"Bản hướng dẫn điều khiển này có thể nói là rất hoàn thiện, ưu điểm và nhược điểm cũng được nêu ra rõ ràng trong đó! Với bản hướng dẫn này, ta có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của Đại Võ ta!"
Nữ đế cười rạng rỡ nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi dâng phương pháp chế tạo khí cầu lớn và bản hướng dẫn điều khiển lên cho ta, lại lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?"
Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: "Tận trung với bệ hạ là bổn phận mà thần phải làm tới suốt đời, xin bệ hạ đừng thưởng nữa, nhà ta thật sự không chứa nổi nữa đâu!"
Văn võ bá quan ở xung quanh nghe xong cũng rất ngán ngẩm, cảm giác như thể Lâm Bắc Phàm đang giả vờ từ chối vậy.
Chương 148 Sức nóng khủng khiếp
Nữ đế bật cười ngạc nhiên: "Được thôi! Trẫm không thưởng cho ngươi nữa vậy, nhưng ngươi cứ nhớ kỹ công lao lần này, đợi sau này ngươi tiếp tục lập công, trẫm lại trọng thưởng cho ngươi! Trẫm có linh cảm rằng ngày đó chắc chắn sẽ không xa đâu!"
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, lùi ra sau các quan.
"Hiện giờ, Đại Võ ta đã có được phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời và hướng dẫn điều khiển nó! Các vị ái khanh, các ngươi nói xem chúng ta nên sử dụng chúng như thế nào thì mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của Đại Võ ta đây?"
Nữ đế nhìn các quan một lượt, đặt ra câu hỏi về vấn đề cấp bách cần giải quyết lúc này.
Khi ấy, một vị lão thần bước ra nói: "Bệ hạ, xin hãy giao phương pháp chế tạo cho Công bộ!"
"Ở Công bộ có rất nhiều thợ thủ công lành nghề, còn có hệ thống kỹ thuật hoàn thiện, chỉ cần giao phương pháp chế tạo cho bọn họ là có thể nhanh chóng chế tạo ra vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời - khí cầu lớn với số lượng lớn rồi!"
"Còn bản hướng dẫn điều khiển tất nhiên phải giao cho các tướng lĩnh và binh sĩ đáng tin cậy rồi!"
"Chúng ta đã có một khí cầu lớn, có thể bắt đầu tiến hành huấn luyện theo bản hướng dẫn điều khiển được rồi! Đợi tới khi chế tạo xong số lượng lớn khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời, ta có thể sử dụng nó đi tới khắp nơi, bảo vệ giang sơn Đại Võ ta!"
Nữ đế gật đầu, trước mắt thì đây là phương pháp hợp lý nhất.
Nhưng phương pháp chế tạo khí cầu lớn này rất quan trọng đối với nàng.
Nó có thể tăng cường thực lực của quân đội trong thời gian ngắn, còn là cơ hội để nàng dò hỏi về chuyện trường sinh, không thể để xảy ra sai sót gì.
Công bộ là một trong những bộ ngành tồn tại vấn đề tham ô, hối lộ nghiêm trọng nhất, nuôi một đám quan lại tham ô, đút lót nhận hối lộ thành phong trào, chuyên ăn bớt nguyên vật liệu dùng để chế tạo đồ, còn thường xuyên cấu kết với nhau làm thâm hụt quốc khố, thật sự khiến nàng không yên tâm cho lắm.
Nếu phương pháp chế tạo bị tiết lộ ra bên ngoài thì chẳng phải sẽ thiệt đến chết hay sao?
Đột nhiên, ánh mắt của nữ đế hướng về phía Lâm Bắc Phàm.
Trong số văn võ cả triều, người mà nàng tin tưởng nhất chính là Lâm Bắc Phàm.
Mặc dù hắn thường xuyên khiến người khác tức muốn nổ não, vì tham tiền mà có thể làm ra bất cứ việc gì, nhưng hắn cũng là người rất giữ nguyên tắc, chưa từng bán rẻ lợi ích của Đại Võ.
Giao cho hắn làm việc này, nàng cũng khá yên tâm.
Vì vậy, nữ đế thăm dò: "Lâm ái khanh, trẫm định giao việc này cho ngươi! Ngươi là ngươi phát minh ra khí cầu lớn, vậy thì cứ giao cho ngươi tập hợp nhân lực để chế tạo khí cầu lớn đi, được không?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng từ chối: "Bệ hạ, tuyệt đối không được đâu! Hiện giờ vi thần đang là ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, phải giám sát bài vở và đạo đức của đám học trò, trọng trách nặng nề, công việc bận rộn, thật sự không còn cách nào khác, không đủ khả năng làm thêm việc khác nữa đâu ạ!"
Các quan nghe vậy muốn méo cả miệng.
Giám sát bài vở và đạo đức của đám học trò ấy à?
Ngươi đang giám sát con cái của bọn ta, để nhanh tay lừa tiền của bọn chúng thì có!
Đồ khốn kiếp nhà ngươi!
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Hơn nữa, vi thần vẫn đang đốc thúc mấy đầu việc khác, nào là thuyền sắt cỡ lớn có thể đi trên mặt nước, nào là lúa nước lai tạo làm tăng sản lượng, vân vân, những thứ này đều là đầu việc lớn ích nước lợi dân chẳng kém gì khí cầu lớn, không thể xảy ra sai sót được, mong bệ hạ minh xét!"
Thật ra vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng khác.
Hắn chuẩn bị dùng mấy thứ này để lừa tiền, kiếm thêm một khoản thật lớn, cho nên trước tiên hắn phải giữ cho bản thân thật trong sạch đã, đến cuối cùng khi sự việc bại lộ, hắn cũng có thể trốn tránh trách nhiệm.
Nữ đế nghe vậy chỉ đành gật đầu với vẻ hơi thất vọng: "Đúng là cực khổ cho ái khanh rồi! Vậy thì phương pháp chế tạo này cứ giao cho Công bộ vậy! Công bộ thượng thư bước lên nghe lệnh!"
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra: "Có thần!"
"Phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời, trẫm sẽ giao lại cho ngươi! Mong rằng ngươi không phụ sự kỳ vọng của trẫm, nhanh chóng chế tạo ra một lượng vũ khí thần kỳ này để bảo vệ giang sơn của Đại Võ!"
"Thần tuân chỉ!" Công bộ thượng thư chắp tay bái bệ hạ.
"Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ!" Ánh mắt nữ đế trở nên nghiêm khắc: "Phương pháp chế tạo này liên quan đến vận mệnh của đất nước, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài! Nếu trẫm phát hiện ra, bất kể là kẻ nào đều sẽ trực tiếp phạt nặng, tuyệt đối không nương tay!"
"Rõ, thưa bệ hạ! Vi thần đảm bảo, chắc chắn sẽ không để lộ phương pháp này ra ngoài!" Công bộ thượng thư hoảng hốt.
"Ngươi có đảm bảo trẫm cũng không yên tâm, trẫm sẽ phái Cẩm Y Vệ giám sát ngươi! Nếu xảy ra vấn đều gì thì ngươi tự mà liệu lấy!"
"Thần tuân chỉ!" Công bộ thượng thư gượng cười.
"Còn về phần dũng sĩ bay lên bầu trời... trẫm tự có sự sắp xếp của mình!"
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm tới Quốc Tử Giám làm việc.
Tốc độ làm việc của triều đình rất nhanh, buổi sáng vừa bố trí xong, Công bộ đã nhanh chóng tập hợp một số lượng lớn nhân lực để chuẩn bị chế tạo khí cầu lớn.
Mặt khác, còn có một đội Cấm Quân lấy khí cầu lớn do Lâm Bắc Phàm chế tạo xong xuôi đi để bí mật huấn luyện dũng sĩ bay lên bầu trời.
Trên đường phố, mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời và người đầu tiên bay lên bầu trời - Lâm Bắc Phàm.
Với sức nóng này, có lẽ tận mấy tháng nữa cũng chưa thể hạ nhiệt nổi.
Chương 149 Ký Bắc Vương muốn có
Lâm Bắc Phàm phát hiện ra rằng bên phía hắn đã có chút thay đổi, có rất nhiều kẻ lạ mặt đang theo dõi hắn.
Ngay cả khu vực quanh nhà hắn cũng xuất hiện rất nhiều cường giả lạ mặt.
Những kẻ này, có lẽ là trinh sát của các phiên vương hoặc triều đình nước khác phái đến để nhòm ngó bí mật về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời.
Lâm Bắc Phàm không hề lo lắng cho chính mình, mà lại hơi bận tâm về sự an toàn của người nhà hắn.
Vì vậy, buổi tối về tới nhà, Lâm Bắc Phàm gọi lão hòa thượng ra: "Tịnh Đài, có chuyện này phải làm phiền ngươi rồi!"
"A di đà phật! Sư phụ có chuyện dặn dò?" Lão hòa thượng hỏi một cách cung kính.
"Ta cảm thấy ở ngoài có thêm rất nhiều kẻ lạ mặt, có thể nhà ta sẽ không được an toàn cho nên làm phiền ngươi để ý giúp!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Sư phụ yên tâm, nhất định tiểu tăng sẽ bảo vệ chu toàn cho tất cả mọi người!" Lão hòa thượng không chút do dự mà đáp.
"Có ngươi ở đây thì ta yên tâm rồi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Đừng đánh giá thấp thực lực của một vị cường giả Tông Sư!
Một mình hắn ta có thể địch lại thiên quân vạn mã, cho dù bị vây chặt giữa đại quân trăm vạn người thì vẫn có thể thoát ra được!
Phản ứng của hắn ta rất nhạy bén, di chuyển cũng rất nhanh, có thể xông tới bên cạnh ngươi ngay tức khắc!
Ngoài cường giả cùng cấp bậc ra thì còn lại rất khó giết được hắn ta!
Có thể nói chỉ cần không rời khỏi kinh thành thì mọi người đều sẽ rất an toàn!
Lâm Bắc Phàm thầm lấy làm mừng rỡ, hắn đúng là sáng suốt khi thu nhận đồ đệ lão hòa thượng có cấp bậc Tông Sư này!
Hai ngày yên bình trôi qua.
Phía Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự nhưng phía Công bộ lại xảy ra vài vấn đề.
Bọn họ phát hiện có trinh sát nước ngoài đã lẻn vào Công bộ, còn bắt được trong nội bộ có người dùng bí mật về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời để đầu cơ trục lợi, khiến Công bộ thượng thư hết sức đau đầu.
Nữ đế vô cùng tức giận, trực tiếp hành hình một số người, đồng thời phái thêm binh lính hùng hậu đến canh gác, lúc ấy mọi chuyện mới kết thúc.
Phía Công bộ ổn định trở lại, thì tới phía Lâm Bắc Phàm xảy ra chuyện.
Buổi tối, cuối cùng cũng có kẻ không nhịn nổi nữa mà lẻn vào.
"A di đà phật!" Lão hòa thượng mở đôi mắt đã mờ đục ra, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài phòng, đứng sau lưng một kẻ áo đen.
"Thí chủ, đầu trộm đuôi cướp không phải là hành vi mà một người đứng đắn nên làm đâu! Nên thu tay đúng lúc, đi cùng bần tăng đi, biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ! A di đà phật!" Lão hòa thượng khuyên nhủ.
Kẻ áo đen kia rất hoảng hốt: "Ngươi là ai? Ngươi đứng sau lưng ta từ bao giờ? Ta phải giết ngươi!"
Trên tay hắn ta cầm dao găm lập tức đâm tới.
Lão hòa thượng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Buông đao dừng tay, lập tức thành Phật!"
Một luồng khí phóng ra từ trên người lão hòa thượng trực tiếp đánh ngất kẻ mặc áo đen kia.
Sau đó, lão hòa thượng dùng một tay xách kẻ mặc áo đen đó lên, biến mất vào màn đêm.
Đến nửa đêm, lại có một tên trinh sát lẻn vào, nhưng hắn ta lại bị lão hòa thượng nhanh chóng đánh ngất rồi đem đi.
Tất cả đều diễn ra trong yên lặng không hề có một tiếng động, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy ba kẻ lạ mặt bị trói chặt trong sân nhà.
Lão hòa thượng đứng bên cạnh bọn chúng, nhìn Lâm Bắc Phàm rồi nói với vẻ cung kính: "A di đà phật! Sư phụ, ba kẻ này chính là người đã lẻn vào Lâm phủ tối hôm qua, đã bị tiểu tăng đánh ngất cả rồi, mời sư phụ xử lý!"
"Được! Cứ đưa cho phía quan phủ đi, ta phải vào tảo triều đã!" Lâm Bắc Phàm cười bảo.
Trông mấy tên thám tử này chỉ giống chân chạy vặt mà thôi, còn chẳng có quyền lên tiếng, Lâm Bắc Phàm cũng không thèm tốn nước bọt với bọn chúng làm gì.
"Vâng, thưa sư phụ!" Lão hòa thượng cúi đầu.
Sau đó hắn ta gọi tiểu hòa thượng tới lôi đám trinh sát này đi báo quan.
Lại hai ngày trôi qua, lão hòa thượng tiếp tục bắt được mấy tên trinh sát khác, tất cả đều bị bắt tới chỗ quan phủ.
Cứ như thế, cuối cùng mọi chuyện cũng yên bình trở lại.
Ai nấy đều biết rằng, trong Lâm phủ có một vị hòa thượng thâm sâu khó lường, lẻn vào Lâm phủ chính là tự tìm đường chết.
Hôm ấy, Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái ra vẻ thần bí kéo Lâm Bắc Phàm vào trong thư phòng.
Vừa trông thấy thái độ bí hiểm của bọn họ, Lâm Bắc Phàm lập tức hiểu ngay vụ làm ăn đầu tiên đã thành công rồi.
Lúc này, Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Bọn ta vừa mới nhận được tin tức từ vương gia, vương gia cảm thấy rất hứng thú với vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời là khí cầu lớn kia! Hắn biết thứ này do ngươi chế tạo ra nên muốn hỏi ngươi liệu có thể cho hắn phương pháp chế tạo được không? Vương gia nói chỉ cần ngươi giao phương pháp chế tạo ra, vương gia đồng ý trả một trăm vạn lượng để cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Chuyện này hơi khó đấy!"
“Chuyện này thì có gì khó?” Quách Thiếu Soái thắc mắc: "Khí cầu lớn do ngươi phát minh ra, ngươi hiểu rõ phương pháp chế tạo ra nó, chẳng phải cứ viết ra gửi cho vương gia là được hay sao?"
Chương 150 Việc này cần nhiều tiền đấy
"Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai rồi!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Đúng là khí cầu lớn do ta phát minh ra, ta cũng hiểu rõ phương pháp chế tạo ra nó nhưng trên triều đình, nữ đế bệ hạ đã luôn miệng nhấn mạnh không được để lộ phương pháp này ra bên ngoài! Ai làm trái lệnh, không cần biết thân phận cao quý ra sao và được ưu ái đến mức nào, đều sẽ trực tiếp đầu rơi xuống đất, tuyệt đối không nương tay!"
"Lần trước, ở Công bộ xảy ra chuyện để lộ thông tin mật, mười mấy cái đầu bị chém xuống rớt hết, trong số đó còn có hai quan viên đấy, đẫm máu lắm! Sau một màn giết gà dọa khỉ như thế, lại phái thêm rất nhiều quân binh tới canh gác thì chuyện của Công bộ mới lắng xuống!"
"Phương pháp chế tạo này ngoài Công bộ ra thì chỉ có mình ta biết mà thôi! Nếu vào lúc này, phương pháp chế tạo bị tiết lộ ra bên ngoài, tất nhiên mọi người sẽ nghi ngờ ta! Một khi chứng minh được ta là thủ phạm thì đầu rớt là cái chắc! Các ngươi nói xem việc này có khó làm hay không?"
Hai người Mạc Như Sương bỗng hiểu ra, gượng cười đáp: "Đúng là rất khó làm!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, ra chiều than thở: "Không phải ta không muốn giúp vương gia mà là ta thật sự lực bất tòng tâm!"
"Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Khí cầu lớn rất quan trọng đối với vương gia!" Quách Thiếu Soái vội nói: "Vương gia nói triều đình có thêm khí cầu lớn chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh, quân lực tăng cao, bọn họ muốn lật đổ sự thống trị của nữ đế sẽ càng khó khăn hơn! Vì vậy bọn họ nhất định cũng phải có khí cầu lớn mới có thể chống lại nữ đế được!"
"Ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng vương gia, ta cũng muốn giúp vương gia lắm ấy chứ..."
Lâm Bắc Phàm đau đớn thốt lên: "Ôi chao! Sớm biết thế này thì trước khi làm ra khí cầu lớn, ta nên giao phương pháp này cho vương gia mới phải, làm như vậy thì không nan giải giống bây giờ rồi!"
Mạc Như Sương nói với vẻ thấu hiểu: "Công tử, chuyện này không thể trách ngươi được! Đâu ai nghĩ ngươi có thể tạo ra vũ khí thần kỳ bay được lên bầu trời cơ chứ! Tới khi ngươi làm xong rồi thì cũng lực bất tòng tâm!"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Như Sương, cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta!"
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm hơi nghiến răng, tỏ vẻ không sợ nguy hiểm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Thôi vậy! Để cống hiến cho sự nghiệp của vương gia, vì dân chúng trong thiên hạ, cho dù phải đánh cược cả tính mạng của mình thì ta cũng phải giao phương pháp chế tạo cho vương gia!'
Hai người Mạc Như Sương vô cùng cảm động: "Công tử!"
"Nhưng hiện giờ ta đang gặp chút vấn đề nhỏ, mong vương gia có thể giải quyết giúp ta!"
Mạc Như Sương không chút do dự: "Có vấn đề gì xin công tử cứ việc nói ra! Vương gia là người ân oán rõ ràng, có tình có nghĩa, chắc chắn sẽ giúp ngươi!"
"Vấn đề đó chính là... một trăm vạn ít quá, có thể thêm chút tiền nữa được không?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong đợi.
Hai người Mạc Như Sương: "Đậu má!”
Nói đi nói lại vẫn là vấn đề về tiền nong, vừa rồi bọn họ phí công cảm động một phen rồi!
Ngươi vẫn là người thiếu niên tham tiền ấy, chẳng thay đổi chút nào cả!
Mạc Như Sương tức giận: "Công tử, một trăm vạn đã là con số không nhỏ rồi!"
"Một trăm vạn nhiều lắm à? Các ngươi có biết để nghiên cứu được vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này ta đã tiêu hết bao nhiêu tiền hay không?"
"Tiêu hết bao nhiêu?" Hai người Mạc Như Sương đồng thanh hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ kích động: "Ta đã tiêu hết hơn hai trăm vạn lượng đấy! Ta tiêu hết hơn hai trăm vạn lượng cuối cùng mới làm ra được khí cầu lớn! Ngoài tiền bạc ra, ta còn phải trả giá bằng không biết bao nhiêu giọt mồ hôi cần mẫn! Vương gia chỉ muốn chi ra một trăm vạn mà cũng muốn lấy phương pháp chế tạo của ta đi, ngươi cảm thấy hắn ta quá đáng, hay là ta quá đáng đây?"
"Nhiều như vậy thật sao?" Mạc Như Sương chớp mắt, hỏi.
Lâm Bắc Phàm chỉ ra ngoài cửa: "Ngươi có thể ra ngoài hỏi thăm mà xem, đây là chuyện mà cả kinh thành này đều biết! Nếu ta không nhận hai trăm vạn từ quốc khố thì làm sao mà có khí cầu lớn như hiện giờ được?"
Thấy thái độ khẳng định chắc chắn của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương lập tức tin lời hắn.
"Vậy hay là... chúng ta thêm một chút nhé? Một trăm năm mươi vạn có đủ không?" Mạc Như Sương hỏi với vẻ dè dặt.
"Mới một trăm năm mươi vạn mà đã muốn mua đứt rồi ấy hả?" Lâm Bắc Phàm lại kích động.
"Một trăm năm mươi vạn đã không phải một con số nhỏ rồi, số tiền lần trước dùng để cứu thế tử cũng bằng ngần ấy thôi!" Quách Thiếu Soái nói.
"Đúng đấy, lúc cứu thế tử cũng chỉ dùng một trăm năm mươi vạn thôi! Nhưng các ngươi có biết nếu ta dâng phương pháp chế tạo lên cho vương gia sẽ phải đánh đổi bao nhiêu không hả?" Lâm Bắc Phàm vô cùng kích động.
"Đánh đổi thế nào cơ?" Mạc Như Sương hỏi.
"Nói với các ngươi thế này nhé, lần trước để cứu thế tử ra ngoài, ta đã dùng một trăm năm mươi vạn đó đi hối lộ các quan để mọi người nói đỡ cho ta, có như vậy mới vừa đảm bảo được điều kiện tiên quyết là giữ được mạng sống của chính mình, vừa cứu được thế tử ra ngoài!"
"Nhưng lần này, ngươi bảo ta hối lộ các quan kiểu gì đây? Ngươi bảo ta phải làm thế nào để bảo vệ tính mạng của mình đây?"
Tóm lại, muốn tươi đẹp bao nhiêu hắn liền khoe khoang ra bấy nhiêu, có thể cường điệu bao nhiêu hắn liền cường điệu bấy nhiêu!
Mọi người nghe hắn nói mà chìm đắm như đang say, tâm trí cũng phiêu du theo lời hắn kể!
"Thật đẹp quá!" Nữ đế cảm thán: "Nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn thử một lần!"
Những người khác nghe vậy cũng không cưỡng lại nổi mà gật đầu.
"Bệ hạ, mặc dù bay lên bầu trời là chuyện tốt nhưng cũng rất nguy hiểm!" Lâm Bắc Phàm bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Thao tác không đúng hoặc hơi bất cẩn một chút là sẽ bị rơi từ trên cao xuống đất, tan xương nát thịt, không được chết trong yên bình!"
Mọi người không khỏi rùng mình, choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Bay lên bầu trời thì vui thật đấy, nhưng lỡ xảy ra chuyện bất trắc gì thì chết không có chỗ chôn thây mất.
"Ái khanh nói có lý lắm! Trẫm sẽ không mạo hiểm, ta cũng mong rằng sau này ái khanh sẽ không mạo hiểm nữa! Dù sao thì sự tồn tại của ngươi cũng rất quan trọng đối với trẫm và với Đại Võ!" Lời nữ đế nói ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Văn võ cả triều và đám học trò của Quốc Tử Giám đều cảm nhận được sự coi trọng và ưu ái của nữ đế dành cho Lâm Bắc Phàm.
Trong lòng bọn họ ngưỡng mộ muốn chết!
Ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng hơi ngẩn người.
Nữ đế đã coi trọng hắn như thế rồi, vậy có phải cho dù sau này mọi chuyện lỡ bại lộ, hắn cũng không cần chạy trốn nữa hay không?
"Ái khanh, trẫm vẫn còn thắc mắc một điều!"
"Xin bệ hạ cứ hỏi!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế hỏi với vẻ say mê: "Khí cầu lớn này... có thể đưa ngươi bay lên tới Cửu Trùng Thiên, nhìn thấy thần tiên trên bầu trời hay không?"
Văn võ cả triều và các học trò ở xung quanh đều không bình tĩnh nổi nữa!
Bay lên tới Cửu Trùng Thiên nhìn thấy thần tiên trên trời sao?
Đây là chuyện biết bao nhiêu người ao ước mà không cầu được cơ chứ!
Khí cầu lớn có thể làm được thật sao?
Mọi người vội vàng dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ cười thầm.
Đến cả người tao nhã như nữ đế mà cũng chẳng phải ngoại lệ, cũng ôm mộng làm thần tiên, mong được trường sinh bất tử!
Thật ra nghĩ lại thì cũng hiểu được thôi, những người làm hoàng đế đứng đầu thiên hạ như nàng đã nắm trong tay quyền lực tối cao, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, ngoài cầu mong được sống thật lâu và trở thành thần tiên ra thì bọn họ còn cầu mong điều gì được đây?
Chỉ khi trở thành thần tiên, có tuổi thọ dài lâu thì mới có thể tiếp tục hưởng phúc!
Vì vậy hắn mới chế tạo ra khí cầu lớn, hắn không tin những vị hoàng đế khác, những kẻ nắm quyền khác sẽ cưỡng lại được sự mê hoặc này!
Nếu đã không cưỡng lại nổi thì chỉ có thể để mặc cho hắn bóc lột!
"Bẩm bệ hạ, mặc dù vi thần chưa làm được đến mức ấy, nhưng nếu khí cầu lớn bay lên cao hơn nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thành công thôi!" Lâm Bắc Phàm đáp một cách cung kính.
Trong lòng hắn lại cười thầm, muốn dùng khí cầu lớn để bay lên tới Cửu Trùng Thiên ấy à?
Cùng lắm thì cũng chỉ đi qua tầng khí quyển mà thôi!
Nếu đi qua tầng khí quyển mà ngươi vẫn còn sống thì coi như ta thua!
Nhưng những người ở đây không hề biết chuyện đó!
Suy nghĩ của bọn họ rất mù quáng, rất đơn giản, thần tiên sống trên bầu trời, chỉ cần khí cầu lớn bay lên cao hơn nữa thì sẽ có cơ hội bay lên tới Cửu Trùng Thiên nhìn thấy thần tiên và nhận được tiên duyên!
Trạng nguyên lang nói có lý lắm!
Vậy là tất cả mọi người lại xôn xao, kích động đến nỗi ầm ĩ cả lên.
"Bay lên bầu trời gặp được thần tiên trên trời!"
"Nhận được tiên duyên!"
"Có thể làm được chuyện này thật đấy!"
"Khí cầu lớn, thần khí bay lên bầu trời!"
…
"Hay lắm, hay lắm, hay lắm!" Nữ đế vô cùng mừng rỡ, mà mỗi khi mừng rỡ nàng lại muốn ban thưởng.
"Lâm ái khanh, bước lên nghe phong thưởng!"
Lâm Bắc Phàm choáng váng: "Lại định thưởng nữa sao?"
"Đừng có nói lung tung! Trẫm không nhịn nổi nữa rồi, mau đứng ra ngoan ngoãn mà nhận phong thưởng đi! Lâm ái khanh đem đến tiên duyên khiến trẫm rất vui, ban thưởng vạn lượng bạc trắng, mười bình Ngọc Dịch Tửu cực phẩm cung đình..."
Vì vậy, của cải của Lâm Bắc Phàm lại tăng thêm một phần.
Điều này khiến hắn rất buồn bực, bệ hạ đừng thưởng nữa được không vậy, nhà hắn thật sự không chứa nổi nữa rồi mà!
Hơn nữa nhiều đồ thế này, lúc dọn dẹp rất phiền phức!
Dùng mãi không hết thì quá lãng phí, Đại Lực và Tiểu Thúy đều đang trách móc ta kia kìa!
"Ôi! Ta thật khổ quá mà!" Lâm Bắc Phàm thở dài.
Các quan thì ghen tị muốn phát điên lên: Đồ hèn hạ!
Sau đó Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đem theo một đống đồ được ban thưởng mà về nhà.
Trên đường đi, những người đi đường nhìn thấy hắn đều hào hứng chạy tới, vây kín hắn ba tầng trong, ba tầng ngoài, hỏi Lâm Bắc Phàm làm thế nào mà bay lên trời được, cảm nhận khi bay lên bầu trời như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm được dân chúng ủng hộ đến vậy đấy!
Đến khi về được nhà rồi, hắn cũng chẳng được yên thân.
"Phu quân, cuối cùng ngươi cũng về nhà an toàn rồi, làm thiếp thân lo lắng muốn chết!"
"Công tử, nghe nói ngươi điều khiển một loại vũ khí thần kỳ tên là khí cầu lớn! Nó to lớn như thế chắc chắn rất nặng, tại sao lại bay lên được vậy? Công tử có thể giải thích cho tiểu nữ đôi điều được không?"
"Thiếu gia, bay lên trời có vui không vậy?"
"A di đà phật..."
Chương 147 Giả bộ từ chối
Lâm Bắc Phàm phải tốn không ít nước bọt, nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô cong mới có thể làm mọi người bình tĩnh lại được.
Trong lòng hắn cảm thán, màn thể hiện này cũng không vui vẻ như hắn tưởng!
Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa hào hứng xông vào trong nhà, đẩy mọi người ra rồi vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, kích động hỏi: "Lâm Bắc Phàm, làm thế nào mà ngươi bay lên trời được vậy? Mau kể cho ta nghe đi!"
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm đành phải kể lại một lần nữa.
Hắn kể hay đến mức khiến tiểu quận chúa rất mong đợi: "Có thể nhìn ngắm toàn cảnh kinh thành, có thể sáng thăm biển xanh tối về Thương Ngô, có thể trò chuyện cùng thần tiên trên trời... Nghe vui quá đi mất! Lâm Bắc Phàm, ngươi có thể đưa ta bay lên trời một lần được không? Xin ngươi đấy, đưa ta bay lên trời một lần đi mà, chuyện gì ta cũng nghe lời ngươi hết! Đi mà đi mà..."
Hai bàn tay bé nhỏ của nàng giữ chặt cánh tay Lâm Bắc Phàm, giở trò làm nũng với hắn.
Không thể không thừa nhận rằng, lực sát thương khi vị tiểu quận chúa đáng yêu này làm nũng thật sự rất lớn.
Mọi người nghe tiểu quận chúa nói vậy đều nổi hứng.
Ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Ngươi đến muộn rồi! Khí cầu lớn đã bị bệ hạ đem đi, được trọng binh canh gác, cho dù là ai cũng không thể tới gần được! Không có sự cho phép của bệ hạ thì không ai có thể bay lên trời, đến cả ta cũng không được!"
"Hả? Sao lại như thế được?" Tiểu quận chúa rất thất vọng.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bây giờ không có cơ hội thì sau này sẽ có cơ hội thôi mà! Hiện giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta ăn cơm trước đi đã!" Lâm Bắc Phàm xoa cái đầu nhỏ của tiểu quận chúa, cười bảo.
Đến giờ ăn cơm, cuối cùng thì nhà Lâm Bắc Phàm cũng yên bình trở lại.
Nhưng người dân bên ngoài vẫn đang bàn tán một cách sôi nổi.
Cùng lúc ấy, tin giật gân triều đình Đại Võ đang nắm giữ vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời nhanh chóng được truyền ra khỏi kinh thành, tới các châu phủ lớn và các nước láng giềng rồi truyền đi khắp thế giới.
Lâm Bắc Phàm, người sáng tạo ra vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời, người đầu tiên bay lên trời ấy cũng theo đó mà vang danh khắp toàn thế giới!
Chủ nhân của các gia tộc lớn, các phiên vương lớn và hoàng đế các nước đều rất hoảng hốt!
Triều đình Đại Võ đã có được vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời rồi ư!
Thứ này có thể đưa người bay lên trời cao, có phải như vậy tức là có cơ hội được nhìn thấy thần tiên trên trời hay không?
Nếu gặp được thần tiên có phải sẽ có cơ hội đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão hay không?
Không một kẻ nắm quyền nào cưỡng lại nổi sự mê hoặc được trở thành thần tiên và sức hút của trường sinh!
Ánh mắt của tất cả mọi người đỏ rực lên!
"Mau phái người tới kinh thành, nhất định phải giành được vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời về cho bản vương!"
"Cho dù không giành được thứ vũ khí ấy thì cũng phải lấy được phương pháp chế tạo nó về đây cho trẫm!"
"Con đường thành tiên, thọ cùng trời đất đang ở ngay trước mắt ta rồi!"
...
Sóng gió trong thiên hạ, đang dần tập hợp tại kinh thành!
Tạm thời không nhắc đến việc này nữa!
Ngày hôm sau, trong buổi tảo triều.
"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Các vị ái khanh miễn lễ!"
"Tạ bệ hạ!"
Đột nhiên, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hắn cầm trên tay một số tài liệu, lớn giọng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, đây là phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời đã được thần biên soạn thành sách! Có phương pháp này, Đại Võ chúng ta có thể chế tạo ra khí cầu lớn bay lên bầu trời với số lượng lớn! Mong bệ hạ xem qua!"
Nữ đế rất mừng rỡ, vội nói: "Mau trình lên đây!"
Sau khi nhận được tài liệu, nữ đế đọc một cách chăm chú.
Cuối cùng, nàng cười với vẻ hài lòng và nói: "Ái khanh quả là trung thành yêu nước! Đại Võ có ngươi là phúc của trẫm, phúc của đất nước!"
"Bệ hạ quá khen rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Hắn biết bản thân mình không giữ nổi thứ ấy, chi bằng chủ động nộp ra, ít nhất còn tạo được ấn tượng tốt với nữ đế.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại lấy một tập tài liệu khác ra.
"Bệ hạ, đây là hướng dẫn điều khiển khí cầu lớn do vi thần tổng kết lại! Chỉ cần học được cách điều khiển này, Đại Võ ta có thể nhanh chóng huấn luyện được một đội dũng sĩ bay lên bầu trời, điều khiển khí cầu lớn bay đi khắp nơi, bảo vệ giang sơn của Đại Võ!"
Nữ đế vội nói: "Mau trình lên đây!"
Sau khi nhận được hướng dẫn điều khiển, nữ đế lại nghiêm túc đọc một lượt.
"Bản hướng dẫn điều khiển này có thể nói là rất hoàn thiện, ưu điểm và nhược điểm cũng được nêu ra rõ ràng trong đó! Với bản hướng dẫn này, ta có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của Đại Võ ta!"
Nữ đế cười rạng rỡ nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi dâng phương pháp chế tạo khí cầu lớn và bản hướng dẫn điều khiển lên cho ta, lại lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?"
Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: "Tận trung với bệ hạ là bổn phận mà thần phải làm tới suốt đời, xin bệ hạ đừng thưởng nữa, nhà ta thật sự không chứa nổi nữa đâu!"
Văn võ bá quan ở xung quanh nghe xong cũng rất ngán ngẩm, cảm giác như thể Lâm Bắc Phàm đang giả vờ từ chối vậy.
Chương 148 Sức nóng khủng khiếp
Nữ đế bật cười ngạc nhiên: "Được thôi! Trẫm không thưởng cho ngươi nữa vậy, nhưng ngươi cứ nhớ kỹ công lao lần này, đợi sau này ngươi tiếp tục lập công, trẫm lại trọng thưởng cho ngươi! Trẫm có linh cảm rằng ngày đó chắc chắn sẽ không xa đâu!"
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, lùi ra sau các quan.
"Hiện giờ, Đại Võ ta đã có được phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời và hướng dẫn điều khiển nó! Các vị ái khanh, các ngươi nói xem chúng ta nên sử dụng chúng như thế nào thì mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của Đại Võ ta đây?"
Nữ đế nhìn các quan một lượt, đặt ra câu hỏi về vấn đề cấp bách cần giải quyết lúc này.
Khi ấy, một vị lão thần bước ra nói: "Bệ hạ, xin hãy giao phương pháp chế tạo cho Công bộ!"
"Ở Công bộ có rất nhiều thợ thủ công lành nghề, còn có hệ thống kỹ thuật hoàn thiện, chỉ cần giao phương pháp chế tạo cho bọn họ là có thể nhanh chóng chế tạo ra vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời - khí cầu lớn với số lượng lớn rồi!"
"Còn bản hướng dẫn điều khiển tất nhiên phải giao cho các tướng lĩnh và binh sĩ đáng tin cậy rồi!"
"Chúng ta đã có một khí cầu lớn, có thể bắt đầu tiến hành huấn luyện theo bản hướng dẫn điều khiển được rồi! Đợi tới khi chế tạo xong số lượng lớn khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời, ta có thể sử dụng nó đi tới khắp nơi, bảo vệ giang sơn Đại Võ ta!"
Nữ đế gật đầu, trước mắt thì đây là phương pháp hợp lý nhất.
Nhưng phương pháp chế tạo khí cầu lớn này rất quan trọng đối với nàng.
Nó có thể tăng cường thực lực của quân đội trong thời gian ngắn, còn là cơ hội để nàng dò hỏi về chuyện trường sinh, không thể để xảy ra sai sót gì.
Công bộ là một trong những bộ ngành tồn tại vấn đề tham ô, hối lộ nghiêm trọng nhất, nuôi một đám quan lại tham ô, đút lót nhận hối lộ thành phong trào, chuyên ăn bớt nguyên vật liệu dùng để chế tạo đồ, còn thường xuyên cấu kết với nhau làm thâm hụt quốc khố, thật sự khiến nàng không yên tâm cho lắm.
Nếu phương pháp chế tạo bị tiết lộ ra bên ngoài thì chẳng phải sẽ thiệt đến chết hay sao?
Đột nhiên, ánh mắt của nữ đế hướng về phía Lâm Bắc Phàm.
Trong số văn võ cả triều, người mà nàng tin tưởng nhất chính là Lâm Bắc Phàm.
Mặc dù hắn thường xuyên khiến người khác tức muốn nổ não, vì tham tiền mà có thể làm ra bất cứ việc gì, nhưng hắn cũng là người rất giữ nguyên tắc, chưa từng bán rẻ lợi ích của Đại Võ.
Giao cho hắn làm việc này, nàng cũng khá yên tâm.
Vì vậy, nữ đế thăm dò: "Lâm ái khanh, trẫm định giao việc này cho ngươi! Ngươi là ngươi phát minh ra khí cầu lớn, vậy thì cứ giao cho ngươi tập hợp nhân lực để chế tạo khí cầu lớn đi, được không?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng từ chối: "Bệ hạ, tuyệt đối không được đâu! Hiện giờ vi thần đang là ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, phải giám sát bài vở và đạo đức của đám học trò, trọng trách nặng nề, công việc bận rộn, thật sự không còn cách nào khác, không đủ khả năng làm thêm việc khác nữa đâu ạ!"
Các quan nghe vậy muốn méo cả miệng.
Giám sát bài vở và đạo đức của đám học trò ấy à?
Ngươi đang giám sát con cái của bọn ta, để nhanh tay lừa tiền của bọn chúng thì có!
Đồ khốn kiếp nhà ngươi!
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Hơn nữa, vi thần vẫn đang đốc thúc mấy đầu việc khác, nào là thuyền sắt cỡ lớn có thể đi trên mặt nước, nào là lúa nước lai tạo làm tăng sản lượng, vân vân, những thứ này đều là đầu việc lớn ích nước lợi dân chẳng kém gì khí cầu lớn, không thể xảy ra sai sót được, mong bệ hạ minh xét!"
Thật ra vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng khác.
Hắn chuẩn bị dùng mấy thứ này để lừa tiền, kiếm thêm một khoản thật lớn, cho nên trước tiên hắn phải giữ cho bản thân thật trong sạch đã, đến cuối cùng khi sự việc bại lộ, hắn cũng có thể trốn tránh trách nhiệm.
Nữ đế nghe vậy chỉ đành gật đầu với vẻ hơi thất vọng: "Đúng là cực khổ cho ái khanh rồi! Vậy thì phương pháp chế tạo này cứ giao cho Công bộ vậy! Công bộ thượng thư bước lên nghe lệnh!"
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra: "Có thần!"
"Phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời, trẫm sẽ giao lại cho ngươi! Mong rằng ngươi không phụ sự kỳ vọng của trẫm, nhanh chóng chế tạo ra một lượng vũ khí thần kỳ này để bảo vệ giang sơn của Đại Võ!"
"Thần tuân chỉ!" Công bộ thượng thư chắp tay bái bệ hạ.
"Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ!" Ánh mắt nữ đế trở nên nghiêm khắc: "Phương pháp chế tạo này liên quan đến vận mệnh của đất nước, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài! Nếu trẫm phát hiện ra, bất kể là kẻ nào đều sẽ trực tiếp phạt nặng, tuyệt đối không nương tay!"
"Rõ, thưa bệ hạ! Vi thần đảm bảo, chắc chắn sẽ không để lộ phương pháp này ra ngoài!" Công bộ thượng thư hoảng hốt.
"Ngươi có đảm bảo trẫm cũng không yên tâm, trẫm sẽ phái Cẩm Y Vệ giám sát ngươi! Nếu xảy ra vấn đều gì thì ngươi tự mà liệu lấy!"
"Thần tuân chỉ!" Công bộ thượng thư gượng cười.
"Còn về phần dũng sĩ bay lên bầu trời... trẫm tự có sự sắp xếp của mình!"
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm tới Quốc Tử Giám làm việc.
Tốc độ làm việc của triều đình rất nhanh, buổi sáng vừa bố trí xong, Công bộ đã nhanh chóng tập hợp một số lượng lớn nhân lực để chuẩn bị chế tạo khí cầu lớn.
Mặt khác, còn có một đội Cấm Quân lấy khí cầu lớn do Lâm Bắc Phàm chế tạo xong xuôi đi để bí mật huấn luyện dũng sĩ bay lên bầu trời.
Trên đường phố, mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời và người đầu tiên bay lên bầu trời - Lâm Bắc Phàm.
Với sức nóng này, có lẽ tận mấy tháng nữa cũng chưa thể hạ nhiệt nổi.
Chương 149 Ký Bắc Vương muốn có
Lâm Bắc Phàm phát hiện ra rằng bên phía hắn đã có chút thay đổi, có rất nhiều kẻ lạ mặt đang theo dõi hắn.
Ngay cả khu vực quanh nhà hắn cũng xuất hiện rất nhiều cường giả lạ mặt.
Những kẻ này, có lẽ là trinh sát của các phiên vương hoặc triều đình nước khác phái đến để nhòm ngó bí mật về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời.
Lâm Bắc Phàm không hề lo lắng cho chính mình, mà lại hơi bận tâm về sự an toàn của người nhà hắn.
Vì vậy, buổi tối về tới nhà, Lâm Bắc Phàm gọi lão hòa thượng ra: "Tịnh Đài, có chuyện này phải làm phiền ngươi rồi!"
"A di đà phật! Sư phụ có chuyện dặn dò?" Lão hòa thượng hỏi một cách cung kính.
"Ta cảm thấy ở ngoài có thêm rất nhiều kẻ lạ mặt, có thể nhà ta sẽ không được an toàn cho nên làm phiền ngươi để ý giúp!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Sư phụ yên tâm, nhất định tiểu tăng sẽ bảo vệ chu toàn cho tất cả mọi người!" Lão hòa thượng không chút do dự mà đáp.
"Có ngươi ở đây thì ta yên tâm rồi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Đừng đánh giá thấp thực lực của một vị cường giả Tông Sư!
Một mình hắn ta có thể địch lại thiên quân vạn mã, cho dù bị vây chặt giữa đại quân trăm vạn người thì vẫn có thể thoát ra được!
Phản ứng của hắn ta rất nhạy bén, di chuyển cũng rất nhanh, có thể xông tới bên cạnh ngươi ngay tức khắc!
Ngoài cường giả cùng cấp bậc ra thì còn lại rất khó giết được hắn ta!
Có thể nói chỉ cần không rời khỏi kinh thành thì mọi người đều sẽ rất an toàn!
Lâm Bắc Phàm thầm lấy làm mừng rỡ, hắn đúng là sáng suốt khi thu nhận đồ đệ lão hòa thượng có cấp bậc Tông Sư này!
Hai ngày yên bình trôi qua.
Phía Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự nhưng phía Công bộ lại xảy ra vài vấn đề.
Bọn họ phát hiện có trinh sát nước ngoài đã lẻn vào Công bộ, còn bắt được trong nội bộ có người dùng bí mật về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời để đầu cơ trục lợi, khiến Công bộ thượng thư hết sức đau đầu.
Nữ đế vô cùng tức giận, trực tiếp hành hình một số người, đồng thời phái thêm binh lính hùng hậu đến canh gác, lúc ấy mọi chuyện mới kết thúc.
Phía Công bộ ổn định trở lại, thì tới phía Lâm Bắc Phàm xảy ra chuyện.
Buổi tối, cuối cùng cũng có kẻ không nhịn nổi nữa mà lẻn vào.
"A di đà phật!" Lão hòa thượng mở đôi mắt đã mờ đục ra, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài phòng, đứng sau lưng một kẻ áo đen.
"Thí chủ, đầu trộm đuôi cướp không phải là hành vi mà một người đứng đắn nên làm đâu! Nên thu tay đúng lúc, đi cùng bần tăng đi, biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ! A di đà phật!" Lão hòa thượng khuyên nhủ.
Kẻ áo đen kia rất hoảng hốt: "Ngươi là ai? Ngươi đứng sau lưng ta từ bao giờ? Ta phải giết ngươi!"
Trên tay hắn ta cầm dao găm lập tức đâm tới.
Lão hòa thượng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Buông đao dừng tay, lập tức thành Phật!"
Một luồng khí phóng ra từ trên người lão hòa thượng trực tiếp đánh ngất kẻ mặc áo đen kia.
Sau đó, lão hòa thượng dùng một tay xách kẻ mặc áo đen đó lên, biến mất vào màn đêm.
Đến nửa đêm, lại có một tên trinh sát lẻn vào, nhưng hắn ta lại bị lão hòa thượng nhanh chóng đánh ngất rồi đem đi.
Tất cả đều diễn ra trong yên lặng không hề có một tiếng động, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy ba kẻ lạ mặt bị trói chặt trong sân nhà.
Lão hòa thượng đứng bên cạnh bọn chúng, nhìn Lâm Bắc Phàm rồi nói với vẻ cung kính: "A di đà phật! Sư phụ, ba kẻ này chính là người đã lẻn vào Lâm phủ tối hôm qua, đã bị tiểu tăng đánh ngất cả rồi, mời sư phụ xử lý!"
"Được! Cứ đưa cho phía quan phủ đi, ta phải vào tảo triều đã!" Lâm Bắc Phàm cười bảo.
Trông mấy tên thám tử này chỉ giống chân chạy vặt mà thôi, còn chẳng có quyền lên tiếng, Lâm Bắc Phàm cũng không thèm tốn nước bọt với bọn chúng làm gì.
"Vâng, thưa sư phụ!" Lão hòa thượng cúi đầu.
Sau đó hắn ta gọi tiểu hòa thượng tới lôi đám trinh sát này đi báo quan.
Lại hai ngày trôi qua, lão hòa thượng tiếp tục bắt được mấy tên trinh sát khác, tất cả đều bị bắt tới chỗ quan phủ.
Cứ như thế, cuối cùng mọi chuyện cũng yên bình trở lại.
Ai nấy đều biết rằng, trong Lâm phủ có một vị hòa thượng thâm sâu khó lường, lẻn vào Lâm phủ chính là tự tìm đường chết.
Hôm ấy, Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái ra vẻ thần bí kéo Lâm Bắc Phàm vào trong thư phòng.
Vừa trông thấy thái độ bí hiểm của bọn họ, Lâm Bắc Phàm lập tức hiểu ngay vụ làm ăn đầu tiên đã thành công rồi.
Lúc này, Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Bọn ta vừa mới nhận được tin tức từ vương gia, vương gia cảm thấy rất hứng thú với vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời là khí cầu lớn kia! Hắn biết thứ này do ngươi chế tạo ra nên muốn hỏi ngươi liệu có thể cho hắn phương pháp chế tạo được không? Vương gia nói chỉ cần ngươi giao phương pháp chế tạo ra, vương gia đồng ý trả một trăm vạn lượng để cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Chuyện này hơi khó đấy!"
“Chuyện này thì có gì khó?” Quách Thiếu Soái thắc mắc: "Khí cầu lớn do ngươi phát minh ra, ngươi hiểu rõ phương pháp chế tạo ra nó, chẳng phải cứ viết ra gửi cho vương gia là được hay sao?"
Chương 150 Việc này cần nhiều tiền đấy
"Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai rồi!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Đúng là khí cầu lớn do ta phát minh ra, ta cũng hiểu rõ phương pháp chế tạo ra nó nhưng trên triều đình, nữ đế bệ hạ đã luôn miệng nhấn mạnh không được để lộ phương pháp này ra bên ngoài! Ai làm trái lệnh, không cần biết thân phận cao quý ra sao và được ưu ái đến mức nào, đều sẽ trực tiếp đầu rơi xuống đất, tuyệt đối không nương tay!"
"Lần trước, ở Công bộ xảy ra chuyện để lộ thông tin mật, mười mấy cái đầu bị chém xuống rớt hết, trong số đó còn có hai quan viên đấy, đẫm máu lắm! Sau một màn giết gà dọa khỉ như thế, lại phái thêm rất nhiều quân binh tới canh gác thì chuyện của Công bộ mới lắng xuống!"
"Phương pháp chế tạo này ngoài Công bộ ra thì chỉ có mình ta biết mà thôi! Nếu vào lúc này, phương pháp chế tạo bị tiết lộ ra bên ngoài, tất nhiên mọi người sẽ nghi ngờ ta! Một khi chứng minh được ta là thủ phạm thì đầu rớt là cái chắc! Các ngươi nói xem việc này có khó làm hay không?"
Hai người Mạc Như Sương bỗng hiểu ra, gượng cười đáp: "Đúng là rất khó làm!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, ra chiều than thở: "Không phải ta không muốn giúp vương gia mà là ta thật sự lực bất tòng tâm!"
"Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Khí cầu lớn rất quan trọng đối với vương gia!" Quách Thiếu Soái vội nói: "Vương gia nói triều đình có thêm khí cầu lớn chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh, quân lực tăng cao, bọn họ muốn lật đổ sự thống trị của nữ đế sẽ càng khó khăn hơn! Vì vậy bọn họ nhất định cũng phải có khí cầu lớn mới có thể chống lại nữ đế được!"
"Ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng vương gia, ta cũng muốn giúp vương gia lắm ấy chứ..."
Lâm Bắc Phàm đau đớn thốt lên: "Ôi chao! Sớm biết thế này thì trước khi làm ra khí cầu lớn, ta nên giao phương pháp này cho vương gia mới phải, làm như vậy thì không nan giải giống bây giờ rồi!"
Mạc Như Sương nói với vẻ thấu hiểu: "Công tử, chuyện này không thể trách ngươi được! Đâu ai nghĩ ngươi có thể tạo ra vũ khí thần kỳ bay được lên bầu trời cơ chứ! Tới khi ngươi làm xong rồi thì cũng lực bất tòng tâm!"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Như Sương, cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta!"
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm hơi nghiến răng, tỏ vẻ không sợ nguy hiểm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Thôi vậy! Để cống hiến cho sự nghiệp của vương gia, vì dân chúng trong thiên hạ, cho dù phải đánh cược cả tính mạng của mình thì ta cũng phải giao phương pháp chế tạo cho vương gia!'
Hai người Mạc Như Sương vô cùng cảm động: "Công tử!"
"Nhưng hiện giờ ta đang gặp chút vấn đề nhỏ, mong vương gia có thể giải quyết giúp ta!"
Mạc Như Sương không chút do dự: "Có vấn đề gì xin công tử cứ việc nói ra! Vương gia là người ân oán rõ ràng, có tình có nghĩa, chắc chắn sẽ giúp ngươi!"
"Vấn đề đó chính là... một trăm vạn ít quá, có thể thêm chút tiền nữa được không?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong đợi.
Hai người Mạc Như Sương: "Đậu má!”
Nói đi nói lại vẫn là vấn đề về tiền nong, vừa rồi bọn họ phí công cảm động một phen rồi!
Ngươi vẫn là người thiếu niên tham tiền ấy, chẳng thay đổi chút nào cả!
Mạc Như Sương tức giận: "Công tử, một trăm vạn đã là con số không nhỏ rồi!"
"Một trăm vạn nhiều lắm à? Các ngươi có biết để nghiên cứu được vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này ta đã tiêu hết bao nhiêu tiền hay không?"
"Tiêu hết bao nhiêu?" Hai người Mạc Như Sương đồng thanh hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ kích động: "Ta đã tiêu hết hơn hai trăm vạn lượng đấy! Ta tiêu hết hơn hai trăm vạn lượng cuối cùng mới làm ra được khí cầu lớn! Ngoài tiền bạc ra, ta còn phải trả giá bằng không biết bao nhiêu giọt mồ hôi cần mẫn! Vương gia chỉ muốn chi ra một trăm vạn mà cũng muốn lấy phương pháp chế tạo của ta đi, ngươi cảm thấy hắn ta quá đáng, hay là ta quá đáng đây?"
"Nhiều như vậy thật sao?" Mạc Như Sương chớp mắt, hỏi.
Lâm Bắc Phàm chỉ ra ngoài cửa: "Ngươi có thể ra ngoài hỏi thăm mà xem, đây là chuyện mà cả kinh thành này đều biết! Nếu ta không nhận hai trăm vạn từ quốc khố thì làm sao mà có khí cầu lớn như hiện giờ được?"
Thấy thái độ khẳng định chắc chắn của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương lập tức tin lời hắn.
"Vậy hay là... chúng ta thêm một chút nhé? Một trăm năm mươi vạn có đủ không?" Mạc Như Sương hỏi với vẻ dè dặt.
"Mới một trăm năm mươi vạn mà đã muốn mua đứt rồi ấy hả?" Lâm Bắc Phàm lại kích động.
"Một trăm năm mươi vạn đã không phải một con số nhỏ rồi, số tiền lần trước dùng để cứu thế tử cũng bằng ngần ấy thôi!" Quách Thiếu Soái nói.
"Đúng đấy, lúc cứu thế tử cũng chỉ dùng một trăm năm mươi vạn thôi! Nhưng các ngươi có biết nếu ta dâng phương pháp chế tạo lên cho vương gia sẽ phải đánh đổi bao nhiêu không hả?" Lâm Bắc Phàm vô cùng kích động.
"Đánh đổi thế nào cơ?" Mạc Như Sương hỏi.
"Nói với các ngươi thế này nhé, lần trước để cứu thế tử ra ngoài, ta đã dùng một trăm năm mươi vạn đó đi hối lộ các quan để mọi người nói đỡ cho ta, có như vậy mới vừa đảm bảo được điều kiện tiên quyết là giữ được mạng sống của chính mình, vừa cứu được thế tử ra ngoài!"
"Nhưng lần này, ngươi bảo ta hối lộ các quan kiểu gì đây? Ngươi bảo ta phải làm thế nào để bảo vệ tính mạng của mình đây?"