• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vùng đất tội lỗi (4 Viewers)

  • Chương III: SINH TỬ VỐN DĨ KHÔNG THỂ CHIA LÌA TÌNH YÊU

Màu đỏ thẫm trên từng con chữ chứa đựng cảm giác căng thẳng tột độ, khiến tôi hơi bối rối. Đây có phải là nhiệm vụ bảo vệ? Theo người đời đồn đại, những “tội nhân” xuất hiện kịp thời và giải cứu kẻ bị hại thoát khỏi nguy hiểm được ví như những vị anh hùng chân chính…

Tôi đã im lặng. Rất lâu.

Phải thật lòng công nhận điều này: Mức thưởng dành cho mỗi nhiệm vụ săn lùng tội ác rất hấp dẫn, tuy nhiên tôi không muốn dính líu quá nhiều vào vấn đề luân lý xã hội. Dẫu sao tôi vẫn là mẹ của một đứa trẻ, dù thế nào đi nữa, tôi cũng nên đặt việc nuôi dạy con cái lên hàng đầu.

"Ai đó đang cần được giúp đỡ!" - Bán Hạ không ngừng rót sự lo lắng của gã vào tai tôi.

"Ngay cả khi tôi không đi thì người khác cũng sẽ làm việc đó. Chẳng phải hệ thống này có thiết bị định vị sao? Lý Tài vừa bị Bạch Truật giết, nghĩa là Bạch Truật - thợ săn tội ác mạnh nhất đang ở gần đây. Tôi tại sao lại phải đi?”

"Trong nhiệm vụ trước đó, Bạch Truật đã bị thương! Vì vết thương chưa khỏi hẳn nên nhiệm vụ lần này anh ấy chỉ có thể hoàn thành một nửa sau đó để tôi tiếp tục xử lý!"

"Cho là vậy đi nhưng người bị hại đâu có quan hệ gì với tôi, việc gì tôi phải mạo hiểm giúp đỡ họ? Anh cũng đã nói, Bạch Truật là bị thương trong khi làm nhiệm vụ, ‘tội nhân’ mạnh nhất còn không thể tránh khỏi hiểm nguy thì nói gì đến một phụ nữ như tôi?”

Tôi định bỏ đi, nhưng Bán Hạ đột nhiên nói, "Bạch Truật bị thương... là vì chồng cô!"

Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn gã.

"Tội nhân biết tất cả. Làm sao chúng tôi không biết được rằng một lính cứu hỏa sắp sửa hy sinh bởi loại cặn bã kia cơ chứ?... Cho nên, nhiệm vụ trước đó của Bạch Truật chính là giải cứu chồng cô."

Tôi thì thầm: "Nhưng chồng tôi chết rồi."

"Đúng vậy, Bạch Truật đã thất bại. Mọi nhiệm vụ khi vào tay anh ấy đều được hoàn thành một cách hoàn hảo, duy chỉ có lần này là không, lúc trở về trên người còn mang đầy thương tích. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, ngoại trừ tin đồn ‘tội nhân’ mạnh nhất đã bị thương và thất bại... Tôi xin lỗi, lẽ ra mình không nên nói chuyện này với cô."

Cảnh tượng chồng tôi luôn hoàn thành xuất sắc hàng chục, hàng trăm nhiệm vụ, song ngày đó thân xác anh ấy lại chìm vào biển lửa… bất chợt hiện lên trong đầu. Thợ săn tội ác mạnh nhất, kẻ đã giải quyết gọn ghẽ vô số nhiệm vụ, đã thất bại cũng đúng vào ngày hôm đó. Tại sao chứ… Tại sao hai người bọn họ lại va vào nhau?

Tôi cắn chặt môi, không hiểu sao bỗng dưng muốn khóc: "Nếu anh không định nói thì tại sao còn thốt ra làm gì? Khác nào vừa đâm một nhát dao chí mạng vào tim tôi đâu?"

Bán Hạ thấp giọng xin lỗi, do dự vài giây cuối cùng gã đột ngột tháo mặt nạ ra. Một khuôn mặt trắng nõn. Cứ ngỡ “tội nhân” sẽ không bao giờ được tiết lộ bộ dạng đằng sau lớp mặt nạ của họ, vậy mà… Thật ngạc nhiên khi gã quyết định cho tôi thấy gương mặt thật ấy.

Bán Hạ đưa tôi chiếc mặt nạ và nói với giọng điệu chân thành: "Cho cô mượn cái này, nếu cô đổi ý, hy vọng nó sẽ giúp ích. Mong cô hãy suy nghĩ thật kỹ, với sức mạnh như vậy, cô có thể cứu cả một gia đình. Còn nữa, khi đã bắt tay vào nhiệm vụ, cô phải nhớ thường xuyên kiểm tra điện thoại, hệ thống sẽ cập nhật các manh mối quan trọng bất cứ lúc nào!"

Gã bảo tôi rằng có một chiếc xe bị bẻ khóa ở ngã tư, lái chiếc xe này sẽ không bị lộ danh tính. Gã cũng nói thêm, có cả quần áo để tôi thay tạm bên trong cốp xe.

Và, cầu xin tôi cứu lấy một mạng người.

Tôi không tiếp tục tranh luận với gã nữa, vì loại chuyện này chẳng ai có thể thuyết phục được ai. Bản thân tôi vẫn còn một gia đình nhỏ để bảo vệ. Tôi lặng lẽ cầm chiếc mặt nạ rồi rời đi. Khi bước ra khỏi con hẻm, ngoảnh đầu lại, Bán Hạ vẫn đứng đó nhìn tôi. Bằng nỗi tuyệt vọng đau đáu.

Tôi leo lên xe của mình, khẽ thở dài. Lời nhắc của hệ thống lần nữa xuất hiện trên giao diện điện thoại.

[Thời gian của nhiệm vụ bảo vệ có giới hạn, mau đến quán cà phê Left Bank!]

Tôi khởi động xe nhưng thay vì đi về hướng của Left Bank, tôi lại đi về phía ngược lại - hướng nhà mình. Con tôi đang đợi tôi đến đón vào ngày mai...

Vết thương do cuộc ẩu đả vừa rồi để lại đang râm ran đau nhức. Đồng thời lời thú thật của Bán Hạ như một vòng lặp không ngừng dày vò tâm trí tôi. Tại sao... Tại sao nhiệm vụ cứu chồng tôi lại thất bại? Chuyện quái gì đã xảy ra vào ngày hôm đó?

Bạch Truật, đường đường là Vua - một danh nghĩa oai hùng như vậy mà vẫn không thể cứu được chồng tôi. Tự hỏi nếu phép màu quay ngược thời gian xảy ra thì Lâm Vân anh ấy có lao vào biển lửa thêm một lần nữa hay không? Đồ ngốc như anh luôn hết lòng vì nghĩa quên thân, một đời không hận. Nghĩ đến gương mặt của Lâm Vân, không hiểu sao tôi lại bất giác bấm vào phần chi tiết nhiệm vụ.

[Chi tiết nhiệm vụ bảo vệ: Nạn nhân Châu Mặc Mặc sẽ gặp bố mình là Châu Hải Phát tại quán cà phê Left Bank vào khoảng 10 giờ tối. Đến 10:30 tối, Châu Mặc Mặc bất tỉnh trong ô tô ở bãi đậu xe dưới tầng hầm...]

Bố giết con gái? Người bình thường hẳn cho rằng thật khó tin, nhưng tôi lại miên man nghĩ ngợi. Vừa lái xe, đầu óc tôi vừa trở nên hỗn loạn.

Vào cái đêm đông lạnh giá ấy… Những mũi gai trong rừng cứa nát da thịt tôi, Bầm dập và thâm tím khắp người. Tôi vùng chạy trong màn trời tâm tối, tay nắm chặt chiếc điện thoại đã cướp được, khóc lóc thảm thiết.

"Alo… Alo ạ, em muốn báo cảnh sát. Người ta bán em lên núi. Em lén chạy thoát rồi... Ở đây tối quá, em không biết mình đang nơi nào."

"Hệ thống báo động khẩn cấp xin nghe! Em hãy cố giữ bình tĩnh. Nào, nói rõ ràng nhé, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ba mẹ em... bán em cho lão già gớm ghiếc đó... cứu với, cứu em với! Em nghe thấy tiếng gầm. Em sợ lắm. Có thứ gì đó đang đến đây!"

"Chúng tôi ngay lập tức sẽ điều người đến cứu em, hãy tiếp tục giữ liên lạc với chúng tôi!"

Trong đêm tối lạnh lẽo, tiếng khóc của tôi ngày một lớn. Nhịp thở càng trở nên gấp gáp.

Từ nhân viên trực tổng đài, cảnh sát viên đến lính cứu hỏa, họ lần lượt liên lạc. Từng người một. Ngặt nỗi tôi tuyệt vọng tới mức không biết mình đang ở đâu.

"Có một tảng đá lớn ở đây, một tảng đá lớn, rất lớn..."

"Mặt trăng! Em có thể nhìn thấy mặt trăng... Nó ở phía bên trái... Nhưng em không biết là Đông hay Tây, Nam hay Bắc..."

"Làm ơn cứu với, thực sự em không biết mình đang ở đâu, điện thoại sắp sập nguồn rồi, nơi này tối quá, em không biết được mình đang ở đâu!"

Giữa bóng đêm bao trùm, tôi chỉ dám thút thít vì sợ thu hút thú dữ. Nhưng tôi không kiềm chế được, bấn loạn mà hạ thấp giọng khàn khàn một cách miễn cưỡng. Tôi vẫn nhớ những giọng nói giữ liên lạc với mình lần lượt thay đổi. Cho đến khi chồng tôi gọi tới.

Anh ấy nói rằng hãy cứ khóc nếu tôi muốn, đừng kìm nén bản thân. Anh ấy nói chẳng vấn đề gì nếu anh ấy không biết địa điểm. Cũng chẳng vấn đề gì nếu tôi không thể phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc. Dù trời có tối đen như mực, đến mức không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì thì nó cũng không quan trọng lắm đâu.

"Em muốn khóc cứ khóc! Anh hứa với em, dẫu ngọn núi này lớn đến mấy thì thời điểm em khóc đủ cũng chính là lúc anh tìm thấy em."

Lâm Vân đã giữ đúng lời hứa: Anh ấy cùng Bách Chiến đến tìm tôi. Tôi vẫn nhớ rằng anh là người đầu tiên bế tôi bằng kiểu công chúa. Cô bé năm đó yếu ớt rúc vào vòng tay rắn chắc của anh, còn anh thì đang cắn răng chịu đựng cái rét rung người. Cũng như tôi, da thịt anh chằng chịt đầy vết cắt tím tái do gai nhọn cứa vào. Tôi vừa được đưa lên xe cấp cứu, Lâm Vân liền bất tỉnh và được khiêng lên cùng…

Chết tiệt!

Tôi bẻ lái, quay trở lại con hẻm, sau đó lên chiếc xe của Bán Hạ, thẳng hướng tiệm cà phê Left Bank mà đi. Cầm điện thoại trên tay, tôi không nao núng bấm nhận nhiệm vụ! Người muốn tránh xa rủi ro nguy hiểm, muốn bảo vệ gia đình mình chính là tôi. Người nguyện ý giữ gìn tiếng tăm và danh dự của anh ấy đời này kiếp này cũng chính là tôi!

Một loạt lời nhắn bắt đầu xuất hiện trên màn hình điện thoại.

[Đến quán cà phê Left Bank, hãy đi đường Hoài Hà Nam, camera giám sát khu vực đó đang được bảo trì, sẽ không bị ghi hình.]

[Châu Hải Phát và cô con gái ngồi ở bàn số 5, hãy chú ý chính xác vị trí.]

[Đây là một vụ giết người được lên kế hoạch từ trước. Khi rời quán cà phê, Châu Hải Phát sẽ đưa con gái đi lối dành cho người đi bộ không có bảo vệ, đến chỗ đậu xe G105 ở góc khuất trong hầm!"

Những gì Bán Hạ nói dường như là sự thật: Tội nhân biết tất cả mọi thứ!

Tôi nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa hai bố con họ mới gặp nhau.

Tự nhủ với bản thân rằng chỉ đến đấy để xác thực xem thông tin được cung cấp trên ứng dụng kỳ lạ kia có đúng là khớp với tình hình hiện tại hay không. Tôi cuối cùng cũng đến Left Bank theo chỉ dẫn, đậu xe, nhìn chiếc mặt nạ trên ghế lái phụ sau đó nhặt nó lên. Mặt trong của mặt nạ khắc cái tên Bán Hạ, bên dưới ghi dòng chữ nhỏ.

"Lang thang trên bờ vực của bóng tối và hiểm nguy, tôi nguyện hóa thân thành tội ác, để không còn tội ác trong thế giới đã phó mặc cho thợ săn tội đồ này."

Tôi thở dài, đặt chiếc mặt nạ xuống, tìm trang phục thay tạm trong cốp xe thì phát hiện ở đó có rất nhiều quần áo đen trơn tuy đơn giản nhưng đủ loại kích cỡ, từ S đến XXL.

Tôi liền tìm thấy bàn số 5 khi vừa đặt chân vào quán. Quan sát nhạy bén thêm một xíu, tôi chọn vị trí ở góc trong cùng cạnh bàn số 5, chỗ đó là bàn số 3, có tấm rèm mỏng chắn ngang. Tôi ngồi xuống, gọi một ly nước chanh. Phục vụ bảo rằng tầm 1 tiếng nữa tiệm sẽ đóng cửa, tôi trả lời không sao và tiếp tục ngồi đợi.

Vài phút sau, một người đàn ông trung niên có mặt ở bàn số 5. Ông ta gọi hai ly thức uống rồi lén lút bỏ thứ gì đó vào một ly, thấp thỏm nhìn xung quanh cho đến khi một cô gái bước vào tiệm. Cô trông giản dị với bộ quần áo lỗi thời có dính vài vết dầu không thể giặt sạch. Lúc người đàn ông nhìn thấy cô gái, ông ta vội vàng gọi: "Mặc Mặc, bố ở đây!"

Thật sự vẫn còn mặt mũi gọi thân thiết như này?

Châu Mặc Mặc ngồi trên ghế và lặng lẽ nhìn bố mình. Điều đó khiến Châu Hải Phát hơi căng thẳng: "Mặc Mặc, lần này bố gọi con ra để hỏi con chuyện đã hứa... sao con lại đột nhiên nuốt lời?"

"Bởi vì mẹ tôi mất rồi!"

"Bố biết, nhưng... việc này không ảnh hưởng đến ý định con muốn mượn bố 300.000 tệ mà!"

"Mẹ đã qua đời rồi, tại sao tôi phải làm việc đó?"

Châu Hải Phát lộ ra vẻ cầu xin: "Con yêu, em trai con vẫn đang đợi được cứu. Con đã hứa rồi, không thể cứ nói trở mặt là trở mặt!"

Châu Mặc Mặc nhìn bố mình, lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Châu Hải Phát, ông xứng đáng để tôi giữ lời hứa sao?"

"Mẹ tôi nguyện ý rời bỏ quê hương, đến với ông chỉ vì thứ gọi là tình yêu, cùng ông khởi dựng công việc kinh doanh sơn nước từ hai bàn tay trắng. Dẫu còn đang tuổi xuân thì, lòng bàn tay bà lại đầy những vết chai sạn. Ngày đó mỗi lần nhà trường tổ chức họp phụ huynh, khi mẹ đến lớp, mọi người đều nghĩ đó là bà của tôi. Cuộc sống bươn chải khổ cực… bà có bao giờ phàn nàn về mọi thứ không?”

"Ông hứa sẽ cho bà ấy một cuộc sống tốt đẹp, vậy mà về sau, khi cuộc sống bắt đầu dư dả, ông đã đối xử với mẹ tôi như thế nào? Ước mơ lớn nhất của bà ấy là mở một đại lý, nâng cấp sản phẩm và không bao giờ phải ngửi mùi sơn kinh khủng ấy nữa. Nhưng ông đã làm được chưa?”

"Ông đứng trên đỉnh cao danh vọng. Ông có tiền, trở thành người giàu bậc nhất ở thành phố này. Cuộc đời sang trang, con người cũng đổi tính, ông liền chê mẹ tôi vừa lùn vừa béo. Ông không muốn để một người phụ nữ với vẻ ngoài già nua, quê mùa và thô kệch như bà ấy sánh bước bên mình. Rồi thì sao? Ông ở ngoài vui vẻ với hồ ly tinh, ả ta có nhan sắc, ả ta biết ăn mặc, đứng cạnh mẹ tôi, liền bị ông dùng nửa con mắt mà phỉ báng bà là thứ bụi bẩn bần tiện."

"Ông khinh mẹ tôi vô học, dốt nát. Ông lấy tiền của gia đình cho hồ ly tinh nuốt trắng. Ông thật tuyệt vời, kiếm gái bên ngoài rồi lại chụp mũ cho mẹ tôi, trách bà không biết đẻ, sinh ra một đứa con như tôi khiến ông từ trước đến nay không thể ngóc đầu lên được. Ả hồ ly đó thì hay rồi, sinh được thằng con trai cho ông cơ à."

Châu Hải Phát nhanh chóng nói: "Bố và mẹ con chỉ là có chút lận đận trong chuyện tình cảm. Nhưng những năm qua bố luôn nghĩ về con, bố thật sự yêu con."

"Yêu tôi à? Khi đưa con của bồ nhí về nhà ông bà nội, được họ cưng nựng ưu ái, ông có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Ông vét sạch tiền trong nhà... Để nuôi tôi, hằng ngày mẹ đều bươn chải với mùi sơn kinh khủng ấy, còn tôi phải quỳ gối trước thềm cửa viết bài tập về nhà, lúc đó ông có nghĩ đến tôi không? Trong khi đứa con hoang của ông lại được ăn ngon mặc đẹp, ngồi trên chiếc BMW X5 sang trọng, người bố lái chiếc BMW đưa cậu con trai đi câu lạc bộ cưỡi ngựa, nhân viên phục vụ vừa dắt ngựa vừa cung kính gọi cậu ta là cậu chủ nhỏ. Những lúc đó ông có nhớ tới tôi không?"

"Ông đã quên bẵng tôi nhiều năm như thế! Khi tôi học cấp 3, mẹ đã phải lăn lộn làm thêm giờ để đủ tiền đóng học phí. Bà ấy hỏi ông để vay một khoảng tiền nhưng ông lại bảo rằng mình không có. Mẹ kiếp, bà ấy vay tiền của ông! Bà ấy không đòi tiền của ông! Bây giờ đứa con trai hoang bị suy thận, cần ghép thận. Ông mới sực nhớ tới tôi? Đó là lần đầu tiên ông về chơi với tôi sau hơn mười năm xa cách, còn tưởng bố muốn quay về rồi, tôi khóc và tự nhủ mình cũng có bố, nếu ông đưa tôi đi viện kiểm tra thận không khớp, ông sẽ còn nói yêu tôi à?” Châu Mặc Mặc không kìm được sự kích động, không ngừng khóc: "Mẹ kiếp, tôi rất hận! Tôi hận ông trời đã cho tôi cuộc sống sai trái này. Mẹ tôi đã phải đối mặt với tình trạng sức khỏe tồi tệ cả đời. Khi bà mắc bệnh ung thư máu, tôi là con ruột của bà ấy nhưng tủy của tôi lại không phù hợp, tréo ngoe thay cơ thể mình lại tương thích với đứa con hoang hư hỏng của ông! Trời ạ, tôi sinh ra đã sai lầm như vậy rồi! "

"Nếu không phải mẹ tôi cần tiền để chữa trị, có đánh chết tôi cũng chẳng thiết đụng đến 300.000 tệ bẩn thỉu kia của ông và tôi sẽ không bao giờ đồng ý giúp cậu ta ghép thận! Bây giờ mẹ tôi đã chẳng còn, tôi cần số tiền xấu xa đó của ông để làm gì? Nhìn thấy ông chỉ khiến tôi càng kinh tởm, ấy vậy mà hôm nay ông vẫn còn mặt mũi nói rằng nhớ tôi, yêu tôi! Ha, đúng là nực cười!"

Tôi cầm chặt chiếc ly, tay run run. Những kỷ niệm như xuất hiện trước mắt. Trong bộ quần áo mỏng tang, tôi từng bị bố mẹ dùng thắt lưng da quật túi bụi. Nén cơn đau sau những trận đòn rát bỏng, vô số lằn ngang dọc hằn sâu trên da thịt, tôi khóc lóc xin lỗi họ.

"Thật sự là em trai đánh con trước... Con sai rồi, con sẽ không bao giờ đánh lại."

Tôi vẫn nhớ rằng đến mỗi bữa ăn, mẹ sẽ để em trai tôi ngồi vào bàn trước, khi em ấy đã no nê hoàn toàn, tôi mới được phép đi đến, lấy một ít thức ăn thừa.

Bà ấy luôn nói với con trai mình… "Con ăn cái này đi, ăn cái này nữa ... Đừng lo cho chị gái của con, nó không đói, con cứ ăn bao nhiêu tùy thích!”

Ngày hôm đó là một đêm rất lạnh. Rõ ràng tôi không làm gì sai, nhưng mẹ đã lôi tôi ra khỏi giường. Tôi giàn giụa nước mắt, hứng trọn những bạt tai rất mạnh của bà, đến nổi mặt tôi bê bết máu. Cầm di ảnh của em trai, mẹ vừa khóc vừa mắng tôi: "Sao mày không chết quách đi! Là mày giết em mày, đồ sát nhân!"

Tôi vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện. Tại sao trên người tôi lại có nhiều vết sẹo như vậy... Tại sao khi mẹ đánh thân thể tôi bầm dập, trong lòng tôi không hề thấy đau… Một người không có được tình yêu thì tại sao phải tồn tại trên đời? Lý do tôi được sinh ra trên thế gian này là để chịu đựng nỗi thống khổ ư?

Tôi mím chặt môi, cảm giác như lòng ngực mình bị bóp nghẹt. Khó thở.

Châu Hải Phát chân thành nói với Châu Mặc Mặc: "Có một số việc trong quá khứ là bố đã làm sai. Giờ con nói như vậy… bố cũng không đành ép con. Đi thôi, coi như là lần cuối bố đưa con về nhà, sau này sẽ không đến làm phiền con nữa. "

Nước mắt của Châu Mặc Mặc lã chã rơi xuống, cô không muốn khóc trước mặt kẻ kia liền uống một hơi cạn sạch ly nước, rồi lau nhanh chút lệ hoen mi. Sau đó, cô đứng dậy, cùng Châu Hải Phát ra khỏi cửa.

Một cô gái ngốc nghếch!

Những gì xảy ra tiếp theo, có lẽ cô ấy sẽ chẳng bao giờ ngờ tới. Tôi thanh toán đồ uống và quay trở lại xe. Nhìn vào chiếc mặt nạ một lần nữa, tôi nhặt nó lên.

"Lang thang trên bờ vực của bóng tối và hiểm nguy, tôi nguyện hóa thân thành tội ác, để không còn tội ác trong thế giới đã phó mặc cho thợ săn tội đồ này."

Cuối cùng, tôi vẫn đeo nó.

Bãi đậu xe về khuya vắng tanh, vị trí góc khuất G105 càng vắng lặng, không có lấy một bóng người. Tôi đỗ xe trên G106, mở cửa sổ he hé để đảm bảo rằng có thể nhìn thấy bên ngoài.

Châu Hải Phát dìu Châu Mặc Mặc - người đang đi không vững, cả hai chậm rãi tiến về phía này. Châu Mặc Mặc rõ ràng đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, cố dùng dằng mấy lần, nhưng càng vùng vẫy càng mất sức. Châu Hải Phát nắm thóp thời cơ liền vội vã kéo cô ấy đi nhanh hơn. Ông ta lấy điện thoại di động ra: "Việc ở đây xong rồi. Cả cái Trung Quốc này chưa ai dám làm, nên tôi đành ra nước ngoài vậy. Gớm, tôi nói anh nghe, tiền không thành vấn đề! Là bậc cha mẹ, ai mà không quan tâm đến con cái kia chứ? Miễn có thể cứu sống đứa con trai bảo bối, tôi sẽ cố gắng hết mình!”

Châu Mặc Mặc rơm rớm nước mắt, hoàn toàn chẳng còn sức lực phản kháng. Cô ấy bị đẩy đi một cách thô bạo, khi Châu Hải Phát đi đến mở băng ghế sau, tôi nghe thấy tiếng thút thít: "Mẹ... Tại sao con lại không thể phù hợp với mẹ?"

Sau khi cô ấy được bế lên xe, Châu Hải Phát đi về phía ghế lái. Cùng lúc đó tôi bước ra. Nhìn thấy một kẻ đeo mặt nạ, ông ta hơi sững sờ. Tôi nhẹ giọng nói: "Anh này, đó là bạn gái của anh à? Sao lại để cổ uống nhiều quá vậy?"

Châu Hải Phát nghi hoặc nhìn tôi, rồi cất lời: "Đồ thần kinh, việc của cô à?"

Ông ta mở cửa và đưa chân phải vào trước.

Ngay khi Châu Hải Phát định ngồi vào ghế lái, tôi nắm lấy cánh cửa, đóng sầm nó lại!

"Bang!"

Tiếng đóng cửa buồn tẻ vang lên hòa cùng tiếng hét chói tai của Châu Hải Phát, nghe như âm thanh lợn bị chọc tiết! Tôi nhấc chân, đạp mạnh vào cửa!

"Bang!"

"Bang!"

"Bang!"

Cửa xe đập liên hồi vào phần thân dưới của Châu Hải Phát, ông ta đau đớn ngã xuống đất, ôm chân vừa lăn vừa hét. Tôi đi đến trước mặt ông ta, cúi đầu nhìn một cách trịch thượng, sau đó giơ chân lên dẫm vào mũi kẻ xấu xa đê tiện! Mặc kệ tiếng rên la của Châu Hải Phát, tôi lạnh lùng dẫm lên người ông ta để mở cửa, thò đầu vào trong xe liếc nhìn Châu Mặc Mặc đang nằm ở băng ghế sau. Đôi mắt rơm rớm của cô ấy mở to kinh ngạc.

"Tôi hỏi cô, cô có biết khi chết người ta sẽ đi về đâu không?"

Châu Mặc Mặc chẳng còn đủ sức để trả lời.

Tôi nói: "Bà ấy sẽ hóa thành một vì tinh tú, luôn hiện diện trên bầu trời, cùng cô đêm đêm đi vào giấc ngủ và ngày ngày thức giấc đón ánh bình minh..."

"Bà ấy sẽ biến thành một cơn gió sảng khoái, lả lướt khắp khuôn mặt của cô..."

"Bà ấy sẽ trở thành một cơn mưa bất chợt và tưới mát tâm hồn cô..."

Châu Mặc Mặc cố gắng hết sức để đứng dậy, như muốn báo đáp tôi, nhưng cuối cùng không gượng được mà bật khóc.

Tôi mím môi lẩm bẩm: "Sinh tử vốn dĩ không thể chia lìa tình yêu, cô nhất định sẽ cảm nhận được sự hiện diện của bà ấy. Nếu không phải bà ấy đang ở trên thiên đàng che chở cho cô thì tôi làm sao có thể ở đây cứu giúp kịp thời?"

Châu Hải Phát, kẻ đang nằm trên mặt đất, nắm lấy chân tôi, kéo ngược ra.

Tôi không chống cự, cứ thế bước đi. Cơn đau quặn thắt khiến Châu Hải Phát ho lên vài tiếng. Ông ta muốn đứng dậy, tôi liền túm tóc, kéo ông ta dậy. Những vết thương do cuộc ẩu đả với Tôn Thanh vẫn còn nhức nhối. Tôi siết chặt nắm đấm, mỉm cười: "Thật tuyệt khi ông còn có thể đứng lên, bởi tôi cảm thấy mình vẫn chưa đánh đủ."

Ngay khi tôi định vung tay đánh Châu Hải Phát, ông ta đột nhiên gầm lên: "Tao phải giết mày!" Vừa nói Châu Hải Phát vừa rút con dao găm trong túi ra, đâm thẳng vào tôi!

Tôi sốc đến mức tim co giật dữ dội.

Ông ta có vũ khí?

Chết tiệt, hệ thống không báo cho tôi biết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom