Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 633 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 633 SAU KHI XÂY DỰNG ĐẤT NƯỚC, ĐỘNG VẬT MẤT KHẢ NĂNG THÀNH TINH (1)
Tâm trạng nôn nóng khủng hoảng của Cố Niệm Chi dần dần ổn định lại, cô mỉm cười nhìn nai con liếm sạch viên chocolate chảy trong lòng bàn tay mình, sau đó sờ đầu của nó, “Về đi, mẹ em sẽ lo lắng đấy.”
Nai con lộc cộc bước đi, nhưng đi một bước quay đầu một lần. Có điều, lần này nó chạy hẳn vào trong rừng, không còn nhìn thấy đâu nữa.
Cố Niệm Chi đi tới bờ sông rửa tay rồi lại ra kiểm tra điện thoại di động của mình, hình như đã phơi khô rồi.
Cố Niệm Chi gắng sức ấn giữ nút khởi động nguồn của điện thoại, tim đập thình thịch.
Một lát sau, quả táo đen trắng quen thuộc xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, cuối cùng cũng mở được máy.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, nhập mật khẩu mở màn hình điện thoại ra xem thử, không ngờ là không có ai gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô cả.
Cô nhìn tín hiệu mạng trên điện thoại di động, thấy hiện lên dòng chữ “No service” (Không có kết nối mạng).
Lên mạng thì không thể rồi, còn gọi điện thoại thì hình như có thể thử xem sao.
Cố Niệm Chi lại gọi điện thoại cho Smith. Lần này, cuộc gọi của cô vẫn bị chuyển tới hộp thư thoại.
Sao có thể như vậy nhỉ?
Cố Niệm Chi cau mày nhìn điện thoại di động của mình, thầm nghĩ, dù cô không gọi điện thoại, gửi tin nhắn cầu cứu cho Smith, thì hẳn là bọn họ cũng có thể phát hiện ra cô đã mất tích chứ nhỉ?
Từ lúc cô rời khỏi khách sạn cho tới bây giờ, đã là ba ngày trôi qua rồi.
Huống hồ gì cô còn vừa gọi điện thoại, vừa để lại lời nhắn, hơn nữa lại còn nhắn cho cả bốn người.
Xác suất cả bốn người kia đều không để ý tới cuộc gọi và lời nhắn của cô là bao nhiêu?!
Xét theo môn thống kê mà nói, điều này cũng giống như vách đá dựng đứng vậy, là chuyện không thể nào!
Cố Niệm Chi không biết rằng buổi sáng ngày thứ hai tính từ hôm cô rời khỏi khách sạn, điện thoại di động của bốn người nhóm Smith đều nhận được một tin nhắn gửi tới từ số điện thoại của Cố Niệm Chi. Trong tin nhắn nói rằng cô muốn đi thăm bạn, sẽ đi chơi vài ngày, mười ngày sau sẽ về, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Cố Niệm Chi là người trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình, nhóm Smith không hề suy nghĩ theo hướng khác.
Huống chi, hiện tại bọn họ cũng đang rất bận, chi nhánh văn phòng luật sư Mỹ ở Đức đang khua chiêng gióng trống chuẩn bị, mà bệnh viện lại truyền tin tức tới, nói Seth đã bỏ trốn rồi. Smith nổi trận lôi đình, đang khiếu nại với bệnh viện và đồn cảnh sát của Munich.
“Mấy người làm ăn kiểu gì thế?! Không phải mấy người nói là Seth bị thương nặng sao?! Sao hắn lại trốn được chứ?! Hai cảnh sát mà không trông nổi một bệnh nhân bị thương nặng, mấy người đúng là một lũ phế vật!” Smith đang gào thét ở đồn cảnh sát, tức đến nỗi gân xanh nổi rõ trên cổ.
Smith vội vàng tới đồn cảnh sát đốc thúc bọn họ truy nã Seth, muốn bắt hắn về quy án.
Tin tức Seth bỏ trốn nhanh chóng truyền ra khắp nơi trên thế giới, ngay cả người của Đế quốc Hoa Hạ cũng đã biết tin.
