• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vuột khỏi tầm tay (4 Viewers)

  • Phần I

1.
Vào ngày tôi được duyệt hồ sơ học bổng.

Tống Nghiên Giản đã gọi tôi ra nói chuyện riêng, sau một thời gian dài chúng tôi không gặp nhau.

Không ai ngờ được cặp thanh mai trúc mã quấn quýnh suốt 10 năm qua, giờ đã trở thành người lạ lướt qua đời nhau.

Chỉ vì một học sinh mới chuyển đến.

Tôi không can tâm. Cảm giác như bị nghẹn lại ở họng, không thể từ bỏ được mối quan hệ này.

Tôi nhìn vào gương. Hình ảnh nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn.

Khác hẳn với sự tự tin và vô tư của tôi ngày xưa.

Kể từ khi Trình Đề chuyển đến, tôi đã chứng kiến cảnh Tống Nghiên Giản ngày càng bị thu hút bởi cô ấy.

Cảm giác như cậu ấy ngàng càng vượt ra khỏi tầm với của tôi.

Nhưng tôi bất lực, không thể giữ cậu ấy lại được.

Đầu óc tôi hầu như không chịu nổi nữa, chỉ cần một cú búng tay là tôi sẽ hoàn toàn suy sụp.

Bạn thân tôi Châu Mộng Khê nhìn tôi hành hạ bản thân hàng ngày.

Cô ấy hận không thể mắng tôi tỉnh ra.

"Chúc Mạn, chỉ là một thằng con trai thôi mà? Cậu ưu tú lại xinh đẹp, không khó tìm được người tốt hơn cậu ta".

"Cậu ta mắt mù mới đi theo Trình Đề kia. Sau này hãy tìm một người nào đó đẹp trai hơn, tốt hơn để vả mặt bọn họ đi!"

Tôi ước gì mình cũng có thể dễ dàng làm được việc mà cậu ấy nói. Nhưng tôi không thể.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tống Giản Nghiên không còn ở bên mình, toàn thân tôi đau đớn.

Mất đi cậu ấy, cảm giác như cuộc sống tôi không còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại trở thành như bây giờ.

Đáng lẽ ra tôi không nên như vậy.

Giống như hiện tại, mặc dù cậu ấy không còn muốn gặp tôi nữa. Nhưng tôi vẫn ăn mặc chỉnh chu đến gặp cậu ấy.

Tôi từ bỏ lòng tự trọng, nắm lấy cơ hội mỏng manh.

Hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng mình dành tình cảm cho Tống Nghiên Giản.

Chúng tôi bước cạnh nhau trong im lặng.

Cậu ấy giữ khoảng cách với tôi, như thể chúng tôi chỉ là bạn học bình thường.

Sự khắng khít mà chúng tôi từng có dường như chỉ còn tồn tại trong kí ức tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và lên tiếng trước.

"Giản, mình..."

Cậu ất ngắt lời tôi với tông giọng trầm thấp.

"Mạn Mạn, hôm nay mình đến tìm cậu vì muốn nhờ cậu từ bỏ học bổng".

Cổ họng tôi nghẹn lại. Phải rất lâu sau tôi mới có thể cất giọng lại.

"Ý cậu là sao?"

Tống Nghiên Giản cụp mắt xuống, không dám nhìn tôi.

"Thật xin lỗi, mình biết như vậy là không công bằng với cậu. Nhưng mình có thể đền bù cho cậu bất cứ thứ gì mà cậu muốn".

"Đề Đề cần suất học bổng này hơn. Gia cảnh cậu ấy không tốt. Nếu cậu ấy thi không tốt trong kì thi đại học, tương lai của cậu ấy sẽ bị huỷ hoại. Nếu có học bổng này, cậu ấy chỉ cần làm được bài thôi thì cũng có thể vào Thanh Hoa..."

Tôi kinh ngạc nhìn Tống Nghiên Giản, móng tay đã cắm sâu vào da thịt.

"Vậy cậu hẹn tôi ra đây hôm nay chỉ vì muốn tôi nhường học bổng cho cô ấy?"

Tôi không thể ngăn được giọng mình run lên, từng chữ nói ra như kim đâm vào tim tôi.

Lông mi cậu ấy rung rung, cuối cùng cậu ấy chỉ nói lời xin lỗi.

Giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cằm, tôi lau nó đi rồi nhếch miệng nói.

"Tống Nghiên Giản, cậu nực cười thật! Cậu quen cô ta được bao lâu? Còn chúng ta đã quen biết nhau bao lâu? Nhưng cậu chỉ vì cô ta mà từ bỏ tình bạn mười năm của mình một cách kiên định như vậy. Trong khi đó rõ ràng cậu biết tôi đã thích cậu bao lâu nay!"

"Cậu cho rằng dù cậu có chà đạp thành ý của tôi như thế nào, thì tôi cũng sẽ luôn tha thứ cho cậu sao?"

Cậu ấy nhìn tôi, môi mấp máy, đôi mắt mơ hồ và phức tạp. Thậm chí có chút tơ đỏ trong mắt.

"Mạn Mạn, mình xin lỗi..."

"Đủ rồi. Từ nay chúng ta không còn là gì của nhau nữa!"

Tôi gần như hét lên, nước mắt trào ra. Tôi xấu hổ quay người bỏ đi.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô mất lái lao thẳng về phía tôi.

Cuộc đời tôi lướt qua trong tâm trí như một thước phim quay chậm.

2.
Tôi và Tống Nghiên Giản sinh cùng ngày tại cùng một bệnh viện.

Gia đình hai bên đều là hàng xóm thân thiết.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, học chung từ mẫu giáo đến trung học phổ thông, gần như không thể tách rời.

Mọi người xung quanh tôi đều ghen tị.

Chúng tôi không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn là một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ trong mắt mọi người.

Cả hai đều có gia cảnh tốt, ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt. Bố mẹ đều cởi mở và yêu thương con cái.

Từ nhỏ đến giờ, cuộc sống tôi đều thuận buồm xuôi gió và hầu như tôi chưa từng gặp bất kỳ khó khăn nào.

Mọi người đều nói tôi và Tống Nghiên Giản là cặp đôi trời định.

Trời đã định chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Tôi đã tin vào điều đó.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Tôi và Tống Nghiên Giản là cặp đôi hoàn hảo, không ai có thể chia cắt chúng tôi.

Từ mẫu giáo, tôi đã bám lấy cậu ấy không buông.

Khi chúng tôi lớn hơn, bố mẹ hai bên thường hay đùa rằng liệu sau này chúng tôi có cưới nhau luôn không.

Lúc đó tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, mong đợi phản ứng từ cậu ấy.

Tống Nghiên Giản xoa đầu tôi và mỉm cười dịu dàng.

"Tất nhiên rồi, con chắc chắn sẽ kết hôn với Mạn Mạn trong tương lai".

Lời nói của một đứa trẻ như một trò đùa làm người lớn xung quanh nghe được bật cười.

Nhưng tôi đã ghi nhớ sâu sắc câu trả lời của cậu ấy.

Tình cảm tôi dành cho Tống Nghiên Giản bao la như biển rộng.

Còn tôi thì sống trong giấc mộng ngọt ngào ấy.

3.
Mọi thứ thay đổi kể từ khi lớp tôi có học sinh mới chuyển đến.

Cô ấy tên là Trình Đề, hoạt bát và vui vẻ. Khi cười lên để lộ chiếc răng khểnh, trông rất dễ thương.

Tôi phát hiện ra, ánh mắt của Tống Nghiên Giản dần hướng về cô ấy nhiều hơn.

Sự hoảng loạn và bất an trong lòng tôi lớn dần lên.

Tôi biết rằng mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.

Lúc đầu Trình Đề tìm gặp Tống Nghiên Giản để hỏi bài.

Tôi và Tống Nghiên Giản luôn nằm trong top học sinh giỏi của trường.

Điểm thi đầu vào cấp ba của Trình Đề cũng rất cao, nhưng về sau thành tích cô ấy không còn tốt như trước.

Chủ nhiệm yêu cầu tôi và Tống Nghiên Giản để ý đến cô ấy nhiều hơn. Chúng tôi phải giúp đỡ cô ấy vào năm cuối cấp.

Cô ấy thường tìm đến Tống Nghiên Giản, chưa bao giờ tìm đến tôi.

Tôi nghĩ có thể là do tôi ngồi sát tưởng nên cô ấy không tiện tìm gặp.

Lúc đầu tôi thấy bình thường không sao cả.

Cho đến khi tôi nhìn thấy cô ấy bĩu môi than thở với Tống Nghiên Giản.

"Câu này khó quá, mình làm mãi cũng không đúng!"

Tống Nghiên Giản dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô ấy một cách rất tự nhiên, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

"Câu này mình chỉ cậu hơn 5 lần rồi, sao cậu vẫn làm sai mãi thế?"

Cô ấy lè lưỡi, nở một nụ cười ranh mãnh.

"Cậu vẫn không biết sao, thầy giáo trẻ?"

Tống Nghiên Giản bất đắc dĩ nói.

"Mình sợ cậu luôn".

Cô ấy cười tươi đến mức có thể thấy được răng khểnh.

"Vậy thì cậu ở đây tự suy ngẫm đi!"

Trước khi rời đi, ánh mắt của Trình Đề dường như dừng lại ở tôi một lúc.

Tôi nhìn Tống Nghiên Giản, thấy cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng năng động của Trình Đề.

Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt hiện lên một tia dịu dàng chưa từng thấy.

Tôi nhanh chóng thu hồi ánh mắt và giả vờ đang đọc sách.

Nhưng bàn tay tôi nắm chặt của tôi đã trở nên trắng bệch.

Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy mình hoảng sợ.

Tôi hiểu rất rõ con người của Tống Nghiên Giản.

Bề ngoài, anh ấy đối xử với mọi người hoà nhã nhưng thực tế luôn giữ khoảng cách.

Ngoài tôi và gia đình hai bên, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nhìn ai với ánh ánh dịu dàng kia.

Tôi tự nhủ rằng có lẽ anh ấy thân thiện với bạn cùng lên nên không cần phải lo lắng gì cả.

Nhưng khung cảnh thân mật giữa họ đã ăn sâu vào tâm trí tôi.

Chúng lảng vảng trong đầu tôi không bao giờ biến mất.

Tan học, chúng tôi cùng nhau về nhà như thường lệ.

Cậu ấy vẫn xách cặp cho tôi một cách tự nhiên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ra khỏi cổng trường, phía sau vang lên giọng nói của Trình Đề.

"Tống Nghiên Giản, chờ mình với!"

Sau khi đuổi kịp chúng tôi, cô ấy thở lấy hơi, không nói năng gì, nắm lấy tay Tống Nghiên Giản và chạy về phía trước.

"Nhanh lên nào, mình dẫn cậu đi xem mèo con mới sinh!"

Tống Nghiên Giản khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không gạt tay cô ấy ra.

Cậu ấy nhìn tôi, trong mắt hiện vẻ có lỗi, trả lại cặp cho tôi.

"Mạn Mạn, cậu về trước đi, mình sẽ đi về sau".

Cậu ấy vừa nói vừa bước về phía Trình Đề, không đợi tôi trả lời.

Cũng không một lần quay đầu nhìn tôi.

Tôi sững người một lúc lâu. Khi tôi giật mình tỉnh lại thì quai cặp trong tay tôi đã biến dạng.

Lòng bàn tay cũng đỏ hoe.

Chú Thẩm, tài xế của tôi sững sờ khi thấy tôi một mình, nhanh chóng giúp tôi xách cặp.

"Mạn Mạn, hôm nay con không cùng về với Tống Nghiên Giản sao?"

Tôi lắc đầu và ngồi vào ghế sau. Khi nhìn thấy ghế trống kế bên, lòng tôi có một chút ngột ngạt.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà tôi lại nhờ chú Thẩm lái xe đi theo họ.

Chẳng bao lâu, chúng tôi đến phía sau một khu chung cư.

Chú Thẩm dừng xe ở chỗ khuất người nên họ không nhìn thấy chúng tôi.

Tôi hạ cửa xe xuống và đây là những gì tôi nhìn thấy.

Tống Nghiên Giản ôm chú mèo con trong lòng, hắt hơi vài cái, trông có vẻ ngập ngừng.

Trình Đề cười đến nỗi chảy nước mắt.

Cậu ấy xấu hổ liếc nhìn cô ấy rồi đưa tay xoa đầu Trình Đề.

Cô ấy giận dỗi nhéo cánh tay cậu ấy.

Trong như một cảnh trong bộ phim ngôn tình nào đó.

Tôi theo dõi sự tương tác của họ mà không chớp mắt.

Chú Thẩm ngạc nhiên một hồi, dường như hiểu ra điều gì đó. Chú ấy nhìn tôi đầy lo lắng.

"Con có định kêu Giản Nghiên về cùng không?"

Tôi cụp mắt xuống, quay đầu kéo cửa xe lên, đầu ngón tay run rẩy.

Rồi tôi giả vờ bình tĩnh đáp.

"Không sao đâu, chúng ta về thôi".

Chú ấy nhìn tôi qua kính chiếu hậu và không nói gì.

Chiếc xe im lặng bỏ đi, cũng giống như cách mà tôi đến đây.

4.
Chúng tôi cũng từng có cảnh phim ngôn tình này với nhau.

Chỉ khác ở chỗ là Tống Giản Nghiên bị dị ứng với lông mèo.

Nên mỗi lần tôi mèo ăn, cậu ấy chỉ đứng bên cạnh tôi.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cậu ấy, ánh mắt dịu dàng vô hạn nhìn tôi.

Có một lần tôi bị mèo cào.

Cậu ấy đã phớt lờ cơn dị ứng và ngay lập tức đẩy bé mèo hoang ra khỏi vòng tay tôi.

Kết quả là tôi phải tiêm vắc xin phòng bệnh dại.

Còn cậu ấy thì hắt hơi suốt chặng đường đưa tôi đến bệnh viện.

Mỗi lần nhắc lại chuyện này, chúng tôi đều cười phá lên.
....
Ký ức tươi đẹp bao nhiêu thì hiện thực càng tàn khốc bấy nhiêu.

Sự dịu dàng mà cậu ấy dành cho tôi đang được dần trao cho người khác.

Tôi giống như bị một con d.a.o. cùn cứa vào tim, đau đớn day dứt.

Tôi muốn nghiêm túc hỏi cậu ấy rằng cậu ấy có thích Trình Đề không?

Nhưng tôi là gì của cậu ấy mà lại hỏi như vậy?

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, mọi thứ chỉ dừng ở mức bạn bè thân thiết.

Chúng tôi không phải là người yêu của nhau, nhưng lại thân thuộc giống như người nhà.

Tôi luôn có cảm giác yên tâm khi ở bên cậu ấy.

Cậu ấy đã ở bên tôi hơn chục năm, mang lại niềm tin tưởng vô hạn cho tôi.

Không ai có thể chia cắt chúng tôi.

Tôi ngỡ rằng cậu ấy cũng ngầm hiểu được điều đó.

Có lẽ sau khi tốt nghiệp cấp 3, chúng tôi sẽ trở thành người yêu, rồi đính hôn, cuối cùng là kết hôn.

Chúng tôi sẽ ở bên nhau suốt quãng đời còn lại, một đời một kiếp.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác. Trình Đề trở thành biến số của mối quan hệ này.

Lý trí mách bảo tôi nên từ bỏ nếu như cậu ấy thích Trình Đề.

Nhưng lòng tôi kêu gào tức giận chất vấn tại sao tôi lại là người phải bỏ đi.

Tôi thích cậu ấy nhiều đến mức tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ sống ra sao nếu không có cậu ấy.

Tôi chưa từng nghĩ chúng tôi sẽ rời xa nhau.

Chỉ nghĩ đến việc buông tay cậu ấy, lòng tôi như bị nhấn chìm trong nước, vùng vẫy đớp lấy không khí.

Châu Mộng Khê thường xuyên phàn nàn với tôi tại sao nữ chính trong truyện ngôn tình lại luỵ tình như vậy.

Nhưng giờ ngẫm lại, nữ chính luỵ tình và não yêu đương của tôi có gì khác nhau?

Tôi nhắm chặt mắt lại.

Đêm đó, tôi không ngủ được chút nào.

5.
Ngày hôm sau, tôi đến trường với đôi mắt gấu trúc.

Trên xe, Tống Nghiên Giản nhìn thấy bộ dạng của tôi và nhẹ giọng hỏi.

"Mạn Mạn, tối qua cậu ngủ không ngon sao?"

Tôi nhìn cậu ấy và mỉm cười đáp.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta không cùng nhau tan học về nhà nên mình có chút không thoải mái".

Đôi mắt cậu ấy chớp chớp và cậu ấy xin lỗi tôi.

"Thật xin lỗi, lẽ ra mình nên báo trước cho cậu biết. Trình Đề muốn nói chuyện với mình. Mình xin lỗi, lần sau mình sẽ không như vậy nữa".

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy hai giây.

"A Giản, cậu với Trình Đề có chơi thân với nhau không?"

Nghiên Giản ngập ngừng một chút, vô thức cuộn ngón tay lại, che giấu ánh mắt với tôi.

"Cậu ấy hay tìm mình để hỏi bài thôi".

Tôi không những cảm thấy nhẹ lòng mà lại càng cảm thấy bức bối hơn.

Tống Nghiên Giản, cậu nói dối tệ quá.

Đặc biệt là nói dối với người hiểu rõ cậu nhất.

Tôi quay đầu về phía cửa kính, tay chống cằm nhìn ra ngoài. Thì thầm nói.

"Tụi mình đổi chỗ đi. Cậu ấy cứ tìm cậu mãi cũng không được. Để mình phụ cậu giúp cậu ấy được không?"

Ánh mắt Tống Nghiên Giản nhìn tôi một hồi.

Rồi cậu ấy đáp.

"Được thôi".
....
Trình Đề mỉm cười miễn cưỡng khi nhìn thấy tôi ngồi ở chỗ của Tống Nghiên Giản.

Cô ấy nhìn Nghiên Giản, trong mắt hiện lên vẻ bất bình.

"Tống Nghiên Giản, cậu thấy mình phiền phức nên mới đổi chỗ với Chúc Mạn có phải không?"

Tống Nghiên Giản bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ chưa từng thấy.

Môi cậu ấy mấp máy, thấy vậy tôi mỉm cười lên tiếng.

"Không phải, là mình chủ động đổi chỗ. Cậu không biết bài nào cứ hỏi mình, dù sao thành tích của mình cũng không quá tệ".

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và không nói gì.

Nhưng tôi nhận ra rằng Tống Nghiên Giản cũng im lặng bất thường.

Hình ảnh này khác hoàn toàn với cảnh họ từng nói chuyện và cười đùa ở hành lang trước đây.

Lúc này, tôi nhận ra mình không còn là nữ chính trong mối quan hệ này nữa.

Tôi không khác gì nữ phụ phản diện, đang cố gắng hết sức để chia cắt nam và nữ chính đến với nhau.

Nực cười thật.

6.
Buổi trưa, Châu Mộng Khê tìm gặp tôi.

"Tống Nghiên Giản và học sinh mới chuyển đến có chuyện gì thế? Mình vừa nhìn thấy họ ở bãi cây sân sau, họ trông có vẻ thân thiết mấy đời vậy".

"Mình còn nghe được cậu ấy nói, nếu như cậu ấy được ngồi cùng bàn với Tống Nghiên Giản thì sẽ tốt hơn. Nghe giọng giống như đang nũng nịu vậy".

Tay tôi vô thức vẽ một đường dài trên trang tập.

Tôi vội dừng lại và bình tĩnh đáp.

"Mình cũng không rõ nữa".

Sắc mặt Châu Mộng Khê có chút khó coi, cậu ấy vỗ vai tôi.

"Yên tâm đi, Tống Nghiên Giản muốn đổi cũng đổi không được. Cậu đừng lo quá".

Tôi không nghĩ quá nhiều, vì sự thật đang bày trước mắt tôi.

Trong kỳ thi tháng vừa rồi, tôi đứng nhất lớp, Tống Nghiên Giản hạng ba còn Châu Mộng Khê hạng tư.

Lớp chúng tôi sắp xếp chỗ ngồi dựa trên điểm thi hàng tháng.

Từ trước đến nay, tôi và Tống Nghiên Giản luôn đứng nhất và đứng nhì. Chúng tôi hầu như chưa bao giờ tách rời nhau.

Đề thi tháng này rõ ràng tương đối dễ, nhưng cậu ấy lại rớt xuống hạng ba.

Người ngoài không biết nhưng tôi hiểu rất rõ.

Khi cậu ấy thu dọn đồ đạc trên bàn, cậu ấy thì thầm xin lỗi tôi.

Cả hai chúng tôi đều biết cậu ấy xin lỗi vì điều gì.

Tống Nghiên Giản xin lỗi vì đã thất hứa với tôi.

Lúc tôi mới vào cấp 3, tôi đã tạo động lực để cả hai cùng học tập.

"Mình muốn làm học bá đứng đầu các kì thi!"

Cậu ấy mỉm cười trìu mến.

"Vậy thì mình sẽ xếp hạng nhì, ngồi cùng bàn với cậu trong 3 năm học nhé?"

"Quyết định vậy đi, móc ngoéo!"

"Móc ngoéo".

Ngón út chúng tôi đan vào nhau, lời hứa được thiết lập.

Tôi kìm nén sự bực bội, không đáp lại cậu ấy.

Cả lớp cùng nhìn vào tôi.

Ai cũng biết dạo gần đây Tống Nghiên Giản luôn đi với Trình Đề.

Tôi từ thanh mai trúc mã trở thành đối tượng được mọi người cảm thông và thương hại.

Ánh mắt của họ chầu chực xem phản ứng của tôi như thế nào.

Hai người ở bàn sau thỉnh thoảng lại cười lớn.

Giọng nói dịu dàng của Tống Nghiên Giản giờ đây trở nên chí choé trong tai tôi.

Như một âm thanh thức tỉnh tôi nhớ lại hiện thực.

7.
Bố mẹ của Tống Nghiên Giản đi công tác nước ngoài và nhờ gia đình tôi chăm sóc cậu ấy.

Bố mẹ tôi cũng nhận thấy có điều gì đó khác thường giữa chúng tôi.

Họ nói chúng tôi nên đi chơi và thư giãn với nhau vào cuối tuần.

"Chú Trần vừa mới mở một trang trại ngựa. Con và Tiểu Giản rất thích cưỡi ngựa phải không nào? Cuối tuần hãy cùng nhau đến đó xem thử nhé".

Tôi không nhận lời cũng không từ chối.

Có lẽ trong lòng tôi vẫn còn chút hy vọng.

Cuối tuần, tôi đến đón Châu Mộng Khê.

Cậu ấy lên xe, ngó đông ngó tây nghi ngờ hỏi.

"Tại sao Tống Nghiên Giản không đi chung với cậu?"

Tôi mỉm cười đáp.

"Cậu ấy kêu bận việc nên kêu tụi mình đến đó trước".

Vẻ mặt Châu Mộng Khê khác lạ, thận trọng nói.

"Gần đây hai cậu có mâu thuẫn gì không? Vì Trình Đề có phải không?"

Cậu ấy thực sự rất nhạy bén.

Khi đến trại nuôi ngựa, chúng tôi nhìn thấy Tống Nghiên Giản.

Cậu ấy đã thay quần áo cưỡi ngựa, và những gì chúng tôi thấy từ góc nhìn này là cậu ấy đang chọn một con ngựa.

"Tại sao cậu ấy đến đây mà không nói với tụi mình?"

Châu Mộng Khê cau mày, đang định bước lên thì đột nhiên dừng lại.

Vì cậu ấy nhìn thấy một bóng người mờ ảo bên cạnh Tống Nghiên Giản.

Cậu ấy nhìn Trình Đề, khuôn mặt dịu dàng và nụ cười nở trên môi.

Cô ấy quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của tôi.

Bầu không khí bị đè nén ngay tức khắc.

Tống Nghiên Giản cũng nhìn thấy chúng tôi, nụ cười trên môi dần nhạt đi.

Không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên trở nên nặng nề đến khó tả.

Cậu ấy dắt Trình Đề đến chỗ chúng tôi và giải thích.

"Trình Đề nói chưa từng cưỡi ngựa nên mình đưa cậu ấy qua đây chơi".

Trình Đề cũng nhanh chóng mỉm cười.

"Mình nhờ Tống Nghiên Giản đưa mình tới đây, hi vọng mình không gây phiền phức cho cậu".

Tống Nghiên Giản liếc nhìn cô ấy.

"Cậu nghĩ sao vậy? Mạn Mạn đâu có keo kiệt giống cậu đâu?"

"Cậu nói ai keo kiệt?"

"Vậy giờ cậu có muốn học cưỡi ngựa không?"

"Muốn!"
...
Họ bước đi đến sân cưỡi ngựa một cách ồn ào.

Sau khi lên ngựa, Tống Nghiên Giản ngồi phía sau ôm eo cô ấy.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, phản chiếu nụ cười của họ. Trông họ giống như một cặp đôi hạnh phúc.

Còn tôi cảm thấy mình là kẻ dư thừa.

Châu Mộng Khê lo lắng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận.

"Tống Nghiên Giản thật quá đáng! Tại sao lại dạy cô ta cưỡi ngựa chứ..."

Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng bọn họ đang cưỡi ngựa, nước mắt vô thức rơi xuống.

Chúng tôi học cưỡi ngựa cùng lúc, nhưng cậu ấy thành thạo nhanh hơn tôi.

Vì thế cậu ấy đã chủ động dạy tôi cưỡi ngựa.

Sợ tôi ngã, cậu ấy ngồi sau lưng điều khiển dây cương như đang ôm tôi vào lòng.

Tôi cười đùa rằng.

"Cậu có thể lấy bằng giáo viên dạy ngựa luôn được rồi đó".

Tống Nghiên Giản cười nhẹ.

"Mình không muốn dạy cho ai khác, kiếp này dạy một mình cậu là đủ rồi".

Những hình ảnh chồng lên nhau, nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn.

Thấy tôi khóc, Châu Mộng Khê càng tức giận hơn.

"Cậu đợi đây, mình đi gọi cậu ta lại đây".

Tôi kéo tay áo cậu ấy lại, từ từ ngẩng đầu lên.

"Không cần đâu".

Thật xấu hổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom