-
Chương 8
Nàng cũng bị tổn thương cơ thể, phần lớn thời gian sau đó đều nằm bệnh trên giường.
Cô gia càng thêm lạnh nhạt với nàng, hiếm khi đến phòng của nàng nữa.
Khi ta mang thai đến tháng thứ sáu, Thái y nói với Quốc công gia rằng đứa bé này trông có vẻ là con trai.
Quốc công gia rất vui mừng.
Dù ông không quá để tâm đến con cái, nhưng vẫn muốn nuôi dưỡng một đứa con trai có thể theo ông hành quân đánh giặc.
Thật tiếc, cô gia khi còn nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi cái ch.ết của thân phụ, nên không chịu học võ, Quốc công gia cũng không tiện ép buộc.
Trong những lúc rảnh rỗi, Quốc công gia thường nắm tay ta, cười nói: "Nếu là con trai, sau này nàng đừng quá nuông chiều, ta sẽ dẫn nó đi hành quân đánh giặc."
Ta dựa vào lòng ông, gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn ông: "Nếu sau này nó có thể trở thành một đại anh hùng như chàng, thì đời này ta sống cũng không uổng phí."
Ông ôm ta vào lòng, tiếng cười càng thêm sảng khoái.
Dần dần, tiếng cười ngừng lại, ông thở dài nói với ta: "Bất kể nàng sinh con trai hay con gái, ta cũng sẽ không xin phong vị Thế tử cho phủ Trấn Quốc Công từ triều đình. Vị trí này quá cao, đến ta thì nên kết thúc. Nếu để người khác ngồi, chưa chắc họ đã có mệnh để hưởng phúc."
Ta sững sờ một lúc.
Không ngờ, kiếp trước ông cũng vì lý do này mà mãi không chịu xin phong cho cô gia.
Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Mọi chuyện đều nghe theo chàng."
Ông nhìn vào bụng ta, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để dạy dỗ nó, sau này nó có thể đi xa đến đâu, là do phúc phận của nó quyết định. Còn lại, đừng mong dựa vào ta."
Ta gật đầu, vuốt ve bụng mình, nhẹ giọng nói: "Có thể trở thành con của chàng, đã là phúc phận lớn nhất của nó rồi."
Ta chấp nhận việc đứa con của mình không thể trở thành Thế tử.
Nhưng có người lại không thể chấp nhận điều đó.
Cô gia nghe nói ta mang thai con trai, liền ngay ngày hôm sau tìm đến Quốc công gia.
Lúc đó, ta vừa nấu xong bát canh bổ cho Quốc công gia, đang bê đến trước cửa thư phòng.
Liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh cãi.
Quốc công gia đã từ chối yêu cầu của cô gia về việc xin phong Thế tử cho hắn.
Cô gia đã sớm oán hận ông từ lâu.
Giờ lại nghe tin ông sắp có con trai, mà vẫn từ chối mình, lòng đầy căm phẫn không thể kiềm chế.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Ông không chịu phong ta làm Thế tử, chẳng phải là muốn để dành vị trí đó cho con trai ruột của ông sao? Nếu không có phụ thân ta, ông đã ch.ết từ lâu rồi. Ông không biết ơn cũng không sao, nhưng giờ lại đối xử với ta như vậy, ông thật là kẻ ích kỷ!"
Một tiếng tát vang lên.
Cô gia từ trong phòng giận dữ bước ra, trên mặt còn hằn vết đỏ.
Phía sau hắn là Quốc công gia với sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy thất vọng.
Cô gia vừa ra khỏi cửa, liền trông thấy ta đang đứng trong sân, ánh mắt hắn càng tràn đầy căm hận.
"Xuân Đào, ngươi là kẻ bội bạc, nếu khi xưa ngươi chịu theo ta, đã chẳng có bao nhiêu rắc rối như thế này. Ngươi muốn con trai ngươi làm Thế tử sao? Đúng là nằm mơ!"
Nói xong, hắn như kẻ điên dại, lao về phía ta, định đẩy ta ngã.
Ta hoảng hốt lùi lại, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quốc công gia.
Cô gia không đạt được mục đích.
Quốc công gia là người luyện võ, nhanh chóng bảo vệ ta trong lòng, một cước đá văng hắn ra.
Cô gia ngã xuống đất, bị thị vệ khống chế, điên cuồng giãy giụa.
Ánh mắt hắn đầy thù hận, chăm chú nhìn ta và Quốc công gia.
Quốc công gia mặt mày tái mét, biểu cảm càng thêm thất vọng, lắc đầu ra lệnh: "Đưa Đại công tử xuống, giám sát chặt chẽ, không có lệnh của ta, không được thả ra."
Hắn lăn lộn giãy giụa, nhưng vẫn bị thị vệ áp giải đi.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này, ta không khỏi nhớ lại kiếp trước của mình.
Khi đó, ánh mắt hắn đã từng nhìn ta như vậy.
Nhìn ta bị dìm trong nước, vật lộn trong sự nhục nhã.
Không ngờ, nay mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược...
Vài tháng sau, ta hạ sinh một bé trai.
Quốc công gia đặt tên cho nó là Dung Tử An.
Ta nghĩ, dường như ông không phải là người không muốn có con cái như lời đồn.
Ông hẳn là rất yêu thích đứa trẻ này.
Dung Tử An sinh ra không giống như Quốc công gia với thân hình vạm vỡ.
Nét mặt của nó không hề có bóng dáng của ông, mà lại giống ta như đúc.
Dù là con trai, nhưng dung mạo lại vô cùng xinh đẹp.
Nhìn đứa trẻ này, ta ngẩn ngơ nghĩ, có lẽ kiếp trước đứa con ta đã mất cũng giống như thế này chăng?
Dù rằng Dung Tử An mang ngoại hình giống ta, nhưng tính cách lại rất giống Quốc công gia.
Ngay từ nhỏ, nó đã đam mê võ nghệ.
Năm nó ba tuổi, Quốc công gia đã bắt đầu tự mình dạy dỗ nó.
Ta vô cùng đau lòng, nhưng nó còn nhỏ mà không hề kêu khổ, kêu mệt.
Điều này làm Quốc công gia rất hài lòng.
Cô gia càng thêm lạnh nhạt với nàng, hiếm khi đến phòng của nàng nữa.
Khi ta mang thai đến tháng thứ sáu, Thái y nói với Quốc công gia rằng đứa bé này trông có vẻ là con trai.
Quốc công gia rất vui mừng.
Dù ông không quá để tâm đến con cái, nhưng vẫn muốn nuôi dưỡng một đứa con trai có thể theo ông hành quân đánh giặc.
Thật tiếc, cô gia khi còn nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi cái ch.ết của thân phụ, nên không chịu học võ, Quốc công gia cũng không tiện ép buộc.
Trong những lúc rảnh rỗi, Quốc công gia thường nắm tay ta, cười nói: "Nếu là con trai, sau này nàng đừng quá nuông chiều, ta sẽ dẫn nó đi hành quân đánh giặc."
Ta dựa vào lòng ông, gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn ông: "Nếu sau này nó có thể trở thành một đại anh hùng như chàng, thì đời này ta sống cũng không uổng phí."
Ông ôm ta vào lòng, tiếng cười càng thêm sảng khoái.
Dần dần, tiếng cười ngừng lại, ông thở dài nói với ta: "Bất kể nàng sinh con trai hay con gái, ta cũng sẽ không xin phong vị Thế tử cho phủ Trấn Quốc Công từ triều đình. Vị trí này quá cao, đến ta thì nên kết thúc. Nếu để người khác ngồi, chưa chắc họ đã có mệnh để hưởng phúc."
Ta sững sờ một lúc.
Không ngờ, kiếp trước ông cũng vì lý do này mà mãi không chịu xin phong cho cô gia.
Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Mọi chuyện đều nghe theo chàng."
Ông nhìn vào bụng ta, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để dạy dỗ nó, sau này nó có thể đi xa đến đâu, là do phúc phận của nó quyết định. Còn lại, đừng mong dựa vào ta."
Ta gật đầu, vuốt ve bụng mình, nhẹ giọng nói: "Có thể trở thành con của chàng, đã là phúc phận lớn nhất của nó rồi."
Ta chấp nhận việc đứa con của mình không thể trở thành Thế tử.
Nhưng có người lại không thể chấp nhận điều đó.
Cô gia nghe nói ta mang thai con trai, liền ngay ngày hôm sau tìm đến Quốc công gia.
Lúc đó, ta vừa nấu xong bát canh bổ cho Quốc công gia, đang bê đến trước cửa thư phòng.
Liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh cãi.
Quốc công gia đã từ chối yêu cầu của cô gia về việc xin phong Thế tử cho hắn.
Cô gia đã sớm oán hận ông từ lâu.
Giờ lại nghe tin ông sắp có con trai, mà vẫn từ chối mình, lòng đầy căm phẫn không thể kiềm chế.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Ông không chịu phong ta làm Thế tử, chẳng phải là muốn để dành vị trí đó cho con trai ruột của ông sao? Nếu không có phụ thân ta, ông đã ch.ết từ lâu rồi. Ông không biết ơn cũng không sao, nhưng giờ lại đối xử với ta như vậy, ông thật là kẻ ích kỷ!"
Một tiếng tát vang lên.
Cô gia từ trong phòng giận dữ bước ra, trên mặt còn hằn vết đỏ.
Phía sau hắn là Quốc công gia với sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy thất vọng.
Cô gia vừa ra khỏi cửa, liền trông thấy ta đang đứng trong sân, ánh mắt hắn càng tràn đầy căm hận.
"Xuân Đào, ngươi là kẻ bội bạc, nếu khi xưa ngươi chịu theo ta, đã chẳng có bao nhiêu rắc rối như thế này. Ngươi muốn con trai ngươi làm Thế tử sao? Đúng là nằm mơ!"
Nói xong, hắn như kẻ điên dại, lao về phía ta, định đẩy ta ngã.
Ta hoảng hốt lùi lại, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quốc công gia.
Cô gia không đạt được mục đích.
Quốc công gia là người luyện võ, nhanh chóng bảo vệ ta trong lòng, một cước đá văng hắn ra.
Cô gia ngã xuống đất, bị thị vệ khống chế, điên cuồng giãy giụa.
Ánh mắt hắn đầy thù hận, chăm chú nhìn ta và Quốc công gia.
Quốc công gia mặt mày tái mét, biểu cảm càng thêm thất vọng, lắc đầu ra lệnh: "Đưa Đại công tử xuống, giám sát chặt chẽ, không có lệnh của ta, không được thả ra."
Hắn lăn lộn giãy giụa, nhưng vẫn bị thị vệ áp giải đi.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này, ta không khỏi nhớ lại kiếp trước của mình.
Khi đó, ánh mắt hắn đã từng nhìn ta như vậy.
Nhìn ta bị dìm trong nước, vật lộn trong sự nhục nhã.
Không ngờ, nay mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược...
Vài tháng sau, ta hạ sinh một bé trai.
Quốc công gia đặt tên cho nó là Dung Tử An.
Ta nghĩ, dường như ông không phải là người không muốn có con cái như lời đồn.
Ông hẳn là rất yêu thích đứa trẻ này.
Dung Tử An sinh ra không giống như Quốc công gia với thân hình vạm vỡ.
Nét mặt của nó không hề có bóng dáng của ông, mà lại giống ta như đúc.
Dù là con trai, nhưng dung mạo lại vô cùng xinh đẹp.
Nhìn đứa trẻ này, ta ngẩn ngơ nghĩ, có lẽ kiếp trước đứa con ta đã mất cũng giống như thế này chăng?
Dù rằng Dung Tử An mang ngoại hình giống ta, nhưng tính cách lại rất giống Quốc công gia.
Ngay từ nhỏ, nó đã đam mê võ nghệ.
Năm nó ba tuổi, Quốc công gia đã bắt đầu tự mình dạy dỗ nó.
Ta vô cùng đau lòng, nhưng nó còn nhỏ mà không hề kêu khổ, kêu mệt.
Điều này làm Quốc công gia rất hài lòng.