Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-93
Chương 93: Tai nạn trong hẻm ngọa long
“Ngại quá, tôi không định bán.”
Vốn ban nãy Lý Hạo cắt mấy mảnh phế thải thu được ngọc đều bán cho chủ tiệm, chính là để kiếm tiền để mua mảnh đá chứa ngọc quý chân chính, tốt thì đem về làm vật dẫn cho đại trận Tỏa Linh, giờ ngọc Dương Chi chính là một mảnh trong đó, sao cậu có thể bán được?
“Cứ ra giá rồi thương lượng xem!”
Gã kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nuốt nước bọt, vươn một ngón tay nói: “Tôi trả một triệu.”
Một triệu!
Lúc Lý Hạo mua mẫu đá này cũng chỉ tiêu hết một trăm ngàn tệ thôi, nhưng giờ đã có người lập tức trả một trăm vạn để mua miếng ngọc này!
Nhưng cũng chẳng ai lấy làm lạ, vì săn3ngọc chính là như vậy, một lưỡi dao hạ xuống, có thể mất trắng tiền vốn, cũng có thể nâng giá lên trời.
Vả lại một mảnh ngọc Dương Chi quý giá như này, một triệu vẫn còn không đủ ấy chứ?
“Không phải vấn đề giá cả mà tôi thật sự không muốn bán.”
Lý Hạo vẫn lắc đầu như cũ, duỗi tay nhận viên ngọc Dương Chi từ chú Triệu.
“Hai triệu!”
Gã béo kia nôn nóng tới nỗi mồ hôi đầy đầu, ngay cả giọng nói cũng có đôi phần khản đặc.
Hai triệu, mua một miếng ngọc Dương Chi. Cái giá này ở trong mắt người lành nghề là không quá cao nhưng chắc chắn không hề thấp.
“Tôi thật sự không bán.”
Hai triệu này, là khoản tiền đầy người làm cả đời2cũng không kiếm được, nhưng Lý Hạo trước sau không thay đổi, kiên quyết lắc đầu từ chối.
“Cậu nhóc, hai triệu thật sự không ít đâu.”
Gã béo nhìn chằm chằm ngọc Dương Chi trên tay Lý Hạo, đau lòng nói.
Số tiền hai triệu này, chắc đã là giới hạn cuối cùng của gã.
“Xin tránh ra cho, tôi còn muốn chọn một mẫu đá nữa.”
Lý Hạo không hề để ý tới gã ta, lại đi đến bãi cắt đá, giả bộ chọn lựa rồi nhặt lên một mẫu đá khác.
“Ha ha, nghe nói cửa tiệm của họ Trần tôi hôm nay có thần may mắn tới, không chỉ chọn ngọc từ phế liệu mà còn thu được một mảnh ngọc Dương Chi cực phẩm, đúng là khiến lão Trần tôi hâm1mộ quá đi!”
Ngay lúc Lý Hạo cúi người chọn mẫu đá, một giọng nói sang sảng truyền từ trên lầu tới. Lúc trước khi đưa Lý Hạo xuống hầm ông chủ Trần đã có phần kinh ngạc nên cũng đóng luôn cửa hàng bên trên, tự chạy xuống hầm, muốn xem người vô cùng kì diệu mà tên phục vụ nói rốt cuộc là ai.
“Ông chủ Trần, xem ra nơi này của ông đúng là có phong thủy hợp với tôi quá.”
Lý Hạo ước chừng một mẫu đá có hình dạng dị thường, đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp: “Hôm nay thằng em này đúng là được vụ lời lớn ở đây đó.”
“Là cậu?”
Ông chủ Trần nhìn Lý Hạo, đôi đồng tử hơi co rụt.
Trước đó ông ta chỉ nghĩ1Lý Hạo thuộc kiểu người có tiền rảnh rỗi, non nớt không hiểu gì, được người khác nhắc trước nên mới coi thường mấy thứ trên cửa hàng, dẫn cậu xuống đây thật ra chính là để cho cậu một bài học, để cậu bị hớ một vố mới biết ngành ngọc thạch này tinh túy biết bao.
Nhưng ông ta trăm ngàn lần không ngờ được, Lý Hạo lại hô mưa gọi gió ở nơi này, liên tục cắt ngọc từ phế thải, rồi lại cắt được một mảnh ngọc Chi Dương khiến thần tiên cũng phải kinh ngạc.
“Chẳng lẽ đã coi thường tên nhóc này rồi? Cậu ta là một cao thủ thật sao?”
Đôi mắt ông chủ Trần khẽ nheo lại, nhìn Lý Hạo dần bước tới, liếc mắt1nhìn túi của cậu, âm thầm cảm thấy đau lòng.
Đó chính là ngọc Dương Chi cực phẩm giá trị mấy triệu bạc lận đó!!
Hóa ra vẫn luôn ở trong cửa hàng của ông ta, ngọc quý thế này vốn thuộc về ông ta, giờ lại bị Lý Hạo bỏ một trăm ngàn mua đứt, sao ông ta có thể không đau lòng được đây?
Nhưng ông ta cũng không nghĩ kĩ lại, nếu không phải Lý Hạo chọn ngọc rồi mang đi cắt, vậy miếng ngọc quý cực phẩm này không biết sẽ phải say ngủ bao năm trong hòn đá đen kia.
Rất nhiều người, thấy sự thành công của người khác đều sẽ bị lòng đố kị che mờ mắt, nên sẽ chẳng nhìn ra tại sao người ta lại thành công.
“Chú Triệu, làm phiền chú ạ!”
Lý Hạo lại đưa mẫu đá lên bàn.
“Không phiền, thật sự không phiền!”
Chú Triệu cười ha ha nhận mẫu đá Lý Hạo đưa tới, lưỡi dao còn chưa động mà gương mặt đã hiện rõ vẻ mong chờ.
Không biết vì sao, giờ chỉ cần là mẫu đá cậu thanh niên này đưa cho, ông đều cảm thấy bên trong chắc chắn chứa điều kì diệu!
Thật ra, là một người lõi đời mười mấy năm làm nghề sờ đá cắt đá thế này, ông biết rằng cảm giác không đi kèm với lí trí, vì ông đã gặp quá nhiều kẻ rơi từ trên mây xuống tận đáy vực, vô số người đắc chí vì cắt được ngọc quý, nhưng kết quả lại lập tức mất trắng tay.
Săn ngọc, dù sao cũng phải đánh đổi!
Là đánh đổi, có thể thắng hoặc không!
Thần săn ư?
Chỉ có trên phim ảnh!
Lắc đầu, chú Triệu cất hết những suy nghĩ vẩn vơ ra sau đầu, tiếp tục động tay cắt xuống.
Một lưỡi dao.
Hai lưỡi dao.
Không ai nói chuyện, tất cả mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào mảnh đá trên tay chú Triệu, ngay cả tiếng hít thở cũng bị họ vô ý mà đè xuống.
“Lại, lại là ngọc!”
Lưỡi dao trong tay dừng lại như chiếc xe gặp chướng ngại vật, chú Triệu không dám tin chuyện xảy ra trước mắt mình!
Ánh sáng xanh dịu dàng như một bóng ma thức tỉnh sau giấc ngủ say, hoàn toàn lộ rõ dưới con mắt của mọi người.
“Côn… ngọc Côn Lôn?”
“Đây chính là ngọc Côn Lôn trong truyền thuyết đúng không?”
Tiếng hít thở của đám người bên dưới càng thêm gấp gáp, những kẻ có kiến thức rộng rãi đều thốt ra tiếng kêu thất thanh.
Lại thêm một mảnh ngọc thạch là ngọc thần xuất thế.
“Giáp Tuất, like cho nhóc!”
Tâm trạng Lý Hạo rất tốt, nói thầm trong lòng với Giáp Tuất.
“Ha ha, xem ra vận may của ta cũng được đó.”
Lý Hạo vỗ bả vai chú Triệu, không kịp đợi người phía dưới nói gì đã vội vàng cầm ngọc Côn Lôn đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.
“Mau, đuổi theo cậu ta!”
“Mau lên!”
Chứng kiến Lý Hạo chạy mất, mấy người xem quanh đó lập tức cuồng dại, toàn bộ người đều chen lên đuổi theo.
Nhưng Lý Hạo cũng không đi hẳn, vật dẫn đại trận Lục Hợp Tỏa Linh cần sáu miếng ngọc đủ cấp bậc mới được, giờ cậu may lắm mới tìm được hai mảnh, còn thiếu hẳn bốn mảnh nữa cơ.
Sau đó, Lý Hạo lại đi dọc hẻm Ngọa Long, tới khu săn ngọc của mấy cửa hàng khác.
Nhưng vận may của cậu không tốt đến thế, trong tất cả mấy nhà kia Giáp Tuất đều không phát hiện được ngọc thạch quý. Lý Hạo chỉ giả bộ chọn vài mẫu đá không tệ đem đi cắt, rồi lại bán hết ngọc cho cửa hàng, ung dung thu khoảng năm trăm ngàn tệ.
Cậu cũng không nôn nóng, ngọc cực phẩm nếu có thể dễ dàng tìm cắt như vậy thì sẽ không được coi là cực phẩm. Cậu có thể kiên trì.
Cuối cùng, sau khi đi dạo cả ngày, Lý Hạo quét sạch các cửa hàng trong hẻm Ngọa Long, thật sự vất vả gắng gượng lắm mới thu được đủ sáu loại ngọc quý, tiện đó còn kinh doanh ít ngọc thạch bình thường và lãi tới gần triệu tệ.
“Việc lớn đã thành thành, kết thúc công việc!”
Thở phào một hơi, Lý Hạo chọn bừa một cái túi to bọc sáu mảnh ngọc quý đáng giá tới mấy triệu tệ một mảnh kia lại rồi thỏa mãn hài lòng ra khỏi hẻm Ngọa Long.
Mà phía sau cậu, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng mấy ông chủ cửa hàng tiếc nuối rên rỉ.
Hôm nay, là ngày vô số người chứng kiến kỳ tích xảy ra.
Đương nhiên, cũng là ngày tai họa của tất cả thương gia ở hẻm Ngọa Long này.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com


Vốn ban nãy Lý Hạo cắt mấy mảnh phế thải thu được ngọc đều bán cho chủ tiệm, chính là để kiếm tiền để mua mảnh đá chứa ngọc quý chân chính, tốt thì đem về làm vật dẫn cho đại trận Tỏa Linh, giờ ngọc Dương Chi chính là một mảnh trong đó, sao cậu có thể bán được?
“Cứ ra giá rồi thương lượng xem!”
Gã kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nuốt nước bọt, vươn một ngón tay nói: “Tôi trả một triệu.”
Một triệu!
Lúc Lý Hạo mua mẫu đá này cũng chỉ tiêu hết một trăm ngàn tệ thôi, nhưng giờ đã có người lập tức trả một trăm vạn để mua miếng ngọc này!
Nhưng cũng chẳng ai lấy làm lạ, vì săn3ngọc chính là như vậy, một lưỡi dao hạ xuống, có thể mất trắng tiền vốn, cũng có thể nâng giá lên trời.
Vả lại một mảnh ngọc Dương Chi quý giá như này, một triệu vẫn còn không đủ ấy chứ?
“Không phải vấn đề giá cả mà tôi thật sự không muốn bán.”
Lý Hạo vẫn lắc đầu như cũ, duỗi tay nhận viên ngọc Dương Chi từ chú Triệu.
“Hai triệu!”
Gã béo kia nôn nóng tới nỗi mồ hôi đầy đầu, ngay cả giọng nói cũng có đôi phần khản đặc.
Hai triệu, mua một miếng ngọc Dương Chi. Cái giá này ở trong mắt người lành nghề là không quá cao nhưng chắc chắn không hề thấp.
“Tôi thật sự không bán.”
Hai triệu này, là khoản tiền đầy người làm cả đời2cũng không kiếm được, nhưng Lý Hạo trước sau không thay đổi, kiên quyết lắc đầu từ chối.
“Cậu nhóc, hai triệu thật sự không ít đâu.”
Gã béo nhìn chằm chằm ngọc Dương Chi trên tay Lý Hạo, đau lòng nói.
Số tiền hai triệu này, chắc đã là giới hạn cuối cùng của gã.
“Xin tránh ra cho, tôi còn muốn chọn một mẫu đá nữa.”
Lý Hạo không hề để ý tới gã ta, lại đi đến bãi cắt đá, giả bộ chọn lựa rồi nhặt lên một mẫu đá khác.
“Ha ha, nghe nói cửa tiệm của họ Trần tôi hôm nay có thần may mắn tới, không chỉ chọn ngọc từ phế liệu mà còn thu được một mảnh ngọc Dương Chi cực phẩm, đúng là khiến lão Trần tôi hâm1mộ quá đi!”
Ngay lúc Lý Hạo cúi người chọn mẫu đá, một giọng nói sang sảng truyền từ trên lầu tới. Lúc trước khi đưa Lý Hạo xuống hầm ông chủ Trần đã có phần kinh ngạc nên cũng đóng luôn cửa hàng bên trên, tự chạy xuống hầm, muốn xem người vô cùng kì diệu mà tên phục vụ nói rốt cuộc là ai.
“Ông chủ Trần, xem ra nơi này của ông đúng là có phong thủy hợp với tôi quá.”
Lý Hạo ước chừng một mẫu đá có hình dạng dị thường, đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp: “Hôm nay thằng em này đúng là được vụ lời lớn ở đây đó.”
“Là cậu?”
Ông chủ Trần nhìn Lý Hạo, đôi đồng tử hơi co rụt.
Trước đó ông ta chỉ nghĩ1Lý Hạo thuộc kiểu người có tiền rảnh rỗi, non nớt không hiểu gì, được người khác nhắc trước nên mới coi thường mấy thứ trên cửa hàng, dẫn cậu xuống đây thật ra chính là để cho cậu một bài học, để cậu bị hớ một vố mới biết ngành ngọc thạch này tinh túy biết bao.
Nhưng ông ta trăm ngàn lần không ngờ được, Lý Hạo lại hô mưa gọi gió ở nơi này, liên tục cắt ngọc từ phế thải, rồi lại cắt được một mảnh ngọc Chi Dương khiến thần tiên cũng phải kinh ngạc.
“Chẳng lẽ đã coi thường tên nhóc này rồi? Cậu ta là một cao thủ thật sao?”
Đôi mắt ông chủ Trần khẽ nheo lại, nhìn Lý Hạo dần bước tới, liếc mắt1nhìn túi của cậu, âm thầm cảm thấy đau lòng.
Đó chính là ngọc Dương Chi cực phẩm giá trị mấy triệu bạc lận đó!!
Hóa ra vẫn luôn ở trong cửa hàng của ông ta, ngọc quý thế này vốn thuộc về ông ta, giờ lại bị Lý Hạo bỏ một trăm ngàn mua đứt, sao ông ta có thể không đau lòng được đây?
Nhưng ông ta cũng không nghĩ kĩ lại, nếu không phải Lý Hạo chọn ngọc rồi mang đi cắt, vậy miếng ngọc quý cực phẩm này không biết sẽ phải say ngủ bao năm trong hòn đá đen kia.
Rất nhiều người, thấy sự thành công của người khác đều sẽ bị lòng đố kị che mờ mắt, nên sẽ chẳng nhìn ra tại sao người ta lại thành công.
“Chú Triệu, làm phiền chú ạ!”
Lý Hạo lại đưa mẫu đá lên bàn.
“Không phiền, thật sự không phiền!”
Chú Triệu cười ha ha nhận mẫu đá Lý Hạo đưa tới, lưỡi dao còn chưa động mà gương mặt đã hiện rõ vẻ mong chờ.
Không biết vì sao, giờ chỉ cần là mẫu đá cậu thanh niên này đưa cho, ông đều cảm thấy bên trong chắc chắn chứa điều kì diệu!
Thật ra, là một người lõi đời mười mấy năm làm nghề sờ đá cắt đá thế này, ông biết rằng cảm giác không đi kèm với lí trí, vì ông đã gặp quá nhiều kẻ rơi từ trên mây xuống tận đáy vực, vô số người đắc chí vì cắt được ngọc quý, nhưng kết quả lại lập tức mất trắng tay.
Săn ngọc, dù sao cũng phải đánh đổi!
Là đánh đổi, có thể thắng hoặc không!
Thần săn ư?
Chỉ có trên phim ảnh!
Lắc đầu, chú Triệu cất hết những suy nghĩ vẩn vơ ra sau đầu, tiếp tục động tay cắt xuống.
Một lưỡi dao.
Hai lưỡi dao.
Không ai nói chuyện, tất cả mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào mảnh đá trên tay chú Triệu, ngay cả tiếng hít thở cũng bị họ vô ý mà đè xuống.
“Lại, lại là ngọc!”
Lưỡi dao trong tay dừng lại như chiếc xe gặp chướng ngại vật, chú Triệu không dám tin chuyện xảy ra trước mắt mình!
Ánh sáng xanh dịu dàng như một bóng ma thức tỉnh sau giấc ngủ say, hoàn toàn lộ rõ dưới con mắt của mọi người.
“Côn… ngọc Côn Lôn?”
“Đây chính là ngọc Côn Lôn trong truyền thuyết đúng không?”
Tiếng hít thở của đám người bên dưới càng thêm gấp gáp, những kẻ có kiến thức rộng rãi đều thốt ra tiếng kêu thất thanh.
Lại thêm một mảnh ngọc thạch là ngọc thần xuất thế.
“Giáp Tuất, like cho nhóc!”
Tâm trạng Lý Hạo rất tốt, nói thầm trong lòng với Giáp Tuất.
“Ha ha, xem ra vận may của ta cũng được đó.”
Lý Hạo vỗ bả vai chú Triệu, không kịp đợi người phía dưới nói gì đã vội vàng cầm ngọc Côn Lôn đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.
“Mau, đuổi theo cậu ta!”
“Mau lên!”
Chứng kiến Lý Hạo chạy mất, mấy người xem quanh đó lập tức cuồng dại, toàn bộ người đều chen lên đuổi theo.
Nhưng Lý Hạo cũng không đi hẳn, vật dẫn đại trận Lục Hợp Tỏa Linh cần sáu miếng ngọc đủ cấp bậc mới được, giờ cậu may lắm mới tìm được hai mảnh, còn thiếu hẳn bốn mảnh nữa cơ.
Sau đó, Lý Hạo lại đi dọc hẻm Ngọa Long, tới khu săn ngọc của mấy cửa hàng khác.
Nhưng vận may của cậu không tốt đến thế, trong tất cả mấy nhà kia Giáp Tuất đều không phát hiện được ngọc thạch quý. Lý Hạo chỉ giả bộ chọn vài mẫu đá không tệ đem đi cắt, rồi lại bán hết ngọc cho cửa hàng, ung dung thu khoảng năm trăm ngàn tệ.
Cậu cũng không nôn nóng, ngọc cực phẩm nếu có thể dễ dàng tìm cắt như vậy thì sẽ không được coi là cực phẩm. Cậu có thể kiên trì.
Cuối cùng, sau khi đi dạo cả ngày, Lý Hạo quét sạch các cửa hàng trong hẻm Ngọa Long, thật sự vất vả gắng gượng lắm mới thu được đủ sáu loại ngọc quý, tiện đó còn kinh doanh ít ngọc thạch bình thường và lãi tới gần triệu tệ.
“Việc lớn đã thành thành, kết thúc công việc!”
Thở phào một hơi, Lý Hạo chọn bừa một cái túi to bọc sáu mảnh ngọc quý đáng giá tới mấy triệu tệ một mảnh kia lại rồi thỏa mãn hài lòng ra khỏi hẻm Ngọa Long.
Mà phía sau cậu, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng mấy ông chủ cửa hàng tiếc nuối rên rỉ.
Hôm nay, là ngày vô số người chứng kiến kỳ tích xảy ra.
Đương nhiên, cũng là ngày tai họa của tất cả thương gia ở hẻm Ngọa Long này.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook