• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA (3 Viewers)

  • Chương 111

Thời Mộ cởi áo khoác đồng phục, chỉnh lại áo sơ mi rồi nhét ngực silicon giả vào bên trong, rồi mặc đuôi cá vào, nhảy ra ngoài. Một đám người đang chờ mong hình ảnh mỹ nhân ngư nhìn thấy cô mặc áo sơ mi lót bên trong thì đều trầm mặc.


Cô vén tóc, giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của của đám người xung quanh, nói: “Xong rồi.”


Đạo diễn lấy lại tinh thần, nhíu mày bất mãn: “Thời Mộ, tại sao cậu không cởi áo sơ mi bên trong ra? Thế này không ổn đâu.”


“Chỉ là tập luyện thôi, khi nào diễn chính thức thì tôi sẽ cởi.” Cô sợ lỡ có tai nạn gì đó xảy ra, nhiều người như vậy lỡ lộ hàng thì không ổn chút nào.


Đạo diễn không nói gì, xem như là chấp nhận lời giải thích của cô.


Bạn học đảm nhận việc trang điểm gọi cô lại, giúp cô đội tóc giả màu vàng lên, sau khi điều chỉnh một chút thì bảo cô quay ra cho mọi người nhận xét. Nhìn thấy dáng vẻ sau khi trang điểm của Thời Mộ, đám người xung quanh lại rơi vào trầm mặc.


Mái tóc vàng xoăn dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng nõn, lông mày được sửa lại thanh mảnh tinh tế, mắt được đánh phấn màu đào làm nổi bật đôi mắt đen tròn, mũi cao, môi đỏ mọng, khí chất kiêu ngạo, sạch sẽ mà cao quý.


Ánh mắt của họ không che dấu được sự ngạc nhiên, Thời Mộ bị nhìn chằm chằm cũng có chút ngại ngùng, cô kéo kéo mái tóc, che dấu sự mất tự nhiên của mình, ánh mắt không khỏi tìm kiếm bóng dáng Phó Vân Thâm, phải mất một lúc mới nhìn thấy cậu.


Cậu đứng trong góc, ánh sáng xen lẫn vào bóng tối, chỉ có ánh mắt của cậu vẫn luôn như vậy, sâu hun hút, trong đôi mắt đó chỉ có hình bóng của cô.


Trái tim của Thời Mộ có chút rung động, nở một nụ cười rạng rỡ với thiếu niên.


Thời Mộ cười lên thật sự rất đẹp, đơn thuần giống như gió xuân, còn có mị cổ mang đến một cảm giác rất khác. Thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi này làm sao có thể chịu được vì thế tất cả đều đứng hình.


Một đám người đã đứng ngẩn người nửa ngày, Thời Mộ không nhịn được, thúc giục: “Đạo diễn, chúng ta khi nào luyện tập?”


Đạo diễn cũng chính là lớp phó văn nghệ nghe vậy thì hoàn hồn, vội huých bạn học bên cạnh, ho khan: “Bắt đầu, hiện tại bắt đầu.”


Sau khi sắp xếp xong đạo cụ, buổi tập duyệt cũng chính thức bắt đầu.


Vở kịch này kéo dài 40 phút, so với tiết mục của các lớp khác thì quá dài, vì vậy để tránh cho người xem có cảm giác nhàm chán, Phó Vân Thâm đã cố gắng thiết kế những tình tiết hài hước dễ thương mà đương nhiên, nhiều nhất vẫn là câu chuyện yêu đương của phù thủy biển với mỹ nhân ngư.


Ví dụ như đoạn kịch này, phù thủy bị đau đầu, trực tiếp gối lên đuôi của mỹ nhân ngư để cô phục vụ gã, mỹ nhân ngư trong lòng oán giận vô cùng nhưng lại không dám cãi lời, thành thật mát xa cho gã.


Thời Mộ ngồi trên đệm, cái đuôi cá này căng quá khiến đũng quần có chút chật, khi Phó Vân Thâm nằm xuống, cô lại càng cảm thấy khó chịu.


“Đại nhân, người như vậy không tốt lắm….”


Vừa nói được câu đầu tiên, đạo diễn đã hô ngừng: “Thời Mộ, mỹ nhân ngư thế này hung dữ quá, hiện tại nhân vật của cậu là con gái, cậu phải thẹn thùng một chút.”


Thời Mộ: “..........”


Đạo diễn còn nói: “Cậu trông như một ông già khó tính vậy á.”


Thời Mộ: “................”


Đâu còn cách nào khác, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của cậu ta diễn lại lần nữa.


Thời Mộ hít sâu một hơi, ép cho giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Đại nhân, người như vậy không tốt lắm đâu ~ ." Đôi môi đỏ mọng chu lên, từng chữ trong lời kịch đều như rót mật vào tai.


Phó Vân Thâm từ từ nhắm mắt: “Giúp ta mát xa.”


“Đại nhân, ta….”


Phó Vân Thâm tiếp tục lời kịch: “Nếu không làm theo lời ta nói, ta sẽ thu hồi phép thuật.”


Vừa dứt lời, Thời Mộ liền cảm nút cài sau lưng bung ra, ngực silicon 36D vững vàng đáp lên mặt Phó Vân Thâm.


Thời Mộ: “Đại nhân, sản phẩm này của ngài có phải là hàng nhái không? Không bền gì cả ~."


Nữ sinh diễn vai người hầu nói nhỏ với người bên cạnh: “Đây...Đây là sữa rửa mặt hả?”


Một đám người không nhịn nổi nữa, cười ầm lên.


Người bị ngực silicon đập thẳng vào mặt - Phó Vân Thâm, cảm thấy bản thân không còn chút tôn nghiêm nào nữa rồi.


Sau trận cười đùa, nhóm người tiếp tục tập luyện, quá trình thuận lợi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Sau khi kết thúc luyện tập, Thời Mộ thay quần áo, nói lời tạm biệt với các bạn học khác rồi cầm túi xách đi cùng Phó Vân Thâm về ký túc xá.
Hiện tại cũng gần 9 giờ tối, trời mùa đông gió lạnh khô ráp khiến người ta rùng mình.


Thể chất của cô là thuần âm, vốn sợ lạnh vì thế khi gió lạnh thổi tới cô vô thức nép lại gần Phó Vân Thâm, mà cậu từ lúc rời khỏi phòng tập vẫn chưa lên tiếng, Thời Mộ không nhịn được ngẩng đầu nhìn.


“Phó Vân Thâm, anh tức giận à?”


Thiếu niên liếc mắt nhìn cô nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt: “Sao anh phải tức giận?”


Thời Mộ: “Lúc nãy em cùng mọi người chỉ đùa thôi, không phải là anh giận rồi chứ?”


Phó Vân Thâm mím môi, không đáp.


Cho dù lòng dạ cậu có hẹp hòi thế nào thì cũng sẽ không vì việc đó mà giận dỗi cô.


Phó Vân Thâm chỉ là có chút phiền muộn. Thời Mộ là một cô gái xinh đẹp, vốn có thể cùng các nữ sinh khác mặc váy hoa, làm móng, nghỉ học còn có thể đi làm tóc chứ không phải suốt ngày đeo “gà giả” ru rú trong ký túc xá nam sinh, càng không cần mặc áo bó để che dấu cơ thể.


Phó Vân Thâm dừng bước.


Thời Mộ đi phía sau cũng dừng lại, ánh mắt tò mò.


Dưới ánh đèn đường, cậu cúi đầu nhìn cô.


Thời Mộ nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”


Phó Vân Thâm hít sâu một hơi: “Anh nghĩ rồi, chờ kỳ nghỉ đông kết thúc, anh sẽ đưa em đi gặp hiệu trưởng để nói rõ.”


Thời Mộ sửng sốt.


Phó Vân Thâm tiếp tục nói: “Cuộc thi nào em cũng đứng nhất, trường học cũng không ngốc, cho dù có biết được sự thật cũng sẽ không tùy tiện đuổi học em, cho nên chúng ta cần chủ động. Nếu không được, anh sẽ đưa em ra nước ngoài.”


Thời Mộ chớp chớp mắt, rồi cúi đầu cười khúc khích: “Cả ngày hôm nay anh chau mày ủ dột chỉ vì chuyện này hả?”


Phó Vân Thâm không cảm thấy có gì buồn cười, nhíu mày nhìn cô.


Cô nhìn quanh một vòng, xác định không có người thì lén lút đút tay vào túi áo khoác của cậu: “Em không nói ra là vì sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa em với Chu Thực và lão Hạ. Bạn cùng phòng đột nhiên biến thành con gái, dù là ai thì cũng khó có thể tiếp nhận. Cho dù là họ có tiếp nhận thì về sau cũng không thể thân thiết như vậy nữa. Chu Thực muốn nhập ngũ, không biết sẽ mất bao nhiêu năm, lão Hạ thì kế thừa gia nghiệp. Sau khi chúng ta tốt nghiệp trung học thì sẽ mỗi người một ngả, đây là cơ hội cuối cùng được ở cùng nhau, cho nên……..”


“Cho nên em muốn tiếp tục giấu diếm?” Ánh mắt thiếu niên lạnh đi không ít.


Thời Mộ hé môi: “Em……”


Nhưng cô chưa kịp nói hết lời, Phó Vân Thâm đã kéo tay cô khỏi túi áo: “Không ai nguyện ý để bạn gái mình với những nam sinh khác cùng ăn cùng ở cả ngày. Thời Mộ, em căn bản là không thích anh.” Cậu rũ mắt, xoay người rời đi, để lại mình Thời Mộ đứng ngốc tại chỗ.


Cậu tức giận rồi, nhìn bóng dáng ấy là cô biết cậu đang tức giận.


[Ting! Người yêu lựa chọn chiến tranh lạnh với bạn. Việc duy trì tình cảm là phụ thuộc vào mỗi người, thỉnh ký chủ nhanh chóng đuổi theo dỗ dành. Cảnh báo: Nếu liên tục chiến tranh lạnh sẽ làm giảm giá trị tình cảm.]


Thời Mộ xoa xoa chóp mũi đỏ ửng vì lạnh: “Ngươi vẫn chưa chết à?”


Hệ thống: [Thật có lỗi, nói chính xác thì tôi không có sinh mệnh nên không thể chết.]


Thời Mộ không quan tâm đến nó nữa, kéo quai cặp đuổi theo.


Phó Vân Thâm thực sự muốn chiến tranh lạnh với cô, sau khi về đến ký túc xá thì hoàn toàn phớt lờ cô. Thời Mộ định lén lút trộm đồ ăn vặt của cậu cũng bị ánh mắt sắc bén kia của dọa sợ.


Thời Mộ là người trưởng thành, chẳng muốn so đo với một tên nhóc, vì thế xòe tay về phía Chu Thực: “Que cay đợt trước cậu mua còn không? Cho tôi.”


Chu Thực mở ngăn kéo tìm kiếm một hồi: “Muốn vị cay nguyên bản hay giảm cay?”


Thời Mộ: “Nguyên bản đi, giảm cay sẽ làm mất đi vị ngon của nó.”


Chu Thực gật đầu, đem phần còn lai ném lên giường Thời Mộ.


Hạ Hàng Nhất đang cắm cúi làm bài tập thấy vậy thì đưa một hộp kẹo qua: “Ăn nhiều que cay sẽ bị rát miệng, đây là Bối Linh cho tôi, cậu có thể lấy một ít.”


Thời Mộ không chút khách sáo nhận lấy, vừa xem tiểu thuyết vừa ăn que cay.


Đột nhiên, cô cảm thấy vành tai nóng ran, cô mút mút ngón tay, quay đầu nhìn sang thì bắt gặp Phó Vân Thâm đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Giằng co một hồi, Phó Vân Thâm hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.


Thời Mộ: ?????


“Ngày kia chính là lễ hội mùa đông, nghe nói lớp cậu sẽ biểu diễn kịch à?”


Thời Mộ quay sang nhìn về phía Chu Thực, nói: “Lớp các cậu không phải biểu diễn à?”


Chu Thực cười cười: “11A14 không có khiếu văn nghệ nên chỉ phân công một nhóm lên hát một bài đối phó thôi.” Tuy rằng Chu Thực học tập không tốt nhưng hát hò lại không kém, vẻ ngoài cũng không xấu, cho cậu lên biểu diễn cũng không có vấn đề gì.


Nói xong, Chu Thực đá đá Hạ Hàng Nhất ngồi bên cạnh: “Lão Hạ thì sao?"


Hạ Hàng Nhất: “Tôi không phải biểu diễn.”


Chu Thực thở dài: “May mắn thật.”


Lúc này, một cơn gió luồn qua khe cửa thổi vào, Chu Thực ngồi gần cửa sổ cảm thấy hơi lạnh, liền đặt bút xuống leo lên giường. Hạ Hàng Nhất đã làm xong bài tập, ngáp một cái, dọn dẹp qua rồi cũng leo lên giường ngủ.


Ban đêm, trong phòng ký túc vô cùng tĩnh lặng.


Có lẽ là do ăn vặt quá nhiều, bụng Thời Mộ có chút đau, cô lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại nhìn trộm người đang nằm ở giường đối diện.


Trong bóng tối, Phó Vân Thâm đưa lưng về phía cô, im lặng không nhúc nhích.


Thời Mộ bĩu môi, rón rén bước xuống giường rồi trèo lên giường của cậu, đôi chân lạnh toát rúc vào trong chăn, chạm vào làn da nóng bỏng của thiếu niên, cô thoải mái thở ra một hơi.


Phó Vân Thâm đang nằm trong chăn đột nhiên bị cái lạnh đánh úp tới thì giật mình mở mắt, phát hiện Thời Mộ đã chui vào trong chăn. Cậu kéo mạnh chăn bông, lạnh giọng cảnh báo: “Đi xuống.”


“Không.” Thời Mộ nhất quyết không chịu buông tay: “Đắp chăn lại cho em, lạnh.”


“Cút.” Phó Vân Thâm không hề thương xót, nhấc chân đá vào đùi cô.


Thời Mộ cười khúc khích, dùng sức lật người đè lên người Phó Vân Thâm. Thiếu niên bị đè ép bên dưới khẽ rên lên một tiếng, mày nhíu chặt.


Thời Mộ nằm trên người cậu, kéo chăn trùm lên người, cười hì hì: “Vân Thâm ca ca, anh đừng giận nữa mà.”


Phó Vân Thâm không nói gì.


Cô giữ lấy gương mặt của cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt cô.


Hai người rất gần nhau, thân mật khăng khít, cho dù cách một lớp áo ngủ nhưng Phó Vân Thâm vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô, còn có mùi hương ẩn hiện như có như không kia.


Đôi môi của cậu khô khốc, cổ họng cũng cảm thấy khô, hầu kết liên tục chuyển động lên xuống, cậu cố gắng kiềm chế dục vọng trong ánh mắt, giọng nói khàn khàn lặp lại: “Đi xuống mau.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom