-
Chương 1991-1995
Chương 1991: Tin vui nhất
Vào phòng trực ban, các thủy thủ cuối cùng cũng giữ cho cơ thể ngừng run rẩy, thủy thủ dẫn đầu vội vàng lấy ra hai phong thư từ trong lòng ngực đưa cho Kim Phi bằng hai tay.
“Tiên sinh, đây là thư của tướng quân chúng ta và Lạc Lan cô nương gửi cho ngài!”
“Được rồi,” Kim Phi tiếp nhận phong thư: “Các ngươi mau đi sưởi ấm đi!”
Nói xong Kim Phi cầm phong thư ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó, các thủy thủ được Lưu Thiết tiếp đón cũng xuống quanh bếp lò.
Sưởi ấm được vài phút, mấy thủy thủ mới thấy đỡ hơn, nhưng hai người trong số họ bị sưng tai vì lạnh, một thủy thủ khác cảm thấy các ngón tay của mình ngứa râm ran vì lửa, anh ta bắt đầu ra sức gãi.
“Đừng gãi, đây là bỏng lạnh, gãi nữa sẽ xước da!”
Lưu Thiết nhắc nhở một tiếng, sau đó hỏi: “Các ngươi từ đâu đến đây?”
“Từ nước K,” thủy thủ trả lời.
“Các ngươi bổ sung nhiên liệu từ Đông Hải à?”
“Bổ sung rồi…”
“Bọn họ không nhắc nhở ngươi thành Du Quan rất lạnh sao?”
“Có nhắc…”
“Vậy tại sao các ngươi không mặc thêm quần áo dày vào?” Lưu Thiết buồn bực.
“Chúng ta không ngờ trời lại lạnh như vậy!” Thủy thủ dẫn đầu cười khổ nói: “Lúc ở nước K còn cởi trần mò cá ngoài biển, cảm thấy thành Du Quan có lạnh thì cũng sẽ không khác gì Đông Hải, ai ngờ lại lạnh đến như vậy, nếu không có hơi ấm bên cạnh máy hơi nước, có lẽ chúng ta sẽ chết cóng trên trời mất!”
Đây là sai sót gây ra bởi sự khác biệt trong nhận thức.
Đừng nói thời đại này, ngay cả đời trước của Kim Phi từng có chuyện như vậy, rất nhiều người phương nam đều chưa từng tới phương bắc, trước khi đến nơi, bọn họ còn tưởng rằng phương bắc dù có lạnh thì cũng có thể lạnh đến mức nào được chứ. Có người mặc áo len, áo khoác dày vào là chạy tới.
Đến nơi, họ nhận ra rằng cái lạnh ở miền Bắc đã vượt quá tầm hiểu biết của họ, một chiếc áo len hay áo khoác có là gì, có mặc áo khoác lông vũ thì cũng không đủ.
Khi đó Kim Phi liên tục thấy tin người phương nam bị lạnh phát khóc.
Những thủy thủ này cũng mắc phải sai lầm tương tự, may mắn thay trên phi thuyền có động cơ hơi nước, họ có thể dựa vào động cơ hơi nước để giữ ấm, nếu không sẽ không thể bay đến thành Du Quan được.
“Các ngươi cũng vất vả rồi, có điều hiện tại sẽ không sao nữa,” Lưu Thiết an ủi một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Các ngươi lần này đi nước K có lấy được hạt giống lúa và cây bông không?”
Thủy thủ dẫn đầu không trả lời, mà vô thức nhìn thoáng qua Kim Phi.
Nghiêm khắc mà nói, tình hình ở nước K thuộc về cơ mật, anh ta không chắc liệu mình có thể nói cho Lưu Thiết biết hay không.
Lỡ như nói ra rồi Kim Phi cảm thấy mình đã tiết lộ bí mật thì sao?
Nhưng Lưu Thiết đã hỏi rồi, nếu anh ta không nói gì, nhất định sẽ đắc tội Lưu Thiết.
Tuy rằng anh ta là người trong thủy quân, nhưng Lưu Thiết là lãnh đạo cấp cao ở Xuyên Thục, hơn nữa còn là sĩ quan quân đội cấp cao, ai biết một ngày nào đó anh ta bị điều chuyển sang thủy quân thì sao? Hay sẽ được chuyển từ thủy quân sang làm việc dưới quyền Lưu Thiết?
Trước kia đi theo Trịnh Trì Viễn đến tiếp viện thành Du Quan, nhiều thủy thủ đã được điều động từ tàu chiến lên bờ để hỗ trợ thủ thành, sau đó một số được giữ lại cho đến nay.
Lúc này Kim Phi cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của thủy thủ, nói: “Các ngươi giao chiến với cấm quân của nước K? Kể xem chuyện là sao!”
Trước khi giấy ra đời, văn tự được ghi chép trên thẻ tre, khắc chữ lên thẻ tre rất tốn kém, cho nên càng ít chữ càng tốt, về sau tuy rằng có trang giấy, nhưng lối văn ngôn đã được truyền thừa dưới, hơn nữa trước khi Kim Phi cải tiến kỹ thuật làm giấy thì trang giấy cũng không rẻ, cho nên Đại Khang có hai hệ thống ngôn ngữ.
Một bộ là ngôn ngữ nói được người dân bình thường sử dụng trong giao tiếp hàng ngày, chính là tiếng bạch thoại.
Bộ còn lại là ngôn ngữ viết, viết theo lối văn ngôn, mà người bình thường không thể hiểu được.
Kim Phi đã cải tiến nghề làm giấy và in ấn, đồng thời cũng tạo ra bút chì, giúp giảm đáng kể chi phí và tốc độ viết. Giáo dục bắt buộc và các lớp xóa mù chữ cũng đang phổ biến bộ ngôn ngữ bạch thoại, nhưng Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn trước khi gặp Kim Phi đã là người đọc sách, bọn họ đã quen viết theo thể văn ngôn trước đây.
Bức thư này không phải là văn thư trao đổi riêng tư mà là văn thư chính thức nên hai người vẫn sử dụng thể văn ngôn.
Kim Phi có thể đọc hiểu được, nhưng dường như có chút khó khăn.
Thủy thủ đang khó xử, nghe Kim Phi nói thì như trút được gánh nặng, vội kể lại từ đầu về trận chiến.
Lưu Thiết nghe xong quay ra hỏi Kim Phi: “Thổ ty mà anh ta nói là chức quan ư?”
“Thổ ty tương đương với thủ lĩnh của bộ lạc Đông Man, vừa rồi anh ta nhắc đến thổ ty có lẽ là danh hiệu lớn nhất ở nước K, tương đương với vua Đông Man, hoàng đế Đảng Hạng.” Kim Phi giải thích nói.
“Chà, Trịnh tướng quân và Lạc Lan cô nương bạo gớm, đánh cấm quân của người ta, còn bắt cả Thổ ty, ép người ta nộp mấy chục nghìn cân hạt bông và hàng trăm nghìn cân thóc!”
Trong mắt Lưu Thiết vô thức hiện lên một tia khao khát.
“Bất cứ lúc nào thì bạo lực mới mang tính quyết định” Kim Phi cũng cảm khái nói.
Từ lời kể của thủy thủ, Kim Phi có thể nghe ra, hoạch ban đầu của Lạc Lan là lấy hạt bông và lúa thông qua buôn bán, nhưng lại bị Thổ ty nhăm nhe hạm đội thuyền lầu, không thể không giao chiến, dùng vũ lực bức bách Thổ ty nước K, cuối cùng mới hoàn thành giao dịch lần này.
“Tiên sinh, lần này chúng ta không chỉ lấy được hạt giống gạo và cây bông mà còn lấy được rất nhiều bông!” Thủy thủ bổ sung nói.
Thư của Lạc Lan viết bằng văn ngôn, Kim Phi vừa đọc xong liền cảm thấy đau đầu, chỉ đọc được một nửa rồi đặt xuống, cuối cùng cũng không thấy nội dung về bông gòn.
Nghe vậy ngây ra một lúc, hỏi: “Bông ở nước K lẽ ra đã được thu hoạch từ lâu rồi phải không? Lá thư cuối cùng của Lạc Lan không phải nói rằng người dân địa phương không biết cách sử dụng bông và đã đốt bông và cành cây cùng nhau sao? Bông ở đâu ra?”
“Lấy từ xưởng ép dầu,” thủy thủ giải thích nói: “Nước K trồng bông để ép lấy dầu, một số xưởng ép dầu sẽ mang quả bông non về, tách hạt ở kho hàng, một ngày trước khi chúng ta rời đi, đội trưởng Mã Văn Húc phát hiện bông ở xưởng ép dầu nên mua ngay!
Sau đó đội trưởng Mã đi hết các xưởng ép dầu trong thành, chỉ cần có bông thì đều mua về hết.”
Thủy thủ kể lại quá trình Mã Văn Húc mua bông.
“Đầu óc Lão Mã nhạy bén thật!” Kim Phi khen ngợi một tiếng, cười hỏi: “Các ngươi tổng cộng mua bao nhiêu bông?”
“Hai ba trăm xe đẩy tay,” thủy quân trả lời: “lúc ta đến đi thư phòng tìm tướng quân lấy thư thì Lạc Lan cô nương đang nói chuyện với tướng quân, bảo lần sau phải mang thêm mấy con thuyền, kéo thêm bông trở về…”
Nói xong có chút lo lắng nhìn Kim Phi, lo lắng Kim Phi nói anh ta nghe lén Lạc Lan nói chuyện với Trịnh Trì Viễn.
Song Kim Phi hoàn toàn không nghĩ như vậy, mà cầm thư của Lạc Lan đọc lướt mặt sau, quả nhiên thấy giao dịch với Thổ ty ở phần cuối thư.
Sau khi xem xong, Kim Phi nhịn không được kích động vỗ cái bàn: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lạc Lan và Lão Trịnh lần này làm rất tốt!”
Lạc Lan lần này đi nước K, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ kế hoạch ban đầu, mà còn cũng đạt được thỏa thuận thương mại lâu dài với Thổ ty.
Đây là tin vui vui nhất mà Kim Phi nghe trong thời gian qua.
Chương 1992: Khoa trương
“Hạm đội chừng nào mới có thể về?”
Kim Phi nhìn thuỷ thủ hỏi.
“Tình trạng thông thường thì nửa tháng có thể về đến Đông Hải, nhưng khi chúng ta về cả quãng đường đều là gió Bắc, không dùng buồm được, có thể sẽ chậm một, hai ngày.”
Thuỷ thủ suy nghĩ một lát, trả lời: “Nếu như không có bất ngờ, trong khoảng mười hai ngày đến nửa tháng thì hạm đội sẽ có thể quay về!”
“Được.” Kim Phi hơi gật đầu, lộ ra vẻ suy tư.
Lưu Thiết nhìn thấy, thăm dò hỏi: “Tiên sinh, ngài không phải muốn quay về chứ?”
“Lần này Lạc Lan bọn họ mang bông vải về, ta phải về xem thử bông vải bọn họ mang về như thế nào!”
Giọng điệu của Kim Phi kiên định.
Vấn đề ấm no trực tiếp liên quan đến vấn đề sống chết của người dân, cũng là vấn đề Kim Phi luôn muốn giải quyết, nhưng có bột mới gột nên hồ, Đại Khang lúc trước bông vải, dù Kim Phi có gấp cũng không có tác dụng, nhưng chuyến đến nước K lần này của Lạc Lan, có lẽ có thể giải quyết chuyện gấp ngay lúc trước.
Nhưng Lạc Lan và Mã Văn Húc bọn họ cũng chưa từng thấy bông vải, chỉ thông qua miêu tả của Kim Phi để biết được thứ này, Kim Phi không chắc chắn bọn họ có mua sai hay không, buộc phải về xác định lại.
Hơn nữa lần này Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn lập được công lớn, Kim Phi muốn đích thân đến Đông Hải nghênh đón để bày tỏ sự xem trọng của bản thân.
“Tiên sinh, bây giờ mặt biển đã đóng băng, thuyền không vào được ngài về như thế nào?” Lưu Thiết khuyên
“Không phải còn có phi thuyền sao?” Kim Phi chỉ bên ngoài.
“Đó làm sao được?” Lưu Thiết từ trước đến nay luôn tuân lệnh Kim Phi, lần này lại không hề do dự mà phản đối: “Không được, ta không đồng ý!”
Khoảng thời gian gần đây gió tuyết quá lớn rồi, nguy hiểm khi phi thuyền cố chấp bay quá lớn.
Nhân viên hộ tống thông thường có thể mạo hiểm nhưng Kim Phi là trụ cột của Kim Xuyên, y không thể mạo hiểm, Lưu Thiết cũng không dám cho Kim Phi mạo hiểm.
“Thiết Tử ca, huynh cũng biết tình trạng của trung nguyên và Giang Nam như thế nào, mỗi ngày đều có người chết vì lạnh cóng, nếu bông vải của Lạc Lan và lão Trịnh mang về có thể tạo thành áo bông, có lẽ có thể cứu sống được rất nhiều người!”
Kim Phi cũng biết ý tốt của Lưu Thiết, nhẫn nại giải thích: “Bông vải bản thân chúng ta trồng nhanh nhất cũng phải đến năm sau, nếu như có thể nhập khẩu từ nước K thì năm nay có thể dùng rồi, ta buộc phải về canh chừng tiến triển của chuyện này!”
“Vậy tiên sinh ngài cũng không được mạo hiểm!” Thái độ của Lưu Thiết vẫn kiên định như cũ: “Nói một câu phạm thượng, nếu như tiên sinh có bất trắc gì thì Lưu Thiết ta dù chết cũng không có cách nào tạ tội với người dân ở Kim Xuyên, không có cách nào tạ tội với người trên toàn thiên hạ!”
“Không có khoa trương như vậy!”
“Ta khoa trương chút nào.” Lưu Thiết nói: “Tiên sinh dù sao ta kiên quyết không đồng ý ngài ngồi phi thuyền rời đi, nếu như ngài cứ muốn đi vậy thì dẫn ta đi cùng đi!”
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lưu Thiết, biết được anh ta nghiêm túc nếu như bản thân kiên trì rời đi, chắc chắn Lưu Thiết sẽ cùng lên phi thuyền,
Nếu như anh ta đi rồi thì ai giữ thành Du Quan?
Vì thế Kim Phi chỉ có thể nhịn lại thương lượng với Lưu Thiết: “Thiết Tử ca, hay là như vậy nếu như gió dừng rồi thì ta đi, nếu như gió không dừng thì ta sẽ không đi, như thế nào?”
Lưu Thiết biết đây có lẽ là giới hạn của Kim Phi, nếu như bản thân từ chối tiếp thì Kim Phi có thể sẽ cưỡng ép rời đi, vì thế suy nghĩ một lát gật đầu nói: “Được!”
Gió lớn liên tục nhiều ngày như vậy sao có thể nói dừng là dừng? Nếu như gió thật sự dừng thì phi thuyền bây cũng không có khó khăn như vậy, để Kim Phi đi cũng không có gì.
“Vậy thì quyết định như vậy!” Kim Phi uống hết nước trà trong chén: “Các anh em thuỷ quân, các ngươi sắp xếp chút!”
Sau xong cầm thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn rời đi.
Sau khi về phòng, Kim Phi đọc kỹ thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, cũng hiểu toàn diện thêm về việc ở nước K, càng gấp gáp muốn đến xem thử lô bông vải và hạt giống này.
Nhưng mà bây giờ gió lớn tuyết lớn, phi thuyền bay quả thật nguy hiểm, Kim Phi cũng chỉ có thể đợi.
Y cũng không đợi không mà là vừa thông báo Nhuận Nương và Tả Phi Phi thu dọn hành lý, vừa phái người gọi công chúa Lộ Khiết đến.
“Tiên sinh, chàng muốn quay về sao?” Trong lòng công chúa Lộ Khiết hơi ngẩn người, sau đó trong mắt lại lộ ra vẻ giằng co.
Cô ta biết bản thân nên theo Kim Phi cùng về, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ ở ngoại thành Du Quan mới vừa ổn thoả, bây giờ đi cô ta lại không yên tâm.
Ngay lúc công chúa Lộ Khiết đang chần chừ không biết lựa chọn như thế nào, Kim Phi lên tiếng: “Liên minh bộ lạc nhỏ vừa đến, lòng người còn chưa vững, nàng lại mang thai, không thích hợp bôn ba đường dài cứ ở lại thành Du Quan trước đi.
Công chúa Lộ Khiết im lặng đôi chút, gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đó lại bổ sung nói: “Đợi đến khi mùa xuân băng tan rồi, ta sẽ cho người khởi công!”
Thảo nguyên không nuôi người nhàn hạ, công chúa Lộ Khiết từ nhỏ lớn lên ở thảo nguyên đã hiểu, không ai muốn cứ dẫn theo gánh nặng, liên minh bộ lạc nhỏ muốn dựa vào Kim Phi sống tiếp thì buộc phải có giá trị của bản thân, nếu không sớm muộn ngày nào đó cũng sẽ bị bỏ rơi.
Kim Phi cũng không phản đối, từ trên bàn lấy mấy tờ giấy bản thảo cho công chúa Lộ Khiết: “Đây là một số đặc trưng của mỏ than, mỏ sắt, đợi ta quay về sắp xếp một số khảo sát viên đến, đợi xuân đến nàng tổ chức một đội khảo sát ở xung quanh tìm thử xem có mỏ than, mỏ sắt không.”
“Vâng!” Công chúa Lộ Khiết nhận bản thảo, kích động đến ngón tay cũng có chút run run.
Nếu như có thể tìm được mở than thì mùa đông không cần khó khăn như vậy nữa.
Nhuận Nương nhận được thông báo của Kim Phi, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý, làm xong tất cả chuẩn bị để lên đường, nhưng đợi liên tục mấy ngày gió tuyết vẫn không có ý hoàn toàn ngừng lại, trái lại ngày càng nhiều, có ngày buổi sáng Nhuận Nương thức dậy mở cửa, cửa cũng bị tuyết đóng chặn mất.
Lưu Thiết tưởng rằng Kim Phi sẽ gấp, mấy ngày này thỉnh thoảng lại tìm Kim Phi nói chuyện, kết quả phát hiện Kim Phi hoàn toàn không gấp, mỗi lần anh ta qua Kim Phi đều đang bận việc ở trong thư phòng, không phải đang vẽ bản thảo thì chính là đang biên soạn giáo trình.
Sau đó còn kêu Lưu Thiết tìm thợ mộc đến làm một bộ dụng cụ, ở trong thư phòng bận rộn đêm nào hay đêm đó.
Gió tuyết dù lớn cũng có lúc sẽ dừng.
Sau mười một ngày thuỷ thủ đến, cuối cùng gió tuyết cũng ngừng, mặt trời lên cao, chiếu lên tuyết trắng khiến người ta không mở mắt lên được.
Nếu như thời gian dài ở trong hoàn cảnh như vậy rất có khả năng tạo thành choáng tuyết, thậm chí tạo thành tổn thương không thể nào khỏi với mắt.
May mà xưởng thuỷ tinh Kim Xuyên đã có thể chế tạo kính râm, mỗi vệ sĩ canh gác ở trên tường thành đều được phân phát một cái.
Kim Phi nhìn một đám người Đại Khang mặc trang phục cổ đại theo kính râm lớn ở xung quanh luôn cảm thấy có chút mắc cười, cho dù bản thân y cũng ăn mặc như vậy.
Mới bắt đầu quả thật có chút không quên, nhưng nhìn thời gian dài rồi cũng quen, trái lại khiến cho Kim Phi nhớ đến những người nổi tiếng phương Bắc ở trên mạng mặc đồ cổ trang trượt tuyết ở kiếp trước.
Tuyết chất quá dày, tuyết mỗi ngày đào được chất thành hai bức tường tuyết còn cao hơn người ở hai bên đường.
Đám người men theo ở đường nhỏ ở giữa đi đến sân bay, dừng ở một mảnh đất trống vừa được dọn dẹp tức thời.
“Được rồi Thiết Tử ca, ta đi đây thành Du Quan giao cho huynh đấy!”
Chương 1993: Đích thân đi đón
Theo như thỏa thuận của Kim Phi và Lưu Thiết, gió tuyết dừng sẽ đi.
Thật ra Lưu Thiết vẫn còn chút lo lắng, muốn kêu Kim Phi đợi đến băng tan rồi ngồi thuyền rời đi.
Nhưng tuy gió tuyết dừng rồi, nhiệt độ vẫn rất thấp như cũ, mặt biển vẫn còn đóng băng.
Khi gió tuyết chưa ngừng, Kim Phi đã tuân thủ thỏa thuận, bây giờ gió tuyết ngừng rồi Kim Phi muốn rời đi, nếu như Lưu Thiết không đồng ý vậy thì nói không được.
Lưu Thiết chỉ có thể yêu cầu các phi hành viên kiểm tra phi thuyền thêm mấy lần, còn thêm mấy cây dù nhảy cho mỗi chiếc phi thuyền.
Kim Phi không chỉ có bản thân đi, đi theo còn có đám người Nhuận Nương, Bắc Thiên Tầm, cùng với đội cận vệ và đội súng kíp, một chiếc phi thuyền chắc chắn không ngồi hết, Lưu Thiết lại kêu sân bay chuẩn bị thêm mấy chiếc phi thuyền đi cùng.
Trước khi hành động, Lưu Thiết lo lắng có gian tế trốn ở góc tối, phái Hải Đông Thanh công kích phi thuyền Kim Phi ngồi, còn cho nhân viên hộ tống thủ thành ngồi lên phi thuyền bay lên trước.
Kim Phi cũng biết Lưu Thiết lo lắng an toàn của y, hơn nữa bản thân y cũng lo lắng gian tế và Hải Đông Thanh chỗ nào cũng nhúng tay vào nên cũng không phản đối.
Cứ làm đi làm lại nửa buổi sáng, sau khi xác định xung quanh quả thật không có Hải Đông Thanh, Kim Phi mới lên phi thuyền, trong sự tiễn đưa của Lưu Thiết và công chúa Lộ Khiết bay về phía Nam.
Có lẽ ông trời giúp đỡ, phi thuyền bay chưa bao lâu lại nổi gió Bắc.
Thuận theo hướng gió bay không chỉ yên ổn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, buổi chiều hôm đó Kim Phi từ xa đã nhìn thấy trấn Ngư Khê.
Không, bây giờ nên gọi là quận thành Đông Hải rồi.
Ở đây không có rơi tuyết, từ trên cao nhìn xuống ở quận thành chính là một công trường vô cùng lớn.
Đông Hải lúc trước Kim Phi bọn họ nói thật ra chính là trấn Ngư Khê làm trung tâm của xưởng đóng tàu nhà họ Hồng, diện tích lớn hơn không ít đa số trấn hợp lại của Xuyên Thục.
Bây giờ diện tích của quận Đông Hải sớm đã gấp mấy lần trấn Ngư Khê, phía Nam sắp đến cửa biển, phía Bắc cũng đã hợp nhất với xưởng cá muối của ao An Gia.
Hơn nữa còn đang duy trì mở rộng, thuyền đậu ở mặt biển cũng ngày càng nhiều.
Dù đất liền hay mặt biển đều là cảnh tương bận rộn, náo nhiệt!
“Đông Hải thật sự ngày một thay đổi!”
Nhuận Nương đứng bên cạnh Kim Phi cảm khái: “Lần sau đến không biết Đông Hải sẽ trở thành như thế nào!”
“Chắc chắn ngày càng tốt!” Kim Phi cũng cảm khái nói: “Vị trí của quận Đông Hải được trời hậu thuẫn, tương lai nhất định sẽ trở thành đô thị lớn cấp thế giới.”
Nhuận Nương có chút xa lạ với hai cái tên thế giới và đô thị, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là cấp thế giới và đô thị lớn?”
Kim Phi suy nghĩ một chút, trả lời: “Chính là trở thành thành phố lớn nhất của địa bàn toàn thiên hạ, người trên khắp thiên hạ đều sẽ ngồi thuyền đến kinh doanh!”
“Thành phố lớn nhất địa bàn thiên hạ?” Nhuận Nương ngơ ra: “Lẽ nào còn lớn hơn cả kinh thành?”
Trong hiểu biết của Nhuận Nương, kinh thành chính là nơi ở của hoàng đế, nơi lớn nhất nên là kinh thành.
Sự thật cũng như vậy, thời phong kiến bởi vì giao thông và thông tin còn lạc hậu, kinh thành là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hoá không còn gì bàn cãi, cũng là thành phố phồn hoa nhất, không có thành phố khác có thể vượt qua cũng không có thành phố nào dám vượt qua, nếu không chính là đi quá giới hạn.
Thời kỳ phong kiến nghi lễ hà khắc, quá giới hạn chính là đại tội khinh thường vương quyền, nếu thật thì có thể chém đầu.
Cho dù một số quan địa phương tương đối có năng lực, có thể phát triển thành phố tốt hơn cũng không dám làm như vậy.
Nhưng Kim Phi không có xem trọng, từ khi Cửu công chúa lên ngôi đến nay ngay cả thủ đô còn chưa định, thứ gọi là ngự thư phòng cũng chỉ là mấy căn phòng bình thường mà thôi, giá trị còn không cao bằng một cái hành lang của hoàng cung lúc trước.
Đông Hải tập trung nhiều dân tị nạn và xưởng như vậy, trước mắt lại không có năng lực để xây cao tầng, chỉ có thể mở rộng ra ngoài hơn nữa loại mở rộng này sẽ thuận theo phát triển của Đông Hải tiếp tục duy trì.
Ví dụ như Đông Hải bây giờ, tuy còn chưa hoàn toàn phát triển nhưng bến tàu và sân bay đã vượt qua bến tàu ở Kim Xuyên và sân bay ở làng Tây Hà trở thành bến tàu và sân bay lớn nhất Đại Khang, mỗi ngày đều có số lượng lớn thuyền và phi thuyền cập bến và hạ cánh ở Đông Hải này, sau khi bổ sung nhiên liệu kéo theo các loại sản vật xuất phát lần nữa.
Trên trời mấy người Kim Phi nhìn thấy sân bay, nhân viên trực sân bay cũng nhìn thấy phi thuyền của bọn họ.
Thành phố phía Bắc của Đông Hải chỉ có thành Du Quan, nhưng bởi vì gần đây phía Bắc liên tục gió tuyết, đường bay của thành Du Quan đã đóng, nhân viên trực mới được huấn luyện làm việc không biết vì sao có hạm đội phi thuyền từ phía Bắc đến, lại thêm biển hiệu của phi thuyền hắn ta không quen, chỉ có thể chạy đến phòng trực báo cáo với tổ trưởng trực.
Tổ trưởng vừa nghe kinh ngạc đến trực tiếp nhảy lên: “Phi thuyền bay từ phía Bắc, còn là một hạm đội?”
Nói xong xông ra ngoài phòng trực, cầm theo kính viễn vọng nhìn về phía Bắc.
Sau khi nhìn thấy rõ biển hiệu ở trên phi thuyền, tổ trực trực thét lên: “Thông báo đội phục vụ dưới đất, tạm dừng tất cả phi thuyền cất và hạ cánh, dọn dẹp nơi hạ cánh số một ra!
“Tổ trưởng làm sao vậy?” Nhân viên trực vừa lên chức mới báo cáo hiếu kỳ hỏi: “Cho dù một hạm đội cần hạ cánh, sân hạ cánh số một là đủ rồi, vì sao không cho các phi thuyền khác cất và hạ cánh?”
Đông Hải đã trạm cung cấp và trạm trung chuyển, phi thuyền mỗi ngày cất và hạ cánh ở đây để bổ sung nhiên liệu rất nhiều, bây giờ phía Nam có ba chiếc phi thuyền đang dừng ở trên không, xếp hàng đợi hạ cánh.
Kết quả người dưới mặt đất lại quơ cờ truyền lệnh bảo bọn họ tiếp tục đợi, sân bay tạm thời đóng cửa.
Xuyên Thục tuy không ngừng chế tạo phi thuyền, số lượng phi thuyền cũng duy trì tăng lên, nhưng vẫn không có phổ cập, người bình thường không có quyền sử dụng, phi thuyền chủ yếu đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển truyền tải công văn hoặc là vật tư quan trọng.
Tình huống thông thường độ ưu tiên của phi thuyền rất cao, nhưng bây giờ tổ trưởng lại đóng cửa cả sân bay điều này khiến cho nhân viên trực vừa nhậm chức có chút không hiểu.
“Phía Bắc chỉ có một thành Du Quan, lẽ nào ngươi không biết quốc sư đại nhân đến thành Du Quan rồi sao?”
Một nhân viên trực cũng trừng người mới một cái: “Bây giờ từ phía Bắc đến còn là cả một đội, ngoại trừ quốc sư đại nhân về thì còn có thể là ai?”
“Đó là phi thuyền của quốc sư đại nhân?” Người mới ngơ ra: “Nhưng mà biển hiệu trên mấy chiếc phi thuyền đó sao không đúng?”
Mỗi chiếc phi thuyền đều có biển hiệu của riêng mình, cũng có đội của mình, khi huấn luyện người mới cần học thuộc những biển hiệu này.
Nhưng vừa nãy nhân viên trực mới không nhận ra biển số phi thuyền của Kim Phi.
“Lẽ nào quốc sư đại nhân không thể sử dụng đội phi thuyền khác sao?” Nhân viên trực cũ liếc người mới một cái, làm việc của bản thân tiếp.
Trong sân bay bận đến tình cảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho phi thuyền Kim Phi ngồi hạ cánh, kết quả lại nhìn thấy đội phi thuyền bay thẳng về phía Nam.
“Chuyện gì thế?”
Lúc này nhân viên trực cũ cũng mơ hồ: “Quốc sư đại nhân lẽ nào về thẳng Xuyên Thục sao, nhưng cho dù về Xuyên Thục cũng phải xuống để bổ sung nhiên liệu chứ!”
Anh ta đang khó hiểu đột nhiên nghe nhân viên trực mới ở bên cạnh nói: “Đại ca, huynh mau xem phía Nam lại có một đội phi thuyền!”
Nhân viên trực cũ nghe nói nhìn về phía Nam, quả nhiên nhìn thấy trong không trung có mấy chấm đen, cầm kính viễn vọng xem quả thật là một đội bay.
“Là hạm đội Đông Hải về rồi, thì ra quốc sư đại nhân đích thân đón tiếp hạm đội!”
Chương 1994: Đáng giá
Trên biển, Hạm đội Đông Hải xếp hàng dài, vượt sóng tiến về phía bắc.
Trịnh Trì Viễn đứng trên boong tàu của chiếc thuyền lầu hàng giữa, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh và thở dài nói: “Cuối cùng đã trở lại, vẫn là máy hơi nước dùng tốt hơn!”
Đang là mùa gió bắc, nếu không có máy hơi nước, thuyền lầu chở hàng hóa nặng như vậy mà ngược chiều gió cũng khó như việc lên trời, kể cả có thể quay lại thì cũng phải mất ít nhất vài tháng, thậm chí chỉ có thể phải chờ ở khu vực biển nước K đến sang năm bắt đầu mùa gió nam thì mới có thể quay về.
Có máy hơi nước thì chỉ mất chưa đến nửa tháng bọn họ đã trở lại, điều mà trước đây Trịnh Trì Viễn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Lúc trước sau khi đóng xong thuyền bọc thép, Kim Phi còn điều động không ít thủy thủ từ thủy quân, Trịnh Trì Viễn tuy rằng tích cực phối hợp, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy Kim Phi không biết biển rộng hung hiểm, suy nghĩ kỳ lạ.
Anh ta đã đối mặt với biển cả nửa đời người, cũng biết rất rõ về biển, biển nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, thủy quân từng truy đuổi cướp biển và gặp phải một cơn bão lốc, khi đó anh ta đang ở trong vùng biển rộng lớn, không kịp quay về, không có chỗ tránh gió, sáu chiếc tàu ra khơi nhưng chỉ có ba chiếc quay trở lại.
Vùng duyên hải thì đỡ hơn, càng đi vào thì gió và sóng càng mạnh.
Kim Phi đã nói, đại lục Châu Mỹ cách Đại Khang chục ngàn dặm, khi đó Trịnh Trì Viễn tin rằng việc vượt qua hàng chục ngàn dặm biển là không thể nếu có gió mạnh và sóng lớn hoặc nếu bị lạc giữa biển, có khi cả đời cũng chẳng đến được.
Lúc ấy Trịnh Trì Viễn thử khuyên hai lần, đều bị Kim Phi phản bác, thấy Kim Phi đã quyết tâm, Trịnh Trì Viễn cũng không khuyên thêm nữa.
Nhưng chuyến đi về phía Nam tới nước K làm Trịnh Trì Viễn hiển ra, từ trước đến nay mình đã sai lầm.
Khi đi thuyền trên biển, ưu điểm của tàu hơi nước quá rõ ràng, dù gió có thổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc di chuyển bình thường của hạm đội.
Điều quan trọng nhất là các tàu chiến truyền thống sử dụng chế độ lái bằng buồm, đòi hỏi phải kéo buồm lên vị trí rất cao, trước lực cản của buồm, khả năng lật thân tàu sẽ rất cao.
Mà thuyền lầu chạy máy hơi nước áp dụng được dẫn động bởi một chân vịt, thân tàu chịu lực dồn về đuôi tàu, giúp thuyền lầu chạy êm hơn và không cần lo lắng về gió và sóng nhỏ thông thường.
Thuyền lầu đã như thế, thuyền bọc thép mà Kim Phi đã rất tốn kém để tạo nên thì càng không cần phải nói.
Lúc ấy Trịnh Trì Viễn đi lên tham quan, cửa giữa boong và cabin của chiến hạm bọc thép có thể bịt kín, nếu có gió mạnh và sóng lớn không thể chống lại, đóng cửa khoang kia lại, dù thuyền bọc thép bị cuốn ra biển, nó cũng có thể nổi trở lại.
Nếu Kim Phi đã chế tạo thành công chiến hạm bọc thép, không thể không chế tạo chiếc thứ hai.
Khi nghĩ đến khả năng thay thế toàn bộ hạm đội bằng chiến hạm bọc sắt chạy bằng động cơ hơi nước, Trịnh Trì Viễn lập tức cảm thấy trong lòng dâng trào niềm tự hào, anh ta cảm thấy khoảng cách mấy vạn dặm cũng không phải là quá xa, ít nhất là đã không còn ngoài tầm với.
Trịnh Trì Viễn đang mong chờ một tương lai tươi sáng thì phát hiện các thủy thủ bên cạnh đang nhìn lên bầu trời.
Kim Phi từng nhìn thấy mấy blogger nổi tiếng nói đùa rằng, nếu trên đường có mấy người đều cùng nhìn lên bầu trời, vậy thì đa phần những người đi ngang qua cũng sẽ dừng lại ngước mắt lên nhìn xem họ đang nhìn cái gì. Cuối cùng, thậm chí còn khiến cả một nhóm người nhìn lên bầu trời, mọi người trên đường đều nhìn lên để xem trên bầu trời có gì.
Lúc này Trịnh Trì Viễn cũng là như thế, thấy các thủy thủ đang nhìn bầu trời, anh ta cũng vô thức ngẩng đầu lên.
Lúc nãy anh ta nhìn về phía tây nhìn đường bờ biển đằng xa, lúc này quay đầu nhìn lên không trung phía bắc mới phát hiện bầu trời có thêm một đội hình phi thuyền.
Các phi thuyền điều khiển và bảo vệ hạm đội đã phát hiện ra phi thuyền ở phía đối diện, nhưng họ không biết danh tính của phía bên kia.
Có điều phi thuyền là trang bị đặc biệt của tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ cũng không lo lắng là kẻ địch, đến khi cách giữa hai bên không còn xa nữa mới vẫy cờ, hỏi thân phận của đối phương.
Trịnh Trì Viễn giơ lên kính viễn vọng lên nhìn sang, tình cờ nhìn thấy đội hình đối diện đang vẫy cờ và đáp lại.
Sau khi nhìn rõ ý nghĩa của tín hiệu cờ, sắc mặt Trịnh Trì Viễn lập tức thay đổi, quay đầu gọi cận vệ: “Mau gọi Lạc Lan cô nương!”
Khi đốt nồi hơi, một lượng lớn khí thải sẽ được tạo ra, nhiệt độ của khí thải rất cao, thực chất cũng là nguồn năng lượng, lúc trang bị máy hơi nước cho thuyền lầu, Kim Phi thiết kế hai bộ hệ thống xả khói, một trong số đó là nối khí thải đến từng cabin thông qua các đường ống. có thể đảm bảo nhiệt độ trong nhà vào mùa đông.
Trên thực tế, nguyên lý hoạt động cũng giống như bộ tản nhiệt, ngoại trừ nước nóng chảy trong bộ tản nhiệt, còn không khí nóng chảy trong hệ thống sưởi sàn.
Tuy Đông Hải không lạnh như thành Du Quan, nhưng là nhiệt độ cũng rất thấp, Lạc Lan sợ lạnh, cho nên rất ít khi lên boong tàu, phần lớn thời gian trốn trong cabin đọc sách báo.
Biết Trịnh Trì Viễn đang tìm mình, Lạc Lan mặc áo da thật dày, đi lên boong tàu.
“Trịnh tướng quân, sắp vào cảng sao?”
Tuy hạm đội đi dọc theo đường ven biển, nhưng vẫn cách đường ven biển khoảng mấy km, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy đường viền bờ biển, Lạc Lan không quen thuộc lắm với Đông Hải, chỉ biết sắp đến Đông Hải, nhưng không rõ chính xác mình đang ở đâu.
“Còn cách bến cảng hơn mười mấy dặm, chúng ta còn phải đi một đoạn nữa.” Trịnh Trì Viễn lắc đầu
“Vậy Trịnh tướng quân gọi ta ra để làm gì?”
“Tiên sinh tới!”
Trịnh Trì Viễn chỉ chỉ phi thuyền trên đỉnh đầu.
Lúc này, đội hình phi thuyền của Kim Phi cách hạm đội đã không xa, Lạc Lan nheo mắt, thậm chí có thể nhìn thấy những bóng người đang chuyển động trong giỏ treo.
“Ngài nói tiên sinh ở trên những chiếc phi thuyền này?” Lạc Lan sửng sốt: “Đã xác nhận chưa?”
“Xác nhận rồi,” Trịnh Trì Viễn đưa kính viễn vọng cho Lạc Lan: “Cô xem giỏ treo của phi thuyền thứ hai, không phải tiên sinh thì là ai?”
cô ta là lãnh đạo cấp cao của thương hội Kim Xuyên, miễn cưỡng còn có thể coi là bạn thân của Cửu công chúa, biết nhiều chuyện hơn người bình thường.
Mặc dù phi thuyền an toàn, nhưng vẫn có khả năng xảy ra sự cố, hơn nữa cũng đã có tiền lệ xảy ra sự cố mấy lần.
Tuy rằng mỗi phi thuyền và khinh khí cầu đều trang bị dù để nhảy, nhưng vẫn có thương vong.
Ngoài ra, còn có Hải Đông Thanh và một số loài chim ăn thịt cũng có thể đe dọa phi thuyền và khinh khí cầu.
Tuy rằng sau khi có súng kíp, Đông Man và Đảng Hạng đã an phận hơn nhiều, khu vực Xuyên Thục cũng đã lâu không xuất hiện tình trạng chim tập kích phi thuyền, nhưng ai có thể bảo đảm không có mật thám mang theo Hải Đông Thanh rình rập trong bóng tối chứ?
Cho nên bình thường, Kim Phi và Cửu công chúa sẽ không ngồi phi thuyền và khinh khí cầu để ra ngoài, ngay cả lãnh đạo cấp cao như Đường Tiểu Bắc và Trương Lương, nếu không phải gấp rút lên đường thì cũng sẽ không lên phi thuyền, mà là sẽ chọn ca-nô hoặc thuyền hơi nước an toàn hơn.
Lạc Lan biết Kim Phi coi trọng hạt giống lúa và cây bông, cũng đoán được Kim Phi có thể sẽ tự mình đón bọn họ, nhưng Lạc Lan nghĩ, Kim Phi có thể đi tới bến tàu Đông Hải đón bọn họ đã là giới hạn rồi, ai ngờ rằng Kim Phi lại lên phi thuyền ra biển đón chào?
Phụ nữ trang điểm vì người mình thích, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Khi thấy Kim Phi qua kính viễn vọng, Lạc Lan đột nhiên cảm thấy tất cả những khốn khó, hiểm nguy trong chuyên đi nước K lần này đều đáng giá!
Chương 1995: Thành thật
Hạm đội cách bến cảng không xa nữa, Trịnh Trì Viễn nghĩ Kim Phi sẽ ngồi trên phi thuyền vào cảng cùng hạm đội.
Nhưng không ngờ rằng, khi phi thuyền cách hạm đội hơn một nghìn mét nữa thì đã bắt đầu hạ độ cao, đồng thời vẫy cờ báo hiệu sắp hạ cánh.
Trịnh Trì Viễn nhanh chóng bảo người dọn dẹp boong thuyền.
Lão Uông đang ở trên chiếc thuyền khác dẫn hai thành viên đội viễn chinh ngồi ca-nô đi đến.
Phi thuyền ngày càng thấp, cũng bay ngày càng chậm, khi đến thuyền lâu nơi Trịnh Trì Viễn ở đã thả sợi dây cố định xuống phía dưới.
Các thủy thủ nhanh chóng buộc dây vào cần cẩu rồi kéo phi thuyền từ từ xuống boong thuyền.
Sau khi giỏ treo dừng lại, Kim Phi đã đẩy cửa lan can ra, dẫn nhóm người Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi xuống.
Diện tích của phi thuyền quá lớn mà boong thuyền của thuyền lầu quá nhỏ, nếu phải hạ xuống cũng không phải là không thể, nhưng tương đối phiền phức, hơn nữa hiện tại thuyền lầu vẫn đang chạy, cũng hơi nguy hiểm.
Sau khi nhóm người Kim Phi xuống, các thủy thủ đã cởi dây cố định ra, phi thuyền lại bay lên không trung, bay vào đội ngũ.
Trên boong thuyền, Trịnh Trì Viễn và Lão Uông dẫn một nhóm thủy thủ, sống lưng thẳng tắp chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
Trong số những người đó, Thủy Oa là người hưng phấn nhất.
Từ mùa hè đến nay, cậu bé vẫn luôn muốn gặp Kim Phi, mong chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được rồi.
Thủy Oa rất muốn chào Kim Phi nhưng cuộc sống doanh trại trong nửa năm nay khiến Thủy Oa hiểu quy tắc cơ bản nhất, nên cậu bé đã cố kén sự kích động không lao đến chỗ Kim Phi, mà nhìn Kim Phi với ánh mắt chờ mong.
Trên boong thuyền có nhiều thủy thủ như vậy, Kim Phi không nhận ra Thủy Oa, y thẳng lưng chào lại Trịnh Trì Viễn, Lão Uông và những thủy thủ: “Mọi người vất vả rồi!”
Sau đó nhìn Lạc Lan và trợ thủ: “Các ngươi cũng vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả!”
Lạc Lan cười lắc đầu: “Mọi người đừng đứng ở đây nữa, vào phòng rồi nói chuyện!”
Vừa rồi Kim Phi vẫn luôn đứng ở lan can giỏ treo, trên cao gió lớn, một lớp sương trắng đã kết trên hàng lông mày.
Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương cũng như vậy.
Kim Phi cũng không từ chối, đi vào khoang thuyền cùng Lạc Lan.
Khi đi qua phương trận thủy quân, Kim Phi đột nhiên dừng bước, y đến trước mặt Thủy Oa: “Ngươi là Thủy Oa đúng không?”
“Ngài... sao ngài biết?”
Thủy Oa không ngờ rằng Kim Phi lại nhận ra mình, càng không nghĩ đến Kim Phi sẽ chủ động nói chuyện với cậu bé vì vậy đã căng thẳng đến mức nói lắp.
Toàn bộ thủy quân chỉ có một đứa trẻ, đứa trẻ này không phải là Thủy Oa thì là ai chứ?
Nhưng Kim Phi không nói như vậy mà y cười rồi khen ngợi cậu bé: “Ta ở Xuyên Thục đã nghe nói thủy quân có một anh hùng trẻ tuổi, kỹ năng bơi rất tốt, có thể bắt cá lớn ở biển, sau này nếu có cơ hội, ta muốn mở mang thêm kiến thức.”
“Không cần sau này, nếu tiên sinh muốn, bây giờ ta có thể đi bắt cho ngài xem!”
Thủy Oa nói rồi chạy đến lan can boong thuyền, vừa chạy vừa cởi thắt lưng.
Kim Phi thấy vậy vội ra hiệu cho cận vệ qua đó ngăn Thủy Oa lại.
“Đứa trẻ này sao lại thật thà như vậy chứ?”
Kim Phi dở khóc dở cười: “Boong thuyền cao như vậy ngươi cũng dám nhảy à?”
Trong phim truyền hình, khi nhân vật bị truy sát, thường sẽ có cảnh nhảy từ trên cầu cao xuống nước để chạy trốn.
Thực ra tình tiết này không hợp lý, dù nước là thể lỏng nhưng bề mặt cũng có lực căng, nếu khi rơi xuống nước, diện tích tiếp xúc giữa cơ thể và nước quá lớn sẽ không có gì khác biệt so với việc nhảy xuống mặt đất.
Rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp cũng không dám nhảy xuống nước từ trên cầu cao mấy chục mét, cho dù khi nhảy xuống nước ở điểm thi đấu thì cũng đều dùng ngón chân tiếp xúc với nước hoặc chụm hai tay lên đầu để giảm diện tích tiếp xúc với mặt nước khi rơi xuống nước.
Cho dù là như vậy, trong quá trình tập luyện có rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp bị thương khi rơi xuống nước vì tư thế không được điều chỉnh đúng, chứ đừng nói đến người bình thường.
Dù boong thuyền của thuyền lầu cách mặt nước chưa đến mười mét, nhưng nếu góc rơi xuống nước sai, cũng có thể xảy ra thương vong.
Nhưng Thủy Oa lại vỗ ngực mặt đầy tự tin nói: “Không sao, ta đã nhảy mấy lần rồi!”
“Cậu bé đã nhảy thật sao?” Kim Phi kinh ngạc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Vẻ mặt Trịnh Trì Viễn đầy bất lực gật đầu nói: “Đã từng nhảy rồi, đứa trẻ này là một đứa trẻ ngốc và to gan, vì chuyện này mà ta đã giam cậu bé hai lần rồi!”
“Ta không phải là đứa trẻ ngốc và to gan, khi ở quê hương Xuyên Thục, thường xuyên nhảy xuống từ trên cây!”
Thủy Oa không phục giải thích: “Lần cao nhất là cái cây đó cao hơn hai mươi mét, chỉ cần khi nhảy xuống nước để ngón chân xuống nước trước là được!”
Vừa rồi Kim Phi còn nghĩ vì Thủy Oa may mắn nên nhảy mấy lần đều không sao, hiện tại mới biết không phải vì vận may mà vì đã luyện từ nhỏ.
Nhưng theo Kim Phi thì chuyện này vẫn nguy hiểm, vì vậy y xụ mặt nói: “Nhảy từ trên cao xuống nước rất nguy hiểm, sau này nếu không phải không thể làm khác được thì đừng nhảy nữa, nếu thật sự muốn nhảy, cũng phải thì nên có biện pháp bảo vệ!”
Thấy Thủy Oa vẫn không phục, Kim Phi trực tiếp ra chiêu lớn: “Cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ đến Tú Tú cô nương và ông Quy, lỡ như ngươi bị thương thì sau này họ biết trông nhờ vào ai?”
Nghe Kim Phi nhắc đến Thẩm Tú Tú và ông Quy, Thủy Oa cắn môi.
Trước đó quả thực cậu bé không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, người nhà của Thẩm Tú Tú đều bị cướp biển giết rồi, ông Quy chỉ có một mình, nếu bản thân bị thương thì họ biết dựa vào ai.
Sau khi hiểu những điều này, Thủy Oa khẽ gật đầu: “Vâng, sau này ta sẽ không nhảy lung tung nữa!”
Thật ra Kim Phi biết bản thân nói như vậy có thể sẽ lãng phí thiên phú của Thủy Oa, nhưng so với sự an toàn của tính mạng thì Kim Phi thấy tính mạng quan trọng hơn.
Cho dù Thủy Oa muốn tập nhảy nước thì cũng phải được luyện tập từng bước một, có các biện pháp bảo vệ cơ bản rồi mới nhảy.
Đột nhiên Thủy Oa ý thức được một việc: “Tiên sinh, sao ngài biết ông Quy vậy?”
Sau khi Thẩm Tú Tú trở về từ Kim Xuyên đã nói với Thủy Oa, cô bé đã ăn cơm ở nhà Kim Phi mấy lần, Kim Phi biết Thẩm Tú Tú là chuyện bình thường, nhưng sao Kim Phi lại biết ông Quy chứ?
“Khi ở bờ biển ta đã gặp ông Quy, còn trò chuyện với ông ấy một lúc.” Kim Phi nói: “Khi nhắc đến ngươi ông Quy rất tự hào, ngươi phải làm việc thật tốt ở thủy quân, đừng để ông Quy thất vọng, biết chưa?”
“Vâng!” Thủy Oa gật đầu.
“Được rồi, đi làm việc đi!”
Kim Phi vỗ vai Thủy Oa, sau đó đi vào khoang thuyền với Trịnh Trì Viễn.
Khi mở cửa gỗ thư phòng ra, một luồng không khí ấm áp đã ùa vào.
Kim Phi quả thực rất lạnh, đã kéo cái ghế ngồi bên cạnh ống sưởi ấm.
Mấy người Nhuận Nương Bắc Thiên Tầm Tả Phi Phi cũng ngồi xuống trước lời mời của Lạc Lan.
Dù Lạc Lan, Lão Uông, Trịnh Trì Viễn đã viết thư cho Kim Phi nhưng vẫn lần lượt báo cáo ngắn gọn cho Kim Phi.
Sau khi Kim Phi nghe xong đã đứng trước mặt ba người khen ngợi, sau đó hỏi: “Cây bông vải các ngươi đưa về đâu, đưa đến đây ta xem xem!”
Sỡ dĩ y muốn đích thân đến biển đón nhóm người Lạc Lan, không chỉ vì coi trọng họ mà cũng muốn xem cây bông vải càng nhanh càng tốt.
Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, nhân viên hộ tống và dân tỵ nạn thực sự rất cần quần áo ấm, chỉ khi có thể nhìn thấy bông vải y mới yên tâm.
Vào phòng trực ban, các thủy thủ cuối cùng cũng giữ cho cơ thể ngừng run rẩy, thủy thủ dẫn đầu vội vàng lấy ra hai phong thư từ trong lòng ngực đưa cho Kim Phi bằng hai tay.
“Tiên sinh, đây là thư của tướng quân chúng ta và Lạc Lan cô nương gửi cho ngài!”
“Được rồi,” Kim Phi tiếp nhận phong thư: “Các ngươi mau đi sưởi ấm đi!”
Nói xong Kim Phi cầm phong thư ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó, các thủy thủ được Lưu Thiết tiếp đón cũng xuống quanh bếp lò.
Sưởi ấm được vài phút, mấy thủy thủ mới thấy đỡ hơn, nhưng hai người trong số họ bị sưng tai vì lạnh, một thủy thủ khác cảm thấy các ngón tay của mình ngứa râm ran vì lửa, anh ta bắt đầu ra sức gãi.
“Đừng gãi, đây là bỏng lạnh, gãi nữa sẽ xước da!”
Lưu Thiết nhắc nhở một tiếng, sau đó hỏi: “Các ngươi từ đâu đến đây?”
“Từ nước K,” thủy thủ trả lời.
“Các ngươi bổ sung nhiên liệu từ Đông Hải à?”
“Bổ sung rồi…”
“Bọn họ không nhắc nhở ngươi thành Du Quan rất lạnh sao?”
“Có nhắc…”
“Vậy tại sao các ngươi không mặc thêm quần áo dày vào?” Lưu Thiết buồn bực.
“Chúng ta không ngờ trời lại lạnh như vậy!” Thủy thủ dẫn đầu cười khổ nói: “Lúc ở nước K còn cởi trần mò cá ngoài biển, cảm thấy thành Du Quan có lạnh thì cũng sẽ không khác gì Đông Hải, ai ngờ lại lạnh đến như vậy, nếu không có hơi ấm bên cạnh máy hơi nước, có lẽ chúng ta sẽ chết cóng trên trời mất!”
Đây là sai sót gây ra bởi sự khác biệt trong nhận thức.
Đừng nói thời đại này, ngay cả đời trước của Kim Phi từng có chuyện như vậy, rất nhiều người phương nam đều chưa từng tới phương bắc, trước khi đến nơi, bọn họ còn tưởng rằng phương bắc dù có lạnh thì cũng có thể lạnh đến mức nào được chứ. Có người mặc áo len, áo khoác dày vào là chạy tới.
Đến nơi, họ nhận ra rằng cái lạnh ở miền Bắc đã vượt quá tầm hiểu biết của họ, một chiếc áo len hay áo khoác có là gì, có mặc áo khoác lông vũ thì cũng không đủ.
Khi đó Kim Phi liên tục thấy tin người phương nam bị lạnh phát khóc.
Những thủy thủ này cũng mắc phải sai lầm tương tự, may mắn thay trên phi thuyền có động cơ hơi nước, họ có thể dựa vào động cơ hơi nước để giữ ấm, nếu không sẽ không thể bay đến thành Du Quan được.
“Các ngươi cũng vất vả rồi, có điều hiện tại sẽ không sao nữa,” Lưu Thiết an ủi một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Các ngươi lần này đi nước K có lấy được hạt giống lúa và cây bông không?”
Thủy thủ dẫn đầu không trả lời, mà vô thức nhìn thoáng qua Kim Phi.
Nghiêm khắc mà nói, tình hình ở nước K thuộc về cơ mật, anh ta không chắc liệu mình có thể nói cho Lưu Thiết biết hay không.
Lỡ như nói ra rồi Kim Phi cảm thấy mình đã tiết lộ bí mật thì sao?
Nhưng Lưu Thiết đã hỏi rồi, nếu anh ta không nói gì, nhất định sẽ đắc tội Lưu Thiết.
Tuy rằng anh ta là người trong thủy quân, nhưng Lưu Thiết là lãnh đạo cấp cao ở Xuyên Thục, hơn nữa còn là sĩ quan quân đội cấp cao, ai biết một ngày nào đó anh ta bị điều chuyển sang thủy quân thì sao? Hay sẽ được chuyển từ thủy quân sang làm việc dưới quyền Lưu Thiết?
Trước kia đi theo Trịnh Trì Viễn đến tiếp viện thành Du Quan, nhiều thủy thủ đã được điều động từ tàu chiến lên bờ để hỗ trợ thủ thành, sau đó một số được giữ lại cho đến nay.
Lúc này Kim Phi cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của thủy thủ, nói: “Các ngươi giao chiến với cấm quân của nước K? Kể xem chuyện là sao!”
Trước khi giấy ra đời, văn tự được ghi chép trên thẻ tre, khắc chữ lên thẻ tre rất tốn kém, cho nên càng ít chữ càng tốt, về sau tuy rằng có trang giấy, nhưng lối văn ngôn đã được truyền thừa dưới, hơn nữa trước khi Kim Phi cải tiến kỹ thuật làm giấy thì trang giấy cũng không rẻ, cho nên Đại Khang có hai hệ thống ngôn ngữ.
Một bộ là ngôn ngữ nói được người dân bình thường sử dụng trong giao tiếp hàng ngày, chính là tiếng bạch thoại.
Bộ còn lại là ngôn ngữ viết, viết theo lối văn ngôn, mà người bình thường không thể hiểu được.
Kim Phi đã cải tiến nghề làm giấy và in ấn, đồng thời cũng tạo ra bút chì, giúp giảm đáng kể chi phí và tốc độ viết. Giáo dục bắt buộc và các lớp xóa mù chữ cũng đang phổ biến bộ ngôn ngữ bạch thoại, nhưng Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn trước khi gặp Kim Phi đã là người đọc sách, bọn họ đã quen viết theo thể văn ngôn trước đây.
Bức thư này không phải là văn thư trao đổi riêng tư mà là văn thư chính thức nên hai người vẫn sử dụng thể văn ngôn.
Kim Phi có thể đọc hiểu được, nhưng dường như có chút khó khăn.
Thủy thủ đang khó xử, nghe Kim Phi nói thì như trút được gánh nặng, vội kể lại từ đầu về trận chiến.
Lưu Thiết nghe xong quay ra hỏi Kim Phi: “Thổ ty mà anh ta nói là chức quan ư?”
“Thổ ty tương đương với thủ lĩnh của bộ lạc Đông Man, vừa rồi anh ta nhắc đến thổ ty có lẽ là danh hiệu lớn nhất ở nước K, tương đương với vua Đông Man, hoàng đế Đảng Hạng.” Kim Phi giải thích nói.
“Chà, Trịnh tướng quân và Lạc Lan cô nương bạo gớm, đánh cấm quân của người ta, còn bắt cả Thổ ty, ép người ta nộp mấy chục nghìn cân hạt bông và hàng trăm nghìn cân thóc!”
Trong mắt Lưu Thiết vô thức hiện lên một tia khao khát.
“Bất cứ lúc nào thì bạo lực mới mang tính quyết định” Kim Phi cũng cảm khái nói.
Từ lời kể của thủy thủ, Kim Phi có thể nghe ra, hoạch ban đầu của Lạc Lan là lấy hạt bông và lúa thông qua buôn bán, nhưng lại bị Thổ ty nhăm nhe hạm đội thuyền lầu, không thể không giao chiến, dùng vũ lực bức bách Thổ ty nước K, cuối cùng mới hoàn thành giao dịch lần này.
“Tiên sinh, lần này chúng ta không chỉ lấy được hạt giống gạo và cây bông mà còn lấy được rất nhiều bông!” Thủy thủ bổ sung nói.
Thư của Lạc Lan viết bằng văn ngôn, Kim Phi vừa đọc xong liền cảm thấy đau đầu, chỉ đọc được một nửa rồi đặt xuống, cuối cùng cũng không thấy nội dung về bông gòn.
Nghe vậy ngây ra một lúc, hỏi: “Bông ở nước K lẽ ra đã được thu hoạch từ lâu rồi phải không? Lá thư cuối cùng của Lạc Lan không phải nói rằng người dân địa phương không biết cách sử dụng bông và đã đốt bông và cành cây cùng nhau sao? Bông ở đâu ra?”
“Lấy từ xưởng ép dầu,” thủy thủ giải thích nói: “Nước K trồng bông để ép lấy dầu, một số xưởng ép dầu sẽ mang quả bông non về, tách hạt ở kho hàng, một ngày trước khi chúng ta rời đi, đội trưởng Mã Văn Húc phát hiện bông ở xưởng ép dầu nên mua ngay!
Sau đó đội trưởng Mã đi hết các xưởng ép dầu trong thành, chỉ cần có bông thì đều mua về hết.”
Thủy thủ kể lại quá trình Mã Văn Húc mua bông.
“Đầu óc Lão Mã nhạy bén thật!” Kim Phi khen ngợi một tiếng, cười hỏi: “Các ngươi tổng cộng mua bao nhiêu bông?”
“Hai ba trăm xe đẩy tay,” thủy quân trả lời: “lúc ta đến đi thư phòng tìm tướng quân lấy thư thì Lạc Lan cô nương đang nói chuyện với tướng quân, bảo lần sau phải mang thêm mấy con thuyền, kéo thêm bông trở về…”
Nói xong có chút lo lắng nhìn Kim Phi, lo lắng Kim Phi nói anh ta nghe lén Lạc Lan nói chuyện với Trịnh Trì Viễn.
Song Kim Phi hoàn toàn không nghĩ như vậy, mà cầm thư của Lạc Lan đọc lướt mặt sau, quả nhiên thấy giao dịch với Thổ ty ở phần cuối thư.
Sau khi xem xong, Kim Phi nhịn không được kích động vỗ cái bàn: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lạc Lan và Lão Trịnh lần này làm rất tốt!”
Lạc Lan lần này đi nước K, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ kế hoạch ban đầu, mà còn cũng đạt được thỏa thuận thương mại lâu dài với Thổ ty.
Đây là tin vui vui nhất mà Kim Phi nghe trong thời gian qua.
Chương 1992: Khoa trương
“Hạm đội chừng nào mới có thể về?”
Kim Phi nhìn thuỷ thủ hỏi.
“Tình trạng thông thường thì nửa tháng có thể về đến Đông Hải, nhưng khi chúng ta về cả quãng đường đều là gió Bắc, không dùng buồm được, có thể sẽ chậm một, hai ngày.”
Thuỷ thủ suy nghĩ một lát, trả lời: “Nếu như không có bất ngờ, trong khoảng mười hai ngày đến nửa tháng thì hạm đội sẽ có thể quay về!”
“Được.” Kim Phi hơi gật đầu, lộ ra vẻ suy tư.
Lưu Thiết nhìn thấy, thăm dò hỏi: “Tiên sinh, ngài không phải muốn quay về chứ?”
“Lần này Lạc Lan bọn họ mang bông vải về, ta phải về xem thử bông vải bọn họ mang về như thế nào!”
Giọng điệu của Kim Phi kiên định.
Vấn đề ấm no trực tiếp liên quan đến vấn đề sống chết của người dân, cũng là vấn đề Kim Phi luôn muốn giải quyết, nhưng có bột mới gột nên hồ, Đại Khang lúc trước bông vải, dù Kim Phi có gấp cũng không có tác dụng, nhưng chuyến đến nước K lần này của Lạc Lan, có lẽ có thể giải quyết chuyện gấp ngay lúc trước.
Nhưng Lạc Lan và Mã Văn Húc bọn họ cũng chưa từng thấy bông vải, chỉ thông qua miêu tả của Kim Phi để biết được thứ này, Kim Phi không chắc chắn bọn họ có mua sai hay không, buộc phải về xác định lại.
Hơn nữa lần này Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn lập được công lớn, Kim Phi muốn đích thân đến Đông Hải nghênh đón để bày tỏ sự xem trọng của bản thân.
“Tiên sinh, bây giờ mặt biển đã đóng băng, thuyền không vào được ngài về như thế nào?” Lưu Thiết khuyên
“Không phải còn có phi thuyền sao?” Kim Phi chỉ bên ngoài.
“Đó làm sao được?” Lưu Thiết từ trước đến nay luôn tuân lệnh Kim Phi, lần này lại không hề do dự mà phản đối: “Không được, ta không đồng ý!”
Khoảng thời gian gần đây gió tuyết quá lớn rồi, nguy hiểm khi phi thuyền cố chấp bay quá lớn.
Nhân viên hộ tống thông thường có thể mạo hiểm nhưng Kim Phi là trụ cột của Kim Xuyên, y không thể mạo hiểm, Lưu Thiết cũng không dám cho Kim Phi mạo hiểm.
“Thiết Tử ca, huynh cũng biết tình trạng của trung nguyên và Giang Nam như thế nào, mỗi ngày đều có người chết vì lạnh cóng, nếu bông vải của Lạc Lan và lão Trịnh mang về có thể tạo thành áo bông, có lẽ có thể cứu sống được rất nhiều người!”
Kim Phi cũng biết ý tốt của Lưu Thiết, nhẫn nại giải thích: “Bông vải bản thân chúng ta trồng nhanh nhất cũng phải đến năm sau, nếu như có thể nhập khẩu từ nước K thì năm nay có thể dùng rồi, ta buộc phải về canh chừng tiến triển của chuyện này!”
“Vậy tiên sinh ngài cũng không được mạo hiểm!” Thái độ của Lưu Thiết vẫn kiên định như cũ: “Nói một câu phạm thượng, nếu như tiên sinh có bất trắc gì thì Lưu Thiết ta dù chết cũng không có cách nào tạ tội với người dân ở Kim Xuyên, không có cách nào tạ tội với người trên toàn thiên hạ!”
“Không có khoa trương như vậy!”
“Ta khoa trương chút nào.” Lưu Thiết nói: “Tiên sinh dù sao ta kiên quyết không đồng ý ngài ngồi phi thuyền rời đi, nếu như ngài cứ muốn đi vậy thì dẫn ta đi cùng đi!”
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lưu Thiết, biết được anh ta nghiêm túc nếu như bản thân kiên trì rời đi, chắc chắn Lưu Thiết sẽ cùng lên phi thuyền,
Nếu như anh ta đi rồi thì ai giữ thành Du Quan?
Vì thế Kim Phi chỉ có thể nhịn lại thương lượng với Lưu Thiết: “Thiết Tử ca, hay là như vậy nếu như gió dừng rồi thì ta đi, nếu như gió không dừng thì ta sẽ không đi, như thế nào?”
Lưu Thiết biết đây có lẽ là giới hạn của Kim Phi, nếu như bản thân từ chối tiếp thì Kim Phi có thể sẽ cưỡng ép rời đi, vì thế suy nghĩ một lát gật đầu nói: “Được!”
Gió lớn liên tục nhiều ngày như vậy sao có thể nói dừng là dừng? Nếu như gió thật sự dừng thì phi thuyền bây cũng không có khó khăn như vậy, để Kim Phi đi cũng không có gì.
“Vậy thì quyết định như vậy!” Kim Phi uống hết nước trà trong chén: “Các anh em thuỷ quân, các ngươi sắp xếp chút!”
Sau xong cầm thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn rời đi.
Sau khi về phòng, Kim Phi đọc kỹ thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, cũng hiểu toàn diện thêm về việc ở nước K, càng gấp gáp muốn đến xem thử lô bông vải và hạt giống này.
Nhưng mà bây giờ gió lớn tuyết lớn, phi thuyền bay quả thật nguy hiểm, Kim Phi cũng chỉ có thể đợi.
Y cũng không đợi không mà là vừa thông báo Nhuận Nương và Tả Phi Phi thu dọn hành lý, vừa phái người gọi công chúa Lộ Khiết đến.
“Tiên sinh, chàng muốn quay về sao?” Trong lòng công chúa Lộ Khiết hơi ngẩn người, sau đó trong mắt lại lộ ra vẻ giằng co.
Cô ta biết bản thân nên theo Kim Phi cùng về, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ ở ngoại thành Du Quan mới vừa ổn thoả, bây giờ đi cô ta lại không yên tâm.
Ngay lúc công chúa Lộ Khiết đang chần chừ không biết lựa chọn như thế nào, Kim Phi lên tiếng: “Liên minh bộ lạc nhỏ vừa đến, lòng người còn chưa vững, nàng lại mang thai, không thích hợp bôn ba đường dài cứ ở lại thành Du Quan trước đi.
Công chúa Lộ Khiết im lặng đôi chút, gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đó lại bổ sung nói: “Đợi đến khi mùa xuân băng tan rồi, ta sẽ cho người khởi công!”
Thảo nguyên không nuôi người nhàn hạ, công chúa Lộ Khiết từ nhỏ lớn lên ở thảo nguyên đã hiểu, không ai muốn cứ dẫn theo gánh nặng, liên minh bộ lạc nhỏ muốn dựa vào Kim Phi sống tiếp thì buộc phải có giá trị của bản thân, nếu không sớm muộn ngày nào đó cũng sẽ bị bỏ rơi.
Kim Phi cũng không phản đối, từ trên bàn lấy mấy tờ giấy bản thảo cho công chúa Lộ Khiết: “Đây là một số đặc trưng của mỏ than, mỏ sắt, đợi ta quay về sắp xếp một số khảo sát viên đến, đợi xuân đến nàng tổ chức một đội khảo sát ở xung quanh tìm thử xem có mỏ than, mỏ sắt không.”
“Vâng!” Công chúa Lộ Khiết nhận bản thảo, kích động đến ngón tay cũng có chút run run.
Nếu như có thể tìm được mở than thì mùa đông không cần khó khăn như vậy nữa.
Nhuận Nương nhận được thông báo của Kim Phi, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý, làm xong tất cả chuẩn bị để lên đường, nhưng đợi liên tục mấy ngày gió tuyết vẫn không có ý hoàn toàn ngừng lại, trái lại ngày càng nhiều, có ngày buổi sáng Nhuận Nương thức dậy mở cửa, cửa cũng bị tuyết đóng chặn mất.
Lưu Thiết tưởng rằng Kim Phi sẽ gấp, mấy ngày này thỉnh thoảng lại tìm Kim Phi nói chuyện, kết quả phát hiện Kim Phi hoàn toàn không gấp, mỗi lần anh ta qua Kim Phi đều đang bận việc ở trong thư phòng, không phải đang vẽ bản thảo thì chính là đang biên soạn giáo trình.
Sau đó còn kêu Lưu Thiết tìm thợ mộc đến làm một bộ dụng cụ, ở trong thư phòng bận rộn đêm nào hay đêm đó.
Gió tuyết dù lớn cũng có lúc sẽ dừng.
Sau mười một ngày thuỷ thủ đến, cuối cùng gió tuyết cũng ngừng, mặt trời lên cao, chiếu lên tuyết trắng khiến người ta không mở mắt lên được.
Nếu như thời gian dài ở trong hoàn cảnh như vậy rất có khả năng tạo thành choáng tuyết, thậm chí tạo thành tổn thương không thể nào khỏi với mắt.
May mà xưởng thuỷ tinh Kim Xuyên đã có thể chế tạo kính râm, mỗi vệ sĩ canh gác ở trên tường thành đều được phân phát một cái.
Kim Phi nhìn một đám người Đại Khang mặc trang phục cổ đại theo kính râm lớn ở xung quanh luôn cảm thấy có chút mắc cười, cho dù bản thân y cũng ăn mặc như vậy.
Mới bắt đầu quả thật có chút không quên, nhưng nhìn thời gian dài rồi cũng quen, trái lại khiến cho Kim Phi nhớ đến những người nổi tiếng phương Bắc ở trên mạng mặc đồ cổ trang trượt tuyết ở kiếp trước.
Tuyết chất quá dày, tuyết mỗi ngày đào được chất thành hai bức tường tuyết còn cao hơn người ở hai bên đường.
Đám người men theo ở đường nhỏ ở giữa đi đến sân bay, dừng ở một mảnh đất trống vừa được dọn dẹp tức thời.
“Được rồi Thiết Tử ca, ta đi đây thành Du Quan giao cho huynh đấy!”
Chương 1993: Đích thân đi đón
Theo như thỏa thuận của Kim Phi và Lưu Thiết, gió tuyết dừng sẽ đi.
Thật ra Lưu Thiết vẫn còn chút lo lắng, muốn kêu Kim Phi đợi đến băng tan rồi ngồi thuyền rời đi.
Nhưng tuy gió tuyết dừng rồi, nhiệt độ vẫn rất thấp như cũ, mặt biển vẫn còn đóng băng.
Khi gió tuyết chưa ngừng, Kim Phi đã tuân thủ thỏa thuận, bây giờ gió tuyết ngừng rồi Kim Phi muốn rời đi, nếu như Lưu Thiết không đồng ý vậy thì nói không được.
Lưu Thiết chỉ có thể yêu cầu các phi hành viên kiểm tra phi thuyền thêm mấy lần, còn thêm mấy cây dù nhảy cho mỗi chiếc phi thuyền.
Kim Phi không chỉ có bản thân đi, đi theo còn có đám người Nhuận Nương, Bắc Thiên Tầm, cùng với đội cận vệ và đội súng kíp, một chiếc phi thuyền chắc chắn không ngồi hết, Lưu Thiết lại kêu sân bay chuẩn bị thêm mấy chiếc phi thuyền đi cùng.
Trước khi hành động, Lưu Thiết lo lắng có gian tế trốn ở góc tối, phái Hải Đông Thanh công kích phi thuyền Kim Phi ngồi, còn cho nhân viên hộ tống thủ thành ngồi lên phi thuyền bay lên trước.
Kim Phi cũng biết Lưu Thiết lo lắng an toàn của y, hơn nữa bản thân y cũng lo lắng gian tế và Hải Đông Thanh chỗ nào cũng nhúng tay vào nên cũng không phản đối.
Cứ làm đi làm lại nửa buổi sáng, sau khi xác định xung quanh quả thật không có Hải Đông Thanh, Kim Phi mới lên phi thuyền, trong sự tiễn đưa của Lưu Thiết và công chúa Lộ Khiết bay về phía Nam.
Có lẽ ông trời giúp đỡ, phi thuyền bay chưa bao lâu lại nổi gió Bắc.
Thuận theo hướng gió bay không chỉ yên ổn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, buổi chiều hôm đó Kim Phi từ xa đã nhìn thấy trấn Ngư Khê.
Không, bây giờ nên gọi là quận thành Đông Hải rồi.
Ở đây không có rơi tuyết, từ trên cao nhìn xuống ở quận thành chính là một công trường vô cùng lớn.
Đông Hải lúc trước Kim Phi bọn họ nói thật ra chính là trấn Ngư Khê làm trung tâm của xưởng đóng tàu nhà họ Hồng, diện tích lớn hơn không ít đa số trấn hợp lại của Xuyên Thục.
Bây giờ diện tích của quận Đông Hải sớm đã gấp mấy lần trấn Ngư Khê, phía Nam sắp đến cửa biển, phía Bắc cũng đã hợp nhất với xưởng cá muối của ao An Gia.
Hơn nữa còn đang duy trì mở rộng, thuyền đậu ở mặt biển cũng ngày càng nhiều.
Dù đất liền hay mặt biển đều là cảnh tương bận rộn, náo nhiệt!
“Đông Hải thật sự ngày một thay đổi!”
Nhuận Nương đứng bên cạnh Kim Phi cảm khái: “Lần sau đến không biết Đông Hải sẽ trở thành như thế nào!”
“Chắc chắn ngày càng tốt!” Kim Phi cũng cảm khái nói: “Vị trí của quận Đông Hải được trời hậu thuẫn, tương lai nhất định sẽ trở thành đô thị lớn cấp thế giới.”
Nhuận Nương có chút xa lạ với hai cái tên thế giới và đô thị, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là cấp thế giới và đô thị lớn?”
Kim Phi suy nghĩ một chút, trả lời: “Chính là trở thành thành phố lớn nhất của địa bàn toàn thiên hạ, người trên khắp thiên hạ đều sẽ ngồi thuyền đến kinh doanh!”
“Thành phố lớn nhất địa bàn thiên hạ?” Nhuận Nương ngơ ra: “Lẽ nào còn lớn hơn cả kinh thành?”
Trong hiểu biết của Nhuận Nương, kinh thành chính là nơi ở của hoàng đế, nơi lớn nhất nên là kinh thành.
Sự thật cũng như vậy, thời phong kiến bởi vì giao thông và thông tin còn lạc hậu, kinh thành là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hoá không còn gì bàn cãi, cũng là thành phố phồn hoa nhất, không có thành phố khác có thể vượt qua cũng không có thành phố nào dám vượt qua, nếu không chính là đi quá giới hạn.
Thời kỳ phong kiến nghi lễ hà khắc, quá giới hạn chính là đại tội khinh thường vương quyền, nếu thật thì có thể chém đầu.
Cho dù một số quan địa phương tương đối có năng lực, có thể phát triển thành phố tốt hơn cũng không dám làm như vậy.
Nhưng Kim Phi không có xem trọng, từ khi Cửu công chúa lên ngôi đến nay ngay cả thủ đô còn chưa định, thứ gọi là ngự thư phòng cũng chỉ là mấy căn phòng bình thường mà thôi, giá trị còn không cao bằng một cái hành lang của hoàng cung lúc trước.
Đông Hải tập trung nhiều dân tị nạn và xưởng như vậy, trước mắt lại không có năng lực để xây cao tầng, chỉ có thể mở rộng ra ngoài hơn nữa loại mở rộng này sẽ thuận theo phát triển của Đông Hải tiếp tục duy trì.
Ví dụ như Đông Hải bây giờ, tuy còn chưa hoàn toàn phát triển nhưng bến tàu và sân bay đã vượt qua bến tàu ở Kim Xuyên và sân bay ở làng Tây Hà trở thành bến tàu và sân bay lớn nhất Đại Khang, mỗi ngày đều có số lượng lớn thuyền và phi thuyền cập bến và hạ cánh ở Đông Hải này, sau khi bổ sung nhiên liệu kéo theo các loại sản vật xuất phát lần nữa.
Trên trời mấy người Kim Phi nhìn thấy sân bay, nhân viên trực sân bay cũng nhìn thấy phi thuyền của bọn họ.
Thành phố phía Bắc của Đông Hải chỉ có thành Du Quan, nhưng bởi vì gần đây phía Bắc liên tục gió tuyết, đường bay của thành Du Quan đã đóng, nhân viên trực mới được huấn luyện làm việc không biết vì sao có hạm đội phi thuyền từ phía Bắc đến, lại thêm biển hiệu của phi thuyền hắn ta không quen, chỉ có thể chạy đến phòng trực báo cáo với tổ trưởng trực.
Tổ trưởng vừa nghe kinh ngạc đến trực tiếp nhảy lên: “Phi thuyền bay từ phía Bắc, còn là một hạm đội?”
Nói xong xông ra ngoài phòng trực, cầm theo kính viễn vọng nhìn về phía Bắc.
Sau khi nhìn thấy rõ biển hiệu ở trên phi thuyền, tổ trực trực thét lên: “Thông báo đội phục vụ dưới đất, tạm dừng tất cả phi thuyền cất và hạ cánh, dọn dẹp nơi hạ cánh số một ra!
“Tổ trưởng làm sao vậy?” Nhân viên trực vừa lên chức mới báo cáo hiếu kỳ hỏi: “Cho dù một hạm đội cần hạ cánh, sân hạ cánh số một là đủ rồi, vì sao không cho các phi thuyền khác cất và hạ cánh?”
Đông Hải đã trạm cung cấp và trạm trung chuyển, phi thuyền mỗi ngày cất và hạ cánh ở đây để bổ sung nhiên liệu rất nhiều, bây giờ phía Nam có ba chiếc phi thuyền đang dừng ở trên không, xếp hàng đợi hạ cánh.
Kết quả người dưới mặt đất lại quơ cờ truyền lệnh bảo bọn họ tiếp tục đợi, sân bay tạm thời đóng cửa.
Xuyên Thục tuy không ngừng chế tạo phi thuyền, số lượng phi thuyền cũng duy trì tăng lên, nhưng vẫn không có phổ cập, người bình thường không có quyền sử dụng, phi thuyền chủ yếu đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển truyền tải công văn hoặc là vật tư quan trọng.
Tình huống thông thường độ ưu tiên của phi thuyền rất cao, nhưng bây giờ tổ trưởng lại đóng cửa cả sân bay điều này khiến cho nhân viên trực vừa nhậm chức có chút không hiểu.
“Phía Bắc chỉ có một thành Du Quan, lẽ nào ngươi không biết quốc sư đại nhân đến thành Du Quan rồi sao?”
Một nhân viên trực cũng trừng người mới một cái: “Bây giờ từ phía Bắc đến còn là cả một đội, ngoại trừ quốc sư đại nhân về thì còn có thể là ai?”
“Đó là phi thuyền của quốc sư đại nhân?” Người mới ngơ ra: “Nhưng mà biển hiệu trên mấy chiếc phi thuyền đó sao không đúng?”
Mỗi chiếc phi thuyền đều có biển hiệu của riêng mình, cũng có đội của mình, khi huấn luyện người mới cần học thuộc những biển hiệu này.
Nhưng vừa nãy nhân viên trực mới không nhận ra biển số phi thuyền của Kim Phi.
“Lẽ nào quốc sư đại nhân không thể sử dụng đội phi thuyền khác sao?” Nhân viên trực cũ liếc người mới một cái, làm việc của bản thân tiếp.
Trong sân bay bận đến tình cảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho phi thuyền Kim Phi ngồi hạ cánh, kết quả lại nhìn thấy đội phi thuyền bay thẳng về phía Nam.
“Chuyện gì thế?”
Lúc này nhân viên trực cũ cũng mơ hồ: “Quốc sư đại nhân lẽ nào về thẳng Xuyên Thục sao, nhưng cho dù về Xuyên Thục cũng phải xuống để bổ sung nhiên liệu chứ!”
Anh ta đang khó hiểu đột nhiên nghe nhân viên trực mới ở bên cạnh nói: “Đại ca, huynh mau xem phía Nam lại có một đội phi thuyền!”
Nhân viên trực cũ nghe nói nhìn về phía Nam, quả nhiên nhìn thấy trong không trung có mấy chấm đen, cầm kính viễn vọng xem quả thật là một đội bay.
“Là hạm đội Đông Hải về rồi, thì ra quốc sư đại nhân đích thân đón tiếp hạm đội!”
Chương 1994: Đáng giá
Trên biển, Hạm đội Đông Hải xếp hàng dài, vượt sóng tiến về phía bắc.
Trịnh Trì Viễn đứng trên boong tàu của chiếc thuyền lầu hàng giữa, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh và thở dài nói: “Cuối cùng đã trở lại, vẫn là máy hơi nước dùng tốt hơn!”
Đang là mùa gió bắc, nếu không có máy hơi nước, thuyền lầu chở hàng hóa nặng như vậy mà ngược chiều gió cũng khó như việc lên trời, kể cả có thể quay lại thì cũng phải mất ít nhất vài tháng, thậm chí chỉ có thể phải chờ ở khu vực biển nước K đến sang năm bắt đầu mùa gió nam thì mới có thể quay về.
Có máy hơi nước thì chỉ mất chưa đến nửa tháng bọn họ đã trở lại, điều mà trước đây Trịnh Trì Viễn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Lúc trước sau khi đóng xong thuyền bọc thép, Kim Phi còn điều động không ít thủy thủ từ thủy quân, Trịnh Trì Viễn tuy rằng tích cực phối hợp, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy Kim Phi không biết biển rộng hung hiểm, suy nghĩ kỳ lạ.
Anh ta đã đối mặt với biển cả nửa đời người, cũng biết rất rõ về biển, biển nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, thủy quân từng truy đuổi cướp biển và gặp phải một cơn bão lốc, khi đó anh ta đang ở trong vùng biển rộng lớn, không kịp quay về, không có chỗ tránh gió, sáu chiếc tàu ra khơi nhưng chỉ có ba chiếc quay trở lại.
Vùng duyên hải thì đỡ hơn, càng đi vào thì gió và sóng càng mạnh.
Kim Phi đã nói, đại lục Châu Mỹ cách Đại Khang chục ngàn dặm, khi đó Trịnh Trì Viễn tin rằng việc vượt qua hàng chục ngàn dặm biển là không thể nếu có gió mạnh và sóng lớn hoặc nếu bị lạc giữa biển, có khi cả đời cũng chẳng đến được.
Lúc ấy Trịnh Trì Viễn thử khuyên hai lần, đều bị Kim Phi phản bác, thấy Kim Phi đã quyết tâm, Trịnh Trì Viễn cũng không khuyên thêm nữa.
Nhưng chuyến đi về phía Nam tới nước K làm Trịnh Trì Viễn hiển ra, từ trước đến nay mình đã sai lầm.
Khi đi thuyền trên biển, ưu điểm của tàu hơi nước quá rõ ràng, dù gió có thổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc di chuyển bình thường của hạm đội.
Điều quan trọng nhất là các tàu chiến truyền thống sử dụng chế độ lái bằng buồm, đòi hỏi phải kéo buồm lên vị trí rất cao, trước lực cản của buồm, khả năng lật thân tàu sẽ rất cao.
Mà thuyền lầu chạy máy hơi nước áp dụng được dẫn động bởi một chân vịt, thân tàu chịu lực dồn về đuôi tàu, giúp thuyền lầu chạy êm hơn và không cần lo lắng về gió và sóng nhỏ thông thường.
Thuyền lầu đã như thế, thuyền bọc thép mà Kim Phi đã rất tốn kém để tạo nên thì càng không cần phải nói.
Lúc ấy Trịnh Trì Viễn đi lên tham quan, cửa giữa boong và cabin của chiến hạm bọc thép có thể bịt kín, nếu có gió mạnh và sóng lớn không thể chống lại, đóng cửa khoang kia lại, dù thuyền bọc thép bị cuốn ra biển, nó cũng có thể nổi trở lại.
Nếu Kim Phi đã chế tạo thành công chiến hạm bọc thép, không thể không chế tạo chiếc thứ hai.
Khi nghĩ đến khả năng thay thế toàn bộ hạm đội bằng chiến hạm bọc sắt chạy bằng động cơ hơi nước, Trịnh Trì Viễn lập tức cảm thấy trong lòng dâng trào niềm tự hào, anh ta cảm thấy khoảng cách mấy vạn dặm cũng không phải là quá xa, ít nhất là đã không còn ngoài tầm với.
Trịnh Trì Viễn đang mong chờ một tương lai tươi sáng thì phát hiện các thủy thủ bên cạnh đang nhìn lên bầu trời.
Kim Phi từng nhìn thấy mấy blogger nổi tiếng nói đùa rằng, nếu trên đường có mấy người đều cùng nhìn lên bầu trời, vậy thì đa phần những người đi ngang qua cũng sẽ dừng lại ngước mắt lên nhìn xem họ đang nhìn cái gì. Cuối cùng, thậm chí còn khiến cả một nhóm người nhìn lên bầu trời, mọi người trên đường đều nhìn lên để xem trên bầu trời có gì.
Lúc này Trịnh Trì Viễn cũng là như thế, thấy các thủy thủ đang nhìn bầu trời, anh ta cũng vô thức ngẩng đầu lên.
Lúc nãy anh ta nhìn về phía tây nhìn đường bờ biển đằng xa, lúc này quay đầu nhìn lên không trung phía bắc mới phát hiện bầu trời có thêm một đội hình phi thuyền.
Các phi thuyền điều khiển và bảo vệ hạm đội đã phát hiện ra phi thuyền ở phía đối diện, nhưng họ không biết danh tính của phía bên kia.
Có điều phi thuyền là trang bị đặc biệt của tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ cũng không lo lắng là kẻ địch, đến khi cách giữa hai bên không còn xa nữa mới vẫy cờ, hỏi thân phận của đối phương.
Trịnh Trì Viễn giơ lên kính viễn vọng lên nhìn sang, tình cờ nhìn thấy đội hình đối diện đang vẫy cờ và đáp lại.
Sau khi nhìn rõ ý nghĩa của tín hiệu cờ, sắc mặt Trịnh Trì Viễn lập tức thay đổi, quay đầu gọi cận vệ: “Mau gọi Lạc Lan cô nương!”
Khi đốt nồi hơi, một lượng lớn khí thải sẽ được tạo ra, nhiệt độ của khí thải rất cao, thực chất cũng là nguồn năng lượng, lúc trang bị máy hơi nước cho thuyền lầu, Kim Phi thiết kế hai bộ hệ thống xả khói, một trong số đó là nối khí thải đến từng cabin thông qua các đường ống. có thể đảm bảo nhiệt độ trong nhà vào mùa đông.
Trên thực tế, nguyên lý hoạt động cũng giống như bộ tản nhiệt, ngoại trừ nước nóng chảy trong bộ tản nhiệt, còn không khí nóng chảy trong hệ thống sưởi sàn.
Tuy Đông Hải không lạnh như thành Du Quan, nhưng là nhiệt độ cũng rất thấp, Lạc Lan sợ lạnh, cho nên rất ít khi lên boong tàu, phần lớn thời gian trốn trong cabin đọc sách báo.
Biết Trịnh Trì Viễn đang tìm mình, Lạc Lan mặc áo da thật dày, đi lên boong tàu.
“Trịnh tướng quân, sắp vào cảng sao?”
Tuy hạm đội đi dọc theo đường ven biển, nhưng vẫn cách đường ven biển khoảng mấy km, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy đường viền bờ biển, Lạc Lan không quen thuộc lắm với Đông Hải, chỉ biết sắp đến Đông Hải, nhưng không rõ chính xác mình đang ở đâu.
“Còn cách bến cảng hơn mười mấy dặm, chúng ta còn phải đi một đoạn nữa.” Trịnh Trì Viễn lắc đầu
“Vậy Trịnh tướng quân gọi ta ra để làm gì?”
“Tiên sinh tới!”
Trịnh Trì Viễn chỉ chỉ phi thuyền trên đỉnh đầu.
Lúc này, đội hình phi thuyền của Kim Phi cách hạm đội đã không xa, Lạc Lan nheo mắt, thậm chí có thể nhìn thấy những bóng người đang chuyển động trong giỏ treo.
“Ngài nói tiên sinh ở trên những chiếc phi thuyền này?” Lạc Lan sửng sốt: “Đã xác nhận chưa?”
“Xác nhận rồi,” Trịnh Trì Viễn đưa kính viễn vọng cho Lạc Lan: “Cô xem giỏ treo của phi thuyền thứ hai, không phải tiên sinh thì là ai?”
cô ta là lãnh đạo cấp cao của thương hội Kim Xuyên, miễn cưỡng còn có thể coi là bạn thân của Cửu công chúa, biết nhiều chuyện hơn người bình thường.
Mặc dù phi thuyền an toàn, nhưng vẫn có khả năng xảy ra sự cố, hơn nữa cũng đã có tiền lệ xảy ra sự cố mấy lần.
Tuy rằng mỗi phi thuyền và khinh khí cầu đều trang bị dù để nhảy, nhưng vẫn có thương vong.
Ngoài ra, còn có Hải Đông Thanh và một số loài chim ăn thịt cũng có thể đe dọa phi thuyền và khinh khí cầu.
Tuy rằng sau khi có súng kíp, Đông Man và Đảng Hạng đã an phận hơn nhiều, khu vực Xuyên Thục cũng đã lâu không xuất hiện tình trạng chim tập kích phi thuyền, nhưng ai có thể bảo đảm không có mật thám mang theo Hải Đông Thanh rình rập trong bóng tối chứ?
Cho nên bình thường, Kim Phi và Cửu công chúa sẽ không ngồi phi thuyền và khinh khí cầu để ra ngoài, ngay cả lãnh đạo cấp cao như Đường Tiểu Bắc và Trương Lương, nếu không phải gấp rút lên đường thì cũng sẽ không lên phi thuyền, mà là sẽ chọn ca-nô hoặc thuyền hơi nước an toàn hơn.
Lạc Lan biết Kim Phi coi trọng hạt giống lúa và cây bông, cũng đoán được Kim Phi có thể sẽ tự mình đón bọn họ, nhưng Lạc Lan nghĩ, Kim Phi có thể đi tới bến tàu Đông Hải đón bọn họ đã là giới hạn rồi, ai ngờ rằng Kim Phi lại lên phi thuyền ra biển đón chào?
Phụ nữ trang điểm vì người mình thích, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Khi thấy Kim Phi qua kính viễn vọng, Lạc Lan đột nhiên cảm thấy tất cả những khốn khó, hiểm nguy trong chuyên đi nước K lần này đều đáng giá!
Chương 1995: Thành thật
Hạm đội cách bến cảng không xa nữa, Trịnh Trì Viễn nghĩ Kim Phi sẽ ngồi trên phi thuyền vào cảng cùng hạm đội.
Nhưng không ngờ rằng, khi phi thuyền cách hạm đội hơn một nghìn mét nữa thì đã bắt đầu hạ độ cao, đồng thời vẫy cờ báo hiệu sắp hạ cánh.
Trịnh Trì Viễn nhanh chóng bảo người dọn dẹp boong thuyền.
Lão Uông đang ở trên chiếc thuyền khác dẫn hai thành viên đội viễn chinh ngồi ca-nô đi đến.
Phi thuyền ngày càng thấp, cũng bay ngày càng chậm, khi đến thuyền lâu nơi Trịnh Trì Viễn ở đã thả sợi dây cố định xuống phía dưới.
Các thủy thủ nhanh chóng buộc dây vào cần cẩu rồi kéo phi thuyền từ từ xuống boong thuyền.
Sau khi giỏ treo dừng lại, Kim Phi đã đẩy cửa lan can ra, dẫn nhóm người Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi xuống.
Diện tích của phi thuyền quá lớn mà boong thuyền của thuyền lầu quá nhỏ, nếu phải hạ xuống cũng không phải là không thể, nhưng tương đối phiền phức, hơn nữa hiện tại thuyền lầu vẫn đang chạy, cũng hơi nguy hiểm.
Sau khi nhóm người Kim Phi xuống, các thủy thủ đã cởi dây cố định ra, phi thuyền lại bay lên không trung, bay vào đội ngũ.
Trên boong thuyền, Trịnh Trì Viễn và Lão Uông dẫn một nhóm thủy thủ, sống lưng thẳng tắp chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
Trong số những người đó, Thủy Oa là người hưng phấn nhất.
Từ mùa hè đến nay, cậu bé vẫn luôn muốn gặp Kim Phi, mong chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được rồi.
Thủy Oa rất muốn chào Kim Phi nhưng cuộc sống doanh trại trong nửa năm nay khiến Thủy Oa hiểu quy tắc cơ bản nhất, nên cậu bé đã cố kén sự kích động không lao đến chỗ Kim Phi, mà nhìn Kim Phi với ánh mắt chờ mong.
Trên boong thuyền có nhiều thủy thủ như vậy, Kim Phi không nhận ra Thủy Oa, y thẳng lưng chào lại Trịnh Trì Viễn, Lão Uông và những thủy thủ: “Mọi người vất vả rồi!”
Sau đó nhìn Lạc Lan và trợ thủ: “Các ngươi cũng vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả!”
Lạc Lan cười lắc đầu: “Mọi người đừng đứng ở đây nữa, vào phòng rồi nói chuyện!”
Vừa rồi Kim Phi vẫn luôn đứng ở lan can giỏ treo, trên cao gió lớn, một lớp sương trắng đã kết trên hàng lông mày.
Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương cũng như vậy.
Kim Phi cũng không từ chối, đi vào khoang thuyền cùng Lạc Lan.
Khi đi qua phương trận thủy quân, Kim Phi đột nhiên dừng bước, y đến trước mặt Thủy Oa: “Ngươi là Thủy Oa đúng không?”
“Ngài... sao ngài biết?”
Thủy Oa không ngờ rằng Kim Phi lại nhận ra mình, càng không nghĩ đến Kim Phi sẽ chủ động nói chuyện với cậu bé vì vậy đã căng thẳng đến mức nói lắp.
Toàn bộ thủy quân chỉ có một đứa trẻ, đứa trẻ này không phải là Thủy Oa thì là ai chứ?
Nhưng Kim Phi không nói như vậy mà y cười rồi khen ngợi cậu bé: “Ta ở Xuyên Thục đã nghe nói thủy quân có một anh hùng trẻ tuổi, kỹ năng bơi rất tốt, có thể bắt cá lớn ở biển, sau này nếu có cơ hội, ta muốn mở mang thêm kiến thức.”
“Không cần sau này, nếu tiên sinh muốn, bây giờ ta có thể đi bắt cho ngài xem!”
Thủy Oa nói rồi chạy đến lan can boong thuyền, vừa chạy vừa cởi thắt lưng.
Kim Phi thấy vậy vội ra hiệu cho cận vệ qua đó ngăn Thủy Oa lại.
“Đứa trẻ này sao lại thật thà như vậy chứ?”
Kim Phi dở khóc dở cười: “Boong thuyền cao như vậy ngươi cũng dám nhảy à?”
Trong phim truyền hình, khi nhân vật bị truy sát, thường sẽ có cảnh nhảy từ trên cầu cao xuống nước để chạy trốn.
Thực ra tình tiết này không hợp lý, dù nước là thể lỏng nhưng bề mặt cũng có lực căng, nếu khi rơi xuống nước, diện tích tiếp xúc giữa cơ thể và nước quá lớn sẽ không có gì khác biệt so với việc nhảy xuống mặt đất.
Rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp cũng không dám nhảy xuống nước từ trên cầu cao mấy chục mét, cho dù khi nhảy xuống nước ở điểm thi đấu thì cũng đều dùng ngón chân tiếp xúc với nước hoặc chụm hai tay lên đầu để giảm diện tích tiếp xúc với mặt nước khi rơi xuống nước.
Cho dù là như vậy, trong quá trình tập luyện có rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp bị thương khi rơi xuống nước vì tư thế không được điều chỉnh đúng, chứ đừng nói đến người bình thường.
Dù boong thuyền của thuyền lầu cách mặt nước chưa đến mười mét, nhưng nếu góc rơi xuống nước sai, cũng có thể xảy ra thương vong.
Nhưng Thủy Oa lại vỗ ngực mặt đầy tự tin nói: “Không sao, ta đã nhảy mấy lần rồi!”
“Cậu bé đã nhảy thật sao?” Kim Phi kinh ngạc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Vẻ mặt Trịnh Trì Viễn đầy bất lực gật đầu nói: “Đã từng nhảy rồi, đứa trẻ này là một đứa trẻ ngốc và to gan, vì chuyện này mà ta đã giam cậu bé hai lần rồi!”
“Ta không phải là đứa trẻ ngốc và to gan, khi ở quê hương Xuyên Thục, thường xuyên nhảy xuống từ trên cây!”
Thủy Oa không phục giải thích: “Lần cao nhất là cái cây đó cao hơn hai mươi mét, chỉ cần khi nhảy xuống nước để ngón chân xuống nước trước là được!”
Vừa rồi Kim Phi còn nghĩ vì Thủy Oa may mắn nên nhảy mấy lần đều không sao, hiện tại mới biết không phải vì vận may mà vì đã luyện từ nhỏ.
Nhưng theo Kim Phi thì chuyện này vẫn nguy hiểm, vì vậy y xụ mặt nói: “Nhảy từ trên cao xuống nước rất nguy hiểm, sau này nếu không phải không thể làm khác được thì đừng nhảy nữa, nếu thật sự muốn nhảy, cũng phải thì nên có biện pháp bảo vệ!”
Thấy Thủy Oa vẫn không phục, Kim Phi trực tiếp ra chiêu lớn: “Cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ đến Tú Tú cô nương và ông Quy, lỡ như ngươi bị thương thì sau này họ biết trông nhờ vào ai?”
Nghe Kim Phi nhắc đến Thẩm Tú Tú và ông Quy, Thủy Oa cắn môi.
Trước đó quả thực cậu bé không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, người nhà của Thẩm Tú Tú đều bị cướp biển giết rồi, ông Quy chỉ có một mình, nếu bản thân bị thương thì họ biết dựa vào ai.
Sau khi hiểu những điều này, Thủy Oa khẽ gật đầu: “Vâng, sau này ta sẽ không nhảy lung tung nữa!”
Thật ra Kim Phi biết bản thân nói như vậy có thể sẽ lãng phí thiên phú của Thủy Oa, nhưng so với sự an toàn của tính mạng thì Kim Phi thấy tính mạng quan trọng hơn.
Cho dù Thủy Oa muốn tập nhảy nước thì cũng phải được luyện tập từng bước một, có các biện pháp bảo vệ cơ bản rồi mới nhảy.
Đột nhiên Thủy Oa ý thức được một việc: “Tiên sinh, sao ngài biết ông Quy vậy?”
Sau khi Thẩm Tú Tú trở về từ Kim Xuyên đã nói với Thủy Oa, cô bé đã ăn cơm ở nhà Kim Phi mấy lần, Kim Phi biết Thẩm Tú Tú là chuyện bình thường, nhưng sao Kim Phi lại biết ông Quy chứ?
“Khi ở bờ biển ta đã gặp ông Quy, còn trò chuyện với ông ấy một lúc.” Kim Phi nói: “Khi nhắc đến ngươi ông Quy rất tự hào, ngươi phải làm việc thật tốt ở thủy quân, đừng để ông Quy thất vọng, biết chưa?”
“Vâng!” Thủy Oa gật đầu.
“Được rồi, đi làm việc đi!”
Kim Phi vỗ vai Thủy Oa, sau đó đi vào khoang thuyền với Trịnh Trì Viễn.
Khi mở cửa gỗ thư phòng ra, một luồng không khí ấm áp đã ùa vào.
Kim Phi quả thực rất lạnh, đã kéo cái ghế ngồi bên cạnh ống sưởi ấm.
Mấy người Nhuận Nương Bắc Thiên Tầm Tả Phi Phi cũng ngồi xuống trước lời mời của Lạc Lan.
Dù Lạc Lan, Lão Uông, Trịnh Trì Viễn đã viết thư cho Kim Phi nhưng vẫn lần lượt báo cáo ngắn gọn cho Kim Phi.
Sau khi Kim Phi nghe xong đã đứng trước mặt ba người khen ngợi, sau đó hỏi: “Cây bông vải các ngươi đưa về đâu, đưa đến đây ta xem xem!”
Sỡ dĩ y muốn đích thân đến biển đón nhóm người Lạc Lan, không chỉ vì coi trọng họ mà cũng muốn xem cây bông vải càng nhanh càng tốt.
Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, nhân viên hộ tống và dân tỵ nạn thực sự rất cần quần áo ấm, chỉ khi có thể nhìn thấy bông vải y mới yên tâm.