Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 653 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 653
CÔ ẤY THẬT HOÀN HẢO
Ông bác sĩ râu dài trợn mắt nhìn anh ta, “Nếu cô ấy chết thì giờ tôi đã báo cảnh sát bắt anh rồi! Anh là tội phạm giết người!”
Reinz thở phào một cái, anh ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà phòng khám, thở dài thườn thượt rồi quay người đi ra ngoài.
“Này! Anh đi đâu đấy hả?!” Ông bác sĩ râu dài cuống lên, “Mặc dù cô ấy vẫn còn sống, nhưng cũng có khả năng sẽ ngừng thở bất kì lúc nào đấy!”
Thành thật mà nói, huyết áp cao như vậy trái ngược với tất cả kiến thức y học cơ bản về cơ thể con người mà vị bác sĩ này học được, ông không hiểu nổi vì sao cô vẫn có thể sống sót được.
Reinz không quay đầu lại, nói: “Tôi đi gọi điện thoại, ông đợi một chút.”
Rời khỏi phòng cấp cứu, Reinz lấy điện thoại của mình ra bấm một dãy số, bình tĩnh nói: “Tôi cần một chiếc trực thăng, đúng vậy, chỗ tôi có người mắc bệnh nặng, tôi cho anh hai mươi phút, tới ngay tức khắc!”
Gọi điện thoại xong, Reinz cất điện thoại của mình đi, tìm đến phòng trực ban của phòng khám, lịch sự hỏi cô y tá mập mạp mượn điện thoại cố định để dùng.
Cô y tá bị vẻ ngoài tuấn tú của anh ta làm cho hoa mắt. Mặc dù gương mặt của anh ta hơi gầy, dưới cằm còn mọc râu, trang phục cũng không sạch sẽ, nhưng khi anh ta chăm chăm nhìn cô, đôi mắt màu xanh như có ma lực, khiến cô y tá không tự làm chủ được mà nghe theo lời anh ta.
“Đây là điện thoại, mời… mời anh dùng.” Cô y tá ngập ngừng nói hết câu, hai má liền đỏ ửng lên.
Ở trước mặt cô y tá, Reinz không tỏ ra dịu dàng như đối với Cố Niệm Chi, thái độ của anh ta rất hờ hững tiết chế, kèm theo sự xa cách lạnh nhạt. Anh ta nhận lấy chiếc điện thoại từ phía cô y tá, bắt đầu nhấn số.
“Xin hỏi có phải nhân viên kiểm lâm khu vực núi Alps không ạ? Tôi muốn hỏi các anh có cứu được mẹ Hannah trong vụ hỏa hoạn lớn xảy ra hai ngày trước không?”
Các nhân viên kiểm lâm đều quen biết mẹ Hannah, còn từng ăn xúc xích trắng mẹ Hannah làm.
Từ trong điện thoại truyền đến câu trả lời chắc nịch của nhân viên kiểm lâm: “Mẹ Hannah à? Cứu ra rồi, chúng tôi cứu bà ấy ra đầu tiên, chỉ là bà ấy ở lâu trong tầng hầm nên ngất đi, có hiện tượng mất nước, vẫn đang ở trong bệnh viện.”
Reinz lại thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời đất!
“Nhờ các anh chuyển mẹ Hannah đến bệnh viện St. Joseph Berlin, đúng vậy, liên hệ với bọn họ, báo tên của tôi, bọn họ sẽ làm thủ tục nhập viện cho bà ấy.”
Gọi điện thoại xong, anh ta để tay trên ống nghe, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi lại nhấn một dãy số khác. Giờ này rồi, bên đó không phải cơ quan đặc thù, cũng không phải bộ phận trực ban 24h có người trực, không ai nhận điện thoại cả. Anh chỉ để lại lời nhắn: “Xin lỗi, anh Hans, tôi từ chức rồi. Từ ngày mai tôi sẽ không đi làm nữa.”
Nói xong câu này, Reinz mới đặt ống nghe xuống, đẩy điện thoại về phía cô y tá.
Cô y tá há hốc mồm nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Sao anh lại phải từ chức? Anh ốm ư?”
Reinz nhìn cô ta một cái, không nói gì, sắc mặt lạnh lùng, mang theo nét nghiêm nghị đáng sợ.
Ánh mắt đó khiến cô y tá sợ chết khiếp. Cô ta không dám hỏi thêm, vội vã cúi đầu giả vờ đang làm việc, điền các biểu mẫu.
Reinz bình thản như không có chuyện gì xảy ra, bước vào phòng khám. Thấy ông bác sĩ râu dài vẫn đang theo dõi các chỉ số của Cố Niệm Chi, anh ta liền đi tới nhấc máy đo huyết áp và ống nghe trên cánh tay của Cố Niệm Chi ra, “Cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm như vậy, tôi đã liên lạc với bệnh viện của Berlin, họ đồng ý cử trực thăng đến đón cô ấy rồi.”
Berlin là thủ đô của nước Đức, ở đó có bệnh viện tốt nhất cả nước nên đương nhiên một bác sĩ nông thôn như ông bác sĩ râu dài không thể so sánh được.
Quả nhiên, nghe Reinz nói vậy, ông bác sĩ râu dài như trút được gánh nặng: “Thế thì anh phải cẩn thận đấy, chỉ số của cô ấy đã ổn định hơn một chút rồi. Anh phải nhớ đừng để tâm trạng của cô ấy biến động quá lớn, nếu không sẽ lại tăng huyết áp, lúc đó Đức mẹ Maria cũng không cứu nổi cô ấy đâu.”
Reinz không nói gì, yên lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ anh đào trước đầu giường của Cố Niệm Chi, nghiêng mình về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, đỡ dưới cằm, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch như tuyết của cô.
Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi, trên bầu trời truyền tới âm thanh ầm vang của máy bay trực thăng.
Ông bác sĩ râu dài đẩy cửa bước vào, nói: “Máy bay đến rồi, anh muốn đưa cô ấy lên thế nào?”
Reinz đứng thẳng người dậy, vuốt phẳng vạt áo, “Chúng tôi có người đến đón cô ấy.”
Hai người còn chưa dứt lời, đã có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang trắng đẩy một chiếc giường di động đơn giản tới, gật đầu với Reinz, “Người bệnh đâu?”
Reinz bước tới phía trước giường bệnh, tự mình cẩn thận bế Cố Niệm Chi đặt lên chiếc giường di động, “Đi thôi.”
Các bác sĩ nhanh chóng đẩy Cố Niệm Chi lên máy bay, Reinz cũng lên theo.
Cánh quạt trực thăng quay tít, chiếc máy bay nhanh chóng bay lên không trung, thẳng về hướng Berlin.
Một tiếng sau, họ đã hạ cánh tại sân bay trên tầng thượng của bệnh viện Charlotte Berlin.
Bệnh viện Charlotte là bệnh viện tốt nhất Berlin, cũng là bệnh viện tốt nhất, đắt nhất của nước Đức.
Reinz bế Cố Niệm Chi đang quấn chăn từ trực thăng bước xuống, sắc mặc vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh ta không nói không rằng, đi thẳng vào thang máy xuống phòng chăm sóc đặc biệt VIP số 1 tầng 18.
Trong phòng được trang bị các loại thiết bị và máy móc chữa trị tiên tiến bậc nhất nước Đức, gần giống như bệnh viện Johns Hopkins tốt nhất nước Mỹ.
Anh ta ôm cô suốt quãng đường đến phòng chăm sóc đặc biệt VIP số 1, cho đến khi đặt cô xuống chiếc giường sạch sẽ trắng tinh.
Hiển nhiên, điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với phòng khám nhỏ bé trong ngôi làng ở chân núi Alps rồi.
Hai cô y tá tiến vào, nói với Reinz: “Chào anh, phiền anh lánh mặt một chút, chúng tôi cần thay quần áo bệnh nhân cho cô ấy.”
Reinz gật đầu, “Tôi ở ngoài cửa.” Nói xong liền bước ra ngoài.
Hai cô y tá cởi bộ quần áo nữ tu của Cố Niệm Chi đang ngủ rất ngon lành ra, cởi cả bộ quần áo thể thao rách rưới bên trong, cởi cả đồ lót, thay cho cô cả bộ quần áo bệnh nhân của bệnh viện, thực chất là một cái váy dài từ cổ xuống chân bằng vải kẻ sọc.
Thay xong quần áo, hai cô y tá đẩy cửa ra ngoài, nói với Reinz: “Anh có thể vào rồi.”
Reinz vừa đi vào thì hai vị bác sĩ nổi tiếng nhất nước Đức của khoa Ngoại thần kinh và khoa Thần kinh lần lượt đến khám bệnh cho Cố Niệm Chi.
Các loại máy móc được lắp lên đầu, tim và mạch của cô. Huyết áp, nhịp tim và điện não đồ đều được đo lường một cách cẩn thận.
Nhưng khi bác sĩ định lấy máu của Cố Niệm Chi thì bị Reinz ngăn lại, “Hôm nay đến đây thôi, cô ấy vẫn còn rất yếu, đợi cô ấy khá hơn thì xét nghiệm máu.”
Reinz đã nói vậy, các bác sĩ đương nhiên chỉ có thể làm theo.
“Vâng, thế thì thôi vậy.”
Các bác sĩ nhìn thông số hiển thị trên máy, cảm thấy không có gì bất thường.
“Nhiệt độ cơ thể 100.4 độ F (38 độ C), sốt nhẹ.”
“Huyết áp bình thường.”
“Nhịp tim bình thường.”
“Mạch đập bình thường.”
“Cần chụp CT không?”
“Đợi cô ấy tỉnh lại rồi làm.” Reinz không muốn Cố Niệm Chi bị giày vò nữa, “Các anh chỉ cần nói với tôi, tình trạng sức khỏe của cô ấy thế nào thôi.”
“Trước mắt thì tất cả đều bình thường. Chỉ là hơi suy nhược, có lẽ do đói và khát.” Bác sĩ tỏ vẻ nghi hoặc, “Tôi mạo muội hỏi một câu, cô ấy là bệnh nhân đến từ châu Phi à?”
Trên thế giới hiện nay, tình trạng đói khát dẫn đến mất cân bằng dinh dưỡng chắc chỉ có ở khu vực châu Phi.
Reinz lắc đầu, “Không phải.”
Nhưng anh ta không giải thích gì thêm mà chỉ nói với các bác sĩ: “Truyền cho cô ấy hai bình dinh dưỡng, nhanh chóng bổ sung.”
Chủ yếu là đường glucose, có thể bổ sung năng lượng một cách nhanh chóng.
“Lúc nào thì tình trạng sốt nhẹ của cô ấy mới chấm dứt? Có phải bị nhiễm trùng không? Cần tiêm aspirin không?” Reinz lại hỏi, anh ta rất lo lắng cho tình trạng sốt nhẹ kéo dài của Cố Niệm Chi.
Các bác sĩ cho rằng tình trạng mất cân bằng dinh dưỡng đã dẫn đến khả năng miễn dịch của cơ thể giảm sút, chỉ cần bổ sung dinh dưỡng, đợi cô trở lại bình thường thì sốt nhẹ sẽ tự nhiên mất đi.
Mọi người đều theo chủ trương rằng nếu có thể không tiêm thuốc chống viêm thì sẽ không tiêm.
Reinz nhìn Cố Niệm Chi một cái, lặng lẽ gật đầu, “Thôi được, ngày mai theo dõi thêm vậy.”
Lúc này đã là hơn hai giờ sáng.
Các bác sĩ đi rồi, Reinz gọi người đưa quần áo và đồ dùng từ nhà tới cho mình.
Sau khi quần áo được đưa tới, anh ta vào phòng tắm của phòng chăm sóc đặc biệt VIP tắm rửa qua một cái.
Lúc cạo râu, Reinz chợt nhớ đến bộ quần áo nữ tu trên người Cố Niệm Chi.
Hai ngày nay, suốt dọc đường cô chỉ mặc bộ quần áo nữ tu đã nhăn nhúm bẩn thỉu đó.
Bộ quần áo nữ tu màu đen càng khiến cho gương mặt nhỏ bé của cô thêm phần đáng thương.
Reinz thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại lên mạng mua quần áo cho Cố Niệm Chi.
Anh ta không rành các nhãn hiệu thời trang nữ, tìm đại trên mạng và thấy nhãn hiệu thiết kế Frisur.
Nhờ vào kỹ thuật cắt may thượng hạng và tạo hình trong sáng, đơn giản mà nhãn hiệu thời trang này được những cô gái trẻ có thu nhập cao yêu thích.
Mỗi bộ quần áo được thiết kế đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, kết hợp phong cách Scandinavia và tính thiết thực đặc trưng của người Đức.
Mấy bức hình đó xem ra cũng đặc biệt phù hợp với phong cách năng động của Cố Niệm Chi.
Reinz xem từng chiếc một, vui vẻ mỉm cười
Anh ta nhấn liên tục trên màn hình điện thoại, mua một loạt quần áo cho Cố Niệm Chi, gần như mua hết mẫu mới mùa này của Frisur.
Áo khoác, quần dài, chân váy, váy liền, áo gió, còn có giày tất, khăn lụa và mũ.
Reinz nhớ Cố Niệm Chi có mái tóc rất đẹp, vừa đen vừa mượt, giống như tảo biển vậy, còn xoăn tự nhiên nữa chứ.
Anh ta hơi do dự khi mua đồ lót, cuối cùng vẫn mở website đồ lót nổi tiếng của Đức, mua cho Cố Niệm Chi một đống áo lót và quần lót.
Anh ta nhớ Cố Niệm Chi nói cô mặc size D nên anh toàn mua cup D, quần lót thì mua size nhỏ nhất.
Cô gầy như thế, eo nhỏ đến nỗi còn không dài bằng bàn tay của anh ta, không biết mấy chiếc quần lót này có thể bám được trên eo cô không nữa.
Thậm chí Reinz còn có suy nghĩ mua cho Cố Niệm Chi những nhãn hiệu của thanh thiếu niên nhưng chúng quá xấu, không lọt vào mắt anh ta nên anh ta mới từ bỏ.
Lên mạng mua quần áo cho Cố Niệm Chi xong, Reinz lại lên trang web mỹ phẩm mua cho cô một bộ La Mer, sau đó mới yên tâm dựa vào ghế sofa đi ngủ.
Lần này, không phải ngủ trên một hòn đá giữa núi rừng Alps, mà là trong phòng bệnh tốt nhất nước Đức.
Chiếc sofa dài ở đây là mẫu thiết kế tốt nhất trong cửa hàng gia dụng, còn phù hợp với cơ thể con người hơn cả những chiếc đệm thông thường.
Reinz ngủ rất sâu, khi anh ta tỉnh lại thì đã là năm giờ chiều ngày hôm sau rồi.
Giấc ngủ kéo dài mười lăm tiếng đã giúp anh ta hồi phục trở lại.
Mở mắt ra, điều đầu tiên anh ta nhìn thấy là Cố Niệm Chi đang ngủ trên giường bệnh, da trắng tóc đen, sự đối lập giữa trắng và đen rất rõ rệt. Rõ ràng chỉ có hai màu sắc đơn giản nhất, nhưng lại rạng rỡ vô cùng.
Reinz dời mắt sang chỗ khác, hít thở sâu một hơi rồi đứng dậy, tiến tới trước giường bệnh của Cố Niệm Chi cúi xuống nhìn ngắm cô.
Cố Niệm Chi chưa tỉnh, vẫn đang ngủ mê mệt.
Các thiết bị đều hiển thị tất cả chỉ số trên cơ thể cô bình thường, dường như chỉ số huyết áp tăng vọt mà anh ta nhìn thấy trong phòng khám làng tối qua là ảo giác vậy. Vietwriter.vn
Reinz nhẹ nhàng đưa tay ra nắm chặt tay của Cố Niệm Chi, đang định cúi xuống thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên sau lưng. — Có người tới rồi.
Anh ta bình thản nhét tay Cố Niệm Chi vào trong chăn, đứng thẳng lưng lên.
Anh ta quay lại nhìn thấy một cụ già tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, khí sắc rất tốt đang mỉm cười nhìn anh ta, “Reinz, tôi biết mà, cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Reinz mỉm cười, gật nhẹ đầu với cụ già đó, “Chào ông Reed.”
“Ừ.” Ông Reed cầm gậy ba toong, chậm rãi đi tới giường bệnh của Cố Niệm Chi.
Ông Reed đặt hai tay trên gậy ba toong đứng trước giường bệnh của cô, nhìn Cố Niệm Chi như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm, cảm thán bằng tiếng Anh: “She’s perfect, isn’t she?” (Con bé thật hoàn hảo phải không?)
Reinz chắp tay sau lưng đứng phía sau ông, vai lưng thẳng tắp, nhưng không tiếp lời. Ông Reed cũng chẳng cần anh ta trả lời, ông chỉ đơn thuần đang cảm thán mà thôi.
“Lúc nào thì con bé sẽ tỉnh lại?” Ánh mắt của ông Reed nhìn vào các thiết bị máy móc bên cạnh giường bệnh của Cố Niệm Chi, “Sao lại ốm thế này cơ chứ?”
Lúc này, Reinz mới nói: “Không biết, vẫn còn đang theo dõi.”
“Ừ, cậu chăm sóc con bé cẩn thận vào nhé.” Ông Reed nhìn một lúc, vỗ vỗ vào vai Reinz, “Tôi đi đây, có chuyện thì liên lạc.”
Reinz gật đầu, dùng ánh mắt tiễn ông Reed.
Không lâu sau khi ông Reed rời đi thì mỹ phẩm và quần áo giày dép mà Reinz mua trên mạng cho Cố Niệm Chi được lần lượt đưa tới.
Bởi vì anh ta mua gấp, trả phí vận chuyển rất cao nên nội trong một ngày đã tới rồi.
Hộp lớn hộp nhỏ chất đầy trên chiếc ghế sofa đơn trước giường bệnh của Cố Niệm Chi, chỉ cần cô tỉnh lại là có thể nhìn thấy ngay.
Thế nhưng, giấc ngủ của Cố Niệm Chi kéo dài ba ngày ba đêm.
May mà có bác sĩ tốt nhất nước Đức ở bên cạnh chăm sóc, đảm bảo Cố Niệm Chi không có chuyện gì nên trạng thái của cô mới luôn ổn định, hơn nữa các chỉ số đều đang trở lại bình thường.
“Tình trạng mất cân bằng dinh dưỡng đã giải quyết xong, nhiệt độ cơ thể bình thường, không liên tục sốt nhẹ nữa. Điều này chứng minh chẩn đoán trước kia của chúng tôi là chính xác, không cần tiêm aspirin hay penicilin cho cô ấy, chỉ cần dinh dưỡng của cô ấy cân bằng thì tình trạng sốt nhẹ cũng sẽ tự dịu đi.”
Bác sĩ vô cùng hài lòng với tình trạng hồi phục của Cố Niệm Chi, hoàn toàn giống như những gì mà ông dự liệu.
Reinz khoanh tay đứng cạnh ông, nhíu mày nói: “Nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Ba ngày ba đêm chưa tỉnh, lẽ nào không phải vì mắc bệnh sao?
“… Các chỉ số cho thấy cô ấy không mắc bệnh gì cả.” Bác sĩ lại kiểm tra cẩn thận các thiết bị một lần nữa, đảm bảo máy móc không có trục trặc, “Cô ấy chỉ đang ngủ say thôi.”
Reinz nhìn ông ta đầy vẻ khó hiểu.
“Reinz à, anh phải biết rằng, cơ thể con người giống như một bộ máy tinh vi vậy, có quy luật riêng. Khi con người ngủ cũng là lúc cơ thể tự hồi phục tốt nhất, nên anh không cần lo lắng. Cô ấy chỉ quá yếu quá mệt thôi, cần thời gian hồi phục dài hơn so với những người khác.”
Bác sĩ dùng kiến thức y học để giải thích.
Reinz không tin lắm, nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi với bác sĩ, gật gật đầu, “Tốt nhất là như vậy.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Reinz ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại đọc tin tức.
Gần đây, ở Munich có hai chuyện đặc biệt chấn động, truyền thông cả nước Đức đều đăng tin.
Một là Sở du lịch Munich đang thu thập video quay cảnh khu vực hồ Quốc Vương trong vòng một tháng gần đây để thi đấu, yêu cầu video phải toàn vẹn không cắt ghép, được biết là để phát triển tài nguyên du lịch của hồ Quốc Vương.
Việc thứ hai là treo thưởng lớn cho hai chiếc xe, còn cung cấp biển số xe.
Mặc dù hai sự việc đều đã kết thúc, nhưng vì giải thưởng lớn, người được nhận thưởng cũng nhiều, nên những người nói có sách mách có chứng càng nhiều, trên mạng Internet đang bàn tán xôn xao, đâu đâu cũng nhìn thấy những bình luận và thông tin về hai sự việc này.
Vừa nhìn thấy hai biển số xe này, lông mày Reinz thoáng nhíu lại.
Ngón tay Reinz di đi di lại trên điện thoại một lúc, cuối cùng cũng mở danh bạ, gọi điện thoại cho bộ phận có liên quan.
“Những tin tức này kết thúc rồi thì xóa hết đi, còn giữ lại mừng Giáng sinh chắc?” Anh không hề khách khí nói với đối phương bên kia.
Phía bên kia lập tức tiếp thu ý kiến của anh ta, bắt đầu âm thầm xóa hết những thông tin và bình luận liên quan đến hai sự việc kia trên toàn mạng Internet nước Đức, đồng thời nhấn chìm hai tin tức đó xuống.
Các thông tin về hai sự việc trên nhanh chóng biến mất khỏi mạng Internet nước Đức.
Mà đối với dân chúng thì tin tức vốn có thời gian nhất định.
Chỉ cần không có người cố ý khơi lên thì những tin tức mới tự nhiên sẽ đẩy những tin tức cũ xuống.
Reinz lướt điện thoại lần nữa, cảm thấy mạng Internet đã thuận mắt hơn nhiều rồi.
…
Buổi sáng ngày thứ tư, mặt trời vừa mới nhô lên, ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng bệnh, cả căn phòng tràn ngập màu nắng.
Cuối cùng, Cố Niệm Chi cũng từ từ tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng như tuyết, còn có đèn không hắt bóng với tạo hình hiện đại trên trần nhà.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, ánh mắt di chuyển từ trần nhà sang phía bên cạnh, nhìn thấy Reinz đang ngủ trên chiếc sofa đối diện.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác thợ săn kiểu dáng mạnh mẽ, để lộ cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu, chiếc quần dài màu đen dọc theo đôi chân dài đặt nghiêng trên ghế sofa. Áo sơ mi và quần của anh ta đều hơi nhăn, nhưng không hề có vẻ uể oải, ngũ quan lạnh lùng mang theo vẻ đẹp đậm chất tôn giáo, giống như mọi niềm vui trên thế giới này đều không liên quan đến anh ta vậy.
Cố Niệm Chi ngắm nhìn Reinz như ngắm nhìn một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Đột nhiên, Reinz tỉnh giấc, gương mặt đẹp đẽ lạnh như băng còn chưa kịp dịu lại đã nhìn thấy Cố Niệm Chi đang nhìn mình.
Vừa nhìn thấy đôi mắt to đen nồng nhiệt ấy, sự lạnh lẽo như băng thường ngày của anh ta lập tức biến thành mùa xuân ấm áp.
“Cô tỉnh rồi à?” Reinz đứng đậy, vô cùng dịu dàng hỏi, bước đến bên giường cô, sờ lên trán cô, “Không sốt nữa rồi.”
Cố Niệm Chi cố gắng cong khóe miệng, thể hiện nụ cười cảm kích, “ Cảm ơn anh, Reinz.”