Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-86
Chương 86: Rải đậu thành binh
Còn thuật rải đật thành binh cao cấp, thì lại có thể kêu gọi thần binh thiên tướng có sức mạnh cường đại, không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, mà còn có được ý thức riêng. Trừ trung thành tuyệt đối với chủ nhân ra, thì rất nhiều việc khác cũng có thể tự linh hoạt xử lý, thậm chí có thể thi triển các pháp thuật của Tiên gia, giá trị vô cùng.
Nhưng Lý Hạo cũng chỉ mới nghe tới thứ đồ này qua các truyền thuyết, thần thoại, chứ không hề biết thực ra thuật rải đậu thành binh này còn phân chia phức tạp như vậy.
Cũng chính vì cậu không biết, nên mới đưa ra yêu cầu mơ hồ như vậy. Vương Mẫu nương nương đã nghĩ nhiều quá rồi.
“Lý Hạo này thật là dã tâm không nhỏ. Cậu ta mở miệng3đòi ta cả một đội quân, lại còn không nói rõ cấp bậc, nhưng nếu chỉ đưa một đám lính cỏ cấp thấp nhất, thì ta thân là Vương Mẫu, lại nào có thể không biết xấu hổ lấy ra cho được?”
Phút chốc Vương Mẫu nương nương đã nghĩ ra bao nhiêu điều, thấy hơi khó xử. Tặng đội quân thần binh cấp thấp thì mất mặt quá, nhưng nếu như đem tặng đội binh tướng cao cấp nhất, bà lại không nỡ.
Phải biết rằng, thuật rải đậu thành binh Lục Đinh Lục Giáp này, tuy rằng cũng kêu gọi ra con rối hình nhân, nhưng trừ việc nghe lệnh chủ nhân tuyệt đối ra, mỗi một hình nhân này đều không khác thần tiên chút nào!
“Đúng rồi, không phải còn có một đội hình nhân Lục Đinh Lục Giáp vẫn đang thai nghén, bồi dưỡng trong2đất hay sao?”
Đang tập trung suy nghĩ, một tia sáng bỗng lóe lên trong óc, phút chốc bừng tỉnh.
Chỉ thấy cánh tay ngọc ngà giơ lên, một luồng sáng vàng tức khắc hiện ra, hóa thành một đạo pháp chỉ, chiếu từ Dao Trì đến tận chỗ sâu trên Tiên giới.
Chỉ mất một lúc, một luồng sáng lục sắc thần thánh bỗng bay từ không gian đến giữa lòng bàn tay Vương Mẫu nương nương.
Luồng sáng lục sắc lui dần, hóa thành sáu đôi đậu hạt sáng hạt tối không đều nhau, chính là mười hai loại trong Lục Đinh Lục Giáp!
“Lục Đinh Lục Giáp này tuy chưa được thai nghén hoàn toàn, chưa có được thần trí, cũng không nắm vững các pháp thuật nhưng tự thân đã có được một chút pháp lực, hơn xa các hình nhân binh tướng trưởng thành. Chẳng qua, cầm1ra triệt tiêu đoạn nhân quả này với Lý Hạo cũng đã đủ rồi.”
Vương Mẫu nương nương bấm đốt tay tính toán, sau đó gật gật đầu, trong lòng đã có quyết định.
Với những thần tiên đã vượt lên trên trói buộc siêu thoát như họ, thứ không muốn nhất chính là dính phải những mối nhân quả không cần thiết. Đối với họ, thứ này sẽ chỉ dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Cái chưa biết, chính là cái đáng sợ nhất!
Vậy nên đối với việc trao đổi này, tức mua bán hàng online trong suy nghĩ của Lý Hạo, Vương Mẫu và y tiên Biển Thước vẫn luôn suy tính từng li từng tí. Nhiều hơn không được, ít hơn không được, cứ nhất thiết phải trao đổi đồng giá.
“Lý Hạo đạo hữu, trong tay ta có Lục Đinh Lục Giáp là đội quân hình1nhân cao cấp nhất, giờ ta tặng cho đạo hữu. Mỗi một đứa trong bọn chúng đều có trí khôn cực cao, đạo hữu chỉ cần cắt máu nhận chủ, sau này muốn sai khiến bọn chúng làm việc gì, cứ việc ra lệnh là được.”
Vương Mẫu nương nương không nói thật rằng Lục Đinh Lục Giáp này chỉ là một đám thần tướng chưa trưởng thành có chút pháp lực cỏn con, lập tức đưa mười hai hạt đậu tiên này qua chức năng tặng hồng bao để tặng cho Lý Hạo.
Một cơn sóng không gian chớp nhoáng lướt qua, sau đó Lý Hạo liền nhận được một món quà từ Vương Mẫu nương nương gửi đến qua wechat tam giới nọ.
Lý Hạo ôm lòng mong đợi click mở hồng bao, đột nhiên, một quầng sáng lục sắc phút chốc hắt ra từ màn hình chiếc1điện thoại trong tay, sau đó mười hai hạt đậu tiên sáng tối không đồng đều đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Đây chính là thuật pháp rải đậu thành binh trong truyền thuyết ư?”
Lý Hạo hưng phấn giấu điện thoại lại trong túi, học theo dáng vẻ như các cao nhân đắc đạo trên ti vi, lẩm nhẩm câu “cấp cấp như luật lệnh” cả nửa ngày. Sau đó chợt ném nắm đậu tiên trong tay ra ngoài, quát lớn một tiếng: “Biến!”
“Lộp bộp...”
Nhưng hình ảnh một tiếng sấm giữa trời quang, thần binh xuất hiện hoành tráng trên đạo tràng chẳng hề xảy ra. Toàn bộ mười hai hạt đậu tiên kia rơi cả xuống đất, va chạm phát ra những tiếng kêu lộp bộp như tiếng hạt châu rơi xuống mâm ngọc.
“Ấy...”
Lý Hạo vuốt mũi, lúng túng cúi xuống lần lượt nhặt từng hạt đậu tiên nọ lên.
Sự thật chứng minh, làm màu quá lố sẽ bị vả mặt trong nháy mắt.
“Hình như mình quên phải cắt máu nhận chủ rồi.”
Lý Hạo lại móc điện thoại ra xem, bấy giờ mới trông thấy tin nhắn gửi kèm với hồng bao của Vương Mẫu nương nương, biết được là mình đã quên mất công đoạn cắt máu nhận chủ đầu tiên.
Liền đó, Lý Hạo nén đau cắn rách đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu đỏ tươi, nhỏ xuống hạt đậu tiên trước mắt.
“Xèo.”
Giọt máu vừa rơi xuống một hạt đậu, tức thì nổ tung hóa thành một màn sương máu. Liền đó, toàn bộ các hạt đậu đồng loạt hấp thụ hết làn sương máu đó.
“Thật thần kì.”
Lý Hạo thu ngón tay lại. Cậu cứ tưởng còn phải nhỏ từng giọt máu lên mỗi một hạt đậu nữa chứ, bây giờ xem ra, quả nhiên là cậu đã nghĩ nhiều rồi.
Sau khi hấp thu máu tươi của cậu, cuối cùng mười hai hạt đậu tiên vốn không có mảy may động tĩnh kia lại lần nữa tỏa ra một luồng sáng lục sắc, hai hạt một đôi, lơ lửng giữa không trung.
“Wow.”
Một giọng trẻ con non nớt bỗng dưng vang lên, ngay sau đó, trước mắt Lý Hạo bỗng nhiên xuất hiện một bé trai mặc bộ giáp vàng, kháu khỉnh bụ bẫm, thoạt trông dễ thương không để đâu cho hết. Chỉ là trong nét ngây thơ lại ẩn giấu vẻ uy nghi thần diệu khó mà nói rõ.
Sau đó, còn chưa chờ Lý Hạo phản ứng lại, vầng sáng đã chớp lóe, mười hai hạt đậu tiên cùng lúc biến hóa, cuối cùng đều biến thành hình người, mười hai hạt là mười hai đứa bé, sáu nam sáu nữ, hai đứa một đôi.
“Lục Đinh Lục Giáp, tham kiến chủ nhân!”
Mười hai đứa bé đồng loạt đáp đất, sau đó chuyển mắt nhìn Lý Hạo, trên khuôn mặt nho nhỏ phúng phính đồng thời hiện ra vẻ mặt hân hoan phục tùng, cùng chắp tay cung kính: “Xin chủ nhân ra lệnh.”
“Ớ...”
Lý Hạo trợn mắt há mồm nhìn mười hai đứa bé trước mắt. Đám nít ranh này thoạt trông chỉ chừng tám, chín tuổi, đáng yêu vô cùng, khiến người ta hoàn toàn không liên tưởng nổi với các thiên binh thiên tướng hùng mạnh kia.
“Vương Mẫu nương nương đùa mình đấy à?”
Trong lòng Lý Hạo không khỏi thầm ngờ vực, lại nói: “Mỗi người các ngươi đều có bản lĩnh cả chứ?”
“Thưa chủ nhân, ta là Giáp Tý, lão đại trong Lục Giáp. Các huynh đệ tỷ muội bọn ta cùng liên thủ, lớn có thể điều khiển lôi phong, diệt ma trừ tà, nhỏ có thể dọn nhà an gia, xua đuổi ngũ độc(1), tai họa tránh xa. Chủ nhân muốn bọn ta làm gì, xin cứ việc sai bảo.”
(1) Gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.
Đứa bé đứng đầu trong mười hai đứa đứng ra khỏi hàng, ngẩng cao cái đầu nhỏ đáng yêu, nói vói vẻ đầy kiêu ngạo.
“Thật hay giả vậy?”
Tính ra, trong lòng Lý Hạo cũng có chút thiện cảm với mấy đứa bé dễ thương này. Nghe nó nói thế, bấy giờ mới bảo: “Nếu như thế, vậy các ngươi giúp ta quét tước sạch sẽ trên dưới tòa nhà này trước xem.”
“Vèo.”
Lý Hạo vừa dứt lời, mười hai đứa bé vẫn đang đứng ngay ngắn trước mặt thoắt chốc đã hóa thành một làn gió biến mất không thấy.
Đồng thời, tòa nhà văn phòng bỏ không phủ đầy bụi đất này cũng bắt đầu mơ hồ rung lên.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com


Nhưng Lý Hạo cũng chỉ mới nghe tới thứ đồ này qua các truyền thuyết, thần thoại, chứ không hề biết thực ra thuật rải đậu thành binh này còn phân chia phức tạp như vậy.
Cũng chính vì cậu không biết, nên mới đưa ra yêu cầu mơ hồ như vậy. Vương Mẫu nương nương đã nghĩ nhiều quá rồi.
“Lý Hạo này thật là dã tâm không nhỏ. Cậu ta mở miệng3đòi ta cả một đội quân, lại còn không nói rõ cấp bậc, nhưng nếu chỉ đưa một đám lính cỏ cấp thấp nhất, thì ta thân là Vương Mẫu, lại nào có thể không biết xấu hổ lấy ra cho được?”
Phút chốc Vương Mẫu nương nương đã nghĩ ra bao nhiêu điều, thấy hơi khó xử. Tặng đội quân thần binh cấp thấp thì mất mặt quá, nhưng nếu như đem tặng đội binh tướng cao cấp nhất, bà lại không nỡ.
Phải biết rằng, thuật rải đậu thành binh Lục Đinh Lục Giáp này, tuy rằng cũng kêu gọi ra con rối hình nhân, nhưng trừ việc nghe lệnh chủ nhân tuyệt đối ra, mỗi một hình nhân này đều không khác thần tiên chút nào!
“Đúng rồi, không phải còn có một đội hình nhân Lục Đinh Lục Giáp vẫn đang thai nghén, bồi dưỡng trong2đất hay sao?”
Đang tập trung suy nghĩ, một tia sáng bỗng lóe lên trong óc, phút chốc bừng tỉnh.
Chỉ thấy cánh tay ngọc ngà giơ lên, một luồng sáng vàng tức khắc hiện ra, hóa thành một đạo pháp chỉ, chiếu từ Dao Trì đến tận chỗ sâu trên Tiên giới.
Chỉ mất một lúc, một luồng sáng lục sắc thần thánh bỗng bay từ không gian đến giữa lòng bàn tay Vương Mẫu nương nương.
Luồng sáng lục sắc lui dần, hóa thành sáu đôi đậu hạt sáng hạt tối không đều nhau, chính là mười hai loại trong Lục Đinh Lục Giáp!
“Lục Đinh Lục Giáp này tuy chưa được thai nghén hoàn toàn, chưa có được thần trí, cũng không nắm vững các pháp thuật nhưng tự thân đã có được một chút pháp lực, hơn xa các hình nhân binh tướng trưởng thành. Chẳng qua, cầm1ra triệt tiêu đoạn nhân quả này với Lý Hạo cũng đã đủ rồi.”
Vương Mẫu nương nương bấm đốt tay tính toán, sau đó gật gật đầu, trong lòng đã có quyết định.
Với những thần tiên đã vượt lên trên trói buộc siêu thoát như họ, thứ không muốn nhất chính là dính phải những mối nhân quả không cần thiết. Đối với họ, thứ này sẽ chỉ dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Cái chưa biết, chính là cái đáng sợ nhất!
Vậy nên đối với việc trao đổi này, tức mua bán hàng online trong suy nghĩ của Lý Hạo, Vương Mẫu và y tiên Biển Thước vẫn luôn suy tính từng li từng tí. Nhiều hơn không được, ít hơn không được, cứ nhất thiết phải trao đổi đồng giá.
“Lý Hạo đạo hữu, trong tay ta có Lục Đinh Lục Giáp là đội quân hình1nhân cao cấp nhất, giờ ta tặng cho đạo hữu. Mỗi một đứa trong bọn chúng đều có trí khôn cực cao, đạo hữu chỉ cần cắt máu nhận chủ, sau này muốn sai khiến bọn chúng làm việc gì, cứ việc ra lệnh là được.”
Vương Mẫu nương nương không nói thật rằng Lục Đinh Lục Giáp này chỉ là một đám thần tướng chưa trưởng thành có chút pháp lực cỏn con, lập tức đưa mười hai hạt đậu tiên này qua chức năng tặng hồng bao để tặng cho Lý Hạo.
Một cơn sóng không gian chớp nhoáng lướt qua, sau đó Lý Hạo liền nhận được một món quà từ Vương Mẫu nương nương gửi đến qua wechat tam giới nọ.
Lý Hạo ôm lòng mong đợi click mở hồng bao, đột nhiên, một quầng sáng lục sắc phút chốc hắt ra từ màn hình chiếc1điện thoại trong tay, sau đó mười hai hạt đậu tiên sáng tối không đồng đều đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Đây chính là thuật pháp rải đậu thành binh trong truyền thuyết ư?”
Lý Hạo hưng phấn giấu điện thoại lại trong túi, học theo dáng vẻ như các cao nhân đắc đạo trên ti vi, lẩm nhẩm câu “cấp cấp như luật lệnh” cả nửa ngày. Sau đó chợt ném nắm đậu tiên trong tay ra ngoài, quát lớn một tiếng: “Biến!”
“Lộp bộp...”
Nhưng hình ảnh một tiếng sấm giữa trời quang, thần binh xuất hiện hoành tráng trên đạo tràng chẳng hề xảy ra. Toàn bộ mười hai hạt đậu tiên kia rơi cả xuống đất, va chạm phát ra những tiếng kêu lộp bộp như tiếng hạt châu rơi xuống mâm ngọc.
“Ấy...”
Lý Hạo vuốt mũi, lúng túng cúi xuống lần lượt nhặt từng hạt đậu tiên nọ lên.
Sự thật chứng minh, làm màu quá lố sẽ bị vả mặt trong nháy mắt.
“Hình như mình quên phải cắt máu nhận chủ rồi.”
Lý Hạo lại móc điện thoại ra xem, bấy giờ mới trông thấy tin nhắn gửi kèm với hồng bao của Vương Mẫu nương nương, biết được là mình đã quên mất công đoạn cắt máu nhận chủ đầu tiên.
Liền đó, Lý Hạo nén đau cắn rách đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu đỏ tươi, nhỏ xuống hạt đậu tiên trước mắt.
“Xèo.”
Giọt máu vừa rơi xuống một hạt đậu, tức thì nổ tung hóa thành một màn sương máu. Liền đó, toàn bộ các hạt đậu đồng loạt hấp thụ hết làn sương máu đó.
“Thật thần kì.”
Lý Hạo thu ngón tay lại. Cậu cứ tưởng còn phải nhỏ từng giọt máu lên mỗi một hạt đậu nữa chứ, bây giờ xem ra, quả nhiên là cậu đã nghĩ nhiều rồi.
Sau khi hấp thu máu tươi của cậu, cuối cùng mười hai hạt đậu tiên vốn không có mảy may động tĩnh kia lại lần nữa tỏa ra một luồng sáng lục sắc, hai hạt một đôi, lơ lửng giữa không trung.
“Wow.”
Một giọng trẻ con non nớt bỗng dưng vang lên, ngay sau đó, trước mắt Lý Hạo bỗng nhiên xuất hiện một bé trai mặc bộ giáp vàng, kháu khỉnh bụ bẫm, thoạt trông dễ thương không để đâu cho hết. Chỉ là trong nét ngây thơ lại ẩn giấu vẻ uy nghi thần diệu khó mà nói rõ.
Sau đó, còn chưa chờ Lý Hạo phản ứng lại, vầng sáng đã chớp lóe, mười hai hạt đậu tiên cùng lúc biến hóa, cuối cùng đều biến thành hình người, mười hai hạt là mười hai đứa bé, sáu nam sáu nữ, hai đứa một đôi.
“Lục Đinh Lục Giáp, tham kiến chủ nhân!”
Mười hai đứa bé đồng loạt đáp đất, sau đó chuyển mắt nhìn Lý Hạo, trên khuôn mặt nho nhỏ phúng phính đồng thời hiện ra vẻ mặt hân hoan phục tùng, cùng chắp tay cung kính: “Xin chủ nhân ra lệnh.”
“Ớ...”
Lý Hạo trợn mắt há mồm nhìn mười hai đứa bé trước mắt. Đám nít ranh này thoạt trông chỉ chừng tám, chín tuổi, đáng yêu vô cùng, khiến người ta hoàn toàn không liên tưởng nổi với các thiên binh thiên tướng hùng mạnh kia.
“Vương Mẫu nương nương đùa mình đấy à?”
Trong lòng Lý Hạo không khỏi thầm ngờ vực, lại nói: “Mỗi người các ngươi đều có bản lĩnh cả chứ?”
“Thưa chủ nhân, ta là Giáp Tý, lão đại trong Lục Giáp. Các huynh đệ tỷ muội bọn ta cùng liên thủ, lớn có thể điều khiển lôi phong, diệt ma trừ tà, nhỏ có thể dọn nhà an gia, xua đuổi ngũ độc(1), tai họa tránh xa. Chủ nhân muốn bọn ta làm gì, xin cứ việc sai bảo.”
(1) Gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.
Đứa bé đứng đầu trong mười hai đứa đứng ra khỏi hàng, ngẩng cao cái đầu nhỏ đáng yêu, nói vói vẻ đầy kiêu ngạo.
“Thật hay giả vậy?”
Tính ra, trong lòng Lý Hạo cũng có chút thiện cảm với mấy đứa bé dễ thương này. Nghe nó nói thế, bấy giờ mới bảo: “Nếu như thế, vậy các ngươi giúp ta quét tước sạch sẽ trên dưới tòa nhà này trước xem.”
“Vèo.”
Lý Hạo vừa dứt lời, mười hai đứa bé vẫn đang đứng ngay ngắn trước mặt thoắt chốc đã hóa thành một làn gió biến mất không thấy.
Đồng thời, tòa nhà văn phòng bỏ không phủ đầy bụi đất này cũng bắt đầu mơ hồ rung lên.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook