Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-57
Chương 57: Diệt chuột
Chuột Béo gật đầu, nói: “Chuyện tốt thế này mà bọn nó không làm, còn bày đặt nguyên tắc cơ đấy. Đuổi thần tài ra khỏi cửa, không phải bị ngu đấy chứ?”
“Ha ha ha ha! Đúng luôn! Một lũ ngu!”
Chuột Béo vừa nói dứt lời, mọi người trên bàn đều hưởng ứng.
“Anh Chuột, lần làm ăn này là em kiếm về đấy, không có công lao cũng có khổ lao, gần đây mẹ em bị bệnh, em nghĩ liệu có thể...”
Tiểu Mã Tử ngồi cạnh Chuột Béo cười nói.
“Thiếu tiền chứ gì?”
Chuột Béo nhìn cậu ta, hiểu ý gật đầu, đặt lon bia xuống, nói: “Nói gì vậy, chúng ta là anh em, mẹ mày có chuyện sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Nói xong, hắn liền xoa đôi tay béo núc ních, lấy ví3tiền trong túi quần ra.
Nhìn thấy một xấp Mao chủ tịch màu đỏ trong túi tiền kia, vẻ mặt Tiểu Mã Tử lộ vẻ cảm động và mong chờ.
Bọn họ làm việc thường thu tiền bảo kê và một ít phí khác, tất cả đều phải nộp hết cho Chuột Béo, khi nào Chuột béo vui sẽ tưởng cho đàn em một ít, nhưng phần lớn thì hắn đều chiếm làm của riêng hết.
Nhưng hôm nay Tiểu Mã Tử cảm thấy mình may mắn ra phết, tâm trạng Chuột Béo rõ là đang tốt lắm.
Chuột Béo lấy một sấp tiền mặt từ ví mình, đếm đi đếm lại, rồi cầm một tờ năm trăm nhét vào tay Tiểu Mã Tử, vỗ vai cậu ta nói: “Tiểu Lục, này, đừng khách khí, cầm lấy mua ít hoa quả2cho mẹ, coi như là chút lòng thành của anh Chuột.”
“Nào nào nào, uống đi, chúng ta tiếp tục uống.”
Chuột Béo cất ví tiền đi, lại cầm lấy lon bia, hét to.
“Anh Chuột!”
Tiểu Lục cầm năm trăm trong tay, có hơi bồn chồn gọi một tiếng.
“Làm sao? Lại chuyện gì nữa?”
Chuột Béo liếc cậu ta một cái, mất kiên nhẫn hỏi.
“Em tưởng...”
Tiểu Lục hít sâu, cậu ta cực kỳ sợ ánh mắt này của Chuột Béo. Nhưng mẹ vẫn đang nằm viện, nhà cậu ta lại không có tiền, điều này khiến cậu ta không thể không cố lấy can đảm mở miệng: “Em cần khoảng ba ngàn!”
“Bao nhiêu cơ? Ba ngàn?”
Sắc mặt Chuột Béo lạnh lùng, cộc cằn giật tờ năm trăm tệ trong tay Tiểu Lục, đập thẳng vào măt cậu ta, tức giận nói:1“Tấm lòng của anh Chuột mày mà mày dám chê ít hả?”
“Anh Chuột, mẹ em nằm viện, là nhu cầu thực sự cấp bách mới cần tiền!”
Tiểu Lục bị Chuột Béo đánh nằm lăn lộn trên mặt đất, khóc nức nở.
“Cút mẹ mày đi!”
Chuột Béo rống to, đứng bật dậy khỏi ghế, thẳng chân đá Tiểu Lục một cái, nhổ nước miếng nói: “Cho mày mặt mũi mày lại không biết xấu hổ, mày tưởng tiền này là mày kiếm được à, mày có tư cách ra điều kiện với bố mày à?!”
“Anh Chuột, anh Chuột, anh bớt giận, anh bớt giận ạ!”
Mấy người bên cạnh vội chạy qua kéo Chuột Béo đang định xông lên đánh tiếp lại, ai nấy ra sức nói lời hay, mong hắn đừng chấp Tiểu Lục.
Tiểu Lục ngã ngồi trên mặt1đất, đau đớn ôm phần bụng bị Chuột Béo đạp phải, giận lắm nhưng chẳng dám nói gì.
Tên của một người có thể không nói lên bản chất của họ, nhưng biệt danh của một người, chắc chắn không phải tự nhiên mà đặt ra như thế.
Chuột Béo, biệt danh này cũng tương tự.
Béo ý chỉ cho ngoại hình của hắn, còn Chuột nói lên tính cách của người này - Tham lam, xảo quyệt, hơn nữa còn rất độc ác!
“Người ta giúp mày kiếm được mối làm ăn tốt thế, mày chẳng mất tý công sức nào đã kiếm được năm ngàn, mẹ người ta nằm viện muốn xin mày ba ngàn cũng không được, thật đúng là cặn bã trong loài người.”
Đúng lúc này, một giọng nói không mặn không nhạt vang lên.
“Ai? Đứa nào1chửi bố mày đấy?”
Chuột Béo rống lên đầy giận dữ, vừa đẩy đàn em bên cạnh ra, hùng hổ đi về phía giọng nói nọ.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lý Hạo vuốt mũi, mỉm cười nói: “Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?”
“Người anh em này có đôi mắt độc thật, bị ngu à?”
Chuột Béo đánh giá Lý Hạo, nhìn cậu một mình đơn độc lại không sợ bọn hắn đông người, cũng không vội xúc động mà mở lời thăm dò Lý Hạo trước.
“Tao tên Lý Hạo, cũng chẳng ngu chút nào.”
Lý Hạo nhướn mày nói đùa, nói như chẳng quan tâm.
“Lý Hạo?”
Chuột Béo nhướn mày, lục lại cái tên này trong trí nhớ, hình như không có người tên Lý Hạo nào mà hắn không thể đụng vào.
“Anh Chuột, bên hội Chó Da Vàng ý, hình như nghe lời một thằng tên Lý Hạo, bây giờ đã quay về rửa tay hoàn lương rồi.”
Một tên đàn em tiến tới nói nhỏ bên tai Chuột Béo.
“Mày là thằng đã thu phục được bọn Chó Da Vàng?”
Chuột Béo nghe vậy khinh bỉ cười lạnh một tiếng: “Rồi sao? Hôm nay mày đến đây cũng để khuyên tao cải tà quy chính hả?”
“Không, không, không, tuy trước đây Chó Da Vàng ỷ thế bắt nạt người, nhưng cũng là kẻ có nghĩa khí, đối xử với các anh em rất tốt.”
Lý Hạo lắc đầu với Chuột Béo: “Mà mày thì… hết đường cứu chữa.”
“Cút mẹ mày đi, dám ra vẻ với bố mày hả?!”
Chuột Béo lập tức ném thẳng chai bia trong tay xuống đất, vung tay lên nói: “Các anh em lên! Đánh nó nhừ tử cho bố!”
“Muốn chết?”
“Dám vờ vịt thì cũng đừng có chạy!”
Đàn em của Chuột Béo luôn mồm chửi mắng, cầm chai bia xông tới.
“Lũ ô hợp...”
Lý Hạo cong miệng, cười khinh bỉ.
Dựa vào tài nghệ của cậu bây giờ, đối phó với đám người không có võ công này, căn bản không phải phí sức.
Lý Hạo bước từng bước, cũng không định động vào những người khác mà chỉ lướt qua bọn chúng. Lúc Chuột Béo chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, Lý Hạo đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Bụp!”
Lý Hạo vừa bóp cổ, vừa nhấc bổng hắn lên!
“Ôi. . .”
Hai mắt Chuột Béo lồi ra, gương mặt núc ních đỏ bừng, tay chân luống cuống giãy dụa.
“Lão Đại mà thế này thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Lý Hạo quay đầu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Lục bên cạnh, mỉm cười nói: “Hay là thế này đi, tôi giúp cậu tống hắn vào Cục cảnh sát, sau đó sẽ giúp cậu chữa khỏi bệnh cho mẹ, cậu chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ thôi, được không?”
“Thật ư?”
Tiểu Lục căng thẳng nuốt nước miếng ừng ực, không dám tin tưởng vào tai mình.
“Đương nhiên rồi.”
Lý Hạo gật đầu, sau đó vung tay lên, Chuột Béo bỗng ngất xỉu té lăn ra đất.
“Con người tôi đã nói chuyện, trước nay nói một không hai.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com


“Ha ha ha ha! Đúng luôn! Một lũ ngu!”
Chuột Béo vừa nói dứt lời, mọi người trên bàn đều hưởng ứng.
“Anh Chuột, lần làm ăn này là em kiếm về đấy, không có công lao cũng có khổ lao, gần đây mẹ em bị bệnh, em nghĩ liệu có thể...”
Tiểu Mã Tử ngồi cạnh Chuột Béo cười nói.
“Thiếu tiền chứ gì?”
Chuột Béo nhìn cậu ta, hiểu ý gật đầu, đặt lon bia xuống, nói: “Nói gì vậy, chúng ta là anh em, mẹ mày có chuyện sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Nói xong, hắn liền xoa đôi tay béo núc ních, lấy ví3tiền trong túi quần ra.
Nhìn thấy một xấp Mao chủ tịch màu đỏ trong túi tiền kia, vẻ mặt Tiểu Mã Tử lộ vẻ cảm động và mong chờ.
Bọn họ làm việc thường thu tiền bảo kê và một ít phí khác, tất cả đều phải nộp hết cho Chuột Béo, khi nào Chuột béo vui sẽ tưởng cho đàn em một ít, nhưng phần lớn thì hắn đều chiếm làm của riêng hết.
Nhưng hôm nay Tiểu Mã Tử cảm thấy mình may mắn ra phết, tâm trạng Chuột Béo rõ là đang tốt lắm.
Chuột Béo lấy một sấp tiền mặt từ ví mình, đếm đi đếm lại, rồi cầm một tờ năm trăm nhét vào tay Tiểu Mã Tử, vỗ vai cậu ta nói: “Tiểu Lục, này, đừng khách khí, cầm lấy mua ít hoa quả2cho mẹ, coi như là chút lòng thành của anh Chuột.”
“Nào nào nào, uống đi, chúng ta tiếp tục uống.”
Chuột Béo cất ví tiền đi, lại cầm lấy lon bia, hét to.
“Anh Chuột!”
Tiểu Lục cầm năm trăm trong tay, có hơi bồn chồn gọi một tiếng.
“Làm sao? Lại chuyện gì nữa?”
Chuột Béo liếc cậu ta một cái, mất kiên nhẫn hỏi.
“Em tưởng...”
Tiểu Lục hít sâu, cậu ta cực kỳ sợ ánh mắt này của Chuột Béo. Nhưng mẹ vẫn đang nằm viện, nhà cậu ta lại không có tiền, điều này khiến cậu ta không thể không cố lấy can đảm mở miệng: “Em cần khoảng ba ngàn!”
“Bao nhiêu cơ? Ba ngàn?”
Sắc mặt Chuột Béo lạnh lùng, cộc cằn giật tờ năm trăm tệ trong tay Tiểu Lục, đập thẳng vào măt cậu ta, tức giận nói:1“Tấm lòng của anh Chuột mày mà mày dám chê ít hả?”
“Anh Chuột, mẹ em nằm viện, là nhu cầu thực sự cấp bách mới cần tiền!”
Tiểu Lục bị Chuột Béo đánh nằm lăn lộn trên mặt đất, khóc nức nở.
“Cút mẹ mày đi!”
Chuột Béo rống to, đứng bật dậy khỏi ghế, thẳng chân đá Tiểu Lục một cái, nhổ nước miếng nói: “Cho mày mặt mũi mày lại không biết xấu hổ, mày tưởng tiền này là mày kiếm được à, mày có tư cách ra điều kiện với bố mày à?!”
“Anh Chuột, anh Chuột, anh bớt giận, anh bớt giận ạ!”
Mấy người bên cạnh vội chạy qua kéo Chuột Béo đang định xông lên đánh tiếp lại, ai nấy ra sức nói lời hay, mong hắn đừng chấp Tiểu Lục.
Tiểu Lục ngã ngồi trên mặt1đất, đau đớn ôm phần bụng bị Chuột Béo đạp phải, giận lắm nhưng chẳng dám nói gì.
Tên của một người có thể không nói lên bản chất của họ, nhưng biệt danh của một người, chắc chắn không phải tự nhiên mà đặt ra như thế.
Chuột Béo, biệt danh này cũng tương tự.
Béo ý chỉ cho ngoại hình của hắn, còn Chuột nói lên tính cách của người này - Tham lam, xảo quyệt, hơn nữa còn rất độc ác!
“Người ta giúp mày kiếm được mối làm ăn tốt thế, mày chẳng mất tý công sức nào đã kiếm được năm ngàn, mẹ người ta nằm viện muốn xin mày ba ngàn cũng không được, thật đúng là cặn bã trong loài người.”
Đúng lúc này, một giọng nói không mặn không nhạt vang lên.
“Ai? Đứa nào1chửi bố mày đấy?”
Chuột Béo rống lên đầy giận dữ, vừa đẩy đàn em bên cạnh ra, hùng hổ đi về phía giọng nói nọ.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lý Hạo vuốt mũi, mỉm cười nói: “Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?”
“Người anh em này có đôi mắt độc thật, bị ngu à?”
Chuột Béo đánh giá Lý Hạo, nhìn cậu một mình đơn độc lại không sợ bọn hắn đông người, cũng không vội xúc động mà mở lời thăm dò Lý Hạo trước.
“Tao tên Lý Hạo, cũng chẳng ngu chút nào.”
Lý Hạo nhướn mày nói đùa, nói như chẳng quan tâm.
“Lý Hạo?”
Chuột Béo nhướn mày, lục lại cái tên này trong trí nhớ, hình như không có người tên Lý Hạo nào mà hắn không thể đụng vào.
“Anh Chuột, bên hội Chó Da Vàng ý, hình như nghe lời một thằng tên Lý Hạo, bây giờ đã quay về rửa tay hoàn lương rồi.”
Một tên đàn em tiến tới nói nhỏ bên tai Chuột Béo.
“Mày là thằng đã thu phục được bọn Chó Da Vàng?”
Chuột Béo nghe vậy khinh bỉ cười lạnh một tiếng: “Rồi sao? Hôm nay mày đến đây cũng để khuyên tao cải tà quy chính hả?”
“Không, không, không, tuy trước đây Chó Da Vàng ỷ thế bắt nạt người, nhưng cũng là kẻ có nghĩa khí, đối xử với các anh em rất tốt.”
Lý Hạo lắc đầu với Chuột Béo: “Mà mày thì… hết đường cứu chữa.”
“Cút mẹ mày đi, dám ra vẻ với bố mày hả?!”
Chuột Béo lập tức ném thẳng chai bia trong tay xuống đất, vung tay lên nói: “Các anh em lên! Đánh nó nhừ tử cho bố!”
“Muốn chết?”
“Dám vờ vịt thì cũng đừng có chạy!”
Đàn em của Chuột Béo luôn mồm chửi mắng, cầm chai bia xông tới.
“Lũ ô hợp...”
Lý Hạo cong miệng, cười khinh bỉ.
Dựa vào tài nghệ của cậu bây giờ, đối phó với đám người không có võ công này, căn bản không phải phí sức.
Lý Hạo bước từng bước, cũng không định động vào những người khác mà chỉ lướt qua bọn chúng. Lúc Chuột Béo chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, Lý Hạo đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Bụp!”
Lý Hạo vừa bóp cổ, vừa nhấc bổng hắn lên!
“Ôi. . .”
Hai mắt Chuột Béo lồi ra, gương mặt núc ních đỏ bừng, tay chân luống cuống giãy dụa.
“Lão Đại mà thế này thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Lý Hạo quay đầu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Lục bên cạnh, mỉm cười nói: “Hay là thế này đi, tôi giúp cậu tống hắn vào Cục cảnh sát, sau đó sẽ giúp cậu chữa khỏi bệnh cho mẹ, cậu chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ thôi, được không?”
“Thật ư?”
Tiểu Lục căng thẳng nuốt nước miếng ừng ực, không dám tin tưởng vào tai mình.
“Đương nhiên rồi.”
Lý Hạo gật đầu, sau đó vung tay lên, Chuột Béo bỗng ngất xỉu té lăn ra đất.
“Con người tôi đã nói chuyện, trước nay nói một không hai.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook