• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA (2 Viewers)

  • Chương 11: “Người còn đáng sợ hơn quỷ.”

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Có lẽ Phó Vân Thâm gọi điện thoại cho chú mình đang làm cán bộ, sáng sớm hôm sau, cậu lập tức cuốn chăn nệm, xách hành lý dời đến phòng trống 415.



Thời Mộ rất ưu sầu.



Cô không hiểu nổi tại sao Phó Vân Thâm muốn chuyển đi. Phó Vân Thâm là người lạnh nhạt, xem thường xung quanh mình, dù ghét cô vì cô là gay, cũng sẽ không chủ động tránh né, quá lắm là không tới gần, không nhìn cô thôi.



Nếu là vì ghét chính cô vậy thì càng không thể, dáng vẻ cô không xấu xí. Nghĩ tới nghĩ lui, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, chẳng lẽ Phó Vân Thâm sợ quỷ hồn mẹ kế làm tổn thương đến cô? Cho nên mới chủ động lựa chọn rời đi?



Thời Mộ cảm thấy rất có thể.



Bây giờ Phó Vân Thâm còn chưa trải qua đả kích như sau này, vẫn còn mang một trái tim lương thiện thuần khiết, cô tin tưởng Phó Vân Thâm cũng muốn kết bạn, cũng muốn tiếp xúc với bạn cùng lứa, thế nhưng những sự khốn nhiễu này vây lấy cậu khiến cậu không thể nào có cuộc sống như người bình thường.



Quyết định rồi! Đợi buổi tối khi quét dọn phòng dụng cụ, cô sẽ nói rõ với Phó Vân Thâm, sau đó sẽ dời đến phòng 415!



Bảy giờ tối, ăn cơm xong Thời Mộ đi tới phòng dụng cụ lầu bảy trước tiên.



Phòng dụng cụ nằm tít cuối hành lang, rèm cửa sổ che kín, cửa chống trộm đã hư, xung quanh lộ vẻ thê lương tỏ rõ nơi này đã lâu không có người tới.



Lão Hoàng đã đưa chìa khóa cho Thời Mộ, cô không dám vào trước, lẳng lặng đứng ở cửa chờ những người khác tới đây.



Mười phút sau, Phó Vân Thâm và Chu Thực khoan thai tới.



Hai tay Chu Thực đút túi quần, cà lơ phất phơ đi phía sau Phó Vân Thâm, cậu ta nhíu chặt mày, vẻ mặt trông vô cùng không vui.



“Mở cửa.” Đến trước mặt Thời Mộ, Phó Vân Thâm lạnh lùng thốt ra hai chữ.



Cô lấy chìa khóa ra, chậm chạp mở cửa phòng.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)



Trong nháy mắt đẩy cửa chống trộm ra, một mùi hôi thối ẩm thấp phả vào mặt, rất khó ngửi. Phó Vân Thâm nhíu mi, đẩy cửa vào.



Chu Thực lui về phía sau vài bước, lấy tay áo che kín mũi miệng: “Khó ngửi chết đi được, lão Hoàng xấu xa thật, bảo chúng ta tới đây quét dọn chỗ này!”



Thời Mộ liếc cậu ta một cái: “Nói nhảm quá, đi theo múc nước đi.”



“Thằng nhóc cậu còn dám sai bảo ông?”



Thời Mộ rũ mắt, liếc xuống giữa hai chân cậu ta, khẽ mỉm cười: “Tại sao tôi không dám chứ.”



“...” Chu Thực hơi đau trứng.



Cho dù trong lòng không tình nguyện, Chu Thực vẫn ngoan ngoãn đuổi theo.



Thời điểm này học sinh đều đang ở lớp tự học buổi tối, cả trường học có vẻ yên tĩnh, lầu bảy là lầu cuối, không thuộc về khu lớp học, mấy gian nhà đa số là phòng hồ sơ và phòng văn hóa, trừ giáo viên ra, học sinh rất ít khi tới đây.



Phòng tắm ở lầu sáu, bước chân hai người vang lên trong hành lang vắng vẻ, dưới ánh đèn nhấp nháy, bóng dáng của bọn họ kéo vô cùng dài.



Nhìn Thời Mộ đi ở phía trước, Chu Thực cười xấu xa, khom lưng kề sát cô: “Thời Mộ, cậu vừa mới chuyển tới, đúng không.”



“Ừ.”



Vào phòng tắm, cô xách thùng ra đựng nước.



Tiếng nước chảy ào ào, cộng thêm ánh đèn cứ leo lắt, có vẻ hơi quỷ dị.



Chu Thực dựa vào tường: “Cậu có biết trường học của chúng ta có ‘bảy chuyện ly kỳ’ rất nổi tiếng không?”



Thời Mộ: “Hở???”



Chu Thực hạ thấp giọng, cố làm ra vẻ huyễn hoặc: “Trong đó nổi tiếng nhất là ‘giày đỏ biết khóc’ đấy.”



Thời Mộ mờ mịt.



Chu Thực nhỏ giọng nói: “Nghe kể có một chị lớp mười hai rất thích múa, nhưng người nhà không đồng ý, cảm thấy chị ấy bỏ bê việc học. Vì vậy sau khi tan học, mỗi ngày chị ấy đều lén chạy đến phòng dụng cụ lầu bảy để múa. Thế nhưng giấy không thể gói được lửa, sau đó không lâu người nhà biết tin này, tới trường học xông vào phòng dụng cụ, hung hăng nhục mạ chị này, chị ấy không chịu nổi áp lực, nhảy từ lầu bảy xuống!”



Cậu đột nhiên nâng cao âm lượng làm Thời Mộ kinh hãi giật mình, phản ứng này làm Chu Thực không khỏi đắc ý, vẻ mặt càng kinh khủng dữ tợn: “Kết quả... Cậu đoán thử xem?”



“Sao, thế nào?”



Chu Thực cười hai tiếng: “Lúc chị ta nhảy xuống, hai chân bị gãy, máu nhiễm đỏ lên giày của chị ấy, từ sau đêm đó, rất nhiều học sinh đi ngang qua đều nghe trong phòng dụng cụ có tiếng người khóc thút thít, khi họ nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy một đôi giày múa màu đỏ đang tự xoay tròn...”



Kể xong, Chu Thực lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Thời Mộ.



Cô vẫn luôn cúi đầu, không nói một lời, rất im lặng, chốc lát, bàn tay tái nhợt khẽ đẩy đẩy cánh tay Chu Thực: “À...”



“Thế nào? Có phải rất đáng sợ không?”



“Cậu nói... Là đôi giày đỏ này sao?”



Cô từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần.



Chu Thực đầu tiên là sửng sốt, sau đó thét lên lao ra khỏi phòng tắm.



Nhìn bóng người chạy trối chết kia, Thời Mộ khinh thường bĩu môi, thằng nhóc này không biết tự lượng sức bịa chuyện hù dọa cô, cũng không đo thử xem lá gan của mình có bao nhiêu cân lượng.



Chẳng qua, câu chuyện này cũng không tệ. Trước khi chết, ông ngoại viết không ít trục quỷ phù, dễ dàng đối phó với tiểu quỷ, nếu cô đuổi quỷ trước mặt Phó Vân Thâm, cho Phó Vân Thâm thấy được bản lĩnh của mình, đương nhiên sẽ nguyện ý cho cô ra mặt diệt trừ mẹ kế, và tất nhiên cũng sẽ không bài xích cô.



Thở dài, Thời Mộ xách nước trở lại phòng dụng cụ.



Chu Thực bị hù sợ, co rúm bên cạnh Phó Vân Thâm không dám nhúc nhích, Phó Vân Thâm chán ghét ra mặt, đứng cách xa cậu ta, vứt một chiếc khăn lau bẩn thỉu vào người cậu ta: “Nhanh nhẹn lên một chút.”



Khăn lau đập vào mặt hơi đau, Chu Thực nhe răng trợn mắt la hét: “Phó Vân Thâm, mẹ mày, dịu dàng với ông đây một chút sẽ chết hả?”



Phó Vân Thâm: “Ừ.”



“... Móa. Mày.”



“Biến.” Phó Vân Thâm đạp vào người cậu ta.



Thời Mộ sợ bị hai người này liên lụy, xách thùng nước đứng ra xa, nhúng cây lau nhà vào xong thì bắt đầu lau chùi.



Bóng đèn trong phòng dụng cụ rất tối, khi có khi không, lúc sáng lúc tối, hoàng hôn chưa xuống thì còn đỡ, đợi khi sắc trời tối sầm, hoàng hôn buông xuống sẽ lộ ra vài phần quỷ dị kinh hãi.



Phòng dụng cụ rất lớn, trưng một cái giá, trong góc có mô hình thân thể người đã mục nát xiêu vẹo, mô hình chỉ còn một con mắt, ánh đèn chiếu thẳng vào, càng thêm đáng sợ.



Thời Mộ đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, liếc mắt qua, đột nhiên thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, chỉ nghe tiếng ầm, có đồ vật gì đó rơi xuống trước mặt.



Phó Vân Thâm hiển nhiên chú ý tới tình huống này, mày nhíu lại, đứng dậy đến trước mặt Thời Mộ, cầm khăn lau lặng lẽ đưa cho cô: “Bên này tôi quét dọn, cậu qua bên kia đi.”



Thời Mộ giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu.



Thiếu niên nhẹ nhàng mím môi, rũ mí mắt đối diện với đôi mắt sáng như sao của cô, an tĩnh trầm thấp, lạnh nhạt lạnh lùng.



... Cậu đang nghĩ cho cô.



Phó Vân Thâm quả thật sợ mẹ kế quỷ hồn làm cô bị thương, cho nên mới đổi phòng túc xá, vào căn phòng đã từng có người chết.



Có lẽ trong thâm tâm Phó Vân Thâm, quỷ càng dễ chung đụng hơn so với người.



Suy nghĩ của cô khá phức tạp, nắm chặt khăn lau: “Ngày mai chúng ta quét dọn bên này, tôi và cậu cùng lau đống dụng cụ bên kia đi.”



Đôi mắt Phó Vân Thâm sâu kín, cuối cùng ừ một tiếng.



“Các cậu nói xem, ở đây có thể có ma không? Tôi từng nghe một anh học lớp trên nói, qua tám giờ sẽ thấy đôi giày đỏ kia đấy.”



Chu Thực liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giọng cũng bắt đầu run: “Còn mười lăm phút nữa là tám giờ.”



Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Vân Thâm cuối cùng đã có chút biểu cảm, cậu nhếch môi, ánh mắt bỡn cợt: “Nếu cậu sợ, bây giờ có thể trở về tìm mẹ được rồi.”



Chu Thực cứng đờ, không khỏi đề cao âm lượng: “Ai nói ông sợ! Đừng có nói đùa, sao tôi phải sợ những thứ ngưu quỷ thần xà này!”



“Nếu cậu không sợ thì đi đổi nước đi.”



“...” Mẹ kiếp, trúng bẫy rồi.



Chu Thực mới nhận ra mình bị Phó Vân Thâm khích tướng, nhưng cậu ta cũng không thể nói không đi, nếu vậy sẽ cam chịu mình nhát gan.



Cậu ta không muốn bị Phó Vân Thâm xem thường, khẽ cắn răng, dằn lòng xách thùng lên: “Đi thì đi, có gì đâu chứ, hừ.”



Nhìn bóng lưng cố chấp của Chu Thực, nụ cười của Phó Vân Thâm càng đậm.



Sau khi cậu ta đi, cậu giơ tay tiếp tục lau hộc tủ, Thời Mộ chớp mắt hai cái, tiến tới cẩn thận hỏi: “Phó Vân Thâm, nếu ở đây thật sự có ma quỷ thì sao?”



“Người còn đáng sợ hơn ma quỷ.” Phó Vân Thâm ngước cằm, đường cong gò má đẹp mắt hơn bình thường, trong ánh mắt cậu không có ánh sáng mà chỉ tràn đầy bi thương và cô độc khó nén.



Thời Mộ chợt động lòng, không khỏi cúi đầu: “Nói cũng đúng, cõi đời này quỷ thần khó gặp, ngược lại kẻ ác hai chân thì chạy đầy đường.”



Phó Vân Thâm liếc xéo cô, đang muốn nói gì thì Chu Thực xách nước từ bên ngoài đi vào.



Cạch.



Chu Thực nặng nề đặt xô nước xuống đất: “Ông đây đã xách nước về rồi đấy, thế nào!”



“Tám giờ rồi, ngày mai lại đến.” Để khăn lau xuống, Phó Vân Thâm cuộn ống tay áo lên.



Chu Thực: “...”



Chu Thực: “... ...”



“Phó Vân Thâm, có phải mày chơi tao không!!”



Phó Vân Thâm cười lạnh: “Trông mày cũng không đần lắm nhỉ.”



“Mày, mẹ nó...” Chu Thực không thể nhịn được nữa, xông thẳng tới Phó Vân Thâm. “Hôm nay tao sẽ đánh cho mày phải kêu cha!!”



Phó Vân Thâm híp mắt, thoáng lui về sau, Chu Thực không kịp tránh, thân thể cao lớn nặng nề đụng vào tủ trưng bày bên cạnh, chỉ nghe tiếng vang răng rắc, mấy món đồ trong ngăn kéo rớt đầy đất.



Cậu ta ôm bả vai, đau nhe răng trợn mắt, đang muốn há mồm chửi má nó thì chợt thấy một đôi giày múa màu trắng rơi ở cạnh chân.



Đôi mắt Chu Thực co rút, nét mặt từ từ trở nên cứng ngắc.



“Ở đây, ở đây tại sao lại có giày múa.”



Ầm!!



Bang bang!!



Ba tiếng động liên tiếp vang lên, cửa sổ và cửa chính toàn bộ đều bị đóng kín, đèn trên đầu chợt nhấp nháy, sau đó cả phòng dụng cụ lâm vào tĩnh lặng.



Đột nhiên một bóng đen xuất hiện khiến ba người không kịp phản ứng, Thời Mộ nhìn xung quanh mình, không thấy rõ gì cả, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.



Âm phong thổi qua, đôi giày múa dưới đất kia bỗng bay lên bệ cửa sổ, ngay sau đó, Thời Mộ thấy một cô gái xuất hiện trên cửa sổ.



“A ——!!! Mẹ ơi có quỷ!!!”



“Mẹ ơi, con muốn về nhà!!!”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)



Tiếng rống như thái giám này là của Chu Thực chưa kịp chạy.



“Cậu đừng hoảng...” Còn chưa dứt lời, Thời Mộ cảm thấy ngực đau nhói, như bị một đôi tay siết chặt, kéo đau.



Đau đớn kịch liệt khiến cô bỗng té quỵ xuống đất, Thời Mộ ôm ngực, chân mày nhăn lại.



[Ăn... . . . ]



[Ăn... Nó... Đi]



Ai đang nói?



Thời Mộ ngạc nhiên, thầm gọi: [Hệ thống?]



Hệ thống: [Không phải là tôi, là cổ của cô đấy, hình như nó muốn ra ngoài rồi.]



Thời Mộ nhớ lại.



Mị cổ của cô sinh tồn nương theo huyết nhục linh hồn, có gian trá và dục vọng không nên có, nó có thể hút tinh khí đàn ông duy trì sinh mạng, cũng có thể cắn nuốt oán linh ác quỷ để tăng cường năng lực.



Cách thời gian cổ độc xuất thế còn một năm, nó chắc hẳn đang định bụng thôi thúc Thời Mộ ăn nữ quỷ này để gia tăng năng lực trước khi ra ngoài, đáng tiếc, Thời Mộ không thể để nó được như ý
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom