Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 23:chap 23
\- Hừm....
Ly Duẫn trầm ngâm nhìn người đối diện. Lão ngoa đồng này rõ ràng là muốn làm xấu mặt của cô.
\- Tiểu nha đầu,tốt nhất ngươi nên gọi ta một tiếng lão tổ.
Tua lại khoảnh vài phút trước.
Trong lúc cô đang đi thăm thú khắp nơi thì nhìn thấy một con mèo lông tro rất là đẹp. Đôi mắt còn bị đột biến thì phải. Có hai màu đỏ và xanh trông vô cùng cuốn hút.
Ly Duẫn cây từ bụi cây cây này sang bụi cây khác để bắt nó về chơi. Tự nhiên nó lại trèo lên cây không xuống được. Và kết quả,vừa cứu được nó tiếp đất một cái thì cô chui vào cái khách điếm này
\- Cha,con lại thua rồi.
Giọng một nam nhân cảm thán làm cô tò mò. Ly Duẫn ngó đầu lên nhìn thì thấy một lão đầu trung niên tuổi đang cười đắc chí. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười ấy cô lại có cảm giác ông này rất muốn ăn đòn nha.Chỉ là một ván cờ vây bình thường thôi mà. Có cần tự mãn thế không.
Không kìm được,Ly Duẫn nhảy lên ghế,đẩy tên nam nhân sang bên cạnh mắng :
\- Nhà chưa nổ đã chịu thua. Đúng là không có tiền đồ.
\- Cô nương là con cái nhà ai? Sao lại vô lễ với bản vương như vậy? \- Nam nhân ấy nhíu mày khẽ hỏi
\- Ta...hừm....là cô cô của ngươi đó. Đến dạy ngươi cách để hạ lão già này \- Ly Duẫn mỉm cười quỷ quyệt
\- Ngươi dám...\- Nam nhân tức giận đứng lên
\- Cao Lãng,không sao..Con ngồi xuống đi \- Người đàn ông trung tuổi nhỏ giọng sau đó quay qua cô \- Tiểu cô nương muốn tiếp tục ván cờ này với lão phu sao?
\- Thắng thì có thưởng không? \- Mắt cô chợt sáng lên
\- Haha..Vậy cô nương muốn cái gì? Lão phu làm được sẽ làm cho cô \- Người đàn ông trung niên cười khoái chí
\- Có qua có lại. Nếu ta thắng thì lão phải quỳ xuống lạy ta ba cái và gọi ta một tiếng lão tổ. Còn nếu ta thua ,tùy ngươi định đoạt. Thấy sao hả?
\- Hay ,hay lắm \- Người đàn ông không kìm được thích thú mà đập bàn một cái \- Lão phu thắng,ngươi phải dập đầu ba cái gọi ta một tiếng lão tổ.
\- Quân tử nhất ngôn
\- Tứ mãn lan truy
\- Hehe \- Ly Duẫn cười thách thức
\- Phụ vương...ngươi nữa...\- Nam nhân khi nãy khó xử ngồi giữa.
\- Im lặng
Ly Duẫn và người đàn ông kia đồng thanh nói. Không khí dần trở nên căng thẳng đến khó tả.
Tính đến giờ đã trôi qua gần một tiếng mà hai bên vẫn kì kèo không kẻ nào nhường kẻ nào. Một kẻ cố thủ,một kẻ thì tấn công. Đôi bên thay phiên đổi vế cho nhau. Ly Duẫn mất bình tĩnh nhìn đồng hồ trên tay. Cô gặp phải cao thủ rồi. Ván cờ này e rằng còn chán mới có thể kết thúc.
Quay trở về với tình cảnh hiện giờ
Ly Duẫn "a" lên một tiếng như nhận ra một điều gì đó rồi khẽ cười.
\-\- Tiểu nha đầu,tốt nhất ngươi nên gọi ta một tiếng lão tổ.
\- Lão ngoa đồng ,ta nói này. Ông đã nghe câu này bao giờ chưa?
\- Quả nhân có câu rất hay : Vẫn nên biết tự lượng sức mình. Trăm trận trăm thắng. \- Người đàn ông trung niên nhàn nhã đặt con cờ xuống bàn.
\- Sai rồi. Đó là gáy sớm ăn gì. Ta thắng rồi. Haha
Ly Duẫn nhảy xuống ghế vui mừng. Cô nhận ra điểm yếu của lão già đó trong ván này là chỉ cố thủ ở điểm trung tâm ,còn lại bỏ quên cánh phải và cánh trái. Nên cô giả vờ như mình bị lép về,thu quân ở khu trung tâm và tập trung áp đảo hai bên còn lại
\- Ta nói nhé. Ngươi 56 điểm. Còn ta thì 57 cơ \- Ly Duẫn nhặt quân cờ lên rồi đặt vào tay người đàn ông trung niên \- Lão tổ của con đây. Haha.
\- Phụ vương,người không cần...
Cao Lãng vội ngăn cha mình,Bạch Lập Thành lại nhưng bị ông hất tay khước từ.
Đang chuẩn bị quỳ xuống thì Bạch Tử Du từ đâu đi đến khẽ nói :
\- Phụ vương,người đang làm gì vậy? Tuyết Y,sao nàng lại ở đây?
\- Ta ở đây chơi cờ với hai người này. Ta thắng rồi. Lão ngoa đồng này phải gọi ta một tiếng lão tổ đó.
\- Tuyết Y,nàng có biết đây là ai không? \- Bạch Tử Du tái mặt hỏi.
\- Thì người chơi cờ với ta? Sao hả??? \- Ly Duẫn ngớ người hỏi lại
\- Vậy để ta nói cho ngươi biết \- Cao Lãng hắng giọng \- Đây là hoàng đế của Nguyệt Triều quốc,đương kim thánh thượng Bạch Lập Thành.
\- Thôi! Xong!
Ly Duẫn vỗ trán. Dính phải tổ kiến lửa rồi
Ly Duẫn trầm ngâm nhìn người đối diện. Lão ngoa đồng này rõ ràng là muốn làm xấu mặt của cô.
\- Tiểu nha đầu,tốt nhất ngươi nên gọi ta một tiếng lão tổ.
Tua lại khoảnh vài phút trước.
Trong lúc cô đang đi thăm thú khắp nơi thì nhìn thấy một con mèo lông tro rất là đẹp. Đôi mắt còn bị đột biến thì phải. Có hai màu đỏ và xanh trông vô cùng cuốn hút.
Ly Duẫn cây từ bụi cây cây này sang bụi cây khác để bắt nó về chơi. Tự nhiên nó lại trèo lên cây không xuống được. Và kết quả,vừa cứu được nó tiếp đất một cái thì cô chui vào cái khách điếm này
\- Cha,con lại thua rồi.
Giọng một nam nhân cảm thán làm cô tò mò. Ly Duẫn ngó đầu lên nhìn thì thấy một lão đầu trung niên tuổi đang cười đắc chí. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười ấy cô lại có cảm giác ông này rất muốn ăn đòn nha.Chỉ là một ván cờ vây bình thường thôi mà. Có cần tự mãn thế không.
Không kìm được,Ly Duẫn nhảy lên ghế,đẩy tên nam nhân sang bên cạnh mắng :
\- Nhà chưa nổ đã chịu thua. Đúng là không có tiền đồ.
\- Cô nương là con cái nhà ai? Sao lại vô lễ với bản vương như vậy? \- Nam nhân ấy nhíu mày khẽ hỏi
\- Ta...hừm....là cô cô của ngươi đó. Đến dạy ngươi cách để hạ lão già này \- Ly Duẫn mỉm cười quỷ quyệt
\- Ngươi dám...\- Nam nhân tức giận đứng lên
\- Cao Lãng,không sao..Con ngồi xuống đi \- Người đàn ông trung tuổi nhỏ giọng sau đó quay qua cô \- Tiểu cô nương muốn tiếp tục ván cờ này với lão phu sao?
\- Thắng thì có thưởng không? \- Mắt cô chợt sáng lên
\- Haha..Vậy cô nương muốn cái gì? Lão phu làm được sẽ làm cho cô \- Người đàn ông trung niên cười khoái chí
\- Có qua có lại. Nếu ta thắng thì lão phải quỳ xuống lạy ta ba cái và gọi ta một tiếng lão tổ. Còn nếu ta thua ,tùy ngươi định đoạt. Thấy sao hả?
\- Hay ,hay lắm \- Người đàn ông không kìm được thích thú mà đập bàn một cái \- Lão phu thắng,ngươi phải dập đầu ba cái gọi ta một tiếng lão tổ.
\- Quân tử nhất ngôn
\- Tứ mãn lan truy
\- Hehe \- Ly Duẫn cười thách thức
\- Phụ vương...ngươi nữa...\- Nam nhân khi nãy khó xử ngồi giữa.
\- Im lặng
Ly Duẫn và người đàn ông kia đồng thanh nói. Không khí dần trở nên căng thẳng đến khó tả.
Tính đến giờ đã trôi qua gần một tiếng mà hai bên vẫn kì kèo không kẻ nào nhường kẻ nào. Một kẻ cố thủ,một kẻ thì tấn công. Đôi bên thay phiên đổi vế cho nhau. Ly Duẫn mất bình tĩnh nhìn đồng hồ trên tay. Cô gặp phải cao thủ rồi. Ván cờ này e rằng còn chán mới có thể kết thúc.
Quay trở về với tình cảnh hiện giờ
Ly Duẫn "a" lên một tiếng như nhận ra một điều gì đó rồi khẽ cười.
\-\- Tiểu nha đầu,tốt nhất ngươi nên gọi ta một tiếng lão tổ.
\- Lão ngoa đồng ,ta nói này. Ông đã nghe câu này bao giờ chưa?
\- Quả nhân có câu rất hay : Vẫn nên biết tự lượng sức mình. Trăm trận trăm thắng. \- Người đàn ông trung niên nhàn nhã đặt con cờ xuống bàn.
\- Sai rồi. Đó là gáy sớm ăn gì. Ta thắng rồi. Haha
Ly Duẫn nhảy xuống ghế vui mừng. Cô nhận ra điểm yếu của lão già đó trong ván này là chỉ cố thủ ở điểm trung tâm ,còn lại bỏ quên cánh phải và cánh trái. Nên cô giả vờ như mình bị lép về,thu quân ở khu trung tâm và tập trung áp đảo hai bên còn lại
\- Ta nói nhé. Ngươi 56 điểm. Còn ta thì 57 cơ \- Ly Duẫn nhặt quân cờ lên rồi đặt vào tay người đàn ông trung niên \- Lão tổ của con đây. Haha.
\- Phụ vương,người không cần...
Cao Lãng vội ngăn cha mình,Bạch Lập Thành lại nhưng bị ông hất tay khước từ.
Đang chuẩn bị quỳ xuống thì Bạch Tử Du từ đâu đi đến khẽ nói :
\- Phụ vương,người đang làm gì vậy? Tuyết Y,sao nàng lại ở đây?
\- Ta ở đây chơi cờ với hai người này. Ta thắng rồi. Lão ngoa đồng này phải gọi ta một tiếng lão tổ đó.
\- Tuyết Y,nàng có biết đây là ai không? \- Bạch Tử Du tái mặt hỏi.
\- Thì người chơi cờ với ta? Sao hả??? \- Ly Duẫn ngớ người hỏi lại
\- Vậy để ta nói cho ngươi biết \- Cao Lãng hắng giọng \- Đây là hoàng đế của Nguyệt Triều quốc,đương kim thánh thượng Bạch Lập Thành.
\- Thôi! Xong!
Ly Duẫn vỗ trán. Dính phải tổ kiến lửa rồi
Bình luận facebook