-
Chương 2101-2105
Chương 2101: Chuyển sang mô hình nông nghiệp
Để củng cố quyền thống trị của mình, các vị vua thời phong kiến thường dùng đến những cuộc liên hôn chính trị. Cuộc hôn nhân của Kim Phi với Myda và công chúa Lộ Khiết do Cửu công chúa ban hôn cũng nhằm mục đích tương tự.
Công chúa Lộ Khiết và Myda đều có ảnh hưởng lớn ở thảo nguyên và cao nguyên, cuộc hôn nhân của họ với Kim Phi sẽ có lợi cho mối quan hệ giữa Đại Khang với thảo nguyên và cao nguyên.
Trước khi ban hôn, Cửu công chúa không hề bàn bạc với Kim Phi. Lời của hoàng đế là lời vàng ý ngọc, bất kể tình cảm giữa Kim Phi và Myda thế nào cũng phải trói chặt hai người họ với nhau.
Myda không có tham vọng như công chúa Lộ Khiết, cha mẹ và huynh đệ cô ta vẫn còn sống. Có bọn họ che chở, Myda cũng không phải chịu nhiều áp lực như công chúa Lộ Khiết.
Khi mới đến Xuyên Thục, Myda cũng nghĩ đến việc cố gắng lấy lòng Kim Phi vì lợi ích của bộ lạc. Nhưng sau đó, bộ lạc truyền đến tin tức rằng Kim Phi không vì Myda không chủ động tới lấy lòng y mà làm khó bộ lạc bọn họ. Bộ lạc đã nhận được sự chi viện của tiêu cục Trấn Viễn, phát triển rất tốt.
Ngoài ra, Myda cũng chẳng bao giờ nhìn thấy Kim Phi nên dần dần cô ta cũng quen với việc ở trong căn phòng do Quan Hạ Nhi chuẩn bị, ngày ngày học ngôn ngữ cùng với Atcap, giờ cô ta đã có thể đọc báo một cách trôi chảy.
Hiếm khi Myda chủ động đến nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi muốn nhân cơ hội này để Kim Phi làm quen với cô ta. Nhưng Kim Phi lúc này thực sự không có tâm trạng đi dỗ dành một cô bé, cho nên y chỉ tìm đại một cái cớ và đi đến phòng thí nghiệm.
Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên vẫn đang làm việc trong phòng thí nghiệm, Kim Phi đến vừa đúng lúc để giải đáp thắc mắc của họ. Y ở lại trong phòng thí nghiệm cho đến khoảng mười giờ đêm, đoán chừng Myda chắc chắn đã rời đi rồi mới quay về nhà.
Về đến nhà, Myda quả thực đã rời đi, nhưng Quan Hạ Nhi lại không ngủ, vẫn đợi y về nhà.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào phòng, Quan Hạ Nhi cười nói đùa: "Đương gia, trước kia Đan Châu đem hàng vạn quân tinh nhuệ tới cũng không làm chàng sợ, nhưng bây giờ một cô gái như Myda lại dọa chàng bỏ chạy là sao?"
"Đừng nói nhảm, cái gì mà sợ hãi bỏ chạy chứ? Ta chỉ cảm thấy có chút không đúng lắm!" Kim Phi thở dài: "Đều là lỗi của Vũ Dương, ngay từ đầu ai bảo cô ấy cứ ban hôn làm gì cơ chứ?"
“Được rồi, đừng có được lợi mà còn tỏ ra bất mãn thế chứ!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Myda còn nhỏ nên ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng Lục Khiết sắp sinh con rồi, phải phái người đi đón cô ấy về chứ?"
"Bộ lạc nhỏ của cô ấy vừa mới tạo dựng được chỗ đứng ở thành Du Quan, bây giờ bảo cô ấy về thì cô ấy cũng không yên tâm. Mấy ngày nữa ta sẽ đến thành Du Quan", Kim Phi nói: "Mấy hôm trước Mạc Thành đại nhân đã viết một bức thư, nói rằng ở bên ngoài thành Du Quan có một nơi gọi là Liễu Giang đã phát hiện mỏ than, ta cũng đang muốn tới đó xem xem".
Mạc Thành là đội trưởng của đội thăm dò, năm ngoái anh ta được Kim Phi cử đến bờ sông Hoàng Hà để dò tìm mỏ khoáng. Khi đó các thành viên đi tiền trạm của đội thăm dò đã tìm thấy dấu vết của mỏ than. Sau đó Mạc Thành đích thân tới đó, nhanh chóng tìm ra vị trí chính xác của mỏ than và hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Mạc Thành - người vừa nhận được xẻng Lạc Dương lại giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mới, háo hức muốn thể hiện tài năng của mình nên đã nộp đơn cho Lưu Thiết để được đi đến những nơi khác tiếp tục tìm mỏ khoáng.
Khi đó, Lưu Thiết vừa mới nắm quyền kiểm soát quận Tế Thuỷ. Trong lãnh thổ vẫn còn rất nhiều thổ phỉ và quý tộc đang chạy trốn, Lưu Thiết không thể cử nhiều người đi bảo vệ Mạc Thành và đội thăm dò. Nhưng sau này vì bị Mạc Thành quấy rầy hết lần này đến lần khác nên Lưu Thiết đành cử anh ta đến thành Du Quan.
Sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt, người Đông Man không còn dám tơ tưởng đến lãnh thổ Trung Nguyên, thành Du Quan cũng đã ổn định. Các nhân viên hộ tống đóng quân ở đó chủ yếu chịu trách nhiệm về phòng thủ an ninh, nhân lực tương đối đầy đủ.
Hơn nữa, khi Kim Phi ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết đã từng yêu cầu Kim Phi sắp xếp một đội thăm dò để khám phá xung quanh thành Du Quan nếu có thể.
Người dân trong liên minh bộ lạc nhỏ hiện tại không có gia súc, dự án xưởng dệt len mà ban đầu Kim Phi dự định thực hiện cũng đã bị tạm dừng. Nếu tìm thấy mỏ khoáng sản, những người du mục của liên minh bộ lạc nhỏ có thể vào mỏ khai thác, như vậy vẫn có thể tự nuôi sống mình nên Kim Phi đã đồng ý với yêu cầu của công chúa Lộ Khiết.
Lưu Thiết là người phụ trách thành Du Quan, Kim Phi cũng đã nói chuyện này với anh ta vào thời điểm đó. Để Mạc Thành tới thành Du Quan cũng xem như Kim Phi đã thực hiện lời hứa này.
Lưu Thiết tuy rằng không biết thăm dò khoáng sản, nhưng anh ta cũng biết tìm được mỏ khoáng không dễ dàng. Nếu không thì đội thăm dò thành lập được một hai năm cũng không thể chỉ tìm thấy một vài mỏ khoáng sản, cho nên Lưu Thiết đã quên bẵng chuyện này kể từ khi đưa Mạc Thành đến thành Du Quan.
Kết quả là vài tháng sau khi Mạc Thành đến thành Du Quan, có tin tức truyền về nói rằng một mỏ than đã được tìm thấy ở một nơi gọi là Liễu Giang, nằm ở phía Tây Bắc thành Du Quan.
Nếu phó tướng của Lưu Thiết không xác nhận sự việc trong thư là thật thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ Mạc Thành đang nói đùa với mình.
Đây đúng là một tin tốt ngoài mong đợi, cho nên Lưu Thiết đã đặc biệt trở về thành Du Quan vì chuyện này.
Kim Phi còn đang lo lắng về việc làm thế nào để giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho người dân của liên minh các bộ lạc nhỏ. Việc phát hiện ra mỏ than Liễu Giang đã giải quyết được vấn đề cấp thiết của Kim Phi.
"Chàng tới đó xem xét cũng được, nhưng vẫn cần mang theo nhiều người", Quan Hạ Nhi nhắc nhở.
"Ta biết", Kim Phi gật đầu đồng ý.
Mặc dù quân chủ lực của Đông Man đã bị đánh lui, nhưng trinh sát của đối phương thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên ngoài thành Du Quan, nhân lực của đội hộ tống cũng có hạn nên không thể cử quá nhiều người truy đuổi. Hơn nữa nhất định vẫn còn sót lại một số gián điệp của Đông Man trong liên minh các bộ lạc nhỏ. Cho dù Quan Hạ Nhi không nhắc nhở, Kim Phi cũng sẽ không bỏ qua vấn đề an toàn.
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm: "Chàng dự định khi nào đi?"
"Chắc chỉ trong hai ngày tới thôi", Kim Phi nói: "Ta đã để lại cho họ năm ngàn cân khoai tây. Nếu giờ không gửi tới đó, vụ mùa trồng trọt sẽ bị lỡ".
Phần lớn gia súc của liên minh bộ lạc nhỏ đều đã bị kẻ thù cướp mất, hiện tại gần như hoàn toàn dựa vào lương thực tiếp tế từ Đông Hải, đây không phải là kế sinh nhai lâu dài. Người dân trong liên minh các bộ lạc nhỏ nhất định phải tự lực cánh sinh.
Thời gian cho gia súc sinh trưởng còn lâu hơn trồng trọt, cho dù không còn bị chiến tranh quấy nhiễu, nhưng liên minh các bộ lạc nhỏ cũng phải mất ít nhất mấy năm mới có thể phát triển đến quy mô chăn nuôi trước đây.
Mặc dù Kim Phi đã cho trồng cây lương thực ở khắp mọi nơi và đội đánh bắt ở Đông Hải ngày càng lớn mạnhh hơn, nhưng việc nuôi nhiều người như vậy trong thời gian dài cũng là một gánh nặng lớn đối với đội đánh bắt.
Bên ngoài thành Du Quan có một đồng bằng rộng lớn, rất thích hợp để trồng khoai tây. Kim Phi đã đặc biệt để lại năm ngàn cân hạt giống khoai tây cho liên minh các bộ lạc nhỏ. Y hy vọng người dân ở đây có thể làm nông nghiệp trước, đợi đến khi giải quyết được nhu cầu lương thực cơ bản nhất rồi mới tính đến việc chú trọng phát triển chăn nuôi.
"Hai ngày nữa sẽ đi?" Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: "Chàng vội như vậy sao?"
“Ta cũng muốn đến Đông Hải xem dự án thành phố mới tiến triển thế nào”, Kim Phi giải thích.
Kim Phi cũng rất quan tâm đến dự án thành phố mới ở Đông Hải, lần này y sẽ đi ngang qua Đông Hải trước khi đến thành Du Quan. Khi tới đó chắc chắn phải ở lại vài ngày để xem xét tình hình.
"Được rồi, ta sẽ đóng gói hành lý cho chàng", Quan Hạ Nhi nói rồi đứng dậy.
“Đâu phải sáng sớm mai là ta đi ngay, ta cũng không vội!” Kim Phi đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: “Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi?”
Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Kim Phi bế lên đưa vào phòng ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Kim Phi sắp xếp đồ đạc trong làng. Sau đó vào buổi sáng ngày thứ ba, y lên xe ngựa, đi thẳng đến bến tàu.
Chương 2102: Sẽ tốt lên thôi
Trong chuyến đi đến Đông Hải trước đây, Kim Phi hầu như không thấy tàu thuyền nào khác trên sông Trường Giang, thậm chí không có nhiều ngư dân.
Việc liên lạc giữa Xuyên Thục và Đông Hải chủ yếu dựa vào đường thuỷ sông Trường Giang. Thái độ của Kim Phi đối với bọn thổ phỉ luôn cứng rắn, tiêu cục Trấn Viễn cũng chịu ảnh hưởng từ y. Vì vậy bất cứ khi nào bắt gặp thuỷ tặc, bọn họ chắc chắn sẽ dùng ca nô truy đuổi.
Dần dần, thổ phỉ trên sông Trường Giang ngày càng ít, giao thông đường thủy và nghề cá cũng dần được phục hồi.
Lần này đi trên sông Trường Giang, trên sông đã có một số ngư dân, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một số tàu chở hàng tư nhân đi qua.
Do thuyền lầu phải kéo hàng nên tốc độ không nhanh lắm, cộng thêm việc phải bốc dỡ hàng tại một số điểm tiếp tế ở Giang Nam. Cho nên, phải đến tối ngày thứ ba thuyền lầu mới cập cảng Đông Hải.
Kim Phi lần này chỉ là đi ngang qua, y cũng muốn xem tình hình thực tế ở Đông Hải nên không thông báo trước cho Từ Cương, Đại Cường và những người khác rằng mình sẽ đến. Khi y đến bến tàu, không có ai ra đón, Còn Kim Phi cũng không lập tức đi tới biệt viện của mình mà đi dạo quanh bến tàu một vòng.
Sau hơn nửa năm phát triển, Đông Hải cuối cùng đã ngừng mở rộng quy mô, nhưng việc xây dựng bên trong vẫn đang được tiến hành và đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ.
Đội cận vệ của Kim Phi cộng thêm đội súng kíp của Tả Phi Phi có tổng cộng hơn một trăm người. Một nhóm người đông như vậy đang đi dạo quanh bến tàu nên nhanh chóng bị những nhân viên hộ tống phát hiện ra. Không lâu sau, mấy người Từ Cương và Hồng Đào Bình đã lập tức tìm tới.
Đêm đó, nhận được tin tức, Trịnh Trì Viễn cũng xuống tàu và báo cáo với Kim Phi về công tác mở rộng quy mô của thuỷ quân.
Kim Phi vốn không thích ra vẻ, thấy công việc của Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và những người khác tiến triển thuận lợi nên y cũng không tuỳ tiện chỉ đạo hay ở lại Đông Hải quá lâu. Y chỉ ở lại hai ngày rồi tiếp tục khởi hành.
Lần trước khi y rời khỏi thành Du Quan, tuyết rơi dày đặc, đến mặt biển cũng đóng băng, từ trên phi thuyền nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng xóa. Lần này y lại đến thành Du Quan, nhìn về phía bờ biển chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn đầy sức sống.
"Đất tốt vậy mà không canh tác, để cỏ dại mọc như vậy thật đáng tiếc!" Tả Phi Phi đứng trên boong tàu thở dài.
"Dần dần sẽ tốt lên thôi", Kim Phi trầm giọng nói.
Trước đây, quân Đông Man đã cướp bóc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Bọn chúng không chỉ cướp tài sản mà còn cướp người.
Người dân hoặc là bị bắt đi hoặc là chạy trốn đến bờ Nam sông Hoàng Hà. Dần dần, số lượng người còn lại ở bờ Bắc sông Hoàng Hà ngày càng ít, cuối cùng họ gần như biến mất, đồng ruộng cũng hoang vắng và trở thành đồng cỏ chăn thả gia súc của người Đông Man.
Đây là một bình nguyên rộng lớn, kiếp trước là một trong những vựa lúa lớn của quốc gia. Để cỏ dại mọc ở đó quả thực rất lãng phí, sau khi bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, Kim Phi nhất định sẽ di cư người dân đến đây làm ruộng.
Bãi cỏ cao tuy bị bỏ hoang nhưng trông tràn đầy sức sống, nước biển chưa từng bị ô nhiễm bởi công nghiệp nên cũng vô cùng trong xanh, tâm trạng của Kim Phi cũng trở nên bình thản hơn. Hiếm khi y không làm việc trên tàu mà ngồi ở phía trước cửa sổ và tận hưởng phong cảnh yên bình hiếm có này.
Nhuận Nương không biết từ lúc nào đã đến sau lưng y, nhẹ nhàng bóp vai cho y. Kim Phi càng cảm thấy thoải mái hơn, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Khi y tỉnh dậy thì thuyền đã cập bến.
Kim Phi tới thành Du Quan cũng không báo trước, khi phó tướng của Lưu Thiết nhận được tin tức, vội vàng đến bến tàu đón thì y đã cập bến và lên bờ rồi.
Lần trước Kim Phi đến đây, thành Du Quan bị băng tuyết dày đặc bao phủ, đại dương đóng băng và mọi thứ đều chuyển thành màu trắng xoá.
Kim Phi nhận ra công chúa Lộ Khiết không tới, liền hỏi: "Lộ Khiết đâu?"
"Lộ Khiết phu nhân sáng nay rời thành đi tới mỏ than phía Bắc, đến giờ vẫn chưa trở về", phó tướng giải thích.
“Cô ấy đang như vậy mà còn đi đến mỏ than sao?”, Kim Phi khẽ cau mày.
Nếu tính ngày thì công chúa Lộ Khiết đã sắp sinh, bụng chắc phải rất to. Đến thời điểm này, phụ nữ mang thai bình thường sẽ nghỉ ngơi ở nhà chờ sinh, vậy mà công chúa Lộ Khiết còn chạy vào trong núi.
Công chúa Lộ Khiết là vợ của Kim Phi, đừng nói là phó tướng của Lưu Thiết, cho dù chính Lưu Thiết ở đó cũng khó mà trói chân được. Tuy nhiên, phó tướng vẫn cúi đầu nhận lỗi: “Là do thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn, xin tiên sinh trách phạt".
Kim Phi cũng không phải người vô lý, y xua tay nói: "Việc này không liên quan đến ngươi, sao lại phạt ngươi cơ chứ?"
Nghe vậy, phó tướng thở phào nhẹ nhõm: “Có cần thuộc hạ phái người đi thông báo cho phu nhân không?”
"Thông báo đi", Kim Phi khẽ gật đầu.
Trong số những người tị nạn ở Đông Hải chắc chắn vẫn còn một số gián điệp ẩn náu, nhưng số lượng không còn nhiều nữa. Hơn nữa phần lớn người tị nạn sống trong các khu nhà ở tập thể, ở đó rất khó cất giấu các loại vũ khí như cung nỏ. Cho nên, các gián điệp ở đây đa số chỉ có nhiệm vụ thăm dò thông tin, còn an toàn cơ bản vẫn được bảo đảm.
Nhưng thành Du Quan thì khác, mặc dù liên minh các bộ lạc nhỏ bên ngoài thành trên danh nghĩa đều đi theo công chúa Lộ Khiết, nhưng bên trong đó có bao nhiêu kẻ là gián điệp của kẻ thù thì không ai biết.
Hơn nữa, ngoài thành cỏ dại tươi tốt, nhiều nơi cao tới nửa người, thường xuyên có lính trinh sát của Đông Man ra vào.
Người Đông Man chủ yếu là du mục kiếm sống bằng nghề chăn nuôi, cưỡi ngựa bắn cung là kỹ năng mà mọi người đàn ông của họ đều thành tạo. Các lính trinh sát còn là những người giỏi nhất được tuyển chọn, cho nên trình độ cưỡi ngựa bắn cung càng không phải bàn.
Kim Phi dám đi dạo xung quanh lúc ở Đông Hải, nhưng y không dám đi lang thang trên bãi cỏ bên ngoài thành Du Quan.
Nếu đi dạo ở đó rồi từ đâu một mũi tên bay ra thì đúng là chết oan.
Kim Phi khá quan tâm đến tình hình hiện tại của liên minh các bộ lạc nhỏ, mặc dù y không dám đi ra ngoài thành, nhưng vẫn có thể lên trên tường thành quan sát.
Vì vậy, sau khi Kim Phi rời khỏi bến tàu, y không về biệt viện mà trực tiếp leo lên tường thành bằng cầu thang cạnh bến tàu.
Lần trước khi y rời đi, liên minh các bộ lạc nhỏ mới đến ngoại thành Du Quan không lâu, bọn họ cũng chỉ kịp xây dựng một số ngôi nhà sơ sài để tránh rét mùa đông. Mặc dù mới có mấy tháng Kim Phi không đến đây, nhưng đã có rất nhiều những ngôi nhà mới được xây bên ngoài thành. Nhìn cảnh những người dân du mục đi lại như con thoi cũng đông đúc nhộn nhịp chẳng khác gì Đông Hải.
"Thưa tiên sinh, tòa nhà bên kia là nhà xưởng, bên này là khu nhà ở tập thể mới xây, ở đó là nhà ăn..."
Phó tướng đứng bên cạnh Kim Phi giải thích.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, từ tường thành phía Đông đến tường thành phía Tây. Khi đang định rời khỏi tường thành, Kim Phi đột nhiên nghe thấy Tả Phi Phi nói: "Tiên sinh, hãy nhìn sang bên kia!"
Kim Phi nhìn theo hướng tay Tả Phi Phi chỉ và nhìn thấy một đội kỵ binh đang lao tới từ phía Bắc.
Người đi đầu mặc quần áo sáng màu, rõ ràng không phải là một người dân du mục bình thường, càng không phải nhân viên hộ tống.
"Không phải là Lộ Khiết đấy chứ?"
Kim Phi âm thầm lẩm bẩm, cầm kính viễn vọng lên quan sát.
Sau khi nhìn rõ, sắc mặt y đột nhiên tối sầm.
Người cưỡi ngựa đi đầu không phải là công chúa Lộ Khiết thì còn là ai được nữa?
Nhìn qua kính viễn vọng, y thấy công chúa Lộ Khiết bụng đã rất to, tay trái cầm dây cương, tay phải cầm roi ngựa, phi nhanh đến nỗi tóc bay phần phật.
Kim Phi vốn tưởng rằng công chúa Lộ Khiết đi tới mỏ than bằng xe ngựa, y không thể ngờ cô ta lại cưỡi ngựa tới đó, càng không thể ngờ tốc độ lại còn bàn thờ như vậy.
Đây nào giống phụ nữ đang mang thai, Kim Phi bình thường cũng không dám phi ngựa nhanh như vậy!
Chương 2103: Tương lai
“Cô ta không biết mình mang thai à?”
Tả Phi Phi nhìn cũng thấy sợ: “Tiên sinh, ta phái người sang bảo cô ta chạy chậm lại!”
“Không cần,” Kim Phi lắc đầu: “Đợi nàng phái người sang, nàng đã đến rồi!”
Lúc này công chúa Lộ Khiết chỉ còn cách cửa thành không tới hai dặm, với tốc độ hiện tại của cô ta, có khi người Tả Phi Phi phái đi còn chưa tới chuồng ngựa, thì cô ta đã vào thành rồi.
“Đi xuống đi!”
Kim Phi lại nhìn nơi tập trung của liên minh các bộ lạc nhỏ, quay đầu đi về cầu thang.
Một hàng người vừa xuống khỏi tường thành, công chúa Lộ Khiết cũng đã tiến vào thành.
Thành Du Quan bây giờ là một tòa thành quân đội, trong thành không có người dân, công chúa Lộ Khiết chuẩn bị cưỡi ngựa quay về, lại nhìn thấy hàng người Kim Phi.
“Tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết vui mừng phất tay với Kim Phi, sau đó nhảy thẳng xuống khỏi ngựa chiến, bước những bước lớn về phía Kim Phi.
Mùa đông năm ngoái thật sự quá lạnh, nếu tiếp tục đợi ở trong rừng cây phương bắc, không biết liên minh các bộ lạc nhỏ sẽ có bao nhiêu người chết rét, sau khi tới thành Du Quan, có nhà che chắn khỏi gió tuyết, trong mỗi phòng còn được bố trí một cái bếp lò, nên không có một dân du mục nào bị chết cóng như đông năm ngoái.
Sau tết băng tuyết tan chảy, lò gạch lại bắt đầu sản xuất, nơi tập trung của liên minh các bộ lạc nhỏ thay đổi từng ngày, gần đây lại phát hiện mỏ than cách đó không xa, coi như đã giải quyết được hơn nửa vấn đề khó khăn mà công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Bụng nàng đã như vậy rồi, còn cưỡi ngựa!” Kim Phi tức giận nói: “Trước khi đứa trẻ ra đời thì đừng cưỡi ngựa nữa, nếu muốn ra ngoài thì bảo Băng Nhi chuẩn bị xe ngựa!”
Ngày nào dân du mục cũng tiếp xúc với ngựa bò dê, cưỡi ngựa càng là kĩ năng cơ bản của mỗi người dân du mục, cho dù công chúa Lộ Khiết lớn lên trên lưng ngựa, hồi nãy trông có vẻ chạy rất nhanh, nhưng thật ra cô ta không ngồi trực tiếp trên yên ngựa, mà dẫm vào bàn đạp, dùng tư thế nửa ngồi xổm để cưỡi, hai chân và đầu gối thả lực, không khiến đứa trẻ trong bụng bị xóc nảy.
Có điều công chúa Lộ Khiết không giải thích rõ với Kim Phi, mà khôn ngoan gật đầu: “Ta biết rồi, sau này ra ngoài không cưỡi ngựa nữa!”
Suy cho cùng có nhiều người như vậy, nên Kim Phi cũng không nói gì thêm, vừa đi về phía nơi ở, vừa hỏi: “Tình hình của các dân du mục thế nào rồi?”
“Cực kì tốt, mọi người đều rất cảm kích tiên sinh!”
Nói tới dân du mục, mắt công chúa Lộ Khiết cũng sáng lên một chút, vừa đi vừa hưng phấn nói về sự thay đổi trong liên minh các bộ lạc nhỏ.
“Từ khi tới thành Du Quan, tất cả đều dựa vào sự giúp đỡ của tiên sinh chàng, trong lòng mọi người băn khoăn, bây giờ phát hiện được mỏ than ngoài thành, mọi người đã bàn bạc xong rồi, chuyện khai thác quặng cứ giao cho chúng ta, ngoài trẻ con ra, tất cả chúng ta đều đi khai thác quặng, cảm ơn tiên sinh đã chú ý tới mọi người trong năm qua!”
Công chúa Lộ Khiết nói.
“Đừng để tất cả mọi người đi khai thác quặng, còn phải giữ ít người lại để chăn giữ chứ.”
Kim Phi nói: “Còn nữa, ta đưa một ít khoai tây tới cho các nàng, nàng tìm một mảnh đất ở ngoài thành trồng đi.”
“Khoai tây?”
Công chúa Lộ Khiết còn chưa biết chuyện số hiệu Thái Bình đã quay về, nghiêng đầu suy nghĩ rồi mới nhớ ra: “Khoai tây là giống tốt mà tiên sinh phái thuyền bọc thép đi xa hàng chục ngàn dặm tìm về à? Thuyền bọc thép về rồi ư?”
“Phải,” Kim Phi gật đầu: “Ngụy tiên sinh đã trồng một đợt ở Kim Xuyên rồi, sản lượng mỗi mẫu khoai tây có thể đạt tới mấy nghìn cân, cho dù độ ẩm của đất bên thành Du Quan này không bằng ruộng thí nghiệm, nhưng chỉ cần để tâm cày cấy, trước mắt chắc vấn đề ngàn cân cũng không lớn, lần này ta đưa tới mười ngàn cân giống, nếu các nàng trồng trọt hẳn hoi, thì sau này không cần lo về chuyện đồ ăn nữa!”
“Sản lượng mỗi mẫu trên ngàn cân?” Mắt công chúa Lộ Khiết lập tức trợn tròn: “Thành Du Quan trồng sống được ư?”
Khí hậu phương bắc khắc nghiệt, không trồng được rất nhiều loại lương thực, nếu cố trồng, sản lượng cũng cực kì thấp, làm không tốt thì hạt giống cũng phải đắp vào đấy.
Cho nên Đông Man luôn đối mặt với vấn đề thiếu lương thực, cũng là vì nguyên nhân này, dân tộc du mục mới thường xuống phía nam cướp bóc.
Nếu thật sự có loại lương thực mà sản lượng mỗi mẫu là vài ngàn cân, còn trồng được ở Đông Man, thì hoàn cảnh của liên minh các bộ lạc nhỏ sẽ có cải thiện cực lớn, thậm chí nó còn có ý nghĩa đánh dấu thời đại mới với toàn bộ dân tộc du mục.
Sau này liên minh các bộ lạc nhỏ cũng không phụ thuộc hoàn toàn vào việc vận chuyển lương thực giúp đỡ từ Đông Hải nữa.
“Nếu ta đã đưa hạt giống tới, thì chắc chắn có thể trồng được.”
Kim Phi chỉ vào hai thanh niên phía sau: “Hai bọn họ là trợ lí đắc lực của Ngụy tiên sinh, tham gia vào toàn bộ quá trình thúc mầm, ươm giống, gieo hạt và quản lí công việc hàng ngày, tiếp đó bọn họ sẽ ở lại đây dạy các nàng trồng khoai tây làm sao, nếu các nàng có vấn đề, có thể hỏi bọn họ thêm.”
“Bái kiến công chúa Lộ Khiết!” Hai thanh niên hành lễ với công chúa Lộ Khiết.
Người có bản lĩnh thì ở đâu cũng sẽ được kính trọng, hai thanh niên này chỉ là trợ lí của Ngụy Vô Nhai, địa vị thấp hơn công chúa Lộ Khiết rất nhiều, nhưng công chúa Lộ Khiết hoàn toàn không dám thờ ơ, vội trả lễ: “Sau này phải làm phiền hai vị tiên sinh!”
Nói xong cô ta còn quay đầu nói với trường đội hộ vệ: “Đại Thạch, hai vị huynh đệ này giao cho ngươi!”
“Vâng!” Trưởng đội hộ vệ chắp tay đáp, sau đó nhìn về phía hai thanh niên: “Hai vị có yêu cầu gì cứ nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực phối hợp!”
“Vậy làm phiền Đại Thạch đại ca rồi!” Một thanh niên trong đó nói: “Nếu có thể, ngày mai chúng ta muốn ra ngoài thành đi dạo, xem thử chỗ nào thích hợp để chăm sóc trồng trọt khoai tây, mong Đại Thạch đại ca tìm một người dẫn đường cho chúng ta!”
“Không thành vấn đề!” Trưởng đội hộ vệ vỗ ngực nói: “Sáng mai ta đi tìm hai vị huynh đệ!”
Không chỉ Kim Phi và Cửu công chúa quan tâm chuyện lương thực, công chúa Lộ Khiết cũng như vậy.
Nếu thật sự có thể trồng khoai tây ngoài thành Du Quan, nói không chừng thói quen sinh hoạt đã tiếp diễn hàng ngàn năm của dân du mục sẽ xảy ra thay đổi, thậm chí có một bộ phận dân du mục sẽ từ bỏ việc chăn giữ, định cư trở thành nông dân.
Nói thì có vẻ việc chăn giữ cực kì tự do, nhưng cuộc sống không phải thơ ca, việc chăn giữ cực kì khổ cực và nguy hiểm, cuộc sống hoàn toàn không có bảo đảm, nếu gặp phải cảnh súc vật sinh bệnh, thế thì càng đáng sợ hơn.
So ra, trồng trọt không cần di chuyển tới lui, có thể ở trong những ngôi nhà chắc chắn ấm áp, dự trữ lương thực càng thuận tiện, cuộc sống cũng ổn định hơn.
Cho nên đa phần dân du mục đều hâm mộ nông dân, sau khi công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói về tình hình cơ bản của khoai tây, kích động đến mức nửa đêm cũng không ngủ được.
Xa nhau lâu ngày quấn quýt hơn cả tân hôn, không gặp Kim Phi lâu như vậy, vốn dĩ công chúa Lộ Khiết định đặt chuyện của liên minh các bộ lạc nhỏ sang một bên, gần đây đều ở lại thành Quan Du cùng Kim Phi, kết quả sau khi biết tới khoai tây, cô ta thật sự không thể không chú ý.
Mặc dù Kim Phi không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng trông dáng vẻ lơ đễnh của công chúa Lộ Khiết, y vẫn có thể nhìn ra.
Thật ra Kim Phi cũng rất quan tâm tới chuyện thành Du Quan có thể trồng được khoai tây không, thành Du Quan là một tòa thành quân đội, không có phòng thí nghiệm, cũng không có công xưởng, thấy dáng vẻ lo lắng bất an của công chúa Lộ Khiết, y chủ động nêu ra chuyện tham gia vào công việc thúc mầm khoai tây, còn hỏi công chúa Lộ Khiết có muốn làm cùng không.
Tất nhiên công chúa Lộ Khiết sẽ không phản đối rồi.
Chương 2104: Ý tưởng
Để ươm mầm khoai tây, phó tướng của Lưu Thiết đã dành ra một nhà kho, mấy ngày sau đó, cuộc sống hàng ngày của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết gần như chỉ quanh đi quẩn lại giữa chỗ ở và nhà kho, thỉnh thoảng thì đi lên trên tường thành xem thử liên minh các bộ lạc nhỏ.
"Thật tốt quá!"
Công chúa Lộ Khiết tựa vào lồng ngực Kim Phi, nhìn dân du mục dưới tường thành đi làm về với nụ cười tươi trên khuôn mặt.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, phải xây một xưởng dệt lông cừu bên ngoài thành Du Quan, do Kim Phi cung cấp kỹ thuật và liên minh các bộ lạc nhỏ cung cấp lông cừu và công nhân, cùng tiến hành sản xuất.
Nhưng bây giờ liên minh các bộ lạc nhỏ cũng không còn dê bò nữa, cho dù Kim Phi đem một ít dê bò lúc trước công chúa Lộ Khiết bồi thường về, ít nhất cũng phải mất mấy năm nhân giống nữa thì quy mô mới đủ lớn.
Trong khoảng thời gian mấy năm rảnh rỗi này, liên minh các bộ lạc nhỏ không thể dựa vào Đông Hải mãi được?
Công chúa Lộ Khiết trước kia vẫn luôn buồn rầu vì chuyện này, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ có quặng than, còn có khoai tây, công chúa Lộ Khiết chợt cảm thấy áp lực đã giảm đi, cả người cô ta cũng trở nên hoạt bát hơn chút.
"Gần đây nàng có liên lạc với phía trong núi không?" Kim Phi hỏi.
Sau khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh các bộ lạc nhỏ bị Hữu Hiền Vương đuổi giết tới chốn rừng thâm núi sâu, năm ngoái Băng Nhi mang theo tín vật của công chúa Lộ Khiết đã tìm thấy bọn họ, một nhóm người đã đi theo Băng Nhi tới thành Du Quan, nhưng còn một số dân du mục không dám tin tưởng Kim Phi, sợ sau khi đi tới thành Du Quan sẽ bị nhân viên hộ tống thả lưới tóm gọn một mẻ nên không dám đi theo.
Việc đào mỏ và trồng khoai tây sắp tới đều cần không ít sức lao động, chỉ dân du mục ngoài thành thôi thì nhất định không đủ, nên Kim Phi nghĩ tới nhóm dân du mục trong núi.
"Liên lạc rồi, " công chúa Lộ Khiết gật đầu: "Tháng trước bọn họ phái người đại diện tới, sau khi người đại diện trở về sẽ nói tình hình thành Du Quan cho các tộc nhân bên đó, cũng có một nhóm tộc nhân khác đồng ý tới, nửa tháng trước đã truyền tin đến, bọn họ đã lên đường rồi, phỏng chừng còn mười mấy ngày nữa là có thể đến đây.
Nhưng vẫn còn một nhóm tộc nhân không muốn tới, bọn họ muốn ở lại trong rừng làm thợ săn."
Nói tới đây, giọng công chúa Lộ Khiết có chút mất mát và tiếc nuối.
Mùa đông năm ngoái quá lạnh, chốn rừng thâm núi sâu còn lạnh hơn thành Du Quan, mặc dù trong rừng không thiếu vật liệu sưởi ấm như gỗ, nhưng nhóm dân du mục trốn ở trong rừng đó là do bị đuổi giết mới chạy vào trong rừng, thời gian khá gấp rút, cũng chưa dự trữ trước đồ dùng cho mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc, tuyết đọng trong rừng còn cao hơn eo, cũng không thể nào đi ra ngoài tìm thức ăn, mùa đông năm ngoái không ít người đã chết đói.
Dù vậy, vẫn có một số người không muốn tới thành Du Quan, rõ ràng là không tin Kim Phi, cũng bắt đầu không tin công chúa Lộ Khiết.
"Mỗi người đều có chí hướng riêng, bọn họ không muốn tới thì không cần tới."
Kim Phi an ủi một câu rồi hỏi sang chuyện khác: "Quặng than mới phát hiện ra nằm ở chỗ nào?"
"Ở bên kia, " công chúa Lộ Khiết chỉ hướng Tây Bắc: "Mấy ngày trước huynh đệ Mạc Thành đã xác nhận xong chỗ để khai thác, nếu như thuận lợi, còn mấy ngày nữa là có thể bắt đầu đào mỏ rồi."
"Có cách xa lắm không?" Kim Phi lại hỏi.
"Chắc khoảng hai mươi dặm, " công chúa Lộ Khiết trả lời: "Gần đây ta đang suy nghĩ xem nên sửa đường hay đào kênh."
Theo như Mạc Thành thăm dò, trữ lượng than của quặng than Liễu Giang không cao cũng không thấp, nhưng thành Du Quan chắc chắn sẽ dùng không hết, sau khi than đá được khai thác, nhất định phải chở đến Đông Hải hoặc những địa phương khác thông qua bến tàu thành Du Quan.
Mà muốn chở than đá đến bến tàu thì cần sửa đường hoặc đào kênh.
"Thuyền lầu chứa than đá sau khi xuống nước sẽ xuống rất sâu, muốn đào một kênh đủ để thuyền lầu chạy qua thì sẽ là một công trình lớn, quặng than sắp bắt đầu khai thác rồi, nếu rút nhân lực ra để đào kênh, phía nàng không đủ nhân lực đâu!" Kim Phi lắc đầu.
Kinh nghiệm đóng thuyền của Hồng Đào Bình càng ngày càng phong phú, thuyền lầu do xưởng đóng thuyền Đông Hải tạo nên cũng càng ngày càng lớn, sức chứa cũng càng ngày càng lớn, độ thấm nước cũng càng ngày càng sâu, muốn xây một con kênh có thể để cho thuyền lầu chở hàng qua, chắc chắn là một công trình lớn.
Bên Xuyên Thục cũng rất ít khi đào kênh như thế, nơi cho thuyền lầu đi qua thường là con sông vốn có, kênh do sức người đào thường chỉ cần cho ca-nô và thuyền bè cỡ nhỏ đi qua là được rồi.
"Không được thì trước hết cứ sửa đường đi, chỉ là nếu sửa đường thì mặc dù tạm thời có thể tiết kiệm sức lực nhưng sau này khuân vác và vận chuyển đều cần rất nhiều người." Công chúa Lộ Khiết thở dài.
"Cũng đúng, " Kim Phi gật đầu rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Hay là làm đường sắt?"
"Đường sắt?" Công chúa Lộ Khiết thấy khó hiểu: "Đường sắt là cái gì?"
"Đường sắt chính là đặt hai đường ray bằng sắt trên mặt đất, sau đó dùng xe lửa chạy bằng hơi nước để chở hàng!"
Kim Phi giải thích ngắn gọn cho công chúa Lộ Khiết về ý nghĩa của đường sắt.
Từ sau khi Kim Phi làm ra ca-nô và phi thuyền, Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Minh đã bắt đầu nghiên cứu việc gắn máy hơi nước lên trên xe ngựa, nhưng vẫn chưa thành công.
Hiệu suất nhiệt của máy hơi nước vốn đã không cao, hơn nữa điều kiện kỹ thuật có hạn, khả năng bịt kín không tốt nên hiệu suất lại càng thấp hơn.
Muốn dùng máy hơi nước khởi động xe ngựa, không phải không làm được, mà là loại máy hơi nước cần dùng đến rất khổng lồ, còn phải mang theo rất nhiều nhiên liệu, yêu cầu đối với mặt đường cũng rất cao, không có điều kiện để phổ biến rộng rãi.
