Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Chạm trán
- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc bị thương nên ta thay thế muội ấy!
- A Tịnh: Bị thương sao, muội ấy sao để bị thương được?
- Tiểu Phấn: Ta chỉ nghe lời người giúp muội ấy băng bó vết thương nói lại cũng không rõ, tình hình hiện tại cũng không tiện thăm muội ấy, chỉ biết cố gắng thay thế phần muội ấy, để muội ấy yên tâm mà tịnh dưỡng! (ánh mắt triều mến nhìn xa xăm)
- A Tịnh: Ừm, bộ trang phục cô đang mặc không hợp cho lắm! (chỉ vào trang phục chiến đấu của tiểu Phấn đang mặc)
- Tiểu Phấn: Ta mượn của tiểu Trúc đấy, sẽ thuận tiện di chuyển hơn!
- A Tịnh: Ừm!
Tâm trạng của Lam Ninh lúc này như đang ngồi trên chảo lửa, không thể nào ngồi yên một chỗ nhưng theo lệnh của chủ soái thì không cho cô ra ngoài. Bình thường chủ soái ít khi ra lệnh hay bắt Lam Ninh làm những chuyện cô không muốn, không biết sao hôm nay hắn lại có cách cư xử kỳ quái như thế. Khi nghe tin Bạch Lâm bị trọng thương, hắn bố trí vài người ở lại giám sát xung quanh và tất nhiên canh không để Lam Ninh lẻn ra ngồi.
- Lam Ninh: Chẳng lẽ hắn phát hiện gì rồi! (một con thỏ nhỏ đang cuộn tròn trên giường) Không thể ngồi yên được mình phải tìm đường ra ngoài nghe ngóng tình hình mới được!
Cửa trước đã bị canh rồi, lều thì làm gì có cửa sau, nên Lam Ninh chơi lớn khoét một cái lỗ lớn chui ra ngoài, nhiêu đây đâu ăn nhầm cô gái này lính canh gác của vương phủ dày đặc mà còn trốn được mà. Bên ngoài giờ là nửa đêm, trời tối om không thể nào xác định được phương hướng, chẳng may gặp phải quân Hỏa lan quốc thì nguy to.
- Chủ soái: Đã chuẩn bị xong hết chưa?
- Thị vệ: Tất cả đã vào vị trí thưa chủ soái!
- Chủ soái: Được, ngươi cho quân bắn cung tên lửa vào các cổng, đồng thời cho quân gây nhiễu loạn vòng ngoài!
- Thị vệ: Vâng, thần tuân lệnh!
Đáng lẽ kế hoạch đã được lên trước với Bạch Lâm tránh nội gián nhưng đến lúc này thì cần gì nữa, quan trọng là có người thay thế làm công việc vòng ngoài, sau vụ này chắc chủ soái chắc phải chọn thêm thị vệ hầu cận.
- Lam Ninh: Hây, ui...ui mấy cái cây gai này sao cứ ta mà bám vào thế!
Đang bận rộn với mớ gai bám đầy người thì khi gỡ đến cái gai cuối cùng thì ngước lên là cả một bầu trời đỏ rực, âm thanh của những vũ khí chạm vào nhau. Lần thứ hai Lam Ninh thấy một cuộc chiến tranh, lần thứ nhất cô đến khi mọi thứ đang dần kết thúc nhưng ở lần này là bắt đầu một cuộc chiến.
- Lam Ninh: Hơ.... đáng sợ quá, đáng sợ! (hai tay chấp vào nhau, mồ hôi dần chảy ra nhưng cả cơ thể thì lạnh lên)
- Lam Ninh: Không được sợ hãi, phù không sợ, bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ đang rất sợ, kẹo...kẹo của mình đâu! (tay mò khắp cả người, sau đó chạy nhanh vào biển lửa)
Đúng như kế hoạch của chủ soái lẫn Đằng Cảnh, một bên thì bắn tên và đưa quân vào rối loạn hàng phòng thủ, bên vương gia vẫn tiếp phòng thủ bảo toàn lực lượng.
- A Tịnh: Đúng như dự đoán Hỏa Lan quốc gây nhiễu loạn vòng ngoài! Nhưng làm thế vì mục đích gì thì thuộc hạ vẫn không tài nào đoán được!
- A Hoang: Bẩm vương gia, ở cửa biển quân địch rất ít chúng tập trung lực lượng chủ yếu ở các cổng thành, nên thuộc hạ đưa quân vào tiếp viện với Tam vương gia!
- Đằng Khương Phong: Bên đệ cũng như thế,chờ chỉ thị mới từ huynh!
- Đằng Cảnh: Mọi người làm rất tốt, sắp đến rồi!
- A Tịnh, A Hoang, Đằng Khương Phong suy nghĩ: Sắp tới? Cái gì sắp tới???
Mọi người đều thẫn thờ suy nghĩ, ẩn ý trong câu nói của vương gia khiến mọi người càng tò mò hơn. Từ đâu một một con dao găm phóng lại xẹt ngang qua mặt Đằng Cảnh.
- Đằng Cảnh: Cuối cùng cũng xuất hiện, Kỵ Danh!
- Kỵ Danh: Ồ, chào vương gia lâu quá không gặp!
Đến lúc tên chủ soái xuất hiện thì tất cả mọi người mới hiểu người vương gia đợi không ai khác chính là chủ soái Hỏa lan quốc Kỵ Danh, cuộc đối đầu của hai người đứng đầu.
- Chiêu Linh: Oa, không khí thật náo nhiệt!
- A Hoang: Tại hạ nói công chúa nên ở chỗ đó đảm bảo an toàn, sao người lại ra đây rồi!
- Chiêu Linh: Không thích! Ta phải xem ca ta đấu chứ, cơ hội hiếm có!
- Đằng Chính Hằng: Vậy cuộc tấn công này, Kỵ Danh hắn chỉ muốn đấu với Cảnh huynh thôi!
- Đằng Khương Phong: Đệ cũng nghĩ thế nhưng trận đấu này cũng rất quan trọng, người nào thắng cũng là đại diện cho mỗi nước, nếu Cảnh huynh thua thì Du quốc chúng ta không yên đâu, tên này đã mạnh dạn đánh đến đây thì hắn đã chuẩn bị rất kỹ! (tâm trạng bắt đầu bất ổn)
- Đằng Chính Hằng: Cấm quân vẫn đang chiến đấu để đảm bảo an toàn cho hoàng cung, nên huynh đi ra ngoài cùng mọi người!
- A Hoang: Thần đi theo cùng người! (điều khiển ngựa đi theo tam vương gia)
- Tiểu Phấn: Bên chúng ta đã sạch sẽ, toàn bộ quân Hỏa lan quốc đã bị bắt lại!
- A Tịnh: Cô làm việc cũng nhanh thật!
- Tiểu Phấn: Không đâu, đa số quân địch đã tập trung đây cả rồi, chỉ vài người không đủ ta nóng người!
- A Tịnh: (hoàn toàn ngạc nhiên, vì giọng điệu dịu dàng đáng yêu thay thế bằng một ngữ khí oai dũng) Cuối cùng đâu mới là con người thật của cô!
- Tiểu Phấn: Tùy thôi! (đưa mắt nhìn vào hai người đằng đằng sát khí trước mặt)
- Đằng Khương Phong: Nữ nhân khó hiểu lắm! (nói nhỏ vào tai A Tịnh)
- A Tịnh: Bị thương sao, muội ấy sao để bị thương được?
- Tiểu Phấn: Ta chỉ nghe lời người giúp muội ấy băng bó vết thương nói lại cũng không rõ, tình hình hiện tại cũng không tiện thăm muội ấy, chỉ biết cố gắng thay thế phần muội ấy, để muội ấy yên tâm mà tịnh dưỡng! (ánh mắt triều mến nhìn xa xăm)
- A Tịnh: Ừm, bộ trang phục cô đang mặc không hợp cho lắm! (chỉ vào trang phục chiến đấu của tiểu Phấn đang mặc)
- Tiểu Phấn: Ta mượn của tiểu Trúc đấy, sẽ thuận tiện di chuyển hơn!
- A Tịnh: Ừm!
Tâm trạng của Lam Ninh lúc này như đang ngồi trên chảo lửa, không thể nào ngồi yên một chỗ nhưng theo lệnh của chủ soái thì không cho cô ra ngoài. Bình thường chủ soái ít khi ra lệnh hay bắt Lam Ninh làm những chuyện cô không muốn, không biết sao hôm nay hắn lại có cách cư xử kỳ quái như thế. Khi nghe tin Bạch Lâm bị trọng thương, hắn bố trí vài người ở lại giám sát xung quanh và tất nhiên canh không để Lam Ninh lẻn ra ngồi.
- Lam Ninh: Chẳng lẽ hắn phát hiện gì rồi! (một con thỏ nhỏ đang cuộn tròn trên giường) Không thể ngồi yên được mình phải tìm đường ra ngoài nghe ngóng tình hình mới được!
Cửa trước đã bị canh rồi, lều thì làm gì có cửa sau, nên Lam Ninh chơi lớn khoét một cái lỗ lớn chui ra ngoài, nhiêu đây đâu ăn nhầm cô gái này lính canh gác của vương phủ dày đặc mà còn trốn được mà. Bên ngoài giờ là nửa đêm, trời tối om không thể nào xác định được phương hướng, chẳng may gặp phải quân Hỏa lan quốc thì nguy to.
- Chủ soái: Đã chuẩn bị xong hết chưa?
- Thị vệ: Tất cả đã vào vị trí thưa chủ soái!
- Chủ soái: Được, ngươi cho quân bắn cung tên lửa vào các cổng, đồng thời cho quân gây nhiễu loạn vòng ngoài!
- Thị vệ: Vâng, thần tuân lệnh!
Đáng lẽ kế hoạch đã được lên trước với Bạch Lâm tránh nội gián nhưng đến lúc này thì cần gì nữa, quan trọng là có người thay thế làm công việc vòng ngoài, sau vụ này chắc chủ soái chắc phải chọn thêm thị vệ hầu cận.
- Lam Ninh: Hây, ui...ui mấy cái cây gai này sao cứ ta mà bám vào thế!
Đang bận rộn với mớ gai bám đầy người thì khi gỡ đến cái gai cuối cùng thì ngước lên là cả một bầu trời đỏ rực, âm thanh của những vũ khí chạm vào nhau. Lần thứ hai Lam Ninh thấy một cuộc chiến tranh, lần thứ nhất cô đến khi mọi thứ đang dần kết thúc nhưng ở lần này là bắt đầu một cuộc chiến.
- Lam Ninh: Hơ.... đáng sợ quá, đáng sợ! (hai tay chấp vào nhau, mồ hôi dần chảy ra nhưng cả cơ thể thì lạnh lên)
- Lam Ninh: Không được sợ hãi, phù không sợ, bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ đang rất sợ, kẹo...kẹo của mình đâu! (tay mò khắp cả người, sau đó chạy nhanh vào biển lửa)
Đúng như kế hoạch của chủ soái lẫn Đằng Cảnh, một bên thì bắn tên và đưa quân vào rối loạn hàng phòng thủ, bên vương gia vẫn tiếp phòng thủ bảo toàn lực lượng.
- A Tịnh: Đúng như dự đoán Hỏa Lan quốc gây nhiễu loạn vòng ngoài! Nhưng làm thế vì mục đích gì thì thuộc hạ vẫn không tài nào đoán được!
- A Hoang: Bẩm vương gia, ở cửa biển quân địch rất ít chúng tập trung lực lượng chủ yếu ở các cổng thành, nên thuộc hạ đưa quân vào tiếp viện với Tam vương gia!
- Đằng Khương Phong: Bên đệ cũng như thế,chờ chỉ thị mới từ huynh!
- Đằng Cảnh: Mọi người làm rất tốt, sắp đến rồi!
- A Tịnh, A Hoang, Đằng Khương Phong suy nghĩ: Sắp tới? Cái gì sắp tới???
Mọi người đều thẫn thờ suy nghĩ, ẩn ý trong câu nói của vương gia khiến mọi người càng tò mò hơn. Từ đâu một một con dao găm phóng lại xẹt ngang qua mặt Đằng Cảnh.
- Đằng Cảnh: Cuối cùng cũng xuất hiện, Kỵ Danh!
- Kỵ Danh: Ồ, chào vương gia lâu quá không gặp!
Đến lúc tên chủ soái xuất hiện thì tất cả mọi người mới hiểu người vương gia đợi không ai khác chính là chủ soái Hỏa lan quốc Kỵ Danh, cuộc đối đầu của hai người đứng đầu.
- Chiêu Linh: Oa, không khí thật náo nhiệt!
- A Hoang: Tại hạ nói công chúa nên ở chỗ đó đảm bảo an toàn, sao người lại ra đây rồi!
- Chiêu Linh: Không thích! Ta phải xem ca ta đấu chứ, cơ hội hiếm có!
- Đằng Chính Hằng: Vậy cuộc tấn công này, Kỵ Danh hắn chỉ muốn đấu với Cảnh huynh thôi!
- Đằng Khương Phong: Đệ cũng nghĩ thế nhưng trận đấu này cũng rất quan trọng, người nào thắng cũng là đại diện cho mỗi nước, nếu Cảnh huynh thua thì Du quốc chúng ta không yên đâu, tên này đã mạnh dạn đánh đến đây thì hắn đã chuẩn bị rất kỹ! (tâm trạng bắt đầu bất ổn)
- Đằng Chính Hằng: Cấm quân vẫn đang chiến đấu để đảm bảo an toàn cho hoàng cung, nên huynh đi ra ngoài cùng mọi người!
- A Hoang: Thần đi theo cùng người! (điều khiển ngựa đi theo tam vương gia)
- Tiểu Phấn: Bên chúng ta đã sạch sẽ, toàn bộ quân Hỏa lan quốc đã bị bắt lại!
- A Tịnh: Cô làm việc cũng nhanh thật!
- Tiểu Phấn: Không đâu, đa số quân địch đã tập trung đây cả rồi, chỉ vài người không đủ ta nóng người!
- A Tịnh: (hoàn toàn ngạc nhiên, vì giọng điệu dịu dàng đáng yêu thay thế bằng một ngữ khí oai dũng) Cuối cùng đâu mới là con người thật của cô!
- Tiểu Phấn: Tùy thôi! (đưa mắt nhìn vào hai người đằng đằng sát khí trước mặt)
- Đằng Khương Phong: Nữ nhân khó hiểu lắm! (nói nhỏ vào tai A Tịnh)
Bình luận facebook