-
Chap 1: Xem mặt
Thời điểm mùa hè ở Bắc Kinh mang tới người dân nơi đây sự khó chịu không thể tả được. Mỗi ngày có ít nhất hai trận mưa, nhưng không khí nóng nực lại chẳng giảm đi chút nào.
Cũng vì lẽ đó, chẳng một ai muốn đi ra ngoài trong cái thời tiết oái oăm như vậy. Mỗi người đều ở nhà khi không có việc quan trọng phải ra ngoài, tận hưởng phút giây mát mẻ do những chiếc máy điều hòa mang tới.
Thế nhưng ngoài kia, khi cơn mưa vẫn còn trút nước như thác đổ. Một cô gái cầm lấy chiếc dù hồng nhạt đang băng băng chạy trên dường, khuôn mặt có chút nhăn nhó khó chịu do thời tiết quái đản mang lại.
Cô gái có cái tên Mân Huyên, khuôn mặt tuy không xinh đẹp như tranh nhưng rất dễ nhìn. Cô bận một bộ đồ đơn giản làm nổi bật thân hình của bản thân.
Lần này cô ra ngoài không phải có việc gì quá quan trọng, chỉ đơn giản do người mẹ yêu dấu muốn cô đi xem mắt một người. Để chiều lòng bà, cũng như được thỏa cái mong muốn tới một nhà hàng ý sang trọng, nên cô đã không chút ngại ngần lội mưa đi.
Trên trời cao vẫn tiếp tục mưa, khiến cho xe cộ đi trên đường hiện rất vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có một chiếc vội vàng chạy qua, khiến cho nước mưa ứ động trên đường bắn lên trên vỉa hè.
Những chiếc đèn đường lần lượt bật sáng, thay thế thứ ánh sáng đang yếu dần của mặt trời. Mọi người đều vội vàng đi về nhà, chẳng ai để ý tới mọi thứ xung quanh.
Mân Huyên chạy vội qua đường, dừng chân phía trước nhà hàng ý sang trọng. Nhà hàng được trang trí theo kiểu cổ điển, toàn bộ tường đều được vẽ lên những đường nét đặc trưng thời phong kiến châu âu. Cánh cửa gỗ được sơn một màu đỏ nhạt, làm nó trở nên hoàn toàn nổi bật trong vô số những nhà hàng xung quanh.Mân Huyên đẩy mạnh cánh cửa, khiến nó đập vào tường gây lên một tiếng chát chúa. Người nhạc công đang đánh bản nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Beethoven cũng phải dừng tay lại, hướng ánh mắt nhìn ra phía cánh cửa vừa bị mở toang.
Mọi người đang tận hưởng bữa ăn trong ánh nến cũng phải quay đầu lại nhìn, vài người còn nhỏ to chỉ qua tỏ ý phê phán.
Ở phía góc phòng, một người đàn ông đang thưởng thức ly rượu vang đỏ, tai lắng nghe bản nhạc du dương vang lên từng hồi. Khi tiếng mở cửa vang lên, hắn cũng đưa mắt nhìn qua, đầu khẽ lắc nhẹ trước hành động có chút thô tục kia.
Còn Mân Huyên lúc này đang cúi người xuống, khuôn mặt có chút non nớt tỏ vẻ xin lỗi. Cô nhanh chân bước vào bên trong, đôi mắt nhanh chóng nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó. Khi nhìn thấy trên bàn một người được đặt một đóa hoa hồng xanh xinh đẹp, cô nhẹ nhàng đưa chân bước qua giống như con thỏ nhỏ đang lo sợ.
Mân Huyên đi lại gần chiếc bàn ở góc phòng, lễ phép nói với người đàn ông đang ngồi đó.
- Phải chăng anh là Tôn tiên sinh?
Người đàn ông nhìn qua khuôn mặt có phần trẻ con, cẩn thận đánh giá qua một lần mới lịch sự nói.
- Tiểu thư đây là…
- Xin chào, em là Dương Mân Huyên. Rất vui được biết anh.
Không đợi hắn nói hết câu, Mân Huyên liền cắt đứt rồi tự giới thiệu bản thân.
Cô vội vàng lau bàn tay ướt đẫm của mình vào gấu áo, sau đó đưa ra phía trước mặt Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh nở nụ cười, khẽ lắc đầu nói:
- Cảm ơn cô, nhưng tôi không quen bắt tay người khác lắm. Xin giới thiệu luôn, tôi là Tôn Trực. Rất vui được làm quen.
Mân Huyên nghe vậy cũng không nổi lòng tự ái, miệng nở nụ cười tươi đáp lại rồi ngồi xuống bàn.
Trong tận sâu thâm tâm cô, chỉ có những chàng trai trong tiểu thuyết ngôn tình mới thật sự có sức hấp dẫn, còn một người như Tôn Trực chẳng khiến cô có chút động tâm nào. Nếu không phải do người mẹ thân yêu bắt ép, cùng sự cuốn hút bởi các món ăn trong nhà hàng Ý sang trọng này, chắc hẳn giờ này cô đang ở trong phòng tận hưởng những quyển sách ngôn tình yêu quý của mình.
Nhìn khung cảnh bên trong nhà hàng, tất cả đều được trang trí đậm chất châu âu. Mỗi bàn đều được đặt một cây nến lung linh, khiến cho bầu không khí trở nên lãng mạng một cách lạ thường. Nếu ở đây có một chàng đẹp trai quỳ gối đưa chiếc nhẫn cầu hôn cô, chắc hẳn cô sẽ vui đến nổi ngất đi tỉnh lại chục lần.
Nhưng khung cảnh không phải điểm mạnh nhất ở nhà hàng này. Những món ăn mang đủ loại phong cách của châu âu mới thực sự làm nên tên tuổi nơi đây. Những đĩa mỳ pasta vàng óng cùng nước sốt đỏ rưới bên trên, những miếng beefsteak căng đầy bốc lên mùi hương của rượu vang và những chiếc bánh Pizza truyền thống mang hương vị của nước Ý xa xôi. Chỉ cần nghĩ tới những món ăn này cũng đủ khiến một người tham ăn như Mân Huyên thèm thuồng, còn cái bụng nhỏ cũng bắt đầu réo lên từng tiếng vì đói.
Nghĩ là làm, Mân Huyên vội đưa tay gọi người phục vụ đến và bắt đầu chọn những món ưa thích để xoa dịu cái bao tử đang biểu tình của mình...
Nhìn từ bên ngoài ít ai đoán được người có thân hình nhỏ nhắn như Mân Huyên có thể ăn nhiều món như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh điều hoàn toàn khác. Từ những đĩa pasta, pizza, beefsteak… Tới những đĩa bánh tráng miệng. Từng thứ một tựa như trở thành chất khí bốc hơi trong nháy mắt.
Tôn Trực ngồi đối diện nhìn Mân Huyên chăm chú đến nổi quên mất ăn cả phần của mình, hai mắt khó tin nhìn số đĩa trống mỗi lúc một tăng. Những người ngồi xung quanh mỉm cười, ánh mắt mang vẻ chế giễu nhìn Mân Huyên.
Sau khi ăn uống no say, cô mỉm cười với Tôn Trực sau đó lễ phép đứng lên cúi đầu nói.
- Cảm ơn anh vì bữa ăn. Nhưng em nghĩ chúng ta không hợp với nhau, cho dù có tiến tới cũng sẽ không hạnh phúc. Em nghĩ anh sẽ tìm được người con gái tốt hơn em. Tạm biệt anh.
Nói xong, Mân Huyên liền chạy ào ra cửa, để lại Tôn Trực vẫn đang mở to đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô. Những người xung quanh nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, tỏ vẻ cảm thông với người đàn ông bị bạn gái từ chối tình cảm.
Tôn Trực cảm thấy xấu hổ, liền bỏ lại một xấp tiền trên bàn rồi đứng dậy bước vội ra ngoài.
*** *** ***
Trở về ngôi nhà thân yêu, Mân Huyên lại vùi mình vào những cuốn sách ngôn tình chất đầy trong phòng.
Cô thay bộ đồ đơn giản lúc trước bằng một bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương. Mân Huyên nằm ngay ngắn trên chiếc giường êm ái, hai tay nắm lấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình vừa mua được trên đường về nhà.
Ở phía cửa không xa, bóng đen có dáng vẻ một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt mang nhiều nét sương gió trải đời.
Bà lẳng lặng tựa như một sát thủ, tay phải đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, trong khi tay trái nắm lấy cán chổi chà. Ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào Mân Huyên đang tập trung cao độ nghiên cứu cuốn tiểu thuyết, khuôn mặt hằn lên từng nếp nhăn tỏ rõ sự giận dữ.Vì quá nhập tâm vào câu truyện, cô không phát hiện được phía sau có mối nguy hiểm đang rình rập. Cho đến khi:
''Bốp''
Cây chổi chà nhanh chóng đập xuống cái mông nhỏ của Mân Huyên. Khiến cô giật nảy người lên, cuốn tiểu thuyết trong tay cũng bay thẳng ra ngoài cửa sổ đang mở.
- Con với cái. Chẳng được cái tích sự gì, chỉ giỏi ở nhà ăn bám mẹ. Ngay cả việc đi xem mắt người khác cũng không làm cho đàng hoàng. Muốn làm cho mẹ của mày tức tới chết à?
Mân Huyên chạy vội ra cửa sổ, bỏ mặc cái mông hiện đang đau đớn của mình. Cô nhìn xuống bên dưới nhưng không thể nào nhìn thấy được cuốn tiểu thuyết cô vừa mua hiện đang nằm nơi đâu, rồi quay qua nói bằng giọng đầy bất mãn.
- Mẹ! Sao mẹ nỡ lòng nào khiến con quăng mắt cuốn tiểu thuyết mới mua, con thậm chí còn chưa coi được một nửa.
Người phụ nữ Mân Huyên gọi bằng mẹ tức giận giơ chổi lên cao, chuẩn bị giáng xuống một đòn.
- Còn dám nói! Tin tao đốt hết mớ tiểu thuyết ngôn tình đi không.
- Mẹ…
Nói xong bà lại giơ cao cây chổi chuẩn bị đập vào mông Mân Huyên, lần này cô phản ứng nhanh, đưa tay lên nắm cán chổi sau đó nói lại bằng giọng đầy uất ức:
-Ai bảo mẹ sinh ra con đã thế này rồi, nhìn ai con cũng không vừa mắt.
-Mày còn nói... Mày muốn làm gái già phải không?
Nói xong bà dùng sức giật lại cái chổi, rồi lao nhanh đến đánh vào mông Mân Huyên.
-Á... Á...Con đã nói đừng đánh vào cái mông lép của con mà...
Cả khu chung cư vang lên tiếng cải nhau của hai mẹ con, khiến màn đêm nơi đây không còn cái yên tĩnh vốn có của nó. Người dân xung quanh nghe riết làm quen, chẳng ai muốn đi tới can ngăn làm gì. Họ chỉ nhìn qua vài lần rồi lắc nhẹ đầu, sau đó đi vào nhà đóng chặt cửa lại, cố gắng giảm bớt âm lượng cao
Cũng vì lẽ đó, chẳng một ai muốn đi ra ngoài trong cái thời tiết oái oăm như vậy. Mỗi người đều ở nhà khi không có việc quan trọng phải ra ngoài, tận hưởng phút giây mát mẻ do những chiếc máy điều hòa mang tới.
Thế nhưng ngoài kia, khi cơn mưa vẫn còn trút nước như thác đổ. Một cô gái cầm lấy chiếc dù hồng nhạt đang băng băng chạy trên dường, khuôn mặt có chút nhăn nhó khó chịu do thời tiết quái đản mang lại.
Cô gái có cái tên Mân Huyên, khuôn mặt tuy không xinh đẹp như tranh nhưng rất dễ nhìn. Cô bận một bộ đồ đơn giản làm nổi bật thân hình của bản thân.
Lần này cô ra ngoài không phải có việc gì quá quan trọng, chỉ đơn giản do người mẹ yêu dấu muốn cô đi xem mắt một người. Để chiều lòng bà, cũng như được thỏa cái mong muốn tới một nhà hàng ý sang trọng, nên cô đã không chút ngại ngần lội mưa đi.
Trên trời cao vẫn tiếp tục mưa, khiến cho xe cộ đi trên đường hiện rất vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có một chiếc vội vàng chạy qua, khiến cho nước mưa ứ động trên đường bắn lên trên vỉa hè.
Những chiếc đèn đường lần lượt bật sáng, thay thế thứ ánh sáng đang yếu dần của mặt trời. Mọi người đều vội vàng đi về nhà, chẳng ai để ý tới mọi thứ xung quanh.
Mân Huyên chạy vội qua đường, dừng chân phía trước nhà hàng ý sang trọng. Nhà hàng được trang trí theo kiểu cổ điển, toàn bộ tường đều được vẽ lên những đường nét đặc trưng thời phong kiến châu âu. Cánh cửa gỗ được sơn một màu đỏ nhạt, làm nó trở nên hoàn toàn nổi bật trong vô số những nhà hàng xung quanh.Mân Huyên đẩy mạnh cánh cửa, khiến nó đập vào tường gây lên một tiếng chát chúa. Người nhạc công đang đánh bản nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Beethoven cũng phải dừng tay lại, hướng ánh mắt nhìn ra phía cánh cửa vừa bị mở toang.
Mọi người đang tận hưởng bữa ăn trong ánh nến cũng phải quay đầu lại nhìn, vài người còn nhỏ to chỉ qua tỏ ý phê phán.
Ở phía góc phòng, một người đàn ông đang thưởng thức ly rượu vang đỏ, tai lắng nghe bản nhạc du dương vang lên từng hồi. Khi tiếng mở cửa vang lên, hắn cũng đưa mắt nhìn qua, đầu khẽ lắc nhẹ trước hành động có chút thô tục kia.
Còn Mân Huyên lúc này đang cúi người xuống, khuôn mặt có chút non nớt tỏ vẻ xin lỗi. Cô nhanh chân bước vào bên trong, đôi mắt nhanh chóng nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó. Khi nhìn thấy trên bàn một người được đặt một đóa hoa hồng xanh xinh đẹp, cô nhẹ nhàng đưa chân bước qua giống như con thỏ nhỏ đang lo sợ.
Mân Huyên đi lại gần chiếc bàn ở góc phòng, lễ phép nói với người đàn ông đang ngồi đó.
- Phải chăng anh là Tôn tiên sinh?
Người đàn ông nhìn qua khuôn mặt có phần trẻ con, cẩn thận đánh giá qua một lần mới lịch sự nói.
- Tiểu thư đây là…
- Xin chào, em là Dương Mân Huyên. Rất vui được biết anh.
Không đợi hắn nói hết câu, Mân Huyên liền cắt đứt rồi tự giới thiệu bản thân.
Cô vội vàng lau bàn tay ướt đẫm của mình vào gấu áo, sau đó đưa ra phía trước mặt Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh nở nụ cười, khẽ lắc đầu nói:
- Cảm ơn cô, nhưng tôi không quen bắt tay người khác lắm. Xin giới thiệu luôn, tôi là Tôn Trực. Rất vui được làm quen.
Mân Huyên nghe vậy cũng không nổi lòng tự ái, miệng nở nụ cười tươi đáp lại rồi ngồi xuống bàn.
Trong tận sâu thâm tâm cô, chỉ có những chàng trai trong tiểu thuyết ngôn tình mới thật sự có sức hấp dẫn, còn một người như Tôn Trực chẳng khiến cô có chút động tâm nào. Nếu không phải do người mẹ thân yêu bắt ép, cùng sự cuốn hút bởi các món ăn trong nhà hàng Ý sang trọng này, chắc hẳn giờ này cô đang ở trong phòng tận hưởng những quyển sách ngôn tình yêu quý của mình.
Nhìn khung cảnh bên trong nhà hàng, tất cả đều được trang trí đậm chất châu âu. Mỗi bàn đều được đặt một cây nến lung linh, khiến cho bầu không khí trở nên lãng mạng một cách lạ thường. Nếu ở đây có một chàng đẹp trai quỳ gối đưa chiếc nhẫn cầu hôn cô, chắc hẳn cô sẽ vui đến nổi ngất đi tỉnh lại chục lần.
Nhưng khung cảnh không phải điểm mạnh nhất ở nhà hàng này. Những món ăn mang đủ loại phong cách của châu âu mới thực sự làm nên tên tuổi nơi đây. Những đĩa mỳ pasta vàng óng cùng nước sốt đỏ rưới bên trên, những miếng beefsteak căng đầy bốc lên mùi hương của rượu vang và những chiếc bánh Pizza truyền thống mang hương vị của nước Ý xa xôi. Chỉ cần nghĩ tới những món ăn này cũng đủ khiến một người tham ăn như Mân Huyên thèm thuồng, còn cái bụng nhỏ cũng bắt đầu réo lên từng tiếng vì đói.
Nghĩ là làm, Mân Huyên vội đưa tay gọi người phục vụ đến và bắt đầu chọn những món ưa thích để xoa dịu cái bao tử đang biểu tình của mình...
Nhìn từ bên ngoài ít ai đoán được người có thân hình nhỏ nhắn như Mân Huyên có thể ăn nhiều món như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh điều hoàn toàn khác. Từ những đĩa pasta, pizza, beefsteak… Tới những đĩa bánh tráng miệng. Từng thứ một tựa như trở thành chất khí bốc hơi trong nháy mắt.
Tôn Trực ngồi đối diện nhìn Mân Huyên chăm chú đến nổi quên mất ăn cả phần của mình, hai mắt khó tin nhìn số đĩa trống mỗi lúc một tăng. Những người ngồi xung quanh mỉm cười, ánh mắt mang vẻ chế giễu nhìn Mân Huyên.
Sau khi ăn uống no say, cô mỉm cười với Tôn Trực sau đó lễ phép đứng lên cúi đầu nói.
- Cảm ơn anh vì bữa ăn. Nhưng em nghĩ chúng ta không hợp với nhau, cho dù có tiến tới cũng sẽ không hạnh phúc. Em nghĩ anh sẽ tìm được người con gái tốt hơn em. Tạm biệt anh.
Nói xong, Mân Huyên liền chạy ào ra cửa, để lại Tôn Trực vẫn đang mở to đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô. Những người xung quanh nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, tỏ vẻ cảm thông với người đàn ông bị bạn gái từ chối tình cảm.
Tôn Trực cảm thấy xấu hổ, liền bỏ lại một xấp tiền trên bàn rồi đứng dậy bước vội ra ngoài.
*** *** ***
Trở về ngôi nhà thân yêu, Mân Huyên lại vùi mình vào những cuốn sách ngôn tình chất đầy trong phòng.
Cô thay bộ đồ đơn giản lúc trước bằng một bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương. Mân Huyên nằm ngay ngắn trên chiếc giường êm ái, hai tay nắm lấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình vừa mua được trên đường về nhà.
Ở phía cửa không xa, bóng đen có dáng vẻ một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt mang nhiều nét sương gió trải đời.
Bà lẳng lặng tựa như một sát thủ, tay phải đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, trong khi tay trái nắm lấy cán chổi chà. Ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào Mân Huyên đang tập trung cao độ nghiên cứu cuốn tiểu thuyết, khuôn mặt hằn lên từng nếp nhăn tỏ rõ sự giận dữ.Vì quá nhập tâm vào câu truyện, cô không phát hiện được phía sau có mối nguy hiểm đang rình rập. Cho đến khi:
''Bốp''
Cây chổi chà nhanh chóng đập xuống cái mông nhỏ của Mân Huyên. Khiến cô giật nảy người lên, cuốn tiểu thuyết trong tay cũng bay thẳng ra ngoài cửa sổ đang mở.
- Con với cái. Chẳng được cái tích sự gì, chỉ giỏi ở nhà ăn bám mẹ. Ngay cả việc đi xem mắt người khác cũng không làm cho đàng hoàng. Muốn làm cho mẹ của mày tức tới chết à?
Mân Huyên chạy vội ra cửa sổ, bỏ mặc cái mông hiện đang đau đớn của mình. Cô nhìn xuống bên dưới nhưng không thể nào nhìn thấy được cuốn tiểu thuyết cô vừa mua hiện đang nằm nơi đâu, rồi quay qua nói bằng giọng đầy bất mãn.
- Mẹ! Sao mẹ nỡ lòng nào khiến con quăng mắt cuốn tiểu thuyết mới mua, con thậm chí còn chưa coi được một nửa.
Người phụ nữ Mân Huyên gọi bằng mẹ tức giận giơ chổi lên cao, chuẩn bị giáng xuống một đòn.
- Còn dám nói! Tin tao đốt hết mớ tiểu thuyết ngôn tình đi không.
- Mẹ…
Nói xong bà lại giơ cao cây chổi chuẩn bị đập vào mông Mân Huyên, lần này cô phản ứng nhanh, đưa tay lên nắm cán chổi sau đó nói lại bằng giọng đầy uất ức:
-Ai bảo mẹ sinh ra con đã thế này rồi, nhìn ai con cũng không vừa mắt.
-Mày còn nói... Mày muốn làm gái già phải không?
Nói xong bà dùng sức giật lại cái chổi, rồi lao nhanh đến đánh vào mông Mân Huyên.
-Á... Á...Con đã nói đừng đánh vào cái mông lép của con mà...
Cả khu chung cư vang lên tiếng cải nhau của hai mẹ con, khiến màn đêm nơi đây không còn cái yên tĩnh vốn có của nó. Người dân xung quanh nghe riết làm quen, chẳng ai muốn đi tới can ngăn làm gì. Họ chỉ nhìn qua vài lần rồi lắc nhẹ đầu, sau đó đi vào nhà đóng chặt cửa lại, cố gắng giảm bớt âm lượng cao
Last edited: