Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Trông tên sư đệ này mặt mày nhăn nhó như khổ qua, Dương Khai cười:
- Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn kiếm chút điểm cống hiến thôi, yên tâm đi, ta sẽ ra tay thật nhẹ nhàng, đảm bảo không đau đâu.
Trong chốc lát, tên sư đệ này ngã lăn ra đất, Dương Khai nghênh ngang bỏ đi.
Hạ Ngưng Thường đứng trên cành cây quan sát, mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên. Tận mắt chứng kiến vị sư đệ từng thua liên tiếp một trăm bốn mươi bảy trận từ từ quật khởi lớn mạnh, điều này khiến nàng bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác đắc ý. Tuy sự tiến bộ của Dương Khai không có liên can gì với nàng, nhưng trong thời gian hai năm qua, Hạ Ngưng Thường đã quen với việc lén lút quan sát vị sư đệ này, giống như một kiểu bảo vệ âm thầm. Dương Khai mạnh lên, Hạ Ngưng Thường cũng tự nhiên thấy vui mừng.
Bên bờ Khốn Long Giản, Dương Khai vẫn tiếp tục tu luyện. Thời gian gieo trồng Tam Dương quả đã được năm ngày rồi, cây non đã cao lên một trượng, dường như mỗi ngày đều có thay đổi khá lớn. Cây Tam Dương quả lúc này đương đong đưa theo gió, ba chùm hoa đỏ tươi nở rộ, xem ra chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ kết thành quả.
Đến lúc đó, Dương Khai có thể ăn thỏa thích rồi.
Mấy ngày này, việc tu luyện của Dương Khai cũng có ít thành quả khả quan, trong đan điền đã ngưng luyện được một giọt Dương dịch, Chân Dương quyết ngày càng tinh tiến.
Công việc quét dọn hằng ngày bị người khác giành lấy, nên Dương Khai có thêm nhiều thời gian để tu luyện.
Trong mấy ngày này, Dương Khai cũng đang do thám động tĩnh phía Phong Vũ Lâu. Dù gì hắn đã giết Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, khó tránh việc rước họa vào thân. Điều khiến Dương Khai yên tâm là phía Phong Vũ Lâu không hề có bất cứ hành động khác thường nào, xem ra Hồ Mị Nhi không có bán đứng hắn.
Nữ nhân này hóa ra vẫn còn đáng để tín nhiệm!
Mùng tám lại đến, cuối cùng đã có thể kết toán điểm cống hiến rồi.
Mùng tám tháng trước, hắn chỉ vừa mới đạt được Ngạo Cốt Kim Thân, lúc đó mới chỉ ở Thối Thể cảnh tầng ba. Chỉ vẻn vẹn có một tháng trôi qua mà đã đạt đến Thối Thể cảnh tầng tám. Tốc độ tu luyện này phải nói là vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng. Kể cả những người được gọi là thiên tài, dưới sự hỗ trợ của linh đơn diệu dược, cũng tuyệt đối không thể nhanh như vậy được.
Bước vào Cống Hiến đường, Mộng chưởng quầy đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, đột nhiên nheo mắt, sửng sốt nhìn Dương Khai. Lão phát hiện sau nhiều ngày không gặp, thực lực của Dương Khai đã mạnh lên rất nhiều, rất nhiều.
Sửng sốt trong một chốc, thái độ Mộng chưởng quầy bình thường trở lại. Lão không phải là người không hiểu biết, ngược lại, con mắt nhìn người của lão vượt xa hết tất cả mọi người trong Lăng Tiêu Các, vậy nên tuy công lực của Dương Khai mạnh lên nhiều cũng không làm lão kinh hãi cho mấy. Thời niên thiếu hào quang chói lóa, nhưng cuối cùng lại không có đất dung thân, người như thế lão cũng thấy nhiều rồi.
- Mộng chưởng quầy.
Dương Khai lên tiếng chào hỏi.
- Đến đổi đồ hả?
Mộng lão đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới.
- Ừm, tháng này tôi được năm mươi chín điểm cống hiến đúng không?
Quét dọn có thể được hưởng mười điểm, mỗi ngày đánh bại một người được hai điểm. Tháng này có ba ngày Dương Khai không ở tông môn, tổng cộng đánh được hai mươi bảy trận. Nhưng lần trước cùng Tô Mộc uống rượu bị đệ tử Ám đường phát hiện, nên bị trừ mất năm điểm. Tính hết thảy là năm mươi chín điểm cống hiến.
- Đúng vậy, muốn đổi thứ gì đây?
- Hai mươi chín cây Tuyệt Địa Khô Mộc thảo, ba mươi đóa Tam Diệp Tàn Hồn hoa.
Đã mấy ngày nay không dùng đến lư hương cũng chỉ vì thiếu nguyên liệu. Vật này tuy không có ích cho việc tu luyện nguyên khí, nhưng lại cực kỳ có ích cho việc tôi luyện thân thể.
Mộng lão đầu liếc nhìn Dương Khai một cái đầy ẩn ý rồi bước vào hậu đường, gói cẩn thận những thứ Dương Khai cần rồi đem ra.
Dương Khai đương định đưa tay ra lấy thì Mộng chưởng quầy lại thu về, cười rồi nói:
- Tiểu Dương Khai, ngươi có thể cho ta biết, lần trước ở Hắc Phong Sơn, rốt cuộc ngươi đã ăn thứ gì không?
Lão khá là hứng thú đối với kỳ ngộ của Dương Khai.
Dương Khai nói bừa:
- Ta cũng không biết, chỉ là một thứ quả đỏ rực, đói thì ăn sạch thôi.
- Thứ quả đỏ rực... thứ quả đỏ rực...
Mộng lão đầu trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra thứ Linh quả nào như vậy cả..
Một lúc sau, Mộng chưởng quầy lắc đầu:
- Thôi bỏ đi. Có điều, ngươi không định dành dụm điểm cống hiến để đổi Tẩy Tủy đan của lão phu nữa à?
Trước kia, mỗi lần đổi một điểm cống hiến, Dương Khai đều suy tính cẩn thận, hà tiện đến mức không chịu được. Vậy mà bây giờ lại vô cùng hào phóng, điểm cống hiến tháng này vừa có liền tiêu sạch, thực tình thì không giống hắn chút nào.
Dương Khai mỉm cười:
- Không đổi nữa, chỉ có tự mình nỗ lực thì mới mạnh lên được. Là do lúc trước ta quá thiển cẩn nên mới đem hy vọng ủy thác vào một viên đơn dược.
Nghe vậy, Mộng chưởng quầy nhìn xoáy vào hắn, mỉm cười gật đầu:
- Không tệ không tệ, ngươi có thể nhìn rõ điều này đúng là vượt qua dự tính của lão phu. Tiểu Dương Khai, lão phu cho ngươi một lời khuyên.
- Mộng chưởng quầy, xin thỉnh dạy!
- Hãy nỗ lực lên, chớ để phụ mối kỳ ngộ này của ngươi đấy!
- Đệ tử xin thụ giáo!
Bước ra khỏi Cống Hiến đường, Dương Khai chạy thẳng một mạch đến Khốn Long Giản.
Sau khi triệu hồi lư hương ra, Dương Khai liền bỏ thảo dược vào rồi đứng bên bờ Khốn Long Giản thi triển quyền cước. Thứ áp lực quen thuộc theo đó mà đến, với áp lực này, mức công lực hiện tại của Dương Khai không thể chống chịu được. Chỉ trong chốc lát, hắn đã thở hồng hộc, mệt mỏi rã rời, nhưng hắn không hề bỏ cuộc, mà vẫn kiên trì, chậm rãi mở rộng quyền cước. Mỗi một động tác đều cực kỳ vất vả, thể lực tiêu biến nhanh như hồng thủy trút xuống, tinh thần cũng mơ màng, kiệt quệ vô cùng.
Một lúc sau, Dương Khai không chống cự được nữa, bèn ngã gục xuống.
Cố gắng gượng người ngồi dậy, vận Chân Dương quyết, hồi phục thể lực và tinh thần.
Dương Khai vốn tưởng lư hương không có bất kỳ tác dụng gì với việc tu luyện nguyên khí, nhưng bây giờ hắn mới biết mình đã lầm. Dưới tác động của luồng dị hương đó, Dương khí trong kinh mạnh dường như bị kìm hãm, chuyển động vô cùng chậm, lưu động từng chút từng chút một, khiến người ta có cảm giác như rơi vào bế tắc, không biết phải làm sao.
Dị hương đã kìm hãm tốc độ lưu chuyển của Chân Dương nguyên khí, khiến hiệu suất tu luyện bị giảm đi đáng kể.
Tuy nhiên, Dương Khai không vội thu hồi lư hương, mà quyết định cảm thụ thêm chút nữa. Hắn cảm thấy lư hương không chỉ có tác dụng tôi luyện cơ thể. Vật này kỳ diệu vô cùng, bây giờ nhất định mình phải khám phá cho ra.
Sau khi có lư hương tương trợ, cơ thể của Dương Khai đã dần dần khỏe lên, nhưng việc tu luyện Chân Dương quyết lại bị kìm xuống rất nhiều. Tốc độ hấp thụ Dương khí cũng giảm đi rất nhiều. Qua hai, ba ngày tu luyện mà Chân Dương nguyên khí trong nội thể lại không tăng lên bao nhiêu.
Cái lư hương này không lẽ chỉ cản trở việc tu luyện nguyên khí? Đã thử nghiệm qua vài ngày nên Dương Khai cũng có phần nản chí.
Nếu đúng như thế, vậy thì giá trị của nó cũng nhỏ đi đáng kể.
Hết cách, Dương Khai chỉ có thể quyết định, sau khi hồi phục thì sẽ đem lư hương đi cất, tránh để nó ảnh hưởng đến việc vận Dương khí của mình, kéo dài thời gian hồi phục.
Lại thêm một lần kiệt quệ sức lực, Dương Khai mang lư hương cất vào trong Vô Tự Hắc Thư.
Lúc vận Chân Dương quyết, thần sắc Dương Khai chợt thay đổi, cậu tỉ mỉ cảm nhận lại.
Một lát sau, Dương Khai chợt mỉm cười. Hắn phát hiện, Chân Dương nguyên khí trong người luân chuyển nhanh hơn hai hôm trước một chút.
Nguyên khí luân chuyển nhanh thì tốc độ hấp thụ Dương khí cũng sẽ nhanh. Nếu là trong chiến đấu, khả năng sát thương bộc phát đó cũng sẽ rất cao.
Thì ra là thế! Sự tồn tại của lư hương không những không ngăn trở tu luyện nguyên khí, ngược lại còn đem đến lợi ích cực lớn trong một mức độ nào đó.
Nguyên khí thích ứng trong áp lực mà dị hương đem lại, bỗng nhiên dưới tác động của dị hương, tự nhiên sẽ vận chuyển càng nhanh hơn. Giống như một người thích ứng với việc vác tảng đá nặng ba nghìn cân mà đi đường, nếu đột nhiên đổi tảng đá ba nghìn cân thành ba trăm cân, bước chân tuyệt đối sẽ trở nên nhẹ như bay.
Đó là đạo lý tương tự nhau.
Nhận ra điều này, Dương Khai bật cười.
Có khả năng trong thời gian ngắn, lư hương chỉ ngăn cản việc tu luyện Chân Dương quyết, nhưng nhìn ra xa thêm, sự ngăn cản này lại có thể đem đến lợi ích cực lớn. Đây lại là một đánh đổi vô cùng đáng giá!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn kiếm chút điểm cống hiến thôi, yên tâm đi, ta sẽ ra tay thật nhẹ nhàng, đảm bảo không đau đâu.
Trong chốc lát, tên sư đệ này ngã lăn ra đất, Dương Khai nghênh ngang bỏ đi.
Hạ Ngưng Thường đứng trên cành cây quan sát, mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên. Tận mắt chứng kiến vị sư đệ từng thua liên tiếp một trăm bốn mươi bảy trận từ từ quật khởi lớn mạnh, điều này khiến nàng bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác đắc ý. Tuy sự tiến bộ của Dương Khai không có liên can gì với nàng, nhưng trong thời gian hai năm qua, Hạ Ngưng Thường đã quen với việc lén lút quan sát vị sư đệ này, giống như một kiểu bảo vệ âm thầm. Dương Khai mạnh lên, Hạ Ngưng Thường cũng tự nhiên thấy vui mừng.
Bên bờ Khốn Long Giản, Dương Khai vẫn tiếp tục tu luyện. Thời gian gieo trồng Tam Dương quả đã được năm ngày rồi, cây non đã cao lên một trượng, dường như mỗi ngày đều có thay đổi khá lớn. Cây Tam Dương quả lúc này đương đong đưa theo gió, ba chùm hoa đỏ tươi nở rộ, xem ra chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ kết thành quả.
Đến lúc đó, Dương Khai có thể ăn thỏa thích rồi.
Mấy ngày này, việc tu luyện của Dương Khai cũng có ít thành quả khả quan, trong đan điền đã ngưng luyện được một giọt Dương dịch, Chân Dương quyết ngày càng tinh tiến.
Công việc quét dọn hằng ngày bị người khác giành lấy, nên Dương Khai có thêm nhiều thời gian để tu luyện.
Trong mấy ngày này, Dương Khai cũng đang do thám động tĩnh phía Phong Vũ Lâu. Dù gì hắn đã giết Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, khó tránh việc rước họa vào thân. Điều khiến Dương Khai yên tâm là phía Phong Vũ Lâu không hề có bất cứ hành động khác thường nào, xem ra Hồ Mị Nhi không có bán đứng hắn.
Nữ nhân này hóa ra vẫn còn đáng để tín nhiệm!
Mùng tám lại đến, cuối cùng đã có thể kết toán điểm cống hiến rồi.
Mùng tám tháng trước, hắn chỉ vừa mới đạt được Ngạo Cốt Kim Thân, lúc đó mới chỉ ở Thối Thể cảnh tầng ba. Chỉ vẻn vẹn có một tháng trôi qua mà đã đạt đến Thối Thể cảnh tầng tám. Tốc độ tu luyện này phải nói là vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng. Kể cả những người được gọi là thiên tài, dưới sự hỗ trợ của linh đơn diệu dược, cũng tuyệt đối không thể nhanh như vậy được.
Bước vào Cống Hiến đường, Mộng chưởng quầy đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, đột nhiên nheo mắt, sửng sốt nhìn Dương Khai. Lão phát hiện sau nhiều ngày không gặp, thực lực của Dương Khai đã mạnh lên rất nhiều, rất nhiều.
Sửng sốt trong một chốc, thái độ Mộng chưởng quầy bình thường trở lại. Lão không phải là người không hiểu biết, ngược lại, con mắt nhìn người của lão vượt xa hết tất cả mọi người trong Lăng Tiêu Các, vậy nên tuy công lực của Dương Khai mạnh lên nhiều cũng không làm lão kinh hãi cho mấy. Thời niên thiếu hào quang chói lóa, nhưng cuối cùng lại không có đất dung thân, người như thế lão cũng thấy nhiều rồi.
- Mộng chưởng quầy.
Dương Khai lên tiếng chào hỏi.
- Đến đổi đồ hả?
Mộng lão đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới.
- Ừm, tháng này tôi được năm mươi chín điểm cống hiến đúng không?
Quét dọn có thể được hưởng mười điểm, mỗi ngày đánh bại một người được hai điểm. Tháng này có ba ngày Dương Khai không ở tông môn, tổng cộng đánh được hai mươi bảy trận. Nhưng lần trước cùng Tô Mộc uống rượu bị đệ tử Ám đường phát hiện, nên bị trừ mất năm điểm. Tính hết thảy là năm mươi chín điểm cống hiến.
- Đúng vậy, muốn đổi thứ gì đây?
- Hai mươi chín cây Tuyệt Địa Khô Mộc thảo, ba mươi đóa Tam Diệp Tàn Hồn hoa.
Đã mấy ngày nay không dùng đến lư hương cũng chỉ vì thiếu nguyên liệu. Vật này tuy không có ích cho việc tu luyện nguyên khí, nhưng lại cực kỳ có ích cho việc tôi luyện thân thể.
Mộng lão đầu liếc nhìn Dương Khai một cái đầy ẩn ý rồi bước vào hậu đường, gói cẩn thận những thứ Dương Khai cần rồi đem ra.
Dương Khai đương định đưa tay ra lấy thì Mộng chưởng quầy lại thu về, cười rồi nói:
- Tiểu Dương Khai, ngươi có thể cho ta biết, lần trước ở Hắc Phong Sơn, rốt cuộc ngươi đã ăn thứ gì không?
Lão khá là hứng thú đối với kỳ ngộ của Dương Khai.
Dương Khai nói bừa:
- Ta cũng không biết, chỉ là một thứ quả đỏ rực, đói thì ăn sạch thôi.
- Thứ quả đỏ rực... thứ quả đỏ rực...
Mộng lão đầu trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra thứ Linh quả nào như vậy cả..
Một lúc sau, Mộng chưởng quầy lắc đầu:
- Thôi bỏ đi. Có điều, ngươi không định dành dụm điểm cống hiến để đổi Tẩy Tủy đan của lão phu nữa à?
Trước kia, mỗi lần đổi một điểm cống hiến, Dương Khai đều suy tính cẩn thận, hà tiện đến mức không chịu được. Vậy mà bây giờ lại vô cùng hào phóng, điểm cống hiến tháng này vừa có liền tiêu sạch, thực tình thì không giống hắn chút nào.
Dương Khai mỉm cười:
- Không đổi nữa, chỉ có tự mình nỗ lực thì mới mạnh lên được. Là do lúc trước ta quá thiển cẩn nên mới đem hy vọng ủy thác vào một viên đơn dược.
Nghe vậy, Mộng chưởng quầy nhìn xoáy vào hắn, mỉm cười gật đầu:
- Không tệ không tệ, ngươi có thể nhìn rõ điều này đúng là vượt qua dự tính của lão phu. Tiểu Dương Khai, lão phu cho ngươi một lời khuyên.
- Mộng chưởng quầy, xin thỉnh dạy!
- Hãy nỗ lực lên, chớ để phụ mối kỳ ngộ này của ngươi đấy!
- Đệ tử xin thụ giáo!
Bước ra khỏi Cống Hiến đường, Dương Khai chạy thẳng một mạch đến Khốn Long Giản.
Sau khi triệu hồi lư hương ra, Dương Khai liền bỏ thảo dược vào rồi đứng bên bờ Khốn Long Giản thi triển quyền cước. Thứ áp lực quen thuộc theo đó mà đến, với áp lực này, mức công lực hiện tại của Dương Khai không thể chống chịu được. Chỉ trong chốc lát, hắn đã thở hồng hộc, mệt mỏi rã rời, nhưng hắn không hề bỏ cuộc, mà vẫn kiên trì, chậm rãi mở rộng quyền cước. Mỗi một động tác đều cực kỳ vất vả, thể lực tiêu biến nhanh như hồng thủy trút xuống, tinh thần cũng mơ màng, kiệt quệ vô cùng.
Một lúc sau, Dương Khai không chống cự được nữa, bèn ngã gục xuống.
Cố gắng gượng người ngồi dậy, vận Chân Dương quyết, hồi phục thể lực và tinh thần.
Dương Khai vốn tưởng lư hương không có bất kỳ tác dụng gì với việc tu luyện nguyên khí, nhưng bây giờ hắn mới biết mình đã lầm. Dưới tác động của luồng dị hương đó, Dương khí trong kinh mạnh dường như bị kìm hãm, chuyển động vô cùng chậm, lưu động từng chút từng chút một, khiến người ta có cảm giác như rơi vào bế tắc, không biết phải làm sao.
Dị hương đã kìm hãm tốc độ lưu chuyển của Chân Dương nguyên khí, khiến hiệu suất tu luyện bị giảm đi đáng kể.
Tuy nhiên, Dương Khai không vội thu hồi lư hương, mà quyết định cảm thụ thêm chút nữa. Hắn cảm thấy lư hương không chỉ có tác dụng tôi luyện cơ thể. Vật này kỳ diệu vô cùng, bây giờ nhất định mình phải khám phá cho ra.
Sau khi có lư hương tương trợ, cơ thể của Dương Khai đã dần dần khỏe lên, nhưng việc tu luyện Chân Dương quyết lại bị kìm xuống rất nhiều. Tốc độ hấp thụ Dương khí cũng giảm đi rất nhiều. Qua hai, ba ngày tu luyện mà Chân Dương nguyên khí trong nội thể lại không tăng lên bao nhiêu.
Cái lư hương này không lẽ chỉ cản trở việc tu luyện nguyên khí? Đã thử nghiệm qua vài ngày nên Dương Khai cũng có phần nản chí.
Nếu đúng như thế, vậy thì giá trị của nó cũng nhỏ đi đáng kể.
Hết cách, Dương Khai chỉ có thể quyết định, sau khi hồi phục thì sẽ đem lư hương đi cất, tránh để nó ảnh hưởng đến việc vận Dương khí của mình, kéo dài thời gian hồi phục.
Lại thêm một lần kiệt quệ sức lực, Dương Khai mang lư hương cất vào trong Vô Tự Hắc Thư.
Lúc vận Chân Dương quyết, thần sắc Dương Khai chợt thay đổi, cậu tỉ mỉ cảm nhận lại.
Một lát sau, Dương Khai chợt mỉm cười. Hắn phát hiện, Chân Dương nguyên khí trong người luân chuyển nhanh hơn hai hôm trước một chút.
Nguyên khí luân chuyển nhanh thì tốc độ hấp thụ Dương khí cũng sẽ nhanh. Nếu là trong chiến đấu, khả năng sát thương bộc phát đó cũng sẽ rất cao.
Thì ra là thế! Sự tồn tại của lư hương không những không ngăn trở tu luyện nguyên khí, ngược lại còn đem đến lợi ích cực lớn trong một mức độ nào đó.
Nguyên khí thích ứng trong áp lực mà dị hương đem lại, bỗng nhiên dưới tác động của dị hương, tự nhiên sẽ vận chuyển càng nhanh hơn. Giống như một người thích ứng với việc vác tảng đá nặng ba nghìn cân mà đi đường, nếu đột nhiên đổi tảng đá ba nghìn cân thành ba trăm cân, bước chân tuyệt đối sẽ trở nên nhẹ như bay.
Đó là đạo lý tương tự nhau.
Nhận ra điều này, Dương Khai bật cười.
Có khả năng trong thời gian ngắn, lư hương chỉ ngăn cản việc tu luyện Chân Dương quyết, nhưng nhìn ra xa thêm, sự ngăn cản này lại có thể đem đến lợi ích cực lớn. Đây lại là một đánh đổi vô cùng đáng giá!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook