-
Chương 1881-1885
Chường 1881: Không đợi được nữa
Từ Cương không trả lời câu hỏi của Thiết Thế Hâm mà hỏi ngược lại: "Thiết đại nhân, ông có nghĩ rằng quan lại thường rất thích tranh cãi không?"
Thiết Thế Hâm trầm tư hai giây: “Còn không phải sao?”
Từ Cương: "..."
"Đùa thôi, ta biết ông đang lợi dụng cuộc cãi vã để nhắc nhở tiên sinh về những vấn đề có thể xảy ra và những nguy cơ tiềm ẩn trong kế hoạch này!" Thiết Thế Hâm vỗ nhẹ vào vai Từ Cương.
"Hy vọng có thể có hiệu quả!" Từ Cương nói: "Kỳ thực nếu xét theo kế hoạch do tiên sinh viết ra, bản thân kế hoạch này không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là tiến hành quá gấp. Nếu để vài năm sau tiến hành thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa….tiên sinh hành sự hơi bốc đồng!"
“Không phải tiên sinh bốc đồng, mà là ngài ấy không muốn nhìn thấy cảnh bách tính Đại Khang chết đói khắp nơi!”
Thiết Thế Hâm thở dài và nói: "Tuy Xuyên Thục vẫn còn khó khăn, nhưng đại đa số người dân đã đủ ăn và tìm được nơi trú mưa trú gió vào mùa đông. Nói thẳng ra thì, ngay cả những người già và trẻ em không có khả năng lao động ra ngoài xin ăn cũng dễ dàng hơn nhiều so với trước đây, không đến nỗi chết đói chết rét”.
Bách tính ở Giang Nam và Trung Nguyên còn khốn khổ hơn rất nhiều, họ có thể chết đói hoặc chết cóng bất cứ lúc nào. Sở dĩ tiên sinh làm nhiều việc như vậy là để cho nhiều người giữ được mạng hơn, sau đó mới có thể lên kế hoạch phát triển.
Và xét theo kế hoạch của tiên sinh, việc xây dựng thành phố mới và phát triển Xuyên Thục hoàn toàn không có mâu thuẫn. Nếu thành phố mới được phát triển tốt, quy mô của đội đánh bắt chắc chắn sẽ ngày càng lớn hơn. Đến lúc đó, không những giải quyết được vấn đề công việc của nhiều người, sản lượng đánh bắt được từ đại dương cũng sẽ nhiều hơn. Đây cũng là một điều tốt cho Xuyên Thục".
“Nhưng cho dù chúng ta có xây dựng một thành phố mới ở Đông Hải và bố trí được nơi ăn chốn ở cho vài chục nghìn người đã là tốt lắm rồi, chúng ta cũng không thể cứu cả Trung Nguyên và Giang Nam!” Từ Cương đáp.
“Cứu được bao nhiêu thì hay chừng đó thôi” Thiết Thế Hâm đáp: “Ta đoán tiên sinh cũng nghĩ vậy”.
Nếu như Kim Phi nghe được hai người nói như vậy, nhất định sẽ bật cười.
Theo quan điểm của Từ Cương và Thiết Thế Hâm, nếu thành phố mới mà Kim Phi nhắc đến có thể có quy mô tương đương với một quận thì đã là rất tốt rồi. Tuy nhiên, ở Đại Khang hiện nay, hầu hết các quận chỉ có dân số hàng chục nghìn người, dân số thường trú chỉ có vài nghìn người. Một quận có dân số hơn chục nghìn người đã là rất lớn.
Nhưng ở kiếp trước của Kim Phi, có ít nhất hơn chục thành phố có dân số thường trú hơn mười triệu người.
Từ Cương và Thiết Thế Hâm thậm chí còn không biết rằng vùng đất họ đang đứng bây giờ là một trong những thành phố lớn nhất ở kiếp trước của Kim Phi, với dân số thường trú hơn hai mươi tư triệu người!
Tất nhiên, thành phố mới của Kim Phi không thể đạt tới quy mô đó, cũng như không thể chứa được lượng dân số lớn như vậy, nhưng tiềm năng phát triển của nơi này đã được chứng minh, đó là lý do Kim Phi chọn xây dựng thành phố mới ở đây.
Trấn Ngư Khê phía Đông giáp biển, phía Nam giáp sông Trường Giang, dọc theo khu vực Trung Nguyên và Giang Nam đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của sông Trường Giang, lợi thế địa lý quá rõ ràng.
"Tiên sinh quả thật là có tấm lòng nhân hậu!" Từ Cương đồng ý.
“Tiên sinh không chỉ có tấm lòng nhân hậu”, Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Tiên sinh từng nói rằng nhân dân là nền tảng của một chính quyền. Nếu không có con người, mọi thứ khác đều vô ích. Nếu chúng ta sống trong thời đại hòa bình và thịnh vượng, sau đó phổ cập giáo dục cho tất cả mọi người, nâng cao dân trí cho nhân dân, khi đó mỗi một cá nhân đều có khả năng vô hạn, tiền đồ của Đại Khang cũng sẽ vô cùng xán lạn!”
"Phổ cập giáo dục cho tất cả mọi người và nâng cao dân trí. Tiên sinh đúng là có chí lớn!"
Từ Cương thở dài: “Nhưng nói thì dễ hơn làm!”
"Con đường tuy dài nhưng cứ đi thì sẽ tới. Chỉ cần chúng ta bắt tay vào làm thì sẽ luôn có hy vọng. Còn nếu không làm gì thì sẽ không có chút hy vọng nào!"
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Tiên sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho việc phổ cập giáo dục từ năm ngoái. Tính đến thời điểm hiện tại, đã có bốn nhóm tiên sinh tốt nghiệp học viện sư phạm và đến các nơi ở Xuyên Thục để mở 778 trường học miễn phí, giúp hơn 70,000 trẻ em được học hành!”
"Nhiều như vậy?" Từ Cương sửng sốt.
Ông ta đã sớm nghe nói Kim Phi mở trường học miễn phí, nhưng vì mới tới Kim Xuyên nên Từ Cương không biết những trường học đã lan rộng và có quy mô lớn như vậy.
Ở thời phong kiến, việc được học hành là một điều xa xỉ và hầu hết người dân đều mù chữ.
Những đứa trẻ được tham gia giáo dục miễn phí có thể sau này không thể trở thành quan lại, nhưng ít nhất có thể nhận được mặt chữ. Khi lớn lên các em có thể có thêm nhiều cơ hội nghề nghiệp, tương lai cũng tươi sáng hơn.
“Ngoài trường học, tiên sinh còn tổ chức lớp xóa mù chữ vào buổi tối. Nếu người dân địa phương buổi tối không có việc gì làm thì cũng có thể đến các lớp xóa mù chữ để học chữ miễn phí”.
Thiết Thế Hâm cho biết: “Không có con số thống kê về số người tham gia các lớp xóa mù chữ, nhưng theo những gì tôi biết, số người tham gia các lớp xóa mù chữ còn nhiều hơn số học sinh chính quy. Hiện tại, nhiều người đã miễn cưỡng có thể đọc hiểu cáo thị của quan phủ”.
“Việc làm này của tiên sinh đúng là công đức vô lượng!” Từ Cương kêu lên.
“Đúng vậy”, Thiết Thế Hâm gật đầu tán thưởng rồi nói: “Thực ra khi tiên sinh lần đầu tiên đề xuất ý tưởng trường học miễn phí, ta đã không đồng ý, bởi vì xây dựng trường học cần rất nhiều nhân lực và vật lực nên ta cho rằng chắc chắn mô hình này sẽ thất bại. Kết quả là tiên sinh lại để các địa phương sử dụng từ đường và lễ đường thu được của địa chủ để làm phòng học, cuối cùng đề xuất đó thực sự đã thành công!”
“Vậy ông cảm thấy kế hoạch lần này của tiên sinh có khả thi không?” Từ Cương hỏi.
“Ta không biết”, Thiết Thế Hâm lắc đầu: “Nhưng hiện tại chuyện đó không quan trọng”.
“Chuyện đó không quan trọng ư?” Từ Cương sửng sốt: “Việc lớn như vậy cũng không quan trọng, vậy chuyện gì mới quan trọng?”
"Không phải chuyện này không quan trọng, nhưng hiện tại tiên sinh đã hạ quyết tâm. Đến bệ hạ còn không ngăn cản được, huống chi là chúng ta!"
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Việc ta cần làm bây giờ là cố gắng hết sức phối hợp với tiên sinh để hoàn thành nhiệm vụ này!”
"Đúng vậy”, Từ Cương khẽ gật đầu.
…
Trong thư phòng, Kim Phi cũng không nhàn rỗi.
Sự xuất hiện của Thiết Thế Hâm và Từ Cương khiến y hiểu được sự do dự của Cửu công chúa. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, không còn thời gian để chần chừ nữa.
Vì vậy sau khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương rời đi, Kim Phi ngồi xuống viết một bức thư cho Cửu công chúa. Sau đó, cũng giống như lần trước, y sắp xếp ca nô đưa thư về Kim Xuyên ngay trong đêm.
Tuy rằng sớm nhất cũng phải mấy ngày nữa Cửu công chúa mới có thể trả lời, nhưng Kim Phi không thể đợi lâu hơn nữa, y quyết định ra tay trước.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lại tới xưởng cá muối.
"Sao hôm nay ngài lại tới đây sớm thế?"
Khánh Mộ Lam quan sát Kim Phi một lượt từ trên xuống dưới: “Tối qua ngài không ngủ sao?”
"Ngủ rồi nhưng dậy sớm”, Kim Phi trả lời.
“Đúng là dịp hiếm có” Khánh Mộ Lam nói đùa rồi hỏi: “Hôm nay ngài sẽ đến thăm xưởng nào?”
Kim Phi đã từng đến thăm xưởng cá muối một lần, nhưng vì mùi trong xưởng quá nồng nên y đã rời đi khi chưa kết thúc chuyến tham quan.
Khánh Mộ Lam nghĩ Kim Phi đến đây để xem nốt phần còn lại của chuyến tham quan lần trước.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu nói: “Hôm nay ta sẽ không đi thăm xưởng, hôm nay ta tới xem tình hình các công nhân được cô huấn luyện!”
Khánh Mộ Lam nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Chương 1882: Công nhân xưởng cá muối
Khi Khánh Mộ Lam trở thành xưởng trưởng xưởng cá muối, mục tiêu cơ bản nhất của cô ấy là bắt chước Đường Đông Đông và Tả Phi Phi để trở thành một nữ tướng quân.
Vì vậy, việc quản lý hàng ngày của xưởng cá muối cũng dựa trên mô hình của xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm nhưng cường độ huấn luyện công nhân cao hơn so với xưởng dệt và xưởng xà phòng.
Lần trước Kim Phi đến thăm xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam đã đề nghị đưa quân đến huyện Mậu Nguyên để trấn áp bọn thổ phỉ, nhưng Kim Phi lúc đó không đưa ra câu trả lời mà chỉ nói rằng y sẽ suy nghĩ về việc này khi trở về.
Bây giờ Kim Phi muốn xem kết quả huấn luyện của công nhân, khả năng cao là y sẽ đồng ý.
Khánh Mộ Lam hưng phấn gật đầu: "Đại nhân chờ một lát, ta lập tức sai người đi đánh trống!"
"Ấn tượng đấy. Còn chuẩn bị cả chiêng trống rồi"
Kim Phi cười nói đùa.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam chắc chắn sẽ đối đáp lại vài câu, nhưng lúc này cô ấy đang hưng phấn nên chỉ bảo A Mai đi chuẩn bị trống, không để ý tới lời đùa của Kim Phi.
Phơi cá muối đòi hỏi nhiều không gian và một trong những khoảng sân phơi rộng rãi và thoáng đãng nhất đã được Khánh Mộ Lam sử dụng làm sân huấn luyện công nhân.
Mô hình ca kíp của xưởng cá muối cũng là ba ca. Như vậy không chỉ tuyển được nhiều công nhân hơn mà còn giúp công nhân có thời gian huấn luyện sau giờ làm.
Khánh Mộ Lam biết xưởng cá muối bắt đầu quá muộn, muốn đuổi kịp, thậm chí vượt qua xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm thì phải tăng cường độ huấn luyện và tăng thời gian huấn luyện.
Vì vậy, công nhân làm việc ba ca, mỗi ca làm việc tám tiếng một ngày và sau đó tập luyện trong bốn giờ.
Đánh giá huấn luyện thậm chí còn nghiêm ngặt hơn đánh giá công việc, nếu không vượt qua bài kiểm tra, công nhân sẽ bị trừ lương.
Ở thời đại này, tiền lương là mạng sống của người lao động, để không bị trừ lương, không ai dám lơ là việc huấn luyện.
Khi Kim Phi và Khánh Mộ Lam đến sân huấn luyện, chiêng trống đã sẵn sàng.
Bên cạnh giá trống có một giá gỗ đang treo một chiếc đồng hồ cát lớn.
A Mai gật đầu với một nữ công nhân, nữ công nhân lập tức lật chiếc đồng hồ cát lại, sau đó cầm dùi trống lên và bắt đầu đánh.
Tiếng trống vang vọng khắp xưởng cá muối.
Chưa đầy mười giây, Kim Phi đã nhìn thấy một tốp công nhân lao ra khỏi phân xưởng gần đó.
Sau đó nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...
Dù là công nhân làm việc trong xưởng hay công nhân ca đêm đã nghỉ giải lao, vừa nghe tiếng trống đánh đều lao về phía sân huấn luyện.
Sân huấn luyện trống trải trước đây đã sớm được lấp đầy bởi công nhân, họ xếp đội hình thành các hình vuông.
Khi cát phía trên đồng hồ cát cạn đi, A Mai nhảy lên bục gỗ bên cạnh.
"Điểm số!"
Theo lệnh của A Mai, phía dưới vang lên tiếng đếm - mỗi ô vuông đang đếm số người của mình.
Rất nhanh, tiếng điểm số dần dần dừng lại.
Sau đó người phụ trách mỗi ô vuông sẽ báo số người cho A Mai theo thứ tự từ trái sang phải.
Sau khi những người này đếm xong, A Mai chạy đến mép bục gỗ, chào Kim Phi và Khánh Mộ Lan, sau đó lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo tiên sinh, báo cáo xưởng trưởng, đội an ninh của xưởng cá muối sĩ số 768 người, có mặt 767 người, xin chỉ thị!"
“Tại sao lại thiếu một người?” Khánh Mộ Lan có chút không vui hỏi.
Hôm nay Kim Phi tới xem xét mà lại thiếu một người khiến Khánh Mộ Lam có chút không vui.
"Báo cáo xưởng trưởng, Lưu Tiểu Nhị đội 2, xưởng 3 hôm qua bị bong gân nên hôm nay đã xin nghỉ phép!" A Mai trả lời.
Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Phi: "Đại nhân, xin hãy ra chỉ thị!"
Kim Phi không biết Khánh Mộ Lam thường đào tạo công nhân như thế nào nên cũng không biết ra hiệu lệnh gì, suy nghĩ một lúc y nói: "Cô ra hiệu lệnh đi!"
"Rõ!" Khánh Mộ Lam nháy mắt với A Mai, sau đó A Mai từ bên cạnh lấy ra hai lá cờ.
Theo tín hiệu cờ của A Mai, đội hình bên dưới di chuyển một cách có trật tự.
Khánh Mộ Lam dẫn Kim Phi ra bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau đó vẻ mặt cô ấy đầy mong chờ, hỏi: "Đại nhân, ngài thấy thế nào?"
"Cho tới bây giờ, cũng không tệ!" Kim Phi khẽ gật đầu.
Khi trống đánh lên, công nhân có thể tập hợp nhanh chóng, việc điểm số sau đó và sự di chuyển đội hình hiện tại cũng diễn ra có trật tự.
Chỉ xét những điểm này, tốc độ phản ứng và tính kỷ luật của công nhân xưởng cá muối không thua kém gì so với các nữ công nhân nhà máy dệt và nhà máy xà phòng thơm, thậm chí còn tốt hơn.
Nhưng thứ Kim Phi cần không phải đội hình đẹp mắt, mà là một đội quân có thể ra trận tiêu diệt kẻ địch!
Các nữ công nhân trong xưởng dệt và xưởng xà phòng đã được thử thách trong nhiều trận chiến, còn các công nhân trong xưởng cá muối thậm chí còn chưa từng tham gia vào việc trấn áp thổ phỉ. Vì vậy Kim Phi không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trên chiến trường.
Suy cho cùng, huấn luyện và thực chiến là hai việc khác nhau.
Nguyên nhân chính khiến các nữ công nhân trong xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm có hiệu quả chiến đấu cao là do họ trực tiếp nhận được ân huệ từ Kim Phi. Họ rất biết ơn Kim Phi và lợi ích của họ hoàn toàn thống nhất với y.
Hầu như tất cả công nhân trong xưởng cá muối đều là người tị nạn, và nhiều người trong số họ có thể chưa từng nghe đến tên Kim Phi trước đây.
Kim Phi có chút lo lắng rằng những công nhân này đã được huấn luyện chỉ để nhận lương.
Từ xa xưa, hầu hết các đội quân chiến đấu vì tiền đều không có hiệu quả chiến đấu cao.
Tất nhiên, có một số đội đánh thuê có hiệu quả chiến đấu rất cao, nhưng đó là kết quả của khoản tiền công khổng lồ.
Lương của công nhân xưởng cá muối hoàn toàn không thể so sánh được với lính đánh thuê!
Ngay cả những lính đánh thuê có hiệu quả chiến đấu tương cao cũng thường có lòng trung thành thấp.
So với hiệu quả chiến đấu, Kim Phi còn chú ý đến lòng trung thành hơn.
Nghĩ đến đây, Kim Phi hỏi: “Ngoài làm việc và huấn luyện ra, đã từng tiến hành giáo dục tư tưởng chưa?”
“Tất nhiên”, Khánh Mộ Lam trả lời: “Tiên sinh bận rộn nên chắc chưa biết được tin tức. Từ sau khi thành lập xưởng cá muối không lâu, ta đã mời một số quan văn thư đến. Mỗi buổi sáng trước khi huấn luyện bắt đầu, quan văn thư sẽ đọc và giải thích nhật báo Kim Xuyên cho họ. Sau đó cứ ba ngày một lần, quan văn thư của mỗi trung đội sẽ tổ chức một cuộc họp nhân công để tiến hành giáo dục tư tưởng".
Ngoài quan văn thư, tôi còn nhờ Thanh Diên cứ mười ngày lại mời một đội biểu diễn đến biểu diễn một vở kịch trên sân khấu! "
Các vở kịch sân khấu và nhật báo Kim Xuyên là hai công cụ giáo dục con người chính của Kim Phi, giờ đều được Khánh Mộ Lam chuyển đến đây.
Chỉ cần tình hình không quá phức tạp, những người dân bình thường về cơ bản sẽ hình thành cảm giác đồng cảm và ủng hộ với chế độ chính trị của Xuyên Thục sau khi được tiếp xúc với các vở kịch sân khấu và nhật báo Kim Xuyên trong vài tháng.
Hơn nữa, công nhân ở xưởng cá muối thực sự còn có được lợi ích.
Kim Phi không khỏi nhếch khóe miệng lên, hỏi: "Tuyên truyền có hiệu quả như thế nào?"
"Tốt lắm”, Khánh Mộ Lam hào hứng nói: "Tiên sinh, ngài không biết đâu, hiện tại rất nhiều công nhân đang khao khát được giống như Xuyên Thục. Rất nhiều công nhân đã đến tìm ta xin phép, họ muốn dẫn người nhà đi học để trở thành nhân viên hộ tống, sau đó trở về quê nhà đánh cường hào đòi chia lại ruộng đất!”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nheo mắt lại hỏi: "Thật sao?"
“Đương nhiên là sự thật”, Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi A Mai. Có khá nhiều công nhân đến tìm ta nhờ giúp đỡ”.
Hiện nay Xuyên Thục rất thiếu nhân lực, chỉ trong vài năm khó mà bình định được Trung Nguyên và Giang Nam.
Dựa theo tình hình hỗn loạn hiện tại, Kim Phi rất lo lắng. Trong vài năm nữa, Giang Nam và Trung Nguyên sẽ không còn nhiều người nữa.
Trên thực tế, Kim Phi đang suy nghĩ xem liệu y có thể tuyên truyền đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất rộng rãi trong nhân dân, để người dân tự tổ chức chiến đấu chống lại bọn thổ phỉ và cường hào hay không.
Chương 1883: Điểm hạn chế của khởi nghĩa nông dân
Đánh cường hào chia lại ruộng đất cũng là một công cụ đắc lực để Kim Phi bình định thiên hạ, nhưng phương pháp này không phải lúc nào cũng có thể áp dụng được.
Lúc đầu, y từng cho rải truyền đơn ở Giang Nam, kêu gọi người dân tự nguyện đấu tranh chống cường hào địa phương để chia lại ruộng đất. Khi đó y cho rằng điều này có thể nhanh chóng làm sụp đổ quyền lực của đám cường hào địa chủ và đẩy nhanh tiến độ bình định thiên hạ.
Nhưng hóa ra Kim Phi đã đánh giá thấp sức mạnh của địa chủ và quý tộc trên lãnh thổ của bọn chúng. Nếu không có tiêu cục Trấn Viễn đứng ra tổ chức và lãnh đạo nhân dân thì những tổ chức nhỏ lẻ của nông dân với sức mạnh phân tán khó có thể chống lại đám địa chủ quý tộc đã nuôi rất nhiều tay sai biết đánh đấm trong nhà.
Rất nhiều truyền đơn được phát tán nhưng rất ít trường hợp thành công. Cho dù đại đa số người dân nhặt được truyền đơn cũng chỉ có thể chờ đợi và hy vọng sẽ có người khác ra mặt.
Một số người thực sự bị dồn vào đường cùng cũng đã vùng lên, chỉ tiếc là họ không có đủ trí tuệ và khả năng hiệu triệu đám đông. Cho nên họ vừa mới vùng lên đã bị địa chủ và quý tộc tại địa phương nhắm đến, trở thành mục tiêu giết gà dọa khỉ của bọn chúng.
Tất nhiên, sau khi rải rất nhiều truyền đơn, cũng đã xuất hiện một số người có trí tuệ và khả năng hiệu triệu quần chúng nên đã đạt được thành công nhất định. Trong số đó có một số đội quân khởi nghĩa nổi bật, chiếm được hơn ba huyện, khí thế như chẻ tre.
Thật không may, việc phân chia đất đai của các cường hào địa phương đã làm rung chuyển nền tảng của giai cấp này. Cho nên quân nổi dậy trở thành kẻ thù chung của tất cả bọn cường hào quý tộc. Thêm việc bọn chúng đã nhanh chóng rút ra bài học từ các cuộc khởi nghĩa ở Xuyên Thục và đất Tần trước đó và liên thủ để trấn áp quân nổi dậy.
Lũ cường hào địa chủ mặc dù đáng ghét, nhưng cũng phải thừa nhận bọn chúng từ nhỏ đã được đọc sách, kiến thức và trí tuệ hơn dân thường rất nhiều, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn.
Bọn chúng chi tiền để thuê những người dân tấn công quân nổi dậy ở bên ngoài, đồng thời dùng nhiều thủ đoạn để chia rẽ nội bộ.
Quân nổi dậy về cơ bản được cấu thành bởi những người dân thường bị dồn vào bước đường cùng. Họ thiếu tầm nhìn xa, cũng không được đào tạo bài bản. Cho nên chỉ cần đám cường hào địa chủ phái người tới thuyết phục, hứa hẹn cho họ chút lợi ích là không ít lãnh đạo cấp cao của quân nổi dậy đã thay lòng, phản bội lại nghĩa quân.
Chẳng phải mục đích nổi dậy chỉ là để cuộc sống dễ dàng hơn thôi sao? Những lợi ích mà đám cường hào địa chủ đang hứa hẹn đủ để những người chưa nhìn rõ bản chất xã hội này có thể sống một cuộc đời không cần lo tới cơm ăn áo mặc. Hơn nữa bọn chúng còn hứa sẽ không truy cứu những việc trước đây, vậy thì quân nổi dậy còn liều mạng làm gì chứ?
Chỉ riêng điều này đã khiến phần lớn quân nổi dậy tan rã.
Thủ lĩnh của hai đội quân nổi dậy từng tham gia quân doanh, họ quản lý đội quân cũng cẩn thận hơn một chút, kịp thời nhận thấy có kẻ đang phản bội và ra tay quyết đoán để đội quân không bị tan rã.
Bọn cường hào thấy bước đầu không hiệu quả nên dùng ruộng đất kích động nhân dân. Bọn chúng phao tin rằng gia đình nào có quan hệ với quân nổi dậy sẽ được giao đất đai tốt, còn những người có quan hệ không tốt với quân nổi dậy thì không được cấp đất, hoặc cấp đất không tốt.
Người dân bất mãn, hầu như ai cũng muốn giành hết đất tốt cho mình và để đất xấu cho người khác, kết quả là nhiều tin đồn lan truyền khắp nơi, lòng người dần trở nên hỗn loạn.
Sau đó, quý tộc địa phương đã thống nhất phát động chiến dịch bao vây và trấn áp hai đội quân nổi dậy.
Quân nổi dậy dựa vào sự ủng hộ của người dân địa phương là chủ yếu, lúc này lòng dân đang hỗn loạn, quân khởi nghĩa không địch lại được với bọn quý tộc, cho nên nhanh chóng bị đàn áp.
Sau đó, bọn quý tộc điên cuồng trả thù những người tham gia cuộc nổi dậy, những người phản kháng đều bị giết một cách dã man.
Ruộng đất vừa chia cho dân cách đây mấy ngày đã bị bọn quý tộc lấy lại, ai dám chất vấn về vấn đề ruộng đất đều bị xử tử ngay tại chỗ.
Tất cả các cuộc khởi nghĩa ở nhiều nơi đều kết thúc trong thất bại, chỉ có cuộc khởi nghĩa ở quận Bình Giang thuộc Giang Nam thành công.
Tuy nhiên, tình hình ở quận Bình Giang tương đối đặc biệt, bởi vì đây là quê hương của Phạm tướng quân, lại có rất nhiều cựu quân nhân về hưu của quân đội Phạm gia nên dễ dàng được triệu tập và tổ chức hơn.
Thứ hai, Kim Phi đã sắp xếp để đội Chung Minh phụ trách công việc phân chia đất đai, sau đó bố trí một đội nhân viên hộ tống ở mỗi huyện để thành lập quân đội địa phương nhằm duy trì an ninh địa phương và ngăn chặn địa chủ phản công.
Quận Bình Giang ngày nay gần như giống hệt Xuyên Thục. Ngoại trừ Xuyên Thục và đất Tần thì đây là nơi mà cuộc khởi nghĩa thành công nhất. Tuy nhiên, nó vẫn phải mượn sức mạnh của tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh chứ không phải tự lực cánh sinh nên cũng không thể coi là thực sự thành công.
Thông qua những lần hành động này, Kim Phi đã hiểu được những hạn chế của một cuộc nổi dậy thuần giai cấp nông dân. Đồng thời y cũng nhận ra rằng muốn thành công thì cần có đội Chung Minh hỗ trợ chuẩn bị chu toàn và tiêu cục Trấn Viễn hỗ trợ về võ lực.
Tỷ lệ thành công của phương pháp rải truyền đơn trước đó quá thấp, thất bại ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của mọi người, cho dù đội Chung Minh có đến đó, người dân rất có thể sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Mặt khác, nếu cuộc nổi dậy thành công, liệu quân nổi dậy chưa được tiêu cục Trấn Viễn huấn luyện, trong tương lai có sẵn sàng phục tùng tiêu cục Trấn Viễn không?
Vì những cân nhắc này, Kim Phi tạm thời dừng hoạt động rải truyền đơn thúc đẩy việc đánh cường hào chia ruộng đất. Y sẽ chờ cho Xuyên Thục phát triển, sau đó tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh sẽ hợp tác với nhau từng bước một thành lập quân đội.
Đề xuất hiện tại của Khánh Mộ Lam khiến y nghĩ rằng đào tạo những người tị nạn để họ trở về quê hương chủ trì việc đánh cường hào chia đất đai cũng là một ý tưởng hay, và nó có thể có tác dụng tương tự như ở quận Bình Giang.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm thất bại trước đây, Kim Phi cảm thấy việc này cần phải suy nghĩ và lập kế hoạch cẩn thận, tốt nhất nên chọn thêm một vài địa điểm làm thí điểm để xem hiệu quả rồi mới cân nhắc có nên triển khai toàn diện hay không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay sang Khánh Mộ Lam gật đầu: “Đưa danh sách những công nhân đã đề xuất quay về quê nhà cho ta!”
"Đại nhân, ngài chuẩn bị đồng ý cho bọn họ về quê sao?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
"Ta chỉ muốn cùng bọn họ nói chuyện một chút, sau đó suy nghĩ thêm về vấn đề này!" Kim Phi lắc đầu.
“Được”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó hơi cong môi: “Đại nhân, ngài không còn hào sảng như trước nữa, làm việc gì cũng phải cân nhắc từng chút một!”
"Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Kim Phi đen mặt giả vờ vò đầu Khánh Mộ Lam một cái, trong lòng cười khổ.
Từ Cương thì cho rằng y là người bốc đồng muốn gì là phải làm ngay và luôn. Vậy mà đến Khánh Mộ Lam, cô ấy lại bảo y chi ly không đủ hào sảng.
Kim Phi cảm thấy làm người thật khó khăn mà.
Trước đây ở làng Tây Hà, Khánh Mộ Lam thường đến nhà Kim Phi để ăn tối. Kim Phi khi đó cũng hay vò đầu Khánh Mộ Lam. Tuy nhiên, khi gánh nặng trên vai cô ấy ngày càng nặng nề hơn, cơ hội đến nhà Kim Phi cũng ít dần. Điều đó khiến mối quan hệ của họ cũng dần trở nên xa cách.
Nhưng cái vò đầu vừa rồi khiến Khánh Mộ Lam dường như đã quay trở lại làng Tây Hà, khoảng cách giữa cô ấy và Kim Phi đột nhiên biến mất.
"Lại vò đầu ta nữa!"
Khánh Mộ Lam hất tay Kim Phi, vừa chải tóc vừa tức giận trừng mắt nhìn y: "Ngài còn muốn xem thứ gì hay hỏi chuyện gì nữa không?"
"Không còn nữa”, Kim Phi khẽ lắc đầu.
“Vậy ngài nghĩ thế nào về kế hoạch trấn áp thổ phỉ mà ta vừa đề cập?” Khánh Mộ Lam đầy mong đợi nhìn Kim Phi.
"Cô có thể thử xem!" Kim Phi khẽ gật đầu.
"Được!" Khánh Mộ Lam hưng phấn siết chặt nắm đấm.
“Đừng quá hưng phấn, ta còn chưa nói xong đâu!” Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
“Ta biết rồi…” Khánh Mộ Lam cong môi: “Nói cho ta biết, yêu cầu và điều kiện của ngài là gì?”
Chương 1884: Để ta tiễn tiên sinh
"Đó không phải là điều kiện, chỉ là một lời nhắc nhở”.
Kim Phi nói: “Ta không cần giải thích thì hẳn cô cũng hiểu tầm quan trọng của xưởng cá muối, điều kiện tiên quyết để trấn áp bọn thổ phỉ là không thể làm đảo lộn hoạt động bình thường của xưởng cá muối!”
"Vâng!" Khánh Mộ Lam gật đầu: "Ta muốn nộp đơn xin ngài cho phép tuyển dụng thêm 700 người. Sau khi tân binh được huấn luyện bài bản, ta sẽ dẫn đội an ninh đến huyện Mậu Nguyên để dẹp phỉ!"
"Mở rộng tuyển nhân công cũng được, nhưng 700 người là quá ít!"
“700 người quá ít sao?” Khánh Mộ Lam sửng sốt.
Xưởng cá muối hiện có hơn 700 nhân công. Theo Khánh Mộ Lam, tuyển thêm 700 người nữa là quá đủ dùng rồi, dù sao cô ấy cũng không có ý định đưa toàn bộ công nhân cũ tới huyện Mậu Nguyên.
Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam thăm dò hỏi: “Đại nhân, ngài có kế hoạch gì mới không?”
“Có”, Kim Phi gật đầu: “Ta dự định tiếp tục mở rộng đội đánh bắt. Trong tương lai, sản lượng đánh bắt sẽ nhiều hơn, nhiệm vụ của xưởng cá muối các cô cũng sẽ nặng nề hơn. Ta e rằng với nguồn nhân lực hiện tại thì không đủ!"
“Ta hiểu rồi”, Khánh Mộ Lam hỏi: “Ngài dự định tuyển thêm bao nhiêu người nữa?”
"Trước mắt cần tuyển thêm 2000 người", Kim Phi đáp.
“Hai… hai nghìn người?” Khánh Mộ Lam nghi ngờ cô nghe nhầm: “Đội đánh bắt và xưởng cá muối tuyển thêm 2000 người à?”
“Không, chỉ riêng xưởng cá muối của cô sẽ thuê thêm 2000 người nữa!”
“Xưởng cá muối cũng chỉ lớn như vậy, tuyển nhiều người quá cũng không dùng đến!”
“Vậy thì mở rộng diện tích nhà xưởng”, Kim Phi nói: “Nếu không, sau khi sản phẩm đánh bắt được đưa về, nếu cô không có nơi nào để phơi khô và chế biến thì chẳng phải là lãng phí sao?”
“Nếu xưởng cá muối mở rộng gấp ba, thì đội đánh bắt cũng cần mở rộng gấp ba lần?” Khánh Mộ Lam bày tỏ sự lo lắng giống như Từ Cương: “Ngoài biển có nhiều cá lắm không?”
"Yên tâm, đừng nói là ba lần, cho dù mở rộng ba mươi lần, chúng ta cũng không thể bắt hết cả ngoài biển!" Kim Phi đảm bảo.
Khánh Mộ Lam có những lo lắng như Từ Cương và mắc sai lầm cũng giống ông ta.
Theo cô ấy, quy mô của xưởng cá muối với 700 người vốn đã rất lớn. Ở cả Đại Khang này chỉ có xưởng dệt, xưởng gang thép và xưởng xà phòng thơm dưới trướng Kim Phi là có quy mô lớn hơn xưởng cá muối.
Nhưng ở kiếp trước của Kim Phi, các công xưởng đều có quy mô hơn 10,000 người. Một số công xưởng lớn còn có tới hơn 100,000 công nhân. Lại cộng thêm các bộ phận hỗ trợ phục vụ công nhân nên số lượng người lại càng đông hơn. Diện tích công xưởng cũng lớn hơn, gần giống như một quận nhỏ.
So với những công xưởng này, chưa nói đến xưởng cá muối quy mô hàng trăm người, ngay cả xưởng gang thép mới của Kim Xuyên đang xây dựng cũng thua kém rất nhiều.
Kiến thức về các công xưởng cũng như về đội đánh bắt của Khánh Mộ Lam còn có những hạn chế nhất định.
Trong mùa cao điểm đánh cá kiếp trước, có hơn 10,000 tàu đánh cá tập trung ở biển Đông Hải. Hơn nữa, tất cả đều là tàu cá bọc thép trang bị động cơ đốt trong và máy móc hiện đại. Chọn bừa một chiếc trong số đó cũng hiện đại hơn thuyền lầu của đội đánh bắt hiện tại nhiều, sản lượng đánh bắt của một chiếc thuyền này cũng bằng hàng chục chiếc thuyền cá nhỏ của đội đánh bắt hiện tại.
Tổng số người trực tiếp tham gia đánh bắt cá cũng như các đơn vị hỗ trợ trên bờ cộng lại vượt xa tổng số người hiện đang tập trung ở biển Đông Hải và họ cũng được hỗ trợ bởi nhiều máy móc và công cụ hiện đại.
Nói cách khác, cho dù tất cả công nhân, nhân viên hộ tống và người tị nạn ở Đông Hải đều được tuyển dụng và tham gia vào các ngành nghề liên quan đến đánh bắt cá, Kim Phi vẫn có thể sắp xếp được.
Những lo lắng của Khánh Mộ Lam cũng giống như Từ Cương, nhưng cô tin tưởng Kim Phi hơn Từ Cương.
Nhận được câu trả lời tích cực của Kim Phi, Khánh Mộ Lam không còn nghi ngờ gì nữa mà gật đầu nói: "Được, ta sẽ thu xếp việc tuyển dụng càng sớm càng tốt, nhưng việc mở rộng nhà xưởng..."
“Các cô cứ tuyển người vào đào tạo trước, ta sẽ sắp xếp cho những người khác làm việc mở rộng nhà xưởng!”
Việc mở rộng nhà xưởng liên quan đến nhiều loại vật liệu xây dựng khác nhau và cần có sự phối hợp của nhiều xưởng.
Để Khánh Mộ Lam quản lý xưởng cá muối còn được, nhưng Kim Phi lo lắng nếu giao việc mở rộng nhà xưởng cho cô ấy thì cô ấy sẽ đánh nhau với người của xưởng khác mất.
“Chưa mở rộng nhà xưởng đã tuyển người, như vậy chẳng phải không thích hợp sao?” Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi: “Sau khi tuyển người, những việc khác chưa nói, nhưng trước tiên phải thu xếp chỗ ở cho họ đúng không?”
“Đúng vậy”, Kim Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy thì đợi thêm ba ngày nữa, sau ba ngày hãy bắt đầu chiêu mộ người!”
"Ba ngày? Có kịp không?" Khánh Mộ Lam có chút lo lắng.
“Cô quên chúng ta đã xây xong cái xưởng đó trong bao nhiêu ngày à?” Kim Phi chỉ vào nhà xưởng cách đó không xa.
Nhà xưởng này chỉ có một tầng, kết cấu rất đơn giản. Chỉ cần đặt một số cột chịu lực trên mặt đất, sau đó xây tường bao xung quanh, thêm dầm và ván gỗ lên trên, cuối cùng là phủ một lớp gạch.
Một người thợ xây một bức tường cao hơn mười mét trong một ngày là việc dễ như đi chơi.
Khi mới xây dựng xưởng cá muối, chỉ mất chưa đầy ba ngày để hoàn thành nhà xưởng đó.
Hiện tại Đông Hải khắp nơi đều có người tị nạn, nhân công không hề thiếu. Chỉ cần có đủ vật liệu, vấn đề xây nhà xưởng không khó.
Kim Phi cũng lo lắng vấn đề vật liệu nên mới nói chờ ba ngày.
“Cứ coi như có thể kịp thời xây xưởng, nhưng giường, mền và nhu yếu phẩm các loại, ba ngày không phải không kịp chuẩn bị sao?” Khánh Mộ Lam lại hỏi.
“Những thứ này chuẩn bị quả thực cần chút thời gian” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi tuyển nhân công, hãy báo trước cho họ biết, sau khi đến xưởng cá muối sẽ phải ngủ đất một thời gian, không có giường hay chăn. Thậm chí phải sắp xếp nhiều người ở cùng một chỗ, nếu họ không chấp nhận thì đừng đến!”
Mặc dù việc khai thác gỗ ở thượng nguồn đã được triển khai nhưng cần rất nhiều gỗ để đóng tàu, đóng xà và mái nhà. Gỗ ở biển Đông Hải hiện nay tương đối khan hiếm, không còn gỗ dư để làm giường.
Mục tiêu hiện tại của Kim Phi là giúp càng nhiều người sống sót qua mùa đông này càng tốt. Còn những chi tiết nhỏ như vậy, y cũng không thể lo hết được.
Khánh Mộ Lam cũng hiểu ý của Kim Phi, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, khi tuyển nhân công ta sẽ nói rõ trước”.
Điều kiện chỗ ở mà Kim Phi đề cập có thể rất kém, nhưng hiện tại rất nhiều người tị nạn sống trong những căn nhà nhỏ có gió lùa tứ phía, và nhiều người tị nạn thậm chí còn không có chỗ ở như vậy.
So với điều kiện chỗ ở hiện tại của họ thì việc có một nơi che mưa che gió đã là rất tốt rồi.
Khánh Mộ Lam tin rằng chắc chắn sẽ có rất nhiều người tị nạn sẵn sàng đến xưởng cá muối làm việc.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, buổi diễn tập trên sân cũng kết thúc, họ trở lại bục cao trên sân huấn luyện.
A Mai quay lại nhìn Khánh Mộ Lam và hỏi cô ấy có nên tiếp tục không, Khánh Mộ Lam lại quay lại nhìn Kim Phi.
"Cho mọi người trở về làm việc đi," Kim Phi xua tay. Sau khi A Mai giải tán đội hình, Kim Phi cũng đứng dậy nhìn về phía Khánh Mộ Lam: "Mấy ngày nay mọi người hãy chuẩn bị một chút, ta đi trước!"
“Đã gần trưa rồi, sao không ăn xong rồi hẵng rời đi?” Khánh Mộ Lam muốn giữ khách: “Tiên sinh vẫn chưa ăn cơm tại xưởng cá muối chúng tôi bao giờ phải không?”
“Để lần sau”, Kim Phi đáp: “Ta phải về xử lý vấn đề điều phối nguyên vật liệu để mở rộng nhà xưởng của các cô!”
Nghe Kim Phi nói, Khánh Mộ Lam liền trực tiếp đi về phía trước: "Nào, để ta tiễn tiên sinh!"
Chương 1885: Chọn mặt gửi vàng
Sau khi rời khỏi xưởng cá muối, Kim Phi không đến xưởng nung gạch, xưởng vôi hay những nơi khác để điều phối vật liệu xây dựng mà cùng Thiết Chuỳ và những người khác đi về.
Chuyện chuyên môn để cho người có chuyên môn lo, Khánh Mộ Lam không thích hợp để điều phối công việc giữa các xưởng, bản thân Kim Phi cũng không thích hợp.
Nếu như Trịnh Trì Viễn ở đây, chuyện này có thể giao cho anh ta. Anh ta là người hiểu rõ nhất về biển Đông Hải, cho dù không tự mình làm, Trịnh Trì Viễn cũng có thể dựa theo yêu cầu của Kim Phi để tìm được người phù hợp nhất đi xử lý việc này.
Thật đáng tiếc khi Trịnh Trì Viễn đã đích thân dẫn quân đến nước K.
Nhưng vấn đề này cũng không thể làm khó được Kim Phi, sau khi trở về từ xưởng cá muối, Kim Phi phái người đi tìm Thiết Thế Hâm.
Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật và là cánh tay phải của Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm đương nhiên không thể sống ở một nơi như tửu lâu.
Không phải vì cái gọi là thân phận, mà vì vấn đề an toàn.
Dù sao, Đông Hải bây giờ là một mớ hỗn độn, ai biết trong đám người tị nạn ẩn giấu bao nhiêu tai mắt của các thế lực khác nhau. Nếu ở tửu lâu rồi gặp thích khách thì sẽ rất phiền toái.
Vì vậy, sau khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương đến Đông Hải, họ được bố trí vào sống trong doanh trại hộ tống, cách chỗ Kim Phi ở chỉ hơn trăm mét, cho nên ông ta nhanh chóng đi theo cận vệ đến chỗ của Kim Phi.
"Tiên sinh đang tìm ta phải không?"
"Thiết đại nhân, ta có chuyện phải phiền ông giúp đỡ!"
Kim Phi giải thích kế hoạch của mình và Khánh Mộ Lam, sau đó nói: "Thiết đại nhân, ông cũng biết tính khí của Mộ Lam, cô ấy không thích hợp để nhận nhiệm vụ này. Sau khi suy nghĩ kỹ, ta thấy giao việc này cho ông là thích hợp nhất!"
Thiết Thế Hâm nghe vậy, sắc mặt đột nhiên sầm lại: "Đại nhân, viện Khu Mật còn có rất nhiều việc phải làm..."
"Vậy ông đến biển Đông Hải làm gì?" Kim Phi hỏi.
“Ta…ta..." Thiết Thế Hâm bị câu hỏi này làm cho cứng họng, sau đó đột nhiên ông ta như hiểu ra điều gì đó, lắc đầu cười khổ.
Không phải tự ông ta yêu cầu đến Đông Hải, mà là Cửu công chúa đã sắp xếp cho ông ta tới đây.
Khi đó ông ta còn tưởng rằng Cửu công chúa muốn ông ta khuyên can Kim Phi từ bỏ ý tưởng xây dựng thành phố mới, đồng thời đứng giữa điều tiết để Kim Phi và Từ Cương không xích mích với nhau. Nhưng giờ nghe được lời Kim Phi nói, Thiết Thế Hâm đột nhiên hiểu ra Cửu công chúa ngoài hai mục đích trên ra, hẳn là còn có mục đích thứ ba khi cử ông ta đến đây.
Có lẽ trong thâm tâm, Cửu công chúa không đồng ý với việc Kim Phi xây dựng thành phố mới vào lúc này nên đã sắp xếp để ông ta và Từ Cương đến khuyên can y.
Tuy nhiên, Cửu công chúa cũng hiểu rõ Kim Phi. Trong nhiều vấn đề nhỏ, nếu người khác nói có lý thì Kim Phi sẽ nghe theo lời khuyên của đối phương, tuy nhiên, khi hoạch định các chính sách lớn, Kim Phi lại có chút bướng bỉnh.
Lần này y viết ra kế hoạch chi tiết như vậy, chứng tỏ đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định, chỉ sợ khó có thể thuyết phục được y đổi ý.
Nếu ông ta và Từ Cương có thể thuyết phục được Kim Phi thì tốt quá, còn nếu không được thì chỉ có thể giúp y xây dựng thành phố mới.
Sau khi hiểu rõ điều này, Thiết Thế Hâm cười khổ cúi đầu đáp: "Vâng!"
Sau khi trở về, Thiết Thế Hâm lập tức phái người thông báo cho cấp phó của mình và đội trưởng đội hộ vệ tới họp.
Từ Cương ở ngay sát vách Thiết Thế Hâm và đang đọc báo ở cửa thì nghe thấy lệnh của Thiết Thế Hâm.
Mời cấp phó tới họp là điều dễ hiểu, nhưng tại sao lại gọi cả đội trưởng đội hộ vệ tới họp?
Chẳng lẽ Thiết Thế Hâm muốn đi ra ngoài?
Dù sao cũng không có việc gì làm, Từ Cương cầm tờ báo đi ra, tò mò hỏi: "Thiết đại nhân, ông sắp đi ra ngoài sao?"
"Ta không đi ra ngoài, nhưng lát nữa Tiểu Trần và Tiểu Lưu sẽ ra ngoài”, Thiết Thế Hâm đáp: "Tiên sinh vừa giao cho ta một nhiệm vụ!"
Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật, Thiết Thế Hâm đương nhiên sẽ không đích thân đến các xưởng để yêu cầu họ phối hợp mà quyết định giao việc này cho hai cấp phó của mình.
Khi ở Kim Xuyên, hai cấp phó từng chịu trách nhiệm về những vấn đề liên quan đến xây dựng cơ sở hạ tầng, họ cũng tham gia xây dựng hai xưởng dệt, cho nên cũng có thể coi như có kinh nghiệm trong vấn đề này.
"Tiên sinh giao cho ông nhiệm vụ gì?" Từ Cương tò mò hỏi.
Hỏi xong, ông ta nhận ra mình hỏi có chút đường đột, liền bổ sung: “Ta nhiều lời quá, nếu không tiện cho Thiết đại nhân thì ông không nói cũng không sao!”
“Không có gì không tiện cả..."
Thiết Thế Hâm cười khổ và kể lại những gì Kim Phi đã nói với mình.
Từ Cương nghe xong cũng cười khổ: “Khó trách Bệ hạ muốn ông cùng đến Đông Hải!”
Thiết Thế Hâm có thể nghĩ ra chuyện gì, Từ Cương đương nhiên cũng nghĩ ra chuyện đó.
"Vẫn là Bệ hạ nhìn xa trông rộng!" Thiết Thế Hâm thở dài.
"Đúng vậy", Từ Cương gật đầu, sau đó nói: "Nếu ông cần ta giúp đỡ, Thiết đại nhân chỉ cần mở lời!"
"Ông không phải không đồng tình với việc tiên sinh xây thành phố sao?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Ta không đồng ý, nhưng tiên sinh cứ nhất định muốn xây dựng, Bệ hạ và Thiết đại nhân cũng không thuyết phục được. Vậy thì ta đâu còn cách nào khác?" Từ Cương thở dài.
"Ông có thể học tập Lưu phu tử!" Thiết Thế Hâm cười nói.
Lưu phu tử là một vị quan Ngự sử sống cách đây bảy trăm năm. Hoàng đế lúc đó phóng đãng, tính tình tàn bạo. Trong một buổi thiết triều sáng, hoàng đế dự định tổ chức tuyển tú nữ. Lưu phu tử khuyên can không có kết quả, nên đã đâm đầu vào cột tự vẫn..
Dù cuối cùng việc tuyển tú nữ của hoàng đế cũng không thể bị ngăn cản nhưng câu chuyện đó đã để lại dấu ấn đậm nét trong sử sách và trở thành một điển tích cho thế hệ sau.
"Hừ, Thiết Thế Hâm, ông bình thường mày rậm mắt to, không ngờ trong bụng cũng có những thứ như vậy!"
Từ Cương tức giận trừng mắt nhìn Thiết Thế Hâm: "Không phải ông cũng không đồng ý sao? Tại sao ngày hôm qua ông không đâm đầu vào cột tự sát trong thư phòng của tiên sinh đi?”
Lưu phu tử chết để khuyên can vì hoàng đế lúc đó vô đạo đức, trong khi Kim Phi xây dựng thành phố mới không phải để tham lam hưởng lạc mà là để cứu giúp những người tị nạn. Bản chất của hai người hoàn toàn khác nhau.
Nếu Từ Cương tự sát vì sự việc này thì cái chết của ông ta sẽ vô ích, có thể sử gia sẽ còn gán cho ông ta cái mác kẻ hám danh nên làm bậy nữa ấy chứ.
Thiết Thế Hâm bảo Từ Cương học hỏi Lưu phu tử, đây rõ ràng là một câu nói đùa và điều đó cũng cho thấy hai người có mối quan hệ rất tốt.
Nhìn thấy cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ đã tới, Thiết Thế Hâm giơ tay về phía Từ Cương nói: "Từ Cương đại nhân, tiên sinh chỉ cho ta ba ngày, thời gian khá gấp, họp xong chúng ta hãy nói chi tiết!"
"Thiết đại nhân, ông cứ đi làm việc của mình đi!" Từ Cương chắp tay đáp lại lời chào.
Thiết Thế Hâm gật đầu và bước vào thư phòng cùng với cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ.
Nửa giờ sau, hai cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ ra khỏi phòng làm việc, họ vội vã rời khỏi doanh trại hộ tống mà chẳng buồn ăn trưa.
Kể từ khi Kim Phi tài trợ cho Hồng Đào Bình xây dựng lại xưởng đóng thuyền, trấn Ngư Khê đã bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Cho dù đó là một dự án quân sự như xây dựng doanh trại hộ tống hay một dự án thương mại như nhà kho và xưởng cá muối thì cũng đều cần một lượng lớn gạch xây và xi măng.
Chi phí vận chuyển gạch và xi măng rất cao. Tuy nhiên, hoàn toàn không cần thiết phải vận chuyển những thứ này bằng đường biển từ Kim Xuyên đến Đông Hải. Bởi vì Kim Phi đã xây dựng xưởng nung gạch, xưởng xi măng, xưởng vôi và các nhà máy liên quan đến vật liệu xây dựng khác gần trấn Ngư Khê.
Một cấp phó của Thiết Thế Hâm đã đến thăm từng phân xưởng để điều phối nguyên vật liệu cần thiết nhằm mở rộng xưởng sản xuất cá muối.
Nhiệm vụ sản xuất của những nhà máy này luôn tương đối nặng nề, vốn dĩ họ không muốn nói chuyện với thuộc hạ của Thiết Thế Hâm, nhưng khi nghe nói đó là lệnh của Kim Phi, thái độ của họ lập tức thay đổi, tất cả đều vỗ ngực bày tỏ sự sẵn sàng hợp tác.
Từ Cương không trả lời câu hỏi của Thiết Thế Hâm mà hỏi ngược lại: "Thiết đại nhân, ông có nghĩ rằng quan lại thường rất thích tranh cãi không?"
Thiết Thế Hâm trầm tư hai giây: “Còn không phải sao?”
Từ Cương: "..."
"Đùa thôi, ta biết ông đang lợi dụng cuộc cãi vã để nhắc nhở tiên sinh về những vấn đề có thể xảy ra và những nguy cơ tiềm ẩn trong kế hoạch này!" Thiết Thế Hâm vỗ nhẹ vào vai Từ Cương.
"Hy vọng có thể có hiệu quả!" Từ Cương nói: "Kỳ thực nếu xét theo kế hoạch do tiên sinh viết ra, bản thân kế hoạch này không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là tiến hành quá gấp. Nếu để vài năm sau tiến hành thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa….tiên sinh hành sự hơi bốc đồng!"
“Không phải tiên sinh bốc đồng, mà là ngài ấy không muốn nhìn thấy cảnh bách tính Đại Khang chết đói khắp nơi!”
Thiết Thế Hâm thở dài và nói: "Tuy Xuyên Thục vẫn còn khó khăn, nhưng đại đa số người dân đã đủ ăn và tìm được nơi trú mưa trú gió vào mùa đông. Nói thẳng ra thì, ngay cả những người già và trẻ em không có khả năng lao động ra ngoài xin ăn cũng dễ dàng hơn nhiều so với trước đây, không đến nỗi chết đói chết rét”.
Bách tính ở Giang Nam và Trung Nguyên còn khốn khổ hơn rất nhiều, họ có thể chết đói hoặc chết cóng bất cứ lúc nào. Sở dĩ tiên sinh làm nhiều việc như vậy là để cho nhiều người giữ được mạng hơn, sau đó mới có thể lên kế hoạch phát triển.
Và xét theo kế hoạch của tiên sinh, việc xây dựng thành phố mới và phát triển Xuyên Thục hoàn toàn không có mâu thuẫn. Nếu thành phố mới được phát triển tốt, quy mô của đội đánh bắt chắc chắn sẽ ngày càng lớn hơn. Đến lúc đó, không những giải quyết được vấn đề công việc của nhiều người, sản lượng đánh bắt được từ đại dương cũng sẽ nhiều hơn. Đây cũng là một điều tốt cho Xuyên Thục".
“Nhưng cho dù chúng ta có xây dựng một thành phố mới ở Đông Hải và bố trí được nơi ăn chốn ở cho vài chục nghìn người đã là tốt lắm rồi, chúng ta cũng không thể cứu cả Trung Nguyên và Giang Nam!” Từ Cương đáp.
“Cứu được bao nhiêu thì hay chừng đó thôi” Thiết Thế Hâm đáp: “Ta đoán tiên sinh cũng nghĩ vậy”.
Nếu như Kim Phi nghe được hai người nói như vậy, nhất định sẽ bật cười.
Theo quan điểm của Từ Cương và Thiết Thế Hâm, nếu thành phố mới mà Kim Phi nhắc đến có thể có quy mô tương đương với một quận thì đã là rất tốt rồi. Tuy nhiên, ở Đại Khang hiện nay, hầu hết các quận chỉ có dân số hàng chục nghìn người, dân số thường trú chỉ có vài nghìn người. Một quận có dân số hơn chục nghìn người đã là rất lớn.
Nhưng ở kiếp trước của Kim Phi, có ít nhất hơn chục thành phố có dân số thường trú hơn mười triệu người.
Từ Cương và Thiết Thế Hâm thậm chí còn không biết rằng vùng đất họ đang đứng bây giờ là một trong những thành phố lớn nhất ở kiếp trước của Kim Phi, với dân số thường trú hơn hai mươi tư triệu người!
Tất nhiên, thành phố mới của Kim Phi không thể đạt tới quy mô đó, cũng như không thể chứa được lượng dân số lớn như vậy, nhưng tiềm năng phát triển của nơi này đã được chứng minh, đó là lý do Kim Phi chọn xây dựng thành phố mới ở đây.
Trấn Ngư Khê phía Đông giáp biển, phía Nam giáp sông Trường Giang, dọc theo khu vực Trung Nguyên và Giang Nam đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của sông Trường Giang, lợi thế địa lý quá rõ ràng.
"Tiên sinh quả thật là có tấm lòng nhân hậu!" Từ Cương đồng ý.
“Tiên sinh không chỉ có tấm lòng nhân hậu”, Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Tiên sinh từng nói rằng nhân dân là nền tảng của một chính quyền. Nếu không có con người, mọi thứ khác đều vô ích. Nếu chúng ta sống trong thời đại hòa bình và thịnh vượng, sau đó phổ cập giáo dục cho tất cả mọi người, nâng cao dân trí cho nhân dân, khi đó mỗi một cá nhân đều có khả năng vô hạn, tiền đồ của Đại Khang cũng sẽ vô cùng xán lạn!”
"Phổ cập giáo dục cho tất cả mọi người và nâng cao dân trí. Tiên sinh đúng là có chí lớn!"
Từ Cương thở dài: “Nhưng nói thì dễ hơn làm!”
"Con đường tuy dài nhưng cứ đi thì sẽ tới. Chỉ cần chúng ta bắt tay vào làm thì sẽ luôn có hy vọng. Còn nếu không làm gì thì sẽ không có chút hy vọng nào!"
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Tiên sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho việc phổ cập giáo dục từ năm ngoái. Tính đến thời điểm hiện tại, đã có bốn nhóm tiên sinh tốt nghiệp học viện sư phạm và đến các nơi ở Xuyên Thục để mở 778 trường học miễn phí, giúp hơn 70,000 trẻ em được học hành!”
"Nhiều như vậy?" Từ Cương sửng sốt.
Ông ta đã sớm nghe nói Kim Phi mở trường học miễn phí, nhưng vì mới tới Kim Xuyên nên Từ Cương không biết những trường học đã lan rộng và có quy mô lớn như vậy.
Ở thời phong kiến, việc được học hành là một điều xa xỉ và hầu hết người dân đều mù chữ.
Những đứa trẻ được tham gia giáo dục miễn phí có thể sau này không thể trở thành quan lại, nhưng ít nhất có thể nhận được mặt chữ. Khi lớn lên các em có thể có thêm nhiều cơ hội nghề nghiệp, tương lai cũng tươi sáng hơn.
“Ngoài trường học, tiên sinh còn tổ chức lớp xóa mù chữ vào buổi tối. Nếu người dân địa phương buổi tối không có việc gì làm thì cũng có thể đến các lớp xóa mù chữ để học chữ miễn phí”.
Thiết Thế Hâm cho biết: “Không có con số thống kê về số người tham gia các lớp xóa mù chữ, nhưng theo những gì tôi biết, số người tham gia các lớp xóa mù chữ còn nhiều hơn số học sinh chính quy. Hiện tại, nhiều người đã miễn cưỡng có thể đọc hiểu cáo thị của quan phủ”.
“Việc làm này của tiên sinh đúng là công đức vô lượng!” Từ Cương kêu lên.
“Đúng vậy”, Thiết Thế Hâm gật đầu tán thưởng rồi nói: “Thực ra khi tiên sinh lần đầu tiên đề xuất ý tưởng trường học miễn phí, ta đã không đồng ý, bởi vì xây dựng trường học cần rất nhiều nhân lực và vật lực nên ta cho rằng chắc chắn mô hình này sẽ thất bại. Kết quả là tiên sinh lại để các địa phương sử dụng từ đường và lễ đường thu được của địa chủ để làm phòng học, cuối cùng đề xuất đó thực sự đã thành công!”
“Vậy ông cảm thấy kế hoạch lần này của tiên sinh có khả thi không?” Từ Cương hỏi.
“Ta không biết”, Thiết Thế Hâm lắc đầu: “Nhưng hiện tại chuyện đó không quan trọng”.
“Chuyện đó không quan trọng ư?” Từ Cương sửng sốt: “Việc lớn như vậy cũng không quan trọng, vậy chuyện gì mới quan trọng?”
"Không phải chuyện này không quan trọng, nhưng hiện tại tiên sinh đã hạ quyết tâm. Đến bệ hạ còn không ngăn cản được, huống chi là chúng ta!"
Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Việc ta cần làm bây giờ là cố gắng hết sức phối hợp với tiên sinh để hoàn thành nhiệm vụ này!”
"Đúng vậy”, Từ Cương khẽ gật đầu.
…
Trong thư phòng, Kim Phi cũng không nhàn rỗi.
Sự xuất hiện của Thiết Thế Hâm và Từ Cương khiến y hiểu được sự do dự của Cửu công chúa. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, không còn thời gian để chần chừ nữa.
Vì vậy sau khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương rời đi, Kim Phi ngồi xuống viết một bức thư cho Cửu công chúa. Sau đó, cũng giống như lần trước, y sắp xếp ca nô đưa thư về Kim Xuyên ngay trong đêm.
Tuy rằng sớm nhất cũng phải mấy ngày nữa Cửu công chúa mới có thể trả lời, nhưng Kim Phi không thể đợi lâu hơn nữa, y quyết định ra tay trước.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lại tới xưởng cá muối.
"Sao hôm nay ngài lại tới đây sớm thế?"
Khánh Mộ Lam quan sát Kim Phi một lượt từ trên xuống dưới: “Tối qua ngài không ngủ sao?”
"Ngủ rồi nhưng dậy sớm”, Kim Phi trả lời.
“Đúng là dịp hiếm có” Khánh Mộ Lam nói đùa rồi hỏi: “Hôm nay ngài sẽ đến thăm xưởng nào?”
Kim Phi đã từng đến thăm xưởng cá muối một lần, nhưng vì mùi trong xưởng quá nồng nên y đã rời đi khi chưa kết thúc chuyến tham quan.
Khánh Mộ Lam nghĩ Kim Phi đến đây để xem nốt phần còn lại của chuyến tham quan lần trước.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu nói: “Hôm nay ta sẽ không đi thăm xưởng, hôm nay ta tới xem tình hình các công nhân được cô huấn luyện!”
Khánh Mộ Lam nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Chương 1882: Công nhân xưởng cá muối
Khi Khánh Mộ Lam trở thành xưởng trưởng xưởng cá muối, mục tiêu cơ bản nhất của cô ấy là bắt chước Đường Đông Đông và Tả Phi Phi để trở thành một nữ tướng quân.
Vì vậy, việc quản lý hàng ngày của xưởng cá muối cũng dựa trên mô hình của xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm nhưng cường độ huấn luyện công nhân cao hơn so với xưởng dệt và xưởng xà phòng.
Lần trước Kim Phi đến thăm xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam đã đề nghị đưa quân đến huyện Mậu Nguyên để trấn áp bọn thổ phỉ, nhưng Kim Phi lúc đó không đưa ra câu trả lời mà chỉ nói rằng y sẽ suy nghĩ về việc này khi trở về.
Bây giờ Kim Phi muốn xem kết quả huấn luyện của công nhân, khả năng cao là y sẽ đồng ý.
Khánh Mộ Lam hưng phấn gật đầu: "Đại nhân chờ một lát, ta lập tức sai người đi đánh trống!"
"Ấn tượng đấy. Còn chuẩn bị cả chiêng trống rồi"
Kim Phi cười nói đùa.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam chắc chắn sẽ đối đáp lại vài câu, nhưng lúc này cô ấy đang hưng phấn nên chỉ bảo A Mai đi chuẩn bị trống, không để ý tới lời đùa của Kim Phi.
Phơi cá muối đòi hỏi nhiều không gian và một trong những khoảng sân phơi rộng rãi và thoáng đãng nhất đã được Khánh Mộ Lam sử dụng làm sân huấn luyện công nhân.
Mô hình ca kíp của xưởng cá muối cũng là ba ca. Như vậy không chỉ tuyển được nhiều công nhân hơn mà còn giúp công nhân có thời gian huấn luyện sau giờ làm.
Khánh Mộ Lam biết xưởng cá muối bắt đầu quá muộn, muốn đuổi kịp, thậm chí vượt qua xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm thì phải tăng cường độ huấn luyện và tăng thời gian huấn luyện.
Vì vậy, công nhân làm việc ba ca, mỗi ca làm việc tám tiếng một ngày và sau đó tập luyện trong bốn giờ.
Đánh giá huấn luyện thậm chí còn nghiêm ngặt hơn đánh giá công việc, nếu không vượt qua bài kiểm tra, công nhân sẽ bị trừ lương.
Ở thời đại này, tiền lương là mạng sống của người lao động, để không bị trừ lương, không ai dám lơ là việc huấn luyện.
Khi Kim Phi và Khánh Mộ Lam đến sân huấn luyện, chiêng trống đã sẵn sàng.
Bên cạnh giá trống có một giá gỗ đang treo một chiếc đồng hồ cát lớn.
A Mai gật đầu với một nữ công nhân, nữ công nhân lập tức lật chiếc đồng hồ cát lại, sau đó cầm dùi trống lên và bắt đầu đánh.
Tiếng trống vang vọng khắp xưởng cá muối.
Chưa đầy mười giây, Kim Phi đã nhìn thấy một tốp công nhân lao ra khỏi phân xưởng gần đó.
Sau đó nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...
Dù là công nhân làm việc trong xưởng hay công nhân ca đêm đã nghỉ giải lao, vừa nghe tiếng trống đánh đều lao về phía sân huấn luyện.
Sân huấn luyện trống trải trước đây đã sớm được lấp đầy bởi công nhân, họ xếp đội hình thành các hình vuông.
Khi cát phía trên đồng hồ cát cạn đi, A Mai nhảy lên bục gỗ bên cạnh.
"Điểm số!"
Theo lệnh của A Mai, phía dưới vang lên tiếng đếm - mỗi ô vuông đang đếm số người của mình.
Rất nhanh, tiếng điểm số dần dần dừng lại.
Sau đó người phụ trách mỗi ô vuông sẽ báo số người cho A Mai theo thứ tự từ trái sang phải.
Sau khi những người này đếm xong, A Mai chạy đến mép bục gỗ, chào Kim Phi và Khánh Mộ Lan, sau đó lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo tiên sinh, báo cáo xưởng trưởng, đội an ninh của xưởng cá muối sĩ số 768 người, có mặt 767 người, xin chỉ thị!"
“Tại sao lại thiếu một người?” Khánh Mộ Lan có chút không vui hỏi.
Hôm nay Kim Phi tới xem xét mà lại thiếu một người khiến Khánh Mộ Lam có chút không vui.
"Báo cáo xưởng trưởng, Lưu Tiểu Nhị đội 2, xưởng 3 hôm qua bị bong gân nên hôm nay đã xin nghỉ phép!" A Mai trả lời.
Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Phi: "Đại nhân, xin hãy ra chỉ thị!"
Kim Phi không biết Khánh Mộ Lam thường đào tạo công nhân như thế nào nên cũng không biết ra hiệu lệnh gì, suy nghĩ một lúc y nói: "Cô ra hiệu lệnh đi!"
"Rõ!" Khánh Mộ Lam nháy mắt với A Mai, sau đó A Mai từ bên cạnh lấy ra hai lá cờ.
Theo tín hiệu cờ của A Mai, đội hình bên dưới di chuyển một cách có trật tự.
Khánh Mộ Lam dẫn Kim Phi ra bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau đó vẻ mặt cô ấy đầy mong chờ, hỏi: "Đại nhân, ngài thấy thế nào?"
"Cho tới bây giờ, cũng không tệ!" Kim Phi khẽ gật đầu.
Khi trống đánh lên, công nhân có thể tập hợp nhanh chóng, việc điểm số sau đó và sự di chuyển đội hình hiện tại cũng diễn ra có trật tự.
Chỉ xét những điểm này, tốc độ phản ứng và tính kỷ luật của công nhân xưởng cá muối không thua kém gì so với các nữ công nhân nhà máy dệt và nhà máy xà phòng thơm, thậm chí còn tốt hơn.
Nhưng thứ Kim Phi cần không phải đội hình đẹp mắt, mà là một đội quân có thể ra trận tiêu diệt kẻ địch!
Các nữ công nhân trong xưởng dệt và xưởng xà phòng đã được thử thách trong nhiều trận chiến, còn các công nhân trong xưởng cá muối thậm chí còn chưa từng tham gia vào việc trấn áp thổ phỉ. Vì vậy Kim Phi không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trên chiến trường.
Suy cho cùng, huấn luyện và thực chiến là hai việc khác nhau.
Nguyên nhân chính khiến các nữ công nhân trong xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm có hiệu quả chiến đấu cao là do họ trực tiếp nhận được ân huệ từ Kim Phi. Họ rất biết ơn Kim Phi và lợi ích của họ hoàn toàn thống nhất với y.
Hầu như tất cả công nhân trong xưởng cá muối đều là người tị nạn, và nhiều người trong số họ có thể chưa từng nghe đến tên Kim Phi trước đây.
Kim Phi có chút lo lắng rằng những công nhân này đã được huấn luyện chỉ để nhận lương.
Từ xa xưa, hầu hết các đội quân chiến đấu vì tiền đều không có hiệu quả chiến đấu cao.
Tất nhiên, có một số đội đánh thuê có hiệu quả chiến đấu rất cao, nhưng đó là kết quả của khoản tiền công khổng lồ.
Lương của công nhân xưởng cá muối hoàn toàn không thể so sánh được với lính đánh thuê!
Ngay cả những lính đánh thuê có hiệu quả chiến đấu tương cao cũng thường có lòng trung thành thấp.
So với hiệu quả chiến đấu, Kim Phi còn chú ý đến lòng trung thành hơn.
Nghĩ đến đây, Kim Phi hỏi: “Ngoài làm việc và huấn luyện ra, đã từng tiến hành giáo dục tư tưởng chưa?”
“Tất nhiên”, Khánh Mộ Lam trả lời: “Tiên sinh bận rộn nên chắc chưa biết được tin tức. Từ sau khi thành lập xưởng cá muối không lâu, ta đã mời một số quan văn thư đến. Mỗi buổi sáng trước khi huấn luyện bắt đầu, quan văn thư sẽ đọc và giải thích nhật báo Kim Xuyên cho họ. Sau đó cứ ba ngày một lần, quan văn thư của mỗi trung đội sẽ tổ chức một cuộc họp nhân công để tiến hành giáo dục tư tưởng".
Ngoài quan văn thư, tôi còn nhờ Thanh Diên cứ mười ngày lại mời một đội biểu diễn đến biểu diễn một vở kịch trên sân khấu! "
Các vở kịch sân khấu và nhật báo Kim Xuyên là hai công cụ giáo dục con người chính của Kim Phi, giờ đều được Khánh Mộ Lam chuyển đến đây.
Chỉ cần tình hình không quá phức tạp, những người dân bình thường về cơ bản sẽ hình thành cảm giác đồng cảm và ủng hộ với chế độ chính trị của Xuyên Thục sau khi được tiếp xúc với các vở kịch sân khấu và nhật báo Kim Xuyên trong vài tháng.
Hơn nữa, công nhân ở xưởng cá muối thực sự còn có được lợi ích.
Kim Phi không khỏi nhếch khóe miệng lên, hỏi: "Tuyên truyền có hiệu quả như thế nào?"
"Tốt lắm”, Khánh Mộ Lam hào hứng nói: "Tiên sinh, ngài không biết đâu, hiện tại rất nhiều công nhân đang khao khát được giống như Xuyên Thục. Rất nhiều công nhân đã đến tìm ta xin phép, họ muốn dẫn người nhà đi học để trở thành nhân viên hộ tống, sau đó trở về quê nhà đánh cường hào đòi chia lại ruộng đất!”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nheo mắt lại hỏi: "Thật sao?"
“Đương nhiên là sự thật”, Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi A Mai. Có khá nhiều công nhân đến tìm ta nhờ giúp đỡ”.
Hiện nay Xuyên Thục rất thiếu nhân lực, chỉ trong vài năm khó mà bình định được Trung Nguyên và Giang Nam.
Dựa theo tình hình hỗn loạn hiện tại, Kim Phi rất lo lắng. Trong vài năm nữa, Giang Nam và Trung Nguyên sẽ không còn nhiều người nữa.
Trên thực tế, Kim Phi đang suy nghĩ xem liệu y có thể tuyên truyền đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất rộng rãi trong nhân dân, để người dân tự tổ chức chiến đấu chống lại bọn thổ phỉ và cường hào hay không.
Chương 1883: Điểm hạn chế của khởi nghĩa nông dân
Đánh cường hào chia lại ruộng đất cũng là một công cụ đắc lực để Kim Phi bình định thiên hạ, nhưng phương pháp này không phải lúc nào cũng có thể áp dụng được.
Lúc đầu, y từng cho rải truyền đơn ở Giang Nam, kêu gọi người dân tự nguyện đấu tranh chống cường hào địa phương để chia lại ruộng đất. Khi đó y cho rằng điều này có thể nhanh chóng làm sụp đổ quyền lực của đám cường hào địa chủ và đẩy nhanh tiến độ bình định thiên hạ.
Nhưng hóa ra Kim Phi đã đánh giá thấp sức mạnh của địa chủ và quý tộc trên lãnh thổ của bọn chúng. Nếu không có tiêu cục Trấn Viễn đứng ra tổ chức và lãnh đạo nhân dân thì những tổ chức nhỏ lẻ của nông dân với sức mạnh phân tán khó có thể chống lại đám địa chủ quý tộc đã nuôi rất nhiều tay sai biết đánh đấm trong nhà.
Rất nhiều truyền đơn được phát tán nhưng rất ít trường hợp thành công. Cho dù đại đa số người dân nhặt được truyền đơn cũng chỉ có thể chờ đợi và hy vọng sẽ có người khác ra mặt.
Một số người thực sự bị dồn vào đường cùng cũng đã vùng lên, chỉ tiếc là họ không có đủ trí tuệ và khả năng hiệu triệu đám đông. Cho nên họ vừa mới vùng lên đã bị địa chủ và quý tộc tại địa phương nhắm đến, trở thành mục tiêu giết gà dọa khỉ của bọn chúng.
Tất nhiên, sau khi rải rất nhiều truyền đơn, cũng đã xuất hiện một số người có trí tuệ và khả năng hiệu triệu quần chúng nên đã đạt được thành công nhất định. Trong số đó có một số đội quân khởi nghĩa nổi bật, chiếm được hơn ba huyện, khí thế như chẻ tre.
Thật không may, việc phân chia đất đai của các cường hào địa phương đã làm rung chuyển nền tảng của giai cấp này. Cho nên quân nổi dậy trở thành kẻ thù chung của tất cả bọn cường hào quý tộc. Thêm việc bọn chúng đã nhanh chóng rút ra bài học từ các cuộc khởi nghĩa ở Xuyên Thục và đất Tần trước đó và liên thủ để trấn áp quân nổi dậy.
Lũ cường hào địa chủ mặc dù đáng ghét, nhưng cũng phải thừa nhận bọn chúng từ nhỏ đã được đọc sách, kiến thức và trí tuệ hơn dân thường rất nhiều, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn.
Bọn chúng chi tiền để thuê những người dân tấn công quân nổi dậy ở bên ngoài, đồng thời dùng nhiều thủ đoạn để chia rẽ nội bộ.
Quân nổi dậy về cơ bản được cấu thành bởi những người dân thường bị dồn vào bước đường cùng. Họ thiếu tầm nhìn xa, cũng không được đào tạo bài bản. Cho nên chỉ cần đám cường hào địa chủ phái người tới thuyết phục, hứa hẹn cho họ chút lợi ích là không ít lãnh đạo cấp cao của quân nổi dậy đã thay lòng, phản bội lại nghĩa quân.
Chẳng phải mục đích nổi dậy chỉ là để cuộc sống dễ dàng hơn thôi sao? Những lợi ích mà đám cường hào địa chủ đang hứa hẹn đủ để những người chưa nhìn rõ bản chất xã hội này có thể sống một cuộc đời không cần lo tới cơm ăn áo mặc. Hơn nữa bọn chúng còn hứa sẽ không truy cứu những việc trước đây, vậy thì quân nổi dậy còn liều mạng làm gì chứ?
Chỉ riêng điều này đã khiến phần lớn quân nổi dậy tan rã.
Thủ lĩnh của hai đội quân nổi dậy từng tham gia quân doanh, họ quản lý đội quân cũng cẩn thận hơn một chút, kịp thời nhận thấy có kẻ đang phản bội và ra tay quyết đoán để đội quân không bị tan rã.
Bọn cường hào thấy bước đầu không hiệu quả nên dùng ruộng đất kích động nhân dân. Bọn chúng phao tin rằng gia đình nào có quan hệ với quân nổi dậy sẽ được giao đất đai tốt, còn những người có quan hệ không tốt với quân nổi dậy thì không được cấp đất, hoặc cấp đất không tốt.
Người dân bất mãn, hầu như ai cũng muốn giành hết đất tốt cho mình và để đất xấu cho người khác, kết quả là nhiều tin đồn lan truyền khắp nơi, lòng người dần trở nên hỗn loạn.
Sau đó, quý tộc địa phương đã thống nhất phát động chiến dịch bao vây và trấn áp hai đội quân nổi dậy.
Quân nổi dậy dựa vào sự ủng hộ của người dân địa phương là chủ yếu, lúc này lòng dân đang hỗn loạn, quân khởi nghĩa không địch lại được với bọn quý tộc, cho nên nhanh chóng bị đàn áp.
Sau đó, bọn quý tộc điên cuồng trả thù những người tham gia cuộc nổi dậy, những người phản kháng đều bị giết một cách dã man.
Ruộng đất vừa chia cho dân cách đây mấy ngày đã bị bọn quý tộc lấy lại, ai dám chất vấn về vấn đề ruộng đất đều bị xử tử ngay tại chỗ.
Tất cả các cuộc khởi nghĩa ở nhiều nơi đều kết thúc trong thất bại, chỉ có cuộc khởi nghĩa ở quận Bình Giang thuộc Giang Nam thành công.
Tuy nhiên, tình hình ở quận Bình Giang tương đối đặc biệt, bởi vì đây là quê hương của Phạm tướng quân, lại có rất nhiều cựu quân nhân về hưu của quân đội Phạm gia nên dễ dàng được triệu tập và tổ chức hơn.
Thứ hai, Kim Phi đã sắp xếp để đội Chung Minh phụ trách công việc phân chia đất đai, sau đó bố trí một đội nhân viên hộ tống ở mỗi huyện để thành lập quân đội địa phương nhằm duy trì an ninh địa phương và ngăn chặn địa chủ phản công.
Quận Bình Giang ngày nay gần như giống hệt Xuyên Thục. Ngoại trừ Xuyên Thục và đất Tần thì đây là nơi mà cuộc khởi nghĩa thành công nhất. Tuy nhiên, nó vẫn phải mượn sức mạnh của tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh chứ không phải tự lực cánh sinh nên cũng không thể coi là thực sự thành công.
Thông qua những lần hành động này, Kim Phi đã hiểu được những hạn chế của một cuộc nổi dậy thuần giai cấp nông dân. Đồng thời y cũng nhận ra rằng muốn thành công thì cần có đội Chung Minh hỗ trợ chuẩn bị chu toàn và tiêu cục Trấn Viễn hỗ trợ về võ lực.
Tỷ lệ thành công của phương pháp rải truyền đơn trước đó quá thấp, thất bại ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của mọi người, cho dù đội Chung Minh có đến đó, người dân rất có thể sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Mặt khác, nếu cuộc nổi dậy thành công, liệu quân nổi dậy chưa được tiêu cục Trấn Viễn huấn luyện, trong tương lai có sẵn sàng phục tùng tiêu cục Trấn Viễn không?
Vì những cân nhắc này, Kim Phi tạm thời dừng hoạt động rải truyền đơn thúc đẩy việc đánh cường hào chia ruộng đất. Y sẽ chờ cho Xuyên Thục phát triển, sau đó tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh sẽ hợp tác với nhau từng bước một thành lập quân đội.
Đề xuất hiện tại của Khánh Mộ Lam khiến y nghĩ rằng đào tạo những người tị nạn để họ trở về quê hương chủ trì việc đánh cường hào chia đất đai cũng là một ý tưởng hay, và nó có thể có tác dụng tương tự như ở quận Bình Giang.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm thất bại trước đây, Kim Phi cảm thấy việc này cần phải suy nghĩ và lập kế hoạch cẩn thận, tốt nhất nên chọn thêm một vài địa điểm làm thí điểm để xem hiệu quả rồi mới cân nhắc có nên triển khai toàn diện hay không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay sang Khánh Mộ Lam gật đầu: “Đưa danh sách những công nhân đã đề xuất quay về quê nhà cho ta!”
"Đại nhân, ngài chuẩn bị đồng ý cho bọn họ về quê sao?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
"Ta chỉ muốn cùng bọn họ nói chuyện một chút, sau đó suy nghĩ thêm về vấn đề này!" Kim Phi lắc đầu.
“Được”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó hơi cong môi: “Đại nhân, ngài không còn hào sảng như trước nữa, làm việc gì cũng phải cân nhắc từng chút một!”
"Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Kim Phi đen mặt giả vờ vò đầu Khánh Mộ Lam một cái, trong lòng cười khổ.
Từ Cương thì cho rằng y là người bốc đồng muốn gì là phải làm ngay và luôn. Vậy mà đến Khánh Mộ Lam, cô ấy lại bảo y chi ly không đủ hào sảng.
Kim Phi cảm thấy làm người thật khó khăn mà.
Trước đây ở làng Tây Hà, Khánh Mộ Lam thường đến nhà Kim Phi để ăn tối. Kim Phi khi đó cũng hay vò đầu Khánh Mộ Lam. Tuy nhiên, khi gánh nặng trên vai cô ấy ngày càng nặng nề hơn, cơ hội đến nhà Kim Phi cũng ít dần. Điều đó khiến mối quan hệ của họ cũng dần trở nên xa cách.
Nhưng cái vò đầu vừa rồi khiến Khánh Mộ Lam dường như đã quay trở lại làng Tây Hà, khoảng cách giữa cô ấy và Kim Phi đột nhiên biến mất.
"Lại vò đầu ta nữa!"
Khánh Mộ Lam hất tay Kim Phi, vừa chải tóc vừa tức giận trừng mắt nhìn y: "Ngài còn muốn xem thứ gì hay hỏi chuyện gì nữa không?"
"Không còn nữa”, Kim Phi khẽ lắc đầu.
“Vậy ngài nghĩ thế nào về kế hoạch trấn áp thổ phỉ mà ta vừa đề cập?” Khánh Mộ Lam đầy mong đợi nhìn Kim Phi.
"Cô có thể thử xem!" Kim Phi khẽ gật đầu.
"Được!" Khánh Mộ Lam hưng phấn siết chặt nắm đấm.
“Đừng quá hưng phấn, ta còn chưa nói xong đâu!” Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
“Ta biết rồi…” Khánh Mộ Lam cong môi: “Nói cho ta biết, yêu cầu và điều kiện của ngài là gì?”
Chương 1884: Để ta tiễn tiên sinh
"Đó không phải là điều kiện, chỉ là một lời nhắc nhở”.
Kim Phi nói: “Ta không cần giải thích thì hẳn cô cũng hiểu tầm quan trọng của xưởng cá muối, điều kiện tiên quyết để trấn áp bọn thổ phỉ là không thể làm đảo lộn hoạt động bình thường của xưởng cá muối!”
"Vâng!" Khánh Mộ Lam gật đầu: "Ta muốn nộp đơn xin ngài cho phép tuyển dụng thêm 700 người. Sau khi tân binh được huấn luyện bài bản, ta sẽ dẫn đội an ninh đến huyện Mậu Nguyên để dẹp phỉ!"
"Mở rộng tuyển nhân công cũng được, nhưng 700 người là quá ít!"
“700 người quá ít sao?” Khánh Mộ Lam sửng sốt.
Xưởng cá muối hiện có hơn 700 nhân công. Theo Khánh Mộ Lam, tuyển thêm 700 người nữa là quá đủ dùng rồi, dù sao cô ấy cũng không có ý định đưa toàn bộ công nhân cũ tới huyện Mậu Nguyên.
Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam thăm dò hỏi: “Đại nhân, ngài có kế hoạch gì mới không?”
“Có”, Kim Phi gật đầu: “Ta dự định tiếp tục mở rộng đội đánh bắt. Trong tương lai, sản lượng đánh bắt sẽ nhiều hơn, nhiệm vụ của xưởng cá muối các cô cũng sẽ nặng nề hơn. Ta e rằng với nguồn nhân lực hiện tại thì không đủ!"
“Ta hiểu rồi”, Khánh Mộ Lam hỏi: “Ngài dự định tuyển thêm bao nhiêu người nữa?”
"Trước mắt cần tuyển thêm 2000 người", Kim Phi đáp.
“Hai… hai nghìn người?” Khánh Mộ Lam nghi ngờ cô nghe nhầm: “Đội đánh bắt và xưởng cá muối tuyển thêm 2000 người à?”
“Không, chỉ riêng xưởng cá muối của cô sẽ thuê thêm 2000 người nữa!”
“Xưởng cá muối cũng chỉ lớn như vậy, tuyển nhiều người quá cũng không dùng đến!”
“Vậy thì mở rộng diện tích nhà xưởng”, Kim Phi nói: “Nếu không, sau khi sản phẩm đánh bắt được đưa về, nếu cô không có nơi nào để phơi khô và chế biến thì chẳng phải là lãng phí sao?”
“Nếu xưởng cá muối mở rộng gấp ba, thì đội đánh bắt cũng cần mở rộng gấp ba lần?” Khánh Mộ Lam bày tỏ sự lo lắng giống như Từ Cương: “Ngoài biển có nhiều cá lắm không?”
"Yên tâm, đừng nói là ba lần, cho dù mở rộng ba mươi lần, chúng ta cũng không thể bắt hết cả ngoài biển!" Kim Phi đảm bảo.
Khánh Mộ Lam có những lo lắng như Từ Cương và mắc sai lầm cũng giống ông ta.
Theo cô ấy, quy mô của xưởng cá muối với 700 người vốn đã rất lớn. Ở cả Đại Khang này chỉ có xưởng dệt, xưởng gang thép và xưởng xà phòng thơm dưới trướng Kim Phi là có quy mô lớn hơn xưởng cá muối.
Nhưng ở kiếp trước của Kim Phi, các công xưởng đều có quy mô hơn 10,000 người. Một số công xưởng lớn còn có tới hơn 100,000 công nhân. Lại cộng thêm các bộ phận hỗ trợ phục vụ công nhân nên số lượng người lại càng đông hơn. Diện tích công xưởng cũng lớn hơn, gần giống như một quận nhỏ.
So với những công xưởng này, chưa nói đến xưởng cá muối quy mô hàng trăm người, ngay cả xưởng gang thép mới của Kim Xuyên đang xây dựng cũng thua kém rất nhiều.
Kiến thức về các công xưởng cũng như về đội đánh bắt của Khánh Mộ Lam còn có những hạn chế nhất định.
Trong mùa cao điểm đánh cá kiếp trước, có hơn 10,000 tàu đánh cá tập trung ở biển Đông Hải. Hơn nữa, tất cả đều là tàu cá bọc thép trang bị động cơ đốt trong và máy móc hiện đại. Chọn bừa một chiếc trong số đó cũng hiện đại hơn thuyền lầu của đội đánh bắt hiện tại nhiều, sản lượng đánh bắt của một chiếc thuyền này cũng bằng hàng chục chiếc thuyền cá nhỏ của đội đánh bắt hiện tại.
Tổng số người trực tiếp tham gia đánh bắt cá cũng như các đơn vị hỗ trợ trên bờ cộng lại vượt xa tổng số người hiện đang tập trung ở biển Đông Hải và họ cũng được hỗ trợ bởi nhiều máy móc và công cụ hiện đại.
Nói cách khác, cho dù tất cả công nhân, nhân viên hộ tống và người tị nạn ở Đông Hải đều được tuyển dụng và tham gia vào các ngành nghề liên quan đến đánh bắt cá, Kim Phi vẫn có thể sắp xếp được.
Những lo lắng của Khánh Mộ Lam cũng giống như Từ Cương, nhưng cô tin tưởng Kim Phi hơn Từ Cương.
Nhận được câu trả lời tích cực của Kim Phi, Khánh Mộ Lam không còn nghi ngờ gì nữa mà gật đầu nói: "Được, ta sẽ thu xếp việc tuyển dụng càng sớm càng tốt, nhưng việc mở rộng nhà xưởng..."
“Các cô cứ tuyển người vào đào tạo trước, ta sẽ sắp xếp cho những người khác làm việc mở rộng nhà xưởng!”
Việc mở rộng nhà xưởng liên quan đến nhiều loại vật liệu xây dựng khác nhau và cần có sự phối hợp của nhiều xưởng.
Để Khánh Mộ Lam quản lý xưởng cá muối còn được, nhưng Kim Phi lo lắng nếu giao việc mở rộng nhà xưởng cho cô ấy thì cô ấy sẽ đánh nhau với người của xưởng khác mất.
“Chưa mở rộng nhà xưởng đã tuyển người, như vậy chẳng phải không thích hợp sao?” Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi: “Sau khi tuyển người, những việc khác chưa nói, nhưng trước tiên phải thu xếp chỗ ở cho họ đúng không?”
“Đúng vậy”, Kim Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy thì đợi thêm ba ngày nữa, sau ba ngày hãy bắt đầu chiêu mộ người!”
"Ba ngày? Có kịp không?" Khánh Mộ Lam có chút lo lắng.
“Cô quên chúng ta đã xây xong cái xưởng đó trong bao nhiêu ngày à?” Kim Phi chỉ vào nhà xưởng cách đó không xa.
Nhà xưởng này chỉ có một tầng, kết cấu rất đơn giản. Chỉ cần đặt một số cột chịu lực trên mặt đất, sau đó xây tường bao xung quanh, thêm dầm và ván gỗ lên trên, cuối cùng là phủ một lớp gạch.
Một người thợ xây một bức tường cao hơn mười mét trong một ngày là việc dễ như đi chơi.
Khi mới xây dựng xưởng cá muối, chỉ mất chưa đầy ba ngày để hoàn thành nhà xưởng đó.
Hiện tại Đông Hải khắp nơi đều có người tị nạn, nhân công không hề thiếu. Chỉ cần có đủ vật liệu, vấn đề xây nhà xưởng không khó.
Kim Phi cũng lo lắng vấn đề vật liệu nên mới nói chờ ba ngày.
“Cứ coi như có thể kịp thời xây xưởng, nhưng giường, mền và nhu yếu phẩm các loại, ba ngày không phải không kịp chuẩn bị sao?” Khánh Mộ Lam lại hỏi.
“Những thứ này chuẩn bị quả thực cần chút thời gian” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi tuyển nhân công, hãy báo trước cho họ biết, sau khi đến xưởng cá muối sẽ phải ngủ đất một thời gian, không có giường hay chăn. Thậm chí phải sắp xếp nhiều người ở cùng một chỗ, nếu họ không chấp nhận thì đừng đến!”
Mặc dù việc khai thác gỗ ở thượng nguồn đã được triển khai nhưng cần rất nhiều gỗ để đóng tàu, đóng xà và mái nhà. Gỗ ở biển Đông Hải hiện nay tương đối khan hiếm, không còn gỗ dư để làm giường.
Mục tiêu hiện tại của Kim Phi là giúp càng nhiều người sống sót qua mùa đông này càng tốt. Còn những chi tiết nhỏ như vậy, y cũng không thể lo hết được.
Khánh Mộ Lam cũng hiểu ý của Kim Phi, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, khi tuyển nhân công ta sẽ nói rõ trước”.
Điều kiện chỗ ở mà Kim Phi đề cập có thể rất kém, nhưng hiện tại rất nhiều người tị nạn sống trong những căn nhà nhỏ có gió lùa tứ phía, và nhiều người tị nạn thậm chí còn không có chỗ ở như vậy.
So với điều kiện chỗ ở hiện tại của họ thì việc có một nơi che mưa che gió đã là rất tốt rồi.
Khánh Mộ Lam tin rằng chắc chắn sẽ có rất nhiều người tị nạn sẵn sàng đến xưởng cá muối làm việc.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, buổi diễn tập trên sân cũng kết thúc, họ trở lại bục cao trên sân huấn luyện.
A Mai quay lại nhìn Khánh Mộ Lam và hỏi cô ấy có nên tiếp tục không, Khánh Mộ Lam lại quay lại nhìn Kim Phi.
"Cho mọi người trở về làm việc đi," Kim Phi xua tay. Sau khi A Mai giải tán đội hình, Kim Phi cũng đứng dậy nhìn về phía Khánh Mộ Lam: "Mấy ngày nay mọi người hãy chuẩn bị một chút, ta đi trước!"
“Đã gần trưa rồi, sao không ăn xong rồi hẵng rời đi?” Khánh Mộ Lam muốn giữ khách: “Tiên sinh vẫn chưa ăn cơm tại xưởng cá muối chúng tôi bao giờ phải không?”
“Để lần sau”, Kim Phi đáp: “Ta phải về xử lý vấn đề điều phối nguyên vật liệu để mở rộng nhà xưởng của các cô!”
Nghe Kim Phi nói, Khánh Mộ Lam liền trực tiếp đi về phía trước: "Nào, để ta tiễn tiên sinh!"
Chương 1885: Chọn mặt gửi vàng
Sau khi rời khỏi xưởng cá muối, Kim Phi không đến xưởng nung gạch, xưởng vôi hay những nơi khác để điều phối vật liệu xây dựng mà cùng Thiết Chuỳ và những người khác đi về.
Chuyện chuyên môn để cho người có chuyên môn lo, Khánh Mộ Lam không thích hợp để điều phối công việc giữa các xưởng, bản thân Kim Phi cũng không thích hợp.
Nếu như Trịnh Trì Viễn ở đây, chuyện này có thể giao cho anh ta. Anh ta là người hiểu rõ nhất về biển Đông Hải, cho dù không tự mình làm, Trịnh Trì Viễn cũng có thể dựa theo yêu cầu của Kim Phi để tìm được người phù hợp nhất đi xử lý việc này.
Thật đáng tiếc khi Trịnh Trì Viễn đã đích thân dẫn quân đến nước K.
Nhưng vấn đề này cũng không thể làm khó được Kim Phi, sau khi trở về từ xưởng cá muối, Kim Phi phái người đi tìm Thiết Thế Hâm.
Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật và là cánh tay phải của Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm đương nhiên không thể sống ở một nơi như tửu lâu.
Không phải vì cái gọi là thân phận, mà vì vấn đề an toàn.
Dù sao, Đông Hải bây giờ là một mớ hỗn độn, ai biết trong đám người tị nạn ẩn giấu bao nhiêu tai mắt của các thế lực khác nhau. Nếu ở tửu lâu rồi gặp thích khách thì sẽ rất phiền toái.
Vì vậy, sau khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương đến Đông Hải, họ được bố trí vào sống trong doanh trại hộ tống, cách chỗ Kim Phi ở chỉ hơn trăm mét, cho nên ông ta nhanh chóng đi theo cận vệ đến chỗ của Kim Phi.
"Tiên sinh đang tìm ta phải không?"
"Thiết đại nhân, ta có chuyện phải phiền ông giúp đỡ!"
Kim Phi giải thích kế hoạch của mình và Khánh Mộ Lam, sau đó nói: "Thiết đại nhân, ông cũng biết tính khí của Mộ Lam, cô ấy không thích hợp để nhận nhiệm vụ này. Sau khi suy nghĩ kỹ, ta thấy giao việc này cho ông là thích hợp nhất!"
Thiết Thế Hâm nghe vậy, sắc mặt đột nhiên sầm lại: "Đại nhân, viện Khu Mật còn có rất nhiều việc phải làm..."
"Vậy ông đến biển Đông Hải làm gì?" Kim Phi hỏi.
“Ta…ta..." Thiết Thế Hâm bị câu hỏi này làm cho cứng họng, sau đó đột nhiên ông ta như hiểu ra điều gì đó, lắc đầu cười khổ.
Không phải tự ông ta yêu cầu đến Đông Hải, mà là Cửu công chúa đã sắp xếp cho ông ta tới đây.
Khi đó ông ta còn tưởng rằng Cửu công chúa muốn ông ta khuyên can Kim Phi từ bỏ ý tưởng xây dựng thành phố mới, đồng thời đứng giữa điều tiết để Kim Phi và Từ Cương không xích mích với nhau. Nhưng giờ nghe được lời Kim Phi nói, Thiết Thế Hâm đột nhiên hiểu ra Cửu công chúa ngoài hai mục đích trên ra, hẳn là còn có mục đích thứ ba khi cử ông ta đến đây.
Có lẽ trong thâm tâm, Cửu công chúa không đồng ý với việc Kim Phi xây dựng thành phố mới vào lúc này nên đã sắp xếp để ông ta và Từ Cương đến khuyên can y.
Tuy nhiên, Cửu công chúa cũng hiểu rõ Kim Phi. Trong nhiều vấn đề nhỏ, nếu người khác nói có lý thì Kim Phi sẽ nghe theo lời khuyên của đối phương, tuy nhiên, khi hoạch định các chính sách lớn, Kim Phi lại có chút bướng bỉnh.
Lần này y viết ra kế hoạch chi tiết như vậy, chứng tỏ đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định, chỉ sợ khó có thể thuyết phục được y đổi ý.
Nếu ông ta và Từ Cương có thể thuyết phục được Kim Phi thì tốt quá, còn nếu không được thì chỉ có thể giúp y xây dựng thành phố mới.
Sau khi hiểu rõ điều này, Thiết Thế Hâm cười khổ cúi đầu đáp: "Vâng!"
Sau khi trở về, Thiết Thế Hâm lập tức phái người thông báo cho cấp phó của mình và đội trưởng đội hộ vệ tới họp.
Từ Cương ở ngay sát vách Thiết Thế Hâm và đang đọc báo ở cửa thì nghe thấy lệnh của Thiết Thế Hâm.
Mời cấp phó tới họp là điều dễ hiểu, nhưng tại sao lại gọi cả đội trưởng đội hộ vệ tới họp?
Chẳng lẽ Thiết Thế Hâm muốn đi ra ngoài?
Dù sao cũng không có việc gì làm, Từ Cương cầm tờ báo đi ra, tò mò hỏi: "Thiết đại nhân, ông sắp đi ra ngoài sao?"
"Ta không đi ra ngoài, nhưng lát nữa Tiểu Trần và Tiểu Lưu sẽ ra ngoài”, Thiết Thế Hâm đáp: "Tiên sinh vừa giao cho ta một nhiệm vụ!"
Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật, Thiết Thế Hâm đương nhiên sẽ không đích thân đến các xưởng để yêu cầu họ phối hợp mà quyết định giao việc này cho hai cấp phó của mình.
Khi ở Kim Xuyên, hai cấp phó từng chịu trách nhiệm về những vấn đề liên quan đến xây dựng cơ sở hạ tầng, họ cũng tham gia xây dựng hai xưởng dệt, cho nên cũng có thể coi như có kinh nghiệm trong vấn đề này.
"Tiên sinh giao cho ông nhiệm vụ gì?" Từ Cương tò mò hỏi.
Hỏi xong, ông ta nhận ra mình hỏi có chút đường đột, liền bổ sung: “Ta nhiều lời quá, nếu không tiện cho Thiết đại nhân thì ông không nói cũng không sao!”
“Không có gì không tiện cả..."
Thiết Thế Hâm cười khổ và kể lại những gì Kim Phi đã nói với mình.
Từ Cương nghe xong cũng cười khổ: “Khó trách Bệ hạ muốn ông cùng đến Đông Hải!”
Thiết Thế Hâm có thể nghĩ ra chuyện gì, Từ Cương đương nhiên cũng nghĩ ra chuyện đó.
"Vẫn là Bệ hạ nhìn xa trông rộng!" Thiết Thế Hâm thở dài.
"Đúng vậy", Từ Cương gật đầu, sau đó nói: "Nếu ông cần ta giúp đỡ, Thiết đại nhân chỉ cần mở lời!"
"Ông không phải không đồng tình với việc tiên sinh xây thành phố sao?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Ta không đồng ý, nhưng tiên sinh cứ nhất định muốn xây dựng, Bệ hạ và Thiết đại nhân cũng không thuyết phục được. Vậy thì ta đâu còn cách nào khác?" Từ Cương thở dài.
"Ông có thể học tập Lưu phu tử!" Thiết Thế Hâm cười nói.
Lưu phu tử là một vị quan Ngự sử sống cách đây bảy trăm năm. Hoàng đế lúc đó phóng đãng, tính tình tàn bạo. Trong một buổi thiết triều sáng, hoàng đế dự định tổ chức tuyển tú nữ. Lưu phu tử khuyên can không có kết quả, nên đã đâm đầu vào cột tự vẫn..
Dù cuối cùng việc tuyển tú nữ của hoàng đế cũng không thể bị ngăn cản nhưng câu chuyện đó đã để lại dấu ấn đậm nét trong sử sách và trở thành một điển tích cho thế hệ sau.
"Hừ, Thiết Thế Hâm, ông bình thường mày rậm mắt to, không ngờ trong bụng cũng có những thứ như vậy!"
Từ Cương tức giận trừng mắt nhìn Thiết Thế Hâm: "Không phải ông cũng không đồng ý sao? Tại sao ngày hôm qua ông không đâm đầu vào cột tự sát trong thư phòng của tiên sinh đi?”
Lưu phu tử chết để khuyên can vì hoàng đế lúc đó vô đạo đức, trong khi Kim Phi xây dựng thành phố mới không phải để tham lam hưởng lạc mà là để cứu giúp những người tị nạn. Bản chất của hai người hoàn toàn khác nhau.
Nếu Từ Cương tự sát vì sự việc này thì cái chết của ông ta sẽ vô ích, có thể sử gia sẽ còn gán cho ông ta cái mác kẻ hám danh nên làm bậy nữa ấy chứ.
Thiết Thế Hâm bảo Từ Cương học hỏi Lưu phu tử, đây rõ ràng là một câu nói đùa và điều đó cũng cho thấy hai người có mối quan hệ rất tốt.
Nhìn thấy cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ đã tới, Thiết Thế Hâm giơ tay về phía Từ Cương nói: "Từ Cương đại nhân, tiên sinh chỉ cho ta ba ngày, thời gian khá gấp, họp xong chúng ta hãy nói chi tiết!"
"Thiết đại nhân, ông cứ đi làm việc của mình đi!" Từ Cương chắp tay đáp lại lời chào.
Thiết Thế Hâm gật đầu và bước vào thư phòng cùng với cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ.
Nửa giờ sau, hai cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ ra khỏi phòng làm việc, họ vội vã rời khỏi doanh trại hộ tống mà chẳng buồn ăn trưa.
Kể từ khi Kim Phi tài trợ cho Hồng Đào Bình xây dựng lại xưởng đóng thuyền, trấn Ngư Khê đã bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Cho dù đó là một dự án quân sự như xây dựng doanh trại hộ tống hay một dự án thương mại như nhà kho và xưởng cá muối thì cũng đều cần một lượng lớn gạch xây và xi măng.
Chi phí vận chuyển gạch và xi măng rất cao. Tuy nhiên, hoàn toàn không cần thiết phải vận chuyển những thứ này bằng đường biển từ Kim Xuyên đến Đông Hải. Bởi vì Kim Phi đã xây dựng xưởng nung gạch, xưởng xi măng, xưởng vôi và các nhà máy liên quan đến vật liệu xây dựng khác gần trấn Ngư Khê.
Một cấp phó của Thiết Thế Hâm đã đến thăm từng phân xưởng để điều phối nguyên vật liệu cần thiết nhằm mở rộng xưởng sản xuất cá muối.
Nhiệm vụ sản xuất của những nhà máy này luôn tương đối nặng nề, vốn dĩ họ không muốn nói chuyện với thuộc hạ của Thiết Thế Hâm, nhưng khi nghe nói đó là lệnh của Kim Phi, thái độ của họ lập tức thay đổi, tất cả đều vỗ ngực bày tỏ sự sẵn sàng hợp tác.