Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Edit: Xíu
Chương Hữu Khánh nhìn vẻ mặt thất vọng của các con hơi có chút xấu hổ, gãi đầu nói:" Trên chợ rất náo nhiệt, cũng không có nhiều người đến hỏi, có người hỏi còn chưa mua, một ngày qua đi mới có mười mấy hai mươi người đi mua ".
Sinh ý làm ăn ảm đạm khiến trong lòng mọi người nản lòng, mà Chương Vân còn đang băn khoăn không biết vấn đề ở đâu, Chu thị trong lòng khẽ thở dài một hơi, sau đó cầm lấy khăn lau dầu quay lại nói: "Cha nó, ngươi đã mệt một ngày rồi, nhanh đi vào phòng nghỉ ngơi đi, ta nấu nướng một chút, đợi lát nữa là có cơm ăn. "
Dù sao Chu thị đã sống nhiều năm, tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng cũng không giống nhóm nhi tử bị đả kích lớn như vậy, dù sao cuộc sống cũng phải trôi qua từng ngày, rất nhanh liền khôi phục tâm tình, lạc quan hơn.
Chương Vân có một bụng vấn đề muốn hỏi cùng cha, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Chu thị nói như vậy, nghĩ đến cha quả thật vất vả, đi sớm tối , bên ngoài trời lại giá rét đông lạnh, nàng liền nắm lấy cánh tay kéo cha ra khỏi phòng bếp, bên cạnh nói: "Cha, chúng ta đã ở phòng đông cả ngày, trong phòng có đặt một chậu than, nhanh đi sưởi ấm đi."
Chương Hữu Khánh bị kéo vào nhà, vừa đẩy cửa đi vào, trong nhà ngửi thấy mùi thơm trà nhàn nhạt, thật là thơm, không khỏi thắc mắc: "Sao trong nhà lại có mùi trà? "
Chương Vân không trả lời, chỉ kéo cha đến chỗ mép kháng ngồi xuống, đẩy chiếc chậu than dưới đất đến bên chân cha, Chương Trình, Chương Hưng cũng đi theo vào nhà, vừa vặn nghe thấy lời cha nói, Chương Trình đem của phòng khép lại quay đầu lại nói: "Cha, Vân nhi nói rằng bánh trà dầu có thể đốt bằng than, vì vậy chúng ta lấy đến thử nó không nghĩ là nó còn cháy tốt hơn than, mùi trà này đến từ bánh trà dầu xuất ra đó".
"Thật đúng là thứ tốt." Chương Hữu Khánh vươn tay ra hơ ấm trên chậu than, hai mắt nhìn vào trong thấy một ít vụn bánh dầu trà trên vách, không khỏi khen ngợi một câu.
Chương Trình đem băng ghế xúm lại, cùng Chương Hưng ngồi trên băng ghế đi theo gia hỏa, nghe được những lời này không khỏi thở dài, "Đồ tốt là đồ tốt, nhưng là dầu trà thật đáng tiếc khó bán, chao ôi ... "
Tiếng thở dài của Chương Trình nhắc nhở mọi người không bán được dầu trà, trong phòng an tĩnh lại, Chương Vân nhân cơ hội hỏi: "Cha, người nói cho con biết ngày hôm nay có chuyện gì."
Chương Hữu Khánh gật đầu, ngay lập tức nói: "Khi ta chạy đến chợ, chợ đã khá là náo nhiệt, ta nhớ kỹ lời con nói, nên đi hỏi cửa hàng dầu để tìm hiểu giá cả, nói rằng giá dầu hôm nay là 22 văn tiền một cân, như vậy của chúng ta là 20 văn thấp hơn so với người khác, lúc đó ta còn khá cao hứng, liền tìm chỗ nghỉ ngơi, lúc này tuyết đã ngừng rơi nên mở miếng vải trên thùng dầu ra, mùi thơm của dầu đã thu hút một số người đến hỏi, nhưng tiếc rằng hầu hết họ không mua. "
Nghe được hai câu tiếp theo, Chương Vân có thể nghe ra được một chút manh mối, vội vàng nói: "Cha, người đem đòn gánh đặt xuống, chờ người đến hỏi, cũng không hét to rao hàng sao?"
Những lời này làm cho mặt của Chương Hữu Khánh đỏ bừng, mất tự nhiên nói: "Ta không phải người bán hàng rong, vậy sao phải thét rao".
Nếu không la lên rao hàng, ai biết ngươi đang bán cái gì, Chương Vân trong lòng nói, bất quá một nông dân bản địa như cha thật sự không thể làm được chuyện này, cũng không thể trách được, nàng lại kiên nhẫn hỏi: " Một người đến hỏi, vì sao lại không mua, họ có nói qua không ? "
Chương Hữu Khánh suy nghĩ một chút, nói: "Đa số bọn họ đều nói chưa từng thấy qua, không biết bọn họ có thể ăn được hay không."
Nói như vậy, Chương Vân đã biết mấu chốt của vấn đề, một mặt là cha không có rao hàng bán, mặt khác người ta không biết dầu trà có ăn được không nên không dám mua, vấn đề rao bán dễ dàng giải quyết, về phương diện kia thì tương đối khó, Chương Vân trầm ngâm một hồi.
Lúc này cửa phòng bị đẩy vào, Chu thị nửa người duỗi ra, nói: "Ăn cơm ngon, vào phòng chính đi." Mọi người trong phòng đều đứng dậy, đi theo Chu thị vào phòng chính ngồi xuống ăn cơm.
Chương Vân vùi đầu ăn trong chén cơm gạo lứt, nhưng trong lòng không ngừng nghĩ biện pháp giải quyết, việc buôn bán dầu trà không tốt ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người, trong bàn ăn tối nay không ai nói gì, có chút ủ rũ.
Sự im lặng trên bàn ăn đã được Chương Vân phá vỡ, nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy phải sử dụng chút công phu, mánh lưới mới được, trong đầu đã có chủ ý, bất quá phải hỏi trước xem có được hay không, vì thế liền mở miệng hỏi : "Cha, nương con muốn xây một cái lò trong chợ, không biết có thể làm được hay không?"
Lời này khiến cả gia đình đều nhìn lên,Chương Vân giải thích: "Chưa có ai nhìn thấy dầu trà của chúng ta nên không dám mua, con nghĩ chỉ cần họ biết rằng ăn dầu này là ăn được , thì người mua sẽ có nhiều hơn, cho nên cần làm một cái lò trong chợ rồi nấu một chút thức ăn để nếm thử, đây là biện pháp tốt nhất".
Mọi người nghe xong hai mắt đều sáng lên, Chương Trình vội mở miệng:"Không khó để xây một cái lò đơn giản, lấy cái lớn chắc rồi đặt một vài viên đá lớn vòng quanh trong đó mang đi chợ, con sẽ làm nó. "
"Chúng ta phải đưa củi đi trong chợ không có củi, Đại Khánh bán dầu, ta mang theo củi đi." Chương Liên Căn cũng tiến tới nói chuyện, con trai và cháu trai của ông đều có đóng góp nên ông cũng không được nhàn rỗi.
Chu thị khuôn mặt tươi cười vội vàng nói: "Vậy ta mang theo xoong, muỗng, đũa, bát, gia đình chúng ta ai cũng đều phải đi."
Lúc này, trên bàn ăn trở nên náo nhiệt, mọi người trong gia đình lên tiếng, chia ra những thứ nên làm, bầu không khí này làm cho Chương Hưng vui vẻ, liên tục hỏi: "Vậy chúng ta nấu cái gì ăn đây ?"
Câu hỏi này khiến giọng nói của mọi người đột ngột dừng lại. Đúng vậy, mọi thứ khác đều dễ dàng làm được, còn nấu cái gì ăn thì không biết phải làm sao, trong nhà ngoài trừ mớ rau ngoài vườn còn lại một ít dưa chua, dưa muối, cái này nấu không được, nếu làm các loại bánh chiên rán, hấp thì làm vừa rắc rối, hơn nữa còn tốn không ít chi phí, nói thật cũng rất luyến tiếc, những năm trước, kể cả tết cả nhà cũng không nhất định có thể được ăn nó.
Chu thị cau mày nói: "Ở nhà vẫn còn một ít đậu phộng, khả năng chỉ có một hai cân, cũng không đủ chiên, nếu chiên những thứ khác sẽ rất phiền phức và tốn kém chi phí chỉ sợ không có lời, hay chúng ta xào rau đi".
Đối với để nghị này Chương Vân liền bác bỏ trong lòng, trong nhà chỉ có vài loại rau củ quá phổ biến, thực sự không có gì hấp dẫn, trong suy nghĩ của nàng là chuẩn bị đồ sẵn sàng để chiên cho mọi người nếm thử, lại vừa quảng cáo giới thiệu dầu trà, cái này thực cần số lượng khá lớn.
"Xào rau chỉ sợ không tốt, vẫn là ngẫm lại rán cái gì thì tốt hơn." Chương Vân nói ra, trong lúc nhất thời mọi người ngừng bàn tán, đang nghĩ nên rán cái gì, Chương Vân cũng nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.
Liên quan đến đồ ăn, các nam nhân luôn không biết nói sao, không nghĩ ra được cái gì, vẫn là phụ thuộc vào Chu thị và Chương Vân, Chu thị có nói mấy loại đồ chiên nhưng đều bị từ chối vì nó quá đắt, mà điều kiện trong nhà cũng không cho phép.
Chương Vân trong lòng thầm nghĩ, nếu như tìm nguyên liệu không cần tiền mua thì không xót xa, còn có thể tìm những người không cần tiền ở đâu?
Đột nhiên, trong đầu Chương Vân chợt lóe lên, nghĩ đến món Cúc Vu đã thấy ở nhà đại cữu, cái này không phải có đầy trên núi sao? Nàng nhớ rằng khi còn nhỏ mỗi khi mùa hè đến, nếu bà tôi lười nấu ăn thì sẽ làm món Cúc Vu trộn, nó có vị dòn, khá ngon, tuy dùng món này không hiệu quả bằng đồ chiên nhưng hơn ở chỗ là không cần tiền mua, nhiều lắm là hao chút muối, ớt, tiêu tiết kiệm được quá nhiều.
Chương Vân càng nghĩ càng thấy khả thi, lập tức nói ra suy nghĩ của mình, người nhà vừa nghe xong thì bán tính bán nghi, Chương Hữu Khánh có chút lo lắng hỏi: "Có được không? Thứ này hiện giờ không có người ăn, chỉ sợ người khác ghét bỏ ". Mọi người đều gật đầu, trong lòng cũng mang theo lo lắng này.
"Chúng tôi có thể cắt miếng, thái sợi như vậy sẽ không nhìn thấy nó là gì, hơn nữa chúng ta cho họ nếm thử trước khi mua dầu. Ví dụ như có người mua một cân dầu thì chúng ta đưa một phần này" Chương Vân đối với vấn đề này tràn đầy tin tưởng, hiện giờ mọi người đều không thích ăn Cúc vu , chủ yếu là vì họ không biết cách làm, muốn làm giống như bà nội thì phải sử dụng dầu, hạt tiêu chiên lên làm dầu hạt tiêu, sau đó dùng dầu hạt tiêu trộn cùng với Cúc vu, cho thêm chút muối trộn đều đảm bảo ăn rất ngon.
Người trong nhà nhìn thấy sự tự tin của Chương Vân, cùng với việc không tốn tiền mua nguyên liệu, họ đều gật đầu đồng ý, ngay lúc đó cả nhà càng có động lực hơn, không thể đợi kịp đến ngày mai, sau khi ăn tối xong nhân lúc trời còn chưa tối mang bao tải đi đến núi Thanh Truân Lĩnh , để Chương Vân và Chương Hưng ở nhà.
Chương Vân ở nhà cũng không rảnh dọn dẹp bàn ăn, rửa bát đũa xong liền chạy đến ruộng rau hái hạt tiêu, Chương Hưng đi theo phía sau nàng cùng nhau đi ruộng rau, giúp đỡ một tay, Chương Vân hái hết hạt tiêu ở trong luống rau bỏ vào trong sọt, thật đúng là nhà trồng được không ít, sau khi hái xong bỏ đầy gần một cái sọt.
Lúc ở đất trồng rau đi ra, Chương Vân thuận tiện cũng nhổ một ít rau mùi, tần ô, hai loại rau này khi trộn cùng ăn cũng ngon, tuy rằng số lượng là ăn thử không nhiều lắm, nhưng bỏ thêm vào nhìn rất đa dạng, đẹp mắt.
Chương gia ba người đàn ông còn có Chu thị mãi đến khuya mới xuống núi Thanh Truân Lĩnh, mỗi người đều đào đầy một bao tải củ Cúc vu mang về, sáng sớm hôm sau lại lên núi tiếp tục đào tiếp, Chương Vân, Chương Hưng cũng đi theo, may mắn thay, tuyết đã ngừng rơi từ ngày mồng mười cho nên đường đi dễ dàng hơn.
Vốn dĩ sau ngày thứ hai đã đào mấy bao tải, mọi người trong gia đình nói gần như đủ rồi, nhưng Chương Vân nghĩ lại, củ Cúc vu không đào lúc này, đầu xuân sẽ nảy mầm, như vậy mặc dù lợn hay người cũng không ăn được, bây giờ đã đào lên rồi, chỉ việc đào thêm một chút rồi tích trữ, chờ khi có tiền nuôi heo thì không lo không có gì ăn.
Chương Vân liền đem ý tưởng này nói với cha, nương, Chương Hữu Khánh và Chu thị thấy con gái của họ nghĩ đến việc bắt heo con nuôi nên họ không muốn hỏi nhiều, nghĩ đến chỉ việc đào thêm chút rồi trở về cũng không có việc gì,nếu không nuôi heo thì để dành mình từ từ ăn, bởi vậy liền đáp ứng đào thêm, người một nhà có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, cho nên trong nhà chính chất đầy củ Cúc vu.
Ngay khi người Chương gia đang bận rộn đào củ Cúc vu thì có một tin vui truyền tới, nhân ngày cuối năm đang đến gần thì chợ sẽ mở náo nhiệt hàng ngày, và phiên chợ sẽ không còn vào thứ năm mới có.
Nhận được tin vui này, Chương gia sẽ không đến núi Thanh Truân Lĩnh nữa, thay vào đó, cả gia đình sẽ cùng nhau gọt vỏ và cắt lát Cúc vu, hạt tiêu cũng như rau mùi và tần ô cũng phải được cắt nhỏ.
Mất cả ngày mới cắt được một thùng đầy Cúc vu, rồi rắc muối vào thùng gỗ ướp qua đêm, đợi sáng hôm sau dậy, đổ hết nước ướp trong thùng ra, cho ớt cắt sợi, ngò gai, tần o, hạt tiêu, dầu trà vào, rồi đá lớn, củi, tranh, bát, xoong nồi, cả gia đình cùng nhau đi ra cửa, hướng bắc trăm dặm đường đi bộ rồi lên thuyền đi đến trấn Xương Nguyên.
Chương Hữu Khánh nhìn vẻ mặt thất vọng của các con hơi có chút xấu hổ, gãi đầu nói:" Trên chợ rất náo nhiệt, cũng không có nhiều người đến hỏi, có người hỏi còn chưa mua, một ngày qua đi mới có mười mấy hai mươi người đi mua ".
Sinh ý làm ăn ảm đạm khiến trong lòng mọi người nản lòng, mà Chương Vân còn đang băn khoăn không biết vấn đề ở đâu, Chu thị trong lòng khẽ thở dài một hơi, sau đó cầm lấy khăn lau dầu quay lại nói: "Cha nó, ngươi đã mệt một ngày rồi, nhanh đi vào phòng nghỉ ngơi đi, ta nấu nướng một chút, đợi lát nữa là có cơm ăn. "
Dù sao Chu thị đã sống nhiều năm, tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng cũng không giống nhóm nhi tử bị đả kích lớn như vậy, dù sao cuộc sống cũng phải trôi qua từng ngày, rất nhanh liền khôi phục tâm tình, lạc quan hơn.
Chương Vân có một bụng vấn đề muốn hỏi cùng cha, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Chu thị nói như vậy, nghĩ đến cha quả thật vất vả, đi sớm tối , bên ngoài trời lại giá rét đông lạnh, nàng liền nắm lấy cánh tay kéo cha ra khỏi phòng bếp, bên cạnh nói: "Cha, chúng ta đã ở phòng đông cả ngày, trong phòng có đặt một chậu than, nhanh đi sưởi ấm đi."
Chương Hữu Khánh bị kéo vào nhà, vừa đẩy cửa đi vào, trong nhà ngửi thấy mùi thơm trà nhàn nhạt, thật là thơm, không khỏi thắc mắc: "Sao trong nhà lại có mùi trà? "
Chương Vân không trả lời, chỉ kéo cha đến chỗ mép kháng ngồi xuống, đẩy chiếc chậu than dưới đất đến bên chân cha, Chương Trình, Chương Hưng cũng đi theo vào nhà, vừa vặn nghe thấy lời cha nói, Chương Trình đem của phòng khép lại quay đầu lại nói: "Cha, Vân nhi nói rằng bánh trà dầu có thể đốt bằng than, vì vậy chúng ta lấy đến thử nó không nghĩ là nó còn cháy tốt hơn than, mùi trà này đến từ bánh trà dầu xuất ra đó".
"Thật đúng là thứ tốt." Chương Hữu Khánh vươn tay ra hơ ấm trên chậu than, hai mắt nhìn vào trong thấy một ít vụn bánh dầu trà trên vách, không khỏi khen ngợi một câu.
Chương Trình đem băng ghế xúm lại, cùng Chương Hưng ngồi trên băng ghế đi theo gia hỏa, nghe được những lời này không khỏi thở dài, "Đồ tốt là đồ tốt, nhưng là dầu trà thật đáng tiếc khó bán, chao ôi ... "
Tiếng thở dài của Chương Trình nhắc nhở mọi người không bán được dầu trà, trong phòng an tĩnh lại, Chương Vân nhân cơ hội hỏi: "Cha, người nói cho con biết ngày hôm nay có chuyện gì."
Chương Hữu Khánh gật đầu, ngay lập tức nói: "Khi ta chạy đến chợ, chợ đã khá là náo nhiệt, ta nhớ kỹ lời con nói, nên đi hỏi cửa hàng dầu để tìm hiểu giá cả, nói rằng giá dầu hôm nay là 22 văn tiền một cân, như vậy của chúng ta là 20 văn thấp hơn so với người khác, lúc đó ta còn khá cao hứng, liền tìm chỗ nghỉ ngơi, lúc này tuyết đã ngừng rơi nên mở miếng vải trên thùng dầu ra, mùi thơm của dầu đã thu hút một số người đến hỏi, nhưng tiếc rằng hầu hết họ không mua. "
Nghe được hai câu tiếp theo, Chương Vân có thể nghe ra được một chút manh mối, vội vàng nói: "Cha, người đem đòn gánh đặt xuống, chờ người đến hỏi, cũng không hét to rao hàng sao?"
Những lời này làm cho mặt của Chương Hữu Khánh đỏ bừng, mất tự nhiên nói: "Ta không phải người bán hàng rong, vậy sao phải thét rao".
Nếu không la lên rao hàng, ai biết ngươi đang bán cái gì, Chương Vân trong lòng nói, bất quá một nông dân bản địa như cha thật sự không thể làm được chuyện này, cũng không thể trách được, nàng lại kiên nhẫn hỏi: " Một người đến hỏi, vì sao lại không mua, họ có nói qua không ? "
Chương Hữu Khánh suy nghĩ một chút, nói: "Đa số bọn họ đều nói chưa từng thấy qua, không biết bọn họ có thể ăn được hay không."
Nói như vậy, Chương Vân đã biết mấu chốt của vấn đề, một mặt là cha không có rao hàng bán, mặt khác người ta không biết dầu trà có ăn được không nên không dám mua, vấn đề rao bán dễ dàng giải quyết, về phương diện kia thì tương đối khó, Chương Vân trầm ngâm một hồi.
Lúc này cửa phòng bị đẩy vào, Chu thị nửa người duỗi ra, nói: "Ăn cơm ngon, vào phòng chính đi." Mọi người trong phòng đều đứng dậy, đi theo Chu thị vào phòng chính ngồi xuống ăn cơm.
Chương Vân vùi đầu ăn trong chén cơm gạo lứt, nhưng trong lòng không ngừng nghĩ biện pháp giải quyết, việc buôn bán dầu trà không tốt ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người, trong bàn ăn tối nay không ai nói gì, có chút ủ rũ.
Sự im lặng trên bàn ăn đã được Chương Vân phá vỡ, nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy phải sử dụng chút công phu, mánh lưới mới được, trong đầu đã có chủ ý, bất quá phải hỏi trước xem có được hay không, vì thế liền mở miệng hỏi : "Cha, nương con muốn xây một cái lò trong chợ, không biết có thể làm được hay không?"
Lời này khiến cả gia đình đều nhìn lên,Chương Vân giải thích: "Chưa có ai nhìn thấy dầu trà của chúng ta nên không dám mua, con nghĩ chỉ cần họ biết rằng ăn dầu này là ăn được , thì người mua sẽ có nhiều hơn, cho nên cần làm một cái lò trong chợ rồi nấu một chút thức ăn để nếm thử, đây là biện pháp tốt nhất".
Mọi người nghe xong hai mắt đều sáng lên, Chương Trình vội mở miệng:"Không khó để xây một cái lò đơn giản, lấy cái lớn chắc rồi đặt một vài viên đá lớn vòng quanh trong đó mang đi chợ, con sẽ làm nó. "
"Chúng ta phải đưa củi đi trong chợ không có củi, Đại Khánh bán dầu, ta mang theo củi đi." Chương Liên Căn cũng tiến tới nói chuyện, con trai và cháu trai của ông đều có đóng góp nên ông cũng không được nhàn rỗi.
Chu thị khuôn mặt tươi cười vội vàng nói: "Vậy ta mang theo xoong, muỗng, đũa, bát, gia đình chúng ta ai cũng đều phải đi."
Lúc này, trên bàn ăn trở nên náo nhiệt, mọi người trong gia đình lên tiếng, chia ra những thứ nên làm, bầu không khí này làm cho Chương Hưng vui vẻ, liên tục hỏi: "Vậy chúng ta nấu cái gì ăn đây ?"
Câu hỏi này khiến giọng nói của mọi người đột ngột dừng lại. Đúng vậy, mọi thứ khác đều dễ dàng làm được, còn nấu cái gì ăn thì không biết phải làm sao, trong nhà ngoài trừ mớ rau ngoài vườn còn lại một ít dưa chua, dưa muối, cái này nấu không được, nếu làm các loại bánh chiên rán, hấp thì làm vừa rắc rối, hơn nữa còn tốn không ít chi phí, nói thật cũng rất luyến tiếc, những năm trước, kể cả tết cả nhà cũng không nhất định có thể được ăn nó.
Chu thị cau mày nói: "Ở nhà vẫn còn một ít đậu phộng, khả năng chỉ có một hai cân, cũng không đủ chiên, nếu chiên những thứ khác sẽ rất phiền phức và tốn kém chi phí chỉ sợ không có lời, hay chúng ta xào rau đi".
Đối với để nghị này Chương Vân liền bác bỏ trong lòng, trong nhà chỉ có vài loại rau củ quá phổ biến, thực sự không có gì hấp dẫn, trong suy nghĩ của nàng là chuẩn bị đồ sẵn sàng để chiên cho mọi người nếm thử, lại vừa quảng cáo giới thiệu dầu trà, cái này thực cần số lượng khá lớn.
"Xào rau chỉ sợ không tốt, vẫn là ngẫm lại rán cái gì thì tốt hơn." Chương Vân nói ra, trong lúc nhất thời mọi người ngừng bàn tán, đang nghĩ nên rán cái gì, Chương Vân cũng nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.
Liên quan đến đồ ăn, các nam nhân luôn không biết nói sao, không nghĩ ra được cái gì, vẫn là phụ thuộc vào Chu thị và Chương Vân, Chu thị có nói mấy loại đồ chiên nhưng đều bị từ chối vì nó quá đắt, mà điều kiện trong nhà cũng không cho phép.
Chương Vân trong lòng thầm nghĩ, nếu như tìm nguyên liệu không cần tiền mua thì không xót xa, còn có thể tìm những người không cần tiền ở đâu?
Đột nhiên, trong đầu Chương Vân chợt lóe lên, nghĩ đến món Cúc Vu đã thấy ở nhà đại cữu, cái này không phải có đầy trên núi sao? Nàng nhớ rằng khi còn nhỏ mỗi khi mùa hè đến, nếu bà tôi lười nấu ăn thì sẽ làm món Cúc Vu trộn, nó có vị dòn, khá ngon, tuy dùng món này không hiệu quả bằng đồ chiên nhưng hơn ở chỗ là không cần tiền mua, nhiều lắm là hao chút muối, ớt, tiêu tiết kiệm được quá nhiều.
Chương Vân càng nghĩ càng thấy khả thi, lập tức nói ra suy nghĩ của mình, người nhà vừa nghe xong thì bán tính bán nghi, Chương Hữu Khánh có chút lo lắng hỏi: "Có được không? Thứ này hiện giờ không có người ăn, chỉ sợ người khác ghét bỏ ". Mọi người đều gật đầu, trong lòng cũng mang theo lo lắng này.
"Chúng tôi có thể cắt miếng, thái sợi như vậy sẽ không nhìn thấy nó là gì, hơn nữa chúng ta cho họ nếm thử trước khi mua dầu. Ví dụ như có người mua một cân dầu thì chúng ta đưa một phần này" Chương Vân đối với vấn đề này tràn đầy tin tưởng, hiện giờ mọi người đều không thích ăn Cúc vu , chủ yếu là vì họ không biết cách làm, muốn làm giống như bà nội thì phải sử dụng dầu, hạt tiêu chiên lên làm dầu hạt tiêu, sau đó dùng dầu hạt tiêu trộn cùng với Cúc vu, cho thêm chút muối trộn đều đảm bảo ăn rất ngon.
Người trong nhà nhìn thấy sự tự tin của Chương Vân, cùng với việc không tốn tiền mua nguyên liệu, họ đều gật đầu đồng ý, ngay lúc đó cả nhà càng có động lực hơn, không thể đợi kịp đến ngày mai, sau khi ăn tối xong nhân lúc trời còn chưa tối mang bao tải đi đến núi Thanh Truân Lĩnh , để Chương Vân và Chương Hưng ở nhà.
Chương Vân ở nhà cũng không rảnh dọn dẹp bàn ăn, rửa bát đũa xong liền chạy đến ruộng rau hái hạt tiêu, Chương Hưng đi theo phía sau nàng cùng nhau đi ruộng rau, giúp đỡ một tay, Chương Vân hái hết hạt tiêu ở trong luống rau bỏ vào trong sọt, thật đúng là nhà trồng được không ít, sau khi hái xong bỏ đầy gần một cái sọt.
Lúc ở đất trồng rau đi ra, Chương Vân thuận tiện cũng nhổ một ít rau mùi, tần ô, hai loại rau này khi trộn cùng ăn cũng ngon, tuy rằng số lượng là ăn thử không nhiều lắm, nhưng bỏ thêm vào nhìn rất đa dạng, đẹp mắt.
Chương gia ba người đàn ông còn có Chu thị mãi đến khuya mới xuống núi Thanh Truân Lĩnh, mỗi người đều đào đầy một bao tải củ Cúc vu mang về, sáng sớm hôm sau lại lên núi tiếp tục đào tiếp, Chương Vân, Chương Hưng cũng đi theo, may mắn thay, tuyết đã ngừng rơi từ ngày mồng mười cho nên đường đi dễ dàng hơn.
Vốn dĩ sau ngày thứ hai đã đào mấy bao tải, mọi người trong gia đình nói gần như đủ rồi, nhưng Chương Vân nghĩ lại, củ Cúc vu không đào lúc này, đầu xuân sẽ nảy mầm, như vậy mặc dù lợn hay người cũng không ăn được, bây giờ đã đào lên rồi, chỉ việc đào thêm một chút rồi tích trữ, chờ khi có tiền nuôi heo thì không lo không có gì ăn.
Chương Vân liền đem ý tưởng này nói với cha, nương, Chương Hữu Khánh và Chu thị thấy con gái của họ nghĩ đến việc bắt heo con nuôi nên họ không muốn hỏi nhiều, nghĩ đến chỉ việc đào thêm chút rồi trở về cũng không có việc gì,nếu không nuôi heo thì để dành mình từ từ ăn, bởi vậy liền đáp ứng đào thêm, người một nhà có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, cho nên trong nhà chính chất đầy củ Cúc vu.
Ngay khi người Chương gia đang bận rộn đào củ Cúc vu thì có một tin vui truyền tới, nhân ngày cuối năm đang đến gần thì chợ sẽ mở náo nhiệt hàng ngày, và phiên chợ sẽ không còn vào thứ năm mới có.
Nhận được tin vui này, Chương gia sẽ không đến núi Thanh Truân Lĩnh nữa, thay vào đó, cả gia đình sẽ cùng nhau gọt vỏ và cắt lát Cúc vu, hạt tiêu cũng như rau mùi và tần ô cũng phải được cắt nhỏ.
Mất cả ngày mới cắt được một thùng đầy Cúc vu, rồi rắc muối vào thùng gỗ ướp qua đêm, đợi sáng hôm sau dậy, đổ hết nước ướp trong thùng ra, cho ớt cắt sợi, ngò gai, tần o, hạt tiêu, dầu trà vào, rồi đá lớn, củi, tranh, bát, xoong nồi, cả gia đình cùng nhau đi ra cửa, hướng bắc trăm dặm đường đi bộ rồi lên thuyền đi đến trấn Xương Nguyên.
Bình luận facebook