Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Mạnh Thiên Tư cảm thấy mình gặp quỷ rồi.
Lời Giang Luyện nói vế trước cũng còn bình thường, cũng đúng giọng bàn bạc chuyển khẩn cấp nên cô mới nghe chăm chú, đến câu cuối cùng, chẳng gọi là đảo ngược được nữa, phải gọi là chớp mắt thất thường.
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm: "Chạy?"
"Đúng, gắng chạy... Cô có biết làm trộm, lúc trộm đồ tuyệt vọng nhất là thời khắc nào??"
Mạnh Thiên Tư cáu: "Không biết, chưa từng làm."
Phản ứng này nằm trong dự liệu của hắn: "Tôi từng."
Mạnh Thiên Tư không quá kinh ngạc.
"Lúc cụ nuôi chưa nhận nuôi tôi, thực sự không có đồ ăn, từng làm vài chuyện không biết xấu hổ... Cô biết cụ nuôi gặp được tôi như thế nào không?"
Mạnh Thiên Tư không tiếp lời, có điều qua ánh mắt có thể thấy cô bằng lòng nghe.
Giang Luyện không nhìn cô mà nhìn đăm đăm vào bóng đêm còn chưa quá nồng cách đó không xa một lúc, không khỏi bật cười như thể hồi tưởng lại, chính mình cũng cảm thấy buồn cười: "Cô biết không, dẫu là ăn mày cũng phân cấp cao trung thấp, cũng không phải kiểu cấp bậc Cái Bang như cô nghĩ đâu."
***
Nghĩ lại cũng thật lạ, có đôi lúc, rõ ràng đã là đám người loại hạ đẳng nhất, yếu thế nhất rồi mà vẫn muốn ở lại trong không gian phải chịu chèn ép ấy, theo đuổi cái kiểu ỷ mạnh hiếp yếu kia: Đầu này bị người ta giẫm đạp dưới chân, mặt mũi sứng húp bò dậy, không dám trả đòn mà ngược lại, nhổ toẹt một bãi nước bọt dính máu ra rồi đi chà đạp kẻ yếu thế hơn.
Ban đầu, hắn đi dọc phố ăn xin, có điều, đầu óc hắn linh hoạt, chưa đến hai ngày đã tổng kết được: Ở những nơi như quảng trường, ga tàu, tỷ lệ xin được vượt qua khu dân cư và phố buôn bán, nhất là ga tàu, hắn luôn kiếm được mì ăn liền người ta ăn thừa còn dư lại, ăn xong vị tôm lại có vị bò, vô cùng thỏa mãn.
Hắn vui vẻ vào sống trong ga tàu như lấy được một cái bát sắt.
Vậy nhưng tối ngày thứ ba, đang đắp báo nằm co ro trên ghế ngồi phòng đợi ngủ say, lại bị vài người lôi ra ngoài, đánh cho một trận, cầm đầu là một tên mũi đỏ quạch, chân lở loét quanh năm, ban ngày lúc đi ăn xin, Giang Luyện từng trông thấy hắn, bị hành khách chửi như chó, khúm núm cười trừ, lúc đánh hắn lại oai phong như đại ca cầm đầu.
Đến lúc đó, hắn mới biết, thì ra ăn xin cũng có địa bàn, khu vực ga tàu này đã sớm bị Mũi Đỏ và bốn năm người khác chia nhau, hắn ở đây là động vào bánh của người ta.
Sau trận đánh đập đó, hắn bị ném xuống gầm cầu hỏng, Mũi Đỏ nói, hắn còn dám xuất hiện ở ga tàu nữa sẽ cắt chim hắn.
Giang Luyện không dám ho he gì, đợi bọn Mũi Đỏ đi xa rồi mới lật mình đứng dậy, quay về phía gầm cầu trống hoác gào lên mắng: "Đ** m* mày, dám đánh cậu Luyện mày!"
Sau đó, hắn không dám tới ga tàu nữa.
Hắn loanh quanh trong thành phố, thực sự không ăn xin được gì, bèn ra tay đi trộm, bánh bao, bánh cuộn thừng, bánh rán, khoai lang, bữa đói bữa no, liều mạng cầm cự ngày qua ngày dựa vào sức "lao động" của mình.
Nhưng hắn tự nhận mình không phải kẻ trộm, mỗi lần ăn xong đồ trộm được, đều chùi mạnh khóe miệng, thầm nhủ: Chờ đấy, đợi bao giờ cậu Luyện đây phát tài sẽ bồi thường các người gấp đôi, nhân hai!
Đáng tiếc phát tài cao xa không hẹn, một ngày nọ, lúc đang núp trong hẻm nhỏ nhồm nhoàm nhai cái màn thầu trộm được, lại bị đánh.
Lần ấy còn chẳng nhìn rõ được là ai đánh hắn, chỉ cảm thấy rất nhiều đôi chân từ trên trời giáng xuống, đạp vào đầu, vào ngực, vào bụng hắn, đạp lên cả cái bánh, tiếng chửi mắng chói tai, vẫn chưa vỡ giọng, vậy cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, mắng hắn: "Dám ăn trộm ở đây, không biết mấy con phố quanh đây là địa bàn của 'Bảy Con Sói' bọn tao à? Muốn trộm thì cút xa chút mà trộm!"
Thì ra không chỉ ăn xin, trộm cũng có địa bàn của trộm.
Hắn bị đánh bầm tím mắt, mũi cũng chảy máu, sau khi đám người kia rời đi, hắn hít nước mũi máu mũi, nhặt cái màn thầu đã bị đạp đen ngòm kia lên: dựa theo kinh nghiệm sống của hắn, bóc lớp bên ngoài bị bẩn kia đi, bên trong vẫn sạch sẽ, vẫn ăn được.
Hắn vừa gặm màn thầu, vừa tính toán tương lai cho mình: Cút đi đâu chứ, chẳng có nơi nào để cút cả, chỗ nào cũng có địa bàn, chỗ nào cũng bị ăn đòn.
Hắn phải nghĩ cách, làm sao để có thể tiếp tục ở lại đây ăn trộm ăn xin mà không bị đánh.
Ăn xong cái bánh, hắn nhìn chằm chằm đôi giày chơi bóng đã thủng vài ba chỗ ngón chân, hai mắt sáng lên.
Hắn có thể chạy.
Chỉ cần chạy đủ nhanh thì sẽ không bao giờ phải chịu đòn, bởi người đánh hắn đều không đuổi kịp hắn.
Từ đó về sau, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thường thấy bóng dáng hắn chạy như điên, từng bị tóm được vài ba lần, mỗi lần đều bị đánh lên bờ xuống ruộng, nhưng đánh càng dữ thì động lực càng lớn, sau đó hắn sẽ chạy càng nhanh hơn.
Dần dần không còn bị đánh nữa, bởi người mất đồ đều không chạy nhanh bằng hắn, một cái bánh bao chẳng đáng để phải chạy hồng hộc không thở được, mấy tên côn đồ đầu trộm đuôi cướp cũng không chạy nổi hắn, thường đều là đuổi mấy con phố rồi chống đầu gối thở hổn hển, miệng chửi mát: "Con thỏ chết giẫm này, chạy còn nhanh hơn chó."
Nhờ câu chúc lành của họ, lần chạm mặt Huống Đồng Thắng là lần Giang Luyện phát huy tốt nhất từ khi sinh ra tới giờ, thật sự chạy thắng cả chó.
Lần đó, đang nhăm nhe cỗ tang của một nhà, làm trộm thích nhất là tiệc cỗ, bởi nhiều người ra vào phức tạp, thuận tiện xuống tay.
Giang Luyện trà trộn vào đó, lấy hai cái bánh cho mình trước rồi chịu nóng nhón đùi gà, vừa nắm được vào tay thì có người gầm lên: "Bắt trộm!"
Sau đó mới biết, người đó là bị mất tiền, ba nghìn, năm nghìn tệ cũng cũng chẳng phải con số nhỏ, người trộm cũng không phải hắn nhưng hắn đúng thật là có tật giật mình, hắn giật nảy mình một cái, co giò chạy.
Lập tức trở thành mục tiêu dễ thấy nhất.
Ăn cỗ tang đều là bạn bè thân thích, vậy còn chẳng phải là cùng chung mối thù sao? Không kịp hỏi rõ nguyên do sự việc, cả đám lập tức ầm ĩ hò hét đuổi theo, còn thả cả chó ra.
Trên bờ ruộng dài cứ thế triển khai một trận truy đuổi dữ dội: Giang Luyện tay nắm đùi gà chạy đầu, cách không xa phía sau là một con chó ta đuổi theo, lùi ra sau nữa là một đám người cuồn cuộn mênh mông.
Rất nhanh sau đó, vì thể lực cách biệt mà đám người kia dần bị kéo ra thành một dãy dài, những người bị rớt lại phía sau dìu đỡ lẫn nhau, bước chân hỗn loạn, những người vẫn gắng gượng đuổi theo được cũng đã muốn đứt hơi, khoảng cách với một người một chó phía trước càng lúc càng lớn.
Cuối cùng dứt khoát dừng lại hết, gửi gắm toàn bộ hi vọng lên con chó.
Xe của Huống Đồng Thắng đi qua vào đúng lúc đó.
Đầu tiên, ông bị cảnh tượng trước mặt hấp dẫn, lại nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ, bèn bảo tài xế theo sau.
Giang Luyện nắm chặt đùi gà, guồng chân chạy như bay, sự quyến rũ của chiếc đùi gà và nối sợ hãi bị chó cắn trở thành động lực kép cho hắn, hơn nữa còn thường xuyên trèo gò leo tường nên chiếm nhiều ưu thế hơn chút: Con chó kia rốt cuộc cũng cạn sức dừng lại, tuyệt vọng chĩa mõm về phương hướng hắn chạy sủa không dứt miệng.
Thực ra chạy đến lúc này, Giang Luyện cũng đã kiệt sức nhưng tiếng chó sủa sau lưng xa dần khiến tinh thần hắn chấn động, giữa lúc bận rộn, vừa quay đầu lại đã sợ đến trắng bệch mặt.
Một chiếc đùi gà thôi mà còn đem cả ô tô ra đuổi hắn!
Hắn nghiến răng, thúc giục hai chân, tiếp tục chạy như điên.
Huống Đồng Thắng bảo tài xế tăng tốc, lúc chạy ngang hàng với Giang Luyện, ông bấm cửa sổ xe xuống, gọi hắn: "Người anh em, dừng lại chút đã."
Giang Luyện không nghe, Huống Đồng Thắng đành bảo tài xế tiếp tục tăng tốc, sau đó thân xe quành một cái, chặn ngang đường hắn.
Xe vừa quành ngang, Giang Luyện bỗng dừng bước, còn ngã lăn một vòng, sức liều mạng kia vừa đứt là không gượng lên nổi nữa, hắn nhìn Huống Đồng Thắng chống gậy đi xuống, trực giác quải thượng sẽ đập lên người mình, phản ứng đầu tiên là cúi đầu, ra sức cắn nuốt cái đùi gà đã sớm nguột ngắt kia: Có bị đánh cũng không thể để bị đánh không, thịt gà có dinh dưỡng, ăn vào bụng rồi có bị thương cũng chóng lành hơn.
Hắn ngấu nghiến gặm nuốt, suýt nữa bị nghẹn, cái đùi gà to như vậy mà chẳng mấy chốc đã sạch trơ, sau đó phồng má ném xương về phía Huống Đồng Thắng: "Cho ông, hết rồi!"
Đùi gà rơi xuống giày da bóng lưỡng của Huống Đồng Thắng.
Huống Đồng Thắng cúi đầu nhìn, lại ngước lên nhìn hắn, cười khẽ.
...
Giang Luyện cảm khái: "Người đúng là phải có nhất nghệ tinh, nếu không phải tôi chạy giỏi thì cụ nuôi đã chẳng khai quật được tôi."
Hắn nhìn Mạnh Thiên Tư: "Làm trộm, lúc trộm đồ tuyệt vọng nhất là thời khắc nào? Theo kinh nghiệm không lấy gì làm vinh quang của tôi, cũng không phải là lúc bị phát hiện hay bị người vây đuổi, chỉ cần cô chạy vượt những người khác là được."
"Thế nên tôi 'gắng chạy' không phải là nói đùa với cô, tôi thật sự cảm thấy một khi đối kháng trực diện mà không có phần thắng thì chúng ta gắng mà chạy thôi, nếu cô không chạy được, tôi sẽ kéo cô - lúc trước cũng cô còn có thể chạy thắng họ, lần này gọn nhẹ ra trận, hẳn là càng không thành vấn đề."
Mạnh Thiên Tư không nói gì, cô vẫn cảm thấy cái chiêu lớn "gắng chạy" này của Giang Luyện thật đúng là gặp quỷ, nhưng càng gặp quỷ hơn là, vậy mà cô lại cảm thấy hắn nói rất có lý.
Bạch Thủy Tiêu cũng không có vẻ gì là giỏi chạy, mà Giang Luyện thì lại là một cao thủ chạy đến chó cũng phải tuyệt vọng.
Cô không tự chủ được thò tay xoa xoa mắt cá chân.
***
Lúc đám dân trại kia tới gần, cũng không có âm thanh gì lớn, chỉ có một quầng sáng mù mịt từ xa đến gần.
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đã sớm lên cây, nín thở chờ đợi.
Gần them chút nữa thì có tiếng động: tiếng cỏ bị đạp gãy, tiếng dao kéo vô tình quệt qua đã, đều rất khẽm nhưng chính vì khẽ nên lại càng dễ khiến người ta tưởng tượng rồi bất tri bất giác lạnh cả sống lưng.
Càng về sau, bóng người rõ ràng dần lên, từng người từng người, giống như thấm ra từ rừng rậm, dàn thành hai ba hàng, cũng không dừng lại, vẫn đang lê bước về phía trước, người đi đầu đờ đẫn lướt qua dưới tán cây, Mạnh Thiên Tư thậm chí có thể thấy rõ mặt họ.
Cô đã biết Giang Luyện nói "không bình thường" là ở chỗ nào.
Chỉ là, vì sao những người này vẫn đi tiếp về phía trước, đã đến nơi rồi mà, không phải nên dừng lại à?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, như để trả lời cô, trong bóng đêm đột nhiên bay lên một tiếng huýt sắc nhọn cực nhẹ, nhưng người vẫn đang đi này như rối dây, đồng loạt dừng lại.
Tiếng huýt như đã nghe ở đâu đó, trong đầu Mạnh Thiên Tư xoay chuyển, ký ức coi như vẫn còn mới, rất nhanh đã nghĩ ra.
Đó là tiếng còi trùng, lúc bà Điền Miêu sai khiến cổ trùng tấn công cô cũng thổi đúng cái này.
Cô nhỏ giọng nói với Giang Luyện: "Những người này có lẽ trúng cổ rồi."
Bà Điền Miêu đã ở trong trại nhiều năm, muốn tính kế những người này cũng quá dễ dàng.
Giang Luyện ừ một tiếng: "Cô chú ý chỗ đứng của họ mà xem, dừng lại rất khéo, vừa hay vây chúng ta vào giữa."
Không sai, tiếng còi trùng này của Bạch Thủy Tiên canh rất chuẩn, nhưng tiếng còi trùng cũng chỉ có thể thao tác tiến thoái tấn công cơ bản nhất, muốn khiến những người này cúi đầu nghe theo còn phải có thủ đoạn khác.
Mạnh Thiên Tư nghĩ đến nhang cao.
Xem ra, thứ đó không có hiệu quả gì với cô nhưng với những người này thì đều có tác dụng.
Lại một tiếng còi trùng nữa, những người đó bắt đầu bước nhanh tại chỗ, đằng đằng sát khí như tìm mục tiêu, có người đẩy đá, có người vạch bụi cây.
Mạnh Thiên Tư bình tĩnh chờ đợi: Cô và Giang Luyện cô ý chọn náu mình trên cái cây nơi từng gặp phải tập kính, chính là cái cây đã sử dụng cơ quan bắn tên, không lắp tên lại nên cũng không thể bắn tên ép họ xuống cây, còi trùng lại không cách nào nhắc nhở những người này lên cây tìm, Bach Thủy Tiêu chỉ có thể xuất hiện, tự mình ra lệnh.
Mà chỉ cần cô ta xuất hiện, họ sẽ chạy.
Bạch Thủy Tiêu năm mơ cũng không ngờ được họ sẽ "gắng chạy".
Đang nghĩ vậy, cổ tay chợt bị siết lại, là Giang Luyện cầm lấy cổ tay cô, khẽ nói: "Tới rồi."
Tới rồi? Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe thấy tiếng Bạch Thủy Tiêu cao giọng quát: "Trên tán cây!"
Vừa dứt lời, những người đó cơ hồ ngẩng đầu trong nháy mắt, hai mắt trừng trừng, trong tròng mắt ngập tràn những tia sáng hung hãn. Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đang định xuống cây thì người dưới cây đã phát hiện ra, có hai người biết trèo cây thét lên một tiếng rồi lập tức tung mình lên như khỉ vượn.
Giang Luyện nhìn từ trên cao xuống, căn vị trí người lên đầu, đạp mạnh một cước xuống.
Người nọ ngã thẳng xuống, cơ thể vừa chạm đất đã chợt bật dậy, lại một lần nữa liều lĩnh trèo lên cây, chỉ trong chớp mắt, tất cả đã tụ tập lại dưới tán cây, đưa mắt nhìn xuống, dưới tán cây không quá lớn nhấp nhô những đầu người, chỉ tính những người trèo lên cây cũng đã có sáu, bảy.
Mạnh Thiên Tư vội kêu: "Chúng ta đi trên cây đi!"
Giang Luyện cũng nghĩ vậy, nhưng chứng kiến động tĩnh dưới tán cây, lại kéo cô: "Gắng dẫn người về phía này trước đã!"
Dưới cây càng lúc càng tụ tập nhiều người, đợi lát nữa từ trên cái cây khác nhảy xuống chạy trốn sẽ ít trở ngại hơn.
Đương nói chuyện , đã có người vọt lên, Mạnh Thiên Tư đạp gã ngã xuống, lại thấy có cái đầu nhô tới, không kịp nghĩ gì, lại cấp tốc bổ một cước, đầu nhiều chân ít, lúc này chỉ ước lắm chân như rết, bên kia, Giang Luyện cũng đang liên tục đạp giẫm, mắt thấy dưới tán cây đã cuồn cuộn biển người, mới rống lên: "Đi!"
Hai người đồng thời nhảy sang cái cây bên cạnh, lại nhanh chóng trượt xuống.
Vừa chạm đất, Giang Luyện đã kéo Mạnh Thiên Tư co giò bỏ chạy.
Tuy nói phần lớn người đều đã bị dẫn tới gốc cây kia nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải toàn bộ, rải rác xung quanh vẫn còn có người. Họ vừa chạy, lập tức đã có người xông tới xô mạnh, Giang Luyện không thể không né tránh, chỉ một thoáng trì hoãn vậy thôi, đám người dưới gốc cây kia đã ào ào đổ về đây như nước, trong tiếng hỗn loạn còn xen lẫn tiếng Bạch Thủy Tiêu thúc giục, dưới tình thế cấp bách, cũng chẳng để ý được cô ta nói gì, nhưng có thể đoán ra được quá nửa là "Ngăn lại", "Đừng để chúng chạy" vân vân.
Hai người chân nam đá chân chiêu, liên tiếp tránh khỏi mấy người đang cố ngăn trở họ, mắt thấy phía trước thoáng lộ ra sơ hở, biết thành bại chỉ ở trong chớp mắt này, cơ hồ tâm ý tương thông, đồng thời tăng tốc, sức bật lần này phi thường, bên tai như vù vù sinh gió, nhưng chỉ thuận lợi lao ra được mấy chục bước, đột nhiên có bóng đen nhảy ra từ bên cạnh ôm chặt lấy chân Giang Luyện.
Lại là cái tay chỉ còn nửa người trên kia, thì ra y chỉ có thể dựa vào tay chống đi lại, so ra đi lại chậm hơn những người khác, bèn đứng ngoài phòng thủ, trông thấy hai người Giang Luyện cố gắng xông ra ngoài trốn, vèn mai phục đó giờ trong bóng tối, nơi này tối hù, vóc người y lại thấp, nằm sấp bất động đúng là chẳng khác gì lùm cây tảng đá.
Cú này của y rất hung hãn, một đòn trúng đích, trong chớp mắt, chân Giang Luyện trong lập tức bị treo lên một sức nặng hơn năm chục cân, sao chịu nổi, tức khắc ngã nhào. Mạnh Thiên Tư bị hắn kéo theo, cũng ngã lăn ra đất - đổi lại là người thường, chỉ sợ đã gãy cổ chết tươi, may mà cả hai đều là người luyện võ, biết lúc nguy cấp phải bảo vệ nơi yếu hại, dù vẫy cũng vẫn mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.
Nhưng cũng chẳng có thời gian cho họ thở dốc, hơn mười bóng người lung lay như ma quỷ đã nhào tới. Mạnh Thiên Tư còn may, cô lăn được khá xa, còn có thể lảo đảo đứng lên, tránh thoát đợt tấn công thứ nhất, Giang Luyện thì đến đứng lên cũng khó khăn: Gã nửa người kia đã quyết tâm cắn chặt hắn, bất kể hắn đá đạp thế nào cũng gắt gao ôm chặt, tuyệt không buông tay. Mắt thấy có cái cuốc sắp bổ xuống đầu, Giang Luyện cũng không để ý tới người này nữa, chỉ đành mặc cho chân đeo năm chục cân, xoay người tránh đi, lúc khó khăn lắm mới né được một kích này, bên chân kia cũng nặng trịch, lại bị người ta ôm lấy. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên cạnh quét ngang một cái xẻng, Giang Luyện nghiến răng, thét lên một tiếng, nửa người trên rời đất, gắng sức gập bụng vọt ra trước, lúc này mới tránh được.
Bên kia, tình hình của Mạnh Thiên Tư cũng vô cùng nguy hiểm, cô cũng được tính là cao thủ hạng nhất, nhưng chưa bao giờ gặp phải lối đánh liều mạng này: Bình thường, anh nhấc chân lên đạp, đối phương sẽ né, anh đá ngang, đối phương sẽ tránh, đó mới là có qua có lại, giao thủ so chiêu, nhưng đám người này căn bản là không biết đau, dẫu sáp lại sẽ ăn đòn cũng liều mạng tới ôm cô, níu cô, khóa cô, một khi tóm được là chết cũng không buông, có một người phụ nữ mặc áo hai dây đỏ, bước đi cũng khập khiễng, bị cô đạp vào mặt, chảy cả máu rồi mà vẫn hung hăng ôm lấy cẳng chân cô, vặn người kéo ngược cô lại.
Đúng lúc đó, bên cạnh chợt vọng lại tiếng la hét hỗn tạp...
"Là cô Mạnh!"
"Cô Mạnh ở đây!"
"Mọi người nhanh lên..."
Lời còn chưa dứt đã có mấy bóng người thoăn thoắt nhanh chóng xông vào trận chiến, đám người kia hiển nhiên không ngờ còn gặp phải người khác, đều sững sờ.
Người tới là đám Khưu Đống.
Lúc trước họ chỉ theo sau xa xa, nhưng đầu này đột nhiên ầm ĩ tiếng người, loạn cào cào như nồi nước sôi, họ không hiểu ra sao, lặng lẽ lại gần xem, trong hỗn loạn cũng không thể lập tức nhận ra ngay, mãi đến khi thấy rõ là Mạnh Thiên Tư gặp nạn, ai nấy đều kinh hãi, nào còn nghĩ được gì đến chuyện khác, vội ùa ra cứu.
Mạnh Thiên Tư mượn cơ hội đá văng người phụ nữ kia đi, xoay người đứng lên, trong lòng cả mừng.
Người của quỷ non tới rồi!
Đến khi thấy rõ người tới, trong lòng lại xoay ngoắt trầm xuống: Mạnh Kình Tùng đâu, Liễu Quan Quốc đâu? Tại sao không có lấy một khuôn mặt quen thuộc nào, chỉ có mấy người này?
Lời Giang Luyện nói vế trước cũng còn bình thường, cũng đúng giọng bàn bạc chuyển khẩn cấp nên cô mới nghe chăm chú, đến câu cuối cùng, chẳng gọi là đảo ngược được nữa, phải gọi là chớp mắt thất thường.
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm: "Chạy?"
"Đúng, gắng chạy... Cô có biết làm trộm, lúc trộm đồ tuyệt vọng nhất là thời khắc nào??"
Mạnh Thiên Tư cáu: "Không biết, chưa từng làm."
Phản ứng này nằm trong dự liệu của hắn: "Tôi từng."
Mạnh Thiên Tư không quá kinh ngạc.
"Lúc cụ nuôi chưa nhận nuôi tôi, thực sự không có đồ ăn, từng làm vài chuyện không biết xấu hổ... Cô biết cụ nuôi gặp được tôi như thế nào không?"
Mạnh Thiên Tư không tiếp lời, có điều qua ánh mắt có thể thấy cô bằng lòng nghe.
Giang Luyện không nhìn cô mà nhìn đăm đăm vào bóng đêm còn chưa quá nồng cách đó không xa một lúc, không khỏi bật cười như thể hồi tưởng lại, chính mình cũng cảm thấy buồn cười: "Cô biết không, dẫu là ăn mày cũng phân cấp cao trung thấp, cũng không phải kiểu cấp bậc Cái Bang như cô nghĩ đâu."
***
Nghĩ lại cũng thật lạ, có đôi lúc, rõ ràng đã là đám người loại hạ đẳng nhất, yếu thế nhất rồi mà vẫn muốn ở lại trong không gian phải chịu chèn ép ấy, theo đuổi cái kiểu ỷ mạnh hiếp yếu kia: Đầu này bị người ta giẫm đạp dưới chân, mặt mũi sứng húp bò dậy, không dám trả đòn mà ngược lại, nhổ toẹt một bãi nước bọt dính máu ra rồi đi chà đạp kẻ yếu thế hơn.
Ban đầu, hắn đi dọc phố ăn xin, có điều, đầu óc hắn linh hoạt, chưa đến hai ngày đã tổng kết được: Ở những nơi như quảng trường, ga tàu, tỷ lệ xin được vượt qua khu dân cư và phố buôn bán, nhất là ga tàu, hắn luôn kiếm được mì ăn liền người ta ăn thừa còn dư lại, ăn xong vị tôm lại có vị bò, vô cùng thỏa mãn.
Hắn vui vẻ vào sống trong ga tàu như lấy được một cái bát sắt.
Vậy nhưng tối ngày thứ ba, đang đắp báo nằm co ro trên ghế ngồi phòng đợi ngủ say, lại bị vài người lôi ra ngoài, đánh cho một trận, cầm đầu là một tên mũi đỏ quạch, chân lở loét quanh năm, ban ngày lúc đi ăn xin, Giang Luyện từng trông thấy hắn, bị hành khách chửi như chó, khúm núm cười trừ, lúc đánh hắn lại oai phong như đại ca cầm đầu.
Đến lúc đó, hắn mới biết, thì ra ăn xin cũng có địa bàn, khu vực ga tàu này đã sớm bị Mũi Đỏ và bốn năm người khác chia nhau, hắn ở đây là động vào bánh của người ta.
Sau trận đánh đập đó, hắn bị ném xuống gầm cầu hỏng, Mũi Đỏ nói, hắn còn dám xuất hiện ở ga tàu nữa sẽ cắt chim hắn.
Giang Luyện không dám ho he gì, đợi bọn Mũi Đỏ đi xa rồi mới lật mình đứng dậy, quay về phía gầm cầu trống hoác gào lên mắng: "Đ** m* mày, dám đánh cậu Luyện mày!"
Sau đó, hắn không dám tới ga tàu nữa.
Hắn loanh quanh trong thành phố, thực sự không ăn xin được gì, bèn ra tay đi trộm, bánh bao, bánh cuộn thừng, bánh rán, khoai lang, bữa đói bữa no, liều mạng cầm cự ngày qua ngày dựa vào sức "lao động" của mình.
Nhưng hắn tự nhận mình không phải kẻ trộm, mỗi lần ăn xong đồ trộm được, đều chùi mạnh khóe miệng, thầm nhủ: Chờ đấy, đợi bao giờ cậu Luyện đây phát tài sẽ bồi thường các người gấp đôi, nhân hai!
Đáng tiếc phát tài cao xa không hẹn, một ngày nọ, lúc đang núp trong hẻm nhỏ nhồm nhoàm nhai cái màn thầu trộm được, lại bị đánh.
Lần ấy còn chẳng nhìn rõ được là ai đánh hắn, chỉ cảm thấy rất nhiều đôi chân từ trên trời giáng xuống, đạp vào đầu, vào ngực, vào bụng hắn, đạp lên cả cái bánh, tiếng chửi mắng chói tai, vẫn chưa vỡ giọng, vậy cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, mắng hắn: "Dám ăn trộm ở đây, không biết mấy con phố quanh đây là địa bàn của 'Bảy Con Sói' bọn tao à? Muốn trộm thì cút xa chút mà trộm!"
Thì ra không chỉ ăn xin, trộm cũng có địa bàn của trộm.
Hắn bị đánh bầm tím mắt, mũi cũng chảy máu, sau khi đám người kia rời đi, hắn hít nước mũi máu mũi, nhặt cái màn thầu đã bị đạp đen ngòm kia lên: dựa theo kinh nghiệm sống của hắn, bóc lớp bên ngoài bị bẩn kia đi, bên trong vẫn sạch sẽ, vẫn ăn được.
Hắn vừa gặm màn thầu, vừa tính toán tương lai cho mình: Cút đi đâu chứ, chẳng có nơi nào để cút cả, chỗ nào cũng có địa bàn, chỗ nào cũng bị ăn đòn.
Hắn phải nghĩ cách, làm sao để có thể tiếp tục ở lại đây ăn trộm ăn xin mà không bị đánh.
Ăn xong cái bánh, hắn nhìn chằm chằm đôi giày chơi bóng đã thủng vài ba chỗ ngón chân, hai mắt sáng lên.
Hắn có thể chạy.
Chỉ cần chạy đủ nhanh thì sẽ không bao giờ phải chịu đòn, bởi người đánh hắn đều không đuổi kịp hắn.
Từ đó về sau, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thường thấy bóng dáng hắn chạy như điên, từng bị tóm được vài ba lần, mỗi lần đều bị đánh lên bờ xuống ruộng, nhưng đánh càng dữ thì động lực càng lớn, sau đó hắn sẽ chạy càng nhanh hơn.
Dần dần không còn bị đánh nữa, bởi người mất đồ đều không chạy nhanh bằng hắn, một cái bánh bao chẳng đáng để phải chạy hồng hộc không thở được, mấy tên côn đồ đầu trộm đuôi cướp cũng không chạy nổi hắn, thường đều là đuổi mấy con phố rồi chống đầu gối thở hổn hển, miệng chửi mát: "Con thỏ chết giẫm này, chạy còn nhanh hơn chó."
Nhờ câu chúc lành của họ, lần chạm mặt Huống Đồng Thắng là lần Giang Luyện phát huy tốt nhất từ khi sinh ra tới giờ, thật sự chạy thắng cả chó.
Lần đó, đang nhăm nhe cỗ tang của một nhà, làm trộm thích nhất là tiệc cỗ, bởi nhiều người ra vào phức tạp, thuận tiện xuống tay.
Giang Luyện trà trộn vào đó, lấy hai cái bánh cho mình trước rồi chịu nóng nhón đùi gà, vừa nắm được vào tay thì có người gầm lên: "Bắt trộm!"
Sau đó mới biết, người đó là bị mất tiền, ba nghìn, năm nghìn tệ cũng cũng chẳng phải con số nhỏ, người trộm cũng không phải hắn nhưng hắn đúng thật là có tật giật mình, hắn giật nảy mình một cái, co giò chạy.
Lập tức trở thành mục tiêu dễ thấy nhất.
Ăn cỗ tang đều là bạn bè thân thích, vậy còn chẳng phải là cùng chung mối thù sao? Không kịp hỏi rõ nguyên do sự việc, cả đám lập tức ầm ĩ hò hét đuổi theo, còn thả cả chó ra.
Trên bờ ruộng dài cứ thế triển khai một trận truy đuổi dữ dội: Giang Luyện tay nắm đùi gà chạy đầu, cách không xa phía sau là một con chó ta đuổi theo, lùi ra sau nữa là một đám người cuồn cuộn mênh mông.
Rất nhanh sau đó, vì thể lực cách biệt mà đám người kia dần bị kéo ra thành một dãy dài, những người bị rớt lại phía sau dìu đỡ lẫn nhau, bước chân hỗn loạn, những người vẫn gắng gượng đuổi theo được cũng đã muốn đứt hơi, khoảng cách với một người một chó phía trước càng lúc càng lớn.
Cuối cùng dứt khoát dừng lại hết, gửi gắm toàn bộ hi vọng lên con chó.
Xe của Huống Đồng Thắng đi qua vào đúng lúc đó.
Đầu tiên, ông bị cảnh tượng trước mặt hấp dẫn, lại nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ, bèn bảo tài xế theo sau.
Giang Luyện nắm chặt đùi gà, guồng chân chạy như bay, sự quyến rũ của chiếc đùi gà và nối sợ hãi bị chó cắn trở thành động lực kép cho hắn, hơn nữa còn thường xuyên trèo gò leo tường nên chiếm nhiều ưu thế hơn chút: Con chó kia rốt cuộc cũng cạn sức dừng lại, tuyệt vọng chĩa mõm về phương hướng hắn chạy sủa không dứt miệng.
Thực ra chạy đến lúc này, Giang Luyện cũng đã kiệt sức nhưng tiếng chó sủa sau lưng xa dần khiến tinh thần hắn chấn động, giữa lúc bận rộn, vừa quay đầu lại đã sợ đến trắng bệch mặt.
Một chiếc đùi gà thôi mà còn đem cả ô tô ra đuổi hắn!
Hắn nghiến răng, thúc giục hai chân, tiếp tục chạy như điên.
Huống Đồng Thắng bảo tài xế tăng tốc, lúc chạy ngang hàng với Giang Luyện, ông bấm cửa sổ xe xuống, gọi hắn: "Người anh em, dừng lại chút đã."
Giang Luyện không nghe, Huống Đồng Thắng đành bảo tài xế tiếp tục tăng tốc, sau đó thân xe quành một cái, chặn ngang đường hắn.
Xe vừa quành ngang, Giang Luyện bỗng dừng bước, còn ngã lăn một vòng, sức liều mạng kia vừa đứt là không gượng lên nổi nữa, hắn nhìn Huống Đồng Thắng chống gậy đi xuống, trực giác quải thượng sẽ đập lên người mình, phản ứng đầu tiên là cúi đầu, ra sức cắn nuốt cái đùi gà đã sớm nguột ngắt kia: Có bị đánh cũng không thể để bị đánh không, thịt gà có dinh dưỡng, ăn vào bụng rồi có bị thương cũng chóng lành hơn.
Hắn ngấu nghiến gặm nuốt, suýt nữa bị nghẹn, cái đùi gà to như vậy mà chẳng mấy chốc đã sạch trơ, sau đó phồng má ném xương về phía Huống Đồng Thắng: "Cho ông, hết rồi!"
Đùi gà rơi xuống giày da bóng lưỡng của Huống Đồng Thắng.
Huống Đồng Thắng cúi đầu nhìn, lại ngước lên nhìn hắn, cười khẽ.
...
Giang Luyện cảm khái: "Người đúng là phải có nhất nghệ tinh, nếu không phải tôi chạy giỏi thì cụ nuôi đã chẳng khai quật được tôi."
Hắn nhìn Mạnh Thiên Tư: "Làm trộm, lúc trộm đồ tuyệt vọng nhất là thời khắc nào? Theo kinh nghiệm không lấy gì làm vinh quang của tôi, cũng không phải là lúc bị phát hiện hay bị người vây đuổi, chỉ cần cô chạy vượt những người khác là được."
"Thế nên tôi 'gắng chạy' không phải là nói đùa với cô, tôi thật sự cảm thấy một khi đối kháng trực diện mà không có phần thắng thì chúng ta gắng mà chạy thôi, nếu cô không chạy được, tôi sẽ kéo cô - lúc trước cũng cô còn có thể chạy thắng họ, lần này gọn nhẹ ra trận, hẳn là càng không thành vấn đề."
Mạnh Thiên Tư không nói gì, cô vẫn cảm thấy cái chiêu lớn "gắng chạy" này của Giang Luyện thật đúng là gặp quỷ, nhưng càng gặp quỷ hơn là, vậy mà cô lại cảm thấy hắn nói rất có lý.
Bạch Thủy Tiêu cũng không có vẻ gì là giỏi chạy, mà Giang Luyện thì lại là một cao thủ chạy đến chó cũng phải tuyệt vọng.
Cô không tự chủ được thò tay xoa xoa mắt cá chân.
***
Lúc đám dân trại kia tới gần, cũng không có âm thanh gì lớn, chỉ có một quầng sáng mù mịt từ xa đến gần.
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đã sớm lên cây, nín thở chờ đợi.
Gần them chút nữa thì có tiếng động: tiếng cỏ bị đạp gãy, tiếng dao kéo vô tình quệt qua đã, đều rất khẽm nhưng chính vì khẽ nên lại càng dễ khiến người ta tưởng tượng rồi bất tri bất giác lạnh cả sống lưng.
Càng về sau, bóng người rõ ràng dần lên, từng người từng người, giống như thấm ra từ rừng rậm, dàn thành hai ba hàng, cũng không dừng lại, vẫn đang lê bước về phía trước, người đi đầu đờ đẫn lướt qua dưới tán cây, Mạnh Thiên Tư thậm chí có thể thấy rõ mặt họ.
Cô đã biết Giang Luyện nói "không bình thường" là ở chỗ nào.
Chỉ là, vì sao những người này vẫn đi tiếp về phía trước, đã đến nơi rồi mà, không phải nên dừng lại à?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, như để trả lời cô, trong bóng đêm đột nhiên bay lên một tiếng huýt sắc nhọn cực nhẹ, nhưng người vẫn đang đi này như rối dây, đồng loạt dừng lại.
Tiếng huýt như đã nghe ở đâu đó, trong đầu Mạnh Thiên Tư xoay chuyển, ký ức coi như vẫn còn mới, rất nhanh đã nghĩ ra.
Đó là tiếng còi trùng, lúc bà Điền Miêu sai khiến cổ trùng tấn công cô cũng thổi đúng cái này.
Cô nhỏ giọng nói với Giang Luyện: "Những người này có lẽ trúng cổ rồi."
Bà Điền Miêu đã ở trong trại nhiều năm, muốn tính kế những người này cũng quá dễ dàng.
Giang Luyện ừ một tiếng: "Cô chú ý chỗ đứng của họ mà xem, dừng lại rất khéo, vừa hay vây chúng ta vào giữa."
Không sai, tiếng còi trùng này của Bạch Thủy Tiên canh rất chuẩn, nhưng tiếng còi trùng cũng chỉ có thể thao tác tiến thoái tấn công cơ bản nhất, muốn khiến những người này cúi đầu nghe theo còn phải có thủ đoạn khác.
Mạnh Thiên Tư nghĩ đến nhang cao.
Xem ra, thứ đó không có hiệu quả gì với cô nhưng với những người này thì đều có tác dụng.
Lại một tiếng còi trùng nữa, những người đó bắt đầu bước nhanh tại chỗ, đằng đằng sát khí như tìm mục tiêu, có người đẩy đá, có người vạch bụi cây.
Mạnh Thiên Tư bình tĩnh chờ đợi: Cô và Giang Luyện cô ý chọn náu mình trên cái cây nơi từng gặp phải tập kính, chính là cái cây đã sử dụng cơ quan bắn tên, không lắp tên lại nên cũng không thể bắn tên ép họ xuống cây, còi trùng lại không cách nào nhắc nhở những người này lên cây tìm, Bach Thủy Tiêu chỉ có thể xuất hiện, tự mình ra lệnh.
Mà chỉ cần cô ta xuất hiện, họ sẽ chạy.
Bạch Thủy Tiêu năm mơ cũng không ngờ được họ sẽ "gắng chạy".
Đang nghĩ vậy, cổ tay chợt bị siết lại, là Giang Luyện cầm lấy cổ tay cô, khẽ nói: "Tới rồi."
Tới rồi? Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe thấy tiếng Bạch Thủy Tiêu cao giọng quát: "Trên tán cây!"
Vừa dứt lời, những người đó cơ hồ ngẩng đầu trong nháy mắt, hai mắt trừng trừng, trong tròng mắt ngập tràn những tia sáng hung hãn. Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đang định xuống cây thì người dưới cây đã phát hiện ra, có hai người biết trèo cây thét lên một tiếng rồi lập tức tung mình lên như khỉ vượn.
Giang Luyện nhìn từ trên cao xuống, căn vị trí người lên đầu, đạp mạnh một cước xuống.
Người nọ ngã thẳng xuống, cơ thể vừa chạm đất đã chợt bật dậy, lại một lần nữa liều lĩnh trèo lên cây, chỉ trong chớp mắt, tất cả đã tụ tập lại dưới tán cây, đưa mắt nhìn xuống, dưới tán cây không quá lớn nhấp nhô những đầu người, chỉ tính những người trèo lên cây cũng đã có sáu, bảy.
Mạnh Thiên Tư vội kêu: "Chúng ta đi trên cây đi!"
Giang Luyện cũng nghĩ vậy, nhưng chứng kiến động tĩnh dưới tán cây, lại kéo cô: "Gắng dẫn người về phía này trước đã!"
Dưới cây càng lúc càng tụ tập nhiều người, đợi lát nữa từ trên cái cây khác nhảy xuống chạy trốn sẽ ít trở ngại hơn.
Đương nói chuyện , đã có người vọt lên, Mạnh Thiên Tư đạp gã ngã xuống, lại thấy có cái đầu nhô tới, không kịp nghĩ gì, lại cấp tốc bổ một cước, đầu nhiều chân ít, lúc này chỉ ước lắm chân như rết, bên kia, Giang Luyện cũng đang liên tục đạp giẫm, mắt thấy dưới tán cây đã cuồn cuộn biển người, mới rống lên: "Đi!"
Hai người đồng thời nhảy sang cái cây bên cạnh, lại nhanh chóng trượt xuống.
Vừa chạm đất, Giang Luyện đã kéo Mạnh Thiên Tư co giò bỏ chạy.
Tuy nói phần lớn người đều đã bị dẫn tới gốc cây kia nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải toàn bộ, rải rác xung quanh vẫn còn có người. Họ vừa chạy, lập tức đã có người xông tới xô mạnh, Giang Luyện không thể không né tránh, chỉ một thoáng trì hoãn vậy thôi, đám người dưới gốc cây kia đã ào ào đổ về đây như nước, trong tiếng hỗn loạn còn xen lẫn tiếng Bạch Thủy Tiêu thúc giục, dưới tình thế cấp bách, cũng chẳng để ý được cô ta nói gì, nhưng có thể đoán ra được quá nửa là "Ngăn lại", "Đừng để chúng chạy" vân vân.
Hai người chân nam đá chân chiêu, liên tiếp tránh khỏi mấy người đang cố ngăn trở họ, mắt thấy phía trước thoáng lộ ra sơ hở, biết thành bại chỉ ở trong chớp mắt này, cơ hồ tâm ý tương thông, đồng thời tăng tốc, sức bật lần này phi thường, bên tai như vù vù sinh gió, nhưng chỉ thuận lợi lao ra được mấy chục bước, đột nhiên có bóng đen nhảy ra từ bên cạnh ôm chặt lấy chân Giang Luyện.
Lại là cái tay chỉ còn nửa người trên kia, thì ra y chỉ có thể dựa vào tay chống đi lại, so ra đi lại chậm hơn những người khác, bèn đứng ngoài phòng thủ, trông thấy hai người Giang Luyện cố gắng xông ra ngoài trốn, vèn mai phục đó giờ trong bóng tối, nơi này tối hù, vóc người y lại thấp, nằm sấp bất động đúng là chẳng khác gì lùm cây tảng đá.
Cú này của y rất hung hãn, một đòn trúng đích, trong chớp mắt, chân Giang Luyện trong lập tức bị treo lên một sức nặng hơn năm chục cân, sao chịu nổi, tức khắc ngã nhào. Mạnh Thiên Tư bị hắn kéo theo, cũng ngã lăn ra đất - đổi lại là người thường, chỉ sợ đã gãy cổ chết tươi, may mà cả hai đều là người luyện võ, biết lúc nguy cấp phải bảo vệ nơi yếu hại, dù vẫy cũng vẫn mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.
Nhưng cũng chẳng có thời gian cho họ thở dốc, hơn mười bóng người lung lay như ma quỷ đã nhào tới. Mạnh Thiên Tư còn may, cô lăn được khá xa, còn có thể lảo đảo đứng lên, tránh thoát đợt tấn công thứ nhất, Giang Luyện thì đến đứng lên cũng khó khăn: Gã nửa người kia đã quyết tâm cắn chặt hắn, bất kể hắn đá đạp thế nào cũng gắt gao ôm chặt, tuyệt không buông tay. Mắt thấy có cái cuốc sắp bổ xuống đầu, Giang Luyện cũng không để ý tới người này nữa, chỉ đành mặc cho chân đeo năm chục cân, xoay người tránh đi, lúc khó khăn lắm mới né được một kích này, bên chân kia cũng nặng trịch, lại bị người ta ôm lấy. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên cạnh quét ngang một cái xẻng, Giang Luyện nghiến răng, thét lên một tiếng, nửa người trên rời đất, gắng sức gập bụng vọt ra trước, lúc này mới tránh được.
Bên kia, tình hình của Mạnh Thiên Tư cũng vô cùng nguy hiểm, cô cũng được tính là cao thủ hạng nhất, nhưng chưa bao giờ gặp phải lối đánh liều mạng này: Bình thường, anh nhấc chân lên đạp, đối phương sẽ né, anh đá ngang, đối phương sẽ tránh, đó mới là có qua có lại, giao thủ so chiêu, nhưng đám người này căn bản là không biết đau, dẫu sáp lại sẽ ăn đòn cũng liều mạng tới ôm cô, níu cô, khóa cô, một khi tóm được là chết cũng không buông, có một người phụ nữ mặc áo hai dây đỏ, bước đi cũng khập khiễng, bị cô đạp vào mặt, chảy cả máu rồi mà vẫn hung hăng ôm lấy cẳng chân cô, vặn người kéo ngược cô lại.
Đúng lúc đó, bên cạnh chợt vọng lại tiếng la hét hỗn tạp...
"Là cô Mạnh!"
"Cô Mạnh ở đây!"
"Mọi người nhanh lên..."
Lời còn chưa dứt đã có mấy bóng người thoăn thoắt nhanh chóng xông vào trận chiến, đám người kia hiển nhiên không ngờ còn gặp phải người khác, đều sững sờ.
Người tới là đám Khưu Đống.
Lúc trước họ chỉ theo sau xa xa, nhưng đầu này đột nhiên ầm ĩ tiếng người, loạn cào cào như nồi nước sôi, họ không hiểu ra sao, lặng lẽ lại gần xem, trong hỗn loạn cũng không thể lập tức nhận ra ngay, mãi đến khi thấy rõ là Mạnh Thiên Tư gặp nạn, ai nấy đều kinh hãi, nào còn nghĩ được gì đến chuyện khác, vội ùa ra cứu.
Mạnh Thiên Tư mượn cơ hội đá văng người phụ nữ kia đi, xoay người đứng lên, trong lòng cả mừng.
Người của quỷ non tới rồi!
Đến khi thấy rõ người tới, trong lòng lại xoay ngoắt trầm xuống: Mạnh Kình Tùng đâu, Liễu Quan Quốc đâu? Tại sao không có lấy một khuôn mặt quen thuộc nào, chỉ có mấy người này?
Bình luận facebook