• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XIN DÂNG CÁ MUỐI CHO SƯ TỔ [Hiến Ngư 献鱼] (7 Viewers)

  • Chương 5: Sống tạm được ngày nào thì hay ngày ấy

Chất lượng giấc ngủ của Liêu Đình Nhạn vẫn luôn rất tốt, cho dù giờ có đi tới thế giới huyền huyễn, ban ngày còn trông thấy hai hiện trường giết người nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến việc đi ngủ của nàng.

Khoảng giờ 3 giờ sáng, thời điểm nàng ngủ say nhất, trong phòng bỗng vang lên tiếng xè xè nhỏ bé. Đại hắc xà lặng lẽ bò vào, trườn lên đầu giường của nàng.

"Xè xè —— "

Đại hắc xà xè xè với Liêu Đình Nhạn cả buổi mà không thấy thấy nàng phản ứng gì, đầu rắn khổng lồ dần dần hạ xuống, càng ngày càng gần, răng rắn bén nhọn gần như lóe sáng ngay trên khuôn mặt nàng, nàng vẫn không hề nhúc nhích.

Đại hắc xà: "..." không đúng, cảm giác tồn tại cuả nó mạnh như vậy, sao mà chờ cả buổi còn chưa thấy tỉnh dậy, không thể nào mà mất cảnh giác đến thế được, chẳng lẽ là hôn mê sao?

Đại hắc xà là một con rắn không thông minh lắm, thậm chí nó còn không phải yêu thú. Chỉ là có một năm khi Tư Mã Tiêu tỉnh lại, bắt được con rắn bình thường rơi nhầm vào Tam Thánh sơn đang hấp hối là nó, thấy chán quá nên mới cho nó uống một giọt máu của mình để nó chống chọi được khi ở nơi đây.

Ban đầu hắc xà chỉ là một con rắn khoanh to bằng ngón tay cái, dài cũng chỉ chừng cánh tay. Về sau có vài lần Tư Mã Tiêu phát điên tự hành hạ mình, hắc xà lại uống được vài giọt máu của y nên cũng dần biến đổi, cơ thể càng ngày càng to hơn, những hoa văn xinh đẹp trên da cũng biến thành màu đen đặc.

Ở đây nó chẳng có gì để ăn, dù sẽ không chết nhưng nó vẫn luôn thấy rất đói. Xế chiều hôm nay nó ngửi thấy mùi trúc dịch mà Liêu Đình Nhạn uống nên rất thèm, đợi đến đêm mới khẽ meo meo bò đến đây xin ăn.

Đầu óc nó cũng chỉ to đến thế, cả buổi cũng chẳng nghĩ được cách nào khả thi hơn. Cuối cùng đành thè lưỡi ra liếm liếm ngón tay Liêu Đình Nhạn—— hồi xưa mỗi khi nó đói không thể chịu được nữa thì sẽ nén sự sợ hãi, do dự leo lên tay Tư Mã Tiêu rồi liếm liếm tay y như thế này. Lúc ấy Tư Mã Tiêu sẽ hờ hững cọ tay vào răng nó, cho nó mấy giọt máu đỡ đói.

Bây giờ, nó lại áp dụng cách này với Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn đang ngủ thì thấy tay ướt ướt, mơ mơ màng màng đẩy nó ra: "Đại bảo bối, con chó thúi này, đừng liếm nữa, ra ngoài nào!"

Bạn cùng phòng cũ của nàng có nuôi một con chó tên là Đại Bảo Bối,có sở thích tăng động về đểm, tuyệt chiêu là nhảy lên trên giường làm Thái Sơn áp đỉnh và lốc xoáy rửa mặt. Chỉ là lần này, khi nàng đẩy nó ra, tay nàng không chạm vào đám lông mềm như nhung mà là một thứ trơn trượt lạnh lẽo.

Liêu Đình Nhạn mở bừng mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái mồm to đang mở ra đầy dữ tợn, đôi mắt đỏ của hắc xà nhìn nàng đầy lạnh lẽo, giống như đang nghĩ xem nên bắt đầu nuốt từ đâu cho tiện.

Liêu Đình Nhạn bị dọa tỉnh cả ngủ, theo bản năng bịt kín miệng mình lại, tránh thét ra tiếng. Nhịp tim nàng bắt đầu đập như nổi trống, da đầu dựng đứng hết cả lên, tóm lại là rợn cả người.

Đại xà thì rất vui vẻ, nó càng vui thì miệng càng há to hơn, thấy thế Liêu Đình Nhạn còn hãi hùng hơn. Răng! Răng của mi! Đừng dí mặt vào đây nữa! Ta không thở nổi!

Liêu Đình Nhạn nằm trên giường suýt chút nữa thì rớt nước mắt, nghĩ thầm, Xà đại ca này đêm hôm khuya khoắt đến đây để ăn đêm à? Ca không thể ăn ít đi một tí được sao, có tận một trăm người, mỗi ngày một người thì ăn được ba tháng, nếu mà một ngày ba người thì cũng ăn được tận một tháng đấy!

Nhưng mà nàng hiểu lầm đại hắc xà, thật ra đại hắc xà không hề thích ăn thịt người. So với Tư Mã Tiêu – huyết mạch cuối cùng của Phùng Sơn tộc, máu thịt của những người khác ăn vào như nhai gỗ nhai đá, nó không thích tí nào. Chỉ là Tư Mã Tiêu ghét việc thi thể nằm bừa bãi nên bắt nó phải dọn dẹp sạch sẽ, nó hết cách, đành phải kiêm chức thùng rác tự động.

Liêu Đình Nhạn còn đang đốt cây nến cuối cùng cho mạng sống của mình, chờ cả buổi, kỷ niệm hai mươi mấy năm trên cuộc đời nàng cũng tưởng niệm xong xuôi cả rồi, mà vẫn chưa thấy đại xà ăn.

Nên là, Xà đại ca, chốt lại là ca có muốn ăn không đấy?

Đại xà cũng muốn hỏi, đồng chí à, có gì ăn được không?

Tiếc là nó không biết nói tiếng người, cũng chẳng thông minh đến mức có thể biểu đạt là nó đến đây xin ăn. Thế là một người một rắn đành nhìn nhau, mắt đối mắt, hai kẻ tự chìm vào duy nghĩ của mình, song phương đều cảm thấy bất lực mệt mỏi.

Cuối cùng, đại xà ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, trườn xuống ngậm ống trúc mà Liêu Đình Nhạn làm rơi dưới chân giường lên, thả xuống trước mặt nàng, đuôi còn lắc lắc.

Ống trúc này đựng trúc dịch, Liêu Đình Nhạn bỗng thông minh đột xuất, thử lấy một ống trúc dịch khác ra. Đây là loại đồ uống rất bình thường ở Thanh Cốc Thiên, chỉ cần một gốc trúc Thanh Linh là nó sẽ sản xuất ra trúc dịch liên tục. Bởi vì nàng rất thích uống cái này nên có chuẩn bị rất nhiều trúc Thanh Linh, trúc dịch đương nhiên là bao la.

Nàng vừa lấy trúc dịch ra, tần suất vẫy đuôi của nó lập tức tăng mạnh, thậm chí còn nghe thấy được cả tiếng gió.

Cơ mà, phương thức biểu đạt sự vui vẻ của rắn có phải là vẫy đuôi đâu? Con đại xà mà tổ tông nuôi này, sao lại giống... chó thế?

Có thể nuôi một con cự xà thành chó, tổ tông không hổ danh là tổ tông.

Khi uống nước rắn không cần dùng lưỡi, nhìn nó vục đầu vào trong nước, Liêu Đình Nhạn tâm lý đổi cho nó một cái thau to rồi ngồi lại xuống giường nhìn nó sụp soạp uống trúc dịch.

Má ơi, hình như nhặt được mạng về rồi. Nàng lau lau mồ hôi, nằm xuống giường.

Kể từ hôm đấy, mấy ngày sau, đêm nào đại hắc xà cũng đến xin trúc dịch, Liêu Đình Nhạn chuẩn bị cho nó một cái thau, trước khi đi ngủ thì đổ sẵn mấy ống trúc dịch vào.

"Xà đại ca, đệ nói này, tối ca đến thì ca cứ uống nước tự nhiên đi, đừng gọi đệ dậy nữa được không?"

Xà đại ca không hiểu mấy cái phức tạp như này, vẫn làm theo ý mình như trước, rất là lễ phép. Đêm đến trước khi ăn khuya bao giờ cũng phải gọi chủ nhà là nàng dậy để xin phép trước đã.

Lại một lần nữa bị đại hắc xà đánh thức, Liêu Đình Nhạn cố hé mắt ra, ừ ừ có lệ vài tiếng rồi quay đầu ngủ tiếp.

Mấy ngày này nàng không hề ra ngoài, hôm nào cũng làm tổ ở đây. Ăn đủ ngủ đủ, chiều đến thì nằm ngắm hoàng hôn, thành công biến đây thành một kì nghỉ phép đúng chuẩn. Nàng cũng không quen biết ai, nên cũng không biết rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, nữ đoàn trăm ngoài đã loại đi tận 20 người.

Lão tổ tông Tư Mã Tiêu, cho dù không có ai đến chọc giận y, thì khi tâm trạng không tốt y cũng sẽ tự đi kiếm chuyện, chớ nói chi rằng trong nữ đoàn này có vài kẻ dã tâm hừng hực tự dâng mạng đến tận cửa.

Trong đó phái con ông cháu cha của Vân Tịch Nguyệt là bị loại nhanh và nhiều nhất. Vân Tịch Nguyệt thân làm đội trưởng, cần cù chịu khó, thành công là người đầu tiên bị loại.

Ngày thứ ba lúc Liêu Đình Nhạn không chứng kiến, nàng dẫn hai vị sư muội cùng phe đến tháp trung tâm cầu kiến sư tổ. Nếu như Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hành vi của nàng, chắc chắn sẽ khen nàng rất biết dũng cảm đối mặt với cái chết.

Tư Mã Tiêu gặp các nàng.

"Các ngươi tới đây làm gì?" Y hỏi.

Vân Tịch Nguyệt điềm đạm mà ôn thuần cúi đầu nói: "Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ ạ.”

Tư Mã Tiêu đi tới bên cạnh nàng, lúc y đi, tiếng bước chân cũng tĩnh lặng như con hắc xà kia, áo choàng rộng lớn tản ra phía sau uốn lượn như đuôi răn, ánh mắt của y lạnh lẽo như con rắn độc.

Vân Tịch Nguyệt cứng người, cố không biểu hiện khác thường. Tư Mã Tiêu chậm rãi vươn tay về phía trước, ngón tay chỉ vào mi tâm của nàng, rồi hỏi lại một lần nữa: "Ngươi tới đây làm gì?"

Vân Tịch Nguyệt không tự chủ được há miệng, trả lời hoàn toàn khác lúc nãy: "Ta đến đây để trở thành thị thiếp của sư tổ, ta muốn có một đứa trẻ mang dòng máu của Tư Mã gia. một khi tộc Phụng Sơn được kéo dài thì có thể giết chết sư tổ, giải quyết được mối nguy lớn cho Canh Thần Tiên phủ, Vân tộc ta cũng sẽ trở thành chủ nhân của nơi đây..."

Mặt nàng đầy sợ hãi, muốn dừng lại, nhưng không có cách nào. Thân thể nàng như tự có ý thức, nó nói ra hết những ý nghĩ chân thật nhất trong lòng nàng.

Tư Mã Tiêu nghe Vân Tịch Nguyệt nói, không hề thấy ngạc nhiên. Thậm chí nét mặt y còn không thay đổi, tay lại chỉ vào một kẻ khác: "Còn ngươi, ngươi tới đây làm gì."

Mặt của nữ tử kia cũng đầy hoảng sợ và kháng cự, thế nhưng nàng cũng giống Vân Tịch Nguyệt, không thể kiểm soát bản thân mình nói ra một lí do không khác gì nàng ta.

Còn người còn lại thì không thể khống chế nói: "Ta tới đây để cướp đi cơ hội của Vân Tịch Nguyệt, để cho Mạc gia có thể trở thành một cung độc lập, vượt qua Vân gia."

Vân Tịch Nguyệt căm hận trừng nàng ta, nếu có thể động đậy, chỉ sợ nàng sẽ xông lên giết chết ả tùy tùng mà lúc trước trông có vẻ trung thành này.

"Sao mà đã bao năm trôi qua rồi mà bọn chúng vẫn chỉ có cái kịch bản cũ rich này vậy." Tư Mã Tiêu nói đầy mỉa mai, y nhìn vẻ mặt của ba ả, vỗ tay cười sằng sặc.

"Tư Mã gia chỉ còn lại một mình ta, ta chết, Canh Thần Tiên phủ cũng xong đời. Cái gì mà cung chủ, mạch chủ, hừ, tất cả các ngươi, toàn bộ cái Canh Thần Tiên phủ này sẽ phải chết cùng ta, rõ chưa?"

Ba người run lẩy bẩy, như đang nhìn thấy cái tương lai đáng sợ trong miệng y. Nhưng mà, cuối cùng các nàng cũng chẳng trông thấy được, bởi vì Tư Mã Tiêu cười xong thì tiện tay siêu thoát cho các nàng luôn.

Mệnh đèn trong Đăng Các bên lập tức bị tắt ba ngọn, rồi trong ánh mặt đầy nặng nề của mọi người ở nơi đây, lại tiếp tục bị tắt mấy ngọn nữa.

"Hồn phách đã tan cả rồi." Mặt nữ tử đang nói căng cứng, hai đệ tử của nàng đều chết hết, đây đều là những người nàng đã dày công bồi dưỡng!

Nàng không cam lòng nói: "Sư tổ... Tư Mã Tiêu, y cứ tùy ý như vậy sao!"

"Ha, giờ y còn phải kiêng dè cái gì nữa. Nếu không phải giờ y còn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể thoát khỏi Tam Thánh sơn, thì chỉ sợ..." Lão giả không nói hết, nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu, tức khắc cả căn phòng tĩnh lặng như tờ.

Lúc Liêu Đình Nhạn đi lấy nước phát hiện người đã ít đi rất nhiều. Mấy nàng sinh hoạt ở đây đương nhiên phải cần đến nước, mà trong cả cái cung điện to như thế này, nàng phát hiện chỉ có duy nhất một chỗ là có, mọi người đều phải đi lấy nước ở đó. Nàng đếm đi đếm lại, nhận ra phải thiếu mất mười mấy người, thầm cảm thấy hơi rợn rợn trong lòng.

Trừ hai người hôm đầu tiên, mấy hôm sau nàng không thấy thêm hiện trường giết người nào nữa, bởi nàng không hề thấy hiếu kì gì về nơi đây, lại cũng chẳng tò mò về sư tổ với mấy người khác, chỉ đơn giản coi đây là một kì nghỉ dưỡng mà thôi.

sự thật đã chứng minh, không có lòng tò mò là rất tốt, cứ thế mà lại sống tạm thêm được vài hôm.

"Sao ngươi còn chưa chết?" một vị sư tỷ trông hơi quen quen thấy Liêu Đình Nhạn tới lấy nước, ngạc nhiên hỏi.

Mặc dù câu này nghe không lọt tai, nhưng đã lâu nàng không nói chuyện với ai, Liêu Đình Nhạn vẫn trả lời nàng ta: "Ngại quá ạ, muội sống khá khép kín nên cũng không gặp phải nguy hiểm gì."

Vị sư tỷ ấy nhìn nàng đầy khinh bỉ, quay đầu đi mất, không hề có ý muốn nói thêm với nàng một câu nào nữa.

Được rồi, mấy nàng ấy ai cũng đều có lòng cầu tiến, tất nhiên là sẽ thấy chướng tai gai mắt phần tử lạc đàn như nàng.

Cứ kệ mấy nàng thôi, nàng đây vẫn còn muốn sống thêm vài hôm nữa.

Nhưng mà, sự đời là vô thường, dù cá muối có không muốn xoay người đi chăng nữa, thì cũng sẽ có thứ bắt nó phải quay.

một đêm nào đó, Liêu Đình Nhạn bỗng tỉnh lại. không phải bị đại hắc xà đánh thức mà là do đau bụng quá. Nàng rất quen thuộc cái cảm giác này, đau bụng kinh. Khi ở thời hiện đại khi đến tháng nàng cũng bị đau bụng như thế, nhiều lúc còn đau đến chết đi sống lại, không có Ibuprofen, cơ thể như tàn phế. Nàng không ngờ là, giờ xuyên đến tận đây rồi mà vẫn còn bị đau bụng kiểu này, chẳng những vậy mà còn đau hơn hồi trước rất nhiều, ở đây lại còn không có Ibuprofen, đậu má nó chứ.

đi tu tiên rồi mà vẫn bị bà dì này đến quấy rối sao? Đau bụng kinh thôi cũng đau đến mức này nữa hả?

Nàng đau đến chết đi sống lại, cảm thấy trong bụng mình cứ như có cái máy khoan bê tông đang hoạt động hết công suất.

Cũng may cũng chỉ đau một lát rồi thôi, hết cơn rồi thì cũng đỡ hơn nhiều. Liêu Đình Nhạn mồ hôi như tắm ngồi dậy kiểm tra, phát hiện không phải mình đến tháng.

Cấu tạo cơ thể của mấy người tu tiên đúng là kì lạ, chỉ đau bụng chứ không cần chảy máu cũng được à? Nàng thắc mắc mà tìm mãi không thấy đáp án, thậm chí còn bắt đầu nhớ lại xem hồi chiều mình có ăn nhầm phải cái gì rồi không.

Canh Thần Tiên phủ, dưới một ngọn núi cách Tam Thánh sơn không xa, một kẻ đang ngồi chờ đợi dưới bóng cây. Thế nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, gã hừ lạnh: "Nghe thấy triệu hoán mà còn không thèm phản hồi, còn không chịu truyền tin tức gì ra. Tưởng mình trèo lên chỗ của sư tổ Canh Thần Tiên phủ rồi thì sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của ta được ư."

"Giỏi, để xem mày có thể chịu cái Thực cốt chi độc này mấy lần nữa!"

Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạn không hay biết gì. Dù sao không thấy đau nữa, nàng cũng để chuyện này ra sau đầu. Mãi đến ba hôm sau, bụng lại cảm thấy đau đớn vô cùng, lần này còn nghiêm trọng hơn đợt trước rất nhiều, nàng chỉ chịu được một lúc rồi đau quá mà hôn mê.

Trước khi ngất đi, nàng nghĩ, đm đây đúng không phải là đau bụng kinh thật!

Như thường lệ, đêm nay đại hắc xà vẫn đến chỗ này xin ăn. Nhưng mà đến tới nơi rồi lại phát hiện ra Liêu Đình Nhạn sõng soài dưới mặt đất, hộc máu, hôn mê bất tỉnh.

Đại xà mặc dù không thông minh, nhưng nó cũng biết chuyện này không hề bình thường. Nó dùng đầu ủn ủn người đang hấp hối, thấy nàng không hề phản ứng lại thì lưỡng lự lắc lắc đầu rắn, cuối cùng nó đành cõng Liêu Đình Nhạn đang hôn mê lên, bò về phía tháp trung tâm.

Tư Mã Tiêu ngồi trên tầng cao nhất ở tháp trung tâm, nhìn đám lửa nhỏ lập lòe ở những dãy núi phía xa xa, nghe thấy đằng sau có tiếng thì quay đầu lại.

"Tiểu súc sinh, mang cái thứ gì về đấy."

Tác giả:

Mang cá muối của mi về đây nè.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom