Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-102
Chương 102: Long trọng khai trương
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cái tên phế thải này làm sao có thể tranh đua với đại thiếu gia chứ?”
A Mai quỳ bên chân nịnh nọt: “Thiếu gia, lúc nào em mới có thể quay lại bên anh vậy? Ngày nào người ta cũng ở bên chỗ hắn, nên rất nhớ anh đấy!”
“Bộp!”
Hoa Lăng Đồng đột nhiên bóp cổ A Mai, gương mặt thâm độc lóe lên tia âm hiểm, lạnh lùng nói: “Em muốn quay về bên tôi à? Nếu không phải Hoa Phi Tặc vẫn luôn không động vào em, e rằng em đã sớm cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của hắn rồi ấy chứ? Em cưỡng lại được sức hấp dẫn của hắn sao?”
“Đúng đúng rồi, đồ để bên này, hai bên này phải cân đối.”
Một ngày trước khi khai trương, tại công ty3Hạo Thiên của Lý Hạo, Tả Phi Phi đang chỉ đạo đám người Chó Da Vàng bày trí đồ đạc.
Vì sự kiện khai trương này, rất nhiều giỏ hoa và quà tặng đã được đưa đến từ trước, dưới sự sắp xếp của Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ, trước cổng công ty Hạo Thiên đã được phủ một tấm thảm đỏ, hai bên là những lẵng hoa chúc mừng tươi đẹp đặt ngay ngắn.
“Khung cảnh này, bài trí cứ như kết hôn vậy.”
Nhìn công ty giăng đèn kết hoa như vậy, Lý Hạo vô cùng vui mừng, mỉm cười trêu ghẹo.
“Đại... đại thiếu gia, em, em bị oan!”
Vì bị ngạt thở mà mặt A Mai đỏ ửng lên, liều mạng giãy giụa, cố bật lên tiếng cầu xin tha thứ.
“Có điều em sẽ không phản bội2tôi.”
Hoa Lăng Đồng vừa thả tay ra, cả người A Mai liền đổ nhào xuống đất ho dữ dội.
“Vì em sợ tôi.”
Hoa Lăng Đồng tắt máy theo dõi, lạnh lùng cười nói: “Hoa Phi Tạc giống như em vậy, nó cũng sợ tôi.”
“Cho nên dù có không cam tâm đến mức nào cũng chỉ có thể tiếp tục giả ngốc.”
Hoa Lăng Đồng đứng dậy, sải bước đi lướt qua người A Mai, lạnh giọng nói: “Tiếp tục giúp tôi giám sát nó, nếu nó giả ngốc cả đời, chẳng phải sẽ là một thằng ngốc thật sự rồi sao?”
“Dạ...”
Vẻ mặt A Mai có vẻ đau đớn, cô ta xoa cổ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Một ngày trước khi khai trương, tại công ty Hạo Thiên của Lý Hạo, Tả Phi Phi đang chỉ đạo đám người Chó2Da Vàng bày trí đồ đạc.
Vì sự kiện khai trương này, rất nhiều giỏ hoa và quà tặng đã được đưa đến từ trước, dưới sự sắp xếp của Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ, trước cổng công ty Hạo Thiên đã được phủ một tấm thảm đỏ, hai bên là những lẵng hoa chúc mừng tươi đẹp đặt ngay ngắn.
“Khung cảnh này, bài trí cứ như kết hôn vậy.”
Nhìn công ty giăng đèn kết hoa như vậy, Lý Hạo vô cùng vui mừng, mỉm cười trêu ghẹo.
“Ngưng, còn kết hôn nữa chứ?”
Tả Phi Phi không vui liếc cậu một cái, nhìn Trác Yến Vũ bên cạnh, bĩu môi hỏi: “Cậu còn muốn một lần cưới hai người hả? Có tin ông già nhà Tiểu Yến Tử sẽ là người đầu tiên bắt cậu lại không?”
“Hì hì, chị9Phi Phi, chị đừng nói thế, em thật sự không để bụng đâu.”
Trác Yến Vũ đứng bên cười đùa: “Nếu hai chị em mình cùng gả cho anh Hạo, chị làm vợ lớn, em làm vợ nhỏ, thì chị thật sự trở thành chị của em rồi.”
“Được rồi, được rồi, mấy bà cô ơi, coi như tôi chưa nói gì.”
Nói về đấu võ mồm, trước giờ Lý Hạo vốn không phải là đối thủ của mấy bà cô này, đành xin thua rồi quay người đi bận chuyện khác.
Ngày hôm sau, pháo hoa chúc mừng phóng thẳng lên trời, nhờ công ty Hạo Thiên đặt ở vùng ngoại ô nên không bị cấm bắn pháo hoa.
Buổi sáng, vừa đến chín giờ, từng chiếc xe hơi nối liền không dứt tiến về nơi này.
“Tổng giám đốc công ty Thái Lượng4của Minh Châu, ông Lưu Thế Huy đến!”
Trong đám thuộc hạ của Chó Da Vàng có một gã mặt mũi tương đối hòa nhã, lanh lợi, tên Lai Phúc đang đứng ở cửa lãnh nhiệm vụ đón khách, nhiệt tình há mồm hét to.
Theo đề nghị của cô bé thông minh lém lỉnh Trác Yến Vũ, buổi lễ khai trương lần này dùng “nghi thức hô to” truyền thống giống với kiểu khai trương xí nghiệp thời cận đại, cho một người có giọng nói vang đứng trước cửa đón khách, hô to thân phận khách mời để người bên trong biết được.
Mỗi một vị khách đến đều sẽ đưa danh thiếp đại diện thân phận của mình cho người đón khách để họ hô to, báo rõ cho mọi người tên tuổi thân phận của mình.
Tuy cách này trông có vẻ quê mùa lỗi thời, nhưng nghĩ kỹ lại, ưu điểm của nó nằm ở việc gia tăng sự náo nhiệt, một tiếng kinh người, vô cùng khí thế.
Sau khi nghe về phương thức này, Liễu Ngọc Oanh cũng vô cùng tán thành. Lý Hạo là người trẻ tuổi, cũng là người mới trong giới doanh nhân, là ông chủ trẻ, công ty trẻ, đương nhiên cần có tinh thần của người trẻ tuổi, mà kiểu đón khách theo “nghi thức hô to” này vừa hay chính là cách hay nhất để thể hiện tinh thần ấy!
“Tổng giám đốc công ty mậu dịch Quốc Tế Minh Châu, ông Lã Khánh Nghiệp cùng phu nhân đến!
“Tập đoàn Lâm Hiên, tổng giám đốc Lâm Điền đến!”
Tiếng hô nhiệt thành vang từng đợt một nối tiếp nhau, tuy lãnh nhiệm vụ đón khách kiểu này là một công việc cực kỳ tiêu hao sức lực và mệt cổ họng nhưng Lai Phúc lại vô cùng vui vẻ. Lý Hạo nhận bọn họ, cho bọn họ một công việc đàng hoàng để kiếm sống, vì vậy trong lòng cậu ta cũng rất cảm động. Vậy nên bây giờ có thể góp chút sức lực vì Lý Hạo, cậu ta vô cùng vui mừng.
“Hôm nay cậu vất vả rồi, lát nữa cho cậu một bao lì xì lớn!”
Lý Hạo bước đến bên cạnh vỗ vai Lai Phúc, cười nói.
“Ha ha, vậy cám ơn anh Hạo.”
Lai Phúc toét miệng cười nói: “Ông chủ lớn mau vào trong ngồi đi, chỗ này cứ giao cho em.”
“Ừ, được rồi.”
Lý Hạo gật đầu rồi quay người bước vào trong.
Lúc đầu khi trang hoàng lại công ty, tầng hầm dưới đất là chỗ Lý Hạo bỏ nhiều công sức nhất, còn phần trên tòa nhà, lầu một là quầy tiếp tân và phòng nghỉ dành cho khách, lầu hai là dây chuyền sản xuất, còn lầu ba là không gian riêng tư dùng để tiếp đón bạn bè thân thiết mà Lý Hạo mô phỏng theo cách bày trí của Liễu Ngọc Oanh.
“Lý Hạo, hôm nay con khai trương công ty, thầy cũng chẳng có gì tặng cho con, chỉ có bao lì xì nhỏ này coi như một chút tâm ý của thầy, con không được từ chối đâu đấy.”
Tầng ba của công ty Hạo Thiên, ông cụ Thần Dục cũng đưa Thần Hi đến, cười ha hả tặng một bao lì xì to cho Lý Hạo.
“Cám ơn thầy, xin thầy yên tâm, con nhất định sẽ không quên lời thề phục hưng Trung y đâu ạ!”
Lý Hạo vừa cười vừa nhận lấy bao lì xì chúc mừng và cho cụ Thần Dục một lời khẳng định để ông yên tâm.
“Hãng đồ chơi Hồng Tinh, ông Hổ...”
Lai Phúc nhận tấm danh thiếp của một người mặc đồ đen, nhưng lần này vừa mới hô được một nửa, sắc mặt cậu liền trở nên vô cùng khó coi.
“Mẹ mày, sao không đọc hết?”
Người mặc áo đen gỡ kính xuống, nhìn sắc mặt dần trở nên trắng bệch của Lai Phúc, rống lớn đẩy cậu ta lùi về sau mấy bước!
“Hổ... Hổ gia?”
Miệng Lai Phúc run lẩy bẩy, nhìn người đàn ông trung niên đeo kính râm mặc áo khoác có hoa văn da hổ đằng sau người mặc áo đen, giọng nói lắp bắp sợ sệt.
“Sao, sao anh lại đến đây?”
“Tụi mày cho rằng không phát thiệp mời cho bang Hồng Tinh thì tao không biết đường mà đến hả?”
Hổ gia hừ lạnh không nói thêm lời nào đã lập tức bước vào trong.
“Về cái khoản lập công ty ở Minh Châu này thì vẫn chưa có công ty nào khai trương mà dám không hỏi Hổ gia tao đâu!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

A Mai quỳ bên chân nịnh nọt: “Thiếu gia, lúc nào em mới có thể quay lại bên anh vậy? Ngày nào người ta cũng ở bên chỗ hắn, nên rất nhớ anh đấy!”
“Bộp!”
Hoa Lăng Đồng đột nhiên bóp cổ A Mai, gương mặt thâm độc lóe lên tia âm hiểm, lạnh lùng nói: “Em muốn quay về bên tôi à? Nếu không phải Hoa Phi Tặc vẫn luôn không động vào em, e rằng em đã sớm cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của hắn rồi ấy chứ? Em cưỡng lại được sức hấp dẫn của hắn sao?”
“Đúng đúng rồi, đồ để bên này, hai bên này phải cân đối.”
Một ngày trước khi khai trương, tại công ty3Hạo Thiên của Lý Hạo, Tả Phi Phi đang chỉ đạo đám người Chó Da Vàng bày trí đồ đạc.
Vì sự kiện khai trương này, rất nhiều giỏ hoa và quà tặng đã được đưa đến từ trước, dưới sự sắp xếp của Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ, trước cổng công ty Hạo Thiên đã được phủ một tấm thảm đỏ, hai bên là những lẵng hoa chúc mừng tươi đẹp đặt ngay ngắn.
“Khung cảnh này, bài trí cứ như kết hôn vậy.”
Nhìn công ty giăng đèn kết hoa như vậy, Lý Hạo vô cùng vui mừng, mỉm cười trêu ghẹo.
“Đại... đại thiếu gia, em, em bị oan!”
Vì bị ngạt thở mà mặt A Mai đỏ ửng lên, liều mạng giãy giụa, cố bật lên tiếng cầu xin tha thứ.
“Có điều em sẽ không phản bội2tôi.”
Hoa Lăng Đồng vừa thả tay ra, cả người A Mai liền đổ nhào xuống đất ho dữ dội.
“Vì em sợ tôi.”
Hoa Lăng Đồng tắt máy theo dõi, lạnh lùng cười nói: “Hoa Phi Tạc giống như em vậy, nó cũng sợ tôi.”
“Cho nên dù có không cam tâm đến mức nào cũng chỉ có thể tiếp tục giả ngốc.”
Hoa Lăng Đồng đứng dậy, sải bước đi lướt qua người A Mai, lạnh giọng nói: “Tiếp tục giúp tôi giám sát nó, nếu nó giả ngốc cả đời, chẳng phải sẽ là một thằng ngốc thật sự rồi sao?”
“Dạ...”
Vẻ mặt A Mai có vẻ đau đớn, cô ta xoa cổ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Một ngày trước khi khai trương, tại công ty Hạo Thiên của Lý Hạo, Tả Phi Phi đang chỉ đạo đám người Chó2Da Vàng bày trí đồ đạc.
Vì sự kiện khai trương này, rất nhiều giỏ hoa và quà tặng đã được đưa đến từ trước, dưới sự sắp xếp của Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ, trước cổng công ty Hạo Thiên đã được phủ một tấm thảm đỏ, hai bên là những lẵng hoa chúc mừng tươi đẹp đặt ngay ngắn.
“Khung cảnh này, bài trí cứ như kết hôn vậy.”
Nhìn công ty giăng đèn kết hoa như vậy, Lý Hạo vô cùng vui mừng, mỉm cười trêu ghẹo.
“Ngưng, còn kết hôn nữa chứ?”
Tả Phi Phi không vui liếc cậu một cái, nhìn Trác Yến Vũ bên cạnh, bĩu môi hỏi: “Cậu còn muốn một lần cưới hai người hả? Có tin ông già nhà Tiểu Yến Tử sẽ là người đầu tiên bắt cậu lại không?”
“Hì hì, chị9Phi Phi, chị đừng nói thế, em thật sự không để bụng đâu.”
Trác Yến Vũ đứng bên cười đùa: “Nếu hai chị em mình cùng gả cho anh Hạo, chị làm vợ lớn, em làm vợ nhỏ, thì chị thật sự trở thành chị của em rồi.”
“Được rồi, được rồi, mấy bà cô ơi, coi như tôi chưa nói gì.”
Nói về đấu võ mồm, trước giờ Lý Hạo vốn không phải là đối thủ của mấy bà cô này, đành xin thua rồi quay người đi bận chuyện khác.
Ngày hôm sau, pháo hoa chúc mừng phóng thẳng lên trời, nhờ công ty Hạo Thiên đặt ở vùng ngoại ô nên không bị cấm bắn pháo hoa.
Buổi sáng, vừa đến chín giờ, từng chiếc xe hơi nối liền không dứt tiến về nơi này.
“Tổng giám đốc công ty Thái Lượng4của Minh Châu, ông Lưu Thế Huy đến!”
Trong đám thuộc hạ của Chó Da Vàng có một gã mặt mũi tương đối hòa nhã, lanh lợi, tên Lai Phúc đang đứng ở cửa lãnh nhiệm vụ đón khách, nhiệt tình há mồm hét to.
Theo đề nghị của cô bé thông minh lém lỉnh Trác Yến Vũ, buổi lễ khai trương lần này dùng “nghi thức hô to” truyền thống giống với kiểu khai trương xí nghiệp thời cận đại, cho một người có giọng nói vang đứng trước cửa đón khách, hô to thân phận khách mời để người bên trong biết được.
Mỗi một vị khách đến đều sẽ đưa danh thiếp đại diện thân phận của mình cho người đón khách để họ hô to, báo rõ cho mọi người tên tuổi thân phận của mình.
Tuy cách này trông có vẻ quê mùa lỗi thời, nhưng nghĩ kỹ lại, ưu điểm của nó nằm ở việc gia tăng sự náo nhiệt, một tiếng kinh người, vô cùng khí thế.
Sau khi nghe về phương thức này, Liễu Ngọc Oanh cũng vô cùng tán thành. Lý Hạo là người trẻ tuổi, cũng là người mới trong giới doanh nhân, là ông chủ trẻ, công ty trẻ, đương nhiên cần có tinh thần của người trẻ tuổi, mà kiểu đón khách theo “nghi thức hô to” này vừa hay chính là cách hay nhất để thể hiện tinh thần ấy!
“Tổng giám đốc công ty mậu dịch Quốc Tế Minh Châu, ông Lã Khánh Nghiệp cùng phu nhân đến!
“Tập đoàn Lâm Hiên, tổng giám đốc Lâm Điền đến!”
Tiếng hô nhiệt thành vang từng đợt một nối tiếp nhau, tuy lãnh nhiệm vụ đón khách kiểu này là một công việc cực kỳ tiêu hao sức lực và mệt cổ họng nhưng Lai Phúc lại vô cùng vui vẻ. Lý Hạo nhận bọn họ, cho bọn họ một công việc đàng hoàng để kiếm sống, vì vậy trong lòng cậu ta cũng rất cảm động. Vậy nên bây giờ có thể góp chút sức lực vì Lý Hạo, cậu ta vô cùng vui mừng.
“Hôm nay cậu vất vả rồi, lát nữa cho cậu một bao lì xì lớn!”
Lý Hạo bước đến bên cạnh vỗ vai Lai Phúc, cười nói.
“Ha ha, vậy cám ơn anh Hạo.”
Lai Phúc toét miệng cười nói: “Ông chủ lớn mau vào trong ngồi đi, chỗ này cứ giao cho em.”
“Ừ, được rồi.”
Lý Hạo gật đầu rồi quay người bước vào trong.
Lúc đầu khi trang hoàng lại công ty, tầng hầm dưới đất là chỗ Lý Hạo bỏ nhiều công sức nhất, còn phần trên tòa nhà, lầu một là quầy tiếp tân và phòng nghỉ dành cho khách, lầu hai là dây chuyền sản xuất, còn lầu ba là không gian riêng tư dùng để tiếp đón bạn bè thân thiết mà Lý Hạo mô phỏng theo cách bày trí của Liễu Ngọc Oanh.
“Lý Hạo, hôm nay con khai trương công ty, thầy cũng chẳng có gì tặng cho con, chỉ có bao lì xì nhỏ này coi như một chút tâm ý của thầy, con không được từ chối đâu đấy.”
Tầng ba của công ty Hạo Thiên, ông cụ Thần Dục cũng đưa Thần Hi đến, cười ha hả tặng một bao lì xì to cho Lý Hạo.
“Cám ơn thầy, xin thầy yên tâm, con nhất định sẽ không quên lời thề phục hưng Trung y đâu ạ!”
Lý Hạo vừa cười vừa nhận lấy bao lì xì chúc mừng và cho cụ Thần Dục một lời khẳng định để ông yên tâm.
“Hãng đồ chơi Hồng Tinh, ông Hổ...”
Lai Phúc nhận tấm danh thiếp của một người mặc đồ đen, nhưng lần này vừa mới hô được một nửa, sắc mặt cậu liền trở nên vô cùng khó coi.
“Mẹ mày, sao không đọc hết?”
Người mặc áo đen gỡ kính xuống, nhìn sắc mặt dần trở nên trắng bệch của Lai Phúc, rống lớn đẩy cậu ta lùi về sau mấy bước!
“Hổ... Hổ gia?”
Miệng Lai Phúc run lẩy bẩy, nhìn người đàn ông trung niên đeo kính râm mặc áo khoác có hoa văn da hổ đằng sau người mặc áo đen, giọng nói lắp bắp sợ sệt.
“Sao, sao anh lại đến đây?”
“Tụi mày cho rằng không phát thiệp mời cho bang Hồng Tinh thì tao không biết đường mà đến hả?”
Hổ gia hừ lạnh không nói thêm lời nào đã lập tức bước vào trong.
“Về cái khoản lập công ty ở Minh Châu này thì vẫn chưa có công ty nào khai trương mà dám không hỏi Hổ gia tao đâu!”
Bình luận facebook