Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 51:chap 51
Sương Hạ làm ra vẻ thất kinh,gương mặt đầy ngạc nhiên,tuôn ra những lời nói đầy trách móc:
\- Tẩu tẩu,Du ca tốt với tẩu như vậy,sao tẩu lại lỡ dối gạt huynh ấy?
Ly Duẫn vẫn rất đỗi bình thản,nhẹ nhàng gạt tay Trương Vô Ngạo sau đó đứng thẳng,tiến về phía Bạch Tử Du khẽ cười:
\- Tử Du,chàng đến rồi.
\- Tẩu tẩu,ngươi còn mặt mũi để ở bên Du ca ca sao?
Sương Hạ hất tay cô ra. Ly Duẫn nhíu mày khó chịu. Nha đầu này nhất định là muốn đóng vai phản diện hay sao? Căm thù cô đến như vậy? Hừ. Đồ cô không thích kể cả vứt đi ,kẻ khác cũng đừng hòng có được.
Hơn nữa việc này liên quan đến thanh danh. Cô lấy danh nghĩa là nương tử của Bạch Tử Du, là vương phi chính thất,nếu việc để nam nhân ôm ấp trong lòng bị đồn thổi lại thêm tí mắm tí muối thì thực sự là chuyện lớn. Nó không chỉ ảnh hương đến cô,Bạch Tử Du mà còn đến cả Nguyệt Triều quốc.
\- Vậy ngươi nói xem,ta có chỗ nào không xứng để bên cạnh tướng công của ta?
\- Ngươi...ban ngày ban mặt cùng nam nhân khác phóng túng. Hai chữ tẩu tẩu,ngươi chính là không xứng
Sương Hạ tức giận chỉ tay vào mặt cô. Trong lòng nàng ta mừng thầm khi lén nhìn vẻ mặt của Bạch Tử Du. Huynh ấy không nói gì,tức là đã đồng ý với ta. Lam Tuyết Y, ta xem ngươi làm sao mà thoát tội.
\- Vậy ta cũng không cần miễn cưỡng gọi ngươi hai tiếng biểu muội
Ly Duẫn bẻ ngược ngón tay của Sương Hạ. Tiếng xương kêu lên răng rắc giữa không gian ảm đạm. Trương Vô Ngạo và Tam Thuần nhất thời giật mình. Nữ nhân này,ngay cả cuộn chúa mà thái hậu Nguyệt Triều quốc sủng ái nhất cũng không tha.
Nhưng căn bản là cô chẳng thèm để ý đến điều đó. Cái cột phía sau cô lớn lắm,không đổ được đâu. Vả lại cái bẻ tay này như lời cảnh tỉnh cho kẻ nào đó.
Ly Duẫn liếc về phía Trương Vô Ngạo ,chỉ cười.
Trương Vô Ngạo trong lòng cảm thấy có chút bồn chồn.Lam Tuyết Y, nàng là đang thách thức bản vương sao? Đúng là sủng vật có một không hai. Thật khác người. Thật mị hoặc.
Ly Duẫn lạnh lùng ném Sương Hạ khóc ngất xuống nền đất. Cô thẳng thừng nắm lấy tóc của nàng ta kéo lên,miệng kề sát mặt nàng ấy nói khẽ đủ cho mình nàng ta nghe thấy:
\- Nam nhân khác? Vậy ngươi có biết nam nhân khác mà ngươi nói là Trương vương của thục quốc. Người như ngài ấy mà cần loại nữ nhân đã có gia thất như ta? Ngươi đúng là loại tiện nhân tiểu tam rác rưởi.
Cô phủi tay đứng dậy,hướng phía Trương Vô Ngạo mà cúi mình hành lễ
\- Đặt điều thị phi,An Thiên công chúa đã được bổn cung dạy dỗ xin Trương vương rộng lượng bỏ qua. Còn về việc ngài giúp ta hôm nay,Lam Tuyết Y ta sẽ trả đủ.
\- Vương phi không cần khách khí. Chuyện nhỏ,vả lại...bản vương thích nàng
Câu nói thứ hai nhỏ dần nhưng được truyền rõ ràng vào tay cô.
Ly Duẫn khinh bỉ trong lòng. Nam nhân đều mất hết liêm sỉ rồi sao?
\- Không có chuyện gì. Ta không làm phiền ngài thêm. Cáo từ
Ly Duẫn quay người,đi đến bên cạnh Bạch Tử Du đưa tay áp vào hai má của hắn,nhỏ giọng:
\- Tử Du,còn chàng,chàng có tin thiếp không?
\- Nàng bệnh còn chạy lung tung,đáng trách.
Bạch Tử Du búng nhẹ lên trán Ly Duẫn. Quả thật hắn có tức giận khi nhìn thấy người phụ nữ của mình ngã vào lòng kẻ khác nhưng là Thanh Phong đến truyền tin hắn mới chạy đến đây. Nhìn vệt máu ở dưới chân giường,hắn lại càng giận hơn. Giận là bởi không thì bảo vệ tốt cho nương tử,không làm tròn nghĩa vụ của một người phu quân.
Trái tim hắn lại nhói lên từng hồi.
Bạch Tử Du lau lau khéo miệng cho Ly Duẫn. Cô cười. Không hiểu sao khi hắn tỏ ý tin tưởng cô,cô lại vui như vậy. Cảm giác như trút hết được gánh nặng trong lòng.
\- Trương vương,tiền chữa bệnh,ta sẽ cho người mang đến. Đa tạ ngươi đã giúp vương phi của ta. Cáo từ
\- Du ca...nàng ta ám toán muội...huynh..huynh..một chút đau lòng cũng không có sao?
Sương Hạ cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Du ca ghét ta rồi sao? Tại sao lại quan tâm Lam Tuyết Y như vậy? Trước giờ huynh ấy đâu có thích nữ sắc? Huynh ấy luôn dịu dàng với ta mà..
\- An Thiên cuộn chúa, cái này gọi là tự mình đa tình a...
Ly Duẫn cúi xuống chọt lên má nàng ta.
Bạch Tử Du không vừa lòng kéo cô đứng dậy sau đó cẩn thận bế cô lên. Bóng dáng hai người dần khuất,Sương Hạ cúi đầu nín lặng.
Thật sự là nàng tự mình đa tình sao?
Trương Vô Ngạo chợt cười lớn.
Trong lòng hắn bùng lên ngọn lửa chiếm đoạt. Lam Tuyết Y. Hoàng hậu của ta,người ta tìm kiếm lâu nay. Rồi nàng sẽ rời bỏ Bạch Tử Du mà theo ta thôi.
Lam Tuyết Y, phụ thân của nàng đang ở chỗ bản vương. Ta cũng muốn xem xem,nàng thế nào mà thoát khỏi ta?
\- Tẩu tẩu,Du ca tốt với tẩu như vậy,sao tẩu lại lỡ dối gạt huynh ấy?
Ly Duẫn vẫn rất đỗi bình thản,nhẹ nhàng gạt tay Trương Vô Ngạo sau đó đứng thẳng,tiến về phía Bạch Tử Du khẽ cười:
\- Tử Du,chàng đến rồi.
\- Tẩu tẩu,ngươi còn mặt mũi để ở bên Du ca ca sao?
Sương Hạ hất tay cô ra. Ly Duẫn nhíu mày khó chịu. Nha đầu này nhất định là muốn đóng vai phản diện hay sao? Căm thù cô đến như vậy? Hừ. Đồ cô không thích kể cả vứt đi ,kẻ khác cũng đừng hòng có được.
Hơn nữa việc này liên quan đến thanh danh. Cô lấy danh nghĩa là nương tử của Bạch Tử Du, là vương phi chính thất,nếu việc để nam nhân ôm ấp trong lòng bị đồn thổi lại thêm tí mắm tí muối thì thực sự là chuyện lớn. Nó không chỉ ảnh hương đến cô,Bạch Tử Du mà còn đến cả Nguyệt Triều quốc.
\- Vậy ngươi nói xem,ta có chỗ nào không xứng để bên cạnh tướng công của ta?
\- Ngươi...ban ngày ban mặt cùng nam nhân khác phóng túng. Hai chữ tẩu tẩu,ngươi chính là không xứng
Sương Hạ tức giận chỉ tay vào mặt cô. Trong lòng nàng ta mừng thầm khi lén nhìn vẻ mặt của Bạch Tử Du. Huynh ấy không nói gì,tức là đã đồng ý với ta. Lam Tuyết Y, ta xem ngươi làm sao mà thoát tội.
\- Vậy ta cũng không cần miễn cưỡng gọi ngươi hai tiếng biểu muội
Ly Duẫn bẻ ngược ngón tay của Sương Hạ. Tiếng xương kêu lên răng rắc giữa không gian ảm đạm. Trương Vô Ngạo và Tam Thuần nhất thời giật mình. Nữ nhân này,ngay cả cuộn chúa mà thái hậu Nguyệt Triều quốc sủng ái nhất cũng không tha.
Nhưng căn bản là cô chẳng thèm để ý đến điều đó. Cái cột phía sau cô lớn lắm,không đổ được đâu. Vả lại cái bẻ tay này như lời cảnh tỉnh cho kẻ nào đó.
Ly Duẫn liếc về phía Trương Vô Ngạo ,chỉ cười.
Trương Vô Ngạo trong lòng cảm thấy có chút bồn chồn.Lam Tuyết Y, nàng là đang thách thức bản vương sao? Đúng là sủng vật có một không hai. Thật khác người. Thật mị hoặc.
Ly Duẫn lạnh lùng ném Sương Hạ khóc ngất xuống nền đất. Cô thẳng thừng nắm lấy tóc của nàng ta kéo lên,miệng kề sát mặt nàng ấy nói khẽ đủ cho mình nàng ta nghe thấy:
\- Nam nhân khác? Vậy ngươi có biết nam nhân khác mà ngươi nói là Trương vương của thục quốc. Người như ngài ấy mà cần loại nữ nhân đã có gia thất như ta? Ngươi đúng là loại tiện nhân tiểu tam rác rưởi.
Cô phủi tay đứng dậy,hướng phía Trương Vô Ngạo mà cúi mình hành lễ
\- Đặt điều thị phi,An Thiên công chúa đã được bổn cung dạy dỗ xin Trương vương rộng lượng bỏ qua. Còn về việc ngài giúp ta hôm nay,Lam Tuyết Y ta sẽ trả đủ.
\- Vương phi không cần khách khí. Chuyện nhỏ,vả lại...bản vương thích nàng
Câu nói thứ hai nhỏ dần nhưng được truyền rõ ràng vào tay cô.
Ly Duẫn khinh bỉ trong lòng. Nam nhân đều mất hết liêm sỉ rồi sao?
\- Không có chuyện gì. Ta không làm phiền ngài thêm. Cáo từ
Ly Duẫn quay người,đi đến bên cạnh Bạch Tử Du đưa tay áp vào hai má của hắn,nhỏ giọng:
\- Tử Du,còn chàng,chàng có tin thiếp không?
\- Nàng bệnh còn chạy lung tung,đáng trách.
Bạch Tử Du búng nhẹ lên trán Ly Duẫn. Quả thật hắn có tức giận khi nhìn thấy người phụ nữ của mình ngã vào lòng kẻ khác nhưng là Thanh Phong đến truyền tin hắn mới chạy đến đây. Nhìn vệt máu ở dưới chân giường,hắn lại càng giận hơn. Giận là bởi không thì bảo vệ tốt cho nương tử,không làm tròn nghĩa vụ của một người phu quân.
Trái tim hắn lại nhói lên từng hồi.
Bạch Tử Du lau lau khéo miệng cho Ly Duẫn. Cô cười. Không hiểu sao khi hắn tỏ ý tin tưởng cô,cô lại vui như vậy. Cảm giác như trút hết được gánh nặng trong lòng.
\- Trương vương,tiền chữa bệnh,ta sẽ cho người mang đến. Đa tạ ngươi đã giúp vương phi của ta. Cáo từ
\- Du ca...nàng ta ám toán muội...huynh..huynh..một chút đau lòng cũng không có sao?
Sương Hạ cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Du ca ghét ta rồi sao? Tại sao lại quan tâm Lam Tuyết Y như vậy? Trước giờ huynh ấy đâu có thích nữ sắc? Huynh ấy luôn dịu dàng với ta mà..
\- An Thiên cuộn chúa, cái này gọi là tự mình đa tình a...
Ly Duẫn cúi xuống chọt lên má nàng ta.
Bạch Tử Du không vừa lòng kéo cô đứng dậy sau đó cẩn thận bế cô lên. Bóng dáng hai người dần khuất,Sương Hạ cúi đầu nín lặng.
Thật sự là nàng tự mình đa tình sao?
Trương Vô Ngạo chợt cười lớn.
Trong lòng hắn bùng lên ngọn lửa chiếm đoạt. Lam Tuyết Y. Hoàng hậu của ta,người ta tìm kiếm lâu nay. Rồi nàng sẽ rời bỏ Bạch Tử Du mà theo ta thôi.
Lam Tuyết Y, phụ thân của nàng đang ở chỗ bản vương. Ta cũng muốn xem xem,nàng thế nào mà thoát khỏi ta?
Bình luận facebook