-
Chương 2051-2055
Chương 2051: Tới sớm
Ngôi làng có hơn một trăm năm mươi người, chỉ trong mấy tháng đã chết đói chết rét hơn hai mươi, tình hình ở Trung Nguyên có thể được hình dung rõ ràng.
Huyện lệnh lộ ra vẻ mặt buồn bã, thở dài rồi nói: "Vậy bảo tất cả mọi người ra nhận lương thực cứu trợ đi!"
"Vâng!"
Trưởng làng vội vã bò dậy từ dưới đất: "Mọi người mau ra đây nào, quốc sư đại nhân bảo huyện lệnh lão gia tới phát lương thực cứu trợ rồi, mọi người mau ra đây nhận đi!"
Nghe thấy có lương thực cứu trợ, người dân cũng không còn sợ hãi nữa, nối đuôi nhau chạy ra.
Phần lớn người dân đều mặc quần áo rất mỏng, có vài đứa trẻ ngay cả quần áo cũng không có, được người lớn quấn vào trong quần áo của chính họ.
Huyện lệnh thấy vậy thì càng cau mày nhiều hơn.
Theo kế hoạch của ông ta, sau khi cứu trợ thiên tai, phải bảo dân làng đi thông báo cho những người dân khác, để người dân đến huyện thành nhận cháo.
Nhưng nhìn trạng thái của dân làng bây giờ, ngay cả ra cửa cũng khó khăn, sao có thể đi thông báo cho những người dân khác? Thông báo cho người dân những làng khác, bọn họ có thể đi tới huyện thành không?
Đi tới huyện thành nhận cháo, chẳng lẽ sau đó lại bắt bọn họ đi về sao?
Việc này cũng là do các đơn vị cơ sở của huyện lệnh chưa đủ kinh nghiệm làm việc.
Huyện lệnh xuất thân là con nhà quý tộc, cho dù có cố gắng hết sức để phán đoán sự khốn khổ của người dân, có lẽ ông ta vẫn đánh giá thấp mức độ khó khăn của người dân, cứ tưởng việc bảo người dân đi tới huyện thành không có vấn đề gì.
Lý do nhà họ Giang xây kho lương ở huyện Gia Trí là vì nơi này giao thông thuận tiện, lần tịch biên gia sản trước đó, trong huyện có một gia tộc lớn kinh doanh lều vải nên ông ta đã tịch thu được một kho lều, chỉ cần người dân đến huyện thành, ông ta có thể sắp xếp cho người dân vào ở những căn lều này.
Nhưng ông ta không ngờ rằng người dân thậm chí còn không có đủ khả năng đi đến huyện thành, nói gì đến kế hoạch tiếp theo.
Trong lúc huyện lệnh đang suy nghĩ, dân làng đã tụ tập đến cổng làng, tất cả đều trơ mắt nhìn ông ta.
Huyện lệnh không thể làm gì khác ngoài dừng suy nghĩ, gật đầu với binh phủ: "Phát lương thực theo đầu người và thẻ ngà, người lớn thì phát mỗi người mười cân, trẻ con ba thước trở xuống thì phát mỗi đứa năm cân!"
"Vâng!" Huyện úy mới nhậm chức trả lời rồi chỉ huy binh phủ bắt đầu duy trì trật tự, phát lương thực cho người dân.
Để thu thuế, chế độ hộ tịch của địa phương rất nghiêm khắc, cho dù là trẻ con cũng có thẻ ngà, sau khi các binh phủ nhận được thẻ ngà sẽ vẽ một ký hiệu lên phía trên, sau đó phát từng phần lương thực cứu trợ ra.
Nếu là thường ngày, mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, nhưng đối với người dân thì những lương thực này là đồ miễn phí, tiết kiệm chút để nấu cháo ăn rồi kết hợp với chút rau củ dại, mười cân lương thực có thể ăn hơn nửa tháng, thế nên cũng không ai dám thắc mắc gì, sau khi nhận lấy lương thực tất cả đều vô cùng cảm tạ mà cúi người với huyện lệnh và binh phủ.
Làng này là làng của cả một tông tộc, dân làng đều là người cùng tộc, trưởng làng cũng là tộc trưởng của bọn họ, lúc này ông ta kích động đến rơi nước mắt, thấy huyện lệnh ngoắc ông ta lại thì vội vàng lau nước mắt rồi chạy tới.
Người còn chưa tới, lời nịnh bợ đã tới trước: "Huyện lệnh lão gia, ngài thật sự đã cứu làng của chúng ta, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn lớn của ngài!"
"Làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng đúng lúc có chuyện cần ngươi giúp ta làm một chút!" Huyện lệnh nói.
Trưởng làng nghe vậy, trong lòng hơi thất vọng, mắng thầm: "Thảo nào lại tốt bụng tới đây phát lương thực cứu trợ như vậy, hóa ra là có chuyện, nghe nói gần đây vẫn đang đánh giặc, tuyệt đối đừng tới bắt lính!"
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thái độ trên mặt ông ta vẫn rất cung kính: "Lão gia cứ phân phó, thứ có thể làm được chúng ta nhất định làm theo, chỉ là năm nay làng chúng ta đã đi lính rồi, bây giờ không còn thanh niên trai tráng khỏe mạnh nào cả..."
Huyện lệnh liếc nhìn đối phương rồi ngắt lời trưởng làng: "Đừng lo lắng, ta không phải tới để bắt lính đâu!"
Nghe thấy Huyện lệnh nói như vậy, trưởng làng thầm thở nhẹ nhõm một hơi dài: "Lão gia cứ phân phó!"
"Chúng ta không kịp đến những làng khác để phát lương thực rồi, các ngươi phái người đi các làng xung quanh thông báo một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, quốc sư đại nhân sẽ phái người đến bên ngoài thành Gia Trí phát cháo, những người thật sự khó khăn có thể tới nhận cháo!" Huyện lệnh nói.
Nhân lực của binh phủ có hạn, không kịp đưa lương thực cho từng làng, chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã định trước mà thông báo cho người dân, nếu như người dân thật sự không chịu nổi nữa, có thể đến huyện thành tìm đường sống.
Trưởng làng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn huyện lệnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Triều đình trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Không chỉ phát lương thực cứu trợ, còn phát cháo ở huyện thành?
Đúng rồi, vừa rồi huyện lệnh cứ nhắc tới quốc sư suốt, chẳng lẽ có liên quan tới vị này?
Trưởng làng không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ quá nhiều, huyện lệnh vẫn đang chờ ông ta trả lời nên trưởng làng vội vàng gật đầu rồi nói: "Vâng, thảo dân sẽ lập tức sắp xếp người đi thông báo cho các làng xung quanh!"
Sau đó ông ta hỏi một cách dè dặt: "Lão gia, chúng ta vẫn có thể đi nhận cháo chứ?"
Mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, bọn họ cách huyện thành không xa, nếu như có thể nhận cháo sẽ có thể tiết kiệm được một ít khẩu phần lương thực, nói không chừng năm nay trong làng sẽ không có người chết đói.
Huyện lệnh suy nghĩ rồi gật đầu: "Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng một thẻ ngà một ngày chỉ có thể nhận một phần cháo!"
Vừa rồi trưởng làng chỉ hỏi thử thôi, thấy huyện lệnh đồng ý, kinh ngạc và vui mừng đến mức lông mày thiếu chút nữa bay lên, ông ta gật đầu lia lịa.
Lương thực cho hơn một trăm người phát xong rất nhanh, dưới sự cảm tạ khôn xiết của dân làng, huyện lệnh dẫn đoàn xe rời đi, chạy như bay tới làng kế tiếp.
Cứ như vậy, huyện lệnh dẫn đoàn xe đi dọc theo đường chính suốt một ngày, cho đến khi phát hết tất cả lương thực rồi mới bắt đầu quay về.
Đến khi về tới huyện thành thì đã sắp đến nửa đêm.
Đến cửa Bắc huyện thành, ông ta phát hiện trên đất trống ngoài cửa thành có rất nhiều đống lửa, rất nhiều người dân đang vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Thấy huyện lệnh đã trở lại, binh phủ giữ cửa thành vội vàng mở cửa cho nhóm huyện lệnh vào.
Những người dân tụ tập ở bên ngoài thấy cửa thành mở ra thì liên tục xúm lại, lại bị binh phủ ngăn lại.
"Quan gia khai ân, cho ta vào đi, nhị cữu của ta ở trong thành, vào thành ta sẽ đi nhờ cậy nhị cữu ngay, sẽ không làm phiền quan gia thêm đâu!"
"Quan gia, bên ngoài quá lạnh, con trai ta quá nhỏ, xin ngài rủ lòng thương cho bọn ta đi vào, bọn ta không làm loạn đâu, chỉ tìm một góc tường kín gió để tránh gió chút thôi!"
"Quan gia, xin ngài thương xót bọn ta, để cho bọn ta vào đi!"
"Quan gia, ta không đi vào, nhưng xin ngài để con ta vào bên dưới tường thành tránh gió một chút được không?"
Người dân ở bên ngoài cầu khẩn, huyện lệnh quay đầu nhìn, nhưng nghĩ tới lời hứa với trung đội trưởng, cuối cùng vẫn ra lệnh cho binh phủ đóng cửa thành lại.
Sau khi vào thành, huyện lệnh hỏi binh phủ lúc nãy ở lại trên tường thành: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"
Thời tiết giá rét, người dân nếu có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa, bên ngoài cửa thành rất ít khi tụ tập nhiều người như vậy.
"Thưa lão gia, bọn họ nghe tin ngày mai sẽ phát cháo, chạy tới trước để chờ." Binh phủ giữ cửa trả lời.
"Tới sớm vậy sao?" Huyện lệnh kinh ngạc.
"Bọn họ sợ cháo được phát không nhiều, tới trễ thì sẽ không nhận được nữa." Binh phủ trả lời.
Huyện lệnh nghe vậy thì yên lặng một lúc lâu, sau đó lại leo lên tường thành, nhìn xuống bên dưới.
Người dân ngoài thành thấy cửa thành đóng, lại tiếp tục tản ra, vây bên cạnh đống lửa lúc trước, gần như tất cả mọi người đều mặc đồ rất mỏng, luôn luôn phải xoay người, sưởi xong phía trước thì sưởi tiếp phía sau.
Huyện lệnh do dự một lúc rồi xoay người đi xuống.
Chương 2052: Thối nát
Huyện nha ở thành đông, sau khi huyện lệnh đi xuống tường thành đã đi ngay đến thành tây.
Sư gia thấy vậy bèn ở phía sau hô lên: "Lão gia, ngài đi đâu vậy?"
"Các ngươi về trước đi, ta đi nói chuyện với đội trưởng Giang một chút!" Huyện lệnh cũng không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay.
Sư gia ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng dẫn theo hai binh phủ đi theo.
Mấy người đi hết nửa cái huyện thành đã tới tận cửa kho lúa của nhà họ Giang, sau đó huyện lệnh quay qua hô lên với một cái bóng: “Tráng sĩ, ta có chút chuyện muốn báo cáo với đội trưởng Giang, xin nhờ tráng sĩ báo giúp một tiếng."
Khi sư gia và binh nhìn theo thì ở đó đã không còn ai. Ngay khi họ nghĩ là huyện lệnh bị hoa mắt thì hai nhân viên hộ tống đã bước ra từ chỗ khuất.
Hai nhân viên hộ tống cùng huyện lệnh đi ra ngoài thành vừa mới trở về, đội trưởng đoán được có thể huyện lệnh sẽ tới gặp mình nên đã dặn nhân viên hộ tống trực ban. Nếu huyện lệnh muốn gặp mình thì không cần báo mà cứ cho vào.
Một nhân viên hộ tống trong đó gật đầu nói: "Ngài đi theo ta, còn họ thì không được!"
Nói xong đã chỉ chỉ vào sư gia và binh phủ đi theo ở phía sau.
“Chúng ta không vào, ở ngoài chờ được không?” Sư gia hỏi.
"Được nhưng ta cảnh cáo các ngươi nên nghiêm chỉnh một chút!" Nhân viên hộ tống lên tiếng cảnh cáo, dẫn huyện lệnh vào kho lúa.
Lần trước huyện lệnh đến, đội trưởng dẫn ông ta đến cái phòng nhỏ cạnh kho lúa để nói chuyện, lần này nhân viên hộ tống lại dẫn ông ta đến phòng đối diện kho lúa, nơi đây vốn là nhà tập thể cũ của hộ vệ canh vựa lúa.
Để tránh cho kho lúa bị cháy lan nên nhà tập thể đó đã bị cấm nhóm lửa, nhưng nhà tập thể cách kho lúa khá xa nên khi huyện lệnh bước vào đội trưởng đã thiêu cháy bếp nhỏ.
"Mời vào!" Nhân viên hộ tống dẫn huyện lệnh đi tới cửa nhà tập thể, sau đó quay người tiếp tục làm nhiệm vụ.
“Đội trưởng Giang, xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của ngài rồi!” Huyện lệnh cúi chào đội trưởng.
"Ngài bận rộn đến giờ mới về, ta ở đây nằm nghĩ cả một ngày thì xin lỗi cái gì?"
Đội trưởng xua tay nói: "Ngài trước đây là thư sinh, chạy một ngày là muốn sức cùng lực kiệt rồi. Lại đây sưởi ấm chút đi, nào, này là ta vừa mới nướng bánh bao nếu không chê thì ăn chút lót dạ đi!"
Nói xong đã lấy kẹp gấp một cái bánh bao ra khỏi bếp lò.
Bánh bao bị nướng đến khô vàng, tỏa ra mùi thơm nồng nặc của lúa mì, huyện lệnh nuốt nuốt nước miếng đưa tay cầm lấy cái bánh bao nướng: “Chỉ có đội trưởng Giang hiểu ta, đúng là ta có hơi đói bụng!”
Nói rồi cũng không chê nóng mà cầm lấy cái bánh bao cắn mấy cái.
"Ngài ăn chậm một chút, kẻo nghẹn đấy còn nhiều mà!"
Đội trưởng Giang mỉm cười đưa một cái chén sứ qua, sau đó gấp hai cái bánh bao trong bếp lò ra để cạnh bếp để hâm nóng.
Huyện lệnh ăn một hơi hết ba cái bánh bao, rồi sau đó bưng chén sứ lên uống một hơi hết nước sôi để nguội trong chén.
Huyện lệnh để bát trà xuống rồi chắp tay với đội trưởng Giang: “Cảm tạ!”
Ông ta không chỉ cảm tạ đội trưởng Giang vì món bánh bao đã chuẩn bị cho mình, mà còn cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đội trưởng Giang.
Trước đây, cả hai bên đều đề phòng và thử lẫn nhau nhưng giờ đây họ dần bắt đầu tin tưởng nhau.
Đội trưởng nhìn thấy huyện lệnh ăn một hơi hết ba cái bánh bao, không giống như những học giả biết chữ khác, cũng cảm thấy hợp khẩu vị nên rót thêm một bát nước sôi để nguội cho huyện lệnh rồi hỏi: “Hôm nay suôn sẻ chứ?”
"Cũng coi như là suôn sẻ đi, lương thực lấy ra đều đã phát hết rồi." Huyện lệnh nói, giải thích ngắn gọn về công việc hôm nay.
"Vất vả rồi,” Đội trưởng nói, "Bây giờ ta tin ông là một vị quan tốt!"
Chính trị Đại Khang thối nát, cả đám quan viên so kè nhau cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, quan viên nào yên ổn ở đó không đi cướp đoạt đã có thể được gọi là một vị quan tốt.
Sau khi nhân viên hộ tống đi cùng trở về, đã nói biểu hiện hôm nay của huyện lệnh với đội trưởng, đây cũng là nguyên nhân quyết định khiến đội trưởng thay đổi thái độ đối với ông ta.
"Đội trưởng Giang, nếu như trước đây ngài nói vậy có lẽ ta sẽ còn đắc chí nhưng hôm nay đi một chuyến này, lại nghe ngài nói thế thì đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ.” Huyện lệnh cười khổ xua tay.
"Tại sao?" Đội trưởng tò mò hỏi.
"Trước đây đọc Nhật báo Kim Xuyên, ta từng nhìn thấy Quốc sư đại nhân nói một câu cái mông quyết định cái đầu. Trước đây còn không hiểu lắm nhưng hôm nay đã hiểu rồi!"
Huyện lệnh nói: "Ta cứ tưởng mình rất hiểu biết người dân. Hôm nay về nông thôn một chuyến ta mới biết được mình ắt phải vậy, ai ngờ người dân còn khó khăn hơn ta tưởng tượng. Đội trưởng Giang, ngài không biết đâu, nhiều người dân đến nhận lương thực cứu tế còn không có nổi một bộ đồ, thậm chí còn có mấy người, phải chờ người trước mặc lãnh xong rồi sau đó thay ra đưa cho người khác mặc vào lãnh tiếp, cứ lần lượt như thế!"
“Không biết thế nào mà ta lại không biết? Trước khi gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, nhà ta cũng chỉ có một bộ đồ, tới mùa đông, cả nhà năm người rúc vào đống cỏ khô để có thêm chút hơi ấm. Ai muốn ra ngoài thì phải tròng hết quần áo vào mới dám ra ngoài!”
Đội trưởng thở dài: “May mà gặp được tiên sinh, nếu không thì nhà ta vẫn còn sống những ngày tháng như thế đấy!”
“Còn ngài trước đây vẫn là công tử sống ở trong thành, có thể từ nông thôn lên thành, ai mà không mặc bộ đồ đẹp nhất đâu, ngài không biết thì cũng bình thường.”
“Nếu ta là một công tử thì không chừng cũng thế thôi, nhưng bây giờ ta quan phụ mẫu một phương của người dân, nếu tôi không biết nữa thì đúng là thất trách!”
Huyện lệnh thở dài, nói: "Ví như lần này này, ta đã phạm ngay cái sai lầm lớn!”
“Sai lầm gì??” Đội trưởng hỏi.
"Là kế hoạch trước đây ta đề ra," Huyện lệnh nói: "Ta không ngờ lại có nhiều người dân không có quần áo đến vậy, bây giờ trời lạnh như thế thì căn bản là họ không thể nào đến huyện thành lãnh cháo được!”
Đội trưởng gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy thì ngài muốn làm gì? Muốn tìm biện pháp khắc phục hay vẫn cứ như vậy?”
“Tất nhiên là khắc phục!”
"Ngài muốn khắc phục thế nào?”
"Ta muốn cho người đi thông báo đến các làng, yêu cầu họ tổ chức nhân lực dẫn trưởng làng các làng đến huyện thành kéo lương thực cứu tế về!”
Huyện lệnh nói ra biện pháp mình đã nghĩ xong xuôi ở trên đường: “Mọi người trong làng đến huyện thành hết thì không được, nhưng có thể gom mấy bộ quần áo tới lãnh lương lực thì chắc là được rồi?”
"Hẳn là không thành vấn đề." Đội trưởng gật đầu.
“Như vậy, đội trưởng Giang đồng ý sao?” Huyện lệnh kinh ngạc hỏi: “Không cần xin chỉ thị của tướng quân chỉ sao?”
“Trong thư tướng quân nói với ta, chỉ cần lương thực đến tận tay người cần và không lãng phí thì ta có thể đưa ra quyết định.” Đội trưởng nói.
Mục đích của bọn Lưu Thiết đến Trung Nguyên không phải là để cướp lương thực, mục đích chính của việc chiếm giữ kho lúa này là để cứu trợ thiên tai, để càng nhiều có người dân sống sót mà cũng là vì để có đủ sức lao động khi bắt đầu khai thác quặng vào năm sau.
Cách làm của huyện lệnh không hẹn mà hợp với cách làm của tiêu cục Trấn Viễn, nên Điền tiên sinh đã kiến nghị ủy quyền cho Lưu Thiết.
Lưu Thiết vốn hào sảng, đội trưởng đội hộ tống đã làm việc với anh ta từ lâu và là người đáng tin cậy nên đã chấp nhận đề nghị của Điền tiên sinh, giao quyền xử lý kho lúa cho đội trưởng.
Anh ta cũng muốn nhân cơ hội này để kiểm tra xem đội trưởng có khả năng trấn giữ một phương không.
Chương 2053: Tin tưởng
"Lưu tướng quân thực sự rất tin tưởng trung đội trưởng Giang đó!" mặt huyện lệnh đầy vẻ ngưỡng mộ.
Chốn quan trường của Đại Khang trước đây, việc củng cố giai cấp và đấu tranh phe phái rất nghiêm trọng, nếu huyện lệnh muốn làm gì đó thì có rất nhiều trở ngại, cấp dưới cũng sẽ đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý.
Mặt khác, ở tiêu cục Trấn Viễn, một kho lương lớn như vậy, nhưng Lưu Thiết lại giao toàn bộ quyền quyết định cho trung đội trưởng.
Đây thực sự là một sự tin tưởng lớn lao!
Mà trung đội trưởng cũng xứng đáng với sự tin tưởng của Lưu Thiết, từ khi đến huyện Gia Trì, anh ta vẫn luôn canh giữ kho lương không rời nửa bước, làm việc ngày đêm như một nhân viên hộ tống bình thường, lấy mình làm gương.
Sự tin tưởng và bầu không khí làm việc này là điều mà huyện lệnh chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Nếu như trung đội trưởng Giang không có ý kiến gì, sáng sớm mai ta sẽ sắp xếp xuống làng thông báo cho mọi người, cố gắng kêu gọi mọi người mang hết lương thực về trước tết, ăn tết vui vẻ!" Huyện lệnh hỏi.
"Được." Trung đội trưởng gật đầu: "Nhưng ta có một vài yêu cầu."
"Ngài nói đi!"
"Chúng ta có thể mở kho xuất lương, nhưng đây là lương thực cứu trợ, mỗi một hạt thóc đều phải phát đến tay cho những người cần, nếu như để ta phát hiện ra lương thực rơi vào tay cường hào địa chỉ không cần đến, thì đừng trách ta vô tình!" Trung đội trưởng lạnh lùng nói.
Trước đây chuyện này đã từng xảy ra rồi, lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình là để phát cho người dân, nhưng người dân không nhận được mà thay vào đó lại để cho những cường hào có thế lực thông qua các mối quan hệ khác lấy đi, sau đó lại bán lương thực cho người dân với giá cao.
Nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cơ bản đều xuất thân từ nông dân nghèo, họ đều ghét cay ghét đắng kiểu hành vi này.
"Trung đội trưởng Giang, hôm nay ta đi cứu trợ thiên tai, đều tiến hành ghi chép theo thẻ ngà, một hạt thóc cũng không phát cho địa chủ, cũng không dám nhét túi riêng, có hai địa chủ trong làng khá vô liêm sỉ, mặt dày đến nhận lương thực, nhưng đã bị ta đánh đuổi đi rồi!"
Huyện lệnh vội vàng nói: "Nếu như trung đội trưởng ngài không tin, có thể hỏi hai huynh đệ giám sát kia!"
Thật ra, đây cũng chính là lý do tại sao huyện lệnh nhất quyết yêu cầu trung đội trưởng bố trí hai nhân viên hộ tống đi cùng ông ta để cứu trợ thiên tai.
Mặc dù nói là những người trong sạch thì dù không thanh minh cho mình cũng vẫn sẽ là người trong sạch, những có người chứng kiến sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái.
"Ta đã hỏi rồi, hôm nay ngài làm rất tốt, không phải là ta không tin ngài, mà là không tin đám địa chủ đó!"
Trung đội trưởng nói: "Ngài tự mình dẫn người đi phát lương thực, vẫn còn hai địa chủ trong làng dám đến nhận, điều này chứng tỏ bọn họ tham lam đến mức nào, nếu để các làng dân đến nhận lương thực, ngài có dám đảm bảo lương thực cứu trợ bọn họ lấy về sẽ không rơi vào trong tay các địa chủ không?"
"Cái này…" Huyện lệnh do dự.
Đúng vậy, địa chủ ở mỗi làng cơ bản đều là những người ngang ngược không biết lý lẽ, nếu không cũng không thể làm địa chủ được.
Khi nha dịch truyền lệnh xuống, rất có thể địa chủ sẽ tổ chức người đến nhận lương thực về, bọn họ có ngoan ngoãn phân phát lương thực cho người dân theo thẻ ngà hay không?
Huyện lệnh không dám đảm bảo.
Trước đây ông ta từng lén đọc nhật báo Kim Xuyên, biết được Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất, còn âm thầm nhận xét, cảm thấy Kim Phi làm việc có phần hơi cực đoan, không để cho địa chủ cường hào chút đường sống nào, không dưng lại có nhiều kẻ thù như vậy.
Bây giờ ông ta đột nhiên hiểu ra vì sao Kim Phi lại làm như vậy.
Huyện lệnh suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trung đội trưởng Giang, hay là chúng ta cũng đánh cường hào chia ruộng đất trước đi?"
"Chúng ta là hàng ngũ tác chiến, đánh cường hào không thành vấn đề, nhưng chia ruộng đất chúng ta thực sự không có kinh nghiệm."
Trung đội trưởng lắc đầu: "Đánh cường hào chia ruộng đất nghe có vẻ đơn giản, thực ra lại liên quan đến mọi phương diện, ví dụ như khi phân ruộng đất, nhà này nói đất được phân không tốt, nhà kia nói đất được phân không đủ, quá nhiều chuyện, để người chưa từng tiếp xúc qua đi làm, có lẽ mấy tháng cũng không xong."
"Không biết mấy tháng nữa sẽ có bao nhiêu người chết đói nữa!" Huyện lệnh hành lễ với trung đội trưởng: "Trung đội trưởng Giang, ngài có biện pháp gì không?"
"Ta vừa mới nói rồi, ta là người thuộc hàng ngũ chiến đấu, bình thường thường phụ trách đánh giặc, chuyện phía sau có những người khác lo, ta cũng không biết làm như thế nào." Trung đội trưởng lắc đầu: "Cho nên ta mới canh chừng kho lương không rời một bước như vậy!"
"Ta hiểu ý của trung đội trưởng Giang!" Huyện lệnh suy nghĩ một chút sau đó hỏi: "Nếu không thì như thế này đi, ta sẽ sắp xếp một số binh phủ, đi theo giám sát việc phân phát lương thực, nếu như phát hiện có địa chủ liều lĩnh nhận, ta sẽ sắp xếp binh phủ bắt người đó lại, trung đội trưởng Giang cảm thấy như thế nào?"
"Đây cũng là một biện pháp, nhưng binh phủ của ngài có đủ dùng không?" Trung đội trưởng hỏi.
Một huyện thành tổng cộng cũng không có bao nhiêu người binh phủ, trước đây lại bị bọn họ giết chết một nhóm rồi, còn phải canh giữ tường thành, trung đội trưởng lo lắng nhân lực của huyện lệnh không đủ.
"Không quá đủ, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để bọn họ vất vả thêm chút thôi." Huyện lệnh nói.
"Vậy ngài nhanh chóng đi làm đi, phía huyện thành ngài không cần lo lắng, mỗi một cổng thành chỉ cần để lại hai binh phủ canh cổng là được, nếu như có người xâm phạm, ngài cứ bảo người bắn tên lệnh lên trời, phi thuyền sẽ tới hỗ trợ!"
Trung đội trưởng Giang lấy từ bên cạnh ra mấy mũi tên lệnh lớn đưa cho huyện lệnh.
Huyện lệnh mừng rỡ, vội vàng nhận lấy mũi tên lệnh bằng cả hai tay: "Cám ơn trung đội trưởng Giang!"
Nếu nhân viên hộ tống đồng ý chịu ra tay, vậy thì sẽ không cần lo lắng cho sự an toàn của huyện thành nữa.
"Không cần cám ơn, đều là vì người dân có một năm mới vui vẻ thôi!" Trung đội trưởng xua tay.
Huyện lệnh làm việc nỗ lực để cứu trợ thiên tai, không chỉ vì lợi ích của người dân mà còn vì tiền đồ của chính mình, thật ra trung đội trưởng cũng vậy.
Mặc dù anh ta không nhạy cảm với chính trị, nhưng giờ nghĩ lại, anh ta nhận ra Lưu Thiết đang thử thách anh ta.
Nếu công tác cứu trợ thiên tai của huyện lệnh diễn ra suôn sẻ, thì đó không chỉ là công lao của huyện lệnh, mà còn là công lao của anh ta, cho nên sau khi nghe báo cáo của nhân viên hộ tống đi cùng xong, trung đội trưởng quyết định sẽ hỗ trợ huyện lệnh cứu trợ thiên tai.
"Trung đội trưởng Giang, thật ra, ta vẫn còn một việc muốn xin ý kiến của ngài!" Huyện lệnh nói: "Vừa rồi khi trở về, ta nhìn thấy ở trước cửa có rất nhiều người dân, bọn họ nghe nói huyện thành phát cháo, nên đã đến đây trước, trước đây ta tịch thu được rất nhiều lều vải từ nhà họ Tương, tôi có thể phái người ra ngoài thành, đưa lều cho bọn họ được không?"
"Được." Trung đội trưởng gật đầu: "Nhưng trước tiên chúng ta phải đảm bảo sự an toàn của huyện thành, không được để kẻ có ác ý lẻn vào!"
"Trung đội trưởng Giang yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho người canh cổng thật tốt!" Huyện lệnh nhanh chóng bảo đảm.
"Ta tin tưởng ngài, hi vọng ngài sẽ không làm ta thất vọng!" Trung đội trưởng đứng dậy: "Vậy ngài đi làm việc trước đi!"
"Ta nhất định không phụ sự tin tưởng của trung đội trưởng Giang!" Huyện lệnh chắp tay hành lễ với trung đội trưởng sau đó xoay người rời đi.
Sau khi đi ra khỏi kho lương, huyện lệnh đi thẳng vào kho, tổ chức binh phủ mang theo lều ra cổng thành, làm việc bận rộn cho đến khi trời sắp sắp mới sắp xếp thỏa đáng được cho người dân tị nạn, sau đó lại lập tức tổ chức ngài ra tay nấu cháo cho bọn họ.
Mặc dù quyết định xuống làng đưa lương thực, nhưng nếu như đồng ý phát cháo, thì vẫn cần phải thực hiện.
Sau khi phát cháo xong, huyện lệnh tổ chức binh phủ xuống làng truyền tin, bảo người trong làng phái người đến nhận lương thực cứu trợ.
Khi hoàn tất những chuyện này đã là giữa trưa.
Từ sáng sớm cho đến tận lúc này, huyện lệnh vẫn chưa có thời gian chợp mắt, cơm cũng không ăn được mấy miếng.
Sau khi làm xong mọi việc, huyện lệnh gần như kiệt sức, nhưng trong lòng lại rất kích động.
Mặc dù do kinh nghiệm làm việc của ông ta không đủ, cho nên lần cứu trợ thiên tai này còn hơi luống cuống, nhưng nhìn chung đó cũng là một thành công, ông ta cũng trải qua cảm giác được tin tưởng.
Chương 2054: Vất vả
Trước đây sự hiểu biết của huyện lệnh về Xuyên Thục đều là đến từ nhật báo Kim Xuyên, lúc đó khi nhìn thấy chính sách của nhật báo Kim Xuyên chưa đủ thích hợp, đôi khi có vẻ như Kim Phi vỗ đầu cái là đưa ra quyết định, sau đó qua một thời gian ngắn sau lại tiến hành điều chỉnh.
Huyện lệnh đã từng chửi thầm, Kim Xuyên cái gì cũng tốt, chỉ là Kim Phi và Cửu Công Chúa làm việc hơi bốc đồng, không đủ thận trọng khi đưa ra quyết sách.
Bây giờ huyện lệnh đã biết nguyên nhân, Kim Phi và Cửu Công Chúa luôn chú ý đến dân tình, phản ứng nhanh chóng, nên xem ra việc hoạch định chính sách còn chưa đủ thành thục.
Đôi khi chính sách thay đổi là do tâm lý của dân chúng thay đổi, cần phải điều chỉnh dân tình theo chính sách.
Ví dụ, nếu việc cứu trợ thiên tai lần này được thực hiện theo thông lệ trước đây của quan trường Đại Khang, khai báo từng cấp, sau đó các cấp lại tổ chức thảo luận, vài tháng cũng không thể thực hiện được.
Nhưng tại tiêu cục Trấn Viễn, Lưu Thiết giao thẳng quyền cho một trung đội trưởng, chỉ mất thời gian vài ngày, mọi công việc đều đã được hoàn thành chu đáo.
Mặc dù huyện lệnh rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bây giờ nhóm binh phủ này trước đây vẫn luôn bị đàn áp, quân lương của bọ vẫn luôn bị nợ đọng, sau khi huyện lệnh tịch thu tài sản, để thành lập thành viên nòng cốt của riêng mình, lập tức bù đắp quân lương mà các binh phủ bị nợ trước đây, lập tức nhận được sự ủng hộ của các binh phủ.
Hơn nữa chiếc bánh lớn do huyện lệnh vẽ ra, để các binh phủ đều có cảm giác được trọng dụng, từng người đều làm việc vô cùng hăng hái.
Trên không có áp lực, binh phủ bên dưới cũng nghe lời, từ khi làm quan mấy năm nay, đây là lần đầu tiên huyện lệnh làm việc thuận lợi như vậy.
Ngày hôm đó, huyện lệnh phái hơn mười binh phủ ra ngoài, gần thì đi bộ, xa thì cưỡi ngựa, trong một ngày thông báo cho tất cả các đơn vị cấp trấn trong huyện về tin tức nhận lương thực cứu trợ, sau đó yêu cầu trấn trưởng phải thông báo cho tất cả các thôn trong ngày.
Trung đội trưởng cũng bảo các nhân viên hộ tống tăng ca vận chuyển một lô lương thực đến cổng thành chờ người dân đến nhận.
Sư gia cũng đến Bộ Hộ Tịch để tìm danh sách dân số của từng trấn, đưa lương thực đến cổng thành trước theo hướng của các trấn.
Đêm hôm đó, mọi người lần lượt đến, chờ đợi ở bên ngoài thành.
Có kinh nghiệm của ngày hôm trước, huyện lệnh đã đoán trước được tình huống này nên đã chuẩn bị trước bếp nấu cháo và lều nấu cháo ở bốn cổng thành để sắp xếp người dân.
Trời vừa sáng, bốn cổng thành đồng thời mở ra, binh lính khiêng bàn chạy ra ngoài.
Sư gia tổ chức một nhóm học giả ngồi sau bàn, kiểm tra thẻ ngà và phân phát lương thực cho các hương trấn.
Sau khi phân phát xong cho một hương trấn, một đội binh phủ sẽ cùng đội vận chuyển lương thực vận chuyển về hương trấn, bọn họ sẽ giám sát toàn bộ quá trình phân phát lương thực cứu trợ, đề phòng có người nhân cơ hội tham ô.
Người dân đến vận chuyển lương thực sẽ ăn cháo ở lều cháo, lương thực được vận chuyển đến xe thì bắt đầu hành trình trở về, người ở gần huyện thành sẽ phân phát lương thực cứu viện ngay trong ngày, người ở xa cũng sẽ nhận được lương thực cứu viện trong ngày ba mươi tết.
Đối với người dân huyện Gia Trì, lô lương thực cứu trợ này là cứu trợ đúng lúc, nhất thời, khắp nơi trong huyện Gia Trì đều hân hoan vui mừng, cuối cùng khắp nơi đều có không khí tết.
So với huyện Gia Trì, Kim Xuyên sôi động hơn nhiều.
Đặc biệt là làng Tây Hà, tỷ đệ Vạn Hạc Minh, Vạn Vũ Hồng làm việc ngày đêm chế tạo ra một lô đèn điện và dây điện, Tiểu Ngọc chỉ đạo một nhóm người lắp đặt dây điện treo đèn điện.
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, Tiểu Ngọc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một đội kỵ binh đang tiến vào làng.
Tiểu Ngọc dặn dò trợ lý, đi về phía đội kỵ binh, cô ấy còn chưa kịp mở lời, Trịnh Trì Viễn đã nhảy xuống khỏi ngựa chiến của đội trưởng, chắp tay về phía Tiểu Ngọc: "Lưu đại nhân, năm mới vui vẻ!"
"Trịnh tướng quân, chúc mừng năm mới!" Tiểu Ngọc hành lễ lại: "Trịnh tướng quân, sao ngài lại tới đây?"
"Không phải là ta vừa từ Nước K về sao, ta đến đây để báo cáo công việc với tiên sinh nhân tiện chúc tết tiên sinh luôn!" Trịnh Trì Viễn ném dây cương cho cận vệ, vẫy tay về phía sau, một cận vệ khác nhanh chóng xách theo một cái túi vải nhỏ tiến lên.
Trịnh Trì Viễn cầm lấy cái túi đưa cho Tiểu Ngọc: "Lưu đại nhân, năm mới vui vẻ, một chút tâm ý nhỏ, không được coi là tôn kính!"
"Trịnh tướng quân, ngài cũng biết kỷ luật của chúng ta, sang năm mới ngài muốn để ta phạm sai lầm sao?" Tiểu Ngọc nhanh chóng từ chối.
"Lưu đại nhân đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là một ít trái cây sấy các loại do ta mang từ Nước K về thôi, không đáng tiền, cũng không thể coi là hối lộ được, chỉ là chút tâm ý của ta thôi!"
Vừa nói Trịnh Trì Viễn vừa mở túi ra, lấy từ bên trong ra một nắm trái cây sấy, cười nói: "Nếu thực sự muốn hối lộ, ta cũng không thể làm ở chỗ này được!"
Trịnh Trì Viễn đã nói như vậy rồi, hơn nữa trong túi thực sự là trái cây sấy khô, nên Tiểu Ngọc cũng không từ chối nữa: "Vậy cám ơn Trịnh tướng quân, ta còn chưa từng ăn trái cây sấy của Nước K bao giờ, đúng lúc mang về cho cha ta nếm thử xem."
"Lưu đại nhân khách sáo rồi." Trịnh Trì Viễn xua tay: "Lưu đại nhân, cô có biết tiên sinh ở đâu không?"
"Có lẽ là ở trong Ngự Thư Phòng đó." Tiểu Ngọc nói: "Hay là ta đi thông báo cho Trịnh tướng quân nhé?"
"Vậy làm phiền Lưu đại nhân!" Trịnh Trì Viễn trả lời.
"Không phiền đâu, bổn phận công việc thôi!" Tiểu Ngọc gật đầu, cùng Trịnh Trì Viễn cùng nhau đi vào trong làng.
Khi đến trước cửa Ngự Thư Phòng, quả nhiên nhìn thấy cận vệ của Kim Phi đang canh cửa, nhưng Trịnh Trì Viễn không đi vào, mà đợi ở bên ngoài cửa, Tiểu Ngọc đi vào thông báo.
Một lúc sau, Tiểu Ngọc đi ra: "Trịnh tướng quân, mời vào, tiên sinh và bệ hạ đang chờ ngài ở bên trong!"
"Cám ơn Lưu đại nhân!" Trịnh Trì Viễn gật đầu, đi vào Ngự Thư Phòng.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Kim Phi và Cửu Công Chúa đứng ở trước một chân đèn, Kim Phi đang hí hoáy với một sợi dây kỳ lạ, còn Cửu Công Chúa đứng ở bên cạnh tò mò quan sát.
"Bái kiến bệ hạ, bái kiến tiên sinh!"
Sau khi Trịnh Trì Viễn hành lễ xong, tò mò hỏi: "Tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?"
"Đợt lát sẽ biết." Kim Phi lắp chụp đèn lên, sau đó quay người nói: "Trịnh tướng quân, chuyến đi của ngươi thế nào?"
"Nhờ phúc của bệ hạ và tiên sinh, tất cả đều suôn sẻ!" Trịnh Trì Viễn nói: "Đoàn tàu chiến Đông Hải đã đến bến thuyền Kim Xuyên, lúc này đang dỡ hàng, xin tiên sinh chỉ thị!"
"Ngươi vất vả rồi!" Kim Phi an ủi nói.
Lời nói này bây giờ đã trở thành câu cửa miệng của hắn, nhưng lần này là thật lòng.
Xét theo thời gian, có lẽ Trịnh Trì Viễn đã đi đường không dừng lại một phút giây nào mới có thể đưa lương thực đến bến tàu Kim Phi vào ngày hôm nay được.
"Vì một thế giới mới!"
Trịnh Trì Viễn hành lễ với Kim Phi, sau đó lấy từ trong ngực ra hai bản báo cáo chiến trận: "Bệ hạ, tiên sinh, đây là báo cáo chiến trận của ta!"
Kim Phi nhận lấy báo cáo chiến trận, mở ra xem.
Báo cáo chiến trận của Trịnh Trì Viễn viết đầy mười mấy trang, không chỉ ghi lại tình hình sau khi đến nước K, mà còn trình bày một số hoạch định và kế hoạch phát triển của thủy quân thông qua hai chuyến đi xa này.
Sau khi Kim Phi đọc xong, vừa định chuẩn bị đánh giá thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng hét của Vạn Hạc Minh: "Sư phụ! Sư phụ!"
Sau khi Kim Phi nghe thấy, gật đầu với Trịnh Trì Viễn, sau đó đi ra ngoài, nhìn Vạn Hạc Minh bị cấm quân chặn lại, tức giận hỏi: "Không biết đến đây phải thông báo sao?"
"Không phải là không thể chờ được sao?" Vẻ mặt Vạn Hạc Minh đầy mong đợi nói: "Dây điện của đèn điện đã lắp xong hết rồi, cần bật điện không ạ?"
Chương 2055: Sáng bừng
"Đã kiểm tra chưa? Đừng để điện rò ra ngoài, sẽ nguy hiểm!" Kim Phi hỏi.
Vì không có nhựa hay cao su nên Kim Phi chỉ có thể quấn lụa quanh dây điện, sau đó quấn một lớp vải lanh bên ngoài, rồi quấn một lớp vải dầu không thấm nước xung quanh vải lanh để tránh rò rỉ điện.
Dù vậy, Kim Phi vẫn lo lắng về nguy cơ rò rỉ điện.
"Đã kiểm tra rồi, con và Tả đại nhân đã cùng nhau kiểm tra lại." Vạn Hạc Minh trả lời.
"Vậy thì bật điện đi." Kim Phi gật đầu.
"Vâng!" Vạn Hạc Minh đồng ý rồi quay người bỏ chạy.
Kim Phi không vào nhà mà đứng dưới mái hiên yên lặng chờ đợi.
Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi Kim Phi đang đợi cái gì, nhưng Cửu công chúa cũng đi ra nên anh ta không dám hỏi mà cúi đầu lùi sang một bên.
Ngay lúc đang chán nản chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một tia sáng, Trịnh Trì Viễn còn tưởng rằng có bom chớp sáng nên nhắm mắt lại theo bản năng.
Đúng lúc anh ta chuẩn bị giơ tay che mắt thì đã nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, lúc này Trịnh Trì Viễn mới nhận ra nơi đây chính là ngự thư phòng, có thể nói đây là nơi an toàn nhất ở Đại Khang nên không có khả năng có người dám ném bom chớp sáng ở đây.
Trịnh Trì Viễn nghĩ đến đây thì nhanh chóng buông tay xuống, đồng thời mở to hai mắt.
Sau đó anh ta đã nhìn thấy ở phía trước không xa có mấy quả cầu thủy tinh sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng sân của ngự thư phòng như ban ngày.
Không chỉ là ngự thư phòng mà toàn bộ làng Tây Hà đều đã sáng đèn, đứng từ ngự thư phòng cũng có thể nghe thấy tiếng hò reo của trẻ em và tiếng cảm thán của dân làng ở bên ngoài.
Trước đây trong phòng thí nghiệm có một thí nghiệm về đèn điện, mặc dù dân làng không thể đi vào nhưng họ đã nhìn thấy từ bên ngoài, dân làng đều kinh ngạc chứ đừng nói đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy.
Anh ta không thèm để ý Cửu công chúa vẫn còn ở bên cạnh mà tiến về phía Kim Phi rồi tò mò hỏi: "Tiên sinh, vật phát sáng này là bảo vật gì vậy?"
"Không phải bảo vật gì cả, chỉ là một ngọn đèn!"
Kim Phi giải thích ngắn gọn nguyên lý của đèn điện cho Trịnh Trì Viễn nghe một lần.
Không biết mấy ngày nay y đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng đã quen thuộc.
Mặc dù Trịnh Trì Viễn không hiểu nguyên lý của đèn điện, nhưng anh ta hiểu một điều - chiếc đèn điện có thể chiếu sáng này là phát minh mới của Kim Phi.
Khi anh ta chuẩn bị nịnh nọt thì Kim Phi đã xoay người đi vào ngự thư phòng nhưng vẫn không quên gọi Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, vào đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi."
Trịnh Trì Viễn thấy Kim phi muốn nói chuyện chính sự thì nhanh chóng đè nén sự tò mò rồi đi theo Kim Phi trở lại ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng ũng lắp ba bóng đèn, chiếu sáng căn phòng rực rỡ, cộng với tin vui do Trịnh Trì Viễn mang về, Cửu công chúa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi ba người nói chuyện xong thì đúng lúc Nhuận Nương đi tới gọi Kim Phi và Cửu công chúa về dùng bữa tối nên Kim Phi bèn thuận miệng mời Trịnh Trì Viễn.
Hôm nay là giao thừa nên đương nhiên Trịnh Trì Viễn sẽ không quấy rầy gia đình Kim Phi ăn cơm đoàn tụ, vội vàng xua tay: “Huynh đệ thủy quân vẫn còn đang đợi ta về phát tiền thưởng cho bọn họ nên ta không đi đâu, ngày mai ta sẽ đến chúc tết bệ hạ và tiên sinh!"
Kim Phi cũng không cưỡng ép anh ta, y tiễn Trịnh Trì Viễn đi thì bèn theo Nhuận Nương trở về.
Hôm nay nhà ăn vô cùng náo nhiệt, ngay cả Đường Tiểu Bắc đang bôn ba bên ngoài cũng trở về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bận rộn từ sáng sớm để nấu một bàn lớn đồ ăn.
Người một nhà bật đèn điện và có một bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.
Sau bữa tối, Kim Phi đưa cho bốn đứa nhỏ, mỗi đứa một bao lì xì, Đường Tiểu Bắc cũng đi tới góp vui, đưa tay về phía Kim Phi: “Của ta đâu?"
“Muội chính là ông Thần tài của Đại Khang chúng ta, vậy mà muội lại tìm ta xin bao lì xì sao?” Kim Phi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Đường Tiểu Bắc.
“Ta vất vả làm việc cả năm mà cuối cùng ngay cả một cái bao lì xì cũng không có…” Đường Tiểu Bắc giả vờ tủi thân, sau đó đưa tay nâng cằm Kim Phi: “Không có bao lì xì thì thưởng thịt cũng được!”
Xa cách lâu ngày gặp lại còn mặn nồng hơn đêm tân hôn, Đường Tiểu Bắc đã không về nhà lâu như vậy, vất vả lắm mới về được một chuyến nên đương nhiên sẽ không buông tha Kim Phi.
Dạo này rất ít khi Kim Phi đến phòng thí nghiệm, đèn và dây điện đều do Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên làm cùng với một nhóm người trợ giúp.
"Đứa nhỏ còn ở đây, trêu đùa cái gì vậy?" Quan Hạ Nhi tức giận vỗ Đường Tiểu Bắc một cái.
Đường Tiểu Bắc quay đầu lại, phát hiện bốn đứa nhỏ đang nhìn trộm thì trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi mới nháy mắt với Kim Phi và xoay người định rời đi nhưng lại bị Kim Phi kéo lại.
“Bọn nhỏ vẫn còn ở đây.” Đường Tiểu Bắc bắt chước giọng điệu của Quan Hạ Nhi rồi khẽ đẩy Kim Phi một cái.
“Đừng nghịch, ta có chính sự muốn nói với muội.” Kim Phi nói: “Trước đây để hợp tác xã mua bán thống kê số lượng thóc giống, hợp tác xã mua bán đã thống kê chưa?”
Đồng bằng Xuyên Thục vốn được mệnh danh là vùng đất trù phú, sau nhiều năm làm công cuộc ra công cứu giúp, hầu hết các nơi ở Xuyên Thục đã có kênh rạch nối liền, đáp ứng điều kiện cơ bản để trồng lúa nước.
Hơn một tháng trước, Kim Phi đã yêu cầu hợp tác xã mua bán thống kê số lượng thóc giống cần thiết trên địa phương để chuẩn bị trước, giờ đây Đường Tiểu Bắc đã trở về nên y muốn thử hỏi một chút.
“Tết Nguyên đán mà không để người ta nghỉ ngơi một chút sao?” Đường Tiểu Bắc trợn mắt nhìn Kim Phi nhưng vẫn trả lời: “Đã thống kê xong rồi nhưng lô thóc này được mang về từ nước K, nghe nói vẫn là thóc cũ của những năm trước, chàng xác định có thể làm thóc giống sao? Ngộ nhỡ bị người nước K hãm hại thì năm sau sẽ không có thu hoạch! ”
“Sau khi lô thóc đầu tiên về, Ngụy tiên sinh đã làm thí nghiệm nảy mầm trong nhà kính, tỷ lệ nảy mầm phù hợp với điều kiện để làm thóc giống.” Kim Phi giải thích nói: “Ngụy tiên sinh cũng sẽ tiến hành kiểm tra lô thóc thứ hai, nếu không đủ điều kiện thì sẽ không sử dụng nữa.”
Lương thực để lâu sẽ ảnh hưởng đến hoạt tính của hạt giống, thóc có thể dùng làm hạt giống hay không thì tỷ lệ nảy mầm là một chỉ số quan trọng, Kim Phi đương nhiên cũng lo lắng về những vấn đề mà Đường Tiểu Bắc lo lắng, nhưng xét theo kết quả kiểm tra trước mắt thì lô thóc gạo đầu tiên được dùng làm hạt giống không có vấn đề gì.
“Trong lòng chàng có tính toán là được.” Đường Tiểu Bắc nói: “Bảng thống kê đã làm xong rồi, tối mai khi đến ăn cơm ta sẽ mang đến cho chàng.”
"Đừng đưa cho ta nữa, muội cho người gửi đến bộ Hộ để bọn họ lưu giữ hồ sơ, sau đó gửi đến ngự thư phòng đi.” Kim Phi nói.
"Được." Đường Tiểu Bắc cũng không phản đối mà gật đầu đồng ý.
Châu Nhi bước vào từ phía bên ngoài: “Bệ hạ, tiên sinh, Thiết đại nhân cùng các vị đại nhân đến ngự thư phòng rồi.”
Mặc dù Kim Phi không thích xã giao nhưng đám người Thiết Thế Hâm đến chúc tết thì Cửu công chúa bắt buộc phải gặp mặt và Kim Phi cũng phải có mặt.
“Các nàng chơi đi, ta và Vũ Dương đi xem xem." Kim Phi gật đầu với đám người Quan Hạ Nhi rồi cùng Cửu công chúa trở lại ngự thư phòng.
Đúng như Kim Phi nghĩ, Thiết Thế Hâm và những người khác đến đây chúc tết.
Đợi đến khi hoàn tất một loạt thủ tục thì cũng đã gần nửa đêm.
"Cuối cùng thì cũng xong rồi." Cửu công chúa ngồi nghiêm chỉnh mấy tiếng đồng hồ nên rất mệt mỏi, lúc này các đại thần đã rời đi nên cô ấy bèn đứng dậy vươn vai.
Ngự thư phòng có trang bị hệ thống sưởi, quần áo của Cửu công chúa cũng không dày lắm, khi vươn vai thì vòng eo càng lộ rõ nên không khỏi khiến Kim Phi nhìn nhiều hơn một chút.
Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi một cái, Châu Nhi nhanh chóng lui ra ngoài, Cửu công chúa mím môi đi đến trước mặt Kim Phi rồi ngồi lên đùi y, vòng hai tay ôm lấy cánh tay của Kim Phi rồi hôn lên mặt y một cái.
Ngôi làng có hơn một trăm năm mươi người, chỉ trong mấy tháng đã chết đói chết rét hơn hai mươi, tình hình ở Trung Nguyên có thể được hình dung rõ ràng.
Huyện lệnh lộ ra vẻ mặt buồn bã, thở dài rồi nói: "Vậy bảo tất cả mọi người ra nhận lương thực cứu trợ đi!"
"Vâng!"
Trưởng làng vội vã bò dậy từ dưới đất: "Mọi người mau ra đây nào, quốc sư đại nhân bảo huyện lệnh lão gia tới phát lương thực cứu trợ rồi, mọi người mau ra đây nhận đi!"
Nghe thấy có lương thực cứu trợ, người dân cũng không còn sợ hãi nữa, nối đuôi nhau chạy ra.
Phần lớn người dân đều mặc quần áo rất mỏng, có vài đứa trẻ ngay cả quần áo cũng không có, được người lớn quấn vào trong quần áo của chính họ.
Huyện lệnh thấy vậy thì càng cau mày nhiều hơn.
Theo kế hoạch của ông ta, sau khi cứu trợ thiên tai, phải bảo dân làng đi thông báo cho những người dân khác, để người dân đến huyện thành nhận cháo.
Nhưng nhìn trạng thái của dân làng bây giờ, ngay cả ra cửa cũng khó khăn, sao có thể đi thông báo cho những người dân khác? Thông báo cho người dân những làng khác, bọn họ có thể đi tới huyện thành không?
Đi tới huyện thành nhận cháo, chẳng lẽ sau đó lại bắt bọn họ đi về sao?
Việc này cũng là do các đơn vị cơ sở của huyện lệnh chưa đủ kinh nghiệm làm việc.
Huyện lệnh xuất thân là con nhà quý tộc, cho dù có cố gắng hết sức để phán đoán sự khốn khổ của người dân, có lẽ ông ta vẫn đánh giá thấp mức độ khó khăn của người dân, cứ tưởng việc bảo người dân đi tới huyện thành không có vấn đề gì.
Lý do nhà họ Giang xây kho lương ở huyện Gia Trí là vì nơi này giao thông thuận tiện, lần tịch biên gia sản trước đó, trong huyện có một gia tộc lớn kinh doanh lều vải nên ông ta đã tịch thu được một kho lều, chỉ cần người dân đến huyện thành, ông ta có thể sắp xếp cho người dân vào ở những căn lều này.
Nhưng ông ta không ngờ rằng người dân thậm chí còn không có đủ khả năng đi đến huyện thành, nói gì đến kế hoạch tiếp theo.
Trong lúc huyện lệnh đang suy nghĩ, dân làng đã tụ tập đến cổng làng, tất cả đều trơ mắt nhìn ông ta.
Huyện lệnh không thể làm gì khác ngoài dừng suy nghĩ, gật đầu với binh phủ: "Phát lương thực theo đầu người và thẻ ngà, người lớn thì phát mỗi người mười cân, trẻ con ba thước trở xuống thì phát mỗi đứa năm cân!"
"Vâng!" Huyện úy mới nhậm chức trả lời rồi chỉ huy binh phủ bắt đầu duy trì trật tự, phát lương thực cho người dân.
Để thu thuế, chế độ hộ tịch của địa phương rất nghiêm khắc, cho dù là trẻ con cũng có thẻ ngà, sau khi các binh phủ nhận được thẻ ngà sẽ vẽ một ký hiệu lên phía trên, sau đó phát từng phần lương thực cứu trợ ra.
Nếu là thường ngày, mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, nhưng đối với người dân thì những lương thực này là đồ miễn phí, tiết kiệm chút để nấu cháo ăn rồi kết hợp với chút rau củ dại, mười cân lương thực có thể ăn hơn nửa tháng, thế nên cũng không ai dám thắc mắc gì, sau khi nhận lấy lương thực tất cả đều vô cùng cảm tạ mà cúi người với huyện lệnh và binh phủ.
Làng này là làng của cả một tông tộc, dân làng đều là người cùng tộc, trưởng làng cũng là tộc trưởng của bọn họ, lúc này ông ta kích động đến rơi nước mắt, thấy huyện lệnh ngoắc ông ta lại thì vội vàng lau nước mắt rồi chạy tới.
Người còn chưa tới, lời nịnh bợ đã tới trước: "Huyện lệnh lão gia, ngài thật sự đã cứu làng của chúng ta, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn lớn của ngài!"
"Làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng đúng lúc có chuyện cần ngươi giúp ta làm một chút!" Huyện lệnh nói.
Trưởng làng nghe vậy, trong lòng hơi thất vọng, mắng thầm: "Thảo nào lại tốt bụng tới đây phát lương thực cứu trợ như vậy, hóa ra là có chuyện, nghe nói gần đây vẫn đang đánh giặc, tuyệt đối đừng tới bắt lính!"
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thái độ trên mặt ông ta vẫn rất cung kính: "Lão gia cứ phân phó, thứ có thể làm được chúng ta nhất định làm theo, chỉ là năm nay làng chúng ta đã đi lính rồi, bây giờ không còn thanh niên trai tráng khỏe mạnh nào cả..."
Huyện lệnh liếc nhìn đối phương rồi ngắt lời trưởng làng: "Đừng lo lắng, ta không phải tới để bắt lính đâu!"
Nghe thấy Huyện lệnh nói như vậy, trưởng làng thầm thở nhẹ nhõm một hơi dài: "Lão gia cứ phân phó!"
"Chúng ta không kịp đến những làng khác để phát lương thực rồi, các ngươi phái người đi các làng xung quanh thông báo một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, quốc sư đại nhân sẽ phái người đến bên ngoài thành Gia Trí phát cháo, những người thật sự khó khăn có thể tới nhận cháo!" Huyện lệnh nói.
Nhân lực của binh phủ có hạn, không kịp đưa lương thực cho từng làng, chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã định trước mà thông báo cho người dân, nếu như người dân thật sự không chịu nổi nữa, có thể đến huyện thành tìm đường sống.
Trưởng làng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn huyện lệnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Triều đình trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Không chỉ phát lương thực cứu trợ, còn phát cháo ở huyện thành?
Đúng rồi, vừa rồi huyện lệnh cứ nhắc tới quốc sư suốt, chẳng lẽ có liên quan tới vị này?
Trưởng làng không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ quá nhiều, huyện lệnh vẫn đang chờ ông ta trả lời nên trưởng làng vội vàng gật đầu rồi nói: "Vâng, thảo dân sẽ lập tức sắp xếp người đi thông báo cho các làng xung quanh!"
Sau đó ông ta hỏi một cách dè dặt: "Lão gia, chúng ta vẫn có thể đi nhận cháo chứ?"
Mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, bọn họ cách huyện thành không xa, nếu như có thể nhận cháo sẽ có thể tiết kiệm được một ít khẩu phần lương thực, nói không chừng năm nay trong làng sẽ không có người chết đói.
Huyện lệnh suy nghĩ rồi gật đầu: "Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng một thẻ ngà một ngày chỉ có thể nhận một phần cháo!"
Vừa rồi trưởng làng chỉ hỏi thử thôi, thấy huyện lệnh đồng ý, kinh ngạc và vui mừng đến mức lông mày thiếu chút nữa bay lên, ông ta gật đầu lia lịa.
Lương thực cho hơn một trăm người phát xong rất nhanh, dưới sự cảm tạ khôn xiết của dân làng, huyện lệnh dẫn đoàn xe rời đi, chạy như bay tới làng kế tiếp.
Cứ như vậy, huyện lệnh dẫn đoàn xe đi dọc theo đường chính suốt một ngày, cho đến khi phát hết tất cả lương thực rồi mới bắt đầu quay về.
Đến khi về tới huyện thành thì đã sắp đến nửa đêm.
Đến cửa Bắc huyện thành, ông ta phát hiện trên đất trống ngoài cửa thành có rất nhiều đống lửa, rất nhiều người dân đang vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Thấy huyện lệnh đã trở lại, binh phủ giữ cửa thành vội vàng mở cửa cho nhóm huyện lệnh vào.
Những người dân tụ tập ở bên ngoài thấy cửa thành mở ra thì liên tục xúm lại, lại bị binh phủ ngăn lại.
"Quan gia khai ân, cho ta vào đi, nhị cữu của ta ở trong thành, vào thành ta sẽ đi nhờ cậy nhị cữu ngay, sẽ không làm phiền quan gia thêm đâu!"
"Quan gia, bên ngoài quá lạnh, con trai ta quá nhỏ, xin ngài rủ lòng thương cho bọn ta đi vào, bọn ta không làm loạn đâu, chỉ tìm một góc tường kín gió để tránh gió chút thôi!"
"Quan gia, xin ngài thương xót bọn ta, để cho bọn ta vào đi!"
"Quan gia, ta không đi vào, nhưng xin ngài để con ta vào bên dưới tường thành tránh gió một chút được không?"
Người dân ở bên ngoài cầu khẩn, huyện lệnh quay đầu nhìn, nhưng nghĩ tới lời hứa với trung đội trưởng, cuối cùng vẫn ra lệnh cho binh phủ đóng cửa thành lại.
Sau khi vào thành, huyện lệnh hỏi binh phủ lúc nãy ở lại trên tường thành: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"
Thời tiết giá rét, người dân nếu có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa, bên ngoài cửa thành rất ít khi tụ tập nhiều người như vậy.
"Thưa lão gia, bọn họ nghe tin ngày mai sẽ phát cháo, chạy tới trước để chờ." Binh phủ giữ cửa trả lời.
"Tới sớm vậy sao?" Huyện lệnh kinh ngạc.
"Bọn họ sợ cháo được phát không nhiều, tới trễ thì sẽ không nhận được nữa." Binh phủ trả lời.
Huyện lệnh nghe vậy thì yên lặng một lúc lâu, sau đó lại leo lên tường thành, nhìn xuống bên dưới.
Người dân ngoài thành thấy cửa thành đóng, lại tiếp tục tản ra, vây bên cạnh đống lửa lúc trước, gần như tất cả mọi người đều mặc đồ rất mỏng, luôn luôn phải xoay người, sưởi xong phía trước thì sưởi tiếp phía sau.
Huyện lệnh do dự một lúc rồi xoay người đi xuống.
Chương 2052: Thối nát
Huyện nha ở thành đông, sau khi huyện lệnh đi xuống tường thành đã đi ngay đến thành tây.
Sư gia thấy vậy bèn ở phía sau hô lên: "Lão gia, ngài đi đâu vậy?"
"Các ngươi về trước đi, ta đi nói chuyện với đội trưởng Giang một chút!" Huyện lệnh cũng không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay.
Sư gia ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng dẫn theo hai binh phủ đi theo.
Mấy người đi hết nửa cái huyện thành đã tới tận cửa kho lúa của nhà họ Giang, sau đó huyện lệnh quay qua hô lên với một cái bóng: “Tráng sĩ, ta có chút chuyện muốn báo cáo với đội trưởng Giang, xin nhờ tráng sĩ báo giúp một tiếng."
Khi sư gia và binh nhìn theo thì ở đó đã không còn ai. Ngay khi họ nghĩ là huyện lệnh bị hoa mắt thì hai nhân viên hộ tống đã bước ra từ chỗ khuất.
Hai nhân viên hộ tống cùng huyện lệnh đi ra ngoài thành vừa mới trở về, đội trưởng đoán được có thể huyện lệnh sẽ tới gặp mình nên đã dặn nhân viên hộ tống trực ban. Nếu huyện lệnh muốn gặp mình thì không cần báo mà cứ cho vào.
Một nhân viên hộ tống trong đó gật đầu nói: "Ngài đi theo ta, còn họ thì không được!"
Nói xong đã chỉ chỉ vào sư gia và binh phủ đi theo ở phía sau.
“Chúng ta không vào, ở ngoài chờ được không?” Sư gia hỏi.
"Được nhưng ta cảnh cáo các ngươi nên nghiêm chỉnh một chút!" Nhân viên hộ tống lên tiếng cảnh cáo, dẫn huyện lệnh vào kho lúa.
Lần trước huyện lệnh đến, đội trưởng dẫn ông ta đến cái phòng nhỏ cạnh kho lúa để nói chuyện, lần này nhân viên hộ tống lại dẫn ông ta đến phòng đối diện kho lúa, nơi đây vốn là nhà tập thể cũ của hộ vệ canh vựa lúa.
Để tránh cho kho lúa bị cháy lan nên nhà tập thể đó đã bị cấm nhóm lửa, nhưng nhà tập thể cách kho lúa khá xa nên khi huyện lệnh bước vào đội trưởng đã thiêu cháy bếp nhỏ.
"Mời vào!" Nhân viên hộ tống dẫn huyện lệnh đi tới cửa nhà tập thể, sau đó quay người tiếp tục làm nhiệm vụ.
“Đội trưởng Giang, xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của ngài rồi!” Huyện lệnh cúi chào đội trưởng.
"Ngài bận rộn đến giờ mới về, ta ở đây nằm nghĩ cả một ngày thì xin lỗi cái gì?"
Đội trưởng xua tay nói: "Ngài trước đây là thư sinh, chạy một ngày là muốn sức cùng lực kiệt rồi. Lại đây sưởi ấm chút đi, nào, này là ta vừa mới nướng bánh bao nếu không chê thì ăn chút lót dạ đi!"
Nói xong đã lấy kẹp gấp một cái bánh bao ra khỏi bếp lò.
Bánh bao bị nướng đến khô vàng, tỏa ra mùi thơm nồng nặc của lúa mì, huyện lệnh nuốt nuốt nước miếng đưa tay cầm lấy cái bánh bao nướng: “Chỉ có đội trưởng Giang hiểu ta, đúng là ta có hơi đói bụng!”
Nói rồi cũng không chê nóng mà cầm lấy cái bánh bao cắn mấy cái.
"Ngài ăn chậm một chút, kẻo nghẹn đấy còn nhiều mà!"
Đội trưởng Giang mỉm cười đưa một cái chén sứ qua, sau đó gấp hai cái bánh bao trong bếp lò ra để cạnh bếp để hâm nóng.
Huyện lệnh ăn một hơi hết ba cái bánh bao, rồi sau đó bưng chén sứ lên uống một hơi hết nước sôi để nguội trong chén.
Huyện lệnh để bát trà xuống rồi chắp tay với đội trưởng Giang: “Cảm tạ!”
Ông ta không chỉ cảm tạ đội trưởng Giang vì món bánh bao đã chuẩn bị cho mình, mà còn cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đội trưởng Giang.
Trước đây, cả hai bên đều đề phòng và thử lẫn nhau nhưng giờ đây họ dần bắt đầu tin tưởng nhau.
Đội trưởng nhìn thấy huyện lệnh ăn một hơi hết ba cái bánh bao, không giống như những học giả biết chữ khác, cũng cảm thấy hợp khẩu vị nên rót thêm một bát nước sôi để nguội cho huyện lệnh rồi hỏi: “Hôm nay suôn sẻ chứ?”
"Cũng coi như là suôn sẻ đi, lương thực lấy ra đều đã phát hết rồi." Huyện lệnh nói, giải thích ngắn gọn về công việc hôm nay.
"Vất vả rồi,” Đội trưởng nói, "Bây giờ ta tin ông là một vị quan tốt!"
Chính trị Đại Khang thối nát, cả đám quan viên so kè nhau cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, quan viên nào yên ổn ở đó không đi cướp đoạt đã có thể được gọi là một vị quan tốt.
Sau khi nhân viên hộ tống đi cùng trở về, đã nói biểu hiện hôm nay của huyện lệnh với đội trưởng, đây cũng là nguyên nhân quyết định khiến đội trưởng thay đổi thái độ đối với ông ta.
"Đội trưởng Giang, nếu như trước đây ngài nói vậy có lẽ ta sẽ còn đắc chí nhưng hôm nay đi một chuyến này, lại nghe ngài nói thế thì đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ.” Huyện lệnh cười khổ xua tay.
"Tại sao?" Đội trưởng tò mò hỏi.
"Trước đây đọc Nhật báo Kim Xuyên, ta từng nhìn thấy Quốc sư đại nhân nói một câu cái mông quyết định cái đầu. Trước đây còn không hiểu lắm nhưng hôm nay đã hiểu rồi!"
Huyện lệnh nói: "Ta cứ tưởng mình rất hiểu biết người dân. Hôm nay về nông thôn một chuyến ta mới biết được mình ắt phải vậy, ai ngờ người dân còn khó khăn hơn ta tưởng tượng. Đội trưởng Giang, ngài không biết đâu, nhiều người dân đến nhận lương thực cứu tế còn không có nổi một bộ đồ, thậm chí còn có mấy người, phải chờ người trước mặc lãnh xong rồi sau đó thay ra đưa cho người khác mặc vào lãnh tiếp, cứ lần lượt như thế!"
“Không biết thế nào mà ta lại không biết? Trước khi gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, nhà ta cũng chỉ có một bộ đồ, tới mùa đông, cả nhà năm người rúc vào đống cỏ khô để có thêm chút hơi ấm. Ai muốn ra ngoài thì phải tròng hết quần áo vào mới dám ra ngoài!”
Đội trưởng thở dài: “May mà gặp được tiên sinh, nếu không thì nhà ta vẫn còn sống những ngày tháng như thế đấy!”
“Còn ngài trước đây vẫn là công tử sống ở trong thành, có thể từ nông thôn lên thành, ai mà không mặc bộ đồ đẹp nhất đâu, ngài không biết thì cũng bình thường.”
“Nếu ta là một công tử thì không chừng cũng thế thôi, nhưng bây giờ ta quan phụ mẫu một phương của người dân, nếu tôi không biết nữa thì đúng là thất trách!”
Huyện lệnh thở dài, nói: "Ví như lần này này, ta đã phạm ngay cái sai lầm lớn!”
“Sai lầm gì??” Đội trưởng hỏi.
"Là kế hoạch trước đây ta đề ra," Huyện lệnh nói: "Ta không ngờ lại có nhiều người dân không có quần áo đến vậy, bây giờ trời lạnh như thế thì căn bản là họ không thể nào đến huyện thành lãnh cháo được!”
Đội trưởng gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy thì ngài muốn làm gì? Muốn tìm biện pháp khắc phục hay vẫn cứ như vậy?”
“Tất nhiên là khắc phục!”
"Ngài muốn khắc phục thế nào?”
"Ta muốn cho người đi thông báo đến các làng, yêu cầu họ tổ chức nhân lực dẫn trưởng làng các làng đến huyện thành kéo lương thực cứu tế về!”
Huyện lệnh nói ra biện pháp mình đã nghĩ xong xuôi ở trên đường: “Mọi người trong làng đến huyện thành hết thì không được, nhưng có thể gom mấy bộ quần áo tới lãnh lương lực thì chắc là được rồi?”
"Hẳn là không thành vấn đề." Đội trưởng gật đầu.
“Như vậy, đội trưởng Giang đồng ý sao?” Huyện lệnh kinh ngạc hỏi: “Không cần xin chỉ thị của tướng quân chỉ sao?”
“Trong thư tướng quân nói với ta, chỉ cần lương thực đến tận tay người cần và không lãng phí thì ta có thể đưa ra quyết định.” Đội trưởng nói.
Mục đích của bọn Lưu Thiết đến Trung Nguyên không phải là để cướp lương thực, mục đích chính của việc chiếm giữ kho lúa này là để cứu trợ thiên tai, để càng nhiều có người dân sống sót mà cũng là vì để có đủ sức lao động khi bắt đầu khai thác quặng vào năm sau.
Cách làm của huyện lệnh không hẹn mà hợp với cách làm của tiêu cục Trấn Viễn, nên Điền tiên sinh đã kiến nghị ủy quyền cho Lưu Thiết.
Lưu Thiết vốn hào sảng, đội trưởng đội hộ tống đã làm việc với anh ta từ lâu và là người đáng tin cậy nên đã chấp nhận đề nghị của Điền tiên sinh, giao quyền xử lý kho lúa cho đội trưởng.
Anh ta cũng muốn nhân cơ hội này để kiểm tra xem đội trưởng có khả năng trấn giữ một phương không.
Chương 2053: Tin tưởng
"Lưu tướng quân thực sự rất tin tưởng trung đội trưởng Giang đó!" mặt huyện lệnh đầy vẻ ngưỡng mộ.
Chốn quan trường của Đại Khang trước đây, việc củng cố giai cấp và đấu tranh phe phái rất nghiêm trọng, nếu huyện lệnh muốn làm gì đó thì có rất nhiều trở ngại, cấp dưới cũng sẽ đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý.
Mặt khác, ở tiêu cục Trấn Viễn, một kho lương lớn như vậy, nhưng Lưu Thiết lại giao toàn bộ quyền quyết định cho trung đội trưởng.
Đây thực sự là một sự tin tưởng lớn lao!
Mà trung đội trưởng cũng xứng đáng với sự tin tưởng của Lưu Thiết, từ khi đến huyện Gia Trì, anh ta vẫn luôn canh giữ kho lương không rời nửa bước, làm việc ngày đêm như một nhân viên hộ tống bình thường, lấy mình làm gương.
Sự tin tưởng và bầu không khí làm việc này là điều mà huyện lệnh chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Nếu như trung đội trưởng Giang không có ý kiến gì, sáng sớm mai ta sẽ sắp xếp xuống làng thông báo cho mọi người, cố gắng kêu gọi mọi người mang hết lương thực về trước tết, ăn tết vui vẻ!" Huyện lệnh hỏi.
"Được." Trung đội trưởng gật đầu: "Nhưng ta có một vài yêu cầu."
"Ngài nói đi!"
"Chúng ta có thể mở kho xuất lương, nhưng đây là lương thực cứu trợ, mỗi một hạt thóc đều phải phát đến tay cho những người cần, nếu như để ta phát hiện ra lương thực rơi vào tay cường hào địa chỉ không cần đến, thì đừng trách ta vô tình!" Trung đội trưởng lạnh lùng nói.
Trước đây chuyện này đã từng xảy ra rồi, lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình là để phát cho người dân, nhưng người dân không nhận được mà thay vào đó lại để cho những cường hào có thế lực thông qua các mối quan hệ khác lấy đi, sau đó lại bán lương thực cho người dân với giá cao.
Nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cơ bản đều xuất thân từ nông dân nghèo, họ đều ghét cay ghét đắng kiểu hành vi này.
"Trung đội trưởng Giang, hôm nay ta đi cứu trợ thiên tai, đều tiến hành ghi chép theo thẻ ngà, một hạt thóc cũng không phát cho địa chủ, cũng không dám nhét túi riêng, có hai địa chủ trong làng khá vô liêm sỉ, mặt dày đến nhận lương thực, nhưng đã bị ta đánh đuổi đi rồi!"
Huyện lệnh vội vàng nói: "Nếu như trung đội trưởng ngài không tin, có thể hỏi hai huynh đệ giám sát kia!"
Thật ra, đây cũng chính là lý do tại sao huyện lệnh nhất quyết yêu cầu trung đội trưởng bố trí hai nhân viên hộ tống đi cùng ông ta để cứu trợ thiên tai.
Mặc dù nói là những người trong sạch thì dù không thanh minh cho mình cũng vẫn sẽ là người trong sạch, những có người chứng kiến sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái.
"Ta đã hỏi rồi, hôm nay ngài làm rất tốt, không phải là ta không tin ngài, mà là không tin đám địa chủ đó!"
Trung đội trưởng nói: "Ngài tự mình dẫn người đi phát lương thực, vẫn còn hai địa chủ trong làng dám đến nhận, điều này chứng tỏ bọn họ tham lam đến mức nào, nếu để các làng dân đến nhận lương thực, ngài có dám đảm bảo lương thực cứu trợ bọn họ lấy về sẽ không rơi vào trong tay các địa chủ không?"
"Cái này…" Huyện lệnh do dự.
Đúng vậy, địa chủ ở mỗi làng cơ bản đều là những người ngang ngược không biết lý lẽ, nếu không cũng không thể làm địa chủ được.
Khi nha dịch truyền lệnh xuống, rất có thể địa chủ sẽ tổ chức người đến nhận lương thực về, bọn họ có ngoan ngoãn phân phát lương thực cho người dân theo thẻ ngà hay không?
Huyện lệnh không dám đảm bảo.
Trước đây ông ta từng lén đọc nhật báo Kim Xuyên, biết được Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất, còn âm thầm nhận xét, cảm thấy Kim Phi làm việc có phần hơi cực đoan, không để cho địa chủ cường hào chút đường sống nào, không dưng lại có nhiều kẻ thù như vậy.
Bây giờ ông ta đột nhiên hiểu ra vì sao Kim Phi lại làm như vậy.
Huyện lệnh suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trung đội trưởng Giang, hay là chúng ta cũng đánh cường hào chia ruộng đất trước đi?"
"Chúng ta là hàng ngũ tác chiến, đánh cường hào không thành vấn đề, nhưng chia ruộng đất chúng ta thực sự không có kinh nghiệm."
Trung đội trưởng lắc đầu: "Đánh cường hào chia ruộng đất nghe có vẻ đơn giản, thực ra lại liên quan đến mọi phương diện, ví dụ như khi phân ruộng đất, nhà này nói đất được phân không tốt, nhà kia nói đất được phân không đủ, quá nhiều chuyện, để người chưa từng tiếp xúc qua đi làm, có lẽ mấy tháng cũng không xong."
"Không biết mấy tháng nữa sẽ có bao nhiêu người chết đói nữa!" Huyện lệnh hành lễ với trung đội trưởng: "Trung đội trưởng Giang, ngài có biện pháp gì không?"
"Ta vừa mới nói rồi, ta là người thuộc hàng ngũ chiến đấu, bình thường thường phụ trách đánh giặc, chuyện phía sau có những người khác lo, ta cũng không biết làm như thế nào." Trung đội trưởng lắc đầu: "Cho nên ta mới canh chừng kho lương không rời một bước như vậy!"
"Ta hiểu ý của trung đội trưởng Giang!" Huyện lệnh suy nghĩ một chút sau đó hỏi: "Nếu không thì như thế này đi, ta sẽ sắp xếp một số binh phủ, đi theo giám sát việc phân phát lương thực, nếu như phát hiện có địa chủ liều lĩnh nhận, ta sẽ sắp xếp binh phủ bắt người đó lại, trung đội trưởng Giang cảm thấy như thế nào?"
"Đây cũng là một biện pháp, nhưng binh phủ của ngài có đủ dùng không?" Trung đội trưởng hỏi.
Một huyện thành tổng cộng cũng không có bao nhiêu người binh phủ, trước đây lại bị bọn họ giết chết một nhóm rồi, còn phải canh giữ tường thành, trung đội trưởng lo lắng nhân lực của huyện lệnh không đủ.
"Không quá đủ, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để bọn họ vất vả thêm chút thôi." Huyện lệnh nói.
"Vậy ngài nhanh chóng đi làm đi, phía huyện thành ngài không cần lo lắng, mỗi một cổng thành chỉ cần để lại hai binh phủ canh cổng là được, nếu như có người xâm phạm, ngài cứ bảo người bắn tên lệnh lên trời, phi thuyền sẽ tới hỗ trợ!"
Trung đội trưởng Giang lấy từ bên cạnh ra mấy mũi tên lệnh lớn đưa cho huyện lệnh.
Huyện lệnh mừng rỡ, vội vàng nhận lấy mũi tên lệnh bằng cả hai tay: "Cám ơn trung đội trưởng Giang!"
Nếu nhân viên hộ tống đồng ý chịu ra tay, vậy thì sẽ không cần lo lắng cho sự an toàn của huyện thành nữa.
"Không cần cám ơn, đều là vì người dân có một năm mới vui vẻ thôi!" Trung đội trưởng xua tay.
Huyện lệnh làm việc nỗ lực để cứu trợ thiên tai, không chỉ vì lợi ích của người dân mà còn vì tiền đồ của chính mình, thật ra trung đội trưởng cũng vậy.
Mặc dù anh ta không nhạy cảm với chính trị, nhưng giờ nghĩ lại, anh ta nhận ra Lưu Thiết đang thử thách anh ta.
Nếu công tác cứu trợ thiên tai của huyện lệnh diễn ra suôn sẻ, thì đó không chỉ là công lao của huyện lệnh, mà còn là công lao của anh ta, cho nên sau khi nghe báo cáo của nhân viên hộ tống đi cùng xong, trung đội trưởng quyết định sẽ hỗ trợ huyện lệnh cứu trợ thiên tai.
"Trung đội trưởng Giang, thật ra, ta vẫn còn một việc muốn xin ý kiến của ngài!" Huyện lệnh nói: "Vừa rồi khi trở về, ta nhìn thấy ở trước cửa có rất nhiều người dân, bọn họ nghe nói huyện thành phát cháo, nên đã đến đây trước, trước đây ta tịch thu được rất nhiều lều vải từ nhà họ Tương, tôi có thể phái người ra ngoài thành, đưa lều cho bọn họ được không?"
"Được." Trung đội trưởng gật đầu: "Nhưng trước tiên chúng ta phải đảm bảo sự an toàn của huyện thành, không được để kẻ có ác ý lẻn vào!"
"Trung đội trưởng Giang yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho người canh cổng thật tốt!" Huyện lệnh nhanh chóng bảo đảm.
"Ta tin tưởng ngài, hi vọng ngài sẽ không làm ta thất vọng!" Trung đội trưởng đứng dậy: "Vậy ngài đi làm việc trước đi!"
"Ta nhất định không phụ sự tin tưởng của trung đội trưởng Giang!" Huyện lệnh chắp tay hành lễ với trung đội trưởng sau đó xoay người rời đi.
Sau khi đi ra khỏi kho lương, huyện lệnh đi thẳng vào kho, tổ chức binh phủ mang theo lều ra cổng thành, làm việc bận rộn cho đến khi trời sắp sắp mới sắp xếp thỏa đáng được cho người dân tị nạn, sau đó lại lập tức tổ chức ngài ra tay nấu cháo cho bọn họ.
Mặc dù quyết định xuống làng đưa lương thực, nhưng nếu như đồng ý phát cháo, thì vẫn cần phải thực hiện.
Sau khi phát cháo xong, huyện lệnh tổ chức binh phủ xuống làng truyền tin, bảo người trong làng phái người đến nhận lương thực cứu trợ.
Khi hoàn tất những chuyện này đã là giữa trưa.
Từ sáng sớm cho đến tận lúc này, huyện lệnh vẫn chưa có thời gian chợp mắt, cơm cũng không ăn được mấy miếng.
Sau khi làm xong mọi việc, huyện lệnh gần như kiệt sức, nhưng trong lòng lại rất kích động.
Mặc dù do kinh nghiệm làm việc của ông ta không đủ, cho nên lần cứu trợ thiên tai này còn hơi luống cuống, nhưng nhìn chung đó cũng là một thành công, ông ta cũng trải qua cảm giác được tin tưởng.
Chương 2054: Vất vả
Trước đây sự hiểu biết của huyện lệnh về Xuyên Thục đều là đến từ nhật báo Kim Xuyên, lúc đó khi nhìn thấy chính sách của nhật báo Kim Xuyên chưa đủ thích hợp, đôi khi có vẻ như Kim Phi vỗ đầu cái là đưa ra quyết định, sau đó qua một thời gian ngắn sau lại tiến hành điều chỉnh.
Huyện lệnh đã từng chửi thầm, Kim Xuyên cái gì cũng tốt, chỉ là Kim Phi và Cửu Công Chúa làm việc hơi bốc đồng, không đủ thận trọng khi đưa ra quyết sách.
Bây giờ huyện lệnh đã biết nguyên nhân, Kim Phi và Cửu Công Chúa luôn chú ý đến dân tình, phản ứng nhanh chóng, nên xem ra việc hoạch định chính sách còn chưa đủ thành thục.
Đôi khi chính sách thay đổi là do tâm lý của dân chúng thay đổi, cần phải điều chỉnh dân tình theo chính sách.
Ví dụ, nếu việc cứu trợ thiên tai lần này được thực hiện theo thông lệ trước đây của quan trường Đại Khang, khai báo từng cấp, sau đó các cấp lại tổ chức thảo luận, vài tháng cũng không thể thực hiện được.
Nhưng tại tiêu cục Trấn Viễn, Lưu Thiết giao thẳng quyền cho một trung đội trưởng, chỉ mất thời gian vài ngày, mọi công việc đều đã được hoàn thành chu đáo.
Mặc dù huyện lệnh rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bây giờ nhóm binh phủ này trước đây vẫn luôn bị đàn áp, quân lương của bọ vẫn luôn bị nợ đọng, sau khi huyện lệnh tịch thu tài sản, để thành lập thành viên nòng cốt của riêng mình, lập tức bù đắp quân lương mà các binh phủ bị nợ trước đây, lập tức nhận được sự ủng hộ của các binh phủ.
Hơn nữa chiếc bánh lớn do huyện lệnh vẽ ra, để các binh phủ đều có cảm giác được trọng dụng, từng người đều làm việc vô cùng hăng hái.
Trên không có áp lực, binh phủ bên dưới cũng nghe lời, từ khi làm quan mấy năm nay, đây là lần đầu tiên huyện lệnh làm việc thuận lợi như vậy.
Ngày hôm đó, huyện lệnh phái hơn mười binh phủ ra ngoài, gần thì đi bộ, xa thì cưỡi ngựa, trong một ngày thông báo cho tất cả các đơn vị cấp trấn trong huyện về tin tức nhận lương thực cứu trợ, sau đó yêu cầu trấn trưởng phải thông báo cho tất cả các thôn trong ngày.
Trung đội trưởng cũng bảo các nhân viên hộ tống tăng ca vận chuyển một lô lương thực đến cổng thành chờ người dân đến nhận.
Sư gia cũng đến Bộ Hộ Tịch để tìm danh sách dân số của từng trấn, đưa lương thực đến cổng thành trước theo hướng của các trấn.
Đêm hôm đó, mọi người lần lượt đến, chờ đợi ở bên ngoài thành.
Có kinh nghiệm của ngày hôm trước, huyện lệnh đã đoán trước được tình huống này nên đã chuẩn bị trước bếp nấu cháo và lều nấu cháo ở bốn cổng thành để sắp xếp người dân.
Trời vừa sáng, bốn cổng thành đồng thời mở ra, binh lính khiêng bàn chạy ra ngoài.
Sư gia tổ chức một nhóm học giả ngồi sau bàn, kiểm tra thẻ ngà và phân phát lương thực cho các hương trấn.
Sau khi phân phát xong cho một hương trấn, một đội binh phủ sẽ cùng đội vận chuyển lương thực vận chuyển về hương trấn, bọn họ sẽ giám sát toàn bộ quá trình phân phát lương thực cứu trợ, đề phòng có người nhân cơ hội tham ô.
Người dân đến vận chuyển lương thực sẽ ăn cháo ở lều cháo, lương thực được vận chuyển đến xe thì bắt đầu hành trình trở về, người ở gần huyện thành sẽ phân phát lương thực cứu viện ngay trong ngày, người ở xa cũng sẽ nhận được lương thực cứu viện trong ngày ba mươi tết.
Đối với người dân huyện Gia Trì, lô lương thực cứu trợ này là cứu trợ đúng lúc, nhất thời, khắp nơi trong huyện Gia Trì đều hân hoan vui mừng, cuối cùng khắp nơi đều có không khí tết.
So với huyện Gia Trì, Kim Xuyên sôi động hơn nhiều.
Đặc biệt là làng Tây Hà, tỷ đệ Vạn Hạc Minh, Vạn Vũ Hồng làm việc ngày đêm chế tạo ra một lô đèn điện và dây điện, Tiểu Ngọc chỉ đạo một nhóm người lắp đặt dây điện treo đèn điện.
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, Tiểu Ngọc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một đội kỵ binh đang tiến vào làng.
Tiểu Ngọc dặn dò trợ lý, đi về phía đội kỵ binh, cô ấy còn chưa kịp mở lời, Trịnh Trì Viễn đã nhảy xuống khỏi ngựa chiến của đội trưởng, chắp tay về phía Tiểu Ngọc: "Lưu đại nhân, năm mới vui vẻ!"
"Trịnh tướng quân, chúc mừng năm mới!" Tiểu Ngọc hành lễ lại: "Trịnh tướng quân, sao ngài lại tới đây?"
"Không phải là ta vừa từ Nước K về sao, ta đến đây để báo cáo công việc với tiên sinh nhân tiện chúc tết tiên sinh luôn!" Trịnh Trì Viễn ném dây cương cho cận vệ, vẫy tay về phía sau, một cận vệ khác nhanh chóng xách theo một cái túi vải nhỏ tiến lên.
Trịnh Trì Viễn cầm lấy cái túi đưa cho Tiểu Ngọc: "Lưu đại nhân, năm mới vui vẻ, một chút tâm ý nhỏ, không được coi là tôn kính!"
"Trịnh tướng quân, ngài cũng biết kỷ luật của chúng ta, sang năm mới ngài muốn để ta phạm sai lầm sao?" Tiểu Ngọc nhanh chóng từ chối.
"Lưu đại nhân đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là một ít trái cây sấy các loại do ta mang từ Nước K về thôi, không đáng tiền, cũng không thể coi là hối lộ được, chỉ là chút tâm ý của ta thôi!"
Vừa nói Trịnh Trì Viễn vừa mở túi ra, lấy từ bên trong ra một nắm trái cây sấy, cười nói: "Nếu thực sự muốn hối lộ, ta cũng không thể làm ở chỗ này được!"
Trịnh Trì Viễn đã nói như vậy rồi, hơn nữa trong túi thực sự là trái cây sấy khô, nên Tiểu Ngọc cũng không từ chối nữa: "Vậy cám ơn Trịnh tướng quân, ta còn chưa từng ăn trái cây sấy của Nước K bao giờ, đúng lúc mang về cho cha ta nếm thử xem."
"Lưu đại nhân khách sáo rồi." Trịnh Trì Viễn xua tay: "Lưu đại nhân, cô có biết tiên sinh ở đâu không?"
"Có lẽ là ở trong Ngự Thư Phòng đó." Tiểu Ngọc nói: "Hay là ta đi thông báo cho Trịnh tướng quân nhé?"
"Vậy làm phiền Lưu đại nhân!" Trịnh Trì Viễn trả lời.
"Không phiền đâu, bổn phận công việc thôi!" Tiểu Ngọc gật đầu, cùng Trịnh Trì Viễn cùng nhau đi vào trong làng.
Khi đến trước cửa Ngự Thư Phòng, quả nhiên nhìn thấy cận vệ của Kim Phi đang canh cửa, nhưng Trịnh Trì Viễn không đi vào, mà đợi ở bên ngoài cửa, Tiểu Ngọc đi vào thông báo.
Một lúc sau, Tiểu Ngọc đi ra: "Trịnh tướng quân, mời vào, tiên sinh và bệ hạ đang chờ ngài ở bên trong!"
"Cám ơn Lưu đại nhân!" Trịnh Trì Viễn gật đầu, đi vào Ngự Thư Phòng.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Kim Phi và Cửu Công Chúa đứng ở trước một chân đèn, Kim Phi đang hí hoáy với một sợi dây kỳ lạ, còn Cửu Công Chúa đứng ở bên cạnh tò mò quan sát.
"Bái kiến bệ hạ, bái kiến tiên sinh!"
Sau khi Trịnh Trì Viễn hành lễ xong, tò mò hỏi: "Tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?"
"Đợt lát sẽ biết." Kim Phi lắp chụp đèn lên, sau đó quay người nói: "Trịnh tướng quân, chuyến đi của ngươi thế nào?"
"Nhờ phúc của bệ hạ và tiên sinh, tất cả đều suôn sẻ!" Trịnh Trì Viễn nói: "Đoàn tàu chiến Đông Hải đã đến bến thuyền Kim Xuyên, lúc này đang dỡ hàng, xin tiên sinh chỉ thị!"
"Ngươi vất vả rồi!" Kim Phi an ủi nói.
Lời nói này bây giờ đã trở thành câu cửa miệng của hắn, nhưng lần này là thật lòng.
Xét theo thời gian, có lẽ Trịnh Trì Viễn đã đi đường không dừng lại một phút giây nào mới có thể đưa lương thực đến bến tàu Kim Phi vào ngày hôm nay được.
"Vì một thế giới mới!"
Trịnh Trì Viễn hành lễ với Kim Phi, sau đó lấy từ trong ngực ra hai bản báo cáo chiến trận: "Bệ hạ, tiên sinh, đây là báo cáo chiến trận của ta!"
Kim Phi nhận lấy báo cáo chiến trận, mở ra xem.
Báo cáo chiến trận của Trịnh Trì Viễn viết đầy mười mấy trang, không chỉ ghi lại tình hình sau khi đến nước K, mà còn trình bày một số hoạch định và kế hoạch phát triển của thủy quân thông qua hai chuyến đi xa này.
Sau khi Kim Phi đọc xong, vừa định chuẩn bị đánh giá thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng hét của Vạn Hạc Minh: "Sư phụ! Sư phụ!"
Sau khi Kim Phi nghe thấy, gật đầu với Trịnh Trì Viễn, sau đó đi ra ngoài, nhìn Vạn Hạc Minh bị cấm quân chặn lại, tức giận hỏi: "Không biết đến đây phải thông báo sao?"
"Không phải là không thể chờ được sao?" Vẻ mặt Vạn Hạc Minh đầy mong đợi nói: "Dây điện của đèn điện đã lắp xong hết rồi, cần bật điện không ạ?"
Chương 2055: Sáng bừng
"Đã kiểm tra chưa? Đừng để điện rò ra ngoài, sẽ nguy hiểm!" Kim Phi hỏi.
Vì không có nhựa hay cao su nên Kim Phi chỉ có thể quấn lụa quanh dây điện, sau đó quấn một lớp vải lanh bên ngoài, rồi quấn một lớp vải dầu không thấm nước xung quanh vải lanh để tránh rò rỉ điện.
Dù vậy, Kim Phi vẫn lo lắng về nguy cơ rò rỉ điện.
"Đã kiểm tra rồi, con và Tả đại nhân đã cùng nhau kiểm tra lại." Vạn Hạc Minh trả lời.
"Vậy thì bật điện đi." Kim Phi gật đầu.
"Vâng!" Vạn Hạc Minh đồng ý rồi quay người bỏ chạy.
Kim Phi không vào nhà mà đứng dưới mái hiên yên lặng chờ đợi.
Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi Kim Phi đang đợi cái gì, nhưng Cửu công chúa cũng đi ra nên anh ta không dám hỏi mà cúi đầu lùi sang một bên.
Ngay lúc đang chán nản chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một tia sáng, Trịnh Trì Viễn còn tưởng rằng có bom chớp sáng nên nhắm mắt lại theo bản năng.
Đúng lúc anh ta chuẩn bị giơ tay che mắt thì đã nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, lúc này Trịnh Trì Viễn mới nhận ra nơi đây chính là ngự thư phòng, có thể nói đây là nơi an toàn nhất ở Đại Khang nên không có khả năng có người dám ném bom chớp sáng ở đây.
Trịnh Trì Viễn nghĩ đến đây thì nhanh chóng buông tay xuống, đồng thời mở to hai mắt.
Sau đó anh ta đã nhìn thấy ở phía trước không xa có mấy quả cầu thủy tinh sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng sân của ngự thư phòng như ban ngày.
Không chỉ là ngự thư phòng mà toàn bộ làng Tây Hà đều đã sáng đèn, đứng từ ngự thư phòng cũng có thể nghe thấy tiếng hò reo của trẻ em và tiếng cảm thán của dân làng ở bên ngoài.
Trước đây trong phòng thí nghiệm có một thí nghiệm về đèn điện, mặc dù dân làng không thể đi vào nhưng họ đã nhìn thấy từ bên ngoài, dân làng đều kinh ngạc chứ đừng nói đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy.
Anh ta không thèm để ý Cửu công chúa vẫn còn ở bên cạnh mà tiến về phía Kim Phi rồi tò mò hỏi: "Tiên sinh, vật phát sáng này là bảo vật gì vậy?"
"Không phải bảo vật gì cả, chỉ là một ngọn đèn!"
Kim Phi giải thích ngắn gọn nguyên lý của đèn điện cho Trịnh Trì Viễn nghe một lần.
Không biết mấy ngày nay y đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng đã quen thuộc.
Mặc dù Trịnh Trì Viễn không hiểu nguyên lý của đèn điện, nhưng anh ta hiểu một điều - chiếc đèn điện có thể chiếu sáng này là phát minh mới của Kim Phi.
Khi anh ta chuẩn bị nịnh nọt thì Kim Phi đã xoay người đi vào ngự thư phòng nhưng vẫn không quên gọi Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, vào đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi."
Trịnh Trì Viễn thấy Kim phi muốn nói chuyện chính sự thì nhanh chóng đè nén sự tò mò rồi đi theo Kim Phi trở lại ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng ũng lắp ba bóng đèn, chiếu sáng căn phòng rực rỡ, cộng với tin vui do Trịnh Trì Viễn mang về, Cửu công chúa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi ba người nói chuyện xong thì đúng lúc Nhuận Nương đi tới gọi Kim Phi và Cửu công chúa về dùng bữa tối nên Kim Phi bèn thuận miệng mời Trịnh Trì Viễn.
Hôm nay là giao thừa nên đương nhiên Trịnh Trì Viễn sẽ không quấy rầy gia đình Kim Phi ăn cơm đoàn tụ, vội vàng xua tay: “Huynh đệ thủy quân vẫn còn đang đợi ta về phát tiền thưởng cho bọn họ nên ta không đi đâu, ngày mai ta sẽ đến chúc tết bệ hạ và tiên sinh!"
Kim Phi cũng không cưỡng ép anh ta, y tiễn Trịnh Trì Viễn đi thì bèn theo Nhuận Nương trở về.
Hôm nay nhà ăn vô cùng náo nhiệt, ngay cả Đường Tiểu Bắc đang bôn ba bên ngoài cũng trở về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bận rộn từ sáng sớm để nấu một bàn lớn đồ ăn.
Người một nhà bật đèn điện và có một bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.
Sau bữa tối, Kim Phi đưa cho bốn đứa nhỏ, mỗi đứa một bao lì xì, Đường Tiểu Bắc cũng đi tới góp vui, đưa tay về phía Kim Phi: “Của ta đâu?"
“Muội chính là ông Thần tài của Đại Khang chúng ta, vậy mà muội lại tìm ta xin bao lì xì sao?” Kim Phi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Đường Tiểu Bắc.
“Ta vất vả làm việc cả năm mà cuối cùng ngay cả một cái bao lì xì cũng không có…” Đường Tiểu Bắc giả vờ tủi thân, sau đó đưa tay nâng cằm Kim Phi: “Không có bao lì xì thì thưởng thịt cũng được!”
Xa cách lâu ngày gặp lại còn mặn nồng hơn đêm tân hôn, Đường Tiểu Bắc đã không về nhà lâu như vậy, vất vả lắm mới về được một chuyến nên đương nhiên sẽ không buông tha Kim Phi.
Dạo này rất ít khi Kim Phi đến phòng thí nghiệm, đèn và dây điện đều do Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên làm cùng với một nhóm người trợ giúp.
"Đứa nhỏ còn ở đây, trêu đùa cái gì vậy?" Quan Hạ Nhi tức giận vỗ Đường Tiểu Bắc một cái.
Đường Tiểu Bắc quay đầu lại, phát hiện bốn đứa nhỏ đang nhìn trộm thì trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi mới nháy mắt với Kim Phi và xoay người định rời đi nhưng lại bị Kim Phi kéo lại.
“Bọn nhỏ vẫn còn ở đây.” Đường Tiểu Bắc bắt chước giọng điệu của Quan Hạ Nhi rồi khẽ đẩy Kim Phi một cái.
“Đừng nghịch, ta có chính sự muốn nói với muội.” Kim Phi nói: “Trước đây để hợp tác xã mua bán thống kê số lượng thóc giống, hợp tác xã mua bán đã thống kê chưa?”
Đồng bằng Xuyên Thục vốn được mệnh danh là vùng đất trù phú, sau nhiều năm làm công cuộc ra công cứu giúp, hầu hết các nơi ở Xuyên Thục đã có kênh rạch nối liền, đáp ứng điều kiện cơ bản để trồng lúa nước.
Hơn một tháng trước, Kim Phi đã yêu cầu hợp tác xã mua bán thống kê số lượng thóc giống cần thiết trên địa phương để chuẩn bị trước, giờ đây Đường Tiểu Bắc đã trở về nên y muốn thử hỏi một chút.
“Tết Nguyên đán mà không để người ta nghỉ ngơi một chút sao?” Đường Tiểu Bắc trợn mắt nhìn Kim Phi nhưng vẫn trả lời: “Đã thống kê xong rồi nhưng lô thóc này được mang về từ nước K, nghe nói vẫn là thóc cũ của những năm trước, chàng xác định có thể làm thóc giống sao? Ngộ nhỡ bị người nước K hãm hại thì năm sau sẽ không có thu hoạch! ”
“Sau khi lô thóc đầu tiên về, Ngụy tiên sinh đã làm thí nghiệm nảy mầm trong nhà kính, tỷ lệ nảy mầm phù hợp với điều kiện để làm thóc giống.” Kim Phi giải thích nói: “Ngụy tiên sinh cũng sẽ tiến hành kiểm tra lô thóc thứ hai, nếu không đủ điều kiện thì sẽ không sử dụng nữa.”
Lương thực để lâu sẽ ảnh hưởng đến hoạt tính của hạt giống, thóc có thể dùng làm hạt giống hay không thì tỷ lệ nảy mầm là một chỉ số quan trọng, Kim Phi đương nhiên cũng lo lắng về những vấn đề mà Đường Tiểu Bắc lo lắng, nhưng xét theo kết quả kiểm tra trước mắt thì lô thóc gạo đầu tiên được dùng làm hạt giống không có vấn đề gì.
“Trong lòng chàng có tính toán là được.” Đường Tiểu Bắc nói: “Bảng thống kê đã làm xong rồi, tối mai khi đến ăn cơm ta sẽ mang đến cho chàng.”
"Đừng đưa cho ta nữa, muội cho người gửi đến bộ Hộ để bọn họ lưu giữ hồ sơ, sau đó gửi đến ngự thư phòng đi.” Kim Phi nói.
"Được." Đường Tiểu Bắc cũng không phản đối mà gật đầu đồng ý.
Châu Nhi bước vào từ phía bên ngoài: “Bệ hạ, tiên sinh, Thiết đại nhân cùng các vị đại nhân đến ngự thư phòng rồi.”
Mặc dù Kim Phi không thích xã giao nhưng đám người Thiết Thế Hâm đến chúc tết thì Cửu công chúa bắt buộc phải gặp mặt và Kim Phi cũng phải có mặt.
“Các nàng chơi đi, ta và Vũ Dương đi xem xem." Kim Phi gật đầu với đám người Quan Hạ Nhi rồi cùng Cửu công chúa trở lại ngự thư phòng.
Đúng như Kim Phi nghĩ, Thiết Thế Hâm và những người khác đến đây chúc tết.
Đợi đến khi hoàn tất một loạt thủ tục thì cũng đã gần nửa đêm.
"Cuối cùng thì cũng xong rồi." Cửu công chúa ngồi nghiêm chỉnh mấy tiếng đồng hồ nên rất mệt mỏi, lúc này các đại thần đã rời đi nên cô ấy bèn đứng dậy vươn vai.
Ngự thư phòng có trang bị hệ thống sưởi, quần áo của Cửu công chúa cũng không dày lắm, khi vươn vai thì vòng eo càng lộ rõ nên không khỏi khiến Kim Phi nhìn nhiều hơn một chút.
Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi một cái, Châu Nhi nhanh chóng lui ra ngoài, Cửu công chúa mím môi đi đến trước mặt Kim Phi rồi ngồi lên đùi y, vòng hai tay ôm lấy cánh tay của Kim Phi rồi hôn lên mặt y một cái.