-
Chương 4
Sáng nay khi ta tỉnh dậy, ông vẫn còn đang say ngủ.
Đêm qua, ta lợi dụng lúc say rượu mà trèo lên giường ông.
Ông không hỏi ta là nha hoàn của ai, ta cũng giả vờ không biết thân phận thật sự của ông.
Là một tiểu nha hoàn mất lý trí sau khi uống rượu, ta không thể ở lại, phản ứng đầu tiên phải là nhanh chóng rời đi.
Giờ đây, xem như đây là "lần đầu tiên" ta chính thức gặp Quốc công gia.
Ta lập tức đứng ngây ra tại chỗ, mặt lộ vẻ kinh hãi vừa đủ.
Rồi "bịch" một tiếng, ta quỳ xuống đất, giọng run rẩy: "Nô, nô tỳ bái kiến Quốc công gia!"
Ta cúi đầu, mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, trông vô cùng hoảng sợ, kinh hãi.
Ánh mắt lạnh lùng trên đỉnh đầu dần dần dịu đi vài phần.
Tiểu thư cau mày nhìn ta một cái, trong mắt có chút không hài lòng, nhưng sau đó nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, quay sang Quốc công gia, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, có điều gì không ổn sao?"
Quốc công gia nhìn ta một lúc lâu, rồi từ tốn nói:
"Không có gì, chỉ là thấy nha đầu này bị thương ở tay."
Ông ngẩng đầu, nhìn về phía lão Hứa.
Lão Hứa lập tức gật đầu đáp: "Lão nô sẽ lập tức gọi người đến băng bó cho cô nương này."
Ta theo nha hoàn mà lão Hứa gọi đến rời đi.
Phía sau, ánh mắt tiểu thư mang theo vài phần lạnh lùng.
Còn Hồng Diệp thì nhìn ta với ánh mắt đầy ghen ghét.
Sau khi tiểu thư thỉnh an xong, tay ta cũng vừa được băng bó.
Quốc công gia không đề cập gì đến chuyện đã xảy ra, ta càng không dám hỏi, sợ lộ ra điều không nên.
Chỉ im lặng theo tiểu thư quay về nơi ở.
Trên đường đi, lòng ta không ngừng lo lắng, hồi hộp.
Tiểu thư liếc nhìn ta một cái, rồi quay vào phòng.
Hồng Diệp kìm nén cơn giận trong lòng, giáng cho ta một cái tát mạnh.
Nàng phun một ngụm nước bọt xuống đất, giận dữ mắng: "Ngươi nghĩ Quốc công gia là người mà loại hạ tiện như ngươi có thể mơ tưởng sao? Nếu không phải nể mặt tiểu thư của chúng ta, ngươi đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ rồi! Ngươi thật là làm mất mặt tiểu thư, ta đáng lẽ phải xé rách gương mặt này của ngươi!"
Ta ôm mặt quỳ trên đất, cắn răng chịu đựng.
Quốc công gia không có ý định thu nhận ta?
Vậy là ta đã thất bại trong việc trèo lên giường?
Trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, chẳng lẽ kiếp này ta vẫn không thoát khỏi số phận làm nha hoàn sưởi ấm giường cho cô gia sao...
Hồng Diệp phạt ta quỳ hai canh giờ.
Cuối cùng, vẫn là tiểu thư sợ ta quỳ hỏng đầu gối, khiến cô gia nghĩ nàng hà khắc với hạ nhân, làm tổn hại đến danh tiếng hiền lành của nàng, nên mới ngăn Hồng Diệp lại.
Nàng còn bảo Hồng Diệp bôi thuốc cho vết thương trên tay và mặt ta.
Đến tối, tuy tay ta vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng vết sưng đỏ trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Chẳng bao lâu, cô gia đã đến.
Ta cùng Hồng Diệp hầu hạ tiểu thư và cô gia dùng bữa tối.
Ánh mắt cô gia thường xuyên dừng lại trên người ta.
Ánh nhìn đầy khát khao ấy khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiểu thư mặt mày mỉm cười, thoáng liếc nhìn ta một cái.
Hồng Diệp thì vẫn không ngừng trừng mắt nhìn ta đầy thù hận.
Ta càng cảm thấy như có gai đâm sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, hai người cũng dùng xong bữa tối.
Cô gia cầm tay tiểu thư, ân cần và dịu dàng nói: "Có được hiền thê như nàng, ta còn mong gì hơn nữa, cưới được nàng là phúc phận lớn nhất của ta trong đời này."
Tiểu thư yếu ớt dựa vào lòng cô gia, nũng nịu: "Phu quân, đừng trêu ghẹo thiếp nữa."
Nhìn cặp phu thê giả tạo với tình cảm thắm thiết ấy, lòng ta lạnh lẽo, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác không cam lòng.
Tiểu thư coi ta như cái gai trong mắt, muốn nhổ bỏ càng sớm càng tốt.
Cô gia đã thèm muốn ta từ lâu, sau khi lợi dụng ta để thỏa mãn dục vọng, hắn lại cảm thấy có lỗi với phu nhân, mơ tưởng rằng việc ta biến mất sẽ khiến mọi thứ trở nên bình thường, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hồng Diệp thì cho rằng ta không biết tự trọng, quyến rũ cô gia, khiến tiểu thư đau lòng, nên đối với ta đầy căm ghét, không ngừng nhục mạ, đánh đập ta tùy ý.
Nhưng trong tất cả những việc này, có ai hỏi ta một câu rằng ta có đồng ý hay không?
Trong mắt họ, ta chẳng qua chỉ là một món đồ, tùy họ sắp đặt và trao đổi.
Họ thậm chí chưa từng nói với ta một lời, đã tự mình quyết định sinh tử và tương lai của ta.
Thật nực cười.
Họ ân ái vỗ về nhau khoảng một khắc, cô gia dần trở nên mất kiên nhẫn, ánh mắt dán chặt vào ta, đầy khát khao và ham muốn, khiến ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Tiểu thư vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ta thấy rõ chiếc khăn tay trong tay nàng ta đã bị nàng vò đến nhăn nhúm.
Nàng khẽ mỉm cười dịu dàng với cô gia, nhẹ nhàng nói: "Phu quân, thiếp thân bây giờ không tiện, không giữ chàng ở lại đây nghỉ ngơi được. Thiếp đã sai người chuẩn bị phòng bên cạnh cho chàng rồi, phu quân ngày mai còn phải vào triều sớm, hãy đi nghỉ ngơi trước đi."
Cô gia vui mừng hiện rõ trên mặt, cầm tay tiểu thư, mỉm cười: "Vẫn là phu nhân chu đáo."
Đêm qua, ta lợi dụng lúc say rượu mà trèo lên giường ông.
Ông không hỏi ta là nha hoàn của ai, ta cũng giả vờ không biết thân phận thật sự của ông.
Là một tiểu nha hoàn mất lý trí sau khi uống rượu, ta không thể ở lại, phản ứng đầu tiên phải là nhanh chóng rời đi.
Giờ đây, xem như đây là "lần đầu tiên" ta chính thức gặp Quốc công gia.
Ta lập tức đứng ngây ra tại chỗ, mặt lộ vẻ kinh hãi vừa đủ.
Rồi "bịch" một tiếng, ta quỳ xuống đất, giọng run rẩy: "Nô, nô tỳ bái kiến Quốc công gia!"
Ta cúi đầu, mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, trông vô cùng hoảng sợ, kinh hãi.
Ánh mắt lạnh lùng trên đỉnh đầu dần dần dịu đi vài phần.
Tiểu thư cau mày nhìn ta một cái, trong mắt có chút không hài lòng, nhưng sau đó nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, quay sang Quốc công gia, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, có điều gì không ổn sao?"
Quốc công gia nhìn ta một lúc lâu, rồi từ tốn nói:
"Không có gì, chỉ là thấy nha đầu này bị thương ở tay."
Ông ngẩng đầu, nhìn về phía lão Hứa.
Lão Hứa lập tức gật đầu đáp: "Lão nô sẽ lập tức gọi người đến băng bó cho cô nương này."
Ta theo nha hoàn mà lão Hứa gọi đến rời đi.
Phía sau, ánh mắt tiểu thư mang theo vài phần lạnh lùng.
Còn Hồng Diệp thì nhìn ta với ánh mắt đầy ghen ghét.
Sau khi tiểu thư thỉnh an xong, tay ta cũng vừa được băng bó.
Quốc công gia không đề cập gì đến chuyện đã xảy ra, ta càng không dám hỏi, sợ lộ ra điều không nên.
Chỉ im lặng theo tiểu thư quay về nơi ở.
Trên đường đi, lòng ta không ngừng lo lắng, hồi hộp.
Tiểu thư liếc nhìn ta một cái, rồi quay vào phòng.
Hồng Diệp kìm nén cơn giận trong lòng, giáng cho ta một cái tát mạnh.
Nàng phun một ngụm nước bọt xuống đất, giận dữ mắng: "Ngươi nghĩ Quốc công gia là người mà loại hạ tiện như ngươi có thể mơ tưởng sao? Nếu không phải nể mặt tiểu thư của chúng ta, ngươi đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ rồi! Ngươi thật là làm mất mặt tiểu thư, ta đáng lẽ phải xé rách gương mặt này của ngươi!"
Ta ôm mặt quỳ trên đất, cắn răng chịu đựng.
Quốc công gia không có ý định thu nhận ta?
Vậy là ta đã thất bại trong việc trèo lên giường?
Trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, chẳng lẽ kiếp này ta vẫn không thoát khỏi số phận làm nha hoàn sưởi ấm giường cho cô gia sao...
Hồng Diệp phạt ta quỳ hai canh giờ.
Cuối cùng, vẫn là tiểu thư sợ ta quỳ hỏng đầu gối, khiến cô gia nghĩ nàng hà khắc với hạ nhân, làm tổn hại đến danh tiếng hiền lành của nàng, nên mới ngăn Hồng Diệp lại.
Nàng còn bảo Hồng Diệp bôi thuốc cho vết thương trên tay và mặt ta.
Đến tối, tuy tay ta vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng vết sưng đỏ trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Chẳng bao lâu, cô gia đã đến.
Ta cùng Hồng Diệp hầu hạ tiểu thư và cô gia dùng bữa tối.
Ánh mắt cô gia thường xuyên dừng lại trên người ta.
Ánh nhìn đầy khát khao ấy khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiểu thư mặt mày mỉm cười, thoáng liếc nhìn ta một cái.
Hồng Diệp thì vẫn không ngừng trừng mắt nhìn ta đầy thù hận.
Ta càng cảm thấy như có gai đâm sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, hai người cũng dùng xong bữa tối.
Cô gia cầm tay tiểu thư, ân cần và dịu dàng nói: "Có được hiền thê như nàng, ta còn mong gì hơn nữa, cưới được nàng là phúc phận lớn nhất của ta trong đời này."
Tiểu thư yếu ớt dựa vào lòng cô gia, nũng nịu: "Phu quân, đừng trêu ghẹo thiếp nữa."
Nhìn cặp phu thê giả tạo với tình cảm thắm thiết ấy, lòng ta lạnh lẽo, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác không cam lòng.
Tiểu thư coi ta như cái gai trong mắt, muốn nhổ bỏ càng sớm càng tốt.
Cô gia đã thèm muốn ta từ lâu, sau khi lợi dụng ta để thỏa mãn dục vọng, hắn lại cảm thấy có lỗi với phu nhân, mơ tưởng rằng việc ta biến mất sẽ khiến mọi thứ trở nên bình thường, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hồng Diệp thì cho rằng ta không biết tự trọng, quyến rũ cô gia, khiến tiểu thư đau lòng, nên đối với ta đầy căm ghét, không ngừng nhục mạ, đánh đập ta tùy ý.
Nhưng trong tất cả những việc này, có ai hỏi ta một câu rằng ta có đồng ý hay không?
Trong mắt họ, ta chẳng qua chỉ là một món đồ, tùy họ sắp đặt và trao đổi.
Họ thậm chí chưa từng nói với ta một lời, đã tự mình quyết định sinh tử và tương lai của ta.
Thật nực cười.
Họ ân ái vỗ về nhau khoảng một khắc, cô gia dần trở nên mất kiên nhẫn, ánh mắt dán chặt vào ta, đầy khát khao và ham muốn, khiến ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Tiểu thư vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ta thấy rõ chiếc khăn tay trong tay nàng ta đã bị nàng vò đến nhăn nhúm.
Nàng khẽ mỉm cười dịu dàng với cô gia, nhẹ nhàng nói: "Phu quân, thiếp thân bây giờ không tiện, không giữ chàng ở lại đây nghỉ ngơi được. Thiếp đã sai người chuẩn bị phòng bên cạnh cho chàng rồi, phu quân ngày mai còn phải vào triều sớm, hãy đi nghỉ ngơi trước đi."
Cô gia vui mừng hiện rõ trên mặt, cầm tay tiểu thư, mỉm cười: "Vẫn là phu nhân chu đáo."