-
Quyển 1 - Chương 1: Xuyên qua
~ Quyển 1: Tài nữ khuynh quốc ~
Chương 1: Xuyên qua
Chương 1: Xuyên qua
Nam Thành Quốc, An Quốc phủ:
Một đoàn người hùng hổ kéo nhau đến nơi tồi tàn nhất trong phủ - Tiêu viện. Vừa đặt chân vào, nữ nhân đi đầu nhăn mặt:
"Người đâu!"
Tên nô tài hoảng sợ chạy lại quỳ xuống, hoảng loạn:
"V...Vâng! Đại tiểu thư có gì sai bảo?"
"Kêu con tiện tỳ trong này ra cho bản tiểu thư. Hừ! Thật dơ bẩn!"
Vừa nói nữ nhân vừa xua tay, đưa mắt nhìn căn phòng tồi tàn nàng ta khẽ nhướng mày lên cười, bộ dạng kiêu ngạo không ai khác ngoài Đại tiểu thư phủ An Quốc - Doãn Mạt. Tên nô tài vâng dạ một hồi rồi hốt hoảng chạy đi.
"Aida! Đại tỷ, tỷ hôm nay có chuyện gì không vui sao?"
Một nữ nhân toàn thân màu đỏ đi tới, miệng thì mỉm cười nhưng đôi mắt lại khinh thường nhìn Doãn Mạt. Doãn Mạt nhìn người đang đi tới khẽ tức giận nhưng vẫn mỉm cười.
"Chuyện không vui? Muội đang nói gì vậy, nhị muội"
Những lời này nghe không hề lọt tai với nữ nhân đỏ y, nàng ta không hề tức giận mà lại vui vẻ nhìn Doãn Mạt như khiêu khích cô ta. Thấy bộ dạng ấy Doãn Mạt mắt xuất hiện các vết đỏ cho thấy nàng ta thật sự không chịu nổi người trước mặt. Ngay lúc này, tên nô tài khẩn trương chạy lại gần Doãn Mạt quỳ xuống thông báo.
"Đại tiểu thư! Cô ta tới rồi."
Doãn Mạt vui vẻ quên ngay vụ vừa rồi, nàng ta đưa mắt nhìn cô gái thân hình mỏng manh yếu ớt đang run rẩy đứng sau bức tường kia. Như nhớ ra chuyện gì đó, nàng ta quay người lại nhìn nữ nhân đỏ y mỉm cười gian xảo.
"Nhị muội hay là cùng ta chơi một trò chơi với tiện tỳ kia?"
Nữ nhân đỏ y nghe thấy vậy nhướng mày nhìn người đằng sau bức tường, ánh mắt nguy hiểm. Không nói gì, nàng ta xoay người đi chỉ để lại câu nói:
"Muội không có hứng thú"
Doãn Mạt hơi khó chịu nhưng không để tâm mà điều mà nàng ta quan tâm chính là cô gái đằng kia. Nàng ta lại gần, cô gái giật mình run cầm cập. Nắm lấy tóc nàng ta ghé sát mặt lại gần mỉm cười hỏi:
"Sao vậy? Ta đáng sợ đến thế sao?"
"K... Không có"
Cô gái ngước khuôn mặt xanh xao lên nhìn mấp máy nói. Nhìn bộ dáng yếu đuối, vô dụng của cô gái mà Doãn Mạt khó chịu đẩy ngã quát lên:
"Tại sao Doãn gia lại có một đứa yếu đuối, vô dụng như mày chứ! Doãn Ngọc Tình, ta nói cho ngươi biết thứ như ngươi không nên có mặt trong Doãn gia làm ô nhục gia gia và phụ thân"
Đoàng... Như tiếng sấm đánh vào Doãn Ngọc Tình. Phải! Cô gái yêu đuối, vô dụng ấy là Tam tiểu thư Doãn Ngọc Tình của An Quốc phủ. Nàng run rẩy ôm lấy chân Doãn Mạt khóc.
"Đại tỷ, muội xin tỷ đừng đuổi muội ra khỏi nhà mà. Đại tỷ"
Doãn Mạt đá nàng ra và cúi người phủi chỗ vừa bị ốm. Nàng ta đanh mặt lại ra lệnh cho đám hầu cận đánh nàng.
"Đánh nó cho ta! Dám ôm ta, thứ dơ bẩn như ngươi"
Ngọc Tình bị đánh không thể chống trả chỉ biết ôm người lại khóc. Tính tình nàng vốn yếu đuối từ nhỏ nhưng ngay lúc này có tiếng người la lên.
"Mạt nhi con đang làm gì đấy?"
Doãn Mạt giật mình nhìn người đang đi tới không ai khác ngoài phụ thân nàng Doãn Tuấn Ngạn, đằng sau ông là gia gia và nhị muội Doãn Ân - người đã đi thông báo cho phụ thân và gia gia biết. Doãn Tuấn Ngạn tức giận nhìn đứa con gái lớn của mình rồi đưa mắt nhìn đứa con gái yếu đuối kia.
Thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình xa cách, nàng không biết gì hơn ngoài cúi đầu xuống. Gia gia nàng cũng như là chủ Doãn gia - Doãn Minh nhìn nàng. Từ lâu ông đã nghe mọi người bàn tán về đứa cháu gái này nhưng ông không tin. Bây giờ chứng kiến mọi thứ ông mới tin nhưng điều kia là sự thật, đứa cháu gái này của ông quả đúng là một phế vật.
"Được rồi! Doãn Mạt đối xử với các tỷ muội trong nhà không đúng gia quy sẽ bị phạt. Còn về Ngọc Tình đưa nó vào trong phòng đi"
Gia gia nàng lên tiếng, mọi người nhanh chóng làm theo không giám cãi một lời nào. Khi đám người bọn họ đã bỏ đi thì nàng mệt mỏi ngồi dậy khóc. Nàng nhớ mẫu thân nàng, từ khi người lâm bệnh mà qua đời thì nàng luôn bị đối xử như vậy. Phụ thân không quan tâm, thương yêu nàng; các tỷ muội, sư huynh ăn hiếp. Nàng biết mình vô dụng, yếu đuối nhưng nàng mong mình không bị đuổi ra khỏi phủ, mong rằng nếu có chết cũng sẽ chết tại nơi có mẫu thân.
Mệt mỏi nàng nằm xuống ngủ. Và điều gì đó lại sắp xảy ra, một chuyện khiến cuộc đời Doãn Ngọc Tình nàng thay đổi.
Sáng hôm sau:
" Tiểu thư! Tiểu thư!"
Giật mình mở mắt, Doãn Tình cau mày lại nói:
"Chỉ một chút nữa thôi! Cho con ngủ đi!"
"Tiểu thư? Người đang nói gì vậy?"
Hửm? Sao hôm nay mẹ nàng nói gì kỳ vậy? Có phải là do tối ngày ôm mấy bộ phim kia nên bị lú lẫn không? Sao lại gọi nàng là "tiểu thư"? Aida, nàng bực mình sau người lại thì ngay lập tức trợn mắt hét lên.
"AAAA!"
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Người trước mặt nàng là ai? Ăn mặc thật kỳ quái, giống mấy bộ đồ cổ trang trong phim thế này! Mà khoan đã, đây là đâu? Nàng ngó xung quanh nơi này, hầu hết trong phòng này không có gì ngoài bộ bàn gỗ đã mục, một bàn trang điểm, tủ quần áo gỗ. Tất cả chỉ giản dị hơn nhưng thế phải nói là tồi tàn nhưng vì được dọn sạch sẽ nên mới không đến nỗi... Nhưng khung cảnh trong phòng này rất giống mấy căn phòng trong lãnh cung như trong phim.
"Tiểu thư người có sao không?"
"A! T... Ta không sao"
Cô gái trước mặt nàng cau mày lại khó hiểu nhưng sau đó mỉm cười.
"Tiểu thư có vẻ người rất mệt, hay để Lan nhi đi lấy chút đồ ăn nhé!"
Khẽ gật đầu, dù gì nàng đang cần yên tĩnh để suy nghĩ lại chuyện gì đang xảy ra. Nếu như nàng không lầm thì có vẻ nàng đã xuyên việt như trong tiểu thuyết nhưng là nàng xuyên hồn a! Mà cô gái trước mặt có lẽ là a hoàn bên người thân thể này.
Định đứng dậy, nàng thấy toàn thân ê ẩm kéo tay áo lên. Các vết roi xuất hiện ra ngay trước mắt nàng. Nhanh chóng cởi bỏ y phục nàng thấy xung quanh toàn vết thương, có vẻ chủ thân thể này bị người khác hành hạ đây! Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng cảm thấy đau đầu. Ôm đầu lại một loạt hình ảnh tua nhanh như một cuốn phim. Chẳng lẽ đây là tất cả ký ức của chủ thân thể này? Và nàng ta tên là Doãn Ngọc Tình - tam tiểu thư phế vật của phủ An Quốc Tướng Quân.
Một đoàn người hùng hổ kéo nhau đến nơi tồi tàn nhất trong phủ - Tiêu viện. Vừa đặt chân vào, nữ nhân đi đầu nhăn mặt:
"Người đâu!"
Tên nô tài hoảng sợ chạy lại quỳ xuống, hoảng loạn:
"V...Vâng! Đại tiểu thư có gì sai bảo?"
"Kêu con tiện tỳ trong này ra cho bản tiểu thư. Hừ! Thật dơ bẩn!"
Vừa nói nữ nhân vừa xua tay, đưa mắt nhìn căn phòng tồi tàn nàng ta khẽ nhướng mày lên cười, bộ dạng kiêu ngạo không ai khác ngoài Đại tiểu thư phủ An Quốc - Doãn Mạt. Tên nô tài vâng dạ một hồi rồi hốt hoảng chạy đi.
"Aida! Đại tỷ, tỷ hôm nay có chuyện gì không vui sao?"
Một nữ nhân toàn thân màu đỏ đi tới, miệng thì mỉm cười nhưng đôi mắt lại khinh thường nhìn Doãn Mạt. Doãn Mạt nhìn người đang đi tới khẽ tức giận nhưng vẫn mỉm cười.
"Chuyện không vui? Muội đang nói gì vậy, nhị muội"
Những lời này nghe không hề lọt tai với nữ nhân đỏ y, nàng ta không hề tức giận mà lại vui vẻ nhìn Doãn Mạt như khiêu khích cô ta. Thấy bộ dạng ấy Doãn Mạt mắt xuất hiện các vết đỏ cho thấy nàng ta thật sự không chịu nổi người trước mặt. Ngay lúc này, tên nô tài khẩn trương chạy lại gần Doãn Mạt quỳ xuống thông báo.
"Đại tiểu thư! Cô ta tới rồi."
Doãn Mạt vui vẻ quên ngay vụ vừa rồi, nàng ta đưa mắt nhìn cô gái thân hình mỏng manh yếu ớt đang run rẩy đứng sau bức tường kia. Như nhớ ra chuyện gì đó, nàng ta quay người lại nhìn nữ nhân đỏ y mỉm cười gian xảo.
"Nhị muội hay là cùng ta chơi một trò chơi với tiện tỳ kia?"
Nữ nhân đỏ y nghe thấy vậy nhướng mày nhìn người đằng sau bức tường, ánh mắt nguy hiểm. Không nói gì, nàng ta xoay người đi chỉ để lại câu nói:
"Muội không có hứng thú"
Doãn Mạt hơi khó chịu nhưng không để tâm mà điều mà nàng ta quan tâm chính là cô gái đằng kia. Nàng ta lại gần, cô gái giật mình run cầm cập. Nắm lấy tóc nàng ta ghé sát mặt lại gần mỉm cười hỏi:
"Sao vậy? Ta đáng sợ đến thế sao?"
"K... Không có"
Cô gái ngước khuôn mặt xanh xao lên nhìn mấp máy nói. Nhìn bộ dáng yếu đuối, vô dụng của cô gái mà Doãn Mạt khó chịu đẩy ngã quát lên:
"Tại sao Doãn gia lại có một đứa yếu đuối, vô dụng như mày chứ! Doãn Ngọc Tình, ta nói cho ngươi biết thứ như ngươi không nên có mặt trong Doãn gia làm ô nhục gia gia và phụ thân"
Đoàng... Như tiếng sấm đánh vào Doãn Ngọc Tình. Phải! Cô gái yêu đuối, vô dụng ấy là Tam tiểu thư Doãn Ngọc Tình của An Quốc phủ. Nàng run rẩy ôm lấy chân Doãn Mạt khóc.
"Đại tỷ, muội xin tỷ đừng đuổi muội ra khỏi nhà mà. Đại tỷ"
Doãn Mạt đá nàng ra và cúi người phủi chỗ vừa bị ốm. Nàng ta đanh mặt lại ra lệnh cho đám hầu cận đánh nàng.
"Đánh nó cho ta! Dám ôm ta, thứ dơ bẩn như ngươi"
Ngọc Tình bị đánh không thể chống trả chỉ biết ôm người lại khóc. Tính tình nàng vốn yếu đuối từ nhỏ nhưng ngay lúc này có tiếng người la lên.
"Mạt nhi con đang làm gì đấy?"
Doãn Mạt giật mình nhìn người đang đi tới không ai khác ngoài phụ thân nàng Doãn Tuấn Ngạn, đằng sau ông là gia gia và nhị muội Doãn Ân - người đã đi thông báo cho phụ thân và gia gia biết. Doãn Tuấn Ngạn tức giận nhìn đứa con gái lớn của mình rồi đưa mắt nhìn đứa con gái yếu đuối kia.
Thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình xa cách, nàng không biết gì hơn ngoài cúi đầu xuống. Gia gia nàng cũng như là chủ Doãn gia - Doãn Minh nhìn nàng. Từ lâu ông đã nghe mọi người bàn tán về đứa cháu gái này nhưng ông không tin. Bây giờ chứng kiến mọi thứ ông mới tin nhưng điều kia là sự thật, đứa cháu gái này của ông quả đúng là một phế vật.
"Được rồi! Doãn Mạt đối xử với các tỷ muội trong nhà không đúng gia quy sẽ bị phạt. Còn về Ngọc Tình đưa nó vào trong phòng đi"
Gia gia nàng lên tiếng, mọi người nhanh chóng làm theo không giám cãi một lời nào. Khi đám người bọn họ đã bỏ đi thì nàng mệt mỏi ngồi dậy khóc. Nàng nhớ mẫu thân nàng, từ khi người lâm bệnh mà qua đời thì nàng luôn bị đối xử như vậy. Phụ thân không quan tâm, thương yêu nàng; các tỷ muội, sư huynh ăn hiếp. Nàng biết mình vô dụng, yếu đuối nhưng nàng mong mình không bị đuổi ra khỏi phủ, mong rằng nếu có chết cũng sẽ chết tại nơi có mẫu thân.
Mệt mỏi nàng nằm xuống ngủ. Và điều gì đó lại sắp xảy ra, một chuyện khiến cuộc đời Doãn Ngọc Tình nàng thay đổi.
Sáng hôm sau:
" Tiểu thư! Tiểu thư!"
Giật mình mở mắt, Doãn Tình cau mày lại nói:
"Chỉ một chút nữa thôi! Cho con ngủ đi!"
"Tiểu thư? Người đang nói gì vậy?"
Hửm? Sao hôm nay mẹ nàng nói gì kỳ vậy? Có phải là do tối ngày ôm mấy bộ phim kia nên bị lú lẫn không? Sao lại gọi nàng là "tiểu thư"? Aida, nàng bực mình sau người lại thì ngay lập tức trợn mắt hét lên.
"AAAA!"
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Người trước mặt nàng là ai? Ăn mặc thật kỳ quái, giống mấy bộ đồ cổ trang trong phim thế này! Mà khoan đã, đây là đâu? Nàng ngó xung quanh nơi này, hầu hết trong phòng này không có gì ngoài bộ bàn gỗ đã mục, một bàn trang điểm, tủ quần áo gỗ. Tất cả chỉ giản dị hơn nhưng thế phải nói là tồi tàn nhưng vì được dọn sạch sẽ nên mới không đến nỗi... Nhưng khung cảnh trong phòng này rất giống mấy căn phòng trong lãnh cung như trong phim.
"Tiểu thư người có sao không?"
"A! T... Ta không sao"
Cô gái trước mặt nàng cau mày lại khó hiểu nhưng sau đó mỉm cười.
"Tiểu thư có vẻ người rất mệt, hay để Lan nhi đi lấy chút đồ ăn nhé!"
Khẽ gật đầu, dù gì nàng đang cần yên tĩnh để suy nghĩ lại chuyện gì đang xảy ra. Nếu như nàng không lầm thì có vẻ nàng đã xuyên việt như trong tiểu thuyết nhưng là nàng xuyên hồn a! Mà cô gái trước mặt có lẽ là a hoàn bên người thân thể này.
Định đứng dậy, nàng thấy toàn thân ê ẩm kéo tay áo lên. Các vết roi xuất hiện ra ngay trước mắt nàng. Nhanh chóng cởi bỏ y phục nàng thấy xung quanh toàn vết thương, có vẻ chủ thân thể này bị người khác hành hạ đây! Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng cảm thấy đau đầu. Ôm đầu lại một loạt hình ảnh tua nhanh như một cuốn phim. Chẳng lẽ đây là tất cả ký ức của chủ thân thể này? Và nàng ta tên là Doãn Ngọc Tình - tam tiểu thư phế vật của phủ An Quốc Tướng Quân.
Bình luận facebook