Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Edit: Xíu
Qua một lúc sau, Chu thị mới trở lại vào phòng, cầm băng ghế ngồi xuống mép giường, rồi đem khay châm tuyết đặt trên giường, cầm lấy chiếc áo choàng trong tay, vặn bức đèn sáng hơn một chút liền ngồi khâu vá dưới ánh sáng ngọn đèn.
Chu thị biết Chương Vân vừa mới tỉnh dậy, lúc này chắc vẫn còn mơ màng, nên ngồi một bên may vá cùng nàng nhẹ nhàng nói chuyện, hai mẹ con câu được câu không trò chuyện, không biết qua bao lâu Chu thị dừng tay, dùng miệng đem sợi chỉ cắn đứt, đặt châm tuyến xuống vươn tay xoa xoa mấy cái vào thắt lưng rồi mới đem áo mới làm xong giũ ra, đưa mắt lại gần xem kỹ, xem có hay không nơi nào may không tốt, kích thước lớn nhỏ có phù hợp hay không.
Chương Vân cũng đi qua nhìn xem kích thước của chiếc áo, hẳn là làm cho Chương Hưng, nhưng nhìn chất vải không giống như mới, ước chừng là áo cũ của đại ca không mặc vừa nên đem đi sửa lại, coi như làm cho hắn quần áo mới.
"Nương, không phải lần trước nương có mua mấy thước vải bố ở trên thị trấn , sao nương không lấy ra may quần áo mới cho Hình Tử?".Chương Vân nhớ tới trước đó vài ngày Chu thị có qua cửa hàng bán vải mua một ít trở về, nhìn màu vải, hẳn là làm cho đàn ông cho đàn ông, nhưng lúc này lại thấy nàng ngồi sửa quần áo, bất giác có chút kỳ lạ.
"Nếu lấy ra may cho Hưng Tử thì sang năm sẽ không mặc được, phải cất bỏ dưới đáy rương, như vậy cũng không phải là tốt nên nương đã để lại tấm vải đó làm quần áo cho ông nội và đại ca con, còn Hưng Tử thì chỉ cần sửa lại một chút thì cũng không khác gì quần áo mới". Chu thị xem quần áo trong tay, đầu cũng không ngẩng lên thản nhiên đáp lại cài câu.
Sau khi nghe xong những lời này, Chương Vân chợt nhớ ra rằng khi còn nhỏ, ngay cả ở những vùng nông thôn hiện đại, vẫn có những gia đình như thường lệ, quần áo của đại ca, đại tỷ đều được sửa lại để cấp cho tiểu đệ, tiểu muội mặc, như vậy có thể tiết kiệm được một ít tiền mua vải.
Mặc dù trong lòng biết cũng có lý nhưng nghĩ đến trẻ con đang mong chờ ngày tết, không chỉ là được ăn ngon, còn có ngóng trông được mặc quần áo mới, nếu như ngày tết không có quần áo mới thì không khỏi có chút buồn bã, dù thường ngày người trong nhà có thói quen ăn uống tiết kiệm, cũng không khỏi thất vọng.
Đương nhiên những lời này Chương Vân không thể nói với Chu thị, chỉ nghĩ thầm tự nhủ bản thân rằng gia đình phải cố gắng làm việc nhiều hơn nữa để có thể kiếm thêm nhiều tiền, chờ đợi đến tết năm sau, mọi người có thể đi mua vải về cho cả gia đình đều được làm quần áo mới, như vậy mọi người đều rất hạnh phúc.
Chương Vân trong lòng đang cân nhắc, ngoài miệng ngừng nói, dần dần ngáp dài, mí mắt từ từ khép lại, Chu thị đem áo cẩn thận nhìn kỹ thì thấy không có gì không ổn, đang muốn cùng con gái nói chuyện nhưng khi quay đầu lại thì thấy nàng đã nhắm mắt ngủ, liền đứng dậy lấy tay đắp gọn các góc chăn bông cho nàng rồi cầm áo bỏ lên vai, sau đó cầm đèn, châm tuyến lặng lẽ ra khỏi phòng.
Sau một giấc ngủ tỉnh dậy thì trời đã sáng nắng chiếu rực rỡ, Chương Vân ở trên giường trong ổ chăn duỗi cái thắt lưng thì cảm thấy trên người đỡ đau hơn một chút, tuy nhiên người nông dân cả năm đều dậy sớm, lúc này lại là tháng giêng, hơn nữa thân mình lại không khoẻ cho lắm nên nàng có chút lười biếng không chịu đứng dậy mà tiếp tục nép mình trong chăn bông ấm áp, không làm gì cả, chỉ cần được nằm xuống như thế này, liền cảm thấy vui vẻ.
Không biết nằm ở trên giường bao lâu, Chu thị mở cửa đi vào, liếc mắt nhìn một cái nhìn thấy Chương Vân đã mở to mắt liền cười nói:" Vân nhi, Tiểu Quyên đến chơi".
Chương Vân vội quay đầu lại nhìn, liền thấy Thường Quyên từ phía sau lưng Chu thị chạy đến ra, "Nương ngươi nói, ngươi bị cảm, lúc này lại là năm mới, ta đã đến rồi mà ngươi còn muốn nằm ở trên giường". Thường Quyên một mạch đi đến bên giường, chưa đợi ngồi xuống đã than thở nói xong.
"Đúng là, nương ngươi gọi ngươi là con khỉ thực không sai, thực không khác gì con khỉ trên núi, suốt ngày chạy đông chạy tây, không chỗ nào rảnh rỗi". Chương Vân trên mặt bộ dạng nghiêm nghị nói, nhưng trong lòng lại nghẹn cười, thấy Thường Quyên hai mắt mở to trừng lớn, một chút cũng không nhịn xuống được liền phốc bật cười thành tiếng.
Thường Quyên đặt mông ngồi xuống ở mép giường , chọc ngón tay lên trán, sẵng giọng:" Ta khó có dịp được đi ra ngoài, còn không nhớ kỹ lời của nương ta thì ngươi đã bị một cước rồi, muốn làm nương thứ hai của ta vậy chờ ngươi hết bệnh đi, xem ta có đánh ngươi không ".
" Đừng nói nhảm, ta đây chẳng muốn quản khuê nữ khó như ngươi đâu". Chương Vân cười đáp lại, chuẩn bị ngồi dậy.
Thường Quyên ngẫm lại những lời bản thân nói ra quả thật có chút mê sảng liền bật cười, thấy Chương Vân động thân mình định ngồi dậy thì vội vàng đi lên ngăn nàng nằm xuống cười nói: "Không cần ngồi dậy, ta cũng không phải người khác nên ngươi cứ nằm đi, ta ngồi cũng không trì hoãn nói chuyện, nếu như ngồi dậy mà bệnh nặng hơn thì cũng không tốt, ngươi nghe ta, mau nằm xuống đi".
Có thể là do Thường Quyên quanh năm ở ngoài chạy nhảy, khiến vóc người nhìn cao hơn các cô nương khác, lực tay cũng rất mạnh cho nên với cú đẩy nhìn nhẹ như vậy nhưng Chương Vân không thể ngồi dậy được đành phải nằm xuống.
Ngay sau khi Chương Vân nằm trở lại trên giường, Chu thị lại bước vào, trên tay cầm hai cái bát lớn, trong đó có nhiều thức ăn,"Quyên tử, đây có chút đồ ăn vặt, ngươi không cần khách khí, ăn nhiều một chút". Vừa nói chuyện vừa dùng chân để quay băng ghế trong góc lại, muốn kéo nó đến mép giường.
Thường Quyên vội vàng đứng dậy chạy lại cầm băng ghế, bước đến đặt bên mép giường, miệng cười nói : "Dạ, đại nương, cháu nhất định sẽ ăn nhiều hơn một chút để cho Vân nhi nhìn, lại không thể ăn khiến cho nàng nhìn đến phát thèm đi".
Chu thị bật cười vui vẻ, tính tình của Thường Quyên từ trước đến nay đều rất hào sảng, nên nàng rất thích, liền tiếp lời nói đùa: "Được rồi, cứ để cho nó nhìn thấy mà thèm, trong lòng liền quýnh lên muốn ăn thì bệnh sẽ khoẻ hơn, đến lúc đó đại nương còn phải cảm ơn ngươi đó".
Chương Vân thấy nương mình nói đùa với khuê mật của con gái thì không nhịn được cười khúc khích, Chu thị cùng Thường Quyên cũng cười theo,"Các người cứ nói chuyện đi, ta sẽ không ở đây cản trở a". Chu thị sau khi đặt bát xuống, liền xoay người bước ra khỏi phòng, mới vừa đi tới trước cửa đột nhiên quay đầu lại nói: "Thật sự là, món chuông chiên* này, Thường Quyên ngươi lát nữa hãy mang trở về đi, thứ này làm rất phí và tốn công phu, ngươi một lần đưa đến nhiều như vậy, chúng ta cũng không biết xấu hổ mà nhận lấy đi".
(*Chuông chiên: Chuông chiên được làm từ váng đậu, đậu phụ ký, thăn lợn, lòng đỏ trứng gà và các nguyên liệu khác, có màu vàng tươi, có hình dáng giống như chuông ngựa, giòn, ngon, giòn, sảng khoái.)
"Đại nương, cháu không khách khí đâu, ngược lại là người đang khách khí với cháu đấy, đại nương cứ việc cầm đi, lại nói nếu cháu mang một ít trở về thì nương cháu sẽ cho rằng cháu đã ăn vụng một phần, căn bản không đưa đi, đại nương cũng không muốn thấy cháu bị mắng chửi đấy chứ". Thường Quyên nói xong còn làm bộ mặt đau khổ, Chu thị đương nhiên biết nàng đang nói đùa, nghĩ lại cũng không từ chối nữa, cười nói:"Đã như vậy thì đại nương sẽ cầm lấy, sau khi trở về thì thay ta cám ơn nương của cháu với nhé".
"Dạ". Thường Quyên đáp lại rất nhanh, trên mặt lại nở ra nụ cười, Chu thị cũng không trì hoãn rời khỏi phòng , đợi đến khi Chu thị đóng cửa lại, Thường Quyên mới nhìn lại đồ ăn, thực đa dạng các loại đồ ăn vặt, không khỏi cười mị mắt một cái, "Nha, trong nhà ngươi có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có bánh lá gai chiên, cái này ta thích ăn nhất". Miệng hét lớn vươn tay vào trong bát, nhặt bánh lá gai chiên ném vào miệng, chu mỏ cắn, mặt khác tay kia cũng không rảnh liền nắm lấy hạt đậu rán trong tay.
" Bánh lá gai chiên của ngươi có vị mặn, ăn còn ngon hơn vị ngọt". Thường Quyên miệng cắn ăn nhưng cũng không ngừng nói lẩm bẩm.
Chương Vân cười nói: "Nếu ngươi thích, thì lúc về cầm một ít về mà ăn". Thường Quyên cũng không khách khí, cười gật đầu ngay lập tức.
Hai người đang nói chuyện ăn uống thì cửa lại bị mở ra, Chu thị bước vào cười lớn: "Xuân Hoa , Tú Hoa, Tiểu Thuý cũng tới rồi". Nói xong liền hướng ra ngoài hét lớn: " Mau vào đây đi, vào phòng cùng ăn vặt, mấy đứa hãy ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì đi lấy thêm".
"Dạ, đại nương ".
"Thím, không cần khách khí với chúng cháu đâu".
Mấy cô nương ào ào tươi cười bước vào phòng, Thường Quyên nhảy dựng lên, chạy đến giữ chặt Tiểu Thuý cười nói: "Ngươi cũng tới đây rồi ?", Tiểu Thuý cùng Thường Quyên đều là họ Thường, cũng xem như là đường tỷ muội họ hàng xa, ngày thường quan hệ cũng tốt.
"Hôm qua, Trình Tử ca đưa tới rất nhiều bánh tổ chiên, hôm nay, nương ta bảo đưa đến đây một chút đậu phộng đường, vừa vặn đại ca của ta cùng Xuyên Tử cũng đi lại đây tìm Trình Tử ca, Hưng Tử đi chơi nên ta cũng đi theo đến".Tiểu Thuý cười hì hì nói, Thường Quyên lúc này kéo nàng đi qua ngồi xuống, cũng vẫy tay bảo Xuân Hoa, Tú Hoa cùng ngồi xuống, hai tỷ muội Vương gia này ngày thường cũng thường cùng nhau chơi đùa với mọi người nên rất quen thuộc.
Trong phòng lúc này có rất nhiều cô nương, Chương Vân lúc này không thể nằm trong chăn được nữa, nên vội ngồi dậy mặc áo khoác bông vào, Thường Quyên lấy gối đầu cho nàng ngồi tựa vào đầu tường gần lò sưởi cho thoải mái hơn.
Lúc này trong phòng toàn là các cô nương nên không còn sự yên tĩnh nữa, nhất thời toàn là tiếng nói đùa giỡn, cười đùa, trên tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy các đồ ăn vặt trong bát, ăn uống vui vẻ, vừa trò chuyện vừa ăn, trong phòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Chương Vân dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, cười tủm tỉm nghe các nàng nói chuyện, chủ yếu là nói cô nương nhà ai mặc xiêm y đẹp, nàng dâu nhà ai mua được hoa quyên tai xinh đẹp, tiểu nương tử nhà ai tô son đánh phấn đỏ thắm, vấn đề thẩm mỹ làm đẹp này có rất nhiều chuyện để nói, bất kể là ở thời đại nào, thì nó là vấn đề đàm luận được yêu thích nhất của các cô nương, nghe những lời này, Chương Vân không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh trong phòng ngủ ở ký túc xá hồi đại học, trên cơ bản này cũng không sau biệt lắm, nên bỗng tăng thêm vài phần cảm tình thân thiết.
Tuy rằng đề tài cũng tương tự, nhưng dù sao trong lòng Chương Vân cũng có chút lớn tuổi hơn một chút, hơn nữa lại bị cảm nên giọng có chút đau nên lâu lâu mới nói một vài câu, chủ yếu là ngồi nghe, theo cười hi hi với mọi người, còn có Thường Quyên ngồi bên cạnh dường như cũng không quá yêu thích đề tài này nên chỉ lắng nghe là chính, ít nói hơn.
"Các ngươi là không nhìn thấy, con dâu của nhà thúc Táo tuy đã khá lớn tuổi, nhưng trên mặt cô ấy cũng nổi đóa, cả khuôn mặt đỏ bừng như mông con khỉ, miễn bàn có bao nhiêu buồn cười." Tiểu Thuý hôm nay huyên thuyên rất nhiều chuyện khiến các cô nương đều cười một trận.
Trong khi cả căn phòng đang rộn rã tiếng cười, Chu thị đẩy cửa vào nói, "Vân nhi, mau mặc áo bông vào, lúc nãy cha con đi tìm Lâm đại phu, nhưng lại gặp tiểu đại phu, nói là Lâm đại phu đã về quê tế tổ, mãi đầu tháng ba mới trở lại, cho nên lúc này tiểu đại phu đi theo đến đây, nói là đi đến bắt mạch cho con, lúc này còn đang ngồi ở trong nhà nhà chính, con mau thu thập một chút, nương bảo tiểu đại phu tiến vào". Vừa nói xong, liền nhìn thấy Chương Vân đã mặc quần áo chỉnh tề tựa vào đầu giường đặt lò sưởi, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này đây, các cô nương cũng không dám tùy ý lớn tiếng cười nói đùa nữa, tất cả đều thu lại tiếng cười của mình, ngồi xuống một cái ghế dài ở một góc bên cạnh giường, bỗng chốc trở nên có quy củ hơn.
Ngay khi các cô nương vừa ngồi ổn định vào chỗ thì Chu thị liền dẫn Hồng Thành đi vào, "Tiểu đại phu vào đi, lần này thực sự là làm phiền toái đến ngươi".
"Thím đừng nói vậy, ngày thường cháu có rất ít cơ hội xem chuẩn, lúc này vừa có thể luyện tập, cháu còn phải cảm ơn đại thúc và thím đây, không ghét bỏ y thuật kém cỏi của cháu". Hồng Thành nói chuyện liền bước vào phòng vô tình ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một phòng các cô nương , hơi sửng sốt, thoáng có chút mất tự nhiên, cổ phía sau gáy bắt đầu có chút đỏ bừng lên.
"Ở đâu, ai từ nhỏ có thể có được y thuật như Lâm đại phu , dù sao cũng phải từ từ học hành mới thành được, sau này thành tài đó mới là vận may của người dân chúng ta, nào có lý do gì để ghét bỏ cơ chứ". Chu thị cười liền nói, lấy cái ghế đẩu vuông đến đặt xuống gần mép giường để Hồng Thành ngồi xuống.
Hồng Thành ngồi xuống chiếc ghế đẩu vuông, cởi hộp thuốc trên vai đặt lên giường, mở xong lấy gối cổ tay ra, ý bảo cho Chương Vân đưa tay lên, Chương Vân theo lời đưa tay ra, Hồng Thành liền đưa tay ra bắt mạch.
Lúc này, mấy cô nương bên cạnh vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện liền dừng lại, trong phòng nhất thời yên lặng, Hồng Thành chuyên tâm bắt mạch mạch, sau đó nhìn sắc mặt của Chương Vân, rồi bảo nàng le lưỡi ra, nhìn lớp phủ ở lưỡi, hỏi một chút rồi mới nói: "Đó là bệnh thương hàn, cũng không nghiêm trọng lắm, ta quay lại lấy một ít thuốc rồi gửi qua sau, sắc xong uống ba hoặc bốn ngày là không sai biệt lắm gần như khỏi hẳn ".
Hồng Thành nói xong, đặt lại cái gối cổ tay vào trong hộp thuốc, liền đứng lên treo hộp thuốc trên vai, thoáng do dự một hồi, mới mở miệng nói: "Nếu như bị bệnh, tốt nhất là nên tĩnh dưỡng, đừng ăn đồ ăn có tính nóng, ít nói, nghỉ ngơi nhiều một chút cho mau khỏe ".
Ngay khi lời nói vừa xong, Thường Quyên liền nhịn không được liền cãi lại nói: "Tiểu đại phu, ngươi đây là ý bảo chúng ta làm ồn có phải không, chẳng lẽ ngày thường ngươi khám bệnh chưa nhìn thấy con gái, ai nói con gái nhiều thì nhất định ầm ĩ, hừ, hiếm thấy ngươi thực kỳ cục".
Hồng Thành bị nói đến mặt liền đỏ bừng lên, không trả lời một câu liền quay người vội vàng rời khỏi phòng , vẻ mặt hoảng hốt như vậy khiến mấy cô nương trong phòng bỗng chốc bật cười.
Tuy rằng lời nói ra như vậy khiến mọi người cười vang một phen, nhưng bọn họ vẫn biết hiểu được đúng mực, lời nói của Hồng Thành quả nhiên có lý, vì vậy sau khi cười đủ, họ đứng dậy rời đi, cũng bảo Chương Vân hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, khi nào thân mình khoẻ lại thì lại đến chơi sau.
Qua một lúc sau, Chu thị mới trở lại vào phòng, cầm băng ghế ngồi xuống mép giường, rồi đem khay châm tuyết đặt trên giường, cầm lấy chiếc áo choàng trong tay, vặn bức đèn sáng hơn một chút liền ngồi khâu vá dưới ánh sáng ngọn đèn.
Chu thị biết Chương Vân vừa mới tỉnh dậy, lúc này chắc vẫn còn mơ màng, nên ngồi một bên may vá cùng nàng nhẹ nhàng nói chuyện, hai mẹ con câu được câu không trò chuyện, không biết qua bao lâu Chu thị dừng tay, dùng miệng đem sợi chỉ cắn đứt, đặt châm tuyến xuống vươn tay xoa xoa mấy cái vào thắt lưng rồi mới đem áo mới làm xong giũ ra, đưa mắt lại gần xem kỹ, xem có hay không nơi nào may không tốt, kích thước lớn nhỏ có phù hợp hay không.
Chương Vân cũng đi qua nhìn xem kích thước của chiếc áo, hẳn là làm cho Chương Hưng, nhưng nhìn chất vải không giống như mới, ước chừng là áo cũ của đại ca không mặc vừa nên đem đi sửa lại, coi như làm cho hắn quần áo mới.
"Nương, không phải lần trước nương có mua mấy thước vải bố ở trên thị trấn , sao nương không lấy ra may quần áo mới cho Hình Tử?".Chương Vân nhớ tới trước đó vài ngày Chu thị có qua cửa hàng bán vải mua một ít trở về, nhìn màu vải, hẳn là làm cho đàn ông cho đàn ông, nhưng lúc này lại thấy nàng ngồi sửa quần áo, bất giác có chút kỳ lạ.
"Nếu lấy ra may cho Hưng Tử thì sang năm sẽ không mặc được, phải cất bỏ dưới đáy rương, như vậy cũng không phải là tốt nên nương đã để lại tấm vải đó làm quần áo cho ông nội và đại ca con, còn Hưng Tử thì chỉ cần sửa lại một chút thì cũng không khác gì quần áo mới". Chu thị xem quần áo trong tay, đầu cũng không ngẩng lên thản nhiên đáp lại cài câu.
Sau khi nghe xong những lời này, Chương Vân chợt nhớ ra rằng khi còn nhỏ, ngay cả ở những vùng nông thôn hiện đại, vẫn có những gia đình như thường lệ, quần áo của đại ca, đại tỷ đều được sửa lại để cấp cho tiểu đệ, tiểu muội mặc, như vậy có thể tiết kiệm được một ít tiền mua vải.
Mặc dù trong lòng biết cũng có lý nhưng nghĩ đến trẻ con đang mong chờ ngày tết, không chỉ là được ăn ngon, còn có ngóng trông được mặc quần áo mới, nếu như ngày tết không có quần áo mới thì không khỏi có chút buồn bã, dù thường ngày người trong nhà có thói quen ăn uống tiết kiệm, cũng không khỏi thất vọng.
Đương nhiên những lời này Chương Vân không thể nói với Chu thị, chỉ nghĩ thầm tự nhủ bản thân rằng gia đình phải cố gắng làm việc nhiều hơn nữa để có thể kiếm thêm nhiều tiền, chờ đợi đến tết năm sau, mọi người có thể đi mua vải về cho cả gia đình đều được làm quần áo mới, như vậy mọi người đều rất hạnh phúc.
Chương Vân trong lòng đang cân nhắc, ngoài miệng ngừng nói, dần dần ngáp dài, mí mắt từ từ khép lại, Chu thị đem áo cẩn thận nhìn kỹ thì thấy không có gì không ổn, đang muốn cùng con gái nói chuyện nhưng khi quay đầu lại thì thấy nàng đã nhắm mắt ngủ, liền đứng dậy lấy tay đắp gọn các góc chăn bông cho nàng rồi cầm áo bỏ lên vai, sau đó cầm đèn, châm tuyến lặng lẽ ra khỏi phòng.
Sau một giấc ngủ tỉnh dậy thì trời đã sáng nắng chiếu rực rỡ, Chương Vân ở trên giường trong ổ chăn duỗi cái thắt lưng thì cảm thấy trên người đỡ đau hơn một chút, tuy nhiên người nông dân cả năm đều dậy sớm, lúc này lại là tháng giêng, hơn nữa thân mình lại không khoẻ cho lắm nên nàng có chút lười biếng không chịu đứng dậy mà tiếp tục nép mình trong chăn bông ấm áp, không làm gì cả, chỉ cần được nằm xuống như thế này, liền cảm thấy vui vẻ.
Không biết nằm ở trên giường bao lâu, Chu thị mở cửa đi vào, liếc mắt nhìn một cái nhìn thấy Chương Vân đã mở to mắt liền cười nói:" Vân nhi, Tiểu Quyên đến chơi".
Chương Vân vội quay đầu lại nhìn, liền thấy Thường Quyên từ phía sau lưng Chu thị chạy đến ra, "Nương ngươi nói, ngươi bị cảm, lúc này lại là năm mới, ta đã đến rồi mà ngươi còn muốn nằm ở trên giường". Thường Quyên một mạch đi đến bên giường, chưa đợi ngồi xuống đã than thở nói xong.
"Đúng là, nương ngươi gọi ngươi là con khỉ thực không sai, thực không khác gì con khỉ trên núi, suốt ngày chạy đông chạy tây, không chỗ nào rảnh rỗi". Chương Vân trên mặt bộ dạng nghiêm nghị nói, nhưng trong lòng lại nghẹn cười, thấy Thường Quyên hai mắt mở to trừng lớn, một chút cũng không nhịn xuống được liền phốc bật cười thành tiếng.
Thường Quyên đặt mông ngồi xuống ở mép giường , chọc ngón tay lên trán, sẵng giọng:" Ta khó có dịp được đi ra ngoài, còn không nhớ kỹ lời của nương ta thì ngươi đã bị một cước rồi, muốn làm nương thứ hai của ta vậy chờ ngươi hết bệnh đi, xem ta có đánh ngươi không ".
" Đừng nói nhảm, ta đây chẳng muốn quản khuê nữ khó như ngươi đâu". Chương Vân cười đáp lại, chuẩn bị ngồi dậy.
Thường Quyên ngẫm lại những lời bản thân nói ra quả thật có chút mê sảng liền bật cười, thấy Chương Vân động thân mình định ngồi dậy thì vội vàng đi lên ngăn nàng nằm xuống cười nói: "Không cần ngồi dậy, ta cũng không phải người khác nên ngươi cứ nằm đi, ta ngồi cũng không trì hoãn nói chuyện, nếu như ngồi dậy mà bệnh nặng hơn thì cũng không tốt, ngươi nghe ta, mau nằm xuống đi".
Có thể là do Thường Quyên quanh năm ở ngoài chạy nhảy, khiến vóc người nhìn cao hơn các cô nương khác, lực tay cũng rất mạnh cho nên với cú đẩy nhìn nhẹ như vậy nhưng Chương Vân không thể ngồi dậy được đành phải nằm xuống.
Ngay sau khi Chương Vân nằm trở lại trên giường, Chu thị lại bước vào, trên tay cầm hai cái bát lớn, trong đó có nhiều thức ăn,"Quyên tử, đây có chút đồ ăn vặt, ngươi không cần khách khí, ăn nhiều một chút". Vừa nói chuyện vừa dùng chân để quay băng ghế trong góc lại, muốn kéo nó đến mép giường.
Thường Quyên vội vàng đứng dậy chạy lại cầm băng ghế, bước đến đặt bên mép giường, miệng cười nói : "Dạ, đại nương, cháu nhất định sẽ ăn nhiều hơn một chút để cho Vân nhi nhìn, lại không thể ăn khiến cho nàng nhìn đến phát thèm đi".
Chu thị bật cười vui vẻ, tính tình của Thường Quyên từ trước đến nay đều rất hào sảng, nên nàng rất thích, liền tiếp lời nói đùa: "Được rồi, cứ để cho nó nhìn thấy mà thèm, trong lòng liền quýnh lên muốn ăn thì bệnh sẽ khoẻ hơn, đến lúc đó đại nương còn phải cảm ơn ngươi đó".
Chương Vân thấy nương mình nói đùa với khuê mật của con gái thì không nhịn được cười khúc khích, Chu thị cùng Thường Quyên cũng cười theo,"Các người cứ nói chuyện đi, ta sẽ không ở đây cản trở a". Chu thị sau khi đặt bát xuống, liền xoay người bước ra khỏi phòng, mới vừa đi tới trước cửa đột nhiên quay đầu lại nói: "Thật sự là, món chuông chiên* này, Thường Quyên ngươi lát nữa hãy mang trở về đi, thứ này làm rất phí và tốn công phu, ngươi một lần đưa đến nhiều như vậy, chúng ta cũng không biết xấu hổ mà nhận lấy đi".
(*Chuông chiên: Chuông chiên được làm từ váng đậu, đậu phụ ký, thăn lợn, lòng đỏ trứng gà và các nguyên liệu khác, có màu vàng tươi, có hình dáng giống như chuông ngựa, giòn, ngon, giòn, sảng khoái.)
"Đại nương, cháu không khách khí đâu, ngược lại là người đang khách khí với cháu đấy, đại nương cứ việc cầm đi, lại nói nếu cháu mang một ít trở về thì nương cháu sẽ cho rằng cháu đã ăn vụng một phần, căn bản không đưa đi, đại nương cũng không muốn thấy cháu bị mắng chửi đấy chứ". Thường Quyên nói xong còn làm bộ mặt đau khổ, Chu thị đương nhiên biết nàng đang nói đùa, nghĩ lại cũng không từ chối nữa, cười nói:"Đã như vậy thì đại nương sẽ cầm lấy, sau khi trở về thì thay ta cám ơn nương của cháu với nhé".
"Dạ". Thường Quyên đáp lại rất nhanh, trên mặt lại nở ra nụ cười, Chu thị cũng không trì hoãn rời khỏi phòng , đợi đến khi Chu thị đóng cửa lại, Thường Quyên mới nhìn lại đồ ăn, thực đa dạng các loại đồ ăn vặt, không khỏi cười mị mắt một cái, "Nha, trong nhà ngươi có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có bánh lá gai chiên, cái này ta thích ăn nhất". Miệng hét lớn vươn tay vào trong bát, nhặt bánh lá gai chiên ném vào miệng, chu mỏ cắn, mặt khác tay kia cũng không rảnh liền nắm lấy hạt đậu rán trong tay.
" Bánh lá gai chiên của ngươi có vị mặn, ăn còn ngon hơn vị ngọt". Thường Quyên miệng cắn ăn nhưng cũng không ngừng nói lẩm bẩm.
Chương Vân cười nói: "Nếu ngươi thích, thì lúc về cầm một ít về mà ăn". Thường Quyên cũng không khách khí, cười gật đầu ngay lập tức.
Hai người đang nói chuyện ăn uống thì cửa lại bị mở ra, Chu thị bước vào cười lớn: "Xuân Hoa , Tú Hoa, Tiểu Thuý cũng tới rồi". Nói xong liền hướng ra ngoài hét lớn: " Mau vào đây đi, vào phòng cùng ăn vặt, mấy đứa hãy ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì đi lấy thêm".
"Dạ, đại nương ".
"Thím, không cần khách khí với chúng cháu đâu".
Mấy cô nương ào ào tươi cười bước vào phòng, Thường Quyên nhảy dựng lên, chạy đến giữ chặt Tiểu Thuý cười nói: "Ngươi cũng tới đây rồi ?", Tiểu Thuý cùng Thường Quyên đều là họ Thường, cũng xem như là đường tỷ muội họ hàng xa, ngày thường quan hệ cũng tốt.
"Hôm qua, Trình Tử ca đưa tới rất nhiều bánh tổ chiên, hôm nay, nương ta bảo đưa đến đây một chút đậu phộng đường, vừa vặn đại ca của ta cùng Xuyên Tử cũng đi lại đây tìm Trình Tử ca, Hưng Tử đi chơi nên ta cũng đi theo đến".Tiểu Thuý cười hì hì nói, Thường Quyên lúc này kéo nàng đi qua ngồi xuống, cũng vẫy tay bảo Xuân Hoa, Tú Hoa cùng ngồi xuống, hai tỷ muội Vương gia này ngày thường cũng thường cùng nhau chơi đùa với mọi người nên rất quen thuộc.
Trong phòng lúc này có rất nhiều cô nương, Chương Vân lúc này không thể nằm trong chăn được nữa, nên vội ngồi dậy mặc áo khoác bông vào, Thường Quyên lấy gối đầu cho nàng ngồi tựa vào đầu tường gần lò sưởi cho thoải mái hơn.
Lúc này trong phòng toàn là các cô nương nên không còn sự yên tĩnh nữa, nhất thời toàn là tiếng nói đùa giỡn, cười đùa, trên tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy các đồ ăn vặt trong bát, ăn uống vui vẻ, vừa trò chuyện vừa ăn, trong phòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Chương Vân dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, cười tủm tỉm nghe các nàng nói chuyện, chủ yếu là nói cô nương nhà ai mặc xiêm y đẹp, nàng dâu nhà ai mua được hoa quyên tai xinh đẹp, tiểu nương tử nhà ai tô son đánh phấn đỏ thắm, vấn đề thẩm mỹ làm đẹp này có rất nhiều chuyện để nói, bất kể là ở thời đại nào, thì nó là vấn đề đàm luận được yêu thích nhất của các cô nương, nghe những lời này, Chương Vân không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh trong phòng ngủ ở ký túc xá hồi đại học, trên cơ bản này cũng không sau biệt lắm, nên bỗng tăng thêm vài phần cảm tình thân thiết.
Tuy rằng đề tài cũng tương tự, nhưng dù sao trong lòng Chương Vân cũng có chút lớn tuổi hơn một chút, hơn nữa lại bị cảm nên giọng có chút đau nên lâu lâu mới nói một vài câu, chủ yếu là ngồi nghe, theo cười hi hi với mọi người, còn có Thường Quyên ngồi bên cạnh dường như cũng không quá yêu thích đề tài này nên chỉ lắng nghe là chính, ít nói hơn.
"Các ngươi là không nhìn thấy, con dâu của nhà thúc Táo tuy đã khá lớn tuổi, nhưng trên mặt cô ấy cũng nổi đóa, cả khuôn mặt đỏ bừng như mông con khỉ, miễn bàn có bao nhiêu buồn cười." Tiểu Thuý hôm nay huyên thuyên rất nhiều chuyện khiến các cô nương đều cười một trận.
Trong khi cả căn phòng đang rộn rã tiếng cười, Chu thị đẩy cửa vào nói, "Vân nhi, mau mặc áo bông vào, lúc nãy cha con đi tìm Lâm đại phu, nhưng lại gặp tiểu đại phu, nói là Lâm đại phu đã về quê tế tổ, mãi đầu tháng ba mới trở lại, cho nên lúc này tiểu đại phu đi theo đến đây, nói là đi đến bắt mạch cho con, lúc này còn đang ngồi ở trong nhà nhà chính, con mau thu thập một chút, nương bảo tiểu đại phu tiến vào". Vừa nói xong, liền nhìn thấy Chương Vân đã mặc quần áo chỉnh tề tựa vào đầu giường đặt lò sưởi, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này đây, các cô nương cũng không dám tùy ý lớn tiếng cười nói đùa nữa, tất cả đều thu lại tiếng cười của mình, ngồi xuống một cái ghế dài ở một góc bên cạnh giường, bỗng chốc trở nên có quy củ hơn.
Ngay khi các cô nương vừa ngồi ổn định vào chỗ thì Chu thị liền dẫn Hồng Thành đi vào, "Tiểu đại phu vào đi, lần này thực sự là làm phiền toái đến ngươi".
"Thím đừng nói vậy, ngày thường cháu có rất ít cơ hội xem chuẩn, lúc này vừa có thể luyện tập, cháu còn phải cảm ơn đại thúc và thím đây, không ghét bỏ y thuật kém cỏi của cháu". Hồng Thành nói chuyện liền bước vào phòng vô tình ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một phòng các cô nương , hơi sửng sốt, thoáng có chút mất tự nhiên, cổ phía sau gáy bắt đầu có chút đỏ bừng lên.
"Ở đâu, ai từ nhỏ có thể có được y thuật như Lâm đại phu , dù sao cũng phải từ từ học hành mới thành được, sau này thành tài đó mới là vận may của người dân chúng ta, nào có lý do gì để ghét bỏ cơ chứ". Chu thị cười liền nói, lấy cái ghế đẩu vuông đến đặt xuống gần mép giường để Hồng Thành ngồi xuống.
Hồng Thành ngồi xuống chiếc ghế đẩu vuông, cởi hộp thuốc trên vai đặt lên giường, mở xong lấy gối cổ tay ra, ý bảo cho Chương Vân đưa tay lên, Chương Vân theo lời đưa tay ra, Hồng Thành liền đưa tay ra bắt mạch.
Lúc này, mấy cô nương bên cạnh vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện liền dừng lại, trong phòng nhất thời yên lặng, Hồng Thành chuyên tâm bắt mạch mạch, sau đó nhìn sắc mặt của Chương Vân, rồi bảo nàng le lưỡi ra, nhìn lớp phủ ở lưỡi, hỏi một chút rồi mới nói: "Đó là bệnh thương hàn, cũng không nghiêm trọng lắm, ta quay lại lấy một ít thuốc rồi gửi qua sau, sắc xong uống ba hoặc bốn ngày là không sai biệt lắm gần như khỏi hẳn ".
Hồng Thành nói xong, đặt lại cái gối cổ tay vào trong hộp thuốc, liền đứng lên treo hộp thuốc trên vai, thoáng do dự một hồi, mới mở miệng nói: "Nếu như bị bệnh, tốt nhất là nên tĩnh dưỡng, đừng ăn đồ ăn có tính nóng, ít nói, nghỉ ngơi nhiều một chút cho mau khỏe ".
Ngay khi lời nói vừa xong, Thường Quyên liền nhịn không được liền cãi lại nói: "Tiểu đại phu, ngươi đây là ý bảo chúng ta làm ồn có phải không, chẳng lẽ ngày thường ngươi khám bệnh chưa nhìn thấy con gái, ai nói con gái nhiều thì nhất định ầm ĩ, hừ, hiếm thấy ngươi thực kỳ cục".
Hồng Thành bị nói đến mặt liền đỏ bừng lên, không trả lời một câu liền quay người vội vàng rời khỏi phòng , vẻ mặt hoảng hốt như vậy khiến mấy cô nương trong phòng bỗng chốc bật cười.
Tuy rằng lời nói ra như vậy khiến mọi người cười vang một phen, nhưng bọn họ vẫn biết hiểu được đúng mực, lời nói của Hồng Thành quả nhiên có lý, vì vậy sau khi cười đủ, họ đứng dậy rời đi, cũng bảo Chương Vân hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, khi nào thân mình khoẻ lại thì lại đến chơi sau.