Nhưng dùng máy hơi nước trên xe lửa, những vấn đề này sẽ không còn.
Năng lực lớn nhất của xe lửa là khả năng kéo.
Trước đây Kim Phi có nghĩ tới việc xây đường sắt nối giữa làng Tây Hà và bến tàu Kim Xuyên, nhưng vì sản lượng sắt thép có hạn, giữa làng Tây Hà và bến tàu Kim Xuyên phần lớn là đường núi, độ khó khi thi công rất cao, Kim Phi đành từ bỏ.
Nhưng vùng đất giữa thành Du Quan và quặng than Liễu Giang chủ yếu là đất bằng, cũng chỉ cách khoảng mười cây số, số vật liệu thép cần thiết cũng không quá nhiều, Kim Phi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được.
Nghĩ tới đây, Kim Phi trở lại thư phòng, bắt đầu thiết kế đường ray và xe lửa.
Mấy ngày tiếp theo, Kim Phi lại bật chế độ cuồng công việc, trừ lúc ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại cơ bản đều ở trong thư phòng, ngay cả nghi thức bắt đầu khai thác quặng than Liễu Giang cũng không tham gia.
Xe lửa là môn học bắt buộc khi học cơ giới ở đời trước, máy hơi nước đã có sẵn bản vẽ, sau mấy ngày làm thêm giờ, Kim Phi cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế sơ bộ.
Lại kiểm tra cẩn thận lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Kim Phi phái một chiếc phi thuyền đưa bản vẽ đến xưởng gang thép ở Đông Hải và Kim Xuyên, để bọn họ chia ra chế tạo đường ray và xe lửa.
Nếu không phải do công chúa Lộ Khiết sắp sinh, Kim Phi chỉ mong được trở về tự mình giám sát việc này.
Phía quặng than đã bắt đầu khai thác, vô cùng bận rộn, trợ thủ của Ngụy Vô Nhai cũng hoàn thành việc ươm mầm khoai tây, chọn một mảnh đất ở phía Nam và phía Bắc thành Du Quan, dùng để trồng khoai tây.
Khối đất ở thành Nam hơi nhỏ, do nhân viên hộ tống phụ trách trồng trọt và quản lý, khối đất ở thành Bắc lớn, giao cho liên minh các bộ lạc nhỏ.
Kim Phi bận bịu làm thêm giờ ở thư phòng mấy ngày nay, công chúa Lộ Khiết cũng không hề nhàn rỗi, đi qua đi lại giữa kho hàng và ruộng đất, từ ươm mầm đến gieo giống, toàn bộ quá trình đều có cô ta tham dự.
Chương 2105: Trống rỗng
Trong mắt công chúa Lộ Khiết, khoai tây chính là tương lai của Đông Man, vì vậy cô ta cực kỳ coi trọng, không chỉ chọn lựa một vài người giỏi trồng trọt và cơ trí đi theo trợ thủ của Ngụy Vô Nhai học hỏi, còn yêu cầu bọn họ sắp xếp ghi chép lại quá trình, sau đó so sánh các ghi chép của bọn họ lại với nhau, để tránh xảy ra sai sót.
Vì để phòng ngừa có người phá hoại khoai tây, cũng như ngăn ngừa chim thú trộm ăn mầm khoai tây, công chúa Lộ Khiết còn đặc biệt tổ chức một đội hộ vệ, canh giữ xung quanh khu vực trồng khoai tây, tiến hành quản lý.
Ngày thứ bảy khoai tây được trồng xuống, công chúa Lộ Khiết đang bận rộn ở ruộng khoai tây bỗng nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.
Từ khi bước vào giai đoạn sau mang thai, bên cạnh công chúa Lộ Khiết luôn có hai bà mụ đi theo đợi lệnh, thông qua biểu hiện của công chúa Lộ Khiết xác nhận cô ta sắp sửa sinh, bèn lập tức cho người đỡ công chúa Lộ Khiết vào phòng sinh đã chuẩn bị tốt từ trước.
Băng Nhi tự mình canh giữ bên trong phòng sinh, để Sương Nhi đi thông báo cho Kim Phi.
Kim Phi biết tin, ngay lập tức chạy tới phòng sinh.
Hai bà mụ một người đến từ thảo nguyên, một người là do Quan Hạ Nhi sắp xếp, cả hai đều có kinh nghiệm phong phú, ngoại trừ bọn họ, nữ quân y ở trong thành cũng tới.
May mà thân thể của công chúa Lộ Khiết rất khỏe mạnh, bình thường cũng thích vận động, cho nên quá trình sinh nở rất thuận lợi.
“Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng tiên sinh!”
Bà mụ tới từ Xuyên Thục ôm một đứa bé sơ sinh đi tới trước mặt Kim Phi: “Là một vị công tử!”
Kim Phi nhận lấy đứa bé, hỏi: “Lộ Khiết thế nào rồi?”
“Điện hạ rất tốt, chỉ là hơi suy nhược, bây giờ bên trong đang thu dọn, đợi lát nữa là tiên sinh có thể vào thăm điện hạ rồi!” Bà mụ đáp.
“Vất vả cho thím Lý rồi!”
Kim Phi quay đầu lại gật đầu, Thiết Chùy nhanh chóng lấy từ trong lòng ra một cái túi đỏ, đưa cho bà mụ: “Thím Lý, đây là tiền mừng tiên sinh đưa cho, thím Lý giúp ta chia cho những bà mụ khác nữa.”
Bà mụ đỡ đẻ, chủ nhà đưa tiền mừng là quy tắc từ trước đến nay, thím Lý cũng không khách khí, nói cảm ơn rồi cầm lấy túi đỏ lại đi vào phòng sinh.
Công chúa Lộ Khiết khôi phục rất tốt, hôm đó sau khi sinh xong đã có thể xuống giường vận động, ngày hôm sau còn muốn ôm đứa bé cùng đi xem ruộng khoai tây, kết quả bị bà mụ cản lại.
Mặc dù dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, dân du mục của liên minh các bộ lạc nhỏ và nhân viên hộ tống trong thành Du Quan đều chung sống yên bình, nhưng dù sao lúc trước cũng là kẻ địch, trong thời gian ngắn không có cách nào chung sống hòa hợp được, hai bên cũng đều cố gắng tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể.
Các nhân viên hộ tống thông thường đều hoạt động ở trong thành, họ rất ít khi ra khỏi thành nếu không có tình huống gì bất ngờ, dân du mục của liên minh các bộ lạc nhỏ cơ bản cũng không đến gần thành Du Quan.
Nhưng đến ngày thứ ba công chúa Lộ Khiết hạ sinh, các thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc nhỏ tụ tập ở bên ngoài thành, nói muốn chúc mừng công chúa Lộ Khiết và Kim Phi, cùng xin được vào thành.
Kim Phi biết tin, lập tức cho người mở cổng thành, dẫn các thủ lĩnh tới phòng họp của tiêu cục Trấn Viễn.
Cái tên nói lên tất cả, liên minh các bộ lạc nhỏ do rất nhiều bộ lạc nhỏ tạo thành, lần này tất cả thủ lĩnh của các bộ lạc đều tới, may mà phòng họp của tiêu cục Trấn Viễn đủ lớn, nếu không thực sự ngồi không hết.
Sau khi sắp xếp cho các thủ lĩnh xong, Kim Phi và công chúa Lộ Khiết cũng ôm đứa trẻ đi tới.
Bình thường khi liên lạc với liên minh các bộ lạc nhỏ đều thông qua công chúa Lộ Khiết, đây là lần đầu tiên Kim Phi đối diện trực tiếp với những thủ lĩnh này.
Tuy nói những người này là thủ lĩnh một bộ lạc, nhưng đa số đều là bộ lạc nhỏ, thậm chí có một số bộ lạc chỉ còn lại một vài hộ dân du mục, cộng lại cũng không tới hai mươi ba mươi người.
Nói là thủ lĩnh, thực ra số người họ quản lý còn không nhiều bằng một trưởng làng ở Trung Nguyên, mặc dù hiện giờ liên minh các bộ lạc nhỏ không thể thả gia súc, nhưng vừa bước vào phòng họp, Kim Phi vẫn ngửi thấy mùi thịt sống gây mũi.
Nhưng Kim Phi cũng không lộ ra bất kỳ sự khó chịu nào, mà nhiệt tình chào hỏi các thủ lĩnh dưới sự giới thiệu của công chúa Lộ Khiết.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, các thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quỳ một chân xuống đất, thề tận trung với đứa bé trong lòng công chúa Lộ Khiết theo lễ nghi ở thảo nguyên.
Đây cũng là mục đích chính trong lần vào thành lần này của các thủ lĩnh.
Dù sao lúc trước cũng là kẻ thù, trước khi tới thành Du Quan, thực ra nhiều thủ lĩnh cũng lo lắng rằng tiêu cục Trấn Viễn muốn lừa gạt bọn họ qua đó rồi giết, nhưng sống ở ngoài thành mấy tháng, bọn họ đã dần hiểu ra rồi.
Nếu như tiêu cục Trấn Viễn muốn gây bất lợi cho bọn họ, hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy, không quan tâm đến bọn họ nữa là được.
Chỉ cần một mùa đông, bọn họ sẽ bị đói bị lạnh mà chết một khoảng lớn.
Ban đầu bọn họ gần như là tay không tới Thành Du Quan, là tiêu cục Trấn Viễn cung cấp cho họ chỗ ở, còn cung cấp cháo cá và lò sưởi để người dân của bọn họ không bị lạnh không bị chết đói, thành công trải qua một mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay.
Những việc này đều thể hiện thành ý của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ đã đến lúc bọn họ bày tỏ thành ý của mình rồi.
Trực tiếp để bọn họ bày tỏ tận trung với Kim Phi, nhiều thủ lĩnh không có cách nào chấp nhận được nhưng có thể thề tận trung với đứa con của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết.
Cửu công chúa ban hôn cho Kim Phi và công chúa Lộ Khiết cũng chính bởi vì điều này. Hiện giờ xem ra, Cửu công chúa đã đạt được mục đích rồi .
Đứa trẻ này sẽ trở thành cầu nối giữa Trung Nguyên và thảo nguyên, gia tăng tốc độ hợp nhất hai bên.
Đây cũng là thứ mà Kim Phi hy vọng nhìn thấy.
Trưa hôm đó, Kim Phi giữ các thủ lĩnh ở lại trong thành cùng ăn cơm trưa, không chỉ lấy ra rượu hoa quả tiếp đãi bọn họ mà còn phá lệ tìm một số nhân viên hộ tống luân phiên trực ban đang nghỉ ngơi tới tiếp cùng.
Thông qua bữa tiệc này, tướng sĩ nhân viên hộ tống và các thủ lĩnh đã có phần hiểu nhau hơn, quan hệ cũng có phần hòa hoãn.
Từng ngày trôi qua, thời tiết cũng dần trở lên nóng hơn, vào ngày đầy tháng của con trai công chúa Lộ Khiết, Kim Phi nhận được thư của Ngụy Vô Nhai, nói rằng lúa chiêm của lúa nước L sắp chín, hỏi Kim Phi tiếp theo trồng gì.
Kim Phi tới thành Du Quan chủ yếu vì ba việc, một là công chúa Lộ Khiết sắp sinh, hai là mỏ than, ba là trồng khoai tây ở thành Du Quan.
Bây giờ đứa trẻ đã đầy tháng, việc khai thác mỏ than cũng đã tiến vào khuôn khổ, việc trồng trọt khoai tây cũng diễn ra thuận lợi, sinh trưởng cũng rất tốt. Tất cả mục tiêu của chuyến đi tới đây đều đã được hoàn thành, thế là tối hôm đó y bàn bạc với công chúa Lộ Khiết, chuẩn bị quay về Xuyên Thục.
Ban đầu công chúa Lộ Khiết gả cho Kim Phi là muốn tìm cho liên minh các bộ lạc nhỏ một chỗ dựa, nhưng tiếp xúc với Kim Phi lâu rồi, dần dần nảy sinh sự ỷ lại vào Kim Phi.
Kim Phi ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết cảm thấy như có chỗ dựa, bây giờ Kim Phi phải quay về, cô ta nhất thời cảm thấy trống rỗng.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng biết Xuyên Thục mới là gốc rễ của Kim Phi, vì vậy không hề giữ lại.
“Muốn cùng ta quay về Xuyên Thục không?” Kim Phi hỏi.
“Đợi qua năm nay, người dân đã tích đủ lương thực và than để qua mùa đông, ta sẽ lại quay về. Bây giờ rời đi ta thực sự không yên tâm.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu.
Gốc của Kim Phi ở Xuyên Thục, nhưng gốc của cô ta lại ở Đông Man.
Hiện giờ người dân vừa mới có chỗ đứng ở thành Du Quan, cũng không quá thân thuộc với nhân viên hộ tống trấn thủ, rất nhiều việc còn cần công chúa Lộ Khiết điều phối.
“Vậy được.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Nếu có việc gì thì viết thư cho ta, sau khi thu hoạch khoai tây, nhớ nói cho ta biết sản lượng.”
“Được.” Công chúa Lộ Khiết ngoan ngoãn đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Phi ngồi thuyền lầu rời khỏi thành Du Quan, trở về Xuyên Thục.
Để củng cố quyền thống trị của mình, các vị vua thời phong kiến thường dùng đến những cuộc liên hôn chính trị. Cuộc hôn nhân của Kim Phi với Myda và công chúa Lộ Khiết do Cửu công chúa ban hôn cũng nhằm mục đích tương tự.
Công chúa Lộ Khiết và Myda đều có ảnh hưởng lớn ở thảo nguyên và cao nguyên, cuộc hôn nhân của họ với Kim Phi sẽ có lợi cho mối quan hệ giữa Đại Khang với thảo nguyên và cao nguyên.
Trước khi ban hôn, Cửu công chúa không hề bàn bạc với Kim Phi. Lời của hoàng đế là lời vàng ý ngọc, bất kể tình cảm giữa Kim Phi và Myda thế nào cũng phải trói chặt hai người họ với nhau.
Myda không có tham vọng như công chúa Lộ Khiết, cha mẹ và huynh đệ cô ta vẫn còn sống. Có bọn họ che chở, Myda cũng không phải chịu nhiều áp lực như công chúa Lộ Khiết.
Khi mới đến Xuyên Thục, Myda cũng nghĩ đến việc cố gắng lấy lòng Kim Phi vì lợi ích của bộ lạc. Nhưng sau đó, bộ lạc truyền đến tin tức rằng Kim Phi không vì Myda không chủ động tới lấy lòng y mà làm khó bộ lạc bọn họ. Bộ lạc đã nhận được sự chi viện của tiêu cục Trấn Viễn, phát triển rất tốt.
Ngoài ra, Myda cũng chẳng bao giờ nhìn thấy Kim Phi nên dần dần cô ta cũng quen với việc ở trong căn phòng do Quan Hạ Nhi chuẩn bị, ngày ngày học ngôn ngữ cùng với Atcap, giờ cô ta đã có thể đọc báo một cách trôi chảy.
Hiếm khi Myda chủ động đến nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi muốn nhân cơ hội này để Kim Phi làm quen với cô ta. Nhưng Kim Phi lúc này thực sự không có tâm trạng đi dỗ dành một cô bé, cho nên y chỉ tìm đại một cái cớ và đi đến phòng thí nghiệm.
Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên vẫn đang làm việc trong phòng thí nghiệm, Kim Phi đến vừa đúng lúc để giải đáp thắc mắc của họ. Y ở lại trong phòng thí nghiệm cho đến khoảng mười giờ đêm, đoán chừng Myda chắc chắn đã rời đi rồi mới quay về nhà.
Về đến nhà, Myda quả thực đã rời đi, nhưng Quan Hạ Nhi lại không ngủ, vẫn đợi y về nhà.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào phòng, Quan Hạ Nhi cười nói đùa: "Đương gia, trước kia Đan Châu đem hàng vạn quân tinh nhuệ tới cũng không làm chàng sợ, nhưng bây giờ một cô gái như Myda lại dọa chàng bỏ chạy là sao?"
"Đừng nói nhảm, cái gì mà sợ hãi bỏ chạy chứ? Ta chỉ cảm thấy có chút không đúng lắm!" Kim Phi thở dài: "Đều là lỗi của Vũ Dương, ngay từ đầu ai bảo cô ấy cứ ban hôn làm gì cơ chứ?"
“Được rồi, đừng có được lợi mà còn tỏ ra bất mãn thế chứ!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Myda còn nhỏ nên ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng Lục Khiết sắp sinh con rồi, phải phái người đi đón cô ấy về chứ?"
"Bộ lạc nhỏ của cô ấy vừa mới tạo dựng được chỗ đứng ở thành Du Quan, bây giờ bảo cô ấy về thì cô ấy cũng không yên tâm. Mấy ngày nữa ta sẽ đến thành Du Quan", Kim Phi nói: "Mấy hôm trước Mạc Thành đại nhân đã viết một bức thư, nói rằng ở bên ngoài thành Du Quan có một nơi gọi là Liễu Giang đã phát hiện mỏ than, ta cũng đang muốn tới đó xem xem".
Mạc Thành là đội trưởng của đội thăm dò, năm ngoái anh ta được Kim Phi cử đến bờ sông Hoàng Hà để dò tìm mỏ khoáng. Khi đó các thành viên đi tiền trạm của đội thăm dò đã tìm thấy dấu vết của mỏ than. Sau đó Mạc Thành đích thân tới đó, nhanh chóng tìm ra vị trí chính xác của mỏ than và hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Mạc Thành - người vừa nhận được xẻng Lạc Dương lại giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mới, háo hức muốn thể hiện tài năng của mình nên đã nộp đơn cho Lưu Thiết để được đi đến những nơi khác tiếp tục tìm mỏ khoáng.
Khi đó, Lưu Thiết vừa mới nắm quyền kiểm soát quận Tế Thuỷ. Trong lãnh thổ vẫn còn rất nhiều thổ phỉ và quý tộc đang chạy trốn, Lưu Thiết không thể cử nhiều người đi bảo vệ Mạc Thành và đội thăm dò. Nhưng sau này vì bị Mạc Thành quấy rầy hết lần này đến lần khác nên Lưu Thiết đành cử anh ta đến thành Du Quan.
Sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt, người Đông Man không còn dám tơ tưởng đến lãnh thổ Trung Nguyên, thành Du Quan cũng đã ổn định. Các nhân viên hộ tống đóng quân ở đó chủ yếu chịu trách nhiệm về phòng thủ an ninh, nhân lực tương đối đầy đủ.
Hơn nữa, khi Kim Phi ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết đã từng yêu cầu Kim Phi sắp xếp một đội thăm dò để khám phá xung quanh thành Du Quan nếu có thể.
Người dân trong liên minh bộ lạc nhỏ hiện tại không có gia súc, dự án xưởng dệt len mà ban đầu Kim Phi dự định thực hiện cũng đã bị tạm dừng. Nếu tìm thấy mỏ khoáng sản, những người du mục của liên minh bộ lạc nhỏ có thể vào mỏ khai thác, như vậy vẫn có thể tự nuôi sống mình nên Kim Phi đã đồng ý với yêu cầu của công chúa Lộ Khiết.
Lưu Thiết là người phụ trách thành Du Quan, Kim Phi cũng đã nói chuyện này với anh ta vào thời điểm đó. Để Mạc Thành tới thành Du Quan cũng xem như Kim Phi đã thực hiện lời hứa này.
Lưu Thiết tuy rằng không biết thăm dò khoáng sản, nhưng anh ta cũng biết tìm được mỏ khoáng không dễ dàng. Nếu không thì đội thăm dò thành lập được một hai năm cũng không thể chỉ tìm thấy một vài mỏ khoáng sản, cho nên Lưu Thiết đã quên bẵng chuyện này kể từ khi đưa Mạc Thành đến thành Du Quan.
Kết quả là vài tháng sau khi Mạc Thành đến thành Du Quan, có tin tức truyền về nói rằng một mỏ than đã được tìm thấy ở một nơi gọi là Liễu Giang, nằm ở phía Tây Bắc thành Du Quan.
Nếu phó tướng của Lưu Thiết không xác nhận sự việc trong thư là thật thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ Mạc Thành đang nói đùa với mình.
Đây đúng là một tin tốt ngoài mong đợi, cho nên Lưu Thiết đã đặc biệt trở về thành Du Quan vì chuyện này.
Kim Phi còn đang lo lắng về việc làm thế nào để giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho người dân của liên minh các bộ lạc nhỏ. Việc phát hiện ra mỏ than Liễu Giang đã giải quyết được vấn đề cấp thiết của Kim Phi.
"Chàng tới đó xem xét cũng được, nhưng vẫn cần mang theo nhiều người", Quan Hạ Nhi nhắc nhở.
"Ta biết", Kim Phi gật đầu đồng ý.
Mặc dù quân chủ lực của Đông Man đã bị đánh lui, nhưng trinh sát của đối phương thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên ngoài thành Du Quan, nhân lực của đội hộ tống cũng có hạn nên không thể cử quá nhiều người truy đuổi. Hơn nữa nhất định vẫn còn sót lại một số gián điệp của Đông Man trong liên minh các bộ lạc nhỏ. Cho dù Quan Hạ Nhi không nhắc nhở, Kim Phi cũng sẽ không bỏ qua vấn đề an toàn.
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm: "Chàng dự định khi nào đi?"
"Chắc chỉ trong hai ngày tới thôi", Kim Phi nói: "Ta đã để lại cho họ năm ngàn cân khoai tây. Nếu giờ không gửi tới đó, vụ mùa trồng trọt sẽ bị lỡ".
Phần lớn gia súc của liên minh bộ lạc nhỏ đều đã bị kẻ thù cướp mất, hiện tại gần như hoàn toàn dựa vào lương thực tiếp tế từ Đông Hải, đây không phải là kế sinh nhai lâu dài. Người dân trong liên minh các bộ lạc nhỏ nhất định phải tự lực cánh sinh.
Thời gian cho gia súc sinh trưởng còn lâu hơn trồng trọt, cho dù không còn bị chiến tranh quấy nhiễu, nhưng liên minh các bộ lạc nhỏ cũng phải mất ít nhất mấy năm mới có thể phát triển đến quy mô chăn nuôi trước đây.
Mặc dù Kim Phi đã cho trồng cây lương thực ở khắp mọi nơi và đội đánh bắt ở Đông Hải ngày càng lớn mạnhh hơn, nhưng việc nuôi nhiều người như vậy trong thời gian dài cũng là một gánh nặng lớn đối với đội đánh bắt.
Bên ngoài thành Du Quan có một đồng bằng rộng lớn, rất thích hợp để trồng khoai tây. Kim Phi đã đặc biệt để lại năm ngàn cân hạt giống khoai tây cho liên minh các bộ lạc nhỏ. Y hy vọng người dân ở đây có thể làm nông nghiệp trước, đợi đến khi giải quyết được nhu cầu lương thực cơ bản nhất rồi mới tính đến việc chú trọng phát triển chăn nuôi.
"Hai ngày nữa sẽ đi?" Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: "Chàng vội như vậy sao?"
“Ta cũng muốn đến Đông Hải xem dự án thành phố mới tiến triển thế nào”, Kim Phi giải thích.
Kim Phi cũng rất quan tâm đến dự án thành phố mới ở Đông Hải, lần này y sẽ đi ngang qua Đông Hải trước khi đến thành Du Quan. Khi tới đó chắc chắn phải ở lại vài ngày để xem xét tình hình.
"Được rồi, ta sẽ đóng gói hành lý cho chàng", Quan Hạ Nhi nói rồi đứng dậy.
“Đâu phải sáng sớm mai là ta đi ngay, ta cũng không vội!” Kim Phi đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: “Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi?”
Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Kim Phi bế lên đưa vào phòng ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Kim Phi sắp xếp đồ đạc trong làng. Sau đó vào buổi sáng ngày thứ ba, y lên xe ngựa, đi thẳng đến bến tàu.
Chương 2102: Sẽ tốt lên thôi
Trong chuyến đi đến Đông Hải trước đây, Kim Phi hầu như không thấy tàu thuyền nào khác trên sông Trường Giang, thậm chí không có nhiều ngư dân.
Việc liên lạc giữa Xuyên Thục và Đông Hải chủ yếu dựa vào đường thuỷ sông Trường Giang. Thái độ của Kim Phi đối với bọn thổ phỉ luôn cứng rắn, tiêu cục Trấn Viễn cũng chịu ảnh hưởng từ y. Vì vậy bất cứ khi nào bắt gặp thuỷ tặc, bọn họ chắc chắn sẽ dùng ca nô truy đuổi.
Dần dần, thổ phỉ trên sông Trường Giang ngày càng ít, giao thông đường thủy và nghề cá cũng dần được phục hồi.
Lần này đi trên sông Trường Giang, trên sông đã có một số ngư dân, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một số tàu chở hàng tư nhân đi qua.
Do thuyền lầu phải kéo hàng nên tốc độ không nhanh lắm, cộng thêm việc phải bốc dỡ hàng tại một số điểm tiếp tế ở Giang Nam. Cho nên, phải đến tối ngày thứ ba thuyền lầu mới cập cảng Đông Hải.
Kim Phi lần này chỉ là đi ngang qua, y cũng muốn xem tình hình thực tế ở Đông Hải nên không thông báo trước cho Từ Cương, Đại Cường và những người khác rằng mình sẽ đến. Khi y đến bến tàu, không có ai ra đón, Còn Kim Phi cũng không lập tức đi tới biệt viện của mình mà đi dạo quanh bến tàu một vòng.
Sau hơn nửa năm phát triển, Đông Hải cuối cùng đã ngừng mở rộng quy mô, nhưng việc xây dựng bên trong vẫn đang được tiến hành và đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ.
Đội cận vệ của Kim Phi cộng thêm đội súng kíp của Tả Phi Phi có tổng cộng hơn một trăm người. Một nhóm người đông như vậy đang đi dạo quanh bến tàu nên nhanh chóng bị những nhân viên hộ tống phát hiện ra. Không lâu sau, mấy người Từ Cương và Hồng Đào Bình đã lập tức tìm tới.
Đêm đó, nhận được tin tức, Trịnh Trì Viễn cũng xuống tàu và báo cáo với Kim Phi về công tác mở rộng quy mô của thuỷ quân.
Kim Phi vốn không thích ra vẻ, thấy công việc của Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và những người khác tiến triển thuận lợi nên y cũng không tuỳ tiện chỉ đạo hay ở lại Đông Hải quá lâu. Y chỉ ở lại hai ngày rồi tiếp tục khởi hành.
Lần trước khi y rời khỏi thành Du Quan, tuyết rơi dày đặc, đến mặt biển cũng đóng băng, từ trên phi thuyền nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng xóa. Lần này y lại đến thành Du Quan, nhìn về phía bờ biển chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn đầy sức sống.
"Đất tốt vậy mà không canh tác, để cỏ dại mọc như vậy thật đáng tiếc!" Tả Phi Phi đứng trên boong tàu thở dài.
"Dần dần sẽ tốt lên thôi", Kim Phi trầm giọng nói.
Trước đây, quân Đông Man đã cướp bóc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Bọn chúng không chỉ cướp tài sản mà còn cướp người.
Người dân hoặc là bị bắt đi hoặc là chạy trốn đến bờ Nam sông Hoàng Hà. Dần dần, số lượng người còn lại ở bờ Bắc sông Hoàng Hà ngày càng ít, cuối cùng họ gần như biến mất, đồng ruộng cũng hoang vắng và trở thành đồng cỏ chăn thả gia súc của người Đông Man.
Đây là một bình nguyên rộng lớn, kiếp trước là một trong những vựa lúa lớn của quốc gia. Để cỏ dại mọc ở đó quả thực rất lãng phí, sau khi bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, Kim Phi nhất định sẽ di cư người dân đến đây làm ruộng.
Bãi cỏ cao tuy bị bỏ hoang nhưng trông tràn đầy sức sống, nước biển chưa từng bị ô nhiễm bởi công nghiệp nên cũng vô cùng trong xanh, tâm trạng của Kim Phi cũng trở nên bình thản hơn. Hiếm khi y không làm việc trên tàu mà ngồi ở phía trước cửa sổ và tận hưởng phong cảnh yên bình hiếm có này.
Nhuận Nương không biết từ lúc nào đã đến sau lưng y, nhẹ nhàng bóp vai cho y. Kim Phi càng cảm thấy thoải mái hơn, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Khi y tỉnh dậy thì thuyền đã cập bến.
Kim Phi tới thành Du Quan cũng không báo trước, khi phó tướng của Lưu Thiết nhận được tin tức, vội vàng đến bến tàu đón thì y đã cập bến và lên bờ rồi.
Lần trước Kim Phi đến đây, thành Du Quan bị băng tuyết dày đặc bao phủ, đại dương đóng băng và mọi thứ đều chuyển thành màu trắng xoá.
Kim Phi nhận ra công chúa Lộ Khiết không tới, liền hỏi: "Lộ Khiết đâu?"
"Lộ Khiết phu nhân sáng nay rời thành đi tới mỏ than phía Bắc, đến giờ vẫn chưa trở về", phó tướng giải thích.
“Cô ấy đang như vậy mà còn đi đến mỏ than sao?”, Kim Phi khẽ cau mày.
Nếu tính ngày thì công chúa Lộ Khiết đã sắp sinh, bụng chắc phải rất to. Đến thời điểm này, phụ nữ mang thai bình thường sẽ nghỉ ngơi ở nhà chờ sinh, vậy mà công chúa Lộ Khiết còn chạy vào trong núi.
Công chúa Lộ Khiết là vợ của Kim Phi, đừng nói là phó tướng của Lưu Thiết, cho dù chính Lưu Thiết ở đó cũng khó mà trói chân được. Tuy nhiên, phó tướng vẫn cúi đầu nhận lỗi: “Là do thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn, xin tiên sinh trách phạt".
Kim Phi cũng không phải người vô lý, y xua tay nói: "Việc này không liên quan đến ngươi, sao lại phạt ngươi cơ chứ?"
Nghe vậy, phó tướng thở phào nhẹ nhõm: “Có cần thuộc hạ phái người đi thông báo cho phu nhân không?”
"Thông báo đi", Kim Phi khẽ gật đầu.
Trong số những người tị nạn ở Đông Hải chắc chắn vẫn còn một số gián điệp ẩn náu, nhưng số lượng không còn nhiều nữa. Hơn nữa phần lớn người tị nạn sống trong các khu nhà ở tập thể, ở đó rất khó cất giấu các loại vũ khí như cung nỏ. Cho nên, các gián điệp ở đây đa số chỉ có nhiệm vụ thăm dò thông tin, còn an toàn cơ bản vẫn được bảo đảm.
Nhưng thành Du Quan thì khác, mặc dù liên minh các bộ lạc nhỏ bên ngoài thành trên danh nghĩa đều đi theo công chúa Lộ Khiết, nhưng bên trong đó có bao nhiêu kẻ là gián điệp của kẻ thù thì không ai biết.
Hơn nữa, ngoài thành cỏ dại tươi tốt, nhiều nơi cao tới nửa người, thường xuyên có lính trinh sát của Đông Man ra vào.
Người Đông Man chủ yếu là du mục kiếm sống bằng nghề chăn nuôi, cưỡi ngựa bắn cung là kỹ năng mà mọi người đàn ông của họ đều thành tạo. Các lính trinh sát còn là những người giỏi nhất được tuyển chọn, cho nên trình độ cưỡi ngựa bắn cung càng không phải bàn.
Kim Phi dám đi dạo xung quanh lúc ở Đông Hải, nhưng y không dám đi lang thang trên bãi cỏ bên ngoài thành Du Quan.
Nếu đi dạo ở đó rồi từ đâu một mũi tên bay ra thì đúng là chết oan.
Kim Phi khá quan tâm đến tình hình hiện tại của liên minh các bộ lạc nhỏ, mặc dù y không dám đi ra ngoài thành, nhưng vẫn có thể lên trên tường thành quan sát.
Vì vậy, sau khi Kim Phi rời khỏi bến tàu, y không về biệt viện mà trực tiếp leo lên tường thành bằng cầu thang cạnh bến tàu.
Lần trước khi y rời đi, liên minh các bộ lạc nhỏ mới đến ngoại thành Du Quan không lâu, bọn họ cũng chỉ kịp xây dựng một số ngôi nhà sơ sài để tránh rét mùa đông. Mặc dù mới có mấy tháng Kim Phi không đến đây, nhưng đã có rất nhiều những ngôi nhà mới được xây bên ngoài thành. Nhìn cảnh những người dân du mục đi lại như con thoi cũng đông đúc nhộn nhịp chẳng khác gì Đông Hải.
"Thưa tiên sinh, tòa nhà bên kia là nhà xưởng, bên này là khu nhà ở tập thể mới xây, ở đó là nhà ăn..."
Phó tướng đứng bên cạnh Kim Phi giải thích.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, từ tường thành phía Đông đến tường thành phía Tây. Khi đang định rời khỏi tường thành, Kim Phi đột nhiên nghe thấy Tả Phi Phi nói: "Tiên sinh, hãy nhìn sang bên kia!"
Kim Phi nhìn theo hướng tay Tả Phi Phi chỉ và nhìn thấy một đội kỵ binh đang lao tới từ phía Bắc.
Người đi đầu mặc quần áo sáng màu, rõ ràng không phải là một người dân du mục bình thường, càng không phải nhân viên hộ tống.
"Không phải là Lộ Khiết đấy chứ?"
Kim Phi âm thầm lẩm bẩm, cầm kính viễn vọng lên quan sát.
Sau khi nhìn rõ, sắc mặt y đột nhiên tối sầm.
Người cưỡi ngựa đi đầu không phải là công chúa Lộ Khiết thì còn là ai được nữa?
Nhìn qua kính viễn vọng, y thấy công chúa Lộ Khiết bụng đã rất to, tay trái cầm dây cương, tay phải cầm roi ngựa, phi nhanh đến nỗi tóc bay phần phật.
Kim Phi vốn tưởng rằng công chúa Lộ Khiết đi tới mỏ than bằng xe ngựa, y không thể ngờ cô ta lại cưỡi ngựa tới đó, càng không thể ngờ tốc độ lại còn bàn thờ như vậy.
Đây nào giống phụ nữ đang mang thai, Kim Phi bình thường cũng không dám phi ngựa nhanh như vậy!
Chương 2103: Tương lai
“Cô ta không biết mình mang thai à?”
Tả Phi Phi nhìn cũng thấy sợ: “Tiên sinh, ta phái người sang bảo cô ta chạy chậm lại!”
“Không cần,” Kim Phi lắc đầu: “Đợi nàng phái người sang, nàng đã đến rồi!”
Lúc này công chúa Lộ Khiết chỉ còn cách cửa thành không tới hai dặm, với tốc độ hiện tại của cô ta, có khi người Tả Phi Phi phái đi còn chưa tới chuồng ngựa, thì cô ta đã vào thành rồi.
“Đi xuống đi!”
Kim Phi lại nhìn nơi tập trung của liên minh các bộ lạc nhỏ, quay đầu đi về cầu thang.
Một hàng người vừa xuống khỏi tường thành, công chúa Lộ Khiết cũng đã tiến vào thành.
Thành Du Quan bây giờ là một tòa thành quân đội, trong thành không có người dân, công chúa Lộ Khiết chuẩn bị cưỡi ngựa quay về, lại nhìn thấy hàng người Kim Phi.
“Tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết vui mừng phất tay với Kim Phi, sau đó nhảy thẳng xuống khỏi ngựa chiến, bước những bước lớn về phía Kim Phi.
Mùa đông năm ngoái thật sự quá lạnh, nếu tiếp tục đợi ở trong rừng cây phương bắc, không biết liên minh các bộ lạc nhỏ sẽ có bao nhiêu người chết rét, sau khi tới thành Du Quan, có nhà che chắn khỏi gió tuyết, trong mỗi phòng còn được bố trí một cái bếp lò, nên không có một dân du mục nào bị chết cóng như đông năm ngoái.
Sau tết băng tuyết tan chảy, lò gạch lại bắt đầu sản xuất, nơi tập trung của liên minh các bộ lạc nhỏ thay đổi từng ngày, gần đây lại phát hiện mỏ than cách đó không xa, coi như đã giải quyết được hơn nửa vấn đề khó khăn mà công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Bụng nàng đã như vậy rồi, còn cưỡi ngựa!” Kim Phi tức giận nói: “Trước khi đứa trẻ ra đời thì đừng cưỡi ngựa nữa, nếu muốn ra ngoài thì bảo Băng Nhi chuẩn bị xe ngựa!”
Ngày nào dân du mục cũng tiếp xúc với ngựa bò dê, cưỡi ngựa càng là kĩ năng cơ bản của mỗi người dân du mục, cho dù công chúa Lộ Khiết lớn lên trên lưng ngựa, hồi nãy trông có vẻ chạy rất nhanh, nhưng thật ra cô ta không ngồi trực tiếp trên yên ngựa, mà dẫm vào bàn đạp, dùng tư thế nửa ngồi xổm để cưỡi, hai chân và đầu gối thả lực, không khiến đứa trẻ trong bụng bị xóc nảy.
Có điều công chúa Lộ Khiết không giải thích rõ với Kim Phi, mà khôn ngoan gật đầu: “Ta biết rồi, sau này ra ngoài không cưỡi ngựa nữa!”
Suy cho cùng có nhiều người như vậy, nên Kim Phi cũng không nói gì thêm, vừa đi về phía nơi ở, vừa hỏi: “Tình hình của các dân du mục thế nào rồi?”
“Cực kì tốt, mọi người đều rất cảm kích tiên sinh!”
Nói tới dân du mục, mắt công chúa Lộ Khiết cũng sáng lên một chút, vừa đi vừa hưng phấn nói về sự thay đổi trong liên minh các bộ lạc nhỏ.
“Từ khi tới thành Du Quan, tất cả đều dựa vào sự giúp đỡ của tiên sinh chàng, trong lòng mọi người băn khoăn, bây giờ phát hiện được mỏ than ngoài thành, mọi người đã bàn bạc xong rồi, chuyện khai thác quặng cứ giao cho chúng ta, ngoài trẻ con ra, tất cả chúng ta đều đi khai thác quặng, cảm ơn tiên sinh đã chú ý tới mọi người trong năm qua!”
Công chúa Lộ Khiết nói.
“Đừng để tất cả mọi người đi khai thác quặng, còn phải giữ ít người lại để chăn giữ chứ.”
Kim Phi nói: “Còn nữa, ta đưa một ít khoai tây tới cho các nàng, nàng tìm một mảnh đất ở ngoài thành trồng đi.”
“Khoai tây?”
Công chúa Lộ Khiết còn chưa biết chuyện số hiệu Thái Bình đã quay về, nghiêng đầu suy nghĩ rồi mới nhớ ra: “Khoai tây là giống tốt mà tiên sinh phái thuyền bọc thép đi xa hàng chục ngàn dặm tìm về à? Thuyền bọc thép về rồi ư?”
“Phải,” Kim Phi gật đầu: “Ngụy tiên sinh đã trồng một đợt ở Kim Xuyên rồi, sản lượng mỗi mẫu khoai tây có thể đạt tới mấy nghìn cân, cho dù độ ẩm của đất bên thành Du Quan này không bằng ruộng thí nghiệm, nhưng chỉ cần để tâm cày cấy, trước mắt chắc vấn đề ngàn cân cũng không lớn, lần này ta đưa tới mười ngàn cân giống, nếu các nàng trồng trọt hẳn hoi, thì sau này không cần lo về chuyện đồ ăn nữa!”
“Sản lượng mỗi mẫu trên ngàn cân?” Mắt công chúa Lộ Khiết lập tức trợn tròn: “Thành Du Quan trồng sống được ư?”
Khí hậu phương bắc khắc nghiệt, không trồng được rất nhiều loại lương thực, nếu cố trồng, sản lượng cũng cực kì thấp, làm không tốt thì hạt giống cũng phải đắp vào đấy.
Cho nên Đông Man luôn đối mặt với vấn đề thiếu lương thực, cũng là vì nguyên nhân này, dân tộc du mục mới thường xuống phía nam cướp bóc.
Nếu thật sự có loại lương thực mà sản lượng mỗi mẫu là vài ngàn cân, còn trồng được ở Đông Man, thì hoàn cảnh của liên minh các bộ lạc nhỏ sẽ có cải thiện cực lớn, thậm chí nó còn có ý nghĩa đánh dấu thời đại mới với toàn bộ dân tộc du mục.
Sau này liên minh các bộ lạc nhỏ cũng không phụ thuộc hoàn toàn vào việc vận chuyển lương thực giúp đỡ từ Đông Hải nữa.
“Nếu ta đã đưa hạt giống tới, thì chắc chắn có thể trồng được.”
Kim Phi chỉ vào hai thanh niên phía sau: “Hai bọn họ là trợ lí đắc lực của Ngụy tiên sinh, tham gia vào toàn bộ quá trình thúc mầm, ươm giống, gieo hạt và quản lí công việc hàng ngày, tiếp đó bọn họ sẽ ở lại đây dạy các nàng trồng khoai tây làm sao, nếu các nàng có vấn đề, có thể hỏi bọn họ thêm.”
“Bái kiến công chúa Lộ Khiết!” Hai thanh niên hành lễ với công chúa Lộ Khiết.
Người có bản lĩnh thì ở đâu cũng sẽ được kính trọng, hai thanh niên này chỉ là trợ lí của Ngụy Vô Nhai, địa vị thấp hơn công chúa Lộ Khiết rất nhiều, nhưng công chúa Lộ Khiết hoàn toàn không dám thờ ơ, vội trả lễ: “Sau này phải làm phiền hai vị tiên sinh!”
Nói xong cô ta còn quay đầu nói với trường đội hộ vệ: “Đại Thạch, hai vị huynh đệ này giao cho ngươi!”
“Vâng!” Trưởng đội hộ vệ chắp tay đáp, sau đó nhìn về phía hai thanh niên: “Hai vị có yêu cầu gì cứ nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực phối hợp!”
“Vậy làm phiền Đại Thạch đại ca rồi!” Một thanh niên trong đó nói: “Nếu có thể, ngày mai chúng ta muốn ra ngoài thành đi dạo, xem thử chỗ nào thích hợp để chăm sóc trồng trọt khoai tây, mong Đại Thạch đại ca tìm một người dẫn đường cho chúng ta!”
“Không thành vấn đề!” Trưởng đội hộ vệ vỗ ngực nói: “Sáng mai ta đi tìm hai vị huynh đệ!”
Không chỉ Kim Phi và Cửu công chúa quan tâm chuyện lương thực, công chúa Lộ Khiết cũng như vậy.
Nếu thật sự có thể trồng khoai tây ngoài thành Du Quan, nói không chừng thói quen sinh hoạt đã tiếp diễn hàng ngàn năm của dân du mục sẽ xảy ra thay đổi, thậm chí có một bộ phận dân du mục sẽ từ bỏ việc chăn giữ, định cư trở thành nông dân.
Nói thì có vẻ việc chăn giữ cực kì tự do, nhưng cuộc sống không phải thơ ca, việc chăn giữ cực kì khổ cực và nguy hiểm, cuộc sống hoàn toàn không có bảo đảm, nếu gặp phải cảnh súc vật sinh bệnh, thế thì càng đáng sợ hơn.
So ra, trồng trọt không cần di chuyển tới lui, có thể ở trong những ngôi nhà chắc chắn ấm áp, dự trữ lương thực càng thuận tiện, cuộc sống cũng ổn định hơn.
Cho nên đa phần dân du mục đều hâm mộ nông dân, sau khi công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói về tình hình cơ bản của khoai tây, kích động đến mức nửa đêm cũng không ngủ được.
Xa nhau lâu ngày quấn quýt hơn cả tân hôn, không gặp Kim Phi lâu như vậy, vốn dĩ công chúa Lộ Khiết định đặt chuyện của liên minh các bộ lạc nhỏ sang một bên, gần đây đều ở lại thành Quan Du cùng Kim Phi, kết quả sau khi biết tới khoai tây, cô ta thật sự không thể không chú ý.
Mặc dù Kim Phi không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng trông dáng vẻ lơ đễnh của công chúa Lộ Khiết, y vẫn có thể nhìn ra.
Thật ra Kim Phi cũng rất quan tâm tới chuyện thành Du Quan có thể trồng được khoai tây không, thành Du Quan là một tòa thành quân đội, không có phòng thí nghiệm, cũng không có công xưởng, thấy dáng vẻ lo lắng bất an của công chúa Lộ Khiết, y chủ động nêu ra chuyện tham gia vào công việc thúc mầm khoai tây, còn hỏi công chúa Lộ Khiết có muốn làm cùng không.
Tất nhiên công chúa Lộ Khiết sẽ không phản đối rồi.
Chương 2104: Ý tưởng
Để ươm mầm khoai tây, phó tướng của Lưu Thiết đã dành ra một nhà kho, mấy ngày sau đó, cuộc sống hàng ngày của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết gần như chỉ quanh đi quẩn lại giữa chỗ ở và nhà kho, thỉnh thoảng thì đi lên trên tường thành xem thử liên minh các bộ lạc nhỏ.
"Thật tốt quá!"
Công chúa Lộ Khiết tựa vào lồng ngực Kim Phi, nhìn dân du mục dưới tường thành đi làm về với nụ cười tươi trên khuôn mặt.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, phải xây một xưởng dệt lông cừu bên ngoài thành Du Quan, do Kim Phi cung cấp kỹ thuật và liên minh các bộ lạc nhỏ cung cấp lông cừu và công nhân, cùng tiến hành sản xuất.
Nhưng bây giờ liên minh các bộ lạc nhỏ cũng không còn dê bò nữa, cho dù Kim Phi đem một ít dê bò lúc trước công chúa Lộ Khiết bồi thường về, ít nhất cũng phải mất mấy năm nhân giống nữa thì quy mô mới đủ lớn.
Trong khoảng thời gian mấy năm rảnh rỗi này, liên minh các bộ lạc nhỏ không thể dựa vào Đông Hải mãi được?
Công chúa Lộ Khiết trước kia vẫn luôn buồn rầu vì chuyện này, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ có quặng than, còn có khoai tây, công chúa Lộ Khiết chợt cảm thấy áp lực đã giảm đi, cả người cô ta cũng trở nên hoạt bát hơn chút.
"Gần đây nàng có liên lạc với phía trong núi không?" Kim Phi hỏi.
Sau khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh các bộ lạc nhỏ bị Hữu Hiền Vương đuổi giết tới chốn rừng thâm núi sâu, năm ngoái Băng Nhi mang theo tín vật của công chúa Lộ Khiết đã tìm thấy bọn họ, một nhóm người đã đi theo Băng Nhi tới thành Du Quan, nhưng còn một số dân du mục không dám tin tưởng Kim Phi, sợ sau khi đi tới thành Du Quan sẽ bị nhân viên hộ tống thả lưới tóm gọn một mẻ nên không dám đi theo.
Việc đào mỏ và trồng khoai tây sắp tới đều cần không ít sức lao động, chỉ dân du mục ngoài thành thôi thì nhất định không đủ, nên Kim Phi nghĩ tới nhóm dân du mục trong núi.
"Liên lạc rồi, " công chúa Lộ Khiết gật đầu: "Tháng trước bọn họ phái người đại diện tới, sau khi người đại diện trở về sẽ nói tình hình thành Du Quan cho các tộc nhân bên đó, cũng có một nhóm tộc nhân khác đồng ý tới, nửa tháng trước đã truyền tin đến, bọn họ đã lên đường rồi, phỏng chừng còn mười mấy ngày nữa là có thể đến đây.
Nhưng vẫn còn một nhóm tộc nhân không muốn tới, bọn họ muốn ở lại trong rừng làm thợ săn."
Nói tới đây, giọng công chúa Lộ Khiết có chút mất mát và tiếc nuối.
Mùa đông năm ngoái quá lạnh, chốn rừng thâm núi sâu còn lạnh hơn thành Du Quan, mặc dù trong rừng không thiếu vật liệu sưởi ấm như gỗ, nhưng nhóm dân du mục trốn ở trong rừng đó là do bị đuổi giết mới chạy vào trong rừng, thời gian khá gấp rút, cũng chưa dự trữ trước đồ dùng cho mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc, tuyết đọng trong rừng còn cao hơn eo, cũng không thể nào đi ra ngoài tìm thức ăn, mùa đông năm ngoái không ít người đã chết đói.
Dù vậy, vẫn có một số người không muốn tới thành Du Quan, rõ ràng là không tin Kim Phi, cũng bắt đầu không tin công chúa Lộ Khiết.
"Mỗi người đều có chí hướng riêng, bọn họ không muốn tới thì không cần tới."
Kim Phi an ủi một câu rồi hỏi sang chuyện khác: "Quặng than mới phát hiện ra nằm ở chỗ nào?"
"Ở bên kia, " công chúa Lộ Khiết chỉ hướng Tây Bắc: "Mấy ngày trước huynh đệ Mạc Thành đã xác nhận xong chỗ để khai thác, nếu như thuận lợi, còn mấy ngày nữa là có thể bắt đầu đào mỏ rồi."
"Có cách xa lắm không?" Kim Phi lại hỏi.
"Chắc khoảng hai mươi dặm, " công chúa Lộ Khiết trả lời: "Gần đây ta đang suy nghĩ xem nên sửa đường hay đào kênh."
Theo như Mạc Thành thăm dò, trữ lượng than của quặng than Liễu Giang không cao cũng không thấp, nhưng thành Du Quan chắc chắn sẽ dùng không hết, sau khi than đá được khai thác, nhất định phải chở đến Đông Hải hoặc những địa phương khác thông qua bến tàu thành Du Quan.
Mà muốn chở than đá đến bến tàu thì cần sửa đường hoặc đào kênh.
"Thuyền lầu chứa than đá sau khi xuống nước sẽ xuống rất sâu, muốn đào một kênh đủ để thuyền lầu chạy qua thì sẽ là một công trình lớn, quặng than sắp bắt đầu khai thác rồi, nếu rút nhân lực ra để đào kênh, phía nàng không đủ nhân lực đâu!" Kim Phi lắc đầu.
Kinh nghiệm đóng thuyền của Hồng Đào Bình càng ngày càng phong phú, thuyền lầu do xưởng đóng thuyền Đông Hải tạo nên cũng càng ngày càng lớn, sức chứa cũng càng ngày càng lớn, độ thấm nước cũng càng ngày càng sâu, muốn xây một con kênh có thể để cho thuyền lầu chở hàng qua, chắc chắn là một công trình lớn.
Bên Xuyên Thục cũng rất ít khi đào kênh như thế, nơi cho thuyền lầu đi qua thường là con sông vốn có, kênh do sức người đào thường chỉ cần cho ca-nô và thuyền bè cỡ nhỏ đi qua là được rồi.
"Không được thì trước hết cứ sửa đường đi, chỉ là nếu sửa đường thì mặc dù tạm thời có thể tiết kiệm sức lực nhưng sau này khuân vác và vận chuyển đều cần rất nhiều người." Công chúa Lộ Khiết thở dài.
"Cũng đúng, " Kim Phi gật đầu rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Hay là làm đường sắt?"
"Đường sắt?" Công chúa Lộ Khiết thấy khó hiểu: "Đường sắt là cái gì?"
"Đường sắt chính là đặt hai đường ray bằng sắt trên mặt đất, sau đó dùng xe lửa chạy bằng hơi nước để chở hàng!"
Kim Phi giải thích ngắn gọn cho công chúa Lộ Khiết về ý nghĩa của đường sắt.
Từ sau khi Kim Phi làm ra ca-nô và phi thuyền, Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Minh đã bắt đầu nghiên cứu việc gắn máy hơi nước lên trên xe ngựa, nhưng vẫn chưa thành công.
Hiệu suất nhiệt của máy hơi nước vốn đã không cao, hơn nữa điều kiện kỹ thuật có hạn, khả năng bịt kín không tốt nên hiệu suất lại càng thấp hơn.
Muốn dùng máy hơi nước khởi động xe ngựa, không phải không làm được, mà là loại máy hơi nước cần dùng đến rất khổng lồ, còn phải mang theo rất nhiều nhiên liệu, yêu cầu đối với mặt đường cũng rất cao, không có điều kiện để phổ biến rộng rãi.
Nhưng dùng máy hơi nước trên xe lửa, những vấn đề này sẽ không còn.
Năng lực lớn nhất của xe lửa là khả năng kéo.
Trước đây Kim Phi có nghĩ tới việc xây đường sắt nối giữa làng Tây Hà và bến tàu Kim Xuyên, nhưng vì sản lượng sắt thép có hạn, giữa làng Tây Hà và bến tàu Kim Xuyên phần lớn là đường núi, độ khó khi thi công rất cao, Kim Phi đành từ bỏ.
Nhưng vùng đất giữa thành Du Quan và quặng than Liễu Giang chủ yếu là đất bằng, cũng chỉ cách khoảng mười cây số, số vật liệu thép cần thiết cũng không quá nhiều, Kim Phi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được.
Nghĩ tới đây, Kim Phi trở lại thư phòng, bắt đầu thiết kế đường ray và xe lửa.
Mấy ngày tiếp theo, Kim Phi lại bật chế độ cuồng công việc, trừ lúc ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại cơ bản đều ở trong thư phòng, ngay cả nghi thức bắt đầu khai thác quặng than Liễu Giang cũng không tham gia.
Xe lửa là môn học bắt buộc khi học cơ giới ở đời trước, máy hơi nước đã có sẵn bản vẽ, sau mấy ngày làm thêm giờ, Kim Phi cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế sơ bộ.
Lại kiểm tra cẩn thận lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Kim Phi phái một chiếc phi thuyền đưa bản vẽ đến xưởng gang thép ở Đông Hải và Kim Xuyên, để bọn họ chia ra chế tạo đường ray và xe lửa.
Nếu không phải do công chúa Lộ Khiết sắp sinh, Kim Phi chỉ mong được trở về tự mình giám sát việc này.
Phía quặng than đã bắt đầu khai thác, vô cùng bận rộn, trợ thủ của Ngụy Vô Nhai cũng hoàn thành việc ươm mầm khoai tây, chọn một mảnh đất ở phía Nam và phía Bắc thành Du Quan, dùng để trồng khoai tây.
Khối đất ở thành Nam hơi nhỏ, do nhân viên hộ tống phụ trách trồng trọt và quản lý, khối đất ở thành Bắc lớn, giao cho liên minh các bộ lạc nhỏ.
Kim Phi bận bịu làm thêm giờ ở thư phòng mấy ngày nay, công chúa Lộ Khiết cũng không hề nhàn rỗi, đi qua đi lại giữa kho hàng và ruộng đất, từ ươm mầm đến gieo giống, toàn bộ quá trình đều có cô ta tham dự.
Chương 2105: Trống rỗng
Trong mắt công chúa Lộ Khiết, khoai tây chính là tương lai của Đông Man, vì vậy cô ta cực kỳ coi trọng, không chỉ chọn lựa một vài người giỏi trồng trọt và cơ trí đi theo trợ thủ của Ngụy Vô Nhai học hỏi, còn yêu cầu bọn họ sắp xếp ghi chép lại quá trình, sau đó so sánh các ghi chép của bọn họ lại với nhau, để tránh xảy ra sai sót.
Vì để phòng ngừa có người phá hoại khoai tây, cũng như ngăn ngừa chim thú trộm ăn mầm khoai tây, công chúa Lộ Khiết còn đặc biệt tổ chức một đội hộ vệ, canh giữ xung quanh khu vực trồng khoai tây, tiến hành quản lý.
Ngày thứ bảy khoai tây được trồng xuống, công chúa Lộ Khiết đang bận rộn ở ruộng khoai tây bỗng nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.
Từ khi bước vào giai đoạn sau mang thai, bên cạnh công chúa Lộ Khiết luôn có hai bà mụ đi theo đợi lệnh, thông qua biểu hiện của công chúa Lộ Khiết xác nhận cô ta sắp sửa sinh, bèn lập tức cho người đỡ công chúa Lộ Khiết vào phòng sinh đã chuẩn bị tốt từ trước.
Băng Nhi tự mình canh giữ bên trong phòng sinh, để Sương Nhi đi thông báo cho Kim Phi.
Kim Phi biết tin, ngay lập tức chạy tới phòng sinh.
Hai bà mụ một người đến từ thảo nguyên, một người là do Quan Hạ Nhi sắp xếp, cả hai đều có kinh nghiệm phong phú, ngoại trừ bọn họ, nữ quân y ở trong thành cũng tới.
May mà thân thể của công chúa Lộ Khiết rất khỏe mạnh, bình thường cũng thích vận động, cho nên quá trình sinh nở rất thuận lợi.
“Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng tiên sinh!”
Bà mụ tới từ Xuyên Thục ôm một đứa bé sơ sinh đi tới trước mặt Kim Phi: “Là một vị công tử!”
Kim Phi nhận lấy đứa bé, hỏi: “Lộ Khiết thế nào rồi?”
“Điện hạ rất tốt, chỉ là hơi suy nhược, bây giờ bên trong đang thu dọn, đợi lát nữa là tiên sinh có thể vào thăm điện hạ rồi!” Bà mụ đáp.
“Vất vả cho thím Lý rồi!”
Kim Phi quay đầu lại gật đầu, Thiết Chùy nhanh chóng lấy từ trong lòng ra một cái túi đỏ, đưa cho bà mụ: “Thím Lý, đây là tiền mừng tiên sinh đưa cho, thím Lý giúp ta chia cho những bà mụ khác nữa.”
Bà mụ đỡ đẻ, chủ nhà đưa tiền mừng là quy tắc từ trước đến nay, thím Lý cũng không khách khí, nói cảm ơn rồi cầm lấy túi đỏ lại đi vào phòng sinh.
Công chúa Lộ Khiết khôi phục rất tốt, hôm đó sau khi sinh xong đã có thể xuống giường vận động, ngày hôm sau còn muốn ôm đứa bé cùng đi xem ruộng khoai tây, kết quả bị bà mụ cản lại.
Mặc dù dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, dân du mục của liên minh các bộ lạc nhỏ và nhân viên hộ tống trong thành Du Quan đều chung sống yên bình, nhưng dù sao lúc trước cũng là kẻ địch, trong thời gian ngắn không có cách nào chung sống hòa hợp được, hai bên cũng đều cố gắng tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể.
Các nhân viên hộ tống thông thường đều hoạt động ở trong thành, họ rất ít khi ra khỏi thành nếu không có tình huống gì bất ngờ, dân du mục của liên minh các bộ lạc nhỏ cơ bản cũng không đến gần thành Du Quan.
Nhưng đến ngày thứ ba công chúa Lộ Khiết hạ sinh, các thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc nhỏ tụ tập ở bên ngoài thành, nói muốn chúc mừng công chúa Lộ Khiết và Kim Phi, cùng xin được vào thành.
Kim Phi biết tin, lập tức cho người mở cổng thành, dẫn các thủ lĩnh tới phòng họp của tiêu cục Trấn Viễn.
Cái tên nói lên tất cả, liên minh các bộ lạc nhỏ do rất nhiều bộ lạc nhỏ tạo thành, lần này tất cả thủ lĩnh của các bộ lạc đều tới, may mà phòng họp của tiêu cục Trấn Viễn đủ lớn, nếu không thực sự ngồi không hết.
Sau khi sắp xếp cho các thủ lĩnh xong, Kim Phi và công chúa Lộ Khiết cũng ôm đứa trẻ đi tới.
Bình thường khi liên lạc với liên minh các bộ lạc nhỏ đều thông qua công chúa Lộ Khiết, đây là lần đầu tiên Kim Phi đối diện trực tiếp với những thủ lĩnh này.
Tuy nói những người này là thủ lĩnh một bộ lạc, nhưng đa số đều là bộ lạc nhỏ, thậm chí có một số bộ lạc chỉ còn lại một vài hộ dân du mục, cộng lại cũng không tới hai mươi ba mươi người.
Nói là thủ lĩnh, thực ra số người họ quản lý còn không nhiều bằng một trưởng làng ở Trung Nguyên, mặc dù hiện giờ liên minh các bộ lạc nhỏ không thể thả gia súc, nhưng vừa bước vào phòng họp, Kim Phi vẫn ngửi thấy mùi thịt sống gây mũi.
Nhưng Kim Phi cũng không lộ ra bất kỳ sự khó chịu nào, mà nhiệt tình chào hỏi các thủ lĩnh dưới sự giới thiệu của công chúa Lộ Khiết.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, các thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quỳ một chân xuống đất, thề tận trung với đứa bé trong lòng công chúa Lộ Khiết theo lễ nghi ở thảo nguyên.
Đây cũng là mục đích chính trong lần vào thành lần này của các thủ lĩnh.
Dù sao lúc trước cũng là kẻ thù, trước khi tới thành Du Quan, thực ra nhiều thủ lĩnh cũng lo lắng rằng tiêu cục Trấn Viễn muốn lừa gạt bọn họ qua đó rồi giết, nhưng sống ở ngoài thành mấy tháng, bọn họ đã dần hiểu ra rồi.
Nếu như tiêu cục Trấn Viễn muốn gây bất lợi cho bọn họ, hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy, không quan tâm đến bọn họ nữa là được.
Chỉ cần một mùa đông, bọn họ sẽ bị đói bị lạnh mà chết một khoảng lớn.
Ban đầu bọn họ gần như là tay không tới Thành Du Quan, là tiêu cục Trấn Viễn cung cấp cho họ chỗ ở, còn cung cấp cháo cá và lò sưởi để người dân của bọn họ không bị lạnh không bị chết đói, thành công trải qua một mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay.
Những việc này đều thể hiện thành ý của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ đã đến lúc bọn họ bày tỏ thành ý của mình rồi.
Trực tiếp để bọn họ bày tỏ tận trung với Kim Phi, nhiều thủ lĩnh không có cách nào chấp nhận được nhưng có thể thề tận trung với đứa con của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết.
Cửu công chúa ban hôn cho Kim Phi và công chúa Lộ Khiết cũng chính bởi vì điều này. Hiện giờ xem ra, Cửu công chúa đã đạt được mục đích rồi .
Đứa trẻ này sẽ trở thành cầu nối giữa Trung Nguyên và thảo nguyên, gia tăng tốc độ hợp nhất hai bên.
Đây cũng là thứ mà Kim Phi hy vọng nhìn thấy.
Trưa hôm đó, Kim Phi giữ các thủ lĩnh ở lại trong thành cùng ăn cơm trưa, không chỉ lấy ra rượu hoa quả tiếp đãi bọn họ mà còn phá lệ tìm một số nhân viên hộ tống luân phiên trực ban đang nghỉ ngơi tới tiếp cùng.
Thông qua bữa tiệc này, tướng sĩ nhân viên hộ tống và các thủ lĩnh đã có phần hiểu nhau hơn, quan hệ cũng có phần hòa hoãn.
Từng ngày trôi qua, thời tiết cũng dần trở lên nóng hơn, vào ngày đầy tháng của con trai công chúa Lộ Khiết, Kim Phi nhận được thư của Ngụy Vô Nhai, nói rằng lúa chiêm của lúa nước L sắp chín, hỏi Kim Phi tiếp theo trồng gì.
Kim Phi tới thành Du Quan chủ yếu vì ba việc, một là công chúa Lộ Khiết sắp sinh, hai là mỏ than, ba là trồng khoai tây ở thành Du Quan.
Bây giờ đứa trẻ đã đầy tháng, việc khai thác mỏ than cũng đã tiến vào khuôn khổ, việc trồng trọt khoai tây cũng diễn ra thuận lợi, sinh trưởng cũng rất tốt. Tất cả mục tiêu của chuyến đi tới đây đều đã được hoàn thành, thế là tối hôm đó y bàn bạc với công chúa Lộ Khiết, chuẩn bị quay về Xuyên Thục.
Ban đầu công chúa Lộ Khiết gả cho Kim Phi là muốn tìm cho liên minh các bộ lạc nhỏ một chỗ dựa, nhưng tiếp xúc với Kim Phi lâu rồi, dần dần nảy sinh sự ỷ lại vào Kim Phi.
Kim Phi ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết cảm thấy như có chỗ dựa, bây giờ Kim Phi phải quay về, cô ta nhất thời cảm thấy trống rỗng.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng biết Xuyên Thục mới là gốc rễ của Kim Phi, vì vậy không hề giữ lại.
“Muốn cùng ta quay về Xuyên Thục không?” Kim Phi hỏi.
“Đợi qua năm nay, người dân đã tích đủ lương thực và than để qua mùa đông, ta sẽ lại quay về. Bây giờ rời đi ta thực sự không yên tâm.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu.
Gốc của Kim Phi ở Xuyên Thục, nhưng gốc của cô ta lại ở Đông Man.
Hiện giờ người dân vừa mới có chỗ đứng ở thành Du Quan, cũng không quá thân thuộc với nhân viên hộ tống trấn thủ, rất nhiều việc còn cần công chúa Lộ Khiết điều phối.
“Vậy được.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Nếu có việc gì thì viết thư cho ta, sau khi thu hoạch khoai tây, nhớ nói cho ta biết sản lượng.”
“Được.” Công chúa Lộ Khiết ngoan ngoãn đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Phi ngồi thuyền lầu rời khỏi thành Du Quan, trở về Xuyên Thục.