Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Edit: Xíu
Thường Quyên, Tiểu Thuý, Xuân Hoa, Tú Hoa vừa nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng thì từ xa đã thấy nương Xuyên Tử ở hàng rào ngoài sân chạy vào, vừa vặn nhìn thấy Chu thị liền cười nói:" Hữu Khánh tẩu tử, Trụ Tử, Xuyên Tử có đến đây cùng với Trình Tử đi chơi hay không?".
"Không đâu, mấy đứa đang ngồi ở trong phòng sưởi ấm đó". Chu thị đang ngồi ở dưới mái hiên của đại sảnh, dùng một cái rổ nhỏ sàng lọc cát hạt dưa, sàng xong liền nắm lấy đem vào từng phòng, lúc này nhìn thấy nương Xuyên Tử liền đặt xuống rổ xuống, vỗ vỗ bụi trên người rồi đứng lên.
"Thôn trưởng triệu tập đi từ đường tế tổ, cho nên cha bọn nhỏ cho ta đi kêu bọn Trụ Tử, Xuyên Tử đến". Nương Xuyên Tử vội cười đi tới, cùng Chu thị nói qua vài câu, liền cao giọng gọi lên,"Trụ Tử, Xuyên Tử, mau ra đây đi từ đường, cha ngươi đang còn chờ đó".
Lúc này đây Thường Quyên cùng vài cô nương cũng đã đi tới, Tiểu Thuý vội chạy đến đứng bên người nương mình, Thường Trụ, Thường Xuyên nghe được tiếng gọi tên mình, cũng vội vàng chạy ra," Nương, không phải nói thân mình ông chú không thoải mái, cho nên tế tổ để dời chậm lại đến trưa sao". Thường Trụ vừa ra tới nơi liền hỏi.
" Nương không biết được, có lẽ lúc này thấy tốt hơn nên bắt đầu làm, còn hỏi gì nữa, mau đi nhanh đi, nếu đến muộn cẩn thận bị cha ngươi mắng đó". Nương Xuyên Tử vội vẫy tay bảo hai huynh đệ đi nhanh lên, hằng năm thì ngày mồng một đầu năm chuyện đi từ đường tế tổ không phải là đùa giỡn, mà đó là đại sự quan trọng, Thường Trụ tự nhiên hiểu được sự lợi hại trong đó nên không dám trì hoãn, liền kéo Thường Xuyên lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chương Trình, Chương Hưng cũng đi theo hai huynh đệ Thường gia ra ngoài phòng, lúc này chỉ nhìn thấy bọn họ bỏ chạy đi rồi, Chương Hưng tiến đến gần bên người đại ca, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, sao bọn Xuyên Tử hàng năm đều phải đi từ đường tế tổ, sao chúng ta không cần đi?".
"Từ đường đó là từ đường họ Thường, chúng ta lại không phải là họ Thường , chuyện tế tổ này rất quan trọng, những người không mang cùng dòng họ làm sao có thể cho ngươi tuỳ tiện trộn lẫn vào được". Chương Trình thoáng cúi người ở bên tai Chương Hưng nói nhỏ, ở thôn làng này hầu như tất cả mọi người đều mang họ Thường, sau đó do thành thân, di cư hoặc một vài lý do khác chuyển đến, cho nên mới càng ngày có nhiều thêm dòng khác nữa, nhưng hiện tại thì thôn làng vẫn chủ yếu là dòng họ Thường gia chiếm đa số.
Khi Chương Trình, Chương Hưng thì thầm nói chuyện thì nương Xuyên Tử cùng Chu thị cũng tán gẫu vài câu, không một hồi đã nói phải đi, Chu thị vội đi vào phòng bếp lấy cho mỗi cô nương một bao nhỏ đồ ăn vặt, đưa ra nhét vào trong tay các nàng, bảo các nàng mang về ăn, rồi cười nói," Không phải là thứ gì ngon, chỉ là táo đường cầm ăn nhâm nhi ngọt cái miệng".
Nương Xuyên Tử cũng sảng khoái nhận, cười gọi Tiểu Thuý qua cảm ơn Chu thị , sau đó các cô nương khác cũng ào ào cám ơn rồi đi theo sau nương Xuyên Tử cùng đường đi về.
Cho đến khi khách khứa trong nhà đi hết, Chu thị liền đi vào phòng Chương Vân, sau khi vào phòng liền đem băng ghế, đồ ăn vặt dọn dẹp, một bên vừa nói chuyện:" Chờ nương dọn dẹp chỗ này xong rồi thì con hãy nhắm mắt nghỉ ngơi đi, tiểu đại phu không phải đã nói là bảo con phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao".
"Nương, con đã biết, con cứ nằm nghỉ vậy là được vì tối hôm qua đã ngủ no say rồi, lúc này thực sự ngủ không được". Chương Vân nhẹ giọng cười nói, Chu thị nghĩ lại cũng đúng, rồi không thúc giục nàng ngủ nựa.
"Nương, vừa rồi con nghe giống như giọng nương của Xuyên Tử, thẩm ấy đến nhà chúng ta sao đi nhanh như vậy".Chương Vân thật sự rất nằm rất buồn chán, nên tùy tiện hỏi, muốn cùng nương nói chuyện cho bớt đỡ buồn .
Lúc này Chu thị đã đem phòng dọn sạch sẽ, ngăn nắp, trong tay bưng hai cái bát lớn đựng đồ ăn vặt, chuẩn bị đi ra ngoài, nghe được Chương Vân hỏi, cười nói: "Nàng là tới đây gọi hai huynh đệ Trụ Tử, Xuyên Tử đi từ đường tế tổ, nên cũng không ở lại chơi lâu được". Vừa nói xong câu này, Chu thị lại nói tiếp,"Con nghỉ ngơi đi, nương đi ra ngoài chờ tiểu đại phu mang thuốc đến, sắc xong liền mang vào cho con uống".
Chương Vân như có điều trầm ngâm, nên thời điểm Chu thị đi ra ngoài cũng không chú ý, trong đầu vừa mới đang suy nghĩ đến tục lệ tế tổ từ xưa ở từ đường. Ngay cả trong thời hiện đại, vẫn còn nhiều vùng nông thôn vẫn được bảo lưu, chỉ cần nam giới cùng dòng họ thì sẽ đều được tham gia, điều này có nghĩa là hầu hết mọi người trong thôn sẽ tập trung ở từ đường, trong trường hợp như vậy sẽ thích hợp tuyên bố thông báo một số chuyện, ví dụ như chuyện dầu trà.
Chương Vân trước đó vài ngày đã âm thầm hỏi cha nương, thì cả hai có suy nghĩ rất giống nhau đều cảm thấy không cần thiết phải giữ kín chuyện này, mảnh đất khu vực phía đông của Thanh Truân Lĩnh đều là đất công trung của thôn, cho nên những trái dầu hoa trà này cũng là tài sản của thôn, hiện giờ nhà họ cũng kiếm được chút tiền nho nhỏ nhờ dựa vào buôn bán, đây đã xem như là trộm trước rồi, nếu còn tính chuyện độc chiếm thì rất không tốt.
Đã hiểu biết được ý tứ của cha nương mình rồi nên Chương Vân tự nhiên sẽ không làm trái ý, hơn nữa nàng vẫn còn nhớ lời ông nội nói, rằng mọi gia đình trong thôn đều có thể sống một năm trôi qua những ngày tháng tốt thì điều đó thực sự hoàn hảo, vì họ đã dựa vào những thứ từ tài sản chung để cải thiện cuộc sống gia đình rồi cho nên việc tạo phúc từ tài sản chung trong thôn xóm cũng theo lẽ thường mà làm, điểm này nàng cũng tán thành, người một nhà cũng có cùng quan điểm, nhưng cần phải nói như thế nào, chọn thời điểm nào để nói thì điều này Chương Vân vẫn luôn cân nhắc, bởi vì sợ xử lý không tốt sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người và cảm thấy bọn họ thật không thể giấu diếm được nên mới bắt buộc phải nói ra, nếu đúng như vậy thì người trong thôn sẽ cảm thấy rất tệ, bởi vậy nếu làm không tốt có khả năng mọi người sẽ xa lánh Chương gia, vậy thì mất nhiều còn hơn được.
Mấy ngày nay nàng hết lần này đến lần khác đau đầu vì việc này, vừa nghe được Chu thị nhắc tới, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một cỗ linh cảm, lần tế tổ ở từ đường này thực sự là một cơ hội hoàn hảo, nếu tuyên chuyện bố dầu trà trước mặt nhiều người già trẻ trong thôn như vậy thì điều này chắc chắn thể hiện bọn họ chủ động nói ra, mà không bị nghi ngờ. Bằng cách này thì danh tiếng của gia đình họ có thể lên cao hơn.
Chương Vân càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này hoàn hảo, bỗng chốc không nằm xuống được nữa, vội vàng đứng dậy, mặc quần áo bông vào, chạy ra khỏi phòng.
Cửa vừa mở ra, một luồng gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, Chương Vân vốn đang nằm vào chăn bông ấm áp, lạnh nóng như vậy gặp nhau lập tức khiến mũi ngứa ngứa, lại hắt xì thêm vài cái, lúc này nàng cũng không quan tâm nữa, vội vàng che mũi, miệng chạy nhạnh vào nhà chính.
Khi đi đến trước nhà chính, hướng vào bên trong nhìn thì chỉ thấy Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, Chu thị đều đang ngồi vây quanh cái bàn cắn hạt dưa, trò chuyện tán gẫu.
"Ông nội, cha, nương". Chương Vân gọi một tiếng, vội vàng đi vào nhà
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc khi nhìn thấy Chương Vân, tất cả đều lắp bắp kinh hãi, Chu thị trở nên nóng nảy, đứng dậy hét lớn:" Vân nhi, sao không nói một tiếng nào lại chạy đến đây, nếu có chuyện gì thì lớn tiếng gọi nương là được rồi, mau, đừng đứng chỗ này, mau vào nhà đã".
Chương Vân không đợi Chu thị kéo vào đã chạy vọt tới chỗ bên người Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, lo lắng nói: "Ông nội, cha, con có chuyện quan trọng muốn nói là về dầu trà."
Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, Chu thị hoàn toàn không ngờ rằng nàng đột nhiên sẽ nói chuyện dầu trà, cho nên đều có chút ngây ngẩn cả người, Chương Vân ngoài miệng không ngừng nói, trực tiếp đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
Thấy con gái sốt ruột nói chuyện, Chu thị nghe vài câu liền cảm thấy đó là chuyện quan trọng, lúc này liền ngắt lời nàng, cứng rắn kéo trở về phòng, chỉ sợ rằng không có khả năng, chỉ lo nàng lại bị cảm lạnh, lúc này liền đứng lên bưng chậu than trong nhà chính để đến bên chân nàng, sau đó cầm băng ghế đến bảo nàng ngồi xuống, rồi chuẩn bị đóng chặt cửa ngoài nhà khỏi gió lạnh thổi vào.
Chu thị vừa mới quay người, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bóng người lòi ra trước cửa đại sảnh, đột nhiên sửng sốt suýt hét lên, nhìn chăm chú thì ra là Hồng Thành , không biết hắn đứng trước cửa từ bao giờ, đang cầm trên tay mấy gói thuốc đã gói sẵn.
"Là tiểu đại phu a, ngươi đến sao không lên tiếng, thuốc ở đây, thuốc hết bao nhiêu tiền, ta lấy tiền trả cho ngươi". Chu thị vuốt ngực bình tĩnh, bước ra khỏi đại sảnh, cầm lấy gói thuốc trong tay Hồng Thành nhẹ giọng hỏi, không muốn quấy rầy bên trong trò chuyện.
"Năm văn tiềm một gói, ba gói đây, tổng cộng hết mười lăm tiền". Hồng Thành cười đem số giá báo ra, Chu thị vội vàng đi vào nhà lấy tiền, cũng thỉnh Hồng Thành đi qua, thuận thế đi qua cửa nhà chính.
Thừa dịp cửa phòng không hoàn toàn khép kín, Hồng Thành giống như vô tình nhìn vào phòng chính, sau đó liền đi theo Chu thị, cũng báo lượng nước cho sắc thuốc, đến trước cửa phòng dừng lại, chỉ chốc lát Chu thị từ trong phòng lấy tiền ra đưa cho hắn.
"Lần này thực sự cảm ơn tiểu đại phu". Chu thị miệng lại nói một phen cảm tạ, Hồng Thành vội vàng nói không dám nhận, tiền cũng đã trả, lời nói cảm tạ cũng đã nói, Chu thị liền chuẩn bị đưa Hồng Thành ra cửa, nào đâu biết rằng Hồng Thành chân giống như mọc rễ, cũng không có ý tứ đi, ngược lại do dự một hồi, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp nhỏ bỗng chốc nhét vào trong tay Chu thị.
Bất thình lình xảy ra chuyện này khiến Chu thị có chút khó hiểu, nhìn Hồng Thành, miệng nói: "Tiểu đại phu, đây là cái gì?".
Lời nói đến bên miệng , Hồng Thành lại không biết nên nói như thế nào, miệng ngập ngừng vài cái, mới thấp giọng nói:" Cái này....là dùng để bôi chữa bỏng, thím xin giữ lại dùng đi". Miệng vừa nói xong, mông như kiểu lửa thiêu, liền bỏ lại một câu rồi chạy đi ra ngoài sân.
Nhìn bóng lưng của Hồng Thành chạy đi và chiếc hộp trên tay, Chu thị lúc này mới nhớ tới con gái hai ngày trước đã bị bỏng ở tay, đến bây giờ trên tay vẫn còn một chút mảng đỏ hồng chưa hoàn toàn biến mất, Chương Vân cũng không thèm để ý gì, ngược lại Hồng Thành lại chú ý tới, trong lòng thầm nghĩ, tiểu đại phu này thực là có tâm phúc của một đại phu.
Chu thị cười đem hộp ôm vào trong tay, bưng thuốc xuống bếp, nhóm lửa bếp, chuẩn bị sắc thuốc
Bên này Chu thị đang bận trong bếp, thì bên kia tổ tôn ba người ngồi trong nhà chính đang thương lượng, Chương Hữu Khánh nghe Chương Vân nói xong liền nói," Đây thực sự là một cách hay, nhưng đó là từ đường của nhà họ Thường, mà chúng ta lại không phải là người mang họ Thường , sự việc tế tổ quan trọng như vậy, chúng ta như thế nào có thể đi vào được?".
Chương Vân xoa xoa cái mũi, nói: "Cha, nhà người ta tế tổ đương nhiên không được phép xông loạn vào, người chỉ cần đứng ngoài sảnh chờ lễ cúng tế tổ kết thúc thì giữ trưởng thôn lại, đem việc này nói ra cho ông ấy biết, nhờ trưởng thôn giúp đỡ trước mặt mọi người thông báo ra cho dân làng biết, như vậy là được rồi ".
"Ừm, Vân nhi nói rất đúng, liền làm như vậy đi, Đại Khánh, nhanh lên, nhanh đi đến từ đường đi". Chương Liên Căn nghe xong lời này liền gật đầu, trong lòng rất tán thành, miệng vội vàng thúc giục.
Chương Hữu Khánh liền đồng ý lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Chương Vân vội vàng gọi lại nói: "Cha, người mang theo đại ca đi đi, chuyện này sẽ giúp cho đại ca tăng thêm danh tiếng, sau này đại ca sẽ là trụ cột của gia đình chúng ta, chúng ta nên tạo điều kiện tốt cho huynh ấy".
Lời nói này nói đúng tâm tư hai cha con Chương gia, Chương Hữu Khánh tức thời cười nói," Đúng vậy, sao cha không nghĩ tới chứ, cha phải đi gọi Trình Tử ngay đây, bảo hắn cùng đi theo cha luôn". Chương Hữu Khánh vừa nói vừa rời khỏi nhà chính , đi đến phòng gọi Chương Trình, mang theo hắn hai cha con đi đến từ đường ở phía nam của thôn.
Chương Liên Căn ngồi ở trong nhà chính cười tủm tỉm nhìn Chương Vân, ông cảm thấy cháu gái của mình phi thường nhu thuận, hiểu biết, tuổi còn nhỏ mà đã lo lắng cho huynh trưởng trong nhà rồi, quan tâm cả công việc sau này nữa, tâm tư thông thấy, kỹ lượng như vậy thật sự khó có được.
Chương Vân sau khi nói xong chỉ cảm thấy miệng khô họng đau, đầu óc choáng váng, biết tình trạng của mình càng ngày càng nặng, cũng không dám trì hoãn nữa, liền nói với ông nội rồi quay trở lại phòng, vào phòng nằm xuống không được bao lây thì Chu thị bưng bát thuốc sắc xong đi vào.
"Vân nhi , mau dậy uống thuốc đi." Chu thị đỡ nâng từ từ Chương Vân đang nằm nhắm hai mắt nghỉ ngơi lên, để cho nàng dựa vào người chính mình, Chương Vân cầm lấy bát, uống hết cả bát thuốc xuống, liếm liếm khóe miệng, thuốc này cũng không quá đắng.
Sau khi uống thuốc xong, Chu thị vội vàng kêu nàng nằm xuống, nhét chăn bông vào và liên tục dặn không được xuống giường hoặc chạy lung tung, thấy nàng nhất nhất đồng ý liền đi ra khỏi phòng.
Chương Vân quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi, tựa đầu nặng nề vào gối , đầu óc mơ hồ, tưởng như tỉnh lại như từ một giấc mơ, giống như cảm thấy cha và đại ca đã trở về vào phòng xem nàng, nàng rất muốn mở mắt ra hỏi một chút tình huống ở từ đường , nhưng thật sự tỉnh lại không được, không biết qua bao lâu, trong lòng dần dần rơi vào giấc ngủ yên bình.
Thường Quyên, Tiểu Thuý, Xuân Hoa, Tú Hoa vừa nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng thì từ xa đã thấy nương Xuyên Tử ở hàng rào ngoài sân chạy vào, vừa vặn nhìn thấy Chu thị liền cười nói:" Hữu Khánh tẩu tử, Trụ Tử, Xuyên Tử có đến đây cùng với Trình Tử đi chơi hay không?".
"Không đâu, mấy đứa đang ngồi ở trong phòng sưởi ấm đó". Chu thị đang ngồi ở dưới mái hiên của đại sảnh, dùng một cái rổ nhỏ sàng lọc cát hạt dưa, sàng xong liền nắm lấy đem vào từng phòng, lúc này nhìn thấy nương Xuyên Tử liền đặt xuống rổ xuống, vỗ vỗ bụi trên người rồi đứng lên.
"Thôn trưởng triệu tập đi từ đường tế tổ, cho nên cha bọn nhỏ cho ta đi kêu bọn Trụ Tử, Xuyên Tử đến". Nương Xuyên Tử vội cười đi tới, cùng Chu thị nói qua vài câu, liền cao giọng gọi lên,"Trụ Tử, Xuyên Tử, mau ra đây đi từ đường, cha ngươi đang còn chờ đó".
Lúc này đây Thường Quyên cùng vài cô nương cũng đã đi tới, Tiểu Thuý vội chạy đến đứng bên người nương mình, Thường Trụ, Thường Xuyên nghe được tiếng gọi tên mình, cũng vội vàng chạy ra," Nương, không phải nói thân mình ông chú không thoải mái, cho nên tế tổ để dời chậm lại đến trưa sao". Thường Trụ vừa ra tới nơi liền hỏi.
" Nương không biết được, có lẽ lúc này thấy tốt hơn nên bắt đầu làm, còn hỏi gì nữa, mau đi nhanh đi, nếu đến muộn cẩn thận bị cha ngươi mắng đó". Nương Xuyên Tử vội vẫy tay bảo hai huynh đệ đi nhanh lên, hằng năm thì ngày mồng một đầu năm chuyện đi từ đường tế tổ không phải là đùa giỡn, mà đó là đại sự quan trọng, Thường Trụ tự nhiên hiểu được sự lợi hại trong đó nên không dám trì hoãn, liền kéo Thường Xuyên lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chương Trình, Chương Hưng cũng đi theo hai huynh đệ Thường gia ra ngoài phòng, lúc này chỉ nhìn thấy bọn họ bỏ chạy đi rồi, Chương Hưng tiến đến gần bên người đại ca, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, sao bọn Xuyên Tử hàng năm đều phải đi từ đường tế tổ, sao chúng ta không cần đi?".
"Từ đường đó là từ đường họ Thường, chúng ta lại không phải là họ Thường , chuyện tế tổ này rất quan trọng, những người không mang cùng dòng họ làm sao có thể cho ngươi tuỳ tiện trộn lẫn vào được". Chương Trình thoáng cúi người ở bên tai Chương Hưng nói nhỏ, ở thôn làng này hầu như tất cả mọi người đều mang họ Thường, sau đó do thành thân, di cư hoặc một vài lý do khác chuyển đến, cho nên mới càng ngày có nhiều thêm dòng khác nữa, nhưng hiện tại thì thôn làng vẫn chủ yếu là dòng họ Thường gia chiếm đa số.
Khi Chương Trình, Chương Hưng thì thầm nói chuyện thì nương Xuyên Tử cùng Chu thị cũng tán gẫu vài câu, không một hồi đã nói phải đi, Chu thị vội đi vào phòng bếp lấy cho mỗi cô nương một bao nhỏ đồ ăn vặt, đưa ra nhét vào trong tay các nàng, bảo các nàng mang về ăn, rồi cười nói," Không phải là thứ gì ngon, chỉ là táo đường cầm ăn nhâm nhi ngọt cái miệng".
Nương Xuyên Tử cũng sảng khoái nhận, cười gọi Tiểu Thuý qua cảm ơn Chu thị , sau đó các cô nương khác cũng ào ào cám ơn rồi đi theo sau nương Xuyên Tử cùng đường đi về.
Cho đến khi khách khứa trong nhà đi hết, Chu thị liền đi vào phòng Chương Vân, sau khi vào phòng liền đem băng ghế, đồ ăn vặt dọn dẹp, một bên vừa nói chuyện:" Chờ nương dọn dẹp chỗ này xong rồi thì con hãy nhắm mắt nghỉ ngơi đi, tiểu đại phu không phải đã nói là bảo con phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao".
"Nương, con đã biết, con cứ nằm nghỉ vậy là được vì tối hôm qua đã ngủ no say rồi, lúc này thực sự ngủ không được". Chương Vân nhẹ giọng cười nói, Chu thị nghĩ lại cũng đúng, rồi không thúc giục nàng ngủ nựa.
"Nương, vừa rồi con nghe giống như giọng nương của Xuyên Tử, thẩm ấy đến nhà chúng ta sao đi nhanh như vậy".Chương Vân thật sự rất nằm rất buồn chán, nên tùy tiện hỏi, muốn cùng nương nói chuyện cho bớt đỡ buồn .
Lúc này Chu thị đã đem phòng dọn sạch sẽ, ngăn nắp, trong tay bưng hai cái bát lớn đựng đồ ăn vặt, chuẩn bị đi ra ngoài, nghe được Chương Vân hỏi, cười nói: "Nàng là tới đây gọi hai huynh đệ Trụ Tử, Xuyên Tử đi từ đường tế tổ, nên cũng không ở lại chơi lâu được". Vừa nói xong câu này, Chu thị lại nói tiếp,"Con nghỉ ngơi đi, nương đi ra ngoài chờ tiểu đại phu mang thuốc đến, sắc xong liền mang vào cho con uống".
Chương Vân như có điều trầm ngâm, nên thời điểm Chu thị đi ra ngoài cũng không chú ý, trong đầu vừa mới đang suy nghĩ đến tục lệ tế tổ từ xưa ở từ đường. Ngay cả trong thời hiện đại, vẫn còn nhiều vùng nông thôn vẫn được bảo lưu, chỉ cần nam giới cùng dòng họ thì sẽ đều được tham gia, điều này có nghĩa là hầu hết mọi người trong thôn sẽ tập trung ở từ đường, trong trường hợp như vậy sẽ thích hợp tuyên bố thông báo một số chuyện, ví dụ như chuyện dầu trà.
Chương Vân trước đó vài ngày đã âm thầm hỏi cha nương, thì cả hai có suy nghĩ rất giống nhau đều cảm thấy không cần thiết phải giữ kín chuyện này, mảnh đất khu vực phía đông của Thanh Truân Lĩnh đều là đất công trung của thôn, cho nên những trái dầu hoa trà này cũng là tài sản của thôn, hiện giờ nhà họ cũng kiếm được chút tiền nho nhỏ nhờ dựa vào buôn bán, đây đã xem như là trộm trước rồi, nếu còn tính chuyện độc chiếm thì rất không tốt.
Đã hiểu biết được ý tứ của cha nương mình rồi nên Chương Vân tự nhiên sẽ không làm trái ý, hơn nữa nàng vẫn còn nhớ lời ông nội nói, rằng mọi gia đình trong thôn đều có thể sống một năm trôi qua những ngày tháng tốt thì điều đó thực sự hoàn hảo, vì họ đã dựa vào những thứ từ tài sản chung để cải thiện cuộc sống gia đình rồi cho nên việc tạo phúc từ tài sản chung trong thôn xóm cũng theo lẽ thường mà làm, điểm này nàng cũng tán thành, người một nhà cũng có cùng quan điểm, nhưng cần phải nói như thế nào, chọn thời điểm nào để nói thì điều này Chương Vân vẫn luôn cân nhắc, bởi vì sợ xử lý không tốt sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người và cảm thấy bọn họ thật không thể giấu diếm được nên mới bắt buộc phải nói ra, nếu đúng như vậy thì người trong thôn sẽ cảm thấy rất tệ, bởi vậy nếu làm không tốt có khả năng mọi người sẽ xa lánh Chương gia, vậy thì mất nhiều còn hơn được.
Mấy ngày nay nàng hết lần này đến lần khác đau đầu vì việc này, vừa nghe được Chu thị nhắc tới, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một cỗ linh cảm, lần tế tổ ở từ đường này thực sự là một cơ hội hoàn hảo, nếu tuyên chuyện bố dầu trà trước mặt nhiều người già trẻ trong thôn như vậy thì điều này chắc chắn thể hiện bọn họ chủ động nói ra, mà không bị nghi ngờ. Bằng cách này thì danh tiếng của gia đình họ có thể lên cao hơn.
Chương Vân càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này hoàn hảo, bỗng chốc không nằm xuống được nữa, vội vàng đứng dậy, mặc quần áo bông vào, chạy ra khỏi phòng.
Cửa vừa mở ra, một luồng gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, Chương Vân vốn đang nằm vào chăn bông ấm áp, lạnh nóng như vậy gặp nhau lập tức khiến mũi ngứa ngứa, lại hắt xì thêm vài cái, lúc này nàng cũng không quan tâm nữa, vội vàng che mũi, miệng chạy nhạnh vào nhà chính.
Khi đi đến trước nhà chính, hướng vào bên trong nhìn thì chỉ thấy Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, Chu thị đều đang ngồi vây quanh cái bàn cắn hạt dưa, trò chuyện tán gẫu.
"Ông nội, cha, nương". Chương Vân gọi một tiếng, vội vàng đi vào nhà
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc khi nhìn thấy Chương Vân, tất cả đều lắp bắp kinh hãi, Chu thị trở nên nóng nảy, đứng dậy hét lớn:" Vân nhi, sao không nói một tiếng nào lại chạy đến đây, nếu có chuyện gì thì lớn tiếng gọi nương là được rồi, mau, đừng đứng chỗ này, mau vào nhà đã".
Chương Vân không đợi Chu thị kéo vào đã chạy vọt tới chỗ bên người Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, lo lắng nói: "Ông nội, cha, con có chuyện quan trọng muốn nói là về dầu trà."
Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, Chu thị hoàn toàn không ngờ rằng nàng đột nhiên sẽ nói chuyện dầu trà, cho nên đều có chút ngây ngẩn cả người, Chương Vân ngoài miệng không ngừng nói, trực tiếp đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
Thấy con gái sốt ruột nói chuyện, Chu thị nghe vài câu liền cảm thấy đó là chuyện quan trọng, lúc này liền ngắt lời nàng, cứng rắn kéo trở về phòng, chỉ sợ rằng không có khả năng, chỉ lo nàng lại bị cảm lạnh, lúc này liền đứng lên bưng chậu than trong nhà chính để đến bên chân nàng, sau đó cầm băng ghế đến bảo nàng ngồi xuống, rồi chuẩn bị đóng chặt cửa ngoài nhà khỏi gió lạnh thổi vào.
Chu thị vừa mới quay người, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bóng người lòi ra trước cửa đại sảnh, đột nhiên sửng sốt suýt hét lên, nhìn chăm chú thì ra là Hồng Thành , không biết hắn đứng trước cửa từ bao giờ, đang cầm trên tay mấy gói thuốc đã gói sẵn.
"Là tiểu đại phu a, ngươi đến sao không lên tiếng, thuốc ở đây, thuốc hết bao nhiêu tiền, ta lấy tiền trả cho ngươi". Chu thị vuốt ngực bình tĩnh, bước ra khỏi đại sảnh, cầm lấy gói thuốc trong tay Hồng Thành nhẹ giọng hỏi, không muốn quấy rầy bên trong trò chuyện.
"Năm văn tiềm một gói, ba gói đây, tổng cộng hết mười lăm tiền". Hồng Thành cười đem số giá báo ra, Chu thị vội vàng đi vào nhà lấy tiền, cũng thỉnh Hồng Thành đi qua, thuận thế đi qua cửa nhà chính.
Thừa dịp cửa phòng không hoàn toàn khép kín, Hồng Thành giống như vô tình nhìn vào phòng chính, sau đó liền đi theo Chu thị, cũng báo lượng nước cho sắc thuốc, đến trước cửa phòng dừng lại, chỉ chốc lát Chu thị từ trong phòng lấy tiền ra đưa cho hắn.
"Lần này thực sự cảm ơn tiểu đại phu". Chu thị miệng lại nói một phen cảm tạ, Hồng Thành vội vàng nói không dám nhận, tiền cũng đã trả, lời nói cảm tạ cũng đã nói, Chu thị liền chuẩn bị đưa Hồng Thành ra cửa, nào đâu biết rằng Hồng Thành chân giống như mọc rễ, cũng không có ý tứ đi, ngược lại do dự một hồi, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp nhỏ bỗng chốc nhét vào trong tay Chu thị.
Bất thình lình xảy ra chuyện này khiến Chu thị có chút khó hiểu, nhìn Hồng Thành, miệng nói: "Tiểu đại phu, đây là cái gì?".
Lời nói đến bên miệng , Hồng Thành lại không biết nên nói như thế nào, miệng ngập ngừng vài cái, mới thấp giọng nói:" Cái này....là dùng để bôi chữa bỏng, thím xin giữ lại dùng đi". Miệng vừa nói xong, mông như kiểu lửa thiêu, liền bỏ lại một câu rồi chạy đi ra ngoài sân.
Nhìn bóng lưng của Hồng Thành chạy đi và chiếc hộp trên tay, Chu thị lúc này mới nhớ tới con gái hai ngày trước đã bị bỏng ở tay, đến bây giờ trên tay vẫn còn một chút mảng đỏ hồng chưa hoàn toàn biến mất, Chương Vân cũng không thèm để ý gì, ngược lại Hồng Thành lại chú ý tới, trong lòng thầm nghĩ, tiểu đại phu này thực là có tâm phúc của một đại phu.
Chu thị cười đem hộp ôm vào trong tay, bưng thuốc xuống bếp, nhóm lửa bếp, chuẩn bị sắc thuốc
Bên này Chu thị đang bận trong bếp, thì bên kia tổ tôn ba người ngồi trong nhà chính đang thương lượng, Chương Hữu Khánh nghe Chương Vân nói xong liền nói," Đây thực sự là một cách hay, nhưng đó là từ đường của nhà họ Thường, mà chúng ta lại không phải là người mang họ Thường , sự việc tế tổ quan trọng như vậy, chúng ta như thế nào có thể đi vào được?".
Chương Vân xoa xoa cái mũi, nói: "Cha, nhà người ta tế tổ đương nhiên không được phép xông loạn vào, người chỉ cần đứng ngoài sảnh chờ lễ cúng tế tổ kết thúc thì giữ trưởng thôn lại, đem việc này nói ra cho ông ấy biết, nhờ trưởng thôn giúp đỡ trước mặt mọi người thông báo ra cho dân làng biết, như vậy là được rồi ".
"Ừm, Vân nhi nói rất đúng, liền làm như vậy đi, Đại Khánh, nhanh lên, nhanh đi đến từ đường đi". Chương Liên Căn nghe xong lời này liền gật đầu, trong lòng rất tán thành, miệng vội vàng thúc giục.
Chương Hữu Khánh liền đồng ý lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Chương Vân vội vàng gọi lại nói: "Cha, người mang theo đại ca đi đi, chuyện này sẽ giúp cho đại ca tăng thêm danh tiếng, sau này đại ca sẽ là trụ cột của gia đình chúng ta, chúng ta nên tạo điều kiện tốt cho huynh ấy".
Lời nói này nói đúng tâm tư hai cha con Chương gia, Chương Hữu Khánh tức thời cười nói," Đúng vậy, sao cha không nghĩ tới chứ, cha phải đi gọi Trình Tử ngay đây, bảo hắn cùng đi theo cha luôn". Chương Hữu Khánh vừa nói vừa rời khỏi nhà chính , đi đến phòng gọi Chương Trình, mang theo hắn hai cha con đi đến từ đường ở phía nam của thôn.
Chương Liên Căn ngồi ở trong nhà chính cười tủm tỉm nhìn Chương Vân, ông cảm thấy cháu gái của mình phi thường nhu thuận, hiểu biết, tuổi còn nhỏ mà đã lo lắng cho huynh trưởng trong nhà rồi, quan tâm cả công việc sau này nữa, tâm tư thông thấy, kỹ lượng như vậy thật sự khó có được.
Chương Vân sau khi nói xong chỉ cảm thấy miệng khô họng đau, đầu óc choáng váng, biết tình trạng của mình càng ngày càng nặng, cũng không dám trì hoãn nữa, liền nói với ông nội rồi quay trở lại phòng, vào phòng nằm xuống không được bao lây thì Chu thị bưng bát thuốc sắc xong đi vào.
"Vân nhi , mau dậy uống thuốc đi." Chu thị đỡ nâng từ từ Chương Vân đang nằm nhắm hai mắt nghỉ ngơi lên, để cho nàng dựa vào người chính mình, Chương Vân cầm lấy bát, uống hết cả bát thuốc xuống, liếm liếm khóe miệng, thuốc này cũng không quá đắng.
Sau khi uống thuốc xong, Chu thị vội vàng kêu nàng nằm xuống, nhét chăn bông vào và liên tục dặn không được xuống giường hoặc chạy lung tung, thấy nàng nhất nhất đồng ý liền đi ra khỏi phòng.
Chương Vân quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi, tựa đầu nặng nề vào gối , đầu óc mơ hồ, tưởng như tỉnh lại như từ một giấc mơ, giống như cảm thấy cha và đại ca đã trở về vào phòng xem nàng, nàng rất muốn mở mắt ra hỏi một chút tình huống ở từ đường , nhưng thật sự tỉnh lại không được, không biết qua bao lâu, trong lòng dần dần rơi vào giấc ngủ yên bình.
Bình luận facebook