Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 652
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 652 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 652
CÔ ẤY VẪN CÒN SỐNG
Hà Chi Sơ buồn bực day trán, đi tới đi lui trên bờ hồ Quốc Vương.
Xem ra khả năng trực tiếp tìm ra Cố Niệm Chi không lớn, chỉ có thể đi đường vòng.
Nhớ đến hình ảnh Seth xuất hiện trong đoạn video mà họ nhận được, Hà Chi Sơ trấn tĩnh lại.
Quả thật, anh ta đã quá nóng ruột, điều tra lòng vòng mà lại quên nhân vật quan trọng nhất – Seth.
Nếu Seth đã nhúng tay vào thì ba dượng của Seth là York nhất định đã bỏ ra không ít công sức.
York không biết chuyện Cố Niệm Chi mất tích mới lạ.
Nhưng mà, đối phó với loại người như York, không thể giống cách đối xử với gã tài xế này được.
Hà Chi Sơ siết chặt nắm đấm, thầm cầu nguyện trong màn đêm, chỉ hy vọng Cố Niệm Chi có thể nghĩ đủ mọi cách để sống sót.
Bất luận thế nào, chỉ có sống sót mới có hy vọng.
“Về thành phố.” Hà Chi Sơ quyết định, quay người lên xe.
Hà Chi Sơ mới ngồi vào trong xe, còn chưa kịp thở thì đã nghe thấy điện thoại đổ chuông.
“Có chuyện gì?” Hà Chi Sơ mở máy nhận điện.
Là điện thoại từ đơn vị điều tra biển số xe cho anh ta.
Người đó rất kích động, nói bằng tiếng Đức vừa nhanh vừa vội, tằng tằng như bắn súng máy: “Có người gọi điện báo đã nhìn thấy hai chiếc xe đó rồi!”
Hà Chi Sơ lập tức nói: “Gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, tôi tới ngay.”
Đúng lúc anh ta đang ở bên ngoài, có thể tiện đường đi xem xem hai chiếc xe đó ở đâu.
Hà Chi Sơ tưởng đối phương đã dùng hai chiếc xe đó gây án, bây giờ bị người khác phát hiện, nhất định sẽ vứt xe lại.
Kết quả là không biết đám người này quá sơ suất hay quá tự tin vào nơi ẩn nấp kĩ càng của mình, nghĩ sẽ không ai tìm ra bọn họ.
Nói tóm lại, sau khi nhận được địa chỉ của hai chiếc xe kia, Hà Chi Sơ phát hiện một chiếc đang ở vùng ngoại ô Munich, chiếc còn lại ở bãi đỗ xe của một phòng khám nhỏ trong nội thành Munich.
“Đi, tới địa điểm này trước đã.” Hà Chi Sơ gửi địa chỉ ở vùng ngoại ô Munich cho người của anh ta.
Vài chiếc xe Hummer SUV phóng nhanh như chớp rời khỏi hồ Quốc Vương, lao ngược gió đêm rét căm căm đi về phía Munich.
Bọn họ phóng rất nhanh, liên tục vượt xe trên cao tốc, cuối cùng chỉ mất một tiếng đồng hồ đã tới được địa điểm đó.
Địa chỉ này thuộc một khu phố bậc trung của vùng ngoại ô Munich.
Ở đây toàn biệt thự biệt lập, phía trước mỗi căn nhà đều có một mảnh sân nhỏ, diện tích không quá lớn, nhưng cũng là phía trước có sân, phía sau có vườn.
Nơi đây trồng rất nhiều cây tùng cao lớn, bốn mùa xanh tốt. Điểm lợi là luôn luôn có thể đảm bảo sự riêng tư cho khu phố này, cho dù dùng vệ tinh cũng rất khó thăm dò đường phố nơi đây, điểm bất lợi là quanh năm âm u, ánh sáng không tốt lắm.
Hà Chi Sơ không bước xuống xe, hạ cửa kính xuống quan sát căn nhà ở trước mặt.
Đó là một căn biệt thự rất lớn, không có gì đặc biệt, là kiểu nhà thường gặp ở khu ngoại ô Munich, không cao, không thấp, không hề nổi bật.
Trước cửa là một vườn hoa rất lớn, bên trong trồng mai tam giác, vài loại hoa hồng, khoe màu đua sắc, đem lại cảm giác tươi đẹp, không có gì khác thường.
Nếu không phải vì có biển số xe mới tìm ra vị trí đỗ xe, để bọn họ tự tìm thì không chắc tìm được đến đây.
Bởi vì ở vùng ngoại ô Munich, những căn nhà na ná nhau rất nhiều, không có điểm đặc biệt thu hút thì rất khó chú ý tới chỗ này.
“Xuống thăm dò xem.” Hà Chi Sơ chuyển hướng quan sát, phân phó cho người của mình.
Một vệ sĩ xuống xe, tiến tới cửa vườn nhấn chuông cửa.
Nhấn một hồi lâu vẫn không có ai ra mở cửa.
Về sau, có người ở nhà bên cạnh nghe thấy, bước ra sân nhà tò mò nhìn bọn họ.
Anh vệ sĩ đi tới lên tiếng chào hỏi: “Hi, xin chào, xin hỏi anh có biết nhà này có ai ở nhà không?”
Ông hàng xóm vừa cười vừa lắc đầu, “Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy trong nhà đó có người, hình như chuyển đi rồi.”
“Chuyển đi rồi á?” Vệ sĩ ngạc nhiên nhưng vẫn cảm ơn ông hàng xóm, quay về báo cáo với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ nhíu mày, ngồi trong xe ngó đầu nhìn ngôi nhà một cái, “Dẫn người vào đó xem xem.”
Vệ sĩ gật đầu, gọi thêm vài đồng nghiệp chân tay nhanh nhẹn, trèo tường vào trong sân nhà của căn biệt thự đó.
Ông hàng xóm bên cạnh trố mắt ra nhìn.
Một vệ sĩ khác tươi cười bước qua giải thích với ông ta: “… Người nhà này nợ tiền ông chủ của bọn tôi, mãi không trả, điện thoại cũng không nghe, gần đây còn xóa số nên chúng tôi mới tìm đến tận nơi xem thế nào.”
Ông hàng xóm đực mặt nhìn đám người vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiện gì kia, lập tức gắn cho bọn họ một cái mác: cho vay nặng lãi…
“À à à, thế các anh cứ bận việc đi, tôi vào nhà trước.” Ông hàng xóm ấp a ấp úng, lủi tuốt vào nhà mình.
Anh vệ sĩ cũng không để ý, ghi lại địa chỉ nhà của ông hàng xóm để đề phòng bất trắc, sau đó quay vào xem xem những người kia thăm dò thế nào rồi.
Mười phút sau, họ lại trèo tường ra ngoài.
Bọn họ báo cáo với anh: “Bên trong không có ai, chỉ có mấy chiếc xe đỗ ở sân sau. Một trong số đó là chiếc xe mang biển số mà chúng ta điều tra được, nhưng trên chiếc xe đó không có manh mối gì.”
“Là chiếc xe phía sau.”
Có người bổ sung một câu, ai nấy đều hiểu ra.
Chiếc xe đỗ trong căn biệt thự không phải chiếc xe Cố Niệm Chi bị bắt lên, nó chỉ đi theo sau chiếc xe đó nên bên trong đương nhiên sẽ không có manh mối gì cả.
Để chắc chắn, Hà Chi Sơ vẫn ra lệnh: “Vào trong xem xét, chụp ảnh lại.”
Ông hàng xóm vừa cười vừa lắc đầu, “Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy trong nhà đó có người, hình như chuyển đi rồi.”
“Chuyển đi rồi á?” Vệ sĩ ngạc nhiên nhưng vẫn cảm ơn ông hàng xóm, quay về báo cáo với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ nhíu mày, ngồi trong xe ngó đầu nhìn ngôi nhà một cái, “Dẫn người vào đó xem xem.”
Vệ sĩ gật đầu, gọi thêm vài đồng nghiệp chân tay nhanh nhẹn, trèo tường vào trong sân nhà của căn biệt thự đó.
Ông hàng xóm bên cạnh trố mắt ra nhìn.
Một vệ sĩ khác tươi cười bước qua giải thích với ông ta: “… Người nhà này nợ tiền ông chủ của bọn tôi, mãi không trả, điện thoại cũng không nghe, gần đây còn xóa số nên chúng tôi mới tìm đến tận nơi xem thế nào.”
Ông hàng xóm đực mặt nhìn đám người vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiện gì kia, lập tức gắn cho bọn họ một cái mác: cho vay nặng lãi…
“À à à, thế các anh cứ bận việc đi, tôi vào nhà trước.” Ông hàng xóm ấp a ấp úng, lủi tuốt vào nhà mình.
Anh vệ sĩ cũng không để ý, ghi lại địa chỉ nhà của ông hàng xóm để đề phòng bất trắc, sau đó quay vào xem xem những người kia thăm dò thế nào rồi.
Mười phút sau, họ lại trèo tường ra ngoài.
Bọn họ báo cáo với anh: “Bên trong không có ai, chỉ có mấy chiếc xe đỗ ở sân sau. Một trong số đó là chiếc xe mang biển số mà chúng ta điều tra được, nhưng trên chiếc xe đó không có manh mối gì.”
“Là chiếc xe phía sau.”
Có người bổ sung một câu, ai nấy đều hiểu ra.
Chiếc xe đỗ trong căn biệt thự không phải chiếc xe Cố Niệm Chi bị bắt lên, nó chỉ đi theo sau chiếc xe đó nên bên trong đương nhiên sẽ không có manh mối gì cả.
Để chắc chắn, Hà Chi Sơ vẫn ra lệnh: “Vào trong xem xét, chụp ảnh lại.”
Mấy vệ sĩ lại quay ngược vào, chụp rất nhiều ảnh bên trong bên ngoài chiếc xe, lại đánh dấu vài ký hiệu, phá hỏng động cơ xe rồi mới trèo tường ra ngoài.
Hà Chi Sơ xem kĩ từng bức hình bọn họ chụp lại cũng không phát hiện được điều bất thường.
Anh ta nghĩ, xem ra chỉ có tìm được chiếc xe đã bắt Cố Niệm Chi vào mới thực sự nắm được vài manh mối.
Hà Chi Sơ dọn các bức ảnh lại, không nói gì nhiều, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lên xe, “Đến phòng khám trong thành phố xem xem.”
Khi bọn họ tới trước phòng khám nhỏ trong nội thành Munich thì phát hiện phòng khám đã không một bóng người.
Một trong số mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe phía sau tòa nhà là chiếc xe đã bắt Cố Niệm Chi lúc ấy.
Là chiếc mà Seth đã lái!
Lần này, đích thân Hà Chi Sơ xuống xe đi về phía chiếc xe đó.
Trong màn đêm, anh ta quan sát chiếc xe ấy, biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo như biển băng Nam Cực, nhìn một cái cũng đủ khiến người khác chết cóng.
“Mở cửa xe ra.” Một hồi lâu sau, anh ta rít qua kẽ răng, âm thanh vô cùng lạnh lùng, thờ ơ.
Người mà anh ta dẫn theo lần này đều rất có bản lĩnh trên phương diện này.
Ví dụ như, không có chìa khóa vẫn có thể cạy được cửa xe chẳng hạn.
Một người bảo vệ bước tới, cầm một chiếc thước sắt dài 2 thước rộng 1cm có thể co dãn nhét dọc theo vị trí tay cầm của chiếc xe, sau đó xoay một lúc, đôi tay thành thạo đã mở được cửa xe.
Hà Chi Sơ là người đầu tiên chui vào xe.
Bên trong xe rõ ràng đã được lau rửa, trang thiết bị, ghế ngồi đều mới toanh, nhưng bề ngoài chiếc xe cũ kĩ như thế, cho nên dàn nội thất mới cứng trở nên cực kì nổi bật.
Xem ra, có người đã đổi toàn bộ nội thất trong xe.
Hà Chi Sơ chậm rãi nói, “Mang chiếc xe này đi phân tích kiểm tra.” Nói xong anh liền xuống xe.
Quay về xe của mình, Hà Chi Sơ chống tay lên má, ngẫm nghĩ về thu hoạch của ngày hôm nay.
Đầu tiên, Niệm Chi bị người ta bắt đi từ hồ Quốc Vương.
Sau đó thì đi đâu chứ?
Khả năng lớn nhất là đưa lên núi Alps.
Nhưng bọn chúng đưa cô ấy lên núi Alps làm gì?
Đã tìm ra hai chiếc xe đã bắt cô ấy lúc đó rồi, tức là hai chiếc xe đó không ở cùng với Niệm Chi.
Thế thì chỉ có hai khả năng.
Một là, sau khi rời khỏi hồ Quốc Vương, bọn chúng đã lái xe lên núi rồi lại quay về.
Hai là, sau khi rời khỏi hồ Quốc Vương, bọn chúng đã đổi xe, hai chiếc xe này không lên núi, hoặc là sau khi lên núi mới đổi xe.
Nếu là khả năng đầu tiên thì bọn chúng đã lái thẳng xe lên núi rồi quay lại.
Đây là khả năng đáng sợ nhất.
Nếu lên núi rồi quay lại, nhưng không thấy bóng dáng của Niệm Chi, nội thất trong xe còn bị thay đổi thì chỉ có một khả năng, chính là trong xe đã phát sinh xung đột trí mạng, những vết tích để lại rất khó xóa đi nên đối phương phải sửa sang lại toàn bộ xe.
Trong tình huống nào thì sẽ phát sinh xung đột trí mạng đây?
Nhất định là cô gái ngốc nghếch Niệm Chi liều mạng phản kháng rồi…
Nghĩ đến đây, hốc mắt Hà Chi Sơ lại không tự chủ được mà đỏ au lên.
Lần gần đây nhất anh ta đau đớn như thế này chính là lúc Niệm Chi mất tích vào bảy năm trước. Anh ta đã không khóc nhiều năm nay, lần này, những giọt nước mắt vẫn là vì cô.
Hà Chi Sơ cố gắng kiềm chế bản thân, nhắm mắt lại, chặn tay lên mắt, ngồi im lặng một lúc mới kiềm được giọt nước mắt chua xót.
Nhịp tim anh ta dần dần trở lại bình thường, Hà Chi Sơ tiếp tục suy nghĩ đến khả năng thứ hai: Hai chiếc xe này không đi thẳng lên núi, hoặc sau khi lên núi mới đổi xe.
Khả năng này chỉ khá hơn khả năng trước một chút, bởi vì rất có khả năng Niệm Chi vẫn còn sống, mặc dù như thế cô phải chịu hành hạ nhiều hơn…
Lúc này, Hà Chi Sơ không biết mình đang hy vọng Niệm Chi sống sót bằng bất cứ giá nào, hay cô không phải chịu đựng những sự hành hạ đau đớn kia.
Nhưng khả năng nào đối với Niệm Chi đều là ác mộng một đời.
Hà Chi Sơ mím môi, lần này, anh ta phải đưa cô về nhà, không ai có thể ngăn cản anh ta được.
Bất kể cô còn sống hay đã chết, anh ta cũng sẽ đưa cô về nhà, mãi mãi ở bên cạnh cô.
Hà Chi Sơ ngẫm nghĩ suốt dọc đường, thời gian trôi qua nhanh như bay, chẳng lâu sau bọn họ đã trở về khách sạn Hilton.
Một vệ sĩ bước xuống hỏi Hà Chi Sơ: “Anh Hà, anh dự định làm thế nào ạ?”
Chiếc Hummer SUV lôi chiếc xe đó ở phía sau, dừng trong bãi đậu xe của khách sạn Hilton.
Hà Chi Sơ xuống xe, nhìn chiếc xe đó, nói: “Làm phân tích kiểm tra, sau đó giao xe cho phía cảnh sát.”
“Vâng thưa anh Hà.” Đội trưởng đội vệ sĩ đứng thẳng hành lễ, thói quen quân nhân đây mà.
Hà Chi Sơ nhìn anh ta một cái, “Không cần phải như vậy, cậu đã giải ngũ rồi.”
“Vâng, anh Hà, tôi sẽ chú ý.” Anh ta mới giải ngũ không lâu đã làm lính đánh thuê, thói quen quân nhân vẫn còn ăn sâu.
“Ừ, nói với thủ hạ của cậu, phân tích pháp y xe phải làm xong trong tối nay. Ngoài ra, tôi đã bao toàn bộ tầng 16 của khách sạn Hilton cho các cậu, các cậu ở đó là được.” Hà Chi Sơ nói xong liền quay người rời đi.
Mấy người lính đánh thuê này có chuyên môn phân tích pháp y xe hơi, Hà Chi Sơ không cần lo lắng, anh ta chỉ việc về phòng đợi kết quả là được.
Anh ta dẫn theo bốn vệ sĩ quay về phòng mình, bốn trợ lý luật sư nhóm Smith cũng qua đó bàn bạc với anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng là ông chủ của bọn họ, đưa bọn họ tới Đức để tham gia vụ kiện, nhưng lại làm lạc mất đồng nghiệp của mình nên bọn họ cũng rất áy náy.
Hà Chi Sơ nhìn thấy bọn họ nhưng không có ý định mời bọn họ ngồi xuống, bởi vì anh đã sức cùng lực kiệt, không có tâm trạng đối phó với những người không liên quan.
“Có chuyện gì không?” Thần sắc anh ta đã trở lại vẻ lạnh lùng bình thản, hai tay nhét vào túi quần, đứng trước cửa sổ, hỏi hời hợt.
“… Luật sư Hà, có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ không?” Smith tiến lên phía trước hỏi, “Tôi có thể tới đồn cảnh sát hỏi dồn chuyện của Seth. Hắn ta đã trốn được mười ngày rồi.”
Hà Chi Sơ lắc đầu, “Tôi đã nói không cần mọi người nhúng tay vào chuyện này, tự tôi biết liệu. Mọi người về đi, nếu không có việc gì làm, có thể đến tòa án thúc kết quả sơ thẩm làm rõ vụ án của Lê Hải Thanh. Nếu còn kéo dài không phán quyết thì trình vụ án này lên thẩm phán của tòa án tối cao.”
Thần sắc của Hà Chi Sơ mang theo vài nét tàn bạo, kiểu “Ai làm anh ta không vui thì anh ta cho đứa đấy chết”.
Việc này nhóm Smith có thể làm được, bốn người lập tức thể hiện quyết tâm, nói: “Vâng! Đại luật sư Hà, bốn người chúng tôi sẽ không làm việc gì nữa, nhất định bắt tòa án phải ra phán quyết của phiên tòa sơ thẩm!”
Sáng hôm sau, kết quả phân tích kiểm tra được đặt trên bàn Hà Chi Sơ.
Đầu tiên, thông qua kiểm nghiệm lốp xe, chiếc xe này đúng là đã lên núi Alps, bởi vì bên trong kẽ lốp xe tìm thấy vết tích bùn đất đặc trưng chỉ có trên đường lên núi Alps.
Thứ hai, thông qua việc xịt thuốc luminol vào trong xe, chứng thực trong xe có vết máu.
Ngoài ra, chuyên gia xác nhận trong xe còn có vết tích tranh đấu, đặc biệt bên dưới gầm xe còn từng bị ngoại lực đâm chệch, sau đó được chỉnh lại.
Nhìn thấy phát hiện có vết máu, trái tim Hà Chi Sơ nhảy lên tận cổ họng.
Nhưng sau khi xem xong báo cáo xét nghiệm máu, anh ta mới thở phào một hơi, bởi vì đó không phải nhóm máu của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi là nhóm máu O vạn năng, vết máu trên xe là nhóm máu A.
Nếu Hà Chi Sơ nhớ không nhầm thì thằng khốn nạn Seth thuộc nhóm máu A, thế là anh ta cho người đến thẳng tòa án đòi mẫu máu của Seth để kiểm chứng.
Kết quả đối chứng DNA chứng minh vết máu trên xe chính là máu của Seth.
Trong xe phát sinh biến cố lớn, nhưng người đổ máu là Seth, không phải Cố Niệm Chi, có thể suy luận người gặp bất trắc là Seth chứ không phải Cố Niệm Chi không?!
Nghĩ thế, sự lo lắng, bất an của Hà Chi Sơ mới từ từ dịu lại.
Anh ta nhắm mắt nghĩ lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, bao gồm cả manh mối mới và bằng chứng mới. Hà Chi Sơ mở mắt, ánh nhìn hướng về phía núi Alps xa xăm.
Rốt cuộc, trong hai chiếc xe này đã xảy ra chuyện gì?
Niệm Chi đang ở đâu?
…
Khi Hà Chi Sơ đến Đức, bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm Cố Niệm Chi thì Cố Niệm Chi mới vừa được Reinz cõng từ núi Alps ra.
Cô đã ốm hai ngày, không sốt cao nhưng liên tục sốt nhẹ.
Không bị coi là bệnh nặng, cũng không mất ý thức hôn mê, chỉ là thể lực yếu, đi bộ nhiều một chút đã thở hổn hển.
Reinz thấy vừa đi vừa dừng như vậy thì thà anh ta cõng cô đi còn nhanh hơn.
Hai ngày nay, hai người ở trong núi ăn gió nằm sương, may thay khả năng sinh tồn của Reinz rất mạnh nên hai người mới thuận lợi ra được ngoài.
Nhưng vận động quá mạnh suốt hai ngày khiến người đàn ông sức dài vai rộng như Reinz cũng không chịu nổi.
Thân thể anh ta gầy sọp hẳn đi, mái tóc vàng bết lại, trên mặt mọc lún phún những sợi râu màu vàng nhạt, chỉ có đôi mắt màu xanh lam là sáng hơn cả trước kia.
“Cô có khát không?” Reinz cẩn thận đặt Cố Niệm Chi xuống, ngồi dựa vào một tảng đá, “Tôi vẫn còn một ít nước.”
Trong túi du lịch của anh ta có hai chai nước lọc. Hai ngày nay chỉ có Cố Niệm Chi uống nước trong bình, còn Reinz tìm nước suối hoặc nước sông, nước hồ uống.
Cố Niệm Chi nhìn nước trong bình chỉ còn lại một ít, bởi vì cô liên tục sốt nhẹ nên hay khát, uống khá nhiều nước. Cô cũng biết trong hoàn cảnh hoang dã mà Reinz có thể đưa cả hai chai nước khoáng vô cùng quý báu này cho cô uống, trong lòng cô đã cảm kích muôn phần.
Cô nắm chặt chai nước khoáng, nhìn khuôn mặt gầy gò của Reinz liền đẩy tới trước mặt anh ta, muốn đưa cho anh ta uống.
Reinz hiểu ý của cô, đôi mắt xanh lam càng rạng rỡ, “Tôi không khát, này, cô uống đi.”
Anh ta mở nắp, một tay cẩn trọng đỡ cổ Cố Niệm Chi, tay còn lại đặt chai nước khoáng đến bên bờ môi khô nẻ của cô, “Mở miệng ra nào.”
Cố Niệm Chi đành từ từ hé môi, để Reinz cho cô uống nước.
Cô chỉ uống một ngụm, thấm ướt môi rồi lắc đầu, nói: “Không uống nữa.”
Reinz mỉm cười, trong đôi mắt xanh lam như có vì sao lấp lánh, “Cô uống hết đi, chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi.”
“Hả? Thật không?” Cố Niệm Chi vô cùng kích động.
Mười ngày lòng vòng trong núi Alps, cô cảm thấy thân thể đã đạt tới giới hạn, cho nên mới ốm ngay khi sắp về tới đích như thế.
Cố Niệm Chi bám vào tay Reinz chầm chậm đứng dậy, nhìn con đường ngoằn ngoèo dưới chân núi. Ở cuối đường là một con đường nhựa, xa hơn phía cuối đường nhựa là một thị trấn nhỏ xinh đẹp.
“Đúng là… Đúng là… thoát ra rồi.” Cố Niệm Chi vui mừng khôn xiết, cô quá kích động, cảm thấy thái dương đập thình thịch, huyết áp tăng nhanh, không lâu sau, trước mắt cô tối sầm lại rồi cô ngất đi.
Reinz vội vã giữ chặt cô, cõng cô lên, đi xuống núi.
Anh ta vốn tưởng rằng cả quãng đường sẽ rất mệt, xuống núi rồi là anh ta được giải thoát. Nhưng suốt hành trình, anh ta mới phát hiện ra, có lẽ đây là gánh nặng ngọt ngào nhất trong cuộc đời anh ta.
Reinz hơi ngỡ ngàng, cõng Cố Niệm Chi trên lưng, bước từng bước rất chậm, rất vững.
Khoảng cách vốn chỉ cần di chuyển nửa ngày là tới, vậy mà anh ta đi hết tròn một ngày.
Lúc vào đến thị trấn đã là nửa đêm.
Anh ta cõng Cố Niệm Chi đến phòng khám duy nhất trong trấn, bên trong có một phòng cấp cứu rất nhỏ.
Sau khi vị bác sĩ râu dài trong phòng khám đo huyết áp cho Cố Niệm Chi, ông ngạc nhiên đến nỗi đôi mắt sắp trố ra ngoài cặp kính đang đeo.
“Huyết áp cao thế này! Cô ấy còn tỉnh lại được không?”
“Giờ này anh mới đưa cô ấy đến bệnh viện?! Anh định giết cô ấy à?!”
Còn nguy hiểm hơn cả người đột quỵ đấy có biết không!
Reinz nhìn con số hiển thị trên máy đo huyết áp của vị bác sĩ cũng sợ chết khiếp, sững người nửa phút, trong đầu trống rỗng, một hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Vị bác sĩ râu dài đó thúc cho anh ta hai cùi chỏ, anh ta mới nói, “… Vậy ông kiểm tra xem cô ấy còn sống không?”
Lúc nói ra hai chữ “còn sống” thì giọng nói của Reinz hơi nghẹn lại.