Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Nếu như là người khác bị yêu thú tấn công, Dương Khai còn phải suy tính, chớ để đến lúc cứu người rồi còn bị người ta ghi nhớ, không duyên cớ rước lấy nợ vào thân. Bây giờ, lòng người thế thái bất định, đặc biệt là võ giả trẻ tuổi rèn luyện trong dị địa, ai chẳng muốn có thêm vài con mắt? Chỉ hận không thể nhìn thấu tâm can người khác để xem rốt cuộc là màu đỏ hay màu đen.
Nhưng đã là người của Ánh Nguyệt Môn gặp nguy hiểm, Dương Khai không lo ngại nhiều như vậy.
Hai người Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ để lại cho hắn ấn tượng không tệ, cũng không phải hạng người gian tà, trước kia đã từng qua lại, là người Dương Khai thấy có thể tin tưởng được.
Muốn thăm dò tình hình ở đây, tìm bọn họ đúng là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngại.
Nghĩ đến đây, Dương Khai không do dự nữa, lén lút tụt xuống cây, nhanh chóng tiếp cận hướng chiến trường kia.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người sắc mặt ngưng trọng, một thân chân nguyên hung mãnh phóng thích sát chiêu. Tuy rằng đánh chết mấêu thú tứ giai nhưng vẫn không thay đổi được cục diện. Số lượng yêu thú rất nhiều bao quanh họ tứ phía, đặc biệt là ba con yêu thú ngũ giai kia linh trí rất cao, luôn thừa dịp bọn họ giao đấu cùng yêu thú tứ giai để đánh lén, làm hai người họ như lấy trứng chọi đá. Thương tích của Trần Học Thư cũng từ đó mà ra.
Nếu không vì hai người tâm đầu hợp ý phối hợp ăn ý thì chỉ sợ đã sớm nguy cấp rồi.
Trong lúc chiến đấu, vẻ kiên quyết hiện lên trong mắt Trần Học Thư, trầm giọng nói:
- Sư muội, đợi ta dùng toàn lực mở cho muội một lối thoát, muội hãy nhanh chóng thoát đi, ta sẽ đánh lạc hướng đám yêu thú còn lại.
Nghe y nói như vậy, Thư Tiểu Ngữ liền hiểu ý, vội vàng lắc đầu:
- Không, đi cùng đi, chết cũng phải cùng chết.
- Nghe lời đi.
Trần Học Thư giận dữ quát lớn.
- Chân nguyên của chúng ta chẳng còn được bao nhiêu, ở đây lại nhiều yêu thú, căn bản không thể thoát được. Chỉ có cách để lại một người thì mới có hi vọng trốn chạy. Sau khi muội đi rồi nhất định đừng quay lại, hãy tìm một nơi an toàn trốn đi, sau này cũng đừng đi ra ngoài nữa. Đợi đến khi nơi này đóng cửa là muội có thể trở về tông môn.
- Ta không muốn nghe, không muốn nghe.
Thư Tiểu Ngữ liên tục lắc đầu.
Trần Học Thư còn muốn khuyên bảo nhưng không ngờ Thư Tiểu Ngữ giọng điệu kiên quyết nói:
- Huynh còn dám nói thêm một câu, ta sẽ đi lên cho yêu thú xé xác.
- Sao muội…
Trần Học Thư vừa giận dữ vừa đau lòng.
- Huynh nghĩ là ta không dám?
Thư Tiểu Ngữ trừng mắt.
- Được, ta không nói nữa. Vậy chúng ta cùng mở ra một con đường sống, cho lũ súc sinh này mở mang tuyệt học của Ánh Nguyệt Môn.
Tinh thần Trần Học Thư vừa chấn động, ý định chết ban đầu nhanh chóng bị đánh tan.
Thư Tiểu Ngữ bỗng nhiên cười nói và cùng Trần Học Thư hai người đứng song vai, chân nguyên trong cơ thể kích động, đưa tay hợp lực tung ra một chưởng.
Trên bầu trời hiện ra nửa vầng trăng tàn. Từng ánh trăng nghiêng xuống như chỉ bạc, trong nguyệt hoa này ẩn chứa lực sát thương không gì sánh kịp. Mười mấy con yêu thú vây xung quanh bị ánh trăng xuyên qua cơ thể đều không khỏi kêu lên thất thanh. Yêu thú tứ giai bị tiêu giệt hơn phân nửa, thậm chí có một con yêu thú ngũ giai cũng bị trọng thương, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất.
Tuyệt kỹ Ánh Nguyệt Môn, Viên Nguyệt Đương Không!
Chiêu thức này nếu có thể phát ra toàn bộ uy lực thì hơn mười con yêu thú kia tất nhiên không có hy vọng sống sót. Đáng tiếc là Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người sức đã cạn, cũng chỉ xuất hiện vầng trăng tàn, uy lực của tuyệt kỹ đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng sau khi đám yêu thú chịu đòn này đều đồng loạt lùi lại sau. Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người họ vừa thở dốc vừa nhìn nhau, ánh mắt không có tiếc nuối mà chỉ còn sự dịu dàng.
Bọn họ đã đem hết toàn lực, chân nguyên mười phần mất chín, không còn đủ sức chống đỡ. Nếu lần tới yêu thú đánh tới thì bọn họ chỉ có thể mất mạng.
Những yêu thú còn sống như cũng thấy rõ điểm này, thối lui một lúc sau lại nhe nanh trợn mắt vây tới, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hai người trong tư thế sẵn sàng vồ tới.
Hai người cũng không ngồi chờ chết, Trần Học Thư hộ bên người Trần Tiểu Ngữ, thân thể sẵn sàng ứng chiến, nét mặt hiện vẻ lạnh lùng.
- Xoạt, xoạt, xoạt…
Đám yêu thú còn sống đồng loạt xông tới. Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ cùng hét một tiếng, vung ra chân nguyên cuối cùng.
Một con yêu thú tứ giai xông lên đầu tiên đã bị đập vỡ đầu, chết ngay tại chỗ.
Một con yêu thú tứ giai khác cũng bị đánh văng ra ngoài, thảm thê rơi xuống đất có vẻ như đã xong rồi.
Nhưng số lượng yêu thú còn lại vẫn rất đông, song quyền của hai người cũng khó địch lại tứ thủ. Trong lúc giao chiến, hai con yêu thú ngũ giai còn lành lặn lén công kích, chỉ chực chờ xông lên cắn cấu Trần Học Thư.
Gió tanh lùa vào mặt, những chiếc răng nanh lạnh lẽo, hơi thở chết chóc bao trùm.
Một bóng người đột ngột hạ xuống từ trên cao, trong tư thế lộn nhào, bình tĩnh đứng chắn phía trước Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ.
Trong mắt hai huynh muội họ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy hai chưởng của người này đã in dấu trên lưng của hai yêu thú ngũ giai.
Hai tiếng rú thảm thiết cùng vang lên, yêu thú ngũ giai suýt cắn trúng Trần Học Thư bị chưởng này đánh gục.
Một chuỗi âm thanh trầm đục vang lên từ nội thể của hai con yêu thú kia, cảm giác nóng bức lan tỏa, mang theo một cỗ ấm áp.
Người này sau khi hạ xuống mặt đất lại dùng tốc độ của điện quang hướng ra bốn phía liên tục tung quyền.
- Binh, binh, binh, binh…
Bốn con yêu thú tứ giai bổ nhào đến trước mặt đều bị đánh bay, sau khi rơi xuống đất không ngừng dãy dụa, không bò lên nữa, trong miệng sùi bọt máu.
- Là ngươi?
Thư Tiểu Ngữ khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vừa vui mừng, hưng phấn nhìn Dương Khai.
- Dương sư đệ.
Trần Học Thư cũng thở phào nhẹ nhõm. Tìm được hi vọng sống từ trong cái chết đúng là một cảm giác tuyệt vời.
- Đợi lát hãy nói đi.
Dưới chân Dương Khai nổi gió, nhanh chóng lao về phía trước.
Vừa rồi đánh ra hai chưởng, tuy rằng đã đánh ngã được hai yêu thú ngũ giai nhưng chưa lấy được tính mạng của chúng. Lúc này hai con yêu thú thấy thời cơ không ổn, một mặt nhe nanh trợn mắt uy hiếp, một mặt chậm rãi lùi về phía sau chuẩn bị tìm đường tháo chạy.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng hướng thẳng phía hai con yêu thú không chút sợ hãi, giơ tay tung một chưởng, hướng thẳng vào đầu của một con trong số đó.
Yêu thú phản ứng cũng tương đối mau lẹ, chỉ lệch một li tránh được đòn này. Nhưng không đợi nó kịp phản ứng, nắm đấm vừa giáng xuống đã quét ngang một đường.
Một tiếng “pập” vang lên, nắm đấm đã giáng trúng mặt con yêu thú ngũ giai này.
Thân hình khổng lồ của con yêu thú quay vòng trong không trung rồi văng xa mười mấy trượng, trúng vào một cây đại thụ ngã vật xuống.
Dương Khai đã nhắm nắm đấm thẳng vào một con yêu thú ngũ giai còn lại, tung chưởng Viêm Dương Tam Điệp Bạo trúng ngay trán nó.
Sau ba tiếng kêu trầm đục, con yêu thú này như say rượu nghiêng ngả đứng không vững, ngay giữa đầu nó lộ ra một khe máu đỏ.
Dương Khai dùng một cước đá bay nó, vừa vặn rơi xuống bên cạnh con yêu thú kia.
Tốc độ công kích như gió, xông qua, song chưởng tung ra, một trận ping ping pằng pằng quyền cước liên hồi.
Yêu thú không ngừng gầm rú thảm thiết, dần dần yếu đi đến mức không thể nghe được.
Hai người Ánh Nguyệt Môn xem xong choáng váng. Miệng Thư Tiểu Ngữ không hề khép lại, Trần Học Thư cũng muôn phần kinh ngạc.
Một lát sau, Dương Khai thở phì phò, toàn thân thấm máu đi tới trước mặt hai người, hồ nghi hỏi:
- Sao vậy?
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ lúc này mới hoàn hồn, Trần Học Thư cười khổ sở, khẽ khàng hỏi:
- Dương sư đệ, ngươi hiện giờ ở cảnh giới nào rồi?
- Ly Hợp thất tầng.
Dương Khai cười cười, sau đó giơ tay ném một viên huyết châu của yêu thú ngũ giai sau khi chết ngưng tụ thành vào miệng Thư Tiểu Ngữ.
- Á.
Thư Tiểu Ngữ giật mình, lúc này mới vội vàng ngậm miệng, một lúc sau mới kịp phản ứng, nhíu mày vui mừng.
- Ly Hợp thất tầng.
Trần Học Thư vẻ mặt không thể tin nổi.
- Ngươi gạt người.
Thư Tiểu Ngữ mặc dù cảm kích Dương Khai đưa nàng một viên huyết châu nhưng cũng ảo não trước thái độ hắn không nói gì đã ném vào mồm cô, nhỡ may ném vào thứ gì dơ bẩn thì sao, ngay lúc đó không hề khách khí phản bác.
- Lừa các ngươi làm gì.
Dương Khai cười ha hả đưa Trần Học Thư một viên huyết châu còn lại.
Trần Học Thư bối rối một chút rồi lập tức giơ tay nhận lấy, mở lời:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Trần mỗ ghi nhớ trong lòng.
- Không cần khách khí, ta thấy các ngươi chân nguyên không còn mấy, tốt nhất hãy mau chóng thu thập chỗ huyết châu này, cũng cố gắng nhanh chóng hồi phục.
Dương Khai chỉ bên cạnh nói.
Hai người gật gật đầu rồi đi thu thập tất cả huyết châu về.
- Hãy đi khỏi đây đã.
Trần Học Thư cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó dẫn Dương Khai và Thư Tiểu Ngữ nhanh chóng rời đi.
Bọn họ nhìn dáng vẻ rất vội. Trên đường đi lại luyện hóa hấp thu năng lượng huyết châu, không hề có chút trì hoãn.
Nhờ dùng huyết châu nên hai người nhanh chóng hồi phục chân nguyên. Ước chừng thời gian không đến nửa nén hương Dương Khai đã lại nghe có tiếng đánh giết từ không xa truyền đến.
- Ở bên này.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ tinh thần chấn động cùng nhau hướng về phía đó phóng đi.
Dương Khai lòng đầy nghi hoặc cũng đành gác xuống, đi theo sau bọn họ.
Không bao lâu đã đi tới chỗ chiến đấu. Một cảnh tượng đập vào mắt khiến Dương Khai nhướn mày.
Hắn phát hiện ở đây có mấy chục con yêu thú các loại đang vây quanh một đám võ giả, giống tình cảnh mà Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người gặp phải trước đó.
- Dương sư đệ, nếu ngươi không muốn nhúng tay vào thì hãy đứng ở một bên xem trò vui, đợi chúng ta xử lý xong sẽ đến nói rõ với nguơi.
Trần Học Thư thần sắc nghiêm khắc dặn dò một tiếng rồi lại cùng Thư Tiểu Ngữ lao ra tham chiến.
- Trần huynh bọn họ trở lại rồi.
Rất nhanh chóng, bên đó có người phát hiện ra bóng dáng của Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ thì không khỏi phấn chấn reo lên.
- Trần huynh quả nhiên thực lực cao thâm, có thể thoát hiểm giữa bao yêu thú như vậy.
Lại có người hô to.
Trần Học Thư không ngừng cười khổ, chỉ có y và Thư Tiểu Ngữ hiểu được vừa rồi hai người bọn họ suýt đã bị yêu thú xé xác. Nếu không có Dương Khai xuất hiện vào thời điểm mấu chốt thì bọn họ đâu còn giữ được mạng.
Giờ phút này được nghe ca tụng như vậy cũng thật chói tai.
Chán không buồn nói, hai người của Ánh Nguyệt Môn nhanh chóng nhập hội cùng đám người kia, cùng họ chiến đấu.
Có lẽ sự trở về bình an của Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ làm cho tinh thần nhóm người này phấn chấn, hoặc có lẽ đám yêu thú này tự biết đánh tiếp ở đây không có gì hay ho nên sau một lúc, có tiếng yêu thú từ xa vọng lại.
Nghe tiếng thú rống như vậy, đám yêu thú kia bỏ lại những người này rồi tề tựu rút lui, rất nhanh đã biến mất vào rừng.
Trên chiến trường còn lại mười mấy xác yêu thú, còn có một xác người luyện võ.
Dương Khai đứng ở một bên nhìn mơ hồ, không nén nổi ngạc nhiên.
Hắn phát hiện những người này không biết vì sao lại đều hội tụ cùng một chỗ, bỏ qua sự khác biệt môn phái, tề tâm hợp lực, hăng hái chiến đấu với yêu thú.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhưng đã là người của Ánh Nguyệt Môn gặp nguy hiểm, Dương Khai không lo ngại nhiều như vậy.
Hai người Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ để lại cho hắn ấn tượng không tệ, cũng không phải hạng người gian tà, trước kia đã từng qua lại, là người Dương Khai thấy có thể tin tưởng được.
Muốn thăm dò tình hình ở đây, tìm bọn họ đúng là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngại.
Nghĩ đến đây, Dương Khai không do dự nữa, lén lút tụt xuống cây, nhanh chóng tiếp cận hướng chiến trường kia.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người sắc mặt ngưng trọng, một thân chân nguyên hung mãnh phóng thích sát chiêu. Tuy rằng đánh chết mấêu thú tứ giai nhưng vẫn không thay đổi được cục diện. Số lượng yêu thú rất nhiều bao quanh họ tứ phía, đặc biệt là ba con yêu thú ngũ giai kia linh trí rất cao, luôn thừa dịp bọn họ giao đấu cùng yêu thú tứ giai để đánh lén, làm hai người họ như lấy trứng chọi đá. Thương tích của Trần Học Thư cũng từ đó mà ra.
Nếu không vì hai người tâm đầu hợp ý phối hợp ăn ý thì chỉ sợ đã sớm nguy cấp rồi.
Trong lúc chiến đấu, vẻ kiên quyết hiện lên trong mắt Trần Học Thư, trầm giọng nói:
- Sư muội, đợi ta dùng toàn lực mở cho muội một lối thoát, muội hãy nhanh chóng thoát đi, ta sẽ đánh lạc hướng đám yêu thú còn lại.
Nghe y nói như vậy, Thư Tiểu Ngữ liền hiểu ý, vội vàng lắc đầu:
- Không, đi cùng đi, chết cũng phải cùng chết.
- Nghe lời đi.
Trần Học Thư giận dữ quát lớn.
- Chân nguyên của chúng ta chẳng còn được bao nhiêu, ở đây lại nhiều yêu thú, căn bản không thể thoát được. Chỉ có cách để lại một người thì mới có hi vọng trốn chạy. Sau khi muội đi rồi nhất định đừng quay lại, hãy tìm một nơi an toàn trốn đi, sau này cũng đừng đi ra ngoài nữa. Đợi đến khi nơi này đóng cửa là muội có thể trở về tông môn.
- Ta không muốn nghe, không muốn nghe.
Thư Tiểu Ngữ liên tục lắc đầu.
Trần Học Thư còn muốn khuyên bảo nhưng không ngờ Thư Tiểu Ngữ giọng điệu kiên quyết nói:
- Huynh còn dám nói thêm một câu, ta sẽ đi lên cho yêu thú xé xác.
- Sao muội…
Trần Học Thư vừa giận dữ vừa đau lòng.
- Huynh nghĩ là ta không dám?
Thư Tiểu Ngữ trừng mắt.
- Được, ta không nói nữa. Vậy chúng ta cùng mở ra một con đường sống, cho lũ súc sinh này mở mang tuyệt học của Ánh Nguyệt Môn.
Tinh thần Trần Học Thư vừa chấn động, ý định chết ban đầu nhanh chóng bị đánh tan.
Thư Tiểu Ngữ bỗng nhiên cười nói và cùng Trần Học Thư hai người đứng song vai, chân nguyên trong cơ thể kích động, đưa tay hợp lực tung ra một chưởng.
Trên bầu trời hiện ra nửa vầng trăng tàn. Từng ánh trăng nghiêng xuống như chỉ bạc, trong nguyệt hoa này ẩn chứa lực sát thương không gì sánh kịp. Mười mấy con yêu thú vây xung quanh bị ánh trăng xuyên qua cơ thể đều không khỏi kêu lên thất thanh. Yêu thú tứ giai bị tiêu giệt hơn phân nửa, thậm chí có một con yêu thú ngũ giai cũng bị trọng thương, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất.
Tuyệt kỹ Ánh Nguyệt Môn, Viên Nguyệt Đương Không!
Chiêu thức này nếu có thể phát ra toàn bộ uy lực thì hơn mười con yêu thú kia tất nhiên không có hy vọng sống sót. Đáng tiếc là Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người sức đã cạn, cũng chỉ xuất hiện vầng trăng tàn, uy lực của tuyệt kỹ đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng sau khi đám yêu thú chịu đòn này đều đồng loạt lùi lại sau. Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người họ vừa thở dốc vừa nhìn nhau, ánh mắt không có tiếc nuối mà chỉ còn sự dịu dàng.
Bọn họ đã đem hết toàn lực, chân nguyên mười phần mất chín, không còn đủ sức chống đỡ. Nếu lần tới yêu thú đánh tới thì bọn họ chỉ có thể mất mạng.
Những yêu thú còn sống như cũng thấy rõ điểm này, thối lui một lúc sau lại nhe nanh trợn mắt vây tới, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hai người trong tư thế sẵn sàng vồ tới.
Hai người cũng không ngồi chờ chết, Trần Học Thư hộ bên người Trần Tiểu Ngữ, thân thể sẵn sàng ứng chiến, nét mặt hiện vẻ lạnh lùng.
- Xoạt, xoạt, xoạt…
Đám yêu thú còn sống đồng loạt xông tới. Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ cùng hét một tiếng, vung ra chân nguyên cuối cùng.
Một con yêu thú tứ giai xông lên đầu tiên đã bị đập vỡ đầu, chết ngay tại chỗ.
Một con yêu thú tứ giai khác cũng bị đánh văng ra ngoài, thảm thê rơi xuống đất có vẻ như đã xong rồi.
Nhưng số lượng yêu thú còn lại vẫn rất đông, song quyền của hai người cũng khó địch lại tứ thủ. Trong lúc giao chiến, hai con yêu thú ngũ giai còn lành lặn lén công kích, chỉ chực chờ xông lên cắn cấu Trần Học Thư.
Gió tanh lùa vào mặt, những chiếc răng nanh lạnh lẽo, hơi thở chết chóc bao trùm.
Một bóng người đột ngột hạ xuống từ trên cao, trong tư thế lộn nhào, bình tĩnh đứng chắn phía trước Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ.
Trong mắt hai huynh muội họ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy hai chưởng của người này đã in dấu trên lưng của hai yêu thú ngũ giai.
Hai tiếng rú thảm thiết cùng vang lên, yêu thú ngũ giai suýt cắn trúng Trần Học Thư bị chưởng này đánh gục.
Một chuỗi âm thanh trầm đục vang lên từ nội thể của hai con yêu thú kia, cảm giác nóng bức lan tỏa, mang theo một cỗ ấm áp.
Người này sau khi hạ xuống mặt đất lại dùng tốc độ của điện quang hướng ra bốn phía liên tục tung quyền.
- Binh, binh, binh, binh…
Bốn con yêu thú tứ giai bổ nhào đến trước mặt đều bị đánh bay, sau khi rơi xuống đất không ngừng dãy dụa, không bò lên nữa, trong miệng sùi bọt máu.
- Là ngươi?
Thư Tiểu Ngữ khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vừa vui mừng, hưng phấn nhìn Dương Khai.
- Dương sư đệ.
Trần Học Thư cũng thở phào nhẹ nhõm. Tìm được hi vọng sống từ trong cái chết đúng là một cảm giác tuyệt vời.
- Đợi lát hãy nói đi.
Dưới chân Dương Khai nổi gió, nhanh chóng lao về phía trước.
Vừa rồi đánh ra hai chưởng, tuy rằng đã đánh ngã được hai yêu thú ngũ giai nhưng chưa lấy được tính mạng của chúng. Lúc này hai con yêu thú thấy thời cơ không ổn, một mặt nhe nanh trợn mắt uy hiếp, một mặt chậm rãi lùi về phía sau chuẩn bị tìm đường tháo chạy.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng hướng thẳng phía hai con yêu thú không chút sợ hãi, giơ tay tung một chưởng, hướng thẳng vào đầu của một con trong số đó.
Yêu thú phản ứng cũng tương đối mau lẹ, chỉ lệch một li tránh được đòn này. Nhưng không đợi nó kịp phản ứng, nắm đấm vừa giáng xuống đã quét ngang một đường.
Một tiếng “pập” vang lên, nắm đấm đã giáng trúng mặt con yêu thú ngũ giai này.
Thân hình khổng lồ của con yêu thú quay vòng trong không trung rồi văng xa mười mấy trượng, trúng vào một cây đại thụ ngã vật xuống.
Dương Khai đã nhắm nắm đấm thẳng vào một con yêu thú ngũ giai còn lại, tung chưởng Viêm Dương Tam Điệp Bạo trúng ngay trán nó.
Sau ba tiếng kêu trầm đục, con yêu thú này như say rượu nghiêng ngả đứng không vững, ngay giữa đầu nó lộ ra một khe máu đỏ.
Dương Khai dùng một cước đá bay nó, vừa vặn rơi xuống bên cạnh con yêu thú kia.
Tốc độ công kích như gió, xông qua, song chưởng tung ra, một trận ping ping pằng pằng quyền cước liên hồi.
Yêu thú không ngừng gầm rú thảm thiết, dần dần yếu đi đến mức không thể nghe được.
Hai người Ánh Nguyệt Môn xem xong choáng váng. Miệng Thư Tiểu Ngữ không hề khép lại, Trần Học Thư cũng muôn phần kinh ngạc.
Một lát sau, Dương Khai thở phì phò, toàn thân thấm máu đi tới trước mặt hai người, hồ nghi hỏi:
- Sao vậy?
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ lúc này mới hoàn hồn, Trần Học Thư cười khổ sở, khẽ khàng hỏi:
- Dương sư đệ, ngươi hiện giờ ở cảnh giới nào rồi?
- Ly Hợp thất tầng.
Dương Khai cười cười, sau đó giơ tay ném một viên huyết châu của yêu thú ngũ giai sau khi chết ngưng tụ thành vào miệng Thư Tiểu Ngữ.
- Á.
Thư Tiểu Ngữ giật mình, lúc này mới vội vàng ngậm miệng, một lúc sau mới kịp phản ứng, nhíu mày vui mừng.
- Ly Hợp thất tầng.
Trần Học Thư vẻ mặt không thể tin nổi.
- Ngươi gạt người.
Thư Tiểu Ngữ mặc dù cảm kích Dương Khai đưa nàng một viên huyết châu nhưng cũng ảo não trước thái độ hắn không nói gì đã ném vào mồm cô, nhỡ may ném vào thứ gì dơ bẩn thì sao, ngay lúc đó không hề khách khí phản bác.
- Lừa các ngươi làm gì.
Dương Khai cười ha hả đưa Trần Học Thư một viên huyết châu còn lại.
Trần Học Thư bối rối một chút rồi lập tức giơ tay nhận lấy, mở lời:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Trần mỗ ghi nhớ trong lòng.
- Không cần khách khí, ta thấy các ngươi chân nguyên không còn mấy, tốt nhất hãy mau chóng thu thập chỗ huyết châu này, cũng cố gắng nhanh chóng hồi phục.
Dương Khai chỉ bên cạnh nói.
Hai người gật gật đầu rồi đi thu thập tất cả huyết châu về.
- Hãy đi khỏi đây đã.
Trần Học Thư cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó dẫn Dương Khai và Thư Tiểu Ngữ nhanh chóng rời đi.
Bọn họ nhìn dáng vẻ rất vội. Trên đường đi lại luyện hóa hấp thu năng lượng huyết châu, không hề có chút trì hoãn.
Nhờ dùng huyết châu nên hai người nhanh chóng hồi phục chân nguyên. Ước chừng thời gian không đến nửa nén hương Dương Khai đã lại nghe có tiếng đánh giết từ không xa truyền đến.
- Ở bên này.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ tinh thần chấn động cùng nhau hướng về phía đó phóng đi.
Dương Khai lòng đầy nghi hoặc cũng đành gác xuống, đi theo sau bọn họ.
Không bao lâu đã đi tới chỗ chiến đấu. Một cảnh tượng đập vào mắt khiến Dương Khai nhướn mày.
Hắn phát hiện ở đây có mấy chục con yêu thú các loại đang vây quanh một đám võ giả, giống tình cảnh mà Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người gặp phải trước đó.
- Dương sư đệ, nếu ngươi không muốn nhúng tay vào thì hãy đứng ở một bên xem trò vui, đợi chúng ta xử lý xong sẽ đến nói rõ với nguơi.
Trần Học Thư thần sắc nghiêm khắc dặn dò một tiếng rồi lại cùng Thư Tiểu Ngữ lao ra tham chiến.
- Trần huynh bọn họ trở lại rồi.
Rất nhanh chóng, bên đó có người phát hiện ra bóng dáng của Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ thì không khỏi phấn chấn reo lên.
- Trần huynh quả nhiên thực lực cao thâm, có thể thoát hiểm giữa bao yêu thú như vậy.
Lại có người hô to.
Trần Học Thư không ngừng cười khổ, chỉ có y và Thư Tiểu Ngữ hiểu được vừa rồi hai người bọn họ suýt đã bị yêu thú xé xác. Nếu không có Dương Khai xuất hiện vào thời điểm mấu chốt thì bọn họ đâu còn giữ được mạng.
Giờ phút này được nghe ca tụng như vậy cũng thật chói tai.
Chán không buồn nói, hai người của Ánh Nguyệt Môn nhanh chóng nhập hội cùng đám người kia, cùng họ chiến đấu.
Có lẽ sự trở về bình an của Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ làm cho tinh thần nhóm người này phấn chấn, hoặc có lẽ đám yêu thú này tự biết đánh tiếp ở đây không có gì hay ho nên sau một lúc, có tiếng yêu thú từ xa vọng lại.
Nghe tiếng thú rống như vậy, đám yêu thú kia bỏ lại những người này rồi tề tựu rút lui, rất nhanh đã biến mất vào rừng.
Trên chiến trường còn lại mười mấy xác yêu thú, còn có một xác người luyện võ.
Dương Khai đứng ở một bên nhìn mơ hồ, không nén nổi ngạc nhiên.
Hắn phát hiện những người này không biết vì sao lại đều hội tụ cùng một chỗ, bỏ qua sự khác biệt môn phái, tề tâm hợp lực, hăng hái chiến đấu với yêu thú.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook