-
Chương 1916-1920
Chương 1916: Áp giải
“Chém ư?”
Tả Phi Phi ngây ra một lúc.
Dưới tầm ảnh hưởng của Kim Phi, bình thường tiêu cục Trấn Viễn và quân Nương Tử sẽ không giết tù binh.
Hiện tại những tên thổ phỉ này đã đầu hàng, theo thủ tục thông thường thì nên đưa bọn họ về để tham gia xét xử.
“Thủ hạ của ta vốn không nhiều đến mức có thể phân ra để đưa bọn chúng đi tham gia xét xử.” Khánh Mộ Lam nói: “Hơn nữa, cho dù đưa những kẻ cặn bã này về xét xử thì chúng cũng không thoát khỏi cái chết, giết bọn chúng ở đây không những có thể bớt phiền toái mà còn có thể răn đe một số người có ý đồ xấu, đây cũng được coi là một chút công dụng cuối cùng của bọn chúng rồi.”
Tả Phi Phi nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Mặc dù trước khi cô ấy đến đây đã nghe Kim Phi nói rằng cô ấy có thể tước bỏ quyền chỉ huy của Khánh Mộ Lam vào những thời khắc quan trọng, nhưng trừ phi không thể làm khác được thì Tả Phi Phi không muốn làm như vậy.
Ví dụ như mọi hành động vừa rồi đều do Khánh Mộ Lam chỉ huy, Tả Phi Phi giống như một người ngoài cuộc, không hề can thiệp, thậm chí cũng không đưa ra bất kỳ đề xuất nào.
Tình huống đặc biệt cần phải có sự đối xử đặc biệt, từ tận đáy lòng, Tả Phi Phi cũng cho rằng quyết định vừa rồi của Khánh Mộ Lam quả thật là cách giải quyết tốt nhất hiện nay, cô ấy không có lý do gì để phản đối.
Khánh Mộ Lam thấy Tả Phi Phi không phản đối bèn hỏi: “Đi xuống không?”
“Được!” Tả Phi Phi gật đầu, đi theo Khánh Mộ Lam xuống đài quan sát rồi đi về phía trại Ngưu Gia.
Lúc này A Mai đang chỉ huy đội an ninh dọn dẹp chiến trường, thấy Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đến gần thì vội vàng đi lên tiếp đón.
“Tiểu thư, Tả trưởng xưởng, sao các người lại đến đây? Chiến trường còn chưa thu dọn xong!”
Chiến trường còn chưa thu dọn sạch sẽ, tức là có thể còn có thổ phỉ đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng bắn tên làm Khánh Mộ Lam hoặc Tả Phi Phi bị thương thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng cả hơn việc thua trận chiến.
“Ta và Tả trưởng xưởng cũng có phải là những tướng lĩnh quần là áo lụa kia đâu, không yếu ớt đến như vậy!”
Khánh Mộ Lam vỗ vai A Mai: “Vất vả rồi!”
Là tỳ nữ thân cận của Khánh Mộ Lam, A Mai cũng biết tầm quan trọng của trận chiến này đối với Khánh Mộ Lam nên khi xông vào trại Ngưu Gia, cô ấy vẫn luôn xông lên phía trước và cũng là người chém giết được nhiều thổ phỉ nhất.
Tướng lĩnh như thế nào thì sẽ có binh lính như thế ấy, bởi vì biểu hiện của A Mai nên các thành viên đội an ninh phía sau vô cùng phấn khởi, tinh thần hăng hái giết thẳng vào trại Ngưu Gia.
“Không vất vả.” A Mai được Khánh Mộ Lam vỗ vai thì có chút xấu hổ, cười thẹn thùng.
“Tình hình thương vong như thế nào?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Có hai huynh đệ bị thổ phỉ đánh lén nên bị thương nặng, trong đó cánh tay của một người bị chặt làm đôi, e là sẽ không cứu được, ngoài ra còn có năm vết thương nhẹ!” A Mai trả lời.
Tả Phi Phi nghe vậy thì khẽ cau mày.
Đánh tay không là cách dễ gây thương vong nhất, mặc dù sau vụ đánh bom thì phần lớn bọn thổ phỉ đều đã bị giết hoặc bị thương, nhuệ khí của chúng hoàn toàn suy kiệt, nhưng khi A Mai tấn công thì vẫn còn ít nhất một trăm tên thổ phỉ vẫn còn khả năng chiến đấu.
Mặc dù đội an ninh do A Mai chỉ huy có hai trăm người và trang bị cũng tốt hơn bọn thổ phỉ, nhưng đây là lần đầu tiên đội an ninh đi trấn áp bọn thổ phỉ nên Tả Phi Phi vẫn khá bất ngờ khi bọn họ có thể chiến thắng mà không có người nào thiệt mạng.
Nhưng hiển nhiên A Mai không hài lòng với kết quả này, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Từ lâu ta đã nói với bọn họ là khi huấn luyện đổ nhiều mồ hôi thì khi chiến đấu sẽ chảy ít máu hơn mà bọn họ không tin, khi huấn luyện thì người này còn lười hơn người kia, bây giờ đánh một trận đơn giản như thế này mà còn có hai người bị thương nặng, đợi sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong, trở về hãy xem ta sẽ xử lí bọn họ như thế nào!”
Tả Phi Phi nghe thấy Khánh Mộ Lam nói vậy thì quay đầu nhìn sang theo bản năng, cảm thấy cô ấy đang nói đùa.
Nhưng nhìn A Mai thở hồng hộc như thế thì có vẻ đang thật sự tức giận.
“A Mai, chắc cô cũng biết trong chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi thương vong mà.” Tả Phi Phi an ủi: “Lần này các cô đã đánh rất đẹp rồi!”
“Cảm ơn Tả trưởng xưởng đã khen ngợi.” A Mai chắp tay làm lễ với Tả Phi Phi, sau đó lắc đầu nói: “Ta có thể hiểu thương vong khi chiến đấu trong tình huống thế lực ngang nhau nhưng rõ ràng trận chiến này không cân sức.
Khi chúng ta xông vào thì còn lại khoảng hơn một trăm tên thổ phỉ mà chúng còn bị sợ hãi, không có người chỉ huy, nhưng chúng ta có hai trăm người, trang bị cũng tốt hơn bọn thổ phỉ mấy lần, nếu như để những người của tiêu cục Trấn Viễn đánh trận này thì sẽ không có ai bị thương mà trận chiến cũng sẽ kết thúc sớm hơn!”
Lời này nghe có vẻ giống như người xếp hạng thứ nhất sau khi tham gia một kì thi thì phàn nàn rằng mình phát huy không tốt, bài thi một trăm điểm mà chỉ được có chín mươi chín điểm.
Bình thường A Mai cũng không phải người như vậy!
Tả Phi Phi nhìn A Mai thật lâu nhưng khi nhìn thấy mấy đội trưởng đội an ninh đi theo cô ấy thì Tả Phi Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra A Mai đang châm biếm thủ hạ để phòng ngừa bọn họ sẽ ngạo mạn.
Dù sao cô ấy cũng là người ngoài, A Mai có thể mỉa mai đội an ninh nhưng cô ấy hùa theo thì sẽ không phù hợp, cũng giống như con cái trong nhà, cha mẹ mắng vài câu thì không sao nhưng hàng xóm không thể hùa theo và nói rằng mắng là đúng.
Vì thế Tả Phi Phi sờ mũi, không nói nữa.
A Mai là người quản lý của đội an ninh, Khánh Mộ Lam cũng là người quản lý, Tả Phi Phi không thể phụ họa theo nhưng Khánh Mộ Lam thì có thể.
“Không cần cảm thấy A Mai đang soi mói, bất kỳ sơ suất nào trong trận chiến đều có thể dẫn đến cái chết của đồng đội hoặc chính bản thân các ngươi, A Mai mắng các ngươi là hi vọng sau này khi chiến đấu các ngươi sẽ ít bị thương hơn và sẽ có ít đồng đội phải chết hơn!”
Khánh Mộ Lam nhìn mấy người đội trưởng đội an ninh rồi lạnh lùng nói: “Quả thật trận chiến lần này không nên không có thương vong, các ngươi nên quay về suy ngẫm đi!”
“Vâng!” Mấy người đội trưởng đội an ninh khom người đồng ý.
“Tất cả đi làm việc đi!”
Lúc này Khánh Mộ Lam mới hài lòng vẫy tay ra hiệu cho đội trưởng đội an ninh rời đi, sau đó nói cho A Mai biết quyết định của cô ấy trong việc xử lý những người dân tị nạn và tù binh.
“Tiểu thư, để ta dẫn minh đi tấn công thì còn được chứ những việc như trấn an người dân tị nạn thế này thì ta thật sự không để làm được...”
A Mai nói với vẻ mặt đau khổ.
Là một tử sĩ, từ nhỏ A Mai đã sống trong cường độ huấn luyện cao độ, không dám nói nhiều một câu, hầu như tất cả tử sĩ đều không giỏi ăn nói.
“Điều này cũng đúng.” Khánh Mộ Lam nghĩ một lúc rồi vẫy tay với một cận vệ: “Kêu Trâu chủ nhiệm đến đây một chút!”
Cận vệ nói đồng ý rồi chạy về phía cửa và nhanh chóng quay lại cùng với một người đàn ông trung niên mập mạp.
Người đàn ông này là chủ nhiệm bộ phận hậu cần của xưởng muối cá, ông ta không giỏi ra trận giết địch nhưng lại có tài ăn nói và năng lực nghiệp vụ rất tốt, lần này ông ta đi theo đội an ninh để phụ trách hỗ trợ hậu cần trong hoạt động tiêu diệt thổ phỉ.
“Trưởng xưởng, Tả trưởng xưởng, A Mai đội trưởng!”
Trâu chủ nhiệm chào ba người rồi nhìn Khánh Mộ Lam: “Trưởng xưởng, người cho gọi ta là muốn phân phó chuyện gì sao?”
“Là như thế này...”
Khánh Mộ Lam nói xong thì nói cho Trâu chủ nhiệm biết suy nghĩ của cô ấy.
“Ta hiểu rồi.” Trâu chủ nhiệm gật đầu: “Nếu trưởng xưởng đã tin tưởng và giao nhiệm vụ cho ta thì để ta thử xem?”
“Không phải thử xem mà là phải hoàn thành nhiệm vụ!” Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói.
“Vâng!” Trâu chủ nhiệm thẳng lưng chào Khánh Mộ Lam Theo nghi thức quân đội: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau đó, Trâu chủ nhiệm sai người mang đến mấy thùng gỗ dựng một cái bục gỗ tạm thời ở giữa căn nhà tranh nơi những người tị nạn tụ tập.
Trâu chủ nhiệm leo lên bục gỗ với một chiếc kèn sắt, rồi nói với các thành viên của đội an ninh đang canh gác tù binh: “Áp giải họ lại đây!”
Chương 1917: Ép buộc
Theo lệnh của Trâu chủ nhiệm, các thành viên đội an ninh kéo những tên thổ phỉ đang quỳ bên đường đến, kéo chúng đến trước bục gỗ và quỳ thành vòng tròn xung quanh bục gỗ.
Hàng nghìn người dân tị nạn đã bình tĩnh lại nhờ trận đấu lúc trước và những khinh khí cầu trên bầu trời.
Cũng có một số người tị nạn muốn nhân cơ hội trốn thoát, nhưng xung quanh trại Ngưu Gia đều có tường thành, mọi lối vào và lối ra đều được đội an ninh canh gác, những người tị nạn bị bao vây ở khu vực phía đông trại Ngưu Gia không có nơi nào để chạy trốn nên chỉ có thể bị đội an ninh đuổi về chuồng rơm, đi vòng qua bục gỗ và nhìn Trâu chủ nhiệm với ánh mắt phức tạp.
Bị thổ phỉ tra tấn lâu như thế những người dân tị nạn đã trở nên vô cùng nhát gan.
Bọn họ hy vọng người trước mặt đến đây để cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại lo lắng sự kỳ vọng của họ sẽ thất vọng và họ sẽ càng tuyệt vọng hơn.
Dưới cái nhìn của hàng ngàn người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm cầm chiếc loa sắt trên tay.
“Thưa bà con, mọi người không cần phải sợ!”
Trâu chủ nhiệm lớn tiếng nói: “Đáng lẽ các ngươi nên đến Đông Hải để nhờ vả quốc sư đại nhân, tìm đường sống sót phải không? Chúng ta chính là công nhân ở xưởng muối cá dưới quyền quốc sư đại nhân, bên kia chính là Khánh trưởng xưởng xưởng muối cá của chúng ta, quốc sư đại nhân nghe tin mọi người bị thổ phỉ ức hiếp nên đã phái Khánh trưởng xưởng dẫn chúng ta đến giải cứu mọi người!
Nói xong ông ta chỉ vào vị trí của Khánh Mộ Lam.
Tả Phi Phi nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Trâu chủ nhiệm.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để lấy lòng biết ơn của những người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm không chỉ nhắc đến Khánh Mộ Lam mà còn chủ động nhắc đến Kim Phi, hơn nữa lại nhắc đến Kim Phi trước cả Khánh Mộ Lam.
Cô ấy và Hầu Tử đều ở đây, vì thế nhất định lời nói của Trâu chủ nhiệm sẽ truyền đến tai Kim Phi.
