-
Chương 2061-2065
Chương 2061: Người viết tình ca
"Tên đầu sắt này, dám nhảy qua cửa sổ nhà Thấm Nhi!"
Kim Phi lúc này cũng không biết nên bình phẩm về Ngưu Bôn như thế nào nữa.
“Ở bên ngoài cậu cũng thường xuyên làm mấy chuyện này phải không?” Thiết Chuỳ nháy mắt.
"Cái đó..." Ngưu Bôn đang chuẩn bị bốc phét thì đột nhiên nhìn thấy Chu Cẩm trừng mắt nhìn mình, sợ đến mức vội vàng chữa cháy: "Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Ta là quân tử, cái gì mà nhảy tường trèo cửa sổ cơ chứ?"
Nói xong, anh ta ra vẻ chính trực chỉ vào Thiết Chuỳ nói: "Ta cũng nói cho huynh biết, sau này huynh cũng nên biết điều chút, đừng có suốt ngày làm bậy làm bạ ở ngoài..."
"Được rồi được rồi, Thấm Nhi cô nương không có ở đây, đừng sợ!" Thiết Chuỳ bĩu môi.
Ngưu Bôn quay đầu nhìn lại, xác nhận Thấm Nhi không có ở đó, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hỏi Chu Cẩm: "Thấm Nhi không có ở đây sao cô lại lườm ta?"
"Không có Thấm Nhi tỷ ở đây là huynh có thể nói bậy bạ à? Vậy thì đáng bị đánh!" Chu Cẩm trợn mắt nhìn Ngưu Bôn.
Đang lúc mấy người đang nói chuyện, một nữ quân y chạy tới: "Chu viện trưởng, người bệnh ở giường số tám lại nôn mửa, mời cô qua xem xem!"
"Sư phụ, mọi người nói chuyện trước đi, con qua đó xem xem!"
"Mau đi làm việc đi, bọn ta cũng đi đây!"
Kim Phi đưa Ngưu Bôn ra khỏi phòng y tế nhưng cũng không có nơi nào để đi nên sau cùng y lại đưa anh ta đến phòng thí nghiệm.
Nhìn những dãy đèn điện trên đường, Ngưu Bôn cảm thán: “Tiên sinh, làng ta thay đổi nhiều quá. Trước đây cho dù có đánh chết, ta cũng không bao giờ tưởng tượng được lại có thứ thần kỳ gọi là đèn điện như thế này!”
Vừa rồi nhìn thấy đèn điện trong phòng y tế, anh ta còn tưởng rằng mắt mình bị Thấm Nhi đánh hỏng nên sinh ra ảo giác, sau đó mới có người giải thích cho anh ta biết đèn điện là gì.
Lúc này xưởng phát điện ở Trường Xà Câu vẫn chưa hoàn thiện, nguồn điện mà trong thôn sử dụng đều là từ máy hơi nước và máy phát điện trong phòng thí nghiệm. Chưa tiến vào phòng thí nghiệm đã có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy hơi nước.
“Tiên sinh, tất cả đèn điện trong làng đều phát sáng nhờ cục sắt này sao?”
Ngưu Bôn hỏi và chỉ vào máy phát điện.
"Ừm", Kim Phi gật đầu, dẫn Ngưu Bôn đi vào căn phòng nhỏ bên trong cùng của phòng thí nghiệm.
Y thường ở trong căn phòng này vẽ bản vẽ, bên trong có bàn có ghế. Vì căn phòng này ở tít bên trong, cho nên sau khi đóng cửa lại cũng khá yên tĩnh. Mặc dù vẫn nghe thấy tiếng máy phát điện và máy hơi nước, nhưng tiếng ồn không ảnh hưởng đến việc trò chuyện.
Phòng thí nghiệm là cấm địa, ngay cả Thiết Chuỳ cũng không đi theo. Lúc này trong phòng chỉ có hai người là Kim Phi và Ngưu Bôn. Ngưu Bôn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi bằng vẻ mặt khổ sở: "Tiên sinh, giờ ta nên làm thế nào?"
"Lo lắng rồi sao?" Kim Phi liếc anh ta một cái: "Không phải sáng nay ngươi vẫn oai phong lắm sao?"
"Tiên sinh, ta biết mình sai rồi, xin hãy giúp ta nghĩ cách giải quyết. Nếu không, Thấm Nhi lại bỏ đi mất, ta biết tìm cô ấy ở đâu?" Ngưu Bôn không ngừng van xin.
"Ta không phải chuyên gia tình cảm, loại chuyện này không phải ngươi nên hỏi Thiết Chuỳ sao?" Kim Phi trả lời có chút bất lực.
Khi nói đến việc quản lý bốn quận của Hoài Bắc, Kim Phi còn có thể giúp Ngưu Bôn nghĩ ra cách, nhưng về mặt tình cảm đến bản thân y nhiều khi cũng bối rối.
"Thiết Chuỳ chỉ hiểu chuyện tình cảm của mình thôi, tối ngày huynh ấy chỉ biết đàn đúm ở thanh lâu. Những chiêu huynh ấy dùng đối phó được với các cô nương trong thanh lâu. Nhưng mang nó đi đối phó với Thấm Nhi thì có khi ta còn ăn đòn thêm vài trận nữa", Ngưu Bôn bĩu môi.
"Nói cũng phải", Kim Phi gật đầu.
Thiết Chuỳ và Vạn Vũ Hồng qua lại đã lâu nhưng không có tiến triển gì lớn. Hơn nữa anh ta còn tối ngày bị Vạn Vũ Hồng nhéo tai mắng mỏ, nói chung cũng không thể xem là quân sư đáng tin cậy trong tình trường.
"Lão Ngưu, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta thật sự không có cao kiến gì hay".
"Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, ngài cũng đừng khiêm tốn nữa. Nếu ngài không cao tay thì các vị phu nhân của ngài tự dưng lại hòa thuận với nhau được như vậy chắc?" Ngưu Bôn không ngừng cúi đầu: "Xin tiên sinh hãy dạy ta, ta thật sự không biết phải làm sao!"
Kim Phi vẫn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ngưu Bôn, y cảm thấy có chút mềm lòng.
"Hay là thế này đi, ta nghe nói ngươi có thể thổi sáo, ta sẽ viết cho ngươi một bài hát, ngươi có thể hát cho Thấm Nhi nghe được không?" Kim Phi nói.
"Hát?" Ngưu Bôn liên tục gật đầu: "Được được được, trước kia lúc chăn trâu ta thổi sáo rất giỏi. Mấy bài dân ca ta cũng hát được!"
“Vậy thì ngươi tự đi pha trà rồi đợi một lát đi”.
Kim Phi chỉ vào chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, sau đó cầm giấy bút lên.
Ngưu Bôn vội vàng đi sang một bên lật đật pha trà.
Khi ấm trà đã sôi, Kim Phi cũng ngừng viết.
Ngưu Bôn cẩn thận rót một tách trà cho Kim Phi, y nhận lấy tách trà và đưa bản thảo cho Ngưu Bôn.
"Đa tạ tiên sinh", Ngưu Bôn nhanh chóng nhận lấy bằng cả hai tay.
"Ta nói trước cho ngươi biết, ta không đảm bảo sẽ có tác dụng!"
"Không sao, không sao. Có tác dụng hay không ta cũng rất biết ơn ngài!"
Ngưu Bôn nhìn xuống bản thảo.
“Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn vạt áo đang tung bay, giây phút chạm vai lướt qua nhau góc váy nàng khẽ lay động”.
“Đi khắp ba sông sáu bờ, mượn lưỡi đao làm cánh buồm, mặc cho sương đã ướt đẫm áo, ngạo nghễ đưa mắt nhìn tứ phương”.
Ngưu Bôn nhỏ tiếng đọc mấy dòng đầu tiên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại những người đã gặp và những việc đã qua ở Giang Nam, đất Tần và đất Tấn. Nhớ lại khi anh ta dẫn đội dân quân đi tấn công liên tiếp mấy thành trì, đến nỗi chiến mã cũng quỵ xuống vì kiệt sức.
“Nhiều năm ta lấy gió tuyết làm gối, tranh ăn cùng mãnh hổ, buông cần câu cá cùng thuyền phu, mượn Ngoạ Long mấy lượng tiền”.
"Đất Thục mưa bụi liên miên, ngoài quan ải thây chất thành đống, nụ cười của nàng giống như ác khuyển, làm dây cung trong lòng ta rung lên bồi hồi!"
Nghĩ đến đây, Ngưu Bôn nhớ lại những mùa hè trong hai năm qua. Ở Xuyên Thục đúng là mưa không ngớt, ngoài quan ải quả thực đầy xác người chết đói, đâu đâu cũng thấy lưu dân và nạn dân. Có vài lần Ngưu Bôn bị lạc, có tiền cũng không thể mua được cái ăn. Cho nên chỉ có thể vào núi săn bắn hoặc ra bờ sông câu cá.
“Nhàn nhã bình hoa thưởng nguyệt, đêm xuân này thật tươi đẹp, khi tỉnh mộng mở mắt ra, bộ giáp sắt đã lạnh cóng!”
“Ước nguyện bấy lâu chỉ là mũi tên bay đi, cố hương xa tận chân trời, không biết ai ca khúc ca ngắn ngủi, khiến ta bàng hoàng không thể tiến về phía trước”.
Ngưu Bôn cũng là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, anh ta đã tham gia hầu hết các hoạt động ngay từ những ngày đầu thành lập tiêu cục Trấn Viễn. Sau này mặc dù đã từ chức để đi tìm Thấm Nhi, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn mơ về cuộc sống lúc còn ở quân doanh, được kề vai sát cánh với những người đồng đội, thi thoảng cũng nhớ quê nhà.
Đôi khi đi đến một thành trì mới, nhìn đường phố đông đúc nhưng không biết tìm Thấm Nhi ở đâu, Ngưu Bôn cũng sẽ cảm thấy lạc lõng, cảm thấy như sức lực trong cơ thể mình không thể sử dụng được.
"Ngàn dặm khói lửa mù mịt, uống rượu cùng các vị anh hùng, công lao này xin khước từ, chỉ muốn cài cho nàng chiếc trâm ngọc!"
“Trở về con ngõ xưa ăn tô mỳ, nhìn tuyết rơi cạnh giường, lấy viên minh châu trên thắt lưng bắn chim sẻ, đứng trước cây sơn trà trong sân”.
Đọc đến đây lời bài hát kết thúc, Ngưu Bôn hai mắt đỏ hoe, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cúi đầu với Kim Phi: "Cảm ơn tiên sinh!"
Bài hát này thực chất là một bài hát cổ phong mà Kim Phi từng nghe ở kiếp trước, do ca sĩ tên là Hoa Chúc sáng tác. Sau khi nghe câu chuyện của Ngưu Bôn trước đó, y cảm thấy lời bài hát này rất hợp với câu chuyện và trải nghiệm của họ, cho nên mới thử viết cho Ngưu Bôn hát.
Nhưng trong mắt Ngưu Bôn, Kim Phi đã viết một bài hát dành riêng cho anh ta và Thấm Nhi.
Trong phong tục của Đại Khang, viết lời bài hát không phải là một nghề phổ biến, với địa vị hiện tại của Kim Phi, đây quả thực là một ân huệ quá lớn.
Chương 2062: Làm lành
Phải nói rằng Ngưu Bôn cao to lực lưỡng trông khá thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo gớm ghiếc nhưng anh ta lại rất có năng khiếu âm nhạc. Kim Phi không hiểu nhiều về âm nhạc và cũng không biết nhạc phổ, y chỉ hát theo trí nhớ vài câu mà Ngưu Bôn sau đó đã học được ngay, thậm chí còn sửa lại mấy chỗ Kim Phi hát sai.
"Tiên sinh, cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu Thấm Nhi và ta thành hôn, ngài chính là ông mối của bọn ta!"
Ngưu Bôn lại cúi chào Kim Phi rồi quay người chạy một mạch.
Mặc dù Thấm Nhi rời đi mà không từ biệt, nhưng Châu Nhi vẫn luôn giữ phòng cho cô ấy. Lúc này Thấm Nhi và Châu Nhi đang ngồi trên giường, chậm rãi trò chuyện.
"Châu Nhi, giờ bên cạnh Bệ hạ chỉ còn có cô, cô không tới túc trực trước cửa Ngự thư phòng có ổn không?" Thấm Nhi có chút áy náy hỏi.
Cửu công chúa trước đây tổng cộng có ba thị nữ, lúc mới tới Xuyên Thục liền bị phục kích, trong đó có một người hy sinh để bảo vệ Cửu công chúa, sau đó Thấm Nhi cũng rời đi.
Lúc còn có hai người, họ có thể đổi ca cho nhau và nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Châu Nhi là thị nữ duy nhất còn sót lại bên cạnh Cửu công chúa nên không có người thay ca. Cô ấy luôn phải túc trực ngày đêm, quanh năm không được nghỉ ngơi thì chắc hẳn phải mệt lắm.
"Không sao đâu. Bệ hạ đã điều động Tần đại ca sang bên đó, bên ngoài có Ngự lâm quân canh gác là được rồi", Châu Nhi nói.
"Nếu Tần đại ca và Ngự lâm quân đã túc trực ở đó rồi thì được", Thấm Nhi gật đầu.
"Thấm Nhi, Bệ hạ tuy rằng không nói gì, nhưng người vẫn rất lo lắng cho cô. Bệ hạ điều động Ngự lâm quân tới đó cũng là vì muốn để ta ở lại với cô".
Châu Nhi nắm tay Thấm Nhi: "Trở về đi có được không, Bệ hạ và ta đều cần cô!"
Thấm Nhi mím môi, đang định nói thì tai cô ấy đột nhiên động đậy.
Sau đó cả hai quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai hai người họ.
Thấm Nhi đang không biết phải trả lời câu hỏi của Châu Nhi như thế nào, vì vậy cô ấy nhân cơ hội này đứng lên: "Con trâu rừng ngu ngốc này!"
Châu Nhi cũng không nói nên lời: “Không phải Ngưu Bôn đó lại muốn trèo cửa sổ đấy chứ?”
"Nếu hắn còn dám nữa, ta sẽ đánh gãy chân hắn!"
Thấm Nhi đang xắn tay áo lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng sáo phát ra từ cửa sổ.
Một lúc sau, bài hát của Ngưu Bôn bắt đầu vang lên: “Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa…”
Thấm Nhi lúc đầu có chút xấu hổ, xắn tay áo định đánh người, nhưng sau khi nghe vài câu hát thì đã dừng lại.
Khi Thấm Nhi nghe thấy Ngưu Bôn hát đến đoạn cố hương xa xôi tận chân trời, bồn chồn không thể tiến lên thì trái tim cô ấy như bị ai cấu mạnh một cái. Thấm Nhi càng nghe càng nhập tâm.
Khi Ngưu Bôn hát xong, Châu Nhi mỉm cười nói: "Con trâu rừng này cuối cùng cũng có một ý tưởng ra hồn. Bài hát này được viết rất hay!"
"Hắn sao có thể viết ra lời bài hát hay như vậy? Không biết là đã chạy đi cầu cứu ai!" Thấm Nhi cong môi.
Ngưu Bôn trước đây đã từng hát cho cô ấy nghe, nhưng đều là những bài dân ca về tình anh em, không thể so sánh với lời bài hát này.
Thấm Nhi biết rõ khả năng của Ngưu Bôn đến đâu, anh ta chỉ biết chữ sau khi tham gia một lớp học xóa mù chữ, cũng mắc nhiều lỗi chính tả khi viết thư. Cho nên, Ngưu Bôn căn bản không thể viết được lời bài hát như thế này, chắc chắn là đã chạy đi cầu cứu ai đó.
“Huynh ấy chịu chạy đi nhờ người khác giúp đỡ không phải cũng thể hiện huynh ấy quan tâm đến cô sao”, Châu Nhi nháy mắt với Thấm Nhi: "Cô cứ làm việc của mình đi, ta về trước!"
Nói xong, Châu Nhi mở cửa bước ra ngoài mà không đợi Thấm Nhi nói gì.
Ngưu Bôn lúc này đang háo hức nhìn về phía cửa, khi thấy cửa mở, anh ta vô cùng vui mừng, nhưng người đi ra lại là Châu Nhi khiến Ngưu Bôn không khỏi có chút thất vọng.
"Huynh không vui khi nhìn thấy ta phải không?" Châu Nhi nói đùa.
"Không, không", Ngưu Bôn liên tục xua tay giải thích.
Nhưng Châu Nhi hoàn toàn không nghe, xua tay nói: "Được rồi, đừng kiếm cớ nữa. Ta không ở đây làm bóng đèn nữa, đi đây!"
Khi rời đi, Châu Nhi cố tình để cửa mở và nháy mắt với Ngưu Bôn.
Ngưu Bôn hiểu ý, cúi chào Châu Nhi và cười khúc khích đẩy cửa đi vào.
Lần này Thấm Nhi không ngăn cản, Ngưu Bôn thuận lợi bước vào nhà và nhìn thấy người con gái mà mình ngày nhớ đêm mong.
Thấm Nhi cũng quay lại.
Trước đây cô ấy đã nhìn thấy vết sẹo trên mặt Ngưu Bôn lúc ở cửa phòng thí nghiệm, nhưng khi đó cô ấy đã tức giận đến nỗi không có thời gian hỏi tỉ mỉ, nghĩ khi nào gặp lại sẽ hỏi Ngưu Bôn.
Kết quả là tên ngốc Ngưu Bôn đã đuổi theo cô, gõ cửa một hồi rồi không đợi cô ấy làm giá một chút đã hấp tấp đi nhảy cửa sổ rồi.
Khi đó, tình cờ có một nhóm lính tuần tra đi ngang qua đó, Ngưu Bôn còn vui vẻ lớn tiếng chào hỏi họ.
Thấm Nhi tuy rằng không câu nệ tiểu tiết nhưng dù sao cũng là gái chưa chồng, bị bao nhiêu người nhìn thấy có nam nhân nhảy cửa sổ vào phòng riêng như thế thì còn ra thể thống gì?
Thấm Nhi tức giận đến mức tóm lấy Ngưu Bôn, tẩn anh ta một trận và ném qua cửa sổ.
Thấm Nhi bây giờ nghĩ đến vẫn có chút tức giận: "Sao không nhảy qua cửa sổ?"
"Ta không dám, không dám nữa!" Ngưu Bôn vội vàng xua tay, sau đó nói: "Thấm Nhi, ta sai rồi, trước đây ta vẫn luôn khoác lác. Xin nàng đừng chấp ta, nàng không biết ta nhớ nàng đến mức nào đâu..."
Nhìn thấy Ngưu Bôn xin lỗi như một đứa trẻ, Thấm Nhi cuối cùng cũng mủi lòng, cô ấy đi tới đóng cửa lại, sau đó quay người sờ vết sẹo trên mặt Ngưu Bôn: "Vết sẹo này là sao vậy?"
"Có lần ta vô tình rơi vào bẫy của thổ phỉ, bị thổ phỉ chém. Nnhưng nàng yên tâm, ta đã tiêu diệt đám thổ phỉ đó rồi!"
Ngưu Bôn cũng đưa tay chạm lên mặt Thấm Nhi: "Hiện tại trên mặt chúng ta đều có vết sẹo, nàng đừng bỏ đi nữa có được không? Về sau kẻ nào dám nói nàng nửa lời, ta sẽ rút lưỡi hắn!"
Thấm Nhi trước đó đã chắn cho Cửu công chúa một nhát dao và bị một vết sẹo trên mặt, mắt trái của cô ấy cũng bị mù và một chân bị tàn tật nhẹ.
Vào thời điểm đó, Ngưu Bôn đã là một trong những nhân viên hộ tống được Kim Phi tin tưởng nhất và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong tiêu cục Trấn Viễn nên có người trong làng nói xấu sau lưng cô ấy, cho rằng Thấm Nhi không xứng với Ngưu Bôn.
Chính vì lý do này mà Thấm Nhi đã rời đi không lời từ biệt.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, Ngưu Bôn cũng có một vết sẹo trên mặt, hai người đã trở thành một cặp hoàn hảo.
"Lại nói lời ngốc nghếch vậy?" Thấm Nhi vỗ vỗ Ngưu Bôn, xấu hổ chuyển chủ đề: "Bài hát ban nãy là do ai viết lời vậy?"
"Ta còn có thể nhờ ai khác được? Tất nhiên là nhờ tiên sinh rồi!"
"Tiên sinh đích thân viết bài hát này, chứng tỏ tiên sinh rất coi trọng chàng!"
"Đương nhiên, giao tình của ta và tiên sinh không phải chuyện đùa đâu", Ngưu Bôn kiêu ngạo nói.
Nhìn thấy Thấm Nhi bĩu môi, anh ta vội vàng đổi giọng: "Là ta đi cầu xin tiên sinh viết hộ".
"Tiên sinh đã đồng ý viết lời bài hát cho chàng, điều đó có nghĩa tiên sinh rất coi trọng chàng!" Thấm Nhi hiếm khi nể mặt Ngưu Bôn như vậy: "Đưa cho ta xem!"
Vừa rồi Ngưu Bôn hát quá nhanh, cô ấy nghe không rõ mấy từ.
Ngưu Bôn nhanh chóng đưa tờ bản thảo có lời bài hát cho Thấm Nhi.
Thấm Nhi nhận lấy và đọc kỹ vài lần, sau đó khen ngợi: "Viết hay quá!"
Nói xong, cô ấy chỉ vào một câu và hỏi: "Nào, giải thích cho ta biết, cái gì gọi là nụ cười nàng như con ác khuyển hả?"
Sắc mặt Ngưu Bôn đột nhiên trở nên khổ sở.
Lần đầu tiên Ngưu Bôn đọc câu này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì nó được viết bởi Kim Phi nên anh ta không thể thắc mắc hay thay đổi nó nên chỉ có thể hát như thế này. Anh ta vốn nghĩ rằng Thấm Nhi có thể không phát hiện ra, nhưng kết quả vẫn như mọi lần, vẫn là bị cô ấy phát hiện ra.
Chương 2063: Tâm sự
"Cái này... Cái đó..."
Ngưu Bôn rất muốn nói thẳng rằng đây là do Kim Phi viết, anh ta cũng không hiểu chúng có nghĩa là gì, nhưng nói vậy khá giống đùn đẩy trách nhiệm cho Kim Phi.
Kim Phi hạ mình giúp anh ta viết lời bài hát, làm như vậy thì không trượng nghĩa lắm.
Cũng may là Thấm Nhi cũng biết lời bài hát không phải do Ngưu Bôn viết nên không làm khó anh ta, trêu ghẹo đôi câu rồi thôi không hỏi tới nữa, mà lại tiếp tục khen ngợi: "Tiên sinh viết bài hát này rất hay!"
Nghe thấy Thấm Nhi khen ngợi Kim Phi, Ngưu Bôn còn vui hơn khen mình, đắc ý nói: "Tài văn chương của tiên sinh cũng không phải do khoác lác hay đồn thổi, lúc các nàng còn chưa tới Kim Xuyên, tiên sinh làm rất nhiều thơ để bán xà phòng thơm và hắc đao, có không biết bao nhiêu người có học cố ý giành mua xà phòng thơm và hắc đao để sưu tập thơ của tiên sinh đấy!"
"Lúc ấy ta giúp bệ hạ đến thương hội Kim Xuyên rất nhiều lần, mua không ít xà phòng thơm, còn đấu giá một thanh hắc đao, làm như ta không biết chắc?" Thấm Nhi bĩu môi.
"Ta quên mất, lúc ấy khi lão Đường trở lại có nói may là có công chúa điện hạ giúp đỡ, luôn phái nàng đến hỗ trợ chống đỡ cho thương hội Kim Xuyên, thương hội mới có thể có chỗ đứng thuận lợi ở kinh thành." Ngưu Bôn phụ họa theo: "Nhắc mới nhớ, ban đầu may mà có nàng, nếu không tiên sinh muốn làm chuyện gì cũng không có tiền."
"Biết thì tốt, " lúc này Thấm Nhi mới hài lòng.
"Thấm Nhi, sau này đừng không nói tiếng nào đã đi nữa, được không?" Ngưu Bôn kéo tay Thấm Nhi: "Ta thật sự rất lo lắng cho nàng!"
"Ừm," Thấm Nhi khẽ gật đầu: "Hạ Nhi tỷ tỷ nói đúng, vết đao trên mặt ta và thương tật trên người ta đều không phải là khuyết điểm, mà là huân chương có được nhờ cứu bệ hạ, là chuyện đáng để tự hào!"
"Đúng, nàng có thể nghĩ như vậy là rất đúng!" Ngưu Bôn mừng rỡ gật đầu, sau đó hỏi: "Tiếp theo nàng có ý định gì không, phải nhanh chóng về làm tỳ nữ cho bệ hạ, hay tiếp tục ở lại tiêu cục Trấn Viễn?"
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, đợi trở về hỏi thử ý của bệ hạ và tiên sinh vậy, chàng thì sao?"
"Ta phải trở về Hoài Bắc," Ngưu Bôn nói: "Hai năm nay ở bên ngoài ta đã làm quen với một ít huynh đệ, bọn họ đi theo ta vào Nam ra Bắc, vào sinh ra tử, ta không thể không quan tâm bọn họ!"
"Thế cũng đúng, " Thấm Nhi gật đầu: "Không ngờ có một ngày chàng có thể chiếm được địa bàn lớn như vậy."
"Ta đi Trung Nguyên là để tìm nàng, chưa từng muốn đi tạo phản, về sau lại bị buộc phải từng bước đi đến mức như bây giờ, cũng vì không có cách nào khác."
Ngưu Bôn thở dài: "Trước kia luôn cảm thấy tạo phản rất đơn giản, chỉ cần dám liều mạng là được, bây giờ tự mình quản lý một vùng lớn như vậy mới biết làm người đứng đầu không dễ dàng như vậy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong mỗi ngày thực sự quá nhiều.
Ta mới quản lý bốn quận thôi đã có nhiều chuyện như vậy, tiên sinh và bệ hạ quản lý địa bàn lớn như thế, suy nghĩ chút thôi đã nhức hết cả đầu."
"Chàng có thể so sánh với tiên sinh ư?" Thấm Nhi liếc Ngưu Bôn: "Tiên sinh có bệ hạ hỗ trợ, bệ hạ thống trị thiên hạ thì không ai sánh bằng!"
"Tiên sinh và bệ hạ đúng là được ông trời tác hợp!" Nói tới đây, Ngưu Bôn đột nhiên hỏi: "Hay là nàng cũng đến Trung Nguyên giúp ta một tay đi?"
"Chàng không thể ngừng lo lắng cho huynh đệ ở Trung Nguyên, ta ở chiến đội áo giáp đen cũng có một đám huynh đệ đấy, hơn nữa bệ hạ bây giờ cũng chỉ có một mình Châu Nhi, ta có thể chạy đi đâu nữa chứ?"
Thấm Nhi lắc đầu nói: "Sau này chàng sẽ ở lại Trung Nguyên sao?"
"Dĩ nhiên không phải, " Ngưu Bôn nhân cơ hội nịnh bợ: "Nếu nàng ở Kim Xuyên, ta chắc chắn sẽ trở lại ở với nàng!"
"Chàng đừng nói như vậy, cũng đừng làm trễ nãi tiền đồ của chàng vì ta!" Thấm Nhi vội vàng từ chối.
"Không phải, " Ngưu Bôn nói: "Thống trị một vùng quả thực quá khó khăn, ta không có bản lãnh đó, mặc dù bây giờ vẫn chưa loạn, nhưng ta cảm thấy cũng sắp loạn rồi, lần này trở về chính là để xin tiên sinh phái người đi tiếp quản bốn quận Hoài Bắc."
"Chàng đã nói chuyện này với tiên sinh chưa?" Thấm Nhi hỏi.
"Chỉ mới nói một chút, vẫn chưa kịp nói rõ chi tiết, tiên sinh bảo ta đến tìm nàng trước, sau đó lại đi tìm bệ hạ thương lượng chuyện này cho tốt." Ngưu Bôn trả lời.
"Tiên sinh đúng là rất chu đáo, " Thấm Nhi lại cầm bản thảo lên, nhìn lời bài hát lần nữa: "Lại đây, hát cho ta nghe thêm hai lần nữa đi."
"Để ta ôm một cái trước đi..." Ngưu Bôn nhân cơ hội nói ra điều kiện.
Thấy Thấm Nhi không phản đối thì anh ta vui vẻ nhào tới.
Bài hát này không chỉ khiến Ngưu Bôn dạt dào cảm xúc mà còn giúp Thấm Nhi cởi được nút thắt trong lòng, hai người thì thầm trò chuyện trong phòng Thấm Nhi tới nửa đêm, sau đó Ngưu Bôn nói buổi tối không có chỗ ở, muốn ở lại phòng Thấm Nhi... thì bị Thấm Nhi ném ra ngoài.
Thế nhưng trải qua buổi tối này, hai người cũng coi như đã giải quyết xong hiềm khích lúc trước, Thấm Nhi cũng sẽ không trốn tránh những thương tật và khuyết điểm của bản thân nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Văn Viễn nghe thấy Kim Phi viết bài hát cho Ngưu Bôn và Thấm Nhi thì cảm thấy vô cùng hứng thú, việc đầu tiên làm là chạy đến nhà trọ tìm Ngưu Bôn, lại được người phụ trách nhà trọ báo cho biết, Ngưu Bôn mới vừa bị cấm quân kêu đi.
Có thể sắp xếp cấm quân chạy việc, cả Xuyên Thục chỉ có ba người, một người là thống lĩnh cấm quân Tần Minh, hai người còn lại là Cửu công chúa và Kim Phi.
Cho dù là ai sắp xếp, khả năng cao là Ngưu Bôn được mời đến ngự thư phòng.
Trần Văn Viễn vào làng có chuyện phải làm, không có thời gian đi đến cửa ngự thư phòng chờ Ngưu Bôn, chỉ có thể đi về trước.
Bên trong ngự thư phòng, lúc Kim Phi dẫn Ngưu Bôn tiến vào, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cùng với mấy vị quan viên khác của Viện Khu Mật đã tới trước.
Cửu công chúa đặt bản tấu trong tay xuống: "Người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi, Ngưu Bôn, trước tiên ngươi giới thiệu một chút về tình hình của Trung Nguyên và bốn quận Hoài Bắc đi!"
"Vâng, " Ngưu Bôn trả lời rồi nói hết một lượt những hiểu biết của mình về tình hình của Trung Nguyên và quá trình, tình hình của bốn quận Hoài Bắc do mình quản lý.
Cho dù Ngưu Bôn đã cố gắng nói ngắn gọn, cũng phải nói gần một giờ mới xong.
"Ngưu Bôn nói xong rồi, các ngươi nói sơ qua về quan điểm của mình đi!" Cửu công chúa nhìn đám người Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm thân là người phụ trách viện Khu Mật đã dẫn đầu phát biểu quan điểm của mình: "Dựa theo lời Ngưu Bôn nói, bây giờ Trung Nguyên và Giang Nam đã hoàn toàn rối loạn, người dân đã sắp sống không nổi nữa, chỉ cần có người bằng lòng dẫn đầu, người dẫn lập tức bằng lòng đi theo tạo phản, hay là chúng ta phái thêm một ít huynh đệ đến Trung Nguyên và Giang Nam tạo phản, chiếm được địa trước rồi tính sau?"
"Tuy nói như vậy, nhưng cách làm của nhóm Ngưu Bôn quá cẩu thả, tạm thời chiếm lĩnh một vùng thì vấn đề vẫn không lớn, nhưng một lúc sau, nếu thiếu cách quản lý hiệu quả thì chắc chắn sẽ phải loạn." Kim Phi nói.
"Tiên sinh nói đúng, " Ngưu Bôn nói: "Bây giờ ta toàn dựa vào lương thực tịch thu được từ cường hào địa chủ để chống đỡ cục diện, một khi ăn hết lương thực, người dân dưới trướng sẽ lần lượt tạo phản chống lại ta.
Còn có vấn đề kỷ luật của đội ngũ.
Mặc dù cầm lương thực vung tay lên lập tức sẽ có vô số dân chúng hưởng ứng tạo phản, nhưng khi bọn họ đánh trận đều như một tổ ong xông lên, vọt vào trong thành là bắt đầu cướp bóc đánh đập loạn xạ, cướp bóc mù quáng xong thì bắt đầu giết người, hoàn toàn không có chút tính kỷ luật nào.
Ta có thể nhận ra, sự bình yên trước mắt của bốn quận Hoài Bắc đều chỉ là tạm thời, có thể rất nhanh sẽ loạn lần nữa, hơn nữa sẽ loạn hơn trước!"
Chương 2064: Lựa chọn
“Nếu lại xảy ra hỗn loạn thì tất nhiên sẽ còn hỗn loạn hơn trước.”
Kim Phi nói: “Mặc dù địa chủ quyền quý rất đáng ghét, đối đãi với dân chúng vô cùng khắc nghiệt nhưng họ sẽ không sẵn sàng nhìn phần lớn bá tánh chết đi, bởi vì nếu toàn dân chết đi thì không còn ai trồng trọt cho bọn họ, cũng không còn ai phục vụ họ và cũng không còn ai để họ áp bách.
Cho nên nhóm địa chủ quyền quý sẽ liên tục thử thách giới hạn của người dân, cố gắng hết sức để chèn ép bá tánh nhưng họ sẽ không thực sự đưa người dân vào ngõ cụt!
Cho dù là vì tương lai của mình, những thế gia quyền quý đều sẽ cố gắng để duy trì sự cân bằng cơ bản nhất của nơi này. Nếu họ bị giết thì sự cân bằng cơ bản nhất này sẽ bị phá hủy.
Trải qua nhiều thế hệ bị triều đại phong kiến áp bức thuần hóa, người dân bình thường rất khó có dũng khí để giương cờ tạo phản. Những người dám làm như vậy hầu hết đều là những kẻ liều lĩnh, phần lớn những người này đều có bản chất lỗ mãng liều lĩnh, ánh mắt cũng thiển cận, sau khi giành được quyền lực, rất có thể là sau khi được thời sẽ không thống trị được lãnh thổ, sau đó sẽ dùng hết tài nguyên ở một nơi rồi lại đi phát động chiến tranh cướp bóc ở nơi tiếp theo.
Chiến tranh là điên cuồng, cũng là không có lý trí, đặc biệt là chiến tranh do kẻ liều mạng lãnh đạo."
“Vì lẽ đó, chúng ta mới phải càng cho người đi dẫn dắt người dân tạo phản!"
Thiết Thế Hâm nói: "Để mấy tên liều lĩnh đó dẫn dắt người dân nổi dậy, bọn bọ sẽ không quan tâm tới sự sống chết của người dân. Nếu chúng ta nổi dậy thì vẫn tốt hơn mấy tên liều lĩnh đó đúng không?”
"Ngài nói phải, nhưng để dẫn người dân nổi dậy thống trị một nơi thì phải cần có năng lực tổng hợp rất mạnh, chúng ta không có nhiều nhân tài đến vậy!
Kim Phi bất lực nói: “Ngưu Bôn có năng lực hơn các nhân viên hộ tống khác đúng không? Sau khi chiếm được bốn quận Hoài Bắc, cũng đã nỗ lực áp dụng một loạt biện pháp để quản lý địa phương nhưng bây giờ vẫn còn lung lay sắp ngã, thế những nhân viên hộ tống khác có thể làm tốt hơn Ngưu Bôn không?"
Thiết Thế Hâm nghe vậy thì thở dài.
Chế độ thăng cấp của tiêu cục Trấn Viễn rất công bằng, ngoại trừ một số ít người như Trương Lương và Lưu Thiết được thăng chức lãnh đạo do có mối quan hệ với Kim Phi, những người còn lại về cơ bản đều bắt đầu từ cấp thấp nhất với vai trò hộ tống. Mọi người đều cùng nhau làm việc, đều có cùng xuất phát điểm ai có năng lực thì tiến lên trên, ai không có năng lực thì không lên cao được.
Ngưu Bôn trông to lớn thô kệch, nói năng làm việc cũng tùy tiện nhưng trong sự thô lỗ có sự tinh tế, nếu không anh ta đã không nổi bật giữa nhiều nhân viên hộ tống và trở thành người đứng đầu phân bộ ở Tây Xuyên.
Trong cả tiêu cục Trấn Viễn, so về tổng thì không có ai tốt hơn Ngưu Bôn.
Nhưng bây giờ tuyển thủ như vậy đều cảm thấy địa bàn mất khống chế, cho nhân viên hộ tống khác ra ngoài dẫn dắt người dân nổi dậy, kết quả thế nào cũng không cần nghĩ.
“Vậy phu quân định thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Gom góp lương thực, từ từ hãy xưng vương!” Kim Phi nói: “Ta thấy đề nghị vừa rồi của Thiết đại nhân không tệ, nhưng không thể hành động quá vội vàng.”
“Gom góp lương thực, từ từ hãy xưng vương?” Cửu Công chúa lặp lại một lần, sau đó hỏi: "Ý của chàng là gì?"
"Ý là tích trữ nhiều lương thực, tích góp lực lượng, không ra tay thì thôi nhưng một khi ra tay là phải diệt sạch kẻ địch, không cho họ có cơ hội lội ngược dòng!"
Kim Phi nói: "Thất bại ở đất Tần trước đây đã cho ta thấy, chỉ tham công liều lĩnh là không được, sẽ dễ bị kẻ địch phản công, lôi kéo qua lại sẽ tạo thành thảm họa cho người dân và cũng vô cùng bất lợi cho việc khôi phục quốc lực.
Chúng ta đã thất bại một lần, hẳn là đã kinh nghiệm của lần thất bại trước, không thể tắm hai lần trên một dòng sông! “
"Vậy cụ thể nên làm thế nào?” Cửu công chúa lại hỏi.
“Nghệ thuật có chuyên tấn công, mỗi người đều có cái mình giỏi và cái không giỏi và nhân tài am hiểu về quân sự, tư tưởng giáo dục và tái thiết sau chiến tranh là quá ít. Ta nghĩ chúng ta có thể áp dụng phương pháp tổ hợp thêm công văn như quan chỉ huy của tiêu cục Trấn Viễn, kết hợp các nhân tài khác nhau bù đắp những khuyết điểm của mỗi người.”
Kim Phi nói: “Dẫn dắt người dân nổi dậy ở mọi mặt. Chỉ là quan chỉ huy và công văn thôi thì chưa đủ, tính toán trước mắt của ta là cử một tổ công tác nhỏ đến từng nơi, từ quan chỉ huy quân sự, quan công văn và một số thành viên trong tiểu đội Chung Minh.
Quan chỉ huy chịu trách nhiệm chiến đấu quân sự, quan công văn chịu trách nhiệm xây dựng hệ tư tưởng, các thành viên của tiểu đội Chung Minh chịu trách nhiệm đánh cường hào chia ruộng đất cũng như tái thiết và duy trì sự ổn định sau chiến tranh.”
"Vậy thì đúng là càng thỏa đáng hơn chút." Cửu công chúa gật đầu tán thành.
Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Tiên sinh, ngài thiết lập ban huấn luyện tiểu đội Chung Minh là vì ngày hôm nay sao?”
"Hẳn rồi,” Kim Phi gật gật đầu: “Trước mắt lớp huấn luyện mới bắt đầu chưa bao lâu, lương thực chúng ta tích góp chưa đủ nên còn phải chờ thêm chút."
"Chờ đến lúc nào?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Tiên sinh, nơi khác có thể đợi nhưng bên kia của ta thật sự là chờ không được!" Ngưu Bôn nhăn mặt nói.
"Tình hình bên ngươi đặc thù nên ta sẽ điều động một số nhân thủ qua trước, tạm thời ổn định bốn quận Hoài Bắc trước đã."
"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi!" Lúc này Ngưu Bôn mới thở phào nhẹ nhõm.
“À, cái người tên Hàn Trầm thế nào rồi?” Cửu công chúa hỏi.
Trước đó có một người đến cậy nhờ học giả Đông Hải, hoàn cảnh cũng giống như Ngưu Bôn, trên đường đến cậy nhờ Đông Hải bị buộc làm thổ phỉ, sau đó lãnh đạo người dân và thổ phỉ cùng nhau nổi dậy, thậm chí còn cho mật thám đến Đông Hải để điều tra tung tích vợ con.
Kim Phi cũng biết chuyện này nhưng gần đây luôn bận việc trong phòng thí nghiệm nên đã quên mất chuyện này, Cửu công chúa nhắc đến mới làm y nhớ tới, rồi cũng quay đầu nhìn Tiểu Ngọc.
"Năm trước, Hàn Trầm đã một lần chinh phục toàn bộ quận Phượng Đài và ba huyện ở phía nam quận Ngụy Lăng. Sau đó đã ngừng mở rộng và bắt đầu đánh cường hào chia ruộng đất, tiến độ trước mắt khá đối ổn định và cũng được người dân ủng hộ" Tiểu ngọc giải thích.
"Xem ra Hàn Trầm này cũng khá lắm!" Kim Phi khen ngợi.
Mặc dù lãnh thổ của Hàn Trầm không rộng lớn như Ngưu Bôn, nhưng từ mô tả của Tiểu Ngọc có thể thấy khả năng lãnh đạo của hắn giỏi hơn Ngưu Bôn nhiều, làm việc cũng càng cẩn thận hơn.
Công trình Xuyên Thục đang rất cần những nhân tài như vậy, Kim Phi không nhịn được mà nổi lòng yêu mến nhân tài.
"Cho người liên lạc với hắn chưa?"
"Trước mắt thì chưa," Tiểu Ngọc đáp: "Hai ngày nay ta cũng đang chuẩn bị xin chỉ thị của bệ hạ, có nên sắp xếp người liên lạc với Hàn Trầm chút không?"
Cửu công chúa không trả lời mà chỉ nhìn về phía Kim Phi: “Anh nghĩ thế nào, chồng?”
Kim Phi trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Ta nghĩ có thể thử liên lạc với hắn đi.”
“Vậy có cần nói tung tích vợ con của hắn không?" Tiểu Ngọc hỏi.
“Nói cho hắn biết đi,” Kim Phi gật đầu nói: “Nếu hắn chịu hàng, vợ con hắn có trong tay chúng ta hay không cũng như nhau. Nếu hắn không chịu hàng thì chúng ta cũng đâu thể làm gì vợ con hắn?"
Thậm chí Kim Phi còn không thể đe dọa Hàn Trầm bằng cách bắt vợ con hắn làm con tin. Nếu Hàn Trầm không chịu hàng, thì chờ khi bình định Trung Nguyên rồi lại dùng nắm đấm để nói chuyện.
"Tiên sinh nói phải, đợi trở về ta sẽ truyền tin cho Đông Hải." Tiểu Ngọc gật đầu.
"Hy vọng Hàn Trầm lựa chọn đúng đắn!" Thiết Thế Hâm thở dài: "Như vậy thì Xuyên Thục chúng ta có thể có thêm một đại tướng."
Chương 2065: Tìm được tướng công rồi
Sau khi hội nghị kết thúc, Tiểu Ngọc lập tức quay về đội Chung Minh và bắt tay vào giải quyết hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là truyền tin cho Hàn Phong còn đang ở Trung Nguyên và bên Đông Hải, bố trí nhân sự để qua lại với Hàn Trầm, đồng thời theo dõi các vấn đề giao tiếp sau đó.
Thứ hai, nhanh chóng tổ chức một đội nhân sự đến bốn quận của Hoài Bắc để tiếp nhận công việc quản lý.
Kim Phi lại lao đầu vào xưởng thép mới, đích thân quan sát việc chế tạo máy hơi nước và máy phát điện cỡ lớn.
Chập tối ngày hôm sau, Hàn Phong ở Trung Nguyên xa xôi đã nhận được tin tức truyền đến của Tiểu Ngọc, sau đó phái người đi giao thiệp với Hàn Trầm.
Từ Cương ở Đông Hải cũng nhận được mệnh lệnh, nhưng ông ta không đích thân ra mặt mà lại phái Tiểu Lưu đi tìm người nhà của Hàn Trầm.
Lúc Tiểu Lưu đến thương hội Kim Xuyên, Hàn Lưu Thị đang sắp xếp hàng hóa ở trong kho hàng, hai đứa con cũng đang giúp đỡ ở bên cạnh.
Nhìn thấy Tiểu Lưu đi vào thì Hàn Lưu Thị hỏi với vẻ tò mò: "Vị tiên sinh này, đây là kho hàng, người ngoài không được phép vào, ngài đến nhầm chỗ à? Đi dọc theo hành lang này, đến cuối hàng lang thì rẽ trái chính là cửa hàng!”
“Ta không đến nhầm chỗ, ta đến đây để tìm người!" Tiểu Lưu mỉm cười và hỏi: "Xin hỏi cô là Hàn Lưu Thị à?"
"Đúng vậy." Hàn Lưu Thị thấy đối phương tới tìm mình thì dừng công việc đang làm: "Ngài tìm ta có việc gì không?"
"Ta là Triệu Tu Duệ, là trợ thủ của quận trưởng đại nhân," Tiểu Lưu tự giới thiệu một chút, rồi mới hỏi: "Có hài lòng với cuộc sống làm việc ở thương hội không?"
Sau khi biết được đây là trợ thủ của quận trưởng, Hàn Lưu Thị còn cho rằng đối phương đến thương hội Kim Xuyên là để điều tra, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: "Bẩm đại nhân, rất hài lòng, thương hội đặc biệt quan tâm đến những người làm thuê như chúng ta, lấy ta làm ví dụ, không chỉ giải quyết vấn đề ăn uống và nhà ở cho ba mẹ con của chúng ta, mà còn cho hai đứa con của ta được đi học ở trường học miễn phí, tan học còn để cho bọn trẻ đến làm việc giúp ta, để cho ta có thể về sớm nấu cơm cho bọn trẻ, từ trước tới giờ ta chưa từng nghe nói qua có người chủ tốt như vậy!"
"Hài lòng là tốt rồi." Tiểu Lưu khẽ gật đầu, rồi mới nói: “Tiếp theo ta muốn nói một chuyện quan trọng hơn, tẩu tử, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Hàn Lưu Thị nghe thấy vậy thì trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hơi hồi hộp.
Cô ta biết có những người dân bình thường không sống nổi sẽ đưa con cái của mình cho một số thợ thủ công để học nghề, hoặc gửi đến các quán rượu, quán trà gì đó để làm bồi bàn, ở thời phong kiến, người học nghề và bồi bàn không chỉ làm việc miễn phí cho chủ, mà còn không có địa vị gì, cho dù bị chủ đánh chết thì thường cũng sẽ không làm sáng tỏ.
Công việc mà Hàn Lưu Thị đang làm hiện nay thuộc phạm vi của bồi bàn.
Chỉ là thương hội Kim Xuyên không thuê trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên làm bồi bàn, cũng sẽ không ngược đãi bồi bàn, được trả lương hàng tháng, mặc dù không cao bằng tiền lương của nhân viên hộ tống, cũng không cao bằng công nhân trong nhà xưởng, nhưng công việc tương đối tự do hơn một chút, thuận tiện để chăm sóc con cái, hơn nữa bầu không khí làm việc cũng rất tốt.
Hơn nữa Từ Cương còn bí mật dặn dò người phụ trách của thương hội, cho nên Hàn Lưu Thị cảm thấy rất thoải mái khi làm việc ở đây, cũng có lòng trung thành đối với thương hội Kim Xuyên.
Khi nghe thấy Tiểu Lưu nói một cách nghiêm túc rằng muốn nói với cô ta một chuyện quan trọng thì Hàn Lưu Thị còn tưởng rằng đối phương muốn sa thải mình.
Vất vả lắm mới tìm được một công việc vừa ý, còn có thể chăm sóc con cái, Hàn Lưu Thị cực kỳ trân trọng cơ hội việc làm này.
Cô ta khẽ mím môi, nói với Tiểu Lưu với vẻ cầu xin: “Đại nhân, ta biết việc mang theo hai đứa con của ta đã tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho thương hội, nhưng có thể đừng đuổi ta đi được không? Ta có thể làm việc nhiều hơn, cũng có thể lấy ít tiền lương hơn, miễn là đưa trẻ và ta có chỗ ăn chỗ ngủ là được rồi…”
Đứa con trai đang giúp làm việc nghe thấy vậy thì cũng nói: “Đại nhân, ta có thể làm việc giúp mẹ ta, không cần tiền lương, xin ngài đừng đuổi chúng ta đi!”
Đứa con gái nhỏ không nói gì, nhưng khi nhìn thấy mẹ và anh trai như vậy thì cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tiểu Lưu nói với vẻ dở khóc dở cười: "Ai nói là ta muốn đuổi các ngươi đi chứ? Ta muốn nói cho ngươi biết là tin vui!"
"Tin vui?" Hàn Lưu Thị sửng sốt.
"Đúng vậy, là chuyện tốt, hơn nữa còn là tin vui cực lớn!" Tiểu Lưu lại hỏi: "Các ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
"Xin đại nhân cứ nói!"
"Không phải các ngươi vẫn luôn tìm cha của đứa bé à, chúng ta đã tìm được hắn rồi!" Tiểu Lưu nói.
Đôi mắt của Hàn Lưu Thị lập tức mở to ra, cũng không có quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ nữa mà nắm lấy tay áo của Tiểu Lưu: "Thật ư? các ngươi thật sự đã tìm thấy tướng công của ta rồi ư?"
Lúc trước sau khi li tán, Hàn Lưu Thị vẫn luôn đi tìm tướng công, nhưng sau khi tìm kiếm lâu như vậy, lại không có một chút tin tức gì cả, Hàn Lưu Thị đã hơi hết hi vọng rồi, cho rằng chắc chắn là Hàn Trầm đã chết, cũng quyết định một mình nuôi hai đứa bé lớn lên.
Kết quả bây giờ Tiểu Lưu lại nói cho cô ta biết rằng đã tìm được tướng công của cô ta rồi.
Đây đúng là một tin vui cực lớn đối với ba mẹ con bọn họ.
Không chỉ có Hàn Lưu Thị cảm thấy xúc động, hai đứa bé cũng vui vẻ đến mức nhảy múa vui mừng.
“Tẩu tử, ngươi đừng xúc động, ta không cần phải lừa ngươi, chúng ta thật sự đã tìm được tướng công của ngươi rồi!" Tiểu Lưu lùi lại một bước.
Lúc này Hàn Lưu Thị mới phát hiện mình vẫn đang nắm lấy tay áo của Tiểu Lưu, vội vàng buông tay ra, đỏ mặt rồi xin lỗi Tiểu Lưu: “Xin lỗi đại nhân, vừa rồi ta xúc động quá nên thất lễ rồi!”
“Không sao đâu, chuyện này có thể hiểu được mà!”
“Xin hỏi đại nhân, bây giờ tướng công nhà ta đang ở đâu?”
“Hắn đang ở quận Phụng Đài," Tiểu Lưu trả lời.
"Quận Phụng Đài?" Hàn Lưu Thị khẽ cau mày.
Trước đây, cô ta chưa từng đi xa nhà, nên chưa từng nghe nói đến nơi này.
"Đại nhân, chắc chắn là tướng công của ta ư? " Hàn Lưu Thị hỏi một cách cẩn thận: "Liệu có nhầm lẫn gì hay không?"
"Tướng công của ngươi tên là Hàn Trầm đúng không? Là người của trấn Thiết Miếu, huyện An Ninh, quận Đương Dương?"
"Đúng vậy, đúng vậy, đó chính là tướng công của ta." Hàn Lưu Thị vội vàng gật đầu: "Làm thế nào mà các ngươi lại tìm được tướng công của ta?"
Tướng công của cô ta là người duy nhất ở trấn Thiết Miếu tên là Hàn Trầm, khi Tiểu Lưu nói ra ba chữ "trấn Thiết Miếu", điều đó có nghĩa là đối phương không tìm nhầm người.
"Thật ra, Hàn Trầm cũng vẫn luôn tìm kiếm các ngươi, cách đây không lâu, người hắn phái đến đã liên lạc với chúng ta, chỉ là bây giờ ngươi là công nhân của thương hội Kim Xuyên, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi, cho nên mới sắp xếp người đi điều tra trước một chút, xác nhận được rằng thông tin này là thật thì lúc này mới tới báo cho Hàn phu nhân biết!” Tiểu Lưu chắp tay: “Mong Hàn phu nhân đừng trách tội!”
“Không dám, không dám, thương hội cũng đang suy nghĩ cho chúng ta!" Hàn Lưu Thị liên tục xua tay, sau đó hỏi: "Tướng công của ta có tới đón chúng ta không?"
"Cái này..." Tiểu Lưu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thật sự không dám giấu, lúc chúng ta đang thẩm tra gián điệp thì phát hiện ra người mà Hàn Trầm phái đến nên chúng ta đã bắt giữ đối phương, bây giờ Hàn Trầm còn chưa biết tin tức về Hàn phu nhân, nhưng chúng ta đã sắp xếp người đi liên lạc với hắn rồi, sau đó chúng ta cũng sẽ phái người hộ tống Hàn phu nhân đến gặp hắn!"
"Cám ơn đại nhân, không cần phải phiền phức như vậy, được, chúng ta tự đi tìm tướng công là được rồi." Hàn Lưu Thị vội vàng xua tay.
"Chắc là phu nhân cũng biết bây giờ bên ngoài hỗn loạn đến mức nào, ba mẹ con các ngươi căn bản không thể đến được quận Phụng Đài."
Tiểu Lưu nói: "Hơn nữa bây giờ chúng ta vẫn chưa thể xác nhận tính chính xác của tin tức một cách trọn vẹn, nếu tin tức có sai sót thì chúng ta đi theo cũng có thể bảo vệ sự an toàn của phu nhân và bọn trẻ.”
