-
Chương 1901-1905
Chương 1901: Bạo loạn
"Có trả tiền công cho người tới giúp đỡ không?" Kim Phi hỏi.
Trong đợt tuyển dụng trước đó, nhiều người tị nạn không được tuyển chọn, họ đã nán lại trước cửa công xưởng rất lâu rồi mới rời đi.
Nếu chủ động tới giúp đỡ và được đối xử như những người lao động được tuyển dụng thì còn tổ chức tuyển dụng để làm gì?
“Họ không được trả lương”, Tiểu Lưu lắc đầu nói: “Nhưng họ được bao ăn bữa trưa và bữa tối”.
Kim Phi nghe được lời này thì không khỏi có chút cau mày.
Không phải y đang tiếc hai bữa ăn, mà là ở thế giới hiện tại, đồ ăn đối với người tị nạn là một thứ xa xỉ. Nếu những người tị nạn khác biết được cho dù không thông qua quá trình tuyển dụng, họ vẫn được phát đồ ăn nếu đến giúp đỡ thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ có rất nhiều người tị nạn tràn tới đây, đến lúc đó thì sẽ phiền phức to.
"Những người ở lại giúp đỡ hôm nay, chúng ta sẽ giữ họ lại dưới danh nghĩa công nhân thời vụ do công trường mở rộng tuyển dụng. Ngày mai hãy cử người đến canh gác công trường, chúng ta không thể thu nhận thêm người đến giúp đỡ!"
Kim Phi giải thích: "Nếu không đủ nhân lực, chúng ta có thể mở rộng tuyển dụng thông qua kênh chính thức. Cậu đã hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi!" Tiểu Lưu liên tục gật đầu.
Kim Phi từ lúc ngủ dậy đến giờ còn chưa ăn cơm, y đi một vòng công trường rồi lại quay về.
Khi y trở lại công trường vào lúc chạng vạng tối, dãy nhà ở tập thể thứ sáu và thứ bảy đang được lợp mái.
Tính cả hai dãy mới xây chiều hôm qua thì đã có chín dãy nhà ở.
Mặc dù vừa mới xây xong, tường và mặt đất còn ẩm ướt, không thích hợp để ở, nhưng so với những túp lều tạm bợ thì vẫn tốt hơn nhiều.
Để chứa được càng nhiều người tị nạn càng tốt, mỗi lều đều chật kín người. Ở như vậy một hai ngày hay trong thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng một khi để như vậy quá lâu, dễ dàng bùng phát dịch bệnh.
Vì vậy, đêm hôm đó, Kim Phi đã yêu cầu đội an ninh xưởng cá muối chuyển một nhóm người tị nạn khỏi khu vực lều tạm và doanh trại thuỷ quân đến chỗ nhà mới xây. Điều này đã giảm bớt đáng kể áp lực lên các lều trại và doanh trại thuỷ quân.
Quả nhiên, đúng như Kim Phi suy đoán, sau khi biết được tới giúp đỡ là sẽ được phát lương thực miễn phí, sáng sớm hôm sau, vô số người tị nạn đổ về phía công trường nói rằng muốn tới giúp đỡ.
Vì đã được Kim Phi nhắc nhở từ trước, đội an ninh đã sắp xếp trước để phong tỏa bên ngoài công trường và ngăn chặn người tị nạn lao vào bên trong.
Tuy nhiên, những người tị nạn không muốn rời đi, còn những người mới đến từ phía sau cũng không nghe thấy nên liên tục nhao về phía trước, khiến đội an ninh và những người tị nạn phải xô đẩy nhau.
Lúc này, trong đám người tị nạn có kẻ hét lớn: "Các anh em, chen vào đi, chen vào sẽ có đồ ăn!"
"Cách công trường không xa là xưởng cá muối. Trong đó khắp nơi đều có cá muối. Chỉ cần vào được bên trong đó, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo hết lương thực!"
“Không chỉ xưởng cá muối, còn có kho hàng của thương hội Kim Xuyên. Đồ ăn bên trong chất như núi, nhưng thương hội Kim Xuyên không lấy ra cho chúng ta ăn. Cháo trong lều cháo thì toàn nước là nước!"
"Các anh em, tấn công!"
…
Cái đói có thể khiến con người mất trí và biến thành dã thú. Trong những năm nạn đói hoành hành, rất nhiều người tị nạn vốn nhút nhát đã dám giết người chỉ vì một miếng ăn.
May mắn thay, lều cháo đã phát cháo giúp người tị nạn không bị chết đói nên về cơ bản họ vẫn giữ được lý trí.
Nhưng có một số người tị nạn bị kích động, khi nhìn thấy xưởng cá muối cách đó không xa, trong mắt họ hiện lên sự tham lam và hung dữ.
Mặc dù không có vụ nổi loạn quy mô lớn nào xảy ra ở các khu vực tập trung người tị nạn nhưng nạn trộm cướp vẫn xảy ra hàng ngày.
Khi xảy ra bạo loạn thì phải dùng biện pháp mạnh. Để đối phó với những người tị nạn không chịu tuân theo quy tắc này, binh phủ phụ trách khu vực tập trung người tị nạn trước giờ đều rất mạnh tay.
Nhận thấy khả năng xảy ra bạo loạn, binh phủ phụ trách duy trì trật tự ở khu tập trung người tị nạn và đội an ninh của xưởng cá muối đã rút vũ khí và dàn thành đội hình chiến đấu.
Phía sau họ, các nữ công nhân cũng rút súng kíp ra chĩa vào những người hô hào nổi loạn!
Trên đài quan sát bên trong xưởng cá muối, sắc mặt Kim Phi vô cùng khó coi.
Từ tối qua y đã đoán có thể xảy ra chuyện như vậy nên sáng sớm nay đã vội vã đến xưởng cá muối.
Khi những người tị nạn mới bắt đầu tụ tập, y đã ra lệnh cho đội an ninh đuổi họ đi. Đáng tiếc là số lượng người tị nạn quá nhiều, sau khi một nhóm bị đuổi đi, hai nhóm khác lập tức kéo đến.
Hơn nữa, trong số những người tị nạn bị đuổi đi cũng có rất ít người thực sự rời đi, đa số họ bị đuổi ở phía Tây thì lúc sau lại quay lại từ phía Đông.
Kết quả là ngày càng có nhiều người tị nạn kéo đến, và điều mà Kim Phi lo lắng nhất đã xảy ra.
"Đáng chết, những kẻ đó chắc chắn là gian tế!"
Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống và giận dữ nói.
Sau vài tháng tuyên truyền nhật báo Kim Xuyên và mở lều phát cháo, người tị nạn về cơ bản đã công nhận chính quyền của Xuyên Thục.
Hình phạt cho tội phản loạn ở thời phong kiến vô cùng tàn khốc, mọi người đều hy vọng sẽ có người nổi loạn nhưng rất ít người dám làm người nổi dậy đầu tiên.
Khi người bình thường nghe những lời kêu gọi nổi loạn, họ cũng đều tránh né vì sợ liên lụy đến mình.
Ban nãy khi những kẻ kia la hét kích động đám đông, những người tị nạn xung quanh vô thức tránh xa họ.
Bởi vì đám đông cản trở, quan binh không thể nhìn rõ những kẻ nổi loạn, nhưng đám người Kim Phi đứng trên cao nhìn xuống thì có thể thấy rõ.
Nhưng nhìn thấy bọn chúng cũng vô ích, những kẻ nổi loạn đang ẩn náu trong số những người tị nạn. Nếu cho quân lính vào bắt người, có lẽ sẽ khiến những người tị nạn hoảng sợ và khiến tình hình trở nên hỗn loạn và tồi tệ hơn, vậy là đám quân nổi loạn đó sẽ được như ý nguyện.
Đây cũng là lý do khiến bọn chúng rất tự tin.
"Tiên sinh, chúng ta sẽ thực sự ra tay sao?" Thiết Thế Hâm vẻ mặt bối rối hỏi.
Kim Phi không trả lời, Khánh Mộ Lam lại hỏi: “Thiết đại nhân có biện pháp nào tốt hơn không?”
Mặc dù thông cảm với những người tị nạn, nhưng Kim Phi biết hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu những người tị nạn nổi loạn. Vì vậy sau khi nhắc nhở Tiểu Lưu ngày hôm qua, Kim Phi đã đến gặp Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi và nói với họ rằng nếu có nổi loạn, họ phải đàn áp cuộc nổi loạn càng nhanh càng tốt.
Nếu những người tị nạn dám tấn công công trường, đội an ninh và đội súng kíp chắc chắn sẽ chống trả không chút do dự.
Như vậy chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong cho người tị nạn, nhưng so với sức tàn phá có thể sinh ra từ cuộc nổi loạn, đây là phương pháp ít thiệt hại nhất mà họ có thể nghĩ ra.
Thiết Thế Hâm mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Cách tốt nhất để đối phó với cuộc nổi loạn là trấn áp nó càng nhanh càng tốt.
Sắc mặt Từ Cương cũng rất khó coi, ông ta đang định nói gì đó thì đột nhiên từ đài quan sát bên cạnh vang lên mấy tiếng súng!
Phát súng đó bắn thẳng vào đầu kẻ vừa hô hào nổi loạn, khiến hắn ngã thẳng xuống đất, máu nhuộm đỏ mặt đất dưới chân!
Những người tị nạn vừa ồn ào đột nhiên im lặng và kinh hãi nhìn xung quanh.
Tuy rằng bọn họ cũng nghe thấy tiếng súng, nhưng nó phát ra cách xa họ hơn trăm thước. Bọn họ không hiểu tại sao một âm thanh cách xa hơn trăm thước lại có thể giết chết một người đang đứng ngay gần mình!
Nghe nói quốc sư đại nhân rất giỏi chế tạo nỏ, chẳng lẽ là loại nỏ mới?
Tuy nhiên, trên người kẻ nổi loạn ban nãy chỉ có một cái lỗ đang chảy máu, không thấy có mũi tên nào!
Có thể giết kẻ nổi loạn kia thì có phải thứ này cũng có thể giết những người tị nạn khác không?
Con người sợ nhất là những gì mình không hiểu rõ, nhất thời tất cả dân tị nạn đều tránh xa cái xác của kẻ vừa ngã xuống như bệnh dịch.
Sự tham lam và hung dữ vừa loé lên trong mắt những người tị nạn ban nãy giờ cũng đã bị dập tắt.
Chương 1902: Trấn áp bạo loạn
Biến cố này không chỉ khiến những người tị nạn bị sốc mà còn khiến Thiết Thế Hâm và những người đứng sau Kim Phi phải ngạc nhiên.
Chỉ có Kim Phi và Tả Phi Phi vẻ mặt vẫn bình thản.
Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi và Tả Phi Phi, sau đó quay lại nhìn đài quan sát bên cạnh. Đột nhiên vẻ mặt của cô ấy vô cùng ngạc nhiên, kích động hỏi: "Đại nhân, Phi Phi, A Quyên và những người khác đã hành động rồi phải không?"
Nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến A Quyên, Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù không bị ám ảnh bởi quân sự và vũ khí mới như Khánh Mộ Lam, nhưng với tư cách là người đứng đầu viện Khu mật, ông ta chắc chắn biết về súng trường nạp đạn sau.
Chỉ là vừa rồi tình thế nguy cấp, lại có tiếng súng phát ra quá đột ngột, cho nên ông ta nhất thời không nghĩ tới loại súng này.
So với súng kíp được sử dụng bởi đội súng kíp, súng trường nạp đạn sau chỉ có thể bắn một viên đạn mỗi lần, nhưng cự ly có thể xa hơn và chính xác hơn.
Bởi vì yêu cầu rất cao về kỹ thuật, khẩu súng trường nạp đạn sau đầu tiên là do Kim Phi đích thân chế tạo, đồng thời từng viên đạn cũng do y nạp vào.
Sau khi trở về từ kênh Hoàng Đồng, Kim Phi đã giao bản vẽ kết cấu của súng trường và đạn cho Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Minh.
Sau khi hai người hiểu được ý nghĩa chiến lược của súng trường nạp đạn sau thì rất coi trọng nó. Họ đã tuyển chọn ra một số tinh anh đáng tin cậy và thành lập một đội bí mật chuyên nghiên cứu súng trường.
Sau gần một năm nghiên cứu, dù vẫn chưa thể sản xuất hàng loạt trên dây chuyền lắp ráp nhưng cả đội đã chế tạo được thêm hàng chục khẩu súng trường.
Kim Phi cũng chọn ra hàng chục nhân viên hộ tống từ tiêu cục Trấn Viễn và công nhân có kỹ năng bắn cung tốt nhất từ xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm để thành lập một đội súng trường.
Sau khi huấn luyện có hệ thống, phần lớn thành viên của đội súng trường đều gia nhập đội hộ tống phi thuyền để bảo vệ một số phi thuyền quan trọng khỏi bị hải tặc tấn công.
Một bộ phận khác được Tả Phi Phi giữ lại, thành lập đội Ảnh Tử để bảo vệ Kim Phi.
Là lực lượng cuối cùng bảo vệ Kim Phi, độ bảo mật của đội Ảnh Tử cực cao, ngay cả Thiết Thế Hâm cũng không biết về mật đội này.
Trong khi đám đông đang im lặng, Tiểu Lưu ở phía dưới lập tức nhờ người mang hai bục gỗ đến, cầm loa sắt đứng lên đó.
"Mọi người hãy nghe ta nói này!"
Tiêủ Lưu hét lớn: “Ta biết mọi người muốn giúp đỡ, nhưng trên công trường thật sự đã đủ người, nếu tuyển thêm người sẽ loạn hơn và làm ảnh hưởng đến tiến độ thi công!"
Nói thật với mọi người, những dãy nhà ở tập thể này là quốc sư đại nhân đặc biệt xây dựng cho mọi người. Hôm qua mọi người cũng thấy rồi phải không, sau khi nhà xây xong, mọi người sẽ được vào đó ở. Nếu giờ mọi người gây rối khiến quốc sư đại nhân tức giận mà đóng cửa xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên thì ai sẽ phát cháo, ai xây nhà, ai tìm đường sống cho mọi người nữa?
Những người vừa rồi hô hào bạo loạn đều là gián điệp được địa chủ cử đến để phá hoại, mọi người không được để bị lừa rồi tự làm hại đến chính mình! "
Những lời Tiểu Lưu nói khiến nhiều người tị nạn cúi đầu xấu hổ.
Đúng vậy, nếu Kim Phi đóng cửa xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên thì ai sẽ phát cháo cho họ?
Cho dù xông vào nhà kho của xưởng cá muối để cướp thức ăn, liệu họ có thể sống sót nếu không có đội an ninh duy trì trật tự?
Hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, dù có đồ ăn nhưng không có chỗ ở cũng sẽ chết rét!
Ý định kích động quần chúng của gián điệp ban nãy thực sự quá rõ ràng, giờ những người tị nạn mới kịp suy nghĩ lại.
Tiểu Lưu thấy vậy giơ tay gãi gãi đầu.
Các thế lực thù địch bố trí gián điệp trong số những người tị nạn, và Kim Phi cũng bố trí người của mình trong số những người tị nạn.
Tiểu Lưu gãi đầu chính là ra tín hiệu cho bọn họ.
"Tên gián điệp đáng chết, hắn lại muốn xúi giục chúng ta đối phó với ân nhân của chúng ta, hắn đáng bị đánh chết!"
"Đúng vậy, không có xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên, ai sẽ cho chúng ta cháo? Bọn gián điệp quả thực quá độc ác!"
"Bọn gián điệp đáng ghét, lũ địa chủ và cường hào phái bọn chúng đến đây càng đáng ghét hơn. Chúng ta đã đi đến tận Đông Hải, vậy mà bọn chúng lại tới đây để hãm hại chúng ta! Các người nghĩ bọn chúng đang muốn làm gì?"
"Chúng còn có thể âm mưu cái gì nữa? Nhật báo Kim Xuyên không phải nói địa chủ chỉ là rệp nằm trên người chúng ta, hút máu chúng ta sao? Chúng ta đều chạy trốn, không có ai canh tác đất đai cho bọn chúng, bọn chúng cũng không hút được máu của chúng ta nữa nên đương nhiên là vô cùng lo lắng rồi!”
"Khó trách bọn chúng phái người đến gây rối, hoá ra là muốn gây náo loạn ở Đông Hải, ép chúng ta về làm ruộng cho bọn chúng, để bọn chúng tiếp tục hút máu chúng ta!"
"Thì ra là vậy, chúng ta không thể bị lừa được!"
"Chúng ta hãy đi theo quốc sư đại nhân ở Đông Hải, hãy cố gắng lên!"
"Đúng vậy, địa chủ chỉ biết hút máu, chỉ có đi theo quốc sư đại nhân mới có thể sống tốt!"
…
Những "gián điệp" được Kim Phi cài ở bên dưới nhìn thấy tín hiệu của Tiểu Lưu, lần lượt lên tiếng.
Họ đều nói sự thật và những người tị nạn xung quanh cũng trầm tư suy nghĩ về vấn đề này.
Thấy vậy, Tiểu Lưu giơ loa lên hét lớn: “Ta biết số lượng tuyển dụng quá ít, không được chiêu mộ thì mọi người đều cảm thấy khó chịu. Hiện tại ta đến đây để báo cho mọi người một tin vui!
Quốc sư đang chuẩn bị phát triển mạnh mẽ Đông Hải, nhưng xưởng nung gạch và xưởng xi măng năng lực sản xuất có hạn, không thể sản xuất nhiều gạch và xi măng đáp ứng nhu cầu xây nhà. Cho nên mới không thể chiêu mộ quá nhiều công nhân.
Hiện nay xưởng nung gạch và xưởng xi măng đều đang xây dựng các lò nung mới, khi các lò nung mới được xây dựng và có đủ vật liệu để xây nhà thì tất cả các xưởng ở Đông Hải sẽ mở rộng tuyển dụng trên quy mô lớn, như vậy mọi người sẽ có thể tìm được việc làm rồi!
Vì vậy, xin hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, đừng nghe những lời dối trá của gián điệp, hãy tích cực tố cáo gián điệp xúi giục mọi người phá hoại việc xây dựng tại Đông Hải. Một khi xác định được người bị báo cáo thực sự là gián điệp, mỗi gián điệp bắt được, mọi người sẽ được thưởng năm mươi cân lương thực và mười lăm cân cá muối!"
Tiểu Lưu vừa dứt lời, đám người tị nạn phía dưới lập tức bùng nổ.
Lều cháo thường phát cháo, năm mươi cân lương thực và mười lăm cân cá muối, tiết kiệm một chút có thể nuôi sống một gia đình bốn người trong thời gian dài!
Những gián điệp đang trốn trong đám đông chưa bị bắn chết, cũng như những người tị nạn vì nhiều lý do khác nhau đã phàn nàn và nói xấu Kim Phi, tất cả đều run rẩy trong lòng, sợ rằng họ sẽ bị báo cáo.
Mặc dù Kim Phi sẽ không trả thù những người nghi ngờ chính sách của mình, nhưng y không thể dung thứ cho bất cứ kẻ nào xúi giục người tị nạn.
"Mọi người xin hãy rời đi. Đừng chen chúc ở đây và làm chậm trễ việc thi công!"
“Đúng vậy, xây xong sớm hơn một ngày, chúng ta có thể có việc làm sớm hơn một ngày!”
"Sáng nay tôi còn chưa lấy cháo, phải về nhanh lấy cháo, nếu muộn sẽ hết cháo!"
…
Những tai mắt Kim Phi cài cắm trong đám đông một lần nữa phát huy sức mạnh của mình.
Sau cú sốc do đội Ảnh Tử gây ra, cộng thêm lời giải thích và đảm bảo của Tiểu Lưu, cùng sự điều hướng của những tai mắt Kim Phi cài cắm trong đám đông, những người tị nạn tụ tập bên ngoài công trường cuối cùng cũng giải tán.
Một cuộc bạo loạn có thể dẫn tới tình trạng bất ổn ở Đông Hải đã được xoa dịu và việc xây dựng trở lại bình thường tại công trường.
Tiểu Lưu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý do duy nhất khiến những người tị nạn tụ tập ở đây là vì anh ta đã tiếp nhận những người tị nạn đến giúp đỡ ngày hôm qua.
May mắn thay những người tị nạn đã giải tán, nếu không đây sẽ trở thành sai lầm chết người.
Mặc dù những người tị nạn đã giải tán, Tiểu Lưu vẫn để một số binh phủ và thành viên đội an ninh ở lại, phong tỏa tất cả các ngã tư xung quanh công trường.
Sau khi Tiêủ Lưu đi giám sát một vòng trên công trường và xác nhận không có sai sót nào khác, liền chạy đến xưởng cá muối để xin lỗi Kim Phi!
Chương 1903: Mở rộng quy mô lớn
Thiết Thế Hâm là cấp trên trực tiếp của Tiểu Lưu, lần này Tiểu Lưu đã phạm sai lầm nghiêm trọng nên Thiết Thế Hâm cũng đến thỉnh tội với Kim Phi và chủ động yêu cầu bãi miễn chức vụ hiện tại của Tiểu Lưu. Thế nhưng Kim Phi lại không đồng ý.
Thứ nhất, Kim Phi quả thực đang thiếu người, nếu bãi chức Tiểu Lưu thì khó có thể tìm được người thay thế.
Dù sao Tiểu Lưu vẫn còn trẻ, trước đây anh ta đã từng tham gia công tác quy hoạch trước khi thi công ở Kim Xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ đạo quá trình thi công nên sai sót là điều khó tránh khỏi.
Sau khi mắc sai lầm, Tiểu Lưu cũng không trốn tránh trách nhiệm mà chủ động tìm cách giải quyết sau khi bị Kim Phi nhắc nhở.
Việc dùng đội an ninh của xưởng cá muối để duy trì trật tự và sắp xếp người của phe ta trà trộn trong đám đông người tị nạn đều là ý tưởng của Tiểu Lưu.
Theo Kim Phi, phạm sai lầm không có gì đáng sợ, chỉ cần biết chủ động nhận lỗi và tìm cách khắc phục là được, do vậy Kim Phi vẫn rất hài lòng với những việc Tiểu Lưu đã làm.
Ngoài ra, cuộc bạo loạn đã được trấn áp kịp thời mà không gây ra quá nhiều thiệt hại nên Kim Phi không cho bãi nhiệm Tiểu Lưu mà yêu cầu Thiết Thế Hâm chỉ xử phạt Tiểu Lưu theo quy định của viện Khu mật.
Thông qua sự việc này, Tiểu Lưu cũng ngày càng trở nên thận trọng hơn trong công việc, việc kiểm soát người tị nạn của đội an ninh cũng trở nên chặt chẽ hơn. Một khi phát hiện ra kẻ nào có ý đồ gây rối, họ sẽ trực tiếp bắt giữ và lập tức chém đầu nếu đó thực sự là gián điệp, còn nếu là người tị nạn thì sẽ bị trục xuất.
Có hàng trăm loại người, hầu hết những người tị nạn đều cảm kích món cháo do thương hội Kim Xuyên phát cho họ. Tuy nhiên, cũng có một số người không hài lòng, họ cảm thấy cháo nấu quá loãng, mỗi ngày được phát cháo hai lần cũng không no. Cho nên họ liên tục phàn nàn rằng Kim Phi giàu mà bất nhân. Mỗi ngày đội đánh bắt mang về không biết bao nhiêu cá và rong biển, vậy mà không nấu cháo đặc hơn.
Sau khi lực lượng an ninh thắt chặt kiểm soát, hầu như không còn người tị nạn nào dám công khai phàn nàn như vậy nữa.
Nếu Từ Cương vừa mới đến, hẳn là sẽ chỉ trích Kim Phi đang hạn chế quyền phát ngôn của người tị nạn. Nhưng bây giờ Từ Cương đã trở thành fan hâm mộ của Kim Phi, sự việc mấy ngày trước cũng khiến ông ta nhận ra việc quản lý người tị nạn lỏng lẻo có thể dẫn tới hậu quả ra sao.
Kẻ gây rối mặc dù đã bị bắn chết, nhưng trong đám người nhất định còn có những gián điệp khác đang ẩn náu, nếu không kiểm soát chặt chẽ lời nói và hành vi của người tị nạn thì chẳng khác nào đang tạo cơ hội cho lũ phản động .
Hiện nay, ngày càng có nhiều người tị nạn tập trung ở Đông Hải, một khi đám phản động này thành công, bạo loạn sẽ không chỉ ảnh hưởng đến Đông Hải mà còn cả Kim Xuyên - nơi đang cung cấp lương thực bổ sung cho Đông Hải, và thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ chế độ chính trị của Xuyên Thục.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc duy trì sự ổn định ở Đông Hải và giữ cho người tị nạn sống sót là điều quan trọng nhất. Còn về quyền tự do ngôn luận, nó dường như không quan trọng bằng mạng sống.
Sau khi hiểu ra điều này, Từ Cương không những không chỉ trích Kim Phi mà còn là người đầu tiên ủng hộ quyết định của y. Đồng thời, ông ta còn chủ động tới nói chuyện tại nơi những người tị nạn tụ tập để giáo dục tư tưởng cho họ.
Theo kế hoạch ban đầu, những dãy nhà đang xây dựng hiện nay sẽ là khu nhà ở tập thể phục vụ cho việc mở rộng tuyển dụng của xưởng cá muối, nhưng do những cơn mưa bất chợt nên những ngôi nhà giờ đang được dùng làm nơi ở cho người tị nạn.
Những người tị nạn mặc dù đã ổn định hơn trước nhưng họ cũng không thể ở mãi trong khu nhà của xưởng cá muối. Vì vậy sau khi những ngôi nhà này được xây dựng, Tiểu Lưu đã xây thêm một số ngôi nhà ở tập thể ở nơi những người tị nạn tụ tập cho họ chuyển vào đó ở. Sau đó, một nhóm công nhân mới được tuyển dụng để xây dựng tường bao, như vậy việc mở rộng xưởng cá muối bước đầu đã hoàn thành, vậy là tiếp theo có thể mở rộng tuyển dụng trên quy mô lớn.
Công nhân ở xưởng cá muối trước đây đều làm việc nửa ngày rồi lại huấn luyện nửa ngày. Sau khi công nhân mới vào làm việc, Khánh Mộ Lam sẽ điều đội an ninh và một nhóm công nhân có kết quả huấn luyện tốt ra ngoài để thành lập đội chống thổ phỉ tại Đông Hải. Đội này sẽ không tham gia vào công việc sản xuất nữa mà bắt đầu được huấn luyện nâng cao theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn.
