-
Chương 41-45
Chương 41 Trung thần không thể chịu thiệt!
“Bạch Quan m, ngươi cũng biết giờ ta hành nghề nguy hiểm! Thế nên ta hi vọng nhỡ có xảy ra chuyện gì thì ngươi hãy giúp ta đưa Sư Sư, Đại Lực với Tiểu Thúy rời khỏi kinh thành nhanh nhất có thể!” Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc.
“Phu quân à!” Lý Sư Sư ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
“Người duy nhất ta không thể yên tâm được là các ngươi, chỉ cần các ngươi bình an vô sự thì ta có thể mạnh dạn mà làm rồi!”
“Nhưng nếu phu quân có mệnh hệ gì thì thiếp thân đây sống còn ý nghĩa chi nữa!” Ánh mắt của Lý Sư Sư rất kiên định.
“Ngươi không cần phải lo, đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Ta có một thói quen là làm bất cứ chuyện gì cũng phải tính đến tình huống xấu nhất, phải cố hết sức mà làm! Khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ nên ta muốn chuẩn bị nhiều hơn để đề phòng vạn nhất!”
Bạch Thanh Hoàn lấy làm lạ hỏi: “Với bản lĩnh của ngươi thì kinh thành này mấy ai có thể gây khó dễ cho ngươi được nữa!”
Thân là một cao thủ sâu không lường được, nàng đã sớm nhìn thấu thực lực của Lâm Bất Phàm từ lâu.
Tu vi Tiên Thiên Lục phẩm, song thực lực lại có thể sánh ngang với Tiên Thiên Ngũ phẩm, chốn kinh thành mấy ai đã được như vậy!
Đã thế khinh công của Lâm Bắc Phàm còn vô cùng lợi hại, Tông Sư còn chưa chắc đã đuổi kịp hắn!
Đối với hắn mà nói thì đưa người rời khỏi kinh thành chẳng phải chuyện khó khăn gì cho cam.
“Những người khác thì ta không sợ, ta chỉ sợ nữ đế mà thôi!” Lâm Bắc Phàm thở dài, nói.
“Cớ sao lại sợ nàng ấy? Theo như ta biết thì nữ đế bệ hạ dành rất nhiều ân sủng cho ngươi!” Sắc mặt của Bạch Thanh Hoàn cũng bắt đầu trở nên kì lạ, chỉ là nàng ẩn trong màn sương trắng nên người ta chẳng nhìn rõ mà thôi.
“Chính vì thế nên ta mới sợ đó!”
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: “Thương cho roi cho vọt mà! Giờ nữ đế ưu ái ta, nhưng sau khi chuyện của ta rộ ra, nữ đế biết ta tham ô tiền của người chắc chắn sẽ rất tức giận, toàn bộ tình yêu của nữ đế sẽ hóa thành mối hận!”
“Một khi nữ tử tức giận sẽ khinh khủng lắm, nhất là một nữ tử kiêu ngạo như nữ đế!”
“Đến khi đó, nữ đế sẽ phái đại quân đi giết ta, ta biết phải làm thế nào? Người có thể phái mười vị Tiên Thiên, thậm chí là cả Tông Sư để đuổi giết ta, ta biết phải làm sao? Dù ta có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không có sức mạnh xoay chuyển trời đất đâu!”
Bạch Thanh Hoàn nghe đến đây bỗng nhiên muốn cười.
Bản thân ngươi cũng biết đấy à!
Nếu đã biết sao còn tham lam như vậy?
Nếu không phải nữ đế là một minh quân thì đầu ngươi đã rớt xuống đất từ lâu rồi, làm gì còn nước sống đến hiện tại?
Nghĩ kĩ lại, Bạch Thanh Hoàn bỗng phát hiện ra hai người trẻ tuổi này thật đúng là một cặp oan gia!
Một người là tham quan, một người là hôn quân!
Một người liều mình hám lợi từ tay đối phương, song lại không muốn cho đối phương biết!
Người còn lại thì muốn quy hết chỗ tiền mà đối phương ăn chặn được về túi của riêng của mình, và cũng không muốn để đối phương biết!
Tuy nhiên, tất thảy những gì hai người này làm đều là vì quốc gia, vì dân chúng!
Không biết tại sao nhưng Bách Thanh Hoàn bỗng thấy hy vọng hơn về cái xã hội loạn lạc và vẩn đục này!
“Được, ta đồng ý với ngươi! Song ta nghĩ, có lẽ cả đời này ngươi cũng không cần dùng đến điều kiện này đâu!”
“Chỉ mong vậy!” Lâm Bắc Phàm thở dài, hắn cũng chẳng mấy hi vọng.
Tiếp đó, Bạch Thanh Hoàn đem hết số tiền tài mà Lâm Bắc Phàm tham ô được đi. Về đến cung, nàng bèn kể lại chuyện này cho nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Vậy thì tốt quá, chỗ tiền này có thể dùng để đẩy nhanh tiến độ rất nhiều chuyện! Lâm ái khanh không hổ là rường cột mà trẫm hết mực coi trọng, trẫm phải thưởng cho hắn mới được!”
Vậy là vào buổi triều sớm ngày hôm sau, khi mọi người chào hỏi xong nữ đế đã vội vàng hỏi: “Lâm ái khanh đâu?”
“Bẩm bệ hạ, thần đây ạ!” Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp.
“Ừm!” Nữ đế gật đầu hài lòng, đoạn nói: “Lâm ái khanh, dạo này ngươi có gặp phải vấn đề gì không?”
“Bẩm bệ hạ, thần không gặp vấn đề gì cả! Từ khi được bệ hạ ban thưởng vạn lượng lượng bạc, cuộc sống của vi thần đã được cải thiện hơn rất nhiều! Mỗi lần nghĩ đến chuyện này là thần lại nhớ mãi! Thần chỉ có chết mới đền đáp được hoàng ân!” Lâm Bắc Phàm xúc động nói.
Hắn còn dùng nội lực, gắng gượng nặn ra một giọt nước mắt.
“Trầm nào nỡ để ngươi chết!” Nữ đế vừa cười vừa mắng: “Ngươi mà chết thì ai làm việc cho trẫm đây? Trẫm lệnh cho ngươi sống lâu trăm tuổi, để quân thần ta đồng lòng vì một Đại Võ phồn vinh!”
“Bệ hạ nói phải! Thần nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi, cả đời hầu hạ bên cạnh bệ hạ!”
…
Các đại thần xung quanh ai cũng cảm thấy ớn ngấy.
Các ngươi để dành mấy câu chẳng đâu vào đâu kia đến lúc riêng tư mà nói đi có được không?
Giờ đang là giờ lên triều, là lúc phải bàn bạc quốc gia đại sự, chúng ta không nói chuyện nghiêm túc được à?
Các ngươi không thấy phiền nhưng ta thì bực mình lắm rồi đấy!
Không lâu sau, nữ đế lại hỏi tới vấn đề ăn uống.
Lâm Bắc Phàm cho hay, ngày nào hắn cũng được ăn thịt nên rất vui.
Ấy thế mà nữ đế lại bắt đầu đau lòng.
Mỗi ngày được ăn thịt nên vui, yêu cầu này của hắn sao mà thấp đến vậy?
Ngươi coi những kẻ tham quan nịnh thần khác, có kẻ nào thiếu thịt thiếu cá, trông ai cũng béo phính cả ra?
Bọn họ ăn ngon thế kia, cuối cùng lại ăn chơi sa đọa không màng chính sự!
Còn người mà ta coi trọng nhất chỉ cần có miếng thịt ăn thôi đã vui vẻ như vậy!
Sao có thể như thế được?
Trung thần của ta không thể chịu thiệt được!
Đã là quan thanh liêm thì phải được trọng thưởng!
Thế là nữ đế vừa đau lòng vừa bảo: “Lâm ái khanh, khiến ngươi phải chịu thiệt rồi! Thế này đi, mỗi ngày trẫm sẽ bảo Ngự Thiện Phòng đưa một phần đồ ăn tươi ngon đến cho ngươi, gà vịt cá dê đủ cả! Ngươi cứ thoải mái mà ăn, không phải khách sáo với trẫm làm gì!”
Trong lòng các đại thần không hẹn mà cùng bật ra một từ!
Đậu má!
Như vậy cũng được luôn hả?
Chương 42 Thiên lí ở đâu? Vương pháp ở đâu?
Bản thân Lâm Bắc Phàm cũng hoang mang!
Nữ đế ban thưởng đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng cho hắn cơ đấy?
Chuyện này, chuyện này… Sao nữ đế tận tình quá vậy?
Ngự Thiện Phòng là một nơi như thế nào?
Đó là nơi phụ trách cơm nước cho hoàng đế đấy!
Ở Ngự Thiện Phòng, các đầu bếp đều là những người đẳng cấp nhất cả nước, đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng cũng thuộc hàng thượng hạng nhất, tất cả mọi thứ ở Ngự Thiện Phòng đều xa hoa nhất và chất lượng nhất!
Về phương diện ăn uống thì làm gì có ai bì nổi hoàng đế!
Đã thế nhiều thứ còn là hàng chuyên dành cho hoàng đế, ngươi có muốn ăn cũng không ăn được!
Chẳng ngờ nữ đế lại mở cửa sau cho hắn, để hắn cơ hội được ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, hơn nữa còn miễn phí!
Lâm Bắc Phàm vui vẻ lắm, hắn lập tức to giọng đáp: “Tạ chủ long ân!”
Hắn ngẩng đầu, phát hiện quan lại trong triều đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nói thật thì quan viên ở đây gần như đã lăn lộn hơn nửa đời người, có của ngon vật lạ nào bọn họ chưa từng nếm thử?
Nhưng điều khiến bọn họ lưu luyến nhất lại là đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng!
Được ăn đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng mới là sự hưởng thụ cao cấp nhất, là của ngon mà tiền cũng chẳng thể mua được!
Song trừ hoàng đế và một vài hoàng thân quốc thích ra thì nào ai được ăn đồ ăn của Ngự Ngự Thiện Phòng mỗi ngày?
Rốt cuộc tiểu tử này có tài có đức gì mà lại được sủng ái như vậy?
Trông thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở của Lâm Bắc Phàm, nữ đế bèn mỉm cười.
“Lâm ái khanh, ngươi có uống rượu không?” Nữ đế lại hỏi.
“Bẩm bệ hạ, rượu vào dễ hỏng chuyện nên ngày thường vi thần không uống rượu!” Lâm Bắc Thần chắp tay đáp.
“Không uống rượu là thói quen tốt, nhưng ở quan trường có đôi khi không uống lại không được! Như này đi…” Nữ đế trầm ngâm trong chốc lát rồi bảo: “Trong hầm rượu của trẫm có cất một loại rượu ngon tên là Bách Hoa Nhưỡng! Rượu này quý lắm, được ủ từ cánh hoa của rất nhiều loài hoa, vị ngọt, thơm lâu, uống nhiều nhưng không say! Trẫm thưởng cho ngươi mười vò!”
Quan viên trong triều lại được một phen hoang mang!
Đã thưởng ăn rồi còn thưởng uống nữa?
Hơn nữa còn ban thưởng cả Bách Hoa Nhưỡng – thứ rượu ngon cung đình đẳng cấp nhất.
Bách Hoa Nhưỡng là rượu được ủ từ cánh của vô số loài hoa, chuyên dùng để phục vụ hoàng đế bệ hạ!
Như lời nữ đế đã nói, Bách Hoa Nhưỡng có vị ngọt, thơm lâu, uống nhiều nhưng không say!
Loại rượu này có sản lượng ít vô cùng, mỗi năm chỉ ủ năm mươi vò. Giá bán loại rượu này ở bên ngoài vô cùng cao, rượu được giá nhưng nhưng không bán được, bởi lẽ hầu hết chỉ có hoàng đế mới uống rượu này.
Hoàng đế không uống thì cất rượu đi, cũng ít khi mang ra ban thưởng lắm.
Chẳng ngờ hoàng đế lại thưởng rượu cho tên tiểu tử này!
Đã thế còn thưởng luôn cả mười vò!
Các đại thần trong triều ai cũng ganh tị đến mức đỏ cả mắt!
Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng biết rượu Bách Hoa Nhưỡng vô cùng quý hiếm, hắn vội vã tạ ơn: “Tạ bệ hạ đã ban thưởng! Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, báo đáp hoàng ân!”
“Ừm!” Nữ đế gật đầu đầy vui vẻ.
Giờ nàng mới nhận ra, ban thưởng là một chuyện sảng khoái xiết bao, giống như việc chia sẻ những điều tốt lành mình có được với người mà mình yêu thích, người mà mình xem trọng!
Có thế thì người đó mới vui vẻ, và cả bản thân mình cũng vui vẻ!
Niềm vui nhân đôi!
Không giống ngày trước có thưởng cũng toàn thưởng cho mấy tên tham quan, mỗi lần ban thưởng một món đồ là nàng lại thấy như thể bị lọc mất một miếng thịt.
Tham quan vui vẻ, còn nàng thì buồn bực vô cùng!
Nghĩ vậy, nữ đế lại bảo: “Ngoài ra trẫm thưởng thêm cho ngươi vạn lượng bạc trắng!”
Đậu má!
Lại còn thưởng tiền nữa?
Các quan trong triều ai cũng ngơ ngác, sau đó từ ngơ ngác biến thành phẫn nộ!
Thưởng đồ ăn, ta nhịn được!
Thưởng rượu ngon, ta nhịn được!
Nhưng lần này…
Ta không đời nào nhịn được nữa!
Sao có thể thưởng tiền cho một tên tham quan tham đến mức không thể tham hơn, của cải trong tay nhiều không đếm xuể như vậy?
Thiên lí ở đâu?
Vương pháp ở đâu?
Ta không thể nhìn tiếp được nữa, mặc dù ta cũng là một tên tham quan!
Vậy là các quan trong triều thi nhau đứng ra.
“Bệ hạ, không thể ban thưởng nữa đâu ạ, người ưu ái hắn như vậy là đã đủ rồi, phải có chừng mực thôi ạ!”
“Bệ hạ, bạc trong quốc khố còn để lo cho dân sinh xã tắc, không thể dùng bừa bãi được! Lâm ti nghiệp không lập công trạng gì mà lại được ban thưởng, như thế chẳng phải vô lí lắm sao? Chúng quan không phục, dân chúng cũng không phục!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
…
Các quan cúi lạy.
Nữ đế không hài lòng: “Trẫm dùng tiền của riêng trẫm!”
Các quan lại cúi người.
“Bệ hạ, có là tiền riêng thì bệ hạ cũng không nên dùng bừa bãi ạ!”
“Người là quân chủ một nước, đại diện cho Đại Võ uy nghiêm ta, mỗi một lời nói và hành động của người đều ảnh hưởng tới Đại Võ! Mong bệ hạ hãy chú ý hành động và lời nói của mình, đừng hành xử tùy hứng kẻo mất mặt với quan lại trong triều và dân chúng ạ!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
…
Nữ đế tức đến mức hai mắt bốc hỏa.
Trẫm chỉ muốn bồi thường cho Lâm Bắc Phàm một cách tử tế mà thôi, sao lại khó khăn đến như vậy?
Mấy tên gian thần tặc tử nhà các ngươi!
Rồi sẽ có một ngày trẫm sẽ trừ sạch các ngươi cho mà xem!
Không chừa một mống!
Bị các quan trong triều gây sức ép, nữ đế chỉ đành thu hồi mệnh lệnh, nàng áy náy nói: “Ái khanh, để ngươi phải chịu thiệt rồi!”
“Bẩm bệ hạ, đây không phải là lỗi của bệ hạ, thần vô cùng hiểu!” Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.
“Cảm ơn ái khanh đã hiểu cho!” Nữ đế cảm động.
Bách quan trong triều lại được một phen chán ngán!
Đừng như vậy nữa có được không, nói cứ như là lỗi là của bọn họ ấy!
Mọi người không khỏi lắc đầu.
Ôi hôn quân!
Chương 43 Ngươi nói ta ăn chặn tiền của sĩ tử ư? Chúng lấy tiền ở đâu ra?
Đúng lúc ấy, cuối cùng cũng có người không nhịn được đứng ra.
Người đó là kẻ thù của Lâm Bắc Phàm, ngôn quan Diêu Chính, chỉ thấy hắn ta lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần muốn vạch tội một người!”
“Diêu ái khanh, ngươi muốn vạch tội ai?” Nữ đế hỏi.
“Vi thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm!” Diêu Chính trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm thầm lắc đầu, lão già này lại không nhịn được mà giở mánh khóe rồi đây!
Ta ăn cơm nhà ngươi hay là cướp mất vợ ngươi rồi?
Sao lúc nào ngươi cũng cắn ta mãi không buông vậy?
Nữ đế đang ngồi trên long ỷ cũng thấy bực mình vô cùng.
Trẫm vừa mới trọng thưởng cho Lâm Bắc Phàm xong thì ngươi chạy ra vạch tội hắn, ngươi có mắt nhìn hay không đấy!
Rõ ràng không coi trẫm ra gì cả!
Đã thế văn võ trong triều nhiều tham quan nịnh thần là thế, ngươi không đi vạch tội bọn họ sao cứ phải tố cáo một trung thần, một quan thanh liêm chân chính, buộc tội người mà trẫm yêu mến, thế này là thế nào?
Cố ý giở trò xấu với trẫm sao?
Nghĩ vậy, nữ đế sa sầm mặt mũi!
Diêu Chính toát mồ hôi dưới ánh mắt đầy chết chóc của nữ đế, mặt hắn ta cũng trắng bệch.
Trên thực tế, hắn ta vô cùng bất đắc dĩ.
Hiện tại Lâm Bắc Phàm vẫn chưa có công trạng gì mà nữ đế đã sủng ái hắn như vậy, đợi đến khi hắn thăng quan tiến chức, đủ lông đủ cánh thì khó mà lật đổ hắn lắm!
Thế nên lúc này, Diêu Chính không thể không ra mặt.
“Diêu ái khanh, Lâm ái khanh đã phạm phải tội gì mà ngươi đòi tố cáo hắn? Nếu như ngươi không nói rõ đầu đuôi ngọn ngành thì trẫm sẽ trị tội ngươi!” Nữ đế nói một cách đầy uy nghiêm.
Câu nói này nghiêm trọng lắm rồi đấy!
Thông thường dù ngôn quan có lỡ miệng thì bề trên cũng không truy cứu. Đây là một quyền lợi mà triều đình ban tặng cho ngôn quan, mục đích là để ngôn quan mạnh dạn nói thẳng, thi hành quyền hạn giám sát của mình mà không bị gò bó ép buộc, không bị bất cứ ai quấy rối.
Ấy vậy mà hôm nay nữ đế lại muốn trị tội ngôn quan một cách vô cớ như thế, điều đó chứng tỏ nữ đế thực sự rất tức giận.
Diêu Chính sợ hãi đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần xin tố cáo Lâm Bắc Phàm ăn hối lộ trái với pháp luật, mượn quyền để mưu đồ riêng cho mình! Từ khi hắn làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám đến nay, hắn đã lợi dụng quyền hạn trong tay mình để uy hiếp, dọa nạt, cưỡng đoạt hai trăm vạn lượng bạc, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám, làm lung lay bản chất của ngành giáo dục! Thế nên thần đặc biệt báo cáo với thánh thượng, mong bệ hạ minh xét!”
“Lâm ái khanh, có chuyện này thật sao?” Nữ đế hỏi.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, nom rất bình tĩnh: “Bẩm bệ hạ, chắc chắn không có chuyện này! Diêu đại nhân đúng là… nói xằng nói bậy!”
Diêu Chính tức tối chỉ vào Lâm Bắc Phàm mà nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi dám làm mà không dám nhận ư?”
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm vô cùng thản nhiên: “Ta chẳng làm gì cả, ngươi bảo ta nhận kiểu gì đây?”
Diêu Chính lại càng phẫn nộ hơn: “Ngươi còn dám ngụy biện cơ đấy?”
Lâm Bắc Phàm hỏi vặn lại: “Diêu đại nhân, ngươi cứ oang oang kêu ta tham ô tiền của sĩ tử, vậy thì ta hỏi ngươi, ta tham tiền của sĩ tử nào rồi?”
Diêu Chính lớn giọng bảo: “Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, Bạch Thanh Bình con trai của Lại bộ thị lang Bạch Ngọc Lang…”
Diêu Chính đọc tên từng người ra, nói chữ nào chính xác chữ nấy.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ta tham ô bao nhiêu tiền?”
“Con số cụ thể thì lão phu cũng không biết! Nhưng chắc chắn cũng phải hai trăm vạn lượng!” Diêu Chính nói.
Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Diêu đại nhân này, ngươi bảo ta tham ô tiền của đám sĩ tử ấy, đã thế số tiền của lên đến hai trăm vạn! Vậy là có vấn đề rồi đấy, hai trăm vạn không phải con số nhỏ đâu, bọn họ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?”
“Đương nhiên tiền của bọn họ là từ…”
Diêu Chính cứng họng, sắc mặt của hắn ta càng lúc càng trắng, mồ hôi nhỏ tong tong.
Hắn ta ngẩng đầu lên, trông thấy quan văn quan võ khắp triều đang nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy cảnh cáo và không thân thiện chút nào.
Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, hắn ta trông thấy ánh mắt có phần nghiền ngẫm của nữ đế.
Đây đúng là oan quá mà!
Nỗi oan mà chẳng ai có thể kêu!
Một khi kêu oan thì mọi người chỉ còn nước “kéo nhau chết chung”, hoặc là mọi người tự phạt ba ly và cho qua chuyện!
Song dù là kết quả nào thì người đích thân kêu oan này chắc chắn sẽ chết không toàn thây!
“Diêu đại nhân, ngươi nói gì đi chứ, tiền của bọn họ từ đâu mà ra? Bọn họ đều là sĩ tử, mỗi ngày chỉ lo học tập, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Sắc mặt Diêu Chính lại càng trắng bệch.
Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Hơn nữa cha mẹ chúng đều có mặt ở đây đấy, toàn là quan tốt thanh liêm chính trực cả, trong tay cũng chẳng dư được đôi đồng, ấy vậy mà con của họ lại có nhiều tiền như vậy?”
Mặt Diêu Chính cắt không còn một giọt máu.
“Ta tin các vị đại nhân có mặt tại đây chắc chắn sẽ lấy mình làm gương để mà giáo dục con cái cho tốt! Chắc chắn mọi người sẽ không để con cái nhà mình làm xằng làm bậy nên bọn chúng không thể có tiền được! Mà nếu đã không có vậy bổn quan đây sao mà tham ô được?”
Lâm Bắc Phàm mở hai tay ra: “Các vị đại quan, lời hạ quan nói có đúng chăng?”
Lúc này, mọi người có không muốn cũng phải đứng ra nói thay cho Lâm Bắc Phàm.
“Lâm ti nghiệp nói đúng lắm! Khuyển tử nhà ta sao có thể có tiền cho được?”
“Thường ngày bổn quan vẫn hay lấy mình làm gương, hết lòng dạy bảo con cái, trước nay chưa từng lơ là!”
“Con nhà ta ta biết, chắc chắn nó không phải người như vậy, càng không làm bậy làm bạ!”
…
“Vậy tức là…” Lâm Bắc Phàm đã chiếm thế thượng phong, hắn chỉ ngón tay vào Diêu Chính, nói chắc nịch từng chữ: “Diêu đại nhân ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen!”
Diêu Chính đã hoàn toàn chết lặng ở đó.
Chương 44 Nữ đế bệ hạ, người có thể thận trọng hơn một chút được không?
Đôi mắt xinh đẹp của nữ đế liếc thẳng về phía Diêu Chính, sắc mặt của nàng vô cùng lạnh lùng: “Diêu ái khanh, ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Diêu Chính đứng dậy, thân người hắn ta lảo đảo, chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã nhầm rồi ạ! Nhưng chắc chắn Lâm Bắc Phàm không hề trong sạch! Mấy hôm trước vi thần đã trông thấy Lâm Bắc Phàm ăn chơi xa xỉ, hưởng phúc hưởng lạc, đã thế còn cho đầy tớ đi đổi một lượng bạc lớn từ tiền trang! Thế nên vi thần mong bệ hạ hãy cho người tới phủ của Lâm Bắc Phàm để tra xét! Có thế ắt sẽ hiểu được chân tướng sự việc ngay!”
Đường thẳng không đi được thì hắn ta đi đường vòng!
Không phải đối đầu trực tiếp với các quan trong triều mà vẫn khiến Lâm Bắc Phàm khốn đốn.
“Muốn lục soát nhà ta hả?” Lâm Bắc Phàm kích động, hắn lớn giọng nói: “Diêu đại nhân, có phải ngươi nghiện lục soát nhà ta rồi không? Bổn quan mới làm trạng nguyên được hai hôm mà ngươi đã cho người tới để tra xét nhà! Bổn quan chưa chuyển nhà được mấy hôm người lại đòi tới lục soát tiếp! Dù ngươi có là ngôn quan và dù ngươi có quyền giám sát các quan thì cũng không thể ngông cuồng như vậy được!”
“Lâm đại nhân, ngươi sợ à?” Diêu Chính hỏi một cách thờ ơ.
“Người không làm gì tự khắc trong sạch, tất nhiên là bổn quan không sợ rồi! Nhưng Diêu đại nhân này, ngươi năm lần bảy lượt vấy bẩn sự trong sạch của bổn quan, có là người gỗ thì cũng biết tức giận đấy nhé! Nếu ngươi không lục soát được gì thì ngươi tính làm thế nào?” Lâm Bắc Phàm nói.
Thấy Lâm Bắc Phàm kích động, Diêu Chính lập tức chắp tay nói to: “Bệ hạ, thần bằng lòng lấy mũ ô sa của mình ra đảm bảo, nếu thần không tra ra được gì thì thần sẽ cáo quan về ở ẩn, không bao giờ hỏi chuyện triều chính nữa!”
Nữ đế vỗ tay bảo: “Được! Vậy chúng ta tới phủ đệ của Lâm Bắc Phàm xem sao!”
Khoảng nửa canh giờ sau, nữ đế và các quan đã có mặt tại phủ đệ của Lâm Bắc Phàm.
Lý Sư Sư trông thấy Lâm Bắc Phàm đưa một đống người về cũng ngơ ngác.
“Phu quân, đây là…”
Lâm Bắc Phàm giải thích với nàng: “Phu nhân, đây là quan văn quan võ trong triều, và cũng chính là đồng liêu của vi phu! Nữ tử xinh đẹp vô song này chính là đương kim thánh thượng – Thánh Võ nữ hoàng bệ hạ! Mọi người tới để lục soát nhà ta!”
Nghe tin nữ đế và quan văn quan võ trong triều tới xét nhà, Lý Sư Sư bị dọa đến mức mềm nhũn cả người.
Chuyện mà nàng đau đáu lâu nay lại xảy ra nhanh vậy ư?
Lâm Bắc Phàm nắm chặt lấy tay của Lý Sư Sư, an ủi: “Không phải lo, không có chuyện gì đâu! Còn không mau bái kiến bệ hạ!”
Lý Sư Sư cũng là người từng trải, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu trông thấy nữ tử tuyệt đẹp, thân mang hoàng bào đầy khí phách kia, Lý Sư Sư bỗng thấy tự thẹn.
Nàng khom người, nhẹ nhàng cúi chào: “Dân nữ Lý Sư Sư bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiểu Thúy và Đại Lực cũng hành lễ theo nàng.
“Miễn lễ cả đi!” Nữ đế đưa một tay đỡ, đoạn cười với Lâm Bắc Phàm: “Có gia quyến như hoa như ngọc thế này, Lâm ái khanh đúng là may mắn!”
“Tạ bệ hạ đã khen, lấy được Sư Sư làm thê tử cũng là phúc khí của vi thần!” Lâm Bắc Phàm cười.
Thấy Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa cười với nữ đế, nỗi lo trong lòng Lý Sư Sư cũng dần lắng xuống, nhất là khi nghe thấy Lâm Bắc Phàm thừa nhận mình là nữ nhân của hắn ngay trước mặt nữ đế và các quan, Lý Sư Sư thấy trong lòng mình ngọt ngào vô cùng.
Nữ đế nhìn khắp xung quanh chợt tò mò mà hỏi: “Ái khanh này, nhà ngươi chỉ gồm mấy người đây thôi sao?”
“Đúng vậy thưa bệ hạ, mọi người đều có mặt cả rồi ạ!” Lâm Bắc Phàm giới thiệu: “Đây là Lý Sư Sư, vợ của thần. Còn hai vị kia là gia đinh và thị nữ trong phủ, tên là Đại Lực và Tiểu Thúy, họ đều là những người nhà thân cận nhất của thần!”
“Tại sao không thuê thêm người về?” Nữ đế lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Bẩm bệ hạ, ngày xưa thần không có tiền để thuê! Giờ mặc dù đã được ít của cải nhưng vi thần đã quen bần hàn, chỉ vài người như vậy cũng đủ dùng nên thần thôi không thuê nữa!”
Nữ đế lại thấy đau lòng: “Ái khanh vất vả rồi, hay để trẫm sắp xếp vài cung nữ và thị vệ cho ngươi nhé?”
Quan lại trong triều thấy hoang mang quá!
Đậu má!
Còn chưa ưu ái đủ hay sao?
Lại nữa!
Lần này còn tặng luôn cả người!
Nữ đế bệ hạ à, người có thể thận trọng hơn một chút được không?
Lâm Bắc Phàm nghe vậy bèn ngạc nhiên: “Bệ hạ, ý tốt của bệ hạ thần xin nhận, nhưng thần thực sự không cần đâu!”
Một người có thể chạy trốn bất cứ lúc nào như hắn thì sao có thể thuê thêm người về?
Hơn nữa những người này lại toàn là người của nữ đế cả, hắn càng không dám nhận!
Nữ đế vẫn khăng khăng muốn tặng: “Thực sự không cần sao? Người mà trẫm sắp xếp cho người đều là những cung nữ và thị vệ giỏi nhất! Lâm ái khanh, ngươi cứ yên tâm, tiền công bọn họ sẽ lĩnh ở phủ Nội vụ, không cần ngươi phải bỏ tiền ra đâu!”
Bách quan trong triều không chịu được nữa rồi, bọn họ thi nhau đứng ra.
“Bệ hạ, nếu đã tới phủ đệ của Lâm ti nghiệp vậy chúng ta lục soát cho xong còn về thượng triều tiếp ạ!”
“Đúng vậy, bệ hạ, chuyện chính quan trọng hơn, những thứ râu ria khác chúng ta không cần bận tâm đâu ạ!”
“Bệ hạ, mong người đặt quốc sự lên trên hết!”
…
Nữ đế không hề vui một chút nào.
Nàng chỉ muốn ban thưởng một chút đồ, chỉ muốn lôi kéo tấm lòng của Lâm Bắc Phàm thôi mà sao lại khó khăn đến như vậy?
Nữ đế khoát tay một cách bất lực: “Lục soát đi! Nhưng phải cẩn thận cho trẫm, đừng có lật tung đồ đạc và làm hỏng đồ, biết chưa?”
“Vâng, bệ hạ!” Mấy tay quan sai nghe lệnh bèn chạy vào.
Diêu Chính không được yên tâm cho lắm, hắn ta cũng chạy vào lục soát cùng.
Chương 45 Gian thần khắp triều, hôn quân xử án!
Trong nhà của Lâm Bắc Phàm chẳng có gì cả. Không bao lâu sau, việc lục soát đã được hoàn thành.
Diêu Chính ôm một cái rương, mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.
Hắn ta mở rương ra, đoạn lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần tìm được ngân phiếu, bạc và một vài trang sức vàng bạc khác trong phòng của Lâm Bắc Phàm, tổng cộng khoảng mười lăm vạn lượng! Mời bệ hạ tra xét!”
Diêu Chính nghiêng đầu, nói với vẻ dương dương tự đắc: “Lâm Bắc Phàm, lần này để xem ngươi còn ngụy biện thế nào được nữa?”
Nữ đế thấy lòng mình không yên, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm không xử lí sạch sẽ, để người ta mò ra được ư?
Nàng phải kiếm một lí do thế nào để giúp hắn qua khỏi cửa ải này đây?
Ấy thế mà Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn chắp tay bảo: “Bẩm bệ hạ, chỗ của cải này đúng thật là của vi thần!”
Diêu Chính nở nụ cười cực kỳ đắc ý: “Ha ha, ngươi chịu nhận là hay rồi!”
“Nhưng chỗ tiền này đều hợp pháp, vi thần không thẹn với lòng!” Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.
“Hợp pháp kiểu gì? Lâm Bắc Phàm, ngươi làm quan chưa được bao ngày, bổng lộc có hạn, sao ngươi có thể có nhiều tiền như vậy được? Đống của cải này… chắc chắn là do ngươi tham ô mà có!” Diêu Chính kích động nói.
Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên như cũ: “Đúng thật là bổng lộc của vi thần rất ít! Thế nhưng trước đó bệ hạ đã ban thưởng một vạn lượng bạc cho thần, thế nên hơn một vạn trong số đó hoàn toàn là hợp pháp!”
Nữ đế gật đầu: “Không sai! Đúng thật là trẫm đã thưởng cho ái khanh một vạn lượng bạc!”
“Thế mười bốn vạn còn lại thì sao? Người giải thích ra sao về mười bốn vạn đó, chẳng lẽ cũng là do bệ hạ thưởng cho ngươi hả?” Diêu Chính kích động.
“Đương nhiên không phải!” Lâm Bắc Phàm nắm lấy tay Lý Sư Sư một cách dịu dàng, hắn mỉm cười, nói: “Mười bốn vạn còn lại là của hồi môn mà thê tử Lý Sư Sư của ta đem theo sau khi được gả tới đây!”
“Nói nhăng nói cuội! Sao nữ nhân của ngươi lại có nhiều tiền thế được!” Diêu Chính hét toáng lên.
“Sao lại không? Trước khi gả tới đây, thê tử của ta từng là hoa khôi số một kinh thành, tài nghệ song toàn, tướng mạo xinh đẹp. Chỉ vài năm ngắn ngủi, nàng ấy đã kiếm được số của cải dồi dào như vậy đó!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Diêu đại nhân, nếu ngươi vẫn nghi ngờ thì ngươi cứ đi thám thính là biết! Người khắp kinh thành hầu như ai cũng biết, chuyện này không lừa được đâu!”
Sắc mặt Diêu Chính trắng bệch.
Lý Sư Sư gật đầu: “Đây đúng thực là của hồi môn của dân nữ! May có phu quân không chê nên mới lấy dân nữ về làm vợ! Dân nữ cảm động vô cùng nên tất nhiên, của cải của dân nữ cũng là của phu quân! Giữa vợ chồng với nhau đâu cần tính toán chi li!”
Sắc mặt Diêu Chính cắt không còn một giọt máu.
Nữ đế vỗ tay bật cười: “Xem ra chân tướng sự việc đã sáng tỏ! Lâm ái khanh không hề tham ô, tài sản của Lâm ái khanh đều hợp pháp cả! Một phần là trẫm ban tặng, một phần là của người nhà!”
“Lâm ái khanh, nếu ngươi đã có tiền vậy cứ thoải mái hưởng thụ, đừng có tiết kiệm nghe chưa! Chỉ có ăn ngon ngủ kĩ thì mới có thể toàn tâm toàn lực làm việc cho trẫm, vì hạnh phúc và lợi ích của dân chúng được, ngươi nói xem có đúng không?” Nữ đế nói một cách ẩn ý.
Lời nói này của nàng chẳng khác gì ném cho Lâm Bắc Phàm một tấm kim bài miễn tử, để hắn mạnh dạn mà ăn chơi hưởng lạc, để hắn không phải chịu thiệt thòi. Có chuyện gì nữ đế sẽ gánh vác giúp hắn, hắn không cần phải sợ!
“Bệ hạ nói chí phải, thần xin được nghe theo!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, cúi đầu.
“Còn các ái khanh của trẫm, sau này đừng có lấy chuyện này ra để nhắm vào Lâm ái khanh nữa! Lâm ái khanh có tiền có của, hắn sống xa xỉ một chút cũng là điều dễ hiểu! Chỉ cần không làm lỡ chính sự thì hắn chính là một vị quan tốt!”
Những lời này là nữ đế cố tình nói cho các quan nghe, hay nói đúng hơn là nói cho đám ngôn quan như Diêu Chính nghe.
Nàng cảnh cáo họ rằng về sau đừng bàn tán đến chuyện này nữa, bằng không đừng trách nàng không khách khí!
“Vâng, thưa bệ hạ!” Các quan lại cúi người đáp.
“Ừm!” Nữ đế bệ hạ trông thấy gương mặt trắng bệch của Diêu Chính bèn nói: “Diêu Chính, giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
“Thần… không còn lời gì để nói!” Trên mặt Diêu Chính tràn đầy vẻ đau khổ.
Hắn ta biết mình lại bị oan nữa rồi!
Vì tên tiểu tử kia mà hắn ta đã phải chịu oan những ba lần!
Lẽ nào tiểu tử này chính là khắc tinh của hắn ta ư?
“Vậy ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ? Có cần trẫm nhắc ngươi không?” Vẻ mặt của nữ đế vô cùng thờ ơ.
Diêu Chính run rẩy, hắn ta giơ hai tay lên và tháo chiếc mũ ô sa trên đầu xuống, đoạn chắp tay hành lễ, dùng hết sức nói: “Thần… xin được cáo quan về quê, mong bệ hạ ân chuẩn!”
Nữ đế phất tay áo, trông nàng chẳng có chút do dự nào cả: “Chuẩn!”
Diêu Chính tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cơ thể lảo đảo: “Tạ… bệ hạ!”
“Bãi giá hồi cung! Diêu Chính, ngươi không cần phải quay lại nữa!” Nữ đế dẫn đầu quan văn quan võ trong triều rời đi.
Tất cả mọi người không một ai quay đầu lại nhìn Diêu Chính dù chỉ một lần!
Diêu Chính nhìn chằm chằm các quan trong triều đang rời đi, hắn ta bỗng bật cười một cách bi thương.
“Gian thần khắp triều, hôn quân xử án!”
“Không phải thần không muốn cố gắng mà là triều đình này…”
“Triều đình này không thể chứa bất cứ một quan thanh liêm nào!”
“Bạch Quan m, ngươi cũng biết giờ ta hành nghề nguy hiểm! Thế nên ta hi vọng nhỡ có xảy ra chuyện gì thì ngươi hãy giúp ta đưa Sư Sư, Đại Lực với Tiểu Thúy rời khỏi kinh thành nhanh nhất có thể!” Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc.
“Phu quân à!” Lý Sư Sư ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
“Người duy nhất ta không thể yên tâm được là các ngươi, chỉ cần các ngươi bình an vô sự thì ta có thể mạnh dạn mà làm rồi!”
“Nhưng nếu phu quân có mệnh hệ gì thì thiếp thân đây sống còn ý nghĩa chi nữa!” Ánh mắt của Lý Sư Sư rất kiên định.
“Ngươi không cần phải lo, đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Ta có một thói quen là làm bất cứ chuyện gì cũng phải tính đến tình huống xấu nhất, phải cố hết sức mà làm! Khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ nên ta muốn chuẩn bị nhiều hơn để đề phòng vạn nhất!”
Bạch Thanh Hoàn lấy làm lạ hỏi: “Với bản lĩnh của ngươi thì kinh thành này mấy ai có thể gây khó dễ cho ngươi được nữa!”
Thân là một cao thủ sâu không lường được, nàng đã sớm nhìn thấu thực lực của Lâm Bất Phàm từ lâu.
Tu vi Tiên Thiên Lục phẩm, song thực lực lại có thể sánh ngang với Tiên Thiên Ngũ phẩm, chốn kinh thành mấy ai đã được như vậy!
Đã thế khinh công của Lâm Bắc Phàm còn vô cùng lợi hại, Tông Sư còn chưa chắc đã đuổi kịp hắn!
Đối với hắn mà nói thì đưa người rời khỏi kinh thành chẳng phải chuyện khó khăn gì cho cam.
“Những người khác thì ta không sợ, ta chỉ sợ nữ đế mà thôi!” Lâm Bắc Phàm thở dài, nói.
“Cớ sao lại sợ nàng ấy? Theo như ta biết thì nữ đế bệ hạ dành rất nhiều ân sủng cho ngươi!” Sắc mặt của Bạch Thanh Hoàn cũng bắt đầu trở nên kì lạ, chỉ là nàng ẩn trong màn sương trắng nên người ta chẳng nhìn rõ mà thôi.
“Chính vì thế nên ta mới sợ đó!”
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: “Thương cho roi cho vọt mà! Giờ nữ đế ưu ái ta, nhưng sau khi chuyện của ta rộ ra, nữ đế biết ta tham ô tiền của người chắc chắn sẽ rất tức giận, toàn bộ tình yêu của nữ đế sẽ hóa thành mối hận!”
“Một khi nữ tử tức giận sẽ khinh khủng lắm, nhất là một nữ tử kiêu ngạo như nữ đế!”
“Đến khi đó, nữ đế sẽ phái đại quân đi giết ta, ta biết phải làm thế nào? Người có thể phái mười vị Tiên Thiên, thậm chí là cả Tông Sư để đuổi giết ta, ta biết phải làm sao? Dù ta có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không có sức mạnh xoay chuyển trời đất đâu!”
Bạch Thanh Hoàn nghe đến đây bỗng nhiên muốn cười.
Bản thân ngươi cũng biết đấy à!
Nếu đã biết sao còn tham lam như vậy?
Nếu không phải nữ đế là một minh quân thì đầu ngươi đã rớt xuống đất từ lâu rồi, làm gì còn nước sống đến hiện tại?
Nghĩ kĩ lại, Bạch Thanh Hoàn bỗng phát hiện ra hai người trẻ tuổi này thật đúng là một cặp oan gia!
Một người là tham quan, một người là hôn quân!
Một người liều mình hám lợi từ tay đối phương, song lại không muốn cho đối phương biết!
Người còn lại thì muốn quy hết chỗ tiền mà đối phương ăn chặn được về túi của riêng của mình, và cũng không muốn để đối phương biết!
Tuy nhiên, tất thảy những gì hai người này làm đều là vì quốc gia, vì dân chúng!
Không biết tại sao nhưng Bách Thanh Hoàn bỗng thấy hy vọng hơn về cái xã hội loạn lạc và vẩn đục này!
“Được, ta đồng ý với ngươi! Song ta nghĩ, có lẽ cả đời này ngươi cũng không cần dùng đến điều kiện này đâu!”
“Chỉ mong vậy!” Lâm Bắc Phàm thở dài, hắn cũng chẳng mấy hi vọng.
Tiếp đó, Bạch Thanh Hoàn đem hết số tiền tài mà Lâm Bắc Phàm tham ô được đi. Về đến cung, nàng bèn kể lại chuyện này cho nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Vậy thì tốt quá, chỗ tiền này có thể dùng để đẩy nhanh tiến độ rất nhiều chuyện! Lâm ái khanh không hổ là rường cột mà trẫm hết mực coi trọng, trẫm phải thưởng cho hắn mới được!”
Vậy là vào buổi triều sớm ngày hôm sau, khi mọi người chào hỏi xong nữ đế đã vội vàng hỏi: “Lâm ái khanh đâu?”
“Bẩm bệ hạ, thần đây ạ!” Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp.
“Ừm!” Nữ đế gật đầu hài lòng, đoạn nói: “Lâm ái khanh, dạo này ngươi có gặp phải vấn đề gì không?”
“Bẩm bệ hạ, thần không gặp vấn đề gì cả! Từ khi được bệ hạ ban thưởng vạn lượng lượng bạc, cuộc sống của vi thần đã được cải thiện hơn rất nhiều! Mỗi lần nghĩ đến chuyện này là thần lại nhớ mãi! Thần chỉ có chết mới đền đáp được hoàng ân!” Lâm Bắc Phàm xúc động nói.
Hắn còn dùng nội lực, gắng gượng nặn ra một giọt nước mắt.
“Trầm nào nỡ để ngươi chết!” Nữ đế vừa cười vừa mắng: “Ngươi mà chết thì ai làm việc cho trẫm đây? Trẫm lệnh cho ngươi sống lâu trăm tuổi, để quân thần ta đồng lòng vì một Đại Võ phồn vinh!”
“Bệ hạ nói phải! Thần nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi, cả đời hầu hạ bên cạnh bệ hạ!”
…
Các đại thần xung quanh ai cũng cảm thấy ớn ngấy.
Các ngươi để dành mấy câu chẳng đâu vào đâu kia đến lúc riêng tư mà nói đi có được không?
Giờ đang là giờ lên triều, là lúc phải bàn bạc quốc gia đại sự, chúng ta không nói chuyện nghiêm túc được à?
Các ngươi không thấy phiền nhưng ta thì bực mình lắm rồi đấy!
Không lâu sau, nữ đế lại hỏi tới vấn đề ăn uống.
Lâm Bắc Phàm cho hay, ngày nào hắn cũng được ăn thịt nên rất vui.
Ấy thế mà nữ đế lại bắt đầu đau lòng.
Mỗi ngày được ăn thịt nên vui, yêu cầu này của hắn sao mà thấp đến vậy?
Ngươi coi những kẻ tham quan nịnh thần khác, có kẻ nào thiếu thịt thiếu cá, trông ai cũng béo phính cả ra?
Bọn họ ăn ngon thế kia, cuối cùng lại ăn chơi sa đọa không màng chính sự!
Còn người mà ta coi trọng nhất chỉ cần có miếng thịt ăn thôi đã vui vẻ như vậy!
Sao có thể như thế được?
Trung thần của ta không thể chịu thiệt được!
Đã là quan thanh liêm thì phải được trọng thưởng!
Thế là nữ đế vừa đau lòng vừa bảo: “Lâm ái khanh, khiến ngươi phải chịu thiệt rồi! Thế này đi, mỗi ngày trẫm sẽ bảo Ngự Thiện Phòng đưa một phần đồ ăn tươi ngon đến cho ngươi, gà vịt cá dê đủ cả! Ngươi cứ thoải mái mà ăn, không phải khách sáo với trẫm làm gì!”
Trong lòng các đại thần không hẹn mà cùng bật ra một từ!
Đậu má!
Như vậy cũng được luôn hả?
Chương 42 Thiên lí ở đâu? Vương pháp ở đâu?
Bản thân Lâm Bắc Phàm cũng hoang mang!
Nữ đế ban thưởng đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng cho hắn cơ đấy?
Chuyện này, chuyện này… Sao nữ đế tận tình quá vậy?
Ngự Thiện Phòng là một nơi như thế nào?
Đó là nơi phụ trách cơm nước cho hoàng đế đấy!
Ở Ngự Thiện Phòng, các đầu bếp đều là những người đẳng cấp nhất cả nước, đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng cũng thuộc hàng thượng hạng nhất, tất cả mọi thứ ở Ngự Thiện Phòng đều xa hoa nhất và chất lượng nhất!
Về phương diện ăn uống thì làm gì có ai bì nổi hoàng đế!
Đã thế nhiều thứ còn là hàng chuyên dành cho hoàng đế, ngươi có muốn ăn cũng không ăn được!
Chẳng ngờ nữ đế lại mở cửa sau cho hắn, để hắn cơ hội được ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, hơn nữa còn miễn phí!
Lâm Bắc Phàm vui vẻ lắm, hắn lập tức to giọng đáp: “Tạ chủ long ân!”
Hắn ngẩng đầu, phát hiện quan lại trong triều đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nói thật thì quan viên ở đây gần như đã lăn lộn hơn nửa đời người, có của ngon vật lạ nào bọn họ chưa từng nếm thử?
Nhưng điều khiến bọn họ lưu luyến nhất lại là đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng!
Được ăn đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng mới là sự hưởng thụ cao cấp nhất, là của ngon mà tiền cũng chẳng thể mua được!
Song trừ hoàng đế và một vài hoàng thân quốc thích ra thì nào ai được ăn đồ ăn của Ngự Ngự Thiện Phòng mỗi ngày?
Rốt cuộc tiểu tử này có tài có đức gì mà lại được sủng ái như vậy?
Trông thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở của Lâm Bắc Phàm, nữ đế bèn mỉm cười.
“Lâm ái khanh, ngươi có uống rượu không?” Nữ đế lại hỏi.
“Bẩm bệ hạ, rượu vào dễ hỏng chuyện nên ngày thường vi thần không uống rượu!” Lâm Bắc Thần chắp tay đáp.
“Không uống rượu là thói quen tốt, nhưng ở quan trường có đôi khi không uống lại không được! Như này đi…” Nữ đế trầm ngâm trong chốc lát rồi bảo: “Trong hầm rượu của trẫm có cất một loại rượu ngon tên là Bách Hoa Nhưỡng! Rượu này quý lắm, được ủ từ cánh hoa của rất nhiều loài hoa, vị ngọt, thơm lâu, uống nhiều nhưng không say! Trẫm thưởng cho ngươi mười vò!”
Quan viên trong triều lại được một phen hoang mang!
Đã thưởng ăn rồi còn thưởng uống nữa?
Hơn nữa còn ban thưởng cả Bách Hoa Nhưỡng – thứ rượu ngon cung đình đẳng cấp nhất.
Bách Hoa Nhưỡng là rượu được ủ từ cánh của vô số loài hoa, chuyên dùng để phục vụ hoàng đế bệ hạ!
Như lời nữ đế đã nói, Bách Hoa Nhưỡng có vị ngọt, thơm lâu, uống nhiều nhưng không say!
Loại rượu này có sản lượng ít vô cùng, mỗi năm chỉ ủ năm mươi vò. Giá bán loại rượu này ở bên ngoài vô cùng cao, rượu được giá nhưng nhưng không bán được, bởi lẽ hầu hết chỉ có hoàng đế mới uống rượu này.
Hoàng đế không uống thì cất rượu đi, cũng ít khi mang ra ban thưởng lắm.
Chẳng ngờ hoàng đế lại thưởng rượu cho tên tiểu tử này!
Đã thế còn thưởng luôn cả mười vò!
Các đại thần trong triều ai cũng ganh tị đến mức đỏ cả mắt!
Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng biết rượu Bách Hoa Nhưỡng vô cùng quý hiếm, hắn vội vã tạ ơn: “Tạ bệ hạ đã ban thưởng! Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, báo đáp hoàng ân!”
“Ừm!” Nữ đế gật đầu đầy vui vẻ.
Giờ nàng mới nhận ra, ban thưởng là một chuyện sảng khoái xiết bao, giống như việc chia sẻ những điều tốt lành mình có được với người mà mình yêu thích, người mà mình xem trọng!
Có thế thì người đó mới vui vẻ, và cả bản thân mình cũng vui vẻ!
Niềm vui nhân đôi!
Không giống ngày trước có thưởng cũng toàn thưởng cho mấy tên tham quan, mỗi lần ban thưởng một món đồ là nàng lại thấy như thể bị lọc mất một miếng thịt.
Tham quan vui vẻ, còn nàng thì buồn bực vô cùng!
Nghĩ vậy, nữ đế lại bảo: “Ngoài ra trẫm thưởng thêm cho ngươi vạn lượng bạc trắng!”
Đậu má!
Lại còn thưởng tiền nữa?
Các quan trong triều ai cũng ngơ ngác, sau đó từ ngơ ngác biến thành phẫn nộ!
Thưởng đồ ăn, ta nhịn được!
Thưởng rượu ngon, ta nhịn được!
Nhưng lần này…
Ta không đời nào nhịn được nữa!
Sao có thể thưởng tiền cho một tên tham quan tham đến mức không thể tham hơn, của cải trong tay nhiều không đếm xuể như vậy?
Thiên lí ở đâu?
Vương pháp ở đâu?
Ta không thể nhìn tiếp được nữa, mặc dù ta cũng là một tên tham quan!
Vậy là các quan trong triều thi nhau đứng ra.
“Bệ hạ, không thể ban thưởng nữa đâu ạ, người ưu ái hắn như vậy là đã đủ rồi, phải có chừng mực thôi ạ!”
“Bệ hạ, bạc trong quốc khố còn để lo cho dân sinh xã tắc, không thể dùng bừa bãi được! Lâm ti nghiệp không lập công trạng gì mà lại được ban thưởng, như thế chẳng phải vô lí lắm sao? Chúng quan không phục, dân chúng cũng không phục!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
…
Các quan cúi lạy.
Nữ đế không hài lòng: “Trẫm dùng tiền của riêng trẫm!”
Các quan lại cúi người.
“Bệ hạ, có là tiền riêng thì bệ hạ cũng không nên dùng bừa bãi ạ!”
“Người là quân chủ một nước, đại diện cho Đại Võ uy nghiêm ta, mỗi một lời nói và hành động của người đều ảnh hưởng tới Đại Võ! Mong bệ hạ hãy chú ý hành động và lời nói của mình, đừng hành xử tùy hứng kẻo mất mặt với quan lại trong triều và dân chúng ạ!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
…
Nữ đế tức đến mức hai mắt bốc hỏa.
Trẫm chỉ muốn bồi thường cho Lâm Bắc Phàm một cách tử tế mà thôi, sao lại khó khăn đến như vậy?
Mấy tên gian thần tặc tử nhà các ngươi!
Rồi sẽ có một ngày trẫm sẽ trừ sạch các ngươi cho mà xem!
Không chừa một mống!
Bị các quan trong triều gây sức ép, nữ đế chỉ đành thu hồi mệnh lệnh, nàng áy náy nói: “Ái khanh, để ngươi phải chịu thiệt rồi!”
“Bẩm bệ hạ, đây không phải là lỗi của bệ hạ, thần vô cùng hiểu!” Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.
“Cảm ơn ái khanh đã hiểu cho!” Nữ đế cảm động.
Bách quan trong triều lại được một phen chán ngán!
Đừng như vậy nữa có được không, nói cứ như là lỗi là của bọn họ ấy!
Mọi người không khỏi lắc đầu.
Ôi hôn quân!
Chương 43 Ngươi nói ta ăn chặn tiền của sĩ tử ư? Chúng lấy tiền ở đâu ra?
Đúng lúc ấy, cuối cùng cũng có người không nhịn được đứng ra.
Người đó là kẻ thù của Lâm Bắc Phàm, ngôn quan Diêu Chính, chỉ thấy hắn ta lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần muốn vạch tội một người!”
“Diêu ái khanh, ngươi muốn vạch tội ai?” Nữ đế hỏi.
“Vi thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm!” Diêu Chính trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm thầm lắc đầu, lão già này lại không nhịn được mà giở mánh khóe rồi đây!
Ta ăn cơm nhà ngươi hay là cướp mất vợ ngươi rồi?
Sao lúc nào ngươi cũng cắn ta mãi không buông vậy?
Nữ đế đang ngồi trên long ỷ cũng thấy bực mình vô cùng.
Trẫm vừa mới trọng thưởng cho Lâm Bắc Phàm xong thì ngươi chạy ra vạch tội hắn, ngươi có mắt nhìn hay không đấy!
Rõ ràng không coi trẫm ra gì cả!
Đã thế văn võ trong triều nhiều tham quan nịnh thần là thế, ngươi không đi vạch tội bọn họ sao cứ phải tố cáo một trung thần, một quan thanh liêm chân chính, buộc tội người mà trẫm yêu mến, thế này là thế nào?
Cố ý giở trò xấu với trẫm sao?
Nghĩ vậy, nữ đế sa sầm mặt mũi!
Diêu Chính toát mồ hôi dưới ánh mắt đầy chết chóc của nữ đế, mặt hắn ta cũng trắng bệch.
Trên thực tế, hắn ta vô cùng bất đắc dĩ.
Hiện tại Lâm Bắc Phàm vẫn chưa có công trạng gì mà nữ đế đã sủng ái hắn như vậy, đợi đến khi hắn thăng quan tiến chức, đủ lông đủ cánh thì khó mà lật đổ hắn lắm!
Thế nên lúc này, Diêu Chính không thể không ra mặt.
“Diêu ái khanh, Lâm ái khanh đã phạm phải tội gì mà ngươi đòi tố cáo hắn? Nếu như ngươi không nói rõ đầu đuôi ngọn ngành thì trẫm sẽ trị tội ngươi!” Nữ đế nói một cách đầy uy nghiêm.
Câu nói này nghiêm trọng lắm rồi đấy!
Thông thường dù ngôn quan có lỡ miệng thì bề trên cũng không truy cứu. Đây là một quyền lợi mà triều đình ban tặng cho ngôn quan, mục đích là để ngôn quan mạnh dạn nói thẳng, thi hành quyền hạn giám sát của mình mà không bị gò bó ép buộc, không bị bất cứ ai quấy rối.
Ấy vậy mà hôm nay nữ đế lại muốn trị tội ngôn quan một cách vô cớ như thế, điều đó chứng tỏ nữ đế thực sự rất tức giận.
Diêu Chính sợ hãi đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần xin tố cáo Lâm Bắc Phàm ăn hối lộ trái với pháp luật, mượn quyền để mưu đồ riêng cho mình! Từ khi hắn làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám đến nay, hắn đã lợi dụng quyền hạn trong tay mình để uy hiếp, dọa nạt, cưỡng đoạt hai trăm vạn lượng bạc, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám, làm lung lay bản chất của ngành giáo dục! Thế nên thần đặc biệt báo cáo với thánh thượng, mong bệ hạ minh xét!”
“Lâm ái khanh, có chuyện này thật sao?” Nữ đế hỏi.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, nom rất bình tĩnh: “Bẩm bệ hạ, chắc chắn không có chuyện này! Diêu đại nhân đúng là… nói xằng nói bậy!”
Diêu Chính tức tối chỉ vào Lâm Bắc Phàm mà nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi dám làm mà không dám nhận ư?”
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm vô cùng thản nhiên: “Ta chẳng làm gì cả, ngươi bảo ta nhận kiểu gì đây?”
Diêu Chính lại càng phẫn nộ hơn: “Ngươi còn dám ngụy biện cơ đấy?”
Lâm Bắc Phàm hỏi vặn lại: “Diêu đại nhân, ngươi cứ oang oang kêu ta tham ô tiền của sĩ tử, vậy thì ta hỏi ngươi, ta tham tiền của sĩ tử nào rồi?”
Diêu Chính lớn giọng bảo: “Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, Bạch Thanh Bình con trai của Lại bộ thị lang Bạch Ngọc Lang…”
Diêu Chính đọc tên từng người ra, nói chữ nào chính xác chữ nấy.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ta tham ô bao nhiêu tiền?”
“Con số cụ thể thì lão phu cũng không biết! Nhưng chắc chắn cũng phải hai trăm vạn lượng!” Diêu Chính nói.
Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Diêu đại nhân này, ngươi bảo ta tham ô tiền của đám sĩ tử ấy, đã thế số tiền của lên đến hai trăm vạn! Vậy là có vấn đề rồi đấy, hai trăm vạn không phải con số nhỏ đâu, bọn họ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?”
“Đương nhiên tiền của bọn họ là từ…”
Diêu Chính cứng họng, sắc mặt của hắn ta càng lúc càng trắng, mồ hôi nhỏ tong tong.
Hắn ta ngẩng đầu lên, trông thấy quan văn quan võ khắp triều đang nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy cảnh cáo và không thân thiện chút nào.
Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, hắn ta trông thấy ánh mắt có phần nghiền ngẫm của nữ đế.
Đây đúng là oan quá mà!
Nỗi oan mà chẳng ai có thể kêu!
Một khi kêu oan thì mọi người chỉ còn nước “kéo nhau chết chung”, hoặc là mọi người tự phạt ba ly và cho qua chuyện!
Song dù là kết quả nào thì người đích thân kêu oan này chắc chắn sẽ chết không toàn thây!
“Diêu đại nhân, ngươi nói gì đi chứ, tiền của bọn họ từ đâu mà ra? Bọn họ đều là sĩ tử, mỗi ngày chỉ lo học tập, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Sắc mặt Diêu Chính lại càng trắng bệch.
Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Hơn nữa cha mẹ chúng đều có mặt ở đây đấy, toàn là quan tốt thanh liêm chính trực cả, trong tay cũng chẳng dư được đôi đồng, ấy vậy mà con của họ lại có nhiều tiền như vậy?”
Mặt Diêu Chính cắt không còn một giọt máu.
“Ta tin các vị đại nhân có mặt tại đây chắc chắn sẽ lấy mình làm gương để mà giáo dục con cái cho tốt! Chắc chắn mọi người sẽ không để con cái nhà mình làm xằng làm bậy nên bọn chúng không thể có tiền được! Mà nếu đã không có vậy bổn quan đây sao mà tham ô được?”
Lâm Bắc Phàm mở hai tay ra: “Các vị đại quan, lời hạ quan nói có đúng chăng?”
Lúc này, mọi người có không muốn cũng phải đứng ra nói thay cho Lâm Bắc Phàm.
“Lâm ti nghiệp nói đúng lắm! Khuyển tử nhà ta sao có thể có tiền cho được?”
“Thường ngày bổn quan vẫn hay lấy mình làm gương, hết lòng dạy bảo con cái, trước nay chưa từng lơ là!”
“Con nhà ta ta biết, chắc chắn nó không phải người như vậy, càng không làm bậy làm bạ!”
…
“Vậy tức là…” Lâm Bắc Phàm đã chiếm thế thượng phong, hắn chỉ ngón tay vào Diêu Chính, nói chắc nịch từng chữ: “Diêu đại nhân ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen!”
Diêu Chính đã hoàn toàn chết lặng ở đó.
Chương 44 Nữ đế bệ hạ, người có thể thận trọng hơn một chút được không?
Đôi mắt xinh đẹp của nữ đế liếc thẳng về phía Diêu Chính, sắc mặt của nàng vô cùng lạnh lùng: “Diêu ái khanh, ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Diêu Chính đứng dậy, thân người hắn ta lảo đảo, chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã nhầm rồi ạ! Nhưng chắc chắn Lâm Bắc Phàm không hề trong sạch! Mấy hôm trước vi thần đã trông thấy Lâm Bắc Phàm ăn chơi xa xỉ, hưởng phúc hưởng lạc, đã thế còn cho đầy tớ đi đổi một lượng bạc lớn từ tiền trang! Thế nên vi thần mong bệ hạ hãy cho người tới phủ của Lâm Bắc Phàm để tra xét! Có thế ắt sẽ hiểu được chân tướng sự việc ngay!”
Đường thẳng không đi được thì hắn ta đi đường vòng!
Không phải đối đầu trực tiếp với các quan trong triều mà vẫn khiến Lâm Bắc Phàm khốn đốn.
“Muốn lục soát nhà ta hả?” Lâm Bắc Phàm kích động, hắn lớn giọng nói: “Diêu đại nhân, có phải ngươi nghiện lục soát nhà ta rồi không? Bổn quan mới làm trạng nguyên được hai hôm mà ngươi đã cho người tới để tra xét nhà! Bổn quan chưa chuyển nhà được mấy hôm người lại đòi tới lục soát tiếp! Dù ngươi có là ngôn quan và dù ngươi có quyền giám sát các quan thì cũng không thể ngông cuồng như vậy được!”
“Lâm đại nhân, ngươi sợ à?” Diêu Chính hỏi một cách thờ ơ.
“Người không làm gì tự khắc trong sạch, tất nhiên là bổn quan không sợ rồi! Nhưng Diêu đại nhân này, ngươi năm lần bảy lượt vấy bẩn sự trong sạch của bổn quan, có là người gỗ thì cũng biết tức giận đấy nhé! Nếu ngươi không lục soát được gì thì ngươi tính làm thế nào?” Lâm Bắc Phàm nói.
Thấy Lâm Bắc Phàm kích động, Diêu Chính lập tức chắp tay nói to: “Bệ hạ, thần bằng lòng lấy mũ ô sa của mình ra đảm bảo, nếu thần không tra ra được gì thì thần sẽ cáo quan về ở ẩn, không bao giờ hỏi chuyện triều chính nữa!”
Nữ đế vỗ tay bảo: “Được! Vậy chúng ta tới phủ đệ của Lâm Bắc Phàm xem sao!”
Khoảng nửa canh giờ sau, nữ đế và các quan đã có mặt tại phủ đệ của Lâm Bắc Phàm.
Lý Sư Sư trông thấy Lâm Bắc Phàm đưa một đống người về cũng ngơ ngác.
“Phu quân, đây là…”
Lâm Bắc Phàm giải thích với nàng: “Phu nhân, đây là quan văn quan võ trong triều, và cũng chính là đồng liêu của vi phu! Nữ tử xinh đẹp vô song này chính là đương kim thánh thượng – Thánh Võ nữ hoàng bệ hạ! Mọi người tới để lục soát nhà ta!”
Nghe tin nữ đế và quan văn quan võ trong triều tới xét nhà, Lý Sư Sư bị dọa đến mức mềm nhũn cả người.
Chuyện mà nàng đau đáu lâu nay lại xảy ra nhanh vậy ư?
Lâm Bắc Phàm nắm chặt lấy tay của Lý Sư Sư, an ủi: “Không phải lo, không có chuyện gì đâu! Còn không mau bái kiến bệ hạ!”
Lý Sư Sư cũng là người từng trải, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu trông thấy nữ tử tuyệt đẹp, thân mang hoàng bào đầy khí phách kia, Lý Sư Sư bỗng thấy tự thẹn.
Nàng khom người, nhẹ nhàng cúi chào: “Dân nữ Lý Sư Sư bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiểu Thúy và Đại Lực cũng hành lễ theo nàng.
“Miễn lễ cả đi!” Nữ đế đưa một tay đỡ, đoạn cười với Lâm Bắc Phàm: “Có gia quyến như hoa như ngọc thế này, Lâm ái khanh đúng là may mắn!”
“Tạ bệ hạ đã khen, lấy được Sư Sư làm thê tử cũng là phúc khí của vi thần!” Lâm Bắc Phàm cười.
Thấy Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa cười với nữ đế, nỗi lo trong lòng Lý Sư Sư cũng dần lắng xuống, nhất là khi nghe thấy Lâm Bắc Phàm thừa nhận mình là nữ nhân của hắn ngay trước mặt nữ đế và các quan, Lý Sư Sư thấy trong lòng mình ngọt ngào vô cùng.
Nữ đế nhìn khắp xung quanh chợt tò mò mà hỏi: “Ái khanh này, nhà ngươi chỉ gồm mấy người đây thôi sao?”
“Đúng vậy thưa bệ hạ, mọi người đều có mặt cả rồi ạ!” Lâm Bắc Phàm giới thiệu: “Đây là Lý Sư Sư, vợ của thần. Còn hai vị kia là gia đinh và thị nữ trong phủ, tên là Đại Lực và Tiểu Thúy, họ đều là những người nhà thân cận nhất của thần!”
“Tại sao không thuê thêm người về?” Nữ đế lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Bẩm bệ hạ, ngày xưa thần không có tiền để thuê! Giờ mặc dù đã được ít của cải nhưng vi thần đã quen bần hàn, chỉ vài người như vậy cũng đủ dùng nên thần thôi không thuê nữa!”
Nữ đế lại thấy đau lòng: “Ái khanh vất vả rồi, hay để trẫm sắp xếp vài cung nữ và thị vệ cho ngươi nhé?”
Quan lại trong triều thấy hoang mang quá!
Đậu má!
Còn chưa ưu ái đủ hay sao?
Lại nữa!
Lần này còn tặng luôn cả người!
Nữ đế bệ hạ à, người có thể thận trọng hơn một chút được không?
Lâm Bắc Phàm nghe vậy bèn ngạc nhiên: “Bệ hạ, ý tốt của bệ hạ thần xin nhận, nhưng thần thực sự không cần đâu!”
Một người có thể chạy trốn bất cứ lúc nào như hắn thì sao có thể thuê thêm người về?
Hơn nữa những người này lại toàn là người của nữ đế cả, hắn càng không dám nhận!
Nữ đế vẫn khăng khăng muốn tặng: “Thực sự không cần sao? Người mà trẫm sắp xếp cho người đều là những cung nữ và thị vệ giỏi nhất! Lâm ái khanh, ngươi cứ yên tâm, tiền công bọn họ sẽ lĩnh ở phủ Nội vụ, không cần ngươi phải bỏ tiền ra đâu!”
Bách quan trong triều không chịu được nữa rồi, bọn họ thi nhau đứng ra.
“Bệ hạ, nếu đã tới phủ đệ của Lâm ti nghiệp vậy chúng ta lục soát cho xong còn về thượng triều tiếp ạ!”
“Đúng vậy, bệ hạ, chuyện chính quan trọng hơn, những thứ râu ria khác chúng ta không cần bận tâm đâu ạ!”
“Bệ hạ, mong người đặt quốc sự lên trên hết!”
…
Nữ đế không hề vui một chút nào.
Nàng chỉ muốn ban thưởng một chút đồ, chỉ muốn lôi kéo tấm lòng của Lâm Bắc Phàm thôi mà sao lại khó khăn đến như vậy?
Nữ đế khoát tay một cách bất lực: “Lục soát đi! Nhưng phải cẩn thận cho trẫm, đừng có lật tung đồ đạc và làm hỏng đồ, biết chưa?”
“Vâng, bệ hạ!” Mấy tay quan sai nghe lệnh bèn chạy vào.
Diêu Chính không được yên tâm cho lắm, hắn ta cũng chạy vào lục soát cùng.
Chương 45 Gian thần khắp triều, hôn quân xử án!
Trong nhà của Lâm Bắc Phàm chẳng có gì cả. Không bao lâu sau, việc lục soát đã được hoàn thành.
Diêu Chính ôm một cái rương, mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.
Hắn ta mở rương ra, đoạn lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần tìm được ngân phiếu, bạc và một vài trang sức vàng bạc khác trong phòng của Lâm Bắc Phàm, tổng cộng khoảng mười lăm vạn lượng! Mời bệ hạ tra xét!”
Diêu Chính nghiêng đầu, nói với vẻ dương dương tự đắc: “Lâm Bắc Phàm, lần này để xem ngươi còn ngụy biện thế nào được nữa?”
Nữ đế thấy lòng mình không yên, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm không xử lí sạch sẽ, để người ta mò ra được ư?
Nàng phải kiếm một lí do thế nào để giúp hắn qua khỏi cửa ải này đây?
Ấy thế mà Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn chắp tay bảo: “Bẩm bệ hạ, chỗ của cải này đúng thật là của vi thần!”
Diêu Chính nở nụ cười cực kỳ đắc ý: “Ha ha, ngươi chịu nhận là hay rồi!”
“Nhưng chỗ tiền này đều hợp pháp, vi thần không thẹn với lòng!” Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.
“Hợp pháp kiểu gì? Lâm Bắc Phàm, ngươi làm quan chưa được bao ngày, bổng lộc có hạn, sao ngươi có thể có nhiều tiền như vậy được? Đống của cải này… chắc chắn là do ngươi tham ô mà có!” Diêu Chính kích động nói.
Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên như cũ: “Đúng thật là bổng lộc của vi thần rất ít! Thế nhưng trước đó bệ hạ đã ban thưởng một vạn lượng bạc cho thần, thế nên hơn một vạn trong số đó hoàn toàn là hợp pháp!”
Nữ đế gật đầu: “Không sai! Đúng thật là trẫm đã thưởng cho ái khanh một vạn lượng bạc!”
“Thế mười bốn vạn còn lại thì sao? Người giải thích ra sao về mười bốn vạn đó, chẳng lẽ cũng là do bệ hạ thưởng cho ngươi hả?” Diêu Chính kích động.
“Đương nhiên không phải!” Lâm Bắc Phàm nắm lấy tay Lý Sư Sư một cách dịu dàng, hắn mỉm cười, nói: “Mười bốn vạn còn lại là của hồi môn mà thê tử Lý Sư Sư của ta đem theo sau khi được gả tới đây!”
“Nói nhăng nói cuội! Sao nữ nhân của ngươi lại có nhiều tiền thế được!” Diêu Chính hét toáng lên.
“Sao lại không? Trước khi gả tới đây, thê tử của ta từng là hoa khôi số một kinh thành, tài nghệ song toàn, tướng mạo xinh đẹp. Chỉ vài năm ngắn ngủi, nàng ấy đã kiếm được số của cải dồi dào như vậy đó!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Diêu đại nhân, nếu ngươi vẫn nghi ngờ thì ngươi cứ đi thám thính là biết! Người khắp kinh thành hầu như ai cũng biết, chuyện này không lừa được đâu!”
Sắc mặt Diêu Chính trắng bệch.
Lý Sư Sư gật đầu: “Đây đúng thực là của hồi môn của dân nữ! May có phu quân không chê nên mới lấy dân nữ về làm vợ! Dân nữ cảm động vô cùng nên tất nhiên, của cải của dân nữ cũng là của phu quân! Giữa vợ chồng với nhau đâu cần tính toán chi li!”
Sắc mặt Diêu Chính cắt không còn một giọt máu.
Nữ đế vỗ tay bật cười: “Xem ra chân tướng sự việc đã sáng tỏ! Lâm ái khanh không hề tham ô, tài sản của Lâm ái khanh đều hợp pháp cả! Một phần là trẫm ban tặng, một phần là của người nhà!”
“Lâm ái khanh, nếu ngươi đã có tiền vậy cứ thoải mái hưởng thụ, đừng có tiết kiệm nghe chưa! Chỉ có ăn ngon ngủ kĩ thì mới có thể toàn tâm toàn lực làm việc cho trẫm, vì hạnh phúc và lợi ích của dân chúng được, ngươi nói xem có đúng không?” Nữ đế nói một cách ẩn ý.
Lời nói này của nàng chẳng khác gì ném cho Lâm Bắc Phàm một tấm kim bài miễn tử, để hắn mạnh dạn mà ăn chơi hưởng lạc, để hắn không phải chịu thiệt thòi. Có chuyện gì nữ đế sẽ gánh vác giúp hắn, hắn không cần phải sợ!
“Bệ hạ nói chí phải, thần xin được nghe theo!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, cúi đầu.
“Còn các ái khanh của trẫm, sau này đừng có lấy chuyện này ra để nhắm vào Lâm ái khanh nữa! Lâm ái khanh có tiền có của, hắn sống xa xỉ một chút cũng là điều dễ hiểu! Chỉ cần không làm lỡ chính sự thì hắn chính là một vị quan tốt!”
Những lời này là nữ đế cố tình nói cho các quan nghe, hay nói đúng hơn là nói cho đám ngôn quan như Diêu Chính nghe.
Nàng cảnh cáo họ rằng về sau đừng bàn tán đến chuyện này nữa, bằng không đừng trách nàng không khách khí!
“Vâng, thưa bệ hạ!” Các quan lại cúi người đáp.
“Ừm!” Nữ đế bệ hạ trông thấy gương mặt trắng bệch của Diêu Chính bèn nói: “Diêu Chính, giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
“Thần… không còn lời gì để nói!” Trên mặt Diêu Chính tràn đầy vẻ đau khổ.
Hắn ta biết mình lại bị oan nữa rồi!
Vì tên tiểu tử kia mà hắn ta đã phải chịu oan những ba lần!
Lẽ nào tiểu tử này chính là khắc tinh của hắn ta ư?
“Vậy ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ? Có cần trẫm nhắc ngươi không?” Vẻ mặt của nữ đế vô cùng thờ ơ.
Diêu Chính run rẩy, hắn ta giơ hai tay lên và tháo chiếc mũ ô sa trên đầu xuống, đoạn chắp tay hành lễ, dùng hết sức nói: “Thần… xin được cáo quan về quê, mong bệ hạ ân chuẩn!”
Nữ đế phất tay áo, trông nàng chẳng có chút do dự nào cả: “Chuẩn!”
Diêu Chính tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cơ thể lảo đảo: “Tạ… bệ hạ!”
“Bãi giá hồi cung! Diêu Chính, ngươi không cần phải quay lại nữa!” Nữ đế dẫn đầu quan văn quan võ trong triều rời đi.
Tất cả mọi người không một ai quay đầu lại nhìn Diêu Chính dù chỉ một lần!
Diêu Chính nhìn chằm chằm các quan trong triều đang rời đi, hắn ta bỗng bật cười một cách bi thương.
“Gian thần khắp triều, hôn quân xử án!”
“Không phải thần không muốn cố gắng mà là triều đình này…”
“Triều đình này không thể chứa bất cứ một quan thanh liêm nào!”