-
Chương 10 END
Ta làm thiếp cả đời.
Khi Dung Tử An mười sáu tuổi, Quốc công gia đã bốn mươi tám tuổi.
Ông liều mạng chiến đấu, cuối cùng đánh bại quân địch, nhưng người cũng bị trọng thương.
Quân y nói, vết thương đã chạm đến phế phủ, e rằng khó mà chữa khỏi.
Ông cố gắng giữ lại chút hơi tàn, từ biên cương trở về kinh thành.
Khi gặp ta, lão già nằm trên giường, mặt mày tái nhợt, chỉ còn chút hơi thở mong manh.
"Xuân nương," ông khẽ gọi ta.
Ta đáp lại một tiếng, quỳ bên giường, nắm chặt tay ông.
Đôi mắt ông đã mờ đục: "Xuân nương, ta đã xin thánh chỉ, bảo Hoàng thượng thu hồi chức vị Trấn Quốc Công rồi..."
Ta đột nhiên cảm thấy mắt cay xè, nghẹn ngào đáp lại: "Ta biết rồi."
Ông thở dài: "Cả đời này, ta không thể có chính thất. Nàng yêu thương ta bao năm, ta lại phụ bạc nàng, đến cuối cùng vẫn để nàng làm thiếp."
Ta diễn sâu cả nửa đời, có được con trai, lại làm thiếp duy nhất của Quốc công gia, không thiệt thòi chút nào.
Ta lắc đầu, mắt đỏ hoe nói: "Được làm thiếp của Quốc công gia, đã là phúc phận của ta."
...
Năm ba mươi hai tuổi, ta trở thành một góa phụ xinh đẹp.
Cuối cùng, ta không còn phải sống trong những ngày tháng cẩn trọng, khép nép lấy lòng người khác.
Hoàng đế nhìn vào công lao của Quốc công gia, tuy thu hồi chức vị Trấn Quốc Công, nhưng vẫn phong cho ta làm Lão Thái Quân.
Còn ban hôn cho Dung Tử An một vị công chúa không được sủng ái.
Phò mã cả đời không thể vào triều làm quan.
Những kỹ năng mà phụ thân nó truyền dạy cho, chắc cũng không dùng đến nữa.
Nhưng vị công chúa ấy rất xinh đẹp, tính tình dịu dàng, Dung Tử An vô cùng yêu thích.
Hơn nữa, nó cũng không có chí hướng lớn lao như phụ thân mình.
Đối với hôn sự này, nó rất hài lòng.
Sau khi thành thân, nó và công chúa suốt ngày đi khắp nơi.
Hai người tự xưng muốn trở thành một đôi hiệp khách giang hồ.
Tất nhiên, hiệp khách cũng cần ăn uống.
Thỉnh thoảng chúng lại viết thư về, đòi ta gửi tiền.
Dung Duệ đã lập gia đình, sinh con, thấy ta một mình trong phủ buồn chán, thường dẫn con về thăm ta.
Năm ba mươi hai tuổi, ta đã trở thành ngoại tổ mẫu.
Tuổi còn trẻ mà đã già cỗi.
Nửa đời sau, ta sống thật thoải mái.
Ta vô tình sống đến tám mươi tuổi.
Gần đây ta bị cảm lạnh, thường xuyên ngủ mê man.
Mỗi lần nhắm mắt, ta thường mơ thấy Quốc công gia.
Ông lúc nào cũng tức giận nhìn ta, râu ria rung rinh.
Ông nói đã đợi ta bốn mươi năm rồi.
Còn trách ta là kẻ lừa đảo, miệng nói yêu ông, mà nhiều năm như vậy vẫn không chịu tìm ông.
Ta cãi không lại, cảm thấy rất áy náy.
Ta quả thực đã lừa ông.
Lần này ngủ lâu hơn một chút, khi mở mắt, ta thấy một căn phòng đầy người.
Ai cũng đỏ hoe mắt nhìn ta.
Dung Duệ đã là một phụ nữ trung niên, ôm cháu ngồi bên cạnh.
Dung Tử An và công chúa đã thôi không phiêu bạt giang hồ nữa.
Con trai của hai chúng nó đã hai mươi lăm tuổi.
Đứa trẻ ấy rất giống tổ phụ, to lớn, vạm vỡ.
Nó học hết những kỹ năng của phụ thân nó, thậm chí còn giỏi hơn, có chút phong thái của tổ phụ năm xưa.
Đứa trẻ này không được phụ mẫu chăm sóc nhiều, từ khi sinh ra, hai người đã bỏ nó lại mà đi phiêu bạt giang hồ.
Nó được ta nuôi lớn.
Giờ đây, chàng trai vạm vỡ ấy nắm tay ta, khóc đến sưng cả mắt.
Ta mỉm cười: "Con giống tổ phụ con, nhưng tính cách không giống, tổ phụ con chưa bao giờ khóc như vậy."
Nó đỏ mắt, nắm chặt tay ta, lẩm bẩm nói rằng nó muốn giống tổ phụ, trở thành một đại anh hùng. Giờ đây biên cương loạn lạc, Hoàng đế không có ai để dùng, tài năng của nó không thể bị lãng phí, nó muốn ra biên cương đánh giặc.
Ta gật đầu, dặn dò: "Nhớ kỹ, không được để công cao lấn chủ. Đánh xong trận, hãy cùng phụ mẫu con đi phiêu bạt giang hồ. Phong thưởng đừng từ chối hết, ít nhất cũng phải nhận một chút, sau này ra giang hồ sẽ tốn tiền lắm."
Nó gật đầu mạnh.
Ta lại thấy buồn ngủ, lơ mơ khép mắt lại.
Lần này, có lẽ ta thực sự sẽ đi tìm lão già kia rồi.
Hết.
Khi Dung Tử An mười sáu tuổi, Quốc công gia đã bốn mươi tám tuổi.
Ông liều mạng chiến đấu, cuối cùng đánh bại quân địch, nhưng người cũng bị trọng thương.
Quân y nói, vết thương đã chạm đến phế phủ, e rằng khó mà chữa khỏi.
Ông cố gắng giữ lại chút hơi tàn, từ biên cương trở về kinh thành.
Khi gặp ta, lão già nằm trên giường, mặt mày tái nhợt, chỉ còn chút hơi thở mong manh.
"Xuân nương," ông khẽ gọi ta.
Ta đáp lại một tiếng, quỳ bên giường, nắm chặt tay ông.
Đôi mắt ông đã mờ đục: "Xuân nương, ta đã xin thánh chỉ, bảo Hoàng thượng thu hồi chức vị Trấn Quốc Công rồi..."
Ta đột nhiên cảm thấy mắt cay xè, nghẹn ngào đáp lại: "Ta biết rồi."
Ông thở dài: "Cả đời này, ta không thể có chính thất. Nàng yêu thương ta bao năm, ta lại phụ bạc nàng, đến cuối cùng vẫn để nàng làm thiếp."
Ta diễn sâu cả nửa đời, có được con trai, lại làm thiếp duy nhất của Quốc công gia, không thiệt thòi chút nào.
Ta lắc đầu, mắt đỏ hoe nói: "Được làm thiếp của Quốc công gia, đã là phúc phận của ta."
...
Năm ba mươi hai tuổi, ta trở thành một góa phụ xinh đẹp.
Cuối cùng, ta không còn phải sống trong những ngày tháng cẩn trọng, khép nép lấy lòng người khác.
Hoàng đế nhìn vào công lao của Quốc công gia, tuy thu hồi chức vị Trấn Quốc Công, nhưng vẫn phong cho ta làm Lão Thái Quân.
Còn ban hôn cho Dung Tử An một vị công chúa không được sủng ái.
Phò mã cả đời không thể vào triều làm quan.
Những kỹ năng mà phụ thân nó truyền dạy cho, chắc cũng không dùng đến nữa.
Nhưng vị công chúa ấy rất xinh đẹp, tính tình dịu dàng, Dung Tử An vô cùng yêu thích.
Hơn nữa, nó cũng không có chí hướng lớn lao như phụ thân mình.
Đối với hôn sự này, nó rất hài lòng.
Sau khi thành thân, nó và công chúa suốt ngày đi khắp nơi.
Hai người tự xưng muốn trở thành một đôi hiệp khách giang hồ.
Tất nhiên, hiệp khách cũng cần ăn uống.
Thỉnh thoảng chúng lại viết thư về, đòi ta gửi tiền.
Dung Duệ đã lập gia đình, sinh con, thấy ta một mình trong phủ buồn chán, thường dẫn con về thăm ta.
Năm ba mươi hai tuổi, ta đã trở thành ngoại tổ mẫu.
Tuổi còn trẻ mà đã già cỗi.
Nửa đời sau, ta sống thật thoải mái.
Ta vô tình sống đến tám mươi tuổi.
Gần đây ta bị cảm lạnh, thường xuyên ngủ mê man.
Mỗi lần nhắm mắt, ta thường mơ thấy Quốc công gia.
Ông lúc nào cũng tức giận nhìn ta, râu ria rung rinh.
Ông nói đã đợi ta bốn mươi năm rồi.
Còn trách ta là kẻ lừa đảo, miệng nói yêu ông, mà nhiều năm như vậy vẫn không chịu tìm ông.
Ta cãi không lại, cảm thấy rất áy náy.
Ta quả thực đã lừa ông.
Lần này ngủ lâu hơn một chút, khi mở mắt, ta thấy một căn phòng đầy người.
Ai cũng đỏ hoe mắt nhìn ta.
Dung Duệ đã là một phụ nữ trung niên, ôm cháu ngồi bên cạnh.
Dung Tử An và công chúa đã thôi không phiêu bạt giang hồ nữa.
Con trai của hai chúng nó đã hai mươi lăm tuổi.
Đứa trẻ ấy rất giống tổ phụ, to lớn, vạm vỡ.
Nó học hết những kỹ năng của phụ thân nó, thậm chí còn giỏi hơn, có chút phong thái của tổ phụ năm xưa.
Đứa trẻ này không được phụ mẫu chăm sóc nhiều, từ khi sinh ra, hai người đã bỏ nó lại mà đi phiêu bạt giang hồ.
Nó được ta nuôi lớn.
Giờ đây, chàng trai vạm vỡ ấy nắm tay ta, khóc đến sưng cả mắt.
Ta mỉm cười: "Con giống tổ phụ con, nhưng tính cách không giống, tổ phụ con chưa bao giờ khóc như vậy."
Nó đỏ mắt, nắm chặt tay ta, lẩm bẩm nói rằng nó muốn giống tổ phụ, trở thành một đại anh hùng. Giờ đây biên cương loạn lạc, Hoàng đế không có ai để dùng, tài năng của nó không thể bị lãng phí, nó muốn ra biên cương đánh giặc.
Ta gật đầu, dặn dò: "Nhớ kỹ, không được để công cao lấn chủ. Đánh xong trận, hãy cùng phụ mẫu con đi phiêu bạt giang hồ. Phong thưởng đừng từ chối hết, ít nhất cũng phải nhận một chút, sau này ra giang hồ sẽ tốn tiền lắm."
Nó gật đầu mạnh.
Ta lại thấy buồn ngủ, lơ mơ khép mắt lại.
Lần này, có lẽ ta thực sự sẽ đi tìm lão già kia rồi.
Hết.