Với tính cách của Kim Phi thì chưa chắc sẽ vui v nhưng người khác cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Bên dưới sân khấu, những người dân tị nạn cũng bùng nổ vì lời nói của Trâu chủ nhiệm.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, bọn họ là thủ hạ của quốc sư đại nhân!”
“Lần này được cứu rồi!”
Vô số người dân tị nạn vui mừng đến phát khóc, cũng có một số người dân tị nạn đến chỉ vì nghe nói có thể tìm được việc làm ở Đông Hải, họ vốn không biết quốc sư đại nhân là sai, nghe thấy Trâu chủ nhiệm nói như thế thì bối rối nhìn những người quen xung quanh.
“Quốc sư đại nhân là ai?”
“Quốc sư đại nhân mà ngươi cũng không biết? Nhà xưởng ở Đông Hải đều là do quốc sư đại nhân mở ra đấy!”
“Nói như thế thì đám người A Ngưu bọn họ làm việc trong nhà xưởng của quốc sư đại nhân sao?”
“Đương nhiên, không phải quốc sư đại nhân đã phái người đến đón chúng ta rồi đây sao?”
“Liệu bọn họ có lừa gạt chúng ta không?”
“Trên người chúng ta chẳng có cái gì thì bọn họ lừa gạt chúng ta để làm gì?”
“Vừa rồi ngươi không thấy bọn họ chém thổ phỉ như thái rau hay sao? Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì chúng ta thì có cần phải nói dối không?”
“Không phải ngươi vẫn không biết quốc sư đại nhân là ai đấy chứ?”
“Ngươi biết không?”
“Đương nhiên là ta biết!”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi!”
...
Dưới sân khấu, có người vui mừng, cũng có người đang lo lắng, cũng có người đang truyền bá cho những người dân tị nạn khác biết quốc sư đại nhân là ai.
Nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đã trà trộn vào đám người từ lâu, đảm nhiệm vai diễn cuối cùng.
Trâu chủ nhiệm nhìn thấy những gì đang được thảo luận bên dưới thì ra hiệu cho các thành viên đội an ninh bên cạnh gõ chiêng đồng.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tất cả những người dân tị nạn lại nhìn lên bục gỗ.
“Thưa bà con, khoảng thời gian này mọi người đã phải chịu khổ rồi!”
Trâu chủ nhiệm chỉ vào bọn thổ phỉ dưới sân khấu và hỏi: “Bây giờ những kẻ hành hạ các ngươi đã bị bắt rồi, các người nói xem nên xử lí bọn chúng như thế nào?”
Những người dân tị nạn nhìn theo ngón tay của Trâu chủ nhiệm và nhìn những tên thổ phỉ đang quỳ ở một bên.
Vốn dĩ bọn họ đã sắp đến được Đông Hải nhưng lại bị đám thổ phỉ này chặn lại ở đây, cướp hết lương thực và đồ đạc của họ, lăng mạ vợ con của họ và buộc họ phải đi cướp những người dân tị nạn khác...
Những người dân tị nạn hận không thể chém chết bọn thổ phỉ nhưng những tên thổ phỉ này đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng họ, dù giờ đây chúng đã bị đội an ninh chế ngự rồi nhưng không ai trong bọn họ dám đứng ra ra tay.
Hiện trường rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Lúc này, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đang trốn trong đám người dân tị nạn hét to hết sức: “Chém chết bọn chúng!”
Những lời này giống như que diêm thắp sáng thùng thuốc nổ, có người dẫn đầu thì tất cả những người dân tị nạn còn lại cũng làm theo.
“Chém chết bọn chúng!”
“Chém chết bọn chúng!”
Trong lúc nhất thời, những người dân tị nạn hăng hái, nếu không có đội an ninh ngăn cản thì có lẽ đã có người xông đến.
“Các vị đại gia tha cho ta đi!”
“Các vị quân gia, ta bị bọn họ ép buộc!”
Những tên thổ phỉ từng diễu võ dương oai giờ đây đều tái mặt vì sợ hãi, có kẻ quỳ lạy van xin sự thương xót, có kẻ tè ra quần, còn có kẻ giãy dụa muốn chạy trốn.
Nhưng vừa giãy dụa hai lần thì đã bị thành viên đội an ninh ở phía sau dùng gậy đánh vào đầu.
“Khiến bọn chúng câm miệng lại cho ta!” Trâu chủ nhiệm cau mày nói.
Thành viên đội an ninh lập tức tìm những thứ như giẻ rách và nhét vào miệng bọn thổ phỉ, sau đó dùng dây thừng chặn chúng lại, không cho chúng dùng lưỡi đẩy giẻ ra ngoài!
Sau đó Trâu chủ nhiệm ra hiệu cho thủ hạ đánh chiêng đồng.
Lần này tiếng chiêng đồng vang lên hai lần thì tràng diện mới trở nên yên tĩnh.
“Trưởng xưởng!”
Trâu chủ nhiệm quay đầu nhìn về phía Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam giơ bàn tay lên rồi ra dấu chém ở trên cổ.
Trâu chủ nhiệm gật đầu rồi rút hắc đao từ bên hông ra.
Soạt!
Mấy chục thành viên đội an ninh cùng rút hắc đao ra.
Gần như lúc này bọn thổ phỉ đều sụp đổ, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin.
Nhưng Trâu chủ nhiệm giống như không để ý đến, lạnh lùng quát: “Chém!”
Theo lệnh của Trâu chủ nhiệm, máu tươi phun tung toé, mặt đất xung quanh bệ gỗ bị nhuộm đỏ!
“Giết hay lắm!”
“Cha đứa nhỏ, chàng thấy không? Bọn thổ phỉ chết rồi!”
Nhiều người dân tị nạn sợ hãi đến mức hét lên và nhắm mắt lại, nhưng cũng có một số người dân tị nạn có người thân chết dưới tay bọn cướp, đều mở to hai mắt nhìn!
Chứng kiến những tên thổ phỉ cực kỳ hung dữ khi ở với họ giờ đây đã bị các thành viên của đội an ninh chém giết như heo như chó thì sự kính phục của người dân tị nạn đối với các thành viên của đội an ninh lại càng nhiều thêm.
Lần này không cần gõ chiêng đồng nhưng khi Trâu chủ nhiệm giơ tay lên thì tất cả những người dân tị nạn đều im lặng.
“Sau khi rời khỏi trại Ngưu Gia, đi về phía đông thêm bảy tám dặm nữa thì sẽ đến lãnh thổ của huyện Đông Hải!”
Trâu chủ nhiệm nói: “Quốc sư đại nhân đã sắp xếp phát cháo miễn phí tại quán cháo ở đó, nếu mọi người muốn đi Đông Hải thì có thể đến quán cháo uống chút cháo rồi hãy tiếp tục đi Đông Hải!”
“Vị quân gia này, nghe nói ở Đông Hải có rất nhiều nhà xưởng đang tuyển công nhân, chúng ta đến đó thì có thể tìm được việc làm không?” một người dân tị nạn hỏi.
“Nhà xưởng có tiêu chuẩn tuyển dụng công nhân, ta không thể đảm bảo liệu ngươi có được chọn hay không!”
Trâu chủ nhiệm nói: “Nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần đến Đông Hải thì mỗi ngày mọi người cũng đều có cháo để uống, ban đêm cũng có thể có chỗ trú ẩn để ngủ, hơn nữa sẽ không có thổ phỉ ức các hiếp ngươi nữa!”
Nghe Trâu chủ nhiệm nói như thế thì hầu hết những người dân tị nạn đều lộ ra vẻ phấn chấn.
Chỉ cần có cơm ăn, chỗ ở là bọn họ đã thỏa mãn rồi.
Tuy nhiên cũng có người lại tỏ ra sợ hãi, một người dân tị nạn sợ hãi hỏi: “Vị quân gia này, ta không muốn đi Đông Hải nữa, ta có thể về quê nhà không?”
“Đương nhiên.” Trâu chủ nhiệm gật đầu không chút do dự: “Hiện giờ thổ phỉ ở trại Ngưu Gia đã bị chúng ta giết chết rồi, chúng ta sẽ không ngăn cản bất kì ai trở về quê nhà cả!”
Chương 1918: Tiền đồng
Trâu chủ nhiệm nói xong thì vẫy tay về phía cửa, đội an ninh đang canh cửa lập tức đẩy cung nỏ hạng nặng ra ngoài, chừa một đường ra.
“Ai muốn đi thì cứ rời đi, dù là đi Đông Hải hay trở về quê hương, hoặc đến nơi nào khác cũng được!”
Trâu chủ nhiệm chỉ ra cửa nói.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Đến tận bây giờ, người dân tị nạn vẫn còn lo sợ, lo rằng ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm.
Thái độ của Trâu chủ nhiệm đã xua tan nghi ngờ của họ.
“Bẩm quân gia, bọn ta sẽ đến Đông Hải! Nhưng... Nhưng bọn ta sợ rằng sẽ gặp thổ phỉ!”
Một người dân tị nạn lấy hết can đảm hỏi: “Các ngươi có thể đưa bọn ta đi không?”
Những người dân tị nạn khác cũng lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trâu chủ nhiệm.
“Thành thật mà nói, các ngươi không phải là người duy nhất bị bọn thổ phỉ chặn lại, rất nhiều đồng hương của các ngươi cũng bị thổ phỉ ở những nơi khác hành hạ, bọn ta còn phải đến giải cứu họ!”
Trâu chủ nhiệm nói xong, chỉ vào khinh khí cầu: “Mặc dù bọn ta không thể đưa các ngươi đi, nhưng bọn ta có thể đi cùng các ngươi về đến Đông Hải!”
Những người tị nạn nhìn lên khinh khí cầu, trong lòng chợt thoải mái hơn.
Mặc dù họ không biết khinh khí cầu là gì, nhưng một tòa nhà lớn như vậy vẫn có thể bay trong bầu trời nhất định sẽ rất lợi hại.
“Trưởng xưởng, ngài có dặn dò gì nữa không?” Trâu chủ nhiệm hỏi.
“Không còn.” Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Sắp xếp cho họ sơ tán đi.”
“Rõ!” Trâu chủ nhiệm dõng dạc trả lời rồi ra hiệu cho phía dưới.
“Ai chuẩn bị đi Đông Hải thì đi theo ta!”
Một đội viên an ninh giơ loa sắt lên, tay phải giơ một lá cờ nhỏ đi về phía cổng trại.
Lúc đầu, những người dân tị nạn hãy còn do dự, nhưng khi được nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người dân tị nạn đi theo.
Nửa tiếng sau, túp lều đông đúc đã hoàn toàn trống không.
Hầu hết những người tị nạn đều đi theo đội an ninh đến Đông Hải, chỉ một số bị dọa sợ chọn cách trở về quê hương.
Đối với những người như vậy, đội an ninh cũng chẳng thèm quan tâm, mặc họ rời đi.
“Trưởng xưởng, đã tìm thấy thi thể của kẻ cầm đầu bọn thổ phỉ ở phòng hội họp, các thi thể thổ phỉ khác cũng bị chém!”
Đội trưởng đội tìm kiếm phụ trách dọn dẹp chiến trường tìm được Khánh Mộ Lam: “Trong kho hàng bọn thổ phỉ vẫn còn khoảng ba bốn mươi ngàn cân lương thực, mấy rương tiền đồng và các công cụ bằng sắt, chắc bẩm vàng bạc đã được cất giấu trong nhà Đại đương gia thổ phỉ rồi, ta đã cho người đến tìm!”
“Chỉ có ba bốn mươi ngàn cân lương thực thôi sao?” Khánh Mộ Lam cau mày.
Phải biết rằng nơi này tập trung khoảng mấy mươi ngàn người dân tị nạn, vậy mà toàn bộ lương thực dự trữ của trại Ngưu Gia chỉ có vỏn vẹn ba bốn mươi ngàn cân, vậy trung bình một người chưa có tới mười cân lương thực.
“Trưởng xưởng, rất nhiều người dân tị nạn không mang theo lương thực, phải ăn rễ cỏ và vỏ cây để sống sót trên đường đi, một nửa trong số ba bốn mươi ngàn cân lương thực đó là do một người tên Lâm tiên sinh đã đưa tới nhằm lôi kéo Đại đương gia của trại Ngưu Gia, lượng lương thực cướp đi từ người tị nạn đoán chừng chỉ có tầm mười đến hai mươi ngàn cân.”
Đội trưởng đội tìm kiếm thở dài rồi hỏi: “Trưởng xưởng, phải xử lý lượng lương thực này như thế nào đây?”
“Để bộ phận hậu cần đưa một vài công nhân đến, chở tất cả đến trung tâm cứu trợ lương thực!” Khánh Mộ Lam nói.
Trại trại Ngưu Gia cách xưởng cá muối mấy mươi dặm, trời vừa hửng sáng đội an ninh đã lên đường, chạy một mạch tới trưa mới đến nơi.
Người dân tị nạn bị bọn thổ phỉ bỏ đói mấy ngày liền, nếu không bổ sung thức ăn ngay, chắc gì đã đi bộ được một ngày.
Song song với việc Khánh Mộ Lam bắt đầu đàn áp thổ phỉ, Kim Phi đã sắp xếp người xây dựng trung tâm cứu trợ lương thực tạm thời tại nơi tiếp giáp của quận Đông Hải và huyện Mậu Nguyên, khi người dân tị nạn đi qua nơi đó, họ có thể ăn cháo và nghỉ ngơi, nào lấy lại được sức lực thì đi đến vị trí đã được sắp xếp sẵn ở Đông Hải.
“Rõ!” Đội trưởng đội tìm kiếm dõng dạc trả lời rồi dẫn theo trợ lý đi tìm Trâu chủ nhiệm của bộ phận hậu cần.
Sau khi đi được một đoạn, trợ lý mới nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, không phải nhưng người dân tị nạn đó sẽ đến trung tâm cứu trợ lương thực sao? Tại sao trưởng xưởng lại không dẫn họ đi, mà lại yêu cầu bộ phận hậu cần cho công nhân đến vậy?”
Đội trưởng quay đầu nhìn lại một cái, xác nhận Khánh Mộ Lam không nghe được họ nói gì mới tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Người dân tị nạn đang sắp chết đói, giờ ngươi lại cho họ lương thực, há chẳng phải đang khích cho họ nổi loạn sao? Chỉ có việc loại bỏ hoàn toàn suy nghĩ của họ, để họ đói bụng, họ mới ngoan ngoãn đến Đông Hải!”
“Đông Hải đã có nhiều người thế rồi, tuyển thêm người dân tị nạn như thế kia để làm cái gì?” Trợ lý lẩm bẩm: “Ta nói này, ngươi không cần quan tâm đến đám người tị nạn này đâu!”
“Ngươi đừng quên rằng trước kia ngươi cũng là dân tị nạn, nếu không phải quốc sư đã mở xưởng cá muối, liệu ngươi có sống tốt như bây giờ không?” Đội trưởng liếc trợ lý một cái: “Làm người không được quên đi nguồn cội!”
“Ta không hề quên nguồn cội, ta chỉ thấy Đông Hải không cần nhiều người đến vậy, chẳng phải để họ đến Đông Hải sẽ gia tăng gánh nặng cho Đông Hải hay sao?”
“Đây là chuyện của quốc sư với trưởng xưởng, ngươi lo cái quái gì?” Đội trưởng tức giận nói: “Đi qua phía Đại đương gia bên kia hỏi xem có tìm được bạc không?”
“Một người cất công giấu, mười người cũng khó tìm ra. Ai biết Đại đương gia đã chôn bạc ở nơi nào chứ?”
Trợ lý oán giận nói: “Người trong đội tấn công tầm xa cũng thiệt tình, chỉ biết ném lựu đạn vô trong, làm nổ tung phòng hội họp cũng được đi, cớ gì lại cho nổ tung căn nhà không có bóng người của Đại đương gia chứ? Rõ là không hề quan tâm đến việc đội tìm kiếm chúng ta phải tiến hành thế nào mà!”
"Nếu còn muốn làm ở đây thì hãy im lặng, đừng phàn nàn nữa!" Đội trưởng đạp trợ lý một cái: “Sau này ta mà còn nghe ngươi lẩm bẩm nữa, ta sẽ đuổi ngươi ngay!”
Trợ lý co rúm người lại, không dám nói gì, quay người chạy về phía nhà của Đại đương gia.
Đội trưởng quay người đi vào kho hàng, kiểm tra các rương tiền đồng đã được niêm phong lại một lần, sau đó cho cấp dưới khiêng lên xe, chở về bộ phận hậu cần, vừa hay đã bắt gặp Trâu chủ nhiệm vừa quay về từ bục gỗ.
“Trâu chủ nhiệm, đây là số tiền đồng bị tịch thu lần này, trong kho hàng vẫn còn một ít lương thực và công cụ bằng sắt, trưởng xưởng nói ngươi liên lạc với đội lao động, để họ đưa lương thực đến trung tâm cứu trợ lương thực và đưa công cụ bằng sắt về xưởng thép ở Đông Hải.
Đội trưởng đội tìm kiếm đưa một quyển sổ nhỏ cho Trâu chủ nhiệm: “Đây là số lượng tiền đồng, Trâu chủ nhiệm hãy kiểm tra lại một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào chỗ này cho ta, chúng ta sẽ hoàn tất chuyện bàn giao!”
“Được!” Trâu chủ nhiệm cầm lấy quyển sổ nhìn một lúc, sau đó đi ra xe, xé giấy niêm phong rồi mở nắp rương đựng tiền đồng ra.
Một mùi gay mũi chợt ập vào mặt, Trâu chủ nhiệm lập tức che mũi lùi về sau hai bước: “Mùi gì vậy?”
Vào thời phong kiến, doanh nhân đều bị mọi người coi thường, ai cũng nói trên người của thương nhân có mùi hôi.
Đây không phải là nói quá, mà là tiền đồng thời xưa có mùi hôi thật.
Không phải là mớ tiền đồng này vốn đã có mùi hôi mà là do vào thời này, rất nhiều người dân đều sẽ mang theo tiền đồng khi ra ngoài, nên khó tránh khỏi bị dính mồ hôi và bốc ra mùi gì đó.
Nhưng một rương tiền đồng có mùi nồng nặc như vậy là lần đầu tiên Trâu chủ nhiệm ngửi thấy.
"Một nửa số đồng xu này đã dính máu. Chúng đã nằm trong hộp rất lâu rồi, nên mùi hơi nồng, xin Trâu chủ nhiệm thứ lỗi!" Đội trưởng đội lục soát giải thích.
Chương 1919: Đọc thư
Trâu chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn, phần đa tiền trong rương đều bị dính vài vết máu đọng lại màu nâu đen.
“Mấy ngày qua tiêu diệt thổ phỉ, cũng không biết đã gieo họa cho bao nhiêu dân chúng mới có được hai rương tiền này, quả thực là đáng băm thành nghìn mảnh!”
Trâu chủ nhiệm cũng xuất thân từ dân tỵ nạn, thấy đồng tiền dính máu, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian chạy nạn khổ cực khi xưa.
“Có lẽ đây chính là lý do mà quốc sư đại nhân và xưởng trưởng bắt buộc phải tiêu diệt thổ phỉ!” Đội trưởng đội lục soát cũng nói một cách đầy cảm thán.
“Đúng vậy, nếu không gặp được quốc sư đại nhân và xưởng trưởng, không biết bây giờ chúng ta đã chết ở chỗ nào rồi!”
Trâu chủ nhiệm phất tay gọi hai gã thuộc hạ tới: “Kiểm tra lại số tiền này, sau khi mang về đừng cho vào kho ngay, đun mấy thùng nước nóng gột sạch vết máu trên đó đi đã!”
“Vâng!” Thuộc hạ vội đáp rồi chạy đi.
Nhiều tiền như vậy, phải đếm từng cái một thì lãng phí thời gian quá, cách tốt nhất là nên cân lên đo.
Bởi vì liên quan đến tiền bạc, cho nên trong quá trình kiểm kê, Trâu chủ nhiệm và đội trưởng đội lục soát cũng ở lại đó, chờ sau khi xác nhận số tiến đúng như trên tờ kê khai, Trâu chủ nhiệm ký tên, chuyển giao xong mới kết thúc.
Đội trưởng đội lục soát cầm tờ kê khai về chuẩn bị đi thúc giục tiến độ lục soát, vừa mới vào trong trại đã thấy có mấy tên thuộc hạ khiêng một cái rương đi tới.
“Đội trưởng đội trưởng, tìm được rương bạc của tên Đại đương gia rồi!”
Thành viên đội lục soát kích động nói.
“Tìm được thì tốt.” Đội trưởng đội lục soát lại hỏi: “Tìm được ở đâu?”
“Ở hầm trú ẩn nằm bên dưới ang nước.” Thành viên đội lục soát đáp.
Phòng ốc ở thời đại này có kết cấu khá đơn giản, bảo vật hay được giấu dưới hầm trú ẩn, vị trí của hầm trú ẩn thường ở dưới giường, dưới thảm cảm, hoặc là ở dưới ang nước.
Khánh Mộ Lam cực kỳ xem trọng lần tiêu diệt thổ phỉ này, cô ấy còn viết cả thư cho Trương Lương xin đưa mấy nhân viên hộ tống có kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ đến Đông Hải, tiến hành huấn luyện đội an ninh.
Sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong phải làm sao để lục soát nhanh chóng hang ổ thổ phỉ, đây chính là nội dung huấn luyện trọng điểm của đội lục soát.
“Khi các ngươi lục soát có tách nhau ra không?” đội trưởng đội lục soát hỏi.
Tiền tài che mắt con người, khi đội lục soát tiến hành công tác lục soát, yêu cầu phải làm việc theo nhóm có ba người trở lên, giám sát đốc thúc lẫn nhau.
“Ngươi yên tâm đi đội trưởng, bốn người chúng ta hành động cùng nhau!”
Thành viên đội lục soát chỉ vào cái khóa đồng trên rương: “Đội trưởng nhìn đi, chúng ta không phá được cái khóa này đâu!”
“Vậy thì tốt, đi tìm Trâu chủ nhiệm bảo họ mở khóa đi!”
Kết quả mấy người kia lại khiên cái rương về lại đội hậu cần, đập khóa đồng ngay trước mặt Trâu chủ nhiệm.
Mở rương ra, quả thực bên trong có một nửa là bạc với hình dáng kích thước không giống nhau, ngoài ra còn có một cái hộp gỗ nhỏ.
Hộp nhỏ không có khóa, sau khi mở ra bèn nhìn thấy bên trong có mấy miếng vàng.
“Ôi nội ơi, của cải của tên Đại đương gia này nhiều thật đấy!”
Đội trưởng đội lục soát nói: “Các ngươi đi lục tiếp nơi ở của mấy tên đương gia khác đi, xem xem có thu hoạch được gì nữa không!”
“Đội trưởng cứ yên tâm, đã sắp xếp người đi qua đó rồi!”
Đội phó nói rồi, bèn có hai thành viên khác của đội lục soát ôm một chiếc hộp nhỏ đi vào.
“Đội trưởng đội trưởng, nhìn xem chúng ta tìm được gì này?”
“Lại là một cái hộp nhỏ nữa à?”
Đội trưởng cầm lấy cái hộp áng áng thử, rồi hơi cau mày.
Phía trên hộp nhỏ có một cái khóa đồng, khá nhẹ, lắc hộp cũng không nghe thấy gì, nên anh ta không đoán được thứ ở bên trong.
“Tìm được ở đâu?” Đội trưởng hỏi.
“Anh em nhân viên hộ tống trà trộn vào nói, cái phòng kia lúc trước là của một người tên Lâm tiên sinh.” Thành viên đội đáp: “Chính là người phát tiền, lương thực cho đám thổ phỉ.”
“Hóa ra là hắn.” Đội trưởng hỏi: “Tìm được người này chưa?”
Theo suy đoán của Khánh Mộ Lam, Lâm tiên sinh đột nhiên xuất hiện này chính là người chỉ huy đám thổ phỉ trại Ngưu Gia,bảo bọn họ khi lục soát phải chú ý một chút.
“Lúc ấy hắn ta mở cuộc họp ở phòng hội họp, bị nổ chết cùng mới tên thổ phỉ khác!”
Đội trưởng đội lục soát đáp: “Chúng ta xác nhận với mấy anh em nhân viên hộ tống rồi, cái xác kia họ Lâm!”
“Biết rồi.” Đội trưởng đội lục soát gật đầu một cái, lại cầm cái hộp nhỏ lên: “Mở ra xem thử đi!”
Thành viên đội lục soát đáp lời, lấy ra cái kìm nhỏ bên hông, cắt khóa đồng ra.
Lâm tiên sinh cất cái hộp này kỹ lắm, thành viên đội lục soát tưởng rằng trong đó có ngân phiếu hoặc gì đó, kết quả khi mở hộp ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy bức thư.
“Thư?” Đội trưởng đội lục soát gãi đầu, đưa cái hộp cho Trâu chủ nhiệm: “Trâu chủ nhiệm, ông biết nhiều chữ hơn ta, ông đọc thử đi.”
Mặc dù đội cá muối đã mở lớp xóa mù chữ, nhưng Khánh Mộ Lam không quá quan tâm đến lớp học này lớp, thường thì đội lục soát có khá ít người biết chữ, mà Trâu chủ nhiệm lúc nhỏ từng được dạy riêng, nên đọc sách viết chữ đều không thành vấn đề.
Trâu chủ nhiệm cầm một phong thư lên, mở ra mới đọc được hai dòng chữ đã nhét vào lại: “Mau đưa mấy phong thư này cho xưởng trưởng đi!”
Đội trưởng đội lục soát mặc dù không biết trong thư viết gì, nhưng từ khuôn mặt của Trâu chủ nhiệm, anh ta nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, nên nghe lời dẫn thành viên đội lục soát đi tìm Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam đang quan sát thành viên bị thương của đội an ninh, sau khi bị đội trưởng đội lúc soát gọi ra, cô ấy cau mày nói: “Sao thế?”
“Đây là thư lục soát được từ chỗ của Lâm tiên sinh!” đội trưởng đội lục sát đưa thư cho Khánh Mộ Lam bằng hai tay.
Khánh Mộ Lam cầm bức thư được đóng kín kia lên, nhìn qua bao thư bên ngoài một chút, sau đó rút thư ra.
Giống như Trâu chủ nhiệm, Khánh Mộ Lam vừa nhìn thấy hai dòng chữ đầu sắc mặt đã thay đổi.
Chỉ là lúc ấy Trâu chủ nhiệm nhìn thấy hai hàng chữ kia xong thì không đọc nữa, nhưng Khánh Mộ Lam lại sầm mặt đọc hết thư.
Đọc xong bức thư này lại mở bức thư còn lại ra, sau khi đọc hết mấy bức thư, cô ấy quay đầu nhìn đội trưởng đội lục soát hỏi: “Còn ai đã đọc thư này nữa?”
“Ta không biết nhiều chữ lắm, nên nhờ Trâu chủ nhiệm đọc giúp.” Đội trưởng đội lục soát không dám giấu: “Trâu chủ nhiệm vừa đọc được một chút bèn không đọc nữa, bảo ta mang thư tới cho ngài!”
Các văn bản giám sát đơn giản cũng là một trong những công việc của đội lục soát, hơn nữa đối với đội trưởng đội lục soát bây giờ đây là công việc khó nhất.
Bởi vì đội lục soát hầu như không có mấy người biết chữ, vốn không hiểu nội dung trong thư, nếu ném bừa, nhỡ đâu đó là văn bản quan trọng thì chết.
Nhưng nếu chưa nhìn đã đưa cho Khánh Mộ Lam, nhỡ đâu đó lại chẳng phải thứ quan trọng, vậy sẽ làm trễ nải việc của Khánh Mộ Lam.
Đội trưởng đội lục soát ban nãy cũng hết cách, nên mới nhờ Trâu chủ nhiệm đọc hộ.
“Bình thường bảo ngươi chăm chỉ học hành thì không người nào nghe, bây giờ biết tác hại của mù chữ chưa?”
Khánh Mộ Lam phê bình anh ta một câu, sau đó xua tay: “Về nhớ đăng ký vào lớp bổ túc văn hóa, nếu không sau này gặp chuyện như vậy lại phải đi nhờ người khác!”
“Vâng!” Đội trưởng đội lục soát đáp dạ, thầm quyết định sau này phải học bù cho thật tốt.
Tả Phi Phi cũng hiếu kỳ về nội dung thư, nhưng thấy Khánh Mộ Lam đang khiển trách đội trưởng đội lục soát, cô ấy cũng không tiện chen vào.
Đến khi đội trưởng đội lục soát đi khỏi, Tả Phi Phi mới hỏi: “Mộ Lam, trong thư nói gì vậy?”
Khánh Mộ Lam không đáp, chỉ đưa hộp gỗ cho cô ấy: “Cô đọc đi là biết!”
Chương 1920: Nút thắt trong lòng
Tả Phi Phi cầm lấy chiếc hộp gỗ rồi mở thư ra đọc.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, Tả Phi Phi cũng không kích động như Khánh Mộ Lam, nhưng sau khi đọc xong, cô ấy cũng cau mày nói: “Xem ra chúng ta đoán không sai, quả thực có kẻ đứng sau đám thổ phỉ này!”
Những bức thư này đều do một người họ Đỗ ký tên, xét theo nội dung bức thư, tên họ Đỗ này chắc chắn có mối quan hệ cá nhân không tồi với Lâm tiên sinh, mục đích của hắn cũng giống như Lâm tiên sinh kia. Bọn chúng đều do kẻ đứng sau kia gửi đến để tổ chức đám thổ phỉ ngăn cản người tị nạn tiến vào Đông Hải, chờ thời cơ chín muồi rồi sẽ xúi giục, ép buộc người tị nạn tấn công Đông Hải.
Tuy nhiên, tên họ Đỗ này thận trọng hơn và không tiết lộ danh tính cụ thể trong thư.
Tuy nhiên, trong thời đại chiến tranh và hỗn loạn này, những lá thư không thể được gửi đi quá xa, việc tên họ Đỗ và Lâm tiên sinh này thường xuyên trao đổi thư từ có nghĩa là khoảng cách địa lý giữa họ chắc chắn sẽ không xa lắm.
"Mộ Lam, tiếp theo cô định làm gì?" Tả Phi Phi hỏi.
“Dĩ nhiên chúng ta sẽ tiếp tục trấn áp thổ phỉ theo kế hoạch ban đầu!” Khánh Mộ Lam không chút do dự trả lời.
“Nhưng những lá thư này…”
"Chỉ là mấy bức thư thôi, trước khi tới đây chúng ta cũng đã đoán được khả năng này. Kế hoạch của ta cũng là để chống lại bọn thổ phỉ khi chúng liên kết lại. Kỳ thực có những lá thư này hay không cũng không có gì khác biệt!"
"Đúng vậy", Tả Phi Phi gật đầu.
Cho dù bọn thổ phỉ trong toàn huyện Mậu Nguyên liên hợp lại, đội trấn áp thổ phỉ lần này cũng có thể xử lý được, hoặc ít nhất là vẫn an toàn rút về Đông Hải.
Khánh Mộ Lam nói vậy, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô đưa chiếc hộp gỗ cho cận vệ: "Đi xem người đưa thư đã rời đi chưa. Nếu anh ta vẫn chưa rời đi, hãy mang chiếc hộp này về cho tiên sinh!"
"Vâng!" cận vệ cầm lấy chiếc hộp và rời đi.
Tả Phi Phi thấy vậy liền âm thầm gật đầu.
Khánh Mộ Lam hành sự ngày càng cẩn trọng hơn.
"Tiểu thư, chúng ta nên tiếp tục tiến lên phía trước hay ở yên tại chỗ?" A Mai hỏi.
Trước khi hành động, Khánh Mộ Lam đã nhấn mạnh nhiều lần trong cuộc họp cán bộ rằng cốt lõi của việc trấn áp thổ phỉ lần này là đánh nhanh thắng nhanh! Tốt nhất nên để lũ thổ phỉ mất cảnh giác và không cho chúng cơ hội hợp lực với nhau.
Trại Ngưu Gia đã bị tiêu diệt, A Mai vốn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ thông báo xuất phát, nhưng cô ấy lại lắc đầu nói: "Đã buổi chiều rồi, sau khi thu dọn chiến trường xong thì chắc chắn sẽ không kịp chạy đến kênh Xá Tử. Ở đây có bếp lò, nhà cũng đã có sẵn rồi, ở đây nghỉ một đêm đi!”
A Mai sững sờ một lúc nhưng rồi nhanh chóng phản ứng và nhờ người thông báo cho bộ phận hậu cần để chuẩn bị mọi công việc phía sau.
Trên đường chính, hai con ngựa phóng nhanh từ phía Tây, đài quan sát từ xa đã nhìn thấy họ. Các nhân viên hộ tống phía dưới đã vác cọc chắn ngựa ra đường, chiếc nỏ ở ven đường cũng chĩa về phía Tây.
Một sĩ quan được thông báo vội vã lên tháp quan sát, giơ ống nhòm nhìn về phía Tây.
Sau khi nhìn rõ trang phục của người đang phi tới, viên sĩ quan hét lên: "Đó là người của chúng ta, tránh ra!"
Các nhân viên hộ tống bên dưới nghe thấy điều này cũng nhanh chóng di chuyển cọc chắn ngựa trên đường.
Vài phút sau, hai con ngựa phi nhanh qua, hướng thẳng đến khoảng sân nhỏ nơi Kim Phi đang đứng.
Sau khi xác minh thẻ ngà, kiểm tra tiếng lóng và khám xét toàn thân, một trong hai nhân viên hộ tống được đưa đến thư phòng.
"Hác Toàn Thanh, đội trưởng tiểu đội ba, đại đội sáu của chiến đội áo giáp đen báo cáo tiên sinh!" nhân viên hộ tống chào Kim Phi.
Kim Phi đáp lại kiểu chào quân đội: “Trận chiến ở trại Ngưu Gia đã kết thúc chưa?”
"Trận chiến đã kết thúc!" nhân viên hộ tống từ trong người lấy ra một phong thư: "Đây là thư xưởng trưởng Khánh nhờ ta gửi về!"
Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong gói hàng phía sau: “Xưởng trưởng Khánh cũng bảo ta mang cái này về đưa cho tiên sinh!”
"Đây là cái gì?" Kim Phi cau mày hỏi.
"Ta cũng không biết", nhân viên hộ tống trả lời.
"Được rồi, ta hiểu rồi!" Kim Phi gật đầu với nhân viên hộ tống: "Cảm ơn ngươi đã vất vả, đi nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!", nhân viên hộ tống cúi chào, quay người rời đi.
Kim Phi tay trái cầm chiếc hộp nhỏ, tay phải cầm phong thư. Y do dự một chút, sau đó quyết định trước tiên sẽ đọc thư của Khánh Mộ Lam.
Trong thư, Khánh Mộ Lam báo cáo ngắn gọn về quá trình đàn áp bọn thổ phỉ và việc sắp xếp những người tị nạn, nhưng không đề cập đến chiếc hộp gỗ.
Y vừa định mở hộp gỗ ra xem thì nghe Từ Cương hỏi: "Tiên sinh, xưởng trưởng Khấnh trấn áp bọn cướp thành công rồi sao?"
Cuộc trấn áp thổ phỉ này có ý nghĩa rất lớn đối với Đông Hải, với tư cách là quận trưởng đầu tiên của Đông Hải, Từ Cương thậm chí còn quan tâm đến tiến triển của cuộc trấn áp thổ phỉ hơn cả Kim Phi.
Chỉ là vừa rồi Kim Phi đang bận đọc thư, Từ Cương không tiện hỏi.
“Rất thuận lợi”, Kim Phi đưa thư cho Từ Cương: “Từ đại nhân tự xem đi!”
Từ Cương nhanh chóng cầm lấy bằng cả hai tay.
Khi nhìn thấy tin đội an ninh tiêu diệt bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia mà không có thương vong, nút thắt trong lòng Từ Cương như được tháo gỡ, ông ta cũng rất ngạc nhiên trước hiệu quả chiến đấu của đội an ninh.
Mặc dù Khánh Mộ Lam đã nói trong thư rằng “hàng ngàn” tên thổ phỉ ở trại Ngưu Gia nhưng thực chất chỉ có vài trăm, còn lại hàng ngàn người là những người tị nạn bị cưỡng ép hiện đã được giải cứu. Nhưng đội an ninh có thể chấm dứt trận chiến này một cách nhanh chóng với thương vong bằng không cũng đủ cho thấy hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ của họ.
Trong lúc Từ Cương đọc thư, Kim Phi cũng mở hộp gỗ ra.
Đọc xong lá thư trong hộp gỗ, Kim Phi chỉ hơi cau mày, sau đó vẻ mặt khôi phục laị vẻ bình tĩnh.
Đúng như Khánh Mộ Lam đã nói, bất kể bọn thổ phỉ có cấu kết với nhau hay không, việc trấn áp bọn chúng phải được tiến hành!
"Đại nhân, không ngờ đội an ninh do xưởng trưởng Khánh huấn luyện lại lợi hại như vậy, đúng là giặc đến nhà phụ nữ cũng có thể cầm quân!"
Từ Cương trả lại bức thư cho Kim Phi và không khỏi khen ngợi: "Tiêu diệt hàng trăm kẻ thù, nhưng không ai thiệt mạng. Đây là một chiến công mà hiếm có danh tướng nào trong lịch sử có thể đạt được!"
“Mộ Lam lần này quả thực đã làm rất tốt, nhưng so sánh cô ấy với những danh tướng trong lịch sử thì có chút quá đáng".
Kim Phi nói: "Bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia có thể nói số lượng lên tới hàng ngàn, nhưng thực tế chỉ có vài trăm tên thực sự có khả năng chiến đấu. Trong đợt oanh tạc đầu tiên, hầu hết trong số hàng trăm tên đó đã bị giết, còn những người không bị giết thì cũng không còn tinh thần chiến đấu nữa.
Vũ khí và áo giáp trang bị cho đội an ninh về cơ bản giống như của tiêu cục Trấn Viễn. Nếu không đánh bại được một nhóm thổ phỉ đang sợ hãi, hoặc phải chịu thương vong lớn để tiêu diệt chúng thì Khánh Mộ Lam nên đưa quân về sớm nhất có thể!"
“Dù sao thì xưởng trưởng Khánh cũng đã chiến đấu rất tốt!” Từ Cương nhấn mạnh.
“Đúng vậy", Kim Phi vui vẻ nói: “Coi như Mộ Lam giờ đã rửa được hận”.
Khánh Mộ Lam từng bị đả kích rất mạnh trong lần vây bắt thổ phỉ thất bại lần trước, nhưng giờ đây cô ấy đã tiêu diệt được thổ phỉ ở trại Ngưu Gia với khí thế áp đảo, điều này có thể coi là ngã ở đâu đứng dậy ở đó.
Nếu sau này không xuất hiện vấn đề gì lớn nữa thì nút thắt trong lòng Khánh Mộ Lam sẽ được giải quyết.
"Đại nhân, đây là cái gì?" Từ Cương chỉ vào hộp gỗ nhỏ.
"Không có gì", Kim Phi không giải thích mà trực tiếp đóng hộp gỗ lại.
Từ Cương luôn có thái độ nghi ngờ và bất an về việc trấn áp thổ phỉ, lần này chiến thắng của trại Ngưu Gia cuối cùng cũng khiến ông ta cảm thấy yên tâm hơn một chút. Kim Phi không muốn ông ta nhìn thấy những bức thư trong hộp gỗ, kẻo sẽ lại suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù mối quan hệ giữa Từ Cương và Kim Phi đã trở nên thân thiết hơn sau khoảng thời gian tiếp xúc này, nhưng Kim Phi đã thể hiện rõ rằng y không muốn nói về chuyện đó nên Từ Cương cũng không tiện hỏi thêm.
Ông ta nghĩ ngẫm một hồi rồi cũng không nói gì nữa, chuyển sự chú ý sang người tị nạn.
“Chém ư?”
Tả Phi Phi ngây ra một lúc.
Dưới tầm ảnh hưởng của Kim Phi, bình thường tiêu cục Trấn Viễn và quân Nương Tử sẽ không giết tù binh.
Hiện tại những tên thổ phỉ này đã đầu hàng, theo thủ tục thông thường thì nên đưa bọn họ về để tham gia xét xử.
“Thủ hạ của ta vốn không nhiều đến mức có thể phân ra để đưa bọn chúng đi tham gia xét xử.” Khánh Mộ Lam nói: “Hơn nữa, cho dù đưa những kẻ cặn bã này về xét xử thì chúng cũng không thoát khỏi cái chết, giết bọn chúng ở đây không những có thể bớt phiền toái mà còn có thể răn đe một số người có ý đồ xấu, đây cũng được coi là một chút công dụng cuối cùng của bọn chúng rồi.”
Tả Phi Phi nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Mặc dù trước khi cô ấy đến đây đã nghe Kim Phi nói rằng cô ấy có thể tước bỏ quyền chỉ huy của Khánh Mộ Lam vào những thời khắc quan trọng, nhưng trừ phi không thể làm khác được thì Tả Phi Phi không muốn làm như vậy.
Ví dụ như mọi hành động vừa rồi đều do Khánh Mộ Lam chỉ huy, Tả Phi Phi giống như một người ngoài cuộc, không hề can thiệp, thậm chí cũng không đưa ra bất kỳ đề xuất nào.
Tình huống đặc biệt cần phải có sự đối xử đặc biệt, từ tận đáy lòng, Tả Phi Phi cũng cho rằng quyết định vừa rồi của Khánh Mộ Lam quả thật là cách giải quyết tốt nhất hiện nay, cô ấy không có lý do gì để phản đối.
Khánh Mộ Lam thấy Tả Phi Phi không phản đối bèn hỏi: “Đi xuống không?”
“Được!” Tả Phi Phi gật đầu, đi theo Khánh Mộ Lam xuống đài quan sát rồi đi về phía trại Ngưu Gia.
Lúc này A Mai đang chỉ huy đội an ninh dọn dẹp chiến trường, thấy Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đến gần thì vội vàng đi lên tiếp đón.
“Tiểu thư, Tả trưởng xưởng, sao các người lại đến đây? Chiến trường còn chưa thu dọn xong!”
Chiến trường còn chưa thu dọn sạch sẽ, tức là có thể còn có thổ phỉ đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng bắn tên làm Khánh Mộ Lam hoặc Tả Phi Phi bị thương thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng cả hơn việc thua trận chiến.
“Ta và Tả trưởng xưởng cũng có phải là những tướng lĩnh quần là áo lụa kia đâu, không yếu ớt đến như vậy!”
Khánh Mộ Lam vỗ vai A Mai: “Vất vả rồi!”
Là tỳ nữ thân cận của Khánh Mộ Lam, A Mai cũng biết tầm quan trọng của trận chiến này đối với Khánh Mộ Lam nên khi xông vào trại Ngưu Gia, cô ấy vẫn luôn xông lên phía trước và cũng là người chém giết được nhiều thổ phỉ nhất.
Tướng lĩnh như thế nào thì sẽ có binh lính như thế ấy, bởi vì biểu hiện của A Mai nên các thành viên đội an ninh phía sau vô cùng phấn khởi, tinh thần hăng hái giết thẳng vào trại Ngưu Gia.
“Không vất vả.” A Mai được Khánh Mộ Lam vỗ vai thì có chút xấu hổ, cười thẹn thùng.
“Tình hình thương vong như thế nào?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Có hai huynh đệ bị thổ phỉ đánh lén nên bị thương nặng, trong đó cánh tay của một người bị chặt làm đôi, e là sẽ không cứu được, ngoài ra còn có năm vết thương nhẹ!” A Mai trả lời.
Tả Phi Phi nghe vậy thì khẽ cau mày.
Đánh tay không là cách dễ gây thương vong nhất, mặc dù sau vụ đánh bom thì phần lớn bọn thổ phỉ đều đã bị giết hoặc bị thương, nhuệ khí của chúng hoàn toàn suy kiệt, nhưng khi A Mai tấn công thì vẫn còn ít nhất một trăm tên thổ phỉ vẫn còn khả năng chiến đấu.
Mặc dù đội an ninh do A Mai chỉ huy có hai trăm người và trang bị cũng tốt hơn bọn thổ phỉ, nhưng đây là lần đầu tiên đội an ninh đi trấn áp bọn thổ phỉ nên Tả Phi Phi vẫn khá bất ngờ khi bọn họ có thể chiến thắng mà không có người nào thiệt mạng.
Nhưng hiển nhiên A Mai không hài lòng với kết quả này, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Từ lâu ta đã nói với bọn họ là khi huấn luyện đổ nhiều mồ hôi thì khi chiến đấu sẽ chảy ít máu hơn mà bọn họ không tin, khi huấn luyện thì người này còn lười hơn người kia, bây giờ đánh một trận đơn giản như thế này mà còn có hai người bị thương nặng, đợi sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong, trở về hãy xem ta sẽ xử lí bọn họ như thế nào!”
Tả Phi Phi nghe thấy Khánh Mộ Lam nói vậy thì quay đầu nhìn sang theo bản năng, cảm thấy cô ấy đang nói đùa.
Nhưng nhìn A Mai thở hồng hộc như thế thì có vẻ đang thật sự tức giận.
“A Mai, chắc cô cũng biết trong chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi thương vong mà.” Tả Phi Phi an ủi: “Lần này các cô đã đánh rất đẹp rồi!”
“Cảm ơn Tả trưởng xưởng đã khen ngợi.” A Mai chắp tay làm lễ với Tả Phi Phi, sau đó lắc đầu nói: “Ta có thể hiểu thương vong khi chiến đấu trong tình huống thế lực ngang nhau nhưng rõ ràng trận chiến này không cân sức.
Khi chúng ta xông vào thì còn lại khoảng hơn một trăm tên thổ phỉ mà chúng còn bị sợ hãi, không có người chỉ huy, nhưng chúng ta có hai trăm người, trang bị cũng tốt hơn bọn thổ phỉ mấy lần, nếu như để những người của tiêu cục Trấn Viễn đánh trận này thì sẽ không có ai bị thương mà trận chiến cũng sẽ kết thúc sớm hơn!”
Lời này nghe có vẻ giống như người xếp hạng thứ nhất sau khi tham gia một kì thi thì phàn nàn rằng mình phát huy không tốt, bài thi một trăm điểm mà chỉ được có chín mươi chín điểm.
Bình thường A Mai cũng không phải người như vậy!
Tả Phi Phi nhìn A Mai thật lâu nhưng khi nhìn thấy mấy đội trưởng đội an ninh đi theo cô ấy thì Tả Phi Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra A Mai đang châm biếm thủ hạ để phòng ngừa bọn họ sẽ ngạo mạn.
Dù sao cô ấy cũng là người ngoài, A Mai có thể mỉa mai đội an ninh nhưng cô ấy hùa theo thì sẽ không phù hợp, cũng giống như con cái trong nhà, cha mẹ mắng vài câu thì không sao nhưng hàng xóm không thể hùa theo và nói rằng mắng là đúng.
Vì thế Tả Phi Phi sờ mũi, không nói nữa.
A Mai là người quản lý của đội an ninh, Khánh Mộ Lam cũng là người quản lý, Tả Phi Phi không thể phụ họa theo nhưng Khánh Mộ Lam thì có thể.
“Không cần cảm thấy A Mai đang soi mói, bất kỳ sơ suất nào trong trận chiến đều có thể dẫn đến cái chết của đồng đội hoặc chính bản thân các ngươi, A Mai mắng các ngươi là hi vọng sau này khi chiến đấu các ngươi sẽ ít bị thương hơn và sẽ có ít đồng đội phải chết hơn!”
Khánh Mộ Lam nhìn mấy người đội trưởng đội an ninh rồi lạnh lùng nói: “Quả thật trận chiến lần này không nên không có thương vong, các ngươi nên quay về suy ngẫm đi!”
“Vâng!” Mấy người đội trưởng đội an ninh khom người đồng ý.
“Tất cả đi làm việc đi!”
Lúc này Khánh Mộ Lam mới hài lòng vẫy tay ra hiệu cho đội trưởng đội an ninh rời đi, sau đó nói cho A Mai biết quyết định của cô ấy trong việc xử lý những người dân tị nạn và tù binh.
“Tiểu thư, để ta dẫn minh đi tấn công thì còn được chứ những việc như trấn an người dân tị nạn thế này thì ta thật sự không để làm được...”
A Mai nói với vẻ mặt đau khổ.
Là một tử sĩ, từ nhỏ A Mai đã sống trong cường độ huấn luyện cao độ, không dám nói nhiều một câu, hầu như tất cả tử sĩ đều không giỏi ăn nói.
“Điều này cũng đúng.” Khánh Mộ Lam nghĩ một lúc rồi vẫy tay với một cận vệ: “Kêu Trâu chủ nhiệm đến đây một chút!”
Cận vệ nói đồng ý rồi chạy về phía cửa và nhanh chóng quay lại cùng với một người đàn ông trung niên mập mạp.
Người đàn ông này là chủ nhiệm bộ phận hậu cần của xưởng muối cá, ông ta không giỏi ra trận giết địch nhưng lại có tài ăn nói và năng lực nghiệp vụ rất tốt, lần này ông ta đi theo đội an ninh để phụ trách hỗ trợ hậu cần trong hoạt động tiêu diệt thổ phỉ.
“Trưởng xưởng, Tả trưởng xưởng, A Mai đội trưởng!”
Trâu chủ nhiệm chào ba người rồi nhìn Khánh Mộ Lam: “Trưởng xưởng, người cho gọi ta là muốn phân phó chuyện gì sao?”
“Là như thế này...”
Khánh Mộ Lam nói xong thì nói cho Trâu chủ nhiệm biết suy nghĩ của cô ấy.
“Ta hiểu rồi.” Trâu chủ nhiệm gật đầu: “Nếu trưởng xưởng đã tin tưởng và giao nhiệm vụ cho ta thì để ta thử xem?”
“Không phải thử xem mà là phải hoàn thành nhiệm vụ!” Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói.
“Vâng!” Trâu chủ nhiệm thẳng lưng chào Khánh Mộ Lam Theo nghi thức quân đội: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau đó, Trâu chủ nhiệm sai người mang đến mấy thùng gỗ dựng một cái bục gỗ tạm thời ở giữa căn nhà tranh nơi những người tị nạn tụ tập.
Trâu chủ nhiệm leo lên bục gỗ với một chiếc kèn sắt, rồi nói với các thành viên của đội an ninh đang canh gác tù binh: “Áp giải họ lại đây!”
Chương 1917: Ép buộc
Theo lệnh của Trâu chủ nhiệm, các thành viên đội an ninh kéo những tên thổ phỉ đang quỳ bên đường đến, kéo chúng đến trước bục gỗ và quỳ thành vòng tròn xung quanh bục gỗ.
Hàng nghìn người dân tị nạn đã bình tĩnh lại nhờ trận đấu lúc trước và những khinh khí cầu trên bầu trời.
Cũng có một số người tị nạn muốn nhân cơ hội trốn thoát, nhưng xung quanh trại Ngưu Gia đều có tường thành, mọi lối vào và lối ra đều được đội an ninh canh gác, những người tị nạn bị bao vây ở khu vực phía đông trại Ngưu Gia không có nơi nào để chạy trốn nên chỉ có thể bị đội an ninh đuổi về chuồng rơm, đi vòng qua bục gỗ và nhìn Trâu chủ nhiệm với ánh mắt phức tạp.
Bị thổ phỉ tra tấn lâu như thế những người dân tị nạn đã trở nên vô cùng nhát gan.
Bọn họ hy vọng người trước mặt đến đây để cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại lo lắng sự kỳ vọng của họ sẽ thất vọng và họ sẽ càng tuyệt vọng hơn.
Dưới cái nhìn của hàng ngàn người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm cầm chiếc loa sắt trên tay.
“Thưa bà con, mọi người không cần phải sợ!”
Trâu chủ nhiệm lớn tiếng nói: “Đáng lẽ các ngươi nên đến Đông Hải để nhờ vả quốc sư đại nhân, tìm đường sống sót phải không? Chúng ta chính là công nhân ở xưởng muối cá dưới quyền quốc sư đại nhân, bên kia chính là Khánh trưởng xưởng xưởng muối cá của chúng ta, quốc sư đại nhân nghe tin mọi người bị thổ phỉ ức hiếp nên đã phái Khánh trưởng xưởng dẫn chúng ta đến giải cứu mọi người!
Nói xong ông ta chỉ vào vị trí của Khánh Mộ Lam.
Tả Phi Phi nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Trâu chủ nhiệm.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để lấy lòng biết ơn của những người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm không chỉ nhắc đến Khánh Mộ Lam mà còn chủ động nhắc đến Kim Phi, hơn nữa lại nhắc đến Kim Phi trước cả Khánh Mộ Lam.
Cô ấy và Hầu Tử đều ở đây, vì thế nhất định lời nói của Trâu chủ nhiệm sẽ truyền đến tai Kim Phi.
Với tính cách của Kim Phi thì chưa chắc sẽ vui v nhưng người khác cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Bên dưới sân khấu, những người dân tị nạn cũng bùng nổ vì lời nói của Trâu chủ nhiệm.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, bọn họ là thủ hạ của quốc sư đại nhân!”
“Lần này được cứu rồi!”
Vô số người dân tị nạn vui mừng đến phát khóc, cũng có một số người dân tị nạn đến chỉ vì nghe nói có thể tìm được việc làm ở Đông Hải, họ vốn không biết quốc sư đại nhân là sai, nghe thấy Trâu chủ nhiệm nói như thế thì bối rối nhìn những người quen xung quanh.
“Quốc sư đại nhân là ai?”
“Quốc sư đại nhân mà ngươi cũng không biết? Nhà xưởng ở Đông Hải đều là do quốc sư đại nhân mở ra đấy!”
“Nói như thế thì đám người A Ngưu bọn họ làm việc trong nhà xưởng của quốc sư đại nhân sao?”
“Đương nhiên, không phải quốc sư đại nhân đã phái người đến đón chúng ta rồi đây sao?”
“Liệu bọn họ có lừa gạt chúng ta không?”
“Trên người chúng ta chẳng có cái gì thì bọn họ lừa gạt chúng ta để làm gì?”
“Vừa rồi ngươi không thấy bọn họ chém thổ phỉ như thái rau hay sao? Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì chúng ta thì có cần phải nói dối không?”
“Không phải ngươi vẫn không biết quốc sư đại nhân là ai đấy chứ?”
“Ngươi biết không?”
“Đương nhiên là ta biết!”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi!”
...
Dưới sân khấu, có người vui mừng, cũng có người đang lo lắng, cũng có người đang truyền bá cho những người dân tị nạn khác biết quốc sư đại nhân là ai.
Nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đã trà trộn vào đám người từ lâu, đảm nhiệm vai diễn cuối cùng.
Trâu chủ nhiệm nhìn thấy những gì đang được thảo luận bên dưới thì ra hiệu cho các thành viên đội an ninh bên cạnh gõ chiêng đồng.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tất cả những người dân tị nạn lại nhìn lên bục gỗ.
“Thưa bà con, khoảng thời gian này mọi người đã phải chịu khổ rồi!”
Trâu chủ nhiệm chỉ vào bọn thổ phỉ dưới sân khấu và hỏi: “Bây giờ những kẻ hành hạ các ngươi đã bị bắt rồi, các người nói xem nên xử lí bọn chúng như thế nào?”
Những người dân tị nạn nhìn theo ngón tay của Trâu chủ nhiệm và nhìn những tên thổ phỉ đang quỳ ở một bên.
Vốn dĩ bọn họ đã sắp đến được Đông Hải nhưng lại bị đám thổ phỉ này chặn lại ở đây, cướp hết lương thực và đồ đạc của họ, lăng mạ vợ con của họ và buộc họ phải đi cướp những người dân tị nạn khác...
Những người dân tị nạn hận không thể chém chết bọn thổ phỉ nhưng những tên thổ phỉ này đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng họ, dù giờ đây chúng đã bị đội an ninh chế ngự rồi nhưng không ai trong bọn họ dám đứng ra ra tay.
Hiện trường rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Lúc này, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đang trốn trong đám người dân tị nạn hét to hết sức: “Chém chết bọn chúng!”
Những lời này giống như que diêm thắp sáng thùng thuốc nổ, có người dẫn đầu thì tất cả những người dân tị nạn còn lại cũng làm theo.
“Chém chết bọn chúng!”
“Chém chết bọn chúng!”
Trong lúc nhất thời, những người dân tị nạn hăng hái, nếu không có đội an ninh ngăn cản thì có lẽ đã có người xông đến.
“Các vị đại gia tha cho ta đi!”
“Các vị quân gia, ta bị bọn họ ép buộc!”
Những tên thổ phỉ từng diễu võ dương oai giờ đây đều tái mặt vì sợ hãi, có kẻ quỳ lạy van xin sự thương xót, có kẻ tè ra quần, còn có kẻ giãy dụa muốn chạy trốn.
Nhưng vừa giãy dụa hai lần thì đã bị thành viên đội an ninh ở phía sau dùng gậy đánh vào đầu.
“Khiến bọn chúng câm miệng lại cho ta!” Trâu chủ nhiệm cau mày nói.
Thành viên đội an ninh lập tức tìm những thứ như giẻ rách và nhét vào miệng bọn thổ phỉ, sau đó dùng dây thừng chặn chúng lại, không cho chúng dùng lưỡi đẩy giẻ ra ngoài!
Sau đó Trâu chủ nhiệm ra hiệu cho thủ hạ đánh chiêng đồng.
Lần này tiếng chiêng đồng vang lên hai lần thì tràng diện mới trở nên yên tĩnh.
“Trưởng xưởng!”
Trâu chủ nhiệm quay đầu nhìn về phía Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam giơ bàn tay lên rồi ra dấu chém ở trên cổ.
Trâu chủ nhiệm gật đầu rồi rút hắc đao từ bên hông ra.
Soạt!
Mấy chục thành viên đội an ninh cùng rút hắc đao ra.
Gần như lúc này bọn thổ phỉ đều sụp đổ, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin.
Nhưng Trâu chủ nhiệm giống như không để ý đến, lạnh lùng quát: “Chém!”
Theo lệnh của Trâu chủ nhiệm, máu tươi phun tung toé, mặt đất xung quanh bệ gỗ bị nhuộm đỏ!
“Giết hay lắm!”
“Cha đứa nhỏ, chàng thấy không? Bọn thổ phỉ chết rồi!”
Nhiều người dân tị nạn sợ hãi đến mức hét lên và nhắm mắt lại, nhưng cũng có một số người dân tị nạn có người thân chết dưới tay bọn cướp, đều mở to hai mắt nhìn!
Chứng kiến những tên thổ phỉ cực kỳ hung dữ khi ở với họ giờ đây đã bị các thành viên của đội an ninh chém giết như heo như chó thì sự kính phục của người dân tị nạn đối với các thành viên của đội an ninh lại càng nhiều thêm.
Lần này không cần gõ chiêng đồng nhưng khi Trâu chủ nhiệm giơ tay lên thì tất cả những người dân tị nạn đều im lặng.
“Sau khi rời khỏi trại Ngưu Gia, đi về phía đông thêm bảy tám dặm nữa thì sẽ đến lãnh thổ của huyện Đông Hải!”
Trâu chủ nhiệm nói: “Quốc sư đại nhân đã sắp xếp phát cháo miễn phí tại quán cháo ở đó, nếu mọi người muốn đi Đông Hải thì có thể đến quán cháo uống chút cháo rồi hãy tiếp tục đi Đông Hải!”
“Vị quân gia này, nghe nói ở Đông Hải có rất nhiều nhà xưởng đang tuyển công nhân, chúng ta đến đó thì có thể tìm được việc làm không?” một người dân tị nạn hỏi.
“Nhà xưởng có tiêu chuẩn tuyển dụng công nhân, ta không thể đảm bảo liệu ngươi có được chọn hay không!”
Trâu chủ nhiệm nói: “Nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần đến Đông Hải thì mỗi ngày mọi người cũng đều có cháo để uống, ban đêm cũng có thể có chỗ trú ẩn để ngủ, hơn nữa sẽ không có thổ phỉ ức các hiếp ngươi nữa!”
Nghe Trâu chủ nhiệm nói như thế thì hầu hết những người dân tị nạn đều lộ ra vẻ phấn chấn.
Chỉ cần có cơm ăn, chỗ ở là bọn họ đã thỏa mãn rồi.
Tuy nhiên cũng có người lại tỏ ra sợ hãi, một người dân tị nạn sợ hãi hỏi: “Vị quân gia này, ta không muốn đi Đông Hải nữa, ta có thể về quê nhà không?”
“Đương nhiên.” Trâu chủ nhiệm gật đầu không chút do dự: “Hiện giờ thổ phỉ ở trại Ngưu Gia đã bị chúng ta giết chết rồi, chúng ta sẽ không ngăn cản bất kì ai trở về quê nhà cả!”
Chương 1918: Tiền đồng
Trâu chủ nhiệm nói xong thì vẫy tay về phía cửa, đội an ninh đang canh cửa lập tức đẩy cung nỏ hạng nặng ra ngoài, chừa một đường ra.
“Ai muốn đi thì cứ rời đi, dù là đi Đông Hải hay trở về quê hương, hoặc đến nơi nào khác cũng được!”
Trâu chủ nhiệm chỉ ra cửa nói.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Đến tận bây giờ, người dân tị nạn vẫn còn lo sợ, lo rằng ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm.
Thái độ của Trâu chủ nhiệm đã xua tan nghi ngờ của họ.
“Bẩm quân gia, bọn ta sẽ đến Đông Hải! Nhưng... Nhưng bọn ta sợ rằng sẽ gặp thổ phỉ!”
Một người dân tị nạn lấy hết can đảm hỏi: “Các ngươi có thể đưa bọn ta đi không?”
Những người dân tị nạn khác cũng lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trâu chủ nhiệm.
“Thành thật mà nói, các ngươi không phải là người duy nhất bị bọn thổ phỉ chặn lại, rất nhiều đồng hương của các ngươi cũng bị thổ phỉ ở những nơi khác hành hạ, bọn ta còn phải đến giải cứu họ!”
Trâu chủ nhiệm nói xong, chỉ vào khinh khí cầu: “Mặc dù bọn ta không thể đưa các ngươi đi, nhưng bọn ta có thể đi cùng các ngươi về đến Đông Hải!”
Những người tị nạn nhìn lên khinh khí cầu, trong lòng chợt thoải mái hơn.
Mặc dù họ không biết khinh khí cầu là gì, nhưng một tòa nhà lớn như vậy vẫn có thể bay trong bầu trời nhất định sẽ rất lợi hại.
“Trưởng xưởng, ngài có dặn dò gì nữa không?” Trâu chủ nhiệm hỏi.
“Không còn.” Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Sắp xếp cho họ sơ tán đi.”
“Rõ!” Trâu chủ nhiệm dõng dạc trả lời rồi ra hiệu cho phía dưới.
“Ai chuẩn bị đi Đông Hải thì đi theo ta!”
Một đội viên an ninh giơ loa sắt lên, tay phải giơ một lá cờ nhỏ đi về phía cổng trại.
Lúc đầu, những người dân tị nạn hãy còn do dự, nhưng khi được nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người dân tị nạn đi theo.
Nửa tiếng sau, túp lều đông đúc đã hoàn toàn trống không.
Hầu hết những người tị nạn đều đi theo đội an ninh đến Đông Hải, chỉ một số bị dọa sợ chọn cách trở về quê hương.
Đối với những người như vậy, đội an ninh cũng chẳng thèm quan tâm, mặc họ rời đi.
“Trưởng xưởng, đã tìm thấy thi thể của kẻ cầm đầu bọn thổ phỉ ở phòng hội họp, các thi thể thổ phỉ khác cũng bị chém!”
Đội trưởng đội tìm kiếm phụ trách dọn dẹp chiến trường tìm được Khánh Mộ Lam: “Trong kho hàng bọn thổ phỉ vẫn còn khoảng ba bốn mươi ngàn cân lương thực, mấy rương tiền đồng và các công cụ bằng sắt, chắc bẩm vàng bạc đã được cất giấu trong nhà Đại đương gia thổ phỉ rồi, ta đã cho người đến tìm!”
“Chỉ có ba bốn mươi ngàn cân lương thực thôi sao?” Khánh Mộ Lam cau mày.
Phải biết rằng nơi này tập trung khoảng mấy mươi ngàn người dân tị nạn, vậy mà toàn bộ lương thực dự trữ của trại Ngưu Gia chỉ có vỏn vẹn ba bốn mươi ngàn cân, vậy trung bình một người chưa có tới mười cân lương thực.
“Trưởng xưởng, rất nhiều người dân tị nạn không mang theo lương thực, phải ăn rễ cỏ và vỏ cây để sống sót trên đường đi, một nửa trong số ba bốn mươi ngàn cân lương thực đó là do một người tên Lâm tiên sinh đã đưa tới nhằm lôi kéo Đại đương gia của trại Ngưu Gia, lượng lương thực cướp đi từ người tị nạn đoán chừng chỉ có tầm mười đến hai mươi ngàn cân.”
Đội trưởng đội tìm kiếm thở dài rồi hỏi: “Trưởng xưởng, phải xử lý lượng lương thực này như thế nào đây?”
“Để bộ phận hậu cần đưa một vài công nhân đến, chở tất cả đến trung tâm cứu trợ lương thực!” Khánh Mộ Lam nói.
Trại trại Ngưu Gia cách xưởng cá muối mấy mươi dặm, trời vừa hửng sáng đội an ninh đã lên đường, chạy một mạch tới trưa mới đến nơi.
Người dân tị nạn bị bọn thổ phỉ bỏ đói mấy ngày liền, nếu không bổ sung thức ăn ngay, chắc gì đã đi bộ được một ngày.
Song song với việc Khánh Mộ Lam bắt đầu đàn áp thổ phỉ, Kim Phi đã sắp xếp người xây dựng trung tâm cứu trợ lương thực tạm thời tại nơi tiếp giáp của quận Đông Hải và huyện Mậu Nguyên, khi người dân tị nạn đi qua nơi đó, họ có thể ăn cháo và nghỉ ngơi, nào lấy lại được sức lực thì đi đến vị trí đã được sắp xếp sẵn ở Đông Hải.
“Rõ!” Đội trưởng đội tìm kiếm dõng dạc trả lời rồi dẫn theo trợ lý đi tìm Trâu chủ nhiệm của bộ phận hậu cần.
Sau khi đi được một đoạn, trợ lý mới nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, không phải nhưng người dân tị nạn đó sẽ đến trung tâm cứu trợ lương thực sao? Tại sao trưởng xưởng lại không dẫn họ đi, mà lại yêu cầu bộ phận hậu cần cho công nhân đến vậy?”
Đội trưởng quay đầu nhìn lại một cái, xác nhận Khánh Mộ Lam không nghe được họ nói gì mới tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Người dân tị nạn đang sắp chết đói, giờ ngươi lại cho họ lương thực, há chẳng phải đang khích cho họ nổi loạn sao? Chỉ có việc loại bỏ hoàn toàn suy nghĩ của họ, để họ đói bụng, họ mới ngoan ngoãn đến Đông Hải!”
“Đông Hải đã có nhiều người thế rồi, tuyển thêm người dân tị nạn như thế kia để làm cái gì?” Trợ lý lẩm bẩm: “Ta nói này, ngươi không cần quan tâm đến đám người tị nạn này đâu!”
“Ngươi đừng quên rằng trước kia ngươi cũng là dân tị nạn, nếu không phải quốc sư đã mở xưởng cá muối, liệu ngươi có sống tốt như bây giờ không?” Đội trưởng liếc trợ lý một cái: “Làm người không được quên đi nguồn cội!”
“Ta không hề quên nguồn cội, ta chỉ thấy Đông Hải không cần nhiều người đến vậy, chẳng phải để họ đến Đông Hải sẽ gia tăng gánh nặng cho Đông Hải hay sao?”
“Đây là chuyện của quốc sư với trưởng xưởng, ngươi lo cái quái gì?” Đội trưởng tức giận nói: “Đi qua phía Đại đương gia bên kia hỏi xem có tìm được bạc không?”
“Một người cất công giấu, mười người cũng khó tìm ra. Ai biết Đại đương gia đã chôn bạc ở nơi nào chứ?”
Trợ lý oán giận nói: “Người trong đội tấn công tầm xa cũng thiệt tình, chỉ biết ném lựu đạn vô trong, làm nổ tung phòng hội họp cũng được đi, cớ gì lại cho nổ tung căn nhà không có bóng người của Đại đương gia chứ? Rõ là không hề quan tâm đến việc đội tìm kiếm chúng ta phải tiến hành thế nào mà!”
"Nếu còn muốn làm ở đây thì hãy im lặng, đừng phàn nàn nữa!" Đội trưởng đạp trợ lý một cái: “Sau này ta mà còn nghe ngươi lẩm bẩm nữa, ta sẽ đuổi ngươi ngay!”
Trợ lý co rúm người lại, không dám nói gì, quay người chạy về phía nhà của Đại đương gia.
Đội trưởng quay người đi vào kho hàng, kiểm tra các rương tiền đồng đã được niêm phong lại một lần, sau đó cho cấp dưới khiêng lên xe, chở về bộ phận hậu cần, vừa hay đã bắt gặp Trâu chủ nhiệm vừa quay về từ bục gỗ.
“Trâu chủ nhiệm, đây là số tiền đồng bị tịch thu lần này, trong kho hàng vẫn còn một ít lương thực và công cụ bằng sắt, trưởng xưởng nói ngươi liên lạc với đội lao động, để họ đưa lương thực đến trung tâm cứu trợ lương thực và đưa công cụ bằng sắt về xưởng thép ở Đông Hải.
Đội trưởng đội tìm kiếm đưa một quyển sổ nhỏ cho Trâu chủ nhiệm: “Đây là số lượng tiền đồng, Trâu chủ nhiệm hãy kiểm tra lại một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào chỗ này cho ta, chúng ta sẽ hoàn tất chuyện bàn giao!”
“Được!” Trâu chủ nhiệm cầm lấy quyển sổ nhìn một lúc, sau đó đi ra xe, xé giấy niêm phong rồi mở nắp rương đựng tiền đồng ra.
Một mùi gay mũi chợt ập vào mặt, Trâu chủ nhiệm lập tức che mũi lùi về sau hai bước: “Mùi gì vậy?”
Vào thời phong kiến, doanh nhân đều bị mọi người coi thường, ai cũng nói trên người của thương nhân có mùi hôi.
Đây không phải là nói quá, mà là tiền đồng thời xưa có mùi hôi thật.
Không phải là mớ tiền đồng này vốn đã có mùi hôi mà là do vào thời này, rất nhiều người dân đều sẽ mang theo tiền đồng khi ra ngoài, nên khó tránh khỏi bị dính mồ hôi và bốc ra mùi gì đó.
Nhưng một rương tiền đồng có mùi nồng nặc như vậy là lần đầu tiên Trâu chủ nhiệm ngửi thấy.
"Một nửa số đồng xu này đã dính máu. Chúng đã nằm trong hộp rất lâu rồi, nên mùi hơi nồng, xin Trâu chủ nhiệm thứ lỗi!" Đội trưởng đội lục soát giải thích.
Chương 1919: Đọc thư
Trâu chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn, phần đa tiền trong rương đều bị dính vài vết máu đọng lại màu nâu đen.
“Mấy ngày qua tiêu diệt thổ phỉ, cũng không biết đã gieo họa cho bao nhiêu dân chúng mới có được hai rương tiền này, quả thực là đáng băm thành nghìn mảnh!”
Trâu chủ nhiệm cũng xuất thân từ dân tỵ nạn, thấy đồng tiền dính máu, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian chạy nạn khổ cực khi xưa.
“Có lẽ đây chính là lý do mà quốc sư đại nhân và xưởng trưởng bắt buộc phải tiêu diệt thổ phỉ!” Đội trưởng đội lục soát cũng nói một cách đầy cảm thán.
“Đúng vậy, nếu không gặp được quốc sư đại nhân và xưởng trưởng, không biết bây giờ chúng ta đã chết ở chỗ nào rồi!”
Trâu chủ nhiệm phất tay gọi hai gã thuộc hạ tới: “Kiểm tra lại số tiền này, sau khi mang về đừng cho vào kho ngay, đun mấy thùng nước nóng gột sạch vết máu trên đó đi đã!”
“Vâng!” Thuộc hạ vội đáp rồi chạy đi.
Nhiều tiền như vậy, phải đếm từng cái một thì lãng phí thời gian quá, cách tốt nhất là nên cân lên đo.
Bởi vì liên quan đến tiền bạc, cho nên trong quá trình kiểm kê, Trâu chủ nhiệm và đội trưởng đội lục soát cũng ở lại đó, chờ sau khi xác nhận số tiến đúng như trên tờ kê khai, Trâu chủ nhiệm ký tên, chuyển giao xong mới kết thúc.
Đội trưởng đội lục soát cầm tờ kê khai về chuẩn bị đi thúc giục tiến độ lục soát, vừa mới vào trong trại đã thấy có mấy tên thuộc hạ khiêng một cái rương đi tới.
“Đội trưởng đội trưởng, tìm được rương bạc của tên Đại đương gia rồi!”
Thành viên đội lục soát kích động nói.
“Tìm được thì tốt.” Đội trưởng đội lục soát lại hỏi: “Tìm được ở đâu?”
“Ở hầm trú ẩn nằm bên dưới ang nước.” Thành viên đội lục soát đáp.
Phòng ốc ở thời đại này có kết cấu khá đơn giản, bảo vật hay được giấu dưới hầm trú ẩn, vị trí của hầm trú ẩn thường ở dưới giường, dưới thảm cảm, hoặc là ở dưới ang nước.
Khánh Mộ Lam cực kỳ xem trọng lần tiêu diệt thổ phỉ này, cô ấy còn viết cả thư cho Trương Lương xin đưa mấy nhân viên hộ tống có kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ đến Đông Hải, tiến hành huấn luyện đội an ninh.
Sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong phải làm sao để lục soát nhanh chóng hang ổ thổ phỉ, đây chính là nội dung huấn luyện trọng điểm của đội lục soát.
“Khi các ngươi lục soát có tách nhau ra không?” đội trưởng đội lục soát hỏi.
Tiền tài che mắt con người, khi đội lục soát tiến hành công tác lục soát, yêu cầu phải làm việc theo nhóm có ba người trở lên, giám sát đốc thúc lẫn nhau.
“Ngươi yên tâm đi đội trưởng, bốn người chúng ta hành động cùng nhau!”
Thành viên đội lục soát chỉ vào cái khóa đồng trên rương: “Đội trưởng nhìn đi, chúng ta không phá được cái khóa này đâu!”
“Vậy thì tốt, đi tìm Trâu chủ nhiệm bảo họ mở khóa đi!”
Kết quả mấy người kia lại khiên cái rương về lại đội hậu cần, đập khóa đồng ngay trước mặt Trâu chủ nhiệm.
Mở rương ra, quả thực bên trong có một nửa là bạc với hình dáng kích thước không giống nhau, ngoài ra còn có một cái hộp gỗ nhỏ.
Hộp nhỏ không có khóa, sau khi mở ra bèn nhìn thấy bên trong có mấy miếng vàng.
“Ôi nội ơi, của cải của tên Đại đương gia này nhiều thật đấy!”
Đội trưởng đội lục soát nói: “Các ngươi đi lục tiếp nơi ở của mấy tên đương gia khác đi, xem xem có thu hoạch được gì nữa không!”
“Đội trưởng cứ yên tâm, đã sắp xếp người đi qua đó rồi!”
Đội phó nói rồi, bèn có hai thành viên khác của đội lục soát ôm một chiếc hộp nhỏ đi vào.
“Đội trưởng đội trưởng, nhìn xem chúng ta tìm được gì này?”
“Lại là một cái hộp nhỏ nữa à?”
Đội trưởng cầm lấy cái hộp áng áng thử, rồi hơi cau mày.
Phía trên hộp nhỏ có một cái khóa đồng, khá nhẹ, lắc hộp cũng không nghe thấy gì, nên anh ta không đoán được thứ ở bên trong.
“Tìm được ở đâu?” Đội trưởng hỏi.
“Anh em nhân viên hộ tống trà trộn vào nói, cái phòng kia lúc trước là của một người tên Lâm tiên sinh.” Thành viên đội đáp: “Chính là người phát tiền, lương thực cho đám thổ phỉ.”
“Hóa ra là hắn.” Đội trưởng hỏi: “Tìm được người này chưa?”
Theo suy đoán của Khánh Mộ Lam, Lâm tiên sinh đột nhiên xuất hiện này chính là người chỉ huy đám thổ phỉ trại Ngưu Gia,bảo bọn họ khi lục soát phải chú ý một chút.
“Lúc ấy hắn ta mở cuộc họp ở phòng hội họp, bị nổ chết cùng mới tên thổ phỉ khác!”
Đội trưởng đội lục soát đáp: “Chúng ta xác nhận với mấy anh em nhân viên hộ tống rồi, cái xác kia họ Lâm!”
“Biết rồi.” Đội trưởng đội lục soát gật đầu một cái, lại cầm cái hộp nhỏ lên: “Mở ra xem thử đi!”
Thành viên đội lục soát đáp lời, lấy ra cái kìm nhỏ bên hông, cắt khóa đồng ra.
Lâm tiên sinh cất cái hộp này kỹ lắm, thành viên đội lục soát tưởng rằng trong đó có ngân phiếu hoặc gì đó, kết quả khi mở hộp ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy bức thư.
“Thư?” Đội trưởng đội lục soát gãi đầu, đưa cái hộp cho Trâu chủ nhiệm: “Trâu chủ nhiệm, ông biết nhiều chữ hơn ta, ông đọc thử đi.”
Mặc dù đội cá muối đã mở lớp xóa mù chữ, nhưng Khánh Mộ Lam không quá quan tâm đến lớp học này lớp, thường thì đội lục soát có khá ít người biết chữ, mà Trâu chủ nhiệm lúc nhỏ từng được dạy riêng, nên đọc sách viết chữ đều không thành vấn đề.
Trâu chủ nhiệm cầm một phong thư lên, mở ra mới đọc được hai dòng chữ đã nhét vào lại: “Mau đưa mấy phong thư này cho xưởng trưởng đi!”
Đội trưởng đội lục soát mặc dù không biết trong thư viết gì, nhưng từ khuôn mặt của Trâu chủ nhiệm, anh ta nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, nên nghe lời dẫn thành viên đội lục soát đi tìm Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam đang quan sát thành viên bị thương của đội an ninh, sau khi bị đội trưởng đội lúc soát gọi ra, cô ấy cau mày nói: “Sao thế?”
“Đây là thư lục soát được từ chỗ của Lâm tiên sinh!” đội trưởng đội lục sát đưa thư cho Khánh Mộ Lam bằng hai tay.
Khánh Mộ Lam cầm bức thư được đóng kín kia lên, nhìn qua bao thư bên ngoài một chút, sau đó rút thư ra.
Giống như Trâu chủ nhiệm, Khánh Mộ Lam vừa nhìn thấy hai dòng chữ đầu sắc mặt đã thay đổi.
Chỉ là lúc ấy Trâu chủ nhiệm nhìn thấy hai hàng chữ kia xong thì không đọc nữa, nhưng Khánh Mộ Lam lại sầm mặt đọc hết thư.
Đọc xong bức thư này lại mở bức thư còn lại ra, sau khi đọc hết mấy bức thư, cô ấy quay đầu nhìn đội trưởng đội lục soát hỏi: “Còn ai đã đọc thư này nữa?”
“Ta không biết nhiều chữ lắm, nên nhờ Trâu chủ nhiệm đọc giúp.” Đội trưởng đội lục soát không dám giấu: “Trâu chủ nhiệm vừa đọc được một chút bèn không đọc nữa, bảo ta mang thư tới cho ngài!”
Các văn bản giám sát đơn giản cũng là một trong những công việc của đội lục soát, hơn nữa đối với đội trưởng đội lục soát bây giờ đây là công việc khó nhất.
Bởi vì đội lục soát hầu như không có mấy người biết chữ, vốn không hiểu nội dung trong thư, nếu ném bừa, nhỡ đâu đó là văn bản quan trọng thì chết.
Nhưng nếu chưa nhìn đã đưa cho Khánh Mộ Lam, nhỡ đâu đó lại chẳng phải thứ quan trọng, vậy sẽ làm trễ nải việc của Khánh Mộ Lam.
Đội trưởng đội lục soát ban nãy cũng hết cách, nên mới nhờ Trâu chủ nhiệm đọc hộ.
“Bình thường bảo ngươi chăm chỉ học hành thì không người nào nghe, bây giờ biết tác hại của mù chữ chưa?”
Khánh Mộ Lam phê bình anh ta một câu, sau đó xua tay: “Về nhớ đăng ký vào lớp bổ túc văn hóa, nếu không sau này gặp chuyện như vậy lại phải đi nhờ người khác!”
“Vâng!” Đội trưởng đội lục soát đáp dạ, thầm quyết định sau này phải học bù cho thật tốt.
Tả Phi Phi cũng hiếu kỳ về nội dung thư, nhưng thấy Khánh Mộ Lam đang khiển trách đội trưởng đội lục soát, cô ấy cũng không tiện chen vào.
Đến khi đội trưởng đội lục soát đi khỏi, Tả Phi Phi mới hỏi: “Mộ Lam, trong thư nói gì vậy?”
Khánh Mộ Lam không đáp, chỉ đưa hộp gỗ cho cô ấy: “Cô đọc đi là biết!”
Chương 1920: Nút thắt trong lòng
Tả Phi Phi cầm lấy chiếc hộp gỗ rồi mở thư ra đọc.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, Tả Phi Phi cũng không kích động như Khánh Mộ Lam, nhưng sau khi đọc xong, cô ấy cũng cau mày nói: “Xem ra chúng ta đoán không sai, quả thực có kẻ đứng sau đám thổ phỉ này!”
Những bức thư này đều do một người họ Đỗ ký tên, xét theo nội dung bức thư, tên họ Đỗ này chắc chắn có mối quan hệ cá nhân không tồi với Lâm tiên sinh, mục đích của hắn cũng giống như Lâm tiên sinh kia. Bọn chúng đều do kẻ đứng sau kia gửi đến để tổ chức đám thổ phỉ ngăn cản người tị nạn tiến vào Đông Hải, chờ thời cơ chín muồi rồi sẽ xúi giục, ép buộc người tị nạn tấn công Đông Hải.
Tuy nhiên, tên họ Đỗ này thận trọng hơn và không tiết lộ danh tính cụ thể trong thư.
Tuy nhiên, trong thời đại chiến tranh và hỗn loạn này, những lá thư không thể được gửi đi quá xa, việc tên họ Đỗ và Lâm tiên sinh này thường xuyên trao đổi thư từ có nghĩa là khoảng cách địa lý giữa họ chắc chắn sẽ không xa lắm.
"Mộ Lam, tiếp theo cô định làm gì?" Tả Phi Phi hỏi.
“Dĩ nhiên chúng ta sẽ tiếp tục trấn áp thổ phỉ theo kế hoạch ban đầu!” Khánh Mộ Lam không chút do dự trả lời.
“Nhưng những lá thư này…”
"Chỉ là mấy bức thư thôi, trước khi tới đây chúng ta cũng đã đoán được khả năng này. Kế hoạch của ta cũng là để chống lại bọn thổ phỉ khi chúng liên kết lại. Kỳ thực có những lá thư này hay không cũng không có gì khác biệt!"
"Đúng vậy", Tả Phi Phi gật đầu.
Cho dù bọn thổ phỉ trong toàn huyện Mậu Nguyên liên hợp lại, đội trấn áp thổ phỉ lần này cũng có thể xử lý được, hoặc ít nhất là vẫn an toàn rút về Đông Hải.
Khánh Mộ Lam nói vậy, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô đưa chiếc hộp gỗ cho cận vệ: "Đi xem người đưa thư đã rời đi chưa. Nếu anh ta vẫn chưa rời đi, hãy mang chiếc hộp này về cho tiên sinh!"
"Vâng!" cận vệ cầm lấy chiếc hộp và rời đi.
Tả Phi Phi thấy vậy liền âm thầm gật đầu.
Khánh Mộ Lam hành sự ngày càng cẩn trọng hơn.
"Tiểu thư, chúng ta nên tiếp tục tiến lên phía trước hay ở yên tại chỗ?" A Mai hỏi.
Trước khi hành động, Khánh Mộ Lam đã nhấn mạnh nhiều lần trong cuộc họp cán bộ rằng cốt lõi của việc trấn áp thổ phỉ lần này là đánh nhanh thắng nhanh! Tốt nhất nên để lũ thổ phỉ mất cảnh giác và không cho chúng cơ hội hợp lực với nhau.
Trại Ngưu Gia đã bị tiêu diệt, A Mai vốn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ thông báo xuất phát, nhưng cô ấy lại lắc đầu nói: "Đã buổi chiều rồi, sau khi thu dọn chiến trường xong thì chắc chắn sẽ không kịp chạy đến kênh Xá Tử. Ở đây có bếp lò, nhà cũng đã có sẵn rồi, ở đây nghỉ một đêm đi!”
A Mai sững sờ một lúc nhưng rồi nhanh chóng phản ứng và nhờ người thông báo cho bộ phận hậu cần để chuẩn bị mọi công việc phía sau.
Trên đường chính, hai con ngựa phóng nhanh từ phía Tây, đài quan sát từ xa đã nhìn thấy họ. Các nhân viên hộ tống phía dưới đã vác cọc chắn ngựa ra đường, chiếc nỏ ở ven đường cũng chĩa về phía Tây.
Một sĩ quan được thông báo vội vã lên tháp quan sát, giơ ống nhòm nhìn về phía Tây.
Sau khi nhìn rõ trang phục của người đang phi tới, viên sĩ quan hét lên: "Đó là người của chúng ta, tránh ra!"
Các nhân viên hộ tống bên dưới nghe thấy điều này cũng nhanh chóng di chuyển cọc chắn ngựa trên đường.
Vài phút sau, hai con ngựa phi nhanh qua, hướng thẳng đến khoảng sân nhỏ nơi Kim Phi đang đứng.
Sau khi xác minh thẻ ngà, kiểm tra tiếng lóng và khám xét toàn thân, một trong hai nhân viên hộ tống được đưa đến thư phòng.
"Hác Toàn Thanh, đội trưởng tiểu đội ba, đại đội sáu của chiến đội áo giáp đen báo cáo tiên sinh!" nhân viên hộ tống chào Kim Phi.
Kim Phi đáp lại kiểu chào quân đội: “Trận chiến ở trại Ngưu Gia đã kết thúc chưa?”
"Trận chiến đã kết thúc!" nhân viên hộ tống từ trong người lấy ra một phong thư: "Đây là thư xưởng trưởng Khánh nhờ ta gửi về!"
Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong gói hàng phía sau: “Xưởng trưởng Khánh cũng bảo ta mang cái này về đưa cho tiên sinh!”
"Đây là cái gì?" Kim Phi cau mày hỏi.
"Ta cũng không biết", nhân viên hộ tống trả lời.
"Được rồi, ta hiểu rồi!" Kim Phi gật đầu với nhân viên hộ tống: "Cảm ơn ngươi đã vất vả, đi nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!", nhân viên hộ tống cúi chào, quay người rời đi.
Kim Phi tay trái cầm chiếc hộp nhỏ, tay phải cầm phong thư. Y do dự một chút, sau đó quyết định trước tiên sẽ đọc thư của Khánh Mộ Lam.
Trong thư, Khánh Mộ Lam báo cáo ngắn gọn về quá trình đàn áp bọn thổ phỉ và việc sắp xếp những người tị nạn, nhưng không đề cập đến chiếc hộp gỗ.
Y vừa định mở hộp gỗ ra xem thì nghe Từ Cương hỏi: "Tiên sinh, xưởng trưởng Khấnh trấn áp bọn cướp thành công rồi sao?"
Cuộc trấn áp thổ phỉ này có ý nghĩa rất lớn đối với Đông Hải, với tư cách là quận trưởng đầu tiên của Đông Hải, Từ Cương thậm chí còn quan tâm đến tiến triển của cuộc trấn áp thổ phỉ hơn cả Kim Phi.
Chỉ là vừa rồi Kim Phi đang bận đọc thư, Từ Cương không tiện hỏi.
“Rất thuận lợi”, Kim Phi đưa thư cho Từ Cương: “Từ đại nhân tự xem đi!”
Từ Cương nhanh chóng cầm lấy bằng cả hai tay.
Khi nhìn thấy tin đội an ninh tiêu diệt bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia mà không có thương vong, nút thắt trong lòng Từ Cương như được tháo gỡ, ông ta cũng rất ngạc nhiên trước hiệu quả chiến đấu của đội an ninh.
Mặc dù Khánh Mộ Lam đã nói trong thư rằng “hàng ngàn” tên thổ phỉ ở trại Ngưu Gia nhưng thực chất chỉ có vài trăm, còn lại hàng ngàn người là những người tị nạn bị cưỡng ép hiện đã được giải cứu. Nhưng đội an ninh có thể chấm dứt trận chiến này một cách nhanh chóng với thương vong bằng không cũng đủ cho thấy hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ của họ.
Trong lúc Từ Cương đọc thư, Kim Phi cũng mở hộp gỗ ra.
Đọc xong lá thư trong hộp gỗ, Kim Phi chỉ hơi cau mày, sau đó vẻ mặt khôi phục laị vẻ bình tĩnh.
Đúng như Khánh Mộ Lam đã nói, bất kể bọn thổ phỉ có cấu kết với nhau hay không, việc trấn áp bọn chúng phải được tiến hành!
"Đại nhân, không ngờ đội an ninh do xưởng trưởng Khánh huấn luyện lại lợi hại như vậy, đúng là giặc đến nhà phụ nữ cũng có thể cầm quân!"
Từ Cương trả lại bức thư cho Kim Phi và không khỏi khen ngợi: "Tiêu diệt hàng trăm kẻ thù, nhưng không ai thiệt mạng. Đây là một chiến công mà hiếm có danh tướng nào trong lịch sử có thể đạt được!"
“Mộ Lam lần này quả thực đã làm rất tốt, nhưng so sánh cô ấy với những danh tướng trong lịch sử thì có chút quá đáng".
Kim Phi nói: "Bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia có thể nói số lượng lên tới hàng ngàn, nhưng thực tế chỉ có vài trăm tên thực sự có khả năng chiến đấu. Trong đợt oanh tạc đầu tiên, hầu hết trong số hàng trăm tên đó đã bị giết, còn những người không bị giết thì cũng không còn tinh thần chiến đấu nữa.
Vũ khí và áo giáp trang bị cho đội an ninh về cơ bản giống như của tiêu cục Trấn Viễn. Nếu không đánh bại được một nhóm thổ phỉ đang sợ hãi, hoặc phải chịu thương vong lớn để tiêu diệt chúng thì Khánh Mộ Lam nên đưa quân về sớm nhất có thể!"
“Dù sao thì xưởng trưởng Khánh cũng đã chiến đấu rất tốt!” Từ Cương nhấn mạnh.
“Đúng vậy", Kim Phi vui vẻ nói: “Coi như Mộ Lam giờ đã rửa được hận”.
Khánh Mộ Lam từng bị đả kích rất mạnh trong lần vây bắt thổ phỉ thất bại lần trước, nhưng giờ đây cô ấy đã tiêu diệt được thổ phỉ ở trại Ngưu Gia với khí thế áp đảo, điều này có thể coi là ngã ở đâu đứng dậy ở đó.
Nếu sau này không xuất hiện vấn đề gì lớn nữa thì nút thắt trong lòng Khánh Mộ Lam sẽ được giải quyết.
"Đại nhân, đây là cái gì?" Từ Cương chỉ vào hộp gỗ nhỏ.
"Không có gì", Kim Phi không giải thích mà trực tiếp đóng hộp gỗ lại.
Từ Cương luôn có thái độ nghi ngờ và bất an về việc trấn áp thổ phỉ, lần này chiến thắng của trại Ngưu Gia cuối cùng cũng khiến ông ta cảm thấy yên tâm hơn một chút. Kim Phi không muốn ông ta nhìn thấy những bức thư trong hộp gỗ, kẻo sẽ lại suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù mối quan hệ giữa Từ Cương và Kim Phi đã trở nên thân thiết hơn sau khoảng thời gian tiếp xúc này, nhưng Kim Phi đã thể hiện rõ rằng y không muốn nói về chuyện đó nên Từ Cương cũng không tiện hỏi thêm.
Ông ta nghĩ ngẫm một hồi rồi cũng không nói gì nữa, chuyển sự chú ý sang người tị nạn.