-
Chương 9
Khi Dung Tử An năm tuổi, tiểu thư mang bệnh nhiều năm cuối cùng cũng qua đời, chỉ để lại một đứa con gái sáu tuổi là Dung Duệ.
Thấy đứa trẻ thật đáng thương, ta đưa nàng về bên cạnh, nuôi dưỡng cùng với Dung Tử An.
Dung Duệ cũng là một đứa trẻ mệnh khổ.
Từ sau khi tiểu thư sinh con bé ra, sức khỏe đã không tốt.
Cộng thêm việc cô gia đã sớm rời xa nàng, nên mỗi ngày nàng đều sống trong u sầu.
Dần dần, nàng trút hết sự tức giận lên Dung Duệ.
Nàng hận khi xưa sinh ra không phải con trai, mà là đứa con gái vô dụng này.
Càng hận đứa trẻ đã làm hỏng sức khỏe của mình.
Nếu không mang thai, phu quân của nàng cũng sẽ không rời bỏ nàng.
Nàng càng không phải đau đớn khi phải tìm nha hoàn thông phòng cho hắn.
Nếu không có nha hoàn thông phòng, thì mọi chuyện đã không trở nên như ngày hôm nay.
Tiểu thư dường như đã bị ma ám, đổ hết mọi khổ đau của mình lên đầu đứa trẻ này.
Dung Duệ từ nhỏ đã bị thân mẫu đánh mắng, sỉ nhục, bị hạ nhân khinh khi, phụ thân thì không quan tâm, ngay cả các thiếp thất cũng không coi con bé ra gì.
Khi con bé đến bên ta, thân hình gầy yếu, còn thấp hơn cả Dung Tử An năm tuổi một cái đầu.
Ánh mắt con bé lúc nào cũng tràn ngập sự sợ hãi, không dám nói to, thậm chí còn không dám ăn nhiều.
Sau vài tháng, con bé cuối cùng cũng có thể ngượng ngùng mỉm cười gọi ta là tổ mẫu.
Cô gia bị Quốc công gia giam cầm hơn năm năm, cuối cùng cũng có ý hối cải.
Hắn khóc lóc thảm thiết trước mặt thị vệ, van xin được gặp Quốc công gia một lần.
Ta vẫn nhớ rõ kiếp trước, hắn đã mưu tính thế nào để hãm hại Quốc công gia.
Hắn tuyệt đối không thật lòng hối lỗi.
Nhưng Quốc công gia vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ đứa nghĩa tử này.
Ông đồng ý đi gặp hắn.
Nhìn Quốc công gia, ta lặng lẽ suy nghĩ, bao nhiêu năm qua, vị trí của ta trong lòng ông rốt cuộc là bao nhiêu?
Có lẽ, ta cần phải dùng một liều thuốc mạnh hơn.
Cô gia trông đã gầy đi nhiều.
Sắc mặt hắn tái nhợt, quỳ trên mặt đất, ôm chân Quốc công gia, khóc lóc đầy nước mắt và nước mũi.
Hắn nói rằng mình đã nhận ra lỗi lầm, xin phụ thân tha thứ.
Quốc công gia thở dài một tiếng, cuối cùng cũng mềm lòng.
Ông giải trừ lệnh cấm túc cho cô gia.
Sau đó sai người chuẩn bị tiệc rượu, cùng cô gia uống rượu tâm sự.
Rượu qua ba tuần, Quốc công gia đã có chút men say.
Đột nhiên, có thích khách lao vào, kiếm trong tay nhắm thẳng vào mặt Quốc công gia.
Ta hoảng hốt lao tới, lưỡi kiếm đâm vào bụng ta.
Ta mềm nhũn ngã vào lòng Quốc công gia, cảm nhận được cánh tay ông ôm lấy ta khẽ run rẩy, ánh mắt thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
Ta khổ sở tự giễu nghĩ, lão già này, cuối cùng cũng có chút tình nghĩa với ta rồi sao?
Đầu óc ta dần trở nên mơ hồ, sức lực từng chút một rời xa.
Nếu ta không qua khỏi, đó cũng là số mệnh của ta.
Chỉ mong rằng, vì ta đã ch.ết vì ông, ông sẽ đối xử tốt với Tử An.
Ta đúng là mạng lớn.
Ngủ mê ba ngày rồi cũng tỉnh lại.
Khi ta mở mắt, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Quốc công gia đang ngồi canh bên giường, râu ria lởm chởm.
Ba ngày không rửa mặt, ông trông như một kẻ thảo khấu trên núi, càng thêm phần dữ tợn.
Thấy ta tỉnh dậy, ông nắm chặt tay ta.
Ông nói khẽ: "Xuân Đào, đời này, ta tuyệt đối không phụ tấm lòng này của nàng."
Tấm lòng hay không, cũng nhờ ta diễn xuất mà thôi.
Nhưng có được lời nói này của ông, cũng không uổng công ta nhẫn nhịn bao năm qua.
Thích khách đã bị điều tra ra, chính là người do cô gia thuê.
Hắn muốn lấy mạng Quốc công gia, bởi giờ đây Tử An mới chỉ năm tuổi, nếu Quốc công gia ch.ết, phủ Quốc công rộng lớn này sẽ chỉ còn hắn làm chủ.
Lúc đó, mẫu tử ta, quả phụ và đứa trẻ mồ côi, chẳng phải sẽ trở thành đối tượng để hắn tùy ý chà đạp sao.
Từng là phụ tử một đời, Quốc công gia cuối cùng vẫn không tự tay hạ sát hắn.
Cô gia bị quan phủ bắt giữ, tội danh mưu sát Quốc công gia là tội ch.ết, hắn bị kết án chém đầu vào mùa thu.
Từ sau việc này, Quốc công gia đối với ta tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ ông thật sự đã đặt ta vào trong lòng.
Chúng ta sống như một đôi phu thê bình thường.
Cùng ăn, cùng ở, cùng nhau giáo dục con cái.
Nhưng ông vẫn chưa chính thức nâng ta lên làm chính thất.
Thấy đứa trẻ thật đáng thương, ta đưa nàng về bên cạnh, nuôi dưỡng cùng với Dung Tử An.
Dung Duệ cũng là một đứa trẻ mệnh khổ.
Từ sau khi tiểu thư sinh con bé ra, sức khỏe đã không tốt.
Cộng thêm việc cô gia đã sớm rời xa nàng, nên mỗi ngày nàng đều sống trong u sầu.
Dần dần, nàng trút hết sự tức giận lên Dung Duệ.
Nàng hận khi xưa sinh ra không phải con trai, mà là đứa con gái vô dụng này.
Càng hận đứa trẻ đã làm hỏng sức khỏe của mình.
Nếu không mang thai, phu quân của nàng cũng sẽ không rời bỏ nàng.
Nàng càng không phải đau đớn khi phải tìm nha hoàn thông phòng cho hắn.
Nếu không có nha hoàn thông phòng, thì mọi chuyện đã không trở nên như ngày hôm nay.
Tiểu thư dường như đã bị ma ám, đổ hết mọi khổ đau của mình lên đầu đứa trẻ này.
Dung Duệ từ nhỏ đã bị thân mẫu đánh mắng, sỉ nhục, bị hạ nhân khinh khi, phụ thân thì không quan tâm, ngay cả các thiếp thất cũng không coi con bé ra gì.
Khi con bé đến bên ta, thân hình gầy yếu, còn thấp hơn cả Dung Tử An năm tuổi một cái đầu.
Ánh mắt con bé lúc nào cũng tràn ngập sự sợ hãi, không dám nói to, thậm chí còn không dám ăn nhiều.
Sau vài tháng, con bé cuối cùng cũng có thể ngượng ngùng mỉm cười gọi ta là tổ mẫu.
Cô gia bị Quốc công gia giam cầm hơn năm năm, cuối cùng cũng có ý hối cải.
Hắn khóc lóc thảm thiết trước mặt thị vệ, van xin được gặp Quốc công gia một lần.
Ta vẫn nhớ rõ kiếp trước, hắn đã mưu tính thế nào để hãm hại Quốc công gia.
Hắn tuyệt đối không thật lòng hối lỗi.
Nhưng Quốc công gia vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ đứa nghĩa tử này.
Ông đồng ý đi gặp hắn.
Nhìn Quốc công gia, ta lặng lẽ suy nghĩ, bao nhiêu năm qua, vị trí của ta trong lòng ông rốt cuộc là bao nhiêu?
Có lẽ, ta cần phải dùng một liều thuốc mạnh hơn.
Cô gia trông đã gầy đi nhiều.
Sắc mặt hắn tái nhợt, quỳ trên mặt đất, ôm chân Quốc công gia, khóc lóc đầy nước mắt và nước mũi.
Hắn nói rằng mình đã nhận ra lỗi lầm, xin phụ thân tha thứ.
Quốc công gia thở dài một tiếng, cuối cùng cũng mềm lòng.
Ông giải trừ lệnh cấm túc cho cô gia.
Sau đó sai người chuẩn bị tiệc rượu, cùng cô gia uống rượu tâm sự.
Rượu qua ba tuần, Quốc công gia đã có chút men say.
Đột nhiên, có thích khách lao vào, kiếm trong tay nhắm thẳng vào mặt Quốc công gia.
Ta hoảng hốt lao tới, lưỡi kiếm đâm vào bụng ta.
Ta mềm nhũn ngã vào lòng Quốc công gia, cảm nhận được cánh tay ông ôm lấy ta khẽ run rẩy, ánh mắt thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
Ta khổ sở tự giễu nghĩ, lão già này, cuối cùng cũng có chút tình nghĩa với ta rồi sao?
Đầu óc ta dần trở nên mơ hồ, sức lực từng chút một rời xa.
Nếu ta không qua khỏi, đó cũng là số mệnh của ta.
Chỉ mong rằng, vì ta đã ch.ết vì ông, ông sẽ đối xử tốt với Tử An.
Ta đúng là mạng lớn.
Ngủ mê ba ngày rồi cũng tỉnh lại.
Khi ta mở mắt, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Quốc công gia đang ngồi canh bên giường, râu ria lởm chởm.
Ba ngày không rửa mặt, ông trông như một kẻ thảo khấu trên núi, càng thêm phần dữ tợn.
Thấy ta tỉnh dậy, ông nắm chặt tay ta.
Ông nói khẽ: "Xuân Đào, đời này, ta tuyệt đối không phụ tấm lòng này của nàng."
Tấm lòng hay không, cũng nhờ ta diễn xuất mà thôi.
Nhưng có được lời nói này của ông, cũng không uổng công ta nhẫn nhịn bao năm qua.
Thích khách đã bị điều tra ra, chính là người do cô gia thuê.
Hắn muốn lấy mạng Quốc công gia, bởi giờ đây Tử An mới chỉ năm tuổi, nếu Quốc công gia ch.ết, phủ Quốc công rộng lớn này sẽ chỉ còn hắn làm chủ.
Lúc đó, mẫu tử ta, quả phụ và đứa trẻ mồ côi, chẳng phải sẽ trở thành đối tượng để hắn tùy ý chà đạp sao.
Từng là phụ tử một đời, Quốc công gia cuối cùng vẫn không tự tay hạ sát hắn.
Cô gia bị quan phủ bắt giữ, tội danh mưu sát Quốc công gia là tội ch.ết, hắn bị kết án chém đầu vào mùa thu.
Từ sau việc này, Quốc công gia đối với ta tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ ông thật sự đã đặt ta vào trong lòng.
Chúng ta sống như một đôi phu thê bình thường.
Cùng ăn, cùng ở, cùng nhau giáo dục con cái.
Nhưng ông vẫn chưa chính thức nâng ta lên làm chính thất.
Bình luận facebook