Không chỉ xưởng cá muối mở rộng mà dưới sự điều phối của Tiểu Lưu, xưởng nung gạch và xưởng xi măng cũng được mở rộng và đưa các lò nung mới vào sử dụng.
Năng lực sản xuất của xưởng cá muối phụ thuộc vào đội đánh bắt, tuyển quá nhiều công nhân cũng không sử dụng hết, nhưng xưởng nung gạch thì khác.
Mặc dù việc sản xuất gạch cũng bị hạn chế bởi số lượng lò nung, nhưng khi không có sự trợ giúp của máy móc hiện đại thì việc đào, vận chuyển đất để làm gạch, vận chuyển gạch ra vào lò nung đều đòi hỏi sức lao động, cho nên nhu cầu về nhân công rất lớn.
Mà những người thợ xây lò nung cũng không nhàn rỗi, sau khi xây dựng xong lò này thì lại ngay lập tức bắt đầu xây một lò mới.
Có đủ gạch và xi măng, đủ nhân công, lương công nhân thấp đến mức gần như không đáng kể nên toàn bộ Đông Hải nhanh chóng trở thành một công trường khổng lồ, các công trình được xây dựng khắp nơi.
Trong vòng chưa đầy một tháng, khoảng không rộng lớn ở phía Tây xưởng đóng thuyền đã được lấp đầy bởi các dãy nhà. Những người tị nạn trước đây sống trong lều và doanh trại thủy quân cũng dần dần chuyển đến những ngôi nhà mới.
Kim Phi mặc dù thương xót người tị nạn, nhưng y cũng hiểu không nên để những người tị nạn cảm thấy những sự hỗ trợ này là lẽ tất nhiên, vì vậy y không để những người tị nạn ở miễn phí mà thay vào đó yêu cầu tất cả những người tị nạn phải ký hợp đồng thuê nhà trước khi chuyển đến.
Những người đã được tuyển dụng và có thể nhận lương thì phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, những người chưa có việc làm có thể nợ tiền thuê nhà trước, nhưng sau này khi có việc làm thì phải bù lại số tiền thuê nhà đã nợ, nếu không tuân theo sẽ bị đuổi việc.
Tiền thuê nhà Kim Phi đặt ra rất thấp, hầu hết người tị nạn đều có thể chấp nhận, thậm chí có người còn cảm thấy an tâm hơn nhờ hợp đồng này.
Bởi vì Kim Phi đã yêu cầu bọn họ ký hợp đồng này, có nghĩa là sau này y có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, nếu không họ sẽ không có tiền trả tiền thuê nhà. Như vậy chẳng phải Kim Phi sẽ lỗ vốn sao?
Tất nhiên, cũng có một số rất nhỏ người tị nạn không thể nghĩ thông, thậm chí còn muốn ở trong lều trại hoặc doanh trại thủy quân không muốn rời đi.
Đội an ninh cũng không chiều theo những người tị nạn như vậy, tiến lên đánh cho một trận rồi lùa họ ra khỏi lều tạm và doanh trại thủy quân. Nếu dám đánh trả, người tị nạn sẽ bị tước quyền nhận cháo và thuê nhà ngay lập tức.
Dưới sự hỗ trợ của đội an ninh, công việc di dời diễn ra suôn sẻ và kế hoạch thành phố mới của Kim Phi cũng đã thực hiện bước đầu tiên một cách thuận lợi.
Việc xây dựng nhà ở quy mô lớn và mở rộng nhà xưởng không chỉ giải quyết vấn đề chỗ ở cho người tị nạn mà còn cung cấp một lượng lớn việc làm.
Đặc biệt là sau khi mở rộng xưởng đóng thuyền số 3, không chỉ tuyển dụng thêm nhiều công nhân mà nhu cầu về gỗ cũng lớn hơn, ngành khai thác gỗ và thoát thải thượng nguồn cũng cần nhiều nhân công hơn.
Quan trọng hơn, sau khi xưởng đóng thuyền số 3 mở rộng, mỗi ngày tàu thuyền đánh cá được sản xuất ra nhiều hơn và sản lượng đánh bắt mỗi ngày cũng tăng mạnh.
Những sản phẩm đánh bắt này không chỉ có thể giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực cho người tị nạn mà còn có thể bán lại cho Xuyên Thục để giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.
Quy hoạch thành phố mới của Kim Phi đã hình thành một vòng tuần hoàn khép kín và vận hành khá tốt.
Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa ở Xuyên Thục xa xôi cũng hoàn toàn yên tâm.
Dù sao Thiết Thế Hâm cũng là người phụ trách viện Khu mật, rời Xuyên Thục quá lâu cũng không tốt, cho nên Thiết Thế Hâm tìm tới Kim Phi: "Tiên sinh, nếu như tiên sinh không có sắp xếp nào khác, vài ngày nữa ta sẽ về Xuyên Thục!"
"Vội như vậy sao?" Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm đã hỗ trợ y rất nhiều khi ở đây, nếu ông ta quay trở lại Xuyên Thục, công việc của Kim Phi sẽ không còn dễ dàng như hiện tại.
Chương 1904: Chọn người quản lý
“Mùa đông đã tới, công tác tuyên truyền phòng chống rét phải được tiến hành ở nhiều nơi. Trận chiến ở đất Tần cũng đã bước vào giai đoạn cuối, mọi nơi đều phải xoa dịu hậu quả chiến tranh và khôi phục sản xuất càng sớm càng tốt. Viện Khu mật có quá nhiều thứ phải giải quyết, Ngưu đại nhân và Quách đại nhân đều viết thư cho ta nói Bệ hạ mỗi ngày phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, giục ta mau chóng quay về!"
Thiết Thế Hâm giải thích với một nụ cười gượng gạo.
Mỗi bộ phận trong triều đình đều có trách nhiệm riêng. Làm quan trong triều đình, can thiệp vào chuyện của người khác là điều cấm kỵ. Tuy nhiên, có rất nhiều công việc cần sự phối hợp của nhiều bộ phận mới có thể hoàn thành.
Ví dụ như đất Tần hiện tại, chiến tranh sắp kết thúc. Bộ Binh cần thu xếp các vấn đề liên quan đến chiến tranh, bộ Hộ cần thống kê dân số và chuẩn bị lương thảo cho quân lính, còn bộ Sử cần thành lập chính quyền mới ở các vùng đã chiếm được và xoa dịu người dân...
Những nhiệm vụ này một bộ không thể hoàn thành, cũng không có đại thần nào khác dám tự ý ra quyết định. Nếu có Thiết Thế Hâm ở đó, ông ta có thể phối hợp và điều tiết các bộ cùng nhau xúc tiến công việc. Nhưng hiện tại Thiết Thế Hâm không có mặt, những nhiệm vụ này chỉ có thể giao lại cho Cửu công chúa.
Ngay cả khi Thiết Thế Hâm còn ở Xuyên Thục thì Cửu công chúa mỗi ngày đều có lịch trình làm việc dày đặc chứ đừng nói là bây giờ.
Tuy rằng Cửu công chúa không than vãn với Kim Phi, nhưng y cũng có thể tưởng tượng được, Cửu công chúa gần đây nhất định rất bận rộn.
Vì thế Kim Phi cũng không cố gắng thuyết phục Thiết Thế Hâm ở lại, mà hỏi: "Không phải ông nói muốn ra biển xem đội khai thác rong biển và đội đánh bắt sao? Ông không đi nữa sao?"
"Thành thật mà nói, thưa tiên sinh, ta rất muốn đi, nhưng chỉ e lần này không còn cơ hội. Lần sau chắc chắn ta sẽ đi xem thử".
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Nếu tiên sinh cần người kiểm tra và đôn đốc công việc, tôi nghĩ Từ đại nhân là một lựa chọn phù hợp”.
Kể từ khi thành lập đội khai thác rong biển và đội đánh bắt, Kim Phi chưa từng cử ai đến kiểm tra. Con người luôn có tham sân si, người phụ trách đội khai thác rong biển và đội đánh bắt không phải thuộc hạ cũ của Kim Phi mà là người phụ trách của Cục quản lý hàng hải dưới tay Trịnh Trì Viễn.
Bây giờ Trịnh Trì Viễn đang ở xa, Kim Phi có chút lo lắng rằng những người phụ trách này sẽ lộng quyền, tác oai tác quái.
Trước khi cây trồng năng suất cao trở nên phổ biến, rong biển và cá muối là nguồn thực phẩm quan trọng. Nếu đợi đến khi đội khai thác rong biển và đội đánh bắt gặp vấn đề rồi mới xử lý thì sẽ là quá muộn để khắc phục.
Vì thế khi Thiết Thế Hâm nói muốn tới chỗ bọn họ, Kim Phi lập tức đồng ý.
Kết quả là bây giờ ông ta đã không đi nữa và đề nghị Từ Cương đi thay.
"Từ đại nhân không về cùng ông sao?" Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
"Từ đại nhân nói, mọi công việc ở Xuyên Thục của ông ấy đã có những người đồng cấp lo liệu chu toàn. Cho nên những chỗ cần tới ông ấy cũng không nhiều, ông ấy muốn ở lại Đông Hải xem tiên sinh xây dựng thành phố mới từ mảnh đất hoang này như thế nào!"
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Không chỉ Từ đại nhân muốn ở lại, còn có Tiểu Lưu và Tiểu Trần cũng muốn ở lại. Chỉ một mình ta quay về là được”.
"Vậy thì tốt quá!" Kim Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe Thiết Thế Hâm nói như vậy.
Tiểu Trần và Tiểu Lưu đều là những nhân tài có thể đảm đương trọng trách xây dựng cơ sở hạ tầng. Có bọn họ ở lại Đông Hải, Kim Phi chỉ cần chỉ đạo phương hướng chung, công việc cụ thể có thể giao cho họ.
Khi Thiết Thế Hâm nhắc đến Từ Cương, hoàn toàn không phải chỉ nói một cách tùy tiện mà còn có mục đích. Chỉ đáng tiếc Kim Phi không giỏi những việc liên quan đến quan trường, và sự chú ý của y đều đổ dồn vào Tiểu Trần và Tiểu Lưu, vì vậy y không nhận ra ý tứ của Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm trong lòng thở dài, chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Không biết tiên sinh định sắp xếp cho Từ đại nhân như thế nào?"
Kim Phi cho dù có không tinh ý đến đâu thì lúc này cũng đã nhận ra ý của Thiết Thế Hâm, liền hỏi: "Thiết đại nhân có chủ ý gì không?"
"Sắp tới tiên sinh sẽ tới thành Du Quan phải không?"
"Đúng", Kim Phi gật đầu.
Theo kế hoạch ban đầu của y, mục tiêu chính của chuyến đi về phía Đông này là thành Du Quan, Đông Hải chỉ là tiện đường ghé qua.
Tuy nhiên, sau khi đến Đông Hải, y phát hiện ra tình hình người tị nạn nghiêm trọng hơn mình tưởng, nếu không giải quyết có thể dẫn đến bạo loạn. Vì lý do đó mới dẫn đến việc quy hoạch xây dựng thành phố mới.
Hiện tại, quy hoạch thành phố mới bước đầu đã ổn định, y cũng nhận được tin tức rằng liên minh các bộ lạc nhỏ dưới trướng công chúa Lộ Khiết cũng đã bắt đầu di chuyển về phía Nam.
Từ trước đến nay, Kim Phi không muốn dùng biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề của Đông Man. Y muốn xây dựng liên minh các bộ lạc nhỏ này thành một điểm tập trung để các bộ lạc thảo nguyên khác chủ động tới quy thuận, vì vậy Kim Phi tiếp theo chắc chắn phải tới thành Du Quan một chuyến.
“Nếu tiên sinh đi thành Du Quan, ai sẽ chịu trách nhiệm quản lý Đông Hải?” Thiết Thế Hâm hỏi.
Nghe vậy, Kim Phi lập tức hiểu ra ý đồ của Thiết Thế Hâm, hỏi: "Thiết đại nhân, ông nghĩ sao khi ta giao quyền quản lý cho Từ đại nhân?"
Trên thực tế, đây cũng là vấn đề khiến y bận tâm gần đây.
Vấn đề tái định cư của liên minh các bộ lạc nhỏ là quan trọng, và thành phố mới Đông Hải lại càng quan trọng hơn.
Khi Thiết Thế Hâm ở đây, việc xây dựng thành phố mới đương nhiên có thể giao cho ông ta. Nhưng khi Thiết Thế Hâm quay về Xuyên Thục, còn y thì đi thành Du Quan thì ai sẽ quản lý nơi này?
Tiểu Trần và Tiểu Lưu tuy có kinh nghiệm xây dựng cơ sở hạ tầng nhưng họ còn quá trẻ để có thể chịu trách nhiệm về công việc tổng thể, Kim Phi thực sự lo lắng khi để họ điều phối tình hình chung.
Những người như Hồng Đào Bình, Khánh Mộ Lam, Đại Cường và Tần Tuyết Mai cũng tương tự, họ có thể làm tốt công việc của mình nhưng lại không có khả năng điều phối tình hình chung.
Từ Cương có tầm nhìn rộng, chính trực nên là ứng cử viên sáng giá. Tuy nhiên, ông ta là Ngự sử đại phu mới được bổ nhiệm của Cửu công chúa, Kim Phi nghĩ rằng ông ta chắc chắn sẽ trở lại Xuyên Thục, cho nên mới không nghĩ đến những chuyện xa hơn.
Thiết Thế Hâm vừa rồi nói nhiều như vậy, chỉ là để chờ câu hỏi này của Kim Phi.
"Tiên sinh, ngài thật sáng suốt. Từ đại nhân có tầm nhìn xa trông rộng, tính cách chính trực, lại có lòng yêu thương dân chúng, ta nghĩ việc ngài giao lại Đông Hải cho ông ấy là rất thích hợp!"
Thiết Thế Hâm cúi đầu nói: "Xin tiên sinh hãy viết thư cho Bệ hạ để giải thích chuyện này. Ta nghĩ Bệ hạ sẽ đồng ý!"
"Hóa ra ông chỉ chờ có thế?" Kim Phi cười nói: "Được rồi, ta sẽ viết thư, khi ông trở về chỉ cần mang thư đến cho Vũ Dương!"
Dù sao Từ Cương là người mà Cửu công chúa mới bổ nhiệm, cho dù Kim Phi có muốn ông ta ở lại cũng phải hỏi ý Cửu công chúa.
Nhiệm vụ chính của Ngự sử đại phu là giám sát tất cả các quan lại, nhưng chính quyền Xuyên Thục thành lập chưa được hai năm. Hiện tại, bất kể là Cửu công chúa hay các đại thần đều vô cùng mẫn cán, có người một lúc làm nhiều việc, tình trạng lũng đoạn và tham ô rất ít. Vậy nên, những nơi cần tới Từ Cương quả thực không nhiều.
Nếu Ngự sử đại nhân quá xét nét, vạch lá tìm sâu thì thậm chí có thể gây hậu quả ngược, ảnh hưởng đến sự đoàn kết chung, thậm chí khiến các văn võ bá quan trở nên chống đối.
Đây không phải chuyện đùa, quả thực có rất nhiều quan viên kỳ cựu cho rằng không làm thì mới không phạm sai lầm, cứ từ chối nhiệm vụ được giao là có thể an nhàn cái thân.
Tình trạng này chưa xảy ra ở Xuyên Thục, nhưng nếu Từ Cương quay lại giám sát cái này cái kia thì rất có thể sẽ làm quan viên nản lòng và dẫn đến tình trạng này.
Quả thực, ông ta ở lại Đông Hải chịu trách nhiệm xây dựng thành phố mới thì hợp lý hơn là quay về.
Khi việc xây dựng thành phố mới hoàn thành và chính quyền Xuyên Thục được hoàn thiện thì cử ông ta về cũng chưa muộn.
Vì lẽ đó, Kim Phi tin rằng Cửu công chúa sẽ đồng ý.
Chương 1905: Nỗi buồn và kỳ vọng
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thế Hâm quay về Xuyên Thục trên một chiếc thuyền lầu vận chuyển rong biển.
Khi đi, ông ta đưa theo Từ Cương, Tiểu Trần, Tiểu Lưu, còn khi trở về chỉ mang theo mấy cận vệ riêng và lá thư của Kim Phi gửi cho Cửu công chúa.
Hai năm trước, khu vực này chỉ là một thị trấn nhỏ tên là Ngư Khê, trong trấn chỉ có mấy trăm cư dân, có người sống nhờ vào xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, có người sống bằng nghề đánh cá.
Với sự xuất hiện của Kim Phi, nhiều nhà xưởng lần lượt mọc lên và số lượng cư dân tăng lên hàng trăm lần.
Vào thời phong kiến, diện tích của một trấn không lớn, dân số cũng không đông. Bây giờ gọi là trấn Ngư Khê đã không còn phù hợp nữa nên Kim Phi đặt tên cho khu vực này là quận Đông Hải, sau đó bổ nhiệm Từ Cương kiêm nhiệm chức quận trưởng đầu tiên của quận Đông Hải, chính thức tiếp quản công việc của nơi này.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của Đông Hải hiện nay là mở rộng thành phố mới.
Từ Cương gần đây đã theo Thiết Thế Hâm đi khắp Đông Hải, có thể nói, ông ta đã tận mắt nhìn thấy các nhà xưởng và các khu nhà ở tập thể mọc lên từ mặt đất, cũng đã rất quen thuộc với việc mở rộng thành phố mới. Lại có thêm sự giúp đỡ của Tiểu Trần và Tiểu Lưu, nên việc xây dựng thành phố mới tiếp tục tiến triển một cách có trật tự.
Sau khi Thiết Thế Hâm trở lại Kim Xuyên, ông ta đã báo cáo chi tiết cho Cửu công chúa những gì mình được mắt thấy tai nghe trong chuyến đi đến Đông Hải.
Cửu công chúa nghe Thiết Thế Hâm báo cáo xong, trầm mặc hơn mười giây, sau đó mới hỏi: “Vậy là phu quân đã bắt đầu xây dựng thành phố mới rồi à?”
Về kế hoạch thành phố mới của Kim Phi, Cửu công chúa thực ra trong lòng cũng đồng ý, nhưng cô ấy cảm thấy Kim Phi đề xuất kế hoạch này chỉ sau khi đến Đông Hải vài ngày. Hơn nữa việc xây dựng thành phố mới liên quan đến quá nhiều thứ, cho nên Cửu công chúa có chút do dự và nghi ngờ. Vì vậy cô ấy đã cử Thiết Thế Hâm và Từ Cương tới đó, đợi họ quay lại rồi mới bàn bạc xem có nên thông qua kế hoạch của Kim Phi hay không.
Kết quả Kim Phi không cho họ cơ hội bàn bạc mà trực tiếp bắt tay vào xây dựng, ngay cả những người khảo sát do Từ Cương đưa đến cũng bị Kim Phi giữ lại.
Đây là một trường hợp điển hình của việc tiền trảm hậu tấu, nói một cách nặng lời hơn thì Cửu công chúa cảm thấy mình không được coi trọng.
Nhưng sự thật là thành phố mới đang được xây dựng, Thiết Thế Hâm lén lút liếc nhìn Cửu công chúa, khom người đáp: "Đúng vậy!"
"Phu quân vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, đúng là hết cách!"
Cửu công chúa bất lực thở dài: “Đành vậy, Thiết đại nhân, ông sắp xếp người tuyển một nhóm thợ đào lò ở Kim Xuyên và các huyện phủ lân cận, phái họ tới Đông Hải càng sớm càng tốt. Sau đó yêu cầu xưởng xi măng gửi một số thuyền xi măng và than đến đó, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức để cung ứng cho nhu cầu xây dựng của Đông Hải!”
Thiết Thế Hâm nghe được lời này, tảng đá trong lòng lập tức được đặt xuống.
Cửu công chúa đưa ra quyết định này, chứng tỏ cô ấy đã chấp nhận sự thật và chủ động ra tay giúp đỡ.
"Vâng!" Thiết Thế Hâm cúi đầu nghe lệnh, rời khỏi ngự thư phòng.
Khi Thiết Thế Hâm rời đi, Cửu Công chúa đau đầu xoa xoa lông mày.
Giống như Kim Phi không thích cô ấy làm việc kiểu tiền trảm hậu tấu, Cửu công chúa cũng không hề vui khi Kim Phi làm như vậy.
Nhưng Đông Hải đã bắt đầu xây dựng, nếu cô ấy phản đối, sẽ chỉ phá vỡ kế hoạch của Kim Phi, thậm chí có thể sẽ bất hoà với y.
Đây là điều mà Cửu công chúa không muốn xảy ra, cho nên dù không vui cũng phải toàn lực ủng hộ Kim Phi.
Cửu công chúa cũng rất mong chờ xem Kim Phi có thể xây dựng thành phố mới như thế nào.
Rời Kim Xuyên lâu như vậy, viện Khu mật đã tồn đọng một đống công việc cần Thiết Thế Hâm xử lý. Tuy nhiên Thiết Thế Hâm vừa trở về từ Đông Hải và biết rằng hiện tại ở đó đang rất thiếu thốn gạch, ngói và xi măng. Cho nên sau khi trở lại viện Khu mật, Thiết Thế Hâm bỏ đống công việc đang chồng chất một bên, lập tức gọi cấp phó của mình đến thi hành mệnh lệnh của Cửu công chúa, đồng thời khẩn trương chiêu mộ thợ đào lò. Sau đó lập tức đi tới bến tàu chỉ đạo việc gửi xi măng và than.
Vận chuyển gạch ngói từ Kim Xuyên vốn là một sự lãng phí năng lực vận chuyển, cách tốt nhất là đào lò nung tại chỗ.
Đông Hải không thiếu công nhân nhưng lại thiếu lò gạch.
Nhờ các công xưởng khác nhau, Kim Xuyên và các huyện phủ xung quanh đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, người dân có thể làm việc trong các xưởng để kiếm tiền ngoài việc trồng trọt. Dân chúng cũng ngày càng trở nên giàu có hơn, và ngày càng có nhiều người xây nhà mới.
Xây nhà cần phải có gạch ngói nên trong hai năm qua, các lò gạch lần lượt mở ở Kim Xuyên và các huyện phủ lân cận, số thợ biết đào lò cũng ngày càng nhiều.
Nếu những thợ đào lò này được cử đến Đông Hải, tốc độ xây dựng ở đó chắc chắn sẽ được đẩy nhanh hơn nữa.
Sự phát triển của Đông Hải sẽ mang lại nhiều cá muối và rong biển hơn.
Lương thực là thứ quan trọng nhất đối với con người, chỉ có giải quyết được vấn đề lương thực thì giang sơn mới nhanh chóng được hòa bình.
Khi Thiết Thế Hâm ra lệnh, những con ngựa nhanh chóng phi nước đại khỏi làng Tây Hà để tìm kiếm thợ đào lò ở Kim Xuyên và những nơi xung quanh.
Mệnh lệnh của Bệ hạ là chiếu chỉ của triều đình, không một thợ đào lò nào dám chống lại.
Trên thực tế, cũng không có người thợ nào muốn chống lại mệnh lệnh, bởi vì lần tuyển dụng này không phải là lao dịch mà là lương sẽ tăng gấp đôi, sau khi hoàn thành công trình còn được nhận trợ cấp.
Ở đâu cũng phải làm việc, đi tới Đông Hải có thể kiếm được nhiều tiền hơn, lại còn có thể nhìn thấy biển, tại sao không đi?
Hầu như tất cả các thợ đào lò nhận được mệnh lệnh đều lập tức bỏ công việc của mình và đi theo đoàn hộ tống đến bến tàu Kim Xuyên.
Xi măng và than đá là những thứ cần thiết cho sự phát triển công nghiệp, nhưng Kim Phi không thể xây dựng xưởng xi măng khắp nơi nên y đã cho xây hai nhà kho lớn ở phía Bắc bến tàu Kim Xuyên để chứa xi măng và than.
Khi có nơi khác cần xi măng và than, chỉ cần đến kho lấy là được, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khi những nhân viên hộ tống và thợ đào lò đến bến tàu Kim Xuyên, các phu khuân vác đã bắt đầu chất xi măng và than lên thuyền lầu.
Sáng sớm hôm sau, chiếc thuyền lầu đầu tiên chở xi măng và thợ đào lò rời bến tàu Kim Xuyên và tiến về Đông Hải.
Kim Phi rất vui mừng khi biết có một nhóm thợ đến đào lò, lập tức giao nhóm thợ này cho Tiểu Lưu phụ trách.
Trước khi Từ Cương tiếp quản, ông ta lo lắng rằng quá nhiều người tị nạn sẽ vượt quá số lượng có thể tái định cư ở Đông Hải. Tuy nhiên, khi việc xây dựng thành phố mới tiếp tục tiến triển, Từ Cương lại phát hiện ra rằng mình đã sai lầm.
Việc xây dựng một thành phố mới cũng giống như việc lăn một quả cầu tuyết. Ban đầu quả cầu tuyết chỉ có kích thước bằng nắm tay, khi lăn trên mặt đất sẽ dính được ít tuyết, nhưng khi quả cầu tuyết dần dần to bằng kích thước một ngôi nhà thì càng lúc càng lấy được nhiều tuyết hơn.
Khi xưởng cá muối mới bắt đầu mở rộng, tổng số công nhân được tuyển dụng bởi mấy công xưởng cũng chỉ có chỉ hơn một nghìn. Tuy nhiên, khi hết lò nung này đến lò nung khác được đưa vào sử dụng, ngày càng có nhiều công trình được xây dựng, thậm chí toàn bộ Đông Hải đã trở thành một công trường khổng lồ. Nhà ở khắp nơi được xây dựng, tất cả các xưởng đều mở rộng tuyển dụng lực lượng lao động.
Nửa tháng trước, người tị nạn tụ tập bên ngoài xưởng cá muối để tìm việc làm, suýt dẫn đến bạo loạn. Còn bây giờ Từ Cương phải thiết lập các điểm tuyển dụng cố định trong các khu tập trung người tị nạn để tuyển công nhân liên tục.
Trước đây tuyển công nhân đều phải qua kiểm tra đánh giá, năng lực yếu thì không nhận, bây giờ chỉ cần không già yếu, không bệnh tật, tàn tật thì đều được nhận.
Những thanh niên nam nữ khoẻ mạnh được đưa đến công trường để làm công nhân, còn những người sức khoẻ yếu hơn thì được đưa đến các xưởng để làm công việc khác.
Những người tị nạn ban đầu còn có chút lo lắng, giờ càng lúc càng an tâm.
"Có trả tiền công cho người tới giúp đỡ không?" Kim Phi hỏi.
Trong đợt tuyển dụng trước đó, nhiều người tị nạn không được tuyển chọn, họ đã nán lại trước cửa công xưởng rất lâu rồi mới rời đi.
Nếu chủ động tới giúp đỡ và được đối xử như những người lao động được tuyển dụng thì còn tổ chức tuyển dụng để làm gì?
“Họ không được trả lương”, Tiểu Lưu lắc đầu nói: “Nhưng họ được bao ăn bữa trưa và bữa tối”.
Kim Phi nghe được lời này thì không khỏi có chút cau mày.
Không phải y đang tiếc hai bữa ăn, mà là ở thế giới hiện tại, đồ ăn đối với người tị nạn là một thứ xa xỉ. Nếu những người tị nạn khác biết được cho dù không thông qua quá trình tuyển dụng, họ vẫn được phát đồ ăn nếu đến giúp đỡ thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ có rất nhiều người tị nạn tràn tới đây, đến lúc đó thì sẽ phiền phức to.
"Những người ở lại giúp đỡ hôm nay, chúng ta sẽ giữ họ lại dưới danh nghĩa công nhân thời vụ do công trường mở rộng tuyển dụng. Ngày mai hãy cử người đến canh gác công trường, chúng ta không thể thu nhận thêm người đến giúp đỡ!"
Kim Phi giải thích: "Nếu không đủ nhân lực, chúng ta có thể mở rộng tuyển dụng thông qua kênh chính thức. Cậu đã hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi!" Tiểu Lưu liên tục gật đầu.
Kim Phi từ lúc ngủ dậy đến giờ còn chưa ăn cơm, y đi một vòng công trường rồi lại quay về.
Khi y trở lại công trường vào lúc chạng vạng tối, dãy nhà ở tập thể thứ sáu và thứ bảy đang được lợp mái.
Tính cả hai dãy mới xây chiều hôm qua thì đã có chín dãy nhà ở.
Mặc dù vừa mới xây xong, tường và mặt đất còn ẩm ướt, không thích hợp để ở, nhưng so với những túp lều tạm bợ thì vẫn tốt hơn nhiều.
Để chứa được càng nhiều người tị nạn càng tốt, mỗi lều đều chật kín người. Ở như vậy một hai ngày hay trong thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng một khi để như vậy quá lâu, dễ dàng bùng phát dịch bệnh.
Vì vậy, đêm hôm đó, Kim Phi đã yêu cầu đội an ninh xưởng cá muối chuyển một nhóm người tị nạn khỏi khu vực lều tạm và doanh trại thuỷ quân đến chỗ nhà mới xây. Điều này đã giảm bớt đáng kể áp lực lên các lều trại và doanh trại thuỷ quân.
Quả nhiên, đúng như Kim Phi suy đoán, sau khi biết được tới giúp đỡ là sẽ được phát lương thực miễn phí, sáng sớm hôm sau, vô số người tị nạn đổ về phía công trường nói rằng muốn tới giúp đỡ.
Vì đã được Kim Phi nhắc nhở từ trước, đội an ninh đã sắp xếp trước để phong tỏa bên ngoài công trường và ngăn chặn người tị nạn lao vào bên trong.
Tuy nhiên, những người tị nạn không muốn rời đi, còn những người mới đến từ phía sau cũng không nghe thấy nên liên tục nhao về phía trước, khiến đội an ninh và những người tị nạn phải xô đẩy nhau.
Lúc này, trong đám người tị nạn có kẻ hét lớn: "Các anh em, chen vào đi, chen vào sẽ có đồ ăn!"
"Cách công trường không xa là xưởng cá muối. Trong đó khắp nơi đều có cá muối. Chỉ cần vào được bên trong đó, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo hết lương thực!"
“Không chỉ xưởng cá muối, còn có kho hàng của thương hội Kim Xuyên. Đồ ăn bên trong chất như núi, nhưng thương hội Kim Xuyên không lấy ra cho chúng ta ăn. Cháo trong lều cháo thì toàn nước là nước!"
"Các anh em, tấn công!"
…
Cái đói có thể khiến con người mất trí và biến thành dã thú. Trong những năm nạn đói hoành hành, rất nhiều người tị nạn vốn nhút nhát đã dám giết người chỉ vì một miếng ăn.
May mắn thay, lều cháo đã phát cháo giúp người tị nạn không bị chết đói nên về cơ bản họ vẫn giữ được lý trí.
Nhưng có một số người tị nạn bị kích động, khi nhìn thấy xưởng cá muối cách đó không xa, trong mắt họ hiện lên sự tham lam và hung dữ.
Mặc dù không có vụ nổi loạn quy mô lớn nào xảy ra ở các khu vực tập trung người tị nạn nhưng nạn trộm cướp vẫn xảy ra hàng ngày.
Khi xảy ra bạo loạn thì phải dùng biện pháp mạnh. Để đối phó với những người tị nạn không chịu tuân theo quy tắc này, binh phủ phụ trách khu vực tập trung người tị nạn trước giờ đều rất mạnh tay.
Nhận thấy khả năng xảy ra bạo loạn, binh phủ phụ trách duy trì trật tự ở khu tập trung người tị nạn và đội an ninh của xưởng cá muối đã rút vũ khí và dàn thành đội hình chiến đấu.
Phía sau họ, các nữ công nhân cũng rút súng kíp ra chĩa vào những người hô hào nổi loạn!
Trên đài quan sát bên trong xưởng cá muối, sắc mặt Kim Phi vô cùng khó coi.
Từ tối qua y đã đoán có thể xảy ra chuyện như vậy nên sáng sớm nay đã vội vã đến xưởng cá muối.
Khi những người tị nạn mới bắt đầu tụ tập, y đã ra lệnh cho đội an ninh đuổi họ đi. Đáng tiếc là số lượng người tị nạn quá nhiều, sau khi một nhóm bị đuổi đi, hai nhóm khác lập tức kéo đến.
Hơn nữa, trong số những người tị nạn bị đuổi đi cũng có rất ít người thực sự rời đi, đa số họ bị đuổi ở phía Tây thì lúc sau lại quay lại từ phía Đông.
Kết quả là ngày càng có nhiều người tị nạn kéo đến, và điều mà Kim Phi lo lắng nhất đã xảy ra.
"Đáng chết, những kẻ đó chắc chắn là gian tế!"
Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống và giận dữ nói.
Sau vài tháng tuyên truyền nhật báo Kim Xuyên và mở lều phát cháo, người tị nạn về cơ bản đã công nhận chính quyền của Xuyên Thục.
Hình phạt cho tội phản loạn ở thời phong kiến vô cùng tàn khốc, mọi người đều hy vọng sẽ có người nổi loạn nhưng rất ít người dám làm người nổi dậy đầu tiên.
Khi người bình thường nghe những lời kêu gọi nổi loạn, họ cũng đều tránh né vì sợ liên lụy đến mình.
Ban nãy khi những kẻ kia la hét kích động đám đông, những người tị nạn xung quanh vô thức tránh xa họ.
Bởi vì đám đông cản trở, quan binh không thể nhìn rõ những kẻ nổi loạn, nhưng đám người Kim Phi đứng trên cao nhìn xuống thì có thể thấy rõ.
Nhưng nhìn thấy bọn chúng cũng vô ích, những kẻ nổi loạn đang ẩn náu trong số những người tị nạn. Nếu cho quân lính vào bắt người, có lẽ sẽ khiến những người tị nạn hoảng sợ và khiến tình hình trở nên hỗn loạn và tồi tệ hơn, vậy là đám quân nổi loạn đó sẽ được như ý nguyện.
Đây cũng là lý do khiến bọn chúng rất tự tin.
"Tiên sinh, chúng ta sẽ thực sự ra tay sao?" Thiết Thế Hâm vẻ mặt bối rối hỏi.
Kim Phi không trả lời, Khánh Mộ Lam lại hỏi: “Thiết đại nhân có biện pháp nào tốt hơn không?”
Mặc dù thông cảm với những người tị nạn, nhưng Kim Phi biết hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu những người tị nạn nổi loạn. Vì vậy sau khi nhắc nhở Tiểu Lưu ngày hôm qua, Kim Phi đã đến gặp Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi và nói với họ rằng nếu có nổi loạn, họ phải đàn áp cuộc nổi loạn càng nhanh càng tốt.
Nếu những người tị nạn dám tấn công công trường, đội an ninh và đội súng kíp chắc chắn sẽ chống trả không chút do dự.
Như vậy chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong cho người tị nạn, nhưng so với sức tàn phá có thể sinh ra từ cuộc nổi loạn, đây là phương pháp ít thiệt hại nhất mà họ có thể nghĩ ra.
Thiết Thế Hâm mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Cách tốt nhất để đối phó với cuộc nổi loạn là trấn áp nó càng nhanh càng tốt.
Sắc mặt Từ Cương cũng rất khó coi, ông ta đang định nói gì đó thì đột nhiên từ đài quan sát bên cạnh vang lên mấy tiếng súng!
Phát súng đó bắn thẳng vào đầu kẻ vừa hô hào nổi loạn, khiến hắn ngã thẳng xuống đất, máu nhuộm đỏ mặt đất dưới chân!
Những người tị nạn vừa ồn ào đột nhiên im lặng và kinh hãi nhìn xung quanh.
Tuy rằng bọn họ cũng nghe thấy tiếng súng, nhưng nó phát ra cách xa họ hơn trăm thước. Bọn họ không hiểu tại sao một âm thanh cách xa hơn trăm thước lại có thể giết chết một người đang đứng ngay gần mình!
Nghe nói quốc sư đại nhân rất giỏi chế tạo nỏ, chẳng lẽ là loại nỏ mới?
Tuy nhiên, trên người kẻ nổi loạn ban nãy chỉ có một cái lỗ đang chảy máu, không thấy có mũi tên nào!
Có thể giết kẻ nổi loạn kia thì có phải thứ này cũng có thể giết những người tị nạn khác không?
Con người sợ nhất là những gì mình không hiểu rõ, nhất thời tất cả dân tị nạn đều tránh xa cái xác của kẻ vừa ngã xuống như bệnh dịch.
Sự tham lam và hung dữ vừa loé lên trong mắt những người tị nạn ban nãy giờ cũng đã bị dập tắt.
Chương 1902: Trấn áp bạo loạn
Biến cố này không chỉ khiến những người tị nạn bị sốc mà còn khiến Thiết Thế Hâm và những người đứng sau Kim Phi phải ngạc nhiên.
Chỉ có Kim Phi và Tả Phi Phi vẻ mặt vẫn bình thản.
Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi và Tả Phi Phi, sau đó quay lại nhìn đài quan sát bên cạnh. Đột nhiên vẻ mặt của cô ấy vô cùng ngạc nhiên, kích động hỏi: "Đại nhân, Phi Phi, A Quyên và những người khác đã hành động rồi phải không?"
Nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến A Quyên, Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù không bị ám ảnh bởi quân sự và vũ khí mới như Khánh Mộ Lam, nhưng với tư cách là người đứng đầu viện Khu mật, ông ta chắc chắn biết về súng trường nạp đạn sau.
Chỉ là vừa rồi tình thế nguy cấp, lại có tiếng súng phát ra quá đột ngột, cho nên ông ta nhất thời không nghĩ tới loại súng này.
So với súng kíp được sử dụng bởi đội súng kíp, súng trường nạp đạn sau chỉ có thể bắn một viên đạn mỗi lần, nhưng cự ly có thể xa hơn và chính xác hơn.
Bởi vì yêu cầu rất cao về kỹ thuật, khẩu súng trường nạp đạn sau đầu tiên là do Kim Phi đích thân chế tạo, đồng thời từng viên đạn cũng do y nạp vào.
Sau khi trở về từ kênh Hoàng Đồng, Kim Phi đã giao bản vẽ kết cấu của súng trường và đạn cho Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Minh.
Sau khi hai người hiểu được ý nghĩa chiến lược của súng trường nạp đạn sau thì rất coi trọng nó. Họ đã tuyển chọn ra một số tinh anh đáng tin cậy và thành lập một đội bí mật chuyên nghiên cứu súng trường.
Sau gần một năm nghiên cứu, dù vẫn chưa thể sản xuất hàng loạt trên dây chuyền lắp ráp nhưng cả đội đã chế tạo được thêm hàng chục khẩu súng trường.
Kim Phi cũng chọn ra hàng chục nhân viên hộ tống từ tiêu cục Trấn Viễn và công nhân có kỹ năng bắn cung tốt nhất từ xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm để thành lập một đội súng trường.
Sau khi huấn luyện có hệ thống, phần lớn thành viên của đội súng trường đều gia nhập đội hộ tống phi thuyền để bảo vệ một số phi thuyền quan trọng khỏi bị hải tặc tấn công.
Một bộ phận khác được Tả Phi Phi giữ lại, thành lập đội Ảnh Tử để bảo vệ Kim Phi.
Là lực lượng cuối cùng bảo vệ Kim Phi, độ bảo mật của đội Ảnh Tử cực cao, ngay cả Thiết Thế Hâm cũng không biết về mật đội này.
Trong khi đám đông đang im lặng, Tiểu Lưu ở phía dưới lập tức nhờ người mang hai bục gỗ đến, cầm loa sắt đứng lên đó.
"Mọi người hãy nghe ta nói này!"
Tiêủ Lưu hét lớn: “Ta biết mọi người muốn giúp đỡ, nhưng trên công trường thật sự đã đủ người, nếu tuyển thêm người sẽ loạn hơn và làm ảnh hưởng đến tiến độ thi công!"
Nói thật với mọi người, những dãy nhà ở tập thể này là quốc sư đại nhân đặc biệt xây dựng cho mọi người. Hôm qua mọi người cũng thấy rồi phải không, sau khi nhà xây xong, mọi người sẽ được vào đó ở. Nếu giờ mọi người gây rối khiến quốc sư đại nhân tức giận mà đóng cửa xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên thì ai sẽ phát cháo, ai xây nhà, ai tìm đường sống cho mọi người nữa?
Những người vừa rồi hô hào bạo loạn đều là gián điệp được địa chủ cử đến để phá hoại, mọi người không được để bị lừa rồi tự làm hại đến chính mình! "
Những lời Tiểu Lưu nói khiến nhiều người tị nạn cúi đầu xấu hổ.
Đúng vậy, nếu Kim Phi đóng cửa xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên thì ai sẽ phát cháo cho họ?
Cho dù xông vào nhà kho của xưởng cá muối để cướp thức ăn, liệu họ có thể sống sót nếu không có đội an ninh duy trì trật tự?
Hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, dù có đồ ăn nhưng không có chỗ ở cũng sẽ chết rét!
Ý định kích động quần chúng của gián điệp ban nãy thực sự quá rõ ràng, giờ những người tị nạn mới kịp suy nghĩ lại.
Tiểu Lưu thấy vậy giơ tay gãi gãi đầu.
Các thế lực thù địch bố trí gián điệp trong số những người tị nạn, và Kim Phi cũng bố trí người của mình trong số những người tị nạn.
Tiểu Lưu gãi đầu chính là ra tín hiệu cho bọn họ.
"Tên gián điệp đáng chết, hắn lại muốn xúi giục chúng ta đối phó với ân nhân của chúng ta, hắn đáng bị đánh chết!"
"Đúng vậy, không có xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên, ai sẽ cho chúng ta cháo? Bọn gián điệp quả thực quá độc ác!"
"Bọn gián điệp đáng ghét, lũ địa chủ và cường hào phái bọn chúng đến đây càng đáng ghét hơn. Chúng ta đã đi đến tận Đông Hải, vậy mà bọn chúng lại tới đây để hãm hại chúng ta! Các người nghĩ bọn chúng đang muốn làm gì?"
"Chúng còn có thể âm mưu cái gì nữa? Nhật báo Kim Xuyên không phải nói địa chủ chỉ là rệp nằm trên người chúng ta, hút máu chúng ta sao? Chúng ta đều chạy trốn, không có ai canh tác đất đai cho bọn chúng, bọn chúng cũng không hút được máu của chúng ta nữa nên đương nhiên là vô cùng lo lắng rồi!”
"Khó trách bọn chúng phái người đến gây rối, hoá ra là muốn gây náo loạn ở Đông Hải, ép chúng ta về làm ruộng cho bọn chúng, để bọn chúng tiếp tục hút máu chúng ta!"
"Thì ra là vậy, chúng ta không thể bị lừa được!"
"Chúng ta hãy đi theo quốc sư đại nhân ở Đông Hải, hãy cố gắng lên!"
"Đúng vậy, địa chủ chỉ biết hút máu, chỉ có đi theo quốc sư đại nhân mới có thể sống tốt!"
…
Những "gián điệp" được Kim Phi cài ở bên dưới nhìn thấy tín hiệu của Tiểu Lưu, lần lượt lên tiếng.
Họ đều nói sự thật và những người tị nạn xung quanh cũng trầm tư suy nghĩ về vấn đề này.
Thấy vậy, Tiểu Lưu giơ loa lên hét lớn: “Ta biết số lượng tuyển dụng quá ít, không được chiêu mộ thì mọi người đều cảm thấy khó chịu. Hiện tại ta đến đây để báo cho mọi người một tin vui!
Quốc sư đang chuẩn bị phát triển mạnh mẽ Đông Hải, nhưng xưởng nung gạch và xưởng xi măng năng lực sản xuất có hạn, không thể sản xuất nhiều gạch và xi măng đáp ứng nhu cầu xây nhà. Cho nên mới không thể chiêu mộ quá nhiều công nhân.
Hiện nay xưởng nung gạch và xưởng xi măng đều đang xây dựng các lò nung mới, khi các lò nung mới được xây dựng và có đủ vật liệu để xây nhà thì tất cả các xưởng ở Đông Hải sẽ mở rộng tuyển dụng trên quy mô lớn, như vậy mọi người sẽ có thể tìm được việc làm rồi!
Vì vậy, xin hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, đừng nghe những lời dối trá của gián điệp, hãy tích cực tố cáo gián điệp xúi giục mọi người phá hoại việc xây dựng tại Đông Hải. Một khi xác định được người bị báo cáo thực sự là gián điệp, mỗi gián điệp bắt được, mọi người sẽ được thưởng năm mươi cân lương thực và mười lăm cân cá muối!"
Tiểu Lưu vừa dứt lời, đám người tị nạn phía dưới lập tức bùng nổ.
Lều cháo thường phát cháo, năm mươi cân lương thực và mười lăm cân cá muối, tiết kiệm một chút có thể nuôi sống một gia đình bốn người trong thời gian dài!
Những gián điệp đang trốn trong đám đông chưa bị bắn chết, cũng như những người tị nạn vì nhiều lý do khác nhau đã phàn nàn và nói xấu Kim Phi, tất cả đều run rẩy trong lòng, sợ rằng họ sẽ bị báo cáo.
Mặc dù Kim Phi sẽ không trả thù những người nghi ngờ chính sách của mình, nhưng y không thể dung thứ cho bất cứ kẻ nào xúi giục người tị nạn.
"Mọi người xin hãy rời đi. Đừng chen chúc ở đây và làm chậm trễ việc thi công!"
“Đúng vậy, xây xong sớm hơn một ngày, chúng ta có thể có việc làm sớm hơn một ngày!”
"Sáng nay tôi còn chưa lấy cháo, phải về nhanh lấy cháo, nếu muộn sẽ hết cháo!"
…
Những tai mắt Kim Phi cài cắm trong đám đông một lần nữa phát huy sức mạnh của mình.
Sau cú sốc do đội Ảnh Tử gây ra, cộng thêm lời giải thích và đảm bảo của Tiểu Lưu, cùng sự điều hướng của những tai mắt Kim Phi cài cắm trong đám đông, những người tị nạn tụ tập bên ngoài công trường cuối cùng cũng giải tán.
Một cuộc bạo loạn có thể dẫn tới tình trạng bất ổn ở Đông Hải đã được xoa dịu và việc xây dựng trở lại bình thường tại công trường.
Tiểu Lưu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý do duy nhất khiến những người tị nạn tụ tập ở đây là vì anh ta đã tiếp nhận những người tị nạn đến giúp đỡ ngày hôm qua.
May mắn thay những người tị nạn đã giải tán, nếu không đây sẽ trở thành sai lầm chết người.
Mặc dù những người tị nạn đã giải tán, Tiểu Lưu vẫn để một số binh phủ và thành viên đội an ninh ở lại, phong tỏa tất cả các ngã tư xung quanh công trường.
Sau khi Tiêủ Lưu đi giám sát một vòng trên công trường và xác nhận không có sai sót nào khác, liền chạy đến xưởng cá muối để xin lỗi Kim Phi!
Chương 1903: Mở rộng quy mô lớn
Thiết Thế Hâm là cấp trên trực tiếp của Tiểu Lưu, lần này Tiểu Lưu đã phạm sai lầm nghiêm trọng nên Thiết Thế Hâm cũng đến thỉnh tội với Kim Phi và chủ động yêu cầu bãi miễn chức vụ hiện tại của Tiểu Lưu. Thế nhưng Kim Phi lại không đồng ý.
Thứ nhất, Kim Phi quả thực đang thiếu người, nếu bãi chức Tiểu Lưu thì khó có thể tìm được người thay thế.
Dù sao Tiểu Lưu vẫn còn trẻ, trước đây anh ta đã từng tham gia công tác quy hoạch trước khi thi công ở Kim Xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ đạo quá trình thi công nên sai sót là điều khó tránh khỏi.
Sau khi mắc sai lầm, Tiểu Lưu cũng không trốn tránh trách nhiệm mà chủ động tìm cách giải quyết sau khi bị Kim Phi nhắc nhở.
Việc dùng đội an ninh của xưởng cá muối để duy trì trật tự và sắp xếp người của phe ta trà trộn trong đám đông người tị nạn đều là ý tưởng của Tiểu Lưu.
Theo Kim Phi, phạm sai lầm không có gì đáng sợ, chỉ cần biết chủ động nhận lỗi và tìm cách khắc phục là được, do vậy Kim Phi vẫn rất hài lòng với những việc Tiểu Lưu đã làm.
Ngoài ra, cuộc bạo loạn đã được trấn áp kịp thời mà không gây ra quá nhiều thiệt hại nên Kim Phi không cho bãi nhiệm Tiểu Lưu mà yêu cầu Thiết Thế Hâm chỉ xử phạt Tiểu Lưu theo quy định của viện Khu mật.
Thông qua sự việc này, Tiểu Lưu cũng ngày càng trở nên thận trọng hơn trong công việc, việc kiểm soát người tị nạn của đội an ninh cũng trở nên chặt chẽ hơn. Một khi phát hiện ra kẻ nào có ý đồ gây rối, họ sẽ trực tiếp bắt giữ và lập tức chém đầu nếu đó thực sự là gián điệp, còn nếu là người tị nạn thì sẽ bị trục xuất.
Có hàng trăm loại người, hầu hết những người tị nạn đều cảm kích món cháo do thương hội Kim Xuyên phát cho họ. Tuy nhiên, cũng có một số người không hài lòng, họ cảm thấy cháo nấu quá loãng, mỗi ngày được phát cháo hai lần cũng không no. Cho nên họ liên tục phàn nàn rằng Kim Phi giàu mà bất nhân. Mỗi ngày đội đánh bắt mang về không biết bao nhiêu cá và rong biển, vậy mà không nấu cháo đặc hơn.
Sau khi lực lượng an ninh thắt chặt kiểm soát, hầu như không còn người tị nạn nào dám công khai phàn nàn như vậy nữa.
Nếu Từ Cương vừa mới đến, hẳn là sẽ chỉ trích Kim Phi đang hạn chế quyền phát ngôn của người tị nạn. Nhưng bây giờ Từ Cương đã trở thành fan hâm mộ của Kim Phi, sự việc mấy ngày trước cũng khiến ông ta nhận ra việc quản lý người tị nạn lỏng lẻo có thể dẫn tới hậu quả ra sao.
Kẻ gây rối mặc dù đã bị bắn chết, nhưng trong đám người nhất định còn có những gián điệp khác đang ẩn náu, nếu không kiểm soát chặt chẽ lời nói và hành vi của người tị nạn thì chẳng khác nào đang tạo cơ hội cho lũ phản động .
Hiện nay, ngày càng có nhiều người tị nạn tập trung ở Đông Hải, một khi đám phản động này thành công, bạo loạn sẽ không chỉ ảnh hưởng đến Đông Hải mà còn cả Kim Xuyên - nơi đang cung cấp lương thực bổ sung cho Đông Hải, và thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ chế độ chính trị của Xuyên Thục.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc duy trì sự ổn định ở Đông Hải và giữ cho người tị nạn sống sót là điều quan trọng nhất. Còn về quyền tự do ngôn luận, nó dường như không quan trọng bằng mạng sống.
Sau khi hiểu ra điều này, Từ Cương không những không chỉ trích Kim Phi mà còn là người đầu tiên ủng hộ quyết định của y. Đồng thời, ông ta còn chủ động tới nói chuyện tại nơi những người tị nạn tụ tập để giáo dục tư tưởng cho họ.
Theo kế hoạch ban đầu, những dãy nhà đang xây dựng hiện nay sẽ là khu nhà ở tập thể phục vụ cho việc mở rộng tuyển dụng của xưởng cá muối, nhưng do những cơn mưa bất chợt nên những ngôi nhà giờ đang được dùng làm nơi ở cho người tị nạn.
Những người tị nạn mặc dù đã ổn định hơn trước nhưng họ cũng không thể ở mãi trong khu nhà của xưởng cá muối. Vì vậy sau khi những ngôi nhà này được xây dựng, Tiểu Lưu đã xây thêm một số ngôi nhà ở tập thể ở nơi những người tị nạn tụ tập cho họ chuyển vào đó ở. Sau đó, một nhóm công nhân mới được tuyển dụng để xây dựng tường bao, như vậy việc mở rộng xưởng cá muối bước đầu đã hoàn thành, vậy là tiếp theo có thể mở rộng tuyển dụng trên quy mô lớn.
Công nhân ở xưởng cá muối trước đây đều làm việc nửa ngày rồi lại huấn luyện nửa ngày. Sau khi công nhân mới vào làm việc, Khánh Mộ Lam sẽ điều đội an ninh và một nhóm công nhân có kết quả huấn luyện tốt ra ngoài để thành lập đội chống thổ phỉ tại Đông Hải. Đội này sẽ không tham gia vào công việc sản xuất nữa mà bắt đầu được huấn luyện nâng cao theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn.
Không chỉ xưởng cá muối mở rộng mà dưới sự điều phối của Tiểu Lưu, xưởng nung gạch và xưởng xi măng cũng được mở rộng và đưa các lò nung mới vào sử dụng.
Năng lực sản xuất của xưởng cá muối phụ thuộc vào đội đánh bắt, tuyển quá nhiều công nhân cũng không sử dụng hết, nhưng xưởng nung gạch thì khác.
Mặc dù việc sản xuất gạch cũng bị hạn chế bởi số lượng lò nung, nhưng khi không có sự trợ giúp của máy móc hiện đại thì việc đào, vận chuyển đất để làm gạch, vận chuyển gạch ra vào lò nung đều đòi hỏi sức lao động, cho nên nhu cầu về nhân công rất lớn.
Mà những người thợ xây lò nung cũng không nhàn rỗi, sau khi xây dựng xong lò này thì lại ngay lập tức bắt đầu xây một lò mới.
Có đủ gạch và xi măng, đủ nhân công, lương công nhân thấp đến mức gần như không đáng kể nên toàn bộ Đông Hải nhanh chóng trở thành một công trường khổng lồ, các công trình được xây dựng khắp nơi.
Trong vòng chưa đầy một tháng, khoảng không rộng lớn ở phía Tây xưởng đóng thuyền đã được lấp đầy bởi các dãy nhà. Những người tị nạn trước đây sống trong lều và doanh trại thủy quân cũng dần dần chuyển đến những ngôi nhà mới.
Kim Phi mặc dù thương xót người tị nạn, nhưng y cũng hiểu không nên để những người tị nạn cảm thấy những sự hỗ trợ này là lẽ tất nhiên, vì vậy y không để những người tị nạn ở miễn phí mà thay vào đó yêu cầu tất cả những người tị nạn phải ký hợp đồng thuê nhà trước khi chuyển đến.
Những người đã được tuyển dụng và có thể nhận lương thì phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, những người chưa có việc làm có thể nợ tiền thuê nhà trước, nhưng sau này khi có việc làm thì phải bù lại số tiền thuê nhà đã nợ, nếu không tuân theo sẽ bị đuổi việc.
Tiền thuê nhà Kim Phi đặt ra rất thấp, hầu hết người tị nạn đều có thể chấp nhận, thậm chí có người còn cảm thấy an tâm hơn nhờ hợp đồng này.
Bởi vì Kim Phi đã yêu cầu bọn họ ký hợp đồng này, có nghĩa là sau này y có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, nếu không họ sẽ không có tiền trả tiền thuê nhà. Như vậy chẳng phải Kim Phi sẽ lỗ vốn sao?
Tất nhiên, cũng có một số rất nhỏ người tị nạn không thể nghĩ thông, thậm chí còn muốn ở trong lều trại hoặc doanh trại thủy quân không muốn rời đi.
Đội an ninh cũng không chiều theo những người tị nạn như vậy, tiến lên đánh cho một trận rồi lùa họ ra khỏi lều tạm và doanh trại thủy quân. Nếu dám đánh trả, người tị nạn sẽ bị tước quyền nhận cháo và thuê nhà ngay lập tức.
Dưới sự hỗ trợ của đội an ninh, công việc di dời diễn ra suôn sẻ và kế hoạch thành phố mới của Kim Phi cũng đã thực hiện bước đầu tiên một cách thuận lợi.
Việc xây dựng nhà ở quy mô lớn và mở rộng nhà xưởng không chỉ giải quyết vấn đề chỗ ở cho người tị nạn mà còn cung cấp một lượng lớn việc làm.
Đặc biệt là sau khi mở rộng xưởng đóng thuyền số 3, không chỉ tuyển dụng thêm nhiều công nhân mà nhu cầu về gỗ cũng lớn hơn, ngành khai thác gỗ và thoát thải thượng nguồn cũng cần nhiều nhân công hơn.
Quan trọng hơn, sau khi xưởng đóng thuyền số 3 mở rộng, mỗi ngày tàu thuyền đánh cá được sản xuất ra nhiều hơn và sản lượng đánh bắt mỗi ngày cũng tăng mạnh.
Những sản phẩm đánh bắt này không chỉ có thể giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực cho người tị nạn mà còn có thể bán lại cho Xuyên Thục để giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.
Quy hoạch thành phố mới của Kim Phi đã hình thành một vòng tuần hoàn khép kín và vận hành khá tốt.
Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa ở Xuyên Thục xa xôi cũng hoàn toàn yên tâm.
Dù sao Thiết Thế Hâm cũng là người phụ trách viện Khu mật, rời Xuyên Thục quá lâu cũng không tốt, cho nên Thiết Thế Hâm tìm tới Kim Phi: "Tiên sinh, nếu như tiên sinh không có sắp xếp nào khác, vài ngày nữa ta sẽ về Xuyên Thục!"
"Vội như vậy sao?" Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm đã hỗ trợ y rất nhiều khi ở đây, nếu ông ta quay trở lại Xuyên Thục, công việc của Kim Phi sẽ không còn dễ dàng như hiện tại.
Chương 1904: Chọn người quản lý
“Mùa đông đã tới, công tác tuyên truyền phòng chống rét phải được tiến hành ở nhiều nơi. Trận chiến ở đất Tần cũng đã bước vào giai đoạn cuối, mọi nơi đều phải xoa dịu hậu quả chiến tranh và khôi phục sản xuất càng sớm càng tốt. Viện Khu mật có quá nhiều thứ phải giải quyết, Ngưu đại nhân và Quách đại nhân đều viết thư cho ta nói Bệ hạ mỗi ngày phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, giục ta mau chóng quay về!"
Thiết Thế Hâm giải thích với một nụ cười gượng gạo.
Mỗi bộ phận trong triều đình đều có trách nhiệm riêng. Làm quan trong triều đình, can thiệp vào chuyện của người khác là điều cấm kỵ. Tuy nhiên, có rất nhiều công việc cần sự phối hợp của nhiều bộ phận mới có thể hoàn thành.
Ví dụ như đất Tần hiện tại, chiến tranh sắp kết thúc. Bộ Binh cần thu xếp các vấn đề liên quan đến chiến tranh, bộ Hộ cần thống kê dân số và chuẩn bị lương thảo cho quân lính, còn bộ Sử cần thành lập chính quyền mới ở các vùng đã chiếm được và xoa dịu người dân...
Những nhiệm vụ này một bộ không thể hoàn thành, cũng không có đại thần nào khác dám tự ý ra quyết định. Nếu có Thiết Thế Hâm ở đó, ông ta có thể phối hợp và điều tiết các bộ cùng nhau xúc tiến công việc. Nhưng hiện tại Thiết Thế Hâm không có mặt, những nhiệm vụ này chỉ có thể giao lại cho Cửu công chúa.
Ngay cả khi Thiết Thế Hâm còn ở Xuyên Thục thì Cửu công chúa mỗi ngày đều có lịch trình làm việc dày đặc chứ đừng nói là bây giờ.
Tuy rằng Cửu công chúa không than vãn với Kim Phi, nhưng y cũng có thể tưởng tượng được, Cửu công chúa gần đây nhất định rất bận rộn.
Vì thế Kim Phi cũng không cố gắng thuyết phục Thiết Thế Hâm ở lại, mà hỏi: "Không phải ông nói muốn ra biển xem đội khai thác rong biển và đội đánh bắt sao? Ông không đi nữa sao?"
"Thành thật mà nói, thưa tiên sinh, ta rất muốn đi, nhưng chỉ e lần này không còn cơ hội. Lần sau chắc chắn ta sẽ đi xem thử".
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Nếu tiên sinh cần người kiểm tra và đôn đốc công việc, tôi nghĩ Từ đại nhân là một lựa chọn phù hợp”.
Kể từ khi thành lập đội khai thác rong biển và đội đánh bắt, Kim Phi chưa từng cử ai đến kiểm tra. Con người luôn có tham sân si, người phụ trách đội khai thác rong biển và đội đánh bắt không phải thuộc hạ cũ của Kim Phi mà là người phụ trách của Cục quản lý hàng hải dưới tay Trịnh Trì Viễn.
Bây giờ Trịnh Trì Viễn đang ở xa, Kim Phi có chút lo lắng rằng những người phụ trách này sẽ lộng quyền, tác oai tác quái.
Trước khi cây trồng năng suất cao trở nên phổ biến, rong biển và cá muối là nguồn thực phẩm quan trọng. Nếu đợi đến khi đội khai thác rong biển và đội đánh bắt gặp vấn đề rồi mới xử lý thì sẽ là quá muộn để khắc phục.
Vì thế khi Thiết Thế Hâm nói muốn tới chỗ bọn họ, Kim Phi lập tức đồng ý.
Kết quả là bây giờ ông ta đã không đi nữa và đề nghị Từ Cương đi thay.
"Từ đại nhân không về cùng ông sao?" Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
"Từ đại nhân nói, mọi công việc ở Xuyên Thục của ông ấy đã có những người đồng cấp lo liệu chu toàn. Cho nên những chỗ cần tới ông ấy cũng không nhiều, ông ấy muốn ở lại Đông Hải xem tiên sinh xây dựng thành phố mới từ mảnh đất hoang này như thế nào!"
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Không chỉ Từ đại nhân muốn ở lại, còn có Tiểu Lưu và Tiểu Trần cũng muốn ở lại. Chỉ một mình ta quay về là được”.
"Vậy thì tốt quá!" Kim Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe Thiết Thế Hâm nói như vậy.
Tiểu Trần và Tiểu Lưu đều là những nhân tài có thể đảm đương trọng trách xây dựng cơ sở hạ tầng. Có bọn họ ở lại Đông Hải, Kim Phi chỉ cần chỉ đạo phương hướng chung, công việc cụ thể có thể giao cho họ.
Khi Thiết Thế Hâm nhắc đến Từ Cương, hoàn toàn không phải chỉ nói một cách tùy tiện mà còn có mục đích. Chỉ đáng tiếc Kim Phi không giỏi những việc liên quan đến quan trường, và sự chú ý của y đều đổ dồn vào Tiểu Trần và Tiểu Lưu, vì vậy y không nhận ra ý tứ của Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm trong lòng thở dài, chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Không biết tiên sinh định sắp xếp cho Từ đại nhân như thế nào?"
Kim Phi cho dù có không tinh ý đến đâu thì lúc này cũng đã nhận ra ý của Thiết Thế Hâm, liền hỏi: "Thiết đại nhân có chủ ý gì không?"
"Sắp tới tiên sinh sẽ tới thành Du Quan phải không?"
"Đúng", Kim Phi gật đầu.
Theo kế hoạch ban đầu của y, mục tiêu chính của chuyến đi về phía Đông này là thành Du Quan, Đông Hải chỉ là tiện đường ghé qua.
Tuy nhiên, sau khi đến Đông Hải, y phát hiện ra tình hình người tị nạn nghiêm trọng hơn mình tưởng, nếu không giải quyết có thể dẫn đến bạo loạn. Vì lý do đó mới dẫn đến việc quy hoạch xây dựng thành phố mới.
Hiện tại, quy hoạch thành phố mới bước đầu đã ổn định, y cũng nhận được tin tức rằng liên minh các bộ lạc nhỏ dưới trướng công chúa Lộ Khiết cũng đã bắt đầu di chuyển về phía Nam.
Từ trước đến nay, Kim Phi không muốn dùng biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề của Đông Man. Y muốn xây dựng liên minh các bộ lạc nhỏ này thành một điểm tập trung để các bộ lạc thảo nguyên khác chủ động tới quy thuận, vì vậy Kim Phi tiếp theo chắc chắn phải tới thành Du Quan một chuyến.
“Nếu tiên sinh đi thành Du Quan, ai sẽ chịu trách nhiệm quản lý Đông Hải?” Thiết Thế Hâm hỏi.
Nghe vậy, Kim Phi lập tức hiểu ra ý đồ của Thiết Thế Hâm, hỏi: "Thiết đại nhân, ông nghĩ sao khi ta giao quyền quản lý cho Từ đại nhân?"
Trên thực tế, đây cũng là vấn đề khiến y bận tâm gần đây.
Vấn đề tái định cư của liên minh các bộ lạc nhỏ là quan trọng, và thành phố mới Đông Hải lại càng quan trọng hơn.
Khi Thiết Thế Hâm ở đây, việc xây dựng thành phố mới đương nhiên có thể giao cho ông ta. Nhưng khi Thiết Thế Hâm quay về Xuyên Thục, còn y thì đi thành Du Quan thì ai sẽ quản lý nơi này?
Tiểu Trần và Tiểu Lưu tuy có kinh nghiệm xây dựng cơ sở hạ tầng nhưng họ còn quá trẻ để có thể chịu trách nhiệm về công việc tổng thể, Kim Phi thực sự lo lắng khi để họ điều phối tình hình chung.
Những người như Hồng Đào Bình, Khánh Mộ Lam, Đại Cường và Tần Tuyết Mai cũng tương tự, họ có thể làm tốt công việc của mình nhưng lại không có khả năng điều phối tình hình chung.
Từ Cương có tầm nhìn rộng, chính trực nên là ứng cử viên sáng giá. Tuy nhiên, ông ta là Ngự sử đại phu mới được bổ nhiệm của Cửu công chúa, Kim Phi nghĩ rằng ông ta chắc chắn sẽ trở lại Xuyên Thục, cho nên mới không nghĩ đến những chuyện xa hơn.
Thiết Thế Hâm vừa rồi nói nhiều như vậy, chỉ là để chờ câu hỏi này của Kim Phi.
"Tiên sinh, ngài thật sáng suốt. Từ đại nhân có tầm nhìn xa trông rộng, tính cách chính trực, lại có lòng yêu thương dân chúng, ta nghĩ việc ngài giao lại Đông Hải cho ông ấy là rất thích hợp!"
Thiết Thế Hâm cúi đầu nói: "Xin tiên sinh hãy viết thư cho Bệ hạ để giải thích chuyện này. Ta nghĩ Bệ hạ sẽ đồng ý!"
"Hóa ra ông chỉ chờ có thế?" Kim Phi cười nói: "Được rồi, ta sẽ viết thư, khi ông trở về chỉ cần mang thư đến cho Vũ Dương!"
Dù sao Từ Cương là người mà Cửu công chúa mới bổ nhiệm, cho dù Kim Phi có muốn ông ta ở lại cũng phải hỏi ý Cửu công chúa.
Nhiệm vụ chính của Ngự sử đại phu là giám sát tất cả các quan lại, nhưng chính quyền Xuyên Thục thành lập chưa được hai năm. Hiện tại, bất kể là Cửu công chúa hay các đại thần đều vô cùng mẫn cán, có người một lúc làm nhiều việc, tình trạng lũng đoạn và tham ô rất ít. Vậy nên, những nơi cần tới Từ Cương quả thực không nhiều.
Nếu Ngự sử đại nhân quá xét nét, vạch lá tìm sâu thì thậm chí có thể gây hậu quả ngược, ảnh hưởng đến sự đoàn kết chung, thậm chí khiến các văn võ bá quan trở nên chống đối.
Đây không phải chuyện đùa, quả thực có rất nhiều quan viên kỳ cựu cho rằng không làm thì mới không phạm sai lầm, cứ từ chối nhiệm vụ được giao là có thể an nhàn cái thân.
Tình trạng này chưa xảy ra ở Xuyên Thục, nhưng nếu Từ Cương quay lại giám sát cái này cái kia thì rất có thể sẽ làm quan viên nản lòng và dẫn đến tình trạng này.
Quả thực, ông ta ở lại Đông Hải chịu trách nhiệm xây dựng thành phố mới thì hợp lý hơn là quay về.
Khi việc xây dựng thành phố mới hoàn thành và chính quyền Xuyên Thục được hoàn thiện thì cử ông ta về cũng chưa muộn.
Vì lẽ đó, Kim Phi tin rằng Cửu công chúa sẽ đồng ý.
Chương 1905: Nỗi buồn và kỳ vọng
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thế Hâm quay về Xuyên Thục trên một chiếc thuyền lầu vận chuyển rong biển.
Khi đi, ông ta đưa theo Từ Cương, Tiểu Trần, Tiểu Lưu, còn khi trở về chỉ mang theo mấy cận vệ riêng và lá thư của Kim Phi gửi cho Cửu công chúa.
Hai năm trước, khu vực này chỉ là một thị trấn nhỏ tên là Ngư Khê, trong trấn chỉ có mấy trăm cư dân, có người sống nhờ vào xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, có người sống bằng nghề đánh cá.
Với sự xuất hiện của Kim Phi, nhiều nhà xưởng lần lượt mọc lên và số lượng cư dân tăng lên hàng trăm lần.
Vào thời phong kiến, diện tích của một trấn không lớn, dân số cũng không đông. Bây giờ gọi là trấn Ngư Khê đã không còn phù hợp nữa nên Kim Phi đặt tên cho khu vực này là quận Đông Hải, sau đó bổ nhiệm Từ Cương kiêm nhiệm chức quận trưởng đầu tiên của quận Đông Hải, chính thức tiếp quản công việc của nơi này.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của Đông Hải hiện nay là mở rộng thành phố mới.
Từ Cương gần đây đã theo Thiết Thế Hâm đi khắp Đông Hải, có thể nói, ông ta đã tận mắt nhìn thấy các nhà xưởng và các khu nhà ở tập thể mọc lên từ mặt đất, cũng đã rất quen thuộc với việc mở rộng thành phố mới. Lại có thêm sự giúp đỡ của Tiểu Trần và Tiểu Lưu, nên việc xây dựng thành phố mới tiếp tục tiến triển một cách có trật tự.
Sau khi Thiết Thế Hâm trở lại Kim Xuyên, ông ta đã báo cáo chi tiết cho Cửu công chúa những gì mình được mắt thấy tai nghe trong chuyến đi đến Đông Hải.
Cửu công chúa nghe Thiết Thế Hâm báo cáo xong, trầm mặc hơn mười giây, sau đó mới hỏi: “Vậy là phu quân đã bắt đầu xây dựng thành phố mới rồi à?”
Về kế hoạch thành phố mới của Kim Phi, Cửu công chúa thực ra trong lòng cũng đồng ý, nhưng cô ấy cảm thấy Kim Phi đề xuất kế hoạch này chỉ sau khi đến Đông Hải vài ngày. Hơn nữa việc xây dựng thành phố mới liên quan đến quá nhiều thứ, cho nên Cửu công chúa có chút do dự và nghi ngờ. Vì vậy cô ấy đã cử Thiết Thế Hâm và Từ Cương tới đó, đợi họ quay lại rồi mới bàn bạc xem có nên thông qua kế hoạch của Kim Phi hay không.
Kết quả Kim Phi không cho họ cơ hội bàn bạc mà trực tiếp bắt tay vào xây dựng, ngay cả những người khảo sát do Từ Cương đưa đến cũng bị Kim Phi giữ lại.
Đây là một trường hợp điển hình của việc tiền trảm hậu tấu, nói một cách nặng lời hơn thì Cửu công chúa cảm thấy mình không được coi trọng.
Nhưng sự thật là thành phố mới đang được xây dựng, Thiết Thế Hâm lén lút liếc nhìn Cửu công chúa, khom người đáp: "Đúng vậy!"
"Phu quân vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, đúng là hết cách!"
Cửu công chúa bất lực thở dài: “Đành vậy, Thiết đại nhân, ông sắp xếp người tuyển một nhóm thợ đào lò ở Kim Xuyên và các huyện phủ lân cận, phái họ tới Đông Hải càng sớm càng tốt. Sau đó yêu cầu xưởng xi măng gửi một số thuyền xi măng và than đến đó, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức để cung ứng cho nhu cầu xây dựng của Đông Hải!”
Thiết Thế Hâm nghe được lời này, tảng đá trong lòng lập tức được đặt xuống.
Cửu công chúa đưa ra quyết định này, chứng tỏ cô ấy đã chấp nhận sự thật và chủ động ra tay giúp đỡ.
"Vâng!" Thiết Thế Hâm cúi đầu nghe lệnh, rời khỏi ngự thư phòng.
Khi Thiết Thế Hâm rời đi, Cửu Công chúa đau đầu xoa xoa lông mày.
Giống như Kim Phi không thích cô ấy làm việc kiểu tiền trảm hậu tấu, Cửu công chúa cũng không hề vui khi Kim Phi làm như vậy.
Nhưng Đông Hải đã bắt đầu xây dựng, nếu cô ấy phản đối, sẽ chỉ phá vỡ kế hoạch của Kim Phi, thậm chí có thể sẽ bất hoà với y.
Đây là điều mà Cửu công chúa không muốn xảy ra, cho nên dù không vui cũng phải toàn lực ủng hộ Kim Phi.
Cửu công chúa cũng rất mong chờ xem Kim Phi có thể xây dựng thành phố mới như thế nào.
Rời Kim Xuyên lâu như vậy, viện Khu mật đã tồn đọng một đống công việc cần Thiết Thế Hâm xử lý. Tuy nhiên Thiết Thế Hâm vừa trở về từ Đông Hải và biết rằng hiện tại ở đó đang rất thiếu thốn gạch, ngói và xi măng. Cho nên sau khi trở lại viện Khu mật, Thiết Thế Hâm bỏ đống công việc đang chồng chất một bên, lập tức gọi cấp phó của mình đến thi hành mệnh lệnh của Cửu công chúa, đồng thời khẩn trương chiêu mộ thợ đào lò. Sau đó lập tức đi tới bến tàu chỉ đạo việc gửi xi măng và than.
Vận chuyển gạch ngói từ Kim Xuyên vốn là một sự lãng phí năng lực vận chuyển, cách tốt nhất là đào lò nung tại chỗ.
Đông Hải không thiếu công nhân nhưng lại thiếu lò gạch.
Nhờ các công xưởng khác nhau, Kim Xuyên và các huyện phủ xung quanh đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, người dân có thể làm việc trong các xưởng để kiếm tiền ngoài việc trồng trọt. Dân chúng cũng ngày càng trở nên giàu có hơn, và ngày càng có nhiều người xây nhà mới.
Xây nhà cần phải có gạch ngói nên trong hai năm qua, các lò gạch lần lượt mở ở Kim Xuyên và các huyện phủ lân cận, số thợ biết đào lò cũng ngày càng nhiều.
Nếu những thợ đào lò này được cử đến Đông Hải, tốc độ xây dựng ở đó chắc chắn sẽ được đẩy nhanh hơn nữa.
Sự phát triển của Đông Hải sẽ mang lại nhiều cá muối và rong biển hơn.
Lương thực là thứ quan trọng nhất đối với con người, chỉ có giải quyết được vấn đề lương thực thì giang sơn mới nhanh chóng được hòa bình.
Khi Thiết Thế Hâm ra lệnh, những con ngựa nhanh chóng phi nước đại khỏi làng Tây Hà để tìm kiếm thợ đào lò ở Kim Xuyên và những nơi xung quanh.
Mệnh lệnh của Bệ hạ là chiếu chỉ của triều đình, không một thợ đào lò nào dám chống lại.
Trên thực tế, cũng không có người thợ nào muốn chống lại mệnh lệnh, bởi vì lần tuyển dụng này không phải là lao dịch mà là lương sẽ tăng gấp đôi, sau khi hoàn thành công trình còn được nhận trợ cấp.
Ở đâu cũng phải làm việc, đi tới Đông Hải có thể kiếm được nhiều tiền hơn, lại còn có thể nhìn thấy biển, tại sao không đi?
Hầu như tất cả các thợ đào lò nhận được mệnh lệnh đều lập tức bỏ công việc của mình và đi theo đoàn hộ tống đến bến tàu Kim Xuyên.
Xi măng và than đá là những thứ cần thiết cho sự phát triển công nghiệp, nhưng Kim Phi không thể xây dựng xưởng xi măng khắp nơi nên y đã cho xây hai nhà kho lớn ở phía Bắc bến tàu Kim Xuyên để chứa xi măng và than.
Khi có nơi khác cần xi măng và than, chỉ cần đến kho lấy là được, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khi những nhân viên hộ tống và thợ đào lò đến bến tàu Kim Xuyên, các phu khuân vác đã bắt đầu chất xi măng và than lên thuyền lầu.
Sáng sớm hôm sau, chiếc thuyền lầu đầu tiên chở xi măng và thợ đào lò rời bến tàu Kim Xuyên và tiến về Đông Hải.
Kim Phi rất vui mừng khi biết có một nhóm thợ đến đào lò, lập tức giao nhóm thợ này cho Tiểu Lưu phụ trách.
Trước khi Từ Cương tiếp quản, ông ta lo lắng rằng quá nhiều người tị nạn sẽ vượt quá số lượng có thể tái định cư ở Đông Hải. Tuy nhiên, khi việc xây dựng thành phố mới tiếp tục tiến triển, Từ Cương lại phát hiện ra rằng mình đã sai lầm.
Việc xây dựng một thành phố mới cũng giống như việc lăn một quả cầu tuyết. Ban đầu quả cầu tuyết chỉ có kích thước bằng nắm tay, khi lăn trên mặt đất sẽ dính được ít tuyết, nhưng khi quả cầu tuyết dần dần to bằng kích thước một ngôi nhà thì càng lúc càng lấy được nhiều tuyết hơn.
Khi xưởng cá muối mới bắt đầu mở rộng, tổng số công nhân được tuyển dụng bởi mấy công xưởng cũng chỉ có chỉ hơn một nghìn. Tuy nhiên, khi hết lò nung này đến lò nung khác được đưa vào sử dụng, ngày càng có nhiều công trình được xây dựng, thậm chí toàn bộ Đông Hải đã trở thành một công trường khổng lồ. Nhà ở khắp nơi được xây dựng, tất cả các xưởng đều mở rộng tuyển dụng lực lượng lao động.
Nửa tháng trước, người tị nạn tụ tập bên ngoài xưởng cá muối để tìm việc làm, suýt dẫn đến bạo loạn. Còn bây giờ Từ Cương phải thiết lập các điểm tuyển dụng cố định trong các khu tập trung người tị nạn để tuyển công nhân liên tục.
Trước đây tuyển công nhân đều phải qua kiểm tra đánh giá, năng lực yếu thì không nhận, bây giờ chỉ cần không già yếu, không bệnh tật, tàn tật thì đều được nhận.
Những thanh niên nam nữ khoẻ mạnh được đưa đến công trường để làm công nhân, còn những người sức khoẻ yếu hơn thì được đưa đến các xưởng để làm công việc khác.
Những người tị nạn ban đầu còn có chút lo lắng, giờ càng lúc càng an tâm.