"Tên đầu sắt này, dám nhảy qua cửa sổ nhà Thấm Nhi!"
Kim Phi lúc này cũng không biết nên bình phẩm về Ngưu Bôn như thế nào nữa.
“Ở bên ngoài cậu cũng thường xuyên làm mấy chuyện này phải không?” Thiết Chuỳ nháy mắt.
"Cái đó..." Ngưu Bôn đang chuẩn bị bốc phét thì đột nhiên nhìn thấy Chu Cẩm trừng mắt nhìn mình, sợ đến mức vội vàng chữa cháy: "Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Ta là quân tử, cái gì mà nhảy tường trèo cửa sổ cơ chứ?"
Nói xong, anh ta ra vẻ chính trực chỉ vào Thiết Chuỳ nói: "Ta cũng nói cho huynh biết, sau này huynh cũng nên biết điều chút, đừng có suốt ngày làm bậy làm bạ ở ngoài..."
"Được rồi được rồi, Thấm Nhi cô nương không có ở đây, đừng sợ!" Thiết Chuỳ bĩu môi.
Ngưu Bôn quay đầu nhìn lại, xác nhận Thấm Nhi không có ở đó, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hỏi Chu Cẩm: "Thấm Nhi không có ở đây sao cô lại lườm ta?"
"Không có Thấm Nhi tỷ ở đây là huynh có thể nói bậy bạ à? Vậy thì đáng bị đánh!" Chu Cẩm trợn mắt nhìn Ngưu Bôn.
Đang lúc mấy người đang nói chuyện, một nữ quân y chạy tới: "Chu viện trưởng, người bệnh ở giường số tám lại nôn mửa, mời cô qua xem xem!"
"Sư phụ, mọi người nói chuyện trước đi, con qua đó xem xem!"
"Mau đi làm việc đi, bọn ta cũng đi đây!"
Kim Phi đưa Ngưu Bôn ra khỏi phòng y tế nhưng cũng không có nơi nào để đi nên sau cùng y lại đưa anh ta đến phòng thí nghiệm.
Nhìn những dãy đèn điện trên đường, Ngưu Bôn cảm thán: “Tiên sinh, làng ta thay đổi nhiều quá. Trước đây cho dù có đánh chết, ta cũng không bao giờ tưởng tượng được lại có thứ thần kỳ gọi là đèn điện như thế này!”
Vừa rồi nhìn thấy đèn điện trong phòng y tế, anh ta còn tưởng rằng mắt mình bị Thấm Nhi đánh hỏng nên sinh ra ảo giác, sau đó mới có người giải thích cho anh ta biết đèn điện là gì.
Lúc này xưởng phát điện ở Trường Xà Câu vẫn chưa hoàn thiện, nguồn điện mà trong thôn sử dụng đều là từ máy hơi nước và máy phát điện trong phòng thí nghiệm. Chưa tiến vào phòng thí nghiệm đã có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy hơi nước.
“Tiên sinh, tất cả đèn điện trong làng đều phát sáng nhờ cục sắt này sao?”
Ngưu Bôn hỏi và chỉ vào máy phát điện.
"Ừm", Kim Phi gật đầu, dẫn Ngưu Bôn đi vào căn phòng nhỏ bên trong cùng của phòng thí nghiệm.
Y thường ở trong căn phòng này vẽ bản vẽ, bên trong có bàn có ghế. Vì căn phòng này ở tít bên trong, cho nên sau khi đóng cửa lại cũng khá yên tĩnh. Mặc dù vẫn nghe thấy tiếng máy phát điện và máy hơi nước, nhưng tiếng ồn không ảnh hưởng đến việc trò chuyện.
Phòng thí nghiệm là cấm địa, ngay cả Thiết Chuỳ cũng không đi theo. Lúc này trong phòng chỉ có hai người là Kim Phi và Ngưu Bôn. Ngưu Bôn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi bằng vẻ mặt khổ sở: "Tiên sinh, giờ ta nên làm thế nào?"
"Lo lắng rồi sao?" Kim Phi liếc anh ta một cái: "Không phải sáng nay ngươi vẫn oai phong lắm sao?"
"Tiên sinh, ta biết mình sai rồi, xin hãy giúp ta nghĩ cách giải quyết. Nếu không, Thấm Nhi lại bỏ đi mất, ta biết tìm cô ấy ở đâu?" Ngưu Bôn không ngừng van xin.
"Ta không phải chuyên gia tình cảm, loại chuyện này không phải ngươi nên hỏi Thiết Chuỳ sao?" Kim Phi trả lời có chút bất lực.
Khi nói đến việc quản lý bốn quận của Hoài Bắc, Kim Phi còn có thể giúp Ngưu Bôn nghĩ ra cách, nhưng về mặt tình cảm đến bản thân y nhiều khi cũng bối rối.
"Thiết Chuỳ chỉ hiểu chuyện tình cảm của mình thôi, tối ngày huynh ấy chỉ biết đàn đúm ở thanh lâu. Những chiêu huynh ấy dùng đối phó được với các cô nương trong thanh lâu. Nhưng mang nó đi đối phó với Thấm Nhi thì có khi ta còn ăn đòn thêm vài trận nữa", Ngưu Bôn bĩu môi.
"Nói cũng phải", Kim Phi gật đầu.
Thiết Chuỳ và Vạn Vũ Hồng qua lại đã lâu nhưng không có tiến triển gì lớn. Hơn nữa anh ta còn tối ngày bị Vạn Vũ Hồng nhéo tai mắng mỏ, nói chung cũng không thể xem là quân sư đáng tin cậy trong tình trường.
"Lão Ngưu, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta thật sự không có cao kiến gì hay".
"Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, ngài cũng đừng khiêm tốn nữa. Nếu ngài không cao tay thì các vị phu nhân của ngài tự dưng lại hòa thuận với nhau được như vậy chắc?" Ngưu Bôn không ngừng cúi đầu: "Xin tiên sinh hãy dạy ta, ta thật sự không biết phải làm sao!"
Kim Phi vẫn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ngưu Bôn, y cảm thấy có chút mềm lòng.
"Hay là thế này đi, ta nghe nói ngươi có thể thổi sáo, ta sẽ viết cho ngươi một bài hát, ngươi có thể hát cho Thấm Nhi nghe được không?" Kim Phi nói.
"Hát?" Ngưu Bôn liên tục gật đầu: "Được được được, trước kia lúc chăn trâu ta thổi sáo rất giỏi. Mấy bài dân ca ta cũng hát được!"
“Vậy thì ngươi tự đi pha trà rồi đợi một lát đi”.
Kim Phi chỉ vào chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, sau đó cầm giấy bút lên.
Ngưu Bôn vội vàng đi sang một bên lật đật pha trà.
Khi ấm trà đã sôi, Kim Phi cũng ngừng viết.
Ngưu Bôn cẩn thận rót một tách trà cho Kim Phi, y nhận lấy tách trà và đưa bản thảo cho Ngưu Bôn.
"Đa tạ tiên sinh", Ngưu Bôn nhanh chóng nhận lấy bằng cả hai tay.
"Ta nói trước cho ngươi biết, ta không đảm bảo sẽ có tác dụng!"
"Không sao, không sao. Có tác dụng hay không ta cũng rất biết ơn ngài!"
Ngưu Bôn nhìn xuống bản thảo.
“Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn vạt áo đang tung bay, giây phút chạm vai lướt qua nhau góc váy nàng khẽ lay động”.
“Đi khắp ba sông sáu bờ, mượn lưỡi đao làm cánh buồm, mặc cho sương đã ướt đẫm áo, ngạo nghễ đưa mắt nhìn tứ phương”.
Ngưu Bôn nhỏ tiếng đọc mấy dòng đầu tiên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại những người đã gặp và những việc đã qua ở Giang Nam, đất Tần và đất Tấn. Nhớ lại khi anh ta dẫn đội dân quân đi tấn công liên tiếp mấy thành trì, đến nỗi chiến mã cũng quỵ xuống vì kiệt sức.
“Nhiều năm ta lấy gió tuyết làm gối, tranh ăn cùng mãnh hổ, buông cần câu cá cùng thuyền phu, mượn Ngoạ Long mấy lượng tiền”.
"Đất Thục mưa bụi liên miên, ngoài quan ải thây chất thành đống, nụ cười của nàng giống như ác khuyển, làm dây cung trong lòng ta rung lên bồi hồi!"
Nghĩ đến đây, Ngưu Bôn nhớ lại những mùa hè trong hai năm qua. Ở Xuyên Thục đúng là mưa không ngớt, ngoài quan ải quả thực đầy xác người chết đói, đâu đâu cũng thấy lưu dân và nạn dân. Có vài lần Ngưu Bôn bị lạc, có tiền cũng không thể mua được cái ăn. Cho nên chỉ có thể vào núi săn bắn hoặc ra bờ sông câu cá.
“Nhàn nhã bình hoa thưởng nguyệt, đêm xuân này thật tươi đẹp, khi tỉnh mộng mở mắt ra, bộ giáp sắt đã lạnh cóng!”
“Ước nguyện bấy lâu chỉ là mũi tên bay đi, cố hương xa tận chân trời, không biết ai ca khúc ca ngắn ngủi, khiến ta bàng hoàng không thể tiến về phía trước”.
Ngưu Bôn cũng là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, anh ta đã tham gia hầu hết các hoạt động ngay từ những ngày đầu thành lập tiêu cục Trấn Viễn. Sau này mặc dù đã từ chức để đi tìm Thấm Nhi, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn mơ về cuộc sống lúc còn ở quân doanh, được kề vai sát cánh với những người đồng đội, thi thoảng cũng nhớ quê nhà.
Đôi khi đi đến một thành trì mới, nhìn đường phố đông đúc nhưng không biết tìm Thấm Nhi ở đâu, Ngưu Bôn cũng sẽ cảm thấy lạc lõng, cảm thấy như sức lực trong cơ thể mình không thể sử dụng được.
"Ngàn dặm khói lửa mù mịt, uống rượu cùng các vị anh hùng, công lao này xin khước từ, chỉ muốn cài cho nàng chiếc trâm ngọc!"
“Trở về con ngõ xưa ăn tô mỳ, nhìn tuyết rơi cạnh giường, lấy viên minh châu trên thắt lưng bắn chim sẻ, đứng trước cây sơn trà trong sân”.
Đọc đến đây lời bài hát kết thúc, Ngưu Bôn hai mắt đỏ hoe, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cúi đầu với Kim Phi: "Cảm ơn tiên sinh!"
Bài hát này thực chất là một bài hát cổ phong mà Kim Phi từng nghe ở kiếp trước, do ca sĩ tên là Hoa Chúc sáng tác. Sau khi nghe câu chuyện của Ngưu Bôn trước đó, y cảm thấy lời bài hát này rất hợp với câu chuyện và trải nghiệm của họ, cho nên mới thử viết cho Ngưu Bôn hát.
Nhưng trong mắt Ngưu Bôn, Kim Phi đã viết một bài hát dành riêng cho anh ta và Thấm Nhi.
Trong phong tục của Đại Khang, viết lời bài hát không phải là một nghề phổ biến, với địa vị hiện tại của Kim Phi, đây quả thực là một ân huệ quá lớn.
Chương 2062: Làm lành
Phải nói rằng Ngưu Bôn cao to lực lưỡng trông khá thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo gớm ghiếc nhưng anh ta lại rất có năng khiếu âm nhạc. Kim Phi không hiểu nhiều về âm nhạc và cũng không biết nhạc phổ, y chỉ hát theo trí nhớ vài câu mà Ngưu Bôn sau đó đã học được ngay, thậm chí còn sửa lại mấy chỗ Kim Phi hát sai.
"Tiên sinh, cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu Thấm Nhi và ta thành hôn, ngài chính là ông mối của bọn ta!"
Ngưu Bôn lại cúi chào Kim Phi rồi quay người chạy một mạch.
Mặc dù Thấm Nhi rời đi mà không từ biệt, nhưng Châu Nhi vẫn luôn giữ phòng cho cô ấy. Lúc này Thấm Nhi và Châu Nhi đang ngồi trên giường, chậm rãi trò chuyện.
"Châu Nhi, giờ bên cạnh Bệ hạ chỉ còn có cô, cô không tới túc trực trước cửa Ngự thư phòng có ổn không?" Thấm Nhi có chút áy náy hỏi.
Cửu công chúa trước đây tổng cộng có ba thị nữ, lúc mới tới Xuyên Thục liền bị phục kích, trong đó có một người hy sinh để bảo vệ Cửu công chúa, sau đó Thấm Nhi cũng rời đi.
Lúc còn có hai người, họ có thể đổi ca cho nhau và nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Châu Nhi là thị nữ duy nhất còn sót lại bên cạnh Cửu công chúa nên không có người thay ca. Cô ấy luôn phải túc trực ngày đêm, quanh năm không được nghỉ ngơi thì chắc hẳn phải mệt lắm.
"Không sao đâu. Bệ hạ đã điều động Tần đại ca sang bên đó, bên ngoài có Ngự lâm quân canh gác là được rồi", Châu Nhi nói.
"Nếu Tần đại ca và Ngự lâm quân đã túc trực ở đó rồi thì được", Thấm Nhi gật đầu.
"Thấm Nhi, Bệ hạ tuy rằng không nói gì, nhưng người vẫn rất lo lắng cho cô. Bệ hạ điều động Ngự lâm quân tới đó cũng là vì muốn để ta ở lại với cô".
Châu Nhi nắm tay Thấm Nhi: "Trở về đi có được không, Bệ hạ và ta đều cần cô!"
Thấm Nhi mím môi, đang định nói thì tai cô ấy đột nhiên động đậy.
Sau đó cả hai quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai hai người họ.
Thấm Nhi đang không biết phải trả lời câu hỏi của Châu Nhi như thế nào, vì vậy cô ấy nhân cơ hội này đứng lên: "Con trâu rừng ngu ngốc này!"
Châu Nhi cũng không nói nên lời: “Không phải Ngưu Bôn đó lại muốn trèo cửa sổ đấy chứ?”
"Nếu hắn còn dám nữa, ta sẽ đánh gãy chân hắn!"
Thấm Nhi đang xắn tay áo lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng sáo phát ra từ cửa sổ.
Một lúc sau, bài hát của Ngưu Bôn bắt đầu vang lên: “Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa…”
Thấm Nhi lúc đầu có chút xấu hổ, xắn tay áo định đánh người, nhưng sau khi nghe vài câu hát thì đã dừng lại.
Khi Thấm Nhi nghe thấy Ngưu Bôn hát đến đoạn cố hương xa xôi tận chân trời, bồn chồn không thể tiến lên thì trái tim cô ấy như bị ai cấu mạnh một cái. Thấm Nhi càng nghe càng nhập tâm.
Khi Ngưu Bôn hát xong, Châu Nhi mỉm cười nói: "Con trâu rừng này cuối cùng cũng có một ý tưởng ra hồn. Bài hát này được viết rất hay!"
"Hắn sao có thể viết ra lời bài hát hay như vậy? Không biết là đã chạy đi cầu cứu ai!" Thấm Nhi cong môi.
Ngưu Bôn trước đây đã từng hát cho cô ấy nghe, nhưng đều là những bài dân ca về tình anh em, không thể so sánh với lời bài hát này.
Thấm Nhi biết rõ khả năng của Ngưu Bôn đến đâu, anh ta chỉ biết chữ sau khi tham gia một lớp học xóa mù chữ, cũng mắc nhiều lỗi chính tả khi viết thư. Cho nên, Ngưu Bôn căn bản không thể viết được lời bài hát như thế này, chắc chắn là đã chạy đi cầu cứu ai đó.
“Huynh ấy chịu chạy đi nhờ người khác giúp đỡ không phải cũng thể hiện huynh ấy quan tâm đến cô sao”, Châu Nhi nháy mắt với Thấm Nhi: "Cô cứ làm việc của mình đi, ta về trước!"
Nói xong, Châu Nhi mở cửa bước ra ngoài mà không đợi Thấm Nhi nói gì.
Ngưu Bôn lúc này đang háo hức nhìn về phía cửa, khi thấy cửa mở, anh ta vô cùng vui mừng, nhưng người đi ra lại là Châu Nhi khiến Ngưu Bôn không khỏi có chút thất vọng.
"Huynh không vui khi nhìn thấy ta phải không?" Châu Nhi nói đùa.
"Không, không", Ngưu Bôn liên tục xua tay giải thích.
Nhưng Châu Nhi hoàn toàn không nghe, xua tay nói: "Được rồi, đừng kiếm cớ nữa. Ta không ở đây làm bóng đèn nữa, đi đây!"
Khi rời đi, Châu Nhi cố tình để cửa mở và nháy mắt với Ngưu Bôn.
Ngưu Bôn hiểu ý, cúi chào Châu Nhi và cười khúc khích đẩy cửa đi vào.
Lần này Thấm Nhi không ngăn cản, Ngưu Bôn thuận lợi bước vào nhà và nhìn thấy người con gái mà mình ngày nhớ đêm mong.
Thấm Nhi cũng quay lại.
Trước đây cô ấy đã nhìn thấy vết sẹo trên mặt Ngưu Bôn lúc ở cửa phòng thí nghiệm, nhưng khi đó cô ấy đã tức giận đến nỗi không có thời gian hỏi tỉ mỉ, nghĩ khi nào gặp lại sẽ hỏi Ngưu Bôn.
Kết quả là tên ngốc Ngưu Bôn đã đuổi theo cô, gõ cửa một hồi rồi không đợi cô ấy làm giá một chút đã hấp tấp đi nhảy cửa sổ rồi.
Khi đó, tình cờ có một nhóm lính tuần tra đi ngang qua đó, Ngưu Bôn còn vui vẻ lớn tiếng chào hỏi họ.
Thấm Nhi tuy rằng không câu nệ tiểu tiết nhưng dù sao cũng là gái chưa chồng, bị bao nhiêu người nhìn thấy có nam nhân nhảy cửa sổ vào phòng riêng như thế thì còn ra thể thống gì?
Thấm Nhi tức giận đến mức tóm lấy Ngưu Bôn, tẩn anh ta một trận và ném qua cửa sổ.
Thấm Nhi bây giờ nghĩ đến vẫn có chút tức giận: "Sao không nhảy qua cửa sổ?"
"Ta không dám, không dám nữa!" Ngưu Bôn vội vàng xua tay, sau đó nói: "Thấm Nhi, ta sai rồi, trước đây ta vẫn luôn khoác lác. Xin nàng đừng chấp ta, nàng không biết ta nhớ nàng đến mức nào đâu..."
Nhìn thấy Ngưu Bôn xin lỗi như một đứa trẻ, Thấm Nhi cuối cùng cũng mủi lòng, cô ấy đi tới đóng cửa lại, sau đó quay người sờ vết sẹo trên mặt Ngưu Bôn: "Vết sẹo này là sao vậy?"
"Có lần ta vô tình rơi vào bẫy của thổ phỉ, bị thổ phỉ chém. Nnhưng nàng yên tâm, ta đã tiêu diệt đám thổ phỉ đó rồi!"
Ngưu Bôn cũng đưa tay chạm lên mặt Thấm Nhi: "Hiện tại trên mặt chúng ta đều có vết sẹo, nàng đừng bỏ đi nữa có được không? Về sau kẻ nào dám nói nàng nửa lời, ta sẽ rút lưỡi hắn!"
Thấm Nhi trước đó đã chắn cho Cửu công chúa một nhát dao và bị một vết sẹo trên mặt, mắt trái của cô ấy cũng bị mù và một chân bị tàn tật nhẹ.
Vào thời điểm đó, Ngưu Bôn đã là một trong những nhân viên hộ tống được Kim Phi tin tưởng nhất và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong tiêu cục Trấn Viễn nên có người trong làng nói xấu sau lưng cô ấy, cho rằng Thấm Nhi không xứng với Ngưu Bôn.
Chính vì lý do này mà Thấm Nhi đã rời đi không lời từ biệt.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, Ngưu Bôn cũng có một vết sẹo trên mặt, hai người đã trở thành một cặp hoàn hảo.
"Lại nói lời ngốc nghếch vậy?" Thấm Nhi vỗ vỗ Ngưu Bôn, xấu hổ chuyển chủ đề: "Bài hát ban nãy là do ai viết lời vậy?"
"Ta còn có thể nhờ ai khác được? Tất nhiên là nhờ tiên sinh rồi!"
"Tiên sinh đích thân viết bài hát này, chứng tỏ tiên sinh rất coi trọng chàng!"
"Đương nhiên, giao tình của ta và tiên sinh không phải chuyện đùa đâu", Ngưu Bôn kiêu ngạo nói.
Nhìn thấy Thấm Nhi bĩu môi, anh ta vội vàng đổi giọng: "Là ta đi cầu xin tiên sinh viết hộ".
"Tiên sinh đã đồng ý viết lời bài hát cho chàng, điều đó có nghĩa tiên sinh rất coi trọng chàng!" Thấm Nhi hiếm khi nể mặt Ngưu Bôn như vậy: "Đưa cho ta xem!"
Vừa rồi Ngưu Bôn hát quá nhanh, cô ấy nghe không rõ mấy từ.
Ngưu Bôn nhanh chóng đưa tờ bản thảo có lời bài hát cho Thấm Nhi.
Thấm Nhi nhận lấy và đọc kỹ vài lần, sau đó khen ngợi: "Viết hay quá!"
Nói xong, cô ấy chỉ vào một câu và hỏi: "Nào, giải thích cho ta biết, cái gì gọi là nụ cười nàng như con ác khuyển hả?"
Sắc mặt Ngưu Bôn đột nhiên trở nên khổ sở.
Lần đầu tiên Ngưu Bôn đọc câu này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì nó được viết bởi Kim Phi nên anh ta không thể thắc mắc hay thay đổi nó nên chỉ có thể hát như thế này. Anh ta vốn nghĩ rằng Thấm Nhi có thể không phát hiện ra, nhưng kết quả vẫn như mọi lần, vẫn là bị cô ấy phát hiện ra.
Chương 2063: Tâm sự
"Cái này... Cái đó..."
Ngưu Bôn rất muốn nói thẳng rằng đây là do Kim Phi viết, anh ta cũng không hiểu chúng có nghĩa là gì, nhưng nói vậy khá giống đùn đẩy trách nhiệm cho Kim Phi.
Kim Phi hạ mình giúp anh ta viết lời bài hát, làm như vậy thì không trượng nghĩa lắm.
Cũng may là Thấm Nhi cũng biết lời bài hát không phải do Ngưu Bôn viết nên không làm khó anh ta, trêu ghẹo đôi câu rồi thôi không hỏi tới nữa, mà lại tiếp tục khen ngợi: "Tiên sinh viết bài hát này rất hay!"
Nghe thấy Thấm Nhi khen ngợi Kim Phi, Ngưu Bôn còn vui hơn khen mình, đắc ý nói: "Tài văn chương của tiên sinh cũng không phải do khoác lác hay đồn thổi, lúc các nàng còn chưa tới Kim Xuyên, tiên sinh làm rất nhiều thơ để bán xà phòng thơm và hắc đao, có không biết bao nhiêu người có học cố ý giành mua xà phòng thơm và hắc đao để sưu tập thơ của tiên sinh đấy!"
"Lúc ấy ta giúp bệ hạ đến thương hội Kim Xuyên rất nhiều lần, mua không ít xà phòng thơm, còn đấu giá một thanh hắc đao, làm như ta không biết chắc?" Thấm Nhi bĩu môi.
"Ta quên mất, lúc ấy khi lão Đường trở lại có nói may là có công chúa điện hạ giúp đỡ, luôn phái nàng đến hỗ trợ chống đỡ cho thương hội Kim Xuyên, thương hội mới có thể có chỗ đứng thuận lợi ở kinh thành." Ngưu Bôn phụ họa theo: "Nhắc mới nhớ, ban đầu may mà có nàng, nếu không tiên sinh muốn làm chuyện gì cũng không có tiền."
"Biết thì tốt, " lúc này Thấm Nhi mới hài lòng.
"Thấm Nhi, sau này đừng không nói tiếng nào đã đi nữa, được không?" Ngưu Bôn kéo tay Thấm Nhi: "Ta thật sự rất lo lắng cho nàng!"
"Ừm," Thấm Nhi khẽ gật đầu: "Hạ Nhi tỷ tỷ nói đúng, vết đao trên mặt ta và thương tật trên người ta đều không phải là khuyết điểm, mà là huân chương có được nhờ cứu bệ hạ, là chuyện đáng để tự hào!"
"Đúng, nàng có thể nghĩ như vậy là rất đúng!" Ngưu Bôn mừng rỡ gật đầu, sau đó hỏi: "Tiếp theo nàng có ý định gì không, phải nhanh chóng về làm tỳ nữ cho bệ hạ, hay tiếp tục ở lại tiêu cục Trấn Viễn?"
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, đợi trở về hỏi thử ý của bệ hạ và tiên sinh vậy, chàng thì sao?"
"Ta phải trở về Hoài Bắc," Ngưu Bôn nói: "Hai năm nay ở bên ngoài ta đã làm quen với một ít huynh đệ, bọn họ đi theo ta vào Nam ra Bắc, vào sinh ra tử, ta không thể không quan tâm bọn họ!"
"Thế cũng đúng, " Thấm Nhi gật đầu: "Không ngờ có một ngày chàng có thể chiếm được địa bàn lớn như vậy."
"Ta đi Trung Nguyên là để tìm nàng, chưa từng muốn đi tạo phản, về sau lại bị buộc phải từng bước đi đến mức như bây giờ, cũng vì không có cách nào khác."
Ngưu Bôn thở dài: "Trước kia luôn cảm thấy tạo phản rất đơn giản, chỉ cần dám liều mạng là được, bây giờ tự mình quản lý một vùng lớn như vậy mới biết làm người đứng đầu không dễ dàng như vậy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong mỗi ngày thực sự quá nhiều.
Ta mới quản lý bốn quận thôi đã có nhiều chuyện như vậy, tiên sinh và bệ hạ quản lý địa bàn lớn như thế, suy nghĩ chút thôi đã nhức hết cả đầu."
"Chàng có thể so sánh với tiên sinh ư?" Thấm Nhi liếc Ngưu Bôn: "Tiên sinh có bệ hạ hỗ trợ, bệ hạ thống trị thiên hạ thì không ai sánh bằng!"
"Tiên sinh và bệ hạ đúng là được ông trời tác hợp!" Nói tới đây, Ngưu Bôn đột nhiên hỏi: "Hay là nàng cũng đến Trung Nguyên giúp ta một tay đi?"
"Chàng không thể ngừng lo lắng cho huynh đệ ở Trung Nguyên, ta ở chiến đội áo giáp đen cũng có một đám huynh đệ đấy, hơn nữa bệ hạ bây giờ cũng chỉ có một mình Châu Nhi, ta có thể chạy đi đâu nữa chứ?"
Thấm Nhi lắc đầu nói: "Sau này chàng sẽ ở lại Trung Nguyên sao?"
"Dĩ nhiên không phải, " Ngưu Bôn nhân cơ hội nịnh bợ: "Nếu nàng ở Kim Xuyên, ta chắc chắn sẽ trở lại ở với nàng!"
"Chàng đừng nói như vậy, cũng đừng làm trễ nãi tiền đồ của chàng vì ta!" Thấm Nhi vội vàng từ chối.
"Không phải, " Ngưu Bôn nói: "Thống trị một vùng quả thực quá khó khăn, ta không có bản lãnh đó, mặc dù bây giờ vẫn chưa loạn, nhưng ta cảm thấy cũng sắp loạn rồi, lần này trở về chính là để xin tiên sinh phái người đi tiếp quản bốn quận Hoài Bắc."
"Chàng đã nói chuyện này với tiên sinh chưa?" Thấm Nhi hỏi.
"Chỉ mới nói một chút, vẫn chưa kịp nói rõ chi tiết, tiên sinh bảo ta đến tìm nàng trước, sau đó lại đi tìm bệ hạ thương lượng chuyện này cho tốt." Ngưu Bôn trả lời.
"Tiên sinh đúng là rất chu đáo, " Thấm Nhi lại cầm bản thảo lên, nhìn lời bài hát lần nữa: "Lại đây, hát cho ta nghe thêm hai lần nữa đi."
"Để ta ôm một cái trước đi..." Ngưu Bôn nhân cơ hội nói ra điều kiện.
Thấy Thấm Nhi không phản đối thì anh ta vui vẻ nhào tới.
Bài hát này không chỉ khiến Ngưu Bôn dạt dào cảm xúc mà còn giúp Thấm Nhi cởi được nút thắt trong lòng, hai người thì thầm trò chuyện trong phòng Thấm Nhi tới nửa đêm, sau đó Ngưu Bôn nói buổi tối không có chỗ ở, muốn ở lại phòng Thấm Nhi... thì bị Thấm Nhi ném ra ngoài.
Thế nhưng trải qua buổi tối này, hai người cũng coi như đã giải quyết xong hiềm khích lúc trước, Thấm Nhi cũng sẽ không trốn tránh những thương tật và khuyết điểm của bản thân nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Văn Viễn nghe thấy Kim Phi viết bài hát cho Ngưu Bôn và Thấm Nhi thì cảm thấy vô cùng hứng thú, việc đầu tiên làm là chạy đến nhà trọ tìm Ngưu Bôn, lại được người phụ trách nhà trọ báo cho biết, Ngưu Bôn mới vừa bị cấm quân kêu đi.
Có thể sắp xếp cấm quân chạy việc, cả Xuyên Thục chỉ có ba người, một người là thống lĩnh cấm quân Tần Minh, hai người còn lại là Cửu công chúa và Kim Phi.
Cho dù là ai sắp xếp, khả năng cao là Ngưu Bôn được mời đến ngự thư phòng.
Trần Văn Viễn vào làng có chuyện phải làm, không có thời gian đi đến cửa ngự thư phòng chờ Ngưu Bôn, chỉ có thể đi về trước.
Bên trong ngự thư phòng, lúc Kim Phi dẫn Ngưu Bôn tiến vào, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cùng với mấy vị quan viên khác của Viện Khu Mật đã tới trước.
Cửu công chúa đặt bản tấu trong tay xuống: "Người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi, Ngưu Bôn, trước tiên ngươi giới thiệu một chút về tình hình của Trung Nguyên và bốn quận Hoài Bắc đi!"
"Vâng, " Ngưu Bôn trả lời rồi nói hết một lượt những hiểu biết của mình về tình hình của Trung Nguyên và quá trình, tình hình của bốn quận Hoài Bắc do mình quản lý.
Cho dù Ngưu Bôn đã cố gắng nói ngắn gọn, cũng phải nói gần một giờ mới xong.
"Ngưu Bôn nói xong rồi, các ngươi nói sơ qua về quan điểm của mình đi!" Cửu công chúa nhìn đám người Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm thân là người phụ trách viện Khu Mật đã dẫn đầu phát biểu quan điểm của mình: "Dựa theo lời Ngưu Bôn nói, bây giờ Trung Nguyên và Giang Nam đã hoàn toàn rối loạn, người dân đã sắp sống không nổi nữa, chỉ cần có người bằng lòng dẫn đầu, người dẫn lập tức bằng lòng đi theo tạo phản, hay là chúng ta phái thêm một ít huynh đệ đến Trung Nguyên và Giang Nam tạo phản, chiếm được địa trước rồi tính sau?"
"Tuy nói như vậy, nhưng cách làm của nhóm Ngưu Bôn quá cẩu thả, tạm thời chiếm lĩnh một vùng thì vấn đề vẫn không lớn, nhưng một lúc sau, nếu thiếu cách quản lý hiệu quả thì chắc chắn sẽ phải loạn." Kim Phi nói.
"Tiên sinh nói đúng, " Ngưu Bôn nói: "Bây giờ ta toàn dựa vào lương thực tịch thu được từ cường hào địa chủ để chống đỡ cục diện, một khi ăn hết lương thực, người dân dưới trướng sẽ lần lượt tạo phản chống lại ta.
Còn có vấn đề kỷ luật của đội ngũ.
Mặc dù cầm lương thực vung tay lên lập tức sẽ có vô số dân chúng hưởng ứng tạo phản, nhưng khi bọn họ đánh trận đều như một tổ ong xông lên, vọt vào trong thành là bắt đầu cướp bóc đánh đập loạn xạ, cướp bóc mù quáng xong thì bắt đầu giết người, hoàn toàn không có chút tính kỷ luật nào.
Ta có thể nhận ra, sự bình yên trước mắt của bốn quận Hoài Bắc đều chỉ là tạm thời, có thể rất nhanh sẽ loạn lần nữa, hơn nữa sẽ loạn hơn trước!"
Chương 2064: Lựa chọn
“Nếu lại xảy ra hỗn loạn thì tất nhiên sẽ còn hỗn loạn hơn trước.”
Kim Phi nói: “Mặc dù địa chủ quyền quý rất đáng ghét, đối đãi với dân chúng vô cùng khắc nghiệt nhưng họ sẽ không sẵn sàng nhìn phần lớn bá tánh chết đi, bởi vì nếu toàn dân chết đi thì không còn ai trồng trọt cho bọn họ, cũng không còn ai phục vụ họ và cũng không còn ai để họ áp bách.
Cho nên nhóm địa chủ quyền quý sẽ liên tục thử thách giới hạn của người dân, cố gắng hết sức để chèn ép bá tánh nhưng họ sẽ không thực sự đưa người dân vào ngõ cụt!
Cho dù là vì tương lai của mình, những thế gia quyền quý đều sẽ cố gắng để duy trì sự cân bằng cơ bản nhất của nơi này. Nếu họ bị giết thì sự cân bằng cơ bản nhất này sẽ bị phá hủy.
Trải qua nhiều thế hệ bị triều đại phong kiến áp bức thuần hóa, người dân bình thường rất khó có dũng khí để giương cờ tạo phản. Những người dám làm như vậy hầu hết đều là những kẻ liều lĩnh, phần lớn những người này đều có bản chất lỗ mãng liều lĩnh, ánh mắt cũng thiển cận, sau khi giành được quyền lực, rất có thể là sau khi được thời sẽ không thống trị được lãnh thổ, sau đó sẽ dùng hết tài nguyên ở một nơi rồi lại đi phát động chiến tranh cướp bóc ở nơi tiếp theo.
Chiến tranh là điên cuồng, cũng là không có lý trí, đặc biệt là chiến tranh do kẻ liều mạng lãnh đạo."
“Vì lẽ đó, chúng ta mới phải càng cho người đi dẫn dắt người dân tạo phản!"
Thiết Thế Hâm nói: "Để mấy tên liều lĩnh đó dẫn dắt người dân nổi dậy, bọn bọ sẽ không quan tâm tới sự sống chết của người dân. Nếu chúng ta nổi dậy thì vẫn tốt hơn mấy tên liều lĩnh đó đúng không?”
"Ngài nói phải, nhưng để dẫn người dân nổi dậy thống trị một nơi thì phải cần có năng lực tổng hợp rất mạnh, chúng ta không có nhiều nhân tài đến vậy!
Kim Phi bất lực nói: “Ngưu Bôn có năng lực hơn các nhân viên hộ tống khác đúng không? Sau khi chiếm được bốn quận Hoài Bắc, cũng đã nỗ lực áp dụng một loạt biện pháp để quản lý địa phương nhưng bây giờ vẫn còn lung lay sắp ngã, thế những nhân viên hộ tống khác có thể làm tốt hơn Ngưu Bôn không?"
Thiết Thế Hâm nghe vậy thì thở dài.
Chế độ thăng cấp của tiêu cục Trấn Viễn rất công bằng, ngoại trừ một số ít người như Trương Lương và Lưu Thiết được thăng chức lãnh đạo do có mối quan hệ với Kim Phi, những người còn lại về cơ bản đều bắt đầu từ cấp thấp nhất với vai trò hộ tống. Mọi người đều cùng nhau làm việc, đều có cùng xuất phát điểm ai có năng lực thì tiến lên trên, ai không có năng lực thì không lên cao được.
Ngưu Bôn trông to lớn thô kệch, nói năng làm việc cũng tùy tiện nhưng trong sự thô lỗ có sự tinh tế, nếu không anh ta đã không nổi bật giữa nhiều nhân viên hộ tống và trở thành người đứng đầu phân bộ ở Tây Xuyên.
Trong cả tiêu cục Trấn Viễn, so về tổng thì không có ai tốt hơn Ngưu Bôn.
Nhưng bây giờ tuyển thủ như vậy đều cảm thấy địa bàn mất khống chế, cho nhân viên hộ tống khác ra ngoài dẫn dắt người dân nổi dậy, kết quả thế nào cũng không cần nghĩ.
“Vậy phu quân định thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Gom góp lương thực, từ từ hãy xưng vương!” Kim Phi nói: “Ta thấy đề nghị vừa rồi của Thiết đại nhân không tệ, nhưng không thể hành động quá vội vàng.”
“Gom góp lương thực, từ từ hãy xưng vương?” Cửu Công chúa lặp lại một lần, sau đó hỏi: "Ý của chàng là gì?"
"Ý là tích trữ nhiều lương thực, tích góp lực lượng, không ra tay thì thôi nhưng một khi ra tay là phải diệt sạch kẻ địch, không cho họ có cơ hội lội ngược dòng!"
Kim Phi nói: "Thất bại ở đất Tần trước đây đã cho ta thấy, chỉ tham công liều lĩnh là không được, sẽ dễ bị kẻ địch phản công, lôi kéo qua lại sẽ tạo thành thảm họa cho người dân và cũng vô cùng bất lợi cho việc khôi phục quốc lực.
Chúng ta đã thất bại một lần, hẳn là đã kinh nghiệm của lần thất bại trước, không thể tắm hai lần trên một dòng sông! “
"Vậy cụ thể nên làm thế nào?” Cửu công chúa lại hỏi.
“Nghệ thuật có chuyên tấn công, mỗi người đều có cái mình giỏi và cái không giỏi và nhân tài am hiểu về quân sự, tư tưởng giáo dục và tái thiết sau chiến tranh là quá ít. Ta nghĩ chúng ta có thể áp dụng phương pháp tổ hợp thêm công văn như quan chỉ huy của tiêu cục Trấn Viễn, kết hợp các nhân tài khác nhau bù đắp những khuyết điểm của mỗi người.”
Kim Phi nói: “Dẫn dắt người dân nổi dậy ở mọi mặt. Chỉ là quan chỉ huy và công văn thôi thì chưa đủ, tính toán trước mắt của ta là cử một tổ công tác nhỏ đến từng nơi, từ quan chỉ huy quân sự, quan công văn và một số thành viên trong tiểu đội Chung Minh.
Quan chỉ huy chịu trách nhiệm chiến đấu quân sự, quan công văn chịu trách nhiệm xây dựng hệ tư tưởng, các thành viên của tiểu đội Chung Minh chịu trách nhiệm đánh cường hào chia ruộng đất cũng như tái thiết và duy trì sự ổn định sau chiến tranh.”
"Vậy thì đúng là càng thỏa đáng hơn chút." Cửu công chúa gật đầu tán thành.
Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Tiên sinh, ngài thiết lập ban huấn luyện tiểu đội Chung Minh là vì ngày hôm nay sao?”
"Hẳn rồi,” Kim Phi gật gật đầu: “Trước mắt lớp huấn luyện mới bắt đầu chưa bao lâu, lương thực chúng ta tích góp chưa đủ nên còn phải chờ thêm chút."
"Chờ đến lúc nào?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Tiên sinh, nơi khác có thể đợi nhưng bên kia của ta thật sự là chờ không được!" Ngưu Bôn nhăn mặt nói.
"Tình hình bên ngươi đặc thù nên ta sẽ điều động một số nhân thủ qua trước, tạm thời ổn định bốn quận Hoài Bắc trước đã."
"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi!" Lúc này Ngưu Bôn mới thở phào nhẹ nhõm.
“À, cái người tên Hàn Trầm thế nào rồi?” Cửu công chúa hỏi.
Trước đó có một người đến cậy nhờ học giả Đông Hải, hoàn cảnh cũng giống như Ngưu Bôn, trên đường đến cậy nhờ Đông Hải bị buộc làm thổ phỉ, sau đó lãnh đạo người dân và thổ phỉ cùng nhau nổi dậy, thậm chí còn cho mật thám đến Đông Hải để điều tra tung tích vợ con.
Kim Phi cũng biết chuyện này nhưng gần đây luôn bận việc trong phòng thí nghiệm nên đã quên mất chuyện này, Cửu công chúa nhắc đến mới làm y nhớ tới, rồi cũng quay đầu nhìn Tiểu Ngọc.
"Năm trước, Hàn Trầm đã một lần chinh phục toàn bộ quận Phượng Đài và ba huyện ở phía nam quận Ngụy Lăng. Sau đó đã ngừng mở rộng và bắt đầu đánh cường hào chia ruộng đất, tiến độ trước mắt khá đối ổn định và cũng được người dân ủng hộ" Tiểu ngọc giải thích.
"Xem ra Hàn Trầm này cũng khá lắm!" Kim Phi khen ngợi.
Mặc dù lãnh thổ của Hàn Trầm không rộng lớn như Ngưu Bôn, nhưng từ mô tả của Tiểu Ngọc có thể thấy khả năng lãnh đạo của hắn giỏi hơn Ngưu Bôn nhiều, làm việc cũng càng cẩn thận hơn.
Công trình Xuyên Thục đang rất cần những nhân tài như vậy, Kim Phi không nhịn được mà nổi lòng yêu mến nhân tài.
"Cho người liên lạc với hắn chưa?"
"Trước mắt thì chưa," Tiểu Ngọc đáp: "Hai ngày nay ta cũng đang chuẩn bị xin chỉ thị của bệ hạ, có nên sắp xếp người liên lạc với Hàn Trầm chút không?"
Cửu công chúa không trả lời mà chỉ nhìn về phía Kim Phi: “Anh nghĩ thế nào, chồng?”
Kim Phi trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Ta nghĩ có thể thử liên lạc với hắn đi.”
“Vậy có cần nói tung tích vợ con của hắn không?" Tiểu Ngọc hỏi.
“Nói cho hắn biết đi,” Kim Phi gật đầu nói: “Nếu hắn chịu hàng, vợ con hắn có trong tay chúng ta hay không cũng như nhau. Nếu hắn không chịu hàng thì chúng ta cũng đâu thể làm gì vợ con hắn?"
Thậm chí Kim Phi còn không thể đe dọa Hàn Trầm bằng cách bắt vợ con hắn làm con tin. Nếu Hàn Trầm không chịu hàng, thì chờ khi bình định Trung Nguyên rồi lại dùng nắm đấm để nói chuyện.
"Tiên sinh nói phải, đợi trở về ta sẽ truyền tin cho Đông Hải." Tiểu Ngọc gật đầu.
"Hy vọng Hàn Trầm lựa chọn đúng đắn!" Thiết Thế Hâm thở dài: "Như vậy thì Xuyên Thục chúng ta có thể có thêm một đại tướng."
Chương 2065: Tìm được tướng công rồi
Sau khi hội nghị kết thúc, Tiểu Ngọc lập tức quay về đội Chung Minh và bắt tay vào giải quyết hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là truyền tin cho Hàn Phong còn đang ở Trung Nguyên và bên Đông Hải, bố trí nhân sự để qua lại với Hàn Trầm, đồng thời theo dõi các vấn đề giao tiếp sau đó.
Thứ hai, nhanh chóng tổ chức một đội nhân sự đến bốn quận của Hoài Bắc để tiếp nhận công việc quản lý.
Kim Phi lại lao đầu vào xưởng thép mới, đích thân quan sát việc chế tạo máy hơi nước và máy phát điện cỡ lớn.
Chập tối ngày hôm sau, Hàn Phong ở Trung Nguyên xa xôi đã nhận được tin tức truyền đến của Tiểu Ngọc, sau đó phái người đi giao thiệp với Hàn Trầm.
Từ Cương ở Đông Hải cũng nhận được mệnh lệnh, nhưng ông ta không đích thân ra mặt mà lại phái Tiểu Lưu đi tìm người nhà của Hàn Trầm.
Lúc Tiểu Lưu đến thương hội Kim Xuyên, Hàn Lưu Thị đang sắp xếp hàng hóa ở trong kho hàng, hai đứa con cũng đang giúp đỡ ở bên cạnh.
Nhìn thấy Tiểu Lưu đi vào thì Hàn Lưu Thị hỏi với vẻ tò mò: "Vị tiên sinh này, đây là kho hàng, người ngoài không được phép vào, ngài đến nhầm chỗ à? Đi dọc theo hành lang này, đến cuối hàng lang thì rẽ trái chính là cửa hàng!”
“Ta không đến nhầm chỗ, ta đến đây để tìm người!" Tiểu Lưu mỉm cười và hỏi: "Xin hỏi cô là Hàn Lưu Thị à?"
"Đúng vậy." Hàn Lưu Thị thấy đối phương tới tìm mình thì dừng công việc đang làm: "Ngài tìm ta có việc gì không?"
"Ta là Triệu Tu Duệ, là trợ thủ của quận trưởng đại nhân," Tiểu Lưu tự giới thiệu một chút, rồi mới hỏi: "Có hài lòng với cuộc sống làm việc ở thương hội không?"
Sau khi biết được đây là trợ thủ của quận trưởng, Hàn Lưu Thị còn cho rằng đối phương đến thương hội Kim Xuyên là để điều tra, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: "Bẩm đại nhân, rất hài lòng, thương hội đặc biệt quan tâm đến những người làm thuê như chúng ta, lấy ta làm ví dụ, không chỉ giải quyết vấn đề ăn uống và nhà ở cho ba mẹ con của chúng ta, mà còn cho hai đứa con của ta được đi học ở trường học miễn phí, tan học còn để cho bọn trẻ đến làm việc giúp ta, để cho ta có thể về sớm nấu cơm cho bọn trẻ, từ trước tới giờ ta chưa từng nghe nói qua có người chủ tốt như vậy!"
"Hài lòng là tốt rồi." Tiểu Lưu khẽ gật đầu, rồi mới nói: “Tiếp theo ta muốn nói một chuyện quan trọng hơn, tẩu tử, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Hàn Lưu Thị nghe thấy vậy thì trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hơi hồi hộp.
Cô ta biết có những người dân bình thường không sống nổi sẽ đưa con cái của mình cho một số thợ thủ công để học nghề, hoặc gửi đến các quán rượu, quán trà gì đó để làm bồi bàn, ở thời phong kiến, người học nghề và bồi bàn không chỉ làm việc miễn phí cho chủ, mà còn không có địa vị gì, cho dù bị chủ đánh chết thì thường cũng sẽ không làm sáng tỏ.
Công việc mà Hàn Lưu Thị đang làm hiện nay thuộc phạm vi của bồi bàn.
Chỉ là thương hội Kim Xuyên không thuê trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên làm bồi bàn, cũng sẽ không ngược đãi bồi bàn, được trả lương hàng tháng, mặc dù không cao bằng tiền lương của nhân viên hộ tống, cũng không cao bằng công nhân trong nhà xưởng, nhưng công việc tương đối tự do hơn một chút, thuận tiện để chăm sóc con cái, hơn nữa bầu không khí làm việc cũng rất tốt.
Hơn nữa Từ Cương còn bí mật dặn dò người phụ trách của thương hội, cho nên Hàn Lưu Thị cảm thấy rất thoải mái khi làm việc ở đây, cũng có lòng trung thành đối với thương hội Kim Xuyên.
Khi nghe thấy Tiểu Lưu nói một cách nghiêm túc rằng muốn nói với cô ta một chuyện quan trọng thì Hàn Lưu Thị còn tưởng rằng đối phương muốn sa thải mình.
Vất vả lắm mới tìm được một công việc vừa ý, còn có thể chăm sóc con cái, Hàn Lưu Thị cực kỳ trân trọng cơ hội việc làm này.
Cô ta khẽ mím môi, nói với Tiểu Lưu với vẻ cầu xin: “Đại nhân, ta biết việc mang theo hai đứa con của ta đã tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho thương hội, nhưng có thể đừng đuổi ta đi được không? Ta có thể làm việc nhiều hơn, cũng có thể lấy ít tiền lương hơn, miễn là đưa trẻ và ta có chỗ ăn chỗ ngủ là được rồi…”
Đứa con trai đang giúp làm việc nghe thấy vậy thì cũng nói: “Đại nhân, ta có thể làm việc giúp mẹ ta, không cần tiền lương, xin ngài đừng đuổi chúng ta đi!”
Đứa con gái nhỏ không nói gì, nhưng khi nhìn thấy mẹ và anh trai như vậy thì cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tiểu Lưu nói với vẻ dở khóc dở cười: "Ai nói là ta muốn đuổi các ngươi đi chứ? Ta muốn nói cho ngươi biết là tin vui!"
"Tin vui?" Hàn Lưu Thị sửng sốt.
"Đúng vậy, là chuyện tốt, hơn nữa còn là tin vui cực lớn!" Tiểu Lưu lại hỏi: "Các ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
"Xin đại nhân cứ nói!"
"Không phải các ngươi vẫn luôn tìm cha của đứa bé à, chúng ta đã tìm được hắn rồi!" Tiểu Lưu nói.
Đôi mắt của Hàn Lưu Thị lập tức mở to ra, cũng không có quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ nữa mà nắm lấy tay áo của Tiểu Lưu: "Thật ư? các ngươi thật sự đã tìm thấy tướng công của ta rồi ư?"
Lúc trước sau khi li tán, Hàn Lưu Thị vẫn luôn đi tìm tướng công, nhưng sau khi tìm kiếm lâu như vậy, lại không có một chút tin tức gì cả, Hàn Lưu Thị đã hơi hết hi vọng rồi, cho rằng chắc chắn là Hàn Trầm đã chết, cũng quyết định một mình nuôi hai đứa bé lớn lên.
Kết quả bây giờ Tiểu Lưu lại nói cho cô ta biết rằng đã tìm được tướng công của cô ta rồi.
Đây đúng là một tin vui cực lớn đối với ba mẹ con bọn họ.
Không chỉ có Hàn Lưu Thị cảm thấy xúc động, hai đứa bé cũng vui vẻ đến mức nhảy múa vui mừng.
“Tẩu tử, ngươi đừng xúc động, ta không cần phải lừa ngươi, chúng ta thật sự đã tìm được tướng công của ngươi rồi!" Tiểu Lưu lùi lại một bước.
Lúc này Hàn Lưu Thị mới phát hiện mình vẫn đang nắm lấy tay áo của Tiểu Lưu, vội vàng buông tay ra, đỏ mặt rồi xin lỗi Tiểu Lưu: “Xin lỗi đại nhân, vừa rồi ta xúc động quá nên thất lễ rồi!”
“Không sao đâu, chuyện này có thể hiểu được mà!”
“Xin hỏi đại nhân, bây giờ tướng công nhà ta đang ở đâu?”
“Hắn đang ở quận Phụng Đài," Tiểu Lưu trả lời.
"Quận Phụng Đài?" Hàn Lưu Thị khẽ cau mày.
Trước đây, cô ta chưa từng đi xa nhà, nên chưa từng nghe nói đến nơi này.
"Đại nhân, chắc chắn là tướng công của ta ư? " Hàn Lưu Thị hỏi một cách cẩn thận: "Liệu có nhầm lẫn gì hay không?"
"Tướng công của ngươi tên là Hàn Trầm đúng không? Là người của trấn Thiết Miếu, huyện An Ninh, quận Đương Dương?"
"Đúng vậy, đúng vậy, đó chính là tướng công của ta." Hàn Lưu Thị vội vàng gật đầu: "Làm thế nào mà các ngươi lại tìm được tướng công của ta?"
Tướng công của cô ta là người duy nhất ở trấn Thiết Miếu tên là Hàn Trầm, khi Tiểu Lưu nói ra ba chữ "trấn Thiết Miếu", điều đó có nghĩa là đối phương không tìm nhầm người.
"Thật ra, Hàn Trầm cũng vẫn luôn tìm kiếm các ngươi, cách đây không lâu, người hắn phái đến đã liên lạc với chúng ta, chỉ là bây giờ ngươi là công nhân của thương hội Kim Xuyên, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi, cho nên mới sắp xếp người đi điều tra trước một chút, xác nhận được rằng thông tin này là thật thì lúc này mới tới báo cho Hàn phu nhân biết!” Tiểu Lưu chắp tay: “Mong Hàn phu nhân đừng trách tội!”
“Không dám, không dám, thương hội cũng đang suy nghĩ cho chúng ta!" Hàn Lưu Thị liên tục xua tay, sau đó hỏi: "Tướng công của ta có tới đón chúng ta không?"
"Cái này..." Tiểu Lưu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thật sự không dám giấu, lúc chúng ta đang thẩm tra gián điệp thì phát hiện ra người mà Hàn Trầm phái đến nên chúng ta đã bắt giữ đối phương, bây giờ Hàn Trầm còn chưa biết tin tức về Hàn phu nhân, nhưng chúng ta đã sắp xếp người đi liên lạc với hắn rồi, sau đó chúng ta cũng sẽ phái người hộ tống Hàn phu nhân đến gặp hắn!"
"Cám ơn đại nhân, không cần phải phiền phức như vậy, được, chúng ta tự đi tìm tướng công là được rồi." Hàn Lưu Thị vội vàng xua tay.
"Chắc là phu nhân cũng biết bây giờ bên ngoài hỗn loạn đến mức nào, ba mẹ con các ngươi căn bản không thể đến được quận Phụng Đài."
Tiểu Lưu nói: "Hơn nữa bây giờ chúng ta vẫn chưa thể xác nhận tính chính xác của tin tức một cách trọn vẹn, nếu tin tức có sai sót thì chúng ta đi theo cũng có thể bảo vệ sự an toàn của phu nhân và bọn trẻ.”