• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Xà Vương Tuyển Hậu (3 Viewers)

  • Xà Vương Tuyển Hậu-446.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 28: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [28]




Gió xuân nhẹ thổi qua, hai người họ lại sống nhiều ngày dưới vách núi, cũng không ai lại nhắc tới chủ đề phải trở về.





Trên bãi cỏ bị gió núi nhẹ thổi qua, Huyên Trữ tựa vào vai Hắc Khi Phong, hưởng thụ cảm giác dễ chịu của gió nhẹ phất qua mặt.





Hắc Khi Phong quay đâu chăm chú nhìn nàng, đưa tay, kéo nàng vào lòng, hạ mắt chăm chú nhìn dung nhan kiều nộn của nàng, bạc môi nhẹ nhàng hôn lên mi tâm, giọng khàn khàn: “Huyên nhi, nàng thật đẹp.”





Dưới ánh mắt sáng rực đến trắng xóa của hắn, Huyên Trữ nhịn không được thẹn thùng rủ mắt hai má ửng lên hai vòng đỏ hồng, mi tâm thoáng ẩn hiện sự hạnh phúc.





Đột nhiên, một ý tưởng to gan xẹt qua trong đầu, mặt nàng càng thêm đỏ, nhưng ánh mắt cũng rất dũng cảm nhìn thẳng hắn.





“Phong, ta gả cho chàng có được không?”





“Được thôi.” Hắn cơ hồ lập tức đáp ứng, hơn nữa hắc mâu còn tràn đầy ý cười.





Huyên nhi của hắn, quả thực không giống bình thường,“dũng cảm” đến nỗi hắn không thể không cảm thấy rung động.





“Hả? Chàng… chàng đồng ý rồi?”





Dưới tình huống này, đổi thành Huyên Trữ ngơ ngác.





“Ừm? Nàng không muốn ta đồng ý sao?” Hắc Khi Phong hơi hơi nhếch mày, bạc môi vẫn mang ý cười.





“Oa! Thật tốt quá, chàng thật sự muốn lấy ta nha! Vậy chúng ta lập tức đi thành thân!” Nàng giương giọng nói rất khẩn cấp.





Ngay sau đó, nàng rất nhanh bò ra khỏi lồng ngực hắn, thuận tiện kéo tay hắn.





“Đi, chúng ta đi thành thân.”





Hắc Khi Phong có chút ngạc nhiên, bây giờ?





“Phong, đi mau, chúng ta thành thân đi.” Huyên Trữ kéo kéo giựt giựt hắn, mặc kệ hắn đối với vẻ vội vàng của mình có bao nhiêu trân trối nghẹn họng.





Nàng tuyệt không nguyện ý bỏ qua một cơ hội nào giữa bọn họ, cho dù kết quả của loại cơ hội này sẽ không còn trong tương lai, nàng cũng cam tâm tình nguyện.





Hắc Khi Phong trừng thẳng mắt, có điểm trố mắt nói lắp bắp: “Huyên nhi… bây giờ thành thân, thời gian có thể… cái kia… hơi vội một chút.”





Nàng cười ha hả: “Một chút vội cũng không! Chúng ta có thể để thiên địa làm chứng, chỉ cần chàng và ta tâm ý nhất trí, có sính lễ bà mối cái gì hay không cũng không quan trọng, chẳng lẽ… chàng không muốn lấy ta?!”





“Ta đương nhiên muốn lấy nàng.” Hắc Khi Phong thực nghiêm túc khẳng định.





“Vậy được rồi, còn do dự cái gì nữa, mau lên, chúng ta đi bái thiên địa, ta muốn trong thời gian ngắn nhất trở thành thê tử của chàng.”





Huyên Trữ giữ chặt tay hắn, chạy rất nhanh.











Không tốn nhiều thời gian, Huyên Trữ động tác phi thường mau mà chuẩn bị cây gậy có thể dùng để dâng hương, đốt cháy lên.





Tiếp theo, nàng giữ chặt hắn – người vẫn còn ngây ngất cùng nhau quỳ xuống.





Nàng một chỉ thị hắn một động tác, hai người cứ như vậy mà bái thiên địa.





Tiếp theo, Huyên Trữ lấy hai chén “rượu” lại.





“Đây là nước ta vắt ra được từ trái cây đã hái, tuy rằng không thật sự giống như rượu, nhưng ta đã nếm qua một chút, hương vị so với rượu cũng không khác biệt lắm, chúng ta xem như nó là rượu giao đôi.”





Hắc Khi Phong tiếp nhận chén rượu, mỉm cười nhìn nàng, sau đó cùng nàng uống giao đôi.





Rốt cuộc, hết thảy đều trở thành kết cục đã định.





Huyên Trữ vui sướng nhảy lên trên người hắn: “Thậtvui mừng, chúng ta đã là phu thê, Phong, chàng vui không?”





“Vui.”





Chuyện tới nước này, hắn chỉ có thể thuận theo lời của nàng mà đáp.





Cho dù vừa rồi tất cả lễ nghi đều là nàng chủ động, nhưng… hắn không hề cự tuyệt, hơn nữa còn phi thường vui vẻ phối hợp.





Bỗng nhiên, hắn cảm thấy đầu có điểm mơ hồ, thân thể bắt đầu khô nóng.





Huyên Trữ cũng cảm giác được hắn khác thường, phát hiện nhiệt độ cơ thể của hắn càng ngày càng cao.





Nàng nghi hoặc từ trong lòng hắn ngẩng đầu: “Phong, à không, tướng công, chàng làm sao vậy?”





Khuôn mặt tuấn tú một mảnh ửng hồng, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, hắn nuốt nuốt nước bọt, sau đó một tay bế ngang nàng lên, bước đi đến bên giường, cả hai cùng đổ xuống, hắn áp lên nàng, hơi thở ái muội phả vào mặt nàng: “Huyên nhi, nương tử, ta… ta muốn nàng.”





“Muốn… Muốn ta?” Huyên Trữ mặt đỏ hồng nói nhỏ, một tin tức nào đó truyền vào não, đầu óc nàng trống rỗng.





Đầu ngón tay hắn vỗ về hai má nõn nà, bạc môi nhẹ nhàng xẹt qua mi, mặt, cuối cùng ngừng trên môi nàng, nụ cười hắn trở nên có chút tà khí: “Ừm… Ta muốn nàng, rất muốn rất muốn, Huyên nhi…”





“Phong, chàng… chàng…” Huyên Trữ một câu cũng nói không xong, chỉ có thể tùy ý hắn dùng ánh mắt nóng bỏng hòa tan nàng.





Giờ phút này, thân thể họ tiếp xúc quá mức thân mật, cơ hồ là dính lấy nhau, mà hắn, rõ ràng đang tăng nhiệt, hâm nóng lồng ngực nàng.





“Huyên nhi, nương tử…” Giọng nói hắn mang theo cái dụ hoặc từ tính, từng tiếng xông vào màng nhĩ nàng, quấy nhiễu tiếng lòng của nàng.





Cảm giác được hơi thở hắn càng ngày càng nóng, Huyên Trữ đỏ mặt giãy dụa, lại càng tăng sâu tiếp xúc giữa hai người, dẫn đến một tiếng thở gấp của hắn.





“Huyên nhi, nàng đang muốn ta sao… Ta rất thích!” Có lẽ là do tác dụng của rượu, hắn trở nên lớn mật mà mị hoặc.





Tiếp theo, hắn cười xấu xa, lập tức hôn lên môi nàng, không cho nàng phát ra thanh âm gì nữa.





“Ưm… Không…” Nụ hôn của hắn, mật mật thiết thiết, khiến nàng không cách nào trốn chạy, chỉ có thể rên rĩ, e lệ không biết làm gì.





Tay nàng đặt trước ngực hắn, không biết là nên đẩy ra, hay là nên ôm lấy hắn… Nụ hôn của hắn rất say lòng người.





Nhưng là… Bầu không khí như vậy, nàng cảm thấy rất thẹn thùng.





Tựa hồ có thể nhìn thấu đấu tranh của nàng, Hắc Khi Phong cầm tay nàng vòng qua cổ mình, gia tăng nụ hôn của hai người, trong lúc gắn bó mơ hồ mà trêu chọc nàng: “Huyên nhi, chúng ta cùng nhau qua đêm động phòng hoa chúc.”





Nụ hôn say lòng người, làm đôi mắt sáng của nàng dần dần trở nên mê ly, không nghĩ được gì khác, chỉ có thể theo dẫn dụ của hắn lâm vào tình triều.





Tay hắn chuyển lọt sau lưng nàng, âu yếm qua lại làn da mềm mại của nàng, đầu ngón tay vẫy lên, yếm của nàng liền bị hắn hất ra, bàn tay to rộng chậm rãi từ lưng mà dao động.





“Ưm… Phong, đừng…” Nàng kêu rên một tiếng, xấu hổ đỏ mặt, cả người khô nóng không thôi.





Tay hắn trên da thịt lõa thể của nàng, thật ngượng.





Nàng e lệ đấm đấm hắn, lại bị cái vuốt ve của hắn khiến cho thở dốc, lực đạo âu yếm không nhẹ không nặng, càng thêm kích thích cảm giác thần kinh của nàng, nhiệt độ cơ thể nàng nhanh chóng lên cao, cùng nhiệt độ cơ thể của hắn lan tỏa vào nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom