-
Chương 111-115
Chương 111 Là kẻ thông minh
Lão già được gọi là Tôn tiền bối kia vừa uống rượu vừa lắc đầu cười nói: "Sao lão phu có thể nhìn nhầm được chứ? Lão phu đây có thể coi là một đời phong lưu vui vẻ, có loại nữ nhân nào mà ta chưa từng gặp? Dáng vẻ mất hồn mất vía vừa rồi của Như Sương cô nương rõ ràng là đang mắc bệnh tương tư, nhớ người trong lòng!"
Trong lòng thế tử bị đả kích dữ dội!
Không ngờ người mà hắn ta thương nhớ không quên đã có người trong lòng!
Vậy mà Như Sương cô nương đã có người trong lòng rồi!
Người đó còn chẳng phải là hắn ta nữa chứ!
Hắn ta vội hỏi: "Người đó là ai?"
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi thêm: "Liệu có phải là sư đệ Quách Thiếu Soái của nàng ấy hay không?"
Tôn tiền bối lắc đầu: "Lão phu không biết, nhưng ta có thể khẳng định người đó không nằm trong số các vị ở đây! Nếu không, Như Sương cô nương đã chẳng người ở một nơi, tâm trí lại một nẻo rồi, vì người trong lòng nàng không có ở đây nên nàng ấy mới nhớ nhung người ta, mọi người nói có phải không nào?"
"Rốt cuộc người đó là ai?"
"Dám cướp người phụ nữ của thế tử, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà!"
"Nhất định phải tìm ra hắn, dạy dỗ hắn cho ra trò!"
...
Mọi người ồn ào thảo luận, nói phải xả giận cho thế tử.
Nhưng thế tử đã chẳng nghe lọt tai những lời bọn họ nói nữa rồi.
"Các vị anh hùng, ta thấy không khỏe cho lắm, về phòng nghỉ ngơi trước đây, các vị cứ dùng từ từ nhé!"
Nói lời tạm biệt xong, hắn ta thất thiểu rời khỏi bữa tiệc.
Cùng lúc này, một bộ tài liệu chi tiết về Lâm Bắc Phàm được đưa tới chỗ vương gia.
Lâm Bắc Phàm, mười tám tuổi, hai tháng trước thi đỗ trạng nguyên.
Đây là vị trạng nguyên đầu tiên đỗ đầu tam nguyên từ khi Đại Võ hoàng triều được thành lập tới nay, được nữ đế bệ hạ rất ưu ái. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một tháng, hắn đã liên tục thăng hai cấp quan, trở thành quan tòng ngũ phẩm, giữ chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám.
Hắn cũng được nữ đế cho phép vào triều mỗi ngày, ngày nào cũng nhận được rất nhiều ưu ái và phần thưởng.
Hắn và các quan không hòa hợp với nhau, thường xảy ra tranh cãi trên triều đình, đấu đã lẫn nhau, nhưng hắn chưa từng phải chịu thiệt.
Hắn là kẻ vô cùng tham lam, là một tên tham quan chính cống. Từ khi hắn nhậm chức tới nay đã tham ô năm, sáu trăm vạn lượng, khiến các quan bất mãn, bách tính căm hận.
...
Sau khi đọc xong chỗ tài liệu này, vương gia than thở: "Đúng là một kẻ trẻ tuổi ghê gớm! Còn trẻ như thế mà đã đỗ trạng nguyên, hơn nữa còn được ưu ái, thoải mái lăn lộn trên triều đình... bản vương tự nhận không bằng hắn!
"Vương gia, tên Lâm Bắc Phàm này quả thật không tầm thường! Hắn không chỉ có năng lực tài giỏi mà còn được nữ đế tin tưởng! Nếu có thể khiến người này quy phục, chắc chắn vương gia sẽ như hổ mọc thêm cánh, nghiệp lớn không còn xa nữa!" Một nam tử trung niên tay cầm quạt lông, đầu đội mũ, chắp tay cung kính nói.
Người này là quân sư của vương gia, sùng bái vị hiền triết Khổng Minh, hắn ta không chỉ mô phỏng theo Khổng Minh ở phương diện ăn mặc mà còn tự xưng là Gia Cát tiên sinh.
Hơn hai mươi năm qua hắn ta luôn thận trọng, bày mưu tính kế, được vương gia rất tín nhiệm.
Vương gia nghe vậy cũng rất động lòng, nói: "Gia Cát tiên sinh, ngươi nói đúng lắm! Thế lực của chúng ta ở trong triều đình ít ỏi, nếu có thể thu phục người này, tất nhiên sẽ có lợi cho nghiệp lớn của ta! Chỉ là, một người trẻ tuổi lại thông minh như thế, liệu có đồng ý cống hiến cho bản vương hay không?"
"Vương gia, đúng như ngươi nói, hắn là một kẻ thông minh! Là kẻ thông minh, có lẽ hắn cũng đã nhận ra rằng triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc, hắn phải chọn cho mình một minh chủ để đi theo, vậy mới có thể tự bảo vệ mình giữa thế giới loạn lạc đó, còn vương gia chính là vị minh chủ hiếm có ấy! Cơ hội nghìn năm có một, nếu hắn không phải một kẻ ngu ngốc, có lẽ hắn sẽ biết phải làm thế nào!" Gia Cát tiên sinh vuốt râu, cười đáp một cách đầy tự tin.
"Được! Nói hay lắm!" Vương gia bị hắn ta trái một câu minh chủ, phải một câu minh chủ, nói đến mức vui vẻ ra mặt.
"Hai người Mạc Như Sương của Thiết Kiếm Môn khá thân thiết với Lâm Bắc Phàm, có thể phái bọn họ đi tiếp xúc với hắn trước! Đến lúc thích hợp, chắc chắn chúng ta có thể thu phục được tên Lâm Bắc Phàm tài trí kiệt xuất này, để hắn góp sức vì vương gia!"
"Được! Cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!"
Vì vậy, Mạc Như Sương vừa quay về chưa đầy hai ngày đã lại bị vương gia gọi tới.
"Thảo dân bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế!"
"Ha ha! Hai vị thiếu hiệp, không cần khách sáo như vậy đâu, mau ngồi đi!"
Vương gia cười sang sảng, bảo: "Các ngươi vừa từ kinh thành quay về, đáng lẽ ta nên để các ngươi nghỉ ngơi vài ngày mới phải! Nhưng trước mắt có việc lớn không thể không nhờ các ngươi! Vì vậy ta đành phải làm phiền hai vị thiếu hiệp vậy!"
"Vương gia cứ nói, bọn ta dù chết cũng không từ chối!" Hai người Mạc Như Sương nghiêm túc đáp.
Vương gia nói một cách vô cùng trịnh trọng: "Lần trước, các ngươi từng nhắc đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm với ta! Sau khi điều tra, bản vương phát hiện hắn đúng là một nhân tài hiếm có! Nếu có người hiền tài như hắn trợ giúp bản vương thì nghiệp lớn đã không còn xa nữa rồi! Vì vậy, ta muốn nhờ hai vị thiếu hiệp đi thuyết phục Lâm Bắc Phàm, để hắn biết được tấm lòng yêu quý người tài của bản vương! Hai vị thiếu hiệp, có bằng lòng đi hay không?"
Hai người Mạc Như Sương mừng rỡ: "Vương gia, bọn họ nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của ngươi!"
Hai người quay về, gói ghém túi đồ đơn giản rồi lên đường.
"Sau khi tới kinh thành Như Sương mới trở nên như vậy! Chứng tỏ người mà Như Sương nhung nhớ không quên kia rất có thể đang ở kinh thành! Nhất định bản thế tử phải đuổi theo để xem rốt cuộc người đó là ai!"
Chương 112 Đi theo ta
Bọn họ đi suốt ngày đêm, không quản cực nhọc.
Hai người Mạc Như Sương không ngại mệt mỏi, sau mấy ngày cũng đã chạy tới kinh thành.
Sau đó, bọn họ lại tới gặp Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Lâm Bắc Phàm thấy hai người bọn họ cũng rất bối rối: "Không phải các ngươi nói sẽ về Ký Bắc sao? Sao bây giờ lại..."
"Lâm công tử, đúng là bọn ta đã về Ký Bắc! Nhưng vì có vài chuyện cần tới kinh thành giải quyết nên bọn ta không thể không quay lại!" Mạc Như Sương gặp được người mà nàng sáng nhớ chiều mong, tâm trạng rất kích động.
Quách Thiếu Soái cũng rất kích động, cuối cùng cũng có cơ hội đến đây ăn đồ ngon rồi.
Cho dù là đồ ăn thiu, thì hắn ta cũng đồng ý.
"Thì ra là như thế!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Ta còn tưởng sẽ không được gặp các ngươi trong một thời gian dài chứ! Nhưng nếu đã đến rồi thì nhất định hôm nay phải ở lại đây uống một ly với ta, bằng không tức là không nể mặt ta đấy nhé!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" Hai người Mạc Như Sương mỉm cười.
Sau khi ăn xong bữa ăn mà bọn họ đã chờ từ lâu, màn đêm cũng buông xuống.
Hai người bọn họ theo Lâm Bắc Phàm vào thư phòng, đóng cửa lại, nói với vẻ thần bí: "Lâm công tử, lần này bọn ta đến đây là vì ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm bối rối: "Đến đây vì ta sao?"
Mạc Như Sương nghiêm túc: "Lâm công tử, thật ra bọn ta không chỉ là đệ tử của Thiết Kiếm Môn mà bọn ta còn đang đi theo Ký Bắc vương điện hạ! Triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc, Ký Bắc vương điện hạ là người có tấm lòng nhân hậu, lo nước thương dân, muốn kết thúc thời thế loạn lạc ấy để bách tính được an cư lạc nghiệp, cuộc sống ấm no! Bọn ta thấy được hy vọng từ vương gia nên đã quyết định sẽ trung thành với vương gia!"
"Sau khi quay về, bọn ta đã tiến cử ngươi với vương gia, vương gia rất vui mừng! Vương gia cảm thấy ngươi không chỉ là anh tài hiếm gặp mà còn là người chung tay cùng đi trên một con đường với vương gia, cho nên vương gia muốn bọn ta đến đây mời ngươi gia nhập, cùng mưu tính việc lớn!"
Quách Thiếu Soái ra sức gật đầu.
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm trở nên kỳ lạ, hắn dùng ánh mắt kỳ quái ấy mà nhìn hai người.
Hai người Mạc Như Sương lo lắng: "Lâm công tử, tại sao ngươi lại nhìn bọn ta như thế?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Ta hiểu rồi, các ngươi là người của Ký Bắc vương! Chuyến này các ngươi đến đây làm người thuyết phục, muốn thuyết phục ta phản bội triều đình, quy thuận dưới trướng Ký Bắc vương, mưu đồ cướp ngôi đúng không?"
Lâm Bắc Phàm vừa nói ra bốn chữ "mưu đồ cướp ngôi", sắc mặt của hai người Mạc Như Sương đều hơi thay đổi.
Bốn chữ này thuộc dạng vô cùng đại nghịch bất đạo, nói ra không cẩn thận sẽ rớt đầu!
Bất cứ ai cũng phải kiêng dè bốn chữ cấm kỵ này.
Quách Thiếu Soái cãi lại: "Lâm Bắc Phàm, sao chuyện này lại là mưu đồ cướp ngôi được chứ?"
"Sao lại không phải?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngờ vực: "Chính các ngươi nói triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc... Tại sao trận loạn lạc này lại xảy ra? Chắc chắn là do triều đình bất ổn, quản lý sai lầm nên mới xảy ra loạn lạc!"
"Các ngươi còn nói Ký Bắc vương là người có tấm lòng nhân hậu, muốn kết thúc thời thế loạn lạc này để bách tính được an cư lạc nghiệp... Phải làm thế nào mới kết thúc được thời buổi loạn lạc này? Chắc chắn là phải lật đổ triều đình, lật đổ sự thống trị của bệ hạ đương triều, để xây dụng nên một trật tự mới!"
"Sau khi lật đổ triều đình, chắc chắn chính hắn ta sẽ bước lên làm hoàng đế, nếu không làm sao mà hắn ta thi hành chính sách mà hắn ta muốn được? Ta không tin Ký Bắc vương không có dã tâm này!"
"Các ngươi nói thử xem, như thế không phải mưu đồ cướp ngôi thì là cái gì đây?"
Hai người bị phản bác đến nỗi á khẩu.
"Không cần biết ngươi lý giải việc này thế nào, nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì dân chúng trong thiên hạ! Ai làm hoàng đế không quan trọng, chỉ cần người đó có thể cho dân chúng được sống một cuộc sống thoải mái thì người đó chính là vị hoàng đế tốt, bọn ta sẽ ủng hộ người đó! Ký Bắc vương điện hạ chính là minh chủ mà bọn ta tìm kiếm!" Quách Thiếu Soái nghiêm túc đáp.
Mạc Như Sương khuyên giải: "Lâm công tử, hiện giờ nữ đế mê muội, gian thần ở khắp nơi, dân chúng lầm than! Ngươi sống ở kinh thành nên có lẽ không nhìn thấy mà thôi, ở những địa phương khác ngoài kinh thành, tiếng kêu than của dân chúng đã nổi lên khắp nơi rồi! Các phiên vương đã sớm chiêu binh mãi mã, rục rịch nổi dậy! Trong giang hồ cũng chẳng thiếu những kẻ đầy rẫy dã tâm, thiên hạ sắp loạn rồi!"
"Ngươi đứng trên triều đình, trực tiếp đối mặt với gian thần và tham quan, không chỉ vô cùng nguy hiểm mà có thể còn bị rơi đầu bất cứ lúc nào! Hơn nữa, ngươi có hoài bão và tài năng như thế mà lại chẳng có đất để thể hiện, ngươi có cam tâm không? Chi bằng kịp thời quy thuận một minh chủ khác, để lại cho bản thân một đường lui! Vương gia chính là một vị minh chủ như thế, hắn thương yêu bách tính, quý trọng người tài, rất nhiều người trong thiên hạ đầu quân cho vương gia!"
"Thế nên, Lâm công tử hãy gia nhập cùng chúng ta đi, ta tin rằng với tài năng của ngươi, nhất định sẽ được vương gia trọng dụng! Công cuộc xây dựng thiên hạ, sáng lập sự nghiệp vĩ đại đang ở trước mắt chúng ta!"
Lâm Bắc Phàm phất tay áo, nói với vẻ vô cùng bất mãn: "Các ngươi đừng nói nữa, đi theo ta!"
Chương 113 Trung thần không thờ hai chủ
Lâm Bắc Phàm đưa hai người vào một căn phòng.
Hắn vừa mở cửa ra, hai người Mạc Như Sương liền bị vàng bạc châu báu bày ở khắp phòng làm hoa cả mắt.
"Ta nói cho các ngươi biết, những món vàng bạc châu báu này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta!"
Lâm Bắc Phàm đắc ý bảo: "Trong đó có tới vạn lượng vàng ròng, mấy chục vạn lượng bạc trắng, hàng trăm viên long nhãn trân châu, mấy chục cân mã não cực phẩm, ba mươi sáu viên phỉ thúy cực phẩm... những món trang sức châu báu khác lại càng nhiều đến mức không đếm xuể!"
"Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ vào Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?"
"Chuyện này... không thể!" Miệng lưỡi hai người đắng chát.
"Các ngươi lại theo ta!"
Lâm Bắc Phàm lại mở một căn phòng khác ra.
Hai người Mạc Như Sương lập tức bị tơ lụa cất trong phòng làm hoa hết cả mắt.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý: "Những thứ này cũng do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó chỉ tính riêng tơ lụa đã có hơn trăm cuộn, rồi thêm các loại vải vóc hiếm có khác nữa, chỗ này của ta đều có cả! Nếu dùng chúng để may quần áo, cho dù mỗi ngày ta đổi một bộ, có mặc mười năm cũng chưa chắc đã hết!"
"Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?"
"Cái này... cũng không thể!" Hai người lại càng đắng lòng hơn.
"Các ngươi lại đi theo ta!"
Lâm Bắc Phàm đưa bọn họ đến căn phòng thứ ba.
Hắn mở cửa ra, bên trong cất rất nhiều vò rượu, cả phòng đầy ắp toàn là rượu, mùi rượu xông lên mũi khiến bọn họ lâng lâng.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý khoe khoang: "Những loại rượu ngon này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó có Bách Hoa Tửu, Ngọc Dịch Tửu cung đình, Bích Loa Xuân Tửu, Hầu Nhi Tửu cực phẩm, đều là những loại rượu ngon khó tìm, chỉ lấy bừa một bình đem ra ngoài thôi, có dùng ngàn vàng cũng chẳng đổi được, muốn mua cũng không mua nổi! Nhưng ta lại có thể uống những loại rượu này như uống nước, uống hết có thể tới gặp nữ đế lấy thêm!"
"Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?"
"Hắn ta có thể cho ta uống no rượu hay không?"
Hai người Mạc Như Sương lại càng đắng miệng: "Cũng không thể!"
Sau đó, Lâm Bắc Phàm tiếp tục đưa bọn họ đi tham quan các căn phòng khác.
Có phòng cất đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn cực phẩm như bào ngư, tổ yến, vi cá, có phòng chứa đầy dược liệu cực phẩm như nhân sâm, linh chi, tam thất… có phòng cất đầy các loại đồ cổ...
Hai người bọn họ bị những món kỳ trân dị bảo ở hết phòng này tới phòng khác làm cho lúng túng.
Được lắm, đến cả phủ vương gia cũng chẳng xa hoa đến thế này!
Thậm chí còn chẳng bằng một phần mười nơi đây!
Bọn họ cảm thấy như thể mình vừa đi vào kho báu vậy, ở đâu cũng có bảo bối!
Lấy bừa một món đem đi cũng đủ để cơm no áo ấm cả đời rồi!
"Đây mới chỉ là một phần những gì ta có mà thôi!" Lâm Bắc Phàm đắc ý bảo: "Còn rất nhiều món nữa, vì ở đây không đủ chỗ cất nên ta tạm thời để trong hoàng cung, khi nào cần dùng mới lấy ra!"
"Vẫn còn sao?" Hai người Mạc Như Sương đều bị dọa hoảng hồn.
"Còn nhiều ấy chứ! Khi đó bệ hạ còn định ban thưởng cho ta một căn nhà dùng để cất mấy thứ kỳ trân dị bảo này! Nhưng ta kiếm cớ quản lý thêm một căn nhà quá phiền phức nên không nhận!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai: "Hoàng ân mênh mông thế này, sao ta có thể phụ lòng bệ hạ được?"
Hắn lại hỏi tiếp: "Đổi lại là ngươi, ngươi có bằng lòng vứt bỏ hết những vinh hoa phú quý này để đi làm chuyện mất đầu không hả?"
Mạc Như Sương không đáp, Quách Thiếu Soái thì lắc đầu với vẻ cay đắng: "Không bằng lòng!"
Lâm Bắc Phàm lại nói: "Đổi lại là ngươi, liệu ngươi có bằng lòng vứt bỏ tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở của bản thân để đi theo một tên phiên vương chưa từng thấy mặt, thấp tha thấp thỏm mưu tính cho một tương lai mịt mù không?”
Quách Thiếu Soái lại chua chát lắc đầu: "Ta không bằng lòng!"
Lâm Bắc Phàm chất vấn lần thứ ba: "Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ dốc sức cho vị nữ đế bệ hạ tài hoa phong nhã, lại luôn ưu ái mình ngươi, hay là dốc sức cho một lão già đã bốn mươi, năm mươi tuổi, chẳng thể cho ngươi được chút lợi lộc gì?"
Quách Thiếu Soái rùng mình một cái: "Ta không muốn!"
"Thế này chẳng phải đã rõ rồi hay sao?"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: "Cái này gọi là trung thần không theo hai chủ, trừ khi cả hai đều là nữ chủ! Các ngươi muốn ta phản bội nữ đế là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra được, hãy từ bỏ ý nghĩ này đi!"
Quách Thiếu Soái: "Hả? Hai nữ chủ nhân thì được sao?"
Đầu óc Lâm Bắc Phàm tự động bỏ qua: "Đây không phải trọng điểm, đừng có để ý mấy cái tiểu tiết đó làm gì!"
"Nhưng Lâm công tử, thiên hạ sắp loạn cả rồi, ngươi có nhiều vàng bạc châu báu như thế cũng có ích gì đâu? Ngươi vốn không có đủ năng lực để bảo vệ những thứ vàng bạc châu báu này! Thậm chí có thể vì mang ngọc mắc tội mà sớm mất mạng! Cho nên chi bằng ngươi sớm tính toán một đường lui cho bản thân! Nếu không, tính mạng đã chẳng còn thì những thứ khác cũng có nghĩa lý gì đâu!" Mạc Như Sương nói với vẻ ý vị sâu xa.
Chương 114 Thật chẳng ra gì
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý đấy!"
Mạc Như Sương thấy có hy vọng lập tức ra sức khuyên nhủ: "Trong thời đại loạn lạc, phải có võ công thì mới có thể bảo vệ được bản thân! Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, đã lôi kéo được rất nhiều hào kiệt giang hồ! Chỉ cần Lâm công tử đồng ý góp sức vì vương gia, chắc chắn vương gia sẽ phái các đại cao thủ đến để bảo vệ ngươi! Ngay cả tiểu nữ tử ta cũng..."
Mặt Mạc Như Sương hơi ửng đỏ: "Tình nguyện cầm kiếm bảo vệ sát bên công tử, tuyệt đối không để loạn thần tặc tử tới gần ngươi một bước!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười đáp: "Thật ra, nói về Ký Bắc vương, chính bản thân ta cũng rất tán thưởng hắn ta! Nếu bảo ta chọn một người để nương nhờ, tất nhiên người như Ký Bắc vương sẽ là lựa chọn hàng đầu! Cho nên ta mới đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta, các ngươi..."
Lâm Bắc Phàm nháy mắt: "Hiểu ý ta là gì chứ?"
"Hả? Ý ngươi là gì?" Hai người lại rơi vào mông lung một lần nữa.
Chuyện này thì liên quan gì đến việc tham quan kho báu chứ?
"Đạo lý đơn giản như thế, sao các ngươi lại không hiểu vậy?"
Lâm Bắc Phàm bực bội: "Ta đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta là muốn nói với các ngươi rằng, nữ đế cho ta nhiều thứ như thế mới đủ để khiến ta trung thành với nàng! Ký Bắc vương chẳng cho ta thứ gì mà đã muốn ta nương nhờ vào hắn ta, góp sức cho hắn ta, các ngươi thấy có khả quan không hả? Quay về nói với Ký Bắc vương, muốn ta nương nhờ hắn cũng được thôi! Nhưng phải tỏ rõ thành ý với ta đã!"
Hai người Mạc Như Sương: "Trời ạ!"
Nói đi nói lại, hóa ra là đòi quà à!
Không còn nghi ngờ gì nữa, bản tính tham quan của hắn đã bộc lộ ra rồi!
Mạc Như Sương nói trong sự tiếc nuối và tức giận: "Lâm công tử, góp sức cho vương gia để mưu cầu phúc lợi cho muôn dân, để mở ra thái bình cho đời sau, đây là cơ hội nghìn năm có một, sao ngươi lại đòi tiền cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: "Như Sương cô nương, ngươi nói như thế lại không hợp lý cho lắm! Ta đâu có quen biết gì với Ký Bắc vương đâu nên cũng chẳng có tình cảm gì để bàn đến với hắn, nếu không có tiền thì thương lượng thế nào đây? Nói chuyện yêu đương chắc?"
Quách Thiếu Soái ngơ ngác bảo: "Sư tỷ, hình như hắn nói rất có lý đấy chứ!"
"Ngươi im miệng cho ta!" Mạc Như Sương cả giận quát.
Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên, bảo: "Hơn nữa, muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn nhiều cỏ! Không trả tiền công cho ta thì ta ăn bằng gì, uống bằng gì đây? Chẳng lẽ ta cứ làm việc không công cho hắn ta sao, trên đời này làm gì có kẻ nào ngu ngốc như vậy chứ?"
Sắc mặt của hai người Mạc Như Sương bất giác trở nên gượng gạo.
Lâm Bắc Phàm sửng sốt: "Không phải hai ngươi chính là kẻ ngu ngốc đó đấy chứ? Hắn ta chẳng cho các người thứ gì mà các ngươi còn mỏi mắt trông chờ vào hắn ta sao?"
Hai người Mạc Như Sương: "Khụ khụ..."
Quách Thiếu Soái đỏ mặt tranh luận: "Lâm Bắc Phàm, bọn ta làm như thế là vì lê dân bách tính, không ngờ ngươi lại suy nghĩ tầm thường như vậy!"
Lâm Bắc Phàm tức giận: "Với cái trí thông minh này của ngươi, bị người ta bán mất còn đếm tiền cho người ta!"
"Được rồi, ngươi không cần tranh luận về mấy thứ vô dụng này!" Mạc Như Sương nhìn Lâm Bất Phàm bằng ánh mắt phức tạp: "Lâm công tử, ngươi muốn thứ gì? Bọn ta sẽ quay về bẩm báo với vương gia!"
Lâm Bắc Phàm không hề do dự mà đáp: "Tiền, ta cần một số tiền lớn, càng nhiều càng tốt! Hắn ta cho ta bao nhiêu tiền thì ta sẽ trung thành với hắn ta bấy nhiêu phần! Nếu hắn ta cho ta nhiều tiền hơn cả nữ đế thì ta nguyện tận tụy làm việc cho hắn ta đến chết mới thôi!"
"Lâm công tử, sao ngươi lại nông cạn đến mức này cơ chứ?" Mạc Như Sương hơi nổi giận.
Nàng cảm thấy hình tượng tỏa sáng của Lâm Bắc Phàm trong lòng nàng bắt đầu tan vỡ.
Tại sao hắn lại trở thành người tham tiền, gió chiều nào theo chiều ấy như thế cơ chứ?
"Nếu đến cả tiền mà hắn ta còn không nỡ chi ra, vậy người chủ nhân như thế có gì đáng để cống hiến cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Các ngươi phải hiểu rằng, hiện giờ ta làm việc cho hắn là đang đặt cược cả cái đầu của mình đấy! Lỡ như mọi chuyện bại lộ, ta sẽ chẳng còn gì cả, đến cả cái mạng này cũng chẳng còn! Đã như thế tại sao ta lại không lấy tiền cơ chứ? Không cần biết chuyện sau này ra sao, ít nhất ta cũng đã từng có đống tiền đó!"
"Chuyện này do vương gia quyết định, bọn ta phải bẩm báo lại với vương gia, chờ vương gia định đoạt!" Mạc Như Sương có hơi mệt mỏi.
"Quay về nói với Ký Bắc vương, ngoài cám dỗ ra thì chẳng có thì gì là ta không thể chống lại được cả!"
"Không có tiền thì không thương lượng gì hết!"
Hai người Mạc Như Sương rời đi.
Bọn họ không về Ký Bắc ngay mà dùng con đường đặc biệt khác để cấp tốc truyền tin về Ký Bắc vương phủ.
Vương gia lập tức mở ra xem, nhưng càng xem lại càng kích động, càng xem càng thêm tức giận.
Sau đó hắn ta đập mạnh một cái, cái bàn bên cạnh lập tức vỡ tan tành.
"Nào có lý này! Tên Lâm Bắc Phàm này thật chẳng ra gì!"
Chương 115 Trả tiền từng phần
"Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải nhận được tin về Lâm Bắc Phàm rồi hay không?" Gia Cát tiên sinh hỏi với vẻ thận trọng.
Vương gia đưa tờ giấy cho hắn ta, tức giận đáp: "Quân sư xem đi, xem Lâm Bắc Phàm đã nói những gì này? Thế mà hắn lại dám đòi lợi ích từ chỗ bản vương, không trả công thì không làm việc, nào có lý này! Bổn vương làm vương gia nhiều năm như thế nhưng đã bao giờ bị người khác đối xử như vậy cơ chứ? Tên Lâm Bắc Phàm này đúng là không biết tôn ti, không biết điều, bản vương thật sự chỉ hận không thể xông tới kinh thành mà diệt trừ hắn ngay!"
"Chúc mừng vương gia, thực ra đây lại là chuyện vui đấy!" Gia Cát tiên sinh cười nói.
"Có chỗ nào vui sao?" Vương gia bực bội hỏi.
"Vương gia, ngươi nghĩ lại mà xem! Lâm Bắc Phàm là người được nữ đế bệ hạ ưu ái nhất, được nữ đế rất tin tưởng, nếu hắn chẳng đòi hỏi gì mà đã đồng ý nương nhờ vương gia, liệu vương gia có tin tưởng vào lòng trung thành của hắn hay không?"
"Chuyện này..." Vương gia do dự.
Gia Cát tiên sinh cười bảo: "Vương gia không cần nói nhiều nữa, chắc chắn là không rồi, đây là lẽ thường tình mà! Cho nên, tên Lâm Bắc Phàm kia mới thông minh đưa ra điều kiện này! Thứ nhất là để thăm dò xem địa vị của hắn trong lòng vương gia thế nào! Ngài càng cho hắn nhiều lợi lộc càng chứng tỏ hắn có địa vị cao trong lòng ngài, như thế hắn mới vui mừng!"
Vương gia gật đầu: "Gia Cát tiên sinh, ngươi nói có lý đấy! Nói tiếp đi!"
"Thứ hai, thật ra hắn làm như thế là để quy hàng rồi!"
"Quy hàng sao?" Vương gia nghi hoặc.
"Vương gia, ngươi ngẫm lại mà xem, nếu hắn đã nhận lợi lộc từ chỗ chúng ta, không cần biết liệu hắn có thật lòng trung thành với ngươi hay không, thì hiềm nghi mà hắn vướng phải cũng đã vĩnh viễn không thể rửa sạch, lỡ như bị người ta điều tra ra thì rơi đầu là cái chắc, cho nên hắn chỉ có một con đường là đi theo chúng ta mà thôi! Như thế không phải đã quy hàng thì là gì đây?" Gia Cát tiên sinh cười nói.
"Ra là như vậy!" Vương gia bỗng hiểu ra.
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: "Vì vậy, thật ra Lâm Bắc Phàm đang thật lòng nương nhờ vào vương gia đấy! Chẳng qua hắn chưa từng gặp vương gia, trong lòng còn đắn đo nên mới đưa ra yêu cầu này để thử vương gia một lần đó thôi! Nếu vương gia không hiểu được dụng ý của hắn sẽ phải tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một người tài! Nếu vương gia trả công cho hắn sẽ lập tức thu hoạch được một vị tài tử hiếm có!"
"Nhưng hắn đòi nhiều tiền quá!" Vương gia xót ruột đáp: "Mặc dù hắn không nhắc tới số tiền nhưng lại cho hai người Mạc Như Sương tham quan kho báu của hắn, hắn đang muốn nói với bản vương rằng số tiền đó không được ít hơn chừng ấy! Nếu hai người kia không nói quá thì số của cải của hắn còn nhiều hơn cả vương phủ của ta! Nhiều vàng bạc châu báu thế kia, bản vương lấy đâu ra cơ chứ?"
Gia Cát tiên sinh cũng cảm thấy đau đầu: "Đúng là... hắn đòi nhiều thật! Nếu cho hắn ít thì có vẻ như ngươi không coi trọng hắn, còn biến ngươi thành người keo kiệt! Nhưng nếu cho hắn nhiều thì lại không đủ tiền, đúng là nan giải..."
"Có đào cả vương phủ của bản vương lên cũng chẳng đủ ấy chứ!" Vương gia hỏi với giọng chờ mong: "Gia Cát tiên sinh, ngươi có cách gì không? Hay là chúng ta đành từ bỏ vậy! Hắn đúng là nhân tài hiếm gặp thật nhưng chúng ta lại không có tiền!"
Gia Cát tiên sinh vội thốt lên: "Vương gia, tuyệt đối không thể từ bỏ được! Trên triều đình, Lâm Bắc Phàm được nữ đế rất tín nhiệm, ở thời điểm mấu chốt hắn có thể phát huy tác dụng rất quan trọng, cho nên nhất định phải thu phục được người này! Nếu không, lỡ bị các phiên vương khác lôi kéo mất... sẽ rất bất lợi đối với nghiệp lớn của chúng ta!"
Vương gia chợt rùng mình một cái: "Quân sư nói đúng lắm! Nhưng số tiền này..."
"Vương gia đừng gấp, để thần nghĩ cách đã!" Gia Cát tiên sinh đau đầu mà đáp.
Một cách giải quyết khiến người ta hài lòng đã được nghĩ ra rất nhanh, quả không hổ là quân sư.
Sau đó cách này được truyền đạt lại cho Mạc Như Sương rồi thông báo cho Lâm Bắc Phàm.
“Ý của vương gia là vương gia cực kì hoan nghênh Lâm công tử gia nhập!”
“Chỉ có điều yêu cầu của Lâm công tử nhiều quá, vương gia không thể bỏ ra nhiều tiền như thế ngay được. Vậy nên đổi một điều kiện khác đi, Lâm công tử hãy giúp vương gia làm một chuyện rồi vương gia sẽ trả công tương ứng cho Lâm công tử, Lâm công tử thấy thế nào?”
Trước mắt thì đây chính là cách hợp tác thỏa đáng nhất.
Thứ nhất, Ký Bắc vương không thể bỏ ra hết số tiền mà Lâm Bắc Phàm yêu cầu nên phải chia thù lao thành từng đợt rồi trả cho Lâm Bắc Phàm.
Thứ hai, trước mắt cả hai đều không tin tưởng lẫn nhau.
Nhất là Ký Bắc vương, hắn ta sợ mình bỏ tiền ra nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn không nghe lời như cũ, thậm chí còn quay lưng bán đứng hắn ta vậy chẳng phải mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể hết ư?
Vậy nên hắn ta phải áp dụng cách tính thù lao theo từng đợt như vậy, hoàn thành một việc thì hắn ta sẽ trả tiền cho việc đó.
Nhỡ có xảy ra chuyện gì thì vẫn có thể kịp thời ứng phó, đồng thời cũng tạo động lực cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cũng được! Cơ mà trước khi làm việc, ta cần ba mươi phần trăm tiền cọc, bằng không ta tuyệt đối không động tay! Hơn nữa trước khi những khoản còn lại chưa được chi trả thì ta sẽ không bắt tay vào làm chuyện thứ hai đâu!”
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng tin Ký Bắc vương, hắn sợ làm miễn phí nên phải đòi một ít tiền trước đã.
Lão già được gọi là Tôn tiền bối kia vừa uống rượu vừa lắc đầu cười nói: "Sao lão phu có thể nhìn nhầm được chứ? Lão phu đây có thể coi là một đời phong lưu vui vẻ, có loại nữ nhân nào mà ta chưa từng gặp? Dáng vẻ mất hồn mất vía vừa rồi của Như Sương cô nương rõ ràng là đang mắc bệnh tương tư, nhớ người trong lòng!"
Trong lòng thế tử bị đả kích dữ dội!
Không ngờ người mà hắn ta thương nhớ không quên đã có người trong lòng!
Vậy mà Như Sương cô nương đã có người trong lòng rồi!
Người đó còn chẳng phải là hắn ta nữa chứ!
Hắn ta vội hỏi: "Người đó là ai?"
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi thêm: "Liệu có phải là sư đệ Quách Thiếu Soái của nàng ấy hay không?"
Tôn tiền bối lắc đầu: "Lão phu không biết, nhưng ta có thể khẳng định người đó không nằm trong số các vị ở đây! Nếu không, Như Sương cô nương đã chẳng người ở một nơi, tâm trí lại một nẻo rồi, vì người trong lòng nàng không có ở đây nên nàng ấy mới nhớ nhung người ta, mọi người nói có phải không nào?"
"Rốt cuộc người đó là ai?"
"Dám cướp người phụ nữ của thế tử, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà!"
"Nhất định phải tìm ra hắn, dạy dỗ hắn cho ra trò!"
...
Mọi người ồn ào thảo luận, nói phải xả giận cho thế tử.
Nhưng thế tử đã chẳng nghe lọt tai những lời bọn họ nói nữa rồi.
"Các vị anh hùng, ta thấy không khỏe cho lắm, về phòng nghỉ ngơi trước đây, các vị cứ dùng từ từ nhé!"
Nói lời tạm biệt xong, hắn ta thất thiểu rời khỏi bữa tiệc.
Cùng lúc này, một bộ tài liệu chi tiết về Lâm Bắc Phàm được đưa tới chỗ vương gia.
Lâm Bắc Phàm, mười tám tuổi, hai tháng trước thi đỗ trạng nguyên.
Đây là vị trạng nguyên đầu tiên đỗ đầu tam nguyên từ khi Đại Võ hoàng triều được thành lập tới nay, được nữ đế bệ hạ rất ưu ái. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một tháng, hắn đã liên tục thăng hai cấp quan, trở thành quan tòng ngũ phẩm, giữ chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám.
Hắn cũng được nữ đế cho phép vào triều mỗi ngày, ngày nào cũng nhận được rất nhiều ưu ái và phần thưởng.
Hắn và các quan không hòa hợp với nhau, thường xảy ra tranh cãi trên triều đình, đấu đã lẫn nhau, nhưng hắn chưa từng phải chịu thiệt.
Hắn là kẻ vô cùng tham lam, là một tên tham quan chính cống. Từ khi hắn nhậm chức tới nay đã tham ô năm, sáu trăm vạn lượng, khiến các quan bất mãn, bách tính căm hận.
...
Sau khi đọc xong chỗ tài liệu này, vương gia than thở: "Đúng là một kẻ trẻ tuổi ghê gớm! Còn trẻ như thế mà đã đỗ trạng nguyên, hơn nữa còn được ưu ái, thoải mái lăn lộn trên triều đình... bản vương tự nhận không bằng hắn!
"Vương gia, tên Lâm Bắc Phàm này quả thật không tầm thường! Hắn không chỉ có năng lực tài giỏi mà còn được nữ đế tin tưởng! Nếu có thể khiến người này quy phục, chắc chắn vương gia sẽ như hổ mọc thêm cánh, nghiệp lớn không còn xa nữa!" Một nam tử trung niên tay cầm quạt lông, đầu đội mũ, chắp tay cung kính nói.
Người này là quân sư của vương gia, sùng bái vị hiền triết Khổng Minh, hắn ta không chỉ mô phỏng theo Khổng Minh ở phương diện ăn mặc mà còn tự xưng là Gia Cát tiên sinh.
Hơn hai mươi năm qua hắn ta luôn thận trọng, bày mưu tính kế, được vương gia rất tín nhiệm.
Vương gia nghe vậy cũng rất động lòng, nói: "Gia Cát tiên sinh, ngươi nói đúng lắm! Thế lực của chúng ta ở trong triều đình ít ỏi, nếu có thể thu phục người này, tất nhiên sẽ có lợi cho nghiệp lớn của ta! Chỉ là, một người trẻ tuổi lại thông minh như thế, liệu có đồng ý cống hiến cho bản vương hay không?"
"Vương gia, đúng như ngươi nói, hắn là một kẻ thông minh! Là kẻ thông minh, có lẽ hắn cũng đã nhận ra rằng triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc, hắn phải chọn cho mình một minh chủ để đi theo, vậy mới có thể tự bảo vệ mình giữa thế giới loạn lạc đó, còn vương gia chính là vị minh chủ hiếm có ấy! Cơ hội nghìn năm có một, nếu hắn không phải một kẻ ngu ngốc, có lẽ hắn sẽ biết phải làm thế nào!" Gia Cát tiên sinh vuốt râu, cười đáp một cách đầy tự tin.
"Được! Nói hay lắm!" Vương gia bị hắn ta trái một câu minh chủ, phải một câu minh chủ, nói đến mức vui vẻ ra mặt.
"Hai người Mạc Như Sương của Thiết Kiếm Môn khá thân thiết với Lâm Bắc Phàm, có thể phái bọn họ đi tiếp xúc với hắn trước! Đến lúc thích hợp, chắc chắn chúng ta có thể thu phục được tên Lâm Bắc Phàm tài trí kiệt xuất này, để hắn góp sức vì vương gia!"
"Được! Cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!"
Vì vậy, Mạc Như Sương vừa quay về chưa đầy hai ngày đã lại bị vương gia gọi tới.
"Thảo dân bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế!"
"Ha ha! Hai vị thiếu hiệp, không cần khách sáo như vậy đâu, mau ngồi đi!"
Vương gia cười sang sảng, bảo: "Các ngươi vừa từ kinh thành quay về, đáng lẽ ta nên để các ngươi nghỉ ngơi vài ngày mới phải! Nhưng trước mắt có việc lớn không thể không nhờ các ngươi! Vì vậy ta đành phải làm phiền hai vị thiếu hiệp vậy!"
"Vương gia cứ nói, bọn ta dù chết cũng không từ chối!" Hai người Mạc Như Sương nghiêm túc đáp.
Vương gia nói một cách vô cùng trịnh trọng: "Lần trước, các ngươi từng nhắc đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm với ta! Sau khi điều tra, bản vương phát hiện hắn đúng là một nhân tài hiếm có! Nếu có người hiền tài như hắn trợ giúp bản vương thì nghiệp lớn đã không còn xa nữa rồi! Vì vậy, ta muốn nhờ hai vị thiếu hiệp đi thuyết phục Lâm Bắc Phàm, để hắn biết được tấm lòng yêu quý người tài của bản vương! Hai vị thiếu hiệp, có bằng lòng đi hay không?"
Hai người Mạc Như Sương mừng rỡ: "Vương gia, bọn họ nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của ngươi!"
Hai người quay về, gói ghém túi đồ đơn giản rồi lên đường.
"Sau khi tới kinh thành Như Sương mới trở nên như vậy! Chứng tỏ người mà Như Sương nhung nhớ không quên kia rất có thể đang ở kinh thành! Nhất định bản thế tử phải đuổi theo để xem rốt cuộc người đó là ai!"
Chương 112 Đi theo ta
Bọn họ đi suốt ngày đêm, không quản cực nhọc.
Hai người Mạc Như Sương không ngại mệt mỏi, sau mấy ngày cũng đã chạy tới kinh thành.
Sau đó, bọn họ lại tới gặp Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Lâm Bắc Phàm thấy hai người bọn họ cũng rất bối rối: "Không phải các ngươi nói sẽ về Ký Bắc sao? Sao bây giờ lại..."
"Lâm công tử, đúng là bọn ta đã về Ký Bắc! Nhưng vì có vài chuyện cần tới kinh thành giải quyết nên bọn ta không thể không quay lại!" Mạc Như Sương gặp được người mà nàng sáng nhớ chiều mong, tâm trạng rất kích động.
Quách Thiếu Soái cũng rất kích động, cuối cùng cũng có cơ hội đến đây ăn đồ ngon rồi.
Cho dù là đồ ăn thiu, thì hắn ta cũng đồng ý.
"Thì ra là như thế!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Ta còn tưởng sẽ không được gặp các ngươi trong một thời gian dài chứ! Nhưng nếu đã đến rồi thì nhất định hôm nay phải ở lại đây uống một ly với ta, bằng không tức là không nể mặt ta đấy nhé!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" Hai người Mạc Như Sương mỉm cười.
Sau khi ăn xong bữa ăn mà bọn họ đã chờ từ lâu, màn đêm cũng buông xuống.
Hai người bọn họ theo Lâm Bắc Phàm vào thư phòng, đóng cửa lại, nói với vẻ thần bí: "Lâm công tử, lần này bọn ta đến đây là vì ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm bối rối: "Đến đây vì ta sao?"
Mạc Như Sương nghiêm túc: "Lâm công tử, thật ra bọn ta không chỉ là đệ tử của Thiết Kiếm Môn mà bọn ta còn đang đi theo Ký Bắc vương điện hạ! Triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc, Ký Bắc vương điện hạ là người có tấm lòng nhân hậu, lo nước thương dân, muốn kết thúc thời thế loạn lạc ấy để bách tính được an cư lạc nghiệp, cuộc sống ấm no! Bọn ta thấy được hy vọng từ vương gia nên đã quyết định sẽ trung thành với vương gia!"
"Sau khi quay về, bọn ta đã tiến cử ngươi với vương gia, vương gia rất vui mừng! Vương gia cảm thấy ngươi không chỉ là anh tài hiếm gặp mà còn là người chung tay cùng đi trên một con đường với vương gia, cho nên vương gia muốn bọn ta đến đây mời ngươi gia nhập, cùng mưu tính việc lớn!"
Quách Thiếu Soái ra sức gật đầu.
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm trở nên kỳ lạ, hắn dùng ánh mắt kỳ quái ấy mà nhìn hai người.
Hai người Mạc Như Sương lo lắng: "Lâm công tử, tại sao ngươi lại nhìn bọn ta như thế?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Ta hiểu rồi, các ngươi là người của Ký Bắc vương! Chuyến này các ngươi đến đây làm người thuyết phục, muốn thuyết phục ta phản bội triều đình, quy thuận dưới trướng Ký Bắc vương, mưu đồ cướp ngôi đúng không?"
Lâm Bắc Phàm vừa nói ra bốn chữ "mưu đồ cướp ngôi", sắc mặt của hai người Mạc Như Sương đều hơi thay đổi.
Bốn chữ này thuộc dạng vô cùng đại nghịch bất đạo, nói ra không cẩn thận sẽ rớt đầu!
Bất cứ ai cũng phải kiêng dè bốn chữ cấm kỵ này.
Quách Thiếu Soái cãi lại: "Lâm Bắc Phàm, sao chuyện này lại là mưu đồ cướp ngôi được chứ?"
"Sao lại không phải?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngờ vực: "Chính các ngươi nói triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc... Tại sao trận loạn lạc này lại xảy ra? Chắc chắn là do triều đình bất ổn, quản lý sai lầm nên mới xảy ra loạn lạc!"
"Các ngươi còn nói Ký Bắc vương là người có tấm lòng nhân hậu, muốn kết thúc thời thế loạn lạc này để bách tính được an cư lạc nghiệp... Phải làm thế nào mới kết thúc được thời buổi loạn lạc này? Chắc chắn là phải lật đổ triều đình, lật đổ sự thống trị của bệ hạ đương triều, để xây dụng nên một trật tự mới!"
"Sau khi lật đổ triều đình, chắc chắn chính hắn ta sẽ bước lên làm hoàng đế, nếu không làm sao mà hắn ta thi hành chính sách mà hắn ta muốn được? Ta không tin Ký Bắc vương không có dã tâm này!"
"Các ngươi nói thử xem, như thế không phải mưu đồ cướp ngôi thì là cái gì đây?"
Hai người bị phản bác đến nỗi á khẩu.
"Không cần biết ngươi lý giải việc này thế nào, nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì dân chúng trong thiên hạ! Ai làm hoàng đế không quan trọng, chỉ cần người đó có thể cho dân chúng được sống một cuộc sống thoải mái thì người đó chính là vị hoàng đế tốt, bọn ta sẽ ủng hộ người đó! Ký Bắc vương điện hạ chính là minh chủ mà bọn ta tìm kiếm!" Quách Thiếu Soái nghiêm túc đáp.
Mạc Như Sương khuyên giải: "Lâm công tử, hiện giờ nữ đế mê muội, gian thần ở khắp nơi, dân chúng lầm than! Ngươi sống ở kinh thành nên có lẽ không nhìn thấy mà thôi, ở những địa phương khác ngoài kinh thành, tiếng kêu than của dân chúng đã nổi lên khắp nơi rồi! Các phiên vương đã sớm chiêu binh mãi mã, rục rịch nổi dậy! Trong giang hồ cũng chẳng thiếu những kẻ đầy rẫy dã tâm, thiên hạ sắp loạn rồi!"
"Ngươi đứng trên triều đình, trực tiếp đối mặt với gian thần và tham quan, không chỉ vô cùng nguy hiểm mà có thể còn bị rơi đầu bất cứ lúc nào! Hơn nữa, ngươi có hoài bão và tài năng như thế mà lại chẳng có đất để thể hiện, ngươi có cam tâm không? Chi bằng kịp thời quy thuận một minh chủ khác, để lại cho bản thân một đường lui! Vương gia chính là một vị minh chủ như thế, hắn thương yêu bách tính, quý trọng người tài, rất nhiều người trong thiên hạ đầu quân cho vương gia!"
"Thế nên, Lâm công tử hãy gia nhập cùng chúng ta đi, ta tin rằng với tài năng của ngươi, nhất định sẽ được vương gia trọng dụng! Công cuộc xây dựng thiên hạ, sáng lập sự nghiệp vĩ đại đang ở trước mắt chúng ta!"
Lâm Bắc Phàm phất tay áo, nói với vẻ vô cùng bất mãn: "Các ngươi đừng nói nữa, đi theo ta!"
Chương 113 Trung thần không thờ hai chủ
Lâm Bắc Phàm đưa hai người vào một căn phòng.
Hắn vừa mở cửa ra, hai người Mạc Như Sương liền bị vàng bạc châu báu bày ở khắp phòng làm hoa cả mắt.
"Ta nói cho các ngươi biết, những món vàng bạc châu báu này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta!"
Lâm Bắc Phàm đắc ý bảo: "Trong đó có tới vạn lượng vàng ròng, mấy chục vạn lượng bạc trắng, hàng trăm viên long nhãn trân châu, mấy chục cân mã não cực phẩm, ba mươi sáu viên phỉ thúy cực phẩm... những món trang sức châu báu khác lại càng nhiều đến mức không đếm xuể!"
"Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ vào Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?"
"Chuyện này... không thể!" Miệng lưỡi hai người đắng chát.
"Các ngươi lại theo ta!"
Lâm Bắc Phàm lại mở một căn phòng khác ra.
Hai người Mạc Như Sương lập tức bị tơ lụa cất trong phòng làm hoa hết cả mắt.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý: "Những thứ này cũng do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó chỉ tính riêng tơ lụa đã có hơn trăm cuộn, rồi thêm các loại vải vóc hiếm có khác nữa, chỗ này của ta đều có cả! Nếu dùng chúng để may quần áo, cho dù mỗi ngày ta đổi một bộ, có mặc mười năm cũng chưa chắc đã hết!"
"Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?"
"Cái này... cũng không thể!" Hai người lại càng đắng lòng hơn.
"Các ngươi lại đi theo ta!"
Lâm Bắc Phàm đưa bọn họ đến căn phòng thứ ba.
Hắn mở cửa ra, bên trong cất rất nhiều vò rượu, cả phòng đầy ắp toàn là rượu, mùi rượu xông lên mũi khiến bọn họ lâng lâng.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý khoe khoang: "Những loại rượu ngon này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó có Bách Hoa Tửu, Ngọc Dịch Tửu cung đình, Bích Loa Xuân Tửu, Hầu Nhi Tửu cực phẩm, đều là những loại rượu ngon khó tìm, chỉ lấy bừa một bình đem ra ngoài thôi, có dùng ngàn vàng cũng chẳng đổi được, muốn mua cũng không mua nổi! Nhưng ta lại có thể uống những loại rượu này như uống nước, uống hết có thể tới gặp nữ đế lấy thêm!"
"Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?"
"Hắn ta có thể cho ta uống no rượu hay không?"
Hai người Mạc Như Sương lại càng đắng miệng: "Cũng không thể!"
Sau đó, Lâm Bắc Phàm tiếp tục đưa bọn họ đi tham quan các căn phòng khác.
Có phòng cất đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn cực phẩm như bào ngư, tổ yến, vi cá, có phòng chứa đầy dược liệu cực phẩm như nhân sâm, linh chi, tam thất… có phòng cất đầy các loại đồ cổ...
Hai người bọn họ bị những món kỳ trân dị bảo ở hết phòng này tới phòng khác làm cho lúng túng.
Được lắm, đến cả phủ vương gia cũng chẳng xa hoa đến thế này!
Thậm chí còn chẳng bằng một phần mười nơi đây!
Bọn họ cảm thấy như thể mình vừa đi vào kho báu vậy, ở đâu cũng có bảo bối!
Lấy bừa một món đem đi cũng đủ để cơm no áo ấm cả đời rồi!
"Đây mới chỉ là một phần những gì ta có mà thôi!" Lâm Bắc Phàm đắc ý bảo: "Còn rất nhiều món nữa, vì ở đây không đủ chỗ cất nên ta tạm thời để trong hoàng cung, khi nào cần dùng mới lấy ra!"
"Vẫn còn sao?" Hai người Mạc Như Sương đều bị dọa hoảng hồn.
"Còn nhiều ấy chứ! Khi đó bệ hạ còn định ban thưởng cho ta một căn nhà dùng để cất mấy thứ kỳ trân dị bảo này! Nhưng ta kiếm cớ quản lý thêm một căn nhà quá phiền phức nên không nhận!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai: "Hoàng ân mênh mông thế này, sao ta có thể phụ lòng bệ hạ được?"
Hắn lại hỏi tiếp: "Đổi lại là ngươi, ngươi có bằng lòng vứt bỏ hết những vinh hoa phú quý này để đi làm chuyện mất đầu không hả?"
Mạc Như Sương không đáp, Quách Thiếu Soái thì lắc đầu với vẻ cay đắng: "Không bằng lòng!"
Lâm Bắc Phàm lại nói: "Đổi lại là ngươi, liệu ngươi có bằng lòng vứt bỏ tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở của bản thân để đi theo một tên phiên vương chưa từng thấy mặt, thấp tha thấp thỏm mưu tính cho một tương lai mịt mù không?”
Quách Thiếu Soái lại chua chát lắc đầu: "Ta không bằng lòng!"
Lâm Bắc Phàm chất vấn lần thứ ba: "Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ dốc sức cho vị nữ đế bệ hạ tài hoa phong nhã, lại luôn ưu ái mình ngươi, hay là dốc sức cho một lão già đã bốn mươi, năm mươi tuổi, chẳng thể cho ngươi được chút lợi lộc gì?"
Quách Thiếu Soái rùng mình một cái: "Ta không muốn!"
"Thế này chẳng phải đã rõ rồi hay sao?"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: "Cái này gọi là trung thần không theo hai chủ, trừ khi cả hai đều là nữ chủ! Các ngươi muốn ta phản bội nữ đế là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra được, hãy từ bỏ ý nghĩ này đi!"
Quách Thiếu Soái: "Hả? Hai nữ chủ nhân thì được sao?"
Đầu óc Lâm Bắc Phàm tự động bỏ qua: "Đây không phải trọng điểm, đừng có để ý mấy cái tiểu tiết đó làm gì!"
"Nhưng Lâm công tử, thiên hạ sắp loạn cả rồi, ngươi có nhiều vàng bạc châu báu như thế cũng có ích gì đâu? Ngươi vốn không có đủ năng lực để bảo vệ những thứ vàng bạc châu báu này! Thậm chí có thể vì mang ngọc mắc tội mà sớm mất mạng! Cho nên chi bằng ngươi sớm tính toán một đường lui cho bản thân! Nếu không, tính mạng đã chẳng còn thì những thứ khác cũng có nghĩa lý gì đâu!" Mạc Như Sương nói với vẻ ý vị sâu xa.
Chương 114 Thật chẳng ra gì
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý đấy!"
Mạc Như Sương thấy có hy vọng lập tức ra sức khuyên nhủ: "Trong thời đại loạn lạc, phải có võ công thì mới có thể bảo vệ được bản thân! Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, đã lôi kéo được rất nhiều hào kiệt giang hồ! Chỉ cần Lâm công tử đồng ý góp sức vì vương gia, chắc chắn vương gia sẽ phái các đại cao thủ đến để bảo vệ ngươi! Ngay cả tiểu nữ tử ta cũng..."
Mặt Mạc Như Sương hơi ửng đỏ: "Tình nguyện cầm kiếm bảo vệ sát bên công tử, tuyệt đối không để loạn thần tặc tử tới gần ngươi một bước!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười đáp: "Thật ra, nói về Ký Bắc vương, chính bản thân ta cũng rất tán thưởng hắn ta! Nếu bảo ta chọn một người để nương nhờ, tất nhiên người như Ký Bắc vương sẽ là lựa chọn hàng đầu! Cho nên ta mới đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta, các ngươi..."
Lâm Bắc Phàm nháy mắt: "Hiểu ý ta là gì chứ?"
"Hả? Ý ngươi là gì?" Hai người lại rơi vào mông lung một lần nữa.
Chuyện này thì liên quan gì đến việc tham quan kho báu chứ?
"Đạo lý đơn giản như thế, sao các ngươi lại không hiểu vậy?"
Lâm Bắc Phàm bực bội: "Ta đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta là muốn nói với các ngươi rằng, nữ đế cho ta nhiều thứ như thế mới đủ để khiến ta trung thành với nàng! Ký Bắc vương chẳng cho ta thứ gì mà đã muốn ta nương nhờ vào hắn ta, góp sức cho hắn ta, các ngươi thấy có khả quan không hả? Quay về nói với Ký Bắc vương, muốn ta nương nhờ hắn cũng được thôi! Nhưng phải tỏ rõ thành ý với ta đã!"
Hai người Mạc Như Sương: "Trời ạ!"
Nói đi nói lại, hóa ra là đòi quà à!
Không còn nghi ngờ gì nữa, bản tính tham quan của hắn đã bộc lộ ra rồi!
Mạc Như Sương nói trong sự tiếc nuối và tức giận: "Lâm công tử, góp sức cho vương gia để mưu cầu phúc lợi cho muôn dân, để mở ra thái bình cho đời sau, đây là cơ hội nghìn năm có một, sao ngươi lại đòi tiền cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: "Như Sương cô nương, ngươi nói như thế lại không hợp lý cho lắm! Ta đâu có quen biết gì với Ký Bắc vương đâu nên cũng chẳng có tình cảm gì để bàn đến với hắn, nếu không có tiền thì thương lượng thế nào đây? Nói chuyện yêu đương chắc?"
Quách Thiếu Soái ngơ ngác bảo: "Sư tỷ, hình như hắn nói rất có lý đấy chứ!"
"Ngươi im miệng cho ta!" Mạc Như Sương cả giận quát.
Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên, bảo: "Hơn nữa, muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn nhiều cỏ! Không trả tiền công cho ta thì ta ăn bằng gì, uống bằng gì đây? Chẳng lẽ ta cứ làm việc không công cho hắn ta sao, trên đời này làm gì có kẻ nào ngu ngốc như vậy chứ?"
Sắc mặt của hai người Mạc Như Sương bất giác trở nên gượng gạo.
Lâm Bắc Phàm sửng sốt: "Không phải hai ngươi chính là kẻ ngu ngốc đó đấy chứ? Hắn ta chẳng cho các người thứ gì mà các ngươi còn mỏi mắt trông chờ vào hắn ta sao?"
Hai người Mạc Như Sương: "Khụ khụ..."
Quách Thiếu Soái đỏ mặt tranh luận: "Lâm Bắc Phàm, bọn ta làm như thế là vì lê dân bách tính, không ngờ ngươi lại suy nghĩ tầm thường như vậy!"
Lâm Bắc Phàm tức giận: "Với cái trí thông minh này của ngươi, bị người ta bán mất còn đếm tiền cho người ta!"
"Được rồi, ngươi không cần tranh luận về mấy thứ vô dụng này!" Mạc Như Sương nhìn Lâm Bất Phàm bằng ánh mắt phức tạp: "Lâm công tử, ngươi muốn thứ gì? Bọn ta sẽ quay về bẩm báo với vương gia!"
Lâm Bắc Phàm không hề do dự mà đáp: "Tiền, ta cần một số tiền lớn, càng nhiều càng tốt! Hắn ta cho ta bao nhiêu tiền thì ta sẽ trung thành với hắn ta bấy nhiêu phần! Nếu hắn ta cho ta nhiều tiền hơn cả nữ đế thì ta nguyện tận tụy làm việc cho hắn ta đến chết mới thôi!"
"Lâm công tử, sao ngươi lại nông cạn đến mức này cơ chứ?" Mạc Như Sương hơi nổi giận.
Nàng cảm thấy hình tượng tỏa sáng của Lâm Bắc Phàm trong lòng nàng bắt đầu tan vỡ.
Tại sao hắn lại trở thành người tham tiền, gió chiều nào theo chiều ấy như thế cơ chứ?
"Nếu đến cả tiền mà hắn ta còn không nỡ chi ra, vậy người chủ nhân như thế có gì đáng để cống hiến cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Các ngươi phải hiểu rằng, hiện giờ ta làm việc cho hắn là đang đặt cược cả cái đầu của mình đấy! Lỡ như mọi chuyện bại lộ, ta sẽ chẳng còn gì cả, đến cả cái mạng này cũng chẳng còn! Đã như thế tại sao ta lại không lấy tiền cơ chứ? Không cần biết chuyện sau này ra sao, ít nhất ta cũng đã từng có đống tiền đó!"
"Chuyện này do vương gia quyết định, bọn ta phải bẩm báo lại với vương gia, chờ vương gia định đoạt!" Mạc Như Sương có hơi mệt mỏi.
"Quay về nói với Ký Bắc vương, ngoài cám dỗ ra thì chẳng có thì gì là ta không thể chống lại được cả!"
"Không có tiền thì không thương lượng gì hết!"
Hai người Mạc Như Sương rời đi.
Bọn họ không về Ký Bắc ngay mà dùng con đường đặc biệt khác để cấp tốc truyền tin về Ký Bắc vương phủ.
Vương gia lập tức mở ra xem, nhưng càng xem lại càng kích động, càng xem càng thêm tức giận.
Sau đó hắn ta đập mạnh một cái, cái bàn bên cạnh lập tức vỡ tan tành.
"Nào có lý này! Tên Lâm Bắc Phàm này thật chẳng ra gì!"
Chương 115 Trả tiền từng phần
"Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải nhận được tin về Lâm Bắc Phàm rồi hay không?" Gia Cát tiên sinh hỏi với vẻ thận trọng.
Vương gia đưa tờ giấy cho hắn ta, tức giận đáp: "Quân sư xem đi, xem Lâm Bắc Phàm đã nói những gì này? Thế mà hắn lại dám đòi lợi ích từ chỗ bản vương, không trả công thì không làm việc, nào có lý này! Bổn vương làm vương gia nhiều năm như thế nhưng đã bao giờ bị người khác đối xử như vậy cơ chứ? Tên Lâm Bắc Phàm này đúng là không biết tôn ti, không biết điều, bản vương thật sự chỉ hận không thể xông tới kinh thành mà diệt trừ hắn ngay!"
"Chúc mừng vương gia, thực ra đây lại là chuyện vui đấy!" Gia Cát tiên sinh cười nói.
"Có chỗ nào vui sao?" Vương gia bực bội hỏi.
"Vương gia, ngươi nghĩ lại mà xem! Lâm Bắc Phàm là người được nữ đế bệ hạ ưu ái nhất, được nữ đế rất tin tưởng, nếu hắn chẳng đòi hỏi gì mà đã đồng ý nương nhờ vương gia, liệu vương gia có tin tưởng vào lòng trung thành của hắn hay không?"
"Chuyện này..." Vương gia do dự.
Gia Cát tiên sinh cười bảo: "Vương gia không cần nói nhiều nữa, chắc chắn là không rồi, đây là lẽ thường tình mà! Cho nên, tên Lâm Bắc Phàm kia mới thông minh đưa ra điều kiện này! Thứ nhất là để thăm dò xem địa vị của hắn trong lòng vương gia thế nào! Ngài càng cho hắn nhiều lợi lộc càng chứng tỏ hắn có địa vị cao trong lòng ngài, như thế hắn mới vui mừng!"
Vương gia gật đầu: "Gia Cát tiên sinh, ngươi nói có lý đấy! Nói tiếp đi!"
"Thứ hai, thật ra hắn làm như thế là để quy hàng rồi!"
"Quy hàng sao?" Vương gia nghi hoặc.
"Vương gia, ngươi ngẫm lại mà xem, nếu hắn đã nhận lợi lộc từ chỗ chúng ta, không cần biết liệu hắn có thật lòng trung thành với ngươi hay không, thì hiềm nghi mà hắn vướng phải cũng đã vĩnh viễn không thể rửa sạch, lỡ như bị người ta điều tra ra thì rơi đầu là cái chắc, cho nên hắn chỉ có một con đường là đi theo chúng ta mà thôi! Như thế không phải đã quy hàng thì là gì đây?" Gia Cát tiên sinh cười nói.
"Ra là như vậy!" Vương gia bỗng hiểu ra.
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: "Vì vậy, thật ra Lâm Bắc Phàm đang thật lòng nương nhờ vào vương gia đấy! Chẳng qua hắn chưa từng gặp vương gia, trong lòng còn đắn đo nên mới đưa ra yêu cầu này để thử vương gia một lần đó thôi! Nếu vương gia không hiểu được dụng ý của hắn sẽ phải tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một người tài! Nếu vương gia trả công cho hắn sẽ lập tức thu hoạch được một vị tài tử hiếm có!"
"Nhưng hắn đòi nhiều tiền quá!" Vương gia xót ruột đáp: "Mặc dù hắn không nhắc tới số tiền nhưng lại cho hai người Mạc Như Sương tham quan kho báu của hắn, hắn đang muốn nói với bản vương rằng số tiền đó không được ít hơn chừng ấy! Nếu hai người kia không nói quá thì số của cải của hắn còn nhiều hơn cả vương phủ của ta! Nhiều vàng bạc châu báu thế kia, bản vương lấy đâu ra cơ chứ?"
Gia Cát tiên sinh cũng cảm thấy đau đầu: "Đúng là... hắn đòi nhiều thật! Nếu cho hắn ít thì có vẻ như ngươi không coi trọng hắn, còn biến ngươi thành người keo kiệt! Nhưng nếu cho hắn nhiều thì lại không đủ tiền, đúng là nan giải..."
"Có đào cả vương phủ của bản vương lên cũng chẳng đủ ấy chứ!" Vương gia hỏi với giọng chờ mong: "Gia Cát tiên sinh, ngươi có cách gì không? Hay là chúng ta đành từ bỏ vậy! Hắn đúng là nhân tài hiếm gặp thật nhưng chúng ta lại không có tiền!"
Gia Cát tiên sinh vội thốt lên: "Vương gia, tuyệt đối không thể từ bỏ được! Trên triều đình, Lâm Bắc Phàm được nữ đế rất tín nhiệm, ở thời điểm mấu chốt hắn có thể phát huy tác dụng rất quan trọng, cho nên nhất định phải thu phục được người này! Nếu không, lỡ bị các phiên vương khác lôi kéo mất... sẽ rất bất lợi đối với nghiệp lớn của chúng ta!"
Vương gia chợt rùng mình một cái: "Quân sư nói đúng lắm! Nhưng số tiền này..."
"Vương gia đừng gấp, để thần nghĩ cách đã!" Gia Cát tiên sinh đau đầu mà đáp.
Một cách giải quyết khiến người ta hài lòng đã được nghĩ ra rất nhanh, quả không hổ là quân sư.
Sau đó cách này được truyền đạt lại cho Mạc Như Sương rồi thông báo cho Lâm Bắc Phàm.
“Ý của vương gia là vương gia cực kì hoan nghênh Lâm công tử gia nhập!”
“Chỉ có điều yêu cầu của Lâm công tử nhiều quá, vương gia không thể bỏ ra nhiều tiền như thế ngay được. Vậy nên đổi một điều kiện khác đi, Lâm công tử hãy giúp vương gia làm một chuyện rồi vương gia sẽ trả công tương ứng cho Lâm công tử, Lâm công tử thấy thế nào?”
Trước mắt thì đây chính là cách hợp tác thỏa đáng nhất.
Thứ nhất, Ký Bắc vương không thể bỏ ra hết số tiền mà Lâm Bắc Phàm yêu cầu nên phải chia thù lao thành từng đợt rồi trả cho Lâm Bắc Phàm.
Thứ hai, trước mắt cả hai đều không tin tưởng lẫn nhau.
Nhất là Ký Bắc vương, hắn ta sợ mình bỏ tiền ra nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn không nghe lời như cũ, thậm chí còn quay lưng bán đứng hắn ta vậy chẳng phải mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể hết ư?
Vậy nên hắn ta phải áp dụng cách tính thù lao theo từng đợt như vậy, hoàn thành một việc thì hắn ta sẽ trả tiền cho việc đó.
Nhỡ có xảy ra chuyện gì thì vẫn có thể kịp thời ứng phó, đồng thời cũng tạo động lực cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cũng được! Cơ mà trước khi làm việc, ta cần ba mươi phần trăm tiền cọc, bằng không ta tuyệt đối không động tay! Hơn nữa trước khi những khoản còn lại chưa được chi trả thì ta sẽ không bắt tay vào làm chuyện thứ hai đâu!”
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng tin Ký Bắc vương, hắn sợ làm miễn phí nên phải đòi một ít tiền trước đã.