Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-124
Chương 124: Cây cao hơn rừng, gió thổi ắt gãy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có phải người có thể chịu thua thiệt không?
Còn chưa đợi Lý Hạo kịp hành động, cô nàng đã đạp lên chiếc giày cao gót lẻ loi còn lại của mình, nhanh như chớp xông thẳng vào trong thang máy.
“Chua ngoa?”
Trên mặt Tả Phi Phi hiển hiện một nụ cười lạnh lẽo, lạnh giọng cất tiếng: “Hôm nay bà sẽ cho mày nhìn rõ cái gì gọi là chua ngoa!”
“Muốn tao mất mặt à?”
Tả Phi Phi cười lạnh một tiếng, túm tóc Phan Hiểu Liên lôi cô ta đến cửa thang máy, nâng chân đá thẳng người ra ngoài, lại nói: “Được thôi, chỉ là lượt thang máy này cô đừng đi thì hơn, tôi lên lầu đợi cô báo thù.”
Phan Hiểu Liên đầu bù tóc rối ngã ngồi dưới đất nhìn Tả3Phi Phi bằng vẻ thù hằn, mãi đến khi cửa thang máy dần khép lại.
“Mang giày vào lại đi.”
Bấm số tầng xong, Lý Hạo đưa cho Tả Phi Phi chiếc giày mới bị cô đá đi vừa nãy, mỉm cười bảo.
“Chát!”
Nói xong, cô nàng giơ tay tát một cái trời giáng lên gương mặt dày cộp phấn trang điểm của cô gái kia.
Tả Phi Phi rất thích vận động và tập thể dục, hơn thế còn từng học võ. Luận đánh nhau, đến những người đàn ông bình thường cũng chưa chắc có thể là đối thủ của cô, nói chi tới cô gái này.
Cái bạt tai này giáng xuống vừa nhanh vừa mạnh, tức khắc để lại trên má cô gái một dấu năm ngón tay nổi bật, thậm chí còn hơi sưng2lên.
“Mày!”
Trên gương mặt cô gái kia là vẻ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, giơ tay định đánh trả nhưng lại bị Tả Phi Phi bồi thêm một cú vào bụng dưới, lập tức đau đớn khom người lui vội về phía sau, cuối cùng dựa cả người vào vách thang máy dần khuỵu xuống.
“Phan Hiểu Liên, mày thì là cái thá gì. Tao tò mò lắm đấy, là cái gì cho mày dũng khí nói với tao như thế vậy?”
Tả Phi Phi túm mớ tóc vừa mới đi uốn xoăn bồng bềnh của Phan hiểu Liệu, trong đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh tia sáng khiếp người.
“Tốt nhất mày nên buông tao ra, bằng không sau này tao không để mày yên đâu!”
Phan Hiểu Liên cắn môi, nước mắt đong đầy hốc2mắt nhưng vẫn mạnh miệng.
Tả Phi Phi cười lạnh một tiếng, túm tóc Phan Hiểu Liên lôi cô ta đến cửa thang máy, nâng chân đá thẳng người ra ngoài, lại nói: “Được thôi, chỉ là lượt thang máy này cô đừng đi thì hơn, tôi lên lầu đợi cô báo thù.”
Phan Hiểu Liên đầu bù tóc rối ngã ngồi dưới đất nhìn Tả Phi Phi bằng vẻ thù hằn, mãi đến khi cửa thang máy dần khép lại.
“Mang giày vào lại đi.”
Bấm số tầng xong, Lý Hạo đưa cho Tả Phi Phi chiếc giày mới bị cô đá đi vừa nãy, mỉm cười bảo.
“Cậu có thấy tôi rất không thục nữ không?”
Tả Phi Phi lại xỏ bàn chân trắng ngần vào chiếc cao gót, vuốt gọn mái tóc mình, gương mặt đã quay về9với vẻ nụ cười mỉm đầy quyến rũ.
“Đây mới là cậu.”
Lý Hạo cười nhạt lắc đầu: “Lúc có thể động tay thì tuyệt không dùng miệng, huống hồ là do cô nàng kia gây sự trước, đáng đời.”
“Cô ta tên Phan Hiểu Liên, nói ra cũng là một mối nghiệt duyên. Cấp 1 cấp 2 cô ta và tôi đều cùng lớp, vẫn luôn chướng mắt tôi, tôi cũng không biết mình đã chọc phải cô ta chuyện gì.”
Tả Phi Phi bĩu môi tiếp: “Chỉ là lúc trước cô ta thấy tôi cũng không dám mắng thẳng mặt như vậy, hôm nay không biết sao lại được mời tới đây nữa. Xem ra là leo lên được cành cao nào rồi, đợi lát nữa nhất định tôi phải mở to mắt xem rốt cuộc là4Thần Phật phương nào bảo kê cho cô ta!”
“Cây cao hơn rừng, gió thổi ắt gãy.”
Lý Hạo mỉm cười nói: “Cô đẹp hơn cô ta, gia thế cũng cao quý hơn cô ta, nếu không có cô, hẳn cô ta cũng là một đóa hoa quý. Tiếc là cô đã ở đây rồi, cô ta chỉ có thể làm một tàu lá xanh, không hận mới là lạ đấy.”
“Thôi đi, cậu sợ cái gì?”
Tả Phi Phi lại cười, khoác tay Lý Hạo, nói: “Dù sao Như Ý Lầu này cũng là địa bàn của chị gái cậu, tôi dựa vào vị đại thiếu cậu rồi thì việc gì phải sợ ai nữa.”
“Đúng là ranh mãnh.”
Lý Hạo vươn tay bóp bóp sống mũi cao thẳng cao cô, cười mắng.
Lấy thân phận và bản lĩnh của Tả Phi Phi, cô nàng không chủ động gây sự với người ta là đã phải thắp hương khấn bái rồi, chứ bình thường nào có ai dám chọc đến?
Trong lúc trò chuyện, thang máy đã nhanh chóng lên tới tầng ba.
Lại một lần đặt chân nơi này, trong lòng Lý Hạo không nén được cảm khái vạn lần.
Lần đầu tiên cậu theo chân bọn Tả Phi Phi đến đây chơi, đầu óc nóng lên đã gây ra cuộc đại náo đêm hoa khôi xuất giá. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải anh trai và Liễu Ngọc Oanh từng có ngọn nguồn dây dưa như vậy, chỉ e cậu đã sớm kết thúc cuộc đời vào buổi tối hôm đó rồi?
Nhưng vạn vật thế gian có lúc cũng vô thường như thế. Lúc đó, ai có thể nghĩ tới, thằng Lý Hạo đã quậy tung Như Ý Lầu đó không chỉ không bị làm sao mà sau còn nhận cả Liễu Ngọc Oanh làm chị?
“Chị Phi Phi, anh Hạo, anh chị tới rồi ạ?”
Hai người vừa tìm được chỗ đứng, giọng Trác Yến Vũ đã từ đâu truyền đến.
“Tiểu Yến Tử cũng tới rồi này.”
Lý Hạo và Tả Phi Phi quay đầu sang, thấy Trác Yến Vũ đang đi về phía mình, cũng mỉm cười bảo.
“Vâng ạ, bị mẹ em kéo tới cho biết đó biết đây.”
Trong tay Trác Yến Vũ cầm một cái ly đế cao, trên người mặc bộ lễ phục trang nhã, khiến cho vóc dáng đã trổ mã yêu kiều càng có vẻ trưởng thành hơn, đã rất ra dáng một quý cô nhỏ tuổi.
“Chị Phi Phi, anh Hạo, anh chị không đi thay đồ ạ?”
Bởi mới từ công ty chạy thẳng đến đây nên Tả Phi Phi vẫn khoác chiếc áo vest mặc lúc đi làm, còn Lý Hạo thì vẫn bộ đồ thoải mái chưa từng thay đổi, đứng ở chỗ này lại càng có vẻ không thích hợp.
“Đi chứ, quần áo của chị để trên xe cô chị rồi, chắc giờ cô chị cũng đã mang cả vào phòng thay đồ. Chị đi tìm cô đây.”
Tả Phi Phi cười gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Hạo đứng cạnh, bảo: “Quần áo của cậu thì phải làm sao đây?”
“Kệ thôi, tôi cũng một mình một chợ quen rồi, không chịu nổi những quy tắc ràng buộc cứng nhắc đó, có cố cũng chả để làm gì?”
Lý Hạo nhún vai đáp: “Sau khi Einstein trở thành nhà vật lý học nổi tiếng nhất thế giới, có một lần ông khoác cái áo khoác dài đã cũ và rách đi trên đường, bạn ông hỏi, bây giờ cậu nổi tiếng rồi, sao không ăn mặc cho đàng hoàng một chút? Einsten đáp, người biết tôi, bất kể tôi mặc quần áo thế nào họ đều sẽ không coi thường, còn người không biết tôi, cớ gì tôi phải vì ánh nhìn của họ mà thay đổi chính mình?”
“Hì hì, nói như thế, anh Hạo cũng có mấy phần trí tuệ của Einstein đó nha!”
Trác Yến Vũ ôm riết cánh tay Lý Hạo, vừa nói vừa nói.
“Cũng tạm, cũng tạm.”
Lý Hạo vuốt mũi, ánh mắt bất giác men theo cần cổ trắng ngần của Tiểu Yến Vũ nhìn xuống phong cảnh mê người nơi khe rãnh sâu hút bên dưới bộ lễ phục thấp ngực.
Tuyệt đối không phải cậu dung tục, mà là do ánh mắt con người luôn tự có ý thức đi tìm kiếm mọi sự vật đẹp đẽ. Đây là bản năng, ừm, chính là như vậy, không thể trách cậu háo sắc được.
Lý Hạo tự nhủ với mình như thế.
“Em cứ vuốt đuôi cậu ta nữa đi!”
Tả Phi Phi cười dí dí lên trán Trác Yến Vũ, sau đó quay sang nói: “Vậy hai người trò chuyện trước đi, tôi đi thay quần áo cái đã.”
Nói xong, cô liền bước chân đi về phía cửa.
Nhưng đúng lúc vừa bước tới cửa lại vừa khéo có một đám người đang định đi vào. Người hai bên vừa thấy mặt nhau, tức khắc một tiếng la sắc nhọn đầy phẫn nộ vang lên.
“Chính là cô ta, vừa rồi chính là con nhỏ chua ngoa này đánh em trong thang máy!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Còn chưa đợi Lý Hạo kịp hành động, cô nàng đã đạp lên chiếc giày cao gót lẻ loi còn lại của mình, nhanh như chớp xông thẳng vào trong thang máy.
“Chua ngoa?”
Trên mặt Tả Phi Phi hiển hiện một nụ cười lạnh lẽo, lạnh giọng cất tiếng: “Hôm nay bà sẽ cho mày nhìn rõ cái gì gọi là chua ngoa!”
“Muốn tao mất mặt à?”
Tả Phi Phi cười lạnh một tiếng, túm tóc Phan Hiểu Liên lôi cô ta đến cửa thang máy, nâng chân đá thẳng người ra ngoài, lại nói: “Được thôi, chỉ là lượt thang máy này cô đừng đi thì hơn, tôi lên lầu đợi cô báo thù.”
Phan Hiểu Liên đầu bù tóc rối ngã ngồi dưới đất nhìn Tả3Phi Phi bằng vẻ thù hằn, mãi đến khi cửa thang máy dần khép lại.
“Mang giày vào lại đi.”
Bấm số tầng xong, Lý Hạo đưa cho Tả Phi Phi chiếc giày mới bị cô đá đi vừa nãy, mỉm cười bảo.
“Chát!”
Nói xong, cô nàng giơ tay tát một cái trời giáng lên gương mặt dày cộp phấn trang điểm của cô gái kia.
Tả Phi Phi rất thích vận động và tập thể dục, hơn thế còn từng học võ. Luận đánh nhau, đến những người đàn ông bình thường cũng chưa chắc có thể là đối thủ của cô, nói chi tới cô gái này.
Cái bạt tai này giáng xuống vừa nhanh vừa mạnh, tức khắc để lại trên má cô gái một dấu năm ngón tay nổi bật, thậm chí còn hơi sưng2lên.
“Mày!”
Trên gương mặt cô gái kia là vẻ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, giơ tay định đánh trả nhưng lại bị Tả Phi Phi bồi thêm một cú vào bụng dưới, lập tức đau đớn khom người lui vội về phía sau, cuối cùng dựa cả người vào vách thang máy dần khuỵu xuống.
“Phan Hiểu Liên, mày thì là cái thá gì. Tao tò mò lắm đấy, là cái gì cho mày dũng khí nói với tao như thế vậy?”
Tả Phi Phi túm mớ tóc vừa mới đi uốn xoăn bồng bềnh của Phan hiểu Liệu, trong đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh tia sáng khiếp người.
“Tốt nhất mày nên buông tao ra, bằng không sau này tao không để mày yên đâu!”
Phan Hiểu Liên cắn môi, nước mắt đong đầy hốc2mắt nhưng vẫn mạnh miệng.
Tả Phi Phi cười lạnh một tiếng, túm tóc Phan Hiểu Liên lôi cô ta đến cửa thang máy, nâng chân đá thẳng người ra ngoài, lại nói: “Được thôi, chỉ là lượt thang máy này cô đừng đi thì hơn, tôi lên lầu đợi cô báo thù.”
Phan Hiểu Liên đầu bù tóc rối ngã ngồi dưới đất nhìn Tả Phi Phi bằng vẻ thù hằn, mãi đến khi cửa thang máy dần khép lại.
“Mang giày vào lại đi.”
Bấm số tầng xong, Lý Hạo đưa cho Tả Phi Phi chiếc giày mới bị cô đá đi vừa nãy, mỉm cười bảo.
“Cậu có thấy tôi rất không thục nữ không?”
Tả Phi Phi lại xỏ bàn chân trắng ngần vào chiếc cao gót, vuốt gọn mái tóc mình, gương mặt đã quay về9với vẻ nụ cười mỉm đầy quyến rũ.
“Đây mới là cậu.”
Lý Hạo cười nhạt lắc đầu: “Lúc có thể động tay thì tuyệt không dùng miệng, huống hồ là do cô nàng kia gây sự trước, đáng đời.”
“Cô ta tên Phan Hiểu Liên, nói ra cũng là một mối nghiệt duyên. Cấp 1 cấp 2 cô ta và tôi đều cùng lớp, vẫn luôn chướng mắt tôi, tôi cũng không biết mình đã chọc phải cô ta chuyện gì.”
Tả Phi Phi bĩu môi tiếp: “Chỉ là lúc trước cô ta thấy tôi cũng không dám mắng thẳng mặt như vậy, hôm nay không biết sao lại được mời tới đây nữa. Xem ra là leo lên được cành cao nào rồi, đợi lát nữa nhất định tôi phải mở to mắt xem rốt cuộc là4Thần Phật phương nào bảo kê cho cô ta!”
“Cây cao hơn rừng, gió thổi ắt gãy.”
Lý Hạo mỉm cười nói: “Cô đẹp hơn cô ta, gia thế cũng cao quý hơn cô ta, nếu không có cô, hẳn cô ta cũng là một đóa hoa quý. Tiếc là cô đã ở đây rồi, cô ta chỉ có thể làm một tàu lá xanh, không hận mới là lạ đấy.”
“Thôi đi, cậu sợ cái gì?”
Tả Phi Phi lại cười, khoác tay Lý Hạo, nói: “Dù sao Như Ý Lầu này cũng là địa bàn của chị gái cậu, tôi dựa vào vị đại thiếu cậu rồi thì việc gì phải sợ ai nữa.”
“Đúng là ranh mãnh.”
Lý Hạo vươn tay bóp bóp sống mũi cao thẳng cao cô, cười mắng.
Lấy thân phận và bản lĩnh của Tả Phi Phi, cô nàng không chủ động gây sự với người ta là đã phải thắp hương khấn bái rồi, chứ bình thường nào có ai dám chọc đến?
Trong lúc trò chuyện, thang máy đã nhanh chóng lên tới tầng ba.
Lại một lần đặt chân nơi này, trong lòng Lý Hạo không nén được cảm khái vạn lần.
Lần đầu tiên cậu theo chân bọn Tả Phi Phi đến đây chơi, đầu óc nóng lên đã gây ra cuộc đại náo đêm hoa khôi xuất giá. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải anh trai và Liễu Ngọc Oanh từng có ngọn nguồn dây dưa như vậy, chỉ e cậu đã sớm kết thúc cuộc đời vào buổi tối hôm đó rồi?
Nhưng vạn vật thế gian có lúc cũng vô thường như thế. Lúc đó, ai có thể nghĩ tới, thằng Lý Hạo đã quậy tung Như Ý Lầu đó không chỉ không bị làm sao mà sau còn nhận cả Liễu Ngọc Oanh làm chị?
“Chị Phi Phi, anh Hạo, anh chị tới rồi ạ?”
Hai người vừa tìm được chỗ đứng, giọng Trác Yến Vũ đã từ đâu truyền đến.
“Tiểu Yến Tử cũng tới rồi này.”
Lý Hạo và Tả Phi Phi quay đầu sang, thấy Trác Yến Vũ đang đi về phía mình, cũng mỉm cười bảo.
“Vâng ạ, bị mẹ em kéo tới cho biết đó biết đây.”
Trong tay Trác Yến Vũ cầm một cái ly đế cao, trên người mặc bộ lễ phục trang nhã, khiến cho vóc dáng đã trổ mã yêu kiều càng có vẻ trưởng thành hơn, đã rất ra dáng một quý cô nhỏ tuổi.
“Chị Phi Phi, anh Hạo, anh chị không đi thay đồ ạ?”
Bởi mới từ công ty chạy thẳng đến đây nên Tả Phi Phi vẫn khoác chiếc áo vest mặc lúc đi làm, còn Lý Hạo thì vẫn bộ đồ thoải mái chưa từng thay đổi, đứng ở chỗ này lại càng có vẻ không thích hợp.
“Đi chứ, quần áo của chị để trên xe cô chị rồi, chắc giờ cô chị cũng đã mang cả vào phòng thay đồ. Chị đi tìm cô đây.”
Tả Phi Phi cười gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Hạo đứng cạnh, bảo: “Quần áo của cậu thì phải làm sao đây?”
“Kệ thôi, tôi cũng một mình một chợ quen rồi, không chịu nổi những quy tắc ràng buộc cứng nhắc đó, có cố cũng chả để làm gì?”
Lý Hạo nhún vai đáp: “Sau khi Einstein trở thành nhà vật lý học nổi tiếng nhất thế giới, có một lần ông khoác cái áo khoác dài đã cũ và rách đi trên đường, bạn ông hỏi, bây giờ cậu nổi tiếng rồi, sao không ăn mặc cho đàng hoàng một chút? Einsten đáp, người biết tôi, bất kể tôi mặc quần áo thế nào họ đều sẽ không coi thường, còn người không biết tôi, cớ gì tôi phải vì ánh nhìn của họ mà thay đổi chính mình?”
“Hì hì, nói như thế, anh Hạo cũng có mấy phần trí tuệ của Einstein đó nha!”
Trác Yến Vũ ôm riết cánh tay Lý Hạo, vừa nói vừa nói.
“Cũng tạm, cũng tạm.”
Lý Hạo vuốt mũi, ánh mắt bất giác men theo cần cổ trắng ngần của Tiểu Yến Vũ nhìn xuống phong cảnh mê người nơi khe rãnh sâu hút bên dưới bộ lễ phục thấp ngực.
Tuyệt đối không phải cậu dung tục, mà là do ánh mắt con người luôn tự có ý thức đi tìm kiếm mọi sự vật đẹp đẽ. Đây là bản năng, ừm, chính là như vậy, không thể trách cậu háo sắc được.
Lý Hạo tự nhủ với mình như thế.
“Em cứ vuốt đuôi cậu ta nữa đi!”
Tả Phi Phi cười dí dí lên trán Trác Yến Vũ, sau đó quay sang nói: “Vậy hai người trò chuyện trước đi, tôi đi thay quần áo cái đã.”
Nói xong, cô liền bước chân đi về phía cửa.
Nhưng đúng lúc vừa bước tới cửa lại vừa khéo có một đám người đang định đi vào. Người hai bên vừa thấy mặt nhau, tức khắc một tiếng la sắc nhọn đầy phẫn nộ vang lên.
“Chính là cô ta, vừa rồi chính là con nhỏ chua ngoa này đánh em trong thang máy!”
Bình luận facebook