Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
A Hoang bị Chiêu Linh ném sang một bên, A Hoang cũng mặc kệ nhưng vì nghĩ đến hậu quả về sau nên nhắc nhở Chiêu Linh.
“Nếu muốn gặp vương phi thì hãy đợi đến sáng hẵng qua, bây giờ sang thì không ổn lắm!” – A Hoang điềm tĩnh.
“Nhưng nếu không đi bây giờ huynh sẽ mang tướng quân đi mất!” – Chiêu Linh dùng gương mặt sầu muộn.
Bây giờ A Hoang đi về mà không có người kèm theo sợ là vương gia sẽ trách phạt còn bị gán them tội danh làm trái lệnh vương gia, tội chồng tội. Còn bây giờ mang Mặc Bách về thì công chúa sẽ giãy đành đành đòi sống đòi chết, làm nam nhân cũng khổ lắm chứ sung sướng gì.
“Thế ta ở lại đây, đợi đến sang khi công chúa gặp được vương phi rồi hẵng tính!” – A Hoang nói rồi liền đi ra ngoài leo lên cây ngồi chờ trời sang.
Lúc này Chiêu Linh vô cùng ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy A Hoang biểu hiện như thế chưa kịp bình tĩnh trở lại thì Mặc Bách chạy vào cùng với gương mặt lem luốc do khóc nhè.
“Hu hu, công chúa bánh bèo ta không muốn trở về nhà giam đó đâu! Nơi đó đáng sợ lắm nó lạnh lẽo âm u, lâu lâu những tên thị vệ đó tra khảo phạm nhân vô cùng đáng sợ nữa!” – Mặc Bách làm nũng.
Trong câu nói của Mặc Bách chính xác hơn là nói người đàn ông đang đu cây ở ngoài kia, người ra vào thường xuyên ở nhà giam chỉ có mình A Hoang, người mà tra tấn phạm nhân cũng là A Hoang và lâu lâu người tâm sự chuyện đời chuyện người cũng là A Hoang.
Mặc dù trong lời nói của Mặc Bách không sai nhưng hắn làm hơi lố. Mặc Bách là tù nhân được đặt cách riêng với nhiều đãi ngộ cũng chính miệng Mặc Bách nói lúc khi bị chuyển qua phủ công chúa bây giờ hắn tráo lại.
“Sáng mai ta sẽ đi qua xin tẩu tẩu, ngươi yên tâm ta không để ngươi đi đâu!” – Lấy khăn lau mặt Mặc Bách.
“Công chúa thật tốt, ta trăm sự nhờ người! Ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với đại vương phi nên bây giờ mở miệng ra xin xỏ cũng khó, huống hồ muốn gặp vương phi phải bước qua tên đáng ghét đó!” – Mặc Bách vui vẻ như trẻ được quà.
Bây giờ đã giải quyết một người, cứ để những cung nữ đưa Mặc Bách về nghỉ ngơi khóc nãy giờ sung hết cả mắt rồi, thế mà tướng quân được một dàn mỹ nhân hộ tống về.
Chiêu Linh ra cây nhìn lên thấy A Hoang đang nhắm mắt lại, tay vẫn ôm thanh kiếm trong tay như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, tinh thần cuộc một thị vệ bậc nhất luôn được đặt cao nhất.
“Huynh đừng để tâm đến những gì Mặc Bách nói!” – Chiêu Linh ngước cổ lên nhìn.
“Hắn ta nói đúng mà! Vương phủ là một nơi khắc nghiệt khi một người bước vào nhà giam vương phủ thì xác định chỉ có một con đường chết!”
“Mặc Bách đến giờ vẫn bình an vô sự đó thôi!” – Chiêu Linh thắc mắc.
“Hắn ta là trường hợp ngoại lệ, dù cho hắn có làm chuyện tày trời cũng không bao giờ đến gặp diêm vương đâu!” – A Hoang mệt mõi.
“Vì sao lại như thế?”
“Đó là bí mật, ta cũng không biết!” – Gương mặt chọc ghẹo Chiêu Linh.
Sau một đêm chăm sóc vương phi như trứng mỏng đến sang mặt vương gia đờ hơn chữ đờ đến sang nay Lam Ninh dậy sớm hơn Đằng Cảnh. Rãnh rỗi sinh nông nỗi, Lam Ninh lấy túi vàng ra đặt gần vương gia kèm một mảnh giấy “Tiền công đêm qua đã phục vụ chu đáo!”. Bày trò xong Lam Ninh thay đồ và sang phòng tiểu Phấn để em ấy chuẩn bị cho mình còn lên triều nữa.
Đến khi Đằng Cảnh tỉnh dậy với gương mặt mệt mõi nhìn qua thấy túi vàng cùng mảnh giấy lửa giận đùng đùng nổi lên nhưng lại không dám hủy bút tích của Lam Ninh.
“Công sức ta bỏ ra nhiều như vậy mà nàng trả ta có nhiêu đây thôi sao!” – Đằng Cảnh mắng yêu.
Bên phòng tiểu Phấn nghe vương phi kể chuyện muốn bật ngửa, không biết vương gia vượt qua cú sốc tinh thần này như thế nào, vương phi chơi ác thật.
Trên đường đi đến cung chính Lam Ninh cứ cười tủm tỉm hoài, đêm qua nhìn thái độ của Đằng Cảnh trông thật buồn cười.
“Vương gia bây giờ người lên triều không ạ?” – A Tịnh vẫn nghiêm chỉnh.
“Phải lên, ta lên để đòi nàng ấy nốt số vàng còn lại!” – Đằng Cảnh ung dung bước.
Một tảng đá lớn đang đè trên vai mọi người trong buổi thượng triều sáng nay khi cả vương gia, vương phi, quốc sư cùng một dàn hậu cần đang có mặt tại nơi đây.
“Trưởng công công, sao ông nói sang nay chỉ có mình đệ muội thôi mà? Sao tự dung lòi ra Cảnh đệ thế!” – Hoàng thượng giọng run run.
“Thần cũng không biết sao hôm nay vương gia lại lên triều, ngài ấy mới đi hôm qua nhưng hôm nay vương phi đến chỉ để đưa tấu sớ thôi mà!” – Trưởng công công cũng không hiểu gì.
“Bẩm bệ hạ quan ngự sử ngất rồi ạ!” – Một người hô to lên.
“Để thần đến xem ông ấy thế nào!” – Lam Ninh nhanh nhẹn.
Chưa kịp đi đến thì vị quan đó đã tỉnh lại và xin với hoàng thượng cho ngài ấy được về sớm và hoàng thượng đã chấp thuận.
“Thế là một tên đã rời khỏi cuộc chơi!” – Hoàng thượng thì thầm với trưởng công công.
“Vâng…vâng ạ!” – Tháo mồ hôi hột.
“Nếu muốn gặp vương phi thì hãy đợi đến sáng hẵng qua, bây giờ sang thì không ổn lắm!” – A Hoang điềm tĩnh.
“Nhưng nếu không đi bây giờ huynh sẽ mang tướng quân đi mất!” – Chiêu Linh dùng gương mặt sầu muộn.
Bây giờ A Hoang đi về mà không có người kèm theo sợ là vương gia sẽ trách phạt còn bị gán them tội danh làm trái lệnh vương gia, tội chồng tội. Còn bây giờ mang Mặc Bách về thì công chúa sẽ giãy đành đành đòi sống đòi chết, làm nam nhân cũng khổ lắm chứ sung sướng gì.
“Thế ta ở lại đây, đợi đến sang khi công chúa gặp được vương phi rồi hẵng tính!” – A Hoang nói rồi liền đi ra ngoài leo lên cây ngồi chờ trời sang.
Lúc này Chiêu Linh vô cùng ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy A Hoang biểu hiện như thế chưa kịp bình tĩnh trở lại thì Mặc Bách chạy vào cùng với gương mặt lem luốc do khóc nhè.
“Hu hu, công chúa bánh bèo ta không muốn trở về nhà giam đó đâu! Nơi đó đáng sợ lắm nó lạnh lẽo âm u, lâu lâu những tên thị vệ đó tra khảo phạm nhân vô cùng đáng sợ nữa!” – Mặc Bách làm nũng.
Trong câu nói của Mặc Bách chính xác hơn là nói người đàn ông đang đu cây ở ngoài kia, người ra vào thường xuyên ở nhà giam chỉ có mình A Hoang, người mà tra tấn phạm nhân cũng là A Hoang và lâu lâu người tâm sự chuyện đời chuyện người cũng là A Hoang.
Mặc dù trong lời nói của Mặc Bách không sai nhưng hắn làm hơi lố. Mặc Bách là tù nhân được đặt cách riêng với nhiều đãi ngộ cũng chính miệng Mặc Bách nói lúc khi bị chuyển qua phủ công chúa bây giờ hắn tráo lại.
“Sáng mai ta sẽ đi qua xin tẩu tẩu, ngươi yên tâm ta không để ngươi đi đâu!” – Lấy khăn lau mặt Mặc Bách.
“Công chúa thật tốt, ta trăm sự nhờ người! Ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với đại vương phi nên bây giờ mở miệng ra xin xỏ cũng khó, huống hồ muốn gặp vương phi phải bước qua tên đáng ghét đó!” – Mặc Bách vui vẻ như trẻ được quà.
Bây giờ đã giải quyết một người, cứ để những cung nữ đưa Mặc Bách về nghỉ ngơi khóc nãy giờ sung hết cả mắt rồi, thế mà tướng quân được một dàn mỹ nhân hộ tống về.
Chiêu Linh ra cây nhìn lên thấy A Hoang đang nhắm mắt lại, tay vẫn ôm thanh kiếm trong tay như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, tinh thần cuộc một thị vệ bậc nhất luôn được đặt cao nhất.
“Huynh đừng để tâm đến những gì Mặc Bách nói!” – Chiêu Linh ngước cổ lên nhìn.
“Hắn ta nói đúng mà! Vương phủ là một nơi khắc nghiệt khi một người bước vào nhà giam vương phủ thì xác định chỉ có một con đường chết!”
“Mặc Bách đến giờ vẫn bình an vô sự đó thôi!” – Chiêu Linh thắc mắc.
“Hắn ta là trường hợp ngoại lệ, dù cho hắn có làm chuyện tày trời cũng không bao giờ đến gặp diêm vương đâu!” – A Hoang mệt mõi.
“Vì sao lại như thế?”
“Đó là bí mật, ta cũng không biết!” – Gương mặt chọc ghẹo Chiêu Linh.
Sau một đêm chăm sóc vương phi như trứng mỏng đến sang mặt vương gia đờ hơn chữ đờ đến sang nay Lam Ninh dậy sớm hơn Đằng Cảnh. Rãnh rỗi sinh nông nỗi, Lam Ninh lấy túi vàng ra đặt gần vương gia kèm một mảnh giấy “Tiền công đêm qua đã phục vụ chu đáo!”. Bày trò xong Lam Ninh thay đồ và sang phòng tiểu Phấn để em ấy chuẩn bị cho mình còn lên triều nữa.
Đến khi Đằng Cảnh tỉnh dậy với gương mặt mệt mõi nhìn qua thấy túi vàng cùng mảnh giấy lửa giận đùng đùng nổi lên nhưng lại không dám hủy bút tích của Lam Ninh.
“Công sức ta bỏ ra nhiều như vậy mà nàng trả ta có nhiêu đây thôi sao!” – Đằng Cảnh mắng yêu.
Bên phòng tiểu Phấn nghe vương phi kể chuyện muốn bật ngửa, không biết vương gia vượt qua cú sốc tinh thần này như thế nào, vương phi chơi ác thật.
Trên đường đi đến cung chính Lam Ninh cứ cười tủm tỉm hoài, đêm qua nhìn thái độ của Đằng Cảnh trông thật buồn cười.
“Vương gia bây giờ người lên triều không ạ?” – A Tịnh vẫn nghiêm chỉnh.
“Phải lên, ta lên để đòi nàng ấy nốt số vàng còn lại!” – Đằng Cảnh ung dung bước.
Một tảng đá lớn đang đè trên vai mọi người trong buổi thượng triều sáng nay khi cả vương gia, vương phi, quốc sư cùng một dàn hậu cần đang có mặt tại nơi đây.
“Trưởng công công, sao ông nói sang nay chỉ có mình đệ muội thôi mà? Sao tự dung lòi ra Cảnh đệ thế!” – Hoàng thượng giọng run run.
“Thần cũng không biết sao hôm nay vương gia lại lên triều, ngài ấy mới đi hôm qua nhưng hôm nay vương phi đến chỉ để đưa tấu sớ thôi mà!” – Trưởng công công cũng không hiểu gì.
“Bẩm bệ hạ quan ngự sử ngất rồi ạ!” – Một người hô to lên.
“Để thần đến xem ông ấy thế nào!” – Lam Ninh nhanh nhẹn.
Chưa kịp đi đến thì vị quan đó đã tỉnh lại và xin với hoàng thượng cho ngài ấy được về sớm và hoàng thượng đã chấp thuận.
“Thế là một tên đã rời khỏi cuộc chơi!” – Hoàng thượng thì thầm với trưởng công công.
“Vâng…vâng ạ!” – Tháo mồ hôi hột.
Bình luận facebook