3
Tôi và Phương Trạm đã giao hẹn với nhau, tôi sẽ không gặp riêng Giang Từ còn anh cũng sẽ không gặp riêng Lâm Mạt, chúng tôi sẽ nghiêm túc với cuộc tình này.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi tôi vừa mới bước chân xuống dưới tầng thì đã nhìn thấy Phương Trạm rồi.
Trong ánh nắng mai lấp lánh, Phương Trạm mặc một bộ đồ vest được cắt may vừa người đứng ở nơi đó. Vai rộng eo hẹp, đôi chân dài thẳng trông giống như cây bạch dương vậy.
Nhìn anh khác hẳn phong cách thoải mái ngày hôm qua. Phương Trạm của ngày hôm nay, trên ấn đường của anh có nhiều hơn một chút chín chắn, cúc áo sơ mi được cài cẩn thận làm tôn lên yết hầu xinh đẹp trên chiếc cổ thon dài của anh. Nhìn gần một chút thì trên làn da trắng trẻo của anh còn có cả nốt ruồi màu nâu nho nhỏ nữa.
“Chào em, Dư An An.” Phương Trạm mỉm cười, mái tóc của anh xõa tung dưới ánh mặt trời rực rỡ: “Anh tới đưa em đi làm.”
Tôi không ngờ rằng Phương Trạm lại nghiêm túc đến mức này đấy. Ngày nào anh cũng vòng qua nhà tôi đưa tôi đi làm, trong xe anh luôn có sẵn bữa sáng phong phú, buổi tối anh lại mua thêm bánh ngọt tới công ty đón tôi.
Phương Trạm cứ đều đặn làm như thế mấy ngày liền, tôi hơi ngại nên nói với anh: “Anh không cần phải vất vả như thế đâu, tan làm em có thể tới tìm anh được mà.”
Phương Trạm cụp mắt xuống, anh cười xấu hổ nói: “Anh không thấy vất vả, thật đấy. Người ta yêu nhau cũng như thế này mà, anh đã lên mạng tìm hiểu rồi.”
Hình như Phương Trạm luôn hứng thú và tràn đầy năng lượng với những chuyện về tôi thì phải, cũng không có chút mất kiên nhẫn nào cả.
Anh còn âm thầm ghi nhớ những thói quen nhỏ của tôi khi chúng tôi bên nhau nữa.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy trên ghi chú trong điện thoại của anh có viết: “Dư An An thích uống trà sữa 50% đường, không thích ăn trân châu.”
Tôi còn nghe Lâm Mạt nói, Phương Trạm còn chủ động hỏi Giang Từ sở thích của tôi nhưng Giang Từ lại không biết gì cả.
Không lẽ những thứ này đều là anh lên mạng tìm được sao?
Có một chút gì đó thất vọng nhưng trong nháy mắt tôi lại hiểu rất rõ, dù cho có là chiêu bài tình yêu thì trong đó cũng có cả thành ý và sự quan tâm của Phương Trạm.
Tôi bắt đầu chìm đắm vào trong những tiểu tiết Phương Trạm dành cho tôi. Thậm chí tôi còn tỏ vẻ làm bộ làm tịch, cái thứ mà hồi còn độc thân tôi khinh thường nhất. Có rất nhiều lần ma xui quỷ khiến thế nào tôi còn làm nũng với anh nữa chứ.
Nhớ lại những việc đã qua tự nhiên tôi đỏ bừng mặt lên.
Lần đầu tiên hai chúng tôi nắm tay nhau là do tôi chủ động. Không, nói chính xác hơn thì là tay tôi chạm vào tay Phương Trạm trước.
Khi đầu ngón tay của tôi vừa mới chạm vào mu bàn tay của Phương Trạm, anh đã nhanh chóng nắm chặt lấy tay tôi, không hề cho tôi cơ hội đổi ý.
Từ sau lần đó, lúc tôi đi bên cạnh Phương Trạm anh cũng chưa từng buông tay tôi ra.
Buổi tối sau khi chúng tôi xem phim xong trở về, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Bóng dáng lẻ loi trông quen lắm.
“Sao vậy em?” Phương Trạm nhìn theo hướng tôi đang nhìn.
“Không có gì?” Tôi lắc đầu, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười nói với anh: “Hôm nay lại là một ngày vui vẻ, cảm ơn anh.”
Phương Trạm cưng chiều vuốt tóc tôi, anh trả lại túi xách cho tôi rồi nói: “Bạn gái anh vui là anh vui rồi.”
Sau khi hai chúng tôi tiếp xúc với nhau được một khoảng thời gian thì Phương Trạm cũng biết nói mấy lời ngọt ngào rồi. Nhưng khi nói những lời này tai anh đều đỏ bừng hết lên, ánh mắt vừa đơn thuần lại còn ngây thơ.
Khiến tôi không kìm lòng được mà muốn trêu anh.
“Hay là, anh lên nhà với em nhá?” Tôi hắng giọng rồi vờ như ngượng ngùng nói.
Đúng như những gì tôi nghĩ, anh lại đỏ mặt nữa.
Tôi đắc ý bật cười, ngay sau đó vầng trán man mát, có thứ gì đó mềm mềm giống như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng rời đi.
Bầu không khí dường như bị đóng băng lại, im lặng như tờ, như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của tôi thôi.
Không biết qua bao lâu, Phương Trạm mới khẽ nói bên tai tôi bằng giọng điệu trầm thấp rằng: “Lần sau anh nhất định sẽ lên nhà với em.”
Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn yết hầu của Phương Trạm rồi lại nhìn lên gương mặt anh. Anh có đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt hai mí, đầu mí hơi hẹp đuôi mắt dài, con ngươi màu hổ phách trông rất giống màu tóc của anh, trong đôi mắt ấy là gương mặt ửng hồng của tôi.
“Vâng.”
Sau khi nói xong tôi co giò chạy biến, tôi cũng không dám nhìn anh thêm nữa.
Buổi tối, sau khi khó khăn lắm tôi mới bình tĩnh lại được thì tôi lại nhận được tin nhắn của Giang Từ.
“Lâu lắm rồi em không nói chuyện với anh, vẫn còn giận anh đấy à?”
Ngạc nhiên thoáng qua, sau đó tôi lại có cảm giác thoải mái đến lạ.
Hóa ra tôi cũng có thể bơ Giang Từ, hóa ra tôi cũng không phải là không có Giang Từ thì không được.
“Rảnh rỗi chúng ta gặp nhau nhé.” Giang Từ lại gửi tin nhắn tới.
“Để em hỏi Phương Trạm đã.” Tôi trả lời.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Từ cũng không nhắn lại nữa.
Tôi cũng không để ý mà tập chung nói chuyện trên trời dưới biển với Phương Trạm.
Đợi đến khi tôi nhớ ra thì cũng đã mười một giờ tối rồi.
Tôi mở trang cá nhân của Giang Từ ra xem thì thấy bài đăng mới nhất của anh ấy, mới đăng ba phút trước, là ảnh chụp mặt sáp mặt thân mật của anh ấy với Lâm Mạt, không có cap.
Trong bức ảnh, Giang Từ im lặng nhìn vào ống kính, hơi mím môi, có vẻ như anh ấy đang có tâm sự gì đó.
Còn Lâm Mạt thì khóe mắt đuôi mày đều là sự ngọt ngào.
Tôi không buồn như mình nghĩ, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.
Tôi vẫn hy vọng Giang Từ có thể vui vẻ hơn một chút.
Tôi vừa mới ấn like bài viết của Giang Từ thì lại nhận được cuộc gọi từ Phương Trạm.
Phương Trạm vừa mới tắm xong, đầu tóc anh vẫn còn ướt nhẹp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh khiến anh có thêm một chút quyến rũ.
“Dư An An, anh nói chuyện với em thêm một lúc nữa nhé.” Giọng nói của anh ấm áp, ánh mắt chăm chú.
Tôi cứ yên lặng nhìn anh, có chút ấm áp nhen nhóm ở một góc nào đó trong trái tim.
“Em không buồn đâu, cảm ơn anh.”
Hình như từ khi hai chúng tôi quen biết nhau cho tới nay thì câu chúng tôi nói nhiều nhất là cảm ơn thì phải.
Anh luôn chăm sóc tôi từng chút từng chút một, kể cả là tâm trạng của tôi khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
“Anh đấy, có cần em kể chuyện cười cho anh nghe chọc anh cười không?” Tôi hỏi.
Phương Trạm ngẩn người ra, anh nhíu mày lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thấy cô ấy hạnh phúc, anh cũng thấy vui rồi.”
4
Mấy hôm nay lúc về nhà, ngày nào tôi đều cũng nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia ở gần nhà.
Bóng dáng người ấy trông quen lắm, mỗi lần tôi muốn tới gần nhìn cho rõ ràng người ấy là ai nhưng ngườ ấy đều không cho tôi cơ hội mà quay đầu bỏ đi.
Đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, máu chảy khắp người như bị đông lại, đầu ngón tay cũng lành lạnh.
Tôi quyết định tối nay tôi sẽ tìm hiểu cho rõ đầu đuôi.
Thế nhưng trước khi tan làm có một học sinh nước mắt đầm đìa chạy vào văn phòng của tôi đòi mời tôi đi ăn cơm cho bằng được.
Cậu ấy là học sinh thi lại được tôi giúp đỡ, cũng là học sinh trong lớp luyện thi của tôi.
Tôi từ chối mãi cũng không được với cả các thầy cô khác trong văn phòng cũng bảo đi thế là tôi cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Vậy cô sẽ chọn địa điểm.” Tôi đưa khăn giấy cho cậu ấy, rồi bất đắc dĩ mỉm cười.
Trước khi đi tôi nhắn tin cho Phương Trạm bảo anh không cần tới đón tôi, buổi tối tôi đi ăn cơm với bạn.
Trong quán ăn ngoài trời, cậu học sinh nói cho tôi biết cậu ấy đã có điểm thi đại học rồi. Cuối cùng thì cậu ấy cũng đỗ được vào trường mình vẫn luôn mong muốn. Tôi vui quá nên quên mất tửu lượng của mình chẳng ra sao cả, uống hơi quá chén.
Tôi loạng choạng đứng dậy, học sinh lo lắng nói: “Cô Dư, cô bảo bạn trai tới đón đi ạ.”
Hai chữ bạn trai này nghe êm tai cực kỳ, tôi còn cảm thấy có chút ngọt ngào nữa.
Tôi che mặt bật cười: “Ừ nhỉ, cô có bạn trai cơ mà, ha ha ha…”
Tôi ấn nút gọi điện thoại cho Phương Trạm, một giọng nói trong trẻo, dễ nghe từ đầu bên kia vọng tới: “Dư An An, em ăn xong rồi hả, anh tới đón em nhé.”
Khi Phương Trạm cất tiếng gọi tên tôi, giọng nói của anh nhẹ nhàng, thân mật, còn có cảm giác quyến rũ lạ thường nữa.
Tôi kìm lòng không đặng làm nũng với anh: “Em nhớ anh rồi.”
Có thể là anh đang ngẩn người ra nên không trả lời lại tôi.
Tôi mang theo hơi men nói tiếp: “Phương Trạm anh mau tới đây đi, em rất muốn gặp anh.”
“Được rồi, em gửi địa chỉ cho anh đi, anh tới ngay.” Trong giọng nói của anh còn xen lẫn ý cười nữa.
Cúp máy, tôi gửi địa chỉ của mình cho Phương Trạm. Vừa ngẩng đầu lên thì tôi đã nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cậu học sinh phía đối diện rồi.
“Cô Dư ơi, hình như em có hiểu lầm về cô thì phải. Lúc trước em cứ nghĩ cô là một người rất lý trí cơ.”
Tôi nhìn cậu ấy bằng đôi mắt say lờ đờ rồi lắc đầu.
Suốt bao nhiêu năm nay chiếc mặt nạ lý trí mà tôi có được là từ biết bao hy vọng và thất vọng Giang Từ dành cho tôi. Nhưng nay đã có một người ở bên cạnh tôi rồi, tôi muốn mình dũng cảm hơn, rũ bỏ sự đề phòng của mình.
“Em không cần lý trí trước mặt người em yêu đâu.” Tôi tỏ ra thần thần bí bí, giọng nói run run, trước mắt như có một làn sương mờ vậy.
Lúc Phương Trạm đến, tôi bị chất cồn làm cho mụ mị đầu óc, tôi trở lên hưng phấn đến lạ.
Lý trí còn sót lại nói cho tôi biết hôm nay tôi làm xằng một chút cũng không sao cả.
Có hơi men làm cái cớ rồi mà.
Tôi xông tới trước mặt Phương Trạm ôm lấy eo anh, mặt kề sát vào lồng ngực anh. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cằm anh rồi cười ngốc nghếch: “Phương Trạm, em say rồi.”
Tôi say nhưng không phải say đến mức mất hết ý thức.
Phương Trạm cẩn thận đỡ lấy tôi: “Sao em lại uống nhiều thế này?”
Cậu học sinh kia tiến lên phía trước rồi lịch sự chào hỏi Phương Trạm: “Ngại quá, do em vui quá nên mới kéo cô Dư đi uống rượu ạ. Lần này em có thể đỗ vào trường em muốn tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của cô Dư, cô đã dành thời gian nghỉ của mình để dạy thêm cho em.”
Ánh mắt nhìn tôi của Phương Trạm đột nhiên sáng bừng lên, còn có thêm mấy phần tán thưởng nữa. Anh xoa đầu tôi, giọng điệu cưng chiều giống như đang dỗ trẻ con vậy: “Dư An An, chúng ta đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Phương Trạm đỡ tôi lên xe, lúc anh cúi người xuống cài dây an toàn cho tôi bởi vì khoảng cách quá gần nhau, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Tôi nhìn chằm chằm gương mặt của anh đang được phóng to ngay trước mặt mình này, tôi căng thẳng đến mức nuốt nước miếng, mặt đỏ ửng cả lên.
Không biết có phải là cố ý hay không nhưng động tác của Phương Trạm rất chậm. Sau khi cài dây an toàn xong anh còn nghiêng đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi mấy giây nữa, yết hầu khẽ động đậy.
Khát vọng nhen nhóm, giống như mèo con khẽ cào vào trái tim tôi vậy.
“Em khó chịu lắm hả.” Sau khi nổ máy, Phương Trạm nhìn tôi hỏi.
Khó chịu.
Tôi nắm chặt lấy dây an toàn để tiếp thêm dũng cảm cho mình. Lúc dừng xe đợi đèn đỏ, tôi nhanh chóng sáp lại gần rồi hôn chụt một cái lên gương mặt của Phương Trạm.
“Ngày hôm đó anh hôn lên trán em, bây giờ coi như chúng ta hòa nhau.”
Nếu như đã thử yêu vậy thì tôi sẽ không thể để mình chịu thiệt được, tôi muốn trả lại.
Phương Trạm quên cả hô hấp, gò má trắng nõn của anh đỏ bừng lên, anh nắm chặt lấy vô lăng, anh không nhìn tôi mà ngồi thẳng lưng.
Bầu không khí đột nhiên yên lặng hẳn đi, tôi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết Phương Trạm đang nghĩ gì nữa.
Tôi lo lắng, có phải hành động ban nãy của tôi đã phá vỡ hình tượng của tôi trong lòng anh rồi hay không.
Cuối cùng vẫn là sợ hãi.
Cho đến tận khi tôi xuống xe, Phương Trạm cũng không nói năng gì cả.
Tôi do dự, không biết nên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này như thế nào.
Đột nhiên Phương Trạm đỡ lấy bả vai tôi, anh nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc: “Dư An An, anh có thể lên nhà cùng em không?”
Có thể là anh đã nhìn ra sự ngạc nhiên trong đôi mắt tôi, anh sáp lại gần tôi thêm một chút nữa: “Em uống say rồi, anh muốn chăm sóc em.”
Cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, mặt tôi đỏ lên rồi nhanh chóng gật đầu.
Trước khi lên tầng tôi lại nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia. Lần này người ấy không lảng tránh ánh mắt của tôi nữa mà sải bước về phía tôi, dường như người ấy đang tức giận.
“An An, em muốn đưa anh ta về nhà sao?” Người ấy đứng trước mặt tôi nhìn tôi từ trên cao xuống. Cái bóng của vành mũ hắt xuống khiến cho đôi mắt của anh ấy trông càng u ám hơn nữa: “Em còn uống rượu nữa?”
Tôi vô thức lùi về phía sau một bước, cũng tỉnh táo được đôi chút rồi. Hóa ra người này lại là Giang Từ thật.
Giang Từ luôn xuất hiện dưới nhà tôi, đứng từ xa nhìn tôi, rốt cuộc anh ấy có ý gì đây, anh ấy muốn làm gì?
Phương Trạm cũng để ý tới phản ứng khác thường của tôi, anh lặng lẽ đứng gần về phía tôi rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó khẽ cong môi cười nói: “Sao vậy? Em không thể dẫn bạn trai mình về nhà được sao?”
Giang Từ giơ tay ra muốn kéo tôi nhưng lại bị Phương Trạm nghiêng người cản lại.
Tôi đứng đằng sau Phương Trạm thế nên tôi không biết hiện giờ anh có vẻ mặt như thế nào, tôi chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh và ung dung của anh: “Giang Từ, Dư An An không thích anh như thế này đâu.”
Tôi ôm lấy eo Phương Trạm, ló đầu ra nói: “Giang Từ, em và Phương Trạm đã bên nhau rồi, không phải là thỏa lòng anh rồi sao? Anh yên tâm, em sẽ luôn ở bên anh ấy, còn Lâm Mạt sẽ luôn là của anh.”
Giang Từ ngẩn người ra trong chốc lát, ánh mắt tức giận, anh ấy nghiến răng nói: “Ai muốn em ở bên anh ta chứ?”
Tôi nhìn Giang Từ bằng ánh mắt ngờ vực.
Giang Từ không nói gì nữa, anh ấy nở một nụ cười giễu cợt rồi xoay người vội vàng rời đi.
Dưới ánh chiều tà, bóng lưng lúc rời đi của Giang Từ có chút cô đơn.
Tôi cứ nhìn theo mãi, một lúc sau tôi mới ổn định lại được cảm giác chua xót ở trong lòng.
Phương Trạm lặng lẽ ở bên cạnh tôi, anh im lặng đợi tôi đưa ra lựa chọn của mình.
Lúc tôi vừa mới ổn định lại tâm trạng định nắm tay anh đi lên nhà thì điện thoại của anh vang lên.
Là điện thoại của Lâm Mạt.
Phương Trạm nghe máy ngay trước mặt tôi, mới nói chưa được hai câu anh đã vội vàng cúp máy.
“Dư An An, xin lỗi em, hôm nay anh không thể chăm sóc cho em được, Lâm Mạt xảy ra chuyện rồi.”
Tôi mỉm cười mệt mỏi: “Anh đi đi.”
Bình luận facebook