-
Chương 3: Thân phận(1)
Mặt trời rực rỡ trên cao, ánh nắng chan hòa soi tỏ mọi vật.
Trong phòng ngủ của vị vương gia quyền thế, hắn đang ôm mĩ nhân ngủ ngon lành không màng thế sự. Mà mĩ nhân trong lòng đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp thoải mái, ngủ rất thản nhiên.
Tóm lại, bây giờ sét đánh ngang đầu mới mong đánh thức được họ.
Nhưng dường như không cần đến sét...
- A a a a!
Tiếng hét kinh ngạc vang lên đủ để rung chuyển cả vương phủ. Và nó đã làm vị vương gia kia phải nhíu mày tỉnh giấc.
Đáng chết! Kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ của ta?
Hàn khí bắt đầu lan tỏa.
- Na Thục!
- Biểu ca... muội xin lỗi.... Nhưng... cô ta là ai, tại sao lại ở đây?
- Đi ra ngoài!
- Biểu ca...
- Ra ngoài!
Nữ tử tên Na Thục sợ hãi lui ra. Không cam tâm. Cô ta là ai mà lại cùng với biểu ca... Trên mặt mang một sự căm giận sâu sắc, Na Thục ta thề sẽ không tha cho ngươi!
Na Thục rời khỏi, hắn thu lại hàn khí cùng biểu tình tức giận trên mặt cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng.
- Âm Nhi.
Lông mày thanh tú khẽ nhíu nhẹ nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở mắt.
- Âm Nhi.
Hắn kiên trì gọi tiếp nhưng vẫn không làm nàng tỉnh dậy.
- Âm Nhi.
Hắn đưa tay định lay nàng dậy nhưng cánh tay chỉ vừa chạm vào người, nàng đã bật dậy.
- Ngươi chạm vào ta làm gì?
Thì ra âm thanh không thể đánh thức được nàng hèn gì Na Thục hét lớn như vậy cũng không làm nàng tỉnh giấc.
- Ta muốn nói sáng rồi.
- Ta biết rồi.
Sau vài giây nhắm mắt tịnh tâm nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng...
- Tại sao ta lại ở đây?
- Hử?
Hắn nhíu mày suy nghĩ về câu hỏi vừa rơi xuống của nàng. Không phải tối qua đã nói rõ ràng về vấn đề này rồi sao? Nàng không nhớ?
Nhìn thấy vẻ suy nghĩ không hiểu của hắn, nàng nghiến răng tốt bụng dịch nghĩa cho hắn hiểu.
- Ta hỏi là tại sao ta lại nằm ở trên giường! Tối hôm qua không phải ta thiền trên trường tháp sao?
- Ta thấy xót nên bế nàng lên giường nằm.
Nàng trợn mắt nhìn hắn. Tên này bị biến thái rồi sao?
Bốn mắt cứ trân trân nhìn nhau cho đến khi có tiếng gõ cửa.
- Vương gia, bữa sáng đã được chuẩn bị xong... Ngoài ra... Nhị phu nhân... bà ấy...
- Bà ấy làm sao?
- Bà ấy nói ngài phải dẫn theo vị tiểu thư này để bà ấy xem... cô ấy... là... hồ ly gì...
Thanh âm của quản gia càng lúc càng nhỏ kèm theo hàn khí trong phòng càng lúc càng đậm.
Giữa lúc một chủ một tớ còn đang im lặng phán xét thì đại cô nương nàng đã nhảy xuống giường, oanh một tiếng đập xuống làm mặt bàn lún nhẹ.
- Bà ta là ai?
Nàng tức giận nhìn hai chủ tớ vẫn còn ngơ ngác như con mát.
- Thiên Kiệt, ngươi nói.
- Bà ấy là nhị phu nhân của lão vương gia.
Tổng quản Chiêu Nhân lanh lẹ lên tiếng.
- Nhị phu nhân?
- Bà ta là tiểu thiếp, vì cha ta rước bà ta vào cửa nên mẹ của ta mới phẫn uất bỏ lên chùa tu hành.
- Tốt. Vậy ta phải xem bà ta rốt cuộc là loại hồ ly gì!
Nàng bỏ ra ngoài. Hắn mặc vội trường bào cùng tổng quản đi ra tiền sảnh.
...
- Ngươi là?
Ngồi trên ghế lớn ở đại sảnh là một vị phu nhân ăn vận sang trọng nhưng thái độ lại phách lối quá đáng. Bà ta cất giọng lanh lảnh khinh khỉnh nhìn nàng dò xét.
- Ta đương nhiên là ta!
Nàng cất cao giọng. Thái độ còn ngạo mạn hơn cả bà ta, nhìn bà ta bằng nửa con mắt đáp trả.
- Ngươi! Đánh nó.
- Ai...
- Ai dám!
Nàng đang định lên tiếng dạy cho chúng một trận thì hắn đã kịp tới lên tiếng thị uy thay nàng.
Người vừa xuất hiện, hàn khí đã bắt đầu lan tỏa khiến mọi người cơ hồ muốn đóng băng ngay lập tức.
Hắn đi tới ôm lấy nàng.
- Âm Nhi, nàng không sao chứ?
- Buông tay ra! - Nàng đẩy tay hắn ra - Ta không sao.
- Bà muốn cái gì?
Hắn quét con mắt sắc lạnh khắp tiền sảnh và dừng lại trên người được gọi là nhị phu nhân kia.
- Ta... muốn làm rõ thân phận của cô ta.
- Chuyện của Âm Nhi can gì đến bà?
- Nhưng Na Thục là vương phi tương lai sẽ..
- Ai nói cô ta sẽ là vương phi?
Chưa để bà ta nói hết câu hắn đã lên giọng chất vấn. Na Thục, người biểu muội này hình như chưa biết thân phận của mình là gì.
- Na Thục.
- Biểu... biểu ca. Cô cô nói không đúng sao? Trước đây không phải nói là huynh sẽ cưới muội sao?
- Ta đã nói vậy à?
Hắn dùng đôi mắt chán ghét nhìn Na Thục. Không biết thân phận!
Vậy mà người nào đó vẫn không biết sống chết nói ngay - Phải!
- Hừ.
Hắn hừ lạnh, chán ghét lên đến cực điểm dùng đôi mắt sắc bén nhìn Na Thục sau đó quay sang nhìn bà nhị phu nhân cũng chính là mẹ kế của hắn. Giọng nói đầy từ tính nhẹ nhàng cất lên.
- Vậy thì ngày mai ta sẽ vào cung xin hoàng thượng ban hôn...
Hắn bỏ dở câu nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Na Thục khiến cô ta bất giác đỏ mặt.
Hắn nhếch mép quay sang ôm nàng, tiếp tục phần còn lại.
- ...cho ta và Âm Nhi.
Trong phòng ngủ của vị vương gia quyền thế, hắn đang ôm mĩ nhân ngủ ngon lành không màng thế sự. Mà mĩ nhân trong lòng đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp thoải mái, ngủ rất thản nhiên.
Tóm lại, bây giờ sét đánh ngang đầu mới mong đánh thức được họ.
Nhưng dường như không cần đến sét...
- A a a a!
Tiếng hét kinh ngạc vang lên đủ để rung chuyển cả vương phủ. Và nó đã làm vị vương gia kia phải nhíu mày tỉnh giấc.
Đáng chết! Kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ của ta?
Hàn khí bắt đầu lan tỏa.
- Na Thục!
- Biểu ca... muội xin lỗi.... Nhưng... cô ta là ai, tại sao lại ở đây?
- Đi ra ngoài!
- Biểu ca...
- Ra ngoài!
Nữ tử tên Na Thục sợ hãi lui ra. Không cam tâm. Cô ta là ai mà lại cùng với biểu ca... Trên mặt mang một sự căm giận sâu sắc, Na Thục ta thề sẽ không tha cho ngươi!
Na Thục rời khỏi, hắn thu lại hàn khí cùng biểu tình tức giận trên mặt cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng.
- Âm Nhi.
Lông mày thanh tú khẽ nhíu nhẹ nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở mắt.
- Âm Nhi.
Hắn kiên trì gọi tiếp nhưng vẫn không làm nàng tỉnh dậy.
- Âm Nhi.
Hắn đưa tay định lay nàng dậy nhưng cánh tay chỉ vừa chạm vào người, nàng đã bật dậy.
- Ngươi chạm vào ta làm gì?
Thì ra âm thanh không thể đánh thức được nàng hèn gì Na Thục hét lớn như vậy cũng không làm nàng tỉnh giấc.
- Ta muốn nói sáng rồi.
- Ta biết rồi.
Sau vài giây nhắm mắt tịnh tâm nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng...
- Tại sao ta lại ở đây?
- Hử?
Hắn nhíu mày suy nghĩ về câu hỏi vừa rơi xuống của nàng. Không phải tối qua đã nói rõ ràng về vấn đề này rồi sao? Nàng không nhớ?
Nhìn thấy vẻ suy nghĩ không hiểu của hắn, nàng nghiến răng tốt bụng dịch nghĩa cho hắn hiểu.
- Ta hỏi là tại sao ta lại nằm ở trên giường! Tối hôm qua không phải ta thiền trên trường tháp sao?
- Ta thấy xót nên bế nàng lên giường nằm.
Nàng trợn mắt nhìn hắn. Tên này bị biến thái rồi sao?
Bốn mắt cứ trân trân nhìn nhau cho đến khi có tiếng gõ cửa.
- Vương gia, bữa sáng đã được chuẩn bị xong... Ngoài ra... Nhị phu nhân... bà ấy...
- Bà ấy làm sao?
- Bà ấy nói ngài phải dẫn theo vị tiểu thư này để bà ấy xem... cô ấy... là... hồ ly gì...
Thanh âm của quản gia càng lúc càng nhỏ kèm theo hàn khí trong phòng càng lúc càng đậm.
Giữa lúc một chủ một tớ còn đang im lặng phán xét thì đại cô nương nàng đã nhảy xuống giường, oanh một tiếng đập xuống làm mặt bàn lún nhẹ.
- Bà ta là ai?
Nàng tức giận nhìn hai chủ tớ vẫn còn ngơ ngác như con mát.
- Thiên Kiệt, ngươi nói.
- Bà ấy là nhị phu nhân của lão vương gia.
Tổng quản Chiêu Nhân lanh lẹ lên tiếng.
- Nhị phu nhân?
- Bà ta là tiểu thiếp, vì cha ta rước bà ta vào cửa nên mẹ của ta mới phẫn uất bỏ lên chùa tu hành.
- Tốt. Vậy ta phải xem bà ta rốt cuộc là loại hồ ly gì!
Nàng bỏ ra ngoài. Hắn mặc vội trường bào cùng tổng quản đi ra tiền sảnh.
...
- Ngươi là?
Ngồi trên ghế lớn ở đại sảnh là một vị phu nhân ăn vận sang trọng nhưng thái độ lại phách lối quá đáng. Bà ta cất giọng lanh lảnh khinh khỉnh nhìn nàng dò xét.
- Ta đương nhiên là ta!
Nàng cất cao giọng. Thái độ còn ngạo mạn hơn cả bà ta, nhìn bà ta bằng nửa con mắt đáp trả.
- Ngươi! Đánh nó.
- Ai...
- Ai dám!
Nàng đang định lên tiếng dạy cho chúng một trận thì hắn đã kịp tới lên tiếng thị uy thay nàng.
Người vừa xuất hiện, hàn khí đã bắt đầu lan tỏa khiến mọi người cơ hồ muốn đóng băng ngay lập tức.
Hắn đi tới ôm lấy nàng.
- Âm Nhi, nàng không sao chứ?
- Buông tay ra! - Nàng đẩy tay hắn ra - Ta không sao.
- Bà muốn cái gì?
Hắn quét con mắt sắc lạnh khắp tiền sảnh và dừng lại trên người được gọi là nhị phu nhân kia.
- Ta... muốn làm rõ thân phận của cô ta.
- Chuyện của Âm Nhi can gì đến bà?
- Nhưng Na Thục là vương phi tương lai sẽ..
- Ai nói cô ta sẽ là vương phi?
Chưa để bà ta nói hết câu hắn đã lên giọng chất vấn. Na Thục, người biểu muội này hình như chưa biết thân phận của mình là gì.
- Na Thục.
- Biểu... biểu ca. Cô cô nói không đúng sao? Trước đây không phải nói là huynh sẽ cưới muội sao?
- Ta đã nói vậy à?
Hắn dùng đôi mắt chán ghét nhìn Na Thục. Không biết thân phận!
Vậy mà người nào đó vẫn không biết sống chết nói ngay - Phải!
- Hừ.
Hắn hừ lạnh, chán ghét lên đến cực điểm dùng đôi mắt sắc bén nhìn Na Thục sau đó quay sang nhìn bà nhị phu nhân cũng chính là mẹ kế của hắn. Giọng nói đầy từ tính nhẹ nhàng cất lên.
- Vậy thì ngày mai ta sẽ vào cung xin hoàng thượng ban hôn...
Hắn bỏ dở câu nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Na Thục khiến cô ta bất giác đỏ mặt.
Hắn nhếch mép quay sang ôm nàng, tiếp tục phần còn lại.
- ...cho ta và Âm Nhi.
Last edited by a moderator: