Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 28)
Xe ngựa yên bình chạy trên đường, Nhược Khê co ro run rẩy nằm trong lòng Hách Phong. Gương mặt cô trắng bệch, môi mím chặt do đau đớn, cô cảm giác như cơ thể mình bị rạch từng nhát dao, lôi từng bộ phận bên trong cơ thể ra ngoài, từng tiếc rên rỉ phát ra, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô liền hét thật lớn.
- "Aaaaaaaaaaaaa."
Hách Phong ôm cô thật chặt, hắn nhìn cô quằn quại đau khổ mà không thể làm gì, chỉ có thể giữ cho cô tỉnh táo, loại độc này nếu như ngất đi khi tỉnh dậy sẽ đau đớn gấp nhiều lần. Nghe tiếng hét lớn của cô, hắn đưa tay giữ cô lại, giọng nói run rẩy cất lên.
- " Khê nhi, nhìn ta, nhìn ta. Nàng chịu đựng một chút, sắp đến rồi, nhất định nàng sẽ khỏi. Đừng khóc, ta xin nàng, nếu nàng khóc ta sẽ điên mất.". Truyện Gia Đấu
Nhược Khê đau đớn đến tê dại đi, ánh mặt mơ hộ, nước mắt không tự chủ mà rơi liên tục trên gương mặt xinh đẹp. Cô mếu mào nhào vào lòng Hách Phong mà khóc.
- " Hách Phong, ta đau quá. Hức, đau như bị lăng trì vậy."
Hách Phong không biết nói gì, nhìn cô như vậy trái tim hắn co rút đau đớn. Đáng lẽ hắn mới là người trúng mũi tên đỏ, hắn mới là người phải chịu sự hành hạ này. Vậy mà nhìn nữ tử mình yêu chịu khổ trước mắt lại không thể làm gì.
- " Nàng sẽ không sao. Hách Phong ta thề sẽ khiến nàng trở thành thế này sống không bằng chết."
Xe ngựa chạy khoảng chừng hai ngày đã đến được Hạ Yên, trước khi đi Hách Phong đã cho người truyền tin đến thái tử nước này. Vì thế xe ngựa vừa bước vào cổng thành liền thấy một hàng dài binh lính mặc giáp đứng thẳng nghiêm trang. Hách Phong trong thấy đằng xa một nam tử trẻ tuổi xuống ngựa bước về phía này liền biết đó là ai.
- " Cung nghênh Hách Vương gia cùng Vương phi đến Hạ Yên, do gấp gáp nên bản thái tử không thể tiếp đón long trọng. "
- " Thái tử điện hạ cũng không cần phiền như vậy, huống gì chúng ta đến cùng không phải để chơi."
- " Phiền ngài cho ta xem tình trạng của Vương phi."
- " Mời."
Hách Phong cùng Khái Lâm bước lên xe ngựa, Nhược Khê thấy người bước lên cùng hắn y phục quý giá, mặt mũi thanh tú hiền hoà liền biết thân phận là gì. Cô đứng dậy thi lễ.
- " Bái kiến.."
Cô còn chưa nói hết câu liền ngã ra phía trước, Hách Phong chưa kịp đưa tay ra đỡ lấy, Khải Lâm đã nhanh hơn một bước vòng tay qua eo cô, đỡ cô ngồi xuống. Hách Phong thấy vậy trong lòng nổi lên khó chịu, tay nắm chặt thành quyền nhưng vì lễ tiết nên nín nhịn.
- " Hách Vương phi không cần đa lễ như vậy."
Nói rồi Khái Lâm đặt tay lên cổ tay cô xem xét gì đó, xong lại nhìn lên khuôn mặt yếu ớt xanh xao của cô. Sau đó đứng dậy quay lại nói với Hách Phong.
- " Hồng Liên độc là kịch động, ta không thể giải ở đây được. Chi bằng Hách Vương gia cùng Vương phi về Đông cung, đến đó chắc chắn có thể giải."
- " Đa tạ thái tử."
Khải Lâm bước ra khỏi xe, Hách Phong bế Nhược Khê ngồi lên dùi mình, để cô dựa vào ngực mình, tay nắm thành quyền vẫn ko buông.
Khải Lâm bước xuống xe ngựa, mỉm cười leo lên ngựa của mình, căn dặn thủ hạ kế bên.
- " Tên Hách Phong này không đơn giản, xử lý cho tốt, khoan hãy giết hắn, ta muốn hắn chứng kiến lễ thành thân của ta cùng thái tử phi tương lai."
- " Vâng."
- " Lát nữa về Đông cung chuẩn bị những thứ bổ dưỡng nhất, thái tử phi của các ngươi hơi nhẹ, ta muốn bồi bổ cho nàng ấy, đến lúc mặc giá y mới đẹp."
- " Thuộc hạ đã hiểu."
Khải Lâm thong thả vừa cưỡi ngựa vừa hóng gió, trong lòng thầm vui sướng:" Hạ Nhược Khê, nàng sẽ sớm thuộc về ta thôi."
Tym Tym
Xe ngựa yên bình chạy trên đường, Nhược Khê co ro run rẩy nằm trong lòng Hách Phong. Gương mặt cô trắng bệch, môi mím chặt do đau đớn, cô cảm giác như cơ thể mình bị rạch từng nhát dao, lôi từng bộ phận bên trong cơ thể ra ngoài, từng tiếc rên rỉ phát ra, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô liền hét thật lớn.
- "Aaaaaaaaaaaaa."
Hách Phong ôm cô thật chặt, hắn nhìn cô quằn quại đau khổ mà không thể làm gì, chỉ có thể giữ cho cô tỉnh táo, loại độc này nếu như ngất đi khi tỉnh dậy sẽ đau đớn gấp nhiều lần. Nghe tiếng hét lớn của cô, hắn đưa tay giữ cô lại, giọng nói run rẩy cất lên.
- " Khê nhi, nhìn ta, nhìn ta. Nàng chịu đựng một chút, sắp đến rồi, nhất định nàng sẽ khỏi. Đừng khóc, ta xin nàng, nếu nàng khóc ta sẽ điên mất.". Truyện Gia Đấu
Nhược Khê đau đớn đến tê dại đi, ánh mặt mơ hộ, nước mắt không tự chủ mà rơi liên tục trên gương mặt xinh đẹp. Cô mếu mào nhào vào lòng Hách Phong mà khóc.
- " Hách Phong, ta đau quá. Hức, đau như bị lăng trì vậy."
Hách Phong không biết nói gì, nhìn cô như vậy trái tim hắn co rút đau đớn. Đáng lẽ hắn mới là người trúng mũi tên đỏ, hắn mới là người phải chịu sự hành hạ này. Vậy mà nhìn nữ tử mình yêu chịu khổ trước mắt lại không thể làm gì.
- " Nàng sẽ không sao. Hách Phong ta thề sẽ khiến nàng trở thành thế này sống không bằng chết."
Xe ngựa chạy khoảng chừng hai ngày đã đến được Hạ Yên, trước khi đi Hách Phong đã cho người truyền tin đến thái tử nước này. Vì thế xe ngựa vừa bước vào cổng thành liền thấy một hàng dài binh lính mặc giáp đứng thẳng nghiêm trang. Hách Phong trong thấy đằng xa một nam tử trẻ tuổi xuống ngựa bước về phía này liền biết đó là ai.
- " Cung nghênh Hách Vương gia cùng Vương phi đến Hạ Yên, do gấp gáp nên bản thái tử không thể tiếp đón long trọng. "
- " Thái tử điện hạ cũng không cần phiền như vậy, huống gì chúng ta đến cùng không phải để chơi."
- " Phiền ngài cho ta xem tình trạng của Vương phi."
- " Mời."
Hách Phong cùng Khái Lâm bước lên xe ngựa, Nhược Khê thấy người bước lên cùng hắn y phục quý giá, mặt mũi thanh tú hiền hoà liền biết thân phận là gì. Cô đứng dậy thi lễ.
- " Bái kiến.."
Cô còn chưa nói hết câu liền ngã ra phía trước, Hách Phong chưa kịp đưa tay ra đỡ lấy, Khải Lâm đã nhanh hơn một bước vòng tay qua eo cô, đỡ cô ngồi xuống. Hách Phong thấy vậy trong lòng nổi lên khó chịu, tay nắm chặt thành quyền nhưng vì lễ tiết nên nín nhịn.
- " Hách Vương phi không cần đa lễ như vậy."
Nói rồi Khái Lâm đặt tay lên cổ tay cô xem xét gì đó, xong lại nhìn lên khuôn mặt yếu ớt xanh xao của cô. Sau đó đứng dậy quay lại nói với Hách Phong.
- " Hồng Liên độc là kịch động, ta không thể giải ở đây được. Chi bằng Hách Vương gia cùng Vương phi về Đông cung, đến đó chắc chắn có thể giải."
- " Đa tạ thái tử."
Khải Lâm bước ra khỏi xe, Hách Phong bế Nhược Khê ngồi lên dùi mình, để cô dựa vào ngực mình, tay nắm thành quyền vẫn ko buông.
Khải Lâm bước xuống xe ngựa, mỉm cười leo lên ngựa của mình, căn dặn thủ hạ kế bên.
- " Tên Hách Phong này không đơn giản, xử lý cho tốt, khoan hãy giết hắn, ta muốn hắn chứng kiến lễ thành thân của ta cùng thái tử phi tương lai."
- " Vâng."
- " Lát nữa về Đông cung chuẩn bị những thứ bổ dưỡng nhất, thái tử phi của các ngươi hơi nhẹ, ta muốn bồi bổ cho nàng ấy, đến lúc mặc giá y mới đẹp."
- " Thuộc hạ đã hiểu."
Khải Lâm thong thả vừa cưỡi ngựa vừa hóng gió, trong lòng thầm vui sướng:" Hạ Nhược Khê, nàng sẽ sớm thuộc về ta thôi."
Tym Tym
Bình luận facebook