• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vũ Điệu Của Trung Tá (2 Viewers)

  • Chương 15

Tịch Hạo Trạch im lặng, ánh mắt u ám, dường như đang rơi vào hồi ức.
Trực giác Sơ Vũ cho rằng không đơn giản như thế. Nếu có số lạ gọi đến, cô cũng sẽ không tắt máy ngay lập tức như anh, có thể là một người quen nào trước đây mới đổi số thì sao. Sơ Vũ hơi không hiểu, nhưng trong lòng cô bây giờ đang có chuyện khác quan trọng hơn.
Tịch Hạo Trạch hơi cúi đâu, tóc ướt vẫn chưa được lau khô. Sơ Vũ lấy khăn bên cạnh ngồi xuống giường, lúc tay cô chạm vào đầu anh, Tich Hạo Trạch như ngẩn ra.
Sơ Vũ hoàn toàn rất tự nhiên, cô nghĩ rằng hai người là vợ chồng, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, những việc nhỏ nhặt này một người vợ như cô cũng nên làm. Vợ chồng không chỉ ngày một ngày hai , cũng phải từ từng việc nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày để vun đắp lên.
Căn phòng tĩnh lặng, động tác của cô rất nhẹ nhàng, Tịch Hạo Trạch từ từ nhắm hai mắt, người anh hơi dựa vào cô. Xung quanh phản phất mùi hương của cô.
Tịch Hạo Trạch nằm trên chân Sơ Vũ, cô nhìn chằm vào khuôn mắt góc cạnh của anh. Lúc đang lau đến gần khô cô bỗng dừng lại, khẽ cắn môi nói với anh: "Anh có nhớ trước kia anh nói sẽ giúp Hiểu Nhiên vào đoàn nghệ thuật quân đội không ?"
Mày Tịch Hạo Trạch buông lỏng: "Nhưng lần đó em đã thua."
"Bủn xỉn." Sơ Vũ cúi đầu nói ra hai chữ.
"Tịch đại nhân à, ngài hãy giúp tiểu nhân đi mà. Tiểu nhân nguyện ý cả đời bưng trà rót nước cho ngài, tận tụy trung thành. " Cô lắc lắc tay anh.
Tịch Hạo Trạch từ tốn nói: "Chồng của em vì việc này đã đi cửa sau một lần rồi ."
Sơ Vũ trợn tròn mắt: "Vậy thêm một lần nữa thôi mà?" Cô nhẹ nhàng vuốt từng ngón tay anh.
Tịch Hạo Trạch búng tay vào trán cô một cái: " Em nghĩ rằng em có thể dễ dàng vào đoàn nghệ thuật quân đội vậy là nhờ ai."
"Hạo Nguyệt nói rằng họ đã chọn người trẻ tuổi xuất sắc nhất." Lúc ấy Sơ Vũ đã đưa tất cả các huy chương, bằng khen của cô cho Tịch Hạo Nguyệt. Bà Trần và Tịch Hạo Nguyệt đều đáng giá cô rất cao.
Tịch Hạo Trạch cau mày nhìn Sơ Vũ: "Đơn xin của em là do anh đem đến phòng chính trị của đoàn nghệ thuật quân đội ."
"Em còn tưởng rằng mẹ đã nói chuyện ổn thỏa với người bên kia rồi nữa chứ." Cô nhẹ nhàng nói: "Vậy chuyện của Hiểu Nhiên, anh cũng giúp thêm một lần nữa thôi được không?" Sơ Vũ xoa bóp vai anh.
Tịch Hạo Trạch nhắm mắt hưởng thụ, Sơ Vũ gấp gáp hỏi: "Như thế nào?"
"Hơi nhẹ, mạnh hơn một chút nữa thì tốt."
Khóe miệng Sơ Vũ nhếch lên, đấm mạnh vào vai anh: "Em nói chuyện của Tôn Hiểu Nhiên kìa."
Tịch Hạo Trạch nghiêng người lại, đè cô xuống: "Em mưu sát chồng, đáng bị trừng phạt."
Sơ Vũ cười khanh khách, hai tay choàng qua cổ anh: "Tịch đại nhân, anh coi như giúp em một lần thôi được không?"
Tịch Hạo Trạch hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói: "Tôn Hiểu Nhiên không thích hợp vào đấy."
Sơ Vũ khó hiểu, Tôn Hiểu Nhiên là sinh viên của trường quân đội, cô ấy vào đó còn thích hợp hơn cô: "Vì sao?"
Anh xoay người nằm qua một bên, kéo chăn lên: "Dục vọng của cô ấy quá lớn."
"Hiểu Nhiên là một người cầu tiến."
Tịch Hạo Trạch giật nhẹ khóe miệng: "Ánh mắt vẫn không che giấu được nội tâm của cô ấy ."
Sơ Vũ hít một hơi, tựa người vào vòng tay ấm áp của anh: "Em kể cho anh nghe chuyện xưa nhé." Tịch Hạo Trạch ôm cô gật đầu.
"Rất nhiều năm trước, vào một mùa hè nóng bức, có một cô bé, lớp cô tổ chức trại hè, cô giáo yêu cầu mỗi người phải nộp phí 100 tệ . Cô bé rất muốn đi, nhưng vì tiếc tiền của gia đình, nên đành nói với cô giáo rằng cô sẽ không tham gia. Sau đấy ba cô bé biết được đã cho cô 100 tệ. Cô bé rất vui mừng, hưng phấn đem tiền đến nộp . Vừa mới nộp tiền không lâu, ở dưới lớp đột nhiên có một bạn học nói bị mất tiền . Sau đó, mọi người bắt đầu đồn đại nhìn cô bé bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí còn có người chửi thẳng mặt cô là kẻ trộm. Nhưng chỉ có một người tin cô bé, vẫn đứng về phía cô bé, kéo cô bé đứng dậy khẳng định nói: "Cậu ấy không phải kẻ trộm."
Sơ Vũ hơi nghẹn ngào, cô cảm thấy bên hông được ôm chặt, miệng cô cong lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tịch Hạo Trạch, đôi mắt trong trẻo ngấn nước:"Lúc em đang ở trong lúc tối tăm nhất, Hiểu Nhiên như tia nắng mặt trời soi rọi em, giúp em đứng dậy." Quá khứ bi thương của cô có những khoảnh khắc hiếm hoi vui vẻ đều là cùng Tôn Hiểu Nhiên, cho nên cô không thể dứt bỏ được tình bạn này.
Mặt cô vùi trong ngực anh, một lúc lâu sau, khi anh nghĩ rằng cô đã ngủ, lại thấy được trước ngực thấm ướt, cảm giác lạnh buốt ấy như xuyên thẳng qua tim anh.
Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau . Cảm xúc của cô đã dần dần ảnh hưởng đến anh, anh ôm chặt cô hôn lên mắt cô, thì thầm: "Đều nghe theo em cả".
Ngày hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng thì tự đi làm . Thật ra Tịch Hạo Trạch muốn đưa cô đi nhưng Sơ Vũ nằng nặc không chịu, một nam một bắc , anh đưa cô đi thì phải qua cả nửa thành phố thế nên cô bảo anh đưa đến bến tàu điện ngầm.
"Có thời gian em hãy đi học cái xe đi, sau này cũng tiện hơn."
Sơ Vũ nhớ đến lời của cô bạn cô nói trước khi tốt nghiệp, cảm thấy buồn cười, cô kéo tay Tịch Hạo Trạch: "Em đúng là vơ được đại gia rồi ."
Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, ánh mắt ân cần: "Em không hiểu gì thì cứ đi hỏi Hạo Nguyệt."
Lòng Sơ Vũ ấm áp, đặt túi lên vai xuống xe, rồi vẫy tay. Những tia nắng mùa hè nhẹ nhàng chiếu lên người cô, toàn thân bao phủ một lớp ánh sáng vàng, thật động lòng người .
Lúc cô đến đơn vị thì đúng lúc gặp Hạo Nguyệt ở cổng.
"Anh hai không chở chị đến sao?"
"Cũng không xa lắm, nên chị tự ngồi tàu điện đến đây ."
Tịch Hạo Nguyệt thản nhiên nói: "Lúc đàn ông muốn phục vụ thì không nên mềm lòng, chị mà quá cưng chiều họ, họ sẽ càng làm tới."
"Hạo Nguyệt, nhưng đó là anh hai em mà." Sơ Vũ cười nói.
Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy cô mở to mắt, cười nói: "Em lúc nào cũng đứng về phía phụ nữ."
Sơ Vũ vui vẻ cười tươi.
Trong phòng công tác mới, mọi người đều đối xử với cô rất dè chừng.
Đến trưa, cô cùng một đồng nghiệp mới quen xuống căn tin ăn trưa. Lúc sáng Uông Thần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái cô. Tuổi hai người cũng chỉ xấp xỉ bằng nhau, cô và Uông Thần nói chuyện với nhau rất hợp.
Ăn cơm xong, vẫn còn ít thời gian nghỉ, Sơ Vũ đi dạo xung quanh. Trong đại viện hai hàng cây xum xuê xanh tốt, gió hè thổi đến mát rượi.
Cô đi nửa vòng, tính đi tìm Hạo Nguyệt tâm sự, lúc đi ngang qua hành lang thì gặp phải Nam Thư Mân. Nam Thư Mân cũng ngẩn người ra.
Sơ Vũ gục đầu xuống, định đi lướt qua.
"Tiểu Vũ .." Nam Thư Mân nhẹ nhàng gọi một tiếng, bà mím môi, nụ cười trên miệng cứng nhắc.
Sơ Vũ sững sờ.
"Vài ngày trước có nhìn thấy hồ sơ của con, ta không nghĩ rằng con cũng sẽ vào đây . Nhưng như vậy cũng tốt."
Giọng nói của bà có chút tiếc nuối: "Lúc nào con có thời gian, ta có cái này cho con."
"Tôi không muốn ."
"Không, không phải của ta." Bà cố gắng mở miệng nói ra: "Là của nội con ."
Sơ Vũ cuộn chặt tay lại, hít một hơi: "Hôm nay tôi không có thời gian, ngày mai hãy mang đến cho tôi." Nói xong cô liền đi lên. Cũng không đến tìm Hạo Nguyệt nữa mà về lại phòng tập.
Lúc tan ca, Tịch Hạo Nguyệt đứng đợi ở cửa chờ cô cùng về.
"Sao cảm giác thể nào? Chị đã quen chưa?"
"Rất tốt ."
Hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Nam Thư Mân đang đi đến.
Tịch Hạo Nguyệt dường như không để ý đến bà ta, cũng không chào một tiếng, đi lướt qua người Nam Thư Mân.
Lên xe, Tịch Hạo Nguyệt nhìn vào gương chiếu hậu: "Sơ Vũ, chị hãy nhớ đừng bao giờ tiếp xúc với người phụ nữ đó."
Sơ Vũ sửng sốt.
"Đừng bao giờ đứng trước mặt mẹ nhắc đến bà ta."
Sơ Vũ nhìn biểu hiện trên mặt Tịch Hạo Nguyệt cũng đoán được có chuyện gì đó mà cô chưa biết.
Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy bộ dáng không hiểu gì của cô, thở dài nói: "Em gái của mẹ là vợ cũ của chồng hiện tại của bà ta."
Trong chớp mắt Sơ Vũ cứng đờ.
"Thư Nam..." Tịch Hạo Nguyệt lạnh lùng cười: "Bây giờ bà ta có cố gắng sống đứng đắn thế nào cũng không thể che giấu được thân phận " Kẻ Thứ Ba" của ngày xưa. Dì em lúc ấy bị sẩy thai, sức khỏe yếu, lại bị trầm cảm, lúc ấy không biết Thư Nam làm thế nào lại quyến rũ được dượng. Sau này dì biết được rất đau khổ nên đã uống thuốc ngủ tự vẫn."
Không biết có phải do trong xe quá lạnh không, trên lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô cố gắng hít thở vài lần, mới thốt nên lời:
"Vậy em có biết trước đây bà ta như thế nào không?"
"Nghe nói trước đây bà ta cũng đã có gia đình , nhưng ham mê quyền quý, người phụ nữ này tâm địa độc ác."
"Được rồi, không nói nữa, dù sao ở trước mặt mẹ chị đừng đề cập đến bà ta ."
Cả người Sơ Vũ nhũn ra dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn về phía trước chỉ thấy một mảng mờ mịt.
PS: giờ thì mọi người đã hiểu vì sao Nam Thư Mân có hành động lạ lùng khi nghe thấy THT và SV sắp cưới chưa?
.
Cửa sổ mở toang, gió đêm từ ngoài lùa vào. Ngọn đèn vàng đầu giường ấm áp hiu hắt cả phòng. Sau khi tắm xong Sơ Vũ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế dài, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cô nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, bao trùm lên người là một nổi đau thương. Ông trời đang trêu đùa với cô ư, Tịch gia và mẹ cô còn có một mối hận khó giải. Lúc này đây cô cảm thấy hạnh phúc của mình dường như đang lơ lửng khó giữ.
Mẹ chồng yêu thương cô như con ruột, bây giờ cô có một cảm giác bức rứt. Cô co lại thân mình, trời nóng vậy mà sao cô lại cảm thấy cả người rét run.
"Tạch" một tiếng cả phòng sáng trưng, nhất thời chưa thích ứng cô lấy tay che, mắt nheo lại: "Anh đã về đấy à." Cô lên tiếng cố gắng che giấu giọng nói nghẹn ngào.
"Uhm. Họp từ chiều đến giờ nên không kịp về ăn tối." Anh đi đến bên cạnh cô, thấy khuôn mặt cô có chút mỏi mệt: "Ngày đầu tiên đi làm em cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt ạ ."
Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô, bỗng dưng cau mày lại: "Tay em sao lạnh thế này?" Nói xong lại sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Sơ Vũ cầm lấy tay anh, tay anh hơi thô ráp, lòng bàn tay dày có nhiều nốt chai nhưng rất ấm áp. Sơ Vũ đứng lên, cười nói: "Em không sao. Mẹ nấu canh bảo em đem về, để em đi hâm nóng cho anh ."
Tịch Hạo Trạch giữ chặt tay cô: "Được rồi, em ngủ trước đi, để anh đi lấy thuốc cho em." Anh đặt Sơ Vũ nằm xuống rồi đi vào thư phòng lấy thuốc. Anh quay lại ngồi một bên giường,đưa thuốc và nước cho cô, Sơ Vũ rũ mắt nhìn thấy viên thuốc có hơi giật mình, lắc đầu nói: "Em ngủ một giấc là không sao rồi."
Tối nay lúc cô đến đại viện, bà Trần kéo riêng cô đến thư phòng hỏi hai người có dùng biện pháp tránh thai không. Trong tức thời Sơ Vũ sửng sốt.
Bà Trần hiểu ra, mắt nhìn xuống bụng cô nở một nụ cười tươi. Vài năm nay,bà Trần luôn thúc giục con mình cưới vợ,bà rất để tâm vào chuyện này, cuối cùng cũng đã kết hôn dĩ nhiên bây giờ bà đang mong đợi được bế cháu . Sơ Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Em sợ đắng ư?" Tịch Hạo Trạch mỉm cười.
Cô nhận lấy cốc nước uống hơn nửa rồi đặt xuống nhìn anh: "Không phải. Em chỉ đề phòng thôi." Nói xong cô nằm xuống nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.
Tịch Hạo Trạch cũng không nghĩ sâu xa gì, chỉ tưởng là cô lo uống thuốc nhiều cũng không tốt.
Anh tắm rửa lên giường rồi tắt đèn.
Anh nhắm mắt suy tư một lúc, ban đêm yên tĩnh làm cho suy nghĩ của anh càng thêm rõ ràng.
Sơ Vũ không kìm được lòng cả người vùi vào lòng anh, tóc dài lượn lờ trong cổ anh, tựa như con kiến bò qua. Cô rất thích ôm anh như thế, làm cho cô có một cảm giác an toàn.
"Sao em vẫn chưa ngủ?"
Tay Sơ Vũ đặt trên ngực anh, cảm nhận được nhịp đập của anh. Cô cắn môi do dự muốn nói cho anh chuyện về Nam Thư Mân. Anh là chồng của cô, là người sẽ cùng cô sống cả đời, chuyện Nam Thư Mân anh chắc hẳn cũng nên biết.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve lên khắp khuôn mặt anh, tất cả đều in sâu vào trong trí nhớ cô.
"Em mà còn động đậy thì đêm nay khỏi ngủ đấy." Hơi thở anh có chút dồn dập.
Sơ Vũ ngẩn ra rút tay lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười hi hi, ánh mắt lóe lên nhìn chằm vào anh, có chút đắc ý: "Thì ra em cũng có chút ảnh hưởng với anh ư ."
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch lại càng thâm trầm hơn, khóe miệng cong lên "Nếu em đã nói như vậy, vậy anh cũng phải tự mình chứng minh sự ảnh hưởng của em thôi." Ba chữ sau đã bị anh nuốt vào âu yếm khẽ nói.
Bầu không khí ái muội bao trùm cả căn phòng, anh nằm trên người cô, cả người quỳ giữa đôi chân thon dài. Sơ Vũ lắc lư theo động tác tiến lùi của anh.
Cả người cong lên duyên dáng, mồ hôi chảy dọc theo má. Anh nhịn không nổi, cả người như rơi vào trong lốc xoáy sâu.
Một đêm tình nồng.
Lúc tỉnh dậy, ngoại trừ cả người Sơ Vũ đau nhức thì cũng đã đỡ mệt hơn. Có lẽ đã toát ra hết mồ hôi nên nhiệt độ cơ thể cũng đã hạ.
Lúc đang đứng trong phòng về sinh rửa mặt, nhìn thấy vết đỏ trên cổ, mặt cô đỏ lựng cả lên. Cô Nhanh chóng rửa mặt qua loa, chạy đùng đùng về phòng lục lọi áo quần. Thời tiết nóng như vậy nhưng cô phải mặc một chiếc áo sơ mi tay dài kín cổ, thế mà vẫn không thể che hết chỗ đỏ kia.
Lấy túi xách đi ra, Tịch Hạo Trạch đang đứng bên tủ giày đợi cô.
Sơ Vũ đi qua, lúc xoay người mang giày vào Tịch Hạo Trạch nhìn qua cũng thấy dấu vết mập mờ, hơi ngây người.
"Đi thôi." Sơ Vũ đứng lên .
Ngồi trên xe cô không ngại ngùng người bên cạnh còn cầm gương nhìn lui nhìn tới trên cổ.
Tịch Hạo Trạch cúi đầu ho "Khụ": "Sơ Vũ à."
Sơ Vũ "Dạ" một tiếng.
Tịch Hạo Trạch nhìn qua một cái rồi thản niên nói: "Lúc đến đơn vị đừng nhìn như vậy nhé."
Sơ Vũ khựng lại, khẽ cắn môi: "Nếu người khác hỏi em sẽ nói là bị chó cắn ."
Tịch Hạo Trạch mỉm cười yêu chiều nhìn cô. Nếu khắc ấy anh nhìn vào gương có thể thấy được khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của mình.
Xe dừng lại trước cổng đơn vị, Sơ Vũ nhẹ giọng nói: "Em vào đây."
"Uhm." Anh gật đầu nhàn nhã nói.
Sơ Vũ bĩu môi, người đàn ông này
chẳng khác nào là khúc gỗ cả à. Hai người là vợ chồng mới cưới mà một chút ngọt ngào dịu dàng cũng chẳng có.
Lông mày cô hơi cau lại nhưng liền giãn ra, cô cúi xuống, đột nhiên hôn xuống bên má anh. Nụ hộn nhẹ nhàng lướt qua làm tim anh bỗng dao động. Bởi vì yêu nên cô dần dần bỏ xuống sự dè dặt trong lòng mình, chỉ vì anh là người ấy trong lòng cô.
Hôn xong cô lền cầm túi xuống xe chạy thẳng vào đơn vị, giống như có cái gì đấy đang đuổi theo cô.
Tịch Hạo Trạch cảm thấy hai má vẫn còn phản phất hương thơm dịu nhẹ của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng dáng kia.
Buổi sáng mọi người đang luyện tập, tất cả đều phải mặc đồ tập, dấu vết trên cổ của Sơ Vũ cũng không thể nào che giấu hơn được nữa . Trong lòng mọi người đều hiểu chỉ là không nói ra, nhưng khi cô cùng mọi người nói chuyện cũng đã bị trêu chọc một hồi.
Lúc ăn cơm trưa, Tịch Hạo Nguyệt đến tìm, cười cười nhìn chằm chằm vào cô.
Sơ Vũ bị cô ta nhìn như thế xấu hổ nói: "Hạo nguyệt, em có chuyện gì thì nói đi, em cứ nhìn chị như vậy, người chị run cả lên đây nè ."
"Sơ Vũ, em cũng phục chị luôn rồi đấy ."
"Có chuyện gì vậy?"
Tịch Hạo Nguyệt hít một hơi, nín cười, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc thoa ngoài da: "Này, của chị nè, anh hai em cứ bắt em đi mua cho bằng được ."
Mặt Sơ Vũ đỏ ửng lên.
Tịch Hạo Nguyệt bôi thuốc lên cổ cho Sơ Vũ, phản phất hương thơm dìu dịu của thuốc.
"Trên người chị có còn không? Để em giúp chị luôn ." Người nào đó nhướng mày nói, vẻ mặt đùa giỡn.
"Không cần đâu, không cần đâu."
"Đây cũng chỉ là mệnh lệnh của anh em, em cũng chả làm được gì."
Bị Hạo Nguyệt trêu chọc, mặt cô đỏ ửng lên: "Chị đi luyện tập đây, không lảm nhảm cùng em nữa ."
Tịch Hạo Nguyệt nhìn bóng dáng của Sơ Vũ, nở nụ cười. Xem ra Sơ Vũ rất yêu anh hai cô, từ lúc anh hai xuất hiện trong mắt Sơ Vũ chỉ có mình anh ấy.
Cô biết, anh hai cô rất chiều chuộng và đã cố gắng yêu Sơ Vũ. Cô ngửi thấy mùi thuốc thơm ngát trên tay. Trước đây anh ấy làm gì để ý đến những việc nhỏ nhoi này?
****
Buổi chiều sau khi luyện tập xong, đồng nghiệp của cô cũng đã về, Sơ Vũ vừa thu dọn xong ra cửa thì nhìn thấy Nam Thư Mân đi đến, Cô không lên tiếng bình tĩnh đi lướt qua. Cả hai người đều không muốn để người khác nhìn thấy.
Nam Thư Mân đưa cô đến một quán cà phê gần đấy. Trong quán âm nhạc nhẹ nhàng du dương thoang thoảng bên tai. Hai người ngồi đối diện nhau, một bầu không khí ấm áp, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Người phục vụ bưng một chén cà phê và một ly nước chanh lên.
Hai người vẫn lặng im , Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Nam Thư Mân lẳng lặng nhìn cô. Sơ Vũ cũng biết bà đang nhìn cô, bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, đau đớn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Một lúc lâu sau đó, Sơ Vũ mới mở miệng nói: "Đồ đâu."
Nam Thư Mân nhẹ nhàng quấy cà phê,: "Tịch gia vẫn chưa biết ta là mẹ con đúng không?"
Sơ Vũ hít thở khó khăn, ánh mắt tối sầm "Mẹ ruột tôi là Nam Thư Mân, mẹ kế tôi là Lý Tú Vân. Không biết từ khi nào tôi lại có thêm một người mẹ nữa vậy."
Nam Thư Mân đặt thìa xuống "Con có biết ?
"Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết." Sơ Vũ kích động cao giọng nói, đột nhiên cô đứng dậy, ánh mắt không hề che giấu nỗi tức giận. Lòng cô nghẹn ngào, những oán hận trước kia của cô giờ đã dần phôi phai, nhưng một lần nữa bà ta lại sắp sửa phá hoại đi hạnh phúc của cô.
Mắt cô đỏ ong, không chút sức lực ngồi dụi xuống ghế, vô hồn nhìn ra ngoài.
Phía ngoài tấp nập người qua lại, có hai mẹ con hấp dẫn của ánh mắt cô.
Cô bé bị ngã, cong môi khóc òa lên, mắt nhìn qua phía mẹ. Người mẹ đã nhìn thấy nhưng không đến đỡ cô bé dậy, quay người sang giả bộ không thấy. Cô bé nghĩ mẹ không thấy, ngừng khóc tự mình đứng lên, chạy đến cọ cọ vào người mẹ. Lúc này người mẹ mới ngồi xuống cẩn thận xem xét con mình.
Sơ Vũ từ từ nhắm hai mắt lại giấu đi niềm chua xót. Trước đây cô cũng đã từng trải qua giây phút này. Khi đó, cô cũng có một gia đình hạnh phúc, một người mẹ yêu thương cô.
Dù có hận, có tủi hờn bao nhiêu, chuyện này cũng không thể che đậy được sự thật Nam Thư Mân đã từng thương yêu cô. Cô hít một hơi mở mắt ra, nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện.
Nam Thư Mân cũng nhìn thấy được cảnh kia, ngày bé lúc Sơ Vũ vừa học múa bà cũng nhẫn tâm mặc bé tự đứng dậy . Tim bà như bị gì đấy gõ vào, đau âm ỉ.
Bà lấy trong túi ra một cái hộp đưa đến trước mặt Sơ Vũ
Sơ Vũ nhìn kỹ chiếc hộp, chữ viết trên hộp đã bị phai mờ, để lại một ít nét bút nhỏ. Cô lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, một khẩu súng rơi vào mắt cô.
"Năm đó trên chiến trường nội của con đã cứu Tịch lão gia một mạng , đây là cây súng Tịch lão gia đã tặng cho nội con . Nội con để lại cho ba con..." Bà dừng lại một lát: "Ba con đã giao lại cho mẹ."
Sơ Vũ nhẹ nhàng sờ lên, lạnh như tâm tình của cô vậy, khóe mắt cô đã dần thấm ướt.
"Hiện tại Tịch gia vẫn chưa biết nội con là cấp dưới cũ của Tịch lão gia, con hãy đưa khẩu súng này cho Tịch lão gia.
Ông ấy sẽ nhận ra, cho dù sau này..."
Ánh mắt bà xa xăm nhìn Sơ Vũ, mang theo lo lắng: "Được Tịch lão gia bảo vệ, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng có thể yên ổn sống ở đấy."
Sơ Vũ hít sâu một hồi, tay cuộn chặt thành nắm đấm, cười nhạo nói: "Nội là nội, tôi là tôi. Nói ra chỉ càng để ông nội biết mẹ cháu dâu mình là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Sau này tôi cũng không có mặt mũi mà viếng mộ nội." Lời nói của cô, nụ cười lạnh lùng của cô làm Nam Thư Mân vô cùng xấu hổ.
Đang căng thẳng, đúng lúc điện thoại cô vang lên, là của Tịch Hạo Trạch, cô hít mũi: "A lô"
"Sao em vẫn chưa ra?" Tịch Hạo Trạch đứng trước cổng đơn vị đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Sơ Vũ đi ra.
Sơ Vũ lập tức đứng dậy: "Em cùng đồng nghiệp ra ngoài mua vài thứ. Anh đang ở đâu vậy?"
"Em bây giờ đang ở đâu, anh đến đón em."
Sơ Vũ nói địa chỉ, nhanh chóng đặt chiếc hộp vào trong túi, không hề luyến tiếc rời khỏi.
Nam Thư Mân nghe tiếng trong điện thoại, biết là của Tịch Hạo Trạch. Bà thở dài một hơi: "Tiểu Vũ, hãy nghe ta nói mấy câu nữa."
Sơ Vũ dừng bước.
"Mẹ... đã sống hơn nửa đời người đến bây giờ cũng đã chứng kiến rất nhiều sự việc. Tình yêu là một điều rất xa xỉ, cuộc sống mới là thật sự. Con còn nhỏ, cưới vào một gia đình như cậu ta, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận. Cậu ta lớn hơn con những chín tuổi, tất nhiên sẽ trải đời hơn con nhiều." Nam Thư Mân cũng chỉ có thể khuyên mấy lời, bà đã mang thai Sơ Vũ chín tháng, tính tình của con mình sao bà có thể không hiểu.
Nếu có thể bà sẽ khuyên ngăn cô kết hôn với cậu ta .
Sắc mặt Sơ Vũ thay đổi, cô khẽ cắn môi, sau lại lạnh lùng nói: "Không phải tất cả đều giống bà ."
Thời tiết bên ngoài nóng nực. Cô lấy túi đi ra cửa đã nhìn thấy xe của Tịch Hạo Trạch.
"Ơ, sao hôm nay em lại đến đây ?" Cô thắt dây an toàn, yếu ớt cười nhìn anh, nhớ đến lời của bà Trần từng nói với cô: "Bí mật quốc gia, em sẽ không nói ."
Tịch Hạo Trạch chỉnh sủa lại mái tóc cô, nhìn thấy bên người cô trống trơn, lạ hỏi: "Sao lại không mua gì cả? Không phải lần trước anh đã đưa cho em một chiếc thẻ sao?"
Sơ Vũ hơi hoảng hốt: "Em chẳng cần gì cả, hôm trước mẹ vừa mới mua cho em rất nhiều rồi." Cô nghiêng mặt nhìn lên trước phát hiện hộp thủy tinh ở trên xe đã không còn ."Ơ, sao hộp thủy tinh lúc trước đâu rồi?"
Tịch Hạo Trạch khởi động xe, hơi sững lại: "Anh không cẩn thận làm rơi vỡ rồi." Ngập ngừng một chút: " Lần sau em hãy mua cho anh một hộp mới đi."
Sơ Vũ gật đầu: "Cái cũ không đi cái mới sẽ không tới."
* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom