-
Chương 90
Sau khi đàn anh đàn chị năm thứ tư tốt nghiệp không bao lâu thì tới kỳ thi cuối kỳ của năm thứ nhất đến năm thứ ba. Tuy rằng tiễn đi các đàn anh đàn chị, nhưng cuộc thi nên có thì vẫn không thiếu.
Thẩm Thư Dư cảm thấy học kỳ này có nhiều áp lực hơn học kỳ trước một chút, cô vừa dành thời gian tập luyện cho cuộc thi vũ đạo, vừa phải học lái xe còn phải yêu đương, việc học hành chính yếu thì đã bị cô vứt sau đầu từ lâu.
Mấy hôm nay ôn tập cuối kỳ, Thẩm Thư Dư không khỏi nhớ tới hai đề thi toán học mà Phó Chước nói với mình hồi học kỳ trước. Bởi vì sự nhắc nhở của anh, cô mới có thể thi tốt môn toán, trái ngược với những bạn cùng lớp khác mất đi một số điểm nhất định.
Nếu học kỳ này Thẩm Thư Dư còn có thể đứng trong ba hạng đầu, thế thì cô nắm chắc học bổng một năm rồi. Bởi vậy trong mấy ngày ôn thi, Thẩm Thư Dư không có gì làm sẽ đi quấy rầy Phó Chước, nguyên nhân chủ yếu là xin bí quyết thi cử của vị đàn anh hàng năm đều lấy học bổng.
Cho nên trong khoảng thời gian gần thi cuối kỳ, mỗi ngày Phó Chước đặc biệt dành ra thời gian buổi chiều cùng Thẩm Thư Dư đi tới thư viện. Học bổng của anh không phải có được vô căn cứ, có khả năng nhận được là bởi vì thực lực. Về phương diện học tập, từ nhỏ đến lớn Phó Chước đều là nhân vật thánh học, có lẽ anh là loại học trò ngủ trong giờ học cũng có thể thi tròn điểm. Chỉ cần là trọng điểm anh vạch ra thì 90% sẽ nằm trong bài thi.
Vào một buổi chiều đẹp đẽ, Thẩm Thư Dư đọc sách ôn tập, Phó Chước thì cầm máy tính bảng vẽ tranh.
Sau khi tốt nghiệp Phó Chước coi như tạm thời thả lỏng, dù sao không cần chuẩn bị luận văn và tác phẩm tốt nghiệp, cộng thêm dạo này ở phòng làm việc có sự dẫn dắt của Khương Diệu Đông, anh ta không chỉ mở rộng quy mô nhân viên, còn thêm quy tắc điều lệ phù hợp hơn với phòng làm việc.
Bởi vậy người qua lại thư viện mấy hôm nay lại có đối tượng hóng hớt mới.
“Mau nhìn kìa, Phó đại thần lại cùng hoa khôi đến đây.”
“Ô, Phó đại thần đẹp trai quá đi!”
“Hình xăm trên cánh tay ngầu quá xá!”
“Thì ra anh ấy và hoa khôi thật sự hẹn hò à?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người họ hợp thể đó.”
“Sao lại có nỗi kích động nhìn thấy minh tinh nhỉ?”
“Nghe nói fan trên weibo của Tam Vô đã vượt qua mười triệu rồi thì phải?”
“Lợi hại thật…”
Lúc đọc sách Thẩm Thư Dư hết sức nghiêm túc, thường xuyên cắn cán bút trong trạng thái trầm ngâm. Phó Chước cũng không nhàn rỗi, khi anh nghiêm túc vẽ tranh thì sẽ mím môi, đường nét hàm dưới cứng rắn.
Chừng một tiếng đồng hồ, hai người không mở miệng nói chuyện. Nhưng người xung quanh bọn họ lại nói chuyện không ít.
“Phó đại thần trở thành nghiên cứu sinh của trường chúng ta rồi đó nhỉ? Nghe nói là trường cử đi học.”
“Cái này chẳng phải tin mới, đã truyền khắp trong trường từ lâu rồi.”
“Thời gian trước bảo vệ luận văn tôi đã nhìn thấy Phó đại thần.”
“Hứ, tôi từng nhìn thấy Phó đại thần phát biểu ở buổi lễ tốt nghiệp.”
“A, không nhịn được lại muốn nói đại thần ngầu quá!”
“Đây là tình yêu thần tiên gì hả a a a!”
……
Ai cũng nói trăm nghe không bằng một thấy, người từng gặp Phó Chước càng có thể bị sức hấp dẫn từ trong ra ngoài của anh thu hút. Có một số người chính là như vậy, mặc dù anh ấy ngồi yên tại chỗ cũng là tiêu điểm của mọi người. Hơn nữa chuyện Phó Chước là tác giả truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” bị lộ ra, anh gần như trở thành đối tượng mà mỗi người trong trường đều sùng bái.
Đồng thời ở mặt khác Thẩm Thư Dư cũng là nhân vật cấp nữ thần trong cảm nhận của mọi người. Ngoại hình xinh đẹp của cô được công nhận, tuy rằng ngành Nhân văn Nghệ thuật chưa bao giờ thiếu người đẹp. Thẩm Thư Dư có thể được mang danh hiệu hoa khôi chứng tỏ giá trị nhan sắc không thấp.
Lại nói đây hình như là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư và Phó Chước ngồi cùng nhau trong thư viện trường, giống như học trò bình thường.
Trước đây Phó Chước cho Thẩm Thư Dư cảm giác không giống như một sinh viên, nhiều lúc cô thấy anh là một người đàn ông sự nghiệp thành công hơn. Nhưng khi hai người cùng nhau ở thư viện đọc sách vẽ tranh, cô lại cảm thấy anh chính là một sinh viên trẻ trung và năng động.
Đọc sách có hơi mỏi mắt, Thẩm Thư Dư bèn nghiêng đầu nhìn Phó Chước vẽ tranh.
Với thời tiết này trong thư viện không bật hơi lạnh, nhiệt độ bên trong vừa phải.
Bởi vì kinh nguyệt tới, Thẩm Thư Dư hơi sợ lạnh, cô choàng một chiếc áo khoác len hơi mỏng trên người.
“Đây là nhân vật truyện tranh mới sao?” Thẩm Thư Dư hỏi.
Phó Chước trả lời: “Không phải, là bản nháp phân cảnh của phim điện ảnh hoạt hình.”
Thẩm Thư Dư không hiểu, nhưng cô thấy rất thú vị bèn tò mò hỏi: “Đây là câu chuyện gì?”
Nhìn Phó Chước vẽ tranh là một việc rất vui tai vui mắt. Bàn tay anh như có ma thuật, cầm bút lên là có thể biến tranh vẽ đơn giản thành tuyệt mỹ.
Thường thường lúc anh có tâm trạng tốt thì tiện tay cầm giấy bút phác họa dáng vẻ của cô. Hiện tại Thẩm Thư Dư nghiễm nhiên trở thành một nhân vật mà Phó Chước vẽ nhiều nhất.
Phó Chước ngẩng đầu nói: “Là một bộ phim điện ảnh đề cập tới tương lai.”
Vì bộ điện ảnh này Phó Chước liều lĩnh dùng hết mọi thứ hiện nay của mình. Thời gian, tiền bạc, tinh lực.
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Thư Dư lại cúi đầu đọc sách, Phó Chước cũng tiếp tục làm việc của mình. Thỉnh thoảng Thẩm Thư Dư có vấn đề không hiểu thì sẽ hỏi Phó Chước, rất thần kỳ là Phó Chước cái gì cũng biết cả.
Phó Chước như vậy khiến Thẩm Thư Dư nhớ tới một người.
“Hồi cấp ba em rất thích một người, ở trong mắt em cậu ấy chính là người rất thông minh, là một thánh học…”
Thẩm Thư Dư còn chưa dứt lời thì đã thấy Phó Chước nheo hai mắt tỏ vẻ nguy hiểm: “Thích? Thánh học?”
Thẩm Thư Dư thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy.”
Có điều hiện tại đã không còn cảm giác.
Ghen tuông tới tựa như gió lốc, bản thân Phó Chước không thể khống chế. Chỉ cần nghĩ đến trước kia Thẩm Thư Dư từng thích một người khác, trong lòng anh có đủ cảm giác khó chịu.
Nhưng trọng điểm của Thẩm Thư Dư là: hiện tại không có bất cứ ai có thể thay thế vị trí của Phó Chước ở trong cảm nhận của cô.
Cô rất sùng bái anh.
Hơn nửa tiếng kế tiếp thậm chí suốt nửa ngày, cả người Phó Chước giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi, cho dù Thẩm Thư Dư nói gì anh cũng đều tỏ vẻ hậm hực.
Anh không vui thực ra cũng chỉ là sắc mặt không có biểu cảm, cũng không có nổi cáu hay là làm mình làm mẩy. Nhưng ở trong ấn tượng của Thẩm Thư Dư, đây hình như là lần đầu tiên Phó Chước hậm hực thành ra thế này, anh nói ít đi, chỉ im lìm vẽ tranh của mình, cũng không chủ động nói chuyện với cô. Tiếng ồn của anh đã thành thói quen từ lâu rồi, nhất thời cô không thích ứng được anh im lặng ít lời như vậy.
Tới năm giờ chiều hai người cùng nhau đi ra thư viện, Thẩm Thư Dư theo thói quen ôm cánh tay của Phó Chước, cùng anh đến căn tin ăn tối. Trong thời gian này mọi thứ đều giống như mọi khi, hình như không có gì khác.
Nhưng sau khi ăn tối xong, Phó Chước đột nhiên nói với cô một câu: “Chẳng lẽ em không nhìn ra anh đang ghen hả?”
Ban đầu Thẩm Thư Dư còn chưa nhận ra tình huống gì, sau đó cô nghĩ nghĩ rồi cười khúc khích: “Bởi vì em nói thích thánh học?”
Cô cũng chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này.
Phó Chước không nói gì, anh mím môi tỏ vẻ bé con không vui rồi.
Thật đúng là uất ức.
Thẩm Thư Dư nhón chân xoa đầu Phó Chước, cô vui vẻ cười ha ha nói: “Giấm ngon không?”
“Không ngon.”
“Vậy đừng ăn.” Cô dỗ dành anh như dỗ đứa trẻ, “Vả lại anh hiểu sai rồi, thích mà em nói không phải loại thích giữa nam nữ, chỉ đơn giản là sự tán thưởng.”
Cũng bởi vì sau khi thích Phó Chước, Thẩm Thư Dư mới biết mình đối với thánh học hồi cấp ba không phải là thích, cô chỉ là tán thưởng cậu ta, rất đơn thuần. Cảm giác của cô đối với Phó Chước là khác biệt, cô thích anh, trong mắt đều là anh, trong lòng cũng là anh.
Phó Chước nghe xong trong lòng rõ ràng vui lên rất nhiều. Anh chính là kiểu người điển hình cho một quả táo là có thể tự ngọt chết người.
“Vậy trước kia em còn thích người nào khác không?” Anh hỏi.
Thẩm Thư Dư buồn cười nhìn anh, lắc đầu.
Lúc này Phó Chước mới thoải mái một tí. Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nói với Thẩm Thư Dư: “Em là cô gái đầu tiên anh thích.”
“Ừm.” Thẩm Thư Dư gật đầu, “Em biết.”
“Em biết?” Phó Chước tỏ vẻ nghi ngờ, “Em làm sao biết được?”
Thẩm Thư Dư đáp: “Anh từng nói đó.”
Phó Chước lại hỏi: “Anh nói hồi nào?”
Thẩm Thư Dư nói: “Ồ, vậy là anh đã nói với rất nhiều người nhưng bản thân quên mất, là ý này phải không?”
Phó Chước nhíu mày.
Thẩm Thư Dư nói: “Thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
Phó Chước: “…”
= = =
Tuần thi cử hình như trôi qua rất nhanh, thi tới môn này tới môn khác, thi xong môn cuối cùng thì hoàn toàn giải phóng.
Giữa hè chính thức tới rồi, kỳ nghỉ hè chính thức cũng đã đến.
Thẩm Thư Dư thi xong môn văn hóa cuối cùng, Phó Chước sốt ruột chờ đợi cô.
Sau khi kỳ thi chấm dứt đương nhiên là cần chúc mừng, anh đặc biệt đặt một nhà hàng để chúc mừng Thẩm Thư Dư kết thúc năm học thứ nhất.
Phó Chước vừa nghĩ tới là làm ngay, cũng mượn cớ Thẩm Thư Dư thi xong để ra ngoài ăn ngon một chút. Nhưng trong lòng Thẩm Thư Dư vô cớ cảm thấy căng thẳng. Có một chuyện mà cô nhớ mang máng, hình như cô từng hứa đợi thi xong sẽ múa thoát y cho anh xem.
Chuyện múa thoát y này dường như tránh được mùng một không tránh được mười lăm, Thẩm Thư Dư cam chịu số phận.
Nhà hàng này nổi tiếng với bầu không khí thoải mái, đây cũng là lần thứ hai Thẩm Thư Dư và Phó Chước tới nơi này. Lần trước tới hai người vừa mới hẹn hò không bao lâu. So với lần trước thì lần này giữa hai người rõ ràng đã thân mật hơn nhiều.
Bởi vì trong lòng có dự cảm, thế nên lúc thi hôm nay Thẩm Thư Dư cứ mất tập trung lơ đãng.
Nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra vào buổi tối, cô thậm chí chẳng dám nhìn thấy vào hai mắt của Phó Chước.
Phó Chước thì trái lại, anh dường như rất tự nhiên.
Thế là Thẩm Thư Dư lén suy nghĩ, anh chắc là quên chuyện đã nói tối hôm đó rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thư Dư không còn khẩn trương nữa, cô yên tâm hưởng thụ đồ ăn ngon.
Nhưng sự thật lại chứng minh một lần nữa, chuyện nên đến thì làm sao cũng không trốn được.
Ăn xong bữa tối Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư trở về biệt thự, sau khi về đến nhà anh bế cô lên sô pha hôn mãnh liệt, cuối cùng khàn giọng nói: “Bây giờ múa hay là đợi lát nữa?”
Giọng nói của anh như là chà lên giấy nhám.
Thẩm Thư Dư ngẩn ra, anh còn nhớ rõ.
Phó Chước bật cười cắn nhẹ lên vai cô: “Em cần chuẩn bị không? Làm nóng người?”
Thẩm Thư Dư chợt căng thẳng, đột ngột nấc một tiếng.
Phó Chước vươn tay vỗ nhẹ lưng cô cho thuận hơi, nào ngờ cô lại nấc liên tục. Anh đứng dậy rót một cốc nước ấm cho cô, nhìn cô uống nước cũng nhìn thấy giọt nước đọng ở khóe miệng cô. Phó Chước không nhịn được nữa, anh cúi người trực tiếp đoạt lấy đôi môi của cô.
Thẩm Thư Dư không nấc nữa, cô tựa như một bé thỏ hoảng sợ trốn trong lòng anh, mở ra đôi mắt to nhìn anh.
Có lẽ mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, trong mắt lẫn nhau chỉ có đối phương.
Ăn xong bữa tối, ngọn lửa lạ lùng trên người Phó Chước vẫn chưa thể tiêu tan. Anh là một người đàn ông có đủ sức nhẫn nại, nhưng nó đang trên bờ vực sụp đổ. Thế là anh không nói hai lời trực tiếp bế Thẩm Thư Dư lên lầu, anh không lo nhiều như vậy được nữa.
Thẩm Thư Dư cảm thấy học kỳ này có nhiều áp lực hơn học kỳ trước một chút, cô vừa dành thời gian tập luyện cho cuộc thi vũ đạo, vừa phải học lái xe còn phải yêu đương, việc học hành chính yếu thì đã bị cô vứt sau đầu từ lâu.
Mấy hôm nay ôn tập cuối kỳ, Thẩm Thư Dư không khỏi nhớ tới hai đề thi toán học mà Phó Chước nói với mình hồi học kỳ trước. Bởi vì sự nhắc nhở của anh, cô mới có thể thi tốt môn toán, trái ngược với những bạn cùng lớp khác mất đi một số điểm nhất định.
Nếu học kỳ này Thẩm Thư Dư còn có thể đứng trong ba hạng đầu, thế thì cô nắm chắc học bổng một năm rồi. Bởi vậy trong mấy ngày ôn thi, Thẩm Thư Dư không có gì làm sẽ đi quấy rầy Phó Chước, nguyên nhân chủ yếu là xin bí quyết thi cử của vị đàn anh hàng năm đều lấy học bổng.
Cho nên trong khoảng thời gian gần thi cuối kỳ, mỗi ngày Phó Chước đặc biệt dành ra thời gian buổi chiều cùng Thẩm Thư Dư đi tới thư viện. Học bổng của anh không phải có được vô căn cứ, có khả năng nhận được là bởi vì thực lực. Về phương diện học tập, từ nhỏ đến lớn Phó Chước đều là nhân vật thánh học, có lẽ anh là loại học trò ngủ trong giờ học cũng có thể thi tròn điểm. Chỉ cần là trọng điểm anh vạch ra thì 90% sẽ nằm trong bài thi.
Vào một buổi chiều đẹp đẽ, Thẩm Thư Dư đọc sách ôn tập, Phó Chước thì cầm máy tính bảng vẽ tranh.
Sau khi tốt nghiệp Phó Chước coi như tạm thời thả lỏng, dù sao không cần chuẩn bị luận văn và tác phẩm tốt nghiệp, cộng thêm dạo này ở phòng làm việc có sự dẫn dắt của Khương Diệu Đông, anh ta không chỉ mở rộng quy mô nhân viên, còn thêm quy tắc điều lệ phù hợp hơn với phòng làm việc.
Bởi vậy người qua lại thư viện mấy hôm nay lại có đối tượng hóng hớt mới.
“Mau nhìn kìa, Phó đại thần lại cùng hoa khôi đến đây.”
“Ô, Phó đại thần đẹp trai quá đi!”
“Hình xăm trên cánh tay ngầu quá xá!”
“Thì ra anh ấy và hoa khôi thật sự hẹn hò à?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người họ hợp thể đó.”
“Sao lại có nỗi kích động nhìn thấy minh tinh nhỉ?”
“Nghe nói fan trên weibo của Tam Vô đã vượt qua mười triệu rồi thì phải?”
“Lợi hại thật…”
Lúc đọc sách Thẩm Thư Dư hết sức nghiêm túc, thường xuyên cắn cán bút trong trạng thái trầm ngâm. Phó Chước cũng không nhàn rỗi, khi anh nghiêm túc vẽ tranh thì sẽ mím môi, đường nét hàm dưới cứng rắn.
Chừng một tiếng đồng hồ, hai người không mở miệng nói chuyện. Nhưng người xung quanh bọn họ lại nói chuyện không ít.
“Phó đại thần trở thành nghiên cứu sinh của trường chúng ta rồi đó nhỉ? Nghe nói là trường cử đi học.”
“Cái này chẳng phải tin mới, đã truyền khắp trong trường từ lâu rồi.”
“Thời gian trước bảo vệ luận văn tôi đã nhìn thấy Phó đại thần.”
“Hứ, tôi từng nhìn thấy Phó đại thần phát biểu ở buổi lễ tốt nghiệp.”
“A, không nhịn được lại muốn nói đại thần ngầu quá!”
“Đây là tình yêu thần tiên gì hả a a a!”
……
Ai cũng nói trăm nghe không bằng một thấy, người từng gặp Phó Chước càng có thể bị sức hấp dẫn từ trong ra ngoài của anh thu hút. Có một số người chính là như vậy, mặc dù anh ấy ngồi yên tại chỗ cũng là tiêu điểm của mọi người. Hơn nữa chuyện Phó Chước là tác giả truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” bị lộ ra, anh gần như trở thành đối tượng mà mỗi người trong trường đều sùng bái.
Đồng thời ở mặt khác Thẩm Thư Dư cũng là nhân vật cấp nữ thần trong cảm nhận của mọi người. Ngoại hình xinh đẹp của cô được công nhận, tuy rằng ngành Nhân văn Nghệ thuật chưa bao giờ thiếu người đẹp. Thẩm Thư Dư có thể được mang danh hiệu hoa khôi chứng tỏ giá trị nhan sắc không thấp.
Lại nói đây hình như là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư và Phó Chước ngồi cùng nhau trong thư viện trường, giống như học trò bình thường.
Trước đây Phó Chước cho Thẩm Thư Dư cảm giác không giống như một sinh viên, nhiều lúc cô thấy anh là một người đàn ông sự nghiệp thành công hơn. Nhưng khi hai người cùng nhau ở thư viện đọc sách vẽ tranh, cô lại cảm thấy anh chính là một sinh viên trẻ trung và năng động.
Đọc sách có hơi mỏi mắt, Thẩm Thư Dư bèn nghiêng đầu nhìn Phó Chước vẽ tranh.
Với thời tiết này trong thư viện không bật hơi lạnh, nhiệt độ bên trong vừa phải.
Bởi vì kinh nguyệt tới, Thẩm Thư Dư hơi sợ lạnh, cô choàng một chiếc áo khoác len hơi mỏng trên người.
“Đây là nhân vật truyện tranh mới sao?” Thẩm Thư Dư hỏi.
Phó Chước trả lời: “Không phải, là bản nháp phân cảnh của phim điện ảnh hoạt hình.”
Thẩm Thư Dư không hiểu, nhưng cô thấy rất thú vị bèn tò mò hỏi: “Đây là câu chuyện gì?”
Nhìn Phó Chước vẽ tranh là một việc rất vui tai vui mắt. Bàn tay anh như có ma thuật, cầm bút lên là có thể biến tranh vẽ đơn giản thành tuyệt mỹ.
Thường thường lúc anh có tâm trạng tốt thì tiện tay cầm giấy bút phác họa dáng vẻ của cô. Hiện tại Thẩm Thư Dư nghiễm nhiên trở thành một nhân vật mà Phó Chước vẽ nhiều nhất.
Phó Chước ngẩng đầu nói: “Là một bộ phim điện ảnh đề cập tới tương lai.”
Vì bộ điện ảnh này Phó Chước liều lĩnh dùng hết mọi thứ hiện nay của mình. Thời gian, tiền bạc, tinh lực.
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Thư Dư lại cúi đầu đọc sách, Phó Chước cũng tiếp tục làm việc của mình. Thỉnh thoảng Thẩm Thư Dư có vấn đề không hiểu thì sẽ hỏi Phó Chước, rất thần kỳ là Phó Chước cái gì cũng biết cả.
Phó Chước như vậy khiến Thẩm Thư Dư nhớ tới một người.
“Hồi cấp ba em rất thích một người, ở trong mắt em cậu ấy chính là người rất thông minh, là một thánh học…”
Thẩm Thư Dư còn chưa dứt lời thì đã thấy Phó Chước nheo hai mắt tỏ vẻ nguy hiểm: “Thích? Thánh học?”
Thẩm Thư Dư thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy.”
Có điều hiện tại đã không còn cảm giác.
Ghen tuông tới tựa như gió lốc, bản thân Phó Chước không thể khống chế. Chỉ cần nghĩ đến trước kia Thẩm Thư Dư từng thích một người khác, trong lòng anh có đủ cảm giác khó chịu.
Nhưng trọng điểm của Thẩm Thư Dư là: hiện tại không có bất cứ ai có thể thay thế vị trí của Phó Chước ở trong cảm nhận của cô.
Cô rất sùng bái anh.
Hơn nửa tiếng kế tiếp thậm chí suốt nửa ngày, cả người Phó Chước giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi, cho dù Thẩm Thư Dư nói gì anh cũng đều tỏ vẻ hậm hực.
Anh không vui thực ra cũng chỉ là sắc mặt không có biểu cảm, cũng không có nổi cáu hay là làm mình làm mẩy. Nhưng ở trong ấn tượng của Thẩm Thư Dư, đây hình như là lần đầu tiên Phó Chước hậm hực thành ra thế này, anh nói ít đi, chỉ im lìm vẽ tranh của mình, cũng không chủ động nói chuyện với cô. Tiếng ồn của anh đã thành thói quen từ lâu rồi, nhất thời cô không thích ứng được anh im lặng ít lời như vậy.
Tới năm giờ chiều hai người cùng nhau đi ra thư viện, Thẩm Thư Dư theo thói quen ôm cánh tay của Phó Chước, cùng anh đến căn tin ăn tối. Trong thời gian này mọi thứ đều giống như mọi khi, hình như không có gì khác.
Nhưng sau khi ăn tối xong, Phó Chước đột nhiên nói với cô một câu: “Chẳng lẽ em không nhìn ra anh đang ghen hả?”
Ban đầu Thẩm Thư Dư còn chưa nhận ra tình huống gì, sau đó cô nghĩ nghĩ rồi cười khúc khích: “Bởi vì em nói thích thánh học?”
Cô cũng chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này.
Phó Chước không nói gì, anh mím môi tỏ vẻ bé con không vui rồi.
Thật đúng là uất ức.
Thẩm Thư Dư nhón chân xoa đầu Phó Chước, cô vui vẻ cười ha ha nói: “Giấm ngon không?”
“Không ngon.”
“Vậy đừng ăn.” Cô dỗ dành anh như dỗ đứa trẻ, “Vả lại anh hiểu sai rồi, thích mà em nói không phải loại thích giữa nam nữ, chỉ đơn giản là sự tán thưởng.”
Cũng bởi vì sau khi thích Phó Chước, Thẩm Thư Dư mới biết mình đối với thánh học hồi cấp ba không phải là thích, cô chỉ là tán thưởng cậu ta, rất đơn thuần. Cảm giác của cô đối với Phó Chước là khác biệt, cô thích anh, trong mắt đều là anh, trong lòng cũng là anh.
Phó Chước nghe xong trong lòng rõ ràng vui lên rất nhiều. Anh chính là kiểu người điển hình cho một quả táo là có thể tự ngọt chết người.
“Vậy trước kia em còn thích người nào khác không?” Anh hỏi.
Thẩm Thư Dư buồn cười nhìn anh, lắc đầu.
Lúc này Phó Chước mới thoải mái một tí. Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nói với Thẩm Thư Dư: “Em là cô gái đầu tiên anh thích.”
“Ừm.” Thẩm Thư Dư gật đầu, “Em biết.”
“Em biết?” Phó Chước tỏ vẻ nghi ngờ, “Em làm sao biết được?”
Thẩm Thư Dư đáp: “Anh từng nói đó.”
Phó Chước lại hỏi: “Anh nói hồi nào?”
Thẩm Thư Dư nói: “Ồ, vậy là anh đã nói với rất nhiều người nhưng bản thân quên mất, là ý này phải không?”
Phó Chước nhíu mày.
Thẩm Thư Dư nói: “Thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
Phó Chước: “…”
= = =
Tuần thi cử hình như trôi qua rất nhanh, thi tới môn này tới môn khác, thi xong môn cuối cùng thì hoàn toàn giải phóng.
Giữa hè chính thức tới rồi, kỳ nghỉ hè chính thức cũng đã đến.
Thẩm Thư Dư thi xong môn văn hóa cuối cùng, Phó Chước sốt ruột chờ đợi cô.
Sau khi kỳ thi chấm dứt đương nhiên là cần chúc mừng, anh đặc biệt đặt một nhà hàng để chúc mừng Thẩm Thư Dư kết thúc năm học thứ nhất.
Phó Chước vừa nghĩ tới là làm ngay, cũng mượn cớ Thẩm Thư Dư thi xong để ra ngoài ăn ngon một chút. Nhưng trong lòng Thẩm Thư Dư vô cớ cảm thấy căng thẳng. Có một chuyện mà cô nhớ mang máng, hình như cô từng hứa đợi thi xong sẽ múa thoát y cho anh xem.
Chuyện múa thoát y này dường như tránh được mùng một không tránh được mười lăm, Thẩm Thư Dư cam chịu số phận.
Nhà hàng này nổi tiếng với bầu không khí thoải mái, đây cũng là lần thứ hai Thẩm Thư Dư và Phó Chước tới nơi này. Lần trước tới hai người vừa mới hẹn hò không bao lâu. So với lần trước thì lần này giữa hai người rõ ràng đã thân mật hơn nhiều.
Bởi vì trong lòng có dự cảm, thế nên lúc thi hôm nay Thẩm Thư Dư cứ mất tập trung lơ đãng.
Nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra vào buổi tối, cô thậm chí chẳng dám nhìn thấy vào hai mắt của Phó Chước.
Phó Chước thì trái lại, anh dường như rất tự nhiên.
Thế là Thẩm Thư Dư lén suy nghĩ, anh chắc là quên chuyện đã nói tối hôm đó rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thư Dư không còn khẩn trương nữa, cô yên tâm hưởng thụ đồ ăn ngon.
Nhưng sự thật lại chứng minh một lần nữa, chuyện nên đến thì làm sao cũng không trốn được.
Ăn xong bữa tối Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư trở về biệt thự, sau khi về đến nhà anh bế cô lên sô pha hôn mãnh liệt, cuối cùng khàn giọng nói: “Bây giờ múa hay là đợi lát nữa?”
Giọng nói của anh như là chà lên giấy nhám.
Thẩm Thư Dư ngẩn ra, anh còn nhớ rõ.
Phó Chước bật cười cắn nhẹ lên vai cô: “Em cần chuẩn bị không? Làm nóng người?”
Thẩm Thư Dư chợt căng thẳng, đột ngột nấc một tiếng.
Phó Chước vươn tay vỗ nhẹ lưng cô cho thuận hơi, nào ngờ cô lại nấc liên tục. Anh đứng dậy rót một cốc nước ấm cho cô, nhìn cô uống nước cũng nhìn thấy giọt nước đọng ở khóe miệng cô. Phó Chước không nhịn được nữa, anh cúi người trực tiếp đoạt lấy đôi môi của cô.
Thẩm Thư Dư không nấc nữa, cô tựa như một bé thỏ hoảng sợ trốn trong lòng anh, mở ra đôi mắt to nhìn anh.
Có lẽ mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, trong mắt lẫn nhau chỉ có đối phương.
Ăn xong bữa tối, ngọn lửa lạ lùng trên người Phó Chước vẫn chưa thể tiêu tan. Anh là một người đàn ông có đủ sức nhẫn nại, nhưng nó đang trên bờ vực sụp đổ. Thế là anh không nói hai lời trực tiếp bế Thẩm Thư Dư lên lầu, anh không lo nhiều như vậy được nữa.
Bình luận facebook