Bởi vì vụ án này ở Đế quốc Hoa Hạ cũng có tiếng vang không nhỏ, cho nên tin tức Seth chạy trốn lại dấy lên một trận sóng gió nữa.
Trên các phương tiện truyền thông xã hội lại tiếp tục bùng nổ.
Nhìn thấy tin tức này, Mã Kỳ Kỳ tức giận tới nỗi lật bàn ở trong ký túc xá.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Niệm Chi.
Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Niệm Chi ơi, Niệm Chi ơi! Sao lại để để cho tên cặn bã kia trốn thoát!
Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Niệm Chi ơi, Niệm Chi ơi! Cậu nhất định phải cố gắng nữa nhé! Tên cặn bã đó! Không giết không đủ khiến người dân hả giận!
Tin nhắn này đã được gửi đi hai ngày rồi nhưng Cố Niệm Chi vẫn không trả lời.
Mã Kỳ Kỳ thầm nghĩ, có lẽ trong lòng Cố Niệm Chi đang rất khó chịu cho nên không muốn nói chuyện, bởi vậy cô cũng không hối thúc Cố Niệm Chi, không gửi tin nhắn cho cô ấy nữa.
Cô tin rằng, sau khi xử lý xong chuyện này, chắc chắn Cố Niệm Chi sẽ liên lạc với cô.
Cố Niệm Chi đi dọc theo con sông nhỏ suốt một ngày mà vẫn không tìm được đường ra ngoài.
Phương xa giống như không có điểm tận cùng, dãy núi Alps trải dài quanh co, không nhìn thấy đường xuống núi ở chỗ nào.
Lúc trời sắp tối, Cố Niệm Chi tìm được một hang động nhỏ. Cửa hang rất nhỏ, tròn tròn bé xíu, chỉ chứa được hai người ngồi ở bên trong. Trong động có vẻ hơi sâu, quanh co khúc khuỷu, cũng rất tối, nhìn không thấy đáy.
Chắc là không có động vật khác sống ở đây, bởi vì trong động rất sạch sẽ, không có dấu vết thú hoang để lại, dù có chút mùi tanh nồng thoang thoảng, nhưng hun bằng lửa xong chắc sẽ ổn thôi.
Tốt xấu gì cũng coi như có một chỗ để che kín đỉnh đầu, cô định ở lại chỗ này một đêm.
Dựa vào chiếc bật lửa Zippo có chất lượng cực kì tốt kia, cô không những có thể nhóm lửa, mà mỗi ngày còn có thể cố tìm cách để ăn một món gì đó được nấu chín.
Mấy ngày nay thường xuyên ăn quả mọng, răng cô ê ẩm đến mức sắp rụng hết rồi.
Trước khi ngủ, Cố Niệm Chi tìm một ít lá cây và cành khô để đốt ở cửa hang, vừa có thể khử mùi, vừa có thể đề phòng thú hoang.
Bởi vì càng đi vào trong núi, dấu vết đi lại của thú hoang càng rõ ràng.
Lúc chiều Cố Niệm Chi đã cảm thấy có thứ gì đó đi theo cô, sau đó lúc uống nước ở con suối, cô mới phát hiện đó là một con sói.
Cố Niệm Chi hơi sợ hãi, nhưng cũng biết sợ hãi không có tác dụng gì, ở đây không có ai tới giúp cô giải quyết những khó khăn này, mọi chuyện chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi.
Cho nên mới nói, khả năng tiềm tàng của con người là vô hạn, khi bị ép tới đường cùng, không muốn trưởng thành cũng không được.
Một mặt Cố Niệm Chi cảm thán trước kia bản thân cứ õng à õng ẹo, ỷ có người yêu thương cô, một mặt cảm thấy bây giờ một mình ở nơi hoang vu hẻo lánh, ăn gió nằm sương vẫn có thể sống sót, không hề yếu ớt như vậy nữa.
Cô cầm cây gậy mình vừa mới làm được đi ra khỏi hang núi nhỏ, định ra ngoài tìm củi.
Tuy rằng chân đã hết đau nhưng cô vẫn làm cho mình một cây gậy, coi như là chỗ dựa để dò đường.
Ở đây núi cao rừng rậm, cỏ hoang mọc rất tốt, có chỗ cao tới nửa người, dùng gậy gõ xuống phía trước, có thể dọa rất nhiều thú hoang.
Tạm thời cô không có tinh thần và thể lực để đấu trí đấu dũng với những con thú hoang hung mãnh kia.
Nhưng mà cô cũng không nỡ giết những chú nai con vừa đơn thuần vừa ngây ngốc đó để chống đói.
Cuối cùng, mỗi ngày vẫn phải ra sông mò cá ăn…
Cái món cá nướng không có gia vị đó, cô ăn nhiều đến mức sắp nôn cả ra rồi…
Cố Niệm Chi thở dài, cam chịu số phận mà đi ra ngoài.
Trong rừng có quả mọng, những loại này chắc chắn phải hái về một chút. Tuy cô đã chán ăn nó lắm rồi nhưng vẫn phải ăn, để bổ sung vitamin C, có thể tăng cường sức miễn dịch, ngăn ngừa cảm cúm.
Hiện tại cứ đến tối là trời càng lúc càng lạnh, cô không muốn lại bị ốm nữa đâu.
Cố Niệm Chi chống gậy dò đường đi vào trong rừng, cẩn thận tìm một lát, phát hiện ở chỗ này không có nhiều quả mọng mấy, không phải là không mọc nhiều mà là giống như đã bị hái hết, hoặc nói là bị phá hoại hết vậy.
Trên mặt đất có rất nhiều quả mọng bị giẫm bẹp, bụi cỏ ở chỗ quả mọng mọc lên bị gạt ra hai bên một cách lộn xộn, không biết là ai mà lại thô bạo như vậy.
Hái quả thì cứ việc hái quả, sao phải làm hỏng cả rễ cây mà nó dựa vào để sinh tồn thế chứ?
Cố Niệm Chi vừa tự vui vẻ với suy đoán trong lòng mình, vừa đi vào nơi sâu trong rừng.
Phía trước là một cây sồi cao lớn thẳng tắp, phía dưới còn có một bụi cây berry, quả mọng mọc ở bên trên giống như đèn lồng nhỏ, căng tròn tươi đẹp.
Ngay cả một người ăn quả mọng như bữa chính suốt mấy ngày như Cố Niệm Chi cũng bị hấp dẫn, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chân vọt tới.
Lúc sắp bước tới dưới tàng cây, cái cây đó bỗng rung lắc dữ dội, còn có thể nghe thấy tiếng kêu rên rỉ từ trên cây truyền xuống.
Cố Niệm Chi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trên chạc cây sồi cao cao, có một con vật nhỏ tròn vo đen thui. Nó kêu lên một cách bi thương, nhìn về phía Cố Niệm Chi ở dưới cây, đồng thời giơ hai móng vuốt nhỏ màu đen lên, không ngừng vỗ vào thân cây.
Cây sồi cũng rung lắc theo, có rất nhiều lá cây thi nhau rơi xuống.
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Không ngờ lại là một chú gấu đen nhỏ bị mắc kẹt trên cây.
Chắc là mới sinh không lâu, trông nó không khác gấu Koala là mấy nhưng lại đen hơn gấu Koala rất nhiều, là gấu đen hàng thật giá thật.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà chú gấu đen nhỏ đó không ngừng kêu gào rên rỉ ngay trên đỉnh đầu cô, giống hệt như tiếng mèo con vừa mới cai sữa khiến đáy lòng Cố Niệm Chi ngứa ngáy cực kì không nỡ.
Sau cùng, cô vẫn không đành lòng, ăn vài miếng quả mọng vừa mới hái được, sau đó ôm thân cây sồi, vèo vèo bò lên trên.
Chú gấu đen nhỏ thấy Cố Niệm Chi nhanh chóng trèo lên cây, bò tới cành cây cách nó không xa, lập tức duỗi hai móng vuốt nhỏ màu đen về phía cô, làm ra dáng vẻ như muốn cô ôm nó vậy.
Cố Niệm Chi hoàn toàn không còn biết nói gì nữa. =_=
Không phải là chú gấu đen nhỏ này thành tinh rồi đấy chứ?
Sau khi xây dựng đất nước, động vật đã mất khả năng thành tinh rồi nhé, em không biết sao?
Cố Niệm Chi chỉ ngón tay vào chú gấu đen nhỏ trên cây, nói bằng tiếng Hoa. Đôi mắt đen như mực của chú gấu đen nhỏ tròn xoe như viên bi, nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn không biết cô đang nói gì.
Cố Niệm Chi tự lẩm bẩm một lúc, cũng tự thấy rất buồn cười.
Chú gấu đen nhỏ này không phải là gấu của Đế quốc Hoa Hạ, cho nên, vẫn có khả năng thành tinh, đúng không nhỉ?
Cô buồn cười vì suy nghĩ trong đầu mình, chầm chậm chuyển chỗ từ cành cây sang bên cạnh chú gấu đen nhỏ xem thế nào.
Hóa ra cái chân ngắn mập mạp của nó bị dây leo trên cây quấn chặt.
Sợi dây này không chỉ thô to mà còn vô cùng dẻo dai.
Có lẽ chú gấu con nhỏ vừa mới sinh không lâu, chỉ biết làm liều, nhưng càng dùng sức thì dây leo càng quấn chặt hơn.
Cố Niệm Chi xoa đầu chú gấu đen nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Đừng động đậy, đợi chị gỡ dây leo ra cho em xong là em có thể tự do rồi.”
Đôi mắt nhỏ đen như viên bi của chú gấu đen nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt. Không biết nó có hiểu không, dù sao nó cũng nhìn cô không nhúc nhích, đợi cô “gỡ” dây leo cho nó.
Bản thân Cố Niệm Chi đương nhiên không đủ sức gỡ dây leo, cô rút cây dao găm Thụy Sĩ của mình, kéo lưỡi dao sắc bén ra, cứa vào vị trí mềm nhất của sợi dây leo này.
Cứa được khoảng một phút, cuối cùng cô cũng cắt đứt được sợi dây leo đó.
Cái chân ngắn ngủn của chú gấu đen vội rụt về vèo một cái, được cứu rồi!
Nó lại kêu lên một tiếng, lần này, tiếng kêu vừa vui vẻ vừa chói tai khiến Cố Niệm Chi bật cười theo.
Sợi dây leo quấn chân đã được gỡ bỏ, chú gấu đen nhỏ lập tức “ngã” từ trên cây xuống. Trông nó mập mạp nho nhỏ nhưng di chuyển trên thân cây như bước trên mặt đất bằng phẳng vậy, chạy xuống mặt đất rất nhanh.
Cố Niệm Chi cũng bò từ trên cây xuống. Cô cẩn thận bám vào thân cây để di chuyển xuống phía dưới, nên chạm đất chậm hơn chú gấu đen nhỏ kia nhiều.
Vietwriter.vn
Đợi cô đứng vững trên mặt đất rồi, chú gấu đen nhỏ kia đã chạy mất không thấy đâu nữa rồi.
Cố Niệm Chi mỉm cười lắc đầu, tiếp tục thực hiện “sự nghiệp” hái quả mọng vĩ đại.
Vừa mới hái chưa được mấy quả, Cố Niệm Chi bỗng có cảm giác không ổn.
Trong rừng cây lặng ngắt như tờ, tóc gáy bỗng dựng hết cả lên.
Cô đột ngột quay đầu lại, suýt nữa là ngất xỉu bất tỉnh.
Một con gấu đen trưởng thành đang nhìn cô chằm chằm, bước nhanh tới từ cánh rừng đối diện.
Toàn thân Cố Niệm Chi thoáng run lên, không nói hai lời, lập tức ném quả mọng trong tay đi, ôm thân cây sồi vừa rồi, bò vèo vèo lên cây!
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại chọn cái cây này để bò lên nữa. Có lẽ là bởi vì vừa nãy từng bò lên đó rồi, làm một lần rồi, lần hai sẽ quen hơn chăng…
Lần này sức phát huy của cô vượt xa người thường, bò còn nhanh hơn cả vừa nãy.