• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xà Đại Nhân - Long Duy (1 Viewer)

  • Chương 212

Chương 212


Mặc dù đứa bé này không nằm trong dự tính của tôi, nhưng đột nhiên nghĩ đến nó sẽ chết ngay từ khi còn là bào thai, trong lòng tôi không nhịn được mà thương cảm.


Quay đầu nhìn A Bảo đang ngủ say sưa bên cạnh, tôi che lấy bụng dưới, nhìn bắp chân đã biến thành màu đen, lo lắng dưới đáy lòng chậm rãi biến thành khủng hoảng.


“Tôi gọi điện thoại, hỏi xem khi nào A Vấn trở về.” Hà Khổ cũng hơi lo lắng, lấy điện thoại di động ra gọi điện.


Chỉ thấy A Vấn mang theo Hà Cực Hà Ca từ bên ngoài đi vào, lập tức lên tiếng: “Chuyện gì?”


Hà Khổ rất lưu loát kể lại mọi chuyện.


“Tôi xem xem.” A Vấn đi đến, chìa tay ra với tôi: “Bắt mạch.”


Trước kia ông Hồ đều là A Vấn chữa trị, xem ra A Vần còn biết y thuật.





Tôi chìa tay phải ra, A Vấn đưa ngón tay ra bắt mạnh, im lặng một lát rồi nói: “Nguyên Sinh Chi Độc quá bá đạo, cộng thêm cô chặt đứt liên hệ với quan tài rắn, cắt đứt nguồn sống mà xà thai hấp thu, quả thật đang gặp nguy hiểm.”


Ông ta nói xong, nặng nề nhìn tôi nói: “Cô còn muốn đứa bé này không? Một khi đứa bé ra đời, có thể khiến quan tài rắn hoá rồng, cũng có thể là một mối hại lớn.”


“Một khi quan tài rắn hoá rồng, vậy không chỉ giống như Thăng Long quan của thôn Hồi Long các cô. Nếu như bây giờ xà thai chết rồi, đối với cô, có lẽ vẫn được coi là chuyện tốt.” A Vấn thu tay lại, nhìn tôi nói: “Bên phía Xà Quân, tôi sẽ giải thích giúp cô, cô xem làm thế nào?”


Tôi không ngờ A Vấn vẫn còn muốn phá bỏ xà thai, bàn tay đè xuống bụng dưới căng chặt.


Khủng hoảng trong lòng dần dần tăng cao, căng thẳng che bụng dưới, móng tay khế cào lên.


Dường như tôi không có ai để cùng bàn bạc loại chuyện như thế này.


Một khi xà thai sinh ra, chắc chắn Long Duy sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.


A Bảo cô ta còn muốn nuốt, huống chỉ là xà thai.


Một khi Long Duy thật sự giống như A Vấn nói, Thần Ma hợp thẻ…


Thật ra tôi cũng biết rõ, từ sau khi xà thai vào bụng, cuộc sống của tôi đã không còn bình yên.


Bây giờ rời khỏi trắn, chặt đứt liên hệ với quan tài rắn, nếu như phá bỏ xà thai, đây mới thật sự là cuộc sống mới.


“Mẹ…” A Bảo nói ở trong mơ, trở mình, giơ tay sờ sờ bên cạnh ghế sofa.


Tôi đưa tay qua, A Bảo mơ mơ màng màng sờ được tay của tôi, đưa mặt lại gần cọ cọ, lúc này mới ghé lên trên tay tôi tiếp tục ngủ thiếp đi, khóe miệng còn lẫm bẩm máy tiếng, chảy nước miếng vào trong tay tôi. Nặng nề hít vào một hơi, dời mắt nhìn A Vấn: “Mặc Dạ đi ra một chuyến cũng không dễ dàng.”


A Vấn gật đầu, nhìn vào ấn đường của tôi: “Vì cô, quả thật Xà quân hi sinh rất lớn. Nhưng bây giờ Dung Thiên xuất hiện, hắn cũng rất bận, cô không cần lo lắng hắn sẽ đến ngăn cản.”


*Tôi muốn giữ lại.” Tôi để mặc A Bảo dán lên một tay của mình, một tay che lên bụng dưới, nhìn A Vấn: “Đây là con của tôi và Mặc Dạ. Cho dù ngày sau như thế nào, chúng tôi sẽ nghĩ cách. Ít nhát, bây giờ tôi muốn giữ lại.”


Vẫn ở trong bụng, làm sao sẽ biết sau khi sinh ra sẽ như thế nào?


Không phải mỗi một đứa trẻ đều là hi vọng sao? Dù sao cũng nên để nó được ngắm nhìn thế gian này, cũng để tôi được nhìn thầy nó, không phải sao?


Nếu như phá bỏ đứa bé này, Mặc Dạ sẽ rất đau khổ…


Tôi nhìn cái miệng nhỏ nhắn đè đến méo ra của A Bảo, đột nhiên hiểu rõ lời “không có cách” mà ba mẹ tôi nói.


Có lẽ lúc trước bọn họ cũng từng nghĩ không cho tôi ra đời, dứt khoát đề tôi chết khi còn trong bụng, nhưng rồi bọn họ vẫn giữ tôi lại.


Có lẽ cũng từng nghĩ, vừa sinh ra tôi sẽ hiến tế cho quan tài rắn, đảm bảo thôn Hồi Long được thái bình mười tám năm.


Nhưng cuối cùng, bọn họ nghĩ hết biện pháp sinh tôi ra, nâng niu tôi trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng.


Đưa tay rút khăn giấy ở trên bàn, lau nước miếng giúp A Bảo.


Tôi dời mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Tôi muốn giữ lại đứa bé này.”


A Vắn nhìn tôi, dường như khẽ thở dài một hơi: “Vậy e rằng cô sẽ phải chịu chút đau khổ rồi.”


Nói xong quay đầu nói với Hà Ca: “Chúng ta không giải được Nguyên Sinh Chi Độc, con dẫn cô ấy đi tìm Hà Thọ, trước tiên ổn định sức sống của xà thai.”


Nhưng mắt thầy vét thương trên người Hà Ca, chép miệng nói: “Được rồi, con nghỉ ngơi đi, để Hà Cực dẫn cô ấy đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom