• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[xuyên không] - Đường Tăng, ngươi là của ta (2 Viewers)

Bạn thấy truyện của tôi như thề nào?

  • Hay

    Votes: 1 100.0%
  • Tạm được

    Votes: 0 0.0%
  • Dở tệ

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    1
  • Chap 2: Tai nạn

Âm thanh những cuốn sách như đàn chim xổng chuồng bay thẳng ra ngoài, tiếng người mẹ quát tháo, tiếng người con gái la hét ầm ĩ. Tất cả hòa thành một thứ âm thanh quen thuộc cho cả khu chung cư, nhiều khi hàng xóm sẽ cảm thấy ngủ không ngon khi không nghe thấy nó.

Sau vài phút đồng hồ chiến đấu với người mẹ của mình, Mân Huyên cuối cùng bảo vệ được cho số kho tàng cất giấu bao năm qua trong phòng mình. Bầu không khí ồn ào cũng dần tắt ngấm, trả lại cho cái không gian tối khuya sự im lặng.

Trong căn phòng nhỏ được sơn một lớp màu hồng bao quanh, phía trên tường trang trí bởi hàng loạt các thứ hình ảnh của những anh chàng soái ca ngôn tình. Nhìn sơ qua có vẻ cũng không khác mấy với những căn phòng bình thường của con gái nơi đây. Nhưng cảnh vật xung quanh phòng lại thật khiến người khác hoảng sợ, đồ đạc được vất lung tung khắp phòng, ngay cả những thứ đồ nhỏ cũng được ném lên những nơi rất bắt mắt người bước vào.

Người mẹ mang dáng vẻ tiều tụy của mình đứng một bên, đầu tóc bà lúc này đã rối bù, quần áo cũng hiện lên những vết bụi bẩn. Đôi mắt hằn lên vế chân chim đang nhìn Mân Huyên một cách giận dữ, hơi thở bà cũng nặng nề hơn.

Còn Mân Huyên cũng không khá hơn mẹ mình là bao, quần áo xốc xếch, tóc tai rồi như tổ quạ. Hai tay cô đang ôm lấy kho tàng yêu quý nhất của mình, hai mắt nhìn chăm chăm vào người mẹ như thể con mèo mẹ đang bảo vệ đàn con của mình.

-Con đói…

Hai mắt Mân Huyên bỗng trở nên long lanh, khuôn mặt tỏ vẽ đáng thương nhìn người mẹ đang tức giận của mình.

-Mày…

Người mẹ đưa tay chỉ vào mặt con mình, khuôn mặt lộ vẻ quyết tâm trừng phạt. Sau cùng khi nhìn thấy đôi mắt như cún con đang nhõng nhẽo khiến bà chỉ biết thở dài một hơi, sau đó đi thẳng ra ngoài cửa bỏ lại một câu.

-Đi mua nước tương đi.

Có lẽ cả đời này bà chẳng thể thắng được cô con gái của mình, cho dù hôm nay bà mang ra bao nhiêu cái quyết tâm nhưng khi thấy con gái mình tỏ vẻ tội nghiệp liền tan biến trong nháy mắt.

Từ rất lâu trước đây, bà từ nhỏ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để sống sót qua thời buổi đầy khó khăn hiện nay. Cho tới lúc bà tròn hai mươi tuổi, người đàn ông định mệnh đã xuất hiện cướp đi trái tim của bản thân bà. Nhưng chỉ sau ba năm, người đàn ông đó đã biến mất khỏi cuộc đời bà vì một tai nạn. Thứ để lại chỉ có đứa con gái mới sinh cùng căn nhà chung cư này.

Nhưng bà chẳng có ý nghĩa vứt bỏ đứa con hay muốn tiến thêm bước nữa. Bà chỉ lặng lẽ trở thành một người mẹ độc thân, một thân một mình tần tảo nuôi con.

Rồi khi đứa con của mình trở nên lớn khôn, bà lại hy vọng nó có thể lập gia đình như biết bao người bình thường khác. Tất cả mong ước giờ đây bà đều đặt vào đứa con gái, không cần nó phải trở thành một thiên tài, hay một người nổi tiếng. Tất cả những gì bà mong chờ chỉ có một, đứa con gái duy nhất của mình được hạnh phúc tới cuối đời.

Nhưng mọi thứ đều chẳng như mong đợi, đứa con gái duy nhất lại trở nên lười biếng. Suốt ngày chỉ biết ở nhà xoay quanh những cuốn ngôn tình, những lúc nó ra ngoài cũng chỉ đi chơi cùng đám bạn từ thời đi học. Thời gian càng trôi qua, bà càng mất bình tĩnh. Rốt cuộc bà chỉ còn có thể dùng cách tệ nhất, ngay cả bà cũng không hy vọng dùng cách này. Cho dù vậy, cái việc hỏi cưới vẫn không ra được kết quả như mong đợi.

*** *** ***

Mân Huyên nghe lời mẹ mình liền bỏ đống tiểu thuyết sang một bên, tay nhanh chóng nắm lấy chiếc áo khoác phóng ra ngoài đường.

Trời đêm bắt đầu mưa, những con người bận rộn đi ra từ các tòa nhà bắt đầu đưa những cây dù lên cao che đi những hạt mưa to rơi xuống. Những chiếc xe hơi đắt tiền bắt đầu tìm những nơi trú mưa thích hợp, tránh cho cơn mưa oái ăm làm bẩn đi lớp sơn mới cóng.

Những chiếc dù bắt đầu xuất hiện trên những con phố, mang theo đủ thứ màu sắc biến cho con đường đơn điệu trở nên rực rỡ lạ thường.

Mân Huyên nhảy chân sáo đi ra khỏi siêu thị, tay cô cầm lấy chiếc túi với đủ thứ đồ ăn vặt cùng một chai nước tương mang nhẫn hiệu ưa thích của cô. Miệng cô nhấp nháy bài hát đang phát bên trong siêu thị, đôi mắt mong lung nhìn về phía khoảng không ướt át phía trước.

Cô nắm lấy chiếc dù màu hồng nhạt, vừa đi vừa nhìn lên trên bầu trời đã tối đen như mực.

Khi tới ngã tư đường gần nhà, nơi đây vẫn mang theo vẽ im ắng như mọi khi. Theo thói quen, cô bỏ qua đèn tín hiệu đang báo đỏ, nhanh chóng chạy qua bên kia đường.

*Ting… Ting… Ting…*

-Điên à con kia?

Vừa đi được nửa đường, tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng chửi rủa của người đàn ông trên chiếc xe hơi liền vang lên. Chiếc xe nhanh chóng lách qua người cô rồi tiếp tục phóng đi, chẳng muốn dừng lại nói thêm lời nào.

Mân Huyên nhìn theo chiếc xe phóng nhanh qua khu phố, miệng cô theo thói quen chu lên, cái lưỡi nhỏ thò ra.

*Rầm*

Mân Huyên bỗng thấy cả thân hình mình đang bay lên không, cả người trở nên lạnh lẽo một cách dị thường. Cả thân người cô rơi nặng nề xuống mặt đường, túi đồ trên tay cũng rơi ra xung quanh cô.

Chiếc xe tiếp tục lết bánh đi một quãng đường, đâm mạnh vào cột điện gần đó rồi mới dừng hẳn lại. Cột điện cũ kỹ bị va chạm mạnh liền ngã xuống, nhưng nhờ vào những sợi dây diện nên không ngã xuống hoàn toàn.

Những giọt mưa vẫn tiếp tục vô tình rơi xuống, xuyên qua khung cửa sổ đã vỡ nát do chấn động, rơi vào mặt chàng trai trẻ đang nằm gục bên vô lăng. Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan như vẽ, cùng với dòng máu đỏ đang chảy dài xuống khiến chàng trai trẻ có vẻ quỷ dị lạ thường.

Mân Huyên bây giờ không hề biết chuyện gì đã xảy ra với mình? Cô chỉ có cảm giác cơ thể mình bị va đập mạnh rồi bật lên giữa không trung. Sau đó, cô cảm thấy lưng mình chợt đau nhức, các khớp xương như vỡ vụn khi vừa rơi xuống mặt đất, rồi mùi máu tươi sộc thẳng lên mũi. Mân Huyên cố mở đôi mắt nặng trĩu lên để xem chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng hai mí mắt cô như mang cả ngàn cân không cách nào mở lên. Đôi tai chỉ có thể nghe lờ mờ tiếng người nói, rất nhiều rất nhiều người...


Cả cơ thể cô đã không còn cách nào cử động, dường như có thứ gì đó nặng hàng ngàn tấn đang đè lên cái thân thể bé nhỏ của bản thân. Ngay cả năm giác quan cũng dần mờ nhạt, không thể cảm nhận bất cứ thứ gì rõ ràng được nữa. Từ tận sâu trong thâm tâm cô bất giác hiện lên nổi sợ hãi, rồi sự tiếc nuối, nhung nhớ và cuối cùng chỉ còn lại sự hối hận tột cùng.


Hiện giờ cô chỉ cảm thấy sự bất lực và mệt mỏi, cơn buồn ngủ bất giác ập tới như sóng biển vỗ tới. Dù biết giấc ngủ lần này sẽ kéo dài vô tận, cô cũng sợ hãi nó nhưng lại không cách nào kiềm chế được bản thân mình. Cuối cùng cô không thể chiến thắng được cơn buồn ngủ kia truyền tới, hai mắt bỗng lại xuất hiện hai dòng nước mắt, hình ảnh người mẹ khắc khổ lại dần hiện lên trong tầm mắt.
/
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom