Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289
Biến cố của Lăng Tiêu Các dĩ nhiên không thể giấu được tai mắt của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu gần đó.
Mấy ngày này, tỷ muội Hồ gia cũng nhiều lần đến Lăng Tiêu Các, nói chuyện và an ủi Tô Nhan, và cũng đẻ dò la tin tức của Dương Khai.
Nhưng những người khác của Huyết Chiến Bang thì lại khác. Năm đó lúc Truyền Thừa Động Thiên mở ra, Mộng Vô Nhai đại chiến với thập đại Thần Du Cảnh của Huyết Chiến Bang, khiến họ mất hết thể diện, nhiều người vẫn còn ghi hận trong lòng. Nhất là Long Tại Thiên, trong trận chiến đó lão đã bị trọng thương, đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục lại. Lần này Lăng Tiêu Các xảy ra biến cố, Long Tại Thiên đã liên hệ bè phái tứ phương, thừa cơ hãm hại kẻ nguy khốn.
Bang chủ Hồ Man cũng nhắm mắt làm ngơ, để mặt Long Tại Thiên thỏa sức tung hoành.
Phong Vũ Lâu cũng vậy, một mặt trắng trợn thu nhận các đệ tử bị Lăng Tiêu Các đẩy đi, một mặt ngấp nghé tài sản cất giữ nhiều năm trong tông môn Lăng Tiêu Các.
Thế cuộc hiện tại của tông môn chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
- Nếu tông môn giải tán thì phải đi về đâu đây? Tô Nhan thở dài, nàng sống ở Lăng Tiêu Các từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm qua đã xem nơi này là nhà mình, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, dù nàng có lạnh nhạt đến đâu cũng không tránh khỏi buồn bã và hoang mang.
Dương Khai cười khổ sở, vươn tay ra khẽ kéo nàng tựa vào lòng, hai người tay đan tay, kề vai áp má, hưởng thụ mùi hương của đối phương, tâm trạng rối rắm dần dần dịu xuống.
- Nếu sự tình đến nước đó thật, hãy đến Vân Ẩn Phong ở Dược Vương Cốc, Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ đều đang ở đó. Dương Khai khẽ khàng.
Với uy danh của Tiêu Phù Sinh, việc bảo vệ họ chẳng phải vấn đề gì to tát.
Hắn tuy là người của Dương gia, nhưng hiện giờ đến nhà của chính mình hắn còn không thể trở về, nên chẳng thể hứa hẹn gì với Tô Nhan.
Tô Nhan khẽ gật đầu, rồi đột nhiên mỉm cười: - Lâu quá rồi không gặp Hạ sư muội, hai người hiện giờ...
- Chưa đâu. Dương Khai cười ngượng ngùng.
- Vậy huynh hãy cố gắng thêm đi, Hạ sư muội dung mạo như tiên nữ, lại ngây thơ chất phác, đừng để muội ấy chịu đau khổ trong tay nam nhân nào khác. Tô Nhan nhoẻn miệng cười.
Dương Khai lúng túng gật đầu.
Chính vào lúc đó.
Một luồng thần thức đột nhiên trào đến, Dương Khai khẽ biến sắc, nhìn về một hướng, vẻ mặt nghiêm nghị: - Có cao thủ đến!
Tô Nhan vội vàng ngổi thẳng dậy, nét lo âu thoáng hiện lên gương mặt thanh lệ lãnh đạm, nàng hỏi nhỏ: - Ở đâu vậy?
- À... Đừng lo lắng, là người quen. Vẻ mặt Dương Khai chợt trở nên quái lạ.
Hắn có thể cảm giác được người này là cao thủ Thần Du Cảnh, bằng không chẳng thể dùng thần thức truyền thông tin rồi, nhưng người này lại bắn thần thức đến một cách lộ liễu, chắc hẳn cao thủ Thần Du Cảnh trong Lăng Tiêu Các đều có thể nhận ra.
Hơn nữa, sóng thần thức của người này rất quen thuộc, ít nhất Dương Khai đã từng gặp y, nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đó là thần thức của ai.
- Đi xem xem! Dương Khai dỏng tai lắng nghe hồi lâu, phát hiện trong tông môn vọng về tiếng y phục bay phần phật, biết người trong Lăng Tiêu Các đã ra mặt, liền cùng Tô Nhan rời khỏi vọng các, bay về phía đó.
Còn chưa đến gần, thì đã nghe tiếng nói của Lăng Thái Hư từ xa vọng lại: - Dám hỏi vị bằng hữu nào quá bộ đến Lăng Tiêu Các?
Từ bên đó vang lên một giọng nói già cỗi mà bình thản: - Lăng Chưởng môn, đã lâu không gặp!
Vừa nghe giọng nó này, Dương Khai liền nhướn mày, gia tăng tốc độ lên vài phần, nhanh chóng bước đến bên cạnh Lăng Thái Hư, Tứ đại trưởng lão cũng đã có mặt, đang đứng sau lưng Lăng Thái Hư.
Thấy Dương Khai và Tô Nhan dắt tay nhau tiến đến, thần sắc của mấy vị trưởng lão lập tức trở nên quái dị, nhất là Tô Huyền Vũ, tuy lão đã sớm biết giữa cháu gái mình và Dương Khai có gì đó ám muội, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến, lão vẫn trợn trừng hai mắt, hơn nữa, chút ửng hồng còn sót lại trên gương mặt lạnh băng của Tô Nhan lại càng khiến Nhị trưởng lão khó chịu vạn phần.
Lão không kìm nổi ném một cái liếc mắt đầy ý uy hiếp về phía Dương Khai!
Dương Khai cười ngượng, chẳng nói năng gì.
Từ xa, một bóng người lướt đến, dừng lại trước mặt chúng nhân.
Sau khi nhìn rõ tướng mạo người này, Lăng Thái Hư mới ngạc nhiên: - Ngươi là... Phong Vệ của Đổng gia?
Người này cười hể hả, chắp tay thủ lễ: - Chính là lão hủ, mạo muội quá bộ, mong chư vị thứ lỗi cho.
Dương Khai giật mình, vội vàng hỏi: - Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Phong Vân Song Vệ của Đổng gia xưa nay luôn theo sát Đổng Khinh Hàn, không rời nửa bước, nhằm bảo vệ an toàn cho y. Nay Phong Vệ lại đột nhiên ghé đến Lăng Tiêu Các, rõ ràng là Đổng Khinh Hàn muốn gửi tin gì đó cho Dương Khai, hơn nữa đó còn là tin tức rất quan trọng.
Nếu không y cũng chẳng phái người đến làm gì.
Phong Vệ nghiêm mặt, khẽ gật đầu, chắp tay nói:
- Dương công tử, công tử nhà tôi phái tôi đến để thông báo cho ngài một tiếng, hãy mau rời khỏi Lăng Tiêu Các, bằng không nguy hiểm khó lường.
- Vì chuyện Tà chủ à? Dương Khai nhíu mày, nghĩ ngay đến vấn đề đang tồn tại.
Phong Vệ ngạc nhiên: - Hóa ra quý phái đã sớm có chuẩn bị rồi.
Chẳng trách nơi này lại vắng vẻ đến vậy, vừa rồi lão tung thần thức ra nhưng chẳng phát hiện được có bao nhiêu người đang ở đây, khác hẳn với tình hình trong chuyến viếng thăm Lăng Tiêu Các lần trước.
Lăng Thái Hư gật đầu:
- Dĩ nhiên phải chuẩn bị rồi.
Phong Vệ nói: - Vậy chư vị còn ở lại đây làm gì nữa? Hãy mau lên đường đi thôi, những kẻ kéo đến Lăng Tiêu Các lần này chư vị không đùa được đâu.
- Là những ai vậy? Tô Huyền Vũ thấy y nói có vẻ nghiêm trọng, lập tức sa sầm nét mặt.
- Thu gia... của Trung Đô! Phong Vệ trầm giọng.
- Một trong Bát đại gia? Đám Ngụy Tích Đồng đột nhiên tái người.
- Đúng vậy, Thu gia dẫn đầu, Bạch gia cũng cử người đến, ngoài ra còn có Tử Vi Cốc. Cả ba phe hợp lại, đừng nói là Lăng Tiêu Các của các vị, cả Đổng gia chúng tôi cũng không thể đối kháng nổi. Phong Vệ thành khẩn khuyên nhủ: - Chư vị đừng cố vì cái nghĩa nhất thời nữa, núi sâu vẫn còn, chẳng lo không có củi đốt mà.
Lăng Tiêu Các xảy ra chuyện lớn như vậy, Tà chủ, Bát đại gia Trung Đô can dự vào thì Dương Khai cũng có thể hiểu được, bởi đây là việc trọng đại, dẫu sao cũng phải có một thế lực lớn đứng ra xử lý, nhưng còn Bạch gia và Tử Vi Cốc phái người đến thì lại khó hiểu rồi đây.
Chỉ e là vì trận chiến lần trước giữa Dương Khai và Bạch Vân Phong, khiến y mất mặt, nên lần này muốn thừa nước đục thả câu.
- Bọn họ đi nhanh lắm, lão hủ chạy hết tốc lực cũng chẳng cách họ bao xa, lão đoán tối đa nửa ngày nữa, họ sẽ đặt chân đến đây. Phong Vệ liến thoắng, nói xong lại chắp tay: - Những gì cần nói đã nói rồi, lão phu xin cáo từ!
Lão không thể lưu lại nơi này, nếu chẳng may bị người của Thu gia bắt được, muốn giải thích cũng rất phiền toái.
Phong Vệ vừa dứt lời liền cáo từ rời đi, để lại một đám người đang kinh hoàng.
Ngụy Tích Đồng ngập ngừng lên tiếng: - Phong Vệ của Đổng gia, sao lại tốt bụng đến mức truyền tin cho chúng ta, liệu có điều gì gian trá không đây?
Lăng Thái Hư khẽ lắc đầu: - Không đâu, Dương Khai và công tử Đổng gia có chút giao tình, lần này họ truyền tin đến cũng xuất phát từ thiện ý, không phải hoài nghi đâu.
Vừa nghe vậy, Tứ đại trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, thắc mắc không biết hắn có bản lĩnh gì mà lại có thể kết giao với nhân vật như Đổng Khinh Hàn.
- Truyền lệnh xuống, tất cả hãy khẩn trương thu dọn đồ đạc. Sau thời gian một nén nhang, tập hợp bên bờ Khốn Long Giản! Lăng Thái Hư lập tức quyết định.
Dứt lời, ông lại nói: - Dương Khai, con ở lại.
- Vâng!
Tứ đại trưởng lão nhận lệnh, vội vàng rời đi, chỉ còn lại Dương Khai và Lăng Thái Hư.
- Con còn nhớ vị trí của thông đạo hư không ta đưa con đến lần trước chứ? Lăng Thái Hư đột nhiên lên tiếng.
- Còn ạ.
- Còn nhớ là tốt rồi, chỉ cần trút chân nguyên vào trong thì trận pháp ở đó sẽ tự động mở ra. Lát nữa con hãy dẫn mọi người đi qua đó để rời khỏi đây. Thiết nghĩ bọn chúng sẽ không đuổi đến kịp đâu. Sau khi đi hãy hủy trận pháp, tìm một nơi an toàn ẩn náu. Trước khi thế cục được rõ ràng, thì đừng lộ diện...
- Sư công không đi sao? Dương Khai nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông, ngạc nhiên ra mặt.
- Lăng Tiêu Các ta chưa hề làm bất kỳ việc gì thương thiên hại lý. Chỉ có lão phu không biết nhìn người, nhận lầm đồ đệ thôi, sao ta phải đi? Lăng Thái Hư cười ha hả: - Nếu lão phu mà đi, chỉ khiến Lăng Thái Hư rơi vào cục diện bất lợi hơn thôi. Ta cần ở lại nói rõ ràng với họ. Bất kể việc gì đều phải nói đến chữ lý, chẳng lẽ vì Tà chủ xuất thân từ tông môn ta thì tông môn phải bị diệt ư? Mấy gia tộc đó cũng chẳng phải chưa từng xuất hiện đồ đệ tà ác, vậy mà cũng đâu có ai đứng ra diệt môn?
- Bọn họ lần này hùng hổ kéo đến đây cũng có ý đồ cả, làm gì chuyện chịu nói lý lẽ với người được? Dương Khai sốt ruột.
- Đừng nhiều lời nữa, ý ta đã quyết! Lăng Thái Hư vẻ mặt kiên định, chợt cười tự tin: - Huống hồ, nếu phải đánh thật, chưa chắc ta không phải đối thủ của họ... Ha ha!
Dương Khai kinh ngạc, giọng ngờ vực: - Sư công, người...
- Không sai, tất cả là nhờ phúc của con đấy! Lăng Thái Hư khẽ gật đầu.
Thần Du Chi Thượng! Mọi khúc mắc và ràng buộc mười mấy năm, cuối cùng đã được phá giải trước đại nạn, đây đúng là tin vui duy nhất trong vòng mấy tháng trở lại đây của Lăng Tiêu Các.
Biết Sư công được bước lên cảnh giới Thần Du Chi Thượng, Dương Khai mới tạm an tâm, không khuyên giải nữa, hắn vội vàng chạy đi.
Bên bờ Khốn Long Giản, tất cả những người còn lại trong Lăng Tiêu Các đều đang tập hợp.
Dương Khai gặp lại bọn Tô Mộc. Cũng phải một hai năm rồi không gặp, Tô Mộc nay đã luyện đến Li Hợp Cảnh cửu tầng, tốc độ thăng tiến phải nói là đáng nể.
- Dương sư huynh... Tô Mộc phấn khích hô hào, bọn Lý Vân Thiên theo sát phía sau.
- Lâu quá không gặp! Dương Khai mỉm cười nhìn họ, ngoài Tô Mộc ra, những người khác cũng trưởng thành không ít, đều đã chạm đến cảnh giới Khí Động.
- Hì hì... Đệ nên gọi huynh là sư huynh hay là tỷ phu đây? Tô Mộc nhìn Dương Khai cười gian xảo, rõ ràng là đã biến chuyện giữa Dương Khai và Tô Nhan.
- Tùy đệ! Dương Khai nắn mũi.
- Tỷ phu, chỉ thế thôi! Tô Mộc nhìn Dương Khai với ánh mắt sùng bái vạn phần, y giơ ngón tay cái lên, trầm giọng xuống: - Từ nhỏ đến lớn, đệ vẫn luôn nghĩ tỷ tỷ sẽ cô độc cả đời, nào ngờ huynh lại có thể khiến tỷ ấy động lòng. Bái phục, bái phục. Mau nói cho đệ biết, huynh làm cách nào vậy.
Y đang nói thì chợt thấy Tô Nhan quẳng ánh nhìn lạnh băng về phía mình, Tô Mộc bất giác rụt cổ lại, run lẩy bẩy, cười ngượng ngập.
- Mọi người đến đủ cả chưa? Các trưởng lão đi tới đi lui dò xé, cất giọng hỏi.
- Chưởng môn đâu rồi? Hà Bôi Thủy hỏi.
- Chưởng môn muốn ở lại! Dương Khai trầm giọng nói.
- Cái gì cơ? Đám Ngụy Tích Đồng biến sắc.
Tứ đại trưởng lão liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ vẻ cương quyết.
Ngụy Tích Đồng nói: - Ha ha, nếu Chưởng môn muốn ở lại, thì ta cũng không đi, nhị sư đệ, đệ mau đưa người rời khỏi đây đi.
Tiêu Nhược Hàn cười ngạo nghễ: - Câu này của đại sư huynh sai rồi, đệ cũng phải sát cánh cùng Chưởng môn, tam sư đệ, đệ mau dẫn người rời đi!
Hà Bôi Thủy cười khì khì, quay sau Vưu Tự Tại: - Ngũ sư đệ, đệ nhỏ tuổi nhất, thôi thì việc này đệ làm đi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mấy ngày này, tỷ muội Hồ gia cũng nhiều lần đến Lăng Tiêu Các, nói chuyện và an ủi Tô Nhan, và cũng đẻ dò la tin tức của Dương Khai.
Nhưng những người khác của Huyết Chiến Bang thì lại khác. Năm đó lúc Truyền Thừa Động Thiên mở ra, Mộng Vô Nhai đại chiến với thập đại Thần Du Cảnh của Huyết Chiến Bang, khiến họ mất hết thể diện, nhiều người vẫn còn ghi hận trong lòng. Nhất là Long Tại Thiên, trong trận chiến đó lão đã bị trọng thương, đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục lại. Lần này Lăng Tiêu Các xảy ra biến cố, Long Tại Thiên đã liên hệ bè phái tứ phương, thừa cơ hãm hại kẻ nguy khốn.
Bang chủ Hồ Man cũng nhắm mắt làm ngơ, để mặt Long Tại Thiên thỏa sức tung hoành.
Phong Vũ Lâu cũng vậy, một mặt trắng trợn thu nhận các đệ tử bị Lăng Tiêu Các đẩy đi, một mặt ngấp nghé tài sản cất giữ nhiều năm trong tông môn Lăng Tiêu Các.
Thế cuộc hiện tại của tông môn chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
- Nếu tông môn giải tán thì phải đi về đâu đây? Tô Nhan thở dài, nàng sống ở Lăng Tiêu Các từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm qua đã xem nơi này là nhà mình, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, dù nàng có lạnh nhạt đến đâu cũng không tránh khỏi buồn bã và hoang mang.
Dương Khai cười khổ sở, vươn tay ra khẽ kéo nàng tựa vào lòng, hai người tay đan tay, kề vai áp má, hưởng thụ mùi hương của đối phương, tâm trạng rối rắm dần dần dịu xuống.
- Nếu sự tình đến nước đó thật, hãy đến Vân Ẩn Phong ở Dược Vương Cốc, Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ đều đang ở đó. Dương Khai khẽ khàng.
Với uy danh của Tiêu Phù Sinh, việc bảo vệ họ chẳng phải vấn đề gì to tát.
Hắn tuy là người của Dương gia, nhưng hiện giờ đến nhà của chính mình hắn còn không thể trở về, nên chẳng thể hứa hẹn gì với Tô Nhan.
Tô Nhan khẽ gật đầu, rồi đột nhiên mỉm cười: - Lâu quá rồi không gặp Hạ sư muội, hai người hiện giờ...
- Chưa đâu. Dương Khai cười ngượng ngùng.
- Vậy huynh hãy cố gắng thêm đi, Hạ sư muội dung mạo như tiên nữ, lại ngây thơ chất phác, đừng để muội ấy chịu đau khổ trong tay nam nhân nào khác. Tô Nhan nhoẻn miệng cười.
Dương Khai lúng túng gật đầu.
Chính vào lúc đó.
Một luồng thần thức đột nhiên trào đến, Dương Khai khẽ biến sắc, nhìn về một hướng, vẻ mặt nghiêm nghị: - Có cao thủ đến!
Tô Nhan vội vàng ngổi thẳng dậy, nét lo âu thoáng hiện lên gương mặt thanh lệ lãnh đạm, nàng hỏi nhỏ: - Ở đâu vậy?
- À... Đừng lo lắng, là người quen. Vẻ mặt Dương Khai chợt trở nên quái lạ.
Hắn có thể cảm giác được người này là cao thủ Thần Du Cảnh, bằng không chẳng thể dùng thần thức truyền thông tin rồi, nhưng người này lại bắn thần thức đến một cách lộ liễu, chắc hẳn cao thủ Thần Du Cảnh trong Lăng Tiêu Các đều có thể nhận ra.
Hơn nữa, sóng thần thức của người này rất quen thuộc, ít nhất Dương Khai đã từng gặp y, nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đó là thần thức của ai.
- Đi xem xem! Dương Khai dỏng tai lắng nghe hồi lâu, phát hiện trong tông môn vọng về tiếng y phục bay phần phật, biết người trong Lăng Tiêu Các đã ra mặt, liền cùng Tô Nhan rời khỏi vọng các, bay về phía đó.
Còn chưa đến gần, thì đã nghe tiếng nói của Lăng Thái Hư từ xa vọng lại: - Dám hỏi vị bằng hữu nào quá bộ đến Lăng Tiêu Các?
Từ bên đó vang lên một giọng nói già cỗi mà bình thản: - Lăng Chưởng môn, đã lâu không gặp!
Vừa nghe giọng nó này, Dương Khai liền nhướn mày, gia tăng tốc độ lên vài phần, nhanh chóng bước đến bên cạnh Lăng Thái Hư, Tứ đại trưởng lão cũng đã có mặt, đang đứng sau lưng Lăng Thái Hư.
Thấy Dương Khai và Tô Nhan dắt tay nhau tiến đến, thần sắc của mấy vị trưởng lão lập tức trở nên quái dị, nhất là Tô Huyền Vũ, tuy lão đã sớm biết giữa cháu gái mình và Dương Khai có gì đó ám muội, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến, lão vẫn trợn trừng hai mắt, hơn nữa, chút ửng hồng còn sót lại trên gương mặt lạnh băng của Tô Nhan lại càng khiến Nhị trưởng lão khó chịu vạn phần.
Lão không kìm nổi ném một cái liếc mắt đầy ý uy hiếp về phía Dương Khai!
Dương Khai cười ngượng, chẳng nói năng gì.
Từ xa, một bóng người lướt đến, dừng lại trước mặt chúng nhân.
Sau khi nhìn rõ tướng mạo người này, Lăng Thái Hư mới ngạc nhiên: - Ngươi là... Phong Vệ của Đổng gia?
Người này cười hể hả, chắp tay thủ lễ: - Chính là lão hủ, mạo muội quá bộ, mong chư vị thứ lỗi cho.
Dương Khai giật mình, vội vàng hỏi: - Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Phong Vân Song Vệ của Đổng gia xưa nay luôn theo sát Đổng Khinh Hàn, không rời nửa bước, nhằm bảo vệ an toàn cho y. Nay Phong Vệ lại đột nhiên ghé đến Lăng Tiêu Các, rõ ràng là Đổng Khinh Hàn muốn gửi tin gì đó cho Dương Khai, hơn nữa đó còn là tin tức rất quan trọng.
Nếu không y cũng chẳng phái người đến làm gì.
Phong Vệ nghiêm mặt, khẽ gật đầu, chắp tay nói:
- Dương công tử, công tử nhà tôi phái tôi đến để thông báo cho ngài một tiếng, hãy mau rời khỏi Lăng Tiêu Các, bằng không nguy hiểm khó lường.
- Vì chuyện Tà chủ à? Dương Khai nhíu mày, nghĩ ngay đến vấn đề đang tồn tại.
Phong Vệ ngạc nhiên: - Hóa ra quý phái đã sớm có chuẩn bị rồi.
Chẳng trách nơi này lại vắng vẻ đến vậy, vừa rồi lão tung thần thức ra nhưng chẳng phát hiện được có bao nhiêu người đang ở đây, khác hẳn với tình hình trong chuyến viếng thăm Lăng Tiêu Các lần trước.
Lăng Thái Hư gật đầu:
- Dĩ nhiên phải chuẩn bị rồi.
Phong Vệ nói: - Vậy chư vị còn ở lại đây làm gì nữa? Hãy mau lên đường đi thôi, những kẻ kéo đến Lăng Tiêu Các lần này chư vị không đùa được đâu.
- Là những ai vậy? Tô Huyền Vũ thấy y nói có vẻ nghiêm trọng, lập tức sa sầm nét mặt.
- Thu gia... của Trung Đô! Phong Vệ trầm giọng.
- Một trong Bát đại gia? Đám Ngụy Tích Đồng đột nhiên tái người.
- Đúng vậy, Thu gia dẫn đầu, Bạch gia cũng cử người đến, ngoài ra còn có Tử Vi Cốc. Cả ba phe hợp lại, đừng nói là Lăng Tiêu Các của các vị, cả Đổng gia chúng tôi cũng không thể đối kháng nổi. Phong Vệ thành khẩn khuyên nhủ: - Chư vị đừng cố vì cái nghĩa nhất thời nữa, núi sâu vẫn còn, chẳng lo không có củi đốt mà.
Lăng Tiêu Các xảy ra chuyện lớn như vậy, Tà chủ, Bát đại gia Trung Đô can dự vào thì Dương Khai cũng có thể hiểu được, bởi đây là việc trọng đại, dẫu sao cũng phải có một thế lực lớn đứng ra xử lý, nhưng còn Bạch gia và Tử Vi Cốc phái người đến thì lại khó hiểu rồi đây.
Chỉ e là vì trận chiến lần trước giữa Dương Khai và Bạch Vân Phong, khiến y mất mặt, nên lần này muốn thừa nước đục thả câu.
- Bọn họ đi nhanh lắm, lão hủ chạy hết tốc lực cũng chẳng cách họ bao xa, lão đoán tối đa nửa ngày nữa, họ sẽ đặt chân đến đây. Phong Vệ liến thoắng, nói xong lại chắp tay: - Những gì cần nói đã nói rồi, lão phu xin cáo từ!
Lão không thể lưu lại nơi này, nếu chẳng may bị người của Thu gia bắt được, muốn giải thích cũng rất phiền toái.
Phong Vệ vừa dứt lời liền cáo từ rời đi, để lại một đám người đang kinh hoàng.
Ngụy Tích Đồng ngập ngừng lên tiếng: - Phong Vệ của Đổng gia, sao lại tốt bụng đến mức truyền tin cho chúng ta, liệu có điều gì gian trá không đây?
Lăng Thái Hư khẽ lắc đầu: - Không đâu, Dương Khai và công tử Đổng gia có chút giao tình, lần này họ truyền tin đến cũng xuất phát từ thiện ý, không phải hoài nghi đâu.
Vừa nghe vậy, Tứ đại trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, thắc mắc không biết hắn có bản lĩnh gì mà lại có thể kết giao với nhân vật như Đổng Khinh Hàn.
- Truyền lệnh xuống, tất cả hãy khẩn trương thu dọn đồ đạc. Sau thời gian một nén nhang, tập hợp bên bờ Khốn Long Giản! Lăng Thái Hư lập tức quyết định.
Dứt lời, ông lại nói: - Dương Khai, con ở lại.
- Vâng!
Tứ đại trưởng lão nhận lệnh, vội vàng rời đi, chỉ còn lại Dương Khai và Lăng Thái Hư.
- Con còn nhớ vị trí của thông đạo hư không ta đưa con đến lần trước chứ? Lăng Thái Hư đột nhiên lên tiếng.
- Còn ạ.
- Còn nhớ là tốt rồi, chỉ cần trút chân nguyên vào trong thì trận pháp ở đó sẽ tự động mở ra. Lát nữa con hãy dẫn mọi người đi qua đó để rời khỏi đây. Thiết nghĩ bọn chúng sẽ không đuổi đến kịp đâu. Sau khi đi hãy hủy trận pháp, tìm một nơi an toàn ẩn náu. Trước khi thế cục được rõ ràng, thì đừng lộ diện...
- Sư công không đi sao? Dương Khai nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông, ngạc nhiên ra mặt.
- Lăng Tiêu Các ta chưa hề làm bất kỳ việc gì thương thiên hại lý. Chỉ có lão phu không biết nhìn người, nhận lầm đồ đệ thôi, sao ta phải đi? Lăng Thái Hư cười ha hả: - Nếu lão phu mà đi, chỉ khiến Lăng Thái Hư rơi vào cục diện bất lợi hơn thôi. Ta cần ở lại nói rõ ràng với họ. Bất kể việc gì đều phải nói đến chữ lý, chẳng lẽ vì Tà chủ xuất thân từ tông môn ta thì tông môn phải bị diệt ư? Mấy gia tộc đó cũng chẳng phải chưa từng xuất hiện đồ đệ tà ác, vậy mà cũng đâu có ai đứng ra diệt môn?
- Bọn họ lần này hùng hổ kéo đến đây cũng có ý đồ cả, làm gì chuyện chịu nói lý lẽ với người được? Dương Khai sốt ruột.
- Đừng nhiều lời nữa, ý ta đã quyết! Lăng Thái Hư vẻ mặt kiên định, chợt cười tự tin: - Huống hồ, nếu phải đánh thật, chưa chắc ta không phải đối thủ của họ... Ha ha!
Dương Khai kinh ngạc, giọng ngờ vực: - Sư công, người...
- Không sai, tất cả là nhờ phúc của con đấy! Lăng Thái Hư khẽ gật đầu.
Thần Du Chi Thượng! Mọi khúc mắc và ràng buộc mười mấy năm, cuối cùng đã được phá giải trước đại nạn, đây đúng là tin vui duy nhất trong vòng mấy tháng trở lại đây của Lăng Tiêu Các.
Biết Sư công được bước lên cảnh giới Thần Du Chi Thượng, Dương Khai mới tạm an tâm, không khuyên giải nữa, hắn vội vàng chạy đi.
Bên bờ Khốn Long Giản, tất cả những người còn lại trong Lăng Tiêu Các đều đang tập hợp.
Dương Khai gặp lại bọn Tô Mộc. Cũng phải một hai năm rồi không gặp, Tô Mộc nay đã luyện đến Li Hợp Cảnh cửu tầng, tốc độ thăng tiến phải nói là đáng nể.
- Dương sư huynh... Tô Mộc phấn khích hô hào, bọn Lý Vân Thiên theo sát phía sau.
- Lâu quá không gặp! Dương Khai mỉm cười nhìn họ, ngoài Tô Mộc ra, những người khác cũng trưởng thành không ít, đều đã chạm đến cảnh giới Khí Động.
- Hì hì... Đệ nên gọi huynh là sư huynh hay là tỷ phu đây? Tô Mộc nhìn Dương Khai cười gian xảo, rõ ràng là đã biến chuyện giữa Dương Khai và Tô Nhan.
- Tùy đệ! Dương Khai nắn mũi.
- Tỷ phu, chỉ thế thôi! Tô Mộc nhìn Dương Khai với ánh mắt sùng bái vạn phần, y giơ ngón tay cái lên, trầm giọng xuống: - Từ nhỏ đến lớn, đệ vẫn luôn nghĩ tỷ tỷ sẽ cô độc cả đời, nào ngờ huynh lại có thể khiến tỷ ấy động lòng. Bái phục, bái phục. Mau nói cho đệ biết, huynh làm cách nào vậy.
Y đang nói thì chợt thấy Tô Nhan quẳng ánh nhìn lạnh băng về phía mình, Tô Mộc bất giác rụt cổ lại, run lẩy bẩy, cười ngượng ngập.
- Mọi người đến đủ cả chưa? Các trưởng lão đi tới đi lui dò xé, cất giọng hỏi.
- Chưởng môn đâu rồi? Hà Bôi Thủy hỏi.
- Chưởng môn muốn ở lại! Dương Khai trầm giọng nói.
- Cái gì cơ? Đám Ngụy Tích Đồng biến sắc.
Tứ đại trưởng lão liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ vẻ cương quyết.
Ngụy Tích Đồng nói: - Ha ha, nếu Chưởng môn muốn ở lại, thì ta cũng không đi, nhị sư đệ, đệ mau đưa người rời khỏi đây đi.
Tiêu Nhược Hàn cười ngạo nghễ: - Câu này của đại sư huynh sai rồi, đệ cũng phải sát cánh cùng Chưởng môn, tam sư đệ, đệ mau dẫn người rời đi!
Hà Bôi Thủy cười khì khì, quay sau Vưu Tự Tại: - Ngũ sư đệ, đệ nhỏ tuổi nhất, thôi thì việc này đệ làm đi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook