Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 669
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 669 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 669
NHÌN THẤY ĐOẠN CLIP RỒI
Cố Niệm Chi lặng lẽ ăn McDonald’s, vô cùng bình tĩnh không để ý đến ánh mắt nhiệt tình mà thương xót của anh chàng đó.
Ăn xong, Cố Niệm Chi lại ngủ thiếp đi.
Trong ký túc xá của nghiên cứu sinh ở Đế Đô, Đế quốc Hoa Hạ, Mã Kỳ Kỳ mới vừa kết thúc buổi tự học tối về đến phòng.
Cô nhìn cửa phòng của Cố Niệm Chi theo thói quen, nhưng nó vẫn còn khóa chặt, bên trong không có đèn, cũng không có người.
Cô đẩy cửa phòng mình, đặt chiếc cặp xuống, vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra ngồi trước bàn học dưới cửa sổ.
Trên bàn học có laptop của cô.
Dạo này cô rất chán, đang chơi một trò chơi, trong lúc cô đến thư viện tự học thì dùng máy tính treo máy luyện cấp.
Cô ngồi xuống xem tiến độ của trò chơi, gật đầu hài lòng, sau đó thoát ra khỏi trò chơi.
Vừa thoát ra, cô liền nhìn thấy biểu tượng nhỏ trong app trò chuyện tức thời nhấp nháy, đây là thông báo có người gửi tin nhắn cho cô.
Mã Kỳ Kỳ thuận tay mở ra, lập tức hít một hơi!
Là tài khoản của Cố Niệm Chi gửi tin nhắn cho cô!
Mà còn là gửi một đoạn clip!
Mã Kỳ Kỳ mừng rỡ, di chuyển chuột nhanh chóng mở ra.
Đoạn clip nhanh chóng được tải xuống, sau đó bắt đầu phát tự động.
Vừa xem rõ đoạn clip, nụ cười của cô lập tức đông cứng lại.
Trên đoạn clip, một cô gái bị sưng nửa gương mặt còn hơi bầm tím, đang gấp gáp nói: “Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ! Tớ đang ở Berlin! Cứu tớ với!”
Mã Kỳ Kỳ xem rất nhiều lần mới nhận ra cô gái trong đoạn clip là ai.
Là Niệm Chi! Là Cố Niệm Chi!
Sao cô ấy bị người ta đánh thành như vậy!
Mã Kỳ Kỳ bỗng chốc nhảy dựng từ trên chỗ ngồi lên, vò đầu bứt tai xoay vòng vòng ở trong phòng ký túc xá.
Chẳng phải Cố Niệm Chi vẫn luôn đi theo Giáo sư Hà sao?!
Sao cô ấy lại bị người ta đánh thành như vậy, còn cầu cứu cô?!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong phút chốc Mã Kỳ Kỳ lo lắng đến nỗi xoay vòng vòng trong ký túc xá.
Cô nhớ lại đã rất lâu rồi Cố Niệm Chi không trả lời tin nhắn của cô, còn tưởng rằng do cô ấy quá bận.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư?!
Nhưng họ không nghe được chút tin tức nào cả!
Mã Kỳ Kỳ nhớ Cố Niệm Chi cùng Giáo sư Hà Chi Sơ đến nước Đức.
Cô không nói nhiều, bắt đầu lên trang web của khoa tìm phương thức liên lạc của Hà Chi Sơ, muốn tìm anh ta hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Cô thà rằng có người trộm tài khoản của Cố Niệm Chi để tìm cô đòi tiền, cũng không hy vọng đây là sự thật…
Lên trang web nội bộ của khoa tìm một lúc lâu, cô chỉ tìm được điện thoại và hòm thư điện tử của Hà Chi Sơ trong khoa.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết bây giờ Hà Chi Sơ đang thuận buồm xuôi gió ở nước Đức, làm sao có thời gian kiểm tra lời nhắn trong điện thoại và hòm thư điện tử chứ?
Nhưng bây giờ mặc dù Hà Chi Sơ rất có danh tiếng ở nước Đức, nhưng Mã Kỳ Kỳ không mê anh ta lắm, cho nên không quá quan tâm đến hành tung cá nhân của anh ta.
Phải làm sao tìm được phương thức liên lạc ở nước Đức của anh ta đây?
Trong lòng Mã Kỳ Kỳ nổi sóng, cô nhớ đến cô từng theo dõi “Hội fan của Hà Chi Sơ”.
Admin của trang đó cũng được xem là fan say đắm chân chính hàng đầu của Hà Chi Sơ. Công việc theo thường lệ mỗi ngày của cô ấy chính là đăng đủ kiểu ảnh đẹp 360 độ của anh ta.
Mã Kỳ Kỳ lập tức đăng nhập Weibo, rất nhanh đã tìm được “Hội fan của Hà Chi Sơ” mà mình từng ấn theo dõi. Đầu tiên cô nhìn thấy bài Weibo được đính đầu trang của admin đó, là một tài khoản truyền thông xã hội ở nước Đức.
Cô tò mò mở ra, phát hiện tài khoản truyền thông xã hội được đính này lại là tài khoản chính thức của Hà Chi Sơ ở Đức.
Lại nhìn tấm ảnh anh ta dùng làm ảnh đại diện, Mã Kỳ Kỳ vừa nhìn đã nhận ra là bóng lưng của Cố Niệm Chi.
Mặc dù phông nền bị làm mờ, nhưng Mã Kỳ Kỳ vẫn nhìn ra đây là cảnh sân trường của Đại học B.
Ánh mắt của cô nhanh chóng bị phần ghi chú bên dưới tài khoản xã hội đó thu hút: Đợi em về nhà…
Ôi mẹ ơi!
Trái tim của Mã Kỳ Kỳ thắt lại.
Tấm ảnh này, ghi chú này, chẳng phải ý muốn nói rằng Cố Niệm Chi đã mất tích sao?
Ngay cả Giáo sư Hà cũng không tìm được cô ấy!
Cho nên Giáo sư Hà mới thay đổi phong cách khiêm tốn ở Đế quốc Hoa Hạ, trở nên khoa trương như vậy ở nước Đức sao?!
Thời đại mạng Internet phát triển như vậy, Niệm Chi sẽ có thể dễ dàng liên lạc với Giáo sư Hà, tìm được đường về nhà.
Nhưng nếu như Niệm Chi thật sự bị người ta bắt đi rồi thì sao?
Cô chợt nghĩ đến nửa bên mặt sưng phù của Cố Niệm Chi trong đoạn clip, bởi hình ảnh không rõ nét lắm nên càng thấy đáng sợ hơn. Lần đầu tiên xem đoạn clip, cô gần như không nhận ra là ai.
Mã Kỳ Kỳ lật tìm từng tin, thật sự phải cảm ơn admin đã say đắm Hà Chi Sơ, say đắm đến trình độ cao, say đắm đến có phong cách như vậy. Cô ấy lưu lại hết những tin Hà Chi Sơ ở nước Đức, sau đó dịch thành tiếng Trung, liệt kê từng tin trong Weibo của mình, nhấn like, share, cũng tiện cho Mã Kỳ Kỳ xem lướt qua những việc Hà Chi Sơ đã làm gần đây ở Đức.
Càng xem lịch trình gần đây nhất của Hà Chi Sơ, Mã Kỳ Kỳ càng thấy lo sợ.
Không biết có phải vì ấn tượng đầu quá mạnh không, nhưng cô đã tin tưởng vào đoạn clip đó rồi…
Không phải bị người ta hack tài khoản, cũng không phải lừa đảo.
Nếu như thật sự là lừa đảo, có lẽ đối phương đã cho cô một tài khoản ngân hàng để cô chuyển tiền vào đó.
Làm gì có kẻ lừa đảo nào chỉ nói mình ở đó mà không nói tài khoản ngân hàng chứ?
Ngón tay của Mã Kỳ Kỳ run lên.
Cô run rẩy tải bản tiếng Anh của ứng dụng truyền thông xã hội của nước Đức xuống, đăng ký một tài khoản, sau đó theo dõi tài khoản chính thức của Hà Chi Sơ, lập tức gửi một tin nhắn riêng cho anh ta.
Yêu nhất Mông Kỳ Kỳ: Giáo sư Hà, em là Mã Kỳ Kỳ, bạn cùng phòng của Niệm Chi. Em muốn hỏi có phải Niệm Chi đã xảy ra chuyện gì rồi không? Em vừa nhận được một đoạn clip của cô ấy…
Lúc Mã Kỳ Kỳ gửi tin nhắn riêng này, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ nhận được điện thoại của Hà Chi Sơ ngay.
Dù gì cô thấy fan của tài khoản đó cũng đã đến hàng triệu rồi.
Ở nước Đức, tài khoản hàng triệu fan thực sự khiến người khác cảm thấy rất ngạc nhiên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người gửi tin nhắn riêng cho anh ta, mà cũng khó có thể nói chắc được liệu có phải do Hà Chi Sơ tự xử lý hay không.
Vì thế nên gửi tin nhắn xong, Mã Kỳ Kỳ bèn vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc tắm rửa xong đi ra, cô nghe thấy điện thoại bàn của ký túc xá reo liên tục như phát điên.
Mỗi lần sau khi chuyển qua hộp thư thoại, đối phương liền cúp máy gọi lại, không hề ngại phiền.
Mã Kỳ Kỳ bị làm ồn đến phát bực mình. Cô đi qua đó xem, có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại từ nước Đức.
Trong lòng Mã Kỳ Kỳ nổi sóng, chẳng lẽ là bên Giáo sư Hà gọi đến ư?
Đây là số điện thoại của Giáo sư Hà sao?
Hoàn toàn khác với số điện thoại đăng ký trong khoa.
Mã Kỳ Kỳ căng thẳng, lập tức bắt máy, nói: “Giáo sư Hà ạ? Là thầy phải không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng thoáng chút mệt mỏi của Hà Chi Sơ: “Đúng vậy, tôi là Giáo sư Hà. Mã Kỳ Kỳ, em gửi một tin nhắn riêng đến tài khoản xã hội ở Đức của tôi, là có ý gì?”
Mã Kỳ Kỳ vội vã hỏi: “Vậy thầy nói đi, có phải Niệm Chi đã xảy ra chuyện gì rồi không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Hà Chi Sơ im lặng vài giây mới nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Ảnh trên tài khoản mà thầy dùng là bóng lưng của Niệm Chi, ghi chú là đợi em về nhà, thế này còn chưa đủ rõ ràng sao? Còn nữa, thầy ở trong nước khép kín như vậy, lúc ở Mỹ lại càng kín đáo hơn, không lý nào đến Đức lại đột nhiên làm quá lên như thế. Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi, phải không?” Mã Kỳ Kỳ bình tĩnh phân tích, mặc dù trong lòng buồn đến sắp khóc nhưng vẫn kiềm chế lại.
Cô nghĩ, Niệm Chi còn đang phải chịu khổ ở một nơi nào đó, cô nhất định phải kiên trì, giúp đỡ cô ấy! Cứu cô ấy ra!
Hà Chi Sơ nhắm mắt, dùng tay khẽ xoa ấn đường, trong lòng thầm nghĩ, bạn học chơi thân với Niệm Chi đều tốt bụng lương thiện, nhiệt tình chân thành nhường đó. Thật đúng là vật họp theo loài, người chia theo nhóm…
“Giáo sư Hà, thầy nói cho em biết đi, rốt cuộc có phải Niệm Chi xảy ra chuyện rồi không?”
Cuối cùng Hà Chi Sơ cũng “ừm” một tiếng: “… Tôi đang tìm em ấy, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.”
Niệm Chi giống như vô cớ biến mất, Hà Chi Sơ chỉ thiếu mỗi nước lật tung cả Munich lên thôi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Niệm Chi đâu cả.
Vào năm ngày trước, cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi nữa, đã phái bốn nhóm người, từ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc tiến vào núi Alps. Cho dù phải đào cả dãy núi Bavarian lên, anh ta cũng sẽ không bỏ cuộc!
Cho nên khi đọc được tin nhắn của Mã Kỳ Kỳ, anh ta lập tức cầm điện thoại lên như phản xạ có điều kiện, tìm và gọi vào số điện thoại ký túc xá của Niệm Chi.
Cũng may lúc này Mã Kỳ Kỳ đang ở ký túc xá, nếu không Hà Chi Sơ không biết mình có lập tức ngồi máy bay riêng về nước tìm Mã Kỳ Kỳ không nữa.
Mã Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chuyện là thế này, tối hôm nay em vừa nhận được một đoạn clip mà Niệm Chi gửi, cô ấy… cô ấy…”
Mã Kỳ Kỳ vừa nghĩ đến gương mặt sưng phù bầm tím của Niệm Chi là muốn khóc, cô nghẹn ngào: “Cô ấy bị người ta đánh đến mức mặt mũi sưng phù bầm tím, nói mình đang ở Berlin, bảo em cứu cô ấy!”
Trong đầu Hà Chi Sơ ầm một tiếng, cảm thấy trời đất xoay chuyển, trong phút chốc cả người như mất đi ý thức, bồng bềnh trong không trung.
Tựa như cơn ác mộng đáng sợ nhất trong nháy mắt đã biến thành hiện thực, trái tim Hà Chi Sơ bùng lên cơn thịnh nộ, anh ta không muốn tiếp tục như thế này nữa, anh ta muốn hủy diệt cả thế giới này!
Niệm Chi thật sự đã xảy ra chuyện rồi… Cô thật sự xảy ra chuyện rồi…
Người anh ta nâng niu trong lòng bàn tay như vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Năm xưa gặp được Hoắc Thiệu Hằng chắc đã là may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô rồi nhỉ?
Nước mắt của Hà Chi Sơ lặng lẽ rơi xuống.
Một mình anh ta ngồi trong phòng, mặc cho nước mắt tuôn rơi nhưng vẫn không nói lời nào. Bàn tay siết chặt lại, móng tay của anh ta không dài, nhưng lại găm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Có điều, anh ta chẳng hề cảm thấy đau, chỉ muốn nắm chặt hơn nữa, bởi vì cảm giác đau tận xương tủy này có thể làm anh ta tỉnh táo hơn.
Hà Chi Sơ, mày không thể mắc sai lầm, không thể bị thù hận che mờ đôi mắt, bây giờ việc mày phải làm là nhanh chóng đi cứu người.
Anh ta âm thầm cảnh cáo bản thân mình hết lần này đến lần khác, mười lăm phút trôi qua mới nghe rõ Mã Kỳ Kỳ đang nói gì.
“Giáo sư Hà? Giáo sư Hà ơi? Thầy còn đó không? Sao thầy không nói chuyện thế ạ? Thầy có muốn em gửi đoạn clip đó qua cho thầy không? Tốt nhất thầy nên tải ứng dụng trò chuyện tức thời đó, sau đó kết bạn với em, em có thể trực tiếp chuyển tiếp cho thầy.”
Bởi vì mãi mà Hà Chi Sơ không nói chuyện, Mã Kỳ Kỳ tưởng rằng anh ta đang khó xử.
Dù gì thì Hà Chi Sơ cũng chỉ là giáo sư thôi, không phải người nhà của Cố Niệm Chi, nếu như không dốc hết sức để cứu cô ấy, Mã Kỳ Kỳ cũng có thể hiểu được.
Lúc trước anh ta đối xử tốt với cô ấy thế nào đi chăng nữa, có lẽ cũng không vượt qua giới hạn một giáo sư đối xử tốt với học trò đâu nhỉ?