Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-63
Chương 63: Giữa chừng xuất hiện thẩm thừa phong
Lã Tư Viễn nhìn Lý Hạo trên sân khấu, vẻ kiêng dè trong mắt cuối cùng lại biến thành hài hước.
Lý Hạo kích động các sinh viên thì làm được gì?
Người thực sự đứng đầu trường học, Hiệu trưởng thực sự nắm giữ quyền quyết định lại đứng về phe ông ta!
Đứng trước người có quyền lực tuyệt đối, mấy câu oán thán của sinh viên có tính là gì? Đàn áp thẳng tay là được!
Sắc mặc Lý Hạo lúc này cũng trở nên khó coi hơn một chút.
Đề tài của đại hội giao lưu lần này là do người đến làm khách như Lã Tư Viễn đề ra, buổi tranh biện lý luận này thực ra là một cái bẫy lồ lộ ra đấy!
Bởi vì3đây chính là một cuộc so tài không thể có kết quả!
Quan điểm về Trung y và Tây y đã được vô số người tranh luận gần trăm năm qua, nhưng vẫn giằng co không dứt, chưa có lần nào thắng thua cao thấp cụ thể.
Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả (1), đơn thuần từ lý thuyết mà nói, hai hệ thống này căn bản không có cái nào tốt cái nào xấu!
(1) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả: mỗi người có một cái nhìn khác nhau về một vấn đề, bậc nhân đức nhìn đâu cũng thấy nhân đức, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí tuệ.
Tranh luận một đề tài không có kết quả như thế, hoàn toàn không2có ý nghĩa khảo cứu tri thức hay y thuật!
Tranh biện một phen, đến khi hai bên không phân thắng bại, kế hoạch của Lã Tư Viễn chắc chắn sẽ là thông qua bỏ phiếu của khách mời, hoặc là để các sinh viên có mặt biểu quyết.
Mà rõ ràng, bất kể là lãnh đạo trường bên ông ta hay sinh viên phe Tây y, nhân số đều chiếm ưu thế, đội Trung y nắm chắc phần thua trong trận đấu này!
Lý Hạo nhìn thấu điểm này, nên mới tóm lấy sơ hở Nick kém ngôn ngữ để đổi chủ đề, muốn khuấy đục cái gọi là tranh biện lý luận này lên, dù không phán đội Trung y thắng, nhưng làm loạn rồi bỏ đấy1cũng được.
Nhưng bây giờ Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh đã lên tiếng quyết định, cho rằng cần phải tìm người phiên dịch cho đại học Edinburgh.
Một câu nói thôi cũng đủ khiến mọi tính toán của Lý Hạo tan thành mây khói!
Đám đông sinh viên vốn đang kích động bị người hướng dẫn ở các lớp ổn định cũng ngồi về vị trí, Hiệu trưởng chính thức đã đứng ra lên tiếng thì không ai dám hé răng.
Lã Tư Viễn nhìn Lý Hạo nói không nên lời, gương mặt tươi tỉnh hẳn.
Cảm giác hết hi vọng dần mất đi, lòng tự tin nắm toàn cuộc trong tay lại quay về với ông ta.
Đại hội giao lưu lần này chia làm hai phần là tranh biện lý1luận và thao tác thực tiễn.
Nếu bọn họ có thể thắng được phần tranh biện lý luận đầu tiên, thì đã đứng ở chỗ bất bại rồi. Đến lúc đó tốn ít tiền tìm truyền thông đến tuyên truyền, áp đảo Thần Dục, chuyện xuất sư sẽ càng thêm thuận lợi!
“Chết tiệt…”
Nhìn Lã Tư Viễn cười đắc ý, Lý Hạo siết chặt tay, biết rằng chuyện này sẽ không phát triển theo ý mình nữa.
Đây chính là lấy một địch mười, đứng trước quyền lực tuyệt đối, dù tính toán tuyệt diệu hơn nữa cũng chằng nhằm nhò gì.
“Ha ha, Hiệu trưởng Lưu, tôi cho rằng ý kiến của ông có phần không thích hợp!”
Đúng lúc đó, một giọng nói xa lạ bỗng vang lên trên1hành lang, tuy không có micro khuếch đại âm thanh, nhưng vì hội trường đang vô cùng yên lặng, nên giọng nói của ông vẫn lọt rõ ràng vào tai mỗi người.
Lưu Nguyên Minh cau mày, cảm thấy rất bất ngờ.
Ông ta làm Hiệu trưởng ở Học viện y Hoa Hạ cũng hơn năm năm rồi, trong trường có rất ít người dám phản bác lời ông ta trước mặt mọi người. Hoặc là nói những người không biết thức thời từng làm việc ấy hiện giờ đã không còn ở nơi này nữa.
Quay người lại thì thấy một đoàn người chẳng biết xuất hiện ở hành lang hội trường từ lúc nào. Sắc mặc Lưu Nguyên Minh bỗng tái đi, vẻ lạnh lẽo ban đầu nháy mắt hóa thành nụ cười nịnh nọt, vội vã đẩy Lã Tư Viễn bên cạnh ra, rời khỏi chỗ khách mời, tiến lên nghênh đón.
“Bộ trưởng Thẩm!”
Lưu Nguyên Minh hệt như gặp được người thân nhất của mình, nhiệt tình nói: “Ngài xem, lãnh đạo lớn của Bộ Giáo dục giá lâm sao lại không báo trước tiếng nào? Tôi sẽ dẫn người xếp hàng ở cửa đón tiếp ngài thật chu đáo ngay ấy chứ!”
“Hiệu trưởng Lưu khách sáo rồi.”
Thẩm Thừa Phong gật đầu, nhưng không nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Lưu Nguyên Minh, mà chỉ hất cằm nói: “Tôi tới tham gia đại hội giao lưu Trung Tây y thôi.”
“Ngài ưu ái rồi, tham gia gì chứ ạ? Ngài tới là để chỉ bảo, được ngài chỉ bảo một vài điều là vinh hạnh của đơn vị cấp dưới như chúng tôi!”
Lưu Nguyên Minh gượng cười, vô cùng lễ độ với Thẩm Thừa Phong.
Vị Bộ trưởng Bộ Giáo dục Minh Châu này bình thường không phải ai cũng gặp được. Dù ông ta là Hiệu trưởng trường đại học, nhưng nếu sau này vẫn muốn tiếp tục thăng chức trong cục giáo dục thì phải nhờ hết vào ông lớn này, làm sao ông ta dám thất lễ với người ta chứ?
“Không khí trong đại hội giao lưu sôi nổi quá!”
Thẩm Thừa Phong cười với Lý Hạo, sau đó nói: “Vừa rồi trước khi đi vào, tôi đã đứng ngoài cửa nghe được một đoạn, cảm thấy cậu nhóc trên sân khấu nói rất đúng. Đại hội giao lưu cần phải đảm bảo sự công bằng chính trực, hơn nữa còn phải tôn trọng lẫn nhau. Đặc biệt người Hoa chúng ta coi trọng nhất là thể diện.”
Nói xong, ông nhìn Lưu Nguyên Minh đang lúng túng, hừ một tiếng, nói: “Hiệu trưởng Lưu, tôi nói có đúng không?”
“Đúng, rất đúng, tôi đã thực sự thông suốt rồi!”
Trên trán Lưu Nguyên Minh túa đầy mồ hôi, chỉ đành cười gượng gật đầu như mổ thóc.
Một lời này của Thẩm Thừa Phong có tới hai ý, nhìn thì có vẻ như đang nhận xét lời Lý Hạo, nhưng thực tế cũng đang nói với Lưu Nguyên Minh: Người Hoa coi trọng nhất là thể diện, nếu Lưu Nguyên Minh không nể mặt ông, tiếp tục nói giúp Lã Tư Viễn thì sẽ làm ông phật ý.
Mà một khi Bộ trưởng Thẩm mất hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
“Khụ khụ, lãnh đạo nhà trường đã suy xét kỹ càng, cảm thấy em Lý Hạo nói rất có lý. Nếu đội Trung y Hoa Hạ chúng ta không cần phiên dịch thì đội đại diện đại học Edinburgh cũng không được ngoại lệ.”
Lưu Nguyên Minh hắng giọng, cầm micro lên, nói: “Tiếp theo, mục tranh biện lý luận sẽ được tiếp tục tiến hành!”
“Hiệu trưởng Lưu!”
Lã Tư Viễn quýnh lên, định mở miệng nói gì đó, nhưng Lưu Nguyên Minh lại mặc kệ ông ta.
Tuy Lưu Nguyên Minh nhận lợi ích từ ông ta, nhưng so với việc đắc tội Thẩm Thừa Phong, chút lợi cỏn con của Lã Tư Viễn có thấm vào đâu?
Được Lưu Nguyên Minh nhiệt tình mời mọc, Bộ trưởng Thẩm Thừa Phong ngồi vào ghế khách mời chính giữa, làm chủ tọa cho đại hội giao lưu Trung Tây y lần này.
Trên sân khấu, Lý Hạo cũng không hiểu vì sao vị đại thần lai lịch chưa rõ này lại xuất hiện đúng lúc giúp đỡ mình, nhưng dù nghi ngờ thì kết quả vẫn rất tốt.
Sau đó, ngoài Lã Hạ Hầu ra, đám Nick, Bob và Jack hoàn toàn không hiểu tiếng Trung liền ngây người. Ngoại trừ Lã Hạ Hầu có thể hiểu tiếng Trung, những người khác hệt như đang nghe sách trời, toàn thân chìm trong sương mù, mặt mày ngơ ngác.
Tranh biện kiểu này cũng không hồi hộp, chẳng khác nào bốn người bên Lý Hạo tranh luận với một mình Lã Hạ Hầu, còn đám Nick thành đồ trang trí!
Tranh biện lý luận giằng co suốt buổi sáng, đến lúc bỏ phiếu cuối cùng, Thẩm Thừa Phong ngồi ghế chủ tọa bầu cho đội Trung y một phiếu, cũng đưa ra quan điểm chính trong vòng so đấu thứ nhất.
Không cần nghi ngờ, đội Trung y do Lý Hạo dẫn đầu giành thắng lợi!
“Bộ trưởng Thẩm!”
Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Lý Hạo không kiềm được đuổi theo Thẩm Thừa Phong, thắc mắc: “Cháu... cháu quen ngài ạ?”
“Ha ha, không biết có làm sao?”
Dường như Thẩm Thừa Phong rất hài lòng với biểu hiện của Lý Hạo. Ông đưa tay vỗ vai cậu, cười điềm đạm nói: “Tôi thích thanh niên vừa có tài vừa khí phách như cậu. Với cả, chị của cậu bảo tôi tới giữ thể diện giúp cậu, còn bảo cậu cứ việc thẳng tay hành động!”
“Chị của cháu?”
Nghe Thẩm Thừa Phong nói xong, trong đầu Lý Hạo bỗng lóe lên một ý nghĩ, nháy mắt hiểu ra nguyên nhân Thẩm Thừa Phong xuất hiện.
Chắc chắn là do Liễu Ngọc Oanh mời ông tới!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com


Lý Hạo kích động các sinh viên thì làm được gì?
Người thực sự đứng đầu trường học, Hiệu trưởng thực sự nắm giữ quyền quyết định lại đứng về phe ông ta!
Đứng trước người có quyền lực tuyệt đối, mấy câu oán thán của sinh viên có tính là gì? Đàn áp thẳng tay là được!
Sắc mặc Lý Hạo lúc này cũng trở nên khó coi hơn một chút.
Đề tài của đại hội giao lưu lần này là do người đến làm khách như Lã Tư Viễn đề ra, buổi tranh biện lý luận này thực ra là một cái bẫy lồ lộ ra đấy!
Bởi vì3đây chính là một cuộc so tài không thể có kết quả!
Quan điểm về Trung y và Tây y đã được vô số người tranh luận gần trăm năm qua, nhưng vẫn giằng co không dứt, chưa có lần nào thắng thua cao thấp cụ thể.
Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả (1), đơn thuần từ lý thuyết mà nói, hai hệ thống này căn bản không có cái nào tốt cái nào xấu!
(1) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả: mỗi người có một cái nhìn khác nhau về một vấn đề, bậc nhân đức nhìn đâu cũng thấy nhân đức, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí tuệ.
Tranh luận một đề tài không có kết quả như thế, hoàn toàn không2có ý nghĩa khảo cứu tri thức hay y thuật!
Tranh biện một phen, đến khi hai bên không phân thắng bại, kế hoạch của Lã Tư Viễn chắc chắn sẽ là thông qua bỏ phiếu của khách mời, hoặc là để các sinh viên có mặt biểu quyết.
Mà rõ ràng, bất kể là lãnh đạo trường bên ông ta hay sinh viên phe Tây y, nhân số đều chiếm ưu thế, đội Trung y nắm chắc phần thua trong trận đấu này!
Lý Hạo nhìn thấu điểm này, nên mới tóm lấy sơ hở Nick kém ngôn ngữ để đổi chủ đề, muốn khuấy đục cái gọi là tranh biện lý luận này lên, dù không phán đội Trung y thắng, nhưng làm loạn rồi bỏ đấy1cũng được.
Nhưng bây giờ Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh đã lên tiếng quyết định, cho rằng cần phải tìm người phiên dịch cho đại học Edinburgh.
Một câu nói thôi cũng đủ khiến mọi tính toán của Lý Hạo tan thành mây khói!
Đám đông sinh viên vốn đang kích động bị người hướng dẫn ở các lớp ổn định cũng ngồi về vị trí, Hiệu trưởng chính thức đã đứng ra lên tiếng thì không ai dám hé răng.
Lã Tư Viễn nhìn Lý Hạo nói không nên lời, gương mặt tươi tỉnh hẳn.
Cảm giác hết hi vọng dần mất đi, lòng tự tin nắm toàn cuộc trong tay lại quay về với ông ta.
Đại hội giao lưu lần này chia làm hai phần là tranh biện lý1luận và thao tác thực tiễn.
Nếu bọn họ có thể thắng được phần tranh biện lý luận đầu tiên, thì đã đứng ở chỗ bất bại rồi. Đến lúc đó tốn ít tiền tìm truyền thông đến tuyên truyền, áp đảo Thần Dục, chuyện xuất sư sẽ càng thêm thuận lợi!
“Chết tiệt…”
Nhìn Lã Tư Viễn cười đắc ý, Lý Hạo siết chặt tay, biết rằng chuyện này sẽ không phát triển theo ý mình nữa.
Đây chính là lấy một địch mười, đứng trước quyền lực tuyệt đối, dù tính toán tuyệt diệu hơn nữa cũng chằng nhằm nhò gì.
“Ha ha, Hiệu trưởng Lưu, tôi cho rằng ý kiến của ông có phần không thích hợp!”
Đúng lúc đó, một giọng nói xa lạ bỗng vang lên trên1hành lang, tuy không có micro khuếch đại âm thanh, nhưng vì hội trường đang vô cùng yên lặng, nên giọng nói của ông vẫn lọt rõ ràng vào tai mỗi người.
Lưu Nguyên Minh cau mày, cảm thấy rất bất ngờ.
Ông ta làm Hiệu trưởng ở Học viện y Hoa Hạ cũng hơn năm năm rồi, trong trường có rất ít người dám phản bác lời ông ta trước mặt mọi người. Hoặc là nói những người không biết thức thời từng làm việc ấy hiện giờ đã không còn ở nơi này nữa.
Quay người lại thì thấy một đoàn người chẳng biết xuất hiện ở hành lang hội trường từ lúc nào. Sắc mặc Lưu Nguyên Minh bỗng tái đi, vẻ lạnh lẽo ban đầu nháy mắt hóa thành nụ cười nịnh nọt, vội vã đẩy Lã Tư Viễn bên cạnh ra, rời khỏi chỗ khách mời, tiến lên nghênh đón.
“Bộ trưởng Thẩm!”
Lưu Nguyên Minh hệt như gặp được người thân nhất của mình, nhiệt tình nói: “Ngài xem, lãnh đạo lớn của Bộ Giáo dục giá lâm sao lại không báo trước tiếng nào? Tôi sẽ dẫn người xếp hàng ở cửa đón tiếp ngài thật chu đáo ngay ấy chứ!”
“Hiệu trưởng Lưu khách sáo rồi.”
Thẩm Thừa Phong gật đầu, nhưng không nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Lưu Nguyên Minh, mà chỉ hất cằm nói: “Tôi tới tham gia đại hội giao lưu Trung Tây y thôi.”
“Ngài ưu ái rồi, tham gia gì chứ ạ? Ngài tới là để chỉ bảo, được ngài chỉ bảo một vài điều là vinh hạnh của đơn vị cấp dưới như chúng tôi!”
Lưu Nguyên Minh gượng cười, vô cùng lễ độ với Thẩm Thừa Phong.
Vị Bộ trưởng Bộ Giáo dục Minh Châu này bình thường không phải ai cũng gặp được. Dù ông ta là Hiệu trưởng trường đại học, nhưng nếu sau này vẫn muốn tiếp tục thăng chức trong cục giáo dục thì phải nhờ hết vào ông lớn này, làm sao ông ta dám thất lễ với người ta chứ?
“Không khí trong đại hội giao lưu sôi nổi quá!”
Thẩm Thừa Phong cười với Lý Hạo, sau đó nói: “Vừa rồi trước khi đi vào, tôi đã đứng ngoài cửa nghe được một đoạn, cảm thấy cậu nhóc trên sân khấu nói rất đúng. Đại hội giao lưu cần phải đảm bảo sự công bằng chính trực, hơn nữa còn phải tôn trọng lẫn nhau. Đặc biệt người Hoa chúng ta coi trọng nhất là thể diện.”
Nói xong, ông nhìn Lưu Nguyên Minh đang lúng túng, hừ một tiếng, nói: “Hiệu trưởng Lưu, tôi nói có đúng không?”
“Đúng, rất đúng, tôi đã thực sự thông suốt rồi!”
Trên trán Lưu Nguyên Minh túa đầy mồ hôi, chỉ đành cười gượng gật đầu như mổ thóc.
Một lời này của Thẩm Thừa Phong có tới hai ý, nhìn thì có vẻ như đang nhận xét lời Lý Hạo, nhưng thực tế cũng đang nói với Lưu Nguyên Minh: Người Hoa coi trọng nhất là thể diện, nếu Lưu Nguyên Minh không nể mặt ông, tiếp tục nói giúp Lã Tư Viễn thì sẽ làm ông phật ý.
Mà một khi Bộ trưởng Thẩm mất hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
“Khụ khụ, lãnh đạo nhà trường đã suy xét kỹ càng, cảm thấy em Lý Hạo nói rất có lý. Nếu đội Trung y Hoa Hạ chúng ta không cần phiên dịch thì đội đại diện đại học Edinburgh cũng không được ngoại lệ.”
Lưu Nguyên Minh hắng giọng, cầm micro lên, nói: “Tiếp theo, mục tranh biện lý luận sẽ được tiếp tục tiến hành!”
“Hiệu trưởng Lưu!”
Lã Tư Viễn quýnh lên, định mở miệng nói gì đó, nhưng Lưu Nguyên Minh lại mặc kệ ông ta.
Tuy Lưu Nguyên Minh nhận lợi ích từ ông ta, nhưng so với việc đắc tội Thẩm Thừa Phong, chút lợi cỏn con của Lã Tư Viễn có thấm vào đâu?
Được Lưu Nguyên Minh nhiệt tình mời mọc, Bộ trưởng Thẩm Thừa Phong ngồi vào ghế khách mời chính giữa, làm chủ tọa cho đại hội giao lưu Trung Tây y lần này.
Trên sân khấu, Lý Hạo cũng không hiểu vì sao vị đại thần lai lịch chưa rõ này lại xuất hiện đúng lúc giúp đỡ mình, nhưng dù nghi ngờ thì kết quả vẫn rất tốt.
Sau đó, ngoài Lã Hạ Hầu ra, đám Nick, Bob và Jack hoàn toàn không hiểu tiếng Trung liền ngây người. Ngoại trừ Lã Hạ Hầu có thể hiểu tiếng Trung, những người khác hệt như đang nghe sách trời, toàn thân chìm trong sương mù, mặt mày ngơ ngác.
Tranh biện kiểu này cũng không hồi hộp, chẳng khác nào bốn người bên Lý Hạo tranh luận với một mình Lã Hạ Hầu, còn đám Nick thành đồ trang trí!
Tranh biện lý luận giằng co suốt buổi sáng, đến lúc bỏ phiếu cuối cùng, Thẩm Thừa Phong ngồi ghế chủ tọa bầu cho đội Trung y một phiếu, cũng đưa ra quan điểm chính trong vòng so đấu thứ nhất.
Không cần nghi ngờ, đội Trung y do Lý Hạo dẫn đầu giành thắng lợi!
“Bộ trưởng Thẩm!”
Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Lý Hạo không kiềm được đuổi theo Thẩm Thừa Phong, thắc mắc: “Cháu... cháu quen ngài ạ?”
“Ha ha, không biết có làm sao?”
Dường như Thẩm Thừa Phong rất hài lòng với biểu hiện của Lý Hạo. Ông đưa tay vỗ vai cậu, cười điềm đạm nói: “Tôi thích thanh niên vừa có tài vừa khí phách như cậu. Với cả, chị của cậu bảo tôi tới giữ thể diện giúp cậu, còn bảo cậu cứ việc thẳng tay hành động!”
“Chị của cháu?”
Nghe Thẩm Thừa Phong nói xong, trong đầu Lý Hạo bỗng lóe lên một ý nghĩ, nháy mắt hiểu ra nguyên nhân Thẩm Thừa Phong xuất hiện.
Chắc chắn là do Liễu Ngọc Oanh mời ông